Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 48

Cũng may ông trời phù hộ, sau mười ngày âm u thì cuối cùng đại đội Tiến Tiền cũng bắt đầu nghênh đón những tia sáng rực rỡ báo hiệu cho những ngày nắng.

Mà phải như vậy mới đúng chứ, ai đời thời tiết tháng chín tháng mười mà lại âm u hoài được. Ngoài đại đội trưởng và kế toàn Trần ra còn có tất cả mọi người ai nấy khi nhìn thấy những tia nắng ấm thì tâm trạng cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ lương thực giảm đã là điều tất nhiên ai cũng biết, nên mấy ngày nay ai nấy cũng tranh thủ chạy tới công xã, dù biết chỗ họ sẽ không nhận được trợ cấp nhưng mà họ vẫn hy vọng đến công xã để nhận được một vài phúc lợi khác.

Nếu dựa vào thu hoạch của năm nay đem so ra năm trước thì họ thất thu rất là nhiều. Những người làm việc trong đại đội đều nhìn mà hiểu được, đại đội trưởng và kế toán Trần mỗi ngày đều chạy đi chạy lại vào trong trấn là vì sao chứ. Cũng bởi vì biết thôn họ khó khăn nên tha thiết mong lãnh đạo trong trấn nhìn thấy mà giúp đỡ phần nào.

Mỗi ngày trôi qua cũng tới giữa tháng mười các đại đội đều nỗ lực làm hết các công việc còn đang dang dở. Các đại đội còn thiếu công thì càng nỗ lực làm để trả công nợ cho cấp trên. Cấp trên do thấy tình hình năm nay khó khăn hơn năm rồi nên cũng gia thêm thời hạn cho các đại đội, biết tin được gia thêm thời hạn các đại đội mừng rỡ không thôi, tuy biết đây chỉ là chính sách nhất thời thôi, nhưng mà đối với tình trạng bây giờ thì có còn hơn không.

Cũng may có tin tức tốt như vậy nên gương mặt ưu sầu của các lãnh đạo trong đại đội mới tươi tắn một chút. Dù sao với hiện tại bây giờ có được một tin tức đã quá là may mắn rồi.

Rất nhiều hộ gia đình cũng sợ năm nay giống năm ngoái, đã không có cái ăn còn phải nộp cho đủ công nợ nữa thì coi như không còn gì để ăn luôn.

Nên khi có tin cho nợ công nợ họ cũng vui vẻ không kém mấy người ở trên đại đội, mỗi ngày không làm gì cũng chỉ biết lấy bắp ra phơi thôi, mà phơi mấy trái bắp cũng không cần bao nhiêu người làm. Thành ra mấy người đàn ông trong nhà lại phải đi kiếm việc gì đó để làm thêm.

Trừ đợt trồng vội gặt vội nhà họ ăn hết hai con gà thì còn lại bảy con, thêm vài chục con cá dại, nấm và rau dại cũng còn rất nhiều.

Thành ra từ đợt dịch heo tới nay mọi người đều không muốn nuôi heo vì sợ thua lỗ.

Khương Điềm Điềm cảm thán: "... Đúng là chị Mạch có khác."

Nhưng mà có một chuyện khiến cho Khương Điềm Điềm cảm thấy không thích, đó là mấy người trong đại đội biết tin nhà họ có hai mươi con heo sống khỏe mạnh. Mà mấy người nuôi heo trong thôn hay ngay cả heo được đại đội nuôi đa số đều chết nên heo rất than hiếm.

Nhưng mà cô cũng không quan tâm vì dù sao nhà cô cũng đã lên núi hái lượm trước mười ngày rồi nên rau dại hay nấm nhà cô đã có rất nhiều rồi. Mấy đứa trẻ theo người lớn lên núi tìm được mấy trái hồng thụ dù biết cái này rất khó ăn nhưng vẫn tranh nhau lấy.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ thời điểm mới bắt đầu bùng dịch heo Tô Tiểu Mạch đã nhắc nhở cô đừng để người ngoài đến gần chuồng heo nhà họ. Mà nữ chính trọng sinh đã nói như vậy rồi chắc chắn phải có lí do. Cho nên Khương Điềm Điềm cực kì kiên quyết không cho người lạ đến gần chuồng heo nhà mình.

Còn những người khác thì tụ tập kéo nhau lên núi kiếm đồ ăn, cũng may trời đổ mưa vài ngày nên phía sau núi bắt đầu mọc ra rất nhiều rau dại.

Đâm ra khi nghe tin heo nhà họ sống tốt như vậy, ai nấy trong đại đội Tiền Tiến đều nhìn chằm chằm nhà bọn họ. Mà mấy người trong đại đội cũng kêu mọi người đến học tập nhà họ cách nuôi heo.

Hồng thụ dù khó ăn nhưng cũng không thoát khỏi tài năng của Tô Tiểu Mạch, cô ghom mấy trái này lại sau đó phơi khô làm thành hồng treo gió.

Nên bây giờ tranh thủ tìm đồ ăn nhiều một chút để về sau nếu có đói bụng thì còn có cái để lót bụng. Thành ra bây giờ mấy người phụ nữ và mấy đứa trẻ đều kéo nhau lên núi. Khương Điềm Điềm mỗi ngày lên núi đều thấy đâu đâu cũng là người khiến cô có chút không quen.

Tóm lại năm nay nhà bọn họ chuẩn bị đồ cực kỳ đa dạng phong phú.

Đại đội trưởng vừa mới bắt tay hợp tác với một đại đội trưởng khác nên hiện tại đang là thời điểm quan trọng nên muốn từ chối cũng rất khó. Khổ nỗi hai người phụ nữ chịu trách nhiệm chăm sóc heo lại cực kì kiên quyết không muốn cho ai đến tham quan học tập gì cả, công sức họ giấu mấy con heo bao lâu giờ cho người ta xem chả khác nào những thứ họ làm trước kia coi như đổ sông đổ biển rồi.

Mùa thu năm nay tuy không thu hoạch được bao nhiêu lương thực, nhưng mấy người trong nhà họ Trần cũng đã chuẩn bị vài thứ khác nên tính ra so với năm ngoái thì năm nay nhà họ lại có nhiều thứ hơn.

"Không được không được đâu, bây giờ vẫn còn dịch, đã vậy còn kết hợp mưa to nữa, nên hiện tại heo cần được chăm sóc kỹ lưỡng, có cái gì mà đòi tham quan học tập chứ! Chưa nói heo vốn dĩ yếu ớt mà để một đống người tới xem nếu có chuyện gì thì chúng ta phải làm sao bây giờ?

Cái kiểu học tập này Khương Điềm Điềm không thích chút nào.

Đến nỗi chị Vương là người trực tiếp chăm sóc mấy con heo, vừa đến thời điểm xảy ra dịch Khương Điềm Điềm đã bắt đầu chiến dịch tẩy não chị Vương, thành ra chị Vương cũng kiên quyết không cho ai lại gần chuồng heo.

Mấy bà thím trong thôn quê thì làm sao biết cách ăn nói giống như Khương Điềm Điềm cơ chứ! Nên mấy lời chị Vương nói có chút khó nghe một tí.

Khương Điềm Điềm nói một tràng ai nghe cũng cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Đại đội trưởng tuy rằng không phải là một người giỏi từ chối người khác, nhưng mà bởi vì hai người này mỗi người nói một câu nhờ vậy cũng giúp ông nhận ra họ nói đúng.

"Chuồng heo là nơi tuyệt đối phải giữ vệ sinh, mà mọi người ở đại đội khác, tôi hiểu là mọi người đều là người sạch sẽ, nhưng mà nhiều người ở đại đội qua đây xem xét như vậy thì chuồng heo nào chịu cho nỗi, mọi người thấy có đúng không? Chưa nói lỡ đâu trên người họ dính cái gì thì sao? Thành ra vì vậy mà lây bệnh gì rồi sao, tới lúc đó không ai nhận thì người cuối cùng chịu trách nhiệm cũng chỉ có mấy người nuôi heo nhà chúng ta mà thôi!" Chị Vương cũng đưa ra lý do hết sức thuyết phục để nói với mọi người.

Chỉ là có một số việc vẫn luôn không giống bình thường đến khi tới ngày gặp mấy đại đội khác nói rõ đầu đuôi, không biết cái cô gái thắt bím tóc kia thuộc đại đội nào sau khi nghe Khương Điềm Điềm nói liền không cho là đúng nên cất giọng trong trẻo lên nói: "Đại đội Tiền Tiến mấy người là đang nghi ngờ nhân phẩm của chúng tôi sao? Chúng tôi đến học tập thì phải được nhìn thấy con heo ra làm sao chứ, chứ đến mà không nhìn thấy con heo nó mập ốm khỏe mạnh ra sao thì học tập làm gì chứ? Chỉ nói suông như vậy thì làm sao mà người ta hiểu được rõ ràng chứ?"

Khương Điềm Điềm đứng ở cửa hai tay chống nạnh kiên quyết không đồng ý nói.

Theo lý thuyết thì nơi này cũng không phải do Khương Điềm Điềm làm chủ trì, thành ra mọi người cũng không cần lời qua tiếng lại với cô làm gì, cô cũng chỉ nói lên vấn đề như vậy nếu không đồng ý thì phải nói với đại đội mới đúng chứ. Nhưng mà cái cô này không biết trong đầu nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm vào Khương Điềm Điềm không muốn bỏ qua cho cô, nên càng muốn nói chuyện với Khương Điềm Điềm để làm khó cô.

"Mọi người đều là người của cùng một cái công xã mà các người làm như vậy khiến chúng tôi cảm thấy lạnh lẽo tấm lòng quá rồi. Cô đây là đang phá hư tinh thần đoàn kết đang yên ổn của các đồng chí đấy. Thật ra việc không nhìn thấy chuồng heo thì không nói đi nhưng tiếp theo sau này những chuyện khác cũng như thế này thì sao, đúng là làm cho chúng tôi cảm thấy đau lòng thật sự. Ý của các người giống như nói chúng tôi là người xấu ấy, tôi cảm thấy nếu các người đủ tin tưởng chúng tôi thì đã cho chúng tôi vào xem rồi."

Cô nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự xem thường.

"Chúng tôi tốn cả năm nuôi heo kiếm được không biết bao nhiêu công điểm, nhưng mà nếu chúng tôi không đủ thịt heo để nộp lên trên thành ra mấy người trong thôn đến tết không được phân thịt heo thì người ta nhìn nhà chúng tôi như thế nào đây, đúng là không ai có thể biết trước được! Mà như vậy chúng tôi cũng không biết để mặt mũi của mình ở đâu trước mặt hàng xóm trong thôn nữa chứ! Nếu như chúng tôi nuôi không tốt đi, thì cùng lắm là bị nói một hai câu thôi, mọi chuyện cũng coi như cho qua đi. Vì dù sao nhờ mấy con heo đó mà chúng tôi có nhiều công điểm bị hiểu lầm một chút cũng được nữa! Thà chúng tôi làm mà bị thua lỗ thì coi như chúng tôi xui, nhưng mà nếu để người ngoài ra vào rồi vì họ mà heo nhà chúng tôi bị cái gì thì chắc chắn là do chúng tôi ngu ngốc rồi! Mà thua lỗ cũng có nhà chúng tôi chịu chứ có ai chịu dùm đâu."

Đúng ra thì không phải ông không biết chỉ là để bên đại đội của họ nói lời từ chối thì không tốt cho lắm. Nên bây giờ cứ để hai người Khương Điềm Điềm lên tiếng từ chối thì hợp lý hơn.

Nhưng mà cũng có một số người ở đại đội vẫn cảm thấy có chỗ không đúng nên thành ra nhìn chị Vương với Khương Điềm Điềm bằng ánh mắt khó chịu.

Nhưng mà không ít thì nhiều họ vẫn hiểu được hai người này nói vẫn có chỗ hợp lý. Tuy lời nói hơi khó nghe một chút nhưng hợp lý thì vẫn phải công nhận thôi. Mặc dù mọi người ở đây đều là dân sống ở vùng quê nghèo nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ cố chấp với một chuyện mà người ta không thích. Nếu nhà họ không thích thì họ cũng không muốn ép buộc làm gì.

Chị Vương nghe vậy càng nói thêm vào: "Mọi người cũng thấy trong thôn thiếu gì nhà nuôi heo, mấy cái này có gì mới lạ đâu mà đòi qua nhà chúng ta học tập. Cũng nhiêu đó cách chăm sóc có xa lạ gì nữa đâu, rõ ràng tới vậy rồi còn gì! Nếu nói mấy người đó không biết là do mấy người đó không hiểu cách chăm heo thôi chứ ai mà chả thấy người ta nuôi heo bao giờ chứ. Còn nếu đã biết rồi mà vẫn cố tình muốn tới nhà chúng tôi xem thì tôi nghi ngờ họ tới là có ý đồ gì khác rồi đấy!"

Đúng là không uổng công hai người hợp tác với nhau cuối cùng cũng được như ý không phải cho người ta đến xem heo nhà mình.

Đại đội trưởng nói tiếp: "Nếu không thì bây giờ thế này đi đợi vài ngày nữa tôi để mọi người đến đó nói một tiếng từ chối với họ."

"Nói cái gì mà khó nghe quá vậy, mọi người đều là người của cùng một công xã, làm sao có ý xấu gì cơ chứ, chỉ đơn giản biết nhà chúng ta nuôi heo tốt nên muốn học hỏi một chút thôi." Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Nhưng mà nghe hai người nói tôi cũng cảm thấy có chút hợp lý, phải công nhận là tới tận bây giờ dịch heo vẫn còn đó, mà chưa gì đã đòi tới xem cũng khiến người ta cảm thấy hơi kì lạ."

Khương Điềm Điềm: "..."

Tuy rằng không biết đã làm gì đụng chạm trúng bà chị này để cô ta phải làm khó cô nhưng mà như vậy cũng không làm cô cảm thấy lúng túng đâu.

"Cô nói như vậy tôi lại không đồng ý với cô được." Khương Điềm Điềm tự cảm thấy tuy rằng bản thân cô không phải là người giỏi ăn nói nhưng cũng không có nghĩa cô là người dễ bị ăn hiếp như vậy, cô nói tiếp: "Cô nói gì mà phá hư tinh thần đoàn kết đang yên ổn của các đồng chí chứ? Tôi cảm thấy một nhân tài mà nói ra mấy lời này thì mới là người đang phá hư tinh thần đoàn kết đang yên ổn đấy chứ. Chúng tôi đã giải thích rõ ràng nguyên nhân tại sao không thể đi vào chuồng heo rồi, đại đội trưởng của chúng tôi không có nuôi heo nên ông không hiểu được một số vấn đề quan trọng khi nuôi heo. Tôi cũng tin chắc là đại đội trưởng khác cũng sẽ không rõ một vài vấn đề giống đại đội trưởng của chúng tôi thôi. Cuối cùng thì làm lãnh đạo thì biết được nhiều thứ nhưng không phải cái gì cũng biết, nếu làm lãnh đạo mà cái gì cũng biết thì cần những người phụ tá làm gì! Mỗi việc sẽ có mỗi người chuyên môn chịu trách nhiệm, đại đội trưởng của chúng tôi phân công chị Vương là người nuôi và chăm sóc heo là vì mọi người biết chị Vương sẽ làm tốt việc đó, mà tôi cũng tin các đại đội trưởng khác cũng sẽ nghĩ và làm giống như vậy. Tôi nghe cô nói mấy lời lúc nãy thì chắc cô cũng không phải là đại đội trưởng đúng không? Còn nếu cô là người nuôi và chăm sóc heo thì tôi nghĩ cô cũng phải hiểu rồi chứ, chúng tôi đã giải thích tình hình hiện tại rất là rõ ràng rồi mà nhưng mà cô vẫn nhất quyết phải đòi đi vào xem cho bằng được, khiến cho tôi có suy nghĩ mục đích thật sự của cô là cái khác rồi thì ai mà tin tưởng cho cô vào xem chứ? Tôi biết việc nghi ngờ đồng chí là không tốt. Nhưng mà ở đại đội các cô đã có heo chết rồi đúng không? Mà đã có heo chết rồi mà vẫn một hai đòi vào chuồng heo của chúng rôi. Chúng tôi thì cũng không có ý gì xấu cũng không phải là người có thể hiểu được mấy cái đạo lý gì to lớn. Chúng tôi chỉ nhìn mọi thứ một cách đơn giản nhất thôi, khi thấy đại đội cô có heo chết mà vẫn đòi vào chuồng heo nhà chúng tôi, tôi cảm thấy không hợp lý chỉ vậy thôi!"

Khương Điềm Điềm cảm thấy nếu muốn hại cô thì còn cần tốn thêm thời gian để luyện tập chứ như vầy thì hơi non đấy!

"Đấy cô xem đi, tôi còn chưa nói gì đến cô mà cô đã đỏ mắt rồi. Cô đừng nói với tôi có khi nào lát nữa cô ra ngoài lại bảo tôi ăn hiếp cô? Mọi người ở đây đều có thể thấy được nên làm chứng cho tôi là tôi không hề nói gì tới cô đâu đấy, tôi không la mắng cô cũng không có đánh cô nên cô mà ra ngoài cũng đừng có nói tôi khi dễ ức hiếp cô đó."

Cô nếu mà nói vậy thì sẽ được xem là đặt điều, tôi sẽ đi công xã tố cáo cô đấy! Cô cũng đừng cảm thấy mấy lời nói này của tôi khó nghe bởi vì có đi tới công xã hay vào tới trong huyện thì tôi cũng sẽ nói như vậy thôi. Nếu tôi đã là người nuôi heo thì nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ tốt chuồng heo của mình bằng không thì những người trong thôn chúng tôi sẽ nghĩ chúng tôi là người như thế nào đây chứ! Tôi không phải là người học rộng mà hiểu được những tư tưởng to lớn nhưng mà tôi cảm thấy không thể nào không nghi ngờ cô được bởi vì mấy cái xưởng và nhà máy to như vậy sao cô không vào đó mà học tập đi sao đến cái chuồng heo nhỏ nhà chúng tôi làm gì chứ? Rồi lỡ như sau khi các cô đến xem heo xong khi về nó lăn ra chết thì cho tôi hỏi, tôi phải tìm đến ai để bắt đền đây? Cho dù công xã có thể vì chúng tôi mà làm chủ việc này thì cũng đâu thể nào đền heo cho chúng tôi được đâu!"

Khương Điềm Điềm càng nhìn cái cô thắt tóc đó càng cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ đã gặp cô ta ở đâu. Chỉ cảm thấy cô ta cực kỳ quen mắt mà thôi.

Hơn nữa phàm cái gì càng quen mắt thì cô càng cảm thấy cái cô thắt bím tóc đó đang cố tình nhắm về phía cô mà làm khó.

Nội tâm Khương Điềm Điềm suy nghĩ: Không nghĩ tới bản thân tôi vậy mà có thù với cô!

"Ái chà... Cô quả thật có quen biết với chị năm của tôi rồi." Cô nói lẩm bẩm trong miệng "Chị ấy là chị họ của tôi."

Đúng là có quen biết rồi.

Khương Điềm Điềm: "

"Ai nói với cô tôi không bằng Tô Tiểu Mạch chứ!" Lúc nãy mắt cô ta còn đỏ hồng mà nghe Khương Điềm Điềm nói vậy bèn cất giọng gay gắt lên phản bác.

"Nhưng mà nhìn kỹ thì cô không đẹp bằng chị năm của tôi."

Từ nãy giờ không khí có chút không tốt, không ai nghĩ đến Khương Điềm Điềm lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Nhưng mà tự nhiên bây giờ lại làm lớn mọi chuyện lên khiến người ta không thể tưởng tượng được, thật sự bây giờ càng cảm thấy khó xử! Chỉ cần để mấy người phụ nữ cãi nhau là bọn họ là người mệt mỏi nhất. Nên lúc này có mấy người ở đại đội khác đã quay sang tỏ thái độ khó chịu với cô gái thắt tóc bím. Họ nghĩ cái cô này sao lại làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy cơ chứ.

"Tôi... tôi không phải có ý..."

Cô ta cắn môi tỏ thái độ yếu đuối đáng thương.

Này này mau nhìn cái biểu hiện này xem, trông cực kì quen thuộc luôn.

Trong khi còn đang bất ngờ, Khương Điềm Điềm đột nhiên nghĩ ra tại sao cô lại thấy cô ta quen mắt rồi, vì cô ta có điểm giống với Tô Tiểu Mạch!

Tuy rằng không phải dạng cực kì giống nhưng mà mặt mũi này nhìn vẫn có chút giống với Tô Tiểu Mạch.

"Không biết cô tên là gì vậy? Tôi cảm thấy cô có chút quen mắt."

Khương Điềm Điềm mỉm cười nói: "Cô có chút giống với chị năm của tôi."

Cuộc họp lần này của các đại đội đa số đều là nam, nữ chiếm số lượng rất ít, duy nhất có mình cô gái này là trẻ tuổi nhất.

Mới đầu chuyện không cho vào chuồng heo còn chưa bàn xong, tuy rằng không cho vào cũng là do họ hơi bảo thủ nhưng mà ở thời điểm này mọi người vẫn có thể hiểu được.

Chẳng qua Khương Điềm Điềm mới nghỉ ngơi nửa nhịp chưa kịp nói tiếp thì chị Vương đã nhanh hơn mở miệng nói: "Nè cái cô kia, có chuyện gì xảy ra với cô vậy, sao cứ một hai đòi vô chuồng heo của chúng tôi thế? Đại đội trưởng còn không nói gì mà mọi người ở đây cũng không ai ý kiến. Cho dù cô là người đại diện đi vào chuồng heo học tập đi thì công điểm của chúng tôi phải làm sao đây. Mà cô cũng chưa chắc biết cách chăm heo nếu biết đã không nói mấy lời lúc nãy. Điềm Điềm nói rất đúng, cho dù bây giờ có đi tới công xã thì tôi cũng sẽ nói những lời như vầy cho các lãnh đạo mà thôi. Người khác không hề làm gì chỉ có chúng tôi tốn công tốn sức chăm sóc cho heo, lỡ như có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây chứ! Nếu vậy tôi thà không kiếm công điểm cũng không để người khác vào rồi làm cho heo của tôi gặp chuyện xấu đâu!"

Đúng là xuyên vào truyện thập niên như này thì cô thật đúng là cái người chuyên đi làm khó người khác mà.

Ha ha ha!

Cô giơ giơ cằm, nãy giờ đi đường quyền với cô ta xem ra cô ta bị cô mắng té tát, làm bản thân trở tay không kịp đây mà, nếu đã vậy thì cô càng phải cố gắng mắng nhiều hơn một chút mới được.

Càng nghĩ bản thân càng cảm thấy hưng phấn nha!

Khương Điềm Điềm ái chà một cái thật sâu sau đó lại cảm thán nói một câu: "Khẳng định là quan hệ của hai người không tốt rồi!"

"Ai nói với cô là không tốt chứ? Chúng tôi là chị em họ quan hệ chắc chắn là tốt rồi."

"Ai có quan hệ tốt với cô vậy?" Một giọng nữ nhẹ nhàng bất ngờ vang lên, không nghĩ vậy mà Tô Tiểu Mạch cũng tới đây, cô bày ra một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng chẳng khác gì một cục đá di dộng: "Quản Đồng này, cái quan hệ tốt mà cô nói tôi nghĩ cô nên đem tới nơi khác mà áp dụng đi! Cái gì mà chị em họ, cô nói vậy mà cũng nói được à, tôi và nhà mẹ đẻ tôi đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi nên tôi với cô cũng không phải chị em họ gì với nhau cả nên đừng có mà nhận vơ."

"Chị họ, sao chị có thể nói như vậy cơ chứ. Dì hai dù sao cũng là mẹ của chị mà, sao chị có thể nói như vậy được..."

"Nhà ai có mẹ ruột mà đem bán con gái mình hay không? Có nhà ai mà có mẹ khi con gái vừa bị đuổi về nhà lại muốn đem bán con gái thêm một lần nữa chứ? Đã vậy còn cố ý để cho con gái mình bị sảy thai? Có mẹ ruột nhà ai mà khi thấy con gái có việc làm tốt lại bắt ép con gái nhường vị trí đó cho em trai mình không? Đã vậy còn đem theo một đám mấy người phụ nữ đến đánh con mình? Tôi cưới chồng làm gì cũng nghe theo lời của bà ấy nên sống ở nhà chồng chịu hết khó khăn này đến khó khăn kia. Chưa nói mấy người đó đều biết rõ tôi cần con mình tới cỡ nào mà vẫn tuyệt tình đối xử với tôi như vậy. Nhà mẹ đẻ như vậy tôi thà bị mang tiếng với mọi người trong thôn là đứa con bất hiếu thì tôi vẫn sẽ cắt đứt quan hệ với bà ấy thôi. Từ xưa tới giờ người ta nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng nhìn cái người gọi là mẹ tôi đi, nếu tôi còn cố chấp như vậy thì có phải tôi đang làm chuyện có lỗi với nhà chồng tôi không!?"

Những người ở đây đều là đàn ông, mà đàn ông sẽ luôn cảm thấy việc lấy vợ về nhà là để giúp đỡ nhà chồng.

Tuy rằng những lời này nói ra thì có vẻ bất công với người phụ nữ nhưng mà ở cái vùng nông thôn này thì những tư tưởng này đã được hình thành từ ngàn đời rồi nên rất khó để thay đổi suy nghĩ đó của họ.

Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Lúc trước ngay thời điểm đám cưới của tôi cô còn đến phá rối, đã vậy còn hãm hại tôi vậy mà bây giờ lại nói chúng ta là chị em thân thiết? Đừng nghĩ cô bắt chước mẹ tôi học cái thói khóc lóc sướt mướt tỏ ra yếu đuối mà mọi người sẽ mù quáng mà tin tưởng cô. Bắt đầu từ thời điểm tôi kết hôn đã không còn chút tin tưởng nào dành cho cô rồi. Nên cô hãy cút xéo khỏi mắt tôi đi, đừng có mà bày cái bộ mặt đó ra nữa! Khương Điềm Điềm, em phải nhớ kỹ khuôn mặt cô ta cho chị, cô ta mà có muốn lại gần em thì em hãy tránh xa cô ta ra vì chị đảm bảo cô ta không có ý gì tốt đẹp với em đâu."

"Chị sao có thể nói như vậy được chứ!"

Tô Tiểu Mạch lạnh lùng nói: "Tôi nói như vậy thì làm sao nào? Cô thấy nhà họ Trần điều kiện tốt, ngày tôi kết hôn cô còn muốn trói tôi lại để thay thế tôi gả vào nhà họ Trần nữa mà, chưa gì mà cô đã quên rồi sao?

Bây giờ còn vờ là người tốt cho ai xem? Lúc đó nếu không phải tôi may mắn kịp thời chạy thoát, sau đó chồng tôi tìm thấy được tôi, chứ không thì cô cũng đã thay tôi bước chân vào nhà họ Trần rồi. Nên bớt diễn đi mà hãy tránh xa tôi ra một chút."

Quản Đồng: "!!!"

Cô thật sự không nghĩ tới Tô Tiểu Mạch dám nói lên sự thật như vậy nếu là cô cô cũng không dám nói. Thành ra trong lúc nhất thời cô run sợ không biết nên nói gì bây giờ.

Nếu là Tô Tiểu Mạch của trước đây thì chắc chắn sẽ không đủ can đảm để nói ra nhưng mà Tô Tiểu Mạch bây giờ khác xưa rồi không phải ai cũng có thể ăn hiếp cô. Dù sao chuyện này cũng không phải một mình cô là người xấu hổ. Hơn nữa chồng của cô hàng năm đều không có ở nhà, mọi người trong nhà cũng sẽ không rảnh rỗi gì mà đem mấy chuyện này kể cho chồng cô nghe làm gì, thành ra Tô Tiểu Mạch cũng không ngại gì mà đem mấy chuyện này kể ra.

"Sống thất đức như vậy thì làm gì biết xấu hổ mà sợ người ta biết mấy chuyện xấu trước kia mình làm chứ!" Tô Tiểu Mạch vẻ mặt cực kỳ tức giận nói năng không nể ai cả. nang Mọi người ở đây ai nấy cũng cực kì khiếp sợ trước những gì họ nghe được, Khương Điềm Điềm hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, trong lòng cô yên lặng mà cảm thán: Đúng là nữ chính có khác, sức sát thương quả thật rất cao nha!

Đại đội trưởng ngồi nghe cũng ngây người cả ra luôn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt muốn "xé người" của Tô Tiểu Mạch mà kế toán Trần lại không có ở đây, ông lập tức quay qua nháy mắt với Khương Điềm Điềm ra hiệu cho cô nhanh nhanh xử lý chuyện này giúp ông. Chứ không để một hồi chắc Tô Tiểu Mạch sẽ bay lại chỗ Quản Đồng mà xé cô ta ra quá.

Cũng may ở thời điểm mà tròng mắt của đại đội trường sắp rớt ra thì Khương Điềm Điềm cũng hiểu được suy nghĩ của ông.

Nên cô chủ động cất tiếng nói: "Chị năm, đi đi đi, mau đi với em, đi qua bên kia kể cho em biết trước kia cô ta xấu xa thế nào nào!"

Đại đội trưởng: "???"

Những người khác: "??"

Quản Đồng: "!!!"

Tô Tiểu Mạch cảm thán thêm một câu: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong là câu nói dành cho loại người như cô ta đấy!"

Khương Điềm Điềm gật gật đầu đáp: "Em hiểu, em hiểu nhưng mà thôi chúng ta đi thôi, em vẫn muốn chị kể tỉ mỉ chuyện xấu xa cô ta làm là gì kia kìa."

Bởi vì lúc nãy cô cũng là người khởi xướng thành ra bây giờ Khương Điềm Điềm tranh thủ bỏ của chạy lấy người trước đã, chi nên cô thì thầm bên tai Tô Tiểu Mạch: "Chị đúng là ngầu quá đi!"

Tô Tiểu Mạch cười lạnh đáp: "Cô ta trước kia muốn thay thế chị để bước chân vào nhà họ Trần nên chỉ cần nhìn thấy cô ta là chị lại cảm thấy ghê tởm."

Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Người xấu sẽ không có kết cục tốt nhưng mà... Sao em cảm thấy cô ta hình như ghét em lắm thì phải?"

Phải công nhận là cảm giác của cô rất chính xác. Tô Tiểu Mạch biểu cảm thay đổi, có vài phần khó nói.

Khương Điềm Điềm thấy có điểm đáng ngờ liền lập tức hỏi: "Vậy chắc chắn là có gì đó rồi đúng không chị!!!"

Tô Tiểu Mạch: "Thật ra..."

Dừng một chút, Tô Tiểu Mạch chần chờ nửa ngày mới dám nói: "Cô ta trước kia rất thích Tiểu Lục." Khương Điềm Điềm: "!!!"

Thật không ngờ cô ta là tình địch của cô!

Khương Điềm Điềm nắm chặt lấy tay của Tô Tiểu Mạch quả quyết nói: "Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào vậy chị năm? Chị không được giấu em đâu đấy!"

Tô Tiểu Mạch có hơi chần chừ một chút, cô sợ bản thân cô mà nói ra chuyện này thì hai vợ chồng nhỏ này lại cãi nhau thì không tốt cho lắm.

Nhưng nghĩ lại nếu như không nói thì lại sợ Khương Điềm Điềm suy nghĩ vẩn vơ. Do dự một hồi cô cũng quyết định nói tiếp.

Thật ra cũng không thể nói là tình địch được, mà đơn giản chỉ có Quản Đồng tự mình đơn phương mà thôi.

Mà nếu như nói đơn phương cũng không hẳn là đơn phương, cũng chỉ có Quản Đồng cảm thấy người nhà họ Trần điều kiện tốt nên muốn vào nhà họ làm dâu thôi.

Mà nói chung người nhà họ Trần cũng không phải là gia đình tốt nhất trong đại đội Tiền Tiến, nhưng mà tóm lại là mấy năm trước cô ta đã từng chơi bói như vậy đấy.

Tuy rằng nhà bọn họ cũng không phải cái kiểu nhà có người quá là thành công hay tài giỏi gì giống người khác.

Mà do trong nhà có kế toán Trần làm kế toán trong đại đội, lại có thêm nhiều người đàn ông trong nhà lưng dài vai rộng, rồi lại thêm đứa con gái hay giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa.

Thành ra mỗi ngày trôi qua cũng khá là yên ổn và đầy đủ, ít nhất là người ngoài nhìn vô thì thấy vậy đấy!

Cho nên lúc trước Tô Tiểu Mạch cùng Trần Thanh Bắc kết hôn, Quản Đồng thấy đây là cơ hội của cô ta mà đối với người chị họ, người cô ta ghen ghét bấy lâu nay, bản thân lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, bây giờ lại bước vào gia đình tốt nữa làm sao cô ta có thể chấp nhận được. Lại nói bản thân cô ta sống ở đại đôi Dương Liễu cũng rất là khó khăn so với đại đội Tiền Tiến tốt đẹp thì dại gì mà không nhanh chân nhảy vào.

Thành ra ngay ngày Tô Tiểu Mạch kết hôn đã đem cô trói lại đưa cho anh mình để bản thân cô ta thay thế Tô Tiểu Mạch bước chân vào nhà họ Trần.

Cũng may Tô Tiểu Mạch lúc đó đã bắt đầu phòng bị cô em họ này rồi tuy rằng bản thân bị trói nhưng cô giả vờ ngất đi để lừa gạt mấy người bọn họ.

Cuối cùng ở thời điểm mấu chốt thì Trần Thanh Bắc xuất hiện cứu cô nên hôn lễ mới được diễn ra bình thường. Nhưng bởi vì chuyện đó mà làm trễ giờ lành của cô cho nên Bà Trần và kế toán Trần có thái độ khó chịu với cô ta.

Tô Tiểu Mạch nói tới đây thì cười khổ một chút: "Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng không thể trách việc mấy người đó không thích chị, có một chút chuyện nhờ chị làm mà chị còn làm không xong thì ghét chị là đúng rồi."

Khương Điềm Điềm giữ chặt tay Tô Tiểu Mạch, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Cha mẹ chúng ta còn không để ý mà họ để ý thì đâu thể trách chị được, mà chính bọn họ cũng đâu phải là người tốt lành gì đâu. Phải cần thời gian dài thì người ta mới nhận biết rõ được tính cách của một người mà chị! Có một số người trời sinh bản tính đã xấu xa sẵn rồi nên chị không cần vì những người như vậy mà khiến bản thân mình buồn lòng hay đau khổ đâu! Chị nhìn thấy cái nhà vệ sinh có ruồi bọ bay khắp nơi ghê tởm muốn chết thì chị có cảm thấy ghê tởm không? Nên chị không cần đau lòng vì mấy chuyện nhảm nhí đó!"

Tô Tiểu Mạch bật cười, sau đó lại chậm rãi nói: "Đúng vậy, chúng ta không cần vì cái nhà vệ sinh mà đau buồn!"

"Ủa vậy còn anh Tiểu Phong thì sao ạ? Em thấy cô ta có dính dáng gì tới anh Tiểu Phong đâu!" Khương Điềm Điềm thắc mắc hỏi.

"Từ lần thất bại ở đám cưới của chị thì cô ta quay sang để ý đến Tiểu Lục, vì thế liền nhờ mẹ chị kêu chị làm mai cô ta cho Tiểu Lục. Mà em cũng biết mẹ chồng đâu có thích nhà của chị, nên đâu có thèm để ý đến lời mẹ của chị nói! Cô ta chuyển qua đến thôn của chúng ta ở, buộc chị phải giới thiệu làm mai mối giúp cô ta, nhưng mà chị cũng không để ý lắm! Thành ra cô ta chủ động chạy đến tiếp cận Tiểu Lục luôn, mà em cũng biết tính Tiểu Lục mồm miệng độc ác, cho nên... Đúng hơn là không có cho nên! Nhưng mà cũng vì chuyện này mẹ chồng còn đi qua nhà họ Tô nói chuyện um sùm một hồi, cũng nhờ chuyện đó mà mẹ chồng không còn ghét bỏ chị nữa. Đại khái là do tính cách của mẹ chồng tương đối mạnh mẽ, làm việc cũng dứt khoát nên khiến cho Quản Đồng phải quay trở lại đại đội Dương Liễu. Có điều lúc đó mọi người ở trong đại đội của chúng ta đối xử với cô ta rất tốt nên cuối cùng mẹ chồng cũng không làm khó gì nhiều được."

Khương Điềm Điềm thở sâu một cái, trông cực kỳ cảm thán.

Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Tiểu Lục không hề có một tí tình cảm nào đối với cô ta, mà chị nghĩ chuyện này cũng không làm ảnh hưởng tới quan hệ của hai đứa. Nhưng mà nếu vì chuyện này mà khiến em suy nghĩ lung tung thì bây giờ cho chị gửi lời xin lỗi tới em trước."

Khương Điềm Điềm phụt ra một tiếng cười, cô nói: "Em không vì mấy cái chuyện này mà cãi nhau với anh Tiểu Phong đâu! Em làm sao mà làm mấy chuyện giận dỗi nhảm nhí như vậy được chứ! Em cũng không phải người ngu ngốc không biết phân biệt đúng sai, quan trọng là em tin tưởng anh ấy."

Tô Tiểu Mạch mỉm cười nhu hòa đáp: "Vợ chồng hai đứa luôn mang cho người ta cảm giác nồng nhiệt của tuổi trẻ."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Tinh thần phấn chấn bồng bột mới khiến người ta cảm thấy vui sướng yêu đời chứ chị!"

Cô lại nói tiếp: "Nếu dựa theo những gì chị nói thì lần này cô ta tới đây một hai đều muốn vào chuồng heo tham quan học tập khẳng định là không có ý tốt rồi."

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Đúng vậy."

Khương Điềm Điềm trợn trắng mắt hô to: "Thật đúng là đồ xấu xa mà."

Tô Tiểu Mạch cười lạnh, giọng nói nảy sinh sự ác độc: "Những người đó tốt nhất đừng có rảnh mà đến đây kiếm chuyện với chị, bằng không cho dù có chết chị cũng kéo họ chết cùng."

Khương Điềm Điềm: "!!!

Tô Tiểu Mạch lúc này mới nhớ ra bên cạnh cô còn có người, liền lập tức hạ giọng xuống, thái độ nhu hòa lại một chút nói: "Thứ lỗi cho chị vì lâu lâu đã nói ra một chút lời độc ác."

Khương Điềm Điềm bật cười thành tiếng, nói: "Chị năm lúc chị nói mấy lời độc ác thần thái chị đẹp ghê ý."

"Đẹp ư?"

Tô Tiểu Mạch hơi hơi rũ mắt xuống, nói: "Có đôi khi đẹp không nhất định là tốt đâu em."

Nếu không phải bởi vì đẹp thì đời trước cô cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy rồi.

"Chị năm, sao lâu lâu chị cứ ngẩn ngơ thế, như vậy không tốt đâu nha! Chị tài giỏi như vậy thì chị phải tự tin lên chứ! Nếu đến chị còn không tự tin thì tụi em phải làm sao bây giờ!" Khương Điềm Điềm cất cao giọng nói.

Tô Tiểu Mạch nhìn cô, nói: "Em cảm thấy chị tài giỏi sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đó là đương nhiên rồi sao chị còn hỏi! Chị không giỏi thì ai giỏi chứ? Chị giỏi nhất là làm đồ ăn!"

Trong phòng cô vẫn còn hồng treo gió mà Tô Tiểu Mạch làm đấy!

Tuy nói đồ ăn vặt hiện tại so với đời sau thì không là gì, mà bây giờ cũng không có nhiều loại bằng sau này. Nhưng mà hiện tại làm được mấy món như vậy đã rất tốt rồi!

Quan trọng là đồ ăn thiên nhiên ăn ngon hơn đồ ăn chưa nhiều hóa chất như sau này. Sau này chỉ cần là đồ ăn thì không ít cũng nhiều các đầu bếp đều thêm một ít chất phụ gia vào đó nên tính ra đồ ăn bây giờ chất lượng hơn sau này nhiều.

"Bánh được làm từ trái hồng em đã ăn xong từ lâu rồi, mà cũng không dám qua chỗ mẹ xin thêm, chị có thể cho em thêm một ít có được không?"

Tô Tiểu Mạch lại quay sang hỏi: "Em có bột mì và trứng gà không?"

Khương Điềm Điềm: "Hmm...

Ánh mắt cô hơi lóe lên nhưng cũng không trả lời ngay mà giả vờ suy nghĩ xem bản thân có hai món đó hay không.

Tô Tiểu Mạch thấy vậy bật cười nói: "Bánh được làm từ hồng ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ của chúng ta. Em lấy bột mì với trứng gà đem qua đây chị làm bánh bông lan cho em ăn."

Khương Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu: "Hả?"

Tô Tiểu Mạch: "Buổi tối chúng ta lén làm một chút, dù sao chị cũng không có việc gì, coi như luyện tập một chút coi sao."

Đợi đến lúc làm quen tay thì cô sẽ làm đem đi bán.

Nhưng mà dù sao cũng mấy năm rồi cô chưa làm lại nên cũng cần phải luyện tập thêm một chút.

Khương Điềm Điềm ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Mạch nói: "Chị năm, chị chính là chị ruột của em đấy!"

Tô Tiểu Mạch bật cười đáp: "Em đúng là dẻo miệng mà!"

Cô lấy tay chọt vào trán Khương Điềm Điềm mấy cái, áp lực quá lâu khiến cô cũng trở nên mệt, mà cũng bởi vì sống chung với những người luôn tràn đầy năng lượng như Khương Điềm Điềm khiến cô cũng dần thả lỏng và thoải mái với bản thân hơn một chút.

Khương Điềm Điềm cười hì hì ôm tay cô làm nũng.

Đột nhiên nhớ tới gì đó cô lại quay sang nói: "Quên mất bột mì em để cũng lâu lắm rồi mà trứng gà cũng vậy, chắc là cũng được nửa năm rồi, không biết có còn xài được nữa không!"

Mà trứng gà cô để dành bây giờ cũng còn có bốn quả mà thôi.

cãi nhau đến kịch liệt, khiến cho mấy ông chồng như họ cũng vô cùng mệt mỏi.

Đến cả Nhị Cẩu Tử chưa lập gia đình nghe xong cũng phải mở miệng phản đối: "Cậu là đang gài bẫy chúng tôi có đúng không?"

Tất cả mọi người đều đồng ý, hướng mắt nhìn về phía Trần Thanh Phong gật đầu lia lịa, ánh mắt một người nhìn một người càng thêm thù địch.

Trần Thanh Phong nhíu đôi chân mày, lớn tiếng hỏi: "Các người như vậy là đang ghét bỏ tôi, nếu vậy tôi... tôi..."

"Anh hai của tôi ơi, tôi sai rồi! Cậu tài giỏi thì khiến cho cô vợ nhỏ nhà mình ngoan ngoãn như mèo con đi, đừng có đi khắp nơi tìm người tán gẫu nữa!" Chúng tôi thật tình là chịu không nổi.

Trần Thanh Phong bật cười: "Vậy... sau này thì..."

"Vui vẻ vui vẻ, bảo đảm đối với cậu vẫn luôn vô cùng hân hoan và vui vẻ."

Trần Thanh Phong nghe được mấy lời này thì bật cười, anh bật người nhảy xuống sân đập lúa, bước nhanh lên đón cô vợ nhỏ của mình: "Điềm Điềm, em sao lại đến đây?"

Khương Điềm Điềm nở nụ cười rạng rỡ: "Em tan làm sớm nên đến tìm anh!"

Cô ghé vào tai Trần Thanh Phong,"lặng lẽ" thì thầm: "Đại đội khác đến nhà chúng ta xem chuồng heo, hình như là không có ý gì tốt. Theo như em thấy, tên đại đội trưởng bên đó thấy em tuổi còn nhỏ, cứ nghĩ là dễ không có để ý những lời chị nói mà, trả lời đúng là chẳng có tâm gì cả." Khương Điềm Điềm cười ngọt ngào: "Làm gì có. Chị cứ nghĩ xấu cho em!"

Tô Tiểu Mạch bất lực, nghiêm túc dặn dò: "Thôi kệ em, giờ em đi tìm Tiểu Lục đi, chị với mẹ đi tìm Quản Đồng nói vài lời. Chị chắc chắn cô ta tới thôn chúng ta khẳng định là không có ý gì tốt."

"Em biết rồi!"

Tô Tiểu Mạch vội vàng rời đi, Khương Điềm Điềm cũng không nán lại lâu, cô nhanh chóng đi tìm Trần Thanh Phong. Lúc này đây tất cả những người đàn ông mạnh mẽ trong thôn đều phải ở sân đạp lúa để hỗ trợ phơi thóc, Trần Thanh Phong cũng không ngoại lệ.

Vừa thấy Khương Điềm Điềm ở tít đằng xa, già trẻ lớn bé đều quay sang Trần Thanh Phong cười trêu chọc: "Đúng là vợ chồng trẻ có khác, xa nhau một chút là nhớ nhau ngay."

Trần Thanh Phong mỉm cười: "Chuyện đó là hiển nhiên rồi! Các người nếu muốn có thể đưa các cô vợ nhỏ của mình đến nhà tôi mà học hỏi! Điềm Điềm nhà tôi chắc chắn sẽ dạy cho bọn họ biết ngọt ngào trong cuộc sống vợ chồng là như thế nào!"

Sắc mặt của người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám người lập tức thay đổi. Không thể nào và cũng không bao giờ chúng tôi đem cô vợ nhỏ của mình đến nói chuyện với Khương Điềm Điềm.

Bọn họ còn nhớ rõ chuyện mưa to trong thôn lúc trước! Các cô vợ nhỏ cùng với Khương Điềm Điềm cãi nhau đến kịch liệt, khiến cho mấy ông chồng như họ cũng vô cùng mệt mỏi.

Đến cả Nhị Cẩu Tử chưa lập gia đình nghe xong cũng phải mở miệng phản đối: "Cậu là đang gài bẫy chúng tôi có đúng không?"

Tất cả mọi người đều đồng ý, hướng mắt nhìn về phía Trần Thanh Phong gật đầu lia lịa, ánh mắt một người nhìn một người càng thêm thù địch.

Trần Thanh Phong nhíu đôi chân mày, lớn tiếng hỏi: "Các người như vậy là đang ghét bỏ tôi, nếu vậy tôi... tôi..."

"Anh hai của tôi ơi, tôi sai rồi! Cậu tài giỏi thì khiến cho cô vợ nhỏ nhà mình ngoan ngoãn như mèo con đi, đừng có đi khắp nơi tìm người tán gẫu nữa!" Chúng tôi thật tình là chịu không nổi.

Trần Thanh Phong bật cười: "Vậy... sau này thì..."

"Vui vẻ vui vẻ, bảo đảm đối với cậu vẫn luôn vô cùng hân hoan và vui vẻ."

Trần Thanh Phong nghe được mấy lời này thì bật cười, anh bật người nhảy xuống sân đập lúa, bước nhanh lên đón cô vợ nhỏ của mình: "Điềm Điềm, em sao lại đến đây?"

Khương Điềm Điềm nở nụ cười rạng rỡ: "Em tan làm sớm nên đến tìm anh!"

Cô ghé vào tai Trần Thanh Phong,"lặng lẽ" thì thầm: "Đại đội khác đến nhà chúng ta xem chuồng heo, hình như là không có ý gì tốt. Theo như em thấy, tên đại đội trưởng bên đó thấy em tuổi còn nhỏ, cứ nghĩ là dễ ức hiếp nên em mới đến đây tìm anh."

"Chuyện gì vậy?"

Trần Thanh Phong còn chưa kịp có phản ứng thì trên bậc thang một người đàn ông trung niên nhảy xuống, bước nhanh đến: "Cô vừa rồi mới nói đại đội khác..."

Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn ông ta rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Có một nhóm người tới đại đội chúng ta một hai nằng nặc muốn tham quan chuồng heo cho bằng được."

"Tôi cùng chị Vương vất vả lắm mới ngăn cản được họ, cũng đã giải thích rõ ràng rành mạch là không được vào vì sợ sẽ lây lan dịch bệnh cho heo. Vậy mà ở đâu lại xuất hiện một nữ đồng chí cứ muốn xông vào cho bằng được. Không cho vào lại vu cáo chúng ta này nọ! Tôi cảm thấy nữ đồng chí đó không có ý gì tốt ca!"

Nghe xong, người đàn ông lớn tuổi liền ba chân bốn cẳng chạy thụt mạng.

Khương Điềm Điềm ngơ ngác hỏi: "Ông ta làm sao vậy?"

Trần Thanh Phong cười nói:"... Đó là chồng của chị Vương."

Khương Điềm Điềm: "... Cô trước giờ chưa từng cùng những người đàn ông trong thôn nói chuyện, nên không quen biết cũng chẳng có gì sai. Nhìn bóng lưng hối hả của chồng chị Vương, cô thầm nghĩ: Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Khương Điềm Điềm có chút lo lắng nói tiếp: "Hay là em quay về nhỉ?

Trần Thanh Phong giữ cô lại: "Em đừng qua đó nữa, dù sao em đến đây rồi, em còn trở về đó làm gì?"

Khương Điềm Điềm gật gật đầu: "Chồng nói cũng có lý đó. ." Sau đó cô thở dài một tiếng: "Haizz... cô ta dù sao cũng là em họ của chị năm đó."

Trần Thanh Phong khó chịu nói: "Quan tâm cô ta là ai làm gì?! Mấy người thân thích của chị năm chẳng có ai tốt đẹp cả, ai cũng chẳng đáng tin."

Khương Điềm Điềm giơ ngón tay cái cho chồng mình: "Chồng nói đúng!"

Khương Điềm Điềm cũng không phải là cố ý nói như vậy, cô thật sự hiểu lầm ý của đại đội trưởng, lại mang Tô Tiểu Mạch rời đi khiến mọi chuyện rối hơn. Nếu biết như thế này, cô khẳng định là sẽ lôi thêm một cô gái "nhu nhược" giống hệt cô là chị năm kia rời đi.

Kết quả mọi chuyện rối tung rối mù hết cả lên.

Nhưng hiện tại đã lật ngược tình thế, bởi vì Tô Tiểu Mạch tìm Bà Trần, hai người hấp tấp đi đến nói chuyện với đại đội bên kia, vốn dĩ đang là "Hai đại đội đoàn kết giao lưu với nhau", biến thành "Nữ đồng chí lòng mang ý xấu muốn xuống tay với bầy heo".

Bọn họ xem như có thù oán, Quản Đồng lại một hai muốn tham quan chuồng heo, tất nhiên sẽ làm cho người khác sinh nghi mà đoán già đoán non.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu nói Quản Đồng kiếm chuyện muốn vào chuồng heo thì cũng không phải. Cô ta chỉ là đơn giản nghĩ mình cứ đục nước béo cò, chèn ép bên phía Khương Điềm Điềm chắc chắn sẽ thành công.

Cô ta nào ngờ được Khương Điềm Điềm cũng không dễ đối phó, lập tức liền chết cắn cô ta không buông, đem chuyện này đi đồn khắp nơi, nói rằng cô ta muốn vào chuồng heo cho bằng được.

Hai nhà vốn dĩ quan hệ đã không tốt, hiện tại cô ta lại nằng nặc muốn vào nhà chuồng heo Trần gia chẳng khác nào là muốn kiếm chuyện. Nói thật là dù ai đến xem cảnh tượng này, cũng chẳng một ai tin cô ta trong sạch. Ai cũng nghĩ cô ta có ý xấu.

Nhưng thực tế cô ta đúng là không có tốt đẹp gì, trên người cô mang theo vài cái dịch heo, cỏ khô ở chuồng heo bệnh giấu ở trên người. Dự định lúc bước vào chuồng heo của đại đội Tiền Tiến cô sẽ lặng lẽ ném vào. Cô ta chính là muốn nhìn thấy Khương Điềm Điềm gặp xui xẻo và rơi vào bế tắc.

Dựa vào cái gì cô ta lại có thể thuận lợi gả cho Trần Thanh Phong, cái con nhỏ chết tiệt đó mà xứng chắc? Cô ta thì lấy cái gì so được với cô.

Dựa vào cái gì!?

Kế hoạch vốn dĩ êm đẹp như vậy, cô ta nào có ngờ lại xuất hiện thêm Bà Trần, vừa đến đã chỉ thẳng mặt cô, hét lên: "Cô đúng là đồ xấu xa! Tuyệt đối không có ý tốt mà, tôi chắc chắn cô đang có âm muru!"

"Dì Trần, dì không thể tùy tiện nói như vậy được!" Quản Đồng khẩn trương, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, xem mọi người có đang nhìn cô ta không.

"Trong túi cô đang giấu cái gì kia?" Tô Tiểu Mạch đột nhiên cất tiếng hỏi.

Ở đời trước, cô nhớ rõ ràng sau khi nhóm người này tham quan chuồng heo xong cũng xảy ra chuyện, bầy heo bỗng dưng mắc bệnh dịch, nhưng lúc đó cô cũng không có nghi ngờ Quản Đồng, vì cô ta làm vậy cũng đâu được lợi gì! Nhưng đời này thì khác, cô cảm thấy Quản Đồng này là khả nghi nhất.

Tô Tiểu Mạch cũng không phải Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm dù thế nào cũng chưa trải qua một đời cực khổ, nên bản tính cô vui vẻ và lạc quan cũng là lẽ thường.

Nhưng Tô Tiểu Mạch chết một lần cô đã không còn là Tô Tiểu Mạch ngày xưa. Ở trong cô là hai tính cách đối lập nhau một cách rõ rệt, ai đối xử tốt với cô, cô nguyện lấy hết tất cả những gì mình có để đối tốt lại với họ. Nhưng nếu ai gây ra chuyện bất lợi cho cô, nó giống như ngòi nổ kích thích tất cả hận ý kiếp trước của cô ra.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, cô đang giấu cái gì trong túi đấy?!" Tô Tiểu Mạch nhìn đến cánh tay của Quản Đồng đang đè chặt túi áo. Cô lập tức bước nhanh đến bên cạnh cô ta, trực tiếp túm lấy tay Quản Đồng bẻ ngược ra sau, lại nhét tay vào túi áo cô ta lấy ra được một nhúm cỏ.

Cô cười lạnh một tiếng, đưa cỏ đến trước mặt cô ta, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tôi chỉ là tùy tiện đặt ở trong túi..." Quản Đồng lập tức khẩn trương lên, mồ hôi cô ta đổ ra từng giọt. Sau đó lấy lại bình tĩnh, cô ta đanh đá hét lên: "Trong túi tôi có cái gì thì có liên quan gì đến cô chứ?"

Tô Tiểu Mạch nhìn về phía đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, ông xem, đến lúc này họ còn lớn giọng nói mình không có ý xấu?"

Đại đội trưởng sắc mặt cũng đã sớm lạnh như băng, ông nhìn về phía đại đội đội trưởng Dương Liễu, ôn tồn nói: "Mọi người thật sự là đang muốn làm cái gì?!"

Đại đội trưởng Dương Liễu: "..."

Tôi... oan uổng đến chết.

Tôi... chỗ nào biết cái chày gỗ này thật sự không có ý tốt đâu...

"Quản Đồng, cô nói xem! Chuyện này là như thế nào?!" Đại đội trưởng Dương Liễu lớn tiếng quát."Tôi chỉ là tiện tay hái một nắm cỏ mà thôi, tôi thì làm sao có ý tứ gì khác được. Mọi người phải tin ở tôi."

"Ha ha ha!" Tô Tiểu Mạch nở ra nụ cười khinh miệt: "Cô chẳng có ý định xấu xa gì, thế nhưng lại mang theo một nắm cỏ không rõ lai lịch, một hai phải xông vào chuồng heo của chúng tôi. Cô cho là cả đại đội Tiền Tiến của chúng tôi đều là người ngu à?"

"Tô Tiểu Mạch, cô sao lại vu khống cho tôi! Tôi dù sao cũng là em họ của cô đó!" Quản Đồng nước mắt ngắn dài, khóc rống lên.

"Tôi cùng với cô chẳng có quan hệ chị em gì nữa. Hơn nữa cô mưu đồ hại người còn muốn tôi đến giúp cô sao? Đại đội trưởng, chuyện này chúng ta báo lên cấp trên đi, không thể xử lý qua loa cho qua chuyện được!"

Đại đội trưởng sắc mặt âm trầm, thấp giọng nói: "Tôi biết xử lý như thế nào."

"Cô nói đi, có phải cô chính là hung thủ làm cho heo ở đại đội chúng tôi bị nhiễm bệnh dịch đúng không?" Lý đại nương là ngươi nuôi heo ở bên đại đội Liên Hoa, lớn tiếng hét lên.

Những người khác thì đến cũng chỉ để xem náo nhiệt, sẵn mắng Quản Đồng ác độc làm hại bầy heo. Mà Lý đại nương đứng xem nhưng lại suy diễn nhiều hơn, đại đội Dương Liễu xuống tay với bầy heo của đại đội Tiền Tiến.

Nói không chừng bầy heo của bọn họ cũng do đại đội Dương Liễu ra tay? Càng xem sự việc lần này của Quản Đồng, bà càng cảm thấy khả nghi.

"Đại đội trưởng, bầy heo của đại đội chúng ta không thể vô duyên vô cớ bị dịch bệnh như vậy được! Nói không chừng cũng là do con tiện nhân này ra tay hãm hại!" Lý đại nương tự hỏi, bà đã tận tâm tận tụy chăm sóc bầy heo một cách tỉ mỉ, không lý nào lại bị dịch heo cho được! Heo bị dịch mà chết sạch, lòng bà đau như dao cắt, người trong thôn còn ở sau lưng nói thầm, thở ngắn than dài.

Càng nghĩ càng làm cho Lý đại nương càng thêm tức giận. Hiện tại mọi thứ dường như đang chứng minh có kẻ hảm hại bà. Bà lập tức liền nổi lên cơn hung thần ác sát.

Bà xông vào một tay nhéo Quản Đồng, miệng lanh lãnh nói: "Chúng ta đem con đàn bà này đưa đến công xã để người ta cẩn thận thẩm vấn cô ta. Nói không chừng các đại đội khác bị dịch heo cũng là do cô ta làm!"

"Vợ à! Đang xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có người ức hiếp em đúng không?" Chồng của chị Vương chạy đến.

Chị Vương giọng điệu trào phúng bĩu môi: "Em không có sao cả, chỉ là con tiện nhân này muốn xuống tay với bầy heo của chúng ta nên bị bắt tại trận"

"Thật vậy sao? Anh sẽ đánh chết cô ta!" Chồng Vương đại tẩu hét lên.

Sự tình lập tức liền trở nên hỗn loạn.

Ai cũng chưa từng tưởng tượng ra sự tình lại biến thành như thế này.

Hiện trường là một đống hỗn loạn, Khương Điềm Điềm vốn dĩ cũng chẳng coi trọng mấy chuyện ồn ào mày. Nhưng đến tối biết được tin tức thì tiếc hùi hụi, cô thở dài nói: "Náo nhiệt như vậy mà con lại không được xem, thật buồn quá đi!"

Bà Trần nhíu mày trách: "Con đi xem làm gì, thân thể ốm yếu như thế. Ngộ nhỡ bị va trúng bị thương thì làm sao?"

"Có người bị thương hả mẹ?" Khương Điềm Điềm trợn to mắt hỏi.

Bà Trần nhớ lại chuyện lúc này, từ tốn kể: "Không có, chị Vương thì ôm chặt chồng mình không buông, nên anh ta chỉ kịp đạp cho ả Quản Đồng kia một cái thôi. Chỉ có Lý đại nương, nắm chặt tóc ả ta không buông, bứt được cũng không ít đấy. Không nghĩ đến bà ta cũng lớn tuổi rồi lại mạnh mẽ như vậy." Khương Điềm Điềm không dám tưởng tượng lại cảnh lúc đó, cô tặc lưỡi: "Thật đúng là dọa người."

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Khương Điềm Điềm đột nhiên nói: "Không được đâu, con phải đem tóc của mình cắt cho thật ngắn, để nếu sau này có tranh cãi với các thím lớn tuổi thì có muốn nắm tóc con cũng không được."

Người của Trần gia: "..."

Khương Điềm Điềm vốn dĩ đầu tóc đã rất ngắn, mấy ngay qua dưỡng tới dưỡng lui cũng chỉ dài được một ít. Cũng chẳng thể gọi là tóc dài gì, cũng chỉ có thể cột lên thành một cái đuôi nhỏ.

Vậy mà Khương Điềm Điềm lại quyết tâm cắt tóc cho bằng được: "Ngày mai con đi lên công xã hớt tóc."

Nói tới đây, cô bỗng dưng cúi đầu, lí nhí nói: "Công xã quá xa, con lại không có xe."

Mỗi lần đi công xã đều phải đi đường hai tiếng đồng hồ, cô cảm thấy thật khổ sở.

Trần Thanh Phong nhìn thấy vợ nhỏ mình như vậy, cười nói: "Nếu đã như vậy hay là em đừng đi công xã nữa. Anh chỉ cho em chỗ hớt tóc nhé?"

Khương Điềm Điềm mở to mắt ngạc nhiên: "Ở đâu ạ?" Nói xong, cô lại mở mắt to hơn, lớn tiếng nói: "Anh đừng nói là anh hớt tóc cho em nha?"

Trần Thanh Phong cười khó xử: "Anh cũng chưa thử qua, nhưng anh cảm thấy anh hẳn là có thể, thoạt nhìn cũng không phải rất khó!"

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Thật sự là quá tốt, em cũng không cần lặn lội lên công xã, em sẽ hoàn toàn dựa dẫm vào chồng yêu Tiểu Phong của em!"

Trần Thanh Phong nở nụ cười rạng rỡ, âu yếm nhìn cô vợ nhỏ của mình, cô làm gì hay nói gì anh cũng cảm thấy đáng yêu.

Khương Điềm Điềm chống cằm ngọt ngào nhìn anh: "Chồng yêu Tiểu Phong, anh làm sao lại có thể tài giỏi như vậy chứ, cái gì anh cũng làm được!"

Trần Thanh Phong đắc ý nói: "Em yên tâm, anh tin là anh làm được!"

Toàn bộ người nhà họ Trần: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận