Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 37
Kể từ khi hai người họ gặp nhau, tình cảm đã vô cùng tốt, hai người họ xứng với câu tình nồng mật ý. Vì vậy hôn sự định vào lúc này cũng không tính là ngoài ý muốn, người trong thôn đều đã biết hai nhà đã định sẵn vào ngày này, nên từ sáng sớm mọi người đã tập trung trong sân nhà họ Khương.
Khương Điềm Điềm không có người thân, nếu xét về quan hệ huyết thống thì cũng được xem là có, nhưng quan hệ giữa cô và bọn họ vô cùng ác liệt, Khương lão Tam đã không nhận bọn họ là người một nhà, cô thân là con gái của ông ấy đương nhiên cũng sẽ làm theo cha.
Cô không có liên hệ gì với nhà họ Khương cả.
Mặc dù bên phía Khương Điềm Điềm không có người lớn, nhưng có vợ của đội trưởng, cả nhà thím Vương hàng xóm, còn có cả chị Vương bọn họ đều tới nhà Khương Điềm Điềm bên này, cho dù hôm nay bận rộn cũng không sao, con dâu nhà họ Trần nhiều, nhân lúc này được dịp thể hiện càng tốt, nhà họ Trần nhân khẩu đông, có việc cũng không cần nhờ người khác hỗ trợ.
Tô Tiểu Mạch cũng được phân công tới hỗ trợ Khương Điềm Điềm.
Tủ trong nhà đều đã được dọn đi hết, cho nên nhà nhìn có vẻ rộng rãi và sáng sủa hơn lúc trước.
Mọi người đi vào thấy vậy lại càng hâm mộ nhà họ Trần, nhưng vừa thấy Khương Điềm Điềm họ lại bắt đầu tỏ vẻ kinh ngạc mà cảm thán.
Vốn dĩ cô cho rằng nhà họ Trần không tốt, chỉ muốn dụ dỗ Khương Điềm Điềm, nhưng bây giờ nhìn những gì họ chuẩn bị cho hôn lễ, cô lại thấy nhà họ là một gia đình phúc hậu. Không thể phủ nhận thời điểm kết hôn chính là mấu chốt để biết được nhà chồng của mình là tốt hay xấu.
Khương Điềm Điềm không có gương, đây là cô mượn của vợ đội trưởng, Khương Điềm Điềm thử qua độ ấm của que diêm rồi tự mình soi gương vẽ lông mày Trong nhà, ngoài người nhà chị Vương ra còn có mấy cô gái và mấy cô vợ trẻ tới đây tham gia náo nhiệt, tuy bọn họ không thích Khương Điềm Điềm, nhưng những trường hợp như này thì bọn họ vẫn muốn tới tham gia náo nhiệt.
Tô Tiểu Mạch bưng đến một chén sủi cảo bột mì trắng đã được gói sẵn, cô đun nước sôi chuẩn bị đem sủi cảo đi nấu.
Tô Tiểu Mạch nhóm lửa rồi đưa diêm qua cho cô, Khương Điềm Điềm vội vàng lấy ra một chiếc gương soi.
Tuy nhiên, không ai có thể chê được câu nào.
Dù sao có trang điểm đương nhiên là nhìn đẹp mắt hơn không trang điểm.
Khương Điềm Điềm nhìn đẹp quá đi mất!
Mọi người thấy Khương Điềm Điềm soi gương kẻ lông mày thì đều ngây ra, nhưng càng nhìn thì họ lại càng thấy lông mày sau khi được Khương Điềm Điềm kė qua hình như đen hơn, trông cũng đẹp hơn.
Mọi người đều nhìn Khương Điềm, vô cùng hâm mộ đến nỗi không thể dời mắt đi chỗ khác được, nhưng trong lòng bọn họ cũng đang tính toán một thân đồ cưới này của Khương Điềm Điềm phải tốn bao nhiêu tiền, nếu như bọn họ tích cóp phải mất bao lâu mới có được số tiền lớn như vậy, cho dù bọn họ có nhịn ăn để dành thì cũng không biết phải để dành đến bao giờ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu đỏ sậm, chân đi đôi giày da màu đen, mái tóc ngang vai để xoã, Khương Điềm Điềm lại lấy khăn trùm đầu màu đỏ bện thành một dải dài làm thành một cái kẹp, kẹp lên đầu, bọn họ chưa từng thấy cô dâu nào ăn mặc trang điểm thành như vậy.
Thấy Tô Tiểu Mạch chuẩn bị nấu sủi cảo, Khương Điềm Điềm vội nói: "Chị đưa que diêm cho em."
Sau khi Khương Điềm Điềm kẻ lông mày và vẽ mắt xong, cô lấy một ít cánh hoa đặt lên bàn, dùng que diêm nghiền cho nát ra, đến khi màu hồng của cánh hoa phai ra, Khương Điềm Điềm lại lấy màu đó bôi một chút lên môi của mình.
Chị Vương không nói nên lời, chỉ có thể cảm thán: "Mẹ chồng em quả thực đã hạ cả tiền vốn rồi!."
Tuy cánh hoa là màu đỏ thẫm, nhưng khi bôi lên môi màu rất nhẹ, dù vậy thì nhìn vẫn đẹp mê ly.
Sau khi Khương Điềm Điềm kẻ lông mày xong, lại dùng để vẽ mắt, nhưng cô chỉ vẽ một đường rất nhạt, Khương Điềm Điềm vẽ xong lại dùng ngón tay xoa xoa, lúc này màu đã nhạt đi rất nhiều không còn rõ ràng nữa, nhưng nhìn đôi mắt càng thêm trong sáng có hồn hơn.
Lúc trước xem những video trang điểm kiểu này ở trên mạng sẽ cảm thấy dùng cách này trang điểm giống như ma lem, không hề có kết cấu gì cả. Nhưng bây giờ dưới tình huống không có đồ trang điểm thì lại cảm thấy dùng cách này rất thực dụng.
Hơn nữa nhìn phong cách trang điểm của Khương Điềm Điềm cũng không giống với người khác tô son đậm đến nỗi giống như cả miệng toàn là máu vậy, cô trang điểm nhẹ nhàng như vậy, ngược lại nhìn vừa tự nhiên lại có phần thanh tú.
Dù sao tự cô cũng có thể trang điểm cho mình được.
Khương Điềm Điềm lắc đầu, nói nghiêm túc: "Thật ra vấn đề không nằm ở que diêm." Mọi người đều nhìn cô, Khương Điềm Điềm đột nhiên nở nụ cười, lộ ra vẻ tự hào: "Cái chính là em lớn lên vừa trắng lại vừa đẹp! Dù có vẽ như thế nào thì nhìn cũng rất đẹp!"
Nhưng chưa từng có ai lấy cánh hoa dùng thẳng lên môi như Khương Điềm Điềm cả. Người bình thường lúc kết hôn nếu có tiền sẽ mua một chút đồ trang điểm để tự dùng, nếu không mua cũng có thể mượn của người khác. Ban đầu vốn dĩ Bà Trần muốn nhờ Trần Hồng ở trong huyện thành mượn một vài món, nhưng Khương Điềm Điềm lại ngăn cản, cô không muốn dùng đồ của người khác, cảm thấy như vậy không vệ sinh.
Chỉ là, mấy năm nay mùa màng không tốt, mọi người đành thay đổi một chút, nấu một hai cái bánh bột ngô cũng tượng trưng cho ngụ ý tốt đẹp đó.
Mọi người đều biết rằng cánh hoa có thể tạo màu, đôi khi các cô gái mới lớn trong thôn cũng từng lén lút thu qua.
Tô Tiểu Mạch: "Ăn cơm đi!"
Không chỉ gói sủi cảo bằng bột mì trắng, mà còn là sủi cảo nhân thịt. Có thể thấy, nhà họ Trần là muốn cho con dâu thứ sáu được nở mày nở mặt đây mà.
Nhưng bây giờ, mặc dù cha mẹ của Khương Điềm Điềm không còn nữa, nhưng nhà họ Trần vẫn vì cô mà suy nghĩ, chuẩn bị sủi cảo cho cô.
Mặc dù, cô cũng không phải là người quá mức sạch sẽ, nhưng cô cảm thấy đồ trang điểm cũng giống như nội y, dùng chung với người khác cô vẫn cảm thấy kỳ cục.
"Phốc!" Chị Vương không kìm được mà bật cười. Nháy mắt không khí trong nhà đã náo nhiệt lên không ít.
"Mùi gì vậy?" Đột nhiên, một luồng hương thơm xộc thẳng vào lỗ mũi mọi người.
Mọi người lập tức phản ứng lại, thì ra là mùi sủi cảo của Tô Tiểu Mạch nấu đã chín, đây là truyền thống của thôn này, ngụ ý con gái dù đã lấy chồng thì cuộc sống sau này cũng sẽ ngày càng khấm khá hơn.
Mặc dù Khương Điềm Điềm tự trang điểm cũng không làm đến mức mặt mày quá kinh diễm mĩ lệ, nhưng ở thời đại này hầu hết mọi người cũng chỉ tô son môi đỏ và kẻ lông mày thôi.
"Đúng vậy, nhìn đúng thật là rất đẹp. Không ngờ chỉ một que diêm lại có thể làm được nhiều thứ như vậy"
Khương Điềm Điềm cười: "Nhìn đẹp đúng không ạ? Vừa tiết kiệm lại vừa đơn giản."
Vợ của đội trưởng nhìn Khương Điềm Điềm hình như có thay đổi lại dường như không thay đổi chỗ nào, lắp bắp nói: "Mẹ nó, cái này. . cái này, cháu vẽ thế này trông đẹp ghê."
Khương Điềm Điềm vui vẻ dạ một tiếng.
Thím Vương quay đầu nhìn lại suýt ngã: "Trời ạ, vợ thằng năm, cháu bị sao vậy?"
Mí mắt trái của Tô Tiểu Mạch sưng húp, trên hai má trái phải còn có mấy cái mụn sưng to, quả thật nhìn rất khác.
Tô Tiểu Mạch: "Cháu bị ong mật đốt."
Tất cả mọi người: "..."
Tô Tiểu Mạch cũng thật là xui xẻo!
Khương Điềm Điềm cúi đầu, nhanh chóng ăn một miếng sủi cảo, không dám nói tiếng nào.
Cô là cô gái không có nghĩa khí!
Khi Tô Tiểu Mạch bị ong mật tấn công, cô đã không quan tâm cô ấy mà trực tiếp trốn vào bụi cỏ, mặc kệ tình hình Tô Tiểu Mạch bên ngoài như thế nào.
Khương Điềm Điềm lập tức nhảy lên lưng anh cười: "Con lừa con, đi thôi!"
Trần Thanh Phong cuối cùng cũng hoàn hồn, anh nói: "Đi thôi, anh cõng em."
Hai người nhìn nhau, Khương Điềm Điềm ho khan một tiếng.
Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, cô vốn dĩ đã rất đẹp, sau khi ăn mặc trang điểm vào nhìn lại càng bắt mắt hơn.
Khương Điềm Điềm thấy thế nhịn không đuợc bật cười, tiếng cười thanh thuỷ như chuông bạc.
Quả nhiên rất nhanh Trần Thanh Phong đã vào tới cửa, theo sau anh còn có mấy nam thanh niên chụm đầu vào một chỗ cười khúc khích, tiếp theo sau đó là một nhóm các cô vợ trẻ cũng theo vào xem náo nhiệt, có lẽ là do quá hồi hộp nên lúc vào cửa anh hơi bị vấp một chút.
Khương Điềm Điềm ăn sủi cảo một cách từ tốn, mùi sủi cảo lan toả khắp bốn phía xung quanh phòng. Mấy người có mặt trong phòng này đã mấy tháng chưa được ăn thịt chứ đừng nói đến sủi cảo bột mì, không biết đã bao lâu chưa được ăn rồi, nhìn Khương Điềm Điềm từng miếng từng miếng một ăn sủi cảo, nhất thời mọi người lại càng thèm.
Đừng nói đến một số người trẻ tuổi, ngay cả người lớn tuổi như thím Vương cũng không chịu nổi, cảm thấy mùi vị sủi cảo này thật quá hấp dẫn, hương vị không chỉ nhắm vào khứu giác mà còn thâm nhập vào tận xương cốt.
May mắn thay dù Khương Điềm Điềm ăn chậm nhưng cuối cùng cũng ăn rồi. xong Khương Điềm Điềm súc súc miệng, lại ngậm một viên kẹo sau đó còn cẩn thận bôi lại một lớp nước cánh hoa lên môi: "Ăn xong nên thoa lại một chút."
Dù sao cũng chỉ có một ngày này, nên cho dù chỉ là tiểu tiết Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy mình đã làm rất tốt.
Sau khi ăn một viên kẹo, mùi vị thịt đã tiêu tan đi, trong miệng vẫn còn lưu lại chút dư vị ngọt ngào.
Lúc này mọi người cũng không có gì để chê trách nhà họ Trần nữa cả, nhìn xem nhà người ta đối đãi với con dâu mới như vậy, đâu giống như bọn họ kia chứ!
Rất nhanh giờ lành đã đến, bên ngoài truyền đến tiếng huyện náo ồn ào, báo hiệu chú rể đã đến đón dâu.
Khương Điềm Điềm bật cười, cô định đứng dậy chạy ra ngoài, liền bị chị Vương nhanh chóng cản lại.
Ở đâu có chuyện như vậy! Con gái phải biết rụt rè.
Chỉ là cô bị ong đốt mấy châm thôi, khổ cực hơn cô cũng đã từng trải qua rồi, thế này cũng không tính là gì.
Cô nói: "Không sao đâu."
"Cháu đã đến đến trung tâm y tế khám qua rồi." Tô Tiểu Mạch cũng không phải người không quan tâm đến bản thân.
"Con ong mật đúng thật là hung tợn, về sau phải cẩn thận một chút, cô xem, làm mình thành ra thế này..."
Thu được chiến lợi phẩm là một tổ ong mật.
Kết quả là Tô Tiểu Mạch biến thành như bây giờ, nhưng cô ấy cũng rất lợi hại, cho dù bị thương tám trăm nhưng cũng giết được địch ba ngàn.
Hiện trường im lặng trong giây lát, sau đó mọi người cười ồ lên. Hi hi ha ha, thật là ồn ào huyên náo. Trần Thanh Phong không hề khó chịu, anh nói lớn: "Cướp cô dâu!"
Sau đó anh cõng Khương Điềm Điềm chạy ra ngoài, nếu là lúc trước còn có thể đốt pháo, nhưng bây giờ thì không được. Đây toàn là đám đầu trâu mặt ngựa trong thôn, bọn họ qua cửa dễ dàng là tuyệt đối không thể, nhưng mà kết hôn phải náo nhiệt mới tốt, yên tĩnh quá cũng kém vui.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đều là những người trẻ tuổi, hai người họ lại càng thích bày ra nhiều trò.
Anh công Khương Điềm Điềm trên lưng nhưng tốc độ chạy vẫn rất nhanh.
Sau khi hô lớn cướp dâu có vài người phản xạ có điều kiện định đuổi theo, nhưng ngay lập tức trong đầu liền nghĩ đến: Cướp cái gì mà cướp chứ, người ta đây là chú rể đón cô dâu đấy!
Trần Thanh Phong cõng Khương Điềm Điềm ra khỏi cửa rồi đặt cô lên ghế sau xe đạp, mặc dù chỉ cách vài bước chân, nhưng Trần Thanh Phong vẫn quyết định đưa cô dâu đi một vòng quanh thôn.
Thành thật mà nói, Bà Trần và những người khác đều không đồng ý để anh làm như vậy.
Nếu lỡ như ngã xe thì sẽ rất xui xẻo!
Nhưng Trần Thanh Phong không quan tâm! Anh đạp xe lao nhanh ra ngoài, Khương Điềm Điềm cũng khẽ kêu một tiếng rồi bật cười. Lúc này, các chàng trai trong làng mới hiểu được tại sao Trần Thanh Phong lại mừng như bắt được vàng vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp trong thôn tuy ít, nhưng cũng không phải là không có. Chẳng hạn như Tô Tiểu Mạch yên tĩnh nhưng sống quá khép kín, Trì Hiểu Hồng lại cao ngạo khinh người, tự cho mình là nhất.
Nhưng còn Khương Điềm Điềm vừa đẹp người vừa đẹp nết quả thật rất khó tìm được.
Chưa từng thấy con gái nhà nào cười nhiều như cô ấy!
Cô dường như không có việc gì phải lo lắng, thường những lúc này con gái đều là thẹn thùng, cúi đầu xấu hổ chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, nhưng cô lại mang vẻ mặt vui sướng đắc ý.
Loại đắc ý này không phải là loại coi thường người ta, mà là loại hạnh phúc vì có được người chồng tốt.
Trần Thanh Phong trong thôn nổi danh là người lười biếng. Dù vậy Khương Điềm Điềm vẫn coi anh là người tốt nhất. Nhìn nụ cười đó vẫn luôn nở trên môi sáng như một mặt trời nhỏ.
Dù họ đều là hán tử nông thôn không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng họ vẫn cảm thấy cả ngày có nhìn thấy được một cô vợ vui vẻ trong lòng liền sảng khoái. Cho dù nhìn cô ấy không đẹp bằng Trì Hiểu Hồng thì trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Trần Thanh Phong đang đạp xe của ông anh rể, không biết ông anh này mượn ở đâu ra được một bông hoa to màu đỏ buộc vào đầu xe, Trần Thanh Phong cảm thấy anh rể làm thế là rất khôn khéo.
Anh liền đạp xe chở cô dâu mới của mình đi một vòng quanh thôn.
Bà Trần nghe tin con mình chở Khương Điềm Điềm đi khắp làng, vừa cười vừa mắng " đúng là thằng khỉ nghịch ngợm".
Trần Hồng: "Mẹ, trong ngày vui, mẹ đừng nói lời khó nghe trước mặt em trai con."
Bà Trần: "Mẹ biết rồi."
Trần Thanh Phong chở Khương Điềm Điềm đi hết một vòng lớn, cuối cùng cũng trở về nhà, xe dừng ở cửa, vừa đỗ lại đã thấy có nhiều người chạy tới, Trần Thanh Phong dẫn Khương Điềm Điềm cùng nhau vào sân.
Hai người quỳ xuống lạy trưởng bối, phần nghi thức đến đây xem như xong.
Trần Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm đưa cô trở về phòng, Khương Điềm Điềm nhéo tay anh, nói: "Có rất nhiều người."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Đương nhiên là có rất nhiều người. Cha anh là kế toán của đại đội. Những năm qua cũng kết giao với không ít người ở trong thôn."
Dù lớn hay nhỏ thì cũng có thể được coi là quan chức nhà nước.
Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng cười, hai người cùng nhau bước vào cửa, Trần Thanh Phong thấy người phía sau còn chưa theo kịp, nhanh như cắt lén hôn trộm lên miệng cô một phát.
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô lập tức che miệng mình lại.
Trần Thanh Phong đánh lén thành công thì rất đắc ý, từ ánh mắt đến lông mày đều là ý cười, anh nhìn Khương Điềm Điềm rồi thì thầm: "Anh thích em."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười càng vui vẻ, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng mấy cô gái chạy tới, cô dừng câu chuyện không nói nữa, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Trần Thanh Phong, cô nở nụ cười nói: "Đi đi, để tối nay em nói cho anh nghe."
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường đi ra cửa.
Vừa đi ra ngoài liền thấy chị cả và một đám mấy cô vợ trẻ cùng nhau đi tới, Trần Hồng sáng nay về nhà sớm, mải lo bận việc còn chưa có thời gian ghé xem tân phòng của em trai. Nhưng cô có thấy chiếc tủ thấp vốn dĩ ban đầu ở trong phòng Trần Thanh Phong đã được dọn qua phòng của mẹ cô rồi.
Vừa đẩy cửa ra, mọi người đều ngây ngẩn.
Không chỉ Trần Hồng mà những người khác cũng sửng sốt vì bài trí trong phòng này khá tươm tất.
Hai bộ tủ đứng rất chỉn chu. Chiếc giường dù không lớn, nhưng chăn được xếp gọn gàng vào một chỗ, áo gối vừa nhìn đã biết là hàng vừa thêu mới. Còn những cái khác trong phòng cũng đều là những đồ vật hiếm có.
Những thứ này cũng không quan trọng, điều làm bọn họ bất ngờ nhất là ảnh cưới của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Bọn họ đều là dân quê, nào giờ làm gì có chuyện chụp ảnh cưới để làm kỉ niệm này nọ, thế mà Trần Thanh Phong và Khương Điềm lại chụp rất nhiều, nhìn hai người trong ảnh đẹp đến mức làm người khác không dời mắt được, trông thật giống những điễn viên điện ảnh hằng năm hay đến thôn bọn họ quay phim.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Trần Hồng cũng không nhịn được phải khen một tiếng đẹp.
Mặc dù đồ đạc trong nhà có tốt đến mấy mọi người cũng cảm thấy không quá quan trọng, thứ bọn họ quan tâm nhất chính là ảnh cưới. Nếu lúc bọn họ kết hôn cũng được chụp một bộ ảnh như vậy thì còn gì bằng. Nhìn Khương Điềm Điềm đúng là khiến cho bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trong thôn người kết hôn có thể diện nhất chính là cô rồi còn gì?
Chẳng lẽ trong thôn không có những gia đình điều kiện còn tốt hơn nhà họ Trần sao? Đương nhiên là có, nhưng nhà bọn họ cũng không xem trọng con dâu như vậy.
Mấy ngày nay cuộc sống của mấy nàng dâu trẻ trong thôn không được dễ chịu lắm, mẹ chồng đều nhìn các cô không vừa mắt, bởi vì Khương Điềm Điềm dùng phòng ở của mình làm của hồi môn, lại cái gì cũng không cần, để cho Bà Trần hầu như đều mang hết về nhà mình.
Làm cho các bà mẹ chồng khác trong thôn đều cảm thấy con dâu của mình không thể giúp đỡ nhà chồng, nếu các bà cũng tìm được một đứa con dâu như Khương Điềm Điềm vậy có phải tốt hơn không?
Vì vậy, cả các bà thím lẫn các nàng dâu trẻ trong thôn đều bị nghẹn một bụng tức. Nhưng nhìn nhà họ Trần chuẩn bị lễ cưới chu đáo như vậy, họ lại nhịn không được so sánh với mẹ chồng nhà mình, nhà họ Trần làm thế này thì hai bên đều có lợi.
Hãy nhìn xem cách nhà họ Trần đối xử với Khương Điềm Điềm!
Mẹ chồng nhà họ làm gì chuẩn bị cho họ nhiều thứ như vậy chứ!
Nếu đã không chuẩn bị được cho bọn họ nhiều thứ tốt được như vậy, dựa vào cái gì bắt bọn họ mang nhiều của hồi môn giống như Khương Điềm Điềm vào cửa?
Đương nhiên, cũng có một số người có ý xấu, họ đến nhà họ Trần để xúi giục mấy cô con dâu khác của nhà họ rằng: đều là con trai, tại sao Khương Điềm Điềm kết hôn lại được nhiều thứ như vậy mà mấy cô con dâu khác lại không có, nhưng bọn họ còn chưa nói được mấy câu thì đã bị đuổi về.
Người nhà họ Trần từ trên xuống dưới, ngay cả Tứ Hổ nhỏ nhất mới hai tuổi rưỡi cũng hiểu được thím út cho bà nội phòng ở, nên mới được đãi ngộ tốt đến thế. Một mảnh giấy dù mặt trên chỉ viết mấy chữ nghệch ngoạc nhưng vẫn còn có dấu tay đấy! Mấy cô con dâu nhà họ Trần dù có ngu đến đâu đi nữa cũng không dám gây chuyện với vợ chú sáu.
Ngay cả chị dâu ba Trần, người luôn cho rằng Khương Điềm Điềm là người chỉ biết nói miệng sẽ không cho thật, nhưng bây giờ đến một cái rắm cũng không dám đánh.
Cô ta không ngờ Khương Điềm Điềm thật sự sẽ viết cái thứ gọi là "Quà tặng" rồi dứt khoát cho Bà Trần như vậy.
Trong bữa cơm hôm đó, Bà Trần đã đem nó ra khoe suốt một hai tiếng đồng hồ.
Thật là doạ người mà.
Vì vậy, con dâu nhà họ Trần không dám dị nghị gì cả.
Nếu nói ai trong nhà họ Trần hơi chịu thiệt trong cuộc hôn nhân này, thì đó chính là đám nhóc Trần gia.
Vốn dĩ bọn nó thường xuyên giúp thím út nhặt củi, bắt sâu cho gà ăn là có thể đổi kẹo, nhưng bây giờ thím ấy lại không cần nữa rồi.
Bây giờ thím út về đây ở không cần quá nhiều củi.
Về phần con gà, bây giờ gà không phải là gà của thím út nữa, nếu bọn nó không đi bắt sâu cho gà ăn sẽ bị bà nội đánh, cho nên bọn nó vẫn phải bắt sâu cho gà ăn, nhưng không thể đổi kẹo nữa.
Thật là đáng buồn!
Nhưng mà trẻ con đúng là trẻ con, bọn nó rất nhanh liền vứt chuyện đó ra sau đầu.
Hôm nay là đám cưới của chú út, chắc chắn sẽ có nhiều cơm và đồ ăn ngon. Quả nhiên, khi bọn nó vừa nghĩ tới đó đã thấy thím năm cầm ra một cái túi: "Phát kẹo đây! Các bạn nhỏ mau tới lãnh kẹo, mỗi người một viên, tổng cộng sáu mươi sáu viên, những ai đã phát rồi thì không được lấy nữa nhé!"
Con nít trong thôn không tới sáu mươi đứa, cỡ mười bốn mười lăm tuổi đã có thể xem là thiếu niên lại nhiều không đếm xuể.
Vừa nghe có phát kẹo, mấy đứa còn đang chơi trong sân lập tức chạy đến gần Tô Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên cô thấy bọn nhỏ nhiệt tình với mình như vậy, cô rất thích trẻ con, nhìn thấy vậy thì cười không khép được miệng.
Chỉ là cô không cười còn đỡ, vừa cười lên làm cho người ta nhìn có cảm giác rùng mình.
Nếu như trước đây thì cô đúng là một cô vợ nhỏ xinh đẹp, nhưng bây giờ cô vừa bị ong đốt thành cái bộ dáng này, lúc không cười nhìn còn sợ chứ đừng nói là lúc cười lên, nhìn càng đáng sợ giống như mẹ mìn trong mấy câu chuyện cổ tích bà hay kể.
Một vài đứa nhỏ thấy thế cũng bất giác lui về sau một bước theo phản xạ, nhưng rất nhanh cảm giác tham ăn đã chiến thắng nỗi sợ: "Thím năm, con muốn ăn kẹo."
Tô Tiểu Mạch: "Đây."
Cô nở nụ cười nói: "Ai lãnh rồi không được lấy nữa nhé!"
"Không dám, không dám ạ!"
Hiếm lắm trẻ con trong làng mới có cơ hội như vậy, dù có người lấy vợ cũng không phát kẹo như thế này, nhà họ Trần đúng là độc nhất vô nhị.
Có thể thấy, gia đình họ thực sự hài lòng về cô con dâu này. Vốn dĩ trước cửa nhà họ Trần không có nhiều trẻ con như vậy, nhưng nghe nói ở đây có phát kẹo bọn nó kéo tới rất đông, chỉ một lát sau Tô Tiểu Mạch đã phát hết sáu mươi sáu viên kẹo. Có em nhỏ đến muộn suýt khóc, còn những em đến sớm lại vui vẻ cảm nhận được vị ngọt trong miệng.
Các món ăn của gia đình họ Trần hôm nay cũng thuộc hàng thượng hạng. Một mâm có sáu món, mặc dù cỗ sáu món cũng phổ biến, nhưng cỗ của gia đình họ Trần lại có thịt! Nổi bật nhất là món cải trắng xào thịt.
Số lượng món này cũng tương đối nhiều, đựng trong một cái nồi nhỏ, liếc mắt nhìn qua một cái cũng thấy bên trên có hơn chục miếng thịt rồi.
Món này vừa bưng lên một cái thì mọi người đều không thể rời mắt, còn những món khác thì đã hoàn toàn không nhớ nổi, mọi người đều cầm đũa hướng về món ăn này gắp. Nhà họ Trần làm tổng cộng mười sáu bàn, chỉ cần có chút quan hệ đều tới.
Không đợi người chủ trì nói gì, đồ ăn được dọn ra, ai cũng nóng lòng muốn gắp thử món thịt heo cải trắng.
Chà, sau khi ăn thử một miếng, hương vị thịt mềm ngọt mà không ngấy, rất ngon, ngay cả cải trắng hầm hương vị cũng không giống với cải trắng bình thường trong nhà vẫn nấu, quả nhiên cải trắng hầm với thịt ăn vào mùi vị khác hẳn.
Nói chuyện? Làm gì còn ai rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm nữa!
Ăn uống là quan trọng nhất.
Nói nhiều hơn một câu đồng nghĩa với việc phải ăn ít đi một miếng.
Bên ngoài đang náo nhiệt, người người thi nhau ăn, ai cũng ước gì một mình có thể ăn hết được cả một nồi thịt hầm cải trắng.
Lúc này trong phòng Khương Điềm Điềm đã không còn ai ở đây nữa, mọi người đều đã ra ngoài ăn uống và dọn dẹp, Tô Tiểu Mạch bưng vào cho Khương Điềm Điềm một chén canh trứng, cô ấy nói: "Ăn chút gì lót dạ đi."
Khương Điềm Điềm đang ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này nghe thấy tiếng nói mới ngồi thẳng người lên, cô nói: "Cảm ơn chị dâu năm."
Tô Tiểu Mạch: "Không có gì, chuyện chị nên làm thôi."
"Em đoán món cải trắng hầm thịt cắt lát kia hẳn là món của chị dâu nấu." Cô thấy hầu như mọi người đều tranh nhau ăn món đó, cô nuốt nước miếng nói: "Chắc chắn là rất ngon."
Tô Tiểu Mạch ngồi ở mép giường: "Đợi ngày mai chị hỏi qua ý mẹ rồi lại nấu cho hai người ăn".
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Chị dâu năm, chị thật là tốt, em biết chị là tiểu tiên nữ có một không hai mà."
Chỉ có Khương Điềm Điềm mới có thể nói những lời nịnh nọt như vậy, nhưng Tô Tiểu Mạch lại thích nghe.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị mọi người phủ nhận, bất kể là lúc nào, mọi người đều nói cô chỗ này không tốt, chỗ kia cũng không tốt, cho nên mặc dù bây giờ cô đã có chỗ đứng nhưng lại muốn càng thêm nỗ lực hơn nữa.
Được người khác chân thành khích lệ cô rất vui vẻ."Lần này mẹ đúng là ra tay rộng rãi."
Từ cửa sổ Tô Tiểu Mạch cũng có thể thấy được trên bàn ở vị trí gần đấy nhất còn có thịt.
Sau đó Tô Tiểu Mạch liền mỉm cười đầy ẩn ý.
Khương Điềm Điềm lập tức định thần lại, cô lập tức nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai, mới xua tay: "Chị dâu năm, nói cho em nghe một chút đi, trong này nhất định có bí mật gì đó đúng không?
Cô cảm thấy rằng chắc hẳn đã có chuyện gì đó.
Tô Tiểu Mạch vốn dĩ không có người để trò chuyện, cô đã sống cùng Khương Điềm Điềm hơn ba tháng, quan hệ cũng coi như thân thiết, cô nhỏ giọng bà tám: "Mười sáu bàn nhưng chị chỉ dùng một cân thịt lợn rừng."
Khương Điềm Điềm: "!!"
Chỉ có một cân thịt, thật đúng là không nhiều như cô nghĩ! Hơn nữa mười sáu bàn, là phải nấu tận mười sáu nồi đấy!
Khương Điềm Điềm lại liếc nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên chút bối rối.
Tô Tiểu Mạch: "Kỹ năng đầu tiên mà người đầu bếp phải học là gì? Chẳng lẽ là kỹ năng nấu nướng? Cho dù là đầu bếp có tay nghề giỏi đến đâu đi chăng nữa, không phải cũng bắt đầu tập luyện từ kỹ năng cắt thái, rồi từ từ mới đi lên sao?"
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh đại ngộ: "Thật bá đạo mà!"
Tô Tiểu Mạch: "Thật ra chỉ có một cân thịt, nhưng chị cắt thật mỏng! Ba lát thái của chị cộng lại còn không dày bằng một lát cắt khéo tay của người ta. Nếu tay nghề ai kém hơn chút nữa, thì phải năm miếng của mình chồng lên mới bằng một miếng của người ta. Hơn nữa vấn đề quan trọng là là phải khoe ra cho người ta thấy, chị đem mấy miếng thịt cắt tốt đặt lên trên, càng ở dưới số lượng càng giảm dần, cho nên mọi người sẽ không cảm thấy ít đồ ăn, mà ngược lại sẽ phải đoán nhà mình rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu thit."
Lúc trước cô đi làm công cho người ta, kỹ năng đầu tiên phải học chính là dùng dao, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cô còn muốn tìm một cây củ cải điêu khắc một con phượng vũ cửu thiên đấy!
Ha ha, Thực lực chân chính các người căn bản không hiểu được đâu.
Cô lại nói thêm: "Thế đấy, chị dùng một cân thịt vẫn còn dư, lại đem đi trộn với rau dại, nhưng chỉ có một chút, không biết ai có thể nhìn thấy trước".
"Ôi, món này có thịt!"
Vừa dứt lời, cô nghe thấy không biết là tiếng trẻ con nhà nào reo lên ngoài cửa sổ. Cô đem mấy lát thịt mỏng còn dư lại tinh tế thái thành từng sợi thật mỏng, tráng qua nước rồi trộm lẫn vào đám rau dại. Bỗng chốc một món ăn bình thường đơn giản lại hoá thành món ăn xa hoa.
Lúc này, mọi người mới thực sự bị nhà họ Trần thuyết phục. Hoàn toàn bị thuyết phục!
Có nhà nào mời khách mà có thể diện như vậy chứ! Khương Điềm Điềm giơ ngón tay cái lên: "Chị dâu năm, chị thật quá giỏi."
Tô Tiểu Mạch cười: "Lần này xem ra cha mẹ tương đối có thể diện rồi, kỳ thật bọn họ nhận phòng ở của thím trong lòng rất thấp thỏm. Luôn muốn thể hiện tốt một chút để mọi người biết bọn họ không phải ham phòng ở của thím. Chẳng qua tuy nói bọn họ muốn mặt mũi, nhưng keo kiệt vẫn hoàn keo kiệt..."
Khương Điềm Điềm bật cười: "Kỳ thực như này xem ra đã tốt lắm rồi."
Bà Trần đối với cô cũng không tính là quá keo kiệt.
Tiền chụp hơn hai mươi tấm ảnh cũng là nhà họ Trần trả tiền, váy áo mới và giày da nhỏ cũng là Bà Trần bỏ tiền.
Về cơ bản những thứ tốt có thể cho họ cũng đều đã cho rồi, Khương Điềm Điềm cũng không phải loại người không biết đủ.
Tô Tiểu Mạch: "Bọn họ đối với thím tốt nhưng thím cũng phải trả giá nhiều."
Khương Điềm Điềm: "Cuộc sống thoải mái mới là quan trọng nhất."
Cô lười biếng dựa vào tường ăn canh trứng: "Em nghĩ cuộc sống có ăn có uống, thỉnh thoảng mặc đồ đẹp, trộm lười biếng một chút cùng anh Tiểu Phong tay trong tay đi dạo, cuộc sống như vậy là tốt nhất."
Tô Tiểu Mạch cười: "Thím có thể. Nhưng chị không thể!"
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười: "So với thím thì chị còn muốn nhiều hơn."
Khương Điềm Điềm đồng tình nói: "Vậy thì chị sẽ vất vả hơn."
Tô Tiểu Mạch: "Chị rất vui lòng."
Khương Điềm Điềm lại nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: "Chị còn muốn làm buôn bán à?"
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tô Tiểu Mạch tạm thời vẫn chưa nghĩ ra buôn bán cái gì mới thích hợp.
Trong thời tiết này, nếu phải vận chuyển thứ gì ra ngoài, e rằng đều sẽ bị hỏng. Mà thịt khô cũng không thể bán mỗi ngày trong thời gian dài được.
"Thím có ý tưởng gì sao?" Tô Tiểu Mạch nghĩ có khi Khương Điềm Điềm tuỳ tiện nói gì đó sẽ có thể giúp cô nghĩ thông. Khương Điềm Điềm đúng là một tiểu tinh.
Khương Điềm Điềm: "Thật ra cái cớ lần trước dùng lại cũng không thành vấn đề, mấu chốt là có làm cũng không ăn được, người trong nhà khẳng định sẽ biết." Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Đúng là như vậy."
Đến bây giờ Tô Tiểu Mạch vẫn không thể nào tin tưởng mấy chị em dâu khác ngoài Điềm Điềm.
Chú thích: (Chim phượng múa trên chín tầng tới)
Về phần Khương Điềm Điềm, không biết có phải là hai người trời sinh hợp ý nhau hay không, nhưng Tô Tiểu Mạch rất tin tưởng Khương Điềm Điềm. Cô cũng không giải thích rõ được là vì sao, đại khái có lẽ là trời sinh đã hợp nhau.
"Thực ra, thành phố bây giờ thứ gì cũng thiếu. Thiếu đồ ăn, đồ dùng. Muốn có thứ gì hầu hết đều phải dùng phiếu mua thật phiền phức! Lúc đầu khi em có được một phiếu mua xà phòng, còn có người tình nguyện bỏ ra năm xu để đổi nó. Chị nói xem, thứ đồ xà phòng này..." Tô Tiểu Mạch đối với suy nghĩ của người trong huyện thành cũng hiểu được một chút.
Khương Điềm Điềm đột nhiên nói: "Thật ra làm xà phòng không khó chút nào."
Tô Tiểu Mạch: "!!!"
Cô sững sờ nhìn Khương Điềm Điềm một hồi lâu.
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực đảm bảo: "Em thật sự biết làm, chị đừng xem thường em."
Chỉ là cô lúc đầu mạnh miệng, thế nhưng lúc sau lại tự mình lui về: "Em chỉ biết đại khái cách làm chứ chưa làm thử bao giờ, nhưng mà em biết được lý thuyết cũng coi như là biết cách làm đúng không?"
Tô Tiểu Mạch thật không ngờ chỉ tuỳ tiện tán gẫu một chút, còn có thể gặp được cơ hội tốt như vậy.
Càng ngày cô càng cảm thấy Khương Điềm Điềm đúng là một ngôi sao may mắn của mình.
"Thím có thể nói cho chị biết được không?" Tô Tiểu Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy tự mình hỏi công thức của người khác đúng là có chút không biết xấu hổ, cuối cùng bèn nói luôn: "Vậy thím nói đi, thím muốn bao nhiêu tiền? Chị."
Cô ấy chưa nói dứt câu đã bị Khương Điềm Điềm cắt lời: "Tiền bạc gì chứ, em sẽ nói đại khái quá trình chế biến cho chị, nhưng mà em chưa bao giờ làm thử, không dám đảm bảo chắc chắn sẽ thành công."
Cô lại nói tiếp: "Em cũng sẽ không tham gia làm cùng chị đâu."
Cô không muốn phải động tay động chân làm việc tí nào.
Tô Tiểu Mạch bật cười nói: "Vậy thì để chị bàn bạc với cha mẹ, còn nữa, chị có thể nói công thức này là của thím nghĩ ra hay không?."
Khương Điềm Điềm: "Chuyện đó tuỳ chị."
Cô lẩm bẩm: "Nguyên liệu thì chưa chắc đã dễ kiếm, lại phải dùng dầu, ai biết được phải đầu tư vào bao nhiêu chứ. Nếu như chi phí làm còn mắc hơn đi mua như vậy chẳng phải sẽ bị lỗ vốn sao?"
"Nó phức tạp như vậy sao?"
Khương Điềm Điềm nói: "Thực ra quy trình chế biến không phức tạp, nhưng có một số nguyên liệu rất khó tìm, hơn nữa chi phí bỏ ra cũng không xác định được. Suy cho cùng, chúng ta cũng không phải nhà máy sản xuất công suất lớn, nếu là nhà máy lớn thì việc tìm mua nguyên liệu sẽ thuận tiện hơn."
Tô Tiểu Mạch suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này chị đã hiểu, hôm nay là ngày cưới của thím, chị sẽ không quấy rầy thím nữa, chuyện này để sau hãy nói."
Dù sao cùng thảo luận chuyện làm ăn trong ngày cưới của người ta cũng không hay cho lắm.
Tô Tiểu Mạch cũng cảm thấy có có chút chạnh lòng, quả nhiên gia cảnh khác nhau thì tầm nhìn cũng khác, tuy rằng Khương Điềm Điềm có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, nhưng kiến thức cũng không hề thua kém so với cô, một trong số ít người may mắn được trọng sinh. Mà cha mẹ cô lúc nào cũng chỉ nghĩ cách tính toán làm sao để có thể kiếm tiền từ cô.
Còn nhà của Khương Điềm Điềm thì khác, nghe nói trước kia ông ngoại cô ấy làm thu ngân cho một nhà hàng, người ta lúc đó gọi ông là quản lý. Lúc Khương Điềm Điềm còn nhỏ, ông ngoại luôn coi cô ấy như bảo bối mà nuôi nấng.
Người lớn có thể không nhớ, nhưng lúc đó Tô Tiểu Mạch vẫn còn là một đứa trẻ trí nhớ rất tốt.
Trẻ con nhà khác đều phải làm việc, nhưng Khương Điềm Điềm lại không cần, khi đó đám trẻ con trong thôn bọn họ vô cùng hâm mộ cô nhóc.
Có thể nhìn ra được cô bé lúc đó rất được người lớn yêu thương, bây giờ xem ra quả nhiên người có kiến thức với người bình thường quả thật khác nhau.
"Điềm Điềm, Điềm Điềm!" Trần Thanh Phong không biết đã bị ai rót một chén rượu, bộ dáng có chút say đang vọt vào phòng.
Tô Tiểu Mạch lập tức đứng dậy, Khương Điềm Điềm nói: "Chị dâu năm, chị nhanh đi đi." Chú em chồng đã về tới, làm chị dâu không tiện ở lại trong phòng, rất nhanh anh đã về đến cửa, Khương Điềm Điềm đi đến đỡ Trần Thanh Phong: "Anh muốn chết hả? Còn dám uống rượu!"
Sắc mặt Trần Thanh Phong có chút ửng hồng, nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm.
Mặt Khương Điềm cũng đỏ lên, nhéo nhéo anh một cái: "Nhìn cái mà nhìn!" Cô đỡ anh ngồi xuống, Trần Thanh Phong thuận thế nằm luôn xuống giường, còn kéo cả cô cũng ngã xuống theo. Ngay lập tức Khương Điềm Điềm cảm nhận được hơi thở của anh, so với trước kia hình như nhanh hơn một chút.
Sắc mặt Khương Điềm Điềm đỏ ửng lên, không biết tại sao cô lại phản ứng rất nhanh, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa thấy cô quay đầu, rất nhanh mọi người đều tránh né ngồi xổm xuống.
Khương Điềm Điềm: "..."
Ban ngày ban mặt, cô sẽ không làm trò cười cho người khác đâu.
Khương Điềm Điềm không chút do dự vươn tay bóp mặt Trần Thanh Phong, bóp đến mức hai bên hàm đều méo xệch.
"A, a, đau!" Trần Thanh Phong kêu lên. Những người bên ngoài cửa sổ nghe thấy âm thanh này nở nụ cười mờ ám rồi lại đưa mắt vào nhìn lén: "..."
Những gì họ nghĩ hoàn toàn không tồn tại.
Không hề có cô vợ nhỏ e lệ, nhưng con cọp cái chua ngoa thì lại có một con. Khương Điềm Điềm véo mặt Trần Thanh Phong nói: "Anh dám uống rượu, lại còn giả vờ say? Anh cho rằng em là đồ ngốc à?"
Cô rất tức giận.
Vốn dĩ Trần Thanh Phong có hai phần say, nháy mắt đã bay mất không sót lại chút nào.
Anh khổ sở thanh minh: "Điềm Điềm, anh sai rồi, sau này anh không dám nữa. Vợ à, em tha cho anh nhé! Đều là những tên lưu manh kia, bụng dạ xấu xa mới rót rượu cho anh, thật ra anh rất ngoan."
Khương Điềm Điềm: "Đừng tạt nước bẩn vào người khác!"
Trần Thanh Phong: "Anh không có, thực sự không có! Đều tại bọn họ bắt anh uống, thật ra anh không phải người như vậy!"
Lúc này làm gì có rượu, tiệc cưới nhà họ, họ cũng chính là chủ trì, chỉ có mấy người già trong thôn có một chung rượu nhỏ, còn những người khác đều không có. Trần Thanh Phong là với tư cách là chú rể, kỳ thật anh có uống hai chung.
"Anh còn dám đổ cho người khác! Người khác vốn dĩ không có rượu, em không tin người lớn trong thôn lại rót rượu cho anh! Anh là đồ trứng thối! Còn đổ tội cho người khác! Nói, anh có chịu nhận sai không?"
Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm, em phải tin anh, trong thôn anh là người đàn ông đáng tin cậy nhất. Những tên kia nhìn mặt ngoài thì tưởng hiền lành nhưng thật ra rất gian xảo."
Đám người nghe lén bên ngoài: "..." Bọn họ đã sớm biết Trần Tiểu Lục không phải là người tốt mà, bây giờ xem ra hắn đúng là không phải người tốt thật.
Trần Thanh Phong: "Em mau buông anh ra, em nhìn xem anh đẹp trai như vậy, da mặt bị em nhéo chảy xệ cả rồi, nhìn anh bây giờ thật xấu xí! Chồng em so với chồng người khác đẹp trai hơn nhiều, em nhéo mặt anh thành khó coi như vậy, sau này em lấy cái gì để khoe với người ta chứ!
Đám người nghe lén: "Mẹ nó! Da mặt tên này cũng dày thật!"
Trần Thanh Phong: "Vợ ơi, nếu anh mà xấu thì thật không xứng với em. Em nhìn đi, em đẹp như vậy, thì chồng em cũng phải đẹp trai mới được chứ!"
Đám người nghe lén: "Mẹ nó, nghe chua đến ê cả răng mà!"
Rốt cuộc, mọi người nghe không nổi nữa, xoa xoa quai hàm rồi tản ra, gặp được mấy bà thím xúm lại hỏi bọn họ đã nghe được chuyện tốt gì rồi. gi Mọi người tỏ vẻ một lời khó nói hết: "... Còn không phải chỉ toàn nghe thằng nhóc thối kia nói phét thôi sao!"
Mà lúc này, Trần Thanh Phong đang ở trong phòng làm nũng với Khương Điềm Điềm: "Vợ ơi..."
Khương Điềm Điềm nhìn thấy mọi người đều đi cả rồi mới buông anh ra nói: "Anh đã sớm biết bên ngoài có người..."
Trần Thanh Phong lười biếng nằm trên giường đất nói: "Không sao, dù sao thanh danh của anh trước giờ cũng không được tốt sẵn rồi, không sao cả." "
Khương Điềm Điềm lấy một cái gối đầu: "Cho anh này!"
Trần Thanh Phong gối đầu nhìn cô, trong lòng nghĩ quả thật không sai, chuyện tình cảm đôi khi rất khó nói, có một vài người ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đã nhận định người này và mình là trời sinh một đôi, lúc trước Trần Thanh Phong từng nghe anh năm nói như vậy, nhưng lúc đó anh nghe những lời này chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Nhưng bây giờ anh mới thật sự cảm nhận được, loại cảm giác này chỉ có thể tự mình cảm nhận không thể diễn tả được bằng lời.
Hai người đan tay vào nhau, Trần Thanh Phong nhéo nhéo ngón tay gầy nhỏ của cô, nói: "Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta đã kết hôn rồi."
Khương Điềm Điềm: "Kết hôn không phải rất bình thường sao?"
Nghe anh nói câu này giống như chuyện tình của họ gặp nhiều gian nan trắc trở lắm vậy.
Từ lúc bọn họ quen biết nhau tới bây giờ cũng không có gặp chuyện gì trắc trở.
Khương Điềm Điềm chọc chọc ngón tay vào trán anh, nghiêm túc nói: "Anh nhất định cả đời này đều phải đối xử với em thật tốt nhé!"
Trần Thanh Phong: "Nếu anh đối xử với em không tốt, thì cứ để anh bị thiên lôi đánh." Khương Điềm Điềm cười: "Không cần phải thề độc như vậy, nếu anh đối với em không tốt, chúng ta hảo tụ hảo tán. Anh cứ nói thẳng với em là được, em cũng không phải loại mặt dày mày dạn bám lấy anh không tha."
Cô dựa sát vào anh nhỏ giọng nói: "Anh đẹp trai như vậy em xem như cũng không lỗ vốn."
Trần Thanh Phong hơi sửng sốt, sau đó lập tức nắm tay cô lôi kéo: "Anh không phải loại người như vậy."
Nói rồi anh ấm ức lại gần cô, sờ sờ mặt cô nói: "Sao em có thể nói như vậy chứ! Làm người ta đau lòng đấy! Người ta đối với em là một lòng say mê mà!"
Khương Điềm Điềm: "Được, được, em biết rồi."
Trần Thanh Phong: "Anh đã nói anh thích em rồi, nhưng em lại chưa nói, nhanh, nhanh nói một câu cho anh nghe đi."
Khương Điềm Điềm: "Hì, hì."
"Nói đi!"
"Không nói!"
"Nói em thích anh!"
"Hì hì... Ui, sao anh còn dám chọc lét em! Đừng, đừng, nhột quá..."
Khương Điềm Điềm hạ hạ cười không ngừng, lăn lộn khắp giường: "Em sai rồi, em thích anh, rất thích, rất thích anh!"
"Thích nhiều không?" Trần Thanh Phong làm ra vẻ nếu cô không thuận theo anh thì anh sẽ không buông tha.
"Nhiều, nhiều... Còn nhiều hơn cả một vạn năm!"
Khương Điềm Điềm đúng là miệng lưỡi ngọt chết người không đền mạng.
Quả nhiên Trần Thanh Phong nghe xong khoé miệng cong lên, anh nắm tay cô mười ngón tay đan vào nhau, trong ánh mắt chỉ còn có sự chân thành.
"Anh cũng thích em nhiều như vậy!"
Khương Điềm Điềm vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt to ngập nước, cô thấy hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình trong ánh mắt anh hiện lên thật vui vẻ.
Cô kề sát vào tai anh thì thầm: "Em yêu anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận