Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 33
Tiết trời cuối tháng 5 đã có thể mặc áo ngắn tay. Một số gia đình có điều kiện không tồi đều mặc áo ngắn tay. Đặc biệt là mấy thanh niên trí thức trong thôn, ai cũng ăn diện mát mẻ.
Nhưng Khương Điềm Điềm không mặc áo ngắn tay, cô vẫn mặc quần áo dài như mọi khi, không những thế còn đội thêm một chiếc mũ rơm nhỏ.
Mấy cô gái này! Chờ đến khi họ bị cháy nắng đen sì thì mới biết thế nào là lợi hại cho mà xem.
Khương Điềm Điềm cảm thấy mình thật là thông minh.
Mấy ngày nay, Trần Thanh Phong đã mua đậu phộng về, Khương Điềm Điềm tạm thời giấu ở trong ngăn tủ. Căn hầm nhỏ bên trong nhà anh hiện tại đang chứa thịt heo của Tô Tiểu Mạch, tất nhiên là không còn chỗ cho đậu phộng. Nhưng bởi vì trong nhà đang cất giấu lương thực, cho nên trước khi đi làm, Khương Điềm Điềm đều dặn đám trẻ con trông nom cửa nẻo giúp mình.
Bởi vì thường xuyên sử dụng củi lửa và lén lút trao đổi kẹo với thím út, cho nên mấy đứa nhóc đều rất ăn ý phối hợp với nhau, đảm nhiệm công tác tuần tra.
Khương Điềm Điềm gật gù: Các đồng chí nhỏ tuổi biểu hiện rất tốt, xứng đáng được khen thưởng!
Mỗi khi rảnh rỗi, Trần Thanh Phong đều lên núi cắt cỏ heo cùng cô, tiện thể chú ý tới một số loại thảo dược có thể bán lấy tiền. Thỉnh thoảng anh sẽ tự mình đi xa hơn, tìm kiếm rồi gom lại, sau đó mang đến trạm y tế của công xã bán theo từng đợt.
Nếu là cô, chắc chắn sẽ chẳng kiếm được đồng nào! Hơn nữa, anh Tiểu Phong kiếm được bao nhiêu tiền liền giao hết cho cô, đúng là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Đừng nói là kiếp này, mà kể cả kiếp trước, cô cũng không kiếm được tiền.
Như vậy đã là giỏi lắm rồi!
Hơn nữa, Khương Điềm Điềm cảm thấy thực ra mình cũng là người có tiền.
Bởi vì gần đây tình hình dịch heo ngày càng trở nên nghiêm trọng, nên Trần Thanh Phong không bước qua hàng rào mà chỉ đứng ở bên ngoài chờ cô.
Đôi khi, nếu có thể dùng tiền để xử lý công chuyện, thì cũng không nên tiết kiệm.
"Điềm Điềm."
Thậm chí dạo gần đây số tiền của cô còn có xu hướng tăng lên. Đương nhiên, kiếm tiền - là việc cô không làm được.
Tuy rằng, nếu dùng uy phong của chú út Trần Thanh Phong để ra lệnh cho đám trẻ con canh cửa cũng không khó gì, nhưng Khương Điềm Điềm lại không muốn làm như thế, không thể phủ nhận công lao của tụi nhỏ được!
Mỗi tháng chỉ cần bỏ ra một chút công sức cũng có thể bán được hai, ba đồng.
"Cho em nè."
Nhưng mà, anh Tiểu Phong của cô sẽ kiếm tiền, cho dù là nhiều hay ít, Khương Điềm Điềm đều thấy vui vė.
Khương Điềm Điềm wow một tiếng, lập tức nếm thử một hạt, đậu nành rang có mùi khét.
Trần Thanh Phong ngày nào cũng tới tìm cô để đi lên núi cắt cỏ heo. Khương Điềm Điềm nghe thấy anh gọi mình, lập tức chui qua khỏi hàng rào của trang trại heo, nói: "Em đây!"
Điềm Điềm vội vàng chạy ra, sánh bước cùng anh. Trần Thanh Phong móc từ trong túi ra một nắm đậu nành rang, đưa cho Khương Điềm Điềm.
Chưa đi được mấy bước thì nghe thấy phía sau có tiếng động, Trần Thanh Phong túm lấy Khương Điềm Điềm, nhanh chóng ngồi xổm xuống trong bụi cỏ. Thời điểm hiện tại là lúc núi rừng um tùm, cây cối sum xuê. Hai người cứ như vậy ẩn nấp, một chút dấu vết cũng không lộ ra.
Hai người cùng lên núi, Khương Điềm Điềm bảo: "Chúng ta đi đường nhỏ đi, em đã hứa với chị dâu tư sẽ trông chừng cây anh đào giúp chị ấy rồi."
Thật đúng là người một nhà.
Khương Điềm Điềm bỏ vài hạt vào trong miệng Trần Thanh Phong, nói: "Anh cũng ăn đi."
Không cần nói cũng biết, cô ta đang mắng chị dâu tư Trần.
"Rang hơi cháy, nhưng ăn vào hương vị vẫn rất ngon."
Nhưng mà, Trần Thanh Phong dựa vào kinh nghiệm nhiều năm "đào chân tường" của ba mẹ, đã sớm có được bản lĩnh đầy mình.
Chị dâu ba Trần không ở lại đây lâu. Cô ta chỉ chế nhạo chị dâu tư Trần mấy câu rồi vội vàng xách túi quay về, nhìn trái nhìn phải cảnh giác quan sát.
Khương Điềm Điềm nhăn mặt, có chút không vui.
Hai người anh một miếng em một miếng. Hiện tại, mỗi lần có đồ ăn, Khương Điềm Điềm đều không hỏi Trần Thanh Phong là lấy đâu ra! Bởi vì cô biết, dù sao anh Tiểu Phong của mình cũng là một người tài giỏi.
Hai người nhìn thấy chị dâu ba Trần bước nhanh vào trong rừng, Khương Điềm Điềm duỗi tay chỉ sang vị trí bên kia. Cả hai lập tức rón ra rón rén đuổi theo, một lát sau liền thấy chị dâu ba Trần đang đứng dưới gốc cây anh đào. Cô ta mang theo túi vải, hái xuống từng quả một!
Khương Điềm Điềm: "..."
Một lúc lâu sau, túi vải của chị dâu ba Trần đã được nhét đầy quả. Cô ta cầm túi lên, đắc thắng nói: "Đúng là đồ ngu ngốc."
Trần Thanh Phong quen thuộc đáp: "Được."
Người này không phải ai khác, mà chính là chị dâu ba Trần.
Khương Điềm Điềm lập tức trợn tròn hai mắt, Trần Thanh Phong sợ cô phát ra tiếng nói liền nhanh tay che miệng cô lại.
Quả nhiên, không lâu sau liền có một người phụ nữ đi tới, lấm la lấm lét ngó trái ngó phải.
Anh kéo Khương Điềm Điềm đang ẩn nấp đứng lên, đến tận khi chị dâu ba Trần đi khuất mới buông cô ra.
Khương Điềm Điềm: "Chị ta thật quá đáng!"
Cô bức xúc: "Đã ăn trộm quả anh đào của người ta rồi còn dám mở miệng chửi bới!"
Trần Thanh Phong: "Trời ơi, khuôn mặt nhỏ nhắn này tức giận rồi."
Anh xoa mặt Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm phẫn nộ nói: "Đương nhiên là em thấy tức giận rồi. Tuy rằng vật chất trong núi không thuộc về riêng ai, nhưng rõ ràng chị ta biết chị dâu tư đã phải trộm phân bón mang tới đây tưới cho cây, tận dụng mọi cơ hội để chăm sóc cây anh đào này, thế mà vẫn lén lút làm ra chuyện như vậy sau lưng chị dâu tư. Không phải là quá đáng quá mức sao? Đều là người một nhà cả mà!"
Trần Thanh Phong: "Vậy bây giờ em muốn làm gì?"
Khương Điềm Điềm: "Em sẽ tìm cơ hội để ám chỉ cho chị dâu tư."
Trần Thanh Phong bật cười, lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Em có chắc là người ta sẽ hiểu ám chỉ của mình không?"
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô đem bàn tay nhỏ nhắn đặt vào trong lòng bàn tay của anh. Trần Thanh Phong cảm nhận được bàn tay mềm mại như bông của cô, dùng sức kéo lên, Khương Điềm Điềm suýt nữa đụng phải người anh, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
Khương Điềm Điềm: "Dạ."
Khương Điềm Điềm bật cười, huých vào cánh tay anh một cái. Hai người nhanh chóng đi tới sườn núi, Trần Thanh Phong bước lên một đoạn, vươn tay: "Đưa tay cho anh, anh kéo em lên."
Trần Thanh Phong: "Đúng thế, anh vừa chửi bậy, đó là thói quen không tốt, Điềm Điềm không được học theo!"
Khương Điềm Điềm khẽ nhíu đuôi lông mày: "Anh mới chửi bậy."
Trần Thanh Phong cảm thấy, cho dù mấy chị dâu kia có là dạng người gì, cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Cô càng thêm tự hào: "Em hiểu... bọn họ không muốn người trong nhà biết về cây anh đào. Cũng giống như chúng ta có chút tâm tư, muốn tự mình thu thập đồ vật, hai người họ cũng hy vọng cây anh đào đó là của riêng mình. Nếu thật sự cãi nhau, làm mọi chuyện loạn hết lên, bị mẹ phát hiện ra, thì tất nhiên là cái gì cũng không có!"
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Điềm Điềm của anh đúng là càng ngày càng thông minh." Khương Điềm Điềm: "Chứ còn sao nữa!"
Cô nói: "Tất cả đều là vì bản thân mình, không có gì đáng ngạc nhiên hết! Ai cũng như thế mà thôi! Có điều, thật không ngờ, người vẫn luôn ăn trộm anh đào lại chính là chị dâu ba."
Trần Thanh Phong: "Cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Nếu chị dâu tư thật sự chăm sóc cây anh đào này vậy thì chắc chắn người trong nhà sẽ là những người dễ dàng phát hiện ra nhất. Em nghĩ xem, chị dấu ba cả ngày bày ra vẻ mặt đờ đẫn không buồn mở miệng nói chuyện, nhưng lúc nào cũng tính toán chi li cặn kẽ, lòng dạ cũng rất gian dối."
Khương Điềm Điềm bĩu môi: "Hừ!"
Cô nói thật lòng: "Cũng may, ba đứa con gái của chị dấu ba đều không giống mẹ mình."
Công bằng mà nói, Khương Điềm Điềm khá thích ba cô gái nhỏ, chúng nó đều rất hiểu chuyện.
"Đương nhiên bọn chúng không giống mẹ rồi. Bởi vì không sinh được con trai, nên chị ta cảm thấy ba đứa con gái đã ngáng đường của mình, có thể đối xử tốt với con cái mới là lạ. May là cả nhà đều sống chung với nhau. Nếu chia ra ở riêng, em thử nghĩ xem, chắc chắn ba đứa nhỏ sẽ không có ngày tháng nào yên lành. Hiện tại chị ta không dám làm loạn, thứ nhất là do ba mẹ anh quản lý gia đình, chị ta căn bản không có cơ hội, thứ hai là vì trong nhà có nhiều trẻ con, những việc vặt khác cũng chẳng đến tay chị ta làm. Chị ta nghĩ rằng, nếu ba đứa con gái không tự tranh giành được phòng ngủ thì chỉ có chúng nó là thiệt thòi. Nhưng chỉ cần kiếm được thứ gì, thì đừng hòng chị ta để dành cho ba cô con gái của mình. Chị ta có thể mang về cho cháu trai bên nhà ngoại, nhưng tuyệt đối không đưa cho ba đứa con gái. Con mẹ nó, thật là nực cười."
Trần Thanh Phong cho rằng, tuy bản thân anh không tiếp xúc nhiều với mấy người chị dâu trong nhà, nhưng dựa vào trí thông minh và óc phân tích tài tình, anh cảm thấy mình có thể hiểu được mấy bà vợ của các ông anh trai là người như thế nào.
Nói đến vấn đề này, thực ra cô còn có chút đắc ý: "Bọn họ sẽ không cãi nhau đâu! Cho dù chị dâu tư biết được kẻ ăn trộm chính là chị dâu ba, trong lòng hận không thể nuốt chửng chị dâu ba, thì cũng sẽ không gây khó dễ cho chị ta đâu! Chắc chắn chị ấy sẽ bù đắp bằng những thứ khác. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Anh hỏi: "Em không sợ bọn họ cãi nhau à?" Khương Điềm Điềm: "Không đâu!"
Trần Thanh Phong thấy cô thay đổi tâm tình chỉ trong giây lát, liền cảm thán vợ mình đúng là một cô gái có tấm lòng bao dung.
Cô nắm chặt tay Trần Thanh Phong: "Vậy chúng ta đi cắt cỏ heo tiếp thôi."
Khương Điềm Điềm vui mừng: "Em biết ngay anh Tiểu Phong là người tốt nhất mà."
Trần Thanh Phong cười nói: "Chuyện này cứ giao cho anh đi. Em yên tâm, anh giỏi nhất là những chuyện như này."
Dường như chỉ trong nháy mắt, vành tai của cả hai đều đỏ bừng lên.
Trần Thanh Phong không buông tay cô ra, ngược lại còn thấp giọng nói: "Chỗ này đường nhỏ không dễ đi, để anh nắm tay em. י, Khương Điềm Điềm có chút né tránh, nhưng ngay lập tức liền điều chỉnh động tác, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.
Cô nói: "Đi thôi."
Từ lúc biết rằng ở đây có một cây anh đào hoang dã, cô quyết định không cắt cỏ heo xung quanh khu vực này. Cô không muốn lâm vào hoàn cảnh, không ăn bất cứ quả anh đào nào, nhưng lại mang tiếng là độc chiếm làm của riêng. Nếu cô cắt cỏ heo ở đây trong một thời gian dài, thì chắc chắn dấu vết của dao sẽ rất rõ ràng. Lỡ ai đó tình cờ nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ là cô đã tới đây.
Cô nói cô không hái quả anh đào.
Nhưng mà, ai sẽ tin chứ?
Vì vậy, cô nhất định không để trường hợp này xảy ra.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm tay trong tay cùng nhau bước đi. Khương Điềm Điềm thường xuyên đi chung với Trần Thanh Phong, nên cũng nhận biết được một số loại thảo dược đơn giản.
"Anh Tiểu Phong, bên kia có cây kim ngân kìa."
Mặc dù không biết rõ lắm, nhưng cô cũng đã nhìn thấy khá nhiều lần, hơn nữa Trần Thanh Phong lại hay hái, cho nên Khương Điềm Điềm mới biết được.
Trần Thanh Phong: "Ừ đúng rồi."
Hai người lập tức đi qua bên đó, Trần Thanh Phong dứt khoát bắt tay vào việc, Khương Điềm Điềm thấy xung quanh có khá nhiều cỏ heo, cũng bắt đầu động thủ. Cả hai đều bận rộn, ai làm việc của người nấy. Trần Thanh Phong cong khoé miệng: "Hôm nay chúng ta may mắn quá, chỗ này có nhiều cây cỏ thật đấy."
Nơi này vừa khéo là một con dốc, chẳng mấy khi có người đi qua.
Không nghĩ rằng lại có nhiều cây cỏ như vậy. Khương Điềm Điềm vừa làm việc vừa nói: "Nếu chúng ta có thể tìm được đào rừng hoặc mơ rừng thì thật tuyệt."
Trần Thanh Phong quay đầu lại cười: "Em thèm hả?"
Khương Điềm Điềm cười gian xảo: "Hì hì, chị dâu năm nói, nếu có thể tìm được đào rừng, mơ rừng hoặc các loại hoa quả khác, chỉ cần em tự mua đường, thì chị ấy sẽ làm mứt sấy cho em."
Trần Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Như nào cũng được sao? Vừa nhỏ vừa chát có được không?"
Khương Điềm Điềm kích động nói: "Được được được, đương nhiên là được! Anh biết chỗ nào có hả? Chị dâu năm nói, nếu là quả tươi thì có thể ăn trực tiếp, chứ làm mứt sấy thì quá đáng tiếc. Nhưng nếu là mấy quả sứt mẻ, cắn rụng cả răng, ăn không ra gì thì làm mứt cũng không lãng phí chút nào."
Trần Thanh Phong dừng động tác trên tay, nói: "Thật ra anh biết một nơi có cây mơ."
Khương Điềm Điềm lập tức sấn tới, thiếu chút nữa nhảy bổ lên người Trần Thanh Phong, khoảng cách giữa hai người rất gần.
"Thật sao? Ở đâu? Mau dẫn em tới đó đi." Nghĩ đến những miếng mứt chua chua ngọt ngọt, Khương Điềm Điềm cảm thấy nước miếng của mình tiết ra nhanh chóng, hình như càng ngày càng nhiều.
Cô kích động: "Anh Tiểu Phong, sao anh có thể lợi hại như vậy chứ!" Trần Thanh Phong được cô khích lệ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đi, chúng ta tới đó luôn đi."
Hai người đeo sọt trên lưng chuẩn bị rời đi, nhưng Khương Điềm Điềm đột nhiên kéo Trần Thanh Phong lại, lắc đầu nói: "Thôi thôi, chúng ta đừng nóng vội gấp gáp. Dù sao cây mận đấy cũng không chạy mất. Bên này vẫn còn cây kim ngân, chúng ta hái thêm một ít nữa đi. Lên được đến đây cũng khá phiền phức."
Con dốc này, nếu bọn họ không đi lên núi bằng đường tắt, cũng sẽ không đi ngang qua.
Trần Thanh Phong nhìn thoáng qua, thấy còn rất nhiều cây kim ngân, Khương Điềm Điềm kiên quyết: "Thời gian còn dài."
Khoé miệng của Trần Thanh Phong khẽ cong lên: "Được!"
Tuy rằng ngoài miệng nói không cần vội vàng, nhưng Khương Điềm Điềm lại ngoan ngoãn chủ động hỗ trợ, có khác gì cỏ heo đâu! Đừng nóng nảy!
Hai người nhanh chóng thu hoạch cây kim ngân, nhìn thì nhiều như vậy, nhưng thực chất nó lại rất nhẹ, cho nên phải gom góp thật nhiều mới đủ một cân. Khương Điềm Điềm thật sự không biết làm việc, nhưng mặc dù tay chân chậm chạp, cô cũng không đẩy hết mọi việc sang cho người khác.
Bất luận là làm nhiều làm ít, tóm lại vẫn phải làm việc.
Trần Thanh Phong liếc nhìn giọt mồ hôi trên trán Khương Điềm Điềm, động tác lại nhanh hơn một chút. Anh làm càng nhiều, thì công việc của Tiểu Điềm Điềm sẽ càng giảm bớt. Hai người bận rộn một lúc lâu mới có thể thu hoạch hết cây kim ngân.
Trần Thanh Phong: "Xong rồi!"
Trần Thanh Phong: "Xong rồi!"
Khương Điềm Điềm quét mắt nhìn một vòng, kêu lên: "Chưa đâu. Anh nhìn đi, chỗ kia vẫn còn kia."
Trần Thanh Phong nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên vẫn còn, hai người lại tay trong tay đi tới, tiếp tục bận rộn.
Ôi chao, đây đúng là một gánh nặng ngọt ngào.
Trần Thanh Phong cảm thấy phải tự phát cho mình một tờ giấy khen, bởi vì bọn họ đã làm việc cực kì chăm chỉ...
"Ha?"
Bỗng anh nhìn thấy cách đó không xa có mấy khóm dâu tây dại.
Trần Thanh Phong: "Có dâu tây kìa."
Khương Điềm Điềm: "Thật tốt quá!"
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, vui vẻ phấn chấn: "Hái xuống đi, hái xuống đi anh!"
Trần Thanh Phong: "Được!"
Anh duỗi tay hái được một quả, nói: "Nếm thử xem ăn ngon không."
Khương Điềm Điềm không cầm lấy, mà trực tiếp cắn một miếng từ trên tay anh: "Wow! Ngọt quá!"
Dâu tây nhỏ rất ngọt.
Khương Điềm Điềm: "Ăn ngon lắm!"
Cô nhanh chóng hái một quả dâu đỏ mọng, bỏ vào trong miệng Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong vui vẻ nói: "Ngọt thật đấy."
Đã lâu rồi không được ăn quả dâu tây nào ngọt như vậy. Hai người không chút khách khí, hái hết dâu tây về cho mình. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để người ta vui sướng. Hiện tại có thể tìm được hoa quả ăn ngon như vậy ở trên núi, không nhiều đâu.
Phải biết rằng, đám trẻ con trong thôn suốt ngày chạy lên núi, những thứ có giá trị đều có hạn, bọn chúng đã sớm ghi nhớ trong đầu, coi như đồ trong tay mình.
Nếu không phải nơi đây hẻo lánh, hai người bọn họ cũng chẳng có nhiều dâu tây mà ăn một cách ngon lành như vậy.
Hai người thu hoạch cây kim ngân và dâu tây xong, Trần Thanh Phong dẫn Khương Điềm Điềm đi lên núi: "Lưng chừng núi có một cây mơ, trời má, chưa từng thấy cây mơ nào khó ăn như vậy. Chua đến nỗi người ăn quên mất họ tên của mình. Mấy đứa trẻ trong thôn đói bụng đến mấy cũng không thèm hái. Thật sự không nuốt nổi."
Khương Điềm Điềm phì cười, nói: "Có cần phải khoa trương như vậy không!"
Trần Thanh Phong bèn cho cô một ánh mắt "em cớ chờ đi rồi sẽ biết".
Sự thật chứng minh, Trần Thanh Phong không lừa Khương Điềm Điềm, cây mơ này, quả thật là "cực phẩm nhân gian".
Khương Điềm Điềm vừa cắn một miếng liền trợn trắng mắt, lập tức nhổ ra, nói: "Sao có thể chua như vậy chứ."
Chua cũng không sao, nếu chỉ hơi chua còn có thể làm món khai vị. Nhưng đây phải gọi là chua chát, hương vị thật sự chẳng ra gì. Cắn một miếng, chỉ cảm thấy kích thích vị giác, vô cùng khó chịu.
Khương Điềm Điềm nhổ hết ra, nghiêm túc nói: "Quả mơ này, sinh ra là để làm mứt."
Trần Thanh Phong nở một nụ cười: "Vậy em muốn hái bao nhiêu?"
Khương Điềm Điềm: "Trước hết chúng ta chỉ hái một sọt nhỏ thôi. Về nhà làm thử xem ăn có ngon không.
Nếu không thể ăn được, cũng đừng hái thêm nữa."
Khương Điềm Điềm không muốn hái hết xuống. Nếu làm thành mứt khô rồi mà vẫn chua thì tuyệt đối không thể ăn được! Cô không muốn lãng phí sức lao động. Cho dù người khác có vặt hết thì cô cũng thấy bình thường.
Những thứ trên núi, cũng không phải của riêng mình cô.
Người khác hái được, cũng chưa chắc làm được mứt ngon. Cho nên, cô sẽ không nhọc lòng vì những chuyện như này đâu.
Bởi vì có quá nhiều việc, nên Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong xuống núi muộn hơn mọi ngày, đã gần giữa trưa rồi. Đúng lúc mọi người tan làm, người nhà họ Trần cũng ở trong đám đông. Chị dâu ba Trần nhìn thấy Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong, nhỏ giọng châm ngòi: "Sáng nay Tiểu Lục lại không thèm đi làm."
Trần Thanh Phong nghe được, lỗ tai giật giật, trong lòng thầm nghĩ: tôi đây chưa thèm nói ra việc chị đã làm, chị lại còn xen vào chuyện của tôi.
Anh cười lớn giọng: "Mẹ, con đi hái mơ với Điềm Điềm."
Trần Thanh Phong cầm trong tay một quả mơ, nói: "Cái cây mơ chua lè ở lưng chừng núi đó mẹ."
Bà Trần trợn tròn mắt: "Con hái về làm gì, ăn làm sao được?"
Người trong thôn đều biết đến cây mơ đó. Cho nên mới nói, không phải chỉ mỗi con người mới chia thành ba tầng bảy lớp, mà ngay cả cây ăn quả cũng giống như thế.
Có cây ăn quả mà ai cũng nhìn chằm chằm, chỉ ước có thể hái được quả đầu tiên. Nhưng cũng có cây ăn quả, đến một ánh mắt người ta cũng không thèm nhìn tới.
Khương Điềm Điềm lập tức trả lời: "Bác gái, là cháu nhờ anh Tiểu Phong hái giúp, chị dâu năm nói có thể làm mứt."
Bà Trần nở nụ cười: "À ừ, con bé nói chuyện này với cháu rồi."
Lúc ấy bà cũng nghe thấy, nhưng lại không để trong lòng.
"Được rồi. Thế đã đủ chưa? Không thì chiều sẽ lên núi hái thêm cho cháu một ít." nay bác Khương Điềm Điềm gãi đầu: "Thật ra cháu cũng không biết đã đủ hay chưa. Nhưng mà trước mắt chỉ hái bằng này thôi. Nhiều quá không ăn hết, chẳng phải sẽ phí công sao?"
Bà Trần gật đầu: "Đúng đúng đúng."
Hai người đang mải nói chuyện thì Trần Thanh Phong bỗng nhiên mở miệng: "Chị dâu ba, có phải hôm nay chị đi lên núi không?"
Chị dâu ba Trần cả kinh, vội vàng đáp: "Không!"
Giọng nói của Trần Thanh Phong không hề nhỏ, anh cười nói: "Hà? Vậy em đã nhìn nhầm rồi sao? Lúc đi lên núi cùng Điềm Điềm, em tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang vội vã bỏ đi với một chiếc túi vải. Chiếc túi ấy căng phồng. Mắt cô ta xấu lắm, nhìn không ra. Nhưng em thấy dáng vẻ giống hệt chị! À đúng rồi, em nhớ rõ, chị có một cái túi vải màu xám như vậy đúng không, được may từ quần áo cũ. Em còn thắc mắc với Điềm Điềm, có phải chị lên núi hái quả không! Cũng muốn xin chị một ít."
Chị dâu ba Trần nghe đến đó, trong tim sợ hãi đập nhanh như đánh trống, khuôn mặt cứng đờ, cả người căng thẳng, xấu hổ cười cười: "Không, không có! Chị lên núi làm sao được? Hôm nay chị toàn ở dưới núi thôi. Đúng không mẹ?"
Bà Trần liếc cô ta một cái, nói: "Sao tôi biết được chị ở chỗ nào? Tôi cũng đâu có trông chừng chị!"
Chị dâu tư Trần cười: "Chị dâu ba, sáng nay chị đi nhà xí một lúc lâu đúng không? Có phải chị..."
Dường như chị dâu tư Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó nghi hoặc nhìn về phía chị dâu ba Trần. Bởi vì cây anh đào đã tới mùa hái quả, nên dạo gần đây cô luôn ở trong trạng thái "trông gà hoá cuốc". Vừa nghe được lời này, liền không chút do dự mà nghĩ đến cây anh đào của mình.
Đương nhiên, cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, bởi vì Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đã ám chỉ cho cô biết.
Cho nên cô lại quay sang nhìn chị dâu ba Trần, thật kĩ nét mặt của chị ta. quan sát Mà chị dâu ba Trần thì đang âm thầm mắng chửi Trần Thanh Phong đến hộc máu. Chị ta đã ăn trộm hai năm rồi, năm nay là năm thứ ba. Bởi vì năm nay cây anh đào được trông nom khá chặt chẽ, nên chị dâu ba Trần rất khó ra tay.
Không ngờ rằng, thật vất vả mới tìm được một cơ hội, nhưng lại bị Tiểu Lục Tử nhìn thấy.
Chị ta bày ra bộ dáng kiên định, nói: "Chắc chắn là Tiểu Lục nhìn lầm rồi, chị chỉ đi nhà xí một lúc thôi, không đi tới chỗ nào khác. Ha ha, chị có thể đi đâu chúr!"
Là chị em dâu đã nhiều năm, chị ta càng như vậy, chị dâu tư Trần lại càng nghi ngờ. Ngay cả Bà Trần cũng liếc mắt nhìn chị ta chằm chằm. Trái tim của chị dâu ba Trần như bị treo lơ lửng giữa cổ họng. Dùng hết sức để bình tĩnh lại, chị ta miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Con, có lẽ con bị tiêu chảy, phải ngồi trong nhà xí một lúc lâu."
Bà Trần ý tứ sâu xa: "... Vậy hả."
Dò hỏi nghi ngờ xong, Khương Điềm Điềm liền mặc kệ những lời nói sắc bén của bọn họ, cô tiến lên ôm lấy cánh tay của Bà Trần, nói: "Bác gái, cháu sẽ chuẩn bị đường, sau đó sẽ nhờ chị dâu năm làm mứt sấy. Cháu cảm thấy, chắc chắn sẽ rất ngon."
Bà Trần cười nói: "Được rồi, vẫn là Điềm nha đầu của chúng ta hiểu chuyện."
Khương Điềm Điềm: "Đúng thế, cháu vốn dĩ là ngoan nhất."
Đoàn người đi về nhà, mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong lại giống như chẳng có chuyện gì để bận tâm. Trần Thanh Phong mở miệng: "Mẹ, chiều nay con muốn đi lên trấn một chuyến."
Bà Trần: "Để làm gì?"
Bà liếc mắt nhìn Trần Thanh Phong một cái, Trần Thanh Phong: "Chẳng phải Điềm Điềm muốn sấy mứt sao? Vậy thì không thể thiếu đường được. Con tới chỗ chị xem có không"
Bà Trần trợn tròn mắt, nhấc chân đá anh một cái: "Chỉ biết chôm đồ của chị."
Trần Thanh Phong nhanh chóng né tránh, vui cười hớn hở: "Không được đánh con!"
Cơn tức giận của Bà Trần bắt đầu sôi sục dâng lên. Nếu không phải trong nhà còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, thì Trần Thanh Phong sẽ chẳng khác gì đám trẻ con trong thôn, suốt ngày bị ăn đòn! Tóm lại là, tụi nhỏ có một ông chú vô tích sự.
Bà Trần quát: "Cả ngày chỉ biết tính kế chị gái để chôm chia hết thứ này đến thứ kia. Nhà nó có ba đứa con, mày nghĩ xem cuộc sống có dễ dàng không? Sao mày không học tập các anh trai của mày được chút gì thế hả!"
Trần Thanh Phong: "Đấy là do bọn họ muốn mặt mũi! Dù sao con cũng không cần."
Mấy anh em trai nhà họ Trần ở phía sau yên lặng nhìn trời, bọn họ không có đứa em trai nào như vậy cả!
Những chuyện như này là phải có thiên phú, không phải muốn mặt dày là nhất định có thể mặt dày! Khó lám!
Trần Thanh Phong: "Cho dù con không biết xấu hổ, nhưng khi con xin mà chị vẫn cho, thì thứ đó chính là của con. Người khác đừng hòng lợi dụng. Kể cả mẹ, cũng không ngoại lệ."
Bà Trần: "Để xem mẹ có đá chết mày không!"
Bà Trần gỡ tay Khương Điềm Điềm ra, nhanh chân đuổi theo Trần Thanh Phong, muốn cho anh biết thế nào là lợi hại!
Khương Điềm Điềm cười gập cả bụng: "Anh Tiểu Phong mau chạy đi, cố lên cố lên!"
Lại còn có cả đội cổ vũ! Haizz... đúng là không sợ thế giới chưa đủ loạn.
Trần Thanh Phong: " y da!"
Một già một trẻ ầm ĩ loạn xạ. Mấy người trong thôn nhìn thấy đều lắc đầu cười, không ai coi đó là chuyện lón.
Bà Trần thường xuyên đuổi đánh Trần Tiểu Lục, thật sự chẳng có gì hiếm lạ! Cứ cách vài ngày lại náo loạn một lần. Tuy rằng dạo này đã ít đi, nhưng tất cả mọi người đều quen rồi.
Lâu rồi không được chứng kiến, còn cảm thấy thiếu thiếu!
"A a a, mẹ, sao mẹ lại đánh người nữa rồi! Mẹ không cho con xin đường của chị, nghĩa là mẹ sẽ cho con đúng không? Nếu đã cho rồi thì chính là của con đấy nhá!" Trần Tiểu Lục kêu oai oái, nói không ít chút nào. Bà Trần: "Cái thằng hỗn xược này, cho mày sao? Nằm mơ đi!!!"
Trần Thanh Phong: "... Mẹ đúng là cọp cái."
Bà Trần: "Trần! Tiểu! Lục!"
Khương Điềm Điềm đưa hai tay lên miệng làm thành chiếc loa: "Anh Tiểu Phong, chạy nhanh lên!"
Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà bật cười.
Thật ra mà nói, trong nhà có một cô con dâu như vậy, cũng rất vui vẻ náo nhiệt.
Hôm nay đến phiên chị dâu hai Trần ở nhà nấu cơm. Từ khi trời nóng lên, mọi người đều ăn cơm ngoài sân, vừa rộng rãi lại vừa thoáng mát. Chị dâu hai Trần hỏi con gái lớn đang hỗ trợ bên cạnh: "Bà nội với chú út của con lại náo loạn cái gì vậy?"
Đại Nữu Nhi: "Thím út muốn làm mứt, chú út liền nói sẽ đi lên trấn để xin đường bác cả. Nhưng bà nội không cho đi."
Chị dâu hai Trần: "..."
Có thể mở miệng ra nói những lời như vậy, quả nhiên chỉ có chú út, da mặt quá dày! Người bình thường không thể làm được!
Đại Nữu Nhi: "Mẹ, mứt sấy là gì thế ạ? Sao lại cần dùng đến đường?" Có điều, thử suy nghĩ một chút, nếu đã cho đường vào, thì chắc chắn là món ngon.
Cô nhóc nói: "Hy vọng chú út có thể thuyết phục bà nội."
Chị dâu hai Trần cười: "Cho dù là thuyết phục được bà nội, nhưng con nghĩ xem, chú út sẽ để cho mấy đứa hưởng ké sao? Tiểu Lục chỉ muốn mấy đứa các con có nghĩ cũng đừng nghĩ, huống chi là ăn"
Đại Nữu Nhi giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc im lặng. Đây là bí mật chung của đám trẻ con trong nhà. Chú út không hề keo kiệt chút nào, chỉ cần bọn chúng làm việc, thì chú út và thím út sẽ cho chúng nó đồ ăn ngon.
Nhưng mà, cô nhóc nhất định phải giữ kín bí mật!
Khó quá đi!
Trần Thanh Phong lại càng khó khăn hơn. Tuy rằng anh chạy thoát được móng vuốt của mẹ già thân yêu, nhưng buổi chiều vẫn không được đi lên trấn.
Trần Thanh Phong lặng thinh, hai hàng nước mắt chảy thành sông!
Cũng may vẫn có Khương Điềm Điềm an ủi anh: "Không sao đâu, anh đừng buồn nữa! Không bị đánh là tốt rồi."
Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm của chúng ta vẫn là tốt nhất."
Trong bữa cơm trưa, Bà Trần nói: "Mấy quả mơ mà hai đứa hái sáng nay, đưa cho mẹ một ít. Chỗ mẹ có đường trắng, chờ đến tối Tiểu Mạch về sẽ bảo nó làm thử một mẻ. Nếu ăn ngon, thì Tiểu Lục lên trấn tìm chị gái con. Còn nếu không ăn được, thì cũng đừng lãng phí đường của con bé."
Từ khi biết được bí quyết nấu nướng của Tô Tiểu Mạch, Bà Trần tuyệt đối tin tưởng tay nghề của cô. Cũng bởi vì tin tưởng, nên mới dám bỏ đường trắng của mình ra làm mứt. Nhưng mà, dù gì cũng chỉ là đồ ăn vặt, trong lòng bà vẫn thấy tiếc, nên chỉ bỏ ra một ít để làm thử thôi, không thể ăn hết được.
Nếu ăn không ngon, thì không cần phải lãng phí đường trắng của mình nữa.
Trần Thanh Phong: "Vậy cũng được!"
Nhưng giọng điệu vẫn có chút bất mãn: "Con phải vất vả lắm mới hái được, vậy mà mẹ lại là người được lợi!... A!"
Vừa nói xong là anh đã ăn một chiếc đũa.
Bây giờ, không có chỗ nào để chạy.
Trần Thanh Phong ai oán: "Mẹ, mẹ thật là hung dữ." Anh khổ sở than vãn: "Thật là thảm quá mà! Điềm Điềm, em thổi giúp anh một chút đi."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Được thôi. Nhưng không phải bây giờ, nhiều người như vậy, em ngại lắm."
Ồ, em thấy xấu hổ, nhưng lại nói rõ ràng mạch lạc như vậy.
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Vì những lời Bà Trần đã nói trưa nay mà cả một buổi chiều mọi người đều thất thần. Ai cũng có chung một suy nghĩ, trái cây được ướp bằng đường trắng thì sẽ có hương vị gì.
Dĩ nhiên, con dâu thứ tư nhà họ Trần còn có tâm tư riêng, nhưng cô không thể nói với người khác về cây anh đào của mình...
Càng nhìn chị dâu ba, cô càng cảm thấy chị ta chính là kẻ ăn trộm quả anh đào.
Trời tối, dưới sự chờ đợi của cả nhà, cuối cùng Tô Tiểu Mạch cũng trở về. Mọi người đều nhiệt tình hoan nghênh.
Tô Tiểu Mạch: "."
Tự nhiên được chào đón nồng nhiệt như vậy, cô cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng khi nghe cả nhà nói muốn ăn mứt sấy, cô liền hiểu rõ.
Bếp lò đất đặt trong sân nhà bọn họ đã được sử dụng, hấp bánh bột ngô rất tiện lợi. Những ngày nóng nực, chẳng ai muốn phải nấu cơm, bởi vì trời nóng rất khó chịu. Đun bếp ở ngoài sân thì tốt hơn nhiều.
Dưới sự lên tiếng của Bà Trần và ánh mắt mong đợi của Khương Điềm Điềm, Tô Tiểu Mạch liền xắn tay áo lên, việc gì nên làm thì cô sẽ làm.
Bà Trần vốn rất kỹ tính, à không, cũng không phải kỹ tính, mà là quá cẩn thận.
Nhưng mà, từ khi Tô Tiểu Mạch bắt đầu kinh doanh, ngày nào Bà Trần cũng hỗ trợ, tận mắt nhìn thấy lượng thịt heo và gia vị được bỏ vào bánh bao, bà đau lòng đến chết lặng! Có điều, sau đó Tô Tiểu Mạch vẫn buôn may bán đắt, thu về được rất nhiều tiền, nỗi mông lung cũng dần trở nên minh bạch.
Muốn nấu một món ngon, phải chấp nhận dùng nhiều nguyên liệu.
Nếu không, ai mà thèm mua!
Cho nên, lần này bà trực tiếp giao nửa túi đường trắng của mình cho Tô Tiểu Mạch. Tuy chỉ có nửa túi, nhưng bà phải để dành gần một năm rồi! Đường trắng cũng đâu có dễ mua như vậy.
Đây cũng không phải thời hiện đại, đường đỏ quý hơn đường trắng. Thời này không giống như vậy, đường trắng đắt hơn đường đỏ rất nhiều! Hơn nữa, phải có phiếu mới mua được đường trắng, còn đường đỏ thì không cần.
Với sự chênh lệch này, đường trắng đã quý lại càng hiếm hoi! Mua một túi đường trắng, có thể đổi được hai túi rưỡi đường đỏ.
Vì vậy, khi Bà Trần đưa hết đường cho Tô Tiểu Mạch, mấy người con trai con dâu trong nhà đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Trời ơi, đường trắng đấy!
Dù ai cũng muốn ăn ngon nhưng bọn họ vẫn cảm thấy tiếc vô cùng.
Chỉ có Khương Điềm Điềm là hứng thú bừng bừng, xông xáo nói: "Để em giúp chị!"
Cô khẽ chớp đôi mắt to: "Em nên làm gì bây giờ?"
Tô Tiểu Mạch cười: "Em rửa quả đi..."
Tầm mắt của cô dừng trên người mấy bà chị dâu: "Các chị có muốn tới đây rửa mơ giúp em không?"
Chị dâu hai Trần tuy rằng từng giây từng phút phải giữ gìn hình tượng dâu trưởng, nhưng vì chuyện đường trắng mà đang bị sốc, mãi chẳng thấy mở miệng nói gì.
với tôi! Đúng là gia môn bất hạnh! Nhà tôi thật vô phúc, vô phúc khi có đứa con dâu như chị!"
Anh ba Trần còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, vừa nghe mẹ nói mấy lời này liền nhíu mày nhìn về phía vợ mình, hỏi: "Con mẹ nó, cô lại tái phát bệnh gì thế?"
Nghe chồng nói như vậy, chị dâu ba Trần lại càng thêm ủy khuất: "Em, em...
Bà Trần phát hoả: "Trời đất! Chị khóc lóc cái gì, tôi chửi oan cho chị sao? Nhân lúc tôi không chú ý liền trợn mắt lườm mẹ chồng, nhà họ Hoàng các người dạy dỗ con gái như vậy hả? Đúng là cái đồ hỗn xược, cả ngày lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đưa đám, bây giờ lại còn dám làm chuyện như vậy sau lưng mẹ chồng!"
Chị dâu tư Trần như bị cái gì kích thích, gật đầu lia lịa: "Không chỉ thế, còn dám lén lút giở trò sau lưng người khác."
Chị dâu ba Trần: "!!!"
Trái tim tôi còn cay đắng hơn cả thuốc hoàng liên!
Các người đúng là vô lương tâm, tất cả đều xúm lại bắt nạt tôi!
Trong lòng dấu ba Trần vô cùng ủy khuất, đã khóc thành một dòng sông, có điều muốn nói nhưng không thể nói ra miệng. Chỉ có thể không ngừng giải thích rằng mình không như thế.
Khương Điềm Điềm bưng nước ra, chị dâu hai Trần thấy tay cô run rẩy, nhanh chóng đỡ lấy, lập tức bắt tay vào làm việc.
Nếu vừa rồi người bảo bọn họ rửa mơ là Tô Tiểu Mạch, thì chắc chắn cô sẽ phản bác. Nhưng trong tình huống này, ngay cả một chữ cô cũng không dám nhiều lời.
Không thấy mẹ chồng đang nổi nóng sao?
Tuyệt đối không thể chọc vào.
Khương Điềm Điềm là người lười biếng sao?
Nhưng mà, bản thân cô lại cảm thấy mình không phải người như vậy.
Chị dâu hai Trần và chị dâu tư Trần nhanh nhẹn làm việc, cô cũng không dám chậm trễ. Cho dù là làm nhiều hay làm ít, thì cô vẫn sẽ làm.
Chị dâu ba Trần bị mắng đến nỗi máu chó phun đầy đầu, liền đưa mắt nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng chạy đến, nói: "Tôi tới rồi, cho tôi làm với."
Bà Trần: "Đúng là cái đồ không biết xấu hổ."
Bà Trần vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một hàng dài bao gồm mấy con trai và mấy đứa cháu đang co rúm người như đàn chim cút, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Không có việc gì làm thì mau đi nhặt củi cho mẹ! Ngồi ở đây làm gì? Chỉ đợi ăn thôi sao? Mẹ đã lấy hết số đường trắng của cả năm nay ra dùng rồi. Mấy đứa còn không nhanh cái tay lên."
Chỉ trong tích tắc, tất cả con trai, cháu trai và cháu gái của bà đều biến mất không dấu vết.
Trần Thanh Phong cũng dứt khoát đi ra ngoài.
Chị dâu ba Trần không chờ chị dâu hai Trần lên tiếng, dè dặt nhìn về phía chị dâu tư Trần, thấy cô ấy đang lườm mình. Chị dâu tư Trần còn đang hoài nghi về chuyện cây anh đào bị hái trộm. Chị dâu ba Trần vốn dĩ không muốn nhúng tay vào, lại chẳng thấy ai nhúc nhích, cho nên cũng dứt khoát im lặng.
Chị ta lại liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm, chính cô đã chủ động nói ra. Còn chưa cưới xin gì, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ.
Chẳng qua là, hôm nay chị dâu ba Trần không hề may mán.
Khương Điềm Điềm không nhìn thấy ánh mắt này của chị ta, mà cũng may là con nhỏ đó đang quay lưng lại. Phải lấy một cái chậu thật to thì mới rửa được cơn tức tối này của chị ta!
Thế nhưng ánh mắt xem thường dành cho Khương Điềm Điềm này lại lọt vào mắt Bà Trần.
Bà Trần không biết cô ta đang lườm Khương Điềm Điềm, cho rằng đứa con dâu này bất mãn với mình, liền chống nạnh mắng chửi: "Vợ thằng ba, ánh mắt đó của chị là thế nào? Chị cao quý lắm sao? Ăn cơm thì ăn được, nhưng làm việc thì lại không muốn hả? Bảo chị rửa mỗi mấy quả mơ, thế mà chị đã trợn mắt phồng má, lần sau chị sẽ ngồi hẳn lên đầu tôi ị một đống phân thật to đúng không? Chết tiệt! Tôi đã tạo ra nghiệp chướng gì chứ?! Sắm bao nhiêu là sinh lễ cho thằng ba cưới chị về, hàng ngày cho chị ăn mặc như chim cút, thế mà sau lưng chị còn trợn mắt lên.
Làm gì có ai muốn ở nhà để nghe chửi chứ?
Người duy nhất không bao giờ bị mắng trong nhà họ Trần, chính là ba của hắn!
Đúng lúc đi ra ngoài dạo một vòng cũng khá tốt.
Dù sao cũng không có việc gì để làm, Trần Thanh Phong liền tẩy não mấy ông anh trai: "Chúng ta đi lên núi nhặt củi đi? Đều là người lớn cả rồi, còn sợ gì chứ. Hơn nữa, ở trong thôn cũng chẳng có nhiều củi, chúng ta lên núi kiếm củi sau đó mang về chia cho tụi nhỏ một ít."
Tháng 5, tháng 6 chính là thời điểm ngày dài đêm ngắn. Lúc này trời vẫn chưa tối.
"Chúng ta hãy lưu ý một chút, cẩn thận một chút, nói không chừng còn có thể kiếm được mấy loại trái cây, mang về sấy khô luôn một thể! Như vậy đỡ lãng phí đường!"
"Chú nghĩ là sẽ dùng hết đường sao?" Anh hai Trần cảm thấy, thằng em này thật là cố chấp.
Trần Thanh Phong chớp mắt: "Mẹ lấy hết ra rồi. Không phải muốn dùng hết sao?"
Anh hai Trần vô cùng nghiêm túc: "Anh nghĩ rằng, hôm nay mẹ bị kích thích bởi một điều gì đó thì phải.
Anh ba Trần gật đầu: "Đúng thế! Mẹ tiết kiệm như vậy, không thể nào lôi hết đường trắng ra dùng được."
Anh tư Trần: "Mẹ... có khi nào lát nữa mẹ sẽ hối hận không?"
Mấy anh em nhìn nhau, cảm thấy thật là vô lý, trong lòng hốt hoảng.
Trần Thanh Phong trợn mắt: "Không phải đâu, sao các anh đều giống như mấy bà già thế! Chuyện này đâu cần các anh phải bận tâm? Nếu mẹ đã quyết định lấy hết đường ra, ắt hẳn cũng phải tính toán kỹ càng rồi! Còn đến lượt chúng ta suy nghĩ sao? Hơn nữa, cho dù các anh có chủ kiến riêng, nhưng có dám nói với mẹ không?"
Quả thật là bọn họ không dám.
Trần Thanh Phong: "Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."
"Đúng thế!" Ba người đều nhất trí gật đầu.
Mấy ông anh trai đều đi theo Trần Thanh Phong lên núi, Trần Thanh Phong nở một nụ cười: "Đi lên một đoạn nữa, tiện thể hái thêm mấy quả mơ đem về!"
"Được."
Anh hai Trần nhìn bóng dáng gầy gò của em trai, nói: "Anh sẽ giúp chú hái nhiều một chút! Nhân tiện cắt thêm hai sọt cỏ heo mang về cho em dâu. Ngày mai hai đứa sẽ ít việc hơn."
Trần Thanh Phong: "... Có anh cả như có bảo bối vậy." Anh hai Trần đỏ bừng mặt vì câu nói của anh.
Anh ba Trần không phục: "Chỉ có anh hai giúp được chú, còn anh thì không hả? Đi mau đi, anh cũng đi cắt co!"
"Anh cũng đi!" Anh tư Trần cũng muốn đuổi kịp. Phải nói rằng, hai vợ chồng già nhà họ Trần đối xử với Trần Thanh Phong hung dữ như gió thu cuốn sạch lá vàng, nhưng Trần Thanh Phong vẫn có thể hình thành được tính cách này, có nghĩa là, tuy ba mẹ không coi anh như bảo bối mà cưng chiều, nhưng vẫn có người làm như vậy!
Cho nên,"sản phẩm" này bây giờ mới lười biếng chẳng muốn làm gì.
Sự thật là, tuy nhà họ Trần không thể so sánh với những gia đình trên thành phố, nhưng ở nông thôn thì cũng không tồi.
Ông bà cụ Trần, không phải ba mẹ của Trần Thanh Phong, mà là ông bà nội của anh, bọn họ có hai người con trai, đều được cho đi học. Người con cả không học nhiều, nhưng người con thứ hai thì học khá giỏi, sau này làm kế toán.
Hai người con trai đều ra ở riêng. Hai vợ chồng già không chỉ ở với con trưởng, mà lần lượt luân phiên, mỗi nhà ba tháng, không nghiêng không lệch, cho nên tình cảm giữa hai anh em nhà kế toán Trần cũng khá tốt đẹp: không mưu mô toan tính, không đến nhà người kia gây sự, không tranh giành nhau dù chỉ là cái choi.
Tuy rằng Trần Thanh Phong là con út, nhưng kế toán Trần và Bà Trần có rất nhiều con trai, cho nên cũng không quá nuông chiều.
Bởi vì quá mệt mỏi, ngày nào cũng phải vùi đầu vào công việc lo kế sinh nhai, đâu còn thời gian mà chăm bẵm cho con cái.
Cho nên, Trần Thanh Phong được ông bà nội, chị gái và các anh trai nuôi nấng, chăm sóc. Ai cũng yêu quý thành viên nhỏ tuổi nhất nhà. Trần Thanh Phong lại là một đứa trẻ ưa dỗ ngọt. Đôi khi, ông bà Trần sẽ lén đút đồ ăn ngon cho cháu út, cậu bé cũng rất hiểu chuyện mà chia cho các anh chị ăn cùng.
Cho nên, mối quan hệ anh chị em trong nhà họ Trần cũng thân thiết, tốt đẹp hơn những gia đình khác. Ngay cả mấy người anh họ, chị họ nhà bác cả cũng đối xử với anh rất tốt.
Sau này, các anh trai đều đi lấy vợ, Trần Thanh Phong không đi học nữa, nhưng lại có những biểu hiện gian dối, thủ đoạn, lười biếng.
Ngoài miệng, cả nhà lúc nào cũng trách mắng anh. Nhưng nếu thật sự chia ra ở riêng, mấy ông anh trai cũng chẳng vui vẻ gì. Ai cũng sợ đứa em trai này của mình sẽ chết đói.
Cả nhà sống chung với nhau, tuy rằng thỉnh thoảng có chút va chạm, nhưng vẫn tốt hơn là đơn phương độc mã!
"Tiểu Lục, sau này kết hôn rồi, chú không được sống như thế này nữa, phải biết làm việc mà nuôi gia đình."
Trần Thanh Phong: "Không sao đâu. Trước giờ em đều dựa vào các anh. Chờ thêm mấy năm nữa, em sinh một đứa con gái, nuôi dưỡng nó, rồi lại dựa vào nó!"
"Trời má! Đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Trần Thanh Phong hâm mộ nhìn anh ba: "Nhà anh có hẳn ba đứa con gái, thật tuyệt vời!"
Anh ba Trần mãi không sinh được con trai, nên vẫn luôn cảm thấy rất tự ti, còn luôn có cảm giác mình không thể duỗi thẳng sống lưng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của em trai, trong lòng liền cảm thấy phơi phới tự hào.
Nhưng anh vẫn nói: "Con gái thì có ích gì! Cũng chẳng làm được gì to tát."
Trần Thanh Phong không cho là đúng, lập tức nói: "Nếu ba mẹ chúng ta không dựa vào chị gái thì có thể sống thoải mái như bây giờ không?"
Ba người anh trai thành thật đáp: "Không thể."
Trần Thanh Phong buông thõng tay: "Đấy, các anh xem!"
Anh nói ra những lời thấm thía: "Nuôi dưỡng con gái thật tốt, khi nó lớn sẽ cho đi học, còn dễ dàng 'vươn ra biển lớn' hơn là con trai.
Mấy người anh trai: "..."
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng mà, sao có thể êm tai như vậy chứ!
Ánh mắt của Trần Thanh Phong có chút ghen tỵ: "Cơ hội của anh ba lớn hơn chúng ta rất nhiều."
Anh ba Trần: "..."
Phải bình tĩnh!
Trần Thanh Phong lấy ra từ trong túi: "Cơm trưa ăn không no! Đây, cho các anh mỗi người một ít, của em nhiều hơn một chút! Các anh chia nhau đi."
Ba, bốn mươi hạt đậu nành!
Hôm nay, anh và Điềm Điềm còn chưa ăn hết.
Không còn cách nào khác, hôm nay bận quá! Không có thời gian ăn!
"Nào cầm lấy."
"Tiểu Lục, đây là đậu nành mà đại đội dùng để ép dầu..." Anh hai Trần ngơ ngẩn hỏi trời xanh.
Anh nhớ rõ ràng là hôm qua, hay hôm kia gì đó, cả đại đội đã thống nhất đem đậu nành tới công xã để ép thành dầu.
Trần Thanh Phong: "Anh hai, anh hiểu làm sao được?"
Anh hai Trần: "Hả?"
Trần Thanh Phong: "Làm người, không nên quá hồ đồ."
Anh hai Trần: "..."
Trần Thanh Phong: "Đừng học theo bộ dáng của ba nữa. Các anh mau ăn đi, không là em ăn hết đấy! Nhìn xem, các anh đã gầy tong teo như mấy con khỉ chưa! Ăn nhanh lên nào, đừng lằng nhằng nữa!"
Mấy người anh trai: "..."
Trần Thanh Phong lẩm bẩm: "Không biết nhà mình đã bắt đầu sấy mứt chưa."
Mà lúc này, Tô Tiểu Mạch đang cắt những quả mơ thành từng miếng nhỏ, sau đó tẩm một lớp đường trắng rồi đặt vào bếp lò. Bà Trần ngồi bên cạnh không ngừng nhắc nhở "tiết kiệm một chút, tiết kiệm hơn chút nữa đi".
Cô đắp tấm chắn lên, nói: "Mọi người cứ yên tâm, nhất định sẽ rất ngon."
Bà Trần nhìn mấy hạt đường trắng còn dư lại, trong lòng như đang rỉ máu.
"Nhiều đường như vậy, sao có thể không ăn ngon cho được chứ."
Tô Tiểu Mạch cười cười, không nói tiếp.
Khương Điềm Điềm chắp hai tay trước ngực, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em cảm thấy, tay nghề của chị dâu năm đúng là vô địch thiên hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận