Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 30

Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm cùng nhau lên núi cắt cỏ cho heo.

Dọc đường đi, Tô Tiểu Mạch rất kiệm lời, nhưng Khương Điềm Điềm thì cứ thao thao bất tuyệt.

Đây là lần đầu tiên Điềm Điềm được lên núi cùng Tô Tiểu Mạch, vì thế mà cô nói không ngừng: "Dạo này anh Tiểu Phong chẳng mấy khi lên núi cùng em, nhưng chị dâu hai và chị dâu tư thì hay đi với em lám."

Dừng lại một chút, cô cảm thấy mình không thể bỏ rơi chị dâu ba được, bèn nói: "Thật ra có một hôm chị dâu ba cũng tới đây bầu bạn với em, nhưng sau đó thì không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa."

Tô Tiểu Mạch thấy hơi buồn bực, bản thân cô đã gả tới đây lâu như vậy, nhưng cho đến bây giờ mối quan hệ giữa các chị em dâu cũng chỉ được xem như sống chung nhà, không hơn không kém. Thế mà Khương Điềm Điềm còn chưa chính thức cưới hỏi này lại có thể kết thân với chị dâu hai và chị dâu tư nhanh tới vậy.

Ngay cả một người hay đi tọc mạch ton hót khiến người khác khó chịu như chị dâu ba cũng phải khéo léo bắt chuyện làm quen với cô bé này.

Không thể phủ nhận, có một số người, đúng là trời sinh rất có sức hút.

"Dạo gần đây trang trại heo có ổn không?"

Khương Điềm Điềm: "Cũng chẳng còn cách nào, chúng ta chỉ có thể hết sức cẩn thận."

Cô chỉ nói: "Chị vẫn chưa tính đến."

"Bên ngoài, tình hình dịch bệnh đang rất nghiêm trọng, nhất là ở khu vực đồn điền, nghe nói đã chết hơn mười con heo rồi đấy."

Qua vài tiếng đi đường, bánh bao không chỉ ảm hết mùi lên cơ thể mà còn rất dễ bị hỏng. Nói đến vấn đề này, Tô Tiểu Mạch cũng thấy rối lòng.

Cô cảm khái: "Lương thực vẫn quá ít."

Tô Tiểu Mạch: "Chị cũng hy vọng như thế."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Tốt lắm ạ! Quả thực em cũng không biết gì nhiều, nhưng chị Vương bảo là năm nay heo phát triển khá nhanh."

Hơn nữa, nếu Khương Điềm Điềm đã gả tới đây thì bọn họ cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nhà cũ của Khương Điềm Điềm, nhưng nếu làm bánh ở nhà thì cũng không ổn. Tóm lại, tuy rằng tháng thứ nhất khai trương thuận lợi, nhưng để duy trì được thì vẫn là một vấn đề cần tính toán kỹ càng.

Hiện giờ bọn họ thường cho heo ăn cỏ kết hợp với một chút lương thực, nhưng Khương Điềm Điềm thấy rằng như vậy vẫn chưa đủ dinh dưỡng!

Thật ra, dưới cái nhìn của cô thì những con heo này vẫn còn rất nhỏ.

Nhắc tới chuyện này, Khương Điềm Điềm nhịn không được liền hỏi: "Chị dâu, mấy hôm nay vẫn còn tốt, nhưng một thời gian nữa trời sẽ nóng lên, bánh bao của chị còn bán được nữa không?"

Khương Điềm Điềm: "Tiêu chuẩn hạnh phúc của mỗi người không giống nhau. Em thuộc kiểu người không có chí lớn, chỉ cần không bị bỏ đói, được ăn ngon mặc đẹp là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi! Em cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao, cuộc sống sẽ như thế nào. Bởi vì em biết, bản thân mình không có nhiều quyết tâm, không có nhiều tham vọng, cứ đến đâu hay đến đó. Nhưng mà có những người không giống như vậy, ví dụ như chị dâu năm của em nè! Một người giỏi giang, lợi hại như chị mà lại sống theo lối sống của em thì không phải là quá lãng phí tài năng thiên phú sao? Em thấy chị không chỉ có năng lực mà còn rất quyết đoán và có tầm nhìn nữa. Người như vậy, sinh ra là để làm việc lớn!"

Ngày nào Tô Tiểu Mạch cũng ngồi xe đi lên huyện, không cần dò hỏi cũng nghe ngóng được khá nhiều thông tin, biết được nhiều chuyện hơn Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm rất nghiêm túc nói!

Khương Điềm Điềm thấy mi tâm của Tô Tiểu Mạch nhăn lại thành chữ xuyên, liền nói: "Chị đừng căng thẳng như vậy, có nếp nhăn nhìn không đẹp chút nào. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng! Mọi việc đâu sẽ vào đó! Nói không chừng, chị chỉ cần về nhà ngủ một giấc là có thể nghĩ ra cách giải quyết ngay."

Cô ngước mắt nhìn Khương Điềm Điềm, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nhóc này, cảm khái: "Thật ra chị rất muốn được như em, sống không gò bó và dễ dàng thoả mãn, quá vui vẻ."

Tô Tiểu Mạch liếc nhìn cô. Khương Điềm Điềm thản nhiên giải thích: "Bởi vì em lười lắm. Cho nên em mới nói, không phải ai cũng giống như chị, chị có thể làm việc lớn."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Em nói thật mà, chị vốn là người rất lợi hại! Phụ nữ trong thôn này, có ai quyết đoán được như chị, có ai dám đi lên huyện làm ăn buôn bán cơ chứ! Mọi người mới chỉ đi lên trấn mà đã phải kết bạn này bạn nọ rồi. Hơn nữa, chị còn có thể chịu đựng khó khăn, giỏi hơn những người khác nhiều! Để lên tới huyện thành, tính riêng đường núi cũng đã mất ba tiếng rưỡi vừa đi vừa về, sau đó còn phải ngồi xe một lúc lâu nữa! Thế nhưng em chưa thấy chị kêu ca phàn nàn một lời nào. Biết rõ là vất vả nhưng vẫn cố gắng thực hiện. Em chắc chắn nhiều người sẽ không làm được đâu! Vả lại, họ cũng không kiên trì được như chị! Thật ra em biết các chị dâu ai cũng muốn kiếm tiền."

"Vậy thì chị dâu năm sẽ cố gắng hơn nữa, để cho em được ăn sung mặc sướng!" Tô Tiểu Mạch trêu chọc một câu. Khương Điềm Điềm kích động gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng!"

Chắc chắn là như thế!

Không ngờ rằng, nữ chính lại tự chui đầu vào lưới.

Khoé miệng của Tô Tiểu Mạch khẽ cong lên, nhưng trong lòng vẫn rất bình thản. Chẳng hiểu vì sao mà cô luôn tin những gì Khương Điềm Điềm nói đều là những lời thật lòng. Không phải nịnh nọt đâu! Đối với những người khác, Khương Điềm Điềm lúc nào cũng tâng bốc vuốt mông ngựa, nhưng đối với cô thì lại luôn nói thật lòng!

Cô vui vẻ nói: "Nhà em có mỡ với đậu phộng rồi, rủ thêm mẹ nữa, đêm nay ba người chúng ta sẽ lén ăn tóp mỡ đậu phộng!"

Khương Điềm Điềm suýt nữa chống nạnh cười, số mình may quá trời!

Ha ha ha ha ha!

Tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Những gì em nói, đến bản thân chị còn không biết đấy."

Cô giữ chặt tay Tô Tiểu Mạch, làm nũng: "Chị dâu năm, chị đã hứa rồi đó, không được đổi ý đâu!

Tô Tiểu Mạch dở khóc dở cười, cô gật đầu cười: "Được rồi được rồi, không đổi ý!"

Khương Điềm Điềm chắp hai tay trước ngực, tươi cười rạng rỡ như là hoa nở mùa xuân: "Tốt quá đi, cuộc sống tương lai của em có hi vọng rồi."

Khương Điềm Điềm trộm nháy mắt với Tô Tiểu Mạch, sau đó nói: "Nhưng mà, cho dù biết kiếm tiền, em cũng không làm!"

Hiện tại cô đang cảm thấy tràn trề năng lượng!

Không thể phủ nhận, cùng Khương Điềm Điềm lên núi một chuyến, cô cảm thấy toàn thân đều thoải mái! Con bé này lúc nào cũng có thể nói chuyện phiếm.

Tô Tiểu Mạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Điềm Điềm một lúc, sau đó mới bật cười.

Tô Tiểu Mạch: "Phốc!"

Khương Điềm Điềm nghiêm túc: "Vẫn cần phải lấy lòng mẹ chồng."

Tô Tiểu Mạch cười gập cả người, nói: "Em đúng là ngay thẳng."

Khương Điềm Điềm: "Ai đối xử tốt với em, đương nhiên em cũng phải có qua có lại chứ. À đúng rồi, không thể ăn hết được, em muốn để dành cho anh Tiểu Phong một ít."

Tô Tiểu Mạch: "Được được được. Chị biết tình cảm của hai đứa rất tốt. Em nói lạ thật đấy, nhưng mà... ôi mẹ ơi!"

Còn chưa nói hết câu, cô đã run rẩy chỉ về một phía cách đó không xa, lắp bắp: "Bên kia, nhìn kìa, có phải heo rừng không!"

Khương Điềm Điềm cũng bật thốt lên: "Trời ơi!"

Hai người không biết phải làm thế nào, hình như con heo rừng đó cũng đã nhìn thấy bọn họ, chỉ thấy nó nhe răng nănh, trực tiếp chạy vọt tới đây.

"Chay mau!"

Chắc là do hai chân đã quá run rẩy, cho nên chỉ một đoạn rễ cây nho nhỏ cũng có thể khiến cô trượt chân ngã tiếp.

Đến cú nện cuối cùng, Khương Điềm Điềm dứt khoát nhắm mắt lại, sợ hãi như một con chim cút nhỏ lùi về phía sau, cứ thế đến khi không thể lùi được nữa: "A!"

Cũng chẳng biết "Em tránh ra đi." qua bao lâu, Tô Tiểu Mạch mới nói: Khương Điềm Điềm run rẩy tránh ra, cô nhìn thấy Tô Tiểu Mạch tìm được một cục đá lớn, ầm một tiếng nện lên đầu con heo, ngay sau đó, cái thứ hai cái thứ ba...

Sự việc phát sinh quá mức bất ngờ, vì thế mà cả hai người đều ngẩn ra.

Tô Tiểu Mạch: "..."

Khương Điềm Điềm: "..."

Ngay lúc Khương Điềm Điềm chuẩn bị ngã xuống, Tô Tiểu Mạch chuẩn xác bắt được cánh tay của cô, giữ chặt rồi kéo cô chạy đi.

"Chị mau chạy đi, tìm người tới cứu em!" Khương Điềm Điềm chợt đẩy Tô Tiểu Mạch ra, không phải cô quá giàu lòng chính nghĩa, mà cô biết rằng mình không đủ sức lực để chạy. Nhưng Tô Tiểu Mạch thì khác, không có cô cản trở, chắc chắn chị ấy có thể chạy thoát.

Nếu hai người cứ giằng co nhau để rồi cả hai cùng chết, còn không bằng để Tô Tiểu Mạch chạy trước!

Có lẽ, chị ấy có thể dẫn người tới cứu mình!

"Đừng nói nữa, chị sẽ không bỏ em lại đâu!" Tô Tiểu Mạch không buông tay Khương Điềm Điềm ra. Càng nguy hiểm cô lại càng bình tĩnh. Cô cảm nhận được, hình như con heo rừng đang ở ngay phía sau, chỉ một giây nữa thôi nó sẽ ủi lên người bọn họ, sau đó cả hai sẽ ngã xuống một cách nặng nề.

Cũng vào giây phút đó, Khương Điềm Điềm đột nhiên bị chuột rút, bịch một tiếng, ngã dúi trên mặt đất! Tô Tiểu Mạch cũng mất đà ngã xuống theo cô, cả hai người bị quăng ngã lấm lem như chó gặm bùn! Hoàn toàn mất kiểm soát!

Con heo rừng gầm lên một tiếng, không kịp dừng lại, lướt qua bọn họ, lao thẳng vào thân cây trước mặt hai người.

Một tiếng vang vô cùng nặng nề bỗng vang lên!

Hai người bọn họ chỉ kịp nghe "phịch" một tiếng. Heo đã lăn ra ngất xỉu.

"Chạy theo chị."

Khương Điềm Điềm càng chạy nhanh hơn, thế nhưng, có lẽ thể lực của cô thật sự quá kém, mới chạy được vài bước mà đã lảo đảo như sắp ngã.

Ở thời hiện đại, cô bị người ta hãm hại mà vẫn chưa chết. Ngược lại, bây giờ cô đã xuyên tới thời đại này rồi, cuộc sống đang rất tốt đẹp, làm sao có thể chết được? Không thể! Cô không thể chết!

Trước giờ Khương Điềm Điềm chưa từng nghĩ rằng mình có thể chạy nhanh đến vậy, thậm chí cô còn nghe được tiếng gió vù vù bên tai. Lại càng cảm giác được, hình như heo rừng đang ở ngay sau lưng mình. Vào thời khắc này, đầu óc của Khương Điềm Điềm hoàn toàn trống trơn. Cô không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ biết là phải chạy! Nhất định phải chạy thật nhanh! Nếu không chạy, sẽ lập tức chui vào miệng heo!

Tuy rằng thịt heo rừng rất đáng giá, nhưng chỉ dựa vào hai người phụ nữ chân yếu tay mềm như bọn họ, thì không thể đánh chết được heo rừng. Có thể chạy thoát khỏi miệng heo đã là may lắm rồi! Những thứ khác, tốt nhất đừng nghĩ tới!

Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch không nói hai lời, vắt chân lên cổ mà chạy trốn.

Khương Điềm Điềm: "..."

Ngay cả mày cũng muốn bắt nạt tao.

Cô quyết định không đứng dậy nữa, dù sao cô cũng chẳng còn sức lực.

Khương Điềm Điềm ngồi bệt dưới đất, dựa vào gốc cây thở dốc.

Năm đó Khương Điềm Điềm đọc tiểu thuyết thời cận đại, cô rất hâm mộ cặp đôi nam chính nữ chính có thể bá chủ bốn phương, nhất là câu chuyện anh dũng thu phục heo rừng. Nhưng vừa rồi chính bản thân cô đã được trải nghiệm cảm giác bị heo rừng đuổi, con mẹ nó, thật đúng là quá nguy hiểm!

Khương Điềm Điềm bút cây cỏ bên cạnh mình, hết cây này đến cây kia, trên miệng không ngừng nói nhảm, cố gắng giảm bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Cô chính là một khúc gỗ mục, một cô gái hai tay trói gà không chặt, cô thật sự không có duyên với heo rừng mà.

Nhát gan như cô, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái!

Thật là kinh khủng!

Khương Điềm Điềm dựa vào gốc cây, thở mạnh: "Gì thế này?"

Lơ đãng cúi đầu, Khương Điềm Điềm nhìn thấy một cây nấm to với hình thù rất kỳ quái, cô nhìn ngó xung quanh một lượt, vẫn không biết đây là loại nấm gì.

Tuy rằng không biết, nhưng Khương Điềm Điềm lại cảm thấy mình không thể bỏ qua được. Nói cho những ai chưa biết, trên núi Đông Bắc toàn là báu vật đó! Có lẽ đây là một thứ rất đáng giá! Nếu không đáng giá thì cô sẽ tự ăn! Nhìn qua cũng không giống nấm độc cho lắm!

Động tác của Khương Điềm Điềm rất cẩn thận, giết heo cô không giết được.

Hái nấm, chẳng lẽ cô cũng không biết hái sao? Đừng nên xem thường cô như thế.

Khương Điềm Điềm nghiêm túc hái cây nấm, sau đó khẽ đặt lên trên đùi mình, rồi lại tìm kiếm bốn phía, nhìn xem còn cây nào khác nữa không.

Mặc dù người trong thôn đều nói núi này không quá rộng lớn, không thể so sánh được với núi sâu rừng già, nhưng Khương Điềm Điềm lại cảm thấy, chẳng lẽ cứ phải núi sâu rừng già như núi Trường Bạch mới được chân chính gọi là bảo tàng, là thánh địa? Những nơi khác cũng đâu có kém gì?

Quả nhiên, xung quanh cô có mấy cây nấm nhỏ hơn một chút, Khương Điềm Điềm nhanh chóng đưa tay hái hết.

Tô Tiểu Mạch vác đá rầm rầm đập chết con heo kia, khi cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên người Khương Điềm Điềm toàn là cây, nhìn không ra hình thù gì cả.

Nhưng mà... Tầm mắt của cô dừng trên đùi Khương Điềm Điềm: "Trời đất!"

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu: "Sao vậy chị?"

Tô Tiểu Mạch nhìn "đùi nấm" của Khương Điềm Điềm, rồi lại nhìn Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm hỏi: "Chị dâu năm, chị có nhận ra đây là loại nấm gì không? Nó có độc không chị?"

Tô Tiểu Mạch trầm mặc một lúc lâu, yên lặng nhìn lên trời, sau đó nghiêm túc nói: "Đây không phải là nấm."

Khương Điềm Điềm: "Dạ?"

Cô rầu rĩ, khẽ lẩm bẩm: "Em hái phí công rồi sao?"

Tô Tiểu Mạch: "Nếu em phí công, thì có lẽ ai cũng muốn được phí công như em! Đây là linh chỉ đó!!!"

Khương Điềm Điềm: "Gì cơ?"

Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại: "Chị nói đây là gì ạ?"

Tô Tiểu Mạch nhìn bộ dáng mù mịt không biết gì của cô, bất đắc dĩ cười nói: "Đây chính là linh chỉ đó!"

Khương Điềm Điềm: "... !!!"

Đôi mắt to tròn lập tức sáng như sao trời, nói: "Là linh chi thật sao!"

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Chứ còn gì nữa!"

Ngay lập tức Khương Điềm Điềm trở nên phấn khích, chỉ còn thiếu nước khoa chân múa tay: "Không phải chúng ta sẽ sớm phát tài sao? Đúng là trong hoạ có phúc!"

Cô vui sướng nhảy nhót xoay tròn.

Tô Tiểu Mạch cười nói: "Nếu em muốn phát tài thì đừng bán vào thời điểm này. Chờ thêm mấy năm nữa, linh chi hoang dã sẽ ngày càng quý hiếm, đến lúc đó em hãy mang lên thành phố lớn mà bán."

Nghe lời chỉ điểm của Tô Tiểu Mạch, Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu: "Vâng ạ!"

Tuy ban đầu không nhận ra đây là linh chi, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn biết linh chi là một thứ rất quý.

Khương Điềm Điềm vui mừng khôn xiết, cười hì hì: "Thật là tốt quá đi."

Dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức hỏi: "Chị dâu năm, con heo rừng kia..."

Tô Tiểu Mạch: "Chuyện này chị cũng đang muốn bàn bạc với em."

Khương Điềm Điềm: "Dạ?"

Tô Tiểu Mạch nói: "Con heo rừng này, chúng ta chia nhau đi?"

Khương Điềm Điềm: "Hả? Ôi trời!!!"

Cô nhìn Tô Tiểu Mạch bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, Tô Tiểu Mạch nói: "Chị em mình sẽ không nói với mọi người trong nhà là chúng ta đánh chết con heo này, mà nói là chúng ta mua được, tiền chia đôi mỗi người một nửa. Em thấy như vậy có được không?"

Tô Tiểu Mạch không đợi Khương Điềm Điềm trả lời, tiếp tục nói: "Thật ra chị đang muốn tích góp một chút tiếng riêng."

Khương Điềm Điềm: "Được ạ!"

Khương Điềm Điềm dứt khoát đồng ý, Tô Tiểu Mạch thở hắt ra một hơi, cười nói: "Cảm ơn em."

Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Có thể tích góp tiền riêng, em cũng rất muốn."

Tô Tiểu Mạch bật cười, nói: "Được rồi, em quay vè gọi Tiểu Lục đi, bảo chú ấy đến đây một chuyến. Chị tiếp tục cắt cỏ heo giúp em."

Cô chỉ vào sáu, bảy cây linh chi lớn bé trên đùi Khương Điềm Điềm: "Em mang linh chi về nhà cất luôn đi."

Khương Điềm Điềm: "Vâng!"

Khương Điềm Điềm nhìn con heo rừng, nhắc nhở Tô Tiểu Mạch: "Mùi máu tanh như vậy, những động vật khác sẽ không tìm tới đây chứ?" Tô Tiểu Mạch: "Chắc là không sao đâu, trong núi này cũng chẳng có mấy con thú lớn. Em cứ yên tâm, chị sẽ cẩn thận."

Khương Điềm Điềm gật đầu, sau đó vỗ vỗ cây trên người, đem linh chi đặt vào rổ, bước nông bước sâu bình thản quay về. Trên đường đi, Khương Điềm Điềm xuýt xoa cảm khái, mình đúng là có duyên với ngọn núi này.

Cô đi thẳng về nhà, đem linh chi cất vào trong ngăn tủ rồi khoá kỹ lại, sau đó mới ra ngoài một lần nữa.

Lúc này đã sắp đến giữa trưa, Khương Điềm Điềm đi ra đồng, nhìn thấy mọi người đều đang làm việc trong không khí vui mừng, vô cùng hăng hái.

Bà Trần cùng với mấy bà thím khác còn múa may vui vẻ, bộ dáng không sợ vất vả.

Hàng ngày, tuy mọi người không lười biếng làm việc nhưng cũng không hăng say phấn đấu như thế này. Rõ ràng hôm nay có điều gì khác thường!

Bà Trần chính là một lao động khoẻ khoắn, nhìn thấy Khương Điềm Điềm đứng ở bờ mương thẳng tắp trước thửa ruộng, liền hỏi: "Điềm nha đầu, sao cháu lại tới đây?"

Khương Điềm Điềm cảm giác được ánh mắt của mọi người đều di chuyển tới đây, cô thanh thuý đáp: "Lúc nãy đi cắt cỏ heo cháu bị trượt ngã, tay chân đều lấm lem, cho nên mới phải về nhà rửa sạch một chút."

Cô nâng cánh tay mình lên, mặc dù đã rửa qua một lượt, nhưng vẫn còn dính lại rất nhiều bùn đất, có thể nhìn rõ cả mấy vết xước nữa. Vả lại, không cần nói thì mọi người cũng biết, trên mặt cô lấm lem trông rất buồn cười.

Bà Trần: "Cháu mau về rửa tay đi, sửa sang lại mặt mũi cho sạch sẽ nữa."

Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Không cần đâu bác, chuyện nhỏ ý mà!"

Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Hôm nay cháu với chị dâu năm lên núi cắt được rất nhiều cỏ heo. Nhưng nếu chỉ có hai người thì không mang về được, cho nên cháu định chờ đến giờ nghỉ trưa rồi nhờ anh Tiểu Phong giúp một tay, giúp chúng nhau mang xuống núi."

Khoảng cách từ chỗ Bà Trần đứng đến vị trí của Trần Thanh Phong không quá xa, bà lớn giọng gọi, âm thanh của Khương Điềm Điềm cũng không nhỏ, Trần Thanh Phong còn đang "cần cừ" cuốc đất, nghe được lời cô nói, không có gì ngoài gương mặt tươi cười, cao giọng trả lời: "Được, đến giờ nghỉ trưa anh sẽ tới giúp em."

Khương Điềm Điềm: "Dạ! Vậy em lên núi trước đây, cắt thêm một ít cỏ heo nữa."

Nói xong, cô đeo sọt trúc sải bước đi lên núi.

Chưa đi được mấy bước, khoé mắt cô chợt xuất hiện hình ảnh của một đám người lạ mặt, họ đang đứng ở bờ ruộng bên cạnh.

Người trong thôn này đều nhà quê muốn chết, đương nhiên, mấy người kia cũng chẳng thời thượng gì, nhưng bọn họ không ăn vận như những người nông dân, mà mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn ngay ngắn gọn gàng.

Trong lòng Khương Điềm Điềm liền hiểu rõ, lập tức tăng tốc bước đi.

Khương Điềm Điềm tránh ra xa, sự chú ý của mấy người kia cũng không đặt trên người cô. Dễ hiểu thôi, nếu Khương Điềm Điềm là một thiếu nữ xinh xắn thanh tú, có lẽ người ta còn coi trọng. Nhưng mà, hiện tại trông cô lôi thôi lếch thếch, mặt mũi cũng lem luốc bẩn thỉu, mất hết hình tượng.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, ai cũng nghĩ rằng đây là một cô thôn nữ nhỏ, đương nhiên cũng chẳng có người nào đặt cô vào trong mắt. Đại đội trưởng dè dặt hỏi: "Huyện trưởng, chúng ta tiếp tục đi xem xét chứ?"

Ngay lúc này, trong lòng ông đang rất bồn chồn lo lắng! Ai mà ngờ được, ai mà nghĩ đến! Huyện trưởng tự nhiên lại cải trang để đi tuần! Hồi còn đi học ông nghe giảng bài, ngày xưa các vị hoàng đến thường cải trang vi hành khắp nơi để trừng trị những tên tham quan, bọn họ nghe xong đều tặc lưỡi trầm trồ khen ngợi.

Nhưng bây giờ bản thân ông đang được trải nghiệm cảm giác ấy, thật sự là lạnh hết cả sống lưng!

Tuy rằng ông chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng chỉ cần nghĩ: một lãnh đạo cấp cao như huyện trưởng mà còn xuống tận đây để kiểm tra, đại đội trưởng liền không thể bình tĩnh được, đến nỗi hai chân đều phát run. Chỉ mong mọi người đừng gây ra chuyện gì, cũng đừng lỡ lời như xe tuột xích, để ông không bị mất thể diện. Có điều, thật là đúng lúc, vận mệnh không tốt chút nào!

Hôm nay là ngày Quốc Tế Lao Động, rất nhiều người xin nghỉ làm, so với ngày thường thì số lượng nông dân có mặt trên cánh đồng ít ỏi một cách đáng thương!

Điều đáng nói là, chỉ có nhà họ Trần vẫn giữ lại cho ông một chút mặt mũi! Ngoại trừ Tô Tiểu Mạch, một người cũng không thiếu.

Mặc dù Tô Tiểu Mạch không ra đồng làm việc, nhưng vẫn lên núi giúp đỡ Khương Điềm Điềm cắt cỏ heo. Chứng tỏ cô ấy không cần công điểm. Trong lòng đại đội trưởng lại càng vui mừng! Hận không thể ôm lấy kế toán Trần mà hôn chụt một cái.

Ông bạn già, vào thời khắc mấu chốt, vẫn là người nhà ông đáng tin cậy nhất!

Kế toán Trần cũng đang khẩn trương không kém! Đại đội trưởng chưa từng gặp lãnh đạo, ông cũng chưa từng gặp! Huyện trưởng bất thình lình ghé thăm khiến ông cực kỳ lo lắng.

Huyện trưởng liếc nhìn dáng vẻ bối rối của bọn họ, chỉ nói: "Đi, sang bên kia xem xét tình hình một chút."

Tầm mắt của lãnh đạo dừng trên người Bà Trần, ngoái đầu lại hỏi kế toán Trần: "Đây là bà xã nhà ông hả?"

Kế toán Trần nhanh chóng đáp: "Đúng vậy, thưa lãnh đạo."

Trên cả cánh đồng này, người làm việc chăm chỉ nhất chính là bà vợ của kế toán Trần. Chỉ cần đảo mắt một cái cũng có thể phát hiện ra hình ảnh của bà là nổi bật nhất.

Huyện trưởng Trương mỉm cười, hỏi: "Tại sao phụ nữ trong thôn các ông lại không xuống ruộng làm việc?"

"Không phải vậy đâu! Ngày thường tất cả mọi người đều ra đồng làm việc, nhưng hôm nay không phải là ngày Quốc Tế Lao Động sao? Nhiều người trong thôn chúng tôi đã đi lên trấn rồi, cho nên chỉ còn vài người đi làm thôi." Kế toán Trần thật thà báo cáo.

Huyện trưởng Trương gật đầu, nói: "Hoá ra là thế."

Lãnh đạo chỉ tầm 40 tuổi, biểu hiện vô cùng nghiêm túc. Tuy rằng trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười hài hoà, nhưng lại không thể khiến cho người dân cảm thấy gần gũi. Nói theo cách của kế toán Trần thì chính là kiểu "khẩu phật tâm xà" Huyện trưởng Trương: "Vậy tại sao người nhà ông không đi lên trấn?"

Kế toán Trần lập tức nói: "Mọi người đều đi hết thì công việc đồng áng phải tính sao đây? Không phải chỉ có mỗi hôm nay đâu. Dù sao tôi cũng là kế toán của đại đội, mà đã là một cán bộ thì cũng nên suy nghĩ cho đại đội một chút. Ban cán sự chúng tôi đã thống nhất rồi, cho dù là thời điểm nào, nếu trong đội có nhiều người xin nghỉ, thì những thành viên trong gia đình chúng tôi cũng không được xin nghỉ. Bất luận thế nào cũng phải đảm bảo nhân số để duy trì công việc.

Đại đội trưởng và hai người khác cũng nhiệt tình gật đầu, nói: "Đúng thế đúng thế."

Đúng cái rắm, làm gì có chuyện ấy!

Nhưng vào lúc này, ai mà không biết tự thoa cho mình một chút phấn lên mặt chứ.

Cũng may là hôm nay người nhà của mấy cán bộ trong đại đội đều có mặt ở ngoài ruộng.

"Mùa mưa sắp đến rồi, địa phương chúng tôi lại hay có mưa xuân, cho nên có thể làm việc được ngày nào hay ngày đấy, dù trời mưa to cũng không thể chậm trễ công việc. Thời điểm này thời tiết ấm áp, ánh nắng mặt trời cũng rất dễ chịu, phải tranh thủ làm việc thật nhiều." Đại đội trưởng nhanh miệng bổ sung.

Huyện trưởng Trương gật đầu: "Các ông nói rất đúng."

Mấy người đang thong thả nói chuyện, thì nghe thấy Bà Trần rống lên: "Vợ thằng ba, sao con đi nhà xí lâu thế! Mau đến đây làm việc đi, trước khi đến giờ nghỉ trưa phải cuốc xong đám cỏ này đấy."

Chị dâu ba Trần không biết hôm nay mẹ chồng mắc phải bệnh gì, nhưng vẫn phải nhanh chân chạy tới, động tác trên tay cũng gấp gáp hơn.

Huyện trưởng Trương: "Đây là con dâu nhà ông sao?"

Kế toán Trần lập tức gật đầu: "Đúng vậy. Người này và hai người này, còn có mấy thằng con trai của tôi ở đằng kia nữa... Tất cả đều là người nhà tôi!"

Nhìn mấy thằng con trai đang làm việc nghiêm túc và nhanh nhẹn, kế toán Trần cảm động đến phát khóc. Đúng là con trai của mình, vào những thời điểm quan trọng luôn giữ gìn thể diện cho ba nó. Mấy bà thím siêng năng cần cù hàng ngày cũng không theo kịp đám con trai của ông đâu!

Nếu ngày nào chúng nó cũng chăm chỉ như thế thì tốt biết mấy.

Hôm nay thật sự được nở mày nở mặt, mặc dù làm việc không phải tốt nhất, nhưng cũng không đến nỗi quá kém.

Kế toán Trần chỉ điểm từng người nhà mình, huyện trưởng Trương bình thản gật đầu. Mặc dù ông ta không có nhiều kỹ năng gieo trồng hoa màu, nhưng mỗi năm đều đi xuống nông thôn thị sát, cho nên cũng biết được đôi chút về những công việc nông dân cần làm. Người nhà họ Trần quả thực đều làm việc rất hiệu quả.

Tầm mắt của ông ta dừng trên người Trần Thanh Phong một lúc, trong lòng kế toán Trần chợt hẫng một nhịp, nhanh chóng nói: "Thằng út này làm việc kém cỏi nhất nhà chúng tôi, cũng chẳng mấy khi nghe lời ba mẹ."

Khiêm tốn thì vẫn phải khiêm tốn, nhưng hơn ai hết, ông nhận ra hôm nay biểu hiện của con trai mình khá tốt.

Huyện trưởng Trương quan sát một chút rồi nói: "Ông khiêm tốn quá rồi, tôi thấy cậu ấy làm việc rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Tuy rằng không quá nhanh nhẹn nhưng vẫn rất ổn."

Một đồng chí lớn tuổi của Cục Nông nghiệp gật đầu nói: "Đúng vậy, những chỗ cậu ấy đã cuốc đất đều không cần phải làm lại lần thứ hai. Đôi khi chúng ta không nên mù quáng theo đuổi tốc độ. Chất lượng cũng rất quan trọng. Kế toán Trần yêu cầu cao, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng không phải ai cũng đạt tới trình độ như bà xã nhà ông, vừa nhanh chóng lại vừa hiệu quả."

Vợ con mình đều được khen, kế toán Trần cười rất tươi, cả hàm răng đều lộ ra ngoài.

"Con trai út của ông nhìn không giống nông dân chút nào."

Người đi phía sau huyện trưởng Trương đẩy kính một cái, nói một câu như vậy.

Quả thật, so với đám người nhà quê đen nhẻm thì Trần Thanh Phong trắng sáng không khác gì một ngôi sao.

Kế toán Trần ưỡn ngực, có chút tự hào: "Con trai tôi từ nhỏ đến lớn đều không bị rám nắng! Người khác rám nắng da đen như bùn, nhưng nó thì hoàn toàn ngược lại, càng phơi nắng thì da càng trắng."

Khoé miệng của "mắt kính nhỏ" khẽ run rẩy, một người đàn ông không bị rám nắng thì có gì đáng để tự hào chứ, cũng đâu phải là cô gái nhỏ.

Những người khác đều bật cười thành tiếng, có người hỏi: "Đã kết hôn chưa vậy?"

Kế toán Trần đáp: "Vẫn chưa, nhưng đã đính hôn rồi. Hai tháng nữa chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới cho chúng nó. Chính là cô gái vừa nãy nói chuyện với bà xã của tôi đó."

Mọi người: "..."

Không thể trách bọn họ nghĩ nhiều, bởi vì Khương Điềm Điềm thật sự quá mức lôi thôi.

Nhưng mà cũng không thể trách Điềm nhãi con được! Ai gặp phải lợn rừng mà còn có thể chỉn chu gọn gàng chú!

"Mắt kính nhỏ" thương cảm nhìn xuống thửa ruộng, quả nhiên người xưa nói rất đúng. Những chàng trai tốt thường không tìm được vợ tốt, phải xui xẻo cỡ nào mới chọn trúng người như cái cô kia chúr!

Huyện trưởng Trương nói: "Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem xét!"

Bọn họ đi vòng quanh, càng đi càng đến gần vị trí của Bà Trần và mấy cô con dâu. Dưới ánh mắt đe doạ của mẹ chồng, mấy chị em dâu hùng hục làm việc, người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi. Không chỉ ba người họ, mà trên mặt của Bà Trần, mồ hôi cũng tuôn xuống như mưa rào.

Mới đầu tháng năm, thời tiết cũng không quá nóng, có thể thấy đó là những sự cố gắng hết mình.

Bước chân của huyện trưởng Trương bỗng dừng lại, ông nói: "Đồng hương, bà đổ nhiều mồ hôi như vậy, sao không dừng tay nghỉ ngơi một chút đi!"

Bà Trần: "Nghỉ ngơi gì chứ? Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi! Tôi tranh thủ làm thêm được chút nào hay chút ấy!"

Bà lại cúi đầu xuống, tiếp tục hăng say làm việc.

Huyện trưởng Trương gật đầu, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Bà Trần. Đây chính là chị dâu hai Trần. Tuy chị dâu hai Trần có vẻ mặt sắc sảo, nhưng cô ấy thực sự không phải là một người khéo léo. Thấy mẹ chồng làm việc quần quật như vậy, cô liền cảm khái, chẳng lẽ bản thân mình còn thua cả một bà già hay sao! Nếu không thì biết giấu mặt đi đâu?

Mình là dâu trưởng, phải cho mọi người thấy được khí thế của mình!

Nhất định!

"Đồng hương, các cô đều là người một nhà sao?" Lần này đối phương hỏi chị dâu hai Trần.

Chị dâu hai Trần gật đầu đáp: "Đây là mẹ chồng tôi!"

Cô không biết người này là ai, chỉ thấy anh ta đi cùng bố chồng mình và một vài người nữa, cô tưởng là người của đại đội khác, liền nói: "Anh là người của đại đội khác à? Vậy thì mau tránh ra đi, đừng chậm trễ công việc của chúng tôi! Đại đội chúng tôi làm việc rất cần mẫn, chúng tôi luôn phấn đấu giành thứ hạng đầu tiên!"

Huyện trưởng Trương: "..."

Một đám người phía sau: "..."

Chị dâu hai Trần lúc này đang dốc hết sức làm việc chăm chi!

Bữa trưa hôm nay tôi sẽ được ăn sủi cảo!

Sủi cảo!!!

Phải liều mạng làm việc mới được!

Chị dâu hai Trần giống như một con bò già, ra sức vượt mặt mẹ chồng.

Huyện trưởng Trương nhìn xung quanh một lượt, một lát sau mới nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi, đi sang đại đội Dương Liễu."

"Huyện trưởng Trương, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, mời ngài ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi!"

Huyện trưởng Trương dứt khoát lắc đầu: "Không được, chúng tôi mang theo lương khô rồi. Nếu đã xuống nông thôn thị sát, thì chúng tôi không thể lấy đi từng đường kim mũi chỉ của những người nông dân được."

Ông ta xua tay, nói: "Đi thôi, đi sang đại đội Dương Liễu, còn một chút thời gian nữa thôi, đừng chậm trễ."

Đại đội trưởng và kế toán Trần thuyết phục một hồi nhưng không giữ được ai ở lại.

Mấy người rời khỏi thôn, xe của bọn họ đậu ở bên ngoài, ban nãy bọn họ tiến vào thôn một cách lặng lẽ, như vậy mới có thể quan sát được tình huống thực tế.

Đại đội Phong Thu là thôn thứ ba bọn họ ghé thăm, nhưng tính đến hiện tại thì đây là địa phương sáng sủa nhất.

Mấy người họ vừa lên xe, huyện trưởng liền nói: "Nhìn đi, nhìn những đồng chí nông dân cần mẫn và đảm đang đi! Thế này mới gọi là chăm chỉ và có năng lực! Ở một số đại đội, nguyên một đám đàn ông còn không bằng một người phụ nữ, như thế mà chấp nhận được à? Mấy người nhìn cả nhà họ Trần xem, làm gì có ai lười biếng, làm gì có ai dùng mánh khoé để trốn việc?"

Những người khác gật đầu: "Tuy rằng hôm nay không có nhiều người làm việc, nhưng bọn họ thực sự có năng lực."

Một đồng chí lớn tuổi của Cục Nông nghiệp nói: "Nhưng mà tôi thấy thanh niên trí thức không tốt lám."

Những người khác lại gật đầu, điều này cũng không sai. Nhưng mà bọn họ đều có thể lý giải, hiện tại những thanh niên trí thức tình nguyện xuống nông thôn, chẳng được mấy ai thực hành nghiêm túc.

"Mấy thanh niên đó vẫn nên rèn luyện nhiều hơn!"

Huyện trưởng Trương: "Đi, nhìn lại một lần nữa!"

"Được rồi, đi tới đại đội Dương Liễu, phong trào ở đại đội này không tốt đúng không?"

"Cũng không hẳn..."

Đoàn người của huyện trưởng Trương vừa rời đi, những người khác liền giống như những quả cà tím bị sương giá đánh tan.

Đại đội trưởng kéo tay kế toán Trần lại, thở phù: "Thật sự làm tôi sợ muốn chết, ông nói xem, tại sao vị lãnh đạo lớn này lại tới chỗ chúng ta?"

Mấy người khác cũng gật đầu lia lịa, Lý Hướng Dương duỗi tay ra: "Nhìn lòng bàn tay tội này, toàn là mồ hôi."

Kế toán Trần: "Lúc nhìn thấy bọn họ tiến vào, tôi còn phun ra một ngụm trà."

Đúng là hết hồn!

Bốn người nghe vậy đều bật cười.

Dương Quế Hoa: "Ngày hôm qua tôi còn suy nghĩ, đang định sáng nay đi tới công xã xem xét một chút, nhưng không hiểu vì sao lại linh cảm hôm nay sẽ có chuyện. Các ông nói coi, trực giác này của tôi thật đáng sợ. Thực ra tôi rất muốn xin nghỉ, nhưng không ngờ lại có chuyện phát sinh.

"Không sai, tôi cũng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện gì đó!" Lý Hướng Dương tiếp lời.

Ban cán sự của đại đội gồm bốn người, đại đội trưởng xúc động nói: "Ôi thật là, lão Trần, hôm nay vợ ông làm sao vậy, còn cả Tiểu Lục Tử nhà ông nữa, sao ai cũng hăng hái làm việc thế! Nếu không phải ông cũng phun trà ra thì tôi còn tưởng là ông biết lãnh đạo sẽ tới."

Đây không phải là lời thăm dò, bọn họ đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, cho nên cũng khá tin tưởng tối phương.

Kế toán Trần cũng không biết tại sao bà vợ nhà mình lại chăm chỉ như vậy.

Ông nói: "Không phải hôm nay là ngày Quốc Tế Lao Động sao? Mới sáng sớm bà nhà tôi đã nói là trưa nay cả nhà sẽ ăn một bữa thật ngon. Tôi nghĩ chắc là bà ấy nghĩ đến bữa trưa nên mới hăng say làm việc như thế."

Đại đội trưởng, Lý Hướng Dương và Dương Quế Hoa: "..."

Nhưng mà cả đám đều nghĩ lại, nếu như nhà mình cũng được ăn một bữa thật ngon, chắc cũng như vậy thôi.

Mọi người đều bật cười, Dương Quế Hoa hỏi: "Đại đội trưởng, hôm nay xem như chúng ta vừa thoát được một cửa ải đúng không?"

Đại đội trưởng: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Cuối cùng bốn người bọn họ cũng thấy yên lòng, hít một hơi thật sâu.

Thật vất vả mới chờ được đến giờ nghỉ trưa, Bà Trần dẫn theo mấy cô con dâu về nhà, loáng thoáng cảm thấy, hình như mình quên mất một chuyện!

Chuyện gì nhỉ?

Mặc kệ đi!

Trong khi đó Trần Thanh Phong cũng chạy như bay lên núi. Vừa lên đến nơi, liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch vẫn đang cắt cỏ heo, trên mặt đất đã là một đống lớn.

Khương Điềm Điềm nhìn thấy hắn đã tới, lập tức giơ tay vẫy vẫy: "Anh Tiểu Phong."

Tầm mắt của Trần Thanh Phong dừng trên con heo rừng đã bị đập nát nhừ, kinh ngạc thốt lên: "Con mẹ nó, hai người thật trâu bò!"

Lúc nãy xuống núi, Khương Điềm Điềm cũng không lôi kéo Trần Thanh Phong kể này kể nọ blah blah giống như một chú chim sẻ nhỏ.

Làm như vậy thật sự rất nguy hiểm! Nhưng bây giờ cô lại ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, biểu cảm giống như "xin hãy khen ngợi".

Từng sự việc cao trào thay nhau chui vào lỗ tai Trần Thanh Phong, không thể phủ nhận, Khương Điềm Điềm kể chuyện rất cuốn hút.

Anh nghe Khương Điềm Điềm kể xong, xoa đầu cô nói: "Sau này đừng lên núi nữa, cứ để anh cắt cỏ heo giúp em. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ."

Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Không sao đâu!"

Cô cười tủm tỉm: "Chẳng lẽ lúc nào em cũng xui xẻo như vậy sao? Mỗi lần lên núi đều gặp phải heo rừng?"

Trần Thanh Phong: "Nhưng mà anh sẽ lo lắng."

Khương Điềm Điềm kéo tay áo của anh, làm nũng: "Em thật sự không có chuyện gì đâu."

Trần Thanh Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn những vết trầy da, thương xót nói: "Chúng ta xuống núi đi, anh đưa em đến trung tâm y tế bôi thuốc tím."

Khương Điềm Điềm: "Vâng!"

Cô lẩm bẩm: "Không biết có để lại sẹo không." Trần Thanh Phong: "Chắc chắn là không!"

Hai người ở bên này thì thầm sến súa, Tô Tiểu Mạch dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục chuyên tâm cắt cỏ heo.

So với việc phải ăn cơm chó, thì cô thấy cắt cỏ cho heo còn vui hơn.

Chờ đến khi cô xử lý xong đống cỏ heo thì Trần Thanh Phong cũng biết được kế hoạch của Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm.

Thật ra anh thấy chuyện này chẳng có gì là không đúng. Tuy mọi người đều sống chung một nhà, nhưng đâu có nghĩa là bắt được heo rừng thì phải chia cho cả nhà đâu.

"Chị dâu năm, chị đừng làm nữa, em với chị nói chuyện một chút."

Tô Tiểu Mạch lập tức dừng tay: "Em nói đi."

Tô Tiểu Mạch chẳng mấy khi nói chuyện với chú em chồng này, nhưng cô biết rằng đầu óc của tên nhóc này khá tốt.

"Con heo rừng này tạm thời cứ giấu trên núi đã, đêm nay em sẽ chuyển nó về sân nhà Điềm Điềm. Lát nữa chị nói với mẹ là em đi nhập hàng nhé."

Tô Tiểu Mạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Hiện giờ, giá tiền của thịt heo ở chợ đen đang tăng cao, nhưng chúng ta không cần lo lắng. Chúng ta vẫn dựa theo giá gốc, không có vấn đề gì đâu. Con heo này cũng không quá lớn, chắc chắn không vượt quá một trăm cân. Vì vậy em tính 100 cân cho tròn, tương đương 66 đồng. Như vậy được không?"

Nếu con heo rừng này giá 66 đồng thì Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch mỗi người sẽ có 33 đồng.

Khương Điềm Điềm xoa xoa tay: "Thật là may mắn quá đi!"

Tô Tiểu Mạch cười: "Đương nhiên là được, phi vụ này chỉ có chúng ta biết, không được để lộ ra ngoài đâu nhé. Hơn nữa, chị cũng muốn xin mẹ thêm 50 đồng."

Thật ra, mỗi ngày đi bán hàng Tô Tiểu Mạch đều lén giữ lại 5 hào làm quỹ riêng. Qua 40 ngày, cô đã tích góp được 20 đồng, cộng thêm 33 đồng này nữa, nghĩa là bây giờ cô đã có trong tay hơn 50 đồng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Tiểu Mạch vô cùng vui sướng.

Cô nói: "Hy vọng chuyện làm ăn vẫn luôn thuận lợi tốt đẹp."

Khương Điềm Điềm: "Nhất định là như thế! Chị dâu, chị đi lên thành phố vẫn nên cẩn thận một chút. Đại đội chúng ta còn có mấy thanh niên trí thức gì đó, lại càng phải cẩn thận hơn. Bọn họ quen biết nhiều người trên huyện, sẽ sinh ra nghi ngờ rồi phá hỏng chuyện của chị."

Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Chị biết mà.

Cô trăn trở nói tiếp: "Không biết lô thịt này có bán hết được không. Bây giờ chị chỉ mong thời tiết nóng lên chậm một chút."

Trời nóng thì sẽ hỏng thịt mất!

Khương Điềm Điềm: "Bán không hết cũng không sao, chúng ta có thể làm thành thịt khô, ăn cũng ngon mà."

Tô Tiểu Mạch sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ nói: "Đúng vậy, có thể làm thành thịt khô!"

Sao mình lại không nghĩ ra cách này chứ!

Nếu bán không hết thì cô sẽ phơi khô một mẻ thịt. Thời buổi này mọi người đều thiếu chất dinh dưỡng, đây chính là một món ăn tuyệt vời.

Tô Tiểu Mạch vui vẻ nói: "Thật tốt quá, chị sẽ làm như thế."

Khương Điềm Điềm lập tức làm một cô bé ngoan: "Em có thể giúp chị nếm thử hương vị."

Tô Tiểu Mạch bật cười: "Phốc! Được!"

Cô phát hiện ra, Khương Điềm Điềm chính là phúc tinh của đời mình!

Nhờ có con heo rừng này mà tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Bởi vì đoàn kiểm tra đã đi hết, nên Tô Tiểu Mạch cũng không ở trên núi lâu. Ba người cùng khiêng cỏ heo trở về.

Nhà họ Trần không ăn sủi cảo vào bữa trưa.

Nhưng buổi tối thì khác.

Tô Tiểu Mạch gói hơn một trăm cái sủi cảo, một nửa làm từ bột gạo trắng, một nửa làm từ bột bắp.

Bà Trần chia cho mỗi người lớn sáu cái, mỗi đứa trẻ con năm cái. Tuy rằng nhân bánh nhiều rau ít thịt, nhưng Tô Tiểu Mạch còn bỏ thêm một ít nấm, mùi vị không quá rõ ràng, ăn cũng tàm tạm, nhưng được cái mềm mại giống như thịt heo. Có điều, món ăn này đã là ngon lắm rồi.

Tô Tiểu Mạch dùng một cân thịt để làm sủi cảo, không giữ lại một chút nào. Phải biết là, chỉ đến dịp Tết Nguyên Đán mới có tiêu chuẩn này.

Tuy rằng sáu cái sủi cảo không đủ để khiến người ta no bụng, nhưng đây đã là mỹ vị hiếm có của nhân gian rồi.

Mọi người chậm rãi thưởng thức từng miếng sủi cảo ngon tuyệt trần. Thế nhưng, cho dù có cắn từng miếng một thì đĩa sủi cảo cũng nhanh chóng hết sạch! Con người luôn như vậy, nhìn qua thì tưởng là rất nhiều, nhưng khi chia đều tới tay từng người thì chỉ có bằng đấy thôi.

Khương Điềm Điềm ăn ba cái sủi cảo bột gạo và ba cái sủi cảo bột bắp, sau đó lại ăn thêm một miếng bánh bột ngô nữa.

Sáu cái sủi cảo, đối với người lớn thì tạm tính là no, nhưng với trẻ con thì không đủ.

Tô Tiểu Mạch còn làm thêm một đĩa bánh bột ngô rau dại. Cô trộn lẫn các loại nguyên liệu để làm nhân bánh, hương vị đặc biệt thơm ngon.

"Nếu ngày nào cũng được ăn ngon như này thì tốt quá!" Mấy đứa trẻ con ôm chiếc bụng no kềnh, ngồi trên giường đất tấm tắc cảm thán.

Nhìn dáng vẻ gầy guộc của đám trẻ con, Tô Tiểu Mạch càng quyết tâm muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền hơn nữa, để sau này con cái có thể sống tốt hơn, cô không muốn con của mình phải chết đói. Thực ra, nếu nói đến nghèo thì hiện tại đã rất nghèo rồi. Đặc biệt là ở nông thôn. Chẳng qua là gia đình họ có nhiều sức lao động, cho nên điều kiện mới tốt hơn mọi nhà một chút.

Thế nhưng, cho dù là như vậy thì cũng không thể so sánh được với người dân thành phố. Người dân công xã khá giả hơn bọn họ một chút, hiển nhiên là người dân huyện thành giàu có hơn bọn họ rất nhiều. Trong huyện có một số nhà máy lớn, hiệu quả và lợi ích đều không tồi! Tất nhiên rồi, nếu không tốt thì bánh bao của cô cũng không thể bán chạy như vậy.

Mỗi ngày Tô Tiểu Mạch có thể bán được hơn một trăm bánh bao nhân thịt. Hiện tại là năm 69, dân quê bọn họ có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến điều này.

Nhưng sự thật là, mỗi ngày cô đều bán hết sạch 100 cái bánh bao chỉ trong một, hai tiếng. Có thể thấy được sự chênh lệch rất lớn giữa thành thị và nông thôn.

Tô Tiểu Mạch không hy vọng mình được vào thành phố làm công nhân, mà chỉ mong rằng có thể thuận lợi vượt qua mấy năm này, sau đó có thể quang minh chính đại làm ăn buôn bán.

Cô có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Hơn nữa, năm nay sẽ có mưa to làm chậm trễ thu hoạch, lại thêm một biến cố lớn. Tô Tiểu Mạch lặng lẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, thật sự quá bận mải! Cố lên!

Tô Tiểu Mạch hừng hực khí thế chiến đấu, chợt quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Khương Điềm Điềm hình như đang có âm mưu gì đó. Cô nhóc tươi cười hớn hở, cố tình chạm chân vào Trần Thanh Phong, sau đó lập tức ngồi lui lại phía sau, Trần Thanh Phong cười cười, hai chân cũng không thành thật, có vẻ như phải kẹp bằng được hai chân của cô gái nhỏ lại.

Hai người, một người khiêu khích, một người ầm ĩ.

Nhưng lại chơi rất vui vẻ.

Tô Tiểu Mạch: "..."

Quả nhiên, những người vô tư vô lo thì luôn sống một cách vui vẻ, thoải mái!

Nhưng mà, dù gì cô cũng biết nhiều thứ như vậy, sao có thể không nỗ lực phấn đấu chứ!

Tô Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình có thể làm tốt hơn nữa.

Khương Điềm Điềm nghe được âm thanh của Tô Tiểu Mạch, ghé mắt nhìn cô, mỉm cười: "Chị dâu, bánh bột ngô chị làm ăn ngon lám."

Nhìn vào đôi mắt to long lanh ngập nước của cô nhóc, Tô Tiểu Mạch không thể hiểu được ý tứ của cô ngay lập tức, nhưng vẫn mở miệng đáp lại: "Có thời gian rảnh chị sẽ làm cho em ăn nhiều hơn."

Khương Điềm Điềm cực kỳ phấn khích: "Vâng ạ!" Tô Tiểu Mạch: Không biết gì là hạnh phúc nhất!

Khương Điềm Điềm: Làm người, được ăn uống vui vẻ mới là quan trọng nhất!...

Huyện ủy.

Huyện trưởng Trương tức giận đập bàn: "Các người nói đi, các người mau nói đi, đại đội nào cũng hung hãng như gấu, có phải đang muốn tát thẳng vào mặt tôi không!"

Hôm nay ghé thăm sáu đại đội, ngoại trừ đại đội Phong Thu thì các đại đội khác đều khiến ông rất khó chịu.

"Chỉ là một ngày Quốc Tế Lao Động, thế mà việc gì cũng không làm! Đây mà ngày Quốc Tế Lao Động sao, là ngày hội để toàn bộ nhân dân lao động lười biếng thì đúng hơn! Ngày Quốc Tế Lao Động như này còn có ý nghĩa gì! Một đám người, không lười nhác thì cũng gian dối thủ đoạn! Còn làm được trò trống gì nữa!"

Mấy người cán bộ đi theo vị lãnh đạo này đều không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.

Chỉ có đồng chí lớn tuổi của Cục Nông nghiệp mở miệng: "Tuy rằng đại đội Phong Thu không có nhiều nhân lực, nhưng động lực và nhiệt huyết thì luôn dồi dào!

Huyện trưởng Trương nghe vậy liền gật đầu: "Cũng chỉ có đại đội Phong Thu là có thể chấp nhận được! Ngày thường, một đám người chỉ biết tranh giành thứ này thứ kia, sao các người không nhìn lại xem bộ dạng mình trông như thế nào? Vẫn còn mặt mũi để chen vào tranh giành sao? Lần này đi thị sát, tất cả đều đã lộ tẩy! Cả ngày nay đầu óc tôi như muốn nổ tung, sắp lên đến tận trên trời rồi. Sự thật như thế nào? Tình hình thực tế ra làm sao!!"

Huyện trưởng Trương dừng lại thở một hơi rồi nói tiếp: "Nếu ai cũng làm việc như người nhà họ Trần, không ngại mệt nhọc, không quản khó khăn, thì chúng ta có cần phải lo lắng đến sản lượng lương thực nữa không?"

Tất cả mọi người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Mọi lần xuống kiểm tra nông thôn đều thông báo trước, cho nên biểu hiện của bọn họ cũng không tồi.

Nhưng lần này bởi vì không báo trước, tất cả đều không hoạt động hoặc là làm việc kém hiệu quả.

Thực lòng mà nói, không ai trong số những người theo dõi đợt kiểm tra lần này lại không tức giận!

Với tư cách là trưởng đoàn lãnh đạo, huyện trưởng Trương thực sự là người tức giận nhất.

Ông ta cảm thấy, bao nhiêu năm nay đều bị đám người quái quỷ phía dưới lừa gạt! Trên thực tế, mọi chuyện vốn không phải như vậy.

Nếu không phải năm nay tâm huyết của huyện trưởng Trương đột nhiên dâng trào, muốn đi xem tận mắt, thì có lẽ ông chẳng bao giờ biết được, hoá ra mọi người lại lười đến mức này!

Huyện trưởng Trương tức giận thở hổn hển. Không ngờ rằng đại đội Phong Thu lại tốt như thế, nhà họ Trần lại siêng năng như vậy. Sau khi chứng kiến mọi chuyện ông mới nhận ra, tất cả sự thật đều đối lập hoàn toàn với hiểu biết của mình! Sự đối lập này không phải cũng là một sự chênh lệch quá lớn sao? Đám người này thật đáng chết! Thật muốn ném hết bọn họ vào chảo dầu để đun sôi!

Ông ta đập bàn cái bụp, nghiến răng nói: "Huyện uỷ chúng ta phải hành xử thật công bằng! Đại đội nào làm không tốt, phải phê bình thật nặng. Đại đội nào làm tốt, phải kịp thời khen ngợi! Biểu hiện của nhà họ Trần thật sự quá đáng nể, gia phong cũng rất đáng biểu dương. Cá nhân tôi đề nghị: Gia đình tiêu biểu của năm nay, chính là nhà họ Trần của đại đội Phong Thu!"

Ông quét mắt nhìn một vòng, hỏi: "Các vị còn ai có ý kiến gì khác không?"

Mọi người thi nhau lắc đầu, đồng thanh nói: "Không có!"

Huyện trưởng Trương vẫn còn rất nóng giận, ai cũng không muốn chọc vào ông, tránh phải rước lấy xui xéo.

Hơn nữa, vấn đề này cũng không liên quan gì đến bọn họ, dù nhà ai được nhận thưởng cũng không ảnh hưởng gì tới cả đám.

Huyện trưởng Trương: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận