Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 29
Tiểu Mạch đã đoán trước được việc bọn họ sẽ xuất hiện, hoặc là chính cô ấy đã dụ cho bọn họ xuất hiện ở đó từ trước.
Ban đêm, Khương Điềm khó khăn lắm mới ngủ được một chút, đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được Tô Tiểu Mạch nói với Bà Trần: "Mẹ, thật ra nhà họ Tô đang cất giấu một bí mật lớn!"
Vừa nghe lời này, Khương Điềm Điềm lập tức tỉnh như sáo!
Hai mắt cô mở lớn, con ngươi linh hoạt như mắt mèo trong đêm tối, đầu óc cũng xoay chuyển nhanh như cánh quạt.
Khương Điềm Điềm nín thở vì sợ bọn họ phát hiện mình chưa ngủ, trong lòng cô và Bà Trần đều bị những lời này làm cho chấn động.
Giọng điệu của Tô Tiểu Mạch vẫn đều đều không lên không xuống: "Thật ra tổ tiên nhà họ Tô cũng có gốc gác, vào lúc gia tộc phát triển nhất, trong gia đình đã từng có người làm ngự trù."
Khương Điềm Điềm lôi kéo chăn che lại miệng nhỏ, trong lòng không ngừng gào thét: Không đúng không đúng! Gạt người! Không có! Nhà chị ấy tám đời đều là bần nông!
Bà Trần dùng sức gật đầu.
Bà Trần nghe đến đó, thở dài một tiếng, nhìn Tô Tiểu Mạch nói: "Mẹ sao có thể trách con! Thanh Bắc cưới được con là phúc khí của nhà họ Trần, nhưng chuyện con vừa nói, nếu để lộ ra ngoài thì..."
Tô Tiểu Mạch: "Lúc con còn nhỏ đã từng nhìn thấy bà nội dạy cho mẹ, cũng bởi vì con còn nhỏ nên bọn họ không đề phòng, con nhân lúc ấy học trộm được một ít, nhưng cũng bởi vì còn bé, rất nhiều công thức đều không nhớ được, nhưng con vẫn còn nhớ được mấy món đơn giản."
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ, hôm nay con nói thật với mẹ. Trước kia con không dám để lộ bản lĩnh, mẹ cũng đừng giận con, nhưng sau này con sẽ dùng hết sức mình làm cho cuộc sống Trần gia trôi qua ngày càng tốt hơn."
Bà Trần bị những lời này thuyết phục, nghe đến đó, bà liền gật đầu: "Cũng có lý, nếu truyền cho con gái sẽ bị nhà chồng cướp mất công thức món ăn.
Tô Tiểu Mạch: "Chuyện này ngay cả Thanh Bắc con cũng chưa nói đâu..."
Tô Tiểu Mạch lại tiếp tục nói: "Chẳng qua là trải qua nhiều thế hệ, tay nghề đã bị mai một không còn được như trước nữa, tuy trình độ sau này không còn được như ngự trù trong cung, nhưng nhà con vẫn còn giữ những công thức món ăn bí truyền mà người khác không thể nào có được, con dám khẳng định, cho dù là đầu bếp tiệm cơm lớn trong thành phố cũng nấu không ngon bằng con, đây chính là lý do tại sao con dám ra làm buôn bán..."
Tô Tiểu Mạch: "Cho nên, chúng phải hết sức cẩn thận. Có điều con đúng là có chút tay nghề, con sẽ không giấu diếm mẹ, mẹ cứ nhìn xem, cho dù nhà mình không làm buôn bán, cũng có thể cải thiện bữa ăn trong nhà. Tết năm nay con sẽ đứng bếp cầm muôi."
Bà nói tới đây giọng điệu trở nên bực bội: "Nếu vậy làm sao con biết?
Khương Điềm Điềm rúc vào trong chăn kêu gào: Không phải! Nói dối! Tô Tiểu Mạch vẫn tiếp tục nói: "Chuyện này là bí mật, chỉ lưu truyền nội bộ trong dòng tộc, chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái!"
Ở buồng trong, Khương Điềm Điềm dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén. Vốn tưởng rằng chỉ có cô và anh Tiểu Phong biết nói dối, nhìn xem kìa, nữ chính nói dối lại càng trơn tru hơn hai người bọn họ nữa!
Hai người nói chuyện xong, Tô Tiểu Mạch lại thương lượng với Bà Trần chuyện làm trứng luộc nước trà. Hôm nay cô nghe Khương Điềm nhắc mãi về nó, liền ghi tạc trong lòng, nhưng lại không có trứng. Hai người thương lượng xem phải lấy trứng ở đâu ra!
Tô Tiểu Mạch cười khổ, nói: "Mẹ con không có thiên phú nấu ăn, học nhiều năm như vậy cũng không học được. Nếu sớm học được thì cũng không đợi đến lúc con học trộm. Đầu óc mẹ con chậm chạp, dạy thế nào cũng không tiếp thu được, rồi cũng đến lúc bà nội ôm hận mà chết, vậy là tay nghề đến đời của mẹ con thì thất truyền, mẹ chẳng có gì để truyền lại cho em dâu, con cũng không dám để lộ chuyện mình biết công thức, sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của mẹ con sẽ bị bôi xấu. Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ."
Khương Điềm Điềm nhìn lên trần nhà trợn trắng mắt.
Bà Trần: "Haizz, con đúng là đứa con gái tốt."
Bà Trần: "Con yên tâm, trừ bỏ mẹ và cha con, mẹ tuyệt đối không nói cho người khác biết." Tô Tiểu Mạch bật cười: "Cảm ơn mẹ.
Khương Điềm Điềm tỏ vẻ mình còn nhỏ, ngây thơ trong sáng và cực kì vô tội. Ngày đó Tô Tiểu Mạch nháo lớn như vậy thật đúng là một hòn đá trúng mấy con chim, đối với người trong nhà cô ấy đã bịa ra được một cái cớ hoàn hảo, đối với người ngoài cũng đã dời đi được phần lớn lực chú ý.
Kết thúc khúc nhạc đệm nghe lén đêm qua. Khương Điềm Điềm làm như không biết gì cả, không liên quan đến mình.
Bà Trần dùng lý do là: Trên mặt con dâu thứ năm đang bị thương, sợ người ta sẽ không đồng ý cho cô đi làm thay nữa! Phải cho người ta chút lợi lộc, cũng may là bác gái cả nhà người ta chân còn chưa lành, nên là đưa ít trứng gà qua biếu làm quà!
Cô ấy có thể giải thích hợp tình hợp lý chuyện tại sao mình nấu nướng không giống với trước kia, còn tiện thể lót đường cho chuyện sau này mình nấu đồ ăn không giống với mọi người, tìm ra một cái cớ thật tốt, lại còn lấy được lòng Bà Trần.
Lần này về nhà mẹ gặp chị gái của mình, cô ấy tên là Vương Hương Diệp.
Nữ chính đúng là nữ chính!
Vương Hương Xuân gật đầu nói: "Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Chắc mẹ chồng sợ con dâu bị mất việc, nên muốn thu trứng gà lấy lòng lãnh đạo đây mà!"
Vừa nghe em gái cần trứng gà, Vương Hương Diệp lập tức liền nói: "Mẹ chồng em cần nhiều hay ít trứng?"
Bởi vì chồng chết, cô bị mẹ chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, nhà em trai cũng gặp khó khăn, nên tính cách Vương Hương Diệp buộc lòng phải trở nên kiên cường hơn.
Khương Điềm Điềm cảm thấy, đây mới đúng thật là nữ chính.
Bà nói lại chuyện này với mấy người con dâu.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu hai và chị dâu ba không phải ở đại đội này, hai người đi một chuyến về nhà mẹ để thu gom trứng gà đưa cho Bà Trần biếu cho người ta.
Nhà chị dâu tư ở ngay trong thôn, trong nhà cũng không có trứng gà, cô về nhà cũng không có, thấy hai chị em bạn dâu vui sướng về nhà mẹ đẻ lấy trứng, cô cũng về thôn nhà mẹ dạo qua một vòng. Tên của chị dâu tư gọi là Vương Hương Xuân.
Biết quá nhiều, rất có khả năng sẽ bị "diệt khẩu!"
Cơ hồ mỗi người đều đem lực chú ý đặt lên người nhà họ Tô, muốn biết Tô gia rốt cuộc là có chuyện gì! Tô Tiểu Mạch buông lời hung ác như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ! Trong lúc mọi người đều đặt hết lực chú ý lên người nhà họ Tô, trong thôn Bà Trần lặng lẽ thu thập trứng gà, mọi người cũng không ai thèm để ý.
Bọn họ muốn hỏi Tô Tiểu Mạch có phải lên huyện làm thay hay không, nhưng cô ấy lại không tiết lộ bất cứ điều gì!
Hiện tại già trẻ lớn bé trong thôn từ đứa nhỏ vừa tập đi đến cụ già đều đang nhìn chằm chằm người nhà họ Tô.
Vương Hương Xuân là người thẳng thắn, cô cũng có sao nói vậy.
Vương Hương Diệp vừa nghe đã hiểu.
Hoá ra là vì nhà họ Tô.
Có được cơ hội này, cô cũng không biết có nên cảm ơn nhà họ Tô hay không nữa.
Vương Hương Diệp nói: "Chuyện này để chị lo, chị về bên nhà chồng một chuyến."
Nhà chồng Vương Hương Diệp ở trong núi, từ đây về đó phải đi bộ một quãng ngắn, hai bên chỉ cách nhau một cái thôn. Nhưng mà bởi vì bên kia hẻo lánh, nên người dân cũng ít qua lại thu mua đồ vật, bởi lỡ có xảy ra bất trắc gì thì chính là tổn thất lớn.
Cho nên bọn họ đều thống nhất chờ Cung Tiêu Xã vào thôn thu mua, nhưng một năm cũng chỉ có vài lần.
Hơn nữa, giá cả cũng chỉ được hai phân sáu.
Bởi vì mọi người cũng tính toán khấu hao hư hỏng và phí tổn đi đường, cho nên Vương Hương Diệp cảm thấy đây là cơ hội của mình.
Lúc đầu bọn họ định là ba ngày sẽ hoạch toán một lần, sau lại đổi thành mười ngày một lần, rồi một tháng một lần, đến bây giờ là hơn một tháng một lần, không phải Tô Tiểu Mạch không muốn phân chia rõ ràng với Bà Trần, nhưng cô thật sự bận đến nỗi không có thời gian tính toán. Ban ngày cô bận buôn bán, buổi tối trở về còn phải làm các loại chuẩn bị, sáng sớm hôm sau lại phải dậy sớm đi mua nguyên liệu. Đúng thật là bận không dứt ra nổi!
Tô Tiểu Mạch cùng Bà Trần lại bắt đầu kiểm kê sổ sách.
Khương Điềm Điềm phát hiện, mình lại đến thời điểm "Nghe lén" rồi.
Có một số người, chỉ có một ít tiền nhưng cũng có một số người thì hoàn toàn ngược lại.
Chỉ cần là người có chút tiền cũng muốn đến Cung Tiêu Xã xem một chút!
Mỗi năm ngày Quốc Tế Lao Động, cấp trên vì muốn khen thưởng công nhân, cho nên sẽ có một lô hàng được đưa xuống các Cung Tiêu Xã, người ngày thường không mua được đồ không chừng nhân lúc này lại có thể mua được. Cho nên tuy rằng bát quái chuyện nhà họ Tô rất quan trọng, nhưng là mua đồ vật càng quan trọng hơn.
Nhưng con trai bà lại là người khôn khéo, Trần Thanh Phong từng nhắc nhở Bà Trần: Thu mua ngang giá với Cung Tiêu Xã mọi người sẽ cảm thấy mẹ không chiếm tiện nghi của người khác, nếu không mọi người sẽ cảm thấy mẹ đang lợi dụng người ta, như vậy chẳng phải sẽ tạo điều kiện cho người khác nhìn chằm chằm vào mình sao?
Bà Trần cảm thấy, lời này thật là có đạo lý.
Bọn họ thà kiếm ít một chút nhưng thu xếp kín kẽ thì vẫn tốt hơn nhiều.
Trứng luộc nước trà này lợi nhuận tuy không bằng bánh bao, nhưng so ra đơn giản hơn nhiều!
Bởi vì Tô Tiểu Mạch đã thu hút sự chú ý của mọi người vào nhà họ Tô, nên động tĩnh của Trần gia bên này cũng không ai để ý đến. Trần gia lặng lẽ thu mua nguyên liệu, đào hầm chứa cũng không ai phát hiện.
Đương nhiên, Trần Thanh Phong cũng lợi dụng cơn gió đông này để đào một cái hầm trong phòng mình.
Cuối tháng tư, mọi việc chuẩn bị đã hoàn thành. Nháy mắt đã đến ngày quốc tế lao động.
Mà lúc này, mọi người mới bừng tỉnh khỏi sự kiện bí mật của nhà họ Tô, lục tục đi đến Cung Tiêu Xã để thu mua đồ đạc. Ngày Quốc tế Lao động chính là ngày hội của công nhân.
Tuy nói đây là ngày tôn vinh lực lượng lao động, nhưng bọn họ là nông dân cũng có thể theo sau hưởng lợi.
Kỳ thật, Bà Trần mua số lượng nhiều, đương nhiên có thể thương lượng để giảm giá xuống một chút.
Thật ra Bà Trần cũng không dám công khai thu hoạch trứng trong thôn, bây giờ có Vương Hương Diệp xung phong đứng ra thu mua giúp bà, đương nhiên là Bà Trần rất vui vẻ, bà cũng không trả giá, dựa theo giá thu mua của Cung Tiêu Xã mà mua lại.
Bà Trần không nghĩ tới người không có đầu óc như Vương Hương Xuân lại có thể giúp gia đình một chuyện tốt như vậy.
Đương nhiên, Vương Hương Diệp thông minh cũng là do bị bức mà ra.
Tuy Vương Hương Xuân sức lực lớn nhưng đầu óc lại không nhanh nhạy bằng chị gái của mình.
Vương Hương Diệp lập tức nói: "Hương Xuân, em đi hỏi xem mẹ chồng em có đúng là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu hay không, nếu đúng là như vậy để chị đi thu mua, chúng ta hưởng giá chênh lệch ở giữa.
Nói câu thật lòng cho dù cô muốn kiểm kê vào những lúc ấy thì Bà Trần cũng sẽ không chịu đâu! Bà Trần càng muốn có thêm nhiều thời gian để kiếm được nhiều tiền hơn nữa cơ mà!
Cuối cùng cũng đến ngày 30 tháng 4.
Ngày mai là ngày Quốc tế Lao động, Tô Tiểu Mạch cũng quyết định sẽ nghỉ ngơi một ngày.
Cô xác thật đúng là nên nghỉ ngơi một ngày, mỗi ngày vất vất vả vả chạy đông chạy tây lại còn phải cùng Hồng Tụ cô đánh du kích, mỗi đồng tiền cô kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt.
"Mẹ, mẹ gọi ba tới đây đi."
Bà Trần: "Không cần, con nói với mẹ là được, xong xuôi mẹ sẽ đem sổ sách về cho ba con xem, ông ấy là ba chồng, đêm hôm đến đây không tiện lắm."
Đúng thật là không tiện thật!
Tô Tiểu Mạch: "Vậy cũng được, dù sao con cũng đã có sổ sách rõ ràng, ba từng là kế toán, khẳng định chỉ cần xem qua cũng hiểu."
Khương Điềm Điềm nhắm mắt lại, làm bộ ngủ, cô là đang ngủ đấy! Cô không hề nghe lén đâu!
Bà Trần: "Đó là đương nhiên! Ba chồng con rất lợi hại. Nào, chúng ta bắt đầu đi."
Bà nhìn tiền xếp trên giường gạch, vừa nóng lòng vừa kích động!
Cả đời này bà chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đâu!
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ, chúng ta buôn bán bốn loại đồ ăn, bánh bao nhân thịt heo, bánh bao nhân tôm trứng gà, trứng luộc nước trà và mắm tôm. bán được bốn mươi ngày, chúng ta vừa bán vừa nhập nguyên liệu, bù trừ qua lại, phí tổn bao gồm 50 đồng tiền vốn ban đầu của mẹ dùng để nhập hàng, tiền xe qua lại, tiền cơm trưa và một ít chi phí lặt vặt khác, trừ đi tất cả chúng ta lãi được 260 đồng tiền."
Bà Trần: "!!!"
Bà kinh ngạc đến nỗi mặt mày đều vặn vẹo, kích động đến mức hai tay ôm lấy ngực: "Con nói lại xem là bao nhiêu?"
"260 đồng tiền ạ."
Bà Trần kích động đến muốn ngất, bà thật không nghĩ tới lúc trước chỉ góp vốn năm mươi đồng tiền, mà bây giờ lại lãi nhiều như vậy.
Bọn họ mới buôn bán được bốn mươi ngày thôi đấy!
Bà không ngừng ai ôi cảm thán, ôm lấy ngực mình, cảm thấy bản thân mình không thể tiếp nhận nổi niềm vui lớn như vậy.
Tô Tiểu Mạch cũng dương khóe miệng: "Mẹ, chúng ta không chỉ kiếm được 260 đồng tiền thôi đâu. Chúng ta vẫn còn thừa lại một trăm cái trứng gà, hai cân thịt heo, bảy tám cân bột mì trắng, con còn làm chủ mua một cân kẹo đậu phộng, chúng ta đã diễn thì diễn cho trót, kiếm được tiền nên mua cho người trong nhà chút đồ mới lạ, nên con mua kẹo đậu phộng cho mọi người nếm thử. Lại lấy thêm ít bột mì trắng và một cân thịt, chúng ta nấu một nồi canh sủi cảo nhân thịt, mẹ thấy thế có được không?"
Bà Trần tiếc của bĩu môi, có điều trước mặt một người kiếm tiền tài giỏi như Tô Tiểu Mạch, bà cũng tỏ vẻ tán đồng: "Được, cứ làm theo lời con nói đi!"
Bà cũng không nghĩ tới mình lại có thể may mắn như vậy!
Bà Trần lôi kéo tay Tô Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch à, con thật giỏi."
Tô Tiểu Mạch cười: "Con có việc này định nói với mẹ trước, để mẹ về nhà thương lượng với ba xem có được không."
Từ lúc Tô Tiểu Mạch bày tỏ lòng mình với Bà Trần, kể cho bà nghe về bí mật của nhà họ Tô, trong lòng bà liền xem cô như người nhà.
"Con nói đi."
Tô Tiểu Mạch: "Lợi nhuận hiện tại là hai trăm sáu mươi đồng, chúng ta giữ lại sáu mươi đồng làm vốn quay vòng, còn lại hai trăm đồng ba và mẹ hãy đem đi đổi lấy lương thực, mẹ thấy thế có được không?"
Nếu muốn đổi lương thực, Bà Trần cũng nhất trí tán thành.
Mấy năm trước nạn đói hoành hành, bọn họ còn phải ăn rễ cây để sống đấy.
Đại khái là bị ám ảnh đến sợ hãi, cho nên khi cô nói lấy tiền đổi lương thực, bà cơ hồ tán thành theo bản năng. Bà Trần: "Được, chuyện này mẹ sẽ về bàn lại với ba con."
Kỳ thật nói là thương lượng, nhưng Bà Trần cảm thấy, chính mình cũng có thể tự quyết định chuyện này!
Nếu cần thiết bà đương nhiên có thể quyết định được!
Đêm nay ngủ được. Bà Trần kích động đến nỗi không sao Ngược lại, Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm đều có một đêm ngon giấc.
Khương Điềm Điềm thì ngày nào cũng ngủ rất ngon, trái lại Tô Tiểu Mạch hiếm lắm mới có được một đêm ngủ thẳng tới sáng.
Đại khái là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, cho nên cô không còn sức lực nào mà suy nghĩ mấy chuyện rắc rối linh tinh, vì thế bệnh mất ngủ không cần trị cũng tự khỏi.
Sáng sớm ngày quốc tế lao động, Bà Trần, Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm cùng nhau trở về nhà họ Trần. Thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng cảm thấy mới mấy ngày ngắn ngủn, nhưng chớp mắt mà hai người bọn họ đã ở nhà Khương Điềm Điềm bốn mươi ngày rồi.
Sáng tinh mơ hôm nay, đến phiên chị dâu ba nấu cơm, chị dâu hai đang ở trong sân cho gà ăn, tuy rằng nhà bọn họ mới nuôi được hai con gà, nhưng chúng đã được chăm sóc rất cẩn thận.
Chị dâu hai đột nhiên quay đầu ra cửa, thấy Bà Trần đã trở về bèn cười nói: "Mẹ, hôm nay Cô đột nhiên nhìn đống đồ Bà Trần đang xách trong tay mà cả người ngây ra như phỗng.
Bà Trần nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của chị dâu hai liền nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy thịt bao giờ hả?"
Tuy chị dâu hai đã từng nhìn thấy thịt, nhưng cũng phải đợi chị gái của cô lâu lâu về thăm nhà mới mua một lần. Lại còn phải chờ đến tết, ngày thường Bà Trần sẽ không bao giờ chịu bỏ tiền ra mua.
Thịt rất quý giá, bọn họ không có phiếu mua thịt, muốn mua phải bỏ ra nhiều tiền, hành vi đó thật giống như coi tiền như rác, Bà Trần đương nhiên sẽ không mua.
Cho nên, mới sáng sớm Bà Trần đã xách thịt trở về, cô đương nhiên kinh ngạc đến mức nói không ra lời rồi!
Đại khái là thấy chị dâu hai bị chấn kinh, chị dâu ba chạy nhanh ra cửa đón: "Mẹ... Hả gì đây? Là thịt!!!"
Mặc dù giọng nói của chị dâu ba không quá to, nhưng cũng đã kinh động mọi người trong nhà, tất cả bọn họ đều hiếu kỳ chạy ra xem thử, mấy đứa nhỏ kích động đến mức mặt đỏ hết cả lên!
Nhà bọn họ mua thịt!
Bà Trần quét mắt nhìn một vòng, nói: "Trưa hôm nay ăn sủi cảo bột mì trắng!"
Bà chỉ nói một câu ngắn ngủn như vậy, rồi xách theo đồ vật đi thẳng vào nhà.
Nhưng sức mạnh của những lời này giống như một quả bom nguyên tử, dội thẳng vào đầu mọi người, phải biết rằng cho dù là ngày tết đến thì cả nhà bọn họ chưa chắc đã được ăn sủi cảo, mấy năm nay điều kiện sống trong nhà mới khá hơn một chút! Nếu là trước đây... Haizz, thôi bỏ đi dù sao những ngày tháng gian khổ đó đều đã qua cả rồi.
Cuối cùng thì hôm nay cả nhà bọ họ cũng được ăn sủi cảo bột mì trắng.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đủ để cho bọn họ vô cùng kích động rồi.
Bà Trần đã bước đi vào gần đến cửa nhà rồi, quay đầu lại nhìn một đám đứng ngây ra giống như mấy con chim ngốc, đang vui đến mức không biết phải làm sao kia, bà nói: "Con dâu năm vào thành làm thay kiếm được chút tiền, nên mua ít thịt giúp trong nhà cải thiện bữa ăn."
Ánh mắt nóng bỏng của tụi nhóc đồng loạt nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.
Bà Trần nhìn bộ dạng cả một nhà vui vẻ, trong lòng bà lại cảm thấy chua xót.
Bà Trần cũng hiểu được bọn nhỏ thiếu chất, nhưng mà cả nhà bọn họ có ai là không thiếu chứ!
Nếu nói về ăn ngon thì cũng chỉ có Khương Điềm Điềm mỗi ngày được hai cái bánh bao thịt, tuy Bà Trần đã lớn tuổi nhưng bà cũng không phải là một bà già không biết gì hết, chồng của bà chính là kế toán, con gái bà còn là một nhân viên bán hàng.
Bọn họ đều là những người đứng đầu trong việc tính toán sổ sách đấy!
Tuy rằng Khương Điềm mỗi ngày ăn của bà hai cái bánh bao thịt, nhưng hai người bọn họ cũng sống ở nhà của cô, ngày nào cũng dùng củi, lửa, nước... Buổi tối còn đốt đèn dầu đến nửa đêm, ngày nào cũng phải xài que diêm. Ngoài ra còn có xà phòng rửa tay, nồi niêu xoong chảo cũng dùng của bên đó, tuy đều là những thứ nhỏ nhặt, nhưng gộp tất cả lại cũng tốn không ít.
Cho nên Bà Trần trước nay không hề cảm thấy mình bị thua lỗ.
Khoản tính toán này bà vẫn hiểu được.
Bọn họ chi dùng đều là Khương Điềm Điềm bỏ tiền, cho cô ấy chút đồ ăn cũng là chuyện đương nhiên.
"Sủi cảo sủi cảo, sủi cảo bột mì trắng!" Mấy đứa nhỏ nói liên mồm, tay chân cũng không nhàn rỗi, khua khoẳng loạn xạ hết cả lên.
"Tiểu Thúy nói, nó chưa từng được ăn sủi cảo thịt!" Nhị Nữu Nữu nhỏ giọng nói.
Nhìn mấy đứa trẻ đang vô cùng vui vẻ, Bà Trần đột nhiên bừng tỉnh.
Bà có gì phải buồn chứ! Nhà bọn họ bây giờ đã là nhà khá giả trong đại đội Phong Thu, nếu mấy đứa trẻ nhà họ còn đáng thương nữa thì con nhà người ta không phải càng đáng thương hơn sao? Cuộc sống của bọn họ bây giờ ngày càng giàu có. Hoàn toàn không giống như xưa nữa rồi. Bà Trần nhướng mày nói: "Đừng ồn ào nữa! Như một đám gà con suốt ngày nhặng xị."
Vừa nghe vậy là mấy đứa nhỏ liền lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Chẳng qua là vừa nhìn thấy đồ vật trong tay Bà Trần, bọn nó lại hưng phấn không chịu được mà kích động lên.
Đại Hổ nói: "Bà nội, trong tay bà..."
Nó nuốt nước bọt ừng ực, tiếng nói lại kéo tầm mắt của mọi người tập trung vào đồ vật trên tay Bà Trần.
Bà Trần: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Căn bản mọi người không biết nó là cái gì mà chỉ hiếu kỳ nhìn thôi.
Vừa lúc Khương Điềm Điềm đang đứng ở giữa sân, chung quanh là mấy đứa nhỏ nhà họ Trần, cô dẫn dầu bọn họ nhìn vào tay Bà Trần với ánh mắt thèm thuồng.
Bà Trần giơ túi đồ lên ngang cằm, nói: Đều là đồ nhà quê không có kiến thức. Cái này gọi là kẹo đậu phộng, là thím năm mua từ trên huyện về cho mấy đứa, tận hai đồng một bịch đấy!
Nghe được giá tiền này mọi người đều khiếp sợ không thôi, cái gói đậu phộng bé tí này vậy mà còn đắt hơn cả thịt cơ á!
Kẹo đậu phộng?
Kẹo đậu phộng thì cũng chỉ là đậu phộng thôi mà, có gì mà quý đến vậy?
Mọi người đều khiếp sợ nhìn thứ này, không hiểu tại sao nó lại đắt như thế, lại càng không hiểu sao Tô Tiểu Mạch lại mua thứ quý như vậy cho bọn họ.
Mọi người nhìn Tô Tiểu Mạch với ánh mắt khiếp sợ, cô ấy cảm giác được những ánh mắt không rõ ý vị của mấy chị dâu đang nhìn mình, liền cười nói: "Mẹ nói làm lãnh được tiền công, nên mua ít đồ ăn quý giá chút để về cho người trong nhà nếm thử, chọn tới chọn lui mới chọn được món này đấy."
Quý giá! Món này đúng thật là quý giá!
Bà Trần: "Nhà ta đông người, mỗi người hai viên nếm thử cho biết là được rồi!"
Lúc này, mấy người con dâu cũng kích động, bọn họ không nghĩ tới chính mình cũng có phần, vốn bọn họ còn cho rằng chỉ là mua về làm quà cho bọn nhỏ. Xác thật, Bà Trần ban đầu cũng định làm như vậy.
Nhưng là vừa rồi vào nhà cất thịt lão chồng đã thì thầm nói nhỏ vào tai bà.
Bà Trần: "Được rồi, từng người một tới lấy."
Mọi người nhanh chóng chạy ùa đến bên cạnh Bà Trần, sau khi chia phần cho bọn nhỏ xong, Trần Thanh Phong bước tới trước mặt Bà Trần rồi hớn hở nói: "Mẹ, còn phần của con nữa."
Nói rồi anh liền cầm hai viên kẹo đậu phộng trên tay, bóc một vên nhét vào miệng. Đậu phộng bọc đường, vừa cắn một cái mùi thơm thoang thoảng, kèm theo vị ngọt thanh, Trần Thanh Phong nói: "Chả trách lại đắt như vậy đúng là vừa thơm vừa ngọt!"
Anh cười tủm tỉm: "Mẹ, cho con thêm một viên nữa nhé!"
Bà Trần tức xì khói, bà hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong, liếc mắt một cái, gằn giọng nói: "Biến!"
Bà mắng: "Cũng không nhìn xem mình là dạng người gì, chỉ là một nông dân chân đất, đồ quý như vậy nếm thử một hai cái ăn lấy thảo là được rồi. Lại còn muốn thêm nữa? Con có biết thứ này quý biết bao nhiêu không hả? Nếu không phải chị dâu năm con làm ăn kiếm được chút tiền, con làm gì có cơ hội được ăn đồ mắc tiền như này!"
Mọi người vừa nghe lập tức nắm bắt được ý chính.
Chị dâu hai thử thăm dò hỏi: "Mẹ, chắc em dâu đợt này kiếm được không ít hả?"
Trong lòng Bà Trần lập tức chột dạ, bà nói theo: "Con hỏi làm gì?"
Nói rồi bà lại hạ giọng bảo: "Em dâu con làm thay người kia chính là công nhân cấp cao đó, các con có biết cái gì là công nhân cấp cao không?"
Vài người thở dốc vì kinh ngạc, trong thôn bọn họn cũng có người đi làm công nhân, mặc dù không nhiều lắm, nhưng những người đó cũng không cảm thấy khó chịu khi bị người khác hỏi tới công việc, dù sao cũng nhân lúc rảnh rỗi mà tám chút chuyện vặt thôi.
Công nhân cao cấp! Đó chính là người trong truyền thuyết, lương tháng khẳng định không dưới năm mươi đồng.
Bà Trần tiếp tục nói: "Các con cũng đừng cảm thấy em chị dâu năm không làm việc đồng áng trong đại đội mà đi ra ngoài làm thay cho người khác, thì là các con đang nuôi nó. Nó đi làm được tiền công đều gửi về nhà, chỉ cần ba tháng tiền công của nó, cũng đủ để chúng ta mua lương thực ăn cả một năm!"
Những lời này là lúc nãy lão chồng vừa nói nhỏ vào tai bà, bà chỉ dựa theo ý của ông rồi nửa thật nửa giả nói lại, mục đích là muốn mấy đứa con dâu hiểu rằng, tuy con dâu thứ năm không đi làm ruộng trong đại đội, nhưng như thế còn tốt hơn gấp vạn lần. Bọn họ không nên ghét bỏ cô.
Mọi người nhà họ Trần: "!!!"
Ba tháng bằng một năm?
Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Mỗi một tháng là năm mươi đồng. Chả trách lại chịu bỏ tiền mua thịt!
"Không biết có thể làm được đến ba tháng không nữa!" Bà Trần nói với vẻ sâu xa.
"Có thể, khẳng định có thể! Thương gân động cốt muốn khỏi hẳn ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một trăm ngày, làm sao có thể khỏi nhanh như vậy chứ?" Mấy người con dâu nhà họ Trần không ngừng hi vọng vị kia có thể khỏi muộn một chút.
Lúc này, mấy cô con dâu cũng tự cho là thông minh, cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ chồng nhất định muốn tặng đồ qua đó. Công việc này quả thật là kiếm được rất nhiều tiền! Công nhân cao cấp đấy!
Nhất định phải nắm chặt lấy công việc này.
Bà Trần: "Được rồi, những việc này không được nói ra ngoài, mọi người ghi nhớ trong lòng là được, đã rõ chưa?"
"Dạ!"
"Mấy đứa nhỏ các cháu cũng đừng chỉ biết cả ngày nhàn rỗi, ăn sáng xong mau ra ngoài thu lượm một số thứ trở về, nếu chỉ mê chơi cả ngày không làm gì cả thì cũng đừng hòng được ăn sủi cảo."
Mấy đứa nhỏ liền gật đầu: "Dạ!" Chúng đồng thanh đáp ứng, tiếng nói thật vang dội.
Tuy rằng là ngày Quốc Tế Lao Động, nhưng vẫn nên bắt đầu làm việc, dù sao làm việc là điều tốt.
Tô Tiểu Mạch khó có dịp được nghỉ ngơi một ngày, nhưng vẫn là chủ động ôm đồm việc gói sủi cảo.
Mấy người khác trong nhà cũng lục tục bắt đầu ai nên làm gì thì làm đấy. Tuy hôm nay là ngày mọi người đến cung tiêu xã mua đồ, nhưng nhà họ Trần lại không định đi đến đó. Bọn họ không cần phải vội chen chúc cùng đám người kia, bởi vì nhà họ có người làm trong cung tiêu xã.
Dù sao thì nhà họ cũng không giống với nhà người khác!
Có đồ vật gì hay hoặc mới lạ, đương nhiên Trần Hồng sẽ để ý giúp bọn họ, cho nên bọn không cần phải đi ra đó tranh đoạt với những người khác làm gì cho mệt.
Có điều tuy rằng bọn họ không đi, nhưng sáng nay trong thôn có rất nhiều phụ nữ đi đến đó. Cho nên đại đội hôm nay đặc biệt thiếu người, nhất là phụ nữ. Thêm một nguyên nhân nữa là mọi người thấy Tô Tiểu Mạch mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm đi lên huyện, tuy ngoài miệng đều cười cô vất vả, nhưng trong lòng bọn họ càng hiểu được đây là một cơ hội tốt.
Nếu cô ấy có thể ở trong huyện thành làm việc thật tốt, có lẽ người ta sẽ giữ cô lại làm việc tạm thời chăng?
Sở dĩ cô ấy có được cơ hội tốt như vậy, chẳng phải là do gặp được vận may khi đến công xã sao? Vậy nếu như bọn họ cũng đến đó lượn lờ vài vòng, sau đó cũng gặp được vận may tốt như thế thì còn gì bằng!
Cho nên vừa đúng dịp là ngày quốc tế lao động, mọi người đều rủ nhau đi đến đó, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.
Người nhà họ Trần cũng bắt đầu làm việc, người nhà bọn họ mỗi ngày đều rất ham công tiếc việc, bọn họ không giống như phần lớn những bà tám khác trong thôn đều ưa thích thỉnh thoảng trốn việc để đứng tám chuyện.
Bà Trần chỉ đạo mấy đứa con dâu đi làm việc, đến ngã rẽ, Khương Điềm Điềm cùng bọn họ tách riêng ra.
Chuồng heo mới được trang bị thêm một hàng rào nhỏ, thời điểm không có người trông coi còn dùng ổ khoá khoá lại. Chìa khoá chỉ có hai chìa, một cái đưa cho đại đội trưởng giữ, cái còn lại đưa cho chị Vương giữ, lúc Khương Điềm Điềm tới đành phải đứng bên ngoài chờ.
Tuy rằng làm hàng rào xung quanh chuồng lợn rất phiền phức, nhưng kể từ khi bọn họ nghe nói heo của công xã khác xảy ra vấn đề, thì mọi người trong thôn đều nghe lời, phải nói là cực kì cẩn thận, xây dựng hàng rào rất chắc chắn, không dám bớt xén chút nguyên vật liệu nào.
Khương Điềm Điềm đứng ở cửa chuồng heo nhìn thấy chị Vương đang vội vàng đi tới, hiếm lắm mới thấy chị ấy tới trễ như vậy.
Chưa đợi Khương Điềm Điềm hỏi lý do, chị Vương đã vừa mở cửa vừa mắng: "Mấy thanh niên trí thức đó cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói là đều là thanh niên trí thức từ thành phố về sao? Tại sao lại không có chút phẩm chất nào của phần tử trí thức vậy!"
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Chuyện gì thế? Chuyện gì thế chị?"
Cô vừa hỏi đã chợt nhận ra giọng điệu hóng hớt của mình, bèn sửa giọng nghiêm trang hơn hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra thế?"
Chị Vương bị cô chọc cười, liền nói: "Em đó, em nói xem cũng là người sao lại khác nhau như vậy chứ!"
Khương Điềm Điềm: "Hả?"
"Còn không phải là tại cái cô Trì Hiểu Hồng kia sao? Đúng thật là phiền phức, cô ta toàn tìm lão tam nhà chị để giúp cô ta làm việc kiếm công điểm, giờ thì công điểm của lão tam nhà chúng ta đã bị bớt đi không ít rồi. Nếu cô ta thật sự xem lão tam nhà chúng ta thành đối tượng để tìm hiểu, thì cũng không tính là gì. Nhưng cô ta căn bản không xem chú em nhà chị thành đối tượng để tìm hiểu, chỉ muốn nó thay cô ấy làm việc, em nói xem làm gì có đạo lý nào như vậy chứ! Em không biết đâu, tháng này chú ba nhà chị không có được mấy ngày công, nhưng Trì Hiểu Hồng mỗi ngày đều được tính mười công điểm lận đấy. Đều đặn không hề bớt một ngày nào."
Chị Vương bực bội nói. Chị cũng không cảm thấy mình tức giận như vậy có gì là sai trái. Phải hiểu là bọn họ đều muốn sống tốt hơn, cơ bản không phải là ai cũng muốn kiếm nhiều thêm một chút lương thực thôi sao?
Chú ba là thanh niên sức dài vai rộng, lại không có nhiều công điểm, không đủ lương thực để đảm bảo khẩu phần ăn của mình, chẳng lẽ còn muốn anh trai và chị dâu nuôi sống sao."Chị dâu hai nhà chúng ta mấy ngày nay luôn không được vui vẻ, cả chị mấy hôm nay tâm tình cũng không tốt, tối hôm qua còn làm ầm ĩ đến nửa đêm, cha mẹ chồng của chị còn bênh vực con trai, đúng là hai người già rồi mà vẫn không hiểu chuyện."
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô cũng là người chuyên tìm người khác phụ giúp làm việc mà! Khương Điềm Điềm có chút chột dạ bèn gãi gãi đầu.
Chị Vương nhìn ra cô xấu hổ, nói: "Em không cần phải ngại, em không giống cô ta, cô ta là tay không bắt sói. Còn em và Trần Thanh Phong đã sắp kết hôn rồi. Hai người là người một nhà, không cần tính toán mấy chuyện đó. Lại nói, em còn mang phòng ở nhà mình cho bọn họ mượn dùng, chuyện này làng trên xóm dưới đều biết. Đừng nói là bọn họ chỉ giúp em làm chút việc, cho dù bọn họ không cho em làm gì hết thì cũng là chuyện đương nhiên. Còn đây chị tức giận là bởi vì chú ba nhà chị đúng là một tên ngốc. Công điểm tháng này của hắn còn không bằng Trần Thanh Phong. Em nói xem, lời nói như vậy mà nghe được sao? Trong thôn trai tráng như vậy mà so với Trần Thanh Phong còn không bằng, em nói xem lời nói như vậy có nghe được không?
Khương Điềm Điềm: "..." Cô lấy hết can đảm, nói: "Thật ra anh Tiểu Phong nhà em cũng rất có khả năng, chị cũng đừng chê anh ấy."
Chị Vương nói: "Vậy em nói xem, chú ba nhà chị kiếm được ít công điểm như vậy, còn thua cả Trần Thanh Phong, lời nói như vậy mà nghe được sao?" Khương Điềm Điềm: "Đúng là khó nghe! Nhưng bây giờ anh Tiểu Phong cũng đã bắt đầu làm việc rất chăm chỉ rồi."
Chị Vương: "Chú ba nhà chị đúng là ngốc, không tập trung làm cho mình mà lại rảnh rỗi đi làm cho người khác."
Càng nghĩ lại càng thấy tức.
Khương Điềm Điềm thấy chị Vương như vậy thì vỗ vỗ vai an ủi: "Chị cũng đừng bực bội nữa, nói không chừng chờ thêm hai ngày nữa hắn sẽ nhìn ra tâm tư của Trì Hiểu Hồng, em thấy cả Lôi Đại và Lôi Nhị cũng không giúp cô ấy làm việc nữa rồi đấy thôi.
Chị Vương: "Xì, bọn họ dám sao? Bà Lôi đã trịnh trọng cảnh cáo, nếu bất kỳ ai trong hai người bọn họ dám giúp Trì Hiểu Hồng làm việc, dù chỉ là một việc nhỏ thôi thì cũng đừng hòng bước chân về nhà nữa! Hai người họ nghe thấy vậy đương nhiên là sợ rồi. Em nói xem bố mẹ nhà người ta khôn khéo như vậy, không dễ bị dụ giống hai người già nhà chị. Bây giờ bất kể nhà nào có thanh niên chưa vợ đều hận chết loại hồ ly tinh này, sợ con trai nhà họ bị ả ta dụ dỗ đấy."
Khương Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to, nói: "Thật ra Trì Hiểu Hồng làm như vậy cũng không có gì kỳ quái. Cô ta luôn tự xưng minh là người giỏi giang, cho nên rất khinh thường những việc chân lấm tay bùn này. Hơn nữa cho dù là cô ta muốn làm cũng sẽ không làm được.
Gái thành phố về nông thôn làm ruộng thì làm được gì chúr!
Nhưng mà vừa nhắc tới làm việc, ánh mắt Khương Điềm Điềm đột nhiên loé lên một tia hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ tới, từ lúc Tô Tiểu Mạch buôn bán, có một lần vào ngày nghỉ hình như là vào dịp tết nguyên đán thì phải... Có một nhóm người vào kiểm tra đột xuất, hình như người này là bạn học của Trì Hiểu Hồng. Kết quả đúng lúc bắt gặp Tô Tiểu Mạch đang nấu sủi cảo, trong đó còn có người nhận ra Tô Tiểu Mạch nữa.
Rồi sau đó từ chỗ Trì Hiểu Hồng, hắn biết được chuyện của Tô Tiểu Mạch. Hắn ta bí mật theo dõi, biết được cô lén lút làm buôn bán, nên lấy nó ra làm bí mật uy hiếp Tô Tiểu Mạch, thậm chí còn muốn động tay động chân với cô. Tô Tiểu Mạch suýt chút nữa đã bị hại, cũng may cô được người giúp đỡ. Nhưng người kia lại không cẩn thận ra tay nặng quá, đánh chết người kia là cán bộ của huyện. Hai người đành lén lút đem xác đi chôn.
Sau này người kia lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Tô Tiểu Mạch. Có thể nói hắn ta là vật cản lớn nhất trong mối quan hệ giữa Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc, nhưng nếu nói là tình địch thì lại không phải.
Bởi vì hai người bọn họ là đồng loã giết người, cùng có chung một bí mật lớn, nên mới giấu giếm cho nhau như vậy.
Chuyện này cô thật khó mà mở miệng nói thật với Trần Thanh Bắc, nhưng Trần Thanh Bắc lại phát hiện được vợ có chuyện giấu mình, ngược lại cô lại vô cùng tin tưởng người kia, hai người đã vì chuyện này mà tranh cãi rất nhiều lần. Thậm chí sau khi trở về, Trần Thanh Bắc bởi vì sự tàn nhẫn của cô mà khiếp sợ, một phần nguyên nhân cũng là do bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Tuy rằng người là do gã họ Dương kia giết, nhưng chuyện này cũng bởi vì Tô Tiểu Mạch mà ra.
"Điềm nha đầu?" Chị Vương nhìn bộ dạng thất thần của Khương Điềm Điềm, không biết cô ấy đang nhớ đến cái gì, bỗng nhiên giật mình một cái.
Cô lập tức nói: "Chị Vương, bụng em hơi đau, không biết có phải đã tới kỳ hay không, em về nhà một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
Chị Vương: "..."
Chị Vương cũng nói luôn: "Vậy em nhanh về nhà xem thử đi!"
Khương Điềm Điềm: "Được rồi." Khương Điềm Điềm nhanh chóng chạy về nhà, rất nhanh cô đã chạy về nhà chính, trong nhà chỉ có mỗi Tô Tiểu Mạch đang ở nhà, Khương Điềm Điềm hiếm khi chạy nhanh như vậy, cô thở hồng hộc nói: "Chị dâu năm!"
Hiếm khi Tô Tiểu Mạch có thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi trong sân, thấy Khương Điềm Điềm thở gấp như vậy, cũng chạy qua vừa đỡ cô vừa hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Điềm Điềm thở phì phò nói: "Mau đem mấy thứ tốt trong nhà cất hết đi, trưa nay đừng làm sủi cảo nữa."
Tô Tiểu Mạch cũng không hiểu có chuyện gì, nhưng thấy Khương Điềm thở hồng hộc chạy qua đây mật báo cho cô, nên cũng lập tức đáp ứng: "Được!"
Cô nhanh chóng cất hết đồ vật trong nhà, vừa lúc Khương Điềm Điềm nhìn thấy Tam Nữu Nhi đang từ ngoài cửa đi vào, nhanh chóng phân phó nói: "Cháu chạy nhanh ra ngoài ruộng gọi bà nội trở về, nói gà trong nhà không biết bị làm sao, bảo bà nội nhanh chóng về nhà xem thử, nghe hiểu thím nói không?"
Tam Nữu Nhi gật đầu đáp: "Nghe hiểu ạ!"
"Mau đi, thím cho cháu một viên kẹo làm thù lao." Khương Điềm Điềm thường thuê bọn nhỏ làm việc, nên trên người lúc nào cũng có sẵn kẹo.
Tam Nữu Nhi cầm kẹo, rất nhanh đã chạy biến mất không thấy bóng dáng.
Khương Điềm Điềm bốn mươi ngày này vẫn luôn ở cùng một chỗ với Tô Tiểu Mạch, nói là bạn bè thân thiết thì hơi khoa trương, nhưng bọn họ cũng có có thể xem là bằng hữu, hơn nữa vẫn là Tô Tiểu Mạch mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho cô.
Cô cũng không hy vọng Tô Tiểu Mạch xảy ra chuyện gì, tuy là nói mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải càng tốt hơn sao?
Cho nên Khương Điềm Điềm cũng mặc kệ có phải chuyện xảy ra vào ngày Quốc Tế Lao Động hay không, dù sao cô nhất định phải nhắc nhở một chút.
Không thể để mọi người gặp chuyện chỉ vì mấy miếng sủi cảo được!
Mỗi ngày cô đều ăn của người ta hai cái bánh bao thịt đáy!
Bởi vì phận ăn ké nên Khương Điềm Điềm có chút chột dạ!
Sau khi Tô Tiểu Mạch cất đồ đạc xong thì nói với cô: "Cho chị mượn chìa khoá nhà thím một lát."
Khương Điềm Điềm: "Hả?"
Khương Điềm Điềm khó hiểu giao chìa khoá ra, cũng không biết trong đầu Tô Tiểu Mạch đang suy nghĩ cái gì lại muốn nhanh chóng chạy đến nhà Khương Điềm Điềm, tuy đồ đạc trong nhà cũng được Tô Tiểu Mạch dọn dẹp gọn gàng rồi, nhưng ngày rộng tháng dài thật ra người cũng có chút mệt mỏi, thu dọn cũng không gọn gàng như mấy ngày đầu nữa.
Chờ Tô Tiểu Mạch thu dọn gọn ghẽ bên nhà Khương Điềm Điềm, trở về vừa hay đụng phải Bà Trần, bà vừa nhìn thấy cô đã sốt ruột hỏi: "Gà trong nhà bị làm sao?"
Tô Tiểu Mạch nháy mắt đầy ẩn ý: "Hay là mẹ về nhà xem thử đi!"
Chờ hai người đều đã trở lại, lúc này Khương Điềm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải gà trong nhà vẫn tốt sao? Có chuyện gì thé?"
Tô Tiểu Mạch cũng nhìn về phía Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm chớp chớp mắt, khởi động kỹ thuật diễn như vũ bão của mình: "Hình như là bạn học của Trì Hiểu Hồng của thôn chúng ta là cán bộ trong huyện, hôm nay cô ta muốn theo cấp trên đi thanh tra, cũng không biết có tới kiểm tra đại đội chúng ta không nữa. Nhưng con nghĩ dù sao chị dâu năm cũng ở trên huyện hơn một tháng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Còn nữa, trưa nay chúng ta tốt nhất không nên ăn sủi cảo, lỡ như họ đến nhà chúng ta lại khó mà giải thích được, bởi vì ba chúng ta làm kế toán của đại đội đấy thôi."
Bà Trần cùng Tô Tiểu Mạch đều trợn mắt.
Đối với lời cô nói bọn họ hoàn toàn tin tưởng. Tô Tiểu Mạch nói: "Mẹ, Điềm Điềm nói đúng, con ở trong huyện hơn một tháng, tuy là lén lút làm nhưng cũng khó mà bảo đảm không có ai nhận ra con, cho nên cứ coi như hôm nay con không có ở nhà đi."
Sau đó cô ấy lại nói: "Cứ như vậy đi, con cùng Điềm Điềm lên núi cắt rau cho lợn."
Khương Điềm Điềm: "??"
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ hãy gọi chị dâu trở về nấu cơm, làm bánh bột ngô như bình thường là được. Sủi cảo chúng ta để đến tối hãy ăn, trưa nay con cũng sẽ không trở về ăn cơm. Con ở trên núi phụ Điềm Điềm cắt nhiều rau dại một chút, cũng đỡ cho thím ấy phải đi lên núi nhiều! Cũng đúng lúc bây giờ là thời điểm rau dại mọc tươi tốt, con cũng tranh thủ hái một ít về, nếu có thể may mắn gặp được hành tỏi gì đó thì càng tốt, chúng ta có thể tích trữ, trộn lẫn với thịt ăn càng ngon hơn."
Bà Trần: "Đúng, nên làm như vậy."
Bà có chút sợ hãi nói: "Lãnh đạo sẽ tới thôn chúng ta kiểm tra thật sao?"
Khương Điềm Điềm nói lời thấm thía: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Bà Trần gật đầu: "Đúng đúng đúng."
Khương Điềm Điềm: "Chúng ta nên trở về, ai nên làm gì thì làm đấy, vừa lúc lãnh đạo tới thì để cho họ thấy bộ dạng chăm chỉ của chúng ta. Biết đâu họ hài lòng còn thưởng cho chúng ta ba quả dưa, hai quả táo gì đấy!"
Bà Trần cười: "Cái đứa nhỏ này, làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến đồ vật!"
Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Nếu làm việc mà không mong muốn chiếm được cái gì, thì tại sao chúng ta phải vất vả như vậy? Mẹ, con thấy chúng ta nên nhanh lên một chút, vừa lúc đuổi kịp người ta vào thôn, nhưng nói thì nói vậy, bọn họ chưa chắc đã đến thôn chúng ta đâu."
"Con cảm thấy bọn họ sẽ đến đấy!" Tô Tiểu Mạch nghĩ tới kiếp trước, khẳng định nói: "Ừm, bọn họ nhất định sẽ đến, mẹ người nhanh xuống ruộng chào hỏi với người ta, nhưng cũng đừng lơ là công việc, đừng để cho người ta cảm thấy mình phiền phức!"
Cô dừng một chút lại nói tiếp: "Đặc biệt là chú sáu."
Bà Trần: "Được rồi!"
Khương Điềm Điềm: Hả? Nữ chính cũng có ký ức của ngày hôm nay hay sao? Cho nên hôm nay đúng thật là có kiểm tra! Có lẽ là đời trước lúc đoàn người tới kiểm tra, Trần Thanh Phong đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Tô Tiểu Mạch cũng không đặc biệt dặn dò Bà Trần như vậy.
Vừa nghĩ tới đó, Khương Điềm Điềm liền cảm thấy may mắn vì đã nói trước với họ chuyện này!
Cô không hy vọng Tiểu Phong xảy ra chuyện, anh tốt như vậy, chăm chỉ như vậy, nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Thiên trường địa cửu, có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ, bởi vì thời gian luôn là thứ đáng sợ nhất! Nhưng mà chỉ cần có một lỗ hổng, sẽ làm người ta nhớ tới một ít chuyện cũ. Lúc Khương Điềm Điềm nói hôm nay có người tới kiểm tra, Tô Tiểu Mạch lập tức nghĩ đến ngày hôm đó ở kiếp trước.
Bởi vì Trần Thanh Phong lười biếng bị bắt tại trận, bị phê bình cảnh cáo làm gương trước mặt mọi người, còn bị phạt phải bỏ phân một tháng.
Lấy con mắt từ thời hiện đại của cô mà đánh giá, thì hành vi đó cũng không có gì là to tát, cũng giống như công việc buôn bán của cô vậy, cô cảm thấy nó chẳng có gì là sai trái. Đó là thời kỳ xã hội thay đổi!
Nhưng ở thời đại này, hành động như vậy xác thực là vẫn có chút ảnh hưởng!
Tuy rằng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng chuyện này đã ném hết mặt mũi của Trần Thanh Phong và hai người lớn trong nhà, Trần Thanh Phong thì không sao, nhưng trong một đoạn thời gian sau đó, người nhà bọn họ đều không dám ngẩng cao đầu, đặc biệt đối với người già càng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Kế toán Trần cùng Bà Trần đều ít nói hơn hẳn, cả ngày không buồn hé răng nói nửa lời!
Nếu không phải kế toán Trần ngày thường là người liêm khiết số một số hai trong thôn, thì không chừng ông cũng bị làm cho liên luỵ rồi.
Tô Tiểu Mạch càng thêm kiên định: "Mẹ nhất định phải bắt Tiểu Phong làm việc chăm chỉ hơn, nhà ta ai cũng không được lười biếng!!!"
Bà Trần gật đầu đáp: "Được, bây giờ mẹ đi ngay."
Khương Điềm Điềm chớp chớp mắt, khẳng định ở đời trước vào ngày này Trần Thanh Phong đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cô không biết chuyện này là chuyện lớn hay chuyện nhỏ. Nếu Tô Tiểu Mạch lúc nãy không sực nhớ ra ngay lập tức, vậy có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá lớn.
Nhưng mà, như vậy cũng không được!
Cũng không biết như thế nào, Khương Điềm Điềm đột nhiên liền cảm thấy, tuy rằng cô không phải nữ chính, nhưng là ông trời cũng rất chiếu cố cô!
Tuy ký ức của của nữ chính là cả đời chịu khổ, nhưng cô lại biết trước cốt truyện của nữ chính sau khi trọng sinh.
Tưởng tượng như vậy, wow, bọn họ chính là một đôi song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận