Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 61
Thời tiết mỗi ngày một ấm lên, qua ngày thanh minh rồi lại qua ngày Quốc tế Lao động, đảo mắt một cái là đã tới giữa tháng năm rồi, lúc này Tô Tiểu Mạch cũng đã mang thai được bốn tháng rồi, hơn nữa bác sĩ còn chẩn đoán ra cái thai của cô là mang song thai.
Đúng vậy, chỉ có thể là nữ chính mới được đãi ngộ như vậy thôi! Bởi vì do đang mang thai nên cô vẫn chưa bắt đầu làm việc. Trong thôn chưa bao giờ có tiền lệ mang thai là sẽ không thể làm việc, ngay cả trong nhà họ Trần mấy cô con dâu trước cũng vậy, liên tiếp sinh ra chín đứa nhóc con cũng không có ai giống như Tô Tiểu Mạch.
Có điều mấy người trong nhà họ Trần cũng không có ai nói gì cả, những người ngoài cùng lắm ở trước mặt bọn họ nghị luận đôi chút mà thôi, muốn nói thêm gì đó cũng không thể nói được.
Dù sao năm nay còn thiếu chuyện kì lạ để nói à?
Nếu là trước kia, Tô Tiểu Mạch mang thai mà không chịu làm việc thì chắc chắn mấy bà cô trong thôn sẽ tụm năm tụm bảy khua môi múa mép nói này nói kia. Nhưng mà hiện tại thì hoàn toàn không giống như trước kia.
Bây giờ ban ngày trời không đổ mưa khiến mọi người nóng bức ra thì còn chuyện dạo gần đây bị trộm đột nhập. Ai rảnh đâu bàn luận thêm chuyện nhỏ nhặt nhà họ Trần.
Đại đội Dương Liễu ở cách vách lại có thêm chuyện lớn xảy ra.
Chuyện cực lớn! Lớn đến nỗi mà đồn đến tận tỉnh luôn!
Ai cũng biết ở đại đội Dương Liễu có đoàn làm phim tới, lúc sau khi cái "đoàn phim' này đi rồi, mọi người ở đó mới phát hiện ra, bọn người đó ở nhờ phòng của nhà họ Dương mà những phòng bọn họ ở đều có hầm bị người khác đào lên. Bọn người đó ở đại đội Dương Liễu hơn hai tháng xem ra cũng không hề rảnh rỗi một xíu nào.
Mà đi theo đường hầm dẫn tới những nơi bọn họ đào được thì phát hiện ra được một cái hầm chứa đồ siêu lón.
Có điều thời điểm bọn họ phát hiện ra thì cái hầm đã rỗng tuếch không còn gì trong đó nữa. Cho nên không ai biết cụ thể bọn người đó đã lấy cái gì, cầm theo cái gì, nhiều ít ra sao, hình dạng là cái gì.
Trải qua bao nhiêu ngày điều tra xác minh, ai cũng biết rằng không có một đoàn làm phim nào tới "lấy cảnh" giống như bọn người này, cho nên đúc kết ra được bọn họ là một nhóm lừa đảo.
Hơn nữa đã tìm ra được là dạo gần đây những án trộm đột nhập đều là do bọn người đó làm, bởi vì họ tìm được vài túi lương thực của người dân khi đi theo đường hầm được đào của bọn người đó, kể từ đó người dân mới xác nhận là vụ trộm có liên quan tới họ.
Có lẽ là do bọn họ ở đây lâu như vậy mà cũng không có nhiều lương thực, cho nên lúc này mới để mắt tới mấy đại đội xung quanh họ.
Thêm nữa thời điểm đó mọi người lúc nào cũng tới đây xem họ biểu diễn náo nhiệt, và đó cũng là mục đích chính của bọn họ, dẫn dụ mọi người trong thôn ra khỏi nhà, để trong thôn không ai, như vậy còn giúp bọn họ dễ dàng làm việc hơn.
Nhà nào có tiền thì lấy tiền, có lương thực thì lấy lương thực.
Trước khi bọn họ rời đi còn lừa đại đội Dương Liễu một vố lớn nữa.
Nhưng sự việc này được phát hiện lúc bọn người đó vừa rời đi.
Đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu biết tin toàn thân xụi lơ, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Sau đó lại nghiêng ngả lảo đảo chạy lên công xã báo cáo, rồi ngày ngày đăng báo thông báo cho người dân cẩn thận.
Nhưng mà dù vậy cũng không có truyền bá rộng rãi cụ thể vấn đề hay tiết lộ quá nhiều tin tức. Dù sao họ vẫn còn muốn điều tra tình huống cụ thể, mọi thứ vẫn chưa được rõ ràng cho lắm. Hơn nữa lúc đó đại đội Dương Liễu cũng xuất người ra tìm kiếm cái đoàn làm phim đó rồi, mấy người ở trong đại đội cũng không muốn chuyện bé xé ra to sợ ảnh hưởng lên trên rồi bọn họ cũng là người chịu thiệt thòi mà thôi.
Cho nên mọi người đều thống nhất nói ít lại.
Nhưng mà dù sao bây giờ mọi người gần như đã đoán được hết rồi. Bọn họ bên này đều là những người nông dân chân chất thuần phác, đã bao giờ gặp mấy chuyện lớn như thế này chứ, hơn hai mươi hộ gia đình trong đại đội bị trộm cướp, mà bọn trộm còn ở cùng với bọn họ hơn hai tháng, còn giả dạng là đoàn làm phim nữa, điều này vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Dù có nằm mơ họ cũng không nghĩ ra được lại có chuyện như vậy xảy ra với họ.
Mấy chuyện như thế này nghĩ tới đúng là dọa người mà, chuyện như này có khi trôi qua cả năm thì người ta cũng không ngừng bàn luận được ấy chứ.
Đương nhiên cũng có không ít người lo lắng với tình hình thời tiết hiện tại so với năm trước cũng khác thường không kém.
Năm trước thời tiết khác thường dẫn tới thất thu, năm nay lại không bằng năm trước, đến một trận mưa cũng không có xuất hiện, quả thực khiến người khác cực kỳ lo lắng. Trong thôn không ít người có kinh nghiệm nhìn trời mà sốt ruột vô cùng.
Nếu năm nay mà không khá lên được nữa thì họ phải làm sao bây giờ đây?
Đặc biệt còn chuyện trong thôn có nhiều nhà bị trộm, đây chả khác nào dậu đổ bìm leo.
Tóm lại tuy tâm tình của mọi người tám chuyện rất là nhiệt liệt nhưng họ càng hăng hái lên núi kiếm đồ ăn hơn, thường xuyên nhiều tốp người rủ nhau lên đó tranh thủ tìm gì đó.
Xem náo nhiệt tất nhiên là vui rồi, nhưng vui cũng không thể để bụng đói được, bụng mà đói thì những việc khác không còn quan trọng với họ nữa rồi. Tuy rằng hiện tại không có ai bị đói hay cạn kiệt lương thực nhưng mà về sau thì như thế nào không ai biết trước được.
Nhà họ Trần có Bà Trần là người suy nghĩ sâu xa cũng không ngoại lệ, mỗi ngày sau khi làm xong việc đều sẽ lên núi dạo một vòng để kiếm thêm một ít rau dại đem về, sau đó để ngày hôm sau cho Tô Tiểu Mạch lấy rau đem phơi cho khô, lấy cái đó để làm thành rau khô, bây giờ những việc trong nhà sẽ để cô làm.
Đều là người một nhà cho nên coi như đây là phân công việc cho cô làm để không còn ai ý kiến nữa.
Cũng không biết có phải là ông trời không muốn cho người ta cơm ăn hay không, mắt thấy đã gần qua tháng mới rồi, thời tiết vẫn cứ như vậy mà nóng lên rất nhiều, nước sông cũng bắt đầu ít lại.
Người trong thôn thì lại càng phải đi gánh nước về để tưới ruộng, cực khổ và mệt mỏi vô cùng. Dù vậy cũng có biện pháp gì nữa đâu, đến một trận mưa cũng không có.
Lúc này người trong thôn cũng không còn nghị luận chuyện của đại đội Dương Liễu ở cách vách nữa, đến ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn thì mấy chuyện khác có gì quan trọng nữa đâu.
Nghe nói không chỉ đại đội của họ bị như vậy không đâu, mà những đại đội khác cũng gặp tình trạng giống như đại đội họ. Trận khô hạn lần này là trải rộng phạm vi cả nước rồi.
Bởi vì do nhà họ Trần tích góp lương thực khá nhiều, cho nên nhà họ so với nhà khác vẫn còn khá hơn nhiều.
Đương nhiên mọi người trong thôn không phải không có cơm ăn, nhưng mà chuẩn bị nhiều hơn một chút thì sau này đỡ hơn rất nhiêu. Một phần là vì không biết hoàn cảnh năm nay như thế nào nên không ai dám buông thả mà ăn quá nhiều.
Mà cũng bởi vì lí do khô hạn, trời không đổ mưa cho nên rau dại ở trong núi đều không có sức sống, cây cối héo úa ủ rũ đi rất nhiều.
Đến cả rau còn như vậy thì nói gì đến thịt là thứ càng không dễ mà có được.
Do nhà họ Trần vào thời điểm tết có tích góp một chút, vậy nên bây giờ vẫn còn thừa một ít thịt, nhưng mà họ cũng không dám lấy ra ăn nhiều.
Hiện tại người còn không có cái mà ăn thì heo đương nhiên càng không có gì ăn, heo sẽ tự nhiên mà gầy đi hơn, cho nên năm nay rất có thể heo sẽ không đạt đủ chỉ tiêu.
Bởi vậy nên Bà Trần rất là cẩn thận, nhà họ còn tồn một ít đồ ăn mặn nên càng phải lưu trữ cho cẩn thận.
Gần vào hè mọi người càng bắt đầu bận rộn, không có ai dám nghỉ ngơi quá sớm, ngược lại đều sẽ ăn cơm chiều xong sau đó sẽ đi lên núi, để tìm xem coi có gì đó để thu hoạch hoặc đem về hay không.
Bà Trần dặn dò mấy đứa con trai của mình khi đi ra ngoài: "Nhớ mang theo đồ nghề, nghe nói người ở đại đội Liên Hoa đi lên núi dặp được lợn rừng đấy." "Nếu chúng ta cũng gặp được lợn rừng thì đúng là quá mắn rồi." Chị dâu tư Trần nói thâm một câu.
may Bà Trần nghe vậy thì nói: 'Không dễ dàng như vậy đâu! Con cũng không tự nhìn lại xem bản thân mình là ai à? Lỡ như gặp phải lợn rừng thật rồi gặp chuyện gì thì sao? Cái đứa con dâu ngu ngốc này, đầu óc của con nên vận dụng nhiều hơn một chút đi, bộ con muốn ăn nhưng không muốn sống à?"
Tuy rằng có lợn rừng là chuyện rất tốt, nhưng ít ra cũng phải là thợ săn có tay nghề thì còn may ra, nếu như bọn họ mà lên núi gặp lợn rừng, với trình độ của họ thì chả khác nào đưa đồ ăn đến miệng cọp chứ không phải là đi săn.
Chị dâu tư Trần tuy rằng bị mắng nhưng thật ra bị mắng cũng không oan, mấy người trong nhà ai cũng đồng ý với lời nói của Bà Trần, chị dâu tư Trần cũng nhanh chóng chạy lại kéo tay chồng mình nói: "Nếu lỡ như có gặp phải lợn rừng gì đó, anh nhớ cẩn thận một chút! Nếu thấy không ổn thì leo lên cây cho chắc! Em nghe nói cái người ở đại đội Liên Hoa nhờ leo lên cây mới tránh được một kiếp đấy!"
Anh tư Trần nghe vậy thì đáp: "Em yên tâm, cái này anh đương nhiên biết được mà."
Trần Thanh Phong nói chen vào: "Em cảm thấy mọi người nói cũng không sai, nếu thật sự có lợn rừng thì đây cũng là may mắn rồi. Theo lý thuyết thì trên núi cũng làm gì có đồ gì ngon đâu. Nên nếu có lợn rừng thì cũng đâu thể tính là chuyện xấu được. Nếu thật sự có lợn rừng thì có thể để bác đại đội trưởng lên kế hoạch chọn ra một ngày, tập hợp những người đàn ông trong thôn cùng nhau vây bắt nó. Đánh nó không chết thì chúng ta dùng trí đấu với nó!"
Khương Điềm Điềm lúc này cảm thán nói: "Anh Tiểu Phong của em mặc kệ là nói cái gì cũng bộc lộ được sự tài trí hơn người."
Mọi người trong nhà họ Trần này đã quá quen với cách nói chuyện của cô gái này rồi, đã quen lắm rồi... thật sự đã quá quen rồi. Bọn họ bây giờ đã miễn dịch với lời nói của cô, cho nên cô cứ tự luyến thế nào cũng được.
"Nếu như có gặp lợn rừng thật... Thật ra con có một cách để bắt." Tô Tiểu Mạch như thể đang suy nghĩ cái gì đó.
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn về phía cô.
Khương Điềm Điềm lại một lần nữa cất giọng nói: "Chị năm, em biết ngay chị là người tài giỏi mà, có cái gì mà chị không nghĩ ra được đâu chứ." Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười nói: "Em đúng là vua nịnh nọt mà.”
Đùa giỡn với Khương Điềm Điềm một câu, cô lúc này mới nghiêm túc nói: "Mọi người khi lên núi để ý tìm loại thảo dược này, loại này gọi là cỏ heo, lợn rất thích chúng, hái được nó rồi chúng ta đem về trộn với một ít lương thực, đảm bảo sẽ hấp dẫn được lợn rừng. Đến lúc đó chúng ta lên núi làm một cái bẫy, đem cỏ heo bố trí ở đó, đến lúc đó sợ gì mà không bắt được nó chứ? Nhưng mà phải với một điều kiện, đó chính là trên núi phải thật sự có lợn rừng mới được."
"Chắc chắn là có rồi, sao lại không có chứ?" Bà Vương vào cửa đã chen vào nói tiếp lời, bà thở hổn hển nói thêm: "Tôi sốt ruột muốn chết đây này vừa tới đã nghe mọi người nhắc tới lợn rừng rồi, mọi người lên núi nhớ chú ý một chút, con của tôi lúc lên núi đúng là có gặp được lợn rừng đấy. Không biết con lợn rừng đó làm sao mà sống được lớn đến như vậy, nghe nói con đó cũng tâm phải ba trăm kí, nghe bảo thân thể béo múp, nhưng cũng cực kỳ hung hăng. Lúc này tôi nhớ tới chắc chắn mọi người cũng sẽ lên núi, cho nên liền chạy tới đây báo cho mọi người một tiếng."
Bà Trần chạy lại chỗ bà Vương nói: "Mau vào đây ngồi đi bà."
Bà Vương cũng không khách sáo làm gì, bà ngồi xuống uống một chén trà rồi nói tiếp: 'Bộ mọi người muốn làm bẫy rập bắt nó thật à? Nghe có vẻ rất khó đúng không?”
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì đáp: "Thật ra cũng không khó chỉ cần đào một cái hố rồi mình ngụy trang cho, nó một chút là được, nên tính ra cũng không gọi là khó. Mà cái khó ở đây là phải dùng một ít lương thực để làm đồ dẫn dụ nó tới. Thêm một điều nữa là chỉ sợ heo không tới thôi."
Khương Điềm Điềm kích động nói như chém định chặt sắt: "Em tin tưởng nó nhất định sẽ tới."
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Phải làm liền cho nóng đi ạ, bây giờ chúng đi lên núi hay sao ạ? Con với mọi người cùng nhau đi tìm cỏ heo, con biết loại cỏ đói Chúng ta cùng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, cùng nhau xử lý lợn rừng."
Bà Trần nhìn thấy bộ dáng kích động của cô thì nói: "Con đây là đang thèm thịt chứ gì?"
Khương Điềm Điềm khuôn mặt thản nhiên đáp: "Ai mà lại không thèm thịt chứ ạt
Cô chỉ vào mấy đứa trẻ hỏi: "Mấy đứa con có thèm thịt không?”
Bọn trẻ cực kỳ phối hợp mà gật đầu, thịt ai mà hông thèm! Bà Trần lúc này quay sang chồng mình hỏi: "Ông thấy sao?"
Tuy nói chuyện trong nhà việc nhỏ gì cũng đều là một mình Bà Trần quyết định, nhưng mà lần này là đi lên núi thiết lập bẫy rập bắt lợn rừng, Bà Trần cảm thấy việc này cũng không hề nhỏ. Hơn nữa nếu thật sự muốn bắt lợn rừng thì chắc chắn một mình nhà họ không thể nào làm được. Đây là tài sản của nhà nước, nên khẳng định đại đội phải là người quyết định." "..."
Cho nên dù nguy hiểm hay không cũng khiến người ta có chút do dự.
Kế toán Trần nghe bà hỏi thì đáp: "Để tôi đi tìm đại đội trưởng, nếu thật sự muốn làm bẫy rập bắt lợn rừng, thì chắc chắn không thể một mình nhà chúng ta làm rồi! Nếu không cần thận đến lúc đó người trong thôn cũng thi nhau làm bẫy rập khắp nơi, như vậy sẽ rất là nguy hiểm. Các con thấy cha nói đúng không?"
Kế toán Trần cũng là một người khôn khéo, nên chỉ cần nói là ông đã suy nghĩ mọi thứ rất kỹ rồi. Nên lân này ông liền quyết định đi đến gặp đại đội trưởng thương lượng một chút.
Bọn họ tuyển chọn ở trong thôn khoảng hai mươi người để đào bẫy rập, chém cây trúc. Trong thôn có ông Lý là một người chuyên săn bắn nên ông cũng chỉ điểm cho mọi người thiết kế bẫy rập.
Bà Trần dẫn theo mấy cô con dâu của mình đi lên núi hái cỏ heo.
Nhà họ Trần cùng nhà của đại đội trưởng lấy ra một chút lương thực, làm thành cơm heo, muốn nói đến làm mấy cái này thì bà Vương là rành số hai thì không ai dám số mội.
Tóm lại là mọi người đảm nhiệm vai trò liên quan tới vụ này đều cật lực làm rất nhiệt tình.
Vậy là bẫy rập tràn ngập mùi thơm dẫn dụ heo cứ như vậy được chế tạo thành công.
Cái bẫy rập này là cái hố to khoảng ba mét, bên trong che kín những cây trúc, mà mặt trên cũng có một lớp trúc che lại, ngoài ra còn được một lớp cỏ dại phủ bên ngoài làm vỏ ngụy trang, cuối cùng chính là cơm heo.
Bọn họ sở dĩ lựa chọn nơi này cũng là do căn cứ vào sự chỉ điểm của ông Lý, bởi vì ông nhìn thấy ở đây có dấu vết hay lui tới của lợn rừng.
Hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thoả, mọi người đều có chút kích động.
Kế toán Trần ấy vậy mà lại rất bình tĩnh nói: "Mấy chuyện như thế này chỉ có thể nghe theo ý trời thôi, bởi vì lợn rừng chưa chắc dựa theo suy nghĩ của chúng ta mà tới. Nhưng mà dù sao vẫn nuôi hy vọng đi biết đâu lại xảy ra. Tôi và đại đội trưởng lấy lương thực ra cho lần này, cốt lõi cũng mong như những gì chúng ta tính toán, có như vậy thì sẽ cải thiện được một ít sinh hoạt cho mọi người trong thôn. Cho nên bây giờ được hay không chỉ có thể dựa vào ý trời."
Mấy người ở đây ai cũng hiểu được nên sôi nổi gật đầu nói: 'Chú Trân cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi hiểu được mà."
Khương Điềm Điềm đi theo mọi người, cùng với Bà Trần đến chỗ mọi người làm bẫy rập quan sát, cô vừa nhìn thấy liền líu lưỡi thốt lên: "Thật là dọa người quá đi!"
Đa số mọi người trong thôn đều chưa từng nhìn thấy qua cái bẫy rập như thế này nên đều có chút mới lạ.
Bà Vương đứng một bên, khuôn mặt vui tươi hớn hở nói: "Cơm heo này tôi đã trộn rất kỹ, chỉ cần là lợn thì chắc chắn sẽ không cưỡng lại được mùi thơm này. Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần nó tới gần đây thì chắc chắn là không thể thoát khỏi mùi vị này đâu.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu phụ họa đáp: "Cháu biết mà, bác Vương làm mấy cái này là lợi hại không ai bằng."
Hai người đã trải qua thời gian cùng nhau chăm sóc bầy heo nên tình cảm cực kỳ sâu đậm.
Bà Vương nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, lời này của cháu nói không hề sai."
Khương Điềm Điềm lúc này quay sang đại đội trưởng hỏi: "Đại đội trưởng, nếu như chúng ta bắt được lợn rừng, vậy thì chúng ta sẽ được phân nửa ký thịt đúng không ạ?”
Đại đội trưởng nghe vậy thì bật cười đáp: "Đúng vậy, những người đàn ông đào hố chém trúc thì được nhận một ký, còn những người hỗ trợ khác thì được nửa ký."
Nói tới đây đại đội tưởng không nhịn được cười nói tiếp: "Cháu nói với bác mấy lời này cũng có được gì đâu, bây giờ chúng ta còn chưa nhìn thấy bóng dáng của con lợn rừng đó nữa mài Chưa gì đã bắt đầu bàn luận chia bao nhiêu ký thịt thì có hơi sớm đấy! Nếu mà không bắt được thịt heo thì đúng là tính toán dư thừa rồi."
Nghe đại đội trưởng nói mấy lời này thì Khương Điềm Điềm nhanh chóng phản bác lại, cô nói: "Chúng ta có thể bắt được, bác cứ yên tâm, bẫy rập chuẩn bị tốt như vậy, cơm heo lại ngon như vậy, không có lý do nào mà heo không cắn câu! Nó lại không phải... AI"
Khương Điềm Điềm ngón tay run rẩy chỉ về hướng xa xa nói: "Có thứ gì đó đang chạy tới kìal"
Giọng nói của cô mang theo sự khủng hoảng như nhìn thấy gì đó ghê ghớm lắm.
Trần Thanh Phong ngay lập tức nắm chặt tay của vợ mình nói: 'Mọi người mau kiếm chỗ núp đi, có thể nó đang lại đây đấy!"
Nói xong anh liền nhanh chóng nắm tay Khương Điềm Điềm chạy đi, anh nhanh chóng kéo cô vào bụi cỏ cách đó không xa để ẩn nấp, có điều mấy người khác cũng rất nhanh chân chạy đến nơi ẩn nấp. Vừa rồi còn có hơn hai mươi người đang đứng ở đó, vậy mà chớp mắt một cái đã không còn nhìn thấy một ai.
Quả nhiên bọn họ vừa chui vào chỗ ẩn núp thì liền nhìn thấy một con lợn rừng đang lao phần phật xuống núi. Thật đúng là một con lợn vô cùng béo.
Tay của Khương Điềm Điềm bị Trần Thanh Phong nắm chặt, cô gần như ngừng thở, nhiều người cũng không dám thở mạnh. Trân Thanh Phong duỗi tay ôm lấy bả vai của cô, anh ôm cô vào trong ngực mình, thấp giọng nói: "Có anh đây rồi, đừng sợi"
Lợn rừng lao một mạch xuống tới chân núi, tuy rằng chung quanh có nhiều người như vậy, theo lý thuyết sẽ làm ảnh hưởng tới nó. Nhưng mà hoàn toàn không có, không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới nó. Nó trực tiếp lao đến chỗ có cơm heo ăn, chứng tỏ cơm heo đã làm nó giảm sức phòng bị xuống rất nhiều.
Lợn rừng nhanh chóng lao đến chỗ có cơm heo như cái tên bắn vậy!
Sau đó một loạt tiếng heo đỉnh tai nhức óc vang lên, Khương Điềm Điềm nhanh chóng che lỗ tai mình lại, cô chưa bao giờ nghe được tiếng heo rống như vậy, tiếng heo kêu thảm thiết bên trong bẫy rập.
Hiện trường ngoại trừ tiếng heo đỉnh tai nhức óc ra, còn lại đều im lặng cực kỳ.
Thật sự không ai nghĩ tới một cái bây rập liền có thể bắt được con heo to như vậy.
Nhưng mà rất nhanh mọi người đều bừng tỉnh, ai nấy cũng kích động la lên: "Bắt được rồi, lợn rừng trúng kế rồi!"
"A a a! Thật tốt quá đi!"
"Có thịt heo ăn rồi!"
Mặc kệ hiện trường lúc này là chỉ có vài người lớn tuổi, còn lại thì cũng là người trẻ tuổi sung sức, ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn không thôi.
Ai có thể nghĩ đến một giây trước họ còn đang đắn đo không biết liệu con lợn rừng có thể trúng kế họ hay không, vậy mà một giây sau lợn rừng đã trực tiếp lao đến đây rồi.
Chuyện này thật khiến người ta vô cùng phấn khích mà. Vừa rồi tuy rằng hưng phấn, nhưng mà nhìn lại, hiện tại phải tính vận chuyển con heo như thế nào mới là hợp lý.
"Mọi người chờ một chút đã, đừng có ai xúc động quá mà mất bình tĩnh, phải chờ cho nó chết cái đã.' Đại đội trưởng nhìn thấy mấy người trẻ lăng xăng, ông không nhịn được mà phải dặn dò ngay.
"Đại đội trưởng yên tâm, chúng tôi hiểu rồi."
Mọi người vui mừng nên có hơi táy máy tay chân thôi.
Trên núi có tiếng kêu lớn mà gần đó còn có không ít người đang hái rau dại, nghe thấy được âm thanh lớn như vậy thì vô cùng lo lắng hướng về phía âm thanh đó mà thì thầm: "Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra chúr?"
"Bọn họ đông người như vậy chắc là không sao đâu!"
"Mấy người trong nhà tôi già trẻ đều muốn lên đó xem, tôi phải ngăn cản dữ lắm đấy, dù sao chuyện này cũng khá nguy hiểm."
Có người cảm thấy may mắn khi trong nhà không có người lên núi. Tuy đại đội trưởng nói nếu mọi người lên núi bắt lợn rừng thì sẽ được chia một phần. Nhưng mà có một số nhà họ cảm thấy khả năng bắt được là không cao nên không tham gia.
"Để tôi đi lên đó nhìn xem sao."
"Này nhớ cẩn thận đấy!"
"Tôi biết rồi, yên tâm đi."
Nhiều người ở đây khá là lo lắng, cũng có chút do dự không biết có nên đến đó nhìn xem tình hình một chút hay không. Sau đó không lâu họ liên nghe trên núi còn truyền tới một trận âm thanh khác... Hình như là tiếng cười.
Nghe thấy âm thanh như vậy mấy người này không nhịn được, đang chuẩn bị đi lên đó xem sao, liền nhìn thấy một đám người mênh mông cuồn cuộn, đang nâng một con lợn rừng cực kỳ uy vũ đi xuống chân núi. "A a a! Bắt được lượn rừng rồi à?"
"Trời ơi! Thật sự bắt được lợn rừng rồi!"
Trong lúc nhất thời mọi người đều vô cùng sôi nổi.
Đại đội trưởng và kế toán Trần hai người đều mang khuôn mặt vô cùng vui sướng, đại đội trưởng cười tươi nói: "Lý Hướng Dương, cậu đi xuống dưới thôn thông báo một tiếng đi, mặt khác tìm người lấy một ít củi lửa tới làm đèn soi, đêm nay chúng ta phân chia thịt heo.
Lý Hương Dương nghe vậy lập tức đáp: "Dạ được." Hắn nói xong liền nhanh chóng chạy đi làm việc.
Đại đội Tiền Tiến của bọn họ vậy mà bắt được một con lợn rừng, chuyện này mà truyền ra bên ngoài, đảm bảo tất cả mọi người sẽ vui vẻ lắm cho mà xem.
Mọi người nhanh chóng đi đến sân đạp lúa, chỗ đó năm trước cũng dùng để giết heo.
Mọi người ai nấy cũng nghị luận sôi nổi, ai cũng nghĩ nhà họ cũng sẽ được phân chia một ít thịt cho mà xem, cũng không biết là chiếu theo hộ gia đình phân chia hay là chiếu theo đầu người mà phân phát.
Nếu mà dựa theo đầu người để phân, như vậy nhà nào nhiều người thì quá là ngon rồi.
Có điều mặc kệ là dựa theo cái gì để phân chia thì mọi người cũng đều cực kỳ vui vẻ, đây chính là thịt đó! Ai có thể nghĩ đến, đại đội của bọn họ lại may mắn như vậy chứt
Có mấy người lớn tuổi trong thôn, cứ hết mực tán thưởng cách làm việc của đại đội họ, nhìn xem lãnh đạo đại đội họ làm gì nè, toàn làm việc có ích cho đại đội thôi, giúp đỡ người dân cải thiện mức sống đang khó khăn.
Dù gì cũng đều là đại đội trưởng như nhau, mà bên đại đội Dương Liễu lại dẫn trộm vào nhà đấy. Con đại đội trưởng bọn họ không chỉ hướng dẫn bọn họ chăm chỉ lao động, còn có thể dẫn dắt mọi người bắt heo lấy thịt nữa.
Chỉ cần có thể có thịt ăn thì họ chính là lãnh đạo tốt. Lúc này sân đạp lúa trong thôn vô cùng náo nhiệt chả khác gì ngày tết.
Mọi người trong thôn đều nhanh chóng đi xuống núi, chỉ có Trần Thanh Phong là lôi kéo Khương Điềm Điềm đi ở cuối cùng.
Khương Điềm Điềm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như thế này, có điều là bởi vì trời cũng đã tối đen, mọi thứ rất tối cho nên cô cũng không nhìn thấy rốt cuộc con lợn rừng đó bị thương như thế nào.
Ngoại trừ lúc này đang vui vẻ ra thì cô cũng không có một chút sợ hãi nào.
"Anh Tiểu Phong này, anh nghĩ cái này có phải giống như câu người chết vì tiền chim chết vì mồi không ạ?" Khương Điềm Điềm hưng phấn vừa đi vừa hỏi Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Em hiểu nó có nghĩa là gì không?"
Khương Điềm Điềm: "??"
Trân Thanh Phong nghiêm túc nói: "Nó có nghĩa là con người không cần quá cần mẫn làm gì! Quan trọng mấu chốt là xem em là gì nữa, chim non dậy sớm ăn côn trùng, mà côn trùng dậy sớm sẽ bị chim ăn. Em xem đi đến ngay cả lợn rừng nó là bởi vì thấy miếng ăn nên lao tới sớm quá không để ý gì, kết quả là bị chết! Này là do nó quá tập trung cho việc ăn uống rồi."
"Những gì anh nói, em cứ cảm thấy nó quái quái kiểu gì."
"Sao lại quái chứ? Rõ ràng rất hợp lý mà."
Khương Điềm Điềm không thèm để ý nữa cô cười: 'Ha ha ha cứ cho là vậy đi ạ!"
"Khoan đãi!" Tranh Thanh Phong bất ngờ nghe thấy gì đó, Khương Điềm Điềm thấy vậy quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì nữa vậy anh?" Không chỉ một mình anh nghe thấy mà người khác cũng nghe thấy nữa.
Bà Trân nhanh trí quay sang phía mọi người nói: "Đi đi, tôi với mọi người đi lên núi nhìn một chút xem có chuyện gì nữa."
Lúc này mọi người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang!
Đại đội trưởng cũng nghe thấy âm thanh nên phân phó mọi người: "Tôi đem mấy cái này về trước, ông Trần ông dẫn mọi người lên núi kiểm tra lần nữa đi."
Kế toán Trần cũng không nhiều lời nữa mà nói với mọi người: "Được rồi, chúng †a mau đi thôi!"
Đoàn người bọn họ rất nhanh liền trở lại hiện trường lúc nãy, lúc nãy lôi con lợn rừng lên, còn dư khá nhiều đồ nên bọn họ không bỏ được, nhóm người phụ nữ cùng nhau nhóm cỏ heo lại rồi chuẩn bị sửa soạn lại mọi thứ, bởi vì tuy rằng không ít đồ rơi xuống hố nên không còn thừa bao nhiêu.
Có điều do mọi người cẩn thận nên tranh thủ lấy mấy thứ còn sót lại, bố trí lại bẫy rập mới.
Không nghĩ tới họ chỉ sửa soạn lại như vậy thôi mà đã dẫn dụ tới thêm một con lợn rừng khác. Bọn họ không thấy được làm sao mà con lợn rừng này có thể ngã xuống, nhưng mà nghe thấy tiếng hét rên rỉ của nó mọi người cực kỳ phấn khích.
Khương Điêm Điêm hưng phấn nhảy câng lên nói: "Anh Tiểu Phong mau xem nè, lại có thêm một con nữa này!"
Cô kích động muốn điên lên mất.
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ không kém, anh la lên với mọi người: "Mọi người mau mau lại đây!"
Chuyện này cũng không thể nói bọn họ trẻ tuổi chưa từng thấy qua như vậy, bởi vì người khác cũng giống họ, ai cũng bộc lộ sự vui vẻ ra hết bên ngoài.
Tuy rằng trời lúc này đã tối đen, nhưng mà mọi người cũng rất cẩn thận đem con lợn rừng lên, lúc này con lợn vẫn còn đang hấp hối nên có ý định giãy giụa, Bà Trân dũng mãnh đi tới đánh ầm ầm mấy cái.
Xử lý được con lợn rừng, Bà Trần vui vẻ đắc ý nói: "Được rồi, đã xong, mọi người mau khiêng nó lên đi!"
Mấy người trẻ tuổi đi theo, ánh mắt sùng bái nhìn Bà Trần, giơ ngón cái về phía bà nói: "Đúng là nữ trung hào kiệt có khác ạ."
Bà Trân đắc ý dào dạt.
Lúc này đây, mọi người cũng không có bố trí lại bẫy rập làm gì, không riêng gì không có cơm heo, mà sắc trời đã quá tối rồi, thật không an toàn để làm.
Đêm nay đại đội Tiền Tiến đều vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ khi nhìn thấy một con lợn rừng, người trong thôn đã vô cùng hưng phấn rồi, ai mà nghĩ tới lại xuất hiện thêm con lợn rừng thứ hai nữa. Trước kia khi còn nghe nói tới lợn rừng là sẽ lại nghĩ đến việc khó bắt nó tới cỡ nào.
Nhưng mà đại đội của họ liên tiếp bắt được hẳn hai con, như thế này không vui mới là lạ đấy.
Đại đội trưởng lúc này mới nói: "Hôm nay đàn ông trong thôn chúng ta bỏ công sức rất nhiều, mọi người đều phải đào hố, chém cây trúc, thiết kế bẫy rập rồi nâng đồ, cho nên mỗi người sẽ được một ký thịt heo! Những người còn lại mỗi người nửa ký. Riêng Bà Trần và ông Lý đã có công cống hiến đặc biệt hơn nên cũng sẽ được mỗi người một cân."
Đối với việc phân chia như thế này, trước khi làm việc cũng đã nói qua trước rồi, vậy nên giờ mọi người không ai có ý kiến gì cả.
Tận hai con lợn rừng lận đó.
Đây chính là thành quả của bọn họ đó thì ý kiến gì nữa.
Đại đội trưởng lại nói tiếp: "Mặt khác, nội tạng của hai con heo này sẽ thuộc quyền sở hữu của những người hôm nay lên núi, tất cả sẽ được chia đều."
"Yeahl" Mọi người nghe thấy vậy thì không khỏi tung hô lên. Đại đội trưởng ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp: "Được rồi, bây giờ cũng là mùa hè, đồ không thể để bên ngoài lâu được nên đêm nay chúng ta đốt đuốc để chia thịt suốt đêm nhé."
"Được!"
Mọi người ai cũng ước như vậy, giờ này mà còn ngủ được hay sao? Có thịt quan trọng hơn nhiều.
"Đại đội trưởng, chúng ta phân chia thế nào đây ạ?"
"Đúng vậy, phân chia làm sao?" Mọi người đều vô cùng tò mò không biết sẽ phân theo hình thức như thế nào.
Đại đội trưởng lúc này mới nói: "Dựa theo công điểm mà lãnh, mỗi người một cân. Mỗi nhà dựa theo công điểm năm trước mà xếp hàng tới lãnh, một nhà một người là được, đừng đứng đông quá làm ảnh hưởng người khác làm việc."
"Chúng tôi biết rồi."
Đại đội trưởng và kế toán Trần cũng như mấy người trong đại đội làm việc rất công bằng, cho nên mọi người trong thôn không ai có quá nhiều ý kiến về cách làm việc của họ.
Đồ tể trong thôn liền rất nhanh đã bắt đầu động tay. Nhà họ Trần tính toán một hồi thế là được phân cho mười sáu kí thịt và một ít nội tạng heo.
Bà Trần là một người khôn khéo trong sinh hoạt hằng ngày, nhà bọn họ lần này được nhiều thịt như vậy, nội tạng cũng có rất nhiều, thật ra họ cũng không quá thích nội tạng này nhưng dù sao thì có cũng còn hơn không.
Lúc này đây ở đại đội Tiền Tiến phải phân chia thịt đến tận nửa đêm, đến gần rạng sáng thì mọi người mới tản ra bớt.
Có điều mọi người trở về nhà cũng lại phải xử lý thịt, đến khi nào mới được ngủ cũng rất khó nói trước được. Tuy vậy cũng đừng nhìn họ hôm qua không ngủ, nhưng mà sáng sớm tinh thần của họ cũng rất tốt đấy nhé! Hôm nay câu đầu tiên mỗi nhà gặp nhau nhất định sẽ hỏi chính là: "Nhà bà hôm nay có hầm thịt không?"
Rốt cuộc thì hôm qua mỗi nhà cũng được phân ít nhất ba ký thịt.
Mà nhà họ Trần được phân nhiều, sáng sớm Khương Điềm Điềm vừa đi tới hai đầu bờ ruộng đã có người giữ cô lại nói chuyện, so với Bà Trần "cáo già xảo quyệt", bọn họ khẳng định nói chuyện với Khương Điềm Điềm sẽ dễ mọi tin tức hơn, họ cảm giác là có thể hỏi được từ cô để biết được nhiều thông tin hơn.
Bà Chu nhanh tay lôi kéo tay Khương Điềm Điềm lại nói: "Điềm Điềm này, nhà cháu buổi trưa này có ăn thịt không?"
Khương Điêm Điềm vui tươi hớn hở nói: "Đương nhiên là có chứ ạ."
"Nhà cháu lần này chắc là được phân chia không ít thịt đâu đúng không, nhiêu đó chắc sẽ ăn được lâu lám."
Khương Điềm Điềm mi mắt cong cong, vui tươi hớn hở đáp: "Mẹ của cháu tương đối cẩn thận, không biết là có thể ăn được bao lâu nữa. Có điều cũng không dám nói trước gì đâu ạ, dù sao nhà cháu cũng có rất nhiêu người."
Khương Điềm Điềm thanh âm mềm mại nói tiếp: "Căn bản chính là dựa trên đầu người mà chia, nói đến cùng thì mỗi nhà đều giống nhau. Mà nhà cháu thì trẻ con nhiều, lại còn không phải là em bé nhỏ, giống như đám Đại Hổ tám tuổi, Nhị Hổ cũng bảy tuổi rồi đều đang là tuổi ăn tuổi lớn. Cho nên tính ra nhà cháu có khi không bằng nhà của bác đâu đấy ạ! Nhà bác có sáu người, mà đã vậy còn có hai đứa nhỏ, bọn trẻ còn khá nhỏ thì một đứa có thể ăn được bao nhiêu đâu ạ! Nhà cháu thịt thì nhiều nhưng mà có tới hơn hai mươi người. Một người cũng không ăn được bao nhiêu đâu ạ. Ái chà, thật là nếu không tính còn không biết, tính toán ra rồi mới phát hiện nhà cháu còn không bằng nhà bác nữa ấy chứ."
Khương Điềm Điêm nói có sách mách có chứng, lời vừa nói ra ai cũng tin phục cô cả.
Hơn nữa cô tính toán kỹ càng như vậy, bà Chu nghe vậy rồi nghĩ đến, công nhận cô tính rất là hợp lý. Lúc đầu bà còn có chút ghen ghét nhưng mà nghĩ lại thì có chút đắc ýI
Công nhận là nếu như tính theo đầu người mà phân thì nhà họ Trân cũng không thích hợp! Ai mượn nhà họ sinh tốt như vậy làm gì, hơn nữa bọn trẻ còn chưa tới tuổi làm việc nữa.
"Công nhận nhà của cháu đúng là rất nhiều người."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu xác nhận: "Đúng vậy đó ạ, mẹ chồng cháu nhiều khi nấu cơm mà cứ cảm thán không thôi, một lần nấu cơm dùng rất nhiều lương thực, số lương thực đó đủ cho nhà người ta ăn ba ngày lận. Mà nhà cháu nhiều khi lại ăn không đủ no luôn, nhà đông người thì chịu thôi ạ, bây giờ cũng không còn cách nào khác.
"Đúng vậy đó, nhận nhiều nhưng mà người nhà cũng rất nhiều! Chờ cô năm nhà cháu sinh đứa nhỏ nữa thì trong nhà lại càng nhiều lên."
Tuy nói mọi người đều rất ít con cháu, nhà mà nhiều con cháu thì sẽ nhiều phúc, nhưng mà hiện tại đang trong thời kỳ cực khổ, thiếu lương thực, đúng thật là cái gì cũng khó khăn, có nhiêu con cháu cũng trở thành cái khó của nhà họ.
"Điềm Điềm này, cháu không sốt ruột khi chưa có em bé à?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô quyết đoán nói: "Cháu với anh Tiểu Phong đã tính toán với nhau rồi, phải để vài năm nữa mới nghĩ tới chuyện đó ạ."
"Mấy đứa tụi cháu còn trẻ tuổi nên mới vậy!" Bà Chu nói thêm: "Cháu đừng có để bị Tiểu Lục tẩy não, tên nhóc này không đáng tin cậy chút nào."
Khương Điềm Điềm không cho rằng như vậy là đúng, cô nói: 'Bác Chu à, bác nói như vậy cháu sẽ rất tức giận đấy ạ, anh Tiểu Phong đối xử với cháu rất tốt."
Bà Chu: ”...'
Bà chỉ vào trán cô nói: "Cái con bé này, không biết sốt ruột gì hết, sinh con rất là quan trọng." Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Cháu không vội đâu ạ."
Cô xác thật là không vội thật, hơn nữa hiện tại cô cũng có cách, nếu lỡ như không cẩn thận để có em bé, như vậy cô cũng không ngại. Nhưng mà dù sao cũng cần phải chú ý một chút, có con sớm quá không tốt cho sức khoẻ.
"Cháu bây giờ cũng còn nhỏ có lớn đâu ạ! Sinh con ra thì làm sao mà chăm sóc được chứ, hơn nữa chúng cháu hiện tại còn cần sống với nhau một thời gian nữa cho tốt, có em bé rồi sẽ không có không gian riêng cho hai người nữa ạ." Khương Điềm Điềm rất bình tĩnh đáo trả.
"Cái con bé này, thật hết nói nổi. À đúng rồi Tiểu Lục nhà cháu đâu rồi? Sao không thấy bắt đầu làm việc thế?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Anh Tiểu Phong đi công xã rồi ạ, không phải hôm qua đại đội chúng ta phân thịt heo sao ạ? Mẹ chồng để cho anh Tiểu Phong đi lên đó đưa cho chị cả một ít rồi."
"Đúng rồi nhỉ, con bé Trân Hồng vẫn còn ở công xã mà, nghe nói công xã hiện tại làm việc đêu không có lương. Mà lương phát ra cũng không được bao nhiêu."
Tuy nói mọi người thường ít đi công xã nhưng họ vẫn biết được một ít tin tức trên đó truyền xuống. Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Ở Tổng hội vẫn còn tốt lắm.
"Bây giờ chỉ mong trời có mưa thôi."
Khương Điêềm Điềm nghe vậy thì nói: "Cũng may lần trước chúng ta có thu hoạch rồi, thật ra ở đâu cũng thiếu lương thực, mà lúc này trong thành lại không bằng chúng ta ở đây đâu ạ. Chúng ta nhiều khi còn có thể lên núi kiếm rau dại, còn bọn họ bây giờ chẳng lẽ kéo gạch từ tường ra ăn sao ạ? Cho nên lúc này mới thấy chúng ta còn may mắn chán, tuy rằng có khó khăn thì ít ra vẫn còn có thể kiên trì một chút ạ.
"Đúng, đúng, đúng." Mọi người lúc đầu còn nghĩ hiện tại trời không đổ mưa xuống, lương thực giảm mạnh đã khiến họ khó khăn đủ điều rồi.
Nhưng mà lúc này nghe mấy lời của Khương Điêm Điềm nói, họ liên cảm thấy họ không quá khổ tới mức đó.
"Đúng vậy, chúng ta hiện tại còn đỡ hơn nhiều người rất nhiều."
"Ừ bà nói đúng thiệt."
"Điềm Điềm cháu đúng là nói quá hợp lý rồi." Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Còn chưa kể bây giờ chúng ta còn có lợn rừng nữa. Còn bọn họ đến cả lông cũng không có nói gì thịt heo ạ."
Nhắc tới lợn rừng mọi người lại càng thêm vui vẻ.
"Khương Điềm Điềm!" Mọi người đang ở đây nói, liên nghe có người gọi tên cô, Điềm Điềm đầu quay lại thì nhìn thấy Dương Quế Hoa, cô chạy nhanh lại chào hỏi: "Thím Quế Hoa gọi con có việc gì không?”
Dương Quế Hoa thấy cô lại liền nói: "Có người cần Tiểu Lục đến nhận đồ, mà cậu ấy không có ở đây, con qua đấy xem xét thử đi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì đáp: 'Dạ con biết rồi, giờ con đi."
Cô thấy khó hiểu hỏi: "Cũng không biết là ai nữa nhỉ?" Dương Quế Hoa nghe vậy thì đáp: "Cái này là bưu phẩm được gửi từ phương nam."
Khương Điềm Điềm nhướng mày nghi hoặc, cô không hề nghe người trong nhà họ Trần có nhắc là biết quen ai ở phương nam cả. Có điều tuy là như vậy cô vẫn đi theo Dương Quế Hoa đến đại đội xem xét.
Khương Điềm Điềm buồn bực nói: "Ủa vậy sao không đưa cho cha con vậy nhỉ?"
Dương Quế Hoa nghe vậy thì bảo: 'Kế toán Trần nói ông ấy không quen biết, nếu là đồ của Tiểu Lục thì vẫn để cho con nhận thì thích hợp hơn."
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì nói: "... Đây không phải là sợ có chuyện gì không tốt nên để con làm chứ gì."
Dương Quế Hoa trừng mắt liếc nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Cái con bé này, ăn nói lung tung."
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì ôm lấy cánh tay Dương Quế Hoa làm nũng nói: "Thím Quế Hoa à, cái này là con giỡn mà."
Cô thật ra cũng hiểu được, kế toán Trần là người không giống với những người ở trong cái thôn này. Ông là một người tương đối cẩn thận. Tuy rằng nhà họ Trần không tách riêng ra ở, cho nên ông ấy cũng rất ít khi nào đụng vào đồ của con trai mình.
Ông cũng rất ít khi để ý đến sự riêng tư của con cái trong nhà.
Khương Điềm Điềm đi vào đại đội, cô ngoan ngoãn chào hỏi kế toán Trần, ngay sau đó cô lại đùa nghịch với mọi người một chút, hết người này người kia xong xuôi mới đi lại xem gói hàng của chồng mình.
Đây là đồ từ Chiết Giang Gia Hưng gửi bưu điện đến.
Khương Điềm Điềm quay sang nói chuyện với kế toán Trần: "Cha ơi, con đem túi đồ này về nhà đây ạ!"
Kế toán Trân ừ một tiếng, đừng nhìn thấy cái bao này đơn giản nhỏ nhắn như vậy nhưng thật ra lại khá là nặng.
Khương Điềm Điềm tự mình khiêng cái bao về, đi được nửa đường thì cô mệt quá khiêng không nổi nữa, quả nhiên cô là người làm việc nặng nhọc không được mà.
Có điều cũng may Bà Trần ở cách đó không xa, Khương Điêm Điềm vừa nhìn thấy bà đã vui không kể xiết, lập tức vẫy tay gọi: "Mẹ ơi, mau tới đây giúp con với!"
Bà Trần: "2?2?"
Đến gần nghe Khương Điêm Điềm nói bà mới hiểu ra đây là đồ của Trân Thanh Phong. Bà so với Khương Điềm Điềm còn thắc mắc hơn rất nhiều: "Cũng không biết cái này là ai cho thằng nhóc đó nữa."
Khương Điêềm Điềm cũng không biết nên cô lắc đầu nói: "Con cũng không rõ, mặc kệ đi ạ, không quan trọng là của ai gửi cho anh ấy, chúng ta cứ đem về nhà tháo ra xem là được ạ.'
Bà Trần: "..."
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Tháo túi ra xem bên trong là gì thôi ạ, đây là đam mê của con rồi." Xuyên không rồi có nhiều thứ khiến người ta hoài niệm. Chuyển phát nhanh là một trong số đó. Mà hiện tại Khương Điềm Điềm không thể nào đặt chuyển phát nhanh nên cũng không có cách nào khui hàng giống như đam mê ngày trước. Lúc trước cô là người chuyên gia khui hàng chuyển phát nhanh.
Em trai cùng em gái họ của cô, hai đứa nhỏ này rất thích xem cô khui hàng, thường rất hay hóng đồ cô mua về.
Bởi vì chỉ có đồ mà cô mua về, đều là hàng chất lượng cao mà không phải nhà giàu nào cũng có thể mua được. Mà đồ gì cô mua cô đã không thích thì cô cũng không thèm khui ra làm gì.
Cho nên cũng là cơ hội cho bọn trẻ lấy đô mà cô không thích về sử dụng.
Thời điểm trước đó cô bắt đầu nhận ra rằng ở đó không có quá nhiều người yêu thương cô, càng không có ai hiểu cô. Có điều bây giờ cô cũng không thèm để ý nữa.
Cô tốt như vậy, bọn họ không thích cô thì mặc kệ bọn họ, xem đi ở đây có nhiều người thích cô như vậy là được rồi.
Cho nên căn bản không phải là do cô không tốt. Hiện tại mọi người ai cũng thích cô là chứng minh cho những gì cô nghĩ là đúng.
Cô lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ không tốt loại bỏ ra khỏi đầu, lúc này bình tĩnh lại nói: "Con nhớ lại cảm giác trước kia hay khui hàng chuyển phát nhanh." Bà Trần khó hiểu hỏi lại: Chuyển phát nhanh là gì?"
Khương Điềm Điềm lúc này mới sực nhớ ra cô nói lại: "À là bưu kiện đấy ạ."
Thật sự ở đây không hiểu cái đó có nghĩa là gì đâu.
Hai người đi vê nhà, bình thường không có Trần Than Phong thì cô không thể nào tự mình xem đồ của người ta, nhưng mà Khương Điềm Điềm lại không chút khách khí lấy ra cây kéo cắt đi cái bao bên ngoài.
Tô Tiểu Mạch đứng một bên nhìn Khương Điềm Điềm lia kéo, cô xoa xoa bụng của chính mình, lui về sau một bước nói: "Em thật sự khui ra mà không cần đợi Tiểu Phong à?"
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu hỏi: 'Có vấn đề gì ạ?"
Tô Tiểu Mạch suy nghĩ cô cũng không thể nào nói là không có vấn đề, cô cũng không thể nào nói bản thân khui đồ của người khác là không đúng được, dù sao họ cũng là vợ chồng của nhau.
Nhưng mà mắt thấy Bà Trần và Khương Điềm Điềm vè mặt cực kỳ tò mò nên cô cũng không có ý kiến gì.
Tô Tiểu Mạch lúc này mới nói: 'Được rồi em khui ra đi!"
Khương Điềm Điềm nhanh chóng mở bao ra, bên trong vậy mà có khô nấm cùng một ít rau cải bẹ và rau khô, còn có thứ ghê gớm hơn chính là một ít cá khô. Khương Điềm Điềm khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì vậy chứ?" Cô cầm lấy phong thư trong bao, lần này cô cũng không có mở ra chỉ để sang một bên.
Tô Tiểu mạch thở phào: cũng may không có gì bậy bạ bên trong.
"Mẹ mấy cái này hẳn là để cho nhà của chúng ta rồi." Khương Điềm Điềm cực kỳ khẳng định nói.
Lời này tuy nói như vậy nhưng mà Bà Trân cũng không quá mức vui mừng, bà khó hiểu nói: "Có khi nào bưu kiện này gửi sai hay không?" "Chắc không phải đâu ạ! Con nghĩ là do năm trước anh ấy đi Gia Hưng có quen biết với chú Trần nên có thể là chú ấy gửi đồ đấy ạ.' Cô chọt chọt vào đóng cải bẹ nói: 'Mẹ nhìn xem đóng cải bẹ này không phải lần trước anh Tiểu Phong đã đem về cho chúng ta sao ạ?"
Lúc này Bà Trân mới nói: "Biết là vậy nhưng mà chúng ta cũng không quá thân thích với người đó, sao lại có thể nhận nhiều đồ của người ta như vậy?"
Hiện tại ai cũng rất là khó khăn, bọn họ ở miền bắc khô hạn thiếu thốn lương thực, chẳng lẽ miền nam cũng không thiếu thốn gì sao? Ở đó cũng giống họ ở đây thiếu thốn vậy thôi! Cho nên khi nhận nhiều đồ như vậy, Bà Trần cũng khá là lo lắng.
"Hơn nữa mẹ còn nghe bà Hứa có nói, cả nước chúng ta hiện giờ khá là thiếu thốn lương thực."
Khương Điềm Điềm chớp to đôi mắt nói: "Đợi anh Tiểu Phong về là chúng ta sẽ biết ngay thôi, có điêu con nghĩ hiện tại mọi nơi trên cả nước đều thiếu thốn lương thực, vậy mà vẫn gửi nhiều đồ qua bưu điện như vậy, nếu không có việc muốn nhờ, có lẽ chính là..."
Khương Điềm Điềm dừng lại một chút nói tiếp: "..."
"Muốn trao đổi gì đó rồi ạ."
Bà Trần: "2?2?"
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Thôi chúng ta cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì đâu ạ."
Người mang nhiều phiền não thì sẽ tưởng tượng rất nhiều, mà mấy cái đó cũng không có khiến cho bọn họ có thêm tiền.
"Chúng ta không cần nghĩ quá nhiều làm gì cho mệt đâu ạ."
Bà Trần và Tô Tiểu Mạch đều cực kỳ hâm mộ nhìn Khương Điềm Điềm, nếu như bọn họ cũng giống như cô, cả ngày không cần nghĩ gì nhiều, thì cuộc sống chắc sẽ vui sướng hơn rất nhiều đúng không? Nhưng mà người với người làm gì có chuyện giống nhau được cơ chứ!
Khương Điềm Điềm lúc này muốn bắt đầu làm việc, cho nên bây giờ cũng không có nhiều thời gian để ở đây dây dưa chuyện này, cô đem phong thư bỏ vào trong phòng của mình, ăn vụng một ít bánh quy, sau đó lại nghiêm túc quay lại bắt đầu đi làm việc.
Cô phải công nhận bản thân đúng là một đồng chí nhiệt tình với công việc mà.
Quả nhiên lúc Trân Thanh Phong trở về biết cô vợ Khương Điềm Điêm của mình và mẹ anh khui bao đồ của anh ra, không có cái gì là không đúng cả, nhìn thấy lá thư anh mở ra đọc thì lại cười cười nói: "Chú Trân muốn nhờ con giúp đỡ làm một việc.
Đúng là bị Khương Điêm Điềm đoán trúng rồi.
Đưa nhiều đồ tới như vậy, kế toán Trần và Bà Trân có chút không yên tâm hỏi: "Muốn nhờ giúp đỡ cái gì vậy? Con có thể giúp thì cứ giúp đỡ họ, nhưng mà nếu như làm không được thì cũng đừng có làm bậy. Chúng ta có thể đem mấy cái này gửi bưu điện trả lại cho họ, cũng không thể vì vậy mà lấy đồ của người ta không công được."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Ông ấy muốn nhờ chúng ta tìm giúp ông ấy một ít nhân sâm."
"Phụt!" Mấy người anh trong nhà họ Trần nghe vậy thiếu chút nữa là phun hết đồ ăn ra ngoài.
Tuy rằng bọn họ cũng là người miền bắc, nhưng mà muốn tìm cái này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.
"Cái này cũng quá khó rồi đó." Anh hai Trân nghe vậy thì nói: "Bây giờ nhanh chóng đem gói đồ vật trở lại cho người ta đi."
Tuy rằng mấy đồ này rất có giá trị, nhưng việc này cơ bản là rất khó hoàn thành.
Mấy người khác trong nhà cũng gật đầu đồng ý, Bà Trân nhìn thấy mấy đồ vật được gửi tới này lòng muốn rỉ máu, nhưng dù sao cũng không thể nào nhận không của người ta được.
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đợi con đi đến mấy chỗ khác nhìn xem tình hình một chút xem sao, cũng may ông ấy cũng không cần nhân sâm quá lâu, chỉ cần nhân sâm đó mười năm là được rồi."
Mọi người đang ăn: "...'
Lời nói sao mà nhẹ nhàng quá vậy?
Trần Thanh Phong bình tĩnh nói tiếp: "Con đang suy nghĩ muốn giúp ông ấy một tay, ông ấy đang cần gấp, mà bọn họ bên đó không mua được, nghe nói chúng ta ở núi sâu rừng già Đông Bắc có thể sẽ tìm được, mới tìm tới nhờ giúp đỡ! Nếu người ta đã có tâm như vậy, con cũng không thể nào mặc kệ được. Nếu tìm không được thì mình cũng cố gắng hết sức rồi cũng dễ nói chuyện, tới đó đem đồ gửi trở về cũng không muộn."
Bà Trân nghe vậy thì cảm thán nói: "Đứa nhỏ này thật là..."
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Mọi người cũng không cần phải quan tâm làm gì.
Kế toán Trần nghe vậy thì trừng mắt nói: "Bao đồ này tạm thời đừng có động vào, nếu không thành công thì con nhanh chóng gửi trả về cho họ. Chúng ta cũng không thể nào lấy không đồ của người khác được."
Trân Thanh Phong liên tục gật đầu nói: "Con biết rồi ạ, cha đúng là có thể vì một chuyện mà nói đi nói lại nhiêu lần không chán luôn."
Kế toán Trần nghiến răng, ông muốn đánh đòn đứa con này của mình thật sự.
Thằng nhãi ranh này, một khắc cũng khiến người khác lo lắng không thôi.
Đừng nhìn thấy Trần Thanh Phong lớn như vậy, nhưng ở nhà người khiến cho người khác lo ngại nhất chính là anh. Suốt ngày bày hết trò này tới trò khác không khác gì mấy đứa trẻ con. Trân Thanh Phong khoái chí nói: "Con đã lớn như vậy rồi, cũng đã cưới vợ rồi, cha cũng không thể tùy tiện đánh con đâu! Nếu mà cha cứ như vậy thì sẽ khiến con dâu mình nghĩ gì chứ? Như vậy sẽ không tốt đâu."
Kế toán Trần: '..."
Trân Thanh Phong lúc này nắm chặt tay Khương Điềm Điềm nói: "Đi đi đi, chúng ta chạy mau thôi em." Khương Điềm Điềm đi theo Trần Thanh Phong, cô vừa đi vừa nói: "Anh Tiểu Phong này, anh có thể tìm được nhân sâm hay sao?"
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Anh biết ai trong tay đang có thứ đó! Em yên tâm mọi chuyện không có gì đáng lo ngại đối với anh."
Khương Điêm Điềm: "!II"
Bây giờ cô mới phát hiện ra Trân Thanh Phong đúng là một người cực kỳ tuyệt vời, cô vậy mà ở trong thôn chọn ra một người như thế này làm chồng đúng là không tồi mà.
Chưa kể nhà Trân Thanh Phong so với nhà khác tốt xấu đề rất là rõ ràng. Vậy nên chồng cô muốn làm chuyện xấu chuyện tốt gì với anh cũng không quá khó khăn.
Trân Thanh Phong thừa dịp không ai ở đây, anh thấp giọng nói: "Chú Trần ông ấy bỏ vào trong phong thư một trăm đồng tiền, em nói đi, người ta có lòng như vậy, anh sao lại không tận tâm cơ chứ?”
Khương Điềm Điềm: '..."
"Lại nói ông ấy cũng không yêu cầu quá cao về đồ vật, cho nên anh cũng nguyện ý giúp đỡ. Nhiều bạn bè thì sẽ có nhiều con đường thôi! Ai biết trước được sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì sao! Em thấy đúng không? Ông ấy ở thời điểm không chắc chắn anh có giúp được hay không nhưng vẫn tin tưởng gửi đồ và tiền đến cho anh, điêu đó chứng tỏ là ông ấy cũng đã hết cách không còn biết làm gì hay nhờ cậy ai nữa. Dệt hoa trên gấm rất dễ nhưng đưa than ngày tuyết thì lại rất khó. Chú Trần đó dù sao cũng là một người rất có năng lực làm việc và quan hệ nhiều, đây là cơ hội giúp đỡ người ta, làm sao anh có thể không nắm bắt cơ chứ? Không nắm bắt cơ hội này chính là rất ngu ngốc đấy!"
Khương Điềm Điềm lúc này mới nói: "Anh thật lợi hại! Dù sao việc này cũng phải để anh tự xem mà làm chứ mấy cái này em cũng đâu có hiểu rõ được."
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đương nhiên rồi, có anh làm là đủ em rồi, em không cần phải làm gì cả.
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ đáp: "Em thật là thích anh quá đi mất thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận