Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 56
Tính cách của Khương Điềm Điềm tương đối thoải mái, cô cũng không quá lo trước lo sau, dù cho nam phụ phản diện xuất hiện, cô cũng chẳng mấy quan tâm, cho nên cũng chẳng thấy có cái gì phải lo lắng.
Chưa cần nói đến Tô Tiểu Mạch có hào quang nữ chính hay không, cô cũng đã tiếp xúc với cô ấy lâu như vậy, cũng thừa biết cô ấy là người như thế nào. Tô Tiểu Mạch chắc chắn sẽ không dễ bị hại như thế, mà nếu Tô Tiểu Mạch không bị hãm hại thì người nhà họ Trần cũng không phải rơi vào con đường thê thảm như đời trước.
Nhưng Tô Tiểu Mạch hôm nay biểu hiện không thích hợp, rõ rành rành như vậy, cô thật không biết rồi cô ấy sẽ giải thích như thế nào với Trân Thanh Bắc. Đến bọn họ còn có thể nhìn ra cô khác thường, huống hồ gì người đầu ắp tay gối bên cạnh cô là Trần Thanh Bắc.
Cũng may là Tô Tiểu Mạch sau khi đi kêu người đến hỗ trợ, cô cũng chạy ngay vê nhà để nấu cơm. Cô cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, giống như người lúc nấy bị mất bình tĩnh không phải là cô vậy.
Khương Điềm Điềm ôm cái bụng đói cồn cào, lăng xăng chạy qua chạy lại để giúp đỡ Tô Tiểu Mạch làm com.
Bữa cơm rất nhanh cũng nấu xong, khi họ chuẩn bị ăn cơm thì Trần Thanh Bắc trở về. Bởi vì người gặp tai nạn bị chảy rất nhiều máu, nên trên người hắn cũng có dính một ít máu. Tô Tiểu Mạch hơi nhíu mày, nhưng vẫn dịu dàng nói: "Anh cởi quần áo ra đưa cho em đi, em sẽ giúp anh giặt sạch chúng."
Trân Thanh Bắc ừ một tiếng, nhìn thấy canh cá trên bàn, hắn liên nở nụ cười trên môi: "Anh trở về cũng đúng lúc lắm nhỉ?"
Trần Thanh Phong đấm vào hông hắn: "Anh không làm mà đòi có ăn sao?"
Trân Thanh Bắc nhướng mày, cười nửa miệng: "Không được sao? Dù sao cũng đều là do vợ của anh nấu." Nói xong, hắn cũng chẳng quan tâm xung quanh, lập †ức múc một chén canh đưa lên miệng húp: “Thật là ngon quá đi."
Tô Tiểu Mạch cũng múc cho mình một chén canh, từ tốn hỏi: "Người hôm nay gặp tai nạn thế nào rồi anh?"
Trân Thanh Bắc có chút kinh ngạc nhìn vợ mình, hắn không ngờ cô sẽ lại hỏi về người kia, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Anh cũng không rõ ràng lắm, hai người đó còn đang ở trong bệnh viên cấp cứu, anh cảm thấy mình có chút thừa thải nên về trước." Bằng không cũng chưa chắc giờ này hắn đã có thể trở về, hắn buông chén xuống, nghiêm túc hỏi: "Em quen hắn ta sao?"
Vợ chồng hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này trở về Trần Thanh Bắc cứ có cảm giác Tô Tiểu Mạch có nhiều thay đổi. Hắn cũng không biết vì cái gì lại khiến trong lòng hắn có chút hoảng loạn khi nghĩ đến sự thay đổi của cô. Hắn kỳ thực sợ hãi, sợ có một ngày Tô Tiểu Mạch sẽ rời bỏ hẳn.
Tô Tiểu Mạch cũng không giấu giếm, gật đầu: "Em biết hắn." Nói xong, cô chậm rãi nói tiếp: 'Em biết hắn nhưng hắn lại không biết em."
Tô Tiểu Mạch cố gắng để bản thân mình bình tĩnh nhất có thể, có trời mới biết cô đã cố chèn ép cơn phân nộ trong lòng mình đến mức độ nào. Tuy rằng, giết chết hắn ta vào lúc này là tốt nhất, nhưng cô thật lòng không muốn Trần Thanh Bắc thất vọng về cô, hắn đối với cô là huyết hải thâm thù, nhưng Trần Thanh Bắc lại chẳng biết gì cả. Đối với Trần Thanh Bắc mà nói, tất cả chẳng là gì cả.
Nhưng đối với cô, cơn ác mộng đó lại đến thêm lần nữa.
Tô Tiểu Mạch nén xúc động trong lòng, từ tốn kể: "Mùa xuân vừa rồi, không phải em lên huyện bán một chút đồ vặt vãnh sao? Cho nên là đã từng thấy qua người này. Tên khốn này ở trong đám người Cách Ủy Hội, dẫn người xét nhà, hãm hại người vô tội, đê tiện đến cùng cực. Người như vậy, cứu hắn chính là hại càng nhiều người hơn."
Bọn họ đến Cách Ủy Hội, có kết giao với tên anh trai này, mối quan hệ cũng rất tốt. Nhưng không ngờ bọn họ giúp đỡ hắn như vậy, hắn lại mang người đến hại cả nhà Trần gia. Cho nên Tô Tiểu Mạch nói như vậy, cô hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ bị vạch trần.
Không khí trên bàn cơm trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng hơn, ai cũng trâm mặc không nói lời nào, một lúc lâu sau Trân Thanh Bắc chậm rãi nói: "Hóa ra là bởi vì cái này. Những người đó thật sự quá tàn ác."
Đối với người của Cách Ủy Hội, đại đa số đều mang trong lòng sự chán ghét, ngay cả Trần Thanh Bắc cũng không ngoại lệ. Tuy rằng bọn họ không cùng một tổ chức, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được vài người thuộc hội này. Anh lại thấy nhiều nhất là những kẻ đón mạc, đổi trắng thay đen, tác oai tác quái, hãm hại người dân vô tội.
Anh thở dài một tiếng, ủ rũ nói: 'Không cứu người, lòng của anh sẽ rất dằn vặt không yên. Cứu người rồi, anh lại thấy có lỗi khi bản thân mình lại cứu một tên đại gian đại ác.
"Em biết anh là người chính trực, cho nên mới không ngăn cản anh. Nhưng mà Thanh Bắc ơi! Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem có để sót cái gì hay không? Người này không phải người tốt, em sợ anh cứu hắn ta xong rồi lại rước họa vào thân."
Khương Điềm Điêm nãy giờ ngồi ở một bên gật đầu phụ họa: "Đúng đó ạ... tên khốn đó lòng lang dạ sói lắm đó."
Trần Thanh Bắc cũng không phải là loại người hồ đồ, hắn lập tức cẩn thận nhớ lại: "Đám người bọn anh mang hắn ta đến bệnh viện công xã, nhưng là bởi vì quá vội vàng, trong nhóm bọn anh cũng không có ai mang tiền, đại đội trưởng liên đi đến công xã, tìm mấy lãnh đạo công xã đến xử lý chuyện này. Vả lại không phải cũng có thẻ công tác của hắn ta đó sao? Cho nên bọn họ cũng không sợ hắn sẽ quyt nợ. Thời điểm anh quay vè đây, bên phía bệnh viện còn chưa có kết quả nữa." Anh nói tiếp: "Có điều này, xe của bọn họ không phải bị hư ở ngay thôn của chúng ta sao? Công xã cũng sợ xe ném ở chỗ này sẽ có người tiện tay lấy đi, cho nên cũng sai người nhanh chóng xuống xem xét hiện trường, sẵn tiện xử lý chiếc xe đó luôn, anh cũng chỉ tiện đường nên dẫn họ về luôn."
Nếu không phải có xe trở vê thôn, hắn làm sao có thể về nhanh như vậy được chứ.
"Chắc là không phải do người gây ra tai nạn rồi bỏ trốn đâu, anh nghĩ là do tuyết lớn nên mới bị lật xe như vậy."
Tô Tiểu Mạch: "Loại tai hoạ như thế này, có chạy trời cũng không khỏi nắng đâu. Tên đó sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt thôi."
Khương Điềm Điềm gật đầu đồng ý: "Đúng vậy... đúng vậy."
Trân Thanh Phong khẽ bật cười, xoa nhẹ đầu Khương Điềm Điềm, trêu chọc: "Chỗ này của em hình như bị thiếu một chút hạt rồi."
Khương Điềm Điềm trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong: "Thiếu hạt gì? Anh nói cho rõ ra cho emil"
Mắt thấy hai người lại muốn mồm mép bịp người, Trân Thanh Bắc chần chờ một chút, đành nói sang chuyện khác: "Tiểu Mạch, chị ba em..."
Tô Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn anh: "Chị ấy làm sao?"
Cô cùng người nhà họ Tô không có tình nghĩa cái gì hết, mấy người chị gái cũng là như thế. Cô cùng các người chị của mình, từ nhỏ đã bị mẹ mình tẩy não, là phải làm thế nào để đem lợi ích về cho nhà họ Tô, làm thế nào để giúp đỡ nhà họ Tô.
Cho nên mấy người chị gái của cô chỉ hận không thể móc tim, gan của mình ra, hay hiến hồn, thân, cốt, tủy của mình để cống hiến cho nhà họ Tô. Bọn họ không chỉ muốn bản thân mình cống hiến, mà luôn cả những người xung quanh mình cũng phải như vậy.
Đời trước cô cũng giống như các người chị của mình, cống hiến cho nhà họ Tô. Vậy nên khi sống lại một đời, cô lập tức cắt đứt quan hệ với họ, cãi nhau đến gà chó không yên, hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ này. Dù có như thế nào, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ phải gắn kết lại mối tình chị em chẳng có gì tốt đẹp này.
"Chị ba của em bị làm sao?" Tô Tiểu Mạch hỏi lại.
Trần Thanh Bắc thấp giọng nói: "Chị ba của em hình như bị chồng đánh đến nỗi phải đẻ non, giờ đang nằm trong bệnh viện. Hình như được hai ngày rồi."
Tô Tiểu Mạch lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến em, về sau nếu anh vô tình biết được những chuyện liên quan đến họ thì cứ mặc kê, anh cũng không cần giúp đỡ làm gì."
Không phải Tô Tiểu Mạch tàn nhẫn, mà là ký ức kiếp trước của cô quá mức khắc cốt ghi tâm.
Một mặt hại cô nhà tan cửa nát, mặt khác những người cô tin tưởng lại quay lưng bán đứng cô. Là ai đi chăng nữa cũng thừa biết bản thân mình nên làm cái gì.
Người cô hận nhất vẫn chính là cô, gặp không đúng người để họ dẫn đến bầy sói đói, nhưng cô lại càng hận hơn những người bán đứng cô, ép cô vào đường cùng, khiến cho cô đến cả một lối thoát cũng không có.
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Thanh Bắc, em chỉ nói ngắn gọn một lần nữa thôi, có một số người, cho dù anh giúp cho họ một vạn lần cũng là vô dụng. Họ ở bên trong; cốt tủy chính là không xứng đáng để được giúp đỡ. Cho nên người của nhà họ Tô, bất luận là gì có liên hệ cùng với người nhà họ Tô, em đều mong anh đừng có dính dáng vào."
Cô nghiến chặt hàm răng, gần từng chữ: "Em hận bọn holIIII"
Trần Thanh Bắc là người hiểu rõ Tô Tiểu Mạch nhất, anh biết cô có bao nhiêu lương thiện, cùng với sự ôn nhu, có thể đem một người căm hận đến mức độ này, có thể thấy được người nhà họ Tô đã làm rất nhiêu chuyện quá sức chịu đựng với cô.
Anh cầm tay Tô Tiểu Mạch, kiên định nói: "Anh đều sẽ nghe theo em."
Tô Tiểu Mạch bật cười. Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người trộm cười nhìn anh chị mình, vốn dĩ thấy sắc mặc của hai người bọn họ đã vô cùng khó coi, cứ sợ là sẽ có một cuộc tranh luận, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hòa hoãn, lại còn có vẻ ngọt ngào tình cảm hơn nữa chứ.
Trân Thanh Phong phá vỡ bầu không khí: "Điềm Điêm, em mau dùng bữa đi, thừa dịp hai người bọn họ nói mấy chuyện vớ vẩn ấy, chúng ta tranh thủ ăn cho hết mấy món ngon này đi."
Khương Điềm Điềm cong cong đôi mắt, khóe miệng cười cười: "Đúng rồi... chúng ta phải ăn nhanh lên."
Cũng may hôm nay đại đội trưởng ở trong thôn, bằng không thì sẽ lại càng phiền phức hơn. Mọi chuyện đại đội trưởng đều đứng ra xử lý hết, không phải rất tốt hay sao?
Tô Tiểu Mạch thừa biết loại báo thù này không phải làm một lần là có thể giải quyết xong, mọi chuyện đều phải bày mưu tính kế kỹ lưỡng. Cho nên cô rất nhanh cũng khôi phục lại tâm tình, cô còn phải làm món thỏ xào cay cho bữa cơm tối nữa.
Tô Tiểu Mạch lần lượt xào ớt cay cùng thịt thỏ, hương vị cay nồng liên xộc vào mũi.
Khương Điềm Điềm cảm thấy đây đích thị là sự mê hoặc nhất thế gian.
Mùa đông mang theo những cơn gió rất lớn, mặc kệ là nấu món ăn ngon đến như thế nào đi nữa, mùi hương cũng rất nhanh tiêu tán trong không khí chẳng còn đọng lại gì. Chạng vạng tối, cả nhà họ Trân lần lượt trở về, Bà Trân nhìn thấy ống khói đang bốc khói, bà chỉ tay nói: "Chắc là Tiểu Mạch đang làm cơm tối đây mà."
Vừa kéo cửa chính ra, bước vào sân, một mùi hương mạnh mẽ thơm nức mũi xông thẳng vào lỗ mũi họ.
Bà Trân lão đảo một cái, bà chật vật nắm lấy cánh cửa, kinh ngạc hô: "Đang nấu thịt đấy sao!" Hương thơm mạnh mẽ, cùng ba chữ "Đang nấu thịt" của bà, thật sự quá đỗi mê hoặc, lập tức khiến cho cả nhà vui vẻ ra mặt.
Khương Điềm Điềm nguyên bản còn ngồi xổm một bên giúp nhóm lửa, nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài, cô lập tức đứng dậy, vui mừng cười nói: "Mẹ, chị năm đang làm món thịt thỏ xào cay!"
Bà Trần: "..."
Bà giật mình nhìn Tô Tiểu Mạch đang luống cuống tay chân, kinh ngạc nói: "Các con thật sự bắt được thỏ sao?"
Khương Điêm Điềm gật đầu: "Đúng vậy đó ạ, trên đường tụi con trở về. Anh năm đã bắt được con thỏ này nè." Sau đó cô lại tranh thủ nói tiếp: 'Là do con nhìn thấy con thỏ đó trước đó, mẹ thấy con giỏi chura?"
Bà Trần: "II"
Chị dâu hai Trần:"... Bởi vậy cô ấy đã nói bao nhiêu lần rồi, vợ của Tiểu Lục chính là "người may mắn' chính hiệu!
Lời này cũng ít nhiều là chửi thâm, nếu là nói ra, như vậy bảo đảm phải bị Bà Trân phê bình. Những lời này là Bà Trần thường hay nói ngoài miệng, chứ cũng chẳng phải lời thật tâm của chị dâu hai Trần!
Bà Trân nhìn chằm chằm vào thịt thỏ, nghi hoặc nói: "Sao nhiều thịt như vậy? Con... con... con... đều là do con làm sao?"
Bà Trần không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch cũng thoải mái gật đầu: "Con thỏ này cũng không quá béo, trong nhà nhiều người như vậy nên con nấu hết luôn."
Bà Trần đưa tay lên ôm ngực, bà cảm thấy đau lòng muốn chết đi sống lại.
Đó là một con thỏ, một con thỏ đó nhai
Rõ ràng có thể thêm một chút đồ ăn khác vào là có thể ăn được nhiều bữa, vậy mà cô lại đem tất cả ra nấu hết một lần, Bà Trần cảm thấy đáy lòng đau xót vô cùng.
Thật là xa xỉ quá đi mà! Bọn họ cũng đâu phải là người giàu có gì mà có thịt, có cá ăn uống phủ phê chứ?
Bà Trần nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch, khó chịu nói: "Tiểu Mạch à, con lại không biết tiết kiệm rồi!" Tô Tiểu Mạch ngoan ngoãn đáp lại: "Mẹ à! Chẳng phải lúc sáng mẹ đã nói sẽ cho con nấu thịt thỏ nếu như con bắt được hay sao?"
Bà Trần: "..."
Đúng là bà đã đáp ứng, nhưng bà làm sao biết được mấy đứa con của bà lại sẽ thật sự bắt được thỏ. Càng không nghĩ đến, cô sẽ đem nguyên con thỏ đi nấu thức ăn đâu.
Khương Điềm Điềm mắt thấy Bà Trần đau lòng đến độ có thể té xỉu bất cứ lúc nào, cô lập tức chạy đến đỡ lấy bà, an ủi: 'Mẹ à! Con dìu mẹ vào phòng nhé, ở bên ngoài trời lạnh như vậy, chắc là lại bị ốm rồi đây! Con với chị năm đã nói với nhau suốt một buổi chiều, cả nhà mình đứng ngoài trời đông lạnh lẽo kiểu gì cũng bị nhiễm lạnh. Nên nấu món gì đó thật cay, thật nóng để xua tan đi khí lạnh trong người, kẻo lại đổ bệnh tốn nhiều tiên hơn! Cũng may tụi con trên đường về bắt được một con thỏ, vừa lúc có thể ăn chút thịt, lại có thể đổ mồ hôi, còn có thể bồi bổ một chút. Mẹ thấy có đúng không?"
Bà Trân gật gật đầu.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Mọi người mau vào nhà hết đi ạ, em có chuẩn bị canh gừng nóng cho mọi người uống cho ấm, đã nấu xong hết cả rồi ạI"
Canh gừng đã sớm được nấu xong, đồng thời cũng đã cho hết vào phích nước.
Mùa đông lạnh lẽo thế này mà có một phích nước gừng nóng thì còn gì bằng nữa chứ.
"Nước gừng này là do em mới nấu xong, mọi người chỉ cần uống một ngụm là lập tức cảm thấy thoải mái lên liên."
Khương Điềm Điềm quay sang gọi chồng mình: "Anh Tiểu Phong, anh mau giúp đỡ mọi người đi!"
Trần Thanh Phong buổi chiều không có việc gì làm, anh liền chủ động giúp Khương Điềm Điềm, anh bước ra đón nhận đồ đạc ở trong tay bọn họ, nhưng mở miệng càm ràm: "Em cũng thật là, làm như bọn họ không có tay chân hay sao lại phải bắt anh ra giúp cơ chứ?"
Khương Điềm Điêềm nhíu chân mày, nói rất đúng lý hợp tình: "Bên ngoài trời lạnh như thế nào anh cũng biết, họ đứng ở ngoài cả ngày, tay chân chắc là sớm tê cóng rồi. Giúp đỡ một chút thôi mà anh nói nhiều như vậy làm gì, anh mau nhanh tay lên đi."
Khương Điềm Điềm lấy chén ra, đổ hơn phân nửa chén canh gừng, cô thần bí nói: "Chắc mọi người còn chưa biết, hôm nay trong thôn chúng ta xảy ra chuyện..."
Khương Điềm Điềm đưa tay giữ chặt Bà Trần, vẻ mặt bát quái: "Có chiếc xe bị lật ở cửa thôn..."
Khương Điềm Điềm nhanh chóng kể lại qua loa sự việc đã xảy ra, cô rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của Bà Trân và cả nhà, khiến cho họ quên mất việc nấu hết cả một con thỏ cho một bữa ăn.
Bà Trân kinh ngạc hỏi lại: "Thanh Bắc đưa người ta đi bệnh viện sao?" "Đúng vậy đó ạ."
"Nhưng cũng chỉ là đưa đến bệnh viện thôi, anh năm cũng lập tức quay về, người kia thuộc Cách Ủy Hội, mẹ cũng biết mà, mấy người đó đâu có dễ sống chung. Nhà chúng ta cũng không nghĩ chiếm được lợi ích gì từ nhóm người đó. Càng không muốn đi theo chân họ bợ đỡ."
"Đúng... đúng... đúng... những người đó không dễ gì sống chung đâu." Bà Trần cũng nhiều lần ra ngoài, ít nhiều cũng bắt gặp được những lúc mấy người này làm chuyện xấu xa. Bỗng dưng chị dâu tư Trần phun một bãi nước bọt xuống đất, thấp giọng nói: "Bọn chúng đâu xứng đáng làm người, tất cả đều là mặt người dạ thú."
Em trai của cô chính là bởi bọn khốn kiếp đó mà xảy ra chuyện, cuộc đời này cô hận nhất là bọn chúng.
"Chị tư à, chị nói rất đúng. Mặc dù em chỉ mới đi lên huyện được một lần, những cũng đã nhìn thấy bọn khốn đó diễu võ giương oai, ức hiếp người khốn cùng." Khương Điêm Điềm cầm tay chị dâu tư Trần an ủi.
Chị dâu tư Trần lại tiếp tục mắng: "Bọn chó má thì còn nói làm cái gì nữa, còn thua cả cầm thú."
Chị dâu tư Trần lại tiếp tục chửi mắng, cô mắng đến đâu, Khương Điềm Điềm liên tiếp gật đầu đến đó: "Chị mắng rất hay, mắng rất đúng."
Bà Trân nhìn thấy chị dâu tư Trân càng mắng càng hăng, bà ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Những lời này chỉ được nói ở nhà, đừng mang ra đường nói lung tung, nếu lỡ có người nghe thấy, không chừng lại rước lấy phiền toái về nhà!"
Chị dâu tư Trân ngoan ngoãn đáp: "Con hiểu rồi mẹ."
Tuy rằng cô ấy oán hận những người đó đến cùng cực, nhưng lại không dám đi ra ngoài nói. Hiện tại hoàn cảnh cô như thế nào cô cũng biết, ăn nói linh tinh không khéo lại rước vê phiên phức.
"Đúng rồi, Thanh Bắc đâu?"
Trần Thanh Phong lớn tiếng giải thích: "Anh năm có nói là anh ấy có thiết lập một cái bấy ở trên núi, cho nên đã đi lên đó xem thử xem có dính được con gì không? Từ nãy đến giờ còn chưa có trở về nhà."
Bà Trần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Không biết bao giờ nó mới trở về nữa?"
Trần Thanh Phong thoải mái nói: "Chắc là sẽ nhanh về thôi mà mẹ." Sau đó anh mỉm cười hỏi: "Mọi người hôm nay ở bên đó xem đóng phim như thế nào rồi ạ?"
Nhắc tới cái này, người nhà họ Trần liên lập tức trở nên hào hứng. Bà Trần lập tức nói: "Các con chắc cũng hiểu rõ về Trì Hiểu Hồng đúng không?" Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm liên tục gật đầu, bọn họ đương nhiên phải biết rõ ràng rồi.
Bà Trần liên cao giọng kể: "Nữ thanh niên trí thức Trì Hiểu Hồng đó cũng đi xem người ta đóng phim điện ảnh. Nghe nói nữ diễn viên đóng vai tiểu thiếp của Hoàng Thế Nhân không được khỏe, cho nên đoàn phim liền muốn tìm một cô gái xinh đẹp để thế vai. Tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy ai thích hợp? Đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu nhìn thấy Trì Hiểu Hồng cũng ở đó, sẵn tiện ông ta cũng có thiện cảm với cô ta, liền chủ động đề cử cô ta với đoàn phim. Ôi trời ơi, cái cô Trì Hiểu Hồng đó không ngờ cũng muốn trở thành đại minh tinh."
Chị dâu hai Trần cũng hùa vào kể tiếp: "Ở trong thành phố điều xuống nguyên một đoàn người, tất cả đều chịu lạnh rất kém, đến vùng này của chúng ta lạnh quá họ chịu không nổi nên đến tận mười mấy người đều ngã bệnh. Nhưng việc đóng phim này thì không thể trì hoãn, cho nên đạo diễn liền muốn tìm một ít dân địa phương chúng ta để thay thế. Nói thì nói vậy thôi, chứ chuyện tốt làm gì đến lượt chúng ta? Tất cả người được chọn đều là người thuộc đại đội Dương Liễu hết rồi."
Chị dâu ba Trân hậm hực nói: "Chị tự cảm thấy chị diễn cái vai người hầu kia cũng khá tốt, đáng tiếc không ở trong đại đội chúng ta, chị liền bị vụt mất cơ hội. Cái cô gì gì đó đóng cái vai người hầu đó còn chưa chắc đẹp bằng chị đâu."
Chị dâu tư Trần lập tức cười trêu chọc: "Chị thì chỉ có vứt đi chứ đóng phim cái gì, cái mặt chị cứ như bị ba cái cửa kẹp lại, với cái bộ dạng này chị có đóng vai nào cũng không hợp."
Chị dâu ba Trần lên tiếng phản bác: "Tại sao chị lại không hợp chứ? Em dâu à, em nói vậy là không đúng rồi nha! Chị không hợp, em chắc hợp quá à? Em thử vào soi gương xem cái mặt của em có ra hình ra dạng gì không?"
Bà Trần nhìn thấy hai đứa con dâu của mình càng cãi càng hăng, bà trợn to mắt, lớn giọng quát: "Hai đứa cũng chẳng có khác biệt gì nhau lắm đâu, thích cãi nhau quá thì cứ đứng ở đó mà cãi, hôm nay cũng đừng có ăn cơm." Cả gia đình lập tức an tĩnh lại. Nói gì thì nói chứ không ăn cơm là không có được. Tối nay là món thịt thỏ xào cay đó nha!
Là thịt thỏ đó nhai
Cho dù bất cứ cái gì đi chăng nữa đều không thể sánh bằng thịt.
Mọi người cùng nuốt xuống một ngụm nước miếng! Thèm quá rồi!
"Con thấy như vậy cũng là chuyện tốt mà có đúng không ạ? Cũng coi như là Trì Hiểu Hồng hoàn toàn ở lại đại đội Dương Liễu rồi đi!" Trần Thanh Phong tò mò hỏi.
Bà Trần gật đầu: "Không chừng đúng là như vậy đấy. Hôm nay đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu vừa thấy cha con, liền chào hỏi qua loa, rồi còn nói chờ văn phòng công xã làm việc trở lại thì sẽ đi công xã làm thủ tục."
Anh tư Trần nhỏ giọng nói thầm: "Ông ta còn nói nguyện ý giúp anh nói một câu, để anh đến đoàn phim diễn vai nhân vật nhỏ!"
Anh ba Trần cũng cười nói: "Ông ta cũng nói với anh như vậy."
Thật ra mấy anh em trai nhà họ Trần cũng không phải là dạng người sôi nổi, vì tính cách họ cũng khá trầm ổn, nhưng chuyện này thật sự là quá hệ trọng, biết đâu qua vai diễn nhỏ, họ có thể trở thành đại minh tinh thì sao, thật đúng là làm người †a vui sướng.
Kế toán Trần bày ra ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm, ông nghiêm túc nói: 'Các con là óc heo hay sao? Các con nhìn thấy ông ta như vậy, có chỗ nào là giống có ý tốt không? Chẳng qua là kiếm cái cớ để làm khó làm dễ cha thôi! Chủ yếu là muốn các con hùa với ông ta bức hiếp cha! Cha nói cho các con biết, các con có vai diễn hay không cũng mặc kệ, về sau cha sẽ không đi đến đại đội Dương Liễu đó nữa. Cha tuyệt đối sẽ không làm một lão già khờ khao bị người ta chê cười đâu!"
Tâm tình kế toán Trần cũng không mấy dễ chịu, ông lạnh giọng nói: "Có nghe rõ hay không!?" Trong nhà hết người này đến người kia đều rụt vai, đồng thanh nói: 'Đã biết rồi am
Kế toán Trần bực bội nói tiếp: "Vẫn là đại đội trưởng suy nghĩ thấu đáo, không đi đại đội Dương Liễu kia xem náo nhiệt. Chắc là thừa biết ông ta mới nhận được chút lợi ích liền lên mặt, không biết chính mình họ gì! Còn đòi giới thiệu vai diễn cho nhà chúng ta? Ông ta là cái thứ "chồn đến tìm gà chúc tết", không có tốt lành gì!"
Trân Thanh Phong chen miệng vào: "Được rồi cha, cha nói từ trên xuống dưới, không phải là cha ghen ghét với người ta đó chứ?"
Kế toán Trần lập tức phun một bãi nước bọt xuống đất: "Cha khinh, cha ghen ghét cái rắm ấy! Cha bộ không có ai khác để ghen ghét hay sao mà lại đi ghen ghét ông già dở hơi đó chứ?"
Trân Thanh Phong nở nụ cười ranh mãnh: "Ha ha ha, con hiểu rồi."
Kế toán Trần giận đỏ mặt: "Con thì biết cái gì! Con mà còn dám nói hươu nói vượn, cha sẽ đánh chết conl"
Kế toán Trần rõ ràng là đang thẹn quá hóa giận, Trân Thanh Phong lập tức giơ hai tay lên đầu hàng: "Vâng... vâng... vâng... cha không hề ghen ghét ai hết. Là con đang nói hươu nói vượn thôi."
Anh chỉ nói bâng quơ như vậy thôi, nhưng lại khiến cho mọi người tưởng là thật, ai cũng nghĩ kế toán Trần thật sự ghen ghét với đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu.
Kế toán Trần vẫn còn đang nổi nóng, nhìn ông như con rồng lửa đang hung hăng phun lửa khắp nơi.
Khương Điềm Điềm lập tức giải vây, giọng cô mềm nhẹ như bông: "Cha à, cha đừng nổi nóng như vậy." Cô giấu hai tay bên trong ống tay áo, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ông."
"Cha đừng tức giận anh Tiểu Phong. Tình cách của anh Tiểu Phong là như vậy đó cha, anh ấy chỉ muốn làm cho bầu không khí trong nhà mình sôi nổi lên thôi!"
Người nhà họ Trần: "..."
Không khí 'sôi nổi cái nỗi gì chứ!!!
Không khí như vậy chưa đủ Sôi nổi hay sao?
"Cha ơi! Thanh Bắc đã trở lại." Tô Tiểu Mạch cất giọng nói, mang theo niềm vui hớn hở cô nói tiếp: "Có thu hoạch được gì không anh?"
Vừa nghe xong, Bà Trần liền chạy thật nhanh ra ngoài. Ba bước bà cũng rút ngắn thành hai. Bà thật sự sợ thịt rừng mà vào tay Tô Tiểu Mạch sẽ bị cô nấu sạch sẽ trong một lần.
Trân Thanh Bắc phấn khởi trong lòng, trên mặt đều là ý cười, hắn đem đồ vật để ở gian ngoài, vui vẻ hất cằm nói: "Mọi người nhìn xem con bắt được con gì mang về nè?"
Người một nhà vô vập ào tới, ai cũng kinh ngạc đưa tay bịt miệng.
Khương Điềm Điềm thoải mái la to: "Dê núi!"
Trân Thanh Bắc vậy mà lại có thể săn được một con dê núi.
Trân Thanh Bắc cũng không nghĩ tới lần này lên núi hắn lại gặp may mắn như vậy, hắn đưa tay ra sau lưng mình nhanh chóng móc ra một con thỏ đưa lên cao, cười nói: 'Mọi người thấy thế nào?"
Bà Trần ôm ngực mừng rỡ, bà hớn hở nói: "Ối giời ơi! Lạy Chúa, lạy trời, con sao có thể may mán đến như vậy cơ chứ."
Trần Thanh Bắc tự tin đáp: "Cái gì số phận với không số phận, con thấy là bởi vì mọi người ở đây không biết săn bắt thú rừng, cho nên đông vật trong rừng tương đối nhiều. Cho nên con mới dễ săn bắt được nhiều như vậy."
Sau đó hắn lại nói thêm: "Này nếu mà là ở chỗ chúng con cắm quân thì đừng nói đến thú rừng, đến cả một con gà rừng cũng săn không được! Mọi người đều đã săn bắn thành thói quen rồi, mấy con vật này dễ gì thoát nổi."
Đại đội Tiền Tiến bọn họ cũng không biết săn bắt thú như thế nào, cho nên động vật trên núi thật đúng là không ít. Hắn vốn dĩ cũng không biết, nhưng bởi vì đi nhập ngũ hai năm, cái gì cân học cũng đều đã học!
Anh vui vẻ vỗ vỗ ngực mình: "Để hôm nào em dẫn mấy anh lên núi, xem thử coi còn có thể thu hoạch được cái gì hay không?”
Trân Thanh Bắc càng nghĩ càng cảm thấy viễn cảnh sắp tới thật tươi đẹp! Hắn hào hứng nói: 'Hay là chúng ta cho vợ chồng chị ở huyện, để cả nhà chúng ta cùng nhau xum vầy, ngồi quây quần ăn nồi lẩu dê này."
Bà Trần vui vẻ đồng ý: "Được thôi!" Bà liền ra trước phân phó cho mấy đứa con trai: "Thằng hai, thằng ba, hai đứa mau đến đây mang con dê này đi làm thịt đi!"
Tuy rằng vào mùa đông, dê cũng không được béo tốt cho lắm, nhưng bởi vì là thịt dê, mà còn là dê rừng thì thịt của nó cũng ngon hơn rất nhiều.
"Chúng ta nấu thịt dê, thêm một chút dưa chua, bỏ thêm nấm vào, thế là thành nồi lẩu dê rồi. Nếu là mùa hè thì tốt rồi, chúng ta còn có thể cho vào vài nguyên liệu khác, đáng tiếc hiện tại là mùa đông, cũng không có gì để thêm." Bà Trân nghĩ đến nồi lẩu dê, bà vui vẻ nói.
Tô Tiểu Mạch đang nhanh tay nấu nướng, đột nhiên liền dừng lại một chút, cô quay đầu lại nói: "Chúng ta có thể ở nhà trông giá đỗ xanh mà."
"Sao chứ?" Mọi người đều nhất trí nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch tựa hồ đang suy nghĩ một chút, cô chậm rãi nói: "Con cũng chưa có thử qua, nhưng có nghe người ta nói có thể trồng giá từ đỗ. Con thấy chúng ta có thể làm thử, nếu được thì mình lại có thêm một loại đồ ăn, còn không thành thì thôi vậy."
Vào mùa đông như thế này, đồ ăn mới mẻ so với thịt đều quý giá giống hệt nhau. Bà Trần tất nhiên là nguyện ý làm thử rồi: 'Nếu thành công thì tốt quá." Khương Điềm Điềm cũng hưng phấn ra mặt, hớn hở nói: "Chị năm à, chị nhất định có thể thành công được mà."
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười ngọt ngào: "Chị mượn tạm mấy lời may mắn của em nhét"
Cô cảm thấy một cô gái tâm tư đơn sơ và ngây thơ như Khương Điềm Điềm, số mệnh chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
"Đêm nay con sẽ bắt đầu làm thử."
Nói chuyện qua lại một hồi, cô đã dọn xong thức ăn lên bàn. Cả nhà đều bị hấp dẫn bởi nồi thịt thỏ xào cay, ở cái thời đại này có thể ăn được thịt thì chính là điều tốt nhất trên đời.
Sau đó chính là lúc mọi người nhiệt liệt dùng bữa tối của mình.
Có việc gì quan trọng hơn bữa cơm thịt không? Đương nhiên tất cả đều không quan trọng bằng!
Khương Điềm Điềm liền cảm thấy trong lòng hưng phấn vô cùng, cô thâm nghĩ 'Nam chính cùng nữ chính của thế giới này có khác, nói đúng hơn là con trai của trời cưới cô gái khuê cát, so với người khác thì đều gặp vô vàn thiết đãi. Tô Tiểu Mạch làm cái gì cũng đều thuận lợi thành công, còn Trân Thanh Bắc chỉ cần nhẹ nhàng lên núi là bắt được một đống thịt rừng để cải thiện sinh hoạt.
Từ lúc Trần Thanh Bắc trở vê đến giờ, mấy ngày này nhà bọn họ ăn tết đến phủ phê, ăn thịt hết bữa này đến bữa khác.
Mùng 10 tháng Giêng, gia đình Trân Hồng cũng từ trên huyện trở vê, đường xá vô cùng khó khăn, bởi vì gặp phải tuyết lớn, khắp nơi đều đóng băng nên đường đi cũng chật vật hơn. Cô cùng chồng và hai đứa con trai về nhà hai lốc sữa mạch. Lần nào Trân Hồng mang về quê thăm nhà cũng mang theo rất là nhiêu quà cáp.
Nhưng lần này Trần Thanh Bắc gọi cả nhà bọn họ về ăn cơm, Trần Hồng nhìn qua nhìn lại trong nhà mình thật sự không có cái gì phù hợp để làm quà về nhà tặng cho cha mẹ, nhà cô chỉ còn có một ít đồ khô, mà mấy món đó nhà mẹ đẻ cô cũng có. Mà Cung Tiêu Xã mới vừa khai trương lại, cũng chưa có cái đồ vật gì để mua cả.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng còn cách nào, Trần Hồng chỉ có thể xin cha mẹ mình hai lốc sữa mạch nha, để bọn trẻ về làm quà. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần mang không đi tay không là được.
"Mẹ à! Còn xa lắm không ạ?"
"Tới ngay thôi con." Cả nhà bọn họ chậm rãi bước vào thôn.
"Hồng phải không? Dì đứng đẳng xa cũng nhìn ra con ngay, sao rôi? Con về nhà mẹ đẻ à?" Mấy người phụ nữ lớn tuổi cùng nhau đi ra ngoài, nhìn thấy cả nhà Trần Hồng nên đến chào hỏi.
Trân Hồng cũng nở nụ cười xã giao: 'Dì ba cùng với các dì đây là đang đi đâu sao ạ??"
"Chúng ta đang đi đến đại đội Dương Liễu! Nhà dì cùng đại đội trưởng đại đội Dương Liễu cũng có chút thân thích. Cho nên ông ấy đã giúp đỡ cho con gái của dì được tham gia đóng phim, vào vai phục vụ của một nhà hàng. Dì đang mang cơm qua bên đó cho con bé."
Cha mẹ của cô gái kia không nén nổi tự hào nên kể tiếp: "Chưa hết đâu nhai Đoàn phim người ta không chỉ bao cơm hộp, bên trong còn có thịt nữa. Dì mới suy nghĩ, cả một hộp cơm lớn như vậy, một cô gái nhỏ như con gái dì sao mà ăn hết. Cho nên dì mỗi ngày đều giả vờ sang đưa cơm, sẵn mang thức ăn thừa về rồi cho vào nồi nấu lên, biết đâu còn nếm được một chút nước luộc thịt."
Càng nói họ lại càng đắc ý.
Chuyện tốt như vậy, cả cái thôn này cũng chỉ có duy nhất mình con gái của dì ba là được nhận đãi ngộ đó. Thời điểm thu hoạch vụ mùa, tất cả mọi người còn chê cười đại đội Dương Liễu không chăm chỉ làm việc, cho nên thu hoạch không được tốt! Vậy bây giờ thử nhìn xem, có phải người ta đang phát triển hơn hay không? rực rỡ "Dì đi trước đây.
Trân Hồng gật gật đầu: "Vâng ạ."
Mắt thấy mấy người phụ nữ trung niên cùng nhau rời đi, Trần Hồng thấp giọng nói: "Dạo gần đây công xã cũng có rất nhiều người đi đến đại đội Dương Liễu." "Mẹ à! Con cũng muốn xem người ta đóng phim điện ảnh."
Đừng nói là đóng phim điện ảnh, kể cả là xem điện ảnh thì bọn họ cũng chỉ từng được xem qua vài lân. Mấy đứa con của cô tất cả đều rất phấn khích, đứa nào đứa nấy cũng đều muốn đi xem đóng phim.
Trần Hồng nổi giận trừng mắt: "Các con yên lặng hết cho mẹt Rồi ai sẽ dẫn các con đi đây hả? Bên kia nhiều người như vậy, lộn xộn nếu lỡ lạc mẹ rồi bị mấy bà bắt cóc bắt đi đem các con bán cho mấy nơi đày đọa trẻ em. Xem các con sẽ sống chết ra làm sao! Hiện tại mấy bà bắt cóc cũng không thèm bắt các cô gái trẻ, chỉ thích bắt trẻ con về để duy trì nòi giống cho bà ta. Các con cũng đừng có cảm thấy ở nông thôn này nhàm chán. Cả nhà ngoại của các con đều là sống ở nơi này đó, ở đó mà còn mơ đi đến nơi khác! Mẹ nói cho các con nghe, ở nông thôn này, nhà ngoại các con cũng coi như là nhà giàu có rồi đó."
Vừa nói xong, ba đứa nhỏ đều nhất trí gật đầu liên hồi, bọn nhóc cũng không dám nói thêm gì nữa.
Vốn bọn nhỏ nghĩ rằng nhà ngoại bọn chúng thật là nghèo khổ, nhưng không nghĩ tới lại là nhà giàu có. Bọn nhỏ cũng không biết vùng quê nghèo nàn sẽ có hình dạng như thế nào.
Nhưng khi đi học trong trường, cũng có vài bạn học thật sự rất nghèo, bọn nhỏ nhìn cũng có thể hiểu được phần nào. Một cậu nhóc mười mấy tuổi, mà khi đi học chỉ ăn một cái bánh bằng nắm tay đen xì, bọn nhỏ cũng không biết cái đó là cái gì.
Mắt thấy đã sắp đi tới cửa nhà, bọn họ liền nhìn thấy một người bước ra ngoài đổ nước, Trần Hồng cất tiếng gọi: "Em dâu!"
Khương Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy cả nhà Trân Hồng đang bước đến. Cô cũng chạy nhanh đến đón: "Mọi người đã đến rồi!" Cô cũng không đợi Trần Hồng nói gì, lập tức thấp giọng nói: "Chị hai à! Nhà chúng ta hôm nay ăn lẩu dê."
Trân Hồng kinh ngạc trợn to mắt nhìn chằm chằm cô, cái loa nhỏ Khương Điềm Điềm cũng không bỏ qua cơ hội phát thanh, cô nhanh nhảu nói: "Thật đó chị, cách đây vài này, anh năm ở trên núi bắt được một con dê, hì hì."
Trân Hồng còn chưa có phản ứng, mấy đứa con nhỏ của cô đã nhảy cẩng lên vui sướng reo vang: "Lẩu dê! Được ăn lẩu dê, thích quá đi mất thôi!"
Khương Điềm Điềm lập tức đưa ngón tay lên miệng, ra dấu giữ im lặng: "Các con nhỏ tiếng một chút." Cô vui sướng nói thêm: "Mấy ngày nay đều chờ các con trở về để cùng nhau ăn nồi lẩu thịt dê đó."
Uy lực của nồi lẩu dê thật sự quá mạnh, cả một nhà họ Trần vừa mờ sáng đã bận tối mặt, tối mũi để làm thịt dê.
Trần Hồng vừa vào cửa liền nhìn thấy mấy đứa em dâu của cô bận bịu, hì hục làm việc. Tâm mắt cô lập tức dừng lại ở trên mấy cái bồn, suýt chút nữa trong mắt cũng muốn rớt ra: "Sao còn có giá đỗ nữa vậy?" Giá đỗ lạ lãm như vậy... ôi mẹ ơi.
Trân Hồng đưa tay dụi dụi mắt, cô cho rằng chính mình đang nhìn lầm rồi, nhưng sự thật nói cho cô biết cô không hề nhìn lâm.
Nhưng cô vẫn không tin vào mắt mình, cho nên ngạc nhiên hỏi: "Chị không nhìn lầm đúng không?"
Khương Điềm Điềm giống như một "hướng dẫn du lịch thực thụ, cô chạy nhanh đến nói: "Không có đâu, đây chính là giá đỗ, chị thấy thế nào? Không tồi đúng không ạ? Để em nói cho chị hai nghe, chị năm đúng thật là lợi hại, vậy mà có thể phát minh ra giá đỗ này. Sau này vào mùa đông, nhà của chúng ta cũng có rau xanh tươi sống để ăn đấy ạ."
Trân Hồng: "..." Cô nhìn Tô Tiểu Mạch một hồi lâu, một lúc sau mới mở miệng nói: "Em thật sự rất là lợi hại."
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Em cũng chưa làm lần nào, chỉ là đã từng nghe người ta nói qua cho nên mới mạo muội làm thử thôi, không nghĩ tới là chỉ làm lân đầu đã thành công.
Tô Tiểu Mạch đối với Trân Hồng cũng không có mang tư thù gì, vậy nên cô thoải mái nói: "Buổi chiều không có việc gì để em dạy cho chị, chị cũng có thể ở nhà làm giá đỗ, không cần biết ít hay nhiều, nhưng mùa đông cũng có rau để ăn."
Trần Hồng không nghĩ tới Tô Tiểu Mạch sẽ nói như vậy, cô ngây người ra nhìn Tô Tiểu Mạch.
Mùa đông có thể trông ra rau xanh, chỉ cần có thể mang ra chợ bán, chắc chắn sẽ bán được với giá rất cao, người bình thường nếu có phương pháp làm giá đỗ này chắc chắn sẽ giấu cho riêng mình.
Không nghĩ tới cô em dâu này lại không giữ riêng mà thoải mái chia sẻ bí quyết cho cô.
Trân Hồng lại đưa mắt nhìn Khương Điềm Điềm đang vui sướng đứng bên cạnh, cô cũng nhớ tới cô gái nhỏ này ban đầu đến cả phương pháp làm xà phòng cô cũng mang ra hướng dẫn cho mọi người.
Trong một khoảnh khắc, cô chân thành nói: "Gia đình họ Trần thật là tích đức mấy đời mới có thể cưới các cô gái tốt như vậy vào cửa làm dâu."
Tuy rằng lời này là danh cho Tô Tiểu Mạch cùng Khương Điềm Điềm, nhưng các con dâu khác của nhà họ Trần cũng vô cùng vui vẻ.
Phải biết rằng Trần Hồng rất giống Bà Trần, cô lại là người thành phố, bởi vậy trong mắt của mấy chị em dâu thì cô là dạng người mắt cao hơn đầu.
Cho nên ai cũng không nghĩ tới, cô lại có thể nói ra một câu như vậy, hỏi sao các cô con dâu của nhà họ Trần không vui vẻ cho được. Rất nhanh nồi lẩu dê cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nếu nói thật sự chuẩn bị thì cũng không nhiều lắm, nhưng bởi số lượng người ăn quá đông, cho nên lượng nguyên liệu cũng tăng lên rất nhiều.
Người một nhà vây quanh bếp lò, tất cả đều vô cùng náo nhiệt, cùng nhau bắt đầu ăn lấy ăn để.
Mùa đông mà được ăn một nồi lẩu như vậy thì thật là ấm áp. Chưa kể đến gắp một cục thịt dê, thêm ít rau xanh vào giữa nồi cho chín, ăn một miếng đúng là mỹ vị nhân gian, món này quả thật là tuyệt đỉnh cú mèo.
Tài năng gắp thức ăn của Khương Điềm Điềm dù đã trải qua vô số lần luyện tập, nhưng vẫn không thể đạt được trình độ nhất đẳng.
Cũng may có Trần Thanh Phong giúp cô, cho nên Khương Điềm Điềm ăn rất nhiều. Cô ăn từng ngụm, vừa ăn vừa thưởng thức, đôi mắt thỏa mãn sáng long lanh.
"Để mẹ đem mì sợi lên." Mắt thấy nồi thịt cùng với đồ ăn cũng đã sắp chín rồi, Bà Trần liền vội đi lấy mấy tô mì sợi mà sáng sớm bà làm đem lên cho mọi người.
Mì sợi vừa được bỏ vào trong nồi đã sóng sánh hiện lên những màu vàng bắt mắt, tiếng nuốt nước miếng vang lên bên tai mọi người, ai nấy cũng muốn lấy đũa gắp lia lịa rồi.
Nhìn mì sợi như thế này khẳng định ăn vào sẽ rất ngon cho xem.
Quả nhiên đúng như tưởng tượng, một ngụm mì vừa nuốt xuống bụng, hương vị tỏa ra khiến người ta say đắm không thôi.
Khương Điềm Điềm vừa ăn vừa hít hà nói: "Ôi đúng là mỹ vị nhân gian mà."
Mặc kệ bản thân đã ăn qua biết bao nhiêu món ăn ngon, nhưng mà hiện tại cô cảm thấy không có gì ngon bằng nồi thịt dê trước mặt mình đây. Loại cảm giác này chắc sẽ tồn tại mãi sâu thẳm trong ký ức của cô cho mà xeml
Khương Điềm Điềm kẹp mì sợi chung với dưa chua ăn cùng một lúc, cô ăn cho đến khi bụng của mình tròn xoe, lúc này cô mới dựa lên trên vai của Trần Thanh Phong, vừa thở phì phò vừa nói: "Sao hôm nay chúng ta có thể ăn ngon được như vậy chứ!"
Lời này của cô là đại diện cho tiếng lòng của tất cả mọi người đang ngồi ở đây!
Trân Thanh Phong cũng ăn no căng cả bụng, anh vừa xoa bụng vừa cảm thán: "Đúng là ngon thật!"
Có thể nói bữa ăn hôm nay đúng là cực kỳ hoành tráng, đừng nhìn thấy mọi hôm Bà Trần khá là tiết kiệm, nhưng hôm nay bà đã cắt ra mấy ký thịt, còn có dưa chua, mộc nhĩ, đậu giá, cải trắng, nấm, cái gì có thể ăn chung với nồi thịt dê này bà đều lấy ra hết.
Ngoài ra mì sợi còn được làm rất đặc biệt.
Tổng hết thảy nhiêu đấy đồ ăn, nhà người khác có thể tiết kiệm ăn được rất lâu nhưng nhà họ đã lấy ra ăn hết trong vòng một bữa ăn mà thôi.
Một đám người ai nấy cũng đều ăn đến no căng da bụng, hiện tại không ai thèm động đậy, Bà Trân thấy thế liên nói: "Mấy cái người này làm như là ma đói vậy, nhìn xem có ai ăn xong mà mệt như nhà này không?”
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đó là đương nhiên rồi mẹ, đâu phải lúc nào nhà mình cũng được ăn thịt dê như thế này đâu! Mà công nhận là quá ngon luôn đó ạ, con cảm thấy nếu cho con ăn cả đời này con cũng sẽ thấy không đủ."
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng dùng sức gật đầu nói: "Con cũng vậy."
Đại Hổ cùng mấy đứa trẻ trong nhà cũng nhanh miệng hưởng ứng: "Con cũng vậy!" Mấy đứa trẻ đều cảm thấy bọn họ với chú của chúng đúng là có cùng tư tưởng với nhau.
Bà Trần bật cười, nói: 'Một đám mấy đứa chấu này, có ăn là được rồi, còn sau này để sau này tính, mình ăn trong nhà thì để trong nhà mình biết thôi đừng có ra ngoài nói với ai hết. Nếu để người khác biết sẽ theo dõi nhà chúng ta thì mai mốt đừng mong bà cho ăn nữa, đã biết chưa hả?"
"Chúng cháu biết rồi ạt"
Dù sao mấy đứa trẻ cũng đã lớn, đã hiểu chuyện cả rồi, cho nên khi nghe bà mình nói như vậy, chúng liên biết phải giữ bí mật như thế nào.
"Đi đi đi, mau đi lại giường đất ngồi đi, chị dâu tư Trần con dọn dẹp một chút đi." Chị dâu tư Trần nghe vậy liên đáp: "Dạ!"
Hôm nay đến phiên chị dâu tư Trần dọn dẹp, cô dù sao cũng rất rõ ràng, nhiệm vụ được phân công thì dù có muốn ngồi cũng phải đứng lên làm.
Hôm nay khó lắm cả gia đình mới được ngồi lại đông đủ như thế này, mọi người đều tụ tập lại giường đất ngồi nói chuyện với nhau, Trân Hồng kể chuyện mới vừa vào thôn đã gặp phải thím ba kể về chuyện của đoàn làm phim.
Nói đến chuyện đoàn làm phim thì đời trước hoàn toàn không có xuất hiện tình huống như vậy, cho nên Tô Tiểu Mạch cũng không nói gì cả mà chỉ ngồi nghe.
Nhưng thật ra có Khương Điềm Điềm tò mò nói: "Con cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ạ"
Thời điểm lúc cô đọc tiểu thuyết, cô cũng nhớ mang máng là không có sự xuất hiện của đoàn làm phim này, cho nên Khương Điềm Điềm luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô vừa nói câu đó thì ai nấy cũng quay sang nhìn cô.
Khương Điềm Điềm gãi gãi đầu, dịu dàng nói tiếp: 'Bộ mọi người không cảm thấy kỳ lạ giống con sao a?"
Người khác nghe vậy cũng không nói gì nhưng mà lúc này Trần Thanh Phong lại lên tiếng nói: "Quả nhiên bởi vì chúng ta là hai vợ chồng có khác, anh cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp ở cái đoàn làm phim này. Mọi người để ý đi, bọn họ trong đoàn làm phim rõ ràng có rất nhiều người, nhưng bởi vì bị bệnh nên không lên sân khấu biểu diễn. Thành ra liên đi đến chỗ của chúng ta để tìm người đóng thế. Mà nếu đã như vậy thì tiền công tính như thế nào? Chẳng lẽ chia đôi hay sao? Mà nếu không chia đôi thì những người đi theo đoàn làm phim từ những chỗ xa xôi tới đây rồi phải ra về tay không à? Mà họ đến đại đội Dương Liễu thuê người, cho dù không muốn trả tiền thì cũng phải cho người ta ăn cơm chứ đúng không ạ? Cái gì cũng phải cần tiên mà, họ tính như thế nào đây? Không muốn chỉ tiền thật à? Đây là từ vị trí chúng ta nếu trả tiền mà suy xét. Còn nếu suy xét theo những gì họ nói đi, bọn họ nói trong đoàn làm phim có người bệnh, mà đến bây giờ chúng ta cũng không biết rốt cuộc họ bị cái gì, hình dạng ra sao, cũng không thấy ai đưa người bệnh đi công xã nằm viện cả, chẳng lẽ mấy người đó cả ngày đều nằm ở trong phòng ư? Cái này không kì lạ thì cái gì mới kì lạ kia chứ!”
Trân Thanh Phong nói xong, Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu, đúng là ý cô cũng giống với ý của anh.
Nếu bây giờ ở hiện đại thì Khương Điềm Điềm cảm thấy việc này hết sức bình thường, nhưng mà đây là cô xuyên vào thập niên bảy mươi. Cho nên Khương Điềm Điềm cảm thấy so hoàn cảnh hiện tại thì lại hoàn toàn không bình thường chút nào.
Cô lẩm bẩm nói: "Cho nên em mới cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy ạ."
Mọi người vừa nghe hai người này nói xong, bọn họ liền cảm thấy đúng là kì lạ thật.
Nhưng mà suy cho cùng muốn nói kì lạ ở chỗ nào thì lại không biết nói như thế nào để mọi người hiểu.
Rốt cuộc nhà họ cũng không biết cái đoàn làm phim đó có âm mưu gì.
"Nhưng mà lạ ở chỗ nào mới được chứ?" Lời này nói ra rất khó để giải thích được.
Nhưng mà Trần Thanh Phong lại bình tĩnh đáp: "Quan tâm nó kỳ lạ ở chỗ nào làm gì? Dù sao chuyện cũng đâu liên quan tới chúng ta đâu, chúng ta cũng chỉ đang nhàm chán nên mới lấy chuyện này ra nói thôi, cân chi phải hiểu rõ làm gì chứ."
Kế toán Trân nghe vậy cũng gật đầu xác nhận, ông nói: "Tiểu Lục nói đúng đấy, hiện tại đã là năm nào rồi, chuyện lạ gì mà chẳng xảy ra cơ chứ. Bên ngoài lúc này rối ren thiếu gì chuyện kỳ lạ thường hay xảy ra. Chúng ta ở nông thôn có rất nhiều thứ chúng ta không hiểu lắm, có lẽ người ta có lý do riêng của họ. Mặc kệ chuyện đó lạ hay kỳ gì cũng không liên quan tới chúng ta nên chúng ta cũng không cần phải quan tâm, kệ họ muốn làm gì thì làm thôi. Đầu là chuyện cá nhân của nhà người khác chúng ta không xen vào là được rồi."
Những gì kế toán Trần nói cũng không hề sai.
"Đúng là chuyện này không liên quan tới chúng ta thật."
Lúc này Khương Điềm Điềm lại chớp chớp mắt suy nghĩ: Không biết có khi nào họ là bọn lừa đảo không nhỉ?
Nhưng dù cô có suy nghĩ như vậy cũng không hề nói ra, chắc không tới mức đó đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận