Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 75

Chương 75Chương 75
Mỗi ngày của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cứ như vậy mà trôi qua thôi. Thời tiết cũng dân ấm lên theo từng ngày, mà mỗi ngày trôi qua của bọn họ cũng tốt lên không ít.
Dù sao thì trời lạnh cũng có quá nhiều thứ cần phải làm, nhưng mà hai vợ chồng họ lại là người không thích làm việc.
Trời lạnh chỉ thích hợp cho việc cùng nhau nằm trên giường đất ngủ mà thôi!
Mà khi thời tiết ấm áp thì có nhiều phương tiện để hỗ trợ làm việc đi lại rất nhiều.
Mấy ngày trước trời còn lạnh nên cả nhà ba người bọn họ rủ nhau lên giường đất đã được sưởi ấm mà nằm cùng.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng mà bây giờ thời tiết ấm lên nhiều rồi, vậy nên hai vợ chồng quyết định cho Tiểu Thất ngủ riêng một mình ở phòng bên cạnh. Lúc hai người họ thuê nhà thì thuê cùng lúc hai phòng, lúc đó hai vợ chồng nghĩ thuê hai căn để tiện cho việc để Tiểu Thất tách ra riêng ngủ.
Cu cậu ngượng ngùng cứ xoắn xít mãi không muốn rời đi, cậu bé chu miệng nhỏ của mình lên, tay thì vỗ cái bụng nhỏ nói: "Con không muốn ngủ một mình đâu!"
Khương Điềm Điềm nhìn con trai hỏi: Một mình con ngủ không phải tốt hơn sao?"
Cô nhìn con trai rồi nhẹ nhàng dạy dỗ: "Con xem đi, Phương Tiểu Quân và Phương Tiểu Hồng hai anh chị ấy đã không còn ngủ chung với cha mẹ nữa rồi đấy, mà các anh chị ấy cũng hy vọng bản thân có thể ngủ riêng, Tiểu Thất không muốn giống các anh chị đó sao?"
Tiểu Thất là một đứa trẻ thông minh, tuy rằng cu cậu vẫn còn khá nhỏ, nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra ở dưới quê mình, cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Các anh chị ấy đêu muốn ngủ một mình nhưng con...
Khương Điềm Điềm nhìn con trai hỏi: "Đúng vậy đấy, các anh chị đều muốn có phòng riêng, cho nên bây giờ để Tiểu Thất có phòng riêng không phải tốt hơn sao?"
Tiểu Thất suy nghĩ cũng cảm thấy đây đúng là chuyện tốt thật.
Chuyện này bao nhiêu đứa trẻ đêu mong chờ thế cho nên đây tính ra là một chuyện tốt.
Nhưng mà... cu cậu chu miệng lên nói: "Con không muốn rời khỏi mẹ!"
Khương Điềm Điềm cười nói: "Con không cần phải rời khỏi mẹ, chúng ta mãi mãi ở bên nhau mà, chỉ là bây giờ chúng ta không ở chung một phòng thôi. Tiểu Thất bây giờ đã là một bạn nam trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ phải ở một mình, mà một mình con ở một phòng sẽ tốt hơn chứ sao. Con có thể ở trên giường lăn lộn một mình, cũng có thể có nhưng món đồ của riêng con, cha mẹ sẽ đi mua cho con một cái tủ nhỏ, con sẽ cất những món đồ con yêu thích vào trong đấy..."
Khương Điềm Điềm khuyên can mãi, Tiểu Thất cuối cùng cũng chịu nghe lời, cu cậu còn quả quyết nói: "Nếu con cảm thấy không vui sẽ qua bên chỗ cha và mẹ đấy."
Khương Điềm Điềm gật đầu cười nói: "Đồng ý." "Vậy mẹ bây giờ chúng ta đi mua tủ nhỏ đi mẹ ơi."
Tiểu Thất sốt ruột nói, lúc nấy cu cậu cũng không muốn ngủ một mình đâu! Nhưng mà nghĩ đến những gì mẹ nói thì cậu nhóc lại có chút bối rối.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Được rồi, đợi cha vê chúng ta cùng nhau đi mual"
Lúc gia đình bọn họ còn ở nông thôn từ trước tới nay đều kêu "cha mẹ”, nhưng mà khi tới thành phố lớn rồi thì mọi người ở đây lại không gọi như vậy, mấy ngày đầu khi tới đây bọn họ cũng tập thay đổi theo mọi người, nhưng do lâu rồi không đổi được nên cũng thôi để nguyên vậy.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Cha của con đi ra ngoài mua đồ sao tới giờ vẫn chưa trở vê nữa nhỉ!"
Tiểu Thất lập tức tiến lên phía trước, mắt to chớp chớp vô cùng đáng yêu nói: "Cha không về nhà đâu ạ."
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười, nói: "Ai dạy con nói mấy từ này vậy!"
Tiểu Thất chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: "Dì Phương hay mắng chú Phương là vậy đấy ạ, dì ấy nói ông là ông già không đàng hoàng, nghỉ cũng không chịu ở nhà."
Tiểu Thất bóp mũi học theo giọng điệu lúc dì Phương mắng, vậy mà nghe rất giống.
Khương Điềm Điềm suýt nữa nhịn không được đã bật cười, cô lôi kéo Tiểu Thất lại nói: "Chúng ta trong lòng hiểu là được rồi, nhưng cũng đừng nói ra như vậy rất khó coi đấy!"
Tiểu Thất chớp mắt to, sau đó dạ một tiếng. Khương Điềm Điềm chống cằm, mè nheo nói: "Mẹ có chút đói bụng rồi!"
Tiểu Thất lập tức nói theo: "Con cũng vậy ạ!"
Hai mẹ con đều bày ra vẻ mặt đói meo, Khương Điềm Điềm cười ha ha ha, nói: "Hay là chúng ta đi ăn vụng một chút đi!"
Tiểu Thất nghe vậy thì hai mắt phát sáng nói: "Được ạ!"
Hằng năm nhà bọn họ đều có một ít bánh kem và bánh quy, bởi vì nhà ba người ai cũng thích ăn đồ ngọt cho nên phải dự trữ sẵn ở nhài
Khương Điềm Điềm nói: "Chúng ta đây..."
Đang chuẩn bị lấy đồ ăn ra ăn thì cả hai đều nghe được âm thanh mở cửa, Khương Điềm Điềm đầu quay thăm dò thì nhìn thấy Trân Thanh Phong đi vào nhà. Khương Điềm Điềm cười nói: "Anh Tiểu Phong đã về, cuối cùng anh cũng đã về rồi!"
Trân Thanh Phong cười hề hề rồi đóng cửa lại: "Xem anh mang cái gì vê cho hai mẹ con nèI"
Anh giơ giấy hoa lên cho hai mẹ con Khương Điềm Điềm xem, vẻ mặt của anh thì vô cùng đắc ý, Khương Điềm Điềm lau lau cái mũi nói: "Thơm quá đi!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Bánh bao nhân thịt bò.
Khương Điềm Điềm: "!II"
Tiểu Thất: "II"
Hai mẹ con đều trợn mắt há hốc mồm.
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Lúc nãy anh đi mua cơm trưa ở trường thì gặp được Nhạc Ninh, em không biết được đâu, lúc ấy cậu ta cứ lén la lén lút, anh nhìn thấy liên biết có chuyện gì đó mờ ám rồi. Quả nhiên anh chỉ mới nói có vài câu là cậu ta đã khai ra hết rồi. Cái này là đồ của bà con xa thân thích của Nhạc Ninh, họ là chuyên gia làm bánh bao. Anh nghe vậy thì chớp lấy thời cơ liền đi theo cậu ta. Nhà của bọn họ mỗi ngày chỉ bán cố định một ít mà thôi, mà hôm nay bán món chính là bánh bao thịt bò. Thấy vậy anh liền mua hẳn mười lăm cái. Món này muốn đến cửa hàng mua cũng khó có thể mua được!"
Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu: "Đúng... đúng... đúng."Cả ba người bọn họ đều nhanh chóng chạy tới giường đất bày biện bánh bao ra, ba ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mấy cái bánh bao. Trân Thanh Phong nhanh chóng phát cho mỗi người một cái. Khương Điềm Điềm nhận lấy bánh bao, cầm trên tay cắn một ngụm, ánh mắt cũng lấp lánh sáng hơn những vì sao.
Trân Thanh Phong cũng cảm thấy bánh bao này ăn rất ngon, anh cũng gật đầu nói: "Đúng là đáng giá để mua mà. Bây giờ anh mới biết thịt bò ngon đến vậy!
Đừng nhìn Trân Thanh Phong là người trẻ hiểu biết nhiều nhưng mà bản thân anh đến tận thời điểm này cũng chỉ mới lần thứ hai được ăn thịt bò thôi.
Lần trước anh được ăn là lúc anh còn rất nhỏ, cho nên mùi vị như thế nào anh cũng đã quên mất rồi, lúc này đây lại được ăn thêm một lần nữa, lại một lân nữa cảm nhận được hương vị của món thịt bò này, anh híp mắt hạnh phúc tận hưởng.
Mà Khương Điềm Điềm cũng như vậy, cô cũng vui vẻ mà hưởng thụ hương vị này, từ lúc xuyên qua tới nay, cô chưa được ăn thịt bò bao giờ.
Mà thịt heo có khi còn khó ăn nữa nói chỉ là thịt bò chứ, mấy món này đâu phải muốn ăn là ăn đâu!
Cho nên xuyên qua tới tận bây giờ, Khương Điềm Điềm đã quên mất hương vị của thịt bò rồi. Tiểu Thất vui vẻ vừa ăn vừa nói: "Ngon quá đi ạ."
Cậu bé mồm miệng còn đầy thức ăn vẫn cố nói to: "Con tuyên bố thịt bò là thịt ngon nhất trên thế giới."
Hai vợ chồng Trân Thanh Phong nghe vậy thì đều nở nụ cười, Trân Thanh Phong xoa đầu con trai nói: "Nếu con đã thích ăn thì ráng ăn nhiều một chút. Con xem có phải con là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời vì có một người cha tốt như cha không, lại có một người mẹ tốt nữa chứ, nếu mà là nhà người khác thì làm gì có chuyện tốt như thế này cơ chứ. Chúng ta chăm sóc con, cho con ăn ngon, uống tốt, ngủ khỏe, còn xem con như báu vật vậy đấy! Chờ sau này cha mẹ lớn tuổi rồi con cũng phải chăm sóc cha mẹ như vậy đấy biết chưa nào?"
Tiểu Thất trong miệng vẫn còn nhai thức ăn ngồm ngoàm nhưng cậu bé vẫn đứng lên vỗ ngực nói: "Con chỉ cần có một miếng thức ăn thì cha mẹ cũng sẽ có, hai người cứ yên tâm." Trân Thanh Phong liếc con trai nói: "... Câu này là con bắt chước câu nói của cha đúng không?”
Tiểu Thất bình tĩnh nói: "Chỉ là trong lòng con cũng có suy nghĩ giống cha thôi mà."
Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng này của hai cha con thì phụt một cái bật cười nói: 'Hai cha con cứ tiếp tục nói chuyện đi, còn mẹ sẽ ăn hết sạch cho mà Coi.'
"Anh cũng muốn ăn thật nhiều."
"Con nhỏ tuổi nhất nên phải được ăn nhiều nhất."
Ba người hồng hộc ăn, dù sao sức ăn của ba người rất mạnh nên chỉ loáng một cái đã tiêu diệt hết mười lăm cái bánh bao thịt.
Trân Thanh Phong một lần ăn bảy cái bánh bao, ăn xong anh đỡ bụng nằm la liệt trên giường đất thở hổn hển, động cũng không muốn động, nhìn anh chả khác nào một người phụ nữ mang thai vậy.
Ngay cả Khương Điềm Điềm cũng ăn một lúc bốn cái, còn Tiểu Thất thì ăn được ba cái liền.
Sức ăn của ba người này đã hoàn toàn bộc phát trong ngày hôm nay, cứ thế ba người nằm song song trên giường đất nghỉ mệt, bọn họ cảm thấy cả người đều thăng hoa.
Khương Điềm Điềm dịch người sang một bên đặng giẫm chân lên chân Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong ơi, em no căng cả bụng rồi cho nên muốn uống chút trà.'
Trân Thanh Phong nghiêng mắt qua nhìn cô, Khương Điềm Điềm liền lăn vào trong lồng ngực của anh nói: "Một lát nữa anh pha trà cho em uống có được không?”
Khương Điềm Điềm cứ làm nũng như vậy hoài nên Trần Thanh Phong hết cách liền cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi nói: "Được rồi."
Khương Điềm Điềm trừng mắt liếc anh, sau đó lại quay đầu nhìn Tiểu Thất, quả nhiên cu cậu căn bản cũng không để ý tới mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vuốt cái bụng nhỏ của mình, đã vậy còn mơ màng sắp ngủ rồi. Trẻ con thường là như vậy, ăn no rồi mệt thì sẽ lăn ra ngủ thôi.
Khương Điềm Điềm xả màn xuống rồi lấy chăn đắp cho con trai, cu cậu còn lộ ra một nụ cười ngốc nghếch mà chìm vào giấc ngủ.
Khương Điêm Điềm cười nói: "Đúng là trẻ con chưa ¡ đã lăn ra ngủ rồi."
Cô nói thâm một câu, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Thanh Phong hình như đang suy nghĩ gì đó, Khương Điềm Điềm liên cất giọng mềm mại hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trân Thanh Phong nói: "Anh phát hiện bây giờ có rất nhiêu người lén bán thức ăn."
Khương Điềm Điềm bình tĩnh nói: 'Không phải đó giờ đều như vậy sao?"
Tuy rằng lúc mới tới đây bọn họ giống như người mù đi trên đường vậy, cái gì cũng không thấy không biết, nhưng mà trải qua một thời gian ổn định ở chỗ này rồi, bọn họ cũng đã hiểu được một ít vấn đề rồi.
Hai người họ cũng biết được ở đâu có chợ đen, ở đâu là nơi trao đổi mua bán đồ vật này nọ, hai người cũng đã dần nắm được tình hình ở chỗ này rồi.
"Đúng là mỗi lúc đều có, nhưng mà hiện tại anh cảm thấy có vẻ số người đi bán nhiều hơn trước kia rất nhiều. Hôm nay anh còn nhìn thấy một ông già vác hẳn cái sọt đi bán đồ nữa." Trân Thanh Phong cảm thán nói: "Tuy rằng chỗ đó là ngõ nhỏ, nhưng mà hành động đó cũng quá can đảm rồi. Vậy nên xem ra chỗ này không giống như ở dưới quê nhà của chúng ta."
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, cô nàng nhớ mang máng, hình như vào khoảng năm bảy mươi chín thì bắt đầu mở rộng việc mua bán cá nhân.
Hiện tại đã là mùa hè năm bảy mươi tám rồi, nếu xét theo những gì cô biết thì việc buôn bán đồ vật đó là bình thường đúng không nhỉ?
Dù sao thì chuyện gì xảy ra sau này thì trước đó luôn có điềm báo cho người ta nhận ra. Quan trọng bản thân có phát hiện ra không.
Cô nói: "Anh nói cũng đúng, em nghĩ đợi một khoảng thời gian nữa, nếu cứ như thế này thì chắc sẽ còn ghê hơn nữa. Nói không chừng mọi người còn có thể tự do mua bán nữa."
Trân Thanh Phong kinh ngạc nhìn vê phía Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm bình tĩnh nói tiếp: "Anh thử nghĩ đi, bây giờ đã khôi phục lại việc thi và học đại học rồi, vậy thì chắc gì sẽ không có việc cho người dân buôn bán cá nhân chứ?"
Những gì cô nói đúng là rất hợp lý.
Trân Thanh Phong suy nghĩ rồi nói: "Anh không phải không tin em, mà là... Vợ chồng chúng ta phải nói là tâm linh tương thông rất nhiều, bởi vì bản thân anh cũng có suy nghĩ giống như em vậy đấy."
Khương Điềm Điềm bật cười, một lần nữa cô lại chui vào trong ngực anh nói: "Giống là giống như thế nào? Anh nói em nghe xem nào."
Bọn họ lúc đầu cũng đã bàn với nhau rồi, bọn họ mới đến đây chưa quen biết gì nên sẽ không làm gì cả. Đợi một khoảng thời gian nữa xem tình hình như thế nào thì mới tính tiếp.
Tuy rằng cô không nóng nảy hay gấp gáp gì hết, nhưng nếu như Trần Thanh Phong muốn làm gì đó kiểu như bán buôn thì Khương Điềm Điềm cũng không phản đối làm gì.
Hai vợ chồng cũng cần phải thương lượng một chút! Trân Thanh Phong suy nghĩ nói: "Anh có suy nghĩ như thế này, trong tay chúng ta cũng còn khá nhiều tiền nên cũng không có lo lắng gì về sinh hoạt hiện tại. Nhưng mà cho dù miệng ăn lớn thì cũng không tới mức đó. Chúng ta nếu dựa theo cách sống của mẹ mình, giờ không làm việc gì cả thì vẫn có thể dư tiền ăn uống cho mười năm saul"
Khương Điềm Điềm trừng mắt liếc anh một cái rồi nói: 'Em không muốn sống mỗi ngày đều cực khổ đâu.
Trần Thanh Phong cười nói: "Em yên tâm có anh ở đây mà sao em có thể khổ được chứ!" Anh cười ha hả nói tiếp: "Mà anh cũng không muốn mỗi ngày trải qua cực khổ lắm đâu, con người sống trên đời này cũng không có bao nhiêu năm, cái gì cũng không hưởng thụ mà cứ chắt chiu sống khổ sở vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Chuyện này anh hiểu được mà. Anh cũng hiểu được chúng ta vất vả lắm mới thi đậu đại học, vậy nên thời điểm này thật sự là không nên mạo hiểm như thế. Vì nếu nhất thời có chuyện gì xảy ra thì chúng ta mất nhiều hơn được. Nếu mà tính sau này có thể tùy tiện bán buôn giống như chúng ta nghĩ nhưng mà hiện tại thì không thể được. Chứ hiện tại anh cảm thấy chưa thích hợp để buôn bán, sợ là nếu không cẩn thận dễ bị người ta bắt, vì dù sao chúng ta cũng là người mới tới, hiểu thì hiểu đấy nhưng cũng không quá rõ ràng, cũng không nắm chắc mọi thứ. Cho nên dù bây giờ bán buôn cũng được đấy nhưng mà chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi thôi!
Khương Điềm Điềm: "Dạ?"
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: 'Chúng ta nên cân nhắc thật kỹ để một khi chúng ta ra làm buôn bán thì chúng ta có thể làm nhiều thứ khác được! Tuy hiện tại chúng ta không bán buôn nhưng bản thân vẫn có thể chuẩn bị một ít gì đó! Em thấy anh nói đúng đúng không vợ?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đúng rồi ạ!"
Trần Thanh Phong cười nói tiếp: "Em cảm thấy chúng ta nên bán cái gì là ổn nhất?"
Nếu để cho Khương Điềm Điềm tiêu tiền thì cô còn không có chút lo lắng nghĩ ngợi mà nói! Nhưng nếu để cô kiếm tiền thì Khương Điêm Điêm cảm thấy có vẻ như vấn đề này vượt quá khả năng cho phép của cô rồi!
Là một người xuyên không bản thân Khương Điêm Điềm đương nhiên biết rõ việc kiếm tiên quan trọng tới cỡ nào.
Ông bà ta nói rất đúng, từ xưa việc thái bình thịnh thế nghề bất động sản, điền sản đều là nghề kiếm ra tiền nhiều nhất. Nhưng mà Khương Điềm Điềm biết hiện tại vừa mới cải cách mà thôi cho nên mọi thứ còn khá mới lạ, chưa có cái gì quá đỗi đặc biệt.
Ngành địa ốc phát triển mạnh vào những năm thập niên chín mươi.
Mà bây giờ chỉ mới là những năm bảy mươi tám mươi mà thôi, cho nên Khương Điềm Điềm cũng có chút khó xử, nếu cẩn thận suy xét thì có thể thấy ở thời điểm hiện tại thì ngành sản xuất là ngành tương đối hái ra tiền.
Đúng hơn thì trong tiểu thuyết thì sản xuất là ngành nghề được ưu ái nhiều nhất.
"Chúng ta có thể bán quần áo!"
Khương Điềm Điềm lại nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: "Hoặc có thể bán một số đồ quý hiếm giống như đồng hồ chẳng hạn!"
Lại suy nghĩ một chút, nhưng mà tự nhiên lại cảm thấy đầu óc có chút rối rắm rồi, cô buồn bã nói: "Em cũng không rõ nữa!"
Khương Điềm Điềm cảm thấy ở cái lĩnh vực kiếm tiên này cô không thể nào so được với Trần Thanh Phong rồi.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Vậy theo anh thì anh cảm thấy thế nào?"
Trân Thanh Phong nhìn cô đáp: "Thật ra anh cũng không có ý tưởng gì cải"
Khương Điềm Điềm bật cười nói: "Vậy thì chúng ta cũng không cần sốt ruột đâu, cứ từ từ thôi!"
Cô lại nói thêm: “Tóm lại mấy chuyện này không thể sốt ruột được."
Trân Thanh Phong gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, em nói cũng hợp lý."
Khương Điềm Điềm chọc anh một cái rồi nói: "Em hơi khát một chút!"
Trân Thanh Phong nhớ lại hình như lúc nãy cô nói muốn uống trà, anh liền nhanh nhẹn đáp: "Để anh đi pha trà cho em uống giải khát."
Phải nói mấy cái lá trà của nhà họ cũng không phải là loại thường đâu, trà nhà bọn họ là hồng trà, cái này là của Nhạc Ninh đổi cho anh. Nhạc Ninh thích hộp trà của bọn họ đoạt được ở đại hội thể thao lần trước, cho nên đã dùng một cân lá trà để đổi với hai người họ.
Tuy rằng hộp trà đó không tiện lợi cho lắm, nhưng mà Nhạc Ninh lại thích, đó gọi là đam mê. Hơn nữa nếu dựa vào việc cái nào hiếm hơn thì đương nhiên là trà của Nhạc Ninh rồi.
Hai bên trao đổi với nhau cũng rất vui vẻ.
Tuy rằng hiện tại đã qua mùa đại hội thể thao được một tháng hơn rồi, sắp tới cũng gần tới nghỉ hè, nhưng mà từ lúc đổi trà tới giờ thì hai người cũng mới chỉ uống được có một phần năm mà thôi, mà hai người họ cũng không phải tinh thông trà đạo cho lắm nên cũng chỉ uống trà khi thật sự thèm.
Trân Thanh Phong đang đợi nước sôi nên dựa người vào khung cửa nói chuyện phiếm với Khương Điềm Điềm: "Chúng ta bây giờ chỉ còn thiếu một cái ấm trà nữa thôi.
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Chúng ta thiếu nhiều đồ vật lắm nên cứ từ từ mà mua thôi."
Công nhận là những gì cô nói rất đúng.
"Ây da đúng rồi.' Khương Điềm Điềm đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cô nói: "Hôm nay Bà Phương hỏi em nếu nghỉ hè thì mấy cái phòng này phải làm sao bây giờ. Em nói với dì ấy là nếu nghỉ hè về quê thì cũng sẽ để phòng cho thuê."
Sắp tới nghỉ hè thì khẳng định một nhà ba người bọn họ phải về quê rồi, về quê thì cũng tâm một tháng, căn phòng này cũng sẽ không có ai ở.
Theo thực tế thì chỉ cần bọn họ còn thuê nhà thì dù họ về quê thì phòng này không có ai ở cũng không sao.
Dù sao bọn họ cũng đã bỏ tiền ra thuê rồi.
Nhưng mà mọi người ở thời đại này và ở thời điểm đó cũng tương đối đơn thuần, cho nên khi hỏi tới vấn đề này Bà Phương cũng khá là ngại ngùng, bà cảm thấy gia đình này một tháng không ở đây mà còn phải trả cho bà năm đồng tiên nhà, bà nhận tiền cũng thấy khá là kì cục.
Mà bản thân bà cũng sợ vì chuyện này mà trong lòng hai vợ chồng của Khương Điềm Điềm có khúc mắc gì với bà nữa, nhưng biết vậy bà vẫn chủ động hỏi thăm Khương Điềm Điềm trước xem một tháng nghỉ hè đó phải làm thế nào bây giời
Cho nên Khương Điềm Điềm cũng có suy nghĩ đến vấn đề ấy, chuyện này cũng không quá lớn nên tới giờ cô mới nói với anh!
Thành ra cuối cùng cô vẫn chọn như bình thường là trả tiền thuê nhà thôi: "Em cảm thấy chúng ta cũng không cần vì năm đồng tiên mà trả phòng lại rồi đợi lên thì thuê lại làm gì. Như vậy cũng khá là bất tiện."
Trần Thanh Phong cũng đồng ý với quan điểm của cô: 'Đúng vậy."
Tuy rằng năm đồng tiên không phải là số tiên ít, nhưng mà để tháng tiếp theo, bọn họ đỡ phải tốn công tìm phòng khác nếu lúc đó có ai tới thuê phòng.
Nếu ở đây chỉ có một người là Trân Thanh Phong thì bản thân anh sao cũng được, nhưng hiện tại có vợ của anh và con trai của anh nữa, mà bản thân anh lại không muốn hai mẹ con cô phải quá vất vả.
"Được rồi cứ vậy đi, đợi trước ngày đi hai ngày chúng ta đem tiền phòng đưa cho Bà Phương."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn đáp: 'Dạ vâng."
Trân Thanh Phong pha trà cho Khương Điềm Điềm, rồi hai vợ chồng lại ngồi với nhau bàn bạc một số việc nữa, bản thân hai người họ cũng không phải là loại người thích so đo với người khác, mọi thứ chỉ cần trải qua thoải mái thì họ sao cũng được.
Thật ra phải nói tuy rằng hai vợ chồng họ có không ít tiền trong người, nhưng mà hai người cũng sống vô cùng tiết kiệm.
Hai vợ chồng đi học ở trường thì đã có trường học trợ cấp cho rồi, mà riêng cả hai cũng hay tham gia các hoạt động ở trường, cho nên chi tiêu hằng ngày không cần phải lo lắng quá nhiều.
Chỉ có lúc mới tới đây phải tốn hai mươi đồng tiền cho chỉ tiêu đồ dùng, còn lại thì không còn tốn gì cả.
Bởi vì bây giờ Tiểu Thất đã ra riêng ngủ nên Khương Điềm Điềm đã nhận lời mua cho cậu bé một cái tủ nhỏ, thành ra cuối tuần này cả nhà ba người sẽ ra ngoài mua sắm, mà lâu lâu mới ra ngoài thành nên cũng sẽ tranh thủ tận hưởng một chút.
Thế cho nên ngoại trừ mua tủ nhỏ, Khương Điềm Điềm còn suy nghĩ sẽ mua thêm cho ba người bọn họ một vài bộ quần áo. Có thể nói ở trường học đã trợ cấp cho sinh viên bọn họ một số đồ, nhưng cũng không đủ cho gia đình họ, thành ra lâu lâu vẫn sẽ đi đến Hoài Quốc Cựu để mua đồ.
Gia đình của Khương Điềm Điềm cũng không phải lân đầu tiên tới đây, cho nên vừa đến nơi nhóc con Tiểu Thất đã nhanh mềm nhanh miệng nói: "Chúng ta đến đây để mua quần áo, vậy là sẽ lên lâu nữa ạ?"
Cu cậu mồm miệng nói rõ ràng, khi nói chuyện thì khuôn mặt nhỏ bày ra dáng vẻ nghiêm trang, khiến cho Khương Điềm Điềm rất đỗi tự hào về đứa con trai này của mình, cô cười nói: "Con trai à, con nhìn xem sao con có thể đáng yêu được như vậy chứ?”
Trên đời này, cô cảm thấy không có ai đáng yêu như con trai cô cải
Không có một ail
Tiểu Thất ôm lấy cổ của mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nghênh nghênh nói: 'Mẹ cứ việc yêu con đi, con cho phép đấy ạI"
Khương Điềm Điềm cười nói: "Con trai của mẹ lớn lên sẽ còn đẹp trai hơn bây giờ nữa cho mà xem."
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Đi thôi, bây giờ chúng ta đi lên trên xem quần áo cho con nhé!" Tiểu Thất cười đáp: "Cảm ơn mẹ nhiều ạ."
Tuy rằng cu cậu có chút nghịch ngợm, nhưng nghịch ngợm là vậy mà cậu bé này vẫn rất hiểu chuyện!
Đúng thật là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa lễ phép. Khương Điềm Điềm nhìn con trai, vui vẻ hỏi cậu: "Tiểu Thất thích loại quần áo như thế nào nè?"
Hiện tại quần áo dành cho trẻ nhỏ mẫu mã rất là ít, đã vậy còn không hề đa dạng phong phú như sau này, các công ty bách hóa cũng không có, vậy thì cho dù đến Hoài Quốc Cựu cũng không đặc biệt hơn bao nhiêu.
Ở đây các mặt hàng chủ yếu là những hàng hóa cũ và phổ biến, những đồ dùng hiện đại khá là ít. Nhưng dù sao các bé trai đi mua đồ cũng khá là nhanh.
Tiểu Thất chọn lựa quần áo rất nhanh! Cậu bé vươn người về phía trước rồi chỉ tay nói: "Mẹ ơi con muốn mua cái này."
Khương Điêm Điềm gật đầu đáp: "Được thôi."
Một bộ đồ màu xanh với chiếc quần màu xanh biển cùng với chiếc áo phong cách thủy thủ, bộ quần áo dành cho bé trai này nhìn vào trông vô cùng có sức sống.
Khương Điềm Điềm đã cực kỳ quen thuộc với số đo của con trai mình, cô muốn chọn một bộ có số to hơn bộ này một chút nên quay sang nói với con trai: "Chọn bộ lớn hơn một chút để sang năm con còn có thể mặc được."
"Nhóc con này lớn nhanh như vậy, anh thấy không đợi tới sang năm đâu, chừng một thời gian nữa thôi là đã lớn lắm rồi, nên em tăng thêm hai số đi cho chắc!"
Trân Thanh Phong đứng dậy xoa đầu của con trai, nhóc con này do còn nhỏ nhưng phải theo cha mẹ chạy ngược chạy xuôi nên nhìn bề ngoài có vẻ cao hơn đứa trẻ cùng tuổi khác, cho nên nhìn chung lớn hơn mấy đứa trẻ cùng trang lứa khác rất nhiều.
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: 'Chật thì chật thôi có sao đâu! Nếu giờ mà may rộng hai số thì lúc mặc lên trông rất khó coi."
Tuy rằng bản thân cũng muốn tiết kiệm một chút, nhưng tổng thể cũng không thể để con trai mặc đồ rộng quá trông rất kì cục như vậy được.
Hai vợ chồng thảo luận với nhau như thế này thì người bán cũng rất hay gặp cảnh như thế, có nhiều gia đình không chỉ may đồ rộng hơn một hai số đâu.
Dù sao nhà ai mua quần áo cũng không muốn chỉ để mặc trong một năm, nhiều khi một bộ quần áo mà mặc bốn năm năm là chuyện bình thường.
Con nít con nôi không cần phải mua quần áo mới nhiều làm gì.
Thấy hai vợ chồng trước mắt khá là rối rắm, người bán hàng liên đi lên phía trước nói: "Quần áo này hai người mua lớn hơn một hoặc hai số cũng là chuyện bình thường, mặc vào cũng không quá rộng đâu, bởi vì quân yếm và áo khá khác nhau, mà quần yếm thì mặc bên trong nên người ta cũng khó để ý là có rộng hay không, vẫn có thể khâu đơn giản lại được rồi muốn xả ra cho rộng vẫn được ạ. Mà rộng hơn một hai số cũng không sao vì dù sao trẻ em lớn rất nhanh, không tới một năm là đã có sự thay đổi rồi."
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu với người bán hàng: "Cảm ơn chị nhiều lắm ạt!" Cô nở nụ cười sáng lạn nói: "Chị thật là giỏi quá đi, bởi nếu gặp phải chị tư vấn thì mọi thứ dễ dàng hơn rồi, đúng là người có kinh nghiệm có khác."
Khương Điềm Điềm là người ăn nói ngọt ngào từ đó tới giờ rồi, cho nên khi cô nói như vậy thì người bán liền bật cười đáp lại: "Hai người có còn muốn yêu cầu gì nữa không?”
Khương Điềm Điềm lại đề nghị: "Em muốn một cái áo màu trắng ngắn tay nữa ạ, cái này thì làm to lên bốn số giúp em với."
Tiểu Thất khó hiểu quay sang nhìn mẹ mình, không biết sao mẹ lại đặt áo to như vậy làm gì.
Khương Điềm Điềm cười, cô giải thích thắc mắc của con trai: "Cái này là để cho cái con heo con là con mặc lúc đi ngủ."
Tiểu Thất nghe mẹ mình gọi mình như vậy liên làm nũng nói: 'Mẹ ơi, con không phải là heo con, con là Tiểu Thất."
Khương Điềm Điềm điểm nhẹ lên chóp mũi của con trai nói: "Ai bảo con bình thường lúc ngủ không đàng hoàng mà cứ lăn qua lộn lại làm gì chứ!"
Tiểu Thất nghe vậy thì ôm lấy Khương Điềm Điêm, dùng sức cọ vào người cô: "Tại con còn nhỏ thôi, đợi con lớn lên một chút thì sẽ đỡ hơn thôi!"
Khương Điềm Điềm thích nhất con trai của mình những lúc như thế này, cô cười nói: "Vậy mẹ sẽ ghi nhớ những gì con nói đấy nhé!"
Hai bộ đồ lúc nấy đặt mua đều được làm từ chất vải khá mềm, loại vải này ở hiện tại không có sợi tổng hợp quý, nhưng mà bản thân Khương Điềm Điềm lại thích loại vải như thế này hơn.
Cô cảm thấy sờ vào khá là mềm mại. Mua xong quần áo cho Tiểu Thất thì hai vợ chồng lại đi mua quần áo cho chính mình.
Khương Điềm Điềm chỉ về phía màu trước mặt mình nói: "Màu xanh... Màu xanh, em muốn mua đồ màu xanh này."
Trân Thanh Phong: "??2"
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói tiếp: "Em muốn mặc đồ giống với con trai của mình cho giống đồ đôi!" Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức nói: "Nếu vậy thì anh cũng muốn, cả nhà chúng ta đều sẽ mặc đồ giống nhau, chúng ta là người một nhà thì phải chỉnh tê giống nhau chứ."
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu đáp: "Đúng đấy ạ.
Phải nói là bản thân Khương Điềm Điềm mặc đồ nào cũng khiến cô trở nên đáng yêu và xinh đẹp. Cũng phải nói đến do hiện tại cũng không có quá nhiều mẫu mã hiện đại cho mọi người lựa chọn.
Lúc này Khương Điềm Điềm chọn một cái áo sơ mi màu trắng sọc xanh, đồng thời cũng chọn một cái váy nữa, mà cái váy này lại có phong cách hoàn toàn giống với bộ đồ của Tiểu Thất.
Cô có thể chọn được nguyên bộ đồ như vậy thì Trần Thanh Phong đương nhiên cũng sẽ chọn một bộ không khác bao nhiêu.
Anh cũng mua một bộ đồ giống con trai mình, khác nhau chỉ là một bộ lớn và một bộ nhỏ mà thôi, nhưng mà ngoại trừ bộ đồ của anh lớn hơn của con trai ra thì đúng là không còn khác gì cả.
Chỉ là anh cũng không thể mua cái quần yếm! Người trưởng thành thì không có loại quần như vậy! Nếu có sợ là anh cũng đã mua cho thật giống với bộ đồ của con trai mình rồi.
Anh có một bồ đồ màu xanh quần đen.
Tổng cộng ba bộ quần áo khoảng chừng năm mươi tám đồng tiền. Đây cũng là lần đầu tiên cả nhà ba người đi ra ngoài mua đồ mà tốn nhiều tiên như vậy. Nhưng mà cả gia đình họ đều cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Có quân áo mới để mặc thì mấy cái khác cũng đâu quan trọng.
Ba người lại ở Hoài Quốc Cựu xem xét thêm một chút đồ vật nữa, nhưng không thấy trong đây có bán tủ nhỏ, mà nếu qua bách hoá cao ốc để mua tủ nhỏ thì phải có yêu cầu đặc thù riêng cũng như phải có phiếu cho họ thì họ mới làm, thành ra đến đó mua cũng không được.
Khương Điềm Điềm có chút khó xử, dù sao cô cũng đã đồng ý với con trai là sẽ mua cho con mình cái tủ rồi, nhưng mà bây giờ lại không có thì làm sao đây!!!
Haizzzl!I
Nhưng mà Tiểu Thất từ trước tới giờ luôn là cậu bé hiểu chuyện, cu cậu vô cùng rộng rãi mà vỗ vai của mẹ mình rồi nói: "Mẹ ơi, nếu không có thì không sao đâu ạ!"
Cậu bé ôm lấy quần áo mới của chính mình rồi vui vẻ nói: "Con có quần áo mới rồi nên như vậy đã quá được rồi mẹ ạI" Khương Điềm Điềm nhìn con trai rồi nói: "Đây là lời hứa của mẹ với con cho nên mẹ không thể thất hứa được."
Cô mỉm cười nói tiếp: "Là một người trưởng thành, một khi đã nói ra rồi thì phải biết thực hiện những gì mình đã nói, không được nuốt lời như vậy! Nhưng mà bởi vì bây giờ không thể mua được, Tiểu Thất cũng không cần gấp gáp, để mẹ suy nghĩ một lát rồi tìm cách mua cho con."
Tiểu Thất nghe vậy thì cười vui vẻ đáp: "Con biết rồi!"
Thật ra cậu nhóc biết hiện tại cũng biết bản thân cũng chưa cần sử dụng đến cái tủ làm gì.
Có điều mẹ của cậu cũng đã hứa sẽ mua cái tủ cho cậu, mà mẹ nói đã hứa thì phải làm cho bằng được, vậy nên cậu bé cũng không giống mẹ mình, không bao giờ kiếm lợi từ người khác, Tiểu Thất cảm thấy bản thân thật đúng là siêu thông minh, cu cậu còn tự tin vỗ ngực nói: "Mẹ ơi mẹ cứ yên tâm, con không gấp gáp đâu ạt"
Trân Thanh Phong liếc nhìn con trai một cái rồi nói: "Cái thằng nhóc này, con làm như con hay ho lắm vậy!"
Cu cậu rầm rì một tiếng, sau đó lại quay đầu ôm lấy chân của mẹ mình nói: "Mẹ của con là tốt nhất, cha của con hư quá đi!"
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn con trai nói: "À thì ra cha hư quá chứ gì, để xem mai mốt mà cha biết chỗ nào bán đồ ăn ngon giống lần trước thì cha chỉ để ăn một mình mà thôi...
"Thật ra cha cũng là một người cha tốt."
Lập trường của cu cậu chỉ vì một câu nói của cha mình đã thay đổi rất nhanh. Không có gì quan trọng bằng việc ăn ngon cải
"Không thể ăn một mình được, người một nhà chúng ta phải chỉnh tê mới được."
Lời nói lúc nãy của Trân Thanh Phong đã được con trai mình tiếp thu rất nhanh, nói lại mà không hề thấy xấu hổ chút nào!
Trân Thanh Phong chọc vào khuôn mặt bánh bao của con trai nói: "Ai cho con học cách nói chuyện của cha chứ?"
Cu cậu đi qua đi lại trong chốc lát, sau đó lại quay sang nhìn Trần Thanh Phong bằng ánh mắt buồn rầu nói: "Cha ơi, con hơi mệt một chút."
Cu cậu nắm lấy ống quần của Trần Thanh Phong nói: 'Cha ôm con một lát đi!"
Trân Thanh Phong bình tĩnh nói: 'Con đã là đứa trẻ lớn lắm rồi."
Tiểu Thất chu miệng nhỏ nói: "Đâu có, con còn nhỏ lám!"
Khương Điềm Điềm nhìn hai cha con bọn họ nói chuyện qua lại từ nãy đến giờ mà nhịn không được bật cười ra tiếng.
Trân Thanh Phong bất lực nói: "Thật là làm người ta mệt mỏi quá đi!"
Nói xong anh cũng đi lại bế con trai lên nói: "Con đúng là thằng nhóc nhãi ranh mài Sau này không biết có thể đối xử tốt với người cha này hay không nữa!"
Tiểu Thất vui vẻ ghé người vào vai của Trần Thanh Phong nói: "Con đương nhiên sẽ đối xử tốt với cha mà, cha cứ yên tâm!"
Đứa trẻ này lớn lên giống y như cha mẹ của mình, ăn nói ngọt ngào không tả được.
"Chúng ta bây giờ thay quần áo mới, sau đó đi qua trường học ăn cơm trưa có được không nào?”
Khương Điềm Điềm cảm thấy bây giờ mua quần áo rồi mà không mặc ngay lập tức là không tôn trọng bộ quần áo đấy!
Cho nên điều trước tiên cô muốn đó là về nhà thay quần áo mới.
Hai cha con lập tức nhấc cánh tay lên tán thành, quần áo mua rồi cần phải mặc liền mới được!
Đừng nhìn mấy năm nay Trần Thanh Phong làm việc kiếm lời không ít tiền, nhưng dù bản thân kiếm nhiều tiền như vậy nhưng anh cũng chưa lần nào mua cho mình một bộ quần áo, nếu có thì cũng chỉ là vào mùa đồng đổi qua một bộ áo bông mới mà thôi, lí do là bởi vì mùa đông anh cũng phải ra ngoài làm việc.
Còn lại thì đúng là không hề có bộ đồ nào mới cả.
Lúc này đây chính bản thân anh cũng yêu thích vuốt ve bộ quần áo không ngừng, anh vui vẻ nói: “Anh cũng có quần áo mới rồi."
Khương Điềm Điêm nghe được mấy lời vui vẻ này từ anh, cô liên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trân Thanh Phong, nhìn thấy sự vui sướng trong mắt anh, đột nhiên trong lòng cô có một cảm giác gì đó không nói nên lời, anh quanh năm suốt tháng kiếm tiên vất vả như vậy, mà trước nay lại chưa từng mua thêm cho mình một bộ quần áo nào cả.
Nhưng mà vẫn luôn nhớ mua đồ cho cô, từ quần áo cho tới đồ ăn.
Khương Điềm Điềm có chút xúc động, cô trực tiếp lao nhanh vào trong lồng ngực của anhI
Trân Thanh Phong không hiểu gì liền hỏi: "Em bị làm gì sao thế? Có chuyện gì à?”
Khương Điềm Điềm cất giọng nói từ phía trong lồng ngực của anh: "Không có gì cả, đột nhiên em cảm thấy anh Tiểu Phong đối xử với em và con thật là tốt quá đi!"
Trân Thanh Phong lại khó hiểu nói: "Anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai chứ? Điềm Điềm nhà chúng ta cũng đối xử với anh rất tốt đấy thôi!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm dạt dào tứ phía.
Tình cảm của hai người cứ như vậy mà không nói thành lời, bé con đứng cạnh hoàn toàn không hiểu được, nhưng mà cậu bé thấy cha mình như vậy cũng nhanh chóng lao về phía cha mẹ mình, cu cậu ôm lấy chân hai người rồi nói: 'Con cũng rất thích cha và mel"
Khương Điêềm Điềm phụt một tiếng bật cười nhìn con trai, cô cúi xuống chỉnh sửa lại quần áo cho con trai mình rồi nói: "Con trai của mẹ thật đẹp trai quá đi!"
Cô sửa sang quần áo cho con trai cho chỉnh tê thì lại quay sang sửa sang quần áo cho Trần Thanh Phong.
"Mà chồng của em cũng rất đẹp trai nữa, hai người đàn ông của cuộc đời em đều rất đẹp trai đó!" Trần Thanh Phong điểm nhẹ lên chóp mũi của cô nói: "Em cũng đẹp nữa."
Khương Điềm Điềm cười nói: "Em đi qua phòng kế bên thay quần áo ra đã."
Cô rất nhanh đã đổi xong bộ quần áo mới của mình, nhìn cô trong bộ đồ này dáng người lại càng mảnh mai nhỏ nhắn hơn nữa.
Tuy rằng nhìn cô trong bộ quần áo này cũng không phải là dạng cô gái thiếu nữ, nhưng mà nhiều năm nay Khương Điềm Điềm vẫn luôn có lối sống sinh hoạt rất tốt, mọi thứ xung quanh cô cũng khá là thuận buồm xuôi gió, cuộc sống hài lòng hơn rất nhiều, cho nên trên mặt cũng không hề lưu lại một chút dấu vết gì của năm tháng cả.
Nếu mà cô không nói tuổi tác của bản thân mình ra thì người bình thường cũng sẽ không đoán ra được đâu Trần Thanh Phong cứ nhìn chăm chăm Khương Điềm Điêềm, Khương Điềm Điềm thấy anh như vậy thì liền cười nói: "Em đẹp không?”
Trân Thanh Phong cất giọng chân thành nói: "Em rất đẹp!"
Anh tiến lên một bước, nắm lấy tay của Khương Điềm Điềm, nói: 'Đi nào, chúng †a đi nhà ăn ăn cơm thôi."
Khương Điềm Điềm từ trước tới giờ rất ít khi nào nấu cơm, mà bản thân cô nhiều khi luôn muốn sáng tạo, tuy hiện tại cô có thể tự mình nấu cơm, nhưng rất tiếc là cơm cô nấu thì không thể nào ăn được!
Mà Trần Thanh Phong cũng không nhiều lời hay nói tới nói lui ý kiến gì về vợ của mình cả, đối với anh mà nói thì vợ của anh lúc nào cũng là người tuyệt vời.
Không cho cô nấu cơm là bởi vì không muốn cô chịu cực ở trong bếp, chứ không phải do cô nấu cơm không ngon.
Thật ra bọn họ có thể ăn cơm ở nhà ăn của trường học, vậy thì làm gì phải tốn công tự mình xuống bếp nấu ăn cực khổ chứ, chẳng được gì ngoài tốn thời gian thêm thôi.
Bởi vì mấy nguyên nhân đó cho nên thường là hai vợ chồng Trần Thanh Phong sẽ đem cơm từ nhà ăn của trường về nhà, còn không thì ôm con trai đến nhà ăn ăn luôn một thể.
Lúc mới đầu không quen chứ theo thời gian mọi người cũng đã quen với bóng dáng gia đình ba người này hay xuất hiện ở nhà ăn rồi.
Nhưng mà hôm nay gia đình này lại thu hút không ít sự chú ý của mọi người ở đây.
Làm sao mà không chú ý được đây!
Bọn họ hôm nay ăn mặc đẹp như vậy kia mài!
Hai vợ chồng đều là sinh viên của trường học, tự nhiên khi tới đây thì sẽ có nhiều người đi đến chào hỏi rồi, tâm mắt của mọi người đều đặt trên mấy bộ đồ ba người này đang mặc, đến nỗi không rời mắt được, Trần Thanh Phong thì còn đỡ, vì dù sao anh cũng là đàn ông.
Mọi người cũng không dám quá thân thiết với anh. Nhưng mà với Khương Điềm Điềm thì lại khác, có mấy bạn sinh viên nữ nhịn không được đã giữ chặt Khương Điềm Điềm lại hỏi thăm.
Bình thường mọi người cả ngày bận rộn học tập, họ vội vàng hấp thu tri thức ở trường, bầu không khí trong trường lúc nào cũng có chút khẩn trương mà người thường vẫn có thể cảm giác được.
Cho nên ngày thường mà muốn tìm người chịu sửa soạn hay trang điểm là rất khó! Nhưng mà lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có kia chứ!
Làm sao thấy người khác đẹp mà không động lòng muốn thử giống họ được! Cậu một câu, tôi một câu, nói chuyện một hồi đôi mắt ai cũng phát sáng. Phải nói nhìn từ bên ngoài thoáng qua thôi cũng đã thấy ba người nhà họ rất đẹp rồi, nói chỉ giờ có thêm lụa là bổ trợ nữa.
Nhưng mà lần này cả nhà bọn họ ba người đều mặc đồ giống nhau, không biết vì sao tự nhiên mọi người thấy giá trị của quần áo hay ba người cũng vì vậy mà gia tăng rất nhiều.
"Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà không được tiện nghi cho lắm." Không biết ai đã cảm thán thốt lên một câu như vậy.
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Thật sự là không tiện nghi thật, nhưng mà dù sao cũng đáng giá mài! Tôi không biết ở chỗ các cậu thì như thế nào, chứ ở quê của tôi mà mua đồ đẹp với giá này là chuyện tuyệt đối không có khả năng đâu! Giá có thể chênh lệch lên tới mười đồng lận đó. Đồ này nếu để tôi mua ở quê của mình thì phải mất thêm mười đồng tiền, mà hiện tại nếu đem về bán thì có thể kiếm lời không ít đâu!"
Chuyện này cũng có thể sao?
Nhưng có người nghe nhưng vẫn gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, cậu nói không sai, đồ vật ở quê chúng tôi cũng không có nhiều mẫu mã để lựa chọn như vậy, mà muốn mua cũng phải cần tới phiếu mới mua được."
Đồ vật bán ở Hoài Quốc Cựu tuy rằng có một ít lỗi nhỏ, nhưng mà người ngoài cũng sẽ không phát hiện ra đâu!
Quan trọng là có thể mua mà không cần phiếu, việc này rất tiện.
"Hơn nữa không phải sắp tới nghỉ hè rồi sao? Chúng tôi còn phải vê quê nữa, gia đình chúng tôi ở bên ngoài lâu như vậy nên khi về cũng muốn bản thân lịch sự, đẹp đẽ một chút. Bằng không nếu mặc đồ cũ quá sợ rằng mọi người trong nhà sẽ lo lắng! Ít ra phải để cho mọi người biết chúng tôi ở ngoài sống tốt như thế nào thì người nhà mới yên tâm được!"
Khương Điềm Điềm nói hai câu rồi suy nghĩ gì đó, lại bất đắc dĩ nói: "Mấy chị em của tôi ơi, mọi người có thể cho tôi ăn cơm trước được hay không? Tôi mà còn nói nữa thì Trần Thanh Phong nhà tôi sẽ ăn hết sạch mọi thứ đấy!"
Mọi người nghe vậy thì cười vang một tiếng, sau đó tránh một bên cho cô ngồi vào ăn cơm. sang “Cậu ta làm gì dám chứ!”
Ai ở đây mà chả biết tình cảm của hai vợ chồng này tốt tới cỡ nào.
Khương Điềm Điềm lại nói: "Anh ấy dù không muốn thì mọi người đừng quên nhà tôi còn có một con mèo nhỏ tham ăn nữa đấy!"
Nghe Khương Điềm Điềm nói vậy, tâm mắt mọi người liền nhìn về phía Tiểu Thất, đúng là nhìn con trai nhà người ta mà hâm mộ vô cùng.
Hai vợ chồng này đẻ cũng khéo thật, con trai sinh ra sao lại có thể trắng nõn giống như búp bê Tây Dương như vậy chứ! Đã vậy cậu bé còn rất thông minh và đáng yêu nữa!
Nhìn con của Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong ai cũng suy nghĩ sau này nếu có sinh con, phải chăm con giống như hai người này mới được, mà sinh được đứa con giống Tiểu Thất thì càng tốt.
Khương Điềm Điềm thoát khỏi nhóm bạn của mình, cô ngồi lại vị trí ăn cơm, Trần Thanh Phong thấy vậy thì cười nói: "Tới đây đi vợ ơi, anh và con đang chờ em nè!"
Tiểu Thất cười tủm tỉm nói: "Con và cha đang chờ mẹ ăn cơm ạt"
Khương Điềm Điềm hạ giọng nói: "Hai người có cảm thấy giống em không, phụ nữ kiếm tiền thật dễ đúng không?"
Trân Thanh Phong nhướng mày.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Đặc biệt là thành phố lớn như thế này nè!"
Nếu ở nông thôn, mọi người dù có thích mấy bộ đồ như thế này cũng nhịn không mua vì muốn tiết kiệm một chút. Dù sao trong nhà cũng còn chồng con cần phải chỉ tiêu cẩn thận một tí. Mà cho dù có thể bỏ tiền ra tiêu cho bản thân thì cũng phải để ý đến người lớn, cha mẹ trong nhà nữa.
Nhưng mà ở thành phố lớn thì lại khác, có rất nhiêu phụ nữ đi làm kiếm tiền thì tình huống lại không giống như ở nông thôn.
Trân Thanh Phong: "Vậy em cảm thấy..."
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng thì thâm: "Em cảm thấy sau này nếu như anh có buôn bán thì có thể suy xét vấn đề này. Bán quần áo cho phụ nữ chắc chắn sẽ dễ hơn bán quần áo cho đàn ông nhiều. Hơn nữa mấy loại quần áo dành cho tình nhân giống chúng ta, hoặc là dạng quần áo dành cho gia đình cũng rất được!"
Trân Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm nói: "Vợ của anh đúng là thông minh quá đi!"
Khương Điềm Điềm đắc ý cười: "Đương nhiên rồi, em là ai chứ!"
Tuy rằng bản thân đang nói chuyện nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn rất tập trung cho công cuộc ăn uống, cô tay mắt lanh lẹ nói: "Khương Tiểu Thất, cái tên nhóc xấu tính này, con mau đem thịt nhường cho mẹ mau lên!"
Tiểu Thất đáng thương, mặc dù rất thích thịt nhưng phải bấm bụng gắp thịt bỏ vào chén của Khương Điềm Điềm, dù vậy nhưng đôi mắt của cu cậu vẫn nhìn chằm chằm miếng thịt đấy.
Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Trẻ nhỏ phải ăn nhiều loại đồ ăn mới lạ phong phú trong bữa cơm thì mới có thể cao lên được."
Cô không chút lưu tình mà ăn hết miếng thịt, nuốt xong cô còn bổ sung: "Mẹ đã không còn cao được nữa rồi, cho nên con cứ để thịt đó cho mẹ đi!"
Tiểu Thất: "..."
Trân Thanh Phong: "..."
Một người nào đó không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại này: "..." Nhà bọn họ tới nhà ăn này ăn cơm, vẫn thường xuyên xảy ra những cuộc tranh cãi như thế này đây!
Mọi người mỗi lần nghe đều có cảm giác nghe hoài không biết mệt. Hơn nữa, mọi người ở đây phải công nhận với nhau. Mối quan hệ của gia đình nhà họ đã phá vỡ tâng ngăn cách của các bậc cha mẹ và con cái trong gia đình, gia đình họ đã có mối quan hệ thân thiết với nhau hơn những gia đình bình thường khác.
Bầu không khí trong nhà người khác cũng không hề giống như nhà này, nhà này rất thoải mái, mà sự thoải mái này người ngoài cũng có thể cảm nhận được.
Trước giờ không ai thấy người mẹ nào lại đi tranh đồ ăn với con mình cả. Nhưng mà cái gia đình ba người này thì chuyện tranh đồ ăn với con là một chuyện vô cùng đương nhiên như cơm bữal
Khương Điềm Điềm nhiều khi còn không hề khách sáo mà sai con trai làm việc cho cô, miệng còn không quên "cảm ơn nhé", lâu lâu còn nói hai ba câu Tiếng Anh, mà có vẻ như nhóc con cũng nghe hiểu được.
Có thể thấy được sự thật chứng minh con trai nhà này được dạy dỗ chăm sóc rất tốt, từ tinh thần cho tới giáo dục hay vật chất.
"Khương Điềm Điềm!"
Bạch Phi Phi và mấy người bạn cùng lớp đang chạy chậm đến nhà ăn, vừa nhìn thấy Khương Điềm Điềm liền vẫy vẫy tay.
Khương Điềm Điềm nhìn mấy người họ thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì à?"
Bạch Phỉ Phỉ thở hổn hển nói: "Bên ngoài có người tìm cậu, người đó đang đứng ở cửa lớp của chúng ta.
Khương Điềm Điềm khó hiểu, cô đâu có quen ai ở đây đâu: "Tìm tôi à? Ai vậy nhỉ? Hôm nay là cuối tuần mài! Làm gì có quen ai mà tới trường học tìm tôi nhỉ!"
Cô cảm thấy khó hiểu thật sự.
Bạch Phi Phi lại bổ sung: "Là một nữ đồng chí rất là xinh đẹp, chị ấy nói chị ấy họ Tô là chị dâu của cậu!"
Khương Điêm Điềm ngạc nhiên: "Ai?2?
Cô lại nói tiếp: "Chị năm ư? Sao chị ấy lại tới đây chứ?"
Khương Điềm Điềm khó hiểu không thôi, cô đứng lên vừa đi vừa nói nói: "Đi... đi... đi, chúng ta qua đó nhìn xeml"
Chị năm sao lại tới tận đây chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận