Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 84

Chương 84Chương 84
Tô Tiểu Mạch đợt trước có từng đi Hong Kong rồi.
Lúc này mà muốn đi Hong Kong cũng là chuyện khá khó khăn, nhưng vì có cơ hội nên tranh thủ đến đó làm việc rồi mua chút đồ.
Chính vì vậy nên Khương Điềm Điêm mới nhắc đến chuyện Tô Tiểu Mạch có mang quà về cho cô đợt đó hay không.
Tô Tiểu Mạch cũng cười nói với Khương Điềm Điềm và mọi người: "Chị chắc chắn là có mua quà về rồi, nhưng mà không biết em và mọi người có thích hay không. Đợi chị sửa soạn đồ đạc lại một chút rồi đưa cho mọi người nhé."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức đứng dậy nói: "Để em giúp chị sửa sang cho, em muốn nhận quà càng sớm càng tốt" Cô từ trước tới giờ đều không hề biết khách sáo, nhưng mà dù vậy mọi người cũng không thèm để ý làm gì.
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười nói: "Được rồi, vậy em lên phòng với chị đi!"
Trân Thanh Phong cũng nhanh nhảu nói với theo: "Em cũng muốn đi cùng a Bà Trân quăng một con mắt hình viên đạn về phía con trai mình: "Cái thằng này con đi theo làm gì chứ?”
Bà trừng to mắt với con trai bắt anh phải đứng lại, đúng là không hiểu tại sao con trai bà có thể mặt dày như vậy, người ta chị em phụ nữ ở với nhau, anh là một người đàn ông mà lại muốn đi theo bọn họ! Đúng là trời sinh không biết ngại là gì.
"Con cứ ở yên một chỗ đợi đi, đừng có nhiều lời!"
Trân Thanh Phong tủi thân nói: "Mẹ à, mẹ đối xử tệ bạc với con quá vậy!"
Bà Trần: "A."
Khương Điềm Điềm thấy hai mẹ con như vậy thì bật cười, cô cũng quay sang nói với Bà Trần: "Mẹ ơi, mẹ đừng có ăn hiếp anh Tiểu Phong của con vậy chứ ạ!" Trân Thanh Phong nghe vợ mình nói vậy giống như nhận được sự an ủi to lớn, đôi mắt lấp lánh nói: "Vẫn là vợ của anh thương anh nhất!"
Mọi người: "... Haizzz."
Khương Điềm Điềm quay sang gọi Kiến Dân: "Kiến Dân, mau tới giúp mợ năm của con xách hành lý lên trên đi."
Lần này hai vợ chồng Trân Thanh Bắc cùng Tô Tiểu Mạch trở về đem theo khá là nhiều đồ, một vali hành lý to và thêm bốn cái túi cũng to không kém, nhìn trông cực kỳ khủng bố.
Tô Tiểu Mạch nhìn Kiến Dân rồi chỉ vào đống hành lý của mình rồi nói: "Con giúp mợ đem hai cái túi này lên trên trước đi, còn hai cái túi đằng đó thì đem để vào phòng ông bà ngoại, cái vali này đem qua đây để mơ soạn quà cho mọi người trong nhà.
Kiến Dân vui vẻ gật đầu: 'Dạ vâng con làm liền... Hựt"
Ôi cái túi này sao lại nặng đến như vậy cơ chứ?
Lúc nãy cậu còn thấy mợ năm của mình một tay cầm một túi, nhìn rất tự do tự tại, thoải mái vô cùng, cậu còn tưởng nó cũng nhẹ lắm.
Kết quả là hiện thực đã tạt cho cậu một gáo nước lạnh. Kiến Dân hít sâu một hơi chuẩn bị khiêng lên một lần nữa. Nhưng mà chưa bắt đầu làm tiếp thì cái túi trong tay của cậu đã được cậu năm đi tới xách lên rồi.
Trân Thanh Bắc xách cái túi lên, cũng không hề dùng một chút lực nào cả, trông rất nhẹ nhàng, cứ như vậy mà xách lên lầu.
Kiến Dân: "..."
Cho nên... đến tột cùng thì cậu vẫn là cậu bé vô dụng tới cỡ nào chứ!!! Thật đau lòng quá đi
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy được nỗi đau của cháu mình liền cất giọng an ủi: "Không có gì phải buồn, mợ với cậu con có thể lực tương đối tốt. Kiến Dân: "... Dạ."
Tô Tiểu Mạch cười cười, vừa tính nói thêm gì đó thì lại nhìn thấy Tiểu Thất từ trong phòng ngó đầu ra thăm dò mọi người phía bên này, sau đó lại ngoan ngoãn chào hỏi cô: "Con chào bác năm!"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Tiểu Thất của chúng ta lại cao thêm nữa rồi."
Cô vẫy tay với Tiểu Thất nói: "Trong túi đồ dưới lầu có đồ ăn vặt ngon lắm, con nói anh trai với chị gái lấy cho con ăn nhé!"
Tiểu Thất vui vẻ đáp lại: 'Dạ vâng."
Tô Tiểu Mạch cùng Khương Điềm Điềm dắt tay nhau đi vào phòng, phòng của Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm ở sát bên vách, vừa vào trong Khương Điềm Điềm đi lại cái ghế trong phòng ngồi xuống nói: "Chị đi Hong Kong chơi vui không ạ?
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười đáp: "Chị đi công tác mà, nhưng mà nhìn chung cũng khá là thuận lợi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Chúc mừng chị nhé."
Tô Tiểu Mạch cười đáp: 'Cảm ơn em, nhưng mà chị vẫn còn nhớ, em cũng là cổ đông của chị cho nên cái này cũng xem như là chuyện vui của hai chúng ta.
Khương Điềm Điềm bật cười, cô chống cằm nói: "Vậy là xem như chúng ta cùng vui, tóm lại là chuyện tốt nên vui thôi!"
Lúc này Tô Tiểu Mạch mở vali chứa đồ ra, cô tìm thấy được một cái hộp nhỏ, sau đó đứng lên đưa cho Khương Điềm Điềm: "Đây là đồ của hai vợ chông em nhờ chị mua đây!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức nhận lấy, sau đó mỉm cười ngọt ngào nói: "Em biết thể nào chị năm cũng sẽ tìm được nó mài Hì hì!"
Khương Điềm Điềm mở cái hộp nhỏ hình chữ nhật ra, vừa mở ra nhìn thấy đồ bên trong liền vui vẻ nở nụ cười: "Thật là đẹp quá đi ạt" Tay cô lướt qua mặt đồng hồ, ánh mắt bộc lộ sự thỏa mãn và vui mừng: "Em thật sự thích cái này quá đi!"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy cũng cảm thán vô cùng: "Vợ chồng hai đứa em đúng là làm chị không biết phải nói gì, nếu để cho người khác biết hai vợ chông em đeo một cặp đồng hồ bảy vạn đồng tiền trên tay, chắc người ta sẽ phát điên lên mất."
Tuy rằng mỗi người đều nghĩ Tô Tiểu Mạch mua quà về cho Khương Điềm Điềm, nhưng thật ra cái này là do Khương Điềm Điềm nhờ cô đi Hong Kong mua về giúp hai vợ chồng cặp đồng hồ quý này.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức nói: "Đồ quý khó mua nên phải tranh thủ chứ ạt"
Bởi vì muốn mua cặp đồng hồ này mà hai vợ chồng cô phải trì hoãn lại việc mua xe.
Hơn nữa Khương Điềm Điềm vốn dĩ rất thích đồng hồ. Cặp đồng hồ này tuy rằng hiện tại có giá là bảy vạn đồng tiên, nhưng mà chỉ cần đợi qua ba mười năm nữa thôi thì dù cho có bảy vạn đồng tiền cũng không mua được cặp đồng hồ này nữa.
Hiện tại khó lắm mới mua được nên cô phải tranh thủ liền tay.
Đương nhiên việc cô muốn mua cặp đồng hồ này không phải bởi vì giá trị đắt đỏ của nó mà bởi vì cô thật sự rất thích nó.
Trước khi cô xuyên không lúc còn ở hiện đại cô đã từng có cơ hội được thấy nó một lần, lần đó vừa gặp cô đã cảm thấy bản thân rất thích nó!
Chẳng qua cho dù nhà cô thời điểm đó cũng được xem là giàu có, nhưng cũng không có đủ khả năng để mua được! Thậm chí cho dù có thể mua nổi cũng không thể nào mua được.
Cái đồng hồ này của Patek philippe, số lượng có hạn, vừa được sản xuất đã bị người ta tranh nhau mua.
Hiện tại xuyên tới đây, trong tay cũng có tiên thì đương nhiên Khương Điềm Điềm không nghĩ sẽ để vụt mất cơ hội đó!
Cô chính là người như vậy, đương nhiên là sẽ không bởi vì có tiền rồi gửi tiết kiệm ngân hàng, cô luôn chú trọng đến sự hưởng thụ ở hiện tại. Mà khó có được chính là Trân Thanh Phong cũng giống như cô.
Hai vợ chồng luôn luôn ăn nhịp với nhau về khoảng này.
"Em còn tính mua xe nữa không?" Tô Tiểu Mạch quay sang hỏi Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: 'Dạ có chứ, nhưng mà gần đây tụi em đều đem tiền tiêu hết rồi ạ, hiện tại không mua nổi nữa, chờ qua năm này tích góp lại sẽ mua ạ. Dù sao thì cũng chỉ cần nửa năm hay một năm là tụi em cũng có đủ tiền để mua rồi ạ.
Tô Tiểu Mạch thở dài nói: "... Các em thật là chịu chi quá đi."
Tô Tiểu Mạch đúng là khâm phục hai vợ chồng nhà này, tuy hiện tại cô có nhiều tiên hơn vợ chồng Khương Điềm Điềm, nhưng mà cô cũng sẽ không tiêu tiền giống như vợ chồng họ.
Nhưng mà chắc chắn cô cũng sẽ nâng cao đời sống sinh hoạt của gia đình mình hằng ngày, nhưng mà đối với mấy mặt hàng xa xỉ phẩm này thì cô cũng không có mua nhiều.
"Chị ở bên này cũng còn tiên, có thể cho tụi em mượn để mua xel" Tô Tiểu Mạch khá là hiểu tính cách của hai vợ chồng Trần Thanh Phong, bọn họ có thể hưởng thụ thì chắc chắn sẽ hưởng thụ! Người đời trăm vạn kẻ giàu chắc cũng không có ai sống tự do thoải mái như hai vợ chồng này đâu.
"Các em cứ mua xe sớm đi, sau này có tiền rồi thì trả lại cho chị vẫn được Khương Điêm Điềm hoan hô một tiếng rồi nói: "Chị năm, em biết chị là người tốt nhất mài"
Tô Tiểu Mạch cười bổ sung thêm: "Đợi ăn tết xong chị chuyển khoản qua cho eml"
Khương Điêm Điềm cười hì hì: "Dạ em cảm ơn."
Vừa nói xong, Khương Điềm Điềm lại đột nhiên hỏi: "Ủa nhưng mà không đúng, nếu chị cho tụi em vay tiền thì chị phải tính sao? Không phải chị còn phải đầu tư tiên vào trong mấy cái hợp đồng của chị sao ạ?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Đúng là cũng cần tiên để đầu tư, nhưng mà chị cũng đã có nói chuyện với bên ngân hàng rồi, người ta cũng đã đồng ý cho vay nếu chị có nhu cầul
Dù sao chị sớm muộn gì cũng sẽ vay tiền ngân hàng để mở rộng thôi, mà tụi em cũng là người có cổ phần với chị cho nên mấy chuyện này không thành vấn đề."
Sau đó cô cũng bổ sung thêm: "Cũng vừa đúng lúc chị có thể đưa cho em tiền lời lúc kinh doanhl"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói lại lần nữa: "Cảm ơn chị năm nhiều lắm ạ."
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Có gì đâu mà cảm ơn, đây là chuyện phải làm thôi."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Chị còn chưa tặng quà cho em nữa mà, mau lại đây xem quà chị mua cho em xem có đẹp không?”
Tô Tiểu Mạch tặng cho Khương Điềm Điềm một cặp bông tai kim cương, Khương Điềm Điềm vừa thấy liền cầm lên xem, sau đó vui vẻ nói: "Rất đẹp luôn ạ!"
Lần trở về này của Tô Tiểu Mạch đúng là đã mua quà hết cho các thành viên trong nhà, quà cho phụ nữ trong nhà trên cơ bản đều là đồ trang sức, còn quà cho nam thì đơn giản hơn, chủ yếu là áo khoác, đây cũng là lí do tại sao lần này về lại có nhiều đồ như vậy
Bởi vì được tặng quà nên mọi người trong nhà ai cũng vô cùng hưng phấn.
Ai nhận được quà cũng đều vui vẻ không thôi, và đương nhiên sẽ không có ngoại lệ, sang ngày hôm sau ai cũng mang trên người quà mà Tô Tiểu Mạch tặng, bản thân cũng thiếu chút lấy xe đạp chạy khắp thôn cho người khác nhìn thấy. Kế toán Trần nhìn thấy mấy người phụ nữ trong nhà ai cũng vui vẻ đến phát ngốc liền cất giọng nhắc nhở mọi người: "Đeo thì cũng cẩn thận một chút, đừng có khoe cho người ta thấy nhiều quá. Bà muốn dụ cướp tới nhà chúng ta đúng không?”
Lời này của kế toán Trần nói đúng là không sai, tuy rằng ở thôn Tiên Tiến của bọn họ an ninh khá tốt, người dân cũng lương thiện chất phác. Nhưng mà cũng không có ai dám đảm bảo một trăm phần trăm sẽ không có chuyện xấu xảy ra.
Cho nên ít nhiều gì thì chú ý một chút sẽ tốt hơn, người lớn người ta đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm rồi, thể hiện quá mức cũng không phải là chuyện tốt.
Súng bắn chim đầu đàn cho nên làm cái gì cũng nên cẩn thận một chút.
Bà Trần suy nghĩ cũng cảm thấy chồng của mình nói có lý! Vậy nên cũng đi nhắc nhở mấy cô con dâu của mình không nên đeo ra ngoài khoe khoang người ta làm gì. Đừng thấy mấy cô con dâu trong nhà họ Trần ai cũng có lòng riêng của mình, nhưng nhìn chung bọn họ cũng không phải người ngốc.
Đặc biệt là bản thân cũng đã ra ngoài buôn bán nhiều năm nên ít nhiều gì cũng hiểu được chuyện này.
Ra ngoài rồi thì chắc chắn sẽ gặp người xấu nhiều hơn người tốt rồi, đặc biệt là mấy người hay ghen tị với người khác lại càng nhiều. Thế nên càng hiểu được lời nhắc nhở của mẹ chồng mình. Bởi vậy cũng nhanh chóng đem đồ đi cất vào trong tủ.
Chị dâu ba Trân nhìn thấy con gái mình đứa nào cũng có một cặp bông tai liền quay sang dụ dỗ: "Tụi con tuổi còn nhỏ nên thôi bây giờ để mẹ giữ cho mấy đứa tụi con cho! Sau này lớn tí mẹ sẽ đưa cho tụi con đeo!"
Tam Nữu nghe vậy thì lập tức nói: "Mẹ yên tâm đi ạ, con tự mình giữ được ạ. Con chắc chắn sẽ không khoe ra đâu, tụi con chỉ để tối mang thôi!"
Dù sao đi nữa các cô cũng sẽ không giao cho mẹ mình đâu, giờ mà đưa cho mẹ các cô giữ thì sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa đâu! Nhị Nữu cũng nói theo: "Con cũng muốn để tối đi ngủ deo nó!"
Tứ Nữu thì không có gì để nói hoàn toàn theo phe của hai chị mình, dấu ba Trân ra về trắng tay. Cô yên lặng nhìn về phía chị dâu hai Trần và chị dâu tư Trần, mà hai người đó cũng thất bại trở vê không thu được gì cả.
Chị dâu tư Trân cảm thán: "Mấy đứa nhỏ càng ngày càng không nghe lời nữa rồi."
"Em lén lấy đi, con của em bây giờ cũng còn nhỏ mà nhiều khi nó không để ý lại quên ngay thôi!" Chị dâu hai Trần chỉ điểm.
Ngũ Nữu nhà dầu tư Trần năm nay mới mười bốn tuổi còn có thể quản được một chút, còn lại thì thôi bó tay rồi!
Mấy bà mẹ ở sau lưng bàn nhau làm thế nào để đối phó mấy đứa con nhà mình thì mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không khác gì cả.
Mấy chị em gái trong nhà cũng tụm lại với nhau xem làm cách nào để có thể đối phó với cha mẹ mình để tránh mất của. Khi còn nhỏ thì bọn trẻ cảm thấy chỉ cần được ăn no thì như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
Bọn trẻ cũng nỗ lực làm việc, cố gắng không để cho người lớn tức giận. Nhưng mà sau này lớn lên một chút, đúng hơn cũng không biết từ lúc nào mà mỗi ngày nhà bọn họ ngày một tốt hơn, đãi ngộ cũng không còn giống như trước nữa.
Mấy đứa trẻ bọn họ ở trong nhà họ Trân này đã không còn giống với bọn trẻ ở trong thôn Tiền Tiến nữa.
Giống như trong nhà bọn họ đi dở nhất thì cũng học được hết trung học, nếu không muốn học nữa thì có thể đi theo người nhà làm cái khác, còn nếu muốn học tiếp thì vẫn được phép cho đi học. Nhưng mà mấy người cùng trang lứa như bọn trẻ ở trong thôn lại không cùng tuyến đường với bọn họ.
Đi học ư?
Đó là chuyện không thểI Điển hình trong nhà họ Trần thì Đại Nữu là người có cảm nhận sâu sắc nhất, cô bé hiện tại đang học đại học ở trong thành phố.
Cô bé biết rằng sau khi tốt nghiệp thì bản thân sẽ được phân công đến công tác ở những nơi khá tốt, cho dù cô bé học dở lắm thì chắc chắn sẽ có nơi để đi làm, cho nên chỉ cần cố gắng một chút thì sẽ có được công ăn việc làm tốt.
Trên cơ bản thì cô bé chắc chắn sẽ không thể nào ở trong thôn được. Nhưng mà những người bạn học trong thôn trước kia của cô bé thì không được như vậy. Một cô bạn của cô bé ở trong thôn hiện giờ đã là mẹ của hai đứa con rồi.
Bây giờ có gặp nhau cũng không còn thân thiết vui vẻ như xưa nữa.
Từ rất sớm bọn họ đã không còn chung một con đường nữa rồi.
Năm nay cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, độ tuổi này so với trong thôn mà vẫn độc thân thì ai cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà bản thân Đại Nữu thì không hề nóng vội về chuyện kết hôn.
Mà cha mẹ của cô cũng không hề sốt ruột, mà hiện tại bây giờ cô còn đang bận ngồi đây với mấy đứa em nghĩ cách làm sao để cha mẹ không lấy bông tai của mình đây này!
Nghĩ lại thì đúng là không thể tượng tượng được, mọi thứ đã thay đổi nhiêu như thế nào mà bản thân không hề hay biết.
"Mấy đứa làm gì ở đây vậy?"
Khương Điềm Điềm thấy mấy cô cháu gái của mình tụ tập xúm lại với nhau liền khó hiểu hỏi: "Làm gì đấy? Tính làm chuyện gì xấu đúng không?" "Tụi con chỉ nói chuyện với nhau thôi, không làm gì hết al"
Khương Điềm Điềm cũng không hỏi gì thêm chỉ nói: 'Bến Thượng Hải sắp chiếu rồi kìa!"
Cô vừa nói xong thì mấy cô bé liền lập tức nhỏm người chạy ra phòng khách: "A a a xem tỉ vi thôi!" Mọi người nhanh chóng đi tới phòng khách, người nhà họ Trần vốn dĩ đã nhiều, mà những ngày Tết này đều tụ hội lại một chỗ, nhìn thôi cũng thấy đông rồi.
Dù đông vậy nhưng mà vẫn còn có khá nhiều những người hàng xóm đội gió đi qua nhà bọn họ để xin xem ké ti vi truyên hình Người lớn thì còn có chút ngại ngùng, nhưng mà ở đây mấy người trẻ tuổi thì không như vậy, bọn họ vẫn tình nguyện vượt mưa tuyết mà đến đây xem.
Người nhà họ Trần cũng không hề khó tính, ai đến thì cứ đến không có đuổi về làm gì, cho nên nhà bọn họ bỗng chốc trở nên náo nhiệt vô cùng.
Mà thứ hấp dẫn mọi người trong thôn không phải là cái truyền hình nữa, mà là tiết mục sắp chiếu trên truyền hình, gần đây có thông báo sẽ chiếu bộ phim truyền hình "Bến Thượng Hải", cũng rất trùng hợp ngày mà nhà họ Trần mua tỉ vi truyền hình lại là ngày phim được phát sóng, mọi người vừa hay biết như vậy thì liền chạy sang đây để được coi tỉ vi truyền hình, ai mà không mê mẩn muốn xem chứt
Nam chính đẹp trai khí chất ngời ngời cùng với nữ chính xinh đẹp hào phóng lại có chút mềm mại, quả thực là khiến cho người ta phải đắm chìm vào bộ phim mà.
Tuy rằng bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, ngoài trời dù lạnh lẽo như vậy nhưng mà trong lòng ai ai cũng nóng bừng bừng!
Chỉ cần muốn đi xem phim thì chắc chắn sẽ mặt dày đến xin xem tỉ vi truyền hình nhà họ Trần.
Không cần phải nói người khác, ngay cả mấy cô cháu gái trong nhà họ Trân cũng thắt bím tóc xinh đẹp, còn chuẩn bị thêm một ít len để vừa xem vừa đan khăn choàng cổ.
Khương Điềm Điềm lúc này mới biết được minh tinh ở trên truyền hình nhìn đẹp thế nào. Tuy rằng bản thân cũng đã biết cốt truyện rồi, nhưng nó cũng là bản cũ rồi nên cũng lâu rồi Khương Điêm Điềm không có xem qua bộ phim này.
Cho nên bây giờ cũng ngồi cùng với mọi người xem một cách say mê. Cô nhìn Hứa Văn Cường trong phim đang khoác áo khoác dạ cùng với mũ dạ, sau đó lại quay sang nhìn Trân Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong này, chờ đến lúc chúng ta về Thượng Hải, em cũng mua cho anh bộ đồ giống với nam chính nhé?"
Trân Thanh Phong: "..."
Anh giữ chặt tay của Khương Điềm Điêm nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Anh hỏi em một vấn đề này!
Khương Điềm Điềm: "Dạ?"
Trần Thanh Phong nuốt nước bọt nói: "Em nhất định phải ăn ngay nói thật nhé. Theo em thấy thì giữa anh với Hứa Văn Cường thì ai đẹp trai hơn?"
Bà Trần nghe vậy thì la lên: "Haizzz... đúng là có một số người không biết xấu hổ là gì mà!"
Bản thân Trần Thanh Phong như vậy mà còn muốn đem mình ra so với Hứa Văn Cường là sao?
Lấy tự tin đâu ra mà hỏi câu đó vậy?
Bà Trần dùng ánh mắt lạnh lùng liếc con trai của mình, ánh mắt của bà chẳng khác gì gió lạnh, lạnh thấu cả xương sườn!
Mặt khác những người đang xem cũng yên lặng nghĩ thầm, đúng là sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói câu đó vậy nhỉ?
Trân Thanh Phong cũng mặc kệ không quan tâm người khác nghĩ gì, anh cứ kéo tay của Khương Điềm Điềm hỏi cô: "Điềm Điêm, em mau nói đi, anh và nam diễn viên kia, ai đẹp trai hơn?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn nam chính Hứa Văn Cường trong truyên hình, rồi cô lại quay sang nhìn Trân Thanh Phong, cô cứ lặp lại vài lân như vậy rồi cũng thành thật nói: "Cái này anh còn phải hỏi sao? Loại vấn đề đơn giản như thế này mà anh còn hỏi em thì chả khác nào là đang sỉ nhục gu thẩm mỹ của em chứ!" Mọi người đang xem nghe cô nói vậy cũng sôi nổi gật đầu, sao anh lại không biết ngại mà hỏi chứ? Nhìn thôi cũng biết Trân Thanh Phong anh còn không bằng một ngón chân của người ta nữa kìal
Trân Thanh Phong lại kiên trì nói: 'Nhưng mà anh muốn nghe em nói!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì thản nhiên nói: "Thi đương nhiên là anh đẹp trai hơn rồi!"
"Âm!" Anh tư Trần nghe câu trả lời của Khương Điềm Điềm thì không cẩn thận ngã từ trên ghế xuống.
Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Khương Điềm Điêm.
Bất ngờ chưal!!?
Khương Điềm Điềm cũng rất bình tĩnh nói: 'Hứa Văn Cường sao có thể đẹp trai bằng anh Tiểu Phong của em chứ! Ở trong lòng của em anh là người đẹp trai nhất! Không có ai có thể so được với anh."
Khương Điềm Điềm trở tay cầm ngược lại tay của Trân Thanh Phong sau đó cô còn nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào, quả thực là cô khiến cho ai cũng cảm thấy tức chết đi được mà.
"Ở trong lòng của em không ai có thể so sánh được với anh cả. Tuy rằng phải công nhận Hứa Văn Cường cũng khá đẹp trai, nhưng mà em cảm thấy anh ta không thể nào đẹp bằng anh được. Mà lúc này em cảm thấy Hứa Văn Cường đẹp đơn giản là do anh ta mặc đồ vào nhìn đẹp thôi, người đẹp vì lụa mà. Nếu như anh cũng mặc bộ đồ đó thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh ta rất nhiều luôn!"
Khương Điềm Điềm đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn cô hoàn toàn không có một chút sự gian dối nào cả, vậy nên bây giờ người ta muốn nói cô nói năng bậy bạ cũng không được nữa.
Mọi người lúc này chỉ có thể thở dài mà thôi. Khương Đỉiềm Điềm này không phải là kiểu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi" mà chắc chắn là bị Trần Thanh Phong bỏ bùa rồi.
Mọi người cũng tự nhiên nhớ lại họ vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, không biết cái tên Tiểu Lục này có đi học chơi bùa, chơi ngải gì hay không nữa? Bằng không thì sao Khương Điềm Điềm lại có thể nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy được chứ?
Không thể nào nói cái câu không có thẩm mỹ như vậy được! Đúng là khó chấp nhận mài
Trân Thanh Phong cũng mặc kệ người ta có nói hay có suy nghĩ như thế nào thì anh cũng rất là vui vẻ khi nghe đáp án của Khương Điềm Điềm, anh nắm tay cô nói: "Ở trong lòng của anh thì em cũng như vậy đấy, cũng là người đẹp nhất, tốt nhất. Nữ chính cũng không thể nào so sánh được với eml"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cũng tươi cười, dựa vào vai anh nói: "Anh nói như vậy làm em tưởng thật đấy!"
Trân Thanh Phong ánh mắt cũng cực kỳ chân thành nói: "Anh đương nhiên là nói thật thì em phải tin là sự thật chứ. Em thấy có bao giờ anh nói dối em cái gì không? Điềm Điềm nhà chúng ta giỏi không ai sánh bằng là sự thật mài”
Hai người ở đây khoác lác vê đối phương mà mấy người ngồi ở đây ai cũng nổi hết cả da gà, lông tơ gì cũng dựng thẳng hết lên.
Bà Trần yên lặng xoa nhẹ cánh tay của mình, bà còn nghiêm túc quay đầu lại hỏi Tô Tiểu Mạch đang ngồi gần mình: "Con cảm thấy như thế nào?"
Tô Tiểu Mạch: '?2?"
Bà Trần nói thêm: "Mẹ nổi hết cả da gà đây này mà con không cảm giác gì à?"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì bật cười, cô bình tĩnh nói: "Con đã quen rồi ạ!"
Cô còn nói giốn với mẹ chồng mình một câu: "Mẹ à, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà sao mẹ còn không quen nữa chứ”"
Bà Trần lại lắc đầu đáp: "Quen thì có quen thật đấy, nhưng vẫn không chịu nổi, mẹ lại muốn đánh người rồi."
Trân Thanh Phong nhìn mẹ mình: "Mẹ à, sao mẹ lại như vậy với con được chứ?"
Bà Trần: "Aaaaaaaaaaal"
Mỗi ngày đều phải la hét con trai mình vô số lần như vậy bà cũng rất bất lực, nhưng mà cũng rất nhanh mọi người liền dời sự chú ý khỏi hai con người này.
Dù sao thì ở trong lòng bọn họ xem phim truyền hình còn thấy nó đẹp hơn là nhìn Trân Thanh Phong! Cứ như vậy Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm ngồi dựa vào nhau vô cùng thân mật.
Tuy rằng mọi người đều nói bọn họ suốt ngày phát cơm chó làm người ta nổi hết da gà, nhưng mà ít nhiều gì vẫn có người đều biết vợ chồng bọn họ ngọt ngào như vậy thì cũng vô cùng hâm mội
Thật là không thể nào được giống như hai vợ chồng họ!
Ăn tết xong xuôi hai vợ chồng Trần Thanh Phong cũng chuẩn bị sắp xếp quay vê Thượng Hải bắt đầu học tập và làm việc! Lần này trở về đồng hành với bọn họ ngoại trừ Kiến Dân còn có hai vợ chồng kế toán Trần và Bà Trần.
Nhiều năm như vậy rồi mà hai vợ chồng bọn họ cũng chưa bao giờ đến thủ đô hay Thượng Hải lần nào cả. Lúc này đây dù Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đã hết mực ngăn cản không cho vợ chồng già trong nhà đi theo rồi!
Dù sao đường đi rất mệt nhọc, không tốt cho người lớn tuổi, nhưng mà hai vợ chồng già này vẫn kiên quyết đi, bọn họ muốn xem xem con mình ở ngoài như thế nào thì bản thân mới yên tâm được phần nào!
Sắp tới ngày đi, Trần Hồng cứ luôn dặn dò con trai Kiến Dân của mình phải chăm sóc ông bà ngoại cho thật tốt.
Tuy rằng hiện tại cửa hàng của Trân Thanh Phong không cần anh phải đích thân quản lý. Nhưng dù sao thì phố ẩm thực của bọn họ hay trung tâm thương mại cũng sẽ luôn có công việc cần phải xử lý, Trần Thanh Phong cũng đã sớm đem mọi chuyện bàn giao cho Kiến Dân chịu trách nhiệm, cho nên Kiến Dân cũng phải đi theo cậu mợ lên Thượng Hải, công việc của cậu cũng rất bận rộn.
Bởi trong nhà cậu cũng là người con nhỏ nhất, bên trên còn có hai người anh trai nên nhìn cậu có vẻ nhỏ nhoi và yếu đuối một chút.
Thành ra ở nhà mọi người vẫn lo lắng cho cậu, dường như nghĩ rằng cậu vẫn chỉ còn làm một đứa con nít vậy. Dù ở nhà mình hay nhà bà ngoại cũng vậy, dù cậu vẫn luôn nói bản thân đã trưởng thành rồi, cũng làm được rất nhiều việc, đi Thượng Hải lần này cũng có thể chăm sóc cho ông bà ngoại. Nhưng mà không ai tin tưởng cải
Trần Hồng hận không thể viết một quyển "sổ tay chăm sóc người già" giao cho cậu.
Đây là lần đầu tiên kế toán Trần và Bà Trần xa nhà, hai vợ chồng già ngồi xe lửa xốc nảy hai ba ngày liền nên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Càng ngày càng lớn tuổi nên mỗi lần ra đường, đi xa gì cũng giống như tra tấn bọn họ, nhiều khi muốn đi đâu xa thì lại nghĩ đến thân thể của chính mình không cho phép điều đó, họ cũng sợ không dám đi.
Ngày thường thì còn cảm thấy thân thể của bọn họ vẫn còn khỏe lắm.
Kết quả sau một chuyến đi thì họ mới biết được thân thể của họ đã xuống cấp đến mức độ nào rồi.
Dù vậy sự mệt mỏi cũng không ở trong hai người quá lâu, tới nơi rồi thì hâu như không còn cảm thấy gì nữa. Đơn giản vì Bà Trần nhìn thấy nhà ở của con mình thì tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
Nhà ở tốt như vậy khiến cho hai ông bà nhìn vào cũng cảm thấy mỹ mãn nữa, hai người bọn họ tán thưởng nói: "Căn nhà này đúng là tốt quá! Tụi con mua nó bao nhiêu tiền vậy?"
Khương Điềm Điềm nói ra một con số. Bà Trần nghe xong liền lảo đảo, bà không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm con dấu của mình.
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận lần nữa: "Thật đấy ạ!" Cô còn cẩn thận bổ sung: "Cha mẹ à, tuy rằng hai người tụi con không buôn bán gì, nhưng mà cho người ta thuê mặt bằng thu nhập cũng khá tốt! Tiền chúng con thu vào khi cho người ta thuê cũng rất nhiều!"
Cô huyện thuyền nói hết cái này tới cái kia, Bà Trân nghe xong cũng đã hiểu, tuy rằng hai đứa con này của mình không trực tiếp đứng ra làm, nhưng cũng kiếm được rất nhiều tiền nhờ cho thuê. Chẳng quả bọn trẻ không phải dạng người thích khoe khoang rằng mình giàu có thôi.
Bà Trân nghe xong liền nói: "... Cho nên tụi con hiện tại kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Khương Điềm Điểm gật đầu: "Dạ đúng rồi ạ."
Cô nói thêm: "Con với anh Tiểu Phong cũng không phải là loại người thích điên cuồng làm việc kiếm tiền, bằng thì không chắc còn kiếm được nhiều hơn bây giờ nữa đẩy ạt"
Bà Trần nghe vậy thì cũng cảm thán: "Kiếm tiền cũng rất quan trọng, nhưng mà tụi con sinh hoạt tốt, vui vẻ thì càng quan trọng hơn. Vậy nên cũng không cần liều mạng làm việc đâu. Trước kia là do nhà chúng ta còn khổ thì phải cố gắng mà làm lụng vất vả kiếm tiền, hiện tại mọi thứ đã tốt rồi thì nên tiết chế lại, nếu mang bệnh tật vào người thì không tốt!"
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu nói: "Mẹ nói đúng rồi."
Tiểu Thất lúc này cũng sốt ruột nói với cô: "Mẹ, con muốn đi đón Vượng Tài."
Vượng Tài là con chó nhà bọn họ nuôi, nhưng mà lúc về quê ăn tết không thể mang nó theo được, thế nên chỉ có thể gửi ở nhà Mười Bảy nhờ nuôi giúp.
Lúc này đã vê nhà rồi cho nên Tiểu Thất rất nhớ Vượng Tài của mình Trần Thanh Phong nghe con trai nói thì quay sang nói với Kiến Dân: "Được rồi vậy Kiến Dân con dẫn Tiểu Thất qua bên đó ôm chó về điI"
Kiến Dân nghe vậy thì gật đầu đáp: 'Dạ vâng."
Bà Trần lại quay sang hỏi con trai: "Kiến Dân ở cách đây xa không?"
Trân Thanh Phong nghe mẹ mình hỏi thì nói: "Mẹ cũng biết đó để thằng bé ở chung với tụi con bên này thì hơi bất tiện cho nên con để thằng bé ở khu nhà bên chỗ tại con kinh doanh. Con cũng có nói với Kiến Dân rồi, tuy rằng thằng bé có chỗ ở nhưng cũng phải cố gắng tích góp tiền rồi tranh thủ mua nhà cho riêng mình, mua nhà ở đây thì có lợi chứ không hại!"
Bà Trân cũng gật đầu nói: "Đúng đấy, dù như thế nào thì có nhà riêng vẫn tốt hơn Kế toán Trần hỏi con trai: "Tiền mua nhà ở Thượng Hải thì như thế nào?"
Trân Thanh Phong cũng thành thật nói: "Một tháng con cho thằng bé một trăm năm mươi đồng, chỉ cần thằng bé chịu tích góp thì chắc chắn sẽ mua nổi.
Kiến Dân tuổi còn nhỏ đã theo bọn họ đi vào Thượng Hải, nếu thật sự không thương thằng bé thì Trân Thanh Phong cũng sẽ không để thằng bé ở với gia đình anh tới giò.
Nhưng mà Kiến Dân là đứa nhỏ nhất trong nhà Trần Hồng, mà khi còn nhỏ bởi vì sinh non nên thân thể cũng không được tốt, cho nên rất được mọi người yêu thương cưng chiều.
Thành ra thằng bé cũng có chút ngây thơ trong sáng, dầu vậy nhưng cậu cũng rất nghe lời và chịu khó. Khả năng tiếp thu cũng rất tốt.
Cho nên Trần Thanh Phong cũng rất vui vẻ mà để cháu mình ở lại đây, việc này đối với anh không thành vấn đề gì cả, coi như giúp anh bớt lo lắng vê lòng người.
Bà Trần lúc đầu cũng không định hỏi, nhưng mà nghe con trai cho cháu trai mình một tháng một trăm năm mươi đồng tiền liền khiếp sợ, bà trừng to mắt hỏi lại lân nữa, cứ nghĩ mình nghe lầm: "Con nói cho thằng bé một tháng bao nhiêu tiền chứ?"
Trần Thanh Phong cũng rất bình tĩnh lập lại: 'Một trăm năm mươi đồng tiền ạ.
Anh cũng thẳng thắn nói: "Thật ra lúc mới đến để Kiến Dân làm bên tiệm cơm nhỏ thì một tháng cũng chỉ có ba mươi đồng tiền mà thôi, nhưng mà sau này con để thằng bé chịu trách nhiệm lo về mặt hậu cần của phố ẩm thực và trung tâm thương mại nên mới nâng lên thành một trăm năm mười đồng tiên. Mà mỗi lần có hoạt động lễ tết gì đó còn được thêm tiên thưởng nữa!"
Bà Trần ôm ngực nói: "Ôi ông trời ơi, là con mình điên rồi hay là do mình không biết được giá thị trường hiện giờ vậy?"
Trần Thanh Phong lắc đầu nói: "Con thấy trả thằng bé số tiên đó là xứng đáng với thằng bé rồi! Chuyện kinh doanh của chúng con nhiều việc lắm nên mẹ không hiểu được hết đâu, thằng bé làm nhiều như vậy nên nhận được bao nhiêu tiền thì cần phải nhận bấy nhiêu tiên, con với thằng bé cũng đâu phải là đồ ngốc đâu!"
Những gì anh nói không hề sai chút nào!
Kế toán Trần cũng gật đầu nói: "Chúng ta đã già rồi, cả ngày chỉ ở trong cái thôn nhỏ, đương nhiên không thể nào hiểu được chuyện bên ngoài đâu, cứ theo ý bọn nhỏ đi!"
Bà Trân cũng gật đầu nghe theo chồng.
Trong nhà bọn họ có sáu đứa con trai, mỗi đứa đều có đặc điểm riêng, mấy đứa con trai của họ ra ngoài làm việc bọn họ đều hiểu được ít nhiều, cũng đã đến xem rồi, cũng biết được mấy đứa con trai mình cuộc sống trôi qua đều khá tốt!
Nhưng mà chỉ riêng gia đình của Tiểu Ngũ và Tiểu Lục thì hai vợ chông già bọn họ không có tiếp xúc nhiều lắm. Tuy rằng đều là con trai của mình, cũng biết bọn trẻ sống cũng khá tốt, nhưng mà phận làm cha làm mẹ thì làm sao mà không lo lắng cho được.
Vợ chồng Tiểu Ngũ thì bận quá, hai người già bọn họ cũng không thể nào tạo thêm phiền phức cho chúng được, vậy nên mới tranh thủ tới nhà của Tiểu Lục nhìn trước.
Đến đây nhìn thấy rồi cuối cùng cũng yên tâm hơn rất nhiều, phải nói là thoạt nhìn hai vợ chồng nhà này không đáng tin cậy cho lắm, nhưng giờ lại là nhà đáng tin cậy nhất.
"Các con ở đây sống tốt như vậy là được rồi!"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Tụi con sao có thể không sống tốt được chứ ạt"
Bà Trần: "..."
Kế toán Trần cũng liếc vợ mình nói: "Bà thật là bao nhiêu năm rồi còn không hiểu con trai mình nữa à!" Bà Trần nghe chồng mình nói vậy thì thanh minh: "Hiểu thì hiểu nó rồi đấy, nhưng mà tôi vẫn nghĩ sau một thời gian nó có thể thay đổi được một chút, nhưng mà căn bản là một chút cũng không thay đổi!"
Người nhà bọn họ ai nấy cũng đều bật cười.
Phải nói từ lúc hai vợ chồng già kế toán Trần tới đây ở, vợ chồng Trân Thanh Phong mỗi ngày trôi qua đều rất tốt! Hai vợ chồng này đều là người không thích làm việc nhiều đặc biệt là việc nhà.
Bọn họ trước kia được Bà Phương giới thiệu, tìm được một người giúp việc, nhưng mà do diện tích nhà bọn họ cũng khá lớn, mỗi ngày trừ dọn dẹp còn phải nấu cơm nên tính ra cũng khá là bận rộn.
Hiện tại hai vợ chồng già này tới đây mới biết được, con trai với con dâu mình đúng là chỉ tiêu rất thoải mái, còn thuê cả người giúp việc.
Bà Trần xoa tay hầm hực, cảm thấy con trai với con dâu mình là dư tiền quá rồi, còn có thể đốt tiền bằng cách này nữa. Dám thuê cả giúp việc về làm việc nhà cho bọn họi
Cái gì thì cái chứ cái này thì hơi lố rồi, không được, bà tuyệt đối không để bọn trẻ tiêu pha quá nhiều.
Dù sao bà cảm thấy mấy cái việc này làm một chút sẽ xong thôi không hề khó chút nào!
Thật ra kế toán Trần ít nhiều gì cũng cảm thấy lãng phí thật, nhưng mà rốt cuộc thì ông so với vợ của mình vẫn có kiến thức hơn một chút, ông cũng hiểu được trong nhà này vẫn nên có thêm một người làm mấy chuyện nôi trợ này.
Chẳng lẽ đi làm về rồi còn để cả ba người sắn tay vào làm việc nữa sao? Vậy thì thời gian đào đâu ra mà làm được hết? Rồi làm xong thì dáng vẻ sẽ ra sao đây? Ai nhìn cho được! Nghe chồng mình nói vậy thì Bà Trân cũng cảm thấy hợp lý.
Lúc trước hai đứa con này của bà còn ở quê thì bọn họ cũng đã không làm cái gì rồi, kể cả việc nhà. Hơn nữa Bà Trần cũng cảm thấy con dâu Khương Điềm Điểm của bà gả vào nhà bà bao nhiêu năm rồi, nhà bọn họ còn không nỡ để con bé phải làm việc nặng nhọc, hiện tại lại bắt con bé làm mấy việc này, lỡ làm nhiều quá khô tay thì phải làm sao bây giờ?
Dù sao con bé còn là MC dẫn chương trình nữa mà.
Tính tới tính lui thì vẫn cảm thấy không nỡ để con dâu làm việc nội trợ, con bé chả khác nào con gái ruột của bà.
Còn nói tới con trai năm đó cũng là thằng nhóc lười biếng, lười đến nỗi không cần làm thì sẽ không nhấc mông lên làm, năm đó ở đại đội làm việc còn lười biếng được mà, con trai mà chỉ hợp dùng mánh với chiêu trò thôi, đến lúc đó bắt con trai mình làm nó không làm thì lại để con bé Điềm Điềm làm thì làm sao đây?
Đối với con trai ruột của mình Bà Trần vẫn không tiếc dùng suy nghĩ độc ác mà phỏng đoán!
Cho nên bà liền từ bỏ ý định này!
Có giúp việc thì thôi cứ để cho có đi!
Tuy rằng cảm thấy không quá thỏa đáng, nhưng mà nhiều năm trôi qua rồi, mỗi năm mỗi khác, tư duy bây giờ không giống trước kia nữa nên thôi bà cũng không muốn lo lắng quá nhiều!
Bà Trần dùng thời gian suốt nửa đêm để thuyết phục bản thân không cần phải lo lắng về chuyện nhà con trai mình có giúp việc, bây giờ thì không cần phải đuổi việc người giúp việc nữa, bà đã thông suốt chuyện đó rồi.
Nhưng bây giờ bà lại chướng mắt chuyện sân nhà con trai mình quá là trống rỗng, sân nhà lớn như vậy thì ít nhất cũng phải có một vài loại rau xanh chứ!
Chứ gì đâu mà cái sân trống trơn trống lốc như đất hoang vậy!
Tuy rằng biết rõ đây là sân vườn làm cảnh, nhưng mà Bà Trần cảm thấy dùng để trồng rau thì khá là hợp lý!
Bà nhắc với chông mình chuyện này thì kế toán Trân nghe xong lại hỏi ngược lại Bà Trần: 'Vậy bà cảm thấy nếu trồng rau rồi đến khi chúng ta về quê thì ai có thể chăm sóc nó chứ?”
Bà Trần lần này lại nhanh mồm nhanh miệng nói: 'Không phải đã có giúp việc rồi sao?"
Kế toán Trần nghe vậy thì nói: 'Bà thấy trong nhà ít việc quá nên bà tạo việc cho người ta làm à? Người ta đã bận tối tăm mặt mày rồi!"
Bà Trân lại không còn lời gì để nói nữa.
"Muốn trồng rau thì phải bỏ thời gian ra tiệt trùng rồi chăm bón, mà không chỉ đơn giản là chăm sóc nó sẽ mọc lên xanh tốt, tôi thấy hay là bà bỏ ý định đó đi được không?" Kế toán Trân khuyên bạn già của mình không nên nghĩ nữa.
Bà Trần lại cảm thấy tiếc nên cũng không ngủ được mà nói thêm: "Thế bây giờ cái sân đó phải làm gì mới tốt đây? Không thể nào để không được đâu ông ạ!"
Kế toán Trần nghe Bà Trần nói mãi bên tai, ông mệt mỏi nói: "Nếu không thì bây giờ trông hoa đi!"
Bà Trân nghe vậy thì nói: 'Mấy cái bông hoa đó có ăn được đâu mà, cũng không dùng để uống được thì trồng chúng có tác dụng gì chứ!"
Kế toán Trần lại nói: "Tác dụng của nó là để đẹp! Bà nghĩ thử đi, thà bà không đủ ăn đủ mặc bà còn phải lo nghĩ làm gì để bản thân đủ ăn đủ mặc. Nhưng mà bây giờ bà đã đủ ăn đủ mặc rồi thì cũng đâu cần phải nghĩ tới mấy cái đó! Bọn trẻ còn trẻ tuổi mà người trẻ thì thường thích hoa hoa cỏ cỏ, bà trông một ít hoa, mà chăm sóc chúng cũng không tốn nhiều công sức, không phức tạp mà nó còn đẹp như vậy không phải rất tốt sao?"
Đôi mắt của ông lúc này đã không còn mở nổi nữa rồi, nhưng mà ông biết nếu như ông không nói rõ ràng, thì đảm bảo người bạn già này của ông sẽ không để ông yên thân đâu.
Kế toán Trần lại bổ sung: "Đối với hai đứa con này của mình, bà mà trồng một sân đầy rau củ cho chúng thì không có tác dụng gì đâu, quan trọng là không hợp."
Bà Trần liếc chồng nói: "Ông đúng là cái đồ không đáng tin chút nào.
Tuy rằng trong miệng bà nói chông mình như vậy, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy ông nói cũng đúng thật. Nhưng mà tóm lại bà vẫn cảm thấy trông hoa thì tiếc thật.
Mà cho dù tiếc thì tiếc như vậy, ít nhiêu gì cũng có sáng kiến. Dù sao trông gì cũng được nhưng bà không muốn để cái sân trống không.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng già liền suy nghĩ nên chọn hoa cỏ nào để trồng, Bà Hoa là người giúp việc thấy bọn họ vẫn còn rối rắm không biết chọn cái gì, vậy nên cũng chủ động giúp đỡ: "Hai ông bà nếu muốn tìm chọn hoa mà không biết chọn hoa nào, không bằng để tôi giúp hai người tìm đến một người chuyên trồng hoa tới giúp nhé!"
Kế toán Trần nghe vậy liền lập tức đồng ý: "Được đấy!"
Hai vợ chồng già rất nhanh lao vào công cuộc trồng hoa, đừng nhìn hai ông bà già này bận rộn rối rắm là vậy chứ Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thì mỗi ngày trôi qua lại rất thoải mái dễ chịu. Tuy nói trong nhà bọn họ đã có giúp việc rồi, nhưng mà tóm lại ở đây có Bà Trần là mẹ ruột thì sẽ càng hiểu được khẩu vị của con mình.
Dù Bà Trần trước sau gì nấu ăn vẫn rất là tiết kiệm, nêm nếm bất kỳ món gì cũng dùng rất ít gia vị. Nhưng mà phải công nhận trước kia lúc còn nghèo thì luôn muốn mỗi ngày có thể được ăn thịt cá.
Nhưng mà đến khi có tiền rồi thì lại có thói quen không giống trước nữa, cả hai đều thích ăn những món ăn thanh đạm ít gia vị, cho nên mấy món ăn Bà Trần nấu làm cho Khương Điềm Điềm nhớ lại quãng thời gian trước kia.
Đối với người ngoài bọn họ cảm thấy trước kia mỗi ngày trôi qua của nhà họ Trần là cực khổ. Nhưng bản thân cô lại không cảm thấy như vậy.
Rốt cuộc thì thời gian nào đi nữa thì Trân Thanh Phong vẫn luôn đối xử tốt với cô, nhà họ Trân luôn đối xử tốt với côI
Hiện tại nhớ lại, trước kia đúng là ăn uống khó khăn thật, nhưng mà so nhà bọn họ với nhà người khác thì cô vẫn được ăn ngon đấy chứ! Mà đừng nói tới chuyện hồi đó cô và Trần Thanh Phong còn trộm ăn thêm cơm nữa mài
Cho nên muốn nói trước kia bọn họ khổ, Khương Điêm Điềm cảm thấy không đúng chút nào. Hiện tại nhớ lại cũng rất vui vê khoảng thời gian trước. Mà Bà Trần được khen nấu ăn ngon cũng rất vui vẻ.
Tuy rằng hai vợ chồng Khương Điềm Điềm nói bản thân không bận, nhưng mà vừa học vừa làm ở đài truyền hình, riêng Trân Thanh Phong còn có một khu phố ẩm thực và một trung tâm thương mại, thoạt nhìn thì hai người cũng chỉ cho thuê, vậy nên không cần nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà bọn họ chịu trách nhiệm về mặt hậu cần của khu trung tâm thương mại nên tính ra cũng khá bận rộn.
Thành ra khi hai vợ chồng già ở nhà, mọi thứ đều chỉ có thể nhờ Tiểu Thất và Bà Hoa giúp đỡ. Nhưng dù vậy thì hai vợ chồng già cũng không cảm thấy có gì không ổn cả, trải qua một thời gian bọn họ đã cải tạo thành công sân nhà của hai vợ chồng Khương Điêm Điềm.
Đối với biến hóa này, Bà Trân đắc ý dào dạt nói: "Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng mọi người cứ đợi qua một năm đi đảm bảo sẽ khác xưa rất nhiều."
Bọn họ trồng mấy cây hoa anh đào ở ven bờ tường, tuy không biết cái cây này có thể sống được hay không, nhưng mà nếu như sống thành công thì đợi tới ngày hoa nở đảm bảo sẽ rất đẹp cho mà xem.
"Mẹ còn trồng mấy loại quả nho và dâu tây cũng như các thứ khác ven tường, các con cũng đừng nghĩ đến việc chăm sóc nó sẽ cực, chuyện này Bà Hoa có thể phụ trách được nên cứ yên tâm!" Bà Trần trải qua mấy ngày cũng đã hiểu được bản lĩnh của Bà Hoa rôi.
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm nói: "Thật là tốt quá rồi, nếu vậy thì sang năm chúng con sẽ có nho với dâu tây ăn đúng không ạ?”
Bà Trân đắc ý gật đầu đáp: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, con cứ đợi đi!"
Lúc đầu cái sân còn trống trải, hiện tại thì đã phồn hoa hơn rồi, ngoại trừ cái đường đi được lót bằng sỏi ra thì nhìn những chỗ khác đã được phủ xanh biếc.
Bây giờ tính ra hoa chưa nở đi nữa nhưng mà nhìn thấy mấy màu xanh biếc này cũng thấy đẹp rồi.
Dù sao thì màu xanh lá luôn mang cho người ta cảm giác sức sống bừng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận