Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 34
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Mạch làm món này nên vô cùng cẩn thận, cô tự mình canh lửa, bởi vì nắm chắc nhiệt độ lửa khi nướng đồ vật là khâu rất quan trọng, điều này không cần phải nói đương nhiên ai cũng biết.
Lúc này sắc trời đã sẩm tối, mấy đứa trẻ con đều đã trở về lần lượt kéo nhau đến ngồi trên ghế, mắt chăm chú nhìn vào bếp lò, tự hỏi quả hạnh mơ khô ăn ngon đến mức nào.
Chờ đến khi mấy anh em Trần gia trở về, cũng đúng lúc Tô Tiểu Mạch tắt lửa bắc nồi xuống, lấy đũa gắp một miếng, không đưa cho người khác mà tự mình đưa lên miệng nếm thử, cô từ từ nhấm nháp rồi gật đầu: "Hương vị tạm được, nếu thêm một chút đường nữa thì ngon hơn, vị hơi chua."
Tô Tiểu Mạch cho nốt nửa còn lại vào miệng vừa nuốt xuống bụng đã cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Khương Điềm Điềm.
Cô gắp cho Khương Điềm Điềm một miếng nói: "Thím giúp chị nếm thử xem có ngon không, phải nói thật nhé!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ ra mặt, nhanh chóng dạ một tiếng, cô tiếp nhận đũa đồ ăn trong tay Tô Tiểu Mạch, miếng mứt còn bốc hơi nóng hổi, Khương Điềm Điểm thổi thổi cho bớt nóng rồi mới cho vào miệng cắn một miếng, quả mơ sấy hơi cứng hơn so với bình thường, nhưng không hề dai, đợi nguội thêm chút nữa chắc sẽ còn cứng hơn.
Mứt này có vị ngọt nhẹ, không quá chua cũng không quá ngọt.
Hơn nữa, khi cuộc sống quá khó khăn thiếu thốn, mọi người lại càng đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
Nhìn biểu tình thoả mãn của bọn họ khiến cho những người khác càng thêm thèm thuồng, mọi người liền đồng loạt nuốt nước miếng ừng ực.
Tuy rằng Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch ở hiện đại đã từng ăn qua hoa quả sấy khô, bọn họ biết những thứ đó so sánh với cái này thì ngọt hơn nhiều.
Tô Tiểu Mạch chia cho mỗi người một miếng, rồi mỉm cười chờ đợi, Bà Trần và kế toán Trần đều là những người có kinh nghiệm, nhưng bọn họ cũng không ngờ được thứ này lại ăn ngon như vậy. Đây đúng là một loại đồ ăn vặt xa xỉ.
"Ăn ngon cực! Khương Điềm Điềm giơ ngón tay cái lên, cắn nửa miếng rồi đút nửa miếng còn lại vào miệng Trần Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong anh nếm thử tay nghề của chị dâu năm xem, quả thực là thiên hạ vô địch."
Lại lấy ra nữa cho mọi người ăn ư?
Hương vị này không quá giống giống với các loại hoa quả khô bán ở hiện đại, ngược lại Khương Điềm Điềm cảm thấy rất vừa miệng!
Bà Trần nhìn thoáng qua mớ trái cây sấy khô đang còn trên bếp, dứt khoát nói: "Mỗi người nếm thử một miếng đi!"
Trần Thanh Phong không thèm để ý đồ ăn đã bị Khương Điềm Điềm cắn dở, anh quét mắt nhìn mọi người đang nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, đắc ý há miệng ngậm luôn nửa còn lại, nhiệt tình nhận xét: "Ăn ngon!"
Khương Điềm Điềm không thích ăn đồ quá ngọt, mùi vị này rất hợp với khẩu vị của cô.
Tuy rằng Tô Tiểu Mạch cảm thấy vẫn không đủ ngọt, nhưng mà như này cũng coi như là tạm được rồi."Mẹ, ba, hai người cũng nếm thử một chút đi ạ.
Khương Điềm Điềm cũng được chia một miếng, cô cẩn thận nhấm nháp, ăn xong lại dùng ánh mắt ai oán nhìn theo hướng Bà Trần rời đi.
Nhưng đối với mọi người ở thời đại này thì như vầy đã được xem là ngọt rồi. Bởi vì ngày thường bọn họ rất ít khi được ăn đường.
Khương Điềm Điềm nắm lấy tay Tô Tiểu Mạch: "Chị dâu, em sẽ chuẩn bị đường và quả hạnh, chị giúp em làm thêm một mẻ nữa được không?"
Nhân khẩu nhiều cũng có điểm không tốt, có nhiều đồ ăn đến đâu cũng không đủ chia, mỗi người ăn một chút đã không còn dư lại bao nhiêu rồi. Bà Trần phân chia cho người một nhà xong thì đem đồ ăn còn dư gói lại, cất vào tủ khoá kỹ.
Đúng là nằm mơ.
Cho dù là món gì đi nữa, chỉ cần có chút thay đổi nhỏ thôi hương vị cũng sẽ khác đi.
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Có thể, nhưng nếu làm bằng đường đỏ hương vị sẽ không ngon bằng đường trắng."
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Dạ!"
Cô nói: "Vậy em chuẩn bị nguyên liệu đi, ngày mai chị sẽ giúp em làm thêm một mẻ nữa!"
Khi Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm vừa rời đi, mọi người trong nhà hồi tưởng lại dư vị ngọt bùi khi nãy, cảm thấy hương vị đó vô cùng vi diệu.
Tô Tiểu Mạch nhìn bộ mặt vì tham ăn mà nhăn lại như bánh bao của cô, sảng khoái nói: "Được!"
Nhà bọn họ vẫn chưa ở riêng, trong tay căn bản cũng không dư tiền.
Chị dâu hai nói: "Đồ tham ăn, suốt ngày chỉ lo ăn, con nói linh tinh gì đó! Nhà chúng ta làm gì có tiền!"
Đại Hổ năn nỉ mẹ nó: "Mẹ, hay là mình cũng đi mua đường đi, mẹ đi mua đường, còn con sẽ dẫn em trai lên núi hái quả hạnh, chúng ta cũng nấu thử một chút."
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu đáp: "Được ạ!" "Chi chị dâu năm, cái này có thể nướng bằng đường đỏ không?" Trần Thanh Phong khôn khéo hỏi.
Khương Điềm Điềm tiễn Tô Tiểu Mạch về nhà, cô thì thầm nói nhỏ: "Hôm nay em hái được ít dâu tây ngọt, em có để dành cho chị một ít đấy!"
Tô Tiểu Mạch: "Cảm ơn em!"
Khương Điềm Điềm: "Hi hi.
Tuy rằng đường đỏ và đường trắng đều ngọt, nhưng hương vị vẫn có chút khác biệt.
"Nếu hai người muốn thử làm bằng đường đỏ thì cứ chuẩn bị, chị sẽ làm một mẻ bằng đường trắng và một mẻ bằng đường đỏ." Tô Tiểu Mạch áng chừng thời gian nói: "Ngày mai chị còn phải đi làm, hay là chúng ta về trước được không?"
Bọn họ thỉnh thoảng mới được ăn một hai cái, hơn nữa hương vị bánh bao cô làm cũng rất ngon, nên mọi người mới không để ý tới thôi.
Giống như là bánh bao cô bán vậy, nhân thịt lợn nhà không thể so sánh với nhân thịt lợn rừng, cho dù cô có tay nghề nấu nướng tốt để bù lại, thì so ra vẫn có chút chênh lệch. Nhưng mà người thời đại này quá thiếu chất, nên không đủ tinh tế để nhận ra sự khác biệt đó mà thôi.
Mấy năm nay, trong tay cô cũng chỉ có được hai đồng tiền, thật vất vả mới tích cóp được. Nhưng chỉ cần như vậy cô cũng đủ thoả mãn rồi. Ít nhất thì về nhà họ Trần còn có thể ăn no hơn so với những nhà khác một chút.
"Nhanh về phòng ngủ đi, đừng nghĩ những chuyện linh tinh này nữa."
Tuy tâm tư của Đại Hổ cũng là suy nghĩ của mấy đứa nhỏ khác trong nhà, nhưng bọn nó cũng hiểu được mẹ mình không đồng ý, nhà bọn họ không có tiền mua đường! Bà nội cũng sẽ không tuỳ tiện lấy mứt còn thừa ra cho bọn nó làm đồ ăn vặt.
Nghĩ đến đây, đám nhóc chán nản thở ngắn than dài.
Nhưng mà nếu mẻ sau thím út làm nhiều thêm chút, thì có lẽ mấy đứa nhóc bọn họ cũng có thể trao đổi một chút!
Mấy đứa nhỏ đều biết chỉ cần giúp thím út làm việc thật tốt thì sẽ được khen thưởng.
Nhị Hổ nhỏ giọng làu bàu: "Tại sao thím út có tiền mua đường mà mẹ mình lại không có chứ?"
Đại Nữu so với bọn nó lớn hơn chút, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, bé nói: "Bởi vì thím út vẫn chưa cưới chú út, nên có thể tự tiêu tiền của mình."
Nhị Hổ nửa hiểu nửa không nói: "Thím út thật là tốt! Trẻ con nhà người khác có đứa nào không bị sai vặt chứ, nhưng bọn nó cũng không được thưởng kẹo như chúng ta đâu."
Khương Điềm Điềm cô mới mặc kệ cái gì gọi là kính già yêu trẻ, cô không có ký ức của nguyên chủ, cho dù có thì tám phần cũng toàn là những ký ức không vui, cũng không thân cận với mọi người trong thôn, mọi người đều không thân với nhau, tại sao cô lại phải vì thể diện mà nhịn đau rồi hi sinh đồ ngon của mình chúr!
Chẳng qua, bây giờ không phải là Bà Trần muốn nướng mà là Khương Điềm Điềm muốn.
Cho nên dù chuyện này gây náo động một thời gian, nhưng mọi người cũng không để trong lòng, cũng có người muốn học trộm, còn có người muốn chiếm lợi đi theo nếm thử một chút, mặc dù quả hạnh không phải đồ vật gì quý giá, nhưng bên trong bỏ rất nhiều đường đấy!
Cũng đúng, quả hạnh khó ăn như vậy, nếu không bỏ nhiều đường sao có thể ăn ngon được chứ! Bếp lò cũng không phải là thần binh lợi khí có thể biến đồ dở thành ngon được.
Nhưng bọn họ cũng nghe nói muốn làm được ngon phải tốn rất nhiều đường trắng, thế là rất nhanh, cả đám liền từ bỏ ý định lên núi hái hạnh nhân và mơ.
Nhưng bây giờ bọn họ đã biết nhà họ Trần có thể làm ra được loại quả sấy khô ăn rất ngon, cho nên mọi người đều động tâm.
Đợi Bà Trần nhớ ra thì cái nồi lúc này còn sạch hơn cả cái mặt của lũ trẻ.
Bà Trần lẩm bẩm: "Một đám làm việc thì chẳng nên hồn, nhưng cũng tinh ranh ra phết."
Nhưng mà hôm nay tâm tình của bà tốt nên cũng không để ý lắm.
Về chuyện nhà bọn họ làm trái cây sấy khô, Bà Trần cũng không cấm bọn nhỏ nói ra ngoài. Bởi vì nhà bọn họ dựng bếp lò nướng ở ngoài sân, mùi thơm ngọt của hoa quả sấy khô tuy không đậm bằng vị ngọt của thịt, hàng xóm không để ý cũng sẽ không ngửi thấy. Nhưng nếu làm đi làm lại nhiều lần thì cũng không tránh khỏi bị truyền ra ngoài.
Một khi đã như vậy, Bà Trần cũng không cần quá giữ kẽ, Dù sao thì nhà người khác cũng không có cái bếp lò nướng như nhà bọn họ. Cho dù là có đi chăng nữa thì bọn họ dám bỏ nhiều đường như vậy sao?
Bà Trần cảm thấy bà đã là một trong những người hào phóng nhất ở đại đội Phong Thu mà còn không nỡ, thì những người khác lại càng không nỡ.
Cho nên nhất thời mọi người cũng hiểu được bếp lò của nhà họ Trần không chỉ nướng được bánh mà còn làm được trái cây sấy, cho dù trái cây không ngon thì sấy lên cũng sẽ ngon, tuy rằng bọn họ ở đây không có nhiều trái cây như ở phương nam, nhưng tới mùa cũng có vài loại quả dại chín mọc trong núi.
Nếu vào năm đói cho dù là vỏ cây thì bọn họ cũng tình nguyện ăn.
Nhưng hiện tại cuộc sống ngày càng tốt hơn, tuy rằng không dám nói là có thể ăn uống đầy đủ mười phần, nhưng bảy tám phần thì vẫn có thể, nên chẳng ai thèm để ý đến mấy quả dại chua làm không thể nhét nổi vào miệng kia nữa.
Bọn nó lấy tay cọ hai ba lần vào đáy nồi, chấm mút cho đến khi không còn cảm nhận được chút vị ngọt nào nữa.
Tam Hổ há to miệng ngậm vào: "Rất ngọt!" Mấy đứa khác cũng nhao nhao lên: "Em cũng muốn thur!"
Mấy đứa nhóc nghe vậy chạy đến cái nồi lúc nãy nướng mứt, tuy rằng trái cây sấy khô còn dư đã bị bà nội cất đi rồi, nhân lúc bà nội vẫn chưa nhớ ra cái nồi, mấy đứa nhóc từ lớn đến nhỏ liền chụm đầu vào nhau. Đại Nữu Nhi nghiêm túc lấy tay cọ vào đáy nồi, sau đó nói với em trai: "Em nếm thử trước đi!"
Đại Nữu Nhi đột nhiên nói: "Còn có cái nồi làm mơ sấy khô đấy thôi, trong đó chắc chắn vẫn còn dư lại vị ngọt."
"Thím út là tốt nhất!"
Lời này quả thật không sai, trẻ con nhà nào mà không phải làm việc! Nhưng chỉ có thím út nhà họ nói làm việc tốt sẽ được khen thưởng.
Cho nên, Khương Điềm Điềm căn bản không muốn chia cho người khác.
Tô Tiểu Mạch giúp Khương Điềm Điềm sấy khoảng bốn nồi, bởi vì bếp lò đặt ở nhà họ Trần cho nên việc chuyển củi lửa qua có chút bất tiện. Tuy rằng Bà Trần nói không cần tính toán, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn hiểu cô còn chưa gả qua cửa nhà họ Trần.
Lại nói, cho dù cô không muốn cho người ngoài, cũng không thể không cho mấy đứa nhỏ nhà họ Trần.
Cô không phải người quá thích trẻ con, nhưng mấy đứa trẻ nhà họ Trần lại rất ngoan, bọn nhỏ rất hợp tác với cô, cho nên Khương Điềm Điềm cũng không quá tính toán. Nếu chuyện này mà cũng so đo thì còn có rất nhiều chuyện tương tự như vầy, muốn tính cũng không thể tính rõ ràng hết được.
Cho nên cô phân công cho chín đứa nhóc công việc rửa sạch quả hạnh và thu nhặt củi.
Muốn nướng bốn mẻ thì cần phải rửa rất nhiều quả hạnh, củi lửa cũng dùng không ít. Chín đứa nhóc phụ trách rửa sạch quả hạnh và nhặt củi, thù lao làm việc là nửa nồi mứt hạnh đường đỏ.
Vì cô đã hứa như vậy nên chị dâu tư cũng đuổi bé con của mình mới hai tuổi rưỡi ra ngoài.
Bóng dáng nhỏ bé kia mò mẫm theo sau anh chị, tư thế hùng dũng oai vệ biết bao!
Tô Tiểu Mạch nướng hai nồi mứt hạnh bằng đường đỏ, xong lại nướng hai nồi bằng đường trắng, hương vị quả thật không giống nhau, hiển nhiên là qua hạnh được trộn bằng đường trắng ngon hơn trộn bằng đường đỏ, nhưng mẻ hạnh đường đỏ hương vị cũng không kém là bao.
Đều là vị ngòn ngọt thanh mát, ăn vào cực kì ngon.
Khương Điềm Điềm cũng giữ đúng lời hứa, mẻ đầu tiên mới ra lò cô liền lấy ra một nửa chia cho lũ nhóc, một đứa được chia tận sáu miếng, tính ra cũng hơn nửa mẻ rồi.
Nếu như dựa theo ước định phân chia lúc đầu, hiển nhiên là không đủ.
Chẳng qua hơn kém bốn miếng Khương Điềm Điềm cũng không để ý. Cô đem số còn dư lại giao cho Bà Trần, nói: "Bác, bác nếm thử một ít hạnh nướng bằng đường đỏ xem sao?"
Bà Trần: "Bác và bác trai cháu mỗi người ăn thử một miếng thôi, còn dư lại cháu tự giữ mà ăn đi."
Bà cũng thừa biết Tiểu Lục nhà bà không có tiền riêng, lúc trước thằng nhóc này có được đồng nào đều đi mua đồ ăn vặt hết chứ không dành dụm gì.
Nhưng Khương Điềm Điềm đã từng nói với bà, cha cô bé có tích cóp được chút tiền riêng, dù không nhiều lắm, nhưng nhiều hay ít vẫn là có. Bà Trần biết rõ tuy phiếu mua đường là của con gái bà, nhưng chắc chắn là Khương Điềm Điềm bỏ tiền ra mua.
Khương Điềm Điềm: "Mọi người cứ nếm thử, cháu vẫn còn nhiều lắm."
Bà Trần nghe vậy liền cảm khái vạn phần, vợ của Tiểu Lục là đứa hiền lành thật thà nhất trong mấy đứa con dâu nhà bà, tính tình không có một chút tâm cơ, đến nỗi khiến người khác có chút lo lắng, không có tâm cơ thì cũng thôi đi, nhưng con bé còn có một trái tim nhân hậu.
Chỉ là nhặt chút củi, có trẻ con nhà nào không phải làm chứ. Nhưng nha đầu này chỉ vì chút việc nhỏ đó mà thưởng cho bọn nhóc rất nhiều mứt hạnh đường đỏ.
Mấy thứ đó đều phải dùng tiền mua cả đấy!
Bà liếc nhìn qua mấy đứa bé chạy việc vặt trong nhà, đứa nào cũng cầm trong tay sáu miếng mứt mà tiếc đứt cả ruột. Bọn chúng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải đứa ngốc, bị bà nội liếc mắt nhìn như vậy đứa nào cũng cảm thấy run sợ.
Tam Nữu Nhi tựa hồ nghĩ tới cái gì, nó nhanh chóng nhét một miếng vào miệng nhai, ăn rất ngon, trên đời này đồ ăn ngon nhất ngoại trừ thịt ra thì chính là mứt hạnh!
Chị dâu ba thấy bộ dạng con gái nhà mình như quỷ chết đói đầu thai, trong lòng cực kì bực bội, ánh mắt thèm thuồng nhìn mứt hạnh trong tay ba đứa con gái, số lượng mứt hạnh của ba đứa cộng lại cũng được kha khá, nếu cô ta lấy chỗ mứt đó đem về nhà mẹ đẻ thì đó chính là mang đồ tốt về nhà, rất có thể diện!
Còn chưa nói đến chuyện nếu đưa cho cháu trai của mình thì cô ta cũng sẽ được tiếng thơm là một người cô tốt.
Chị dâu ba ngập ngừng ra vẻ muốn nói, cô ta lấm la lấm lét nhìn Bà Trần, nhưng cũng không dám chủ động mở miệng.
Ở trong nhà này chị dâu ba chính là như vậy, cho dù cô ta có muốn gì, nhưng cũng không dám là người đầu tiên nói ra, cho nên mặc dù chị dâu ba nhìn mấy miếng mứt, trong lòng đã muốn lắm rồi, nhưng cả nhà không ai mở miệng, nên cô ta cũng không dám nói gì.
Chị dâu ba nhìn mứt hạnh mà đau lòng, thì chị dâu hai và chị dâu tư nhìn mứt hạnh nhân cũng vậy, mấy thứ quý giá này cứ như vậy chia cho lũ nhóc ăn luôn sao? Thật đúng là không biết tiết kiệm!
Nhưng chị dâu hai cũng không có cách nào mở miệng được, mấy người hàng xóm lúc nãy tới đây vây xem cũng có mấy người có quan hệ tốt với cô, nếu giờ cô đi lấy đồ của mấy đứa con, như vậy có nên chia cho chị em hàng xóm và chị em tốt của mình nếm thử hay không? Cho dù cho hay không cho đều khó nghĩ cả.
Nếu cho thì cô lại tiếc của, nhưng không cho thì hình như lại mang tiếng keo kiệt.
Cho nên chị dâu hai Trần thà rằng không cần, ít nhất thì đồ ăn này vẫn còn nguyên trong nhà mình, con cô là đứa được lợi nhất.
Chị dâu hai đã không nói gì thì chị dâu ba có muốn cũng không dám nói. Cô lại liếc nhìn qua chị dâu tư, chị dâu tư càng không mở miệng. Con của cô một đứa ba tuổi rưỡi một đứa hai tuổi rưỡi có thể giúp được gì chứ? Chỉ là cô cho hai đứa đi theo các anh chị ăn ké mà thôi.
Đương nhiên cô cũng không mở miệng.
Trong lòng từng người nhóm con dâu đều có suy nghĩ riêng, mấy đứa nhỏ thì ngược lại vui vẻ ăn từng miếng mứt, nhưng dù vậy bọn nó cũng không chậm trễ việc được phân công.
Lúc này Bà Trần cũng đã nói chuyện xong với Khương Điềm Điềm!
Bà Trần rốt cuộc cũng không cầm mứt hạnh của Khương Điềm Điềm.
Nhưng bà lại nói: "Nếu không hay là thế này, hai ngày nữa cháu để Tiểu Lục đưa qua cho chị cả nếm thử một chút."
Khương Điềm Điềm nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Cái này bác không cần lo lắng, cháu làm hai mẻ đường trắng, một mẻ chia cho chị cả và chị dâu năm mỗi người một nửa, ngày mai cháu sẽ nói anh Tiểu Phong xin nghỉ làm một hôm tới Cung Tiêu Xã tặng đồ cho chị cả."
Một mẻ có chừng trăm miếng mứt, như vậy chia ra mỗi người cũng phải được năm mươi cái.
Khương Điềm Điềm: "Như vậy cháu vẫn còn dư lại một mẻ đường đỏ và một mẻ đường trắng, nhiều như vậy có thể giữ lại ăn dần đến sau khi kết hôn luôn rồi."
Mọi người: "..."
Khương Điềm Điềm thật đúng là không biết ngại.
Làm gì có đứa con gái nhà nào nói đến chuyện kết hôn mà lại không ngại ngùng như thế chứ!
Nhưng thật ra ánh mắt Bà Trần nhìn Khương Điềm Điềm lại phá lệ hiền từ, Tiểu Lục nhà họ cưới được cô bé chắc là do kiếp trước tích nhiều phúc đức lắm đây.
Thằng nhãi con đúng thật là may mắn!
Bà Trần gật đầu nói: "Vậy được, vậy thì bác sẽ nhận."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm nói: "Sau này bác cũng phải cho cháu ăn với nhé! Không thể vì cháu có rồi mà bác không chia phần cho cháu đâu đấy!"
Mấy cô thiếu nữ và mấy cô vợ trẻ mới cưới lại đây vây xem thì lại càng trợn tròn mắt ngạc nhiên, bọn họ chưa từng thấy có cô con dâu nào lại dám nói chuyện với mẹ chồng như vậy. Hơn nữa Khương Điềm Điềm vẫn còn rất nhiều mứt đấy thôi, vậy sao vẫn còn muốn nữa, đây không phải là muốn khiêu chiến quyền uy của mẹ chồng à? Nhất thời mọi người trợn tròn mắt nhìn Khương Điềm Điềm, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ nhìn Bà Trần, nghĩ thế nào bà cũng sẽ tức giận rồi lên cơn mắng người.
Ai ngờ Bà Trần cười sang sảng nói: "Thiếu của ai cũng không thể thiếu của cháu được!"
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
Quần chúng vây xem thấy thế thì lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Khương Điềm Điềm thuận thế liền ôm cổ Bà Trần: "Bác! Cháu biết người là tốt nhất mà!"
Bà Trần: "Haizz, đứa nhỏ này sao còn trẻ con như vậy chứ!"
Tuy rằng bà nói như vậy, nhưng khoé miệng cũng vô thức kéo ra không khép lại được!
Khương Điềm Điềm: "Mặc kệ cháu là bộ dáng gì, cháu cũng biết mọi người đều rất yêu thương cháu, chúng ta đều là người một nhà, cần phải yêu thương hỗ trợ lẫn nhau!"
Khoé miệng của Bà Trần lại cong lên lần nữa, mím môi cười nói: "Cháu đứng lại cho đàng hoàng, làm vậy còn ra cái thể thống gì nữa?"
Nói là nói vậy, nhưng bà lại nhìn về phía Trần Thanh Phong: "Ngày mai lúc con mang mứt hạnh cho chị cả thì hỏi chị ấy xem có thể kiếm giúp một đôi giày da không, các con cũng sắp kết hôn rồi, cũng không thể để Điềm nha đầu mặc váy cưới mà lại đi giày vải, mẹ nghe nói cô dâu trên thành phố thường đi giày da không đấy."
Lời vừa nói ra, cả hiện trường lâm vào một mảnh an tĩnh. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người ngơ ngác nhìn Bà Trần, dường như không nghe rõ bà vừa nói cái gì.
Ngoại trừ Tô Tiểu Mạch đang nhóm lửa, còn lại những người khác đều ngây ra nhìn Bà Trần.
"Con nghe rõ chưa?"
Trần Thanh Phong: "Dạ, dạ con nghe rồi!"
Anh cợt nhả nói: "Mẹ, mẹ thật đúng là ra tay rộng rãi! Mẹ không sợ mấy chị dâu ganh tỵ sao? Bọn họ đều không có..."
Vẫn là cái kiểu nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu là người khác sẽ không nói ra, càng không thể nói ra trước mặt nhiều người."
Nhưng nếu là Trần Thanh Phong thì lại khác, anh luôn có cách nói của riêng mình.
Anh cứ nói thẳng tuột lời trong lòng ra: "Mấy chị dâu trong lòng sẽ ghen ghét cho mà xem."
Bà Trần: "Phi! Ghen ghét cái rắm!"
Bà quét mắt một vòng nhìn mấy đứa con dâu khác nói: "Mấy đứa, đứa nào ghen tị thì đứng ra đây, các con chỉ cần để mẹ bớt lo bằng một nửa con dâu út thôi, thì mẹ cũng sẽ đối xử tốt với các con! Năm đó lúc cưới các con vào cửa, mẹ cũng không thiếu của các con một đồng sính lễ nào. Vợ Tiểu Lục thì khác, không những không cần sính lễ, ngược lại còn mang theo hai gian phòng làm của hồi môn.
Chị dâu hai: "Mẹ, con không có ý kiến." Vợ Tiểu Lục là người tốt, hơn nữa mẹ nói đúng lắm, dù sao thì phòng ở càng đáng giá hơn.
Chị dâu ba: "Con cũng không!" Cô ta nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dù vậy nhưng trong lòng chị dâu ba Trần không ngừng gào thét, thầm nghĩ: Thật tức chết mà, tại sao lại cho Khương Điềm Điềm kia đồ tốt như vậy chứ? Tại sao mẹ lại bất công như vậy?
Chị dâu tư: "Tuỳ mẹ." Nếu không cho thím út thì cũng là cho chị dâu cả, không thì cũng là cho con dâu được lòng mẹ nhất là chị dâu năm, dù sao cho ai cũng không phải cho mình, nếu đã vậy cô thà để mẹ cho thím út còn hơn.
Tô Tiểu Mạch: "Mua thêm một cái khăn quàng cổ màu hồng nữa."
Ánh mắt Bà Trần lập tức sáng lên, gật gật đầu: "Đúng vậy! Con nói đúng! Tiểu Lục, con hỏi chị cả xem có thể kiếm được khăn quàng cổ màu hồng hay không."
Chị dâu hai, chị dâu ba cùng chị dâu tư: "..."
Thật là tâm cơ, đúng là đồ xu nịnh!
Mấy bà thím và các cô gái trẻ, cả mấy cô vợ trẻ mới cưới đứng vây xem cũng cạn lời, ai cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này. Chẳng lẽ... Muốn Khương Điềm Điềm đi giày da vào chuồng heo chăn heo sao?
Thật con mẹ nó, đúng là một cảnh tượng quái dị.
Mọi người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ, đó là mấy người con dâu khác của nhà họ Trần bị ấm đầu rồi sao?
Chuyện lớn như vậy, tuy chỉ là một đôi giày da nhỏ như vậy thôi, nhưng cũng phải mất cả khối tiền mới mua được. Bọn họ điên hết rồi sao? Thế mà lại không phản đối gì cả!?
Mấy cô vợ trẻ và mấy bà thím trong thôn đều nhìn Khương Điềm Điềm với ánh mắt hâm mộ. Họ không ngờ Bà Trần lại là người tốt và hào phóng như vậy, chị em dâu trong nhà cũng sống hoà thuận yêu thương nhau, không hề chèn ép cô.
Ngược lại con gái trong thôn thì lại nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét, các cô lúc trước bị mỡ heo che mờ mắt rồi, nên khi nghe trong nhà giới thiệu mới không đồng ý qua lại với Trần Thanh Phong, nếu không bây giờ người được trải qua những ngày lành như thế này chẳng phải là bọn họ hay sao? Biết vậy bọn họ đã không từ chối rồi.
Nhưng mấy bà mẹ chồng trong thôn thì có suy nghĩ khác, bọn họ thật hâm mộ Bà Trần.
Cưới con dâu còn được thêm phòng ở, con dâu lại còn ngọt ngào hiểu chuyện. Mấy đứa con dâu khác tuy rằng không được như vậy, nhưng cũng rất nghe lời và hiểu chuyện không kém, Bà Trần nói một không ai dám nói hai, làm mấy lão bà trong thôn đều hâm mộ không thôi.
Tuỳ theo thân phận bất đồng, trong lòng của mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng Khương Điềm Điềm thì hoàn toàn không đặt ở trong lòng, trời đã về chiều, mọi người cũng dần giải tán, Khương Điềm Điềm thì ngồi bên cạnh Tô Tiểu Mạch nhỏ giọng nói: "Chị dâu năm, chị vất vả rồi." Tô Tiểu Mạch: "Là chuyện chị phải làm, không có gì vất vả cả."
Tô Tiểu Mạch vốn dĩ không định làm nhiều như vậy, nhưng bây giờ đúng lúc là cuối tháng, cho nên cô chủ động nghỉ ngơi một ngày, tiện thể tính toán thu nhập của tháng vừa rồi.
Nói là nghỉ một ngày, nhưng việc phải làm cũng không ít.
Người trong nhà cũng dần tản về phòng, bên ngoài chỉ còn lại Tô Tiểu Mạch, Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong ở lại giúp đỡ.
Tô Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, khẽ nói nhỏ: "Chú út, chị có chuyện muốn hỏi ý kiến chú."
Trần Thanh Phong: "Chị nói đi."
Tô Tiểu Mạch: "Chị muốn nướng thịt lợn rừng, chú nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt. Chị nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy lưỡng lự. Dù sao nướng thịt cũng không giống như sấy trái cây hay hấp bánh bao, mùi vị nhất định sẽ truyền đi xa."
Thời tiết đã dần ấm lên, tuy rằng thịt lợn rừng còn dư lại đã được bọn họ ướp muối qua, để một thời gian cũng không sợ hư. Nhưng khoảng cách từ thôn của bọn họ vào huyện khá xa, muốn đi một chuyến cũng phải mất hơn nửa ngày, bây giờ miễn cưỡng còn có thể bảo quản được, nhưng đợi qua mấy ngày nữa sợ là sẽ hư mất.
Tô Tiểu Mạch cũng không dám chắc còn có thể bán được mấy ngày nữa.
Cô nói: "Chú nghĩ sao?"
Tuy đã trải qua một lần trọng sinh, nhưng cô hiểu rõ mình không có đi học, đầu óc cũng không được thông minh. Tuy rằng cô biết nhiều hơn người khác vài phần tiên cơ, nhưng cũng có một số việc cô cũng không quá sáng tỏ.
Còn một điều nữa, cô đã quen sống cuộc sống tự do kiếp trước, sau khi trọng sinh bởi vì một số chính sách làm cô có chút mờ mịt, tư duy của cô có điểm nghiêng về hai mươi năm sau, cho nên cô cũng không dám tự mình làm chủ.
Rốt cuộc cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng Tô Tiểu Mạch vẫn có ánh mắt nhìn người, biết được Trần Thanh Phong vẫn có chút kiến thức.
Trần Thanh Phong cười như không cười: "Vậy thì cứ trực tiếp nướng thôi, cần gì phải lén lút?
Tô Tiểu Mạch: "??"
Trần Thanh Phong: "Nếu chị càng giấu giếm, người khác sẽ càng nghi ngờ, chẳng thà cứ bình thường thoải mái, tìm một cái cớ thích hợp nướng thịt như bình thường, người khác nếu có hứng thú cũng chỉ nói ra nói vào một hai ngày, nếu như giấu giếm người khác sẽ tò mò, hận không thể nhìn trộm đến cả một năm lận đấy."
Tô Tiểu Mạch nghe xong liền cúi đầu trầm tư. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn chú."
Trần Thanh Phong lắc đầu: "Không cần cảm ơn, chỉ cần khi nào chị nướng thịt, nhớ chừa cho Điềm Điềm một chút để em ấy nếm thử là được rồi."
Khương Điềm Điềm lập tức trưng ra bộ dáng mười phần chân thành, nói: "Em sẽ giúp chị nếm thử thịt lợn rừng, xem nó có độc hay không." "Phốc!" Tô Tiểu Mạch không nhịn được liền bật cười, nói: "Được."
Cô ngẩng đầu nhìn trời: "Hình như trời có gió lớn, không biết có phải là trời muốn mưa hay không?"
Lượng nước mưa mùa xuân năm nay không nhiều bằng năm ngoái, trời mưa nhiều người nông dân sẽ rất vui mừng, Tô Tiểu Mạch cũng cảm thấy vui, tuy rằng cô chỉ làm buôn bán nhỏ, nhưng vẫn hiểu hiện tại phải dựa vào ông trời để kiếm cơm, thành cũng vậy mà bại cũng thế.
Mùa thu năm nay mưa to huỷ hoại hoa màu.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Khí hậu năm nay có chút bất thường, mọi người nói xem nên khuyên cha mẹ như thế nào để cha mẹ tích trữ nhiều lương thực một chút đi."
Mắt Khương Điềm Điềm loé lên tia sáng, chẳng qua rất nhanh nên không ai để ý.
"Cứ nói thẳng thôi, dù sao mặc kệ là lúc nào, tích cóp lương thực cũng không phải chuyện xấu." Khương Điềm Điềm ngọt giọng, cô cũng học Tô Tiểu Mạch nhìn lên trời rồi cảm thán: "Trời mưa trên núi sẽ có nấm, chúng ta đi hái rồi để dành đi."
Tô Tiểu Mạch mỉm cười nói: "Chúng ta có thể làm nấm xào thịt bằm"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Hai tròng mắt của cô sáng lên nhìn Tô Tiểu Mạch, cảm thấy chị ấy giống như một kho báu vậy.
Cô nghiêm túc hỏi: "Chị dâu, em hỏi này, có gì mà chị không biết làm không?"
Tô Tiểu Mạch cười: "Chị không thể thông minh được như em."
Nếu cô cũng có thể cơ linh giống Khương Điềm Điềm thì tốt rồi.
Khương Điềm Điềm thở dài một hơi: "Vậy em biết rồi, chị không thể đọc sách được."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô bật cười hỏi: "Vậy em học rất giỏi hả?"
Tô Tiểu Mạch không kìm được vươn tay xoa tóc Khương Điềm Điềm, thật ra cô đã muốn làm vậy từ sớm. Quả nhiên sờ vào rất thích.
"Không phải em chưa từng đi học sao?"
Khương Điềm Điềm: "Ai nói, em đương nhiên đã từng đi học, em rất thông minh đấy nhé!"
Cô đắc ý nói: "Thứ cho em nói thẳng, nếu so sánh với em, thì hai người đều chỉ đáng là đàn em của em thôi!"
Trần Thanh Phong: "..."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Tô Tiểu Mạch tò mò hỏi: "Em thật sự đã từng đi học sao? Sao chị chưa bao giờ nghe nói tới?"
Khương Điềm Điềm thật ra cũng đóng không tròn vai, nguyên chủ thật ra chưa từng đi học, cô cúi đầu chỉ chỉ mặt đất nói: "Chuyện này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là em làm được những gì." Khương Điềm Điềm tuy rằng không phải học bá, nhưng học cũng không tệ.
Hơn nữa, lên cấp ba cô là học sinh của trường cao trung Bắc Kinh, cũng là một trong số những trường học có tiếng cả nước. Tuy rằng trong lớp cô chỉ là học sinh khá, nhưng trường cô đang học cũng là một trong những trường chuyên.
Trần Thanh Phong cười: "Đúng, đúng rồi, em là giỏi nhất! Được chưa?"
Tô Tiểu Mạch nghĩ nghĩ nói: "Nếu em học giỏi thì không nên bỏ phí, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội dùng tới đấy."
Tô Tiểu Mạch còn nhớ bảy tám năm sau sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, nhưng tình hình lúc đó có thể so sánh với thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, có thể qua được hay không còn phải dựa vào năng lực của mỗi người.
Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Em phải nỗ lực học tập, đừng bỏ phí kiến thức, biết đâu sau này sẽ khôi phục thi đại học."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô kiên định nói: "Em không cần!"
Tuy rằng cô khoe khoang hơi quá, nhưng nếu nói đến chuyện thi đại học thì cô lại tỏ vẻ không muốn.
Cô thật vất vả mới từ một học sinh cuối cấp chuẩn bị thi đại học xuyên thành một tiểu thôn cô ở thập niên 60, còn thi cái gì nữa mà thi. Nếu có thể làm một con cá mặn thì dại gì phải làm một thanh niên gương mẫu chúr!
Hơn nữa cô lại không phải người quá ưa thích chuyện học hành, nếu như là ở một hai năm sau thì cô cũng muốn liều mạng thử sức một phen, không thể bỏ phí kiến thức vất vả học được, nhưng muốn thi cũng phải chờ bảy tám năm nữa mới khôi phục lại kỳ thi đại học, cô đương nhiên không muốn chờ.
Thời gian thật là lâu lắm.
Khương Điềm Điềm cảm thấy, giống như dùng một con dao cùn giết người vậy.
Cô không đợi được!
Khương Điềm Điềm lại nghiêm túc nói: "Hai người quên hết những gì em vừa nói đi." Cô mỉm cười: "Em nói xạo đấy!"
Trần Thanh Phong phụt một tiếng bật cười, nói: "Sao anh lại thấy nó rất đáng tin nhỉ?"
Khương Điềm Điềm: "Thật sự, em chỉ đang nói xạo thôi."
Cô nhìn lên trời nghiêng đầu góc bốn mươi lăm độ, nói: "Xin cho phép tôi là một cô gái ưa nói khoác."
Trần Thanh Phong: "Được, không thích học thì thôi, em thích thế nào cũng được. Miễn em vui vẻ là được. Ai biết khi nào mới tổ chức thi đại học lại chứ! Thay vì lãng phí thời gian chờ đợi, chi bằng dùng khoảng thời gian đó để sống thật vui vẻ. Cần gì phải cực cực khổ khổ chứ! Nếu như sau này thật sự có ngày khôi phục lại kỳ thi đại học, thì đến lúc đó hãy nói. Hiện tại cứ thoải mái trước đã!
Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu.
Tô Tiểu Mạch cúi mặt, trong lòng thầm nói: Thật đúng là có trời mới biết, đến trọng sinh còn xảy ra được, đó không phải là chuyện lạ có thật sao!
Cô quay sang nhìn hai người kia, trên mặt cả hai đều viết mấy chữ thật to: "Chị đừng mơ mà bắt bọn em đi học"
Tô Tiểu Mạch yên lặng quay đầu đi chỗ khác, thở dài một hơi, thôi quên đi!
Dù sao đi đường nào cũng sẽ đến La Mã, không nhất thiết phải tham gia thi đại học.
Cũng giống như cô không phải cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến việc đó sao?
Bởi vì ngày mai không cần ra sạp, mọi người đều rất nhàn nhã, Tô Tiểu Mạch nhàn nhã, Bà Trần cũng vậy. Hôm nay bà ấy cũng không định sang nhà Khương Điềm Điềm nghỉ ngơi, bà muốn ở nhà cùng tính sổ sách với chồng.
Bà Trần nói: "Tiểu Mạch bảo dạo này số lượng bánh bao tăng lên, nhưng thịt heo thì chỉ dùng số lượng hơn một phần năm. Còn dư lại thì để dự trữ, bột mì cũng còn một ít nhưng không nhiều lắm, phần lớn chi phí đều tiêu tốn vào mua thịt heo, nên tháng này chỉ lãi tám mươi đồng."
So với tháng trước thì doanh thu ít hơn rất nhiều.
Nhưng Bà Trần cũng không phải loại người không biết đủ, bởi vì vẫn còn rất nhiều thịt heo, tháng sau không cần phải nhập thêm nữa.
"Được rồi, bà cất tiền đi."
Bà Trần trừng ông chồng già một cái, nói: "Cất cái gì mà cất, tôi tính đưa Tiểu Lục hai mươi đồng đi mua lương thực."
Kế toán Trần nhướng mày hỏi: "Sao tự dưng lại đi mua lương thực làm gì?"
Bà Trần: "Tiểu Mạch nói, trong thành thiếu lương thực. Mấy ngày này phải tăng số lượng bánh bao lên rồi, nhưng vẫn bán rất chạy là vì nguyên nhân này. Chúng ta đều nhìn sắc mặt ông trời mà ăn cơm, đầu xuân năm nay lượng nước mưa không nhiều, trong lòng tôi cảm thấy không yên."
Bà thở dài nói: "Ông nhìn nhà mình xem, người nhiều nhân khẩu đông, chỉ tính trẻ con không đã có tới chín đứa rồi. Nếu năm nay thu hoạch không tốt, chúng ta không đủ lương thực ăn, người khác cũng vậy. Đến lúc đó mới lo đi mua sẽ không kịp, giá thành cũng sẽ tăng cao, chúng ta sao có thể so sánh với những người công nhân có tiền trong tay chứ! Lại nói, đến lúc đó chưa chắc đã mua được. Hiện tại tích trữ nhiều một chút, cho dù là vụ thu được mùa thì cứ giữ lại ăn dần cũng được, dù sao cũng sẽ ăn hết. Trong tay có lương thực rồi, dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng."
Những lời này vốn không phải Bà Trần tự nghĩ ra, mà là Tô Tiểu Mạch đã nói với bà.
Khương Điềm Điềm còn ở bên cạnh hát đệm, mưa dầm thấm đất, dần dà Bà Trần ít nhiều cũng bị thuyết phục.
Mặc dù Tô Tiểu Mạch lo lắng, nhưng kỳ thật Bà Trần đã sớm đem những lời cô nói ghi tạc ở trong lòng.
Tuy rằng kế toán Trần lớn lên ở nông thôn, nhưng cũng không quá hiểu việc đồng áng. Lúc còn trẻ thì đi học, học xong thì vào đại đội làm kế toán, mấy chuyện đồng áng này tuy rằng ông không quá hiểu, nhưng vẫn có thể thương lượng cùng vợ.
"Vậy thì mua thêm một ít đi, trẻ con trong nhà đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn rất khoẻ."
Bà Trần gật đầu: "Đây là đương nhiên!"
Chuyện mua lương thực này phải giao cho Trần Thanh Phong, anh cũng không ngại mà xung phong đảm nhận.
Vừa lúc Tô Tiểu Mạch không phải làm việc, anh lại trang điểm hoa hòe loè loẹt, đội tóc giả rồi đeo khăn trùm đầu của cô ấy rồi đi ra cửa.
Khương Điềm Điềm: "..."
Nam thanh niên sức dài vai rộng mà lại mặc trang phục của phụ nữ!
Tuy Trần Thanh Phong không giỏi việc đồng áng, nhưng những việc khác thì không hề làm ba mẹ thất vọng, kỳ thật Trần Thanh Phong cảm thấy rất ấm ức, ba anh luôn tỏ vẻ ghét bỏ anh, nhưng thật ra anh tự thấy mình rất giống ông ấy.
Bởi vì kế toán Trần cũng không biết làm việc nhà nông mà!
Chính mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, thật là dễ dãi với bản thân nhưng lại nghiêm khắc với người khác mà.
Bởi vì nhà họ Trần làm được mứt hạnh, cho nên quả hạnh trên núi lại được mọi người săn đón. Có một số người chính là như vậy, rõ ràng nhà mình không ăn, nhưng thấy người khác hái thì lại tiếc rẻ.
Trong lúc nhất thời, người lên núi đông hơn rất nhiều.
Trên núi nhiều người, chị dâu tư sợ mình trộm bón phân cho cây anh đào sẽ bị phát hiện, đêm khuya cô nhẹ nhàng mang theo cha mẹ và chị gái cùng nhau ra cửa, đến chỗ cây anh đào liền thấy quả nhiên đã bị hái gần như sạch sẽ, đúng là năm nay nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.
Thậm chí còn nhiều gần gấp đôi năm ngoái.
Chị dâu tư nghiến răng kèn kẹt, chị dâu ba thật quá đáng!
Có điều chuyện này cũng không thể nói ra mà chỉ có thể nín nhịn. Mà chị dâu ba cũng cảm thấy tức hết cả lồng ngực, năm ngoái cô ta còn có thể hái được một nửa, nhưng năm nay còn chưa hái được nhiều, trong lòng đương nhiên cực kì khó chịu, bây giờ trong lòng cô ta và thím tự đều hiểu rõ nhưng cũng không thể nói ra. Trong lúc nhất thời, hai người đều nhìn nhau với ánh mắt bực dọc.
Bởi vì gần đây Khương Điềm Điềm rất bận, cho nên cô cũng không hề hay biết chuyện hai bà chị dâu kèn cựa lẫn nhau.
Hả, hỏi vội cái gì ư?
Có gì quan trọng hơn so với chuyện ăn uống chứ! Hôm bọn họ nướng mút hạnh trời không mưa, nhưng bốn ngày sau trời mưa lớn, chính là ngày hôm qua, Khương Điềm Điềm đang vội lên núi nhặt nấm.
Tô Tiểu Mạch đã đồng ý với cô rằng sẽ cho cô nếm thử món nấm xào thịt bằm.
Cho nên Khương Điềm Điềm còn mua thêm bốn loại đồ hộp để ăn cùng với Trần Thanh Phong.
Đây là loại thịt hộp có nước sốt chuyên dùng để làm thịt bằm đấy.
Ha ha!
Khương Điềm Điềm nhặt nấm liên tục mấy ngày trời đã vào giữa tháng sáu, thời tiết cũng nóng dần lên. Tô Tiểu Mạch không thể bán bánh bao được nữa, lúc đầu bọn họ mua một đầu heo còn dư lại rất nhiều.
Một đầu heo bán bánh bao được một tháng rưỡi, bây giờ vẫn còn dư lại khoảng một phần tư.
Khương Điềm Điềm: "Em có thể mua một ít không?" Tô Tiểu Mạch: "2"
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Em muốn làm nấm thịt bằm."
Cô vẫn còn nhớ món này.
Tô Tiểu Mạch: "Được!"
Cô nhỏ giọng nói: "Em không cần mua, để chị lén cắt cho em một ít."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô lấm la lấm lét dáo dác nhìn xung quanh, nhìn Tô Tiểu Mạch nói: "Nhưng mà cũng không thể lựa chỗ thịt quá ngon được."
Khương Điềm vui vẻ nói tiếp: "Em chỉ thích thịt nạc thôi!"
Mọi người đều thích thịt mỡ, cảm thấy chỗ đó mới là ăn ngon nhất, nhưng cô thì ngược lại, bởi vì cô chỉ thích ăn thịt nạc.
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười: "Để chị cắt cho em hai cân thịt nạc, em đừng để mẹ biết được nhé." Khương Điềm Điềm gật đầu như giã tỏi: "Được, được!"
Tô Tiểu Mạch: "Ngày mai chị định làm thịt sấy khô, lúc nướng thịt chị sẽ lén cắt cho em hai cân làm thịt bằm, mọi người đều chú ý vào bên kia, em làm bên này sẽ không bị ai chú ý"
Khương Điềm Điềm: "Được ạ!"
Hiện tại muốn ăn chút thịt cũng rất khó! Luôn phải đề phòng để ý khắp mọi nơi. Khương Điềm Điềm ôm được cái đùi to là Tô Tiểu Mạch thì cảm thấy rất thoả mãn.
Tô Tiểu Mạch nghe theo ý kiến của Trần Thanh Phong, gióng trống khua chiêng cắt chừng hai mươi cân thịt lợn rừng, đi rêu rao khắp trong thôn, quả nhiên đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người vây xem.
"Con mẹ nó! Bọn họ lấy đâu ra nhiều thịt như vậy?"
"Con dâu thứ năm của nhà họ Trần phát tài rồi hả!" "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!"...
Mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận.
Tô Tiểu Mạch của nhà họ Tô ở trong thôn chính là một cái hũ nút, từ khi xảy ra chuyện với nhà họ Tô, cô lại càng sống khép kín hơn, cho dù ai có hỏi gì cô cũng chỉ cười một cái, hoàn toàn không đáp lại.
Người trong thôn bị làm cho chấn kinh rồi, người nhà họ Trần lại càng khiếp sợ hơn!
Nhưng vẻ mặt của Bà Trần vẫn rất tự nhiên, không lộ ra vẻ gì khác thường."Đây là thịt của nhà người khác nhờ chúng tôi nướng giúp, không phải là thịt của nhà chúng tôi, nếu nhà chúng tôi mà có nhiều thịt như vậy thì có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh dậy. Nhà phải có vai vế như thế nào mới có thể có nhiều thịt như thế chứ!
"Bà đang nói đến ai thế? Ồ, có phải là bà thím lần trước đã được Tô Tiểu Mạch cứu không? Mấy người không biết chứ trong thành phố toàn là nhà ngang. Nhà nào nướng đồ vật thì hàng xóm xung quanh đều có thể ngửi thấy. Nhà bọn họ có muốn làm thịt khô cũng không cách nào làm được, xung quanh đều là nhà máy xí nghiệp và nhà ở của lãnh đạo cấp cao. Chẳng lẽ làm ra lại không phải quà cáp biếu xén cho cấp trên nếm thử. Thứ này rất quý giá, đương nhiên bọn họ không nỡ bỏ. Nhà họ thấy A Mạch nhà chúng ta là người thật thà, lần trước ăn mứt hạnh cảm thấy bếp lò nướng rất tốt, liền đem chuyện này giao cho A Mạch nhờ nó nướng giúp."
"Chúng ta không được ăn thì ngửi mùi vị cũng đỡ thèm."
Mặc dù không được ăn nhưng tối hôm nay mọi người vẫn tụ tập trong sân viện của nhà họ Trần, cũng có người tò mò nói: "Người kia chắc cũng là người giàu có, một lúc có thể gom được nhiều thịt như vậy."
Bà Trần: "Nghe nói là người nhà bà ấy ở nông thôn lên núi săn thú."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, trách không được, thịt này nhìn qua rất giống thịt lợn rừng. Người kia lại hỏi: "Vậy Tô Tiểu Mạch có thể làm thế bà ấy bao lâu?" Bà Trần ai oán nói: "Chắc là không được bao lâu nữa đâu, chân của bà ấy chắc cũng sắp khỏi rồi, đã có thể đi lên đi xuống cầu thang."
Trời nóng nên buôn bán không thể làm tiếp được nữa, chứ không còn lâu bà ấy mới nói như vậy!
Haizz...
"Người ta nói thương gân động cốt muốn lành lại cũng phải mất trăm ngày, từ đó đến nay cũng đã tám mươi ngày rồi." Cũng không có ai có thể tính chính xác được cái này.
Nhưng mà nghe nói Tô Tiểu Mạch sắp mất việc, trong thôn cũng có mấy người mừng thầm trong bụng.
Thấy nhà họ Trần ngày càng phát triển, bọn họ rất ngứa mắt, nhưng ngày lành của họ sắp kết thúc rồi, mấy người đó đương nhiên rất vui vẻ!
Người nông thôn đương nhiên bụng dạ không xấu, nhưng bản tính ghen ăn tức ở thì vẫn có.
Khương Điềm Điềm nhìn ra tâm tư của mọi người, buồn bực hỏi: "Người khác kiếm được tiền hay không có liên quan gì đến bọn họ chứ! Tại sao chị Mạch không thể đi làm lại khiến cho mọi người vui vẻ như vậy!"
Thật là không thể hiểu được.
Trần Thanh Phong: "Vì sao lại ghen ghét ư? Em đừng xem thường lòng ghen tị của người khác, trong thành phố có biết bao nhiêu người không ăn nói cẩn thận mà bị dư luận công kích, lại còn có người là bị chính người nhà của họ mật báo đấy."
Nghe Trần Thanh Phong nói như vậy, Khương Điềm Điềm đã hiểu.
Cô mấp máy môi hỏi nhỏ: "Chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Trần Thanh Phong cười: "Không thành vấn đề, bởi vì chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy, mọi người mới cảm thấy không có vấn đề gì đấy."
Anh ngừng một lúc nói tiếp: "Nhưng chúng ta cẩn thận một chút thì vẫn hơn!"
Khương Điềm Điềm gật đầu, nói: "Cũng đúng."
Trần Thanh Phong cười, nói: "Không cần quá mức lo lắng, thật ra người trong thôn không phải là vấn đề, vấn đề là người trong huyện kìa! Nhưng chị dâu đã làm ở đó lâu như vậy chắc cũng hiểu rõ."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, trong lòng nói thầm: Nữ chính luôn có bàn tay vàng! Anh tưởng đó chỉ là nói chơi sao?
"Không phải nói là bây giờ rất nghèo sao? Nhưng em lại cảm thấy chị dâu năm rất may mắn, một lần có thể bán hết vài trăm cái bánh bao." Cô trêu chọc nói. י, Trần Thanh Phong bật cười nói: "Trong huyện có ba nhà máy, mỗi nhà máy hơn ngàn người, còn có một nhà máy có tới mười ngàn người, mới bán một vài trăm cái bánh bao thì thấm vào đâu chứ, chỉ cần có gan nhất định sẽ buôn bán càng tốt. Huyện chúng ta đầu tư phát triển ngành công nghiệp nặng, rất có tiềm năng phát triển!"
Khương Điềm Điềm gật đầu tán thành.
Kỳ thật, cô ít nhiều cũng đoán được một chút.
Trong tiểu thuyết đều miêu tả thập niên 60-70 có bối cảnh đất nước nghèo khó, ăn cỏ ăn trấu đói đến mức không ngủ được, nhưng thôn bọn họ lại không như vậy, cho nên cô ít nhiều cũng đoán được một chút.
Thôn bọn họ là một thôn giàu có!
Khương Điềm Điềm lại một lần nữa cảm tạ đại thần đã giúp cô xuyên ra trong một hoàn cảnh không quá bết bát! Ngược lại còn cho cô sinh ra trong một địa phương tương đối giàu có, cuộc sống trôi qua cũng tốt hơn.
Cha mę rất đáng tin cậy, tuy rằng không sống cùng cô nhưng đã lưu lại không ít gia sản.
Ngay cả... Chồng sắp cưới cũng là một soái ca lại còn lanh lợi.
Khương Điềm Điềm cào cào vào lòng bàn tay anh: Chút nữa thịt chín anh phải cho em ăn nhé!"
Trần Thanh Phong cười: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận