Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 42

Ngày đầu tiền Trần Thanh Phong đi cô nhớ anh!

Ngày thứ hai Trần Thanh Phong đi cô nhớ anh rất nhiều!

Ngày thứ "N" Trần Thanh Phong đi cô cũng nhớ anh rất rất nhiều!

Ngày thường cô không cảm thấy gì cả, nhưng mà đến hôm nay Khương Điềm Điềm mới nhận ra rằng không có Trần Thanh Phong bên cạnh, cô liền cảm thấy cả người trở nên uể oải vô cùng.

Thế cho nên, dù trong nhà đã làm ra được xà phòng cô cũng không hề có cảm giác vui sướng hay hưng phấn bao nhiêu.

Dù sao thì anh cũng đi rồi, mà đây cũng là xà phòng đó nha!

Mặc dù Khương Điềm Điềm không có cảm giác gì, nhưng mà đối với những người trong nhà họ Trần thì ngược lại, ai nấy cũng cực kì hưng phấn.

Họ trăm nghĩ, vạn nghĩ cũng không nghĩ ra được họ vậy mà lại có thể thành công tạo ra xà phòng.

Tô Tiểu Mạch vô cùng vui sướng cất tiếng nói: "Chúng ta dùng cái này đem đi giặt quần áo xem hiệu quả như thế nào?"

Nhưng Bà Trần lại lên tiếng từ chối: "Để đích thân đi, các con cứ làm việc của các con đi."

Việc này khiến cho mọi người đều rất vui mừng, thậm chí nói không nên lời, đến chính cô cũng không biết phải diễn tả niềm vui đó như thế nào nữa.

"Mẹ, ta đi thôi." Chị dâu hai Trần chạy nhanh tới chủ động mở miệng, cô ấu muốn là người đầu tiên dùng thử cái loại xà phòng này.

Hơn nữa cô ấy chỉ cần thí nghiệm đúng hai lần là đã thành công rồi.

Tô Tiểu Mạch lập tức nói: "Con đã tính toán qua rồi, chi phí cho một khối xà phòng này cũng tầm khoảng hơn một mao. Còn đối với loại xà phòng của Cung Tiêu Xã giá hiện tại của nó đã là bốn mao tiền cho một khối. Cho nên so ra thì xà phòng này giá rẻ hơn ạ. Hơn nữa, tuy có tiêu tiền để mua thịt mỡ nhưng cũng chỉ lấy mỡ heo để làm thôi, còn tóp mỡ mình vẫn có thể ăn được. Cho nên cũng không lỗ lắm, trong khoảng thời gian này đang có dịch thì giá thịt heo ở công xã có hơi cao, nhưng nếu qua được đoạn thời gian này thì giá sẽ thấp xuống một chút. Thì đoán chừng giá sản xuất ra một khối xà phòng cũng chỉ còn có một mao mà thôi."

Nói tới thì Khương Điềm Điềm lại cảm thấy hào quang của nữ chính quá là mạnh mẽ đi, bởi vì thật ra nguyên liệu để làm được xà phòng chủ yếu là na-tri hy-đrô-xít còn có mỡ heo. Mà Khương Điềm Điềm cô rốt cuộc cũng không phải là người của thập niên này, không thể nào biết được na-tri hy-đrô-xít có trong những vật liệu gì. Cô chỉ nghĩ muốn tìm được nó cũng không phải là dễ.

Đây chính là khối xà phòng đầu tiên được làm ra, nên phải để chính tay bà đi thử nghiệm mới được. Mấy đứa con dâu trong nhà ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào khối xà phòng.

Bánh xà phòng đầu tiên thì không thể dùng được bởi vì nó không ra cái gì cả, nó cũng không đúng với tính chất của xà phòng. Nhưng mà đến bánh xà phòng sản xuất lần thứ hai thì lại thành công ngoài sức mong đợi.

Chỉ là cô không ngờ rằng Tô Tiểu Mạch thế nhưng lại có thể tìm ra được!

Bà Trần nhanh nhẹn đáp: "Đúng đúng đúng! Sáng mai đem nó ra bờ sông giặt quần áo xem sao."

Cả nhà người nói, người cười ngó chừng rất cao hứng, nhưng Bà Trần lại tinh tế phát hiện ra Khương Điềm Điềm đang ngơ ngẩn, từ ngày Trần Thanh Phong đi là bà đã nhận ra cô thường xuyên ngẩn người ngu ngốc như vậy.

Mà chính Tô Tiểu Mạch cũng cực kỳ vui sướng, cô ở đời trước chưa từng làm qua thứ này, tuy rằng cô cũng tự tin là bản thân có thể cẩn thận từng chút một thì sớm muộn gì cũng có thể chế tạo ra, nhưng mà không nghĩ bản thân lại có thể thật sự làm được, cảm giác không chân thật khiến cô khó có thể tin được.

Bà Trần lập tức nói: "Điềm Điềm."

"Con tính ra giá nó bao nhiêu? Nó so với Cung Tiêu Xã có thể tốt hơn không?" Kế toán Trần dù sao cũng là người chuyên tính toán sổ sách nên ở phương diện này ông tương đối nhanh nhạy.

Kế toán Trần nghe nói như vậy cũng rất vui mừng, khuôn mặt nghiêm túc của ông cũng dần trở nên vui vė.

Mà Trần Thanh Phong bên này thì đang xách theo hành lý cùng với Tiểu Lý hướng về phía xe cúi đầu cảm tạ. Hai người họ được phân phó cho ở Chiết Giang Gia Hưng. Hai người xưởng trưởng và xưởng phó là chiến hữu của nhau nên cùng nhau mở ra cái xưởng rượu này.

Khương Điềm Điềm quyết đoán lấy ra mấy cái bánh hạnh nhân, bánh làm chín bằng hình thức chưng cách thủy, nên để lâu được, hiện tại cũng không có hư hỏng gì.

Tuy rằng đã sập tối nhưng mà trên đường vẫn không thiếu người qua kẻ lại. Tiểu Lý ở trong nhà cũng chỉ là người chạy việc, căn bản là chưa hề được đi mua sắm hay đi công tác bao giờ.

Bà Trần cười nói: "Mẹ thấy hình như con có vẻ mệt mỏi rồi, tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Khương Điềm Điềm nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Nhà khách cũng không cách nhà ga bao xa, Tiểu Lý thì muốn ngủ chung một giường với Trần Thanh Phong, nhưng anh thì kiên quyết không đồng ý, cuối cũng cũng phải chọn một phòng có hai giường, họ nhanh chóng xách hành lý vào trong.

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu: "Dạ?"

Trần Thanh Phong không nói gì, chỉ ngẫm nghĩ dù cho tiết kiệm được thêm vài đồng cũng có phải tiền của cậu đâu, mấy cái chi phí ăn ở này của hai người bọn họ cũng là người trong nhà máy trả. Vậy thì hà cớ gì bắt bản thân mình phải cực khổ để tiết kiệm tiền không cần thiết như vậy làm gì, cậu nhóc Tiểu Lý này cũng quá là thành thật rồi đấy.

Tiểu Lý thấy vậy cũng líu lưỡi nói: "Căn phòng này mắc quá đi, nếu chúng ta ngủ chung một giường thì có thể tiết kiệm rất nhiều tiền đấy."

Gian phòng này cũng không tính là lớn, ngoại trừ hai cái giường và một cái bàn thì cũng không còn gì nữa.

Cô cũng không hề ra vẻ làm gì, nếu bà ấy đã cho phép cô về phòng thì cô cũng không khách sáo. Trở lại phòng riêng, cô ngồi ngây ngốc một hồi cũng quyết định gửi nhớ nhung vào trong việc ăn uống.

Đây là lần đầu tiên cậu đi xa nhà như thế, nên vừa mới bước ra khỏi cửa đã lắp bắp kinh hãi. Cậu cảm thấy ở đây so với cái trấn nhỏ của mình hoàn toàn khác biệt.

Trong lúc nhất thời cậu có chút khẩn trương, liền phản xạ có điều kiện quay qua nhìn Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong cũng nhìn cậu, điềm tĩnh nói: "Chúng ta tìm một chỗ ở trước đi, rồi ngày mai đi đến xưởng rượu tìm người." Anh cũng tìm nhân viên công tác nhà ga, hỏi thăm nhà khách ở đâu rồi dẫn Tiểu Lý đem theo hành lý đi đến đó.

Đếm đi đếm lại cũng được sáu bảy cái. Khương Điềm Điềm nằm ở trên giường đất, vừa nằm vừa nhai, một hồi cũng ăn hết sạch. Trong đầu ngập tràn suy nghĩ chả biết cái tên Trần Thanh Phong này ở bên ngoài sống có tốt hay không nữa!

Gia Hưng dù sao cũng là thành phố nhỏ, mặc kệ là so về mức độ phồn hoa hay bất kỳ lĩnh vực nào cũng vô cùng khác biệt và đặc sắc hơn nhiều so với cái trấn nhỏ ở phương bắc của bọn họ.

Lúc Trần Thanh Phong và Tiểu Lý bước xuống xe lửa, thì cũng vừa lúc hoàng hôn xuống, mặt trời vừa lặn. Thời tiết có chút nóng bức, người nào người nấy mồ hội ướt đẫm.

Trần Thanh Phong cũng được coi là có chút quan hệ với hai người bọn họ. Cũng bởi là người quen thì làm việc cũng trở nên dễ dàng hơn.

Trần Thanh Phong thấy Tiểu Lý vẫn còn mang vẻ mặt không đành lòng, thì lên tiếng giải thích: "Chúng ta không thể ngủ chung một giường với nhau được, lần này chúng ta đi là nhập nguyên vật liệu về cho nhà máy. Tình hình cụ thể là như thế nào tôi và cả cậu đều không biết. Tuy nói rằng chúng ta cũng có thư giới thiệu từ người quen nhưng mà cũng không biết trước được chuyện gì! Chúng ta bây giờ ở chung trong một gian phòng như thế này thì chỉ có hai người chúng ta thôi muốn bàn bạc cái gì cũng không cần kiêng dè ai cả. Nhưng mà nếu chúng ta tiết kiệm chỉ thuê một giường thì bên giường bên cạnh sẽ có người lạ, chúng ta cũng không biết được họ là người như thế nào. Nếu như họ cũng đến đây thu mua nguyên liệu như chúng ta, ngộ nhỡ họ nghe chúng ta bàn bạc được gì đó rồi thì sau này biết đâu lại gây khó khăn cho công việc của chúng ta thì sao."

Tiểu Lý nghe xong cũng giật mình hiểu ra: "Anh nói đúng, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."

Trần Thanh Phong lại nói: "Chưa kể, nếu như vị lãnh đạo ở xưởng rượu cho chúng ta đồ vật gì tốt thì sao? Tình cảm của anh rể của tôi với vị lãnh đạo ở đây đặc biệt thân thiết. Cậu nghĩ thử xem nếu lãnh đạo ở đây gửi đồ về thì chúng ta phải để nó ở đâu đây? Quăng đi à? Đương nhiên chuyện này cũng không tính là to tát gì nhưng mà chúng ta cũng phải để lòng phòng bị! Tuy nói nghi ngờ người khác là không tốt nhưng không thể không phòng."

"Đúng đúng đúng, vẫn là anh nói rất đúng." Tiếu Lý liên tục gật đầu phụ họa.

Trần Thanh Phong cười tươi: "Mà này anh Lý, anh cứ việc nghỉ ngơi trước đi. Tôi đi dạo quanh bờ hồ một chút để tìm địa điểm ăn tối cho chúng ta."

"Vâng."

Thật ra Tiểu Lý so với Trần Thanh Phong lớn hơn bốn tuổi, nên Trần Thanh Phong cũng rất chịu khó mà giải thích cho Tiểu Lý. Gọi là Tiểu Lý là do cha của anh ấy họ Lý nên từ chỗ đó mà gọi thôi. Nhưng mà Trần Thanh Phong cũng là một người rất hiểu chuyện nên quyết định gọi cậu ta là "Anh Lý".

Tuy rằng mới tiếp xúc với nhau có ba bốn ngày nhưng mà Trần Thanh Phong cũng nhận ra được người này thật ra là một người không có mưu tình hay suy nghĩ gì nhiều, con người khá là đơn giản.

Mà bản thân anh cũng thật sự không thể nào hiểu nổi trưởng khoa Lý sao lại muốn để chính con trai mình con tham gia đi buôn cơ chứ? Bởi vì rõ ràng tính cách của Tiểu Lý vốn không thích hợp để trở thành một coi buôn.

Nên lúc trên đường đi thấy cảnh vật như vậy thì bản thân anh cũng hơi bồn chồn. Tuy bản thân anh không phải là người làm nông nhưng anh cũng hiểu được đại khái nếu như hoa màu mà héo úa như vậy thì khẳng định không phải chuyện tốt rồi. Tiểu Lý tử thở dài một tiếng, nói: "Tính ra những người nông dân cũng sống không dễ dàng gì."

Nói đến việc này thì Tiểu Lý cũng có để ý tới rồi. Thật ra đối với mấy chuyện như thế này anh cũng sẽ không để ý làm gì nhưng mà thời điểm anh sắp ra khỏi cửa thì cha của anh cũng có dặn dò anh nhớ để ý cây cỏ ở mọi nơi xem như thế nào.

Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Cho nên lần này ra cửa lúc ở trên xe lửa tôi có để ý nghe ngóng một chút. Tôi nghe được có vẻ như năm nay sẽ có hạn hán vì sẽ ít có mưa lắm. Mà thật là vậy vì dọc theo đường sắt hai bên cây cỏ hoa màu đều héo úa."

Tiểu Lý nghe vậy cũng nói: "Cái này tôi có nghe nói đến!"

Trần Thanh Phong thần bí, hạ thấp giọng nói: "Anh có biết vụ việc có nhà máy ở phương nam tới trấn của chúng ta thu mua lương thực không?"

Trần Thanh Phong cũng không phải người làm trong nhà máy, anh cũng không biết lão Lương là ai, nhưng mà nghe Tiểu Lý nói vậy anh cũng thản nhiên gật đầu, bày ra bộ dáng "Anh nói đúng đấy" nói với Tiểu Lý: "Cho nên anh hãy tự tin lên một chút. Thật ra cũng không có gì đáng sợ cả, mà chúng ta cũng không có đại diện cho bản thân mà là đại diện cho nhà máy tới đây! Anh thấy đúng không? À đúng rồi, anh Lý này, dọc theo đường đi tôi không hiểu được nhìn anh Trần Thanh Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc. י, Tiểu Lý mờ mịt đáp: "Tôi thế nào?"

Tiểu Lý mở to miệng vừa ăn bánh bao vừa nói: "Này người anh em, may mắn là có cậu đi cùng với tôi chứ không tôi cũng không biết phải làm sao!"

Trần Thanh Phong cười ha hả đáp: "Anh không cần phải nói mấy lời khách sáo như vậy. Những việc này đâu có là chuyện gì quan trọng đâu, cho dù tôi không làm thì chính anh cũng sẽ làm được thôi."

"Hiện tại chúng ta cùng đi chung với nhau tới đây, nói đúng ra là giúp đỡ lẫn nhau. Tôi chỉ làm những việc trong khả năng bản thân có thể làm được thôi. Lúc ra khỏi cửa anh rể cứ nhắc nhở tôi, chúng ta là anh em tốt của nhau nên tôi phải chăm sóc anh thật tốt. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh rời khỏi nhà tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lại còn phải gánh vác trọng trách lớn nữa, áp lực của anh chắc chắn lớn hơn tôi rồi. Nên mấy việc nhỏ nhặt này thì tính là gì đâu."

Quả nhiên nghe Trần Thanh Phong nói như vậy Tiểu Lý vô cùng thích ý, liền xem anh như tri kỷ của mình, sâu sắc nói: "Tiểu Lục! Cậu nói đúng, từ lúc tôi biết bản thân phải ra khỏi nhà đi thu mua nguyên liệu, tôi đêm nào cũng khó ngủ, cảm giác áp lực vô cùng! Vì từ trước tới giờ có bao giờ ra ngoài buôn bán cái gì đâu."

"Anh Lý cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu, những người làm ăn kinh doanh như chúng ta, cũng đâu phải mới ra đời là đã thành thạo được! Họ cũng phải học hỏi từ từ mới biết được! Không có thứ gì mà trời sinh là biết được hết đâu, tất cả đều phải từ từ học tập mới có được! Nói không chừng thời điểm họ bắt đầu học, có khi còn không bằng anh! Hiện tại anh đã ở đây rồi, dù có chút luống cuống nhưng mà chỉ cần đi thêm vài lần nữa thôi thì anh cũng sẽ làm quen được và tốt lên thôi, anh thấy tôi nói đúng không?"

Trần Thanh Phong vừa cắn bánh bao vừa tâm sự.

Bánh bao cũng thật sự rất ngon, cộng hưởng thêm những gì anh nói vậy mà đáng giá đến lạ.

Tiểu Lý được Trần Thanh Phong cổ vũ cũng bắt đầu tự tin hơn, anh ta gật đầu đáp: "Những gì cậu nói rất đúng."

Tiểu Lý lại nói tiếp: "Bọn họ lúc bắt đầu cũng chưa chắc tốt hơn tôi bao nhiêu, giống như cái ông họ Trương đó, ông ta cũng đã làm nhiều năm, nhiều kinh nghiệm mà vẫn phạm lỗi đấy thôi."

Trần Thanh Phong đi ra ngoài một lát sau đã quay trở lại, anh cũng thương lượng xong với chủ quán mua được bốn cái bánh bao và một dĩa tàu hũ khô xào.

Nên lúc này đây khi đi vào Gia Hưng anh cũng nhiệt tình chủ động hơn. Vẻ ngoài khi lớn lên của anh rất ưa nhìn nên khi ra cửa luôn chiếm được nhiều ưu thế, đã vậy lớn lên anh còn rất biết ăn nói thì lại càng chiếm được nhiều chỗ tốt hơn.

Thời điểm ở trên xe lửa có rất nhiều người, anh cũng đã tranh thủ hỏi thăm một vài chuyện rồi.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Trần Thanh Phong xa nhà, mặc dù anh có hơi ngạc nhiên về những gì mình thấy ở bên ngoài, nhưng chủ yếu là mang tâm lý tiếp thu học hỏi cái tốt đẹp thôi.

Dọc theo đường đi Trần Thanh Phong vô cùng bận rộn cả trong lẫn ngoài, anh nghĩ cũng không cần phải vội vàng gì, chỉ là có Tiểu Lý thì còn quá lúng túng, cũng là đàn ông trưởng thành rồi không biết tại sao lại rụt rè như vậy.

Hai người đến một quán cơm thì quán cơm đó vừa lúc đóng cửa. Trần Thanh Phong liếc mắt qua nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiểu Lý liền cất giọng nói: "Như vầy đi, để tôi đi qua quán bên kia hỏi thăm một chút xem có gì ăn không."

Trần Thanh Phong gật đầu: "Đương nhiên rồi." Anh nói tiếp: "Tôi thấy tình hình hoa màu lần này như vậy mà chúng ta ra khỏi cửa nếu như mua đồ vật gì mà dễ hư hỏng đến lúc quay về lại trúng ngay thời điểm thiếu lương thực, tôi sợ là mọi người lại nghĩ chúng ta lãng phí đấy. Anh thấy đúng không?"

Tiểu Lý: "!!!" Anh sao lại không nghĩ tới vấn đề này chứ! Liền mở miệng đáp: "Cậu nói cũng rất hợp lý, vậy theo cậu chúng ta nên làm sao cho thích hợp bây giờ?"

Trần Thanh Phong ôn tồn nói: "Mấy món đồ đó cũng rất khó mà mua được, bản thân tôi cũng không hiểu biết cho lắm, cùng lắm thì chúng ta đi hỏi thăm người dân địa phương ở đây xem sao. Rồi ngày mai đến xưởng rượu chúng ta lại hỏi những người ở đó nữa. Anh Lý cũng là người thông minh, tôi tin chắc anh sẽ tìm được đồ vật thích hợp để mua."

Thật ra Tiểu Lý cũng không biết phải làm gì hay mua gì, nhưng mà khi quay sang nhìn thấy ánh mắt đầy sự tin tưởng của Trần Thanh Phong, thêm lúc nãy nghe những gì Trần Thanh Phong nói anh cũng cảm thấy rất có lý, bản thân anh cũng sẽ không quá mức kém cỏi! Anh ta đáp: "Đúng vậy, chúng ta cứ đi hỏi thăm nhiều một chút sẽ biết thôi."

Trần Thanh Phong nghe xong liền gật gật đầu ra vẻ phụ hoạ: "Đúng vậy."

Tính ra mấy ngày nay hai người di chuyển cũng không nhiều nhưng mà dù sao cũng đi xe lửa xóc nảy hết ba ngày, đã vậy còn đi một chuyến xe trung chuyển nữa, cơ thể dù khỏe mạnh đến độ nào cũng sớm đã cực kỳ mệt mỏi.

Lại nói đến việc bọn họ chỉ là những người làm việc trong đơn vị nhỏ nhoi, thì làm sao mà mua được giường nằm ở trên xe lửa chứ, nên cũng chỉ có thể ngủ ở trên ghế. Mà như vậy thì làm sao mà ngủ ngon được.

Trần Thanh Phong rửa chân, lau mình một chút thì đã ngã lưng xuống giường. Ngủ một giấc là tới sáng sớm ngày hôm sau.

Trong mơ anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình vẫn giữ chặt lấy anh nói nhớ anh. Trần Thanh Phong cứ mơ mơ màng màng rồi dần dần thức giấc, lau mặt xong xuôi thì ngồi thẫn thỡ một góc, ánh mắt buồn rầu nhìn xa xăm.

Tiểu Lý thức dậy sớm hơn anh một chút, vừa rửa mặt trở về đã thấy anh ngồi đó ngẩn người liền hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trần Thanh Phong thở dài nói: "Tôi chỉ là hơi nhớ cô vợ nhỏ của mình một chút, chắc là bây giờ cô ấy cũng đang rất nhớ tôi!"

Sau đó anh cũng nghiêm túc nói: "Đợi chúng ta làm xong ; hết mọi việc rồi, tôi muốn đến chợ mua một chút đồ vật về làm quà cho vợ của tôi!"

Tiểu Lý nghe thấy vậy thì lập tức cười ra tiếng: "Nhìn cậu thế này chắc là đôi vợ chồng trẻ mới cưới chứ gì, đợi chừng sáu bảy năm nữa là sẽ không còn cái suy nghĩ này đâu!"

Trần Thanh Phong nghe thấy vậy không đồng ý nói: "Anh Lý, anh nói như vậy tôi thấy không đúng rồi!"

Anh cất giọng sâu sắc nói: "Nếu chúng ta đã cưới người ta về làm vợ rồi thì phải đối xử với vợ thật tốt mới đúng. Anh cũng thấy đó, họ phận làm con gái đã cực khổ như thế nào rồi. Chúng ta cưới họ về, đồng nghĩa với việc họ phải từ bỏ nhà cha mẹ đẻ của mình mà dọn đến nhà của chúng ta sinh sống, thử hỏi họ đã đánh đổi nhiều như thế nào chỉ để được gả cho người họ yêu... Chưa nói đến việc tôi và anh lại là đàn ông con trai, phải đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, còn nếu là nông dân thì phải ra ruộng làm lụng kiếm công điểm thì như vậy mới là đàn ông tốt!

Còn mọi việc trong nhà chả phải đụng tay vào làm nhiều, tất cả đều là mấy người phụ nữ làm, đã vậy họ còn phải ra đồng làm nữa. Mà nếu như có con thì lại phải chăm sóc cho con nữa! Đấy anh xem đi... tôi còn chưa nói thêm việc họ còn phải chăm sóc cha mẹ của chúng ta nữa! Nếu như gặp cha mẹ dễ nói chuyện thì không nói. Mà nếu như gặp phải mẹ chồng độc ác thì càng khổ hơn nữa. Làm phụ nữ thật sự không hề dễ dàng. Người ngoài không thông cảm thì thôi nhưng chúng ta là chồng thì phải biết thông cảm cho vợ của mình."

Tiểu Lý nghe Trần Thanh Phong nói như vậy thì trợn mắt há mồm.

Tuy rằng mỗi nhà đều như vậy, nhưng mà qua miệng của Trần Thanh Phong anh thật sự cảm thấy làm vợ rất là vất vả! Phải công nhận những gì chỉ cần thông qua miệng của Trần Thanh Phong nói ra thì nó liền trở nên cực kỳ hợp lý.

Nghỉ một chút, anh nói tiếp: "Vợ chồng là chuyện cả đời người, hai người phải sống với nhau đến hết đời, anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy đối xử tốt với anh. Có như vậy mỗi ngày trôi qua mới tốt đẹp! Chúng ta hiện tại đã đủ khó khăn rồi nên cũng đâu thể tự tạo thêm khó khăn cho nhau, anh thấy đúng không? Nên khó lắm mới có cơ hội ra ngoài được một lần, tôi nghĩ anh nên mua một chút quà về cho chị dâu đi, tôi đảm bảo là chị dâu sẽ yêu anh nhiều hơn đấy!"

Tiểu Lý nghe Trần Thanh Phong nói như vậy mặt đột nhiên đỏ lên, anh ngại ngùng nói: " ... Cậu... cậu đừng nói lung tung chứ.

Trần Thanh Phong nghe không đúng lại nói: "Sao lại lung tung được chứ? Tôi đây là đang giúp anh đấy chứ! Còn có không chỉ mua cho vợ của chúng ta không đâu, còn phải mua cho cha mẹ. Đặc biệt là mua cho mẹ đấy. Để tôi nói cho anh hiểu này, anh nếu mà không mua thì chắc chắn sẽ nảy sinh ra tranh cãi liền. Mẹ của chúng ta sẽ nghĩ chúng ta có vợ rồi thì không còn nhớ tới mẹ đẻ là họ làm gì nữa. Nói ra thì chắc không có ai giống nhà của tôi đâu, cô vợ nhỏ của tôi thân thiết với mẹ tôi cứ như là hai mẹ con ruột vậy. Tôi dù là con ruột mà cứ giống như là được lượm về nuôi vậy! Mẹ tôi nhiều khi đối xử với vợ của tôi còn tốt hơn là đối xử với tôi nữa. Mấy nhà khác thì không được như vậy đâu, nên càng không thể đối xử với con dâu tốt giống nhà tôi."

Tiểu Lý nghe vậy khóe miệng giật giật, thầm nghĩ cậu ta kể thì kể bình thường được rồi có cần phải khoe khoang như vậy hay không cơ chứ!

Có điều khi nghe anh nói như vậy anh ta nhịn không được lại hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao cho hợp lý đây?"

Trần Thanh Phong cười đáp: "Thật sự là anh nên nghe tôi này, tặng đồ thì không cần thiết phải quan tâm nó mắc hay rẻ, sang hay hèn."

"Chỉ cần anh tặng thì bọn họ sẽ cực kỳ vui vẻ. Còn nếu anh không tin lần này cứ việc thử rồi xem nhưng gì tôi nói có đúng không. Nếu hiệu quả thì sau này cứ vậy mà làm, còn nếu không thì anh không cần phải làm nữa." Trần Thanh Phong lí lẽ hùng hồn nói.

Tiểu Lý suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Cũng được!" Nghĩ nghĩ một chút anh ta lại hỏi: "Nhưng mà chúng ta đi đâu mua bây giờ? Trong tay tôi cũng không có quá nhiều phiếu."

Quả thật là trong tay anh dường như chỉ có phiếu gạo mà thôi! Mà chỉ để dùng trong lúc làm việc.

Trần Thanh Phong mỉm cười nói: "Chúng ta không phải muốn đi Thượng Hải đổi xe sao? Nghe nói ở Thượng Hải có Hoài Quốc Cựu. Không cần phiếu vẫn có thể mua đồ được."

Tiểu Lý ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?"

Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy, lúc ở trên xe lửa tôi có nghe người ta nói đến. Dù sao chúng ta cũng phải đi đổi xe, tới đó không làm gì cũng uổng phí, tranh thủ mua một ít cũng được."

Tiểu Lý vội nói: "Anh nói rất đúng."

Trần Thanh Phong mỉm cười - xem ra lừa dối thành công rồi!

Tuy rằng lần ra ngoài làm việc này thời gian đều do chính mình quyết định nhưng mà Tiểu Lý vẫn mong sớm làm cho xong mọi chuyện rồi trở về nhà.

Ngày thường ở nhà cảm thấy khá nhàm chán, nhưng mà khi ra ngoài mới rồi thấy trong lòng khó chịu, có chút nhớ nhà.

Đã xác định rõ việc cần phải làm nên hai người cũng tranh thủ thời gian, sáng sớm liền mang thư giới thiệu đến xưởng rượu ở Gia Hưng tìm người, đương nhiên họ cũng không nghĩ sẽ tính toán gì nhiều, họ chủ yếu mong muốn có người dẫn họ tìm được nguồn nhập nguyên liệu với giá cả ổn định để mua một chút đồ thôi.

Ở cái thời buổi này mọi người đều như thế này, cho dù không có quen biết gì với nhau nhưng chỉ cần mang thư giới thiệu, cho dù ở phương nam hay phương bắc thì cũng được xem như có dính dáng tới nhau rồi. Nhà máy của bọn họ gửi họ cho một người đàn ông trung niên họ Trần tầm bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Người này có lẽ đã từng làm binh lính nên lúc đi đứng bình thường mà sống lưng vẫn rất thẳng tắp, giọng nói cũng cực kỳ to rõ.

Trần Thanh Phong ỷ vào việc cùng họ, cười chắp nối quan hệ: "Tôi và anh đều họ Trần, nói không chừng mấy trăm năm trước có khi chúng ta lại là người một nhà"

Chủ nhiệm Trần cất giọng sang sảng nói: "Thật ra tổ tiên của tôi cũng xuất thân là người phương bắc."

Hai người nói chuyện một hồi liền trở nên thân thiết, đều là đàn ông với nhau, cũng không có quá nhiều việc gì khác để nói, cảm thấy đã đủ cởi mởi, Trần Thanh Phong liền bày tỏ lí do họ đến đây.

Thật ra thì sự việc cũng không có gì phức tạp, bởi vì các nhà máy lớn lớn nhỏ nhỏ đều gặp phải mấy chuyện như thế này nên cũng không có gì khó hay lạ.

Phương nam thì tới phương bắc tìm nguồn cung cấp, phương bắc thì lại tới phương nam tìm nguồn cung cấp.

Chủ nhiệm Trần cũng không có gì ngượng ngùng, cả nước các nơi đều giống nhau mà. Chủ nhiệm Trần nghĩ nghĩ rồi nói: "Các cậu lần này tới đây cũng không có nhu cầu gì quá lớn với rượu à?"

Trần Thanh Phong nhìn thoáng qua Tiểu Lý về phương diện này, Tiểu Lý so với anh thì hiểu biết hơn, nên tính ra nói về vấn đề này thì anh là người ngoài rồi.

Tiểu Lý cũng không có giấu diếm gì cả, cũng nói trắng ra: "Cũng có đấy ạ, nhà máy chỗ chúng tôi muốn mua năm mươi thùng rượu, không biết như vậy có được hay không?"

Trong xưởng sản xuất mà mua nhiều rượu như vậy thì đương nhiên không phải để uống rồi. Tuy nói phương bắc cũng có xưởng rượu nhưng làm sao giống nhau được.

Mấy người họ ở đây bàn bạc rồi trở về họp với mọi người ở xưởng xí nghiệp, rồi trao đổi thêm chút thông tin nữa thì nó sẽ tạo ra một sự khác biệt với những xưởng khác ở chỗ họ. Tính ra năm mươi thùng cũng không phải là ít, một số lãnh đạo ở các xưởng rượu khác cũng chưa chắc đã có. Nên nhiều như vậy không biết họ có chịu làm hay không.

Chủ nhiệm Trần suy nghĩ một chút, nói: "Được thôi! Nếu mà năm mươi thùng thì để tôi nghĩ cách."

Tiểu Lý nghe nói như vậy thì bày ra vẻ mặt biết ơn, còn Trần Thanh Phong nghe được mấy lời này thì hiểu rằng ý của chủ nhiệm Trần là năm mươi thùng này cũng không tính là quá nhiều, tuy nghe ông nói nghĩ cách nhưng xem thái độ thì thấy không hề khó như vậy. Đúng là đứng ở vị trí cá nhân thì thấy nhiêu đó là nhiều nhưng đứng vị trí của một nhà máy thì bao nhiêu đó cũng chả là bao.

Trần Thanh Phong cúi xuống lộ ra gương mặt tươi cười vô hại.

Nhưng mà Tiểu Lý nghe thấy câu nói ấy, thì lại không hiểu cho lắm liền quay sang Trần Thanh Phong, mắt mong mỏi nhờ anh giúp đỡ.

Trần Thanh Phong thấy vậy lập tức đỡ lời: "Vậy thì cám ơn Chủ nhiệm Trần, chúng tôi lần này tới đây đúng là không tìm sai người rồi. Chứ thật ra đây cũng là lần đầu tiên hai anh em tôi đi xa như vậy. Dọc theo đường đi cứ lo lắng thấp thỏm mãi, không biết sẽ gặp phải những người như thế nào."

"Cũng may mắn cho chúng tôi, gặp được chủ nhiệm Trần, nghe nói chú là hay lui tới bên phía quân đội nên hai anh em mới yên tâm. Nhà của tôi cũng là từ bộ đội chuyển ngành nên cũng biết được bộ đội phải làm lễ rửa tội, mà như vậy thì không phải là người xấu rồi! Thật không biết do phúc phần của ông bà để lại mà hai anh em chúng tôi lại có thể may mắn mà gặp được chủ nhiệm Trần!"

Trần Thanh Phong vận dụng khả năng nịnh hót của bản thân hết công suất. Anh lại nói thêm: "Đúng rồi tuy nói rằng ở đây là xưởng rượu, nhưng mà hai anh em chúng tôi cũng có đem một ít rượu tới biếu xem như là múa rìu qua mắt thợ rồi. Nhưng mà ở trấn cũng không có gì quý giá bằng rượu, thêm rượu được ủ ở hai nơi khác nhau, tôi thiết nghĩ sẽ có chút khác biệt. Chủ nhiệm Trần là người kiến thức rộng rãi, hay là uống thử xem rượu chúng tôi ủ như thế nào?"

Bình rượu này là do đợt trước chị dâu tư Trần vì cảm ơn Khương Điềm Điềm nên đã biếu cho cô ấy. Khương Điềm Điềm thì không thể nào uống rượu nên bình rượu cứ để ở trên tủ mãi. Lần này Trần Thanh Phong ra ngoài cũng tiện thể đem theo luôn!

Chủ nhiệm Trần sửng sốt mấy giây, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, nhìn nhìn một chút rồi nói: "Đây là rượu chính tay mọi người ủ à?"

Trần Thanh Phong đáp: "Cũng không phải do chúng tôi ủ mà là người thân ở nhà ủ. Không dám giấu giếm gì, vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đi xa để bàn chuyện làm ăn, dự định mang theo bình rượu này, ngộ nhỡ có việc gì không dám làm, thì uống một chút để có can đảm. Lại không nghĩ tới có thể gặp được quý nhân như chủ nhiệm Trần, vậy là hai anh em chúng tôi cũng không cần phải tiếp thêm can đảm làm gì rồi, vì được Chủ nhiệm Trần giúp đỡ nên mọi việc cũng dễ dàng hơn nhiều. Nên cũng mong chủ nhiệm Trần không chê bai món quà không mấy giá trị này của hai anh em chúng tôi."

Chủ nhiệm Trần nghe vậy liền nói: "Tôi đâu thể nào nhận quà của hai người được, việc này có là gì đâu mà phải nhận quà của hai người chứ."

Trần Thanh Phong lập tức nói: "Ấy ấy, chủ nhiệm Trần đừng hiểu lầm cái này đâu thể gọi là quà cáp gì! Có ai tặng quà mà quà lại không đáng giá bao nhiêu cơ chứ. Chưa nói Chủ nhiệm Trần đã làm ở xưởng rượu, chúng tôi sao dám múa rìu qua mắt thợ được chứ. Đây chỉ là một chút tâm ý của hai anh em chúng tôi thôi, xem như để Chủ nhiệm Trần uống đổi vị một chút thôi. Lại nói chúng ta mấy trăm năm trước chung một gia đình thì đáng lý ra tôi phải gọi Chủ nhiệm Trần một tiếng chú Trần cũng không có gì sai! Nếu đã gọi là chú rồi thì phải nhận lấy đồ của đứa cháu này chứ!"

Chủ nhiệm Trần nghe Trần Thanh Phong nói mà trong lòng cảm phục, cái thằng nhóc này nói chuyện cũng quá là xuôi tại rồi!

Ông suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy rượu này không phải là đồ vật gì quá đáng giá nên mới nói: "Được rồi, nói như vậy thì tôi cũng đành nhận lấy cho các cậu vui."

Ông nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: "Giờ cũng đã là giữa trưa rồi chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm, lần này thì để tôi làm người định đoạt."

Trần Thanh Phong cũng gật đầu đáp: "Vậy thì hai chúng cháu cũng không khách sáo nữa, cảm ơn chú Trần rất nhiều."

Tiểu Lý nãy giờ đứng bên cạnh chỉ có thể trợn mắt há mom.

Nhưng mà phải công nhận là Trần Thanh Phong ăn nói ngon ngọt đem về rất nhiều lợi ích, chủ nhiệm Trần thật ra rất tận tâm tận lực, không chỉ đơn giản giúp bọn họ giải quyết chuyện ở xưởng rượu mà còn giúp bọn họ liên lạc với các đơn vị. Thành ra mọi chuyện diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Nhìn thấy Trần Thanh Phong không chỉ nói chuyện ngọt ngào mà tính toán sổ sách rất rõ ràng, chủ nhiệm Trần cực kì yêu thích anh, hận không thể giữ anh ở lại đây làm việc.

Cuối cùng bọn họ quyết định mua nấm Diêu Trang, nấm này không phải là nấm dại mà là nấm được gieo trồng trên diện tích rộng, thật ra ở phía bắc của bọn họ không phải không có nấm, nhưng mà năm nay mưa rất là ít, nấm ở trên núi cũng dần thưa thớt đi nhiều, cho nên lúc này đây bọn họ quyết định mua nấm về để gieo trồng.

Ngoại trừ nấm Diêu Trang ra họ cũng mua thêm rất nhiều cải bẹ Tà Kiều. Đây là do Tiểu Lý và Trần Thanh Phong có cùng tư tưởng với nhau nên là thống nhất mua luôn.

Do hai người ở tiệm cơm quốc doanh ăn được một dĩa cải bẹ xào thịt, hương vị cực kì ngon nên quyết định mua đem về. Mấy cái này vậy mà phải chất đầy một xe tải, xe này từ xưởng rượu ra nên đương nhiên tiền phí là mấy người Tiểu Lý lấy từ nhà máy.

Tính ra cũng không có bao nhiêu tại vì nấm và cải bẹ cũng không quá to lớn, nên cũng không chiếm nhiều diện tích, chứ nếu là mặt hàng khác thì chắc một chiếc xe tải cũng không đủ, có khi còn phải tốn thêm tiền để đổi một chiếc xe tải khác lớn hơn nữa.

Xe tải chỉ có hai chỗ ngồi thôi, bên xưởng rượu cũng mong muốn có hai tài xế đi chung với nhau để thay phiên nhau lái xe, cho nên Trần Thanh Phong và Tiểu Lý chào tạm biệt chủ nhiệm Trần rồi mua vé xe lửa về lại quê nhà.

Chủ nhiệm Trần đã nhận rượu anh đào của Trần Thanh Phong, nên đối với anh có ấn tượng khá tốt. Lại thêm trải qua mấy ngày ở chung thì ông đã sớm đem anh trở thành người một nhà rồi, tuy rằng biết Trần Thanh Phong đi theo chỉ để hỗ trợ. Nhưng mà người với người kết bạn với nhau thì cũng không quan trọng mấy vấn đề vị trí đó làm gì.

Nghe nói mấy người Trần Thanh Phong phải trở về nhà, nên ông đã tặng cho hai người mỗi người một hộp bánh Tây Đường, một hộp bánh chưng Ngũ Phương Trai và một con vịt Văn Hổ nổi tiếng nhất ở đây.

Ông còn nói rõ ràng: "Tôi đã phân ra bỏ vào hộp cho hai người để thuận tiện chia ra cầm, nên mỗi người một phần đem theo trên đường để ăn. Tôi cũng có ghi lại địa chỉ và số điện thoại những chỗ mấy ngày hôm nay chúng ta đi mua đồ cho hai cậu cũng như số của tôi trong đó! Nên nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại hoặc viết thư cho tôi."

Chủ nhiệm Trần cũng đi theo sau lưng phá lệ vỗ vỗ tay Trần Thanh Phong cười cười.

Quả nhiên, Trần Thanh Phong mở của mình ra thấy một túi bánh cúc trắng và nhiều hơn một hộp bánh Tây Đường. Trần Thanh Phong liền hiểu được, đây là ông lén cho anh nhiều hơn một chút.

Tuy nói mỗi ngày đều vô cùng bận rộn nhưng thời gian trôi qua cũng rất là nhanh, thoắt một cái họ đã rời nhà được hơn mười ngày rồi.

Trần Thanh Phong có cầm thêm tiền ở nhà theo, anh cảm thấy cải bẹ này thật sự rất là đặc biệt nên đã chọn mua một bao to.

Dù sao thì mua cũng đã mua rồi nên anh cũng mua thêm một túi nấm. Tiểu Lý nhìn thấy Trần Thanh Phong mua đồ về nhà nên cũng suy nghĩ mua thêm một ít đồ nhưng lại bị Trần Thanh Phong ngăn cản.

Anh nói: "Anh có muốn mua thì cũng không cần phải mua nhiều quá đâu. Nhà anh dù sao cũng có ba người đều làm trong nhà máy nên chắc chắn sẽ được phân đồ, cho nên anh có tiền thì không bằng mua cái khác còn hơn."

Tiểu Lý nghe xong những lời này lại cảm thấy có lý.

Nhà của Trần Thanh Phong không có ai làm trong nhà máy nên chắc chắn sẽ không được chia đồ, còn với nhà của Tiểu Lý thì lại không giống như vậy. Nên Tiểu Lý nghe Trần Thanh Phong nói vậy cũng không có mua thêm nhiều đồ nữa, mỗi thứ anh ta mua cũng chỉ có nửa túi mà thôi.

Tuy rằng mua không ít đồ vật nhưng mà hai người vẫn ở lại Thượng Hải một ngày cùng nhau đi tới Hoài Quốc Cựu trong truyền thuyết.

Tiểu Lý dọc theo đường đi trừ bỏ việc ăn thì chính là ngủ, cũng không có để ý thêm cái gì cả, nhưng Trần Thanh Phong thì đi đến đâu đều hỏi thăm mọi người đến đó vô cùng rõ ràng rành mạch.

Bọn họ đi xuyên suốt không có dừng lại nên cũng không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng mà lúc này đây khi đặt chân dừng lại thì mới phát hiện ra thành phố lớn có biết bao nhiêu là thứ đặc biệt họ không biết đến.

Đừng nói đến cái trấn nhỏ ở phương bắc của bọn họ mà ngay cả đến Gia Hưng cũng không thể nào so sánh nổi với sự phồn hoa ở đây. Mọi thứ dường như được tây hóa nên không khí cũng rất khác.

Hai người họ bắt chước những người ở đây từ tướng đi đến dáng đứng, họ cùng nhau ngồi xe bus công cộng để đến Hoài Quốc Cựu, trông họ vô cùng quê mùa, nên thường xuyên thu hút ánh nhìn khác thường của những người nơi đây.

Tiểu Lý có chút xấu hổ cúi đầu, còn Trần Thanh Phong thì da mặt dày hơn, anh hoàn toàn không để mấy cái ánh mắt đó trong lòng.

Mặc dù cảm nhận được người khác nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng mà họ cũng có làm gì được anh đâu, anh cũng chả mất miếng thịt nào, mà cũng chả thêm được miếng thịt nào. Cũng chỉ là ánh mắt mà thôi chả làm được gì. Trần Thanh Phong hấp ta hấp tấp túm lấy Tiểu Lý xuống xe vì anh đã nhìn thấy Hoài Quốc Cựu.

Trần Thanh Phong có mang theo bốn mươi tám mao, hơn nữa lần này ra ngoài được cho thêm ba mươi mao, Tô Tiểu Mạch cũng đưa cho anh mười khối nữa.

Tổng Cộng là tám mươi tám.

Ngoài ra trong tay anh cũng cầm hai trăm khối của Tô Tiểu Mạch, tuy rằng Tô Tiểu Mạch không nói rõ nhưng mà Trần Thanh Phong hiểu rất rõ suy nghĩ của cô, tất cả đều là hồ ly ngàn năm nên cũng không cần phải chơi cái trò Liêu Trai gì đó.

Cho nên được hai trăm lẻ tám khối Trần Thanh Phong đều đặt chung một chỗ, anh không chút do dự lấy hết tất cả đi mua vải sợi tổng hợp. Anh tính mua về rồi tìm một cơ hội thích hợp để bán lại.

Nam thì bán mười tám nữ thì bán khoảng mười lăm, tính ra không hề lỗ chút nào! Chưa nói chị cả đưa một trăm khối còn mẹ của anh đưa một trăm khối, giờ thì Trần Thanh Phong tính toán muốn mua thêm một chút đồ vật khác.

Suy ra mấy ngày nay Trần Thanh Phong đã xài hết ba mươi tám khối, mua hai túi đồ ăn này nọ thì đúng là còn dư sáu mươi hai khối.

Trần Thanh Phong tính toán xong xuôi liền bay vào mua lia lịa, Tiểu Lý nhìn thấy thì há hốc mồm kinh ngạc. Anh không nghĩ tới Trần Thanh Phong lại tràn đày sức sống mà bay vào mua tán loạn như vậy.

Trần Thanh Phong đúng lý hợp tình nói: "Đoán chừng là tôi chỉ đến đây có một lần, người trong nhà ai cũng cần có thêm đồ vật. Có thêm chút đồ này thì năm nay gia đình tôi cũng có một cái gì đó gọi là vui vẻ! Thấy tôi mua nhiều như vậy nhưng thật ra tôi đều tính toán cả rồi. Anh thử nghĩ đi mấy cái này đem về làm thành một cái áo hoa sơ mi cho nam thì bán giá cũng rất là cao đấy."

Nghe Trần Thanh Phong nói như vậy Tiểu Lý gật đầu không ngừng.

"Đúng là nhìn như không tính nhưng thật ra đã tính hết cả rồi! Tôi không đem theo nhiều tiền trên người chứ nếu không chắc tôi cũng sẽ mua hết rồi đấy!" Trần Thanh Phong suy tư nói.

Tiểu Lý đáp: "Người anh em, cậu nói rất đúng!"

Tiểu Lý tưởng tượng một hồi cũng không khách sáo nữa kéo tay Trần Thanh Phong nói: "Mau tới đây tư vấn giúp tôi xem nên mua cái gì cho hợp lý này!"

Bây giờ mua càng nhiều chính là sáng suốt nhất. Cuối cùng, hai người trừ bỏ tiền vé xe thì đều mua hết sạch sành sanh, không chừa lại một đồng tiền nào cả.

Trần Thanh Phong lúc này mới nhớ ra: "Không xong rồi! Quên để tiền lại mua cơm ăn rồi." Nhớ đến túi quà mà chủ nhiệm Trần tặng cho mình, Trần Thanh Phong bình tĩnh nói: "Cũng may chúng ta còn có bánh chưng với thịt vịt đến lúc đói thì lấy ra ăn, chứ đợi đem về nhà mới ăn thì chắc hư hết rồi, đến lúc đó lại tiếc."

Tiểu Lý gật đầu: "Đương nhiên rồi!" Hai người mua cho đã rồi mới quyết định lên xe lửa về nhà.

Trần Thanh Phong lần này ra cửa đi một lần là hết mười tám ngày vẫn chưa trở về. Mấy người trong nhà họ Trần cũng có chút lo lắng, mà lo lắng nhất chính là Khương Điềm Điềm.

Tô Tiểu Mạch thấy cô như vậy cũng an ủi cô, diệu dàng nói: "Em không cần phải lo lắng, Tiểu Lục là một con khỉ tinh ranh, chú ấy sẽ không có việc gì đâu.

Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng gật gật đầu: "Em cũng biết là vậy, nhưng mà biết thì biết vậy, nhưng em vẫn có chút lo lắng, dù sao anh ấy cũng là đàn ông mà."

Cô bĩu môi nói tiếp: "Đúng là tên đàn ông không có lương tâm mà, đi lâu như vậy rồi mà không hề báo cho người ta một chút tin tức gì, thật là đáng ghét."

Tô Tiểu Mạch thấy cô tính tình trẻ con như vậy cũng bật cười.

Đời trước cô cũng không có bàn đến chuyện này nên Tô Tiểu Mạch cũng không rõ là Trần Thanh Phong bao lâu mới trở về, nhưng mà cô cũng khuyên lơn vài câu, hơn nữa cũng nói thêm: "Không thì như vầy đi, để hôm nay chị làm đồ ăn ngon một chút cho em."

Khương Điềm Điềm buồn bã ngẩng đầu: "Muốn làm đồ ăn ngon cũng cần phải có nguyên liệu tốt nữa."

Thật ra trong nhà có thịt lợn rừng nhưng mà Bà Trần sẽ không dễ dàng lấy ra ăn đâu.

Tô Tiểu Mạch đáp: "Để chị đi ra sông nhìn một chút xem sao, hôm qua chị có để cái sọt bắt cá ngoài đấy, để xem hôm nay có con cá nào mắc phải không."

Tuy nói cái sọt bắt cá mỗi ngày đều để ở đó, nhưng không phải ngày nào cũng đều có cá mắc phải. Khoảng ba bốn bữa có cá mắc vào cũng xem như là tốt lắm rồi.

Tô Tiểu Mạch nói tiếp: "Nếu có cá, đêm nay chúng ta hầm cá ăn."

Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Vâng!"

Cô cảm thấy đêm nay nhất định mình sẽ có cá ăn rồi.

Bởi vì hôm nay, người đi ra bờ sông lấy sọt cá chính là Tô Tiểu Mạch! Người ta là nữ chính đấy nên so với người khác chắc chắn sẽ được ông trời chiếu cố cho mà xem.

Mọi thứ giống như Khương Điềm Điềm suy đoán, quả nhiên để Tô Tiểu Mạch đi ra bờ sông liền có thu hoạch lớn!

Tô Tiểu Mạch qua lấy sọt cá phát hiện bên trong có bốn con cá đang bơi, tuy rằng không bằng Trần Thanh Phong lần trước vớt được cá to, nhưng mà cá lần này cũng chỉ nhỏ hơn một chút, lại được hẳn bốn con.

Bà Trần thấy vậy cũng rất là vui. Bà suy nghĩ là sẽ làm hai món, nếu là dựa theo phong cách của bà thì chỉ cần làm một dạng thôi cũng đủ rồi, nhưng mà nhìn thấy Khương Điềm Điềm uể oải tội nghiệp, cho nên bà liền phá lệ một chút.

Từ ngày Trần Thanh Phong ra đi, Khương Điềm Điềm mỗi ngày trôi qua đều rất cô đơn, đứa nhỏ đáng thương này khuôn mặt trái xoan tròn trịa, ngày một ốm o gầy mòn, ăn cũng không ngon.

Ngày nào ăn uống cũng chỉ có một chút. Con dâu nhỏ này không chỉ ngây thơ trong sáng đã vậy còn trọng tình trọng nghĩa, khiến cho Bà Trần đau lòng vô cùng.

Bà Trần đau lòng cho Khương Điềm Điềm, nên thời điểm chia cá đều bỏ cho cô nhiều thịt cá hơn một chút. Mấy người khác đương nhiên cũng nhìn thấy sự thiên vị này, ánh mắt chỉ lóe lóe lên nhưng cũng không nói gì cả.

Nói chung, ai cũng thấy Khương Điềm Điềm trông khá đáng thương, đúng hơn là vô cùng đáng thương! Cô không chỉ nói ít hơn, cả người cũng không thấy sức sống! Ăn cũng ít đi, mỗi ngày chỉ ăn có một chút. Bọn họ nhìn thấy đến ngay cả cơm cô cũng không muốn ăn!

Lúc này đây, mấy nàng dâu nhà họ Trần lần nữa ngồi lại suy nghĩ, chả biết cái thằng nhóc Tiểu Lục này đã mua được cái đồ vật gì để bỏ bùa mê thuốc lú vào con gái nhà người ta, chứ làm thế nào mà nó có thể khiến Khương Điềm Điềm yêu say đắm như vậy chứ.

Cũng may, Khương Điềm Điềm vẫn tương đối thích ăn cá nên hôm nay phá lệ ăn nhiều hơn một chút. Bà Trần thấy Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng ăn nhiều thì rất vui mừng.

Buổi tối trở về phòng, Bà Trần cùng chồng thương lượng: "Ngày mai mình lén đưa cho Điềm Điềm mấy cái trứng gà nấu ăn đi, con bé gần đây nhớ thương Tiểu Lục đến nỗi ăn uống không ngon gì cả."

Kế toán Trần nghe vậy cũng nói: "Được, bà thấy hợp lý thì làm."

Bà Trần đáp: "Được rồi."

Mà lúc này, sau khi Khương Điềm Điềm ăn cơm chiều ; xuôi thì đang ngồi sửa sang lại đồ vật của xong bản thân, miệng thì lẩm bẩm nói: "Tối nay ăn nhiều rồi nên không cần phải ăn đồ ăn vặt làm gì!"

Anh Tiểu Phong không ở đây cô ăn uống không ngon, chỉ có thể ăn quà vặt bù vào! Cô tích góp nhiều đồ ăn vặt như vậy mà giờ đã ăn gần hết rồi! Quả nhiên mấy cái đồ ăn vặt này ăn một loáng là hết rồi! Thật là đáng ghét!

Ăn hết đồ ăn vặt tích trữ được, tất cả tiền trong tay cô cũng đưa hết cho Trần Thanh Phong. Vậy là bây giờ cô không còn gì cả, cô không chỉ là một cô gái nghèo khổ lại còn đáng thương quá đi!

Cô buồn bã nằm trên giường đất, lại bắt đầu nhớ đến anh Tiểu Phong, anh không có ở nhà nên không có ai nấu nước cho cô rửa chân lau mình.

"Anh Tiểu Phong aaaa..." Khương Điềm Điềm thấp giọng gọi mãi một câu.

"Điềm Điềm!"

Không biết có phải do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không mà Khương Điềm Điềm đột nhiên nghe được tiếng Trần Thanh Phong gọi cô, cô vẫn nằm im ở đó không nhúc nhích, lỗ tai lại nhẹ nhàng run run.

Quả nhiên, lại nghe thêm một tiếng: "Điềm Điềm, anh đã về rồi!"

Lúc này đây, là giọng nam to rõ, trầm ấm.

Khương Điềm Điềm lúc này mới lồm cồm bò dậy, cô mang vội đôi giày rồi chạy nhanh ra cửa.

Quả nhiên, cô nhìn thấy Trần Thanh Phong đã đứng trước cửa.

Khương Điềm Điềm nhảy lên một cái, reo to vui sướng: "Anh Tiểu Phong."

Cô chạy như bay tới chỗ anh, lập tức ôm lấy Trần Thanh Phong, hớn hở nói: "Anh Tiểu Phong, em rất nhớ anh!"

Trần Thanh Phong đem đồ vật đặt xuống đất, cũng mặc kệ những thứ đó ra sao, anh dang tay ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, xoay một vòng nói: "Anh cũng rất nhớ em! Chỉ cần nhớ tới em là anh đều ngủ không được."

Khương Điềm Điềm nở nụ cười tươi hơn hoa, cơ thể vốn uể oải, mệt mỏi giờ đây giống như cây khô được tưới nước, cả cơ thể căng tràn sức sống.

Cô nắm lấy cổ áo Trần Thanh Phong nói: "Anh có mang quà về cho em hay không đó? Có không? Có không đấy?"

Tuy rằng bộ mặt cô nhìn thì hung hăng nhưng cả khuôn mặt đều tươi cười hạnh phúc, miệng lưỡi thì cứ cất giọng làm nũng.

Trần Thanh Phong cười đáp: "Đương nhiên là có rồi, anh không mang quà về cho em thì còn ai cho em nữa chứ!" mang về Anh cúi đầu hôn cô một cái rồi nói tiếp: "Thật muốn em."

Bởi vì hai người đặc biệt thân thiết, những người khác tuy rằng có nghe được âm thanh bên ngoài cũng không có đi ra xem làm gì.

Mà Tô Tiểu Mạch ở trong phòng cũng không thèm đi ra, ai cũng cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm âu yếm một hồi mới dùng chân đá về phía cái túi màu đen, sau đó mới nói: "Đi, chúng ta cầm đồ vật đem qua cho cha mẹ."

Lúc này Khương Điềm Điềm mới buông anh ra, cô liếc mắt nhìn cái túi Trần Thanh Phong đá lúc nãy, anh mới ném cho cô một cái ánh mắt. Khương Điềm Điềm làm bộ không nhìn thấy.

Trần Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm, đem đồ vật cầm lên, nói: "Trong sân còn có đồ nữa."

Trần Thanh Phong vừa đi ra, Bà Trần liền chạy nhanh về phía anh nói: "Cái tên nhóc con này!"

Miệng thì nói vậy nhưng đi tới đã nắm lấy hai tay của con trai.

Trần Thanh Phong giả vờ hét lên: Ây da... ! Con đây là con trai của mẹ đấy. Sao mẹ lại đánh con chứ?" Anh kêu lên một tiếng rồi nói tiếp: "Mẹ làm cho con thật là đau lòng quá đi thôi! Mẹ à, hay là cho con ăn cái gì đó được không? Từ tối hôm qua đến giờ con đã không được ăn cơm rồi!"

Bà Trần nghe vậy liền cất giọng gọi to: "Chị dâu hai Trần, con nhanh chạy đi lấy cái bánh bột ngô cho Tiểu Lục ăn đi."

Bà nhíu mày càu nhàu: "Sao lại không có cơm ăn cơ chứ!"

Trần Thanh Phong thản nhiên nói: "Không có tiền!" Một lúc sau anh lại nói tiếp: "Con lấy tiền mua nhiều đồ đạc quá, sau đó mới sực nhớ ra là quên giữ lại tiền để ăn cơm nên khó lắm mới có tiền mà về đây đấy."

Bà Trần: "..."

Những người khác: "..."

Khương Điềm Điềm đưa ngón tay chọt chọt vào mặt Trần Thanh Phong châm chọc nói: "Anh Tiểu Phong thật là đáng thương"

Trần Thanh Phong gật đầu: "Chứ còn gì nữa! Anh thật là tội nghiệp quá đi!"

Bà Trần nhìn thấy bộ dạng của con trai râu ria xồm xoàm, so với lúc trước khi đi đúng là gầy đi một chút, bà quay lưng chạy vào trong nói: "Chị dâu hai Trần, con bỏ thêm cho thằng bé cái trứng gà đi, làm nhiều thêm một chút cho nó."

Trần Thanh Phong nghe vậy vội nói: "Đúng là mẹ yêu của con. Con đúng là con trai ruột của mẹ rồi."

Bà Trần tỏ thái độ nói: "Ít nói mấy lời linh tinh đi."

Vừa nói dứt lời bà lấy trong túi ra một túi đậu phộng tẩm đường đen qua đưa cho Trần Thanh Phong: "Con ăn cái này lót dạ trước đi."

Trần Thanh Phong đáp: "Đậu phộng này có phải để được hai tháng rồi không?"

Bà Trần tức giận nói: "Không ăn thì trả đây!"

Trần Thanh Phong nhanh tay lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói: "Con ăn mà, làm gì nóng tính thế!"

Khương Điềm Điềm thấy bộ dáng lôi thôi lết thếch này của anh không khỏi đau lòng, tay cô cứ nắm chặt tay anh không chịu buông.

Trần Thanh Phong vỗ vỗ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, anh không có việc gì đâu. Vừa mới bắt đầu đi thì ăn uống rất tốt, chỉ có ba ngày gần đây hơi khổ sở tí thôi."

Anh nói tiếp: "Mẹ, lần này con ra ngoài không hề làm cho mẹ thất vọng một chút nào đâu nha!"

Anh chỉ chỉ mấy cái túi, nói: "Tiền của mẹ con đều mua đồ hết rồi đó!"

Nuốt hạt đậu phộng xuống anh lại nói : "Ở đây còn có đồ của mấy chị và của em nữa, do nóng lòng trở về quá nên vào trấn con cũng không có dừng lại. Tranh thủ tìm anh rể lấy xe đạp chở con về liền."

Anh rất là nhớ thương cô vợ nhỏ của mình quá rồi.

"Anh rất nhớ Điềm Điềm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận