Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 59

Chương 59Chương 59
Tô Tiểu Mạch mang thai rồi!
Chuyện Tô Tiểu Mạch mang thai đối với cả nhà họ Tô lẫn nhà họ Trần đều là chuyện vô cùng hệ trọng, nhưng bởi vì tháng còn quá nhỏ, tính ra là còn chưa tới ba tháng, cho nên hai vợ chồng nhà họ Trần quyết định giấu nhẹm nó đi, không có đi khoe khoang khắp nơi. Nhưng trong lòng rõ ràng vô cùng đắc ý, thật ra cũng chẳng ai có thể ngăn họ vui sướng được!
Tô Tiểu Mạch cũng đặc biệt cẩn thận hơn, dù cho cô có loáng thoáng nghe được mấy người chị dâu nhà họ Trần nói ra nói vào việc cô mang thai, nhưng cô cũng để tâm lời họ nói làm gì...
Cô vẫn còn nhớ rất rõ chuyện đời trước, cô bị Tưởng Thiếu Tuấn hãm hại mất đi đứa con của mình, không chỉ mất con, cô còn mất luôn cả khả năng làm mẹ, cả cuộc đời của cô cũng không thể có con được nữa.
Cho nên đời này, cô quyết không để bản thân rơi vào vết xe đổ, cô cẩn thận từng ly từng tí trong mọi việc, cũng không dám bất cẩn dù chỉ một chút.
Những ngày này, Tô Tiểu Mạch rất ít khi bước ra ngoài, phần lớn thời gian cô đều ở nhà, thời điểm bắt đầu cày bừa cho vụ xuân, Bà Trân cũng không cho cô tham gia.
Dù sao trong nhà cũng có nhiều người, Tô Tiểu Mạch cũng đã mang thai, ở nhà tĩnh dưỡng một khoảng thời gian cũng đúng.
Chuyện Tô Tiểu Mạch mang thai cũng chẳng có ai để ý tới. Bởi vì có chuyện lớn hơn đã xảy raI
Sau khi hết thời hạn ba tháng, đại đội Dương Liễu lại gặp một việc còn chấn động hơn. Bọn họ bị trộm.
Lúc này đây, tổn thất của đại đội Dương Liễu so với đại đội Liên Hoa còn thê thảm hơn, đại đội Liên Hoa nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai mươi hộ bị mất trộm thôi, còn đại đội Dương Liễu bị mất trộm đến gần bốn mươi hộ gia đình.
Đây cũng gần như là một phần tư tổng số hộ gia đình thuộc đại đội Dương Liễu rồi.
Hơn nữa những hộ gia đình bị trộm đều là những hộ khá giả, có điều kiện ở đại đội Dương Liễu. Thậm chí bao gồm cả đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu, đến cả nhà bọn họ cũng bị trộm.
Cho nên đại đội Dương Liễu lần này là bị người người căm hận, nhất là những hộ gia đình bị mất trộm lần này. Nếu không phải đại đội bọn họ đóng phim náo nhiệt thì làm sao đến nỗi trong nhà không còn một ai được chứ.
Nói đúng ra lỗi này cũng không phải là lỗi của những người lãnh đạo của đại đội Dương Liễu, vì cũng không ai ép buộc mọi người đi xem đóng phim.
Nhưng lòng người chính là như vậy, một khi đã xảy ra chuyện, mấy ai chịu nhìn nhận nguyên nhân là ở mình, hận không kịp kiếm một ai đó để trút hết tội lỗi lên đầu người đói
Cho nên những lãnh đạo ở đại đội Dương Liễu đều bị người dân trong thôn chửi mắng sau lưng có, trước mặt cũng có.
Bởi vậy nên những người ghét đại đội Dương Liễu, khi nghe tin họ cũng bị trộm thì chẳng hiểu sao trong lòng lại mừng rỡ khi thấy người gặp nạn. Đương nhiên số người đó cũng chỉ là số ít thôi.
Đa số người dân đều có chung một kẻ thù đó chính là bọn trộm, nhưng tất cả bọn họ đều đổ dồn bất mãn lên công xã, mấy tên ăn trộm này đã làm nhiều vụ như vậy, cũng lẫn trốn hơn hai tháng trời rồi, mà đến cả một chút manh mối cũng không có.
Nếu ngay từ đầu có thể bắt được bọn trộm cắp thì những chuyện phía sau chắc chắn cũng sẽ không xảy ra? Khương Điềm Điềm ngồi yên lặng nghe bọn họ nghị luận về chuyện này, cô tò mò hỏi: "Đại đội Dương Liễu lúc nào cũng đông đúc người như vậy, bọn ăn trộm sao còn có thể thực hiện được hành vi của chúng chứ ạ?"
Dạo gân đây Khương Điềm Điềm ở đại đội làm nhân viên chấm công điểm, cuộc sống so với trước kia càng thêm sinh động hơn, cũng tiếp xúc với các nữ đồng chí trong thôn nhiều hơn.
Tuy rằng Khương Điềm Điềm nói năng khá thoải mái, nhưng được cái cô biết nói ngọt, cho nên đại đa số người đều rất thích cô. Ngoại trừ một số cô gái trẻ còn cảm thấy có chút xấu hổ ra thì không ai là không thích Cô...
Thỉnh thoảng mọi người cũng hay trêu chọc tình cảm của cô cùng Trân Thanh Phong rất ngọt ngào, mặn nồng, cô cũng không giống như người khác sẽ e lệ, thẹn thùng hay xấu hổ, mà cô còn vui vẻ hưng phấn kể chuyện luyên thuyên không ngừng.
Cho nên trong cái thôn này có rất nhiều lão thái thái, các dì, các thím, các cô lớn tuổi đều rất thích cô. Trong những người phụ nữ đó có một người kể cho cô nghe: "Con không biết gì hết sao?" Ánh mắt bà ấy láo liên, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước cái đoàn làm phim đó nói là muốn đi lên núi quay phim, rồi diễn ở trên đó thì phải? Nghe nói còn tìm một số diễn viên đóng phim, không cần làm gì cả, chỉ cần làm người địa phương đi qua đi lại thì sẽ nhận được thù lao là một trái bắp. Dù sao năm nay, mùa màng cũng thất bát, cây cối đóng băng gần hết, có được một trái bắp ai mà lại không muốn kia chứ? Cho nên tất cả những người này đều đi theo lên núi."
Khương Điềm Điềm: '..."
"Không nghĩ đến chuyện như vậy cũng có thể làm được. Vì muốn kiếm thù lao một trái bắp, mà đem cả nhà mình cho người ta dọn sạch sẽ!"
Suy nghĩ một chút, chuyện này cùng thật quá là chua xót, tan nát cõi lòng: "Kỳ thật đại đội Dương Liễu cũng có người ở nhà, nhưng là do hơn hai tháng qua, đại đội Dương Liễu khí thế ngất trời, rất nhiều đại đội khác đều tới xem náo nhiệt. Còn có người của công xã khác cũng tới để xem đoàn phim đóng phim, cả thảy đều lạ mặt. Nếu là hồi xưa, đại đội Dương Liễu còn có thể chú ý người nào khả nghi hay người nào lạ mặt. Còn bây giờ thì họ còn biết chú ý cái gì, ai mà chẳng lạ lãm giống ail Cho nên đại đội của họ mới là đại đội bị tổn hại nhiều nhất."
Nghe xong câu này, chí ít người ta cũng cảm thấy đồng cảm mà rơi lệ.
Có thể nói đại đội Dương Liễu thật là thảm quá đi mát.
"Dì nghe nói cái đoàn phim kia đã quay phim xong rồi, sắp rời đi rồi." Nói đến đây, trên mặt bà cũng lô ra vài phần phiên muộn: "Sau này làm gì có chuyện đi qua bên đại đội đó xem nhộn nhịp nữa!"
"Tính ra dì cũng biết được nhiều chuyện quá ạ." Khương Điềm Điềm chân thành nói.
Mặc dù thời điểm này mọi người chỉ ở nhà để giữ nhà, nhưng Bà Trần cùng mấy chị dâu trong nhà cũng nắm được khá nhiều tin tức, nhưng đến tai họ thì tin tức đó cũng đã cũ rồi.
Cho nên Khương Điềm Điềm rất vui lòng nói chuyện phiếm thêm với mọi người để mọi được tin gì thì hay tin đó! Mà Khương Điềm Điềm làm cho người trong thôn cũng rất yêu thích.'Đúng rồi, cháu có biết cái cô Quản Đồng của đại đội Dương Liễu kia không?”
Khương Điềm Điềm lập tức mở to hai mắt ra nhìn, liên tục gật đầu: "Cháu tất nhiên là biết rõ về cô ta rồi ạ, cô ta là người hãm hại heo của chúng ta."
Cô gái này âm mưu đào góc tường nhà cô, muốn cướp Trần Thanh Phong của cô, cô đương nhiên phải biết rõ cô ta rồi.
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Cô ta bị làm sao ạ?"
"Nghe nói cô ta đang cặp kè với một người nào trong đoàn làm phim, giờ người đó đang muốn mang cô ta đi đâu đấy." Khương Điềm Điềm: '..."
Cô thấp giọng nói: "Đàn ông từ nơi khác tới, cũng không hiểu được gốc rễ anh ta như thế nào, cô ta điên rồi hay sao ạ?"
"Nhưng cô ta cũng thuộc thể loại người không có đầu óc, làm ra mấy chuyện này cháu thấy cũng không có gì quá bất ngờ."
"Hahaha... Đúng vậy. Cháu nói rất đúng."
"Điềm Điềm." Bà Trần từ rất xa đã lớn giọng kêu một tiếng.
Khương Điềm Điềm lập tức xoay người đáp: "Con tới ngay!"
Khương Điềm Điềm lon ton chạy đến bên người Bà Trần, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ?"
Bà Trần chậm rãi nói: "Chị năm của con cảm thấy không thoải mái, nên muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút. Mẹ cảm thấy con đi chung là hợp lý nhất, cho nên chiều nay con nghỉ một buổi rồi đưa chị năm con đi khám, con thấy thế nào?"
Khương Điêm Điềm: "Dạ được mẹ!"
Cô nhẩm tính thời gian, rồi nhanh nhảu hỏi: "Chúng ta đi vào buổi chiều, vậy buổi tối có kịp trở về không ạ?"
Bà Trần lắc đầu nói: "Các con tối hôm đến nay nhà chị cả ngủ một đêm, sáng mai hãy về. Đi đường chú trọng nhất là an toàn, không cần gấp gáp lắm đâu."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi."
Bà Trân gật gật đầu: "Để mẹ đi xin cho con nghỉ."
Chuyện này là chuyện của phụ nữ, để mấy người đàn ông đi thì không được hay cho lắm, mấy đứa con dâu của bà ở nhà thì lại ít ra đường, thiếu hiểu biết, đi lên bệnh viện không biết gì lại xảy ra chuyện.
Bà Trần nhìn tới nhìn lui, trong nhà đáng tin cậy nhất chính là vợ của Tiểu Lục.
Tuy rằng cô là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại biết chữ. So với những người còn lại cũng có tri thức với hiểu biết hơn.
"Sau khi các con đến huyện thì trực tiếp đi đến Cung Tiêu Xã, nếu như chị cả của tụi con rảnh rỗi thì nhờ chị ấy cùng với các con đi bệnh viện luôn, có thêm người giúp đỡ cũng tốt hơn. Nếu như không kịp thì hai người các con cứ ở trên đó thêm một ngày, mẹ sẽ xin cho con nghỉ thêm. Đi đường chú ý an toàn một chút."
Dừng một chút, Bà Trần lôi kéo tay Khương Điềm Điềm, chân thành nói: "Chuyện lần này, mẹ chỉ biết trông cậy vào con."
Khương Điềm Điêm nở nụ cười ngọt ngào, nắm tay bà nói: "Con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Bà Trần bật cười: "Được rồi. Vậy tất cả đều giao hết cho con."
Bà Trần rất hiểu tính cách của Khương Điềm Điềm, cô với mấy cô gái trẻ trong cái thôn nhỏ này không giống nhau, ai cũng thích thường xuyên đi lên công xã một chuyến để tìm cơ hội cho mình, nhưng cô thì ngược lại, nếu có thể ở trong nhà đến già thì nói không chừng cô cũng có thể làm được.
Cho nên bà nhìn thấy cô vui vẻ đáp ứng như vậy, Bà Trần lại cảm thấy cô con dâu này của bà không chỉ đáng yêu, may mắn mà còn tốt bụng nữa.
"Chúng ta đi vê nhà thôi."
Tuy rằng Bà Trần có chút lo lắng cho bọn họ, nhưng Khương Điềm Điềm lại cảm thấy mọi thứ rất bình thường, tuy rằng cô không thích đi đường núi xa như vậy để đến công xã, nhưng cũng không phải thuộc dạng người không thích ra khỏi cửa.
Cũng chẳng phải là hai cô gái mới lớn đi ra khỏi nhà còn bỡ ngỡ với mọi thứ xung quanh, mà là tràn đầy hưng phấn để trải nghiệm cái mới.
Trân Thanh Phong giở giọng trách cứ: "Em đúng là cái đồ không có lương tâm."
Khương Điềm Điềm lập tức chạy đến trước mặt Trần Thanh Phong, vòng tay ôm qua cổ anh, ngọt ngào nói: "Đêm nay em không có về ngủ cùng anh, anh ở nhà nhất định phải nhớ em đó." Trần Thanh Phong bật cười, anh duỗi tay ôm lấy Khương Điềm Điềm, âu yếm nói: "Thật sự là em không cần anh đi theo à?"
Cô vợ nhỏ của anh đi ra ngoài, anh thật sự không thể yên tâm một chút nào. Chắc có lẽ do vợ của anh đẹp quá đi!
Khương Điềm Điềm lắc đầu, tiếc nuối nói: 'Không cần đâu ạ, mẹ nói các anh là đàn ông nên đi theo không tốt cho lắm."
Trân Thanh Phong gật đầu, nhu tình nói: "Anh biết chuyện này, nhưng vẫn nhịn không được mà sẽ lo lắng cho em lắm đói!"
Khương Điềm Điềm bật cười, trên mặt đều ngập tràn nét hạnh phúc, cười nói: "Nhớ em đúng không?! Vậy anh ở trong lòng gọi một vạn lân tên của em. Nói không chừng em sẽ lập tức về!" quay Trân Thanh Phong hôn cô một cái, cười nói: "Đừng nói một vạn lần, mười vạn lần cũng được."
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn say đắm một lúc, mới cảm thán nói: "Vợ của anh thật xinh đẹp đó!"
Từ khi kết hôn, bọn họ cũng không có tách ra ngủ riêng, bỗng dưng Khương Điềm Điềm phải đi suốt đêm không về, Trân Thanh Phong cảm thấy cả người đều uể oải. Loại cảm giác khó chịu này, những người độc thân làm sao có thể hiểu được.
Anh lại cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, quyến luyến không rời, thì thâm: "Sớm về với anh nhé." Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh.
Bà Trân đứng ở bên ngoài chờ mãi... chờ mãi cũng không thấy cô bước ra, liến bước đến kêu hai tiếng. Khương Điềm Điềm lúc này mới lưu luyến không rời bước ra khỏi cửa.
Cô vừa bước ra khỏi cửa liên nhìn thấy Bà Trân cùng Tô Tiểu Mạch đã đứng đợi sẵn ở trong sân, Tô Tiểu Mạch nhẹ giọng cười, nói: 'Chị sẽ không đày đọa gì cô vợ nhỏ của em đâu, chị hứa sẽ mang cô ấy trở về nguyên vẹn, không sứt mẻ gì về trả lại cho em." Trân Thanh Phong nhướng một bên chân mày, cười nói: "Em sẽ nhớ rõ những gì chị nói, chị cũng đừng có “Sao anh lại nói chuyện với chị năm như vậy, là em tình nguyện đến chăm sóc chị ấy đấy.' Khương Điềm Điềm nũng nịu trách cứ anh.
Sau đó cô vui sướng quay qua nói với Tô Tiểu Mạch: "Em làm được mà."
"Được... được... được... em là nhất. Nhất rồi." em Hai cô gái cũng không làm mất thời gian quá nhiều, rất nhanh đã xuất phát.
Tuy rằng Tô Tiểu Mạch cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm, nhưng cũng chỉ có thể đi bộ, cũng bởi nhà bọn họ không có xe đạp. Cho dù có thì Tô Tiểu Mạch cũng không dám đạp xe, đường núi xóc nảy, sợ là càng thêm nguy hiểm.
Đến nỗi trong thôn có xe bò cùng máy kéo, bọn họ cũng không tiện để mượn được. Cũng bởi hiện tại đang cày bừa ruộng đất cho vụ xuân, tất cả xe bò cùng máy kéo đều phải dùng tới, Tô Tiểu Mạch chỉ là có chút không thoải mái, cũng không phải chuyện gì nguy cấp, ai đâu mà cho mượn xe.
Hai người cùng nhau bước đi về phía trước, Khương Điềm Điềm đem hết tất cả những chuyện lớn, chuyện nhỏ mình nghe được đều kể hết cho Tô Tiểu Mạch, đặc biệt là chuyện có quan hệ đến Quản Đồng. Dù sao thì đây cũng là em họ của Tô Tiểu Mạch.
Cô quay sang nhìn vào đôi mắt to tròn của Khương Điềm Điềm: "Cô ta thì có quan hệ với chị cơ chứ." Dừng một chút, cô chậm rãi nói: "Chị cảm thấy nếu như cô ta gặp được người đàn ông tốt, cuộc sống sau này thoải mái thì cũng tốt thôi... Chỉ sợ mọi chuyện không thể được như người ta ao ước." Khương Điềm Điềm mờ mịt hỏi lại: "Sao chị lại nói vậy ạ?" Tô Tiểu Mạch trâm ngâm, thấp giọng nói: "Chị cảm thấy cái đoàn phim kia có chút vấn đề."
Thật lòng thì Tô Tiểu Mạch cũng không có suy nghĩ quá nhiều, nhưng dù sao thì cô cũng là người đã từng sống lại một lần. Kiến thức so với mọi người luôn là nhiều hơn một chút, ban đầu cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về các vụ trộm cướp nhưng cũng chẳng nghĩ ra là ai. Nhưng lâu dần, cô bỗng cảm thấy cái đoàn phim này càng lúc càng kỳ quái, nhưng quái lạ ở chỗ nào cô cũng không thể lý giải được.
Trong lòng cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mấy cái vụ án trộm cướp, nói không chừng có dính dáng gì đó tới đoàn làm phim này. Cô biết việc suy đoán như thế này cũng quá là to gan lớn mật, nhưng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế chứ.
Đoàn làm phim vừa đến, trộm cướp liên tục xảy ra! Chắc chắn sẽ phải có liên quan đến nhau.
Cô nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, nhưng cũng chẳng có nói ra với ai, nhưng Khương Điềm Điềm thì khác, cô thành thật chia sẻ với Tô Tiểu Mạch mà không giấu giếm chút gì.
Khương Điềm Điềm vừa nghe xong, đôi mắt trừng lớn hết cỡ, hơn nửa ngày, cô mới dùng sức gật đầu, nói: "Em thấy cũng hợp lý đó ạ."
Cô cũng cảm thấy vụ án trộm cướp cùng đoàn phim quá trùng hợp với nhau, nhưng lại không dám tưởng tượng theo hướng đó. Dù sao thì giai đoạn này cũng là thập niên 70.
Nhưng nếu Tô Tiểu Mạch suy đoán như vậy, Khương Điềm Điềm liền kết luận nhất định chính là như vậy.
Cho dù mọi chuyện không có đi theo cốt truyện ban đầu, nhưng nếu là phán đoán của nữ chính thì chắc chắn sẽ không thể có sai lầm.
"Chị năm nói rất đúng." Cô chạy nhanh về phía trước hỏi: "Theo chị chúng ta có nên báo cáo phát hiện này lên cấp trên hay không ạ?"
Tô Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn Khương Điềm Điềm, tự đáy lòng cảm khái: "Em thật đúng là đơn thuần hết chỗ nói."
Cô duỗi tay xoa nhẹ đầu Khương Điềm Điềm một chút, dịu dàng nói: "Chúng ta chỉ là suy đoán, cho nên lời chúng ta nói ra liệu rằng sẽ có người tin tưởng sao? Hơn nữa cho dù là có người tin... Tô Tiểu Mạch trào phúng cười một cái rồi nói tiếp: 'Nếu bọn họ quay lại trả thù nhà chúng ta thì sao?"
Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Hơn nữa em nghĩ người trong thôn thật sự sẽ cảm kích chúng ta sao? Nếu như chuyện thật sự đúng như chúng ta phân tích thì bọn họ sẽ đổ dồn mọi sai lầm lên trên người chúng ta cho xem. Ban đầu có lẽ bọn họ sẽ cảm kích, nhưng về sau sẽ cảm thấy tại sao chúng ta không phát hiện sớm một chút? Nếu bắt được cái đoàn phim kia sớm hơn thì nhà họ sẽ không bị mất trộm. Trên đời này người tốt không ít, nhưng người xấu cũng rất nhiều. Người thích đổ trách nhiệm lên đầu người khác lại càng nhiều! Em không nhớ lúc bọn họ mới vừa bị trộm, đều đổ hết lỗi lâm lên đầu đại đội Dương Liễu sao? Sao họ không tự trách gia đình họ mê xem náo nhiệt, không cử người ở nhà trông coi nhà cửal Chúng ta cứ coi như là không biết đi. Nói không chừng cũng không chỉ mình chúng ta nghĩ ra, mà còn có nhiều người khác nữa."
Khương Điềm Điềm "vâng" một tiếng, cô vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Tô Tiểu Mạch lại giải thích nhiều như vậy. Khương Điềm Điềm cũng không phải loại người không biết tốt xấu, dẫu vậy cô cũng rất biết ơn vì những lời khuyên chân thành mà Tô Tiểu Mạch dành cho cô.
Nói cho cùng, cô cùng Tô Tiểu Mạch hoàn toàn không giống nhau, Tô Tiểu Mạch là trọng sinh sống lại, là một người phụ nữ đã sống hơn bốn mươi tuổi.
Cô cũng không có đọc qua nhiều sách vở, cũng không có sống hai đời giống như Tô Tiểu Mạch. Cho nên trải nghiệm của Tô Tiểu Mạch so với Khương Điềm Điềm có phần nhiều hơn, đồng thời cũng sâu sắc hơn.
Không cần biết là khi nào cô sẽ rời khỏi đây, cũng như nội tâm cô có sâu sắc cách mấy đi nữa, Khương Điêm Điềm cũng chỉ là một cô gái nhỏ học cấp ba xuyên không vào quyển sách này. Cho dù cô có khôn khéo, cùng biết trước cốt truyện, nhưng tóm lại thì năng lực cũng sẽ có chút hạn chế.
Cô nắm lấy tay Tô Tiểu Mạch, chân thành nói: "Chị năm, chị thật sự rất tài giỏi đó ạ. Tô Tiểu Mạch cười nhẹ nhàng: "Em cũng không thử nhìn xem, người nhà chị đều là loại người như thế nào? Nhiều năm như vậy, chị ít nhiều cũng học được cách đánh giá lòng người ra sao rồi em à."
Khương Điềm Điềm gật đầu, nghiêm túc nói: "Chị nói cũng rất đúng."
Tô Tiểu Mạch lại cười nói: 'Em suốt ngày cứ nói chị là chị gái thân thiết của em, chị và em sống chung như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Khương Điêm Điềm phụt một tiếng, cô khẽ bật cười xinh xắn: "Chị Tiểu Mạch chính là chị gái của em."
Nếu một người cắm cúi đi trên con đường núi này thì sẽ có cảm giác giống như đi hoài không tới. Nhưng hai người cùng nhau đi, thêm cả nói chuyện không ngớt thì con đường giống như được rút ngắn lại, mới xế chiều mà họ đã đến được công xã.
Tuy rằng Bà Trần dặn dò bọn họ trước tiên phải đi tìm Trân Hồng. Nhưng cả hai người đều không có ý định này, bọn họ đều trực tiếp đi đến bệnh viện.
Chẳng qua có một số chuyện đều không thể theo ý muốn, người định không bằng trời định. Bệnh viện khoa phụ sản vậy mà lại không có ai.
Khương Điềm Điềm nhanh chân tìm được một cô hộ lý trẻ tuổi, gấp gáp hỏi: "Xin chào! Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay sao bệnh viện không có bác sĩ nào hết vậy ạ?
"Có một vị chuyên gia đến huyện của chúng ta mở một buổi tọa đàm, các bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện này đều đến đó tham dự rồi. Ba ngày sau mới có thể trở về đây."
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô bước nhanh đến hỏi: 'Bệnh viện phụ sản ở trên huyện có khám bệnh hay không ạ?”
Người hộ lý trẻ tuổi đã mất dần sự kiên nhẫn: "Làm sao mà tôi biết được chứ ạ? Hai người vui lòng mấy ngày nữa hãy quay lại!"
Khương Điềm Điềm gấp gáp hỏi thêm: "Vậy các bác sĩ khoa khác có thể thay thế khám một chút được không ạ?"
Cô hộ lý trẻ dùng thanh âm sắc bén nói: "Khoa nào ra khoa đó, ai nói với cô là khoa này có thể khám cho khoa kia? Mỗi một bác sĩ chuyên khoa cũng có chuyên môn riêng của người ta, lỡ xảy ra vấn đề gì đó thì ai chịu trách nhiệm? Cô à, đừng có nghĩ như vậy nữa, chuyện đó là không có khả năng đâu!"
Người hộ lý trẻ tuổi bày ra một ánh mắt xem thường rồi xoay người bỏ đi.
Khương Điềm Điềm rất muốn chửi lộn với cái tên hộ lý vừa rồi, vì cái nết phục vụ quá ư là không thể chấp nhận được.
Nhưng cô nhìn sang Tô Tiểu Mạch bắt đầu thấy không khỏe, cô cũng không dám kéo dài thời gian của cô ấy thêm nữa, nên nghiêm túc hỏi: "Chị năm, bệnh viện trong công xã không có bác sĩ phụ sản, chị có muốn lên huyện khám không ạ?"
Tuy rằng cô đề nghị như vậy, nhưng sau đó cô lại gãi gãi đầu, mặt lộ rõ vẻ lo lắng nói: "Nhưng mà đi tàu xe mệt nhọc, không biết chị có chịu nổi không?"
Những chuyện như thế này, cô luôn muốn để cho Tô Tiểu Mạch quyết định. Cũng may Tô Tiểu Mạch cũng là một người quyết đoán. Cô rất nhanh đã có quyết định: "Chúng ta đêm nay cứ ngủ lại ở nhà chị cả đi, sáng mai sẽ đi lên bệnh viện trong huyện. Chưa khám qua một chút thì chị thật sự không thể yên tâm được."
Tô Tiểu Mạch nhẹ nhàng xoa xoa bụng, dịu dàng nói: "Cũng chỉ là ngồi xe mà thôi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Đời trước cô đi tàu xe còn mệt nhọc hơn rất nhiều, mà đứa nhỏ này cũng vẫn tốt đấy thôi, cho nên trong lòng Tô Tiểu Mạch cũng không quá lo lắng.
Sau khi có được quyết định của Tô Tiểu Mạch, hai người bước ra cổng bệnh viện, nhanh chóng đi đến Cung Tiêu Xã.
Giờ này thì Cung Tiêu Xã đã sắp tan tâm, cũng không còn mấy người khách trong tiệm.
Nhưng bên trong xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy kiểu dáng phương Tây, mái tóc uốn xoăn tinh tế, đang đứng ở quây mua đồ, ở cái địa phương nhỏ như thế này, các cô gái có thể có qu thời trang như vậy rất ít.
Cho nên cô gái xinh đẹp đó cũng đã thành công thu hút ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn lên cô.
Cô gái đó cũng tự hiểu được mình ở nơi này giống như "Hạc trong bầy gà", cả người đều lộ ra một cổ khí chất, cao quý, kiêu kỳ.'Chị Trân Hồng, chị bán cho em hai miếng bánh kem đi."
Cô gái đó cười khanh khách nói: "Đồ ăn ở trong công xã thật sự không thể nào sánh được với trong huyện. Nhưng bởi vì em nghe Bà Trần luôn nói rằng chị Trần Hồng ở Cung Tiêu Xã này bán bánh kem ăn rất ngon. Em liền nghĩ hay là đến nếm thử một chút xem như thế nào! Ai mà ngờ được lại dở như thế này, công xã thì cũng chỉ là công xã thôi, làm sao mà so sánh được với thức ăn ở trong huyện được chứ! Đến cùng cũng chỉ là một cái địa phương nhỏ mà thôi. Haizz... !"
"Cô mua thì mua, không mua thì cút. Chứ ở đây nói mấy cái lời này làm cái gì, nếu trong huyện ngon như vậy thì cô vào trong huyện mà ăn! Đừng thể hiện như kiểu cô không phải xuất thân là người nhà quê vậy!" Trân Hồng cũng không thèm nhường nhịn cô ta một chút nào.
"Chị Trân Hồng còn có thể rời khỏi cái nông thôn kia, em tất nhiên cũng có thể chứ..."
Thời điểm Tô Tiểu Mạch cùng Khương Điêm Điềm đến, vừa lúc nhìn thấy có người "nửa đùa nửa thật" tìm kiếm Trần Hồng.
Vừa nghe được thanh âm này, Tô Tiểu Mạch liền có thể lập tức nhận ra, người vừa rồi cũng không phải ai xa lạ, mà chính là người chị ba 'tốt bụng' của cô Tô Tiểu Đường.
Đời trước Tô Tiểu Mạch cùng ba người chị gái của mình quan hệ vô cùng bình thường, tuy rằng tất cả bọn họ đều là người bị hại của việc "trọng nam khinh nữ”. Nhưng Tô Tiểu Mạch hiểu rõ hơn ai hết, ba người chị này của cô đều là mắc bệnh thể loại này.
Bọn họ tình nguyện làm cho bản thân chịu cực, chịu khổ, cũng muốn giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, trợ cấp cho em trai. Nhưng chỉ cần là trong nhà có một chút tranh chấp, mặc kệ là ai sai, trong mắt ở bọn họ, người sai nhất định sẽ luôn là Tô Tiểu Mạch.
Đời trước Tưởng Thiếu Tuấn nhìn trúng Tô Tiểu Mạch, người chị ba này của cô cũng nhúng tay vào không ít. Chỉ thiếu một chút là đã lập hố trên chết cô rồi.
Thật ra Tô Tiểu Mạch cũng không nghĩ đến, ở chỗ này lại có thể thấy chị ta, cô lạnh nhạt nhìn Tô Tiểu Đường. Còn chưa kịp có phản ứng gì, Khương Điềm Điềm đã vọt ra chạy nhanh tới đó.
Ở trong lòng Khương Điềm Điềm, Trần Hồng chính là một người chị tốt nhất.
Nếu cô không nhìn thấy thì thôi, chứ nếu cô đã thấy rồi thì tuyệt đối sẽ không để cho ai khi dễ Trân Hồng, cô tươi cười rạng rỡ: "Chị cả bán bánh kem ở Cung Tiêu Xã cũng đã được 5-6 năm rồi. Chứ cũng chẳng phải mới đây. Nếu muốn thử thì ngày xưa đã thử rồi, nào còn đợi đến tận bây giờ. Nhiều năm trôi qua rồi mà còn muốn đến nếm thử, không phải vì ngon thì chắc là vì không có tiền có đúng không ạ?”"
Tuy rằng Khương Điềm Điềm không nhận ra Tô Tiểu Đường, nhưng cô chẳng thèm quan tâm cô ta là ai, trước tiên cứ bênh vực Trân Hồng trước đã.
Trân Hồng nhìn thấy cô cũng bật cười, nói: "Em qua bên đó ngồi đi, đợi chị một chút."
Khương Điềm Điềm cũng không để bụng có người đang đứng ở đây, cô không chút khách sáo nói: "Không cần đâu chị, em thích đứng ở đây! Nếu như xảy ra chuyện gì, em còn lao vào giúp chị được."
Trân Hồng bật cười: "Em nghĩ chị sẽ vì mấy chuyện vặt vãnh này mà đánh nhau sao?" Khương Điềm Điềm nghiêm túc lắc đầu, nói: 'Ý em cũng không phải như vậy ạ, xã hội bây giờ hài hòa rồi, mọi người cũng sống văn minh hơn. Đánh nhau đâu có phải là việc làm của người có văn hóa. Em chỉ sợ có người thích đứng ở đây khoác lác, không cẩn thận thổi bay chị đi thì sao? Chị thấy đấy, ở đây đã không có chút gió nào, mà còn có người thích đứng ở đây chém gió thế kia đó chị."
"Phụt!" Đừng nói là Trân Hồng, mọi người chung quanh đều cười sặc sụa.
Tuy rằng Khương Điềm Điềm không nhận ra Tô Tiểu Đường, nhưng Tô Tiểu Đường lại nhận ra Khương Điêềm Điềm.
Ai mà chẳng biết, lúc cô kết hôn là độc lạ nhất, lại cả ngày ăn mặc váy đỏ rêu rao khắp nơi trong thôn! Chỉ nói đến cái váy đỏ kia đã khiến cho biết bao nhiêu cô gái trong thôn ghen ghét muốn có cho bằng được!"Khương Điềm Điềm, cô thật là quá đáng!"
Khương Điềm Điềm nghi hoặc nhìn cô ta: "Cô là người của đại đội Tiền Tiến sao?"
"Cô ta là chị ba của chị!" Tô Tiểu Mạch lúc này cũng tiến lên, cô dùng ánh mắt lạnh nhạt dò xét trên người Tô Tiểu Đường từ trên xuống dưới, Tô Tiểu Đường đắc ý ngẩng cao đầu nhìn Tô Tiểu Mạch.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều không sáng sủa bằng Tô Tiểu Mạch. Thậm chí khi lớn lên, cô ta cũng không thể xinh đẹp bằng, đến cả mấy tên thanh niên trong thôn đều khen ngợi Tô Tiểu Mạch chứ không phải cô ta.
Nhưng hiện tại thì khác rồi.
Tô Tiểu Đường nhìn thấy chiếc áo bông của Tô Tiểu Mạch, lại nhìn sang bộ quần áo mới tỉnh xảo của mình, đắc ý nói: "Tiểu Mạch à! Thật trùng hợp quá nhỉ, đã lâu lắm rồi chị không nhìn thấy em! Hôm nay chị trở vê nhà một chuyến, em có muốn cùng chị đi về không? Chị nói cho em nghe, em cả ngày ở nhà chồng khom lưng, cúi đầu, lại cùng nhà mẹ đẻ trở mặt thành kẻ thù. Nếu sau này em xung đột với nhà chồng thì biết mùi khổ sở cũng đã muộn rồi. Lúc ấy em cũng đừng trách nhà mẹ đẻ không chống lưng cho em."
Tô Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng: "Nói vậy thì chắc tôi phải cảm ơn chị rồi! Có nhà mẹ đẻ nào vì muốn bán con mình cho người khác mà cố tình đẩy con mình té ngã để cho sanh non phải nhập viện, lại có nhà mẹ đẻ nào nửa đường chặn con mình lại, dạy con mình cách ăn cây táo, rào cây sung tính kế gia đình chồng. Ha ha ha, chống lưng ư? Tôi sợ là tôi còn không đợi được đến lúc các người chống lưng cho tôi, thì tôi đã bị các người hại chết rồi. Chị cũng đừng ở chỗ này đóng vai người chị tốt đẹp nữa! Chị là cái thể loại gì tôi cũng đã sớm biết rõ ràng! Không có việc gì thì đừng có đứng ở chỗ này thể hiện bản thân tài giỏi! Có điều cũng chỉ nhờ hiến thân mà được làm thời vụ cho một cái phân xưởng ở trên huyện thôi, ở chỗ này chị cũng chả là cái thá gì đâu."
"Mày! Tô Tiểu Mạch! Mày là con sói mắt trắng không biết tốt xấu là gì mà! Được thôi, để tạo chống mắt lên xem thử chừng nào mày bị nhà chồng tống ra khỏi nhà!"
Vừa nói xong, cô ta cũng xoay người rời đi.
Khương Điềm Điềm lập tức gọi cô ta lại: 'Ê... cô kia, cô mua đồ còn chưa có đưa tiền!" Cô nở nụ cười châm chọc: "Tỏ vẻ ta đây, đừng nói là cô muốn quyt nợ đó?"
Sau khi nghe lời này, bao nhiêu cặp mắt hồ nghi đều lập tức nhìn về phía Tô Tiểu Đường. Tô Tiểu Đường tức giận vô cùng, cô cắn chặt răng, oán hận nói: "Có mấy đồng bạc lẻ, các người nghĩ rằng tôi không có hay saoI!!"
"Ai mà biết được." Khương Điềm Điềm cũng không bỏ qua cơ hội chọc tức cô ta, cô lại mở miệng châm chọc, Tô Tiểu Đường vốn dĩ cũng không phải là người giỏi về cãi nhau, tuy rằng trong lòng muốn khoe khoang, nhưng mà lấy một đấu với ba, cô ta định sẵn là sẽ chỉ rước lấy xấu hổ mà thôi.
Nhìn thấy được tâm mắt của người khác đang hướng về mình, cô ta dù cho trong lòng tức giận đến hoảng loạn, cũng chỉ có thể trừng to mắt nhìn mọi người một cái rồi mang ; theo đồ vật bỏ đi. Trân Hồng quay sang nhìn hai đứa em dâu mình, cười nói: "Hai em sao lại đến đây?" Sau đó lại mở miệng hỏi: "Tô Tiểu Đường sao lại có thể thành ra như vậy? Lại có chuyện chấn động gì xảy ra à?!"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Cũng không hiểu được thật hư là như thế nào, em nghe mọi người trong thôn nói cô ấy ôm được 'món hời lớn của ai đó."
Trần Hồng cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng khác nào hồ ly tinh."
Khương Điềm Điềm dựa vào quầy, cười hì hì: "Mặc kệ cô ta đi ạ! Không cần bởi vì loại người này mà ảnh hưởng tâm tình của chị em chúng ta. Chị cả, đêm nay bọn em muốn tá túc ở nhà chị, không biết có được không?"
Trần Hồng duỗi tay nhéo một bên gò mà của Khương Điềm Điềm, cười nói: "Chuyện này còn phải hỏi hay sao?"
Cô đưa mắt nhìn thoáng qua cái đồng hồ treo ở Cung Tiêu Xã, nói: "Cũng đến giờ tan tầm rồi, đợi chị thu dọn đồ đạc một chút rồi sẽ dẫn các em về nhà."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn nói: "Dạ được!" Nói xong, cô lại tò mò hỏi thêm: "Tối nay nhà chúng ta ăn cái gì vậy ạ?"
Trân Hồng vui vẻ nói: "Cho các em gói sủi cảo có được không?"
Khương Điềm Điềm hưng phấn thốt lên: "Yeah! Hoan hôi!"
Nhà của Trần Hồng ở trong công xã này cũng xem như là không nhỏ. Nhưng một nhà đến tận bảy người ở cùng một chỗ thì lại không bằng nông thôn, phòng ở thì rộng rãi, lại còn có sảnh chính, có cả sân chơi. Phòng bếp rồi nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có một phòng đọc sách nhỏ nhỏ nữa.
Có được cái căn nhà này cũng một phần là do cấp bậc của cha mẹ chồng Trần Hồng trong công xã cũng cao, mới có thể đổi được cái căn nhà như thế này, bên trong còn có sẵn bếp cùng với nhà vệ sinh. Chứ ở bên nhà ngang trong đại đội, mọi người còn phải dùng nhà vệ sinh chung.
Trân Hồng dắt hai người vào nhà, nói: "Hai em tối nay ngủ cùng với chị, chị sẽ kêu anh rể các em sang bên phòng nhỏ ngủ một đêm.
Nói chuyện trên đường về, cô cũng đã biết lý do hai người đến công xã, cũng nghiêm túc dặn dò: “Sáng mai các em lên huyện, nhớ chú ý một chút. Nghe nói dạo gần đây trên đó kiếm soát rất nghiêm khắc."
Khương Điềm Điềm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Chúng em biết rồi ạ!"
Nói chứ đi vào trong huyện cũng có rất là nhiều mặt hạn chế, nếu như không phải đi làm việc cho đại đội hay công xã thì cũng không cần thư giới thiệu làm gì.
Nhưng nếu như muốn đi xa một chút, chẳng hạn như thành phố lớn, nếu không có thư giới thiệu thì đến cả vé xe cũng không mua được.
Hiện tại nhiều quy định nên cũng có nhiều phiền phức hơn một chút.
"Lần trước mẹ có cho chị một ít thịt dê, đến bây giờ vẫn còn dư lại. Tối nay chúng ta gói sủi cảo thịt dê đi."
Tuy rằng người ngoài đều đồn thổi rằng cô trợ cấp rất nhiêu cho nhà mẹ đẻ, nhưng chính Trần Hồng hiểu được, mẹ cô ở nhà đối với cô cũng rất tốt.
Mặc kệ là có thứ gì cũng chưa từng quên không chia phần cho cô. Lúc chú năm săn bắt được một con dê rừng, cả nhà bọn họ về nhà ăn uống no nê, lúc đi còn được mẹ gửi cho ba cân thịt dê mang về nữa.
Cô cầm về hai lốc sữa mạch, mẹ cô cũng chỉ nhận có một lốc.
Sự ân cần chăm sóc đó của mẹ, Trân Hồng đã làm mẹ rồi nên cô cũng hiểu. Tô Tiểu Mạch hớn hở nói: "Để em làm cho ạ? Tay nghề của em làm món sủi cảo này rất ngon đó ạ." Nếu như là nấu món này thì cô thật sự rất tự tin.
Trân Hồng gật đầu xác nhận: "Em nói cũng đúng, vậy chị cũng sẽ không khách sao với em làm cái gì nữa!" Cô lại nói thêm: "Lần trước em có hướng dẫn chị trồng giá đỗ, thật sự rất thành công. Cả cha và mẹ chồng chị đều ngạc nhiên."
Mùa đông không có rau xanh để ăn, có giá đỗ này ăn cũng coi như là tốt nhất rồi. "Mùa đông có cái để mà ăn, cũng coi như là đủ đầy lắm rồi." Tô Tiểu Mạch nhìn Trần Hồng nói: "Chị cả, ' chị có muốn thử ăn bánh kem do em làm không? Nếu chị thích, em có thể hướng dẫn chị làm."
Trân Hồng mở to mắt nhìn Tô Tiểu Mạch: "Được, em nhanh chóng dạy cho chị đi. Cha mẹ chồng chị cũng lớn tuổi rồi, chị cũng muốn làm cho họ một chút thức ăn mềm một tí.
Khương Điềm Điềm thì khác, cô tò mò đi vòng vòng căn nhà, hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia. Đối với công việc bếp núc này, cô chính là dốt đặc cán mai.
Trân Hồng cùng Tô Tiểu Mạch sớm đã nhìn ra năng lực của Khương Điềm Điềm nên lập tức đuổi cô ra ngoài: 'Phòng bếp này rất nhỏ, ba người đứng chung có chút chật chội, em lên phòng khách ngồi chơi đi."
Khương Điềm Điềm ủy khuất nói: "... Em cũng không phải trẻ con đâu mà."
Trần Hồng lắc đầu: "Em mà không phải trẻ con cái gì.' Tô Tiểu Mạch trức tiếp đẩy cô ra khỏi phòng bếp: "..."
"Đi... đi... em đi lên trên đi!"
Khương Điềm Điềm vừa bị đuổi ra khỏi phòng bếp, cô vừa bước lên phòng khách liền nhìn thấy cha mẹ chồng của Trần Hồng về nhà.
Cô ngoan ngoãn chào hỏi: "Con chào hai bác, hai bác vẫn khỏe chứ ạ?"
Hai ông bà già sửng sốt trong giây lát, sau đó liền bật cười: 'Đây chẳng phải là vợ của Tiểu Lục đây sao?! Thật đúng là một cô gái xinh đẹp."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Nếu như con không được xinh đẹp, anh Tiểu Phong sao lại có thể phải lòng con được chứ ạ."
Hai ông bà già: “..."
Khương Điềm Điềm bật cười, ngọt ngào nói: "Hai bác ngồi đi ạI"
Khương Điềm Điềm thân thiện tiếp đãi bọn họ cách ân cần: "Chị cả cùng chị năm đang làm sủi cảo ở bên trong ạ! Tay nghề của chị năm con là thiên hạ đệ nhất."
Nhà chồng của Trần Hồng họ Trình. Ông Trình và bà Trình càng nhìn Khương Điềm Điềm càng thấy đáng yêu, họ bật cười khúc khích. Bà Trình nắm lấy tay Khương Điềm Điềm, cười nói: "Cô bé này đúng là đáng yêu hết sức."
Khương Điêm Điềm: "??"
Bà Trình đưa tay xoa đầu cô: "Tinh nghịch như thế này mới xứng đôi với Tiểu Lục chứ."
Khương Điêm Điềm gật đầu xác nhận: "Cái đó người ta gọi là duyên trời tác hợp đó bác ạ."
Bà Trình bị chọc cho cười, nở nụ cười tươi rói: "Con nói rất đúng!"
Tô Tiểu Mạch đang ở trong bếp gói sủi cảo, liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm cùng hai ông bà Trình nói cười vui vẻ. Không biết là nói những gì, chỉ thấy cả nhà hớn hở, hân hoan, cười rôm rả. Ông bà Trình còn dẫn cô vào phòng đọc sách chơi nữa.
Tô Tiểu Mạch cũng yên tâm tiếp tục công cuộc nấu ăn của mình.
Trần Hồng để ý thấy cô từ nãy giờ vẫn luôn nhìn vào phòng khách, dịu dàng nói: "Mối quan hệ của hai đứa cũng tốt quá nhỉ."
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Chỉ cần em ấy muốn thì ai cũng sẽ bị em ấy thu hút đó ạ.' Cô nói những lời này thật sự cũng không sai, cái Khương Điềm Điềm giỏi nhất chính là giao tiếp.
Quả nhiên là như vậy, cho đến tận trời tối, ông bà Trình cũng còn chưa chịu thả Khương Điềm Điềm ra, cả hai đều xem cô như tri kỷ mà trò chuyện.
Ông Trình gật gù khen: "Con bé Điềm Điềm này đúng là không tệ, tuổi còn nhỏ mà đã có thể viết chữ đẹp như vậy, đúng là hiếm có khó tìm! Ông nhìn còn không nhận ra được là con còn không tập luyện ở nhà, cái này người ta gọi là thiên phú trời ban.
Ông quay sang nhìn ba đứa cháu nội của mình, khế dỡ dài: "Sao các con không có đứa nào có thiên phú luyện chữ cơ chứ.”
Ba đứa trẻ đều cúi đầu điên cuồng ăn sủi cảo, bọn chúng đều không nghe ông nội mình nói gì.
Bà Trình cũng lên tiếng phụ họa: "Con bé Điềm Điềm này đúng là đáng yêu hết sức, bà thông gia nói không sai, con bé là chiếc áo bông ấm áp đây mài! Tôi cũng có vài đứa con gái, sao chẳng có đứa nào giống như Điềm Điềm vừa hiểu chuyện, lại còn ngoan ngoãn, còn biết nói lời ngọt ngào nữa! Chỉ cần chúng nó mở miệng là có thể khiến cho tôi tức chết."
Trân Hồng không tiếp lời. Cũng may là cô ngồi ở đây, chứ nếu không, một đứa con dâu như cô chắc cũng bị vạ lây.
Bà Trình bỏ một viên sủi cảo vào miệng, cảm thấy mình chỉ khen Khương Điềm Điềm thì cũng không đúng lắm. Liền quay sang chân thành nói: "Tay nghề nấu nướng của Tiểu Mạch thật tốt, so với mấy bà giá sống vài chục năm như bác đây thì cháu nấu ăn còn ngon hơn."
Ông Trình cũng tấm tắc khen: "Đầu óc của Tiểu Mạch cũng thật lanh lợi! Chẳng hạn như việc trông giá đỗ vào mùa đông, người bình thường làm sao nghĩ ra được?"
Trần Hồng: "..."
Tuy rằng hai đứa em dâu của cô được cha mẹ chồng cô khen ngợi, cô phải nên tự hào cũng như cảm thấy vinh hạnh. Nhưng cô ngửi thấy được mùi so sánh ở đâu đây đó nhỉ?
Thật là buồn bã quá điI
Khương Điềm Điềm cùng Tô Tiểu Mạch lần này đến đây được cả nhà họ Trình nhiệt liệt chào đón, được tắm mình trong vô vàn những lời khen ngợi. Kỳ thực lúc còn ở nhà, thỉnh thoảng họ có nghe mấy người chị dâu trong nhà nói rằng, cha mẹ chồng của Trần Hồng là người có học thức, cho nên con mắt luôn để trên đỉnh đầu.
Nhưng qua lần này tiếp xúc với hai người họ, Khương Điềm Điềm cảm thấy họ hoàn toàn không có như vậy, lại còn rất thân thiện nữa. Cho nên có một số việc chúng ta cũng đừng tin quá nhiều vào lời của người khác nói.
Buổi sáng hôm sau, Trân Hồng còn đặc biệt nấu cho hai người, mỗi người một quả trứng gà.
Khương Điềm Điềm nhận lấy, cười khúc khích: "Ngon quá, cảm ơn chị cả."
Trân Hồng nhăn mày, trách cứ: "Đều là người một nhà, cảm tạ cái gì chứ?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Em thuận miệng nói đấy, dù sao cũng là người một nhà, em cũng không có thấy ngại đâu."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Trân Hồng: "..."
Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là da mặt quá dày thôi.
Nói đúng ra bọn họ được xem như là người có IQ cao nhưng EQ thấp. Cũng bởi Trân Hồng công tác ở Cung Tiêu Xã, Tô Tiểu Mạch kiếp trước cũng công tác ở tiệm ăn, nên cả hai đều có thể tiếp xúc với rất nhiều người trong ngành sản xuất. Cho nên khi gặp gỡ nhiều người như vậy, người như Khương Điềm Điềm cũng là lân đầu họ gặp được.
Trân Hồng ném hết tất cả ý tưởng đang hỗn loạn trong đầu, nói: 'Uống một chén hồ lô điều đi."
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: 'Dạ để em uống." Một cô gái mong manh, đáng yêu luôn khiến cho người khác yêu thích.
Trân Hồng lại nghiêm túc dặn dò thêm lần nữa: "Hai đứa đi lên huyện, nếu xong việc sớm thì tranh thủ trở vê nhé. Đừng làm cho chị phải lo lắng." "Dạ chị!" Cả hai đồng thanh nói.
Trần Hồng móc trong túi ra hai cái phiếu đưa cho họ: "Đây là phiếu cơm, các em mang theo, đến tiệm cơm quốc doanh ăn một chút trên dọc đường đi, đừng để bị đói bụng."
Tô Tiểu Mạch lập tức từ chối: "Chị cả, chúng em không thể nhận cái này đâu..."
Trân Hồng nghiêm khắc nói: "Nghe lời chị, hai đứa không có phiếu cơm thì có thể ăn cơm được sao? Em hiện tại chính là phụ nữ có mang, cho nên cái gì cũng phải cẩn thận."
Tô Tiểu Mạch vô cùng khó xử, còn Khương Điềm Điềm thì thoải mái nhận lấy: "Chị năm à, chúng ta cứ nhận đi. Chị đừng có khách sao như vậy làm gì."
Tô Tiểu Mạch: "..." Cô càng sầu não hơn.
Nhờ cái sự da mặt dày của Khương Điềm Điềm, hai người cũng nhận lấy phiếu cơm kia, lại tranh thủ ra bến xe mau hai cái vé lên huyện. Hiện tại thời tiết so với mùa đông cũng nóng hơn một chút rồi, không còn lạnh lẽo nữa. Người thành phố đều ăn mặc mỏng mạnh hơn.
Nhưng Khương Điềm Điềm cùng Tô Tiểu Mạch đều sợ lạnh, cho nên vẫn mặc chiếc áo bông dày cộm. Vừa nhìn là biết hai cô gái này từ nông thôn mới đến.
Khương Điêm Điềm thì không quá quen thuộc đường xá trong huyện, Tô Tiểu Mạch thì đỡ hơn, ít nhất cô cũng biết làm cách nào để đi đến bệnh viện. Cũng may là bến xe ở ngay trung tâm, cho nên đi đến đâu cũng thuận tiện hơn.
Hai người cũng không quá sốt ruột, vậy nên họ cứ chậm rãi đi, phải mất đến hai mươi phút họ mới đến được bệnh viện.
Bệnh viện là một cái nhà lầu ba tầng, so với bệnh viện trong công xã thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Khương Điềm Điềm đỡ Tô Tiểu Mạch ngồi xuống ghế: "Chị năm, chị ngồi ở chỗ này đợi em, em đi đăng ký cho chị." Tô Tiểu Mạch lắc đầu nói: "Không có sao đâu mà, chị đi cùng với em." Cô nở nụ cười nói: "Chị không mệt chút nào." Cũng không có cảm thấy nơi nào không thoải mái.
Khương Điềm Điềm khó xử nói: "Ái chà chà... chị Mạch à... chị có thể nghe em một xíu được không?!" Cô đỡ Tô Tiểu Mạch ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Chị giao việc này cho em đi."
Bệnh viện trong huyện so với công xã thì chắc chắn đắt tiên hơn, nhưng cũng may là trong bệnh viện có bác sĩ.
Khương Điềm Điềm đăng ký xong xuôi, quay lại nói: "Khoa phụ sản ở lầu một, đi thôi, em dìu chị đi." Đi đường cùng nhau, còn chưa thấy Điềm Điềm tận tâm như vậy, vừa đến bệnh viện lại chăm sóc cho Tiểu Mạch từng ly từng tý như vậy.
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Khương Điềm Điềm, khẽ bật cười nói: "Chị ruột của chị còn chưa đối xử với chị tốt như vậy."
Khương Điềm Điềm vỗ ngực nói: "Em với mấy người đó sao mà giống nhau được. Với lại chẳng phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, chị là chị ruột của em."
Cô chậm rãi đỡ Tô Tiểu Mạch đi đến khoa phụ sản, hành lang có một loạt hàng ghế ngồi, chắc có lẽ do mấy bác sĩ ở các công xã đều vắng mặt, cho nên người đi lên huyện để khám cũng rất nhiều. Tô Tiểu Mạch cũng tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó an tĩnh chờ đợi.
Khương Điềm Điềm nhìn trái một chút, rồi lại nhìn sang phải, đâu đâu cũng đều là mấy bà bầu bụng to. Đặc biệt là tất cả đều tự mình đi đến đây chứ chẳng thấy chồng của họ đâu.
Khương Điềm Điềm tự suy nghĩ một ngày nào đó cô cũng vác bụng bầu đến đây thì chắc chắn phải có chồng mình đi cùng rồi. Chứ đi một mình vậy trông có vẻ cô đơn quái
Nếu lúc mang thai mà còn không tận tâm chăm sóc vợ mình thì còn có gì đáng để trông cậy nữa đâu chứ. Cô thâm mắng đám đàn ông khốn đó trong lòng, quay sang nói với Tô Tiểu Mạch: “Chị năm, lát nữa em sẽ dìu chị đi vào.”
Tô Tiểu Mạch cười nhạt: "Được thôi." Cô nói tiếp: "Xem ra những người ở đây đều là tới khoa phụ sản.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nói: "Đúng rồi, bên này chỉ có khoa phụ sản cùng khoa chỉnh hình, em cảm thấy đến bệnh viện để chinh hình thì chắc không có nhiều người làm chuyện như vậy đâu ạ."
Hai người lại nói qua nói lại vài câu, Khương Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ, cô đỏ bừng khuôn mặt, cảm thấy bản thân sao lại có thể đau bụng vào lúc này chứ.
Cô xấu hổ đến đỏ mặt nói: "Chị Mạch, em đi vệ sinh một chút."
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Em đi đi."
Khương Điềm Điêm nhanh chóng chạy đi, mới vừa chạy ra đường lớn liền đụng trúng một người đàn ông nho nhã, người đàn ông lập tức nhíu chặt chân mày. Khương Điềm Điềm nhanh chóng xin lỗi: "Thực sự rất xin lỗi... đại ca!"
Sau đó cô liền một mạch chạy nhanh về phía nhà vệ sinh!
Khương Điềm Điềm đụng vào người ta rồi lại nhanh chóng bỏ chạy, còn cái người bị đụng trúng lại yên lặng không nói gì, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô: "Có chút thú vị đói"
Một người đàn ông bôi son, trét phấn cũng từ hướng khác bước đến: "Em họ à, em làm cái gì mà đứng ở đây thế?"
Cái người bị đụng trúng này không phải ai khác mà chính là Tưởng Thiếu Tuấn. Tưởng Thiếu Tuấn nhấp miệng, chậm rãi nói: "Em nhìn trúng một cô gái nhỏ tinh nghịch."
Lữ Kỳ lập tức lộ ra biểu cảm hiểu rõ, nở nụ cười dâm đãng nói: 'Vậy thì chúng ta cứ chờ một chút, để xem cô gái ấy mặt mũi như thế nào." Tưởng Thiếu Tuấn nhướn một bên chân mày, nói: "Vậy thì không cần đâu."
Tuy rằng rất có hứng thú, nhưng Tưởng Thiếu Tuấn lại thuộc dạng người chết vì sĩ diện, hắn tự cho mình là thanh cao, cũng sẽ không biểu hiện nhiệt tình ra ngoài. Hơn nữa, mấy cô gái đó chỉ cần biết thân phận của hắn thì nữ nhân sẵn sàng ngã vào lòng hắn như sóng võ, nhiều đến nỗi không kể hết.
Cái hắn muốn là người khác phải chủ động.
"Em đi đến khoa chỉnh hình khám một chút."
Tuy rằng Tưởng Thiếu Tuấn nói như vậy, nhưng Lữ Kỳ lẽ nào lại không hiểu? Hắn khẳng định là phải đợi ở chỗ này, Tưởng Thiếu Tuấn sĩ diện, hắn thì mặt dày, cũng có thể thay hắn dẫn cô gái đó đến!
"Được rồi, em họ đi đi, cái cô gái em nói trông như thế nào. Anh giúp em để ý."
"Môi đôi mắt to tròn long lanh và ngập nước." Đôi mắt của cô gái đó khiến cho người ta có ấn tượng quá khắc sâu, Tưởng Thiếu Tuấn chỉ chú ý đôi mắt cô ấy, cho nên không nhớ rõ mặt mũi như thế nào.
Lữ Kỳ: "....
Tưởng Thiếu Tuấn nhíu chân mày, nói: "Tóm lại là liếc mắt một cái là có thể nhận ra." Lữ Kỳ gật gật đầu: "Được thôi, anh sẽ đứng ở đây chờ. Kiểu gì cô ấy cũng sẽ đi ngang qua đây."
Diễn tả như vậy thì bảo hắn tìm như thấy nào ra cô gái đó chứ!
Ai biết "mắt to long lanh" trong miệng Tưởng Thiếu Tuấn là cái mắt như thế nào?!
Dù là như vậy thì hắn vẫn cứng miệng tuyên bố: "Em yên tâm đi để anh giải quyết cho."
Tưởng Thiếu Tuấn nhìn Lữ Kỳ một cái thật lâu, sau đó hướng vê khoa chỉnh hình. Mà lúc này Tô Tiểu Mạch đang muốn đi vào khoa phụ sản, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn đang đi tới, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cô bỗng tái nhợt, tức giận siết chặt nắm tay...
Trọng sinh đến thời điểm này thì đây là lần thứ hai Tô Tiểu Mạch nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn.
So với sự kích động của lần đầu tiền thì lần này cô cũng chỉ hơi căng thẳng một chút mà thôi. Cô cũng không có dừng lại mà tiếp tục đi vê phía khoa phụ sản.
Vị bác sĩ nữ trung niên tâm năm mươi tuổi nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt liên nói: "Ngồi đây đi."
Tô Tiểu Mạch có chút khó chịu trong người. Hơn nữa do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều cho nên cơ thể cũng vì vậy mà khó chịu hơn, cũng may em bé không có ảnh hưởng gì mấy!
Vị bác sĩ xem tình trạng của cô liền nhíu chặt mày, cất giọng khuyên nhủ nói: "Thân thể của cô không có gì đáng phải lo ngại, nhưng mà tâm trạng lại không tốt, tỉnh thân quá khẩn trương áp lực, như vậy không tốt cho em bé lẫn cho cả người mẹ."
Khương Điềm Điêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nói: "Đúng rồi, bên này chỉ có khoa phụ sản cùng khoa chỉnh hình, em cảm thấy đến bệnh viện để chinh hình thì chắc không có nhiều người làm chuyện như vậy đâu ạ."
Hai người lại nói qua nói lại vài câu, Khương Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ, cô đỏ bừng khuôn mặt, cảm thấy bản thân sao lại có thể đau bụng vào lúc này chứ.
Cô xấu hổ đến đỏ mặt nói: "Chị Mạch, em đi vệ sinh một chút."
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Em đi đi."
Khương Điềm Điềm nhanh chóng chạy đi, mới vừa chạy ra đường lớn liền đụng trúng một người đàn ông nho nhã, người đàn ông lập tức nhíu chặt chân mày. Khương Điềm Điềm nhanh chóng xin lỗi: "Thực sự rất xin lỗi... đại cal"
Sau đó cô liền một mạch chạy nhanh về phía nhà vệ sinh!
Khương Điềm Điềm đụng vào người ta rồi lại nhanh chóng bỏ chạy, còn cái người bị đụng trúng lại yên lặng không nói gì, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô: "Có chút thú vị đó!"
Một người đàn ông bôi son, trét phấn cũng từ hướng khác bước đến: "Em họ à, em làm cái gì mà đứng ở đây thế?"
Cái người bị đụng trúng này không phải ai khác mà chính là Tưởng Thiếu Tuấn. Tưởng Thiếu Tuấn nhấp miệng, chậm rãi nói: "Em nhìn trúng một cô gái nhỏ tinh nghịch."
Lữ Kỳ lập tức lộ ra biểu cảm hiểu rõ, nở nụ cười dâm đãng nói: 'Vậy thì chúng ta cứ chờ một chút, để xem cô gái ấy mặt mũi như thế nào."
Tưởng Thiếu Tuấn nhướn một bên chân mày, nói: "Vậy thì không cần đâu."
Tuy rằng rất có hứng thú, nhưng Tưởng Thiếu Tuấn lại thuộc dạng người chết vì sĩ diện, hắn tự cho mình là thanh cao, cũng sẽ không biểu hiện nhiệt tình ra ngoài. Hơn nữa, mấy cô gái đó chỉ cần biết thân phận của hắn thì nữ nhân sẵn sàng ngã vào lòng hắn như sóng võ, nhiều đến nỗi không kể hết.
Cái hắn muốn là người khác phải chủ động.
"Em đi đến khoa chỉnh hình khám một chút."
Tuy rằng Tưởng Thiếu Tuấn nói như vậy, nhưng Lữ Kỳ lẽ nào lại không hiểu? Hắn khẳng định là phải đợi ở chỗ này, Tưởng Thiếu Tuấn sĩ diện, hắn thì mặt dày, cũng có thể thay hắn dẫn cô gái đó đến!
"Được rồi, em họ đi đi, cái cô gái em nói trông như thế nào. Anh giúp em để ý."
"Môi đôi mắt to tròn long lanh và ngập nước." Đôi mắt của cô gái đó khiến cho người ta có ấn tượng quá khắc sâu, Tưởng Thiếu Tuấn chỉ chú ý đôi mắt cô ấy, cho nên không nhớ rõ mặt mũi như thế nào. Lữ Kỳ: "...
Tưởng Thiếu Tuấn nhíu chân mày, nói: "Tóm lại là liếc mắt một cái là có thể nhận ra." Lữ Kỳ gật gật đầu: "Được thôi, anh sẽ đứng ở đây chờ. Kiểu gì cô ấy cũng sẽ đi ngang qua đây."
Diễn tả như vậy thì bảo hắn tìm như thấy nào ra cô gái đó chứ!
Ai biết "mắt to long lanh" trong miệng Tưởng Thiếu Tuấn là cái mắt như thế nào?!
Dù là như vậy thì hắn vẫn cứng miệng tuyên bố: "Em yên tâm đi để anh giải quyết cho.
Tưởng Thiếu Tuấn nhìn Lữ Kỳ một cái thật lâu, sau đó hướng vê khoa chỉnh hình.
Mà lúc này Tô Tiểu Mạch đang muốn đi vào khoa phụ sản, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn đang đi tới, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cô bỗng tái nhợt, tức giận siết chặt nắm tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận