Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 82
Vào thập niên tám mươi, truyền hình đã được phổ biến rộng rãi hơn trước đó rồi.
Nhưng mà đối với người thường thì tuyệt đối cũng không có nổi một cái tỉ vi truyền hình. Truyên hình đã thiếu thốn mà các kênh đài truyền hình còn thiếu thốn hơn, vậy nên cũng không có nhiều lựa chọn để có thể xem cái gì, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kênh.
Sau này mới có thêm nhiều kênh truyền hình mới, người dân mới được xem thêm nhiều thứ hay ho.
Mùa xuân năm ấy nhũng người xem truyền hình trên cả nước cũng dần biết đến một cặp đôi hướng dẫn chương trình.
Hai người chịu trách nhiệm cho kênh lợi ích, tiết mục hỏi đáp chuyên đề "Sinh viên ơi! Cố lên", kênh này giống như một cơn gió mát đi ngang qua hoang mạc khô căn, quét tới từng hộ nhà dân có truyền hình vậy.
Mỗi buổi tối thứ bảy vào lúc tám giờ, mọi người đều sẽ tập trung lại cùng nhau mở kênh truyền hình, rồi ra đến đài truyên hình Thượng Hải để nghiêm túc chờ xem tiết mục của hai vợ chồng.
Ngay cả chủ nhiệm Dư là người đã tìm ra hai vợ chông Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng không hề nghĩ đến tiết mục này lại được nhiều người săn đón như vậy. Tiết mục của hai vợ chồng trở thành tiết mục có được lượt xem nhiều nhất và luôn chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng ở đài truyền hình.
Không phải bởi vì sự độc đáo hay hình thức của tiết mục, cái quan trọng là do không khí nhiệt huyết của MC dẫn chương trình đã truyền tải được màu sắc sinh viên trên chính chương trình.
Thậm chí không chỉ riêng các sinh viên thích xem tiết mục này mà rất nhiêu người ở những độ tuổi khác nhau cũng thích xem. Mỗi lần xem chương trình của hai vợ chồng này thì người xem đều có cảm xác sôi trào, cứ như vậy, người người, nhà nhà vừa xem vừa bàn luận với nhau rôm rả.
Tiết mục này không chỉ truyền tải động lực học tập nhiệt tình tới mọi người, mà còn khơi nguồn cảm hứng cho rất nhiều chuyên đề khác.
Mỗi lần lên chương trình Khương Điềm Điềm sẽ mặc một bộ quần áo khác. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy mặc đồ gì thì y như rằng bộ trang phục đó sẽ trở thành xu hướng của những người đi đường.
Mỗi lần cô lên sóng mặc bộ trang phục nào thì ngày hôm sau khẳng định cửa hàng quần áo sẽ bán sạch bộ trang phục đó.
Đừng nói tới quần áo mà đến ngay cả kiểu tóc của cô lại càng có nhiều người bắt chước theo.
Thật ra trước kia mọi người tiếp xúc với cô cũng biết Khương Điềm Điềm là một người xinh xắn, nhưng cũng không phải là dạng đẹp xuất sắc. Nhưng từ lúc Khương Điềm Điềm nổi tiếng trên đài truyên hình, mọi người lại nhìn thấy được sự tỏa sáng của cô thì lại có cái nhìn khác về cô. Có cảm giác cô đã đẹp hơn trước rất nhiều!
Chuyện này lại làm cho Trần Thanh Phong có chút không hiểu, đồng thời anh cũng là MC của chương trình đó, rõ ràng là anh cũng rất xuất sắc, nhưng mà mọi người ai nấy cũng chỉ nhìn có một mình Khương Điềm Điềm mà thôi.
Anh vô cùng u sầu nói: "Sao lại không có người nam nào bắt chước anh thế nhỉ?"
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng, cô chu môi hỏi lại anh: "Anh là một người đàn ông mà còn để bụng mấy chuyện này sao?"
Trân Thanh Phong buồn bã đáp: "Cái này không phải bởi vì anh muốn bản thân được xứng đôi với em sao?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức nói: "Mặc kệ là khi nào, thời điểm nào em cũng cảm thấy anh rất xứng đối với em."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì bật cười, hai tay ôm lấy mặt Khương Điềm Điềm mà nựng: "Vợ của anh là xinh đẹp nhất rồi."
Hai vợ chồng ở bên này phát cơm chó, còn Kiến Dân ở ngoài mắt nhìn thẳng định hình lại cảm xúc rồi gõ cửa, Trần Thanh Phong nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói vọng ra: "Có chuyện gì vậy?”
Kiến Dân nhanh nhảu nói: "Cậu ơi, có thư gửi tới cho nhà của chúng ta.
Trần Thanh Phong nghe vậy thì lập tức đi ra cửa, rất nhanh anh cũng quay trở lại vào trong.
Khương Điềm Điềm thấy anh quay về liền tò mò hỏi: "Thư gì vậy ạ?"
Trân Thanh Phong ngồi xuống nói: "Chị năm gửi thư nói muốn sang đây một chuyến."
Khương Điềm Điềm: '???"
Trân Thanh Phong cười nói: "Chắc là vì em nên mới tới đây đấy."
Khương Điềm Điềm: "??2?"
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Việc kinh doanh quần áo của chị ấy cũng khá tốt, năm nay muốn tự mình mở một nhà máy nhỏ. Lần này tới đây anh nghĩ chắc là muốn nhờ em để quảng bá.
Khương Điềm Điềm cũng hiểu ra được phần nào rồi.
Quả nhiên những gì bọn họ đoán không hề sai chút nào, lần này Tô Tiểu Mạch đến đây đúng là vì lí do đấy. Việc kinh doanh bán quần áo của cô ở thủ đô đúng là khá tốt, dù sao thì lúc này đang là thời điểm thiếu thốn đủ thứ.
Sau bao nhiêu năm ngưng phục vụ các mặt hàng nhu yếu phẩm thời trang, lần này được buông ra nên có rất nhiều người giống như đại bác mở nắm dục vọng bị kìm nén bao năm vậy, đổ xô đi mua đồ rất nhiều. Cho nên mặc kệ là vợ chồng Khương Điềm Điềm bán buôn tốt thế nào thì việc kinh doanh của Tô Tiểu Mạch còn tốt hơn rất nhiều.
Người ta cứ nghĩ kinh doanh tốt theo hướng bình thường thôi nhưng ở chỗ cô lại là rất tốt và cực tốt.
Tô Tiểu Mạch lần này tới đây mục đích là muốn phát triển kinh doanh tới Thượng Hải.
Năm trước cô chủ yếu dựa vào việc nhập hàng của người ta theo dạng mua đi bán lại, nhưng năm nay thì lại khác, sau khi từ quê nhà trở về thủ đô cô liền có suy nghĩ sẽ mở một nhà máy để tự mình cô làm.
Tự mình sản xuất bán buôn sẽ khác với việc mua đi bán lại. Tuy rằng đều là công việc kiếm tiền giống nhau, nhưng mà Tô Tiểu Mạch cảm thấy tự mình làm thì tiền sẽ kiếm được nhiều hơn.
Về sau này lại gặp chuyện Khương Điềm Điềm trở nên nổi tiếng. Càng là động lực để Tô Tiểu Mạch tiến hành thực hiện, cô suy nghĩ lúc này không nắm bắt cơ hội thì còn đợi lúc nào nữa.
Bởi vì lẽ đó nên cô không chút do dự liền đi tới đây.
Tuy rằng hiện tại Khương Điềm Điềm đã có thêm một phần công việc, nhưng cũng không được xem là quá bận rộn, rốt cuộc làm việc ở nhà đài đều là làm một lúc nhiều tập để phát sóng cho từng tháng, lần nào làm cũng thu âm lại hết cho nên thời gian còn lại khá là rảnh rỗi.
Đến ngay cả cái người lười như Trần Thanh Phong làm nhiều việc như vậy vẫn rảnh thì nói gì cô! Trần Thanh Phong nói anh lười nhưng mà anh là một người rất có tinh thần làm việc.
Phải nói tinh thân làm việc của anh cao gấp mười lần người khác, giống như khi vẫn còn đi học mà anh còn phải làm việc ở cửa hàng, bây giờ lại làm thêm việc ở đài truyên hình, nhiều việc như vậy mà Trần Thanh Phong làm rất thành thạo không thấy bận rộn xíu nào! Cứ như vậy hai người cùng nhau đi đón Tô Tiểu Mạch ở ngay ga tàu hỏa.
Tô Tiểu Mạch đem theo hai túi đồ lớn, trên người mặc một chiếc đầm, khoác thêm một chiếc áo khoác nhung, tóc cũng được cô cột cao, nhìn cả người cô toát ra một vẻ đẹp rất sang chảnh.
Cô còn dẫn theo một người phụ nữ cao gầy, người phụ nữ đó cũng xách theo hai túi đồ rất lớn.
Khương Điềm Điềm tự đáy lòng cảm thán không thôi: "Chị năm ơi, bây giờ nhìn chị sang chảnh quá rồi!"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Cái này không phải là vì do tính chất công việc hay sao? Phật dựa kim trang người dựa quần áo, cho nên chị cũng không thể nào mà không thay đổi được."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, nói: "Được rồi đi thôi, chúng ta đi qua chỗ tụi em đi"
Trân Thanh Phong nhận lấy túi đồ của Tô Tiểu Mạch, vừa cầm túi đồ anh liền oai oán: “Chị năm này, túi này chứa cái gì sao lại nặng như vậy chứ?”
Tô Tiểu Mạch quay sang nói: "Tất cả đều là quần áo."
Hình như nghĩ tới gì đó Tô Tiểu Mạch lại dừng bước nói: "Để chị giới thiệu cho hai em, đây là trợ lý của chị tên là Lý Lệ.
Khương Điềm Điềm mỉm cười chào hỏi Lý Lệ, cô ấy cũng lịch sự chào hỏi: "Xin chào ạ, nhìn hai người ở ngoài đẹp hơn hẳn trên truyền hình.
Khương Điêm Điềm cười nói: "Cái chị này, đúng là không bao giờ biết nói dối mà."
Lý Lệ yên lặng một chút sau đó lại bật cười.
Cô ấy từ trước tới giờ chưa thấy người có tính cách như Khương Điềm Điềm, Tô Tiểu Mạch thì lại quá quen với cách nói chuyện này của Khương Điêm Điềm nên cũng nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Khương Điềm Điềm cười đáp: "Dạ, vâng."
Tô Tiểu Mạch lần này tới đây mục đích là muốn tìm đài truyền hình quảng cáo cho quần áo của cô.
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong liếc nhau một cái, cả hai cảm thấy bản thân đoán không hề sai chút nào. Tô Tiểu Mạch bây giờ đã là chủ của mấy nhà máy sản xuất quần áo rồi, cho nên Khương Điềm Điềm cũng không cần phải làm gì để giúp đỡ cô cả, mọi thứ Tô Tiểu Mạch đều đã nắm rõ.
Khương Điềm Điềm chỉ chủ động tìm lãnh đạo tới nói chuyện với Tô Tiểu Mạch mà thôi. Hiện tại cũng không giống như sau này, các bộ phận sẽ được phân chia cho từng người chịu trách nhiệm riêng.
Nhưng mà hiện tại các hạng mục đều chỉ có một người chịu trách nhiệm mà thôi.
Có thể nói như vậy cũng tốt, cũng có thể nói như vậy là không tốt.
Nhưng mà so với hiện tại thì lại tiện lợi hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Mạch ở đây đàm phán với lãnh đạo thì Khương Điềm Điềm cũng không tới tham dự làm gì. Cô cũng chỉ giúp hết khả năng của cô mà thôi.
Trải qua mười ngày nói chuyện bàn bạc, cuối cùng chuyện đó cũng đã được thỏa thuận xong xuôi. Nhưng chỉ tiết của hợp đồng như thế nào thì Khương Điêềm Điềm cũng không có hỏi tới.
Tóm lại là từ đó về sau, mỗi lần Khương Điềm Điềm thực hiện chương trình thì cũng không còn tùy tiện lựa chọn một bộ quần áo nào đó nữa. Tất cả quần áo mà cô mặc lên sóng được chuyển cho Tô Tiểu Mạch chuẩn bị.
Quả nhiên chỉ cần tốn chừng nửa năm mà thôi, vào dịp tháng mười Tô Tiểu Mạch đã chuẩn bị bắt đầu khai trương chỉ nhánh đầu tiên ở Thượng Hải.
Khương Điềm Điềm có một loại cảm giác có lẽ sắp tới gia đình cô sẽ ngày càng phát triển đây. Kiểu cảm giác sắp giàu có này đúng là tốt quá đi.
Trân Thanh Phong cũng biết Khương Điềm Điêm đem tiền riêng của bản thân đầu tư hợp tác làm ăn với Tô Tiểu Mạch, nhưng mà cụ thể thì Khương Điềm Điềm có bao nhiêu tiền riêng thì anh cũng không hỏi.
Dù sao thì cô có bao nhiêu tiền cũng là để lo cho gia đình thôi mà.
Dạo gần đây việc kinh doanh của bọn họ ngày càng tốt lên. Trần Thanh Phong ngồi tính toán sổ sách trong thời gian này, anh nhìn vào cuốn sổ nói: "Vợ ơi, nhà của chúng ta có tới ba vạn đồng tiền lận đấy."
Từ lúc hai vợ chồng bọn họ nổi tiếng thì việc kinh doanh của quán ăn cũng ngày càng tốt lên.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi hỏi lại: "Ba vạn lận sao ạ?”
Đây chính là tiền lời của bọn họ trong thời gian qua sao? Trân Thanh Phong gật đầu: "Đúng vậy, tận ba vạn lận."
Khương Điềm Điềm líu lưỡi, ngay sau đó lập tức nói: "Anh có tính lộn không vậy?'
Trần Thanh Phong gật đầu, khẳng định nói: "Không sai đâu! Em còn nhớ năm trước chúng ta tới chỗ đó xem nhà không, cái khu nhà to to đấy? Lúc ấy chúng ta còn không có tiền mua, vậy mà bây giờ đã đủ tiền rồi. Chỉ là không biết cái khu nhà đó đã bán đi chưa?
Hai vợ chồng họ đều cảm thấy khu nhà thật sự thích hợp để kinh doanh. Khương Điềm Điềm lại nói: "Chúng ta có thể đến đó hỏi mà! Không hỏi thì làm sao mà biết được có bán hay chưa!"
Vừa nghe cô nói vậy thì Trân Thanh Phong liền chụp chân cô nói: "Đúng vậy! Để anh đi tìm Nhạc Ninh xem sao.”
Quả nhiên khu nhà đắt như vậy không phải muốn bán là có thể bán được. Chưa kể còn chào giá cao nữa, mà chủ nhà cũng không chịu cò kè mặc cả gì hết. Vậy nên cái khu nhà vẫn còn đấy chưa ai mua.
Nhưng mà chậm trễ một năm thì giá nhà cũng đã tăng lên khá cao, giá nhà hiện tại đã lên hai vạn hai rồi.
Thật sự giá rất caol
Khương Điềm Điêềm cảm thán: "Giá nhà hiện tại đã tăng cao như vậy rồi sao?"
Thật ra mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của bọn họ! Dù sao hiện tại các thanh niên trí thức đều trở về quê của mình, tuy nói trước kia người ta không mong người nhà của mình xuống nông thôn, nhưng mà lần này lại khác, không còn giống như trước kia nữa.
Tóm lại dù thế nào thì người lên kẻ xuống thì vẫn thiếu phòng ở.
Mà thiếu phòng ở đồng nghĩa với việc giá nhà cũng sẽ vì đó mà tăng lên.
Trân Thanh Phong lập tức tìm chủ nhà thương lượng, một người có lòng mua còn một người có lòng muốn bán, cuối cùng hai bên chốt giá nhà với giá hai vạn một ngàn năm trăm đồng tiên cho khu nhà này.
Trân Thanh Phong cũng nhanh chóng thực hiện thủ tục sang tên khu nhà, sau khi nhận được đầy đủ giấy tờ công nhận khu nhà này là của vợ chồng anh thì anh lại lấy tiền thêm chuẩn bị sửa sang đổi thành cửa hàng kinh doanh. Hiện tại bây giờ giới hạn kinh doanh cũng không rõ ràng nên người ta cũng chỉ buôn bán đơn giản.
Tuy rằng bản thân Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm khá là cuồng nhiệt trong mọi thứ.
Nhưng hai người cũng không phải là loại người vì kiếm tiên mà phải thức khuya dậy sớm, làm việc bất chấp trả giá mọi thứ chỉ vì kiếm tiền, cho nên theo suy nghĩ của Khương Điềm Điềm cô muốn sửa sang xong có thể đem cho người ta thuê cũng được.
Vợ chồng bọn họ từ trước tới nay làm gì đều phải bàn bạc qua với nhau, Khương Điềm Điềm đưa ra đề nghị như vậy, Trần Thanh Phong suy nghĩ cũng cảm thấy như vậy khá tốt.
Dù sao thì trong tay bọn họ cũng còn tiền nên hai người quyết tâm lấy ra bảy nghìn đồng tiền đem toàn bộ khu nhà này tu sửa lại hết. Hơn nữa còn sẽ trang hoàng mọi thứ thật lộng lẫy, tinh xảo để chiêu mộ người tới thuê.
Thật ra trang hoàng như vậy sẽ tiêu tốn khá nhiều tiên, nhưng không nghĩ đến sẽ nhiều hơn cả số tiền bọn họ dự tính.
Nhưng mà hiện tại mỗi tâng cũng chỉ có thể có sức chứa cho năm hộ gia đình, sau một thời gian tu sửa thì một tầng đã có sức chứa lên đến mấy chục người. Toàn bộ khu nhà sau một hồi tốn tiền đã rộng rãi hơn gấp mười lần trước kia.
Một lần tiêu tiền như nước cứ thế mà cuốn đi gần hết tiền dành dụm của vợ chồng họ.
Nhưng mà nhìn lại thành quả đạt được đừng nói đến Trần Thanh Phong mà ngay Khương Điềm Điềm nhìn thấy còn cảm thấy tiêu tiên là xứng đáng.
Khu nhà mà bọn họ mua đã trở nên vô cùng hiện đại, so với thời đại mà cô sống trước khi xuyên qua, cũng không thua kém bao nhiêu.
Toàn bộ khu nhà được sửa chữa theo phong cách Châu Âu, tất cả các phòng ốc đều được phá ra và được chia thành từng khu riêng biệt bằng một vách ngăn, nhìn chung giống như một quầy hàng cố định, có tâng sẽ được chia làm hai mươi quầy, có tầng được chia làm ba mươi quầy lớn nhỏ không giống nhau, nhưng phong cách tâng nào thì giống tâng đó, đều mang hơi hướng phương Tây sang trọng, độc đáo.
Sau khi sửa chữa xong hai người cũng không hề làm gì cả, đem từng quầy ra cho người khác thuê lại, biến nơi này trở thành một trung tâm thương mại nhỏ, thật ra đây cũng là quyết định khá lớn của hai vợ chồng bọn họ.
Người nắm rõ nội tình là Kiến Dân thì thôi, sầu không thể tả đến cả buổi tối cậu ngủ cũng không yên giấc, trong lòng cứ sợ cậu của mình lo lắng nhiều làm nhiều sẽ mệt mỏi.
Dù sao cái khu đó đã ngốn biết bao nhiêu tiên của bọn họ rồi!
Người ngoài không hiểu được, nhưng cậu là người trong nhà thì lại hiểu rất rõ, chỉ cảm thấy thương cậu mợ của mình chịu cực, chịu khổ quá nhiều, mong mọi thứ sẽ được suôn sẻ.
Nhưng mà thật không ngờ, khác với lo lắng của Kiến Dân, bên đây Trần Thanh Phong vừa rao thông báo cho thuê mặt bằng từng quầy trong khu trung tâm thương mại của mình, chỉ cần tốn hai ngày rao tin mà thôi, toàn bộ các quây của khu trung tâm đã được người ta đến thuê gần như kín hết.
Kiến Dân: "..."
Mặt bằng của quây nhỏ nhất trong trung tâm này thì tiên thuê một tháng cũng phải ba mươi đồng, còn mặt bằng lớn thì một tháng bốn mươi lăm đồng. Kiến Dân nhìn thấy số người đến thuê mà ngạc nhiên muốn rớt căm.
Thật ra những người tới thuê đều cảm thấy vô cùng đáng giá khi thuê ở đây!
Thật sự rất đáng giá!
Kiến Dân khó hiểu lắc đầu: "... Mình đúng là không thể nào hiểu được suy nghĩ của người có tiền mà."
Phải nói đến tất cả là do chính sách mới được ban hành vào thời điểm đó cho nên hiện tại số người muốn khởi nghiệp ra kinh doanh rất nhiều.
Mà hiện tại chính sách đã được áp dụng hai năm rồi, thế nên người mua cũng như người bán đều ùn ùn rủ nhau thỏa mãn nhu cầu của người tiêu dùng.
Mà chắc chắn sẽ luôn có những người nhìn thấy được điều đó.
Trên đời này không thiếu người thông minh, mà cho dù không thông minh đi nữa, bản thân mình không thể hiểu được thì thấy người khác làm cũng sẽ chỉ hiểu được một ít thôi. Chính vì lẽ đó nên việc kinh doanh của hai chồng nhắm đúng nhu cầu của xã hội thành ra khá là thuận lợi!
Tuy rằng khu trung tâm này không phải nằm ở ngay mặt tiên đường, nhưng người ta vẫn cảm thấy đáng giá khi bỏ tiền thuê mặt bằng ở đây.
Trần Thanh Phong làm tốt hết thảy các thủ tục, xác nhận không có vấn đề gì nữa thì quyết định cuối năm này sẽ khai trương khu trung tâm nhỏ của bọn họ.
Tuy rằng khai trương tháng mười hai thời tiết lúc đó sẽ rất lạnh, nhưng mà lòng của hai vợ chồng thì lại nóng như lửa đốt, hồi hộp chờ đợi từng ngày.
Bận rộn hơn hai tháng liền phải làm các loại thủ tục giấy tờ, trang hoàng mọi thứ, đừng nói Trân Thanh Phong, ngay cả Khương Điềm Điêm cũng bị hành mệt muốn chết đi sống lại.
Trước kia cũng có khai trương tiệm cơm nhỏ đấy, nhưng mà thật ra bọn họ cũng không có quá bận rộn như thế này, nhưng mà hiện tại thì thật sự rất mệt!
Mặc dù có những thứ người khác không biết, nhưng mà hai vợ chông Khương Điềm Điềm lại biết rất rõ, chỉ nói tới tiên thuê mặt bằng của trung tâm thôi thì mỗi tháng vợ chồng họ đã thu được năm nghìn đồng tiền rồi.
Khấu trừ hết các loại chi phí thì mỗi tháng sẽ thu vào số tiền cũng khá cao, tính ra thì khoảng hơn bốn nghìn đồng tiền.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm nghiêm túc tính một lần, Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: 'Chúng ta cứ như vậy mà kiếm tiền thôi."
Trân Thanh Phong lại quay sang hỏi vợ: "Hay là chúng ta tính sai chỗ nào rồi nhỉ?"
Hai người lập tức tính lại một lần nữa, thế nhưng bọn họ phát hiện mình không có tính sai. Trần Thanh Phong cảm thấy quả nhiên làm chủ cho thuê nhà là công việc kiếm được nhiều tiền nhất.
Bọn họ lao động ở thương trường một năm thôi, chỉ cần với việc thu tiền thuê mặt bằng thì có thể thu hồi vốn lại rôi.
Trần Thanh Phong liền nói: "Phải công nhận mua nhà là sự lựa chọn sáng suốt vô cùng.'
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Không quan tâm bọn họ có làm ăn được hay không thì mỗi tháng đều phải đóng tiền thuê mặt bằng cho chúng ta.
Mà bởi vì tiền thuê mặt bằng mỗi tháng đều phải thu, thu một năm như vậy thôi thì... Nghĩ tới đây thôi hai vợ chồng liền biết tương lai bọn họ sắp giàu to rồi.
Sắp tới trong tay sẽ có nhiều tiền như vậy, tự nhiên lại không biết nên làm gì mới tốt nữa.
"Vợ ơi hay là chúng ta mua thêm nhà nữa đi!”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu đáp: "Anh nói hợp lý đấy. Nhưng mà chúng ta chắc cũng phải để sau hẵn mua, sắp tới là lễ Giáng Sinh, anh nghĩ chúng ta có nên làm một cây thông Noel ở ngay cửa trung tâm không?"
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm vừa nghĩ vừa nói: "Chúng ta sẽ làm cho khu trung tâm của mình náo nhiệt lên một chút, như vậy mới thu hút được nhiều người tới, mấy người ở khu trung tâm của chúng ta có như vậy sẽ bán được nhiều hơn, bọn họ mà làm ăn tốt thì sang năm chắc chắc sẽ tiếp tục thuê mặt bằng của khu chúng ta cho mà xeml
Trân Thanh Phong gật đầu đồng ý: "Em nói cũng đúng thật."
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Vị trí khu trung tâm của chúng ta cũng khá đẹp, bây giờ chỉ cần người tới đông một chút, nói không chừng sau này chúng ta có thể nâng tiên thuê mặt bằng lên ấy chứ!
Trần Thanh Phong lại gật đầu lần nữa: "Vợ ơi, em nói đúng thật đẩy."
Tuy rằng rất nhiều người đối người nước ngoài vẫn còn cảm giác căm ghét, nhưng mà sâu trong lòng họ vẫn có chút tò mò với những người đó hay phong cách sống của người nước ngoài. Cách bày trí của khu trung tâm của hai vợ chồng họ, mọi người ở bên ngoài đều thấy, đặt biệt là người đến thuê mặt bằng của trung tâm, cho nên khi đưa ra ý kiến tuyên truyền sắp tới cho tuần lễ khai trương, mọi người thuê mặt bằng cũng rất tán đồng.
Không lâu sau đó liền có thêm hoạt động mới.
Tuy rằng những người đến thuê cũng không hiểu cho lắm, nhưng cũng vui vẻ đi trang trí quây cửa hàng của mình đã thuê trong trung tâm. Ai mà lại không thích không khí sôi nổi náo nhiệt chứ!
Vả lại nơi nào náo nhiệt sôi nổi thì đảm bảo nơi đó đông người qua lại. Cả khu trung tâm bắt đầu giăng đèn kết hoa, treo dây lụa dài vô cùng rực rỡ, ngoài cửa còn có hai cây thông Noel to đứng sừng sừng giữa trời nữa.
Làm cho những ai đi ngang qua đều phải ngoái đầu lại nhìn vài lân!
Nhìn quanh quẩn một hồi lại thấy sắp tới Nguyên Đán rồi, Nhạc Ninh liền mang ba đứa cháu của mình đi ra ngoài, cho bọn trẻ vui chơi một chút.
Tuy rằng thường cuối tuần cậu cũng không hề rảnh rỗi, khó lắm mới có dịp rảnh như hôm nay, vậy mà mấy đứa nhóc còn muốn cậu lạnh chết đây mà.
Ba đứa nhóc này nhìn chẳng khác gì ba con khỉ con vậy, tung tăng nhảy nhót khắp nơi. Nhạc Ninh dẫn ba đứa nhóc này ra ngoài chưa gì đã cảm thấy đau cả đầu.
"Cậu ơi! Cậu ơi! Cậu nhìn này!" Đứa cháu gái của Nhạc Ninh vừa hét vừa dùng sức kéo tay áo của cậu.
Nhạc Ninh nhìn cháu gái hỏi: "Sao thế?" Tuy rằng cậu sinh ra và lớn lên ở đây, là người địa phương chính gốc, nhưng mà bởi vì chơi cùng với Trân Thanh Phong nên bị nhiễm giọng miền bắc của anh.
"Bên kia có gì đó kìa cậu, chúng ta đi qua bên đó đi ạ."
Vừa dứt lời, hai đứa cháu trai còn lại của cậu cũng kêu lên: "Dạ đúng rồi đấy, chúng ta đi qua bên đó đi ạ, bên đó thật là náo nhiệt quá đi!"
Nhạc Ninh liếc mắt một cái nhìn theo hướng chỉ tay của cháu mình, không biết bên đó làm gì mà đông vui thật, Nhạc Ninh lẩm bẩm nói: "Bên đó không phải là khu nhà của lớp trưởng sao?"
Bản thân cậu cũng biết Trân Thanh Phong đã thu mua khu nhà đó rồi, lúc đầu còn nhờ cậu liên lạc với chủ nhà cũ bên đó mà.
Sau đó Trân Thanh Phong cũng gióng trống khua chiêng tu sửa gì đó, nói chung là khá bận rộn, cậu biết được là do Trần Thanh Phong lúc đó muốn tìm công nhân sửa nhà, cũng đến tìm cậu nhờ giúp đỡ tìm người.
Cậu dẫn ba đứa nhóc vừa đi vừa nói: "Được rồi, chúng ta đi qua đó."
Một người thanh niên trẻ và ba đứa nhỏ cùng nhau đi xuyên qua đường đến khu nhà to lớn trước mặt, càng tới gần càng cảm thấy đông đúc náo nhiệt, ngay cửa ra vào có hai cây thông Noel rất to, trên cây thông được treo rất nhiều thứ, còn phía dưới gốc cây thì có mấy hộp quà nhỏ xinh, nhìn chung khá là sáng tạo và không hề đụng hàng.
Mà ngay cửa còn có một người mặc một bộ trang phục đỏ rực, đóng giả làm ông già Noel, kế bên có một con thỏ to đang lắc lư trông vô cùng dễ thương.
Đúng là bởi mấy cái này nên mới hấp dẫn trẻ con ở quanh khu này tới đây vây xem cực kỳ đông đúc.
Ba đứa cháu của Nhạc Ninh vui vẻ thích thú nhìn ngó khắp nơi, dù sao hiện tại trẻ con ở đây không có quá nhiều trò gì để chơi.
Nhìn thấy có mấy con thú nhồi bông đáng yêu ngây thơ như vậy đương nhiên là thích thú vô cùng rồi, đứa nào đứa nấy hận không thể nhảy vào ôm một con làm của riêng.
Đừng nói tới trẻ con, đến ngay cả người lớn còn thích thú nữa là, Nhạc Ninh cảm thán không thôi: "Ây da, mấy cái này đúng là tốn công sức lắm đây." Đứa trẻ nhảy nhót còn hơn lúc nãy nữa, Nhạc Ninh nhìn ba đứa cháu của mình một lát rồi nói: "Được rồi, đi thôi. Để cậu dẫn các con vào bên trong xem một chút."
"Dạ vâng" Ba đứa trẻ nghe vậy thì đông thanh hét lên, cháu trai lớn nhất trong ba đứa nhìn vào bên trong thấy gì đó rồi quay sang nói với cậu của mình: "Cậu ơi, tới lúc khai trương chúng ta tới đây nhé, nghe nói lúc đó có người đến nhảy múa nữa đấy ạ."
Cậu bé cũng khá lớn tuổi nên cũng hiểu được ít nhiều một số chữ ghi trên bảng thông báo.
"Nơi này đúng là hoành tráng quá đi"
Còn đứa bé nhỏ hơn cũng nhảy nhót nhìn vào trong, không hình dung được mình thấy là gì chỉ có thể nói theo suy nghĩ: "Chỗ này giống như một cái gương to vậy cậu ơi!"
Nhạc Ninh khó hiểu cười hỏi lại: "Sao lại giống gương?"
"Dạ giống lắm, trong đó sáng lắm cậu ơi!"
Nhạc Ninh khó hiểu, xen lẫn một chút tò mò cho nên nhanh chân bước vào bên trong, vừa vào trong thì liền hiểu được tại sao cháu mình lại nói như vậy, như thế này không sáng như gương thì còn là gì nữa!
Nhưng thứ lót trên mặt đất làm đường đi là gạch men, tất cả đều là màu trắng trông vô cùng sạch sẽ.
Nhà bọn họ mới lót xi măng thôi làm sao cháu nhỏ của cậu biết gạch men là gì! Cũng khó trách người ta nói khu này xa hoa như vậy.
"Thật không thể tin được! Trần Thanh Phong chắc là điên rồi, nhiêu đây phải tốn bao nhiêu tiền chứt"
Điều Nhạc Ninh không biết chính là bởi vì để sửa chữa cho khu nhà này hoành tráng được như vậy, mà hai vợ chồng Trần Thanh Phong đã tiêu tốn hết bảy nghìn đồng tiền. Phải biết rằng số tiền này nếu là công nhân một tháng làm ba mươi bốn mười đồng tiền thì sẽ rất lâu mới kiếm được.
Phải nói Trần Thanh Phong cực kỳ đầu tư cho khu nhà này!
Cũng bởi vì lí do đó cho nên mặt bằng thuê kinh doanh buôn bán ở đấy giá cao hơn những chỗ cho thuê khác rất nhiều.
Nhưng mà cho dù giá cao như vậy cũng không có ai nói không đáng hay chê trách gì cả, các thương gia sở hữu mặt bằng thuê ở đây đều cảm thấy có thể thuê được mặt bằng ở đây thì nhiêu đó tiên rất đáng giá.
"Ding ding dang, ding ding dang, Jingle Bells!"
Âm thanh dễ nghe của bài hát Noel truyền tới, cả khu trung tâm đều vang lên âm thanh càng làm tăng lên sự náo nhiệt, bài hát này vang lên trong khung giờ nhất định và kêu trong vòng hai ngày. Thành ra những người xung quanh đây hoặc đi ngang đều ngân nga theo giai điệu vui tai.
Ông già Noel vác theo cái túi lớn màu đỏ phía sau đang đi bộ quanh trung tâm, nhìn thấy Nhạc Ninh và cháu vừa đi tới đứng trước mắt bọn họ.
Nhạc Ninh: "222"
Các bạn nhỏ: "?22"
Ông già Noel cất giọng to lớn của mình lên nói: "Đứa trẻ đáng yêu và biết nghe lời sẽ được một phần quà vào ngày Giáng Sinh hôm nay, các cháu có muốn nhận quà không?"
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu lia lịa kèm theo tiếng hét đồng thanh: "Dạ muốn!"
Ông già Noel liền đặt cái túi màu đỏ phía sau lưng của mình xuống rồi nói: 'Ba đứa cháu thật là ngoan ngoãn lễ phép, mỗi cháu sẽ được tặng một phần quà. Mỗi người chỉ có thể lấy một phần thôi nhé, không thể lấy nhiều hơn, phải dành cho các bạn khác cũng đáng yêu giống các cháu nhận nữa." Ba đứa trẻ đều vô cùng hoang mang xen lẫn một chút thích thú lần lượt đi về phía trước.
Ông già Noel mỉm cười nói: "Đây là phần quà nhỏ dành cho các cháu! Các cháu có thể dán ở những nơi mình muốn! Chúng các cháu có một mùa Giáng Sinh vui vẻ nhé!" Nói xong ông già Noel liền vác chiếc túi của mình lên tiếp tục đi vê phía trước.
Ba đứa trẻ phấn khích nhìn món quà nhỏ bé của mình đang cầm trên tay, bên trong là một cục tẩy và những miếng dán xinh xắn.
"Cậu ơi, cái của con có hình hoa hồng nhỏ nữa này!" Ba đứa trẻ lúc này vui vẻ vô cùng chụm lại cho nhau xem quà của mình, sau đó quay đầu lại thì cũng nhìn thấy ông già Noel đang đứng trước mặt một bạn nhỏ khác nữa, bạn nhỏ đó cũng vui vẻ phấn khích vô cùng khuôn mặt còn đỏ bừng lên.
Cũng không biết có phải hôm nay là cuối tuần hay không, nhưng mà bây giờ ở khu trung tâm này đang rất là đông người, Nhạc Ninh nhìn hết cả một vòng thấy khá nhiều người đã đi đến các quây bán hàng mua đồ, còn được tặng thêm câu đối khi mua nữa!
Tuy rằng từ giờ tới thời điểm khai trương trung tâm còn tới ít nhất một tháng! Nhưng mà mới hiện tại cả khu này đã vô cùng nhộn nhịp rồi.
Cổng lớn đi vào lầu một là một cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây Âu, cậu dẫn ba đứa trẻ đi vào trong cửa hàng, cậu dùng tiền mua bốn cái bánh nhỏ chia cho mình và ba đứa cháu nhỏ, sau đó tìm một chỗ để ngồi xuống.
Ngoài cổng có một cặp nam nữ đang tiến vào trong, cô gái cất giọng nói: "Anh nhanh lên nào, chúng ta hôm nay phải mua được bộ quần áo đó, ngoài ra còn được tặng quà kèm theo nữa! Cũng sắp đến tết rồi, tranh thủ mua sớm một chút trước khi tết đến, đến lúc đó giá lại tăng cao."
Người đàn ông đi cùng liền nói: "Sao em lại gấp như vậy?" "Anh không hiểu được đâu, mình tới trước thì mình được lợi, còn lỡ như đến muộn không có lợi lộc gì rồi sao?"
Thành ra hôm nay trung tâm có rất nhiều người, cứ tới tới lui lui vô cùng sôi nổi.
"Cậu ơi, chú ta đợi một lát nữa rồi đi tìm ông già Noel nữa được không ạ?"
"Làm sao vậy? Tụi con còn muốn lấy quà nữa à?"
Mấy đứa nhóc liền gật đầu, cánh tay liền chỉ vê phía một cậu nhóc ở phía xa xa nói: 'Cậu ấy có ngôi sao nhỏ ạI"
Nhạc Ninh thấy vậy thì gật đầu nói: "Được rồi đi thôi!"
Cậu lại nhìn thoáng qua rồi nói: "Tụi cháu biết ông già Noel vẫn còn ở đây à?"
"Để cháu đi tìm ạ!" Cậu nhóc nói xong cũng chạy đi tìm, sau đó liền quay lại kích động nói: "Cậu ơi, ông ấy ở đằng kia ạ! Ở đây mỗi tầng đều có một ông già Noel ạI Ông già Noel ấy còn nói với cháu là mỗi ông già Noel đều sẽ có quà khác nhau."
Nhạc Ninh nghe vậy thì nói: 'Đi thôi, cậu dẫn tụi con đi đến đó."
Tuy rằng đi tìm ông già Noel để xin quà, nhưng mà ông già Noel không phải đứng cố định ở một chỗ, bọn họ luôn di chuyển hai ba vòng trong tâng, bốn người Nhạc Ninh cũng đi hết hai vòng mới tìm thấy ông già Noel, nhưng mà đi vài vòng thì thấy cũng có rất nhiều gian hàng bán nhiều đồ rất đáng để mua.
Đến cuối cùng khi đi hết một vòng, Nhạc Ninh ôm theo một túi đồ lớn và dẫn theo ba đứa nhỏ đi ra khỏi cửa.
Thật ra không chỉ có một mình Nhạc Ninh rơi vào tình huống như vậy, có một số người cũng mang tư tưởng đến đây nhìn một cái thôi, nhưng mà chỗ này số gian hàng và người bán buôn nhiều hơn ở quốc doanh, cho nên cứ nhìn tới nhìn lui sẽ thấy được món đồ mà mình muốn mua liền đưa tiền ra mà mua thôi.
Họ cũng đã sớm quên mất suy nghĩ ban đầu rồi.
Những người chủ cửa hàng ở khu trung tâm này bán buôn tốt cũng sẽ không có quan hệ gì tới vợ chồng Trân Thanh Phong, bọn họ cũng chỉ là người đứng ra cho thuê mặt bằng thôi.
Nhưng mà nếu như các chủ gian hàng buôn bán tốt thì vợ chồng họ cũng rất vui lòng.
Hợp đồng của bọn họ cho thuê mặt bằng ở đây là một năm. Nếu kinh doanh tốt thì bọn họ cũng sẽ không lo lắng đến chuyện trả tiền thuê mặt bằng ở đây rồi.
Khu trung tâm nhỏ bên này cũng không khiến cho người thuê mặt bằng lo lắng quá nhiều, tết nhất lễ lộc cũng có hoạt động lớn nhỏ kèm theo, mà mặt khác về phần hậu cần ở đây cũng rất tốt, cho nên đó là lý do vì sao họ không lo lắng nhiều bằng cửa hàng ở quốc doanh.
Vả lại nếu như khu trung tâm của hai vợ chồng Trần Thanh Phong đi vào quỹ đạo thì lợi ích mang lại so với tiệm cơm nhỏ ở ga tàu hỏa sẽ nhiều hơn không biết bao nhiều lần.
Dù vậy nhưng hiện tại Trần Thanh Phong vẫn bỏ tiền ra để mở rộng cửa hàng, mà mở rộng nối dài hẳn bốn căn nhà, vốn dĩ tiệm cơm nhỏ của bọn họ bán buôn đã rất tốt rồi, nhà cũng làm thành một sảnh lớn.
Mà bây giờ lại càng được mở rộng hơn nữa.
Vì để thuyết phục bốn nhà kia bán nhà cho mình, Trần Thanh Phong cũng tốn công sức khá nhiều, nhưng mà trời không phụ lòng người. Trân Thanh Phong giở thói lừa dối người ta, lại tốn thêm chút công phu cho nên cuối cùng cũng thành công.
Trân Thanh Phong đều tiến hành trang hoàng một loạt sáu cửa hàng lại, tiến hành mở ra một chuỗi cửa hàng thành một khu phố ẩm thực.
Đại khái là do chịu ảnh hưởng của trung tâm thương mại nhỏ mà hai vợ chồng kinh doanh trước đó, vậy nên Trân Thanh Phong cũng không tham lam để một mình mình làm hết, anh cũng thực hiện theo dạng chia thành nhiều ngăn rồi cho người ta thuê. Nếu mà làm như vậy thì đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Giống như trước đó Trần Thanh Phong thuê mấy người lớn tuổi như Mười Sáu, Mười Bảy và Bà Phương chịu trách nhiệm bán ở tiệm cơm nhỏ.
Bây giờ anh để cho mỗi người đứng ra chịu một quầy bán, trước kia khẳng định bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm!
Nhưng mà sau một thời gian bán ở tiệm cơm nhỏ, cũng hiểu được bán buôn tốt như thế nào, chắc chắn sẽ lời không lỗ. Vậy nên khi có cơ hội như thế này ập đến, người khác muốn còn không được, bọn họ có thì càng nhanh tay bắt lấy, sợ người khác tới giành.
Còn có người hàng xóm họ Lý trước kia đã bán nhà cho Trân Thanh Phong, khi biết tin hai vợ chông anh cho thuê chỗ bán cũng không hề do dự mà thuê một chỗ. Sau khi thuê rồi đến xem quầy hàng thì bọn họ mới hiểu được, quầy bán hàng này phân chia rất rõ ràng.
Trước kia kinh doanh theo dạng xe đẩy đi bán đồ một số người còn nghĩ như vậy cũng khá tốt, nhưng mà bây giờ hình thành phố ẩm thực bọn họ càng cảm thấy tốt hơn, mùa đông ở trong quầy có phòng riêng muốn thì ra ngoài bán đúng là tiện lợi quá rồi, điều đó vừa giảm tải mệt mỏi khi kiếm tiên mà còn có thể giúp bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Vì đa số cứ tới mùa đông những người bán xe đẩy rất ngại ra ngoài bán buôn.
Mà bởi vì chuyện hình thành phố ẩm thực cũng đẩy lên số lượng người muốn đến đây tụ tập ăn uống tăng lên đột biến.
Dẫn tới việc kinh doanh bên này lại phát triển thần tốc.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm tính toán một chút, bọn họ mỗi tháng đi thu tiên thuê mặt bằng thôi cũng đã có thể lên tới con số một vạn ba ngàn đồng tiền.
Đương nhiên vào những dịp tết nhất hay là dịp lễ lộc gì cũng sẽ có hoạt động đi kèm, cho nên tính toán chỉ phí hết thảy thì một năm bọn họ có thể thu về tiền lời lên đến mười hai đến mười ba vạn đồng tiền.
Thật ra cũng có một số người cảm thấy vợ chồng Trân Thanh Phong có chút ngốc nghếch, kinh doanh đang trên đà phát triển như vậy, sao lại không để chính mình đứng ra làm? Mà bản thân chỉ thu một ít tiền từ việc cho thuê mặt bằng, nhiêu đó tiền thì có bao nhiêu đâu chứ?
Hai vợ chồng bọn họ đúng là đang may áo cưới cho người khác mặc mài
Nhưng mà hai vợ chồng Trần Thanh Phong cũng không để chuyện đó trong lòng làm gì, vẫn cứ từng bước thực hiện theo kế hoạch rồi vẫn đi làm, đi học đấy thôi.
Hai người tốt nghiệp đại học mà còn đạt điểm cao, còn được làm nghiên cứu sinh của trường nữa, vậy nên hai vợ chồng bọn họ cũng tính toán sẽ học tiếp.
Tuy rằng như vậy sẽ chậm trễ việc nhận chức chính thức bên đài truyền hình nhưng mà ở đó cũng không ai có ý kiến gì cả.
Dù sao hai người cũng là cặp đôi MC được yêu thích nhất và cũng có duyên trên kênh của bọn họ, thu hút người xem rất nhiều, quan trọng là làm tốt công việc được giao là được, còn lại thì không sao.
Điển hình như việc cứ nhìn Trân Thanh Phong vẫn còn dư giả thời gian làm rất nhiều thứ kia mà!
Mà Khương Điềm Điềm là người có vẻ bê ngoài hơi ngốc nghếch, con người cũng không có suy tính quá nhiều. Mọi người càng thích những người có tính cách giống như cô, một người sẽ không thích cạnh tranh với bạn, mà gia đình điều kiện cũng tốt, cũng không có tâm tư xấu thì đồng nghiệp như vậy ai mà không thích chứti
Gặp được người như Khương Điềm Điềm luôn đem lại cho người ta cảm giác thoải mái. Cũng vì lí do đó mà khi Khương Điềm Điềm làm việc ở đài truyền hình rất là thoải mái, thời điểm làm công tác cũng vô cùng thành thạo, ngoại trừ việc làm MC chunng tiết mục với Trần Thanh Phong thì cô còn đảm nhiệm làm MC tiết mục tiếng Anh của kênh khác.
Cũng may cả hai tiết mục này không phát sóng trực tiếp cùng một lúc nên cũng không tính là bận rộn.
Thật ra hai vợ chông Khương Điềm Điềm đã có dư tiền để mua một căn nhà rồi dọn ra riêng, nhưng mà ở một chỗ cũng đã thành thói quen rồi, hơn hết là tiện cho việc đi học, lại còn tiện cho việc học của Tiểu Thất nữa.
Thành ra hai vợ chồng họ cũng không có suy nghĩ sẽ chuyển nhà, vừa lúc mùa đông kết thúc bọn họ cũng tìm được một căn nhà khá ổn nhưng vẫn chưa có suy nghĩ dọn ra liền.
Căn nhà này là của một giáo viên lớn tuổi, con gái của giáo viên già này đều ở nước ngoài hết rồi, lân này bán nhà là muốn đi ra nước ngoài để ở với con gái của mình.
Tuy người giáo viên già này cũng không hề chào giá quá cao, mà bởi vì đây là căn nhà bốn tầng khá lớn, phòng ốc cũng được thiết kế khá là độc đáo, thường thì những căn nhà dạng này giá bán sẽ khá cao nên cũng ít người đến xem lắm.
Sở dĩ bọn họ biết đến căn nhà này là bởi Khương Điêm Điềm nghe thấy giáo viên già này nói với mình, sau đó liền dẫn Trân Thanh Phong đến đó nhìn sơ qua thì cả hai cũng khá thích căn nhà đó nên mới có suy nghĩ muốn mua.
Căn nhà này giá còn cao hơn cả khu trung tâm mua sắm của bọn họ nữa. Tuy rằng giá cao thật nhưng mà hai vợ chồng họ đều cảm thấy rất đáng giá.
Sau đó cũng quyết định mua căn nhà này.
Hai vợ chồng sửa chữa một chút sau đó cũng dọn đến ở, bốn tâng nhà của khu nhà này nhìn chung khá độc đáo, không giống những căn nhà khác của người dân xung quanh.
Khương Điềm Điềm biết khu nhà ở vị trí này là nhà mặt phố cho nên vài thập niên sau cũng sẽ không bị dỡ bỏ, chắc chắn sẽ giữ lại để làm nhà cổ trong khu du lịch, trở thành nơi tham quan nghệ thuật cho du khách, người ta rồi cũng sẽ tới chụp ảnh kỉ niệm, khu phố này sau này sẽ rất thích hợp trở thành địa điểm sống ảo cho giới trẻ nên chắc chắn sẽ vô cùng có giá trị.
Nghe nói căn nhà này trước kia là nhà của một quý tộc! Hiện tại Khương Điềm Điêm mua căn nhà này cũng cảm thấy sự cao sang và quý phái mà căn nhà này mang lại cho cô.
Tuy rằng rất nhiều năm sau căn nhà sẽ hiếm có, khó mua, nhưng mà đối với những người ở thập niên tám mươi thì đây đơn giản cũng là nhà để ở mà thôi, còn sau này trở thành nơi tham quan thì để sau này rồi tính vậy. Mấy cái đó là chuyện sau này cô cũng không quan tâm lám.
Tiểu Thất được dọn tới nhà mới nên cực kỳ vui vẻ: "Nhà này của chúng ta con vẫn có phòng ngủ riêng của mình, mừng quá đây đã là nhà của chúng ta rồi! Không cân ở nhà người khác nữa!"
Tuy bình thường cậu nhóc biết nhà mình làm ăn buôn bán rất tốt, nhưng mà cu cậu biết việc gia đình mình vẫn luôn ở nhà thuê.
Trong ấn tượng của một đứa trẻ thì thuê nhà sẽ bằng với việc không có tiền. Cho nên cậu nhóc vẫn luôn có quan niệm dù nhà của mình điều kiện cũng rất tốt, mua được đồ ăn đồ uống rất ngon, tóm lại là cái gì cũng rất tốt.
Cái gì cũng có thể mua nổi nhưng mà vẫn không có khả năng mua được nhà.
Việc mua nhà đối với gia đình cậu nhóc vẫn là chuyện tương đối khó! Cũng bởi vì luôn mang suy nghĩ đó nên lần mua nhà này người vui mừng nhất vân là cậu nhóc con này.
"Chúng ta có thể nuôi chó, còn có thể muốn làm gì thì làm không sợ người khác nói này nói nọ nữa!" Cậu nhóc năm nay đã được bảy tuổi rồi, sắp tới sẽ đi học tiểu học, nhìn chung cũng xem như là lớn rồi. Nhưng mà ngay lúc này bởi vì quá vui nên cu cậu vẫn nhảy nhót tưng bừng. Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong liếc nhau, có chút ngạc nhiên sao con trai mình lại vui vẻ tới múc độ đó không biết
Đặc biệt là Khương Điềm Điềm, thấy con trai như vậy cô còn suy nghĩ lại một chút, có phải thật sự hai vợ chông mua nhà trễ quá rồi hay không?
Bởi bọn họ cảm thấy tập trung đầu tư cho sự nghiệp trước là điều bình thường. Vậy nên nhà họ thuê ở bên kia khá là tiện lợi cho cả việc học lẫn kinh doanh, nên cũng không có quá khẩn trương cho việc mua nhà, nhưng mà có lẽ trong lòng con trai cô lại không có suy nghĩ như vậy.
Nhà của mình và nhà thuê chắc chắn sẽ đem lại cảm giác khác nhau cho nên con trai cô mới bộc lộ cảm xúc vui vẻ như vậy.
Khương Điềm Điềm xoa nhẹ đầu của con trai rồi nói: "Có phải con trai của mẹ rất muốn có phòng riêng của chính con không?”
Tiểu Thất nghe vậy thì lập tức gật đầu, cu cậu thành thật nói: 'Dạ vâng, con luôn muốn nhà chúng ta có một ngôi nhà riêng biệt thuộc về gia đình mình, hiện tại đã thành sự thật rồi đúng là tốt quá đi!"
Khương Điềm Điềm khom lưng ngồi xổm trước mặt con trai nhẹ nhàng nói: "Sao con không chịu nói sớm cho cha mẹ biết? Thật ra nhà của chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn có đủ khả năng để mua nhà mài"
Tiểu Thất vò đầu, hỏi: "Là thật vậy sao ạ?" Cậu nhóc có chút chần chờ, sau đó cũng nói: "Nếu vậy tức là sau này nếu như con muốn cái gì thì có thể nói với cha và mẹ biết sao ạ?"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Đúng vậy."
Tiểu Thất lập tức chu miệng nhỏ của mình lên, sau đó lại lộ ra nụ cười tươi sáng lạn của mình, đứa trẻ này tập hợp tất cả những ưu điểm của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, khi cười rộ lên thì trông cực kỳ đáng yêu.
"Mẹ là người tốt nhất trên đời, con thích mẹ nhất nhà." Trân Thanh Phong nghe vậy thì liếc con trai một cái rồi nói: "Ai mua đồ cho con thì liền trở thành người con thích nhất, đúng là một tên lừa đảo mà Tiểu Thất ngửa đầu lên cất giọng nói: "Con không phải như vậy nhé! Con bình thường đã thích mẹ nhất rồi!" Cu cậu còn mở to hai mắt chớp chớp nhấp nháy đáng yêu, trông ngây thơ vô số tội!
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: 'Ây da đúng là con trai của mẹ, thật là đáng yêu, đẹp trai quá đi”
Trân Thanh Phong nghe vậy lại quay sang lườm cô một cái rồi nói: "Không có người cha lớn lên đẹp trai này thì con trai dễ gì đẹp được như vậy?"
Khương Điềm Điềm: '..."
Tiểu Thất: "..."
Trần Thanh Phong lại còn bổ sung "Còn không phải giống người cha này hay sao"
Khương Điềm Điềm lại quay sang nói: "Nhưng mà nhìn sơ thì con không giống eml"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức bật cười, nói: "Đương nhiên cũng chỉ tương đối giống em thôi chứ, nhưng mà cũng có vài điểm giống mà, thằng nhóc này là con trai của anh và em thì sẽ tương đối giống hai chúng ta!"
Khương Điềm Điềm lại quan sát con trai thật kỹ: "Nhưng mà không giống em cho lắm."
Tiểu Thất: "..."
Cha của cậu vẫn vậy, trước sau gì cũng rất ấu trĩ. Cu cậu kéo tay Khương Điềm Điềm lại hỏi: "Mẹ ơi, con có thể nuôi chó được không?"
Mấy người bạn của cậu nhóc trong nhà đều đã có chó hết rồi.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đương nhiên là được rồi. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đợi mấy ngày nữa đi xem thử ở đâu bán chó, chúng ta sẽ mua một con về cho con, con thấy có được không?"
"Dạ được!" Tiểu Thất nghe vậy thì đôi mắt sáng lấp lánh gật đầu đồng ý.
Khương Điềm Điềm nhìn sân nhà mới của mình rồi lại nói tiếp: "Trước tiên chúng ta phải chuẩn bị một cái ổ cho con chó đãi"
Trân Thanh Phong nghe vợ nói thì đáp: "Cái này để anh làm cho' Trần Thanh Phong chọc vào trán con trai rồi nói: "Cái thằng nhóc con này suốt ngày tìm việc cho cha nó làm không thôi!"
Tiểu Thất còn lâu mới sợ cha mình, nghe cách nói của cha, cu cậu cũng biết cha cậu sẽ không thật sự để ý mấy việc đó. Cậu nhóc lúc này mới vui vẻ nói: "Con muốn đem chuyện này nói cho bạn của con biết ạ!"
Trân Thanh Phong lại quay sang hỏi: "Thằng nhóc con cũng biết kết bạn quá nhỉ?"
Tiểu Thất nghe vậy cũng không thèm để ý tới người cha hay đâm chọt mình làm gì nữa.
Trân Thanh Phong thấy vậy liền ôm con trai cao lên, cu cậu cất giọng la lên: "AI"
Trân Thanh Phong bày ra dáng vẻ hung dữ nói: "Thằng nhóc con, còn dám lơ cha à, như vậy thì đừng trách cha đây không khách sáo nhé!"
Tiểu Thất: "AI"
Người cha này của cậu thật là ấu trĩ quá đi thôi!
Nhưng mà mắt thấy tính mạng bản thân sắp gặp nguy hiểm, cu cậu liền nhanh nhảu nói: "Con sai rồi, con sai rồi, cha nói cái gì thì chính là cái đó ạI"
Trần Thanh Phong lúc này mới hài lòng nói: "Ít ra phải như vậy mới được chứ."
Trần Thanh Phong cảm thấy mỹ mãn liền đem con trai thả lại xuống đất rồi nói tiếp: "Thằng nhóc con này, lớn rồi còn dám nghịch ngợm, thật đáng đời mài!"
Nói xong hình như nhớ tới gì đó Trần Thanh Phong liên chuyển chủ đề: "Đúng rồi, xém chút thì quên, chúng ta mua một chiếc xe hơi đi!"
Khương Điêm Điềm: "II!"
Trần Tiểu Thất: "II"
Hai mẹ con đều trợn to mắt nhìn về phía Trân Thanh Phong, Trần Thanh Phong vỗ ngực của mình nói: "Chúng ta bây giờ đã có tiền rồi thì có thể mua xe được rồi mài Bây giờ đi xe đạp thì chậm quá. Chưa kể mùa đông chạy bên ngoài không có gì che chắn cũng rất lạnh."
Khương Điềm Điềm cũng nhanh nhảu gật đầu: "Em cũng muốn mua! Thật ra em cũng đã sớm muốn có một chiếc xe hơi rồi!"
Tuy rằng ngồi ở phía sau xe đạp rất là lãng mạn nhưng mà cũng rất lạnh.
Không, không phải là rất lạnh! Mà là cực kỳ lạnh!
"Mua xe hơi! Mua xe hơi đi ạI"
Tiểu Thất: "..."
Cậu nhóc đang lâm vào trạng thái mê man sâu, vì cái gì mà trước kia cậu nhóc lại nghĩ nhà của mình có điều kiện không tốt chứ? Vì cái gì mà trước kia cậu nhóc lại nghĩ cha mẹ mình không mua nổi một căn nhà chứ Vậy mà trên thực tế, cha mẹ của cậu không những có thể tùy ý mua một căn biệt thự, mà còn có thể tùy ý mua xe hơi nữa! Cậu nhóc đối với tình hình tài chánh của nhà mình mà nảy sinh ra một trạng thái hoang mang vô cùng.
Thành ra nhà của bọn họ có rất là nhiều tiền sao?
Tiểu Thất cảm thấy bản thân cuối cùng cũng ngộ ra được một chân lý mới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận