Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 50
Mặc dù sau cơn mưa thì mặt trời lại mọc nhưng cũng chỉ mọc một tí cho có cái nắng trưa thôi, một lát sau mọi thứ liền quay trở lại cái lạnh giá rét của mùa đông.
Có điều thời tiết tuy có lạnh thật nhưng cũng không chịu nổi ngọn lửa nóng của mỗi người trong thôn. Họ cứ trèo đèo lội suối tranh thủ làm việc mỗi ngày, còn làm được lúc nào thì hay lúc đấy.
Đến bây giờ mọi người mới chính thức cảm thụ được nạn đói, nó xuất hiện bất ngờ như cái cách thời tiết thay đổi thất thường vậy. Năm nay không giống như năm rồi, thành ra mọi người cũng cảm thấy hoang mang.
Nếu thật sự nạn đói cứ kéo dài như thế này thì trên núi chắc sẽ không còn thấy được bất cứ màu xanh cây của cỏ nào nữa, nên tranh thủ bây giờ còn ổn, cũng như thời tiết cũng không quá khắc nghiệt; ai nấy đều tranh thủ lên núi để kiếm thức ăn.
Núi non còn chưa kịp mọc ra đợt hoa quả mới thì lại gánh chịu thêm một đợt càn quét của người dân nên trông còn thua một kẻ hói đầu.
Lương thực phơi một tháng rưỡi thì cuối cùng cũng miễn cưỡng phơi khô. Người trong thôn thấy vậy thì trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại mỗi ngày đều lạnh, ngày hôm nay lạnh hơn so với ngày hôm qua. Ai cũng phải mặc áo bông dày dặn mới thích ứng nổi!
Nhìn tình hình này không sớm thì muộn cũng sẽ có sương dày cho mà xem, mà nếu thật sự có sương thi khoảng chừng hai ngày nữa trời sẽ dần âm u và có tuyết. Càng nghĩ càng khiến cho người ta lo lắng thêm.
Đại đội Tiền Tiến sau khi tiến hành nộp thuế thì chuyện quan trọng tiếp theo phải làm là phân lương thực cho hộ gia đình. Mọi năm việc này đã quan trọng rồi mà năm nay thì lại càng quan trọng hơn.
Họ cũng hiểu được ở những nơi khác còn không thu hoạch được lương thực, mà họ ở đây còn được cấp phát thực phẩm thì cũng có thể xem như là trời cao ưu ái họ rồi.
Tuy nói phương nam và phương bắc đều có điểm khác nhau nhưng mà năm nay thiên tai lại trải dài khắp cả nước thì dù là phương nào cũng phải gánh chịu thiệt hại thôi.
Thêm nữa, năm nay thu hoạch đã không bằng năm rồi, lại thêm hết chuyện này đến chuyện khác dồn dập ập đến nên cố gắng lắm mới chia đủ cho mọi người. Dầu vậy thì mọi người trong thôn cũng không có ai nửa câu oán trách. Ngược lại càng tha thiết trông chờ được phân phát lương thực.
Mấy cụ lớn tuổi trong thôn ai nấy cũng đều cầu xin ơn trên để được phù hộ, nhưng mà đại đội trưởng và kế toán Trần hiểu được làm gì có ông trời nào mà phù hộ, họ chẳng qua là gặp may, bởi do lương thực chỗ họ chủ yếu là bắp chứ ở nơi khác lương thực trọng yếu là lúc mạch hay lúa nước thì xem như chỗ đó năm nay xong đời rồi.
Kế toán Trần nói cũng không có sai, tại vì mỗi năm công điểm đều có nhiều thay đổi nên không xem kỹ thì dễ có thiếu sót lắm.
Đại đội trưởng không dám trì hoãn thêm thời gian mà liên tục thúc đẩy mọi người phơi khô lương thực. Nên năm nay nhân lực được huy động cũng nhiều hơn mấy năm trước, tranh thủ làm việc để đến khi tuyết rơi thì coi như hoàn toàn không thấy ánh mặt trời nữa.
Những người trong đại đội đều đã được tính công điểm xong xuôi, kể cả các hộ gia đình cũng đã có số công điểm rõ ràng. Kế toàn Trần cầm hai cái bảng đưa cho Dương Quế Hoa đang đứng gần ông nhất: "Dương Quế Hoa, cháu đem cái này dán lên giùm chú với nhé." Dương Quế Hoa đem hai cái bảng biểu dán lên tường ở đại đội, một tờ là công điểm cá nhân còn một tờ là công điểm của hộ gia đình.
Đặc biệt là Tiểu Mạch, nếu không đúng mùa thu hoạch của nó thì không thể thu hoạch được, mà năm nay mưa to như trút nước mấy ngày liền rồi làm sao mà thu hoạch được, xem như mất trắng rồi. Chỗ họ trồng bắp thì còn thu hoạch được để không thiệt hại quá nhiều.
Mấy người họ thật ra cũng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi nên cũng không sợ hãi bao nhiêu, dù sao cũng cố hết sức rồi, chỉ có điều họ nghe nói ở mấy nơi khác tình hình không được tốt giống như địa phương của họ.
Tuy nói đại đội của họ không đáp ứng đủ lương thực cho các công tác khác trước khi tiến hành phân lương, nhưng không quá thiếu thốn cũng là may mắn rồi. Nên năm nay, mỗi nhà cũng chỉ phân được một nửa lương thực so với năm ngoái.
Trần Thanh Phong đáp: "Có gì đâu, cha chỉ làm màu vậy thôi."
Đại đội của họ may mắn lương thực chủ chốt của họ là bắp, cho nên mới miễn cưỡng xem như là vượt qua kiếp nạn này.
Khương Điềm Điềm bật cười thành tiếng.
Kế toán Trần nói: "Dán ở đó cho ai hiểu thì tới nhìn còn không hiểu thì thôi không quan trọng, năm nay như thế này chắc chỉ phân lương theo hộ gia đình thôi, nên mấy đứa cũng đến xem một chút coi đúng hay không. Xem xem nhà mình năm nay có thêm gì không, rồi có gì nói với chú để chú xem sổ sách rồi sửa lại."
"Anh Tiểu Phong này, nhìn cha của chúng ta nghiêm túc ghê." Khương Điềm Điềm đứng xen lẫn trong đám đông đang vây xem bảng cộng điểm mà cười nói.
Ở trong đại đội này người ghi công điểm là con gái của đại đội trưởng, cái này không phải là đại đội trưởng thiên vị để con gái mình lên làm mà bởi do cô bé cũng được học hành tử tế, tốt nghiệp đàng hoàng. Cho nên công việc này đối với cô thì cô vẫn đủ tư cách để đảm đương.
Kế toán Trần đầu cũng không thèm ngẩng lên, ông bình tĩnh nói: "Con trai bà thiếu công của đại đội vô cùng nhiều, nợ bảy tám tháng mà cũng chỉ làm có mỗi hai tháng gần đây. So với người ta mỗi tháng mỗi làm thì công điểm của cậu nhà làm sao mà nhiều bằng người ta!"
"Khương Điềm Điềm, công điểm..."
Bà Trần thấy vậy, ánh mắt mang theo ý cười nhìn hai người bọn họ, bà cũng không nói gì mà chỉ im lặng nghe chồng mình miêu tả tình hình cộng điểm năm nay ra sao.
"Thật không ngờ em vậy mà không đứng chót."
Bà Trần lia cặp mắt sắc bén của bà nhìn qua, Khương Điềm Điềm lập tức nghiêm túc lại như một cô học sinh tiểu học đang nhìn giáo viên chủ nhiệm của mình.
Cô kinh ngạc nhìn Trần Thanh Phong cảm thán nói: "Không ngờ công điểm của chúng ta vậy mà ngang nhau."
Khương Điềm Điềm: "Hả?"
Trần Thanh Phong không nhịn được mà bật cười: "Điềm Điềm của anh siêng năng như vậy, đương nhiên sẽ không đứng chót rồi." "Trần Thanh Phong, công điểm..."
"Kế toán Trần ơi, cái này sai rồi này! Mấy đứa nhóc nhà tôi công điểm sao có thể ít như vậy chứ? Bọn chúng là mấy người lao động khỏe mạnh đấy!" Một bà cụ trong đám người vừa nghe vừa xem công điểm của con trai nhà mình, căn bản thấy không đúng nên cất giọng không vui lên hỏi.
Khương Điềm Điềm cực kỳ phấn khích cô lay lay tay của Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong! Anh xem này công điểm của em cũng nhiều lắm đấy."
Trần Thanh Phong xoa xoa đầu cô, cười nói: "Đương nhiên rồi em siêng năng giỏi giang như vậy mà."
Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng lên cười: "..."
"Con tôi mỗi ngày đều đi làm mà! Nó mỗi ngày đều đi làm sao ông có thể tính..." Giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ cất lên nói nhưng chưa nói xong đã bị kế toán Trần không chút nể mặt cắt ngang: "Cậu ta đi làm việc cho ai sao cô không hỏi cậu ta, chẳng lẽ cô nghĩ đại đội sẽ tính sai công điểm nhiều như vậy à?"
Không chỉ mình Khương Điềm Điềm mà mọi người ở đây ai cũng bật cười thành tiếng trước cách nói năng của cô ấy.
"Ha ha ha!" Khương Điềm Điềm không nhịn được mà bật cười lần nữa. Cô cảm thấy cái chị gái này nói chuyện cực kỳ quyết liệt không cần nể mặt ai cả.
Cô gái này nhỏ hơn Trần Thanh Phong một tuổi, cô với cha mình nét mặt giống nhau đến bảy tám phần, cô nghe nói vậy chả khác nào bản thân cô đang bị nghi ngờ năng lực làm việc, sau đó bèn cất giọng nói: "Con trai của bà suốt ngày làm việc cho người khác, làm gì nhớ tới việc phải kiếm một hai công điểm ở đại đội mà hỏi! Thay vì hỏi sao công điểm con trai bà thấp thì cháu nghĩ bà nên lôi con trai bà về đóng cửa rồi đánh cho cậu ấy một trận là tự khắc biết thôi."
Trần Thanh Phong cũng không nghĩ hai người lại gần nhu ngang nhau, có điều anh cũng bật cười nói: "Xem ra chúng ta không những tâm linh tương thông mà còn làm việc cũng hợp ý nhau nữa."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Có phải anh đang cảm thấy chúng ta cực kỳ xứng đôi đúng không? Mấy ngày nay cái gì chúng ta cũng giống nhau."
Mắt thấy hai người lại bắt đầu phát cơm chó rồi, mọi người chung quanh đều im lặng lùi ra phía sau một bước. Tuy rằng bọn họ rất vui lòng xem gia đình người ta vui vẻ hạnh phúc, cũng như các cặp vợ chồng trẻ e thẹn đỏ mặt các kiểu. Nhưng mà kiểu phát cơm chó thế này thì bọn họ đến chịu, đã thế tần suất phát cơm chó của cặp vợ chồng này quá nhiều khiến mọi người chịu không nổi.
Loại này thì bọn họ không muốn ăn hoài đâu. Cũng may hai người phát không được bao nhiêu cơm chó thì bị kế toán Trần nhắc tên hỏi vụ chăm sóc bầy heo.
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực đáp: "Con vẫn rất nghiêm túc chăm sóc chúng."
Trần Thanh Phong hùa theo nói: "Nhìn em tăng cân đều đều vậy anh cũng thừa biết mấy con heo sẽ không khác gì đâu."
Khương Điềm Điềm: "..." Cô cảm thấy mấy lời này đâu giống là đang khen cô đâu nhỉ?
Trần Thanh Phong bật cười.
Kế toán Trần đưa mắt về phía hai vợ chồng này nhìn một cái, ông họ một tiếng rồi nói: "Công xã bên kia năm nay nộp heo đầu tiên. Nhưng mà bởi vì lần nộp heo này so với mọi năm thì sớm hơn một tháng, cho nên cân nặng của heo cũng được hạ chỉ tiêu xuống thấp một tí. Chỉ cần nộp đủ một trăm chín mươi cân là được rồi. Đại đội chúng ta tổng cộng có hai mươi con heo, mười con sẽ lấy nộp thuế như ở trên đã nói. Đại đội sẽ giết hai con chia cho mỗi người một ít. Như vậy sẽ còn dư lại tám con heo thì đại đội sẽ dựa theo giá thu mua bình thường mọi người hay mua bán thịt heo mà mua lại. Về vụ heo lần trước tôi nghĩ mọi người cũng có nghe qua rồi, năm nay có dịch heo nên chết không biết bao nhiêu con rồi, cho nên lần này thu mua thì giá heo tương đối cao. Trong đội cũng muốn tuyên dương chị Vương và Khương Điềm Điềm, vì hai người họ đã cực kì nghiêm túc nuôi dưỡng bầy heo, nhờ vậy mà đại đội chúng ta không giống đại đội khác nuôi dưỡng heo cả năm cuối cùng lại không thu được gì."
"Cuộc sống này đúng là không thể tin ai được nữa rồi, chia nhà đi, nhất định phải cho thằng nhãi này ra ở riêng đi, sao tôi lại có thằng con trời đánh như thế này cơ chứ!"
"Cái thằng con trời đánh này, bộ con bị ma quỷ ám hả con?! Nhà mình gia cảnh ra sao mày còn không biết à? Vậy mà đi nghe lời mấy con hồ ly tinh đó đi làm này làm kia! Mày nhìn đi, mày bị người ta lừa như thế nào kìa con!"
Chuyện rành rành như vầy rồi cần gì đóng cửa đánh con nữa, giờ cứ trực tiếp nhéo lỗ tai rồi đánh người thôi.
Nói chung so ra thì công điểm như vậy cũng coi như hợp lý, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có nhiều anh thanh niên công điểm năm nay ít hơn năm ngoái rất nhiều. Không cần nói thì ai cũng tự biết là tại sao.
Phải nói là nằm trong top điểm cao nhất luôn ấy chứ. Ngoài ra còn có ba cô gái khác cũng là nữ thanh niên trí thức như Trì Hiểu Hồng, công điểm cũng cao tương đương cô ấy.
Bà Trần kêu mấy đứa con trai con dâu đứng xếp hàng đợi mà bà thì kích động vô cùng. Tuy nhiên cũng có một số người không thể vui vẻ nổi, có một số người ngày thường không thấy gì đặc biệt vậy mà cuối năm kết toán công bố công điểm lại có những phát hiện bất ngờ, kiểu như Trì Hiểu Hồng cô là nữ thanh niên trí thức từ trong thành phố xuống nông thôn để làm việc, bình thường cô cũng không làm quá nhiều việc, vậy mà đến khi công bố công điểm thì số điểm của cô ấy lại cao hơn rất nhiều người.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm: "..."
Mọi người làm vậy là có ý gì cơ chứ.
"Bởi vì giá heo năm nay tương đối cao cho nên nếu sau khi phân chia lương thực cho mọi người mà còn thừa công điểm thì chúng tôi sẽ kết toán lại rồi quy đổi thành tiền giao lại cho mọi người." Kế toán Trần י, có mối quan hệ thân thiết với người giữ kho tiền nên mỗi năm cứ tới thời điểm này thì đa phần đều là đại đội trưởng sẽ chủ động đứng ra nói chuyện với mọi người, nhưng mà mọi công tác khác đều là kế toán Trần làm mà năm nay thì ông đứng ra thông báo luôn.
"Cho nên sáng mai thôn chúng ta sẽ giết heo!"
Vừa nghe tới đoạn này mọi người có mặt ở đây lập tức trở nên sôi nổi, vừa có thịt heo vừa có tiền, phải công nhận năm nay trong cái rủi cũng có cái may!
Tuy rằng hôm nay trời rất lạnh, nhưng những người trong thôn, người nào người này đều khí thế hừng hực, tuy cũng có vài người bị thiếu công điểm nên có thể sẽ không có tiền. Nhưng do có Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm hớn hở hân hoan lây lan sang những người khác, để cho bọn họ cũng biết được là công điểm nhà họ Trần năm nay nhiều như thế nào!
Bởi vì phân lương thực thì cũng chỉ phân có giới hạn nhất định thôi, cho nên công điểm còn lại mà đổi thành thực phẩm thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Năm rồi còn thiếu nhiều công điểm vậy mà năm nay lại dư nhiều như vậy, thật không biết phải chia thế nào nữa.
Có điều mấy chuyện này cũng không tới lượt họ lo nghĩ làm gì, thông báo xong mọi người tiến lên, hấp ta hấp tấp phân chia lương thực.
Mọi người lại lui ra phía sau một bước.
Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Thôi không cần đâu a!"
Trần Thanh Phong nhỏ giọng nói bên tai Khương Điềm Điềm: "Đáng lẽ ra phải làm tặng cho em một bó hoa đỏ thẫm để vinh danh mới đúng!"
Khương Điềm Điềm khuôn mặt cũng vì vui vẻ mà đỏ bừng lên. Tuy rằng chị Vương là người trực tiếp nuôi dưỡng bầy heo nhưng mà cô cũng là phụ tá thành ra cũng có chút vinh dự.
Phải nói lại cực kỳ vất vả đó chứ! Mà ở thời điểm này có một chút thịt ăn cũng được coi như là sống chốn thần tiên rồi. Chỉ cần nghĩ đến đại đội khác vậy mà không bằng bọn họ thì mọi người lại sôi nổi vỗ tay hón hö.
Cái gì mà vất vả nuôi dưỡng chứ?
"Cái con hồ ly tinh này nếu cô hiểu chuyện thì mau đem lương thực qua trả cho nhà chúng tôi!" "Này bà đừng ăn nói bậy bạ, công điểm của tôi, lương thực của tôi thì có quan hệ gì với bà cơ chứ?"
Nói chung là hiện trường cực kỳ lộn xộn.
Khương Điềm Điềm lôi kéo ống tay áo của Trần Thanh Phong rồi sau đó thấp giọng nói: "Đánh nhau rồi... đánh nhau rồi! Bọn họ muốn đánh nhau rồi anh à!"
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn cô một cái: "Người ta đánh nhau mà sao anh thấy em vui vẻ quá vậy?"
Khương Điềm Điềm liền lập tức đổi giọng: "Anh Tiểu Phong bọn họ muốn đánh nhau kìa! Xem tình hình này có vẻ là không ổn rồi!"
Trần Thanh Phong dùng sức nhấp miệng, nói: "Mặc kệ chuyện của họ đi! Chúng ta đứng xem là được, hì hi!"
Một câu "Hì hì" này của Trần Thanh Phong cũng khiến Khương Điềm Điềm muốn cười mà không dám cười.
Khương Điềm Điềm giả vờ lên án, cô nói: "Anh còn dám cười họ hả?!"
Trần Thanh Phong nhỏ giọng nói: "Những năm trước, anh đều xếp hạng sau mấy cái tên này, thành ra bọn họ luôn chê cười anh đấy. Đã vậy còn dám nói anh lười biếng nữa. Vậy mà năm nay mấy người họ xếp hạng sau anh, anh không cười nhạo mấy người bọn họ đã là may mắn cho họ lắm rồi đấy!"
Khương Điềm Điềm cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nói: "Bọn họ đúng là đáng ghét mà, dám nói anh là đồ lười biếng nữa chứ! Anh làm nhiều như vậy mà họ còn dám chê, anh cũng có ăn hết của nhà họ đâu! Đúng là mấy người nhiều chuyện giờ bị vậy là đáng lắm!"
Mặc dù cô đã dùng khuôn mặt bình thường nói chuyện nhưng mà chất giọng của Khương Điềm Điềm cũng không phải là nhỏ: "Dám ăn hiếp anh Tiểu Phong của em thì đều không phải là người tốt lành gì ca!"
Cô nói lời này với khuôn mặt khó coi thêm chất giọng séo sắc nữa, người nào người nấy nghe được, biểu cảm khuôn mặc lập tức thay đổi liên tục.
Có điều Khương Điềm Điềm cũng đâu có quan tâm tới ai làm gì hay nghĩ gĩ, cô chỉ quan tâm đến mỗi anh Tiểu Phong của cô thôi.
"Được rồi yên lặng một chút giúp tôi, mấy người ở đây ồn ào cái gì, muốn cái gì thì về nhà đóng cửa rồi làm gì thì làm, ở đây người ta đang bận rộn phát lương thực, mấy người còn ở đó ồn ào, nhức hết cả đầu! Bộ mấy người không muốn nhận lương thực nữa à?" Lúc này đại đội trưởng mới lên tiếng nói: "Thật đúng là không có ý thức gì cả!"
Nếu chuyện như thế này xảy ra vào năm rồi thì cũng chắc sẽ không làm náo loạn lớn đến như vậy. Nhưng bởi năm nay vừa trải qua hạn hán, chưa ổn định lại gặp thêm cơn mưa lớn, khiến cho việc thu hoạch gặp nhiều khó khăn.
Vốn dĩ thu hoạch đã ít rồi mà công điểm cũng không có bao nhiêu thì xem như không đủ ăn rồi. Thành ra họ mới tức giận đến lửa giận bừng bừng như thế, xem tình hình này chắc chắn họ sẽ không để yên đâu.
Có điều hiện tại mọi người đều vội vàng lãnh lương thực của bản thân, thêm đại đội trưởng vừa mới lên tiếng nhắc nhở nên trong lúc nhất thời mới yên tĩnh lại một chút.
Lương thực nhà họ Trần năm nay nhiều nên ai nấy trong nhà cũng cực kỳ vui vẻ đi ra rồi lại đi vô khiêng đồ về nhà tốn hết cả buổi. Nhà bọn họ là một trong số các nhà lãnh lương thực nhiều nhất trong đại đội năm nay.
Tuy rằng lương thực không nhiều bằng năm rồi, nhưng so với mặt bằng chung, gia đình họ lại được nhiều hơn rất nhiều nhà, thành ra nhiều người tự thấy không bằng nên đâm ra ghen ghét.
Nhưng mà nhà họ Trần cũng hơi đâu mà quan tâm, họ còn bận vui vẻ, ai muốn ghét thì cứ ghét đi! Cả nhà ai nấy cũng ưỡn thẳng ngực bước đi, nếu mà có đuôi thì chắc cái đuôi cũng ngẩng cao lên không kém, ai đi đứng cũng thả chậm bước chân lại một chút giống như để cho người ta chiêm ngưỡng thành quả một năm của nhà họ vậy.
Nhìn thấy mấy đứa con mình như vậy, Bà Trần liền mắng: "Một đám các con đang làm cái trò gì vậy? Còn không nhanh tay nhanh chân lên một chút cho mẹ! Đầu óc có vấn đề à, còn đắc ý nữa chứ, đắc ý cái gì mà đắc ý, nghĩ là nhà mình nhiều lương thực sao? Mấy đứa tụi con không tự nhìn thấy nhà chúng ta có bao nhiêu miệng ăn à? Bao nhiêu đây đồ ăn sao mà đủ ăn chứ! Dọn đồ ăn nhanh lên rồi đi lên núi cho mẹ! Không cần biết là rau dại hay đào được bất cứ cái gì cũng được, nhanh đi lên đó kiếm thêm đồ ăn đi!"
Vài người nghe vậy cũng sực tỉnh, thầm mắng một tiếng rồi cũng nhanh tay nhanh chân nhận lương thực, rồi sau đó chạy lên núi. Cả thảy đều sợ nhà họ Trần hái hết đồ ăn nên họ cũng phải tranh thủ làm xong rồi lên núi hái chút gì đó để có cái mà dự trữ.
Khương Điềm Điềm khiêng không nổi mấy bao lương thực nên cô chỉ tò tò đi theo bên người Bà Trần, ngoài ra cũng có Trần Thanh Phong đi theo kế bên cô nữa.
Bà Trần quay sang nói với anh: "Thằng nhãi con này, còn đứng đây làm gì mà không nhanh chạy qua phụ giúp mọi người đi, dám lười biếng trước mặt mẹ nữa chứ!"
Trần Thanh Phong quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Đi thôi, chúng ta mau đi qua bên kia!"
Khương Điềm Điềm liền gật đầu nhanh chóng đi sát sau lưng bà. Trần Thanh Phong còn quay sang nhe răng cười với bà.
Bà Trần liến mắng anh: "Đi nhanh lên đi!"
Trần Thanh Phong ấm ức lầm bầm: Đúng là mẹ ghẻ rồi, mẹ ruột gì mà chẳng thương con trai mình gì cả." Rốt cuộc thì cũng phân lương thực xong, lại đến lúc phân tiền dựa trên công điểm. Ai cũng nghĩ năm nay thu hoạch kém như vậy, chắc nhận không được bao nhiêu, nhưng khi cầm tiền trên tay, mọi người đều ngạc nhiên vì số tiền nhận được cũng không đến nỗi nào. Chắc có lẽ bởi đại đội của họ kiếm lời đều là nhờ vào bầy heo.
Tuy một tháng trước bắt mọi người thu hoạch sớm, cũng có hơi nhanh, nhưng nhìn chung quyết định lần này của họ là vô cùng đúng đắn.
Chưa nói thêm mấy ngày nữa thì trời sẽ lạnh thêm thành ra sẽ càng tốn thêm nhiều củi lửa để giữ ấm, mà nếu còn nuôi heo, họ lại phải tốn một số lượng củi để nhóm lửa giữ ấm cho heo, mà chưa chắc nó có thể lớn hơn được chút nào không.
Hơn nữa chưa nói đến việc dịch heo không biết có xuất hiện nữa hay không. Cho nên từ vụ của Quản Đồng làm um sùm lên, họ cùng bắt đầu dè chừng không biết liệu sẽ có ai khác đánh chủ ý xấu lên bầy heo của họ thì sao, thôi thì cứ bán trước đi vậy. Tránh được họa gì thì tránh thôi.
Nếu không phải bởi vì Quản Đồng ghen ghét nhà họ Trần, muốn đến quấy rồi chuồng heo do họ chịu trách nhiệm chăm sóc. Vậy thì công xã chắc cũng không đưa ra quyết định này đâu.
Vốn dĩ heo trong công xã đã không có nhiều rồi, mà nếu heo ở đại đội Tiền Tiến mà gặp chuyện gì không may thì công xã cũng coi như không xong. Nên họ cũng khá là sốt ruột muốn thu mua càng sớm càng tốt.
Mà đàn heo thuộc đại đội bọn họ được chăm sóc rất kỹ nên lớn lên thịt rất nhiều, trừ đi heo phải nộp lên trên, chỉ tính thịt heo còn lại đem bán lại cho đại đội thi i quy ra tiền mặt cũng là một số tiền vô cùng lớn.
"Năm nay lương thực thiếu thốn, cho nên chỉ có thể dựa theo điểm chuẩn để phân phát thôi, thành ra có một số hộ gia đình dư công điểm khá nhiều. Nhưng mà các đồng chí cũng không cần phải lo lắng, nếu hộ gia đình nào dư công điểm thì đại đội cũng đã thống nhất là sẽ quy đổi thành tiền giao lại cho mọi người rồi."
Phải nói là bọn họ không có nhiều lương thực để phân phát cho người dân, nhưng ít ra có tiền thì không cần biết có nhiều hay ít, để lỡ như hết cái ăn còn có tiền mà đi mua thì cũng xem như đỡ được phần nào hay phần đấy.
"Đội trưởng, năm rồi chúng tôi có dư công điểm vậy không biết có thể đổi thành tiền hay không?" Bà Trần hỏi đại đội trưởng.
Đại đội trưởng gật đầu đáp: "Có thể đổi được luôn, bây giờ đại đội có thiếu công điểm của ai thì sẽ trả hết cho mọi người."
Lời đại đội trưởng vừa nói xong thì mọi người có mặt ở đây lập tức sôi nổi hẳn lên. Bởi hộ gia đình nào mà có nhiều thành viên giống nhà họ Trần thì cũng sẽ rơi vào trường hợp giống họ.
Tuy rằng năm nay không được phân nhiều lương thực nhưng bù lại được quy đổi thành tiền thì ai nấy cũng đều vui vẻ.
Rốt cuộc thì bây giờ công điểm có thể đổi được lương thực nhưng ai mà biết có thể đổi tới lúc nào thì ngừng lại không cho đổi nữa. Mà sức lao động của mỗi người thì mỗi năm mỗi tích góp nhiều lên nên đổi thành tiền vẫn tốt hơn, lúc khó khăn muốn mua gì thì mua cái đó.
"Được rồi, mọi người mau xếp hàng đi."
Bà Trần chạy nhanh đứng vào trong hàng ngũ, bà vui mừng đến nỗi niềm vui hiện rõ trên mặt, có thể có thêm tiền thì không vui mới là lạ.
Nhà họ mấy năm nay tích lũy công điểm cũng không phải ít đâu.
"Mấy người nhà họ Trần tích góp công điểm mấy năm nay là nhiều nhất ở đây rồi, cho nên quy đổi công điểm thành tiền mặt." Đại đội trưởng nhìn sổ sách rồi nói tiếp: "Số tiền tương đương với công điểm là bảy mươi hai đồng."
Bà Trần: "..."
Bà vui vẻ đến nỗi không nói thành lời mà cứ xuýt xoa không thôi: "Thật tốt quá đi!"
Đại đội trưởng bắt đầu đếm tiền, Khương Điềm Điềm thấy đại đội trưởng tốc độ làm việc chậm quá, cô liền hỏi: "Bác có cần giúp đỡ không ạ?"
Đại đội trưởng: "???"
Ông hỏi: "Cháu làm được không đấy?"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô không thể tưởng tượng được nhìn đại đội trưởng nói: "Bác đem mấy lời này nuốt lại đi! Cháu sao có thể không làm được chứ! Mấy cái này cháu hoàn toàn làm được!"
Đại đội trưởng chưa từng nghe Khương Điềm Điềm có đi học qua nên hỏi vậy là bình thường thôi. Có điều xét thấy Khương Điềm Điềm đã từng làm quản lý cho ông ngoại của mình nên chắc cô sẽ biết tính mấy cái này, mà người khác nhìn qua cũng cảm thấy bình thường chắc cô có thể làm được.
Ông suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được rồi, vậy cháu qua đây hỗ trợ đi."
Khương Điềm Điềm chỉ muốn nhà cô được nhận tiền nhanh một chút thôi, nhưng không nghĩ đại đội trưởng lại nói tiếp: "Cháu qua đây giúp đỡ thống kê đi."
Khương Điềm Điềm: "???"
Ủa sao lại để cô ôm cái việc đó chứ?
Khương Điềm Điềm trong nháy mắt liền gục đầu xuống, thật không nghĩ đến cô lại phải đi làm cái này!
"Cháu có biết chữ không vậy? Cháu hãy đọc tên để họ lên lãnh tiền." Đại đội trưởng cảm thấy ông làm việc này không quen nên vừa lúc có Khương Điềm Điềm muốn giúp thì để cho cô làm luôn.
Khương Điềm Điềm bình tĩnh lại bắt đầu đọc: "Hứa Nhị Khờ, năm mươi mốt đồng."
Khương Điềm Điềm cầm lấy tiền nhanh chóng đọc, cô quay sang ; nói với một ông cụ: "Ông đi qua bên kia kiểm lại đi, không có vấn đề gì thì cầm về nhà! Tiền đã mang đi thì không cho khiếu nại, mọi vấn đề phát sinh đều không được giải quyết." Sau đó cô bắt đầu đọc tên thứ ba, tên thứ tư...
Khương Điềm Điềm làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.
Đại đội trưởng gật đầu liên tục. Chờ kế toán Trần phân phát lương thực ở bên kia xong rồi thì tiền ở bên đây cũng phân chia xong xuôi.
Khó có một năm mà mọi người làm việc nhanh như vậy, cả thảy đều thở phào nhẹ nhõm.
Đại đội trưởng cười nói: "Rất cảm ơn vợ của Tiểu Lục cô con dâu nhà ông."
Kế toán Trần kinh ngạc nhìn thoáng qua Khương Điềm Điềm, ông nói: "Cũng không có gì đâu."
Bên này xong xuôi mọi việc còn mấy cái việc lông gà vỏ tỏi nhà người ta, cũng không liên quan tới họ nên họ cũng chả thèm quan tâm làm gì, cho nên vừa xong việc Khương Điềm Điềm đã kéo Bà Trần cùng cô về nhà.
Bà Trần trên đường về vẫn còn dư âm niềm vui lúc nãy, cho nên trên mặt còn y nguyên nụ cười: "Điềm Điềm con đúng là cô gái mang lại may mắn cho nhà chúng ta mà. Từ ngày cưới con về cho Tiểu Lục gia đình ta ngày càng phát triển. Không nghĩ đến nhiều năm qua nhà mình bị đại đội thiếu công điểm mà giờ được thanh toán hết là mẹ biết con là người đem lại may mắn cho nhà mình hrồi. Vừa vào nhà là đã làm cho nhà ta có tiếng thơm rồi."
Khương Điềm Điềm cười tươi rói: "Mẹ, nếu con đã đem lại may mắn cho nhà mình vậy rồi... Mẹ không thưởng gì cho con à?"
Bà Trần bị lời của cô làm cho bất ngờ một chút, vì dù sao người bình thường khi bà nói vậy người ta cũng sẽ không nói giống như đứa con dâu này của bà!
Nhưng mà bà cũng rất nhanh bình tĩnh lại, Bà Trần lại nói tiếp: "Có chứ, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con." Sau đó bà lại lén lút nói: "Chỉ mua cho một mình con thôi đấy!"
Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy liền nói: "Không cần mua đồ gì ngon cho con đâu, con chỉ cần mẹ cho con ăn bánh được làm từ quả hồng thôi.
Bà Trần khóe miệng run rẩy một chút: "..."
Nói tới nói lui cả buổi mục đích chính là vì muốn ăn bánh được làm từ quả hồng, thiệt tình là cô con dâu này đúng là khiến bà dở khóc dở cười.
Bà đẩy Khương Điềm Điềm một cái rồi nói: "Con nghĩ mẹ dễ bị dụ dỗ vậy à? Mà muốn ăn mấy cái này thì nói với mẹ một tiếng là được rồi cần gì mà phải lòng vòng chi cho mệt vậy? Nhà mình cái gì không có chứ ba cái bánh đó không thiếu!"
Nguyên một cây hồng đều bị Tô Tiểu Mạch hái rồi đem phơi làm thành bánh nên nhiều không kể hết.
Tuy nói năm nay lương thực kinh tế đều đi xuống nhưng mà Bà Trần đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ rồi, lương thực bà cũng mua rất nhiều, rồi sau đó chất đầy trong hầm chứa nhà họ, nên cái gì bà cũng sợ chỉ là không sợ thiếu thốn.
Tuy bà vẫn thường hay nói nhà đông con nhiều cháu vậy thôi, nhưng những gì bà tích trữ vẫn đủ cho họ ăn tới cuối năm sau luôn ấy chứ! Nên ai lo thì lo, ai sợ thì sợ, còn bà thì không!.
"Đợi chút về nhà mẹ lấy cho con ăn, nhưng mà con cũng đừng có mà ham ăn quá, phải ăn cơm xong mới được ăn, không là đau bao tử đấy."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ con biết rồi."
Hai người dắt tay đi về nhà, đi ngang qua chỗ mấy thanh niên trí thức thì vẫn nghe thấy bên đó còn ồn ào chưa ngưng, không cần nói họ cũng biết, chắc chắn có người không cam lòng với việc làm của mấy thanh niên trí thức, đặc biệt là mấy nữ thanh niên trí thức kia rôi.
Phải nói là nam thanh niên trí thức ở đây họ còn giúp đỡ không nhiều thì ít, nhưng mà bởi vụ trời mưa to mấy ngày liền họ đã có chuyện với nhau rồi. Nên bây giờ sẵn có vụ lúc nãy thì mấy người nam thanh niên trí thức lại càng không thích cách làm việc của mấy nữ thanh niên trí thức hơn.
Đâm ra giờ đổi bên xảy ra ồn ào.
Mà thời gian trước bởi vì thiếu lương thực lại thiếu thu nhập, người trong thôn ai cũng đặt việc kiếm thực phẩm lên hàng đầu, trên cơ bản không có thời gian để xây nhà giúp thanh niên trí thức. Mà phòng của mấy thanh niên trí thức cũng rất là sụp xệ, không phải muốn sửa chữa là sửa chữa, cho nên họ muốn xây một ngôi nhà mới luôn để đỡ phải tốn công sửa chữa.
Bây giờ không nói đến việc có nhân công xây dựng hay không thì tiền xây nhà cũng phải tốn tới mấy trăm đồng tiền.
Với tình hình như vậy nên mấy thanh niên tình nguyện tiếp tục thuê phòng của nhà họ Trần để ở, chỉ cần biếu nhà họ một chút lương thực là được vì dù gì cũng là người trong thôn với nhau nên nhà họ cũng không cần tiền.
Nhưng mà nếu để tất cả thanh niên đến ở trọ trong phòng họ thì không được vì bây giờ thanh niên trí thức ở thôn có tới bốn trăm người.
Rốt cuộc thì thanh niên trí thức ở đây cũng nhiều đến nỗi chiếm phần lớn trong địa phương.
Hơn nữa mấy thanh niên trí thức này đều có chung mong muốn là sửa chữa lại chỗ ở của mình, đặc biệt là mấy nữ thanh niên trí thức. Nhưng có nhiều người lại không muốn cho lắm, vì nếu như chưa sửa chữa chỗ ở cho nhóm người này, họ còn có thể cho thuê phòng dư ra trong nhà, họ đổi được thêm vài món đồ ăn.
Cứ tính sơ sơ bốn trăm người, ở rải rác khắp nơi trong thôn, cứ mỗi người trả một ít thức ăn coi như tiền thuê nhà thì cũng lợi hơn biết là bao nhiêu.
Mỗi bên mỗi ý kiến như vậy nên trong thôn liền mở một cuộc họp để bàn bạc nên làm gì với mấy thanh niên trí thức này.
Cuối cùng là trước tiên cho họ ở trọ mấy nhà có dư phòng, cũng bởi hiện giờ là mùa đông, dù cho có muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn.
Cho nên nhà họ Trần cũng chọn một số nam thanh niên trí thức từ trong thôn đến để ở phòng cho thuê trong nhà của họ.
Những thanh niên trí thức được sắp xếp để ở trong gian phòng phía Tây, bên trong cũng có sẵn một cái giường đất, chỉ cần sửa chữa sơ một chút, cũng như dọn dẹp cho sạch sẽ thì đã có thể ở rồi.
Chỉ tiếc một cái hiện tại là mùa đông, mà nằm giường đất chắc họ lạnh cóng mất.
Bà Trần cũng không có qua hỗ trợ họ dọn dẹp, vì bà nghĩ họ ở thì họ phải tự dọn chứ, ai rảnh đâu mà hầu hạ.
Khương Điềm Điềm thì tinh quái hơn, cô biết họ sẽ không dùng giường đất đâu, cho nên liền đem ra ngoài bán được thêm sáu đồng tiền vì là giường loại tốt.
tốt và Bởi vì nam thanh niên trí thức cũng khá là hiểu chuyện nên Bà Trần cũng có ấn tượng cảm tình với họ hơn là mấy nữ thanh niên trí thức. Nên nếu phòng bên đó xảy ra chuyện bà cũng đi qua xem, nếu là nhóm nam thanh niên bà còn đưa tay ra giúp đỡ một chút, còn nữ thanh niên thì miễn, bà cũng chẳng muốn dính dáng vào.
Thông thường những việc nặng nhọc các nam thanh niên trí thức đều dành làm, nhưng nếu là làm để kiếm công điểm thì họ để cho các nữ thanh niên trí thức tự làm, vì dù sao ai cũng phải làm lụng để tích luỹ công điểm.
Thành ra mấy nữ thanh niên trí thức muốn dụ dỗ mấy nam thanh niên trí thức làm việc không công cho mình là chuyện không thể.
Nhưng mà trong thôn này vẫn có mấy cậu thanh niên ngây thơ chỉ cần mấy cô gái này dùng lời lẽ ngọt ngào một chút là bị lừa ngay. Mà những đứa trẻ trong thôn đều là bà thấy từng người bọn chúng lớn lên, nên thấy chúng bị lừa, bà lại càng mất thiện cảm với đám nữ thanh niên trí thức này.
Chưa hết bà còn cảm thấy đám nữ thanh niên trí thức này cái gì cũng biết, chỉ có biết điều là không biết, ai cũng từ thành phố về vùng nông thôn nghèo nàn này làm việc.
Thậm chí có vài nam thanh niên lớn tuổi, thấy họ là phụ nữ cũng sẵn sàng nhường phòng ốc cho họ ở.
Vậy mà những ngày mưa lớn, các cô gái này lại không hề giúp đỡ các nam thanh niên một chút nào, chỉ chăm chăm nghĩ cho mình. Đã được người ta giúp đỡ thì phải biết trả ơn, đừng nói đến làm việc, đến nhặt giúp khúc củi để nhóm lửa dùm họ cũng chẳng thèm làm cho các nam thanh niên trí thức, họ cũng thật là ích kỷ, vô tình quá.
"Mẹ không đi đó xem mấy người bọn họ hả?" qua Bà Trần gật đầu đáp: "Mẹ không đi! Con trai mẹ cũng có đứa nào bị mấy người đó dụ dỗ đâu, qua đó xem làm cái gì?"
Khương Điềm Điềm tưởng tượng ra một loạt cảnh náo nhiệt trong đầu, cô mỉm cười nói: "Con còn tưởng mẹ là người thích xem náo nhiệt."
Bà Trần liền đáp: "Đúng là mẹ cũng thích xem náo nhiệt, có điều nghĩ đến cảnh con trai mình nuôi lớn lên bị lừa công sức, mẹ liền cảm thấy loại náo nhiệt này khó coi quá."
Khương Điềm Điềm nhận thấy Bà Trần tâm tình cũng không được tốt cho lắm, nên cô lập tức nói sang chuyện khác: "Vậy thôi chúng ta về nhà đi mẹ! Về nhà sớm một chút sau đó chúng ta chuẩn bị đi lên núi luôn. Năm nay mùa màng không tốt, con muốn lên núi kiếm chút i đó, đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dù sao chúng cũng không thể đem hết tất cả hy vọng đặt vào năm sau rồi không làm gì cả." Khương Điềm Điềm cảm thán nói.
Bà Trần nghe Khương Điềm Điềm nói bà cũng nâng cao tinh thần cảnh giác lên. Con dâu bà nói rất đúng, không ai biết trước được gì cả nên bà cũng không thể ỷ y mà phụ thuộc vào vụ mùa năm sau.
Năm đó vụ mùa cũng thất thu, mọi người cũng nghĩ thôi để qua năm sau, năm thứ hai mọi thứ sẽ tốt hơn, nhưng mà đến năm thứ hai thì... Mọi thứ càng kém hon!
Cho nên thật sự không thể trông cậy vào sang năm sẽ tốt hơn năm nay được, trong thôn này trải qua nạn đói nấy cũng đều hiểu được khó khăn cỡ nào, vậy nên dạo gần đây mọi người đều chăm chỉ lên núi.
Chuồng heo chăm mấy con heo giờ đều đem tiến cho công xã nộp thuế. Nhiệm vụ chăm heo của Khương Điềm Điềm đã kết thúc rồi.
Có điều tuy rằng kết thúc nhưng mà cô vẫn muốn ăn thịt heo, nhưng nếu không có heo này thì có heo khác, cũng bởi nhà bọn họ còn có thịt heo rừng nữa, thịt heo rừng này đã được nhà họ ướp rồi phơi khô lâu rồi nên hương vị thịt heo rừng nhà họ so với thịt heo chặn nuôi sẽ có một hương vị cực kỳ đặc biệt mà heo thường khác không thể sánh được.
"Mẹ ngày mai người ta cũng giết heo rồi, nhà mình có lấy thịt heo rừng ra ăn được không ạ?"
Bà Trần chần chờ một chút, có điều bà vẫn nói: "Được chứ, nhà mình sẽ cắt ra một chút nấu lên ǎn."
Khương Điềm Điềm: "Yeahhhh!"
Bà Trần thấy cô vui vẻ kêu lên như vậy làm bà bật cười theo.
Tuy nói lương thực không nhiều lắm, nhưng mà đại đội Tiền Tiến hôm nay ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn. Mọi người sửa soạn lại lương thực xong xuôi rồi nên giờ ai nấy cũng hy vọng vào ngày mai đại đội giết hai con heo để phân chia cho mọi người.
Có mấy người đi đến đại đội hỏi xem có thể đổi thêm thịt heo hay không nữa!
Mà nhà họ Trần đợt này dựa theo công điểm thì có thể được chia cho mười một cân thịt. Tính ra nhiêu đấy cũng không phải là ít đâu.
Khương Điềm Điềm chưa từng thấy cảnh giết heo, nên sáng sớm chưa gì cô đã háo hức muốn đi xem. Chứ nghĩ mà xem loại chuyện như thế này ai mà không thích xem chứ! Chưa nói đến giết heo thì sẽ có thịt heo, mà nhà họ cũng được lãnh rất nhiều thịt nữa, cũng coi như niềm vui nhân đôi rồi, háo hức càng thêm háo hức.
Không chỉ riêng cô mà mấy đứa nhỏ trong nhà đều đã dậy từ rất sớm để đợi, trong nhà già, trẻ, lớn, bé gì cũng đều hào hứng đi xem giết heo.
Chị dâu hai Trần nói: "Năm nay con nhất định phải lấy cho bằng được tiết heo để về ăn, năm ngoái không nhanh bằng bà Lý nên bị bà ta cướp mất."
Chị dâu ba Trần cũng nói tiếp: "Hay là chúng ta đem theo thùng nước đi cho chắc ạ?"
Khương Điềm Điềm: "??"
Bà Trần nghe vậy cũng nói vào: "Được rồi, con mà đem theo thùng nước, không chừng mấy nhà kia sẽ chọc ghẹo cho chúng ta lấy quần đội lên đầu cũng không hết xấu hổ đâu. Mà nếu như có đem theo thùng nước thì người ta cũng chưa chắc đã đổ đầy cho con đâu."
Khương Điềm Điềm nghe mọi người nói chuyện cả buổi vẫn không hiểu rốt cuộc mọi người đang nói đến chuyện gì, cô tò mò hỏi: "Không phải mọi thứ đều đã có định mức sẵn hay sao ạ?"
Bà Trần bật cười: "Đứa con dâu ngốc nghếch này, mọi người là đang bàn bạc với nhau về việc lấy máu heo đấy! Máu heo là thứ rất tốt."
Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng đã hiểu, đúng là chưa thấy giết heo bao giờ nên mấy chuyện này mọi người nói chuyện với nhau, cô cũng không hiểu được gì.
Tất cả thành viên nhà họ Trân đều lũ lượt đi nhanh về phía trước, nhưng chưa đến nơi đã nghe tiếng của mấy con heo kêu lên thất thanh.
Khương Điềm Điềm vừa nghe thấy đã lập tức nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thanh Phong, anh thấy vậy liền bật cười hỏi: "Em sợ sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chả biết sao em nghe nó kêu liền cảm thấy đáng sợ." Cô bước chân càng lúc càng chậm, có chút sợ hãi.
Trần Thanh Phong suy nghĩ một lát, cười nói: "Em chắc là Diệp Công thích rồng rồi."
Buổi sáng háo hức đòi ra cửa chính là cô mà hiện tại người sợ hãi nhất cũng chính là cô.
Khương Điềm Điềm nghe vậy, cũng thản nhiên đáp: "Em là con gái mà nên sợ hãi là chuyện hết sức bình thường thôi, có gì lạ đâu ạ?" Cô quả thật sợ hãi nghe tiếng heo kêu ngày một đau đớn hơn, Khương Điềm Điềm quyết định đứng lại không đi xem nữa, cô nghiêm túc nói: "Thôi em không muốn nhìn nữa."
Trần Thanh Phong cố nhịn cười, nói: "Được rồi, được rồi, không nhìn nữa thì thôi, chúng ta không nhìn nữa!"
Anh nắm tay Khương Điềm Điềm hỏi: "Nếu đã như vậy thì chúng ta đi về nhà trước nhé?"
Trời cũng đã bắt đầu lạnh rồi, mà buổi sáng trời lại càng lạnh hơn. Nên ra ngoài ở thời tiết này thì nằm trong phòng thoải mái hơn nhiều.
Khương Điềm Điềm gật đầu như mổ thóc: "Đi... đi... đi... Chúng ta mau trở về thôi"
Hai người tay trong tay cùng nhau đi về, vừa đi Trần Thanh Phong vừa nói: "Ngày mai mẹ có kêu anh đem thịt heo lên trấn cho chị ấy, em có muốn hay thích ăn cái gì không? Sẵn tiện anh mua cho em luôn."
Anh thừa biết Khương Điềm Điềm không thích đi trên mấy cái đường núi, nên cô sẽ càng không thích đi vào trong trấn làm gì.
"Em cũng không biết mình muốn ăn gì nữa, nhưng mà anh cứ mua đi! Đợi tí về em đưa tiền cho anh!" Thật ra ở trong nhà Khương Điềm Điềm là người giữ hết tiền của cô và của anh.
Nhưng mà Trần Thanh Phong cũng có dự định của riêng mình nên anh quay sang thành thật nói với cô: "Không cần đâu, anh tính trước khi đi, anh sẽ lên núi hái thêm một chút thảo dược rồi đem xuống trạm bán cho người ta. Như vậy cũng coi như có một ít tiền rồi."
Anh cũng giống như người khác lên núi hái rau dại, chỉ khác là người ta hái cái để ăn, còn anh thì hái cái để bán. Nên dù anh hái được ít hơn người khác rất nhiều, nhưng giá trị lại cao hơn không biết bao nhiều lân.
"Anh Tiểu Phong nếu có một ngày anh có thể đi thi đại học thì anh muốn học ngành gì? Anh học y để làm bác sĩ à?"
Trần Thanh Phong nghĩ nghĩ một chút rồi bật cười nói: "Sao anh có thể thi đại học được chứ? Không có khả năng đâu."
Anh đã sớm không ôm bao nhiêu hy vọng về việc này rồi.
Có điều dù bản thân không hy vọng nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời một chút: "Anh chưa nghĩ muốn học cái gì cả, nhưng mà anh cũng không nghĩ sẽ học y đâu. Tuy anh có thể phân biệt được thảo dược này nọ với nhau nhưng mà đó là bởi vì anh có trí nhớ tốt. Nhưng mà anh lại không thích đối mặt với việc sống chết của một con người."
Anh nhìn Khương Điềm Điềm, hỏi: "Nếu có một ngày em có thể học đại thì em muốn học cái gì?"
Khương Điềm Điềm liền hồn nhiên đáp: "Em cả ngày toàn làm mấy trò ruồi bu kiến đậu thì làm sao mà thi đậu đại học được chứ! Hơn nữa em rất lười, em không muốn đi học đâu!"
Trần Thanh Phong hơi hơi híp mắt mắng yêu: "Đúng là đồ lười biếng!"
Khương Điềm Điềm đá anh một cái: "Anh cũng có khác gì em đâu cơ chứ, chúng ta giống nhau mà!"
Trần Thanh Phong may là tránh kịp không là té nhào rồi, anh thuận thế kéo cô một cái, ôm chặt cô vào lòng. Khương Điềm Điềm đưa tay đấm nhẹ vào lòng ngực của anh mấy cái thật ngọt ngào, cũng may sáng sớm mọi người đều vây quanh sân đập lúa để xem giết heo nên trên đường lúc này không hề có một ai.
Trần Thanh Phong nháy mắt cười: "Hay là anh ôm em về nhà?"
Khương Điềm Điềm lập tức ngó trái ngó phải, xác nhận không có ai, mới giang hai cánh tay ra nói: "Được anh ôm em về đi."
Cô tuy rằng rất dễ xấu hổ, nhưng lại là một cô gái ngốc cực kỳ gan dạ, chỉ cần Trần Thanh Phong bày trò là cô đều hùa theo anh.
Trần Thanh Phong lập tức ôm Khương Điềm Điềm, chạy như bay về nhà.
Khương Điềm Điềm cười vui vẻ nói: "Đáng lẽ ra nên để anh cõng em!"
Trần Thanh Phong: "Tại sao?"
"Thì sẽ giống như Trư Bát Giới cõng cô vợ dễ thương chứ sao." Khương Điềm Điềm cười tươi như đóa hoa nhỏ trêu chọc anh.
Hai người đều bật cười, Trần Thanh Phong làm ra bộ dạng thật hung hãn nhưng đáng yêu, nói: "Em dám chê cười anh, anh sẽ ôm em đi xem giết heo! Hù chết em luôn!"
Khương Điềm Điềm che mặt nói to: "Ái chà, thật là sợ quá đi!"
Hai người chạy về nhà, Trần Thanh Phong mệt thở dốc không thôi, ngồi thở một lúc, anh bỗng đứng lên bắt đầu nhìn chuồng gà nói: "Hay là bây giờ anh trộm một quả trứng gà hai đứa mình làm nước uống nhỉ?"
Khương Điềm Điềm giả vờ không hiểu những gì anh nói, cô đáp: "... Chuyện này không có liên quan gì tới em."
Trần Thanh Phong: "Ha ha ha!"
Hai tên trộm không chút do dự liền chạy thật nhanh về phía chuồng gà. Trần Thanh Phong cười nham nhở nói: "... Một quả trứng gà chắc không ai biết đâu em nhỉ."
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười đáp: "Quên nói với anh, mẹ dường như đã sớm đề phòng tên ăn trộm là anh rồi."
Trần Thanh Phong: "Cuộc sống thật là khó khăn quá đi." Anh vờ ưu thương rồi nói tiếp: "Ăn chút đồ ăn sao mà khó đến vậy cơ chứ?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn cũng chỉ có anh thôi đó."
Trần Thanh Phong nhướng mày hỏi ngược lại: "Em cũng có khác gì anh đâu cơ chứ?" Dừng lại một chút, anh nói tiếp: "Anh còn bao che để em trộm bánh đậu phộng ăn nữa đấy."
Khương Điềm Điềm: "..."
Rõ ràng là anh muốn ăn còn kéo theo cô nữa. Cô hết cách liền nói: "Đi thôi... đi thôi... Dù sao em cũng sẽ không thừa nhận em trộm đâu, chuyện này không liên quan gì tới em đâu đấy."
Trần Thanh Phong thản nhiên đáp: "Không thành vấn đề có gì anh sẽ nhận giúp vợ. Anh da mặt dày không sợ đâu!"
Chỉ trong chốc lát, Trần Thanh Phong đã tìm được nơi giấu bánh đậu phộng của Bà Trần, bà cũng chẳng thèm khóa lại, chắc là nghĩ sẽ không ai dám trộm, nhưng không nghĩ đến con trai bà lại dám trộm một đống bánh về cho vợ mình.
Trần Thanh Phong mới vừa trộm xong bánh đậu phộng thì mấy đứa cháu của anh cũng vừa trở về trông thấy tất cả, thế là anh vẫy tay, bảo mấy đứa cháu của mình đến gần nói: "Đây... chú chia cho mỗi đứa một ít. Đến lúc bà nội mà có mắng chú thì mấy đứa phải biết chạy tới nói hộ chú có biết chưa hả?"
Mấy đứa nhỏ hiểu ý liền lập tức gật đầu đáp: "Dạ vâng." Ngay cả Tứ Hổ nhỏ tuổi nhất cũng dùng sức gật đầu lia lịa.
Tuy đứa nào cũng biết, chú của mình hay bị mắng, nhưng bù lại chú luôn có đồ ăn ngon để ăn. Nếu bị mắng mà được ăn ngon, bọn chúng cũng cam tâm tình nguyện bị mắng.
"Chú ơi, mấy cái này có thể ăn được hay không vậy ạ?" Nhị Hổ vừa nói vừa lấy ra một trái hạnh đào hỏi. Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm vừa thấy liền kêu lên: "Hạnh đào!"
Hai người trăm miệng một lời, sau đó lập tức nhìn về phía Nhị Hổ, kích động hỏi: "Con lấy cái này ở đâu vậy?"
Nhị Hổ thản nhiên đáp: "Trên núi có đấy ạ."
Quả hạnh đào mà sao bọn họ không biết được cơ chứ. Nhưng mà trái này trên núi họ rất hiếm có, cho nên bọn nhỏ rất ít khi gặp được trái này, thêm nữa là quả hạnh đào có vỏ ngoài rất dày, nên nó không phải là loại quả hái được xong rồi cắn ăn ngay, thành ra mấy đứa trẻ không biết rốt cuộc cái loại quả này có thể ăn được hay không.
Trần Thanh Phong lập tức đứng dậy, anh hỏi: "Con thấy mấy quả này ở đó có nhiều hay không vậy?"
Nhị Hổ gật đầu đáp: "Dạ nhiều."
Trần Thanh Phong vội hỏi tiếp: "Chuyện này con có nói cho ai biết chưa vậy? Con thấy quả này ở đâu?"
Anh cực kỳ cẩn thận hỏi rõ cháu mình, bọn họ mỗi ngày đều lên núi vậy mà không hề phát hiện ra dù chỉ một lần.
"Lúc đó tụi con lên trên thượng nguồn bắt tôm đi tới một chút là thấy cái cây có quả này. Chắc là mọi người không biết đâu ạ, tại vì con thấy mọi người không có ai đi qua đó bao giờ."
Trần Thanh Phong dùng sức xoa đầu cháu trai mình rồi nói: "Được rồi hay lắm cháu trai của chú, con đã lập công lớn rồi. Tam Nữu con đi qua chỗ sân đạp lúa gọi bà nội đang xem giết heo về đây đi. Đúng rồi, mấy đứa không được để người ta biết chuyện này nghe chưa, đây là chuyện cực kỳ quan trọng đấy. Bí mật chỉ chúng ta biết thôi."
Tam Nữu là chuyên gia trong mấy chuyện này rồi nên cô bé rất thành thạo, chỉ cần nói một cái là cô bé đã hiểu.
Tam Nữu nghiêm túc gật đầu đáp: "Dạ chú cứ yên tâm!"
Trần Thanh Phong xoa tay hưng phấn nói: "Thật không ngờ vậy mà lại có chuyện tốt như vậy!"
Khương Điềm Điềm cũng hưng phấn nói: "Chúng ta lại có đồ ăn ngon rồi."
So với việc ngồi không chịu đói thì châm ngôn của gia đình họ là sẽ phải kiếm được càng nhiều thức ăn càng tốt.
Không nghĩ tới chuyện tốt như vậy lại rơi xuống trên gia đình họ, như thế này cũng coi như là họ sống không còn quá vất vả qua mùa đông rồi.
Cho nên người xuyên không có sung sướng hay không cũng phụ thuộc vào việc họ xuyên đến vùng đất nào. Cô xuyên đến chỗ này là nơi có sản vật cực kỳ phong phú thì cũng xem như là hạnh phúc lắm rồi. Cô yêu núi rừng phương bắc thật sự.
Mà lúc này, Bà Trần đang chạy nhanh về nhà bà vừa chạy vừa nghĩ thầm trong lòng: Vợ của thằng nhóc Tiểu Lục đúng là có tướng đem đến thịnh vượng cho gia đình mà! Từ ngày con bé vào cửa nhà họ thì chuyện tốt cứ liên tiếp ập đến không ngừng, tối ngày hết chuyện tốt này tới chuyện tốt khác! Năm nay cũng vậy, hết may mắn này tới may mắn khác, thật làm cho người ta hưng phấn quá đi.
Nhà bọn họ thật may mắn quá đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận