Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 27
Khương Điềm Điềm cũng thấy cô quá ư là may mắn, lúc nãy còn cho rằng tôm nhỏ hơi nhiều, thế mà loáng cái đã có người muốn chia sẻ với cô!
Chuyện hạnh phúc nhất trong đời không gì hơn thế này!
Khương Điềm Điềm: "Chị dâu, thế chị định lấy thế nào?"
Tô Tiểu Mạch: "Thứ tốt thế này mà em cũng cho chị, chị trả em 5 đồng nhé."
Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô nói: "Em muốn giữ lại một ít để ăn, không thể cho chị hết được. Với cả..." Cô so đốt ngón tay, nói: "Em còn muốn làm mắm tôm nữa."
Cô vẫn còn cố chấp với mắm tôm lắm.
"Em đã hứa sẽ đưa cho thím một ít rồi."
Tô Tiểu Mạch nói tiếp: "Thế này đi, em cứ lựa một chậu tôm to đi. Còn lại đưa chị hết, chị vẫn trả em 5 đồng, có điều em chi muối nhé. Chị sẽ dùng đầu tôm làm mắm. Mắm tôm mỗi người một nửa, em thấy thế nào?"
Khi hai bên bàn bạc xong xuôi, Tô Tiểu Mạch mới giải thích lý do vì sao cô lại phấn khích khi thấy tôm đến vậy: "Chị nghe trong huyện nói có vài công xã đã phát hiện dịch lợn, chị sợ một thời gian nữa thịt heo sẽ tăng giá, đến khi ấy chúng ta khó mua nổi thịt heo, nên không phải cần nghĩ cách khác sao? Hơn nữa dù có mua được nhưng nếu dịch lợn vẫn tiếp tục, thì dù chúng ta dám bán, người ta chưa chắc đã dám mua! Lỡ như đó là heo chết vì dịch thì sao? Vì vậy lúc này chị muốn lên kế hoạch sớm."
Tô Tiểu Mạch: "Mắm tôm? Chị chỉ cần thân tôm thôi, còn chúng ta có thể dùng đầu tôm làm mắm! Không lo, chị biết làm! Để chị."
Tô Tiểu Mạch mỉm cười: "Vậy quyết định thế đi."
Tuy bán lấy tiền quan trọng, nhưng ăn uống vẫn quan trọng hơn á.
Tô Tiểu Mạch: "Dùng nước muối là được. Hơn nữa chúng ta cũng bán tháo mà."
Bà Trần nghĩ, quả nhiên con dâu út của bà là tốt nhất mà! Thế là bà nói: "Bán lấy tiền quan trọng hơn, thím không cần đâu."
Khương Điềm Điềm và bà Trần nghe mà gật đầu lia lịa, cảm thấy rất có lý.
Khương Điềm Điềm không phải là kiểu sẽ đổi lương thực thành tiền.
Khương Điềm Điềm cương quyết: "Đã nói rồi mà thím."
Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp: "Được ạ!"
Cô còn nhớ heo ở đại đội họ vẫn đang bình thường, bỗng có đại đội chạy đến 'thỉnh kinh', nói là muốn xem bọn họ chăm sóc thế nào mà chỉ có đại đội họ tránh được nạn. Kết quả người kia vừa đi không lâu thì heo đã có chuyện.
Khương Điềm Điềm: "?" Thuận lợi vậy á hả?
Cũng không hẳn là ai đó có ý đồ xấu, chỉ là bọn họ suốt ngày làm việc trong chuồng heo, tự dưng lại lẻn tới bên này, khó tránh khỏi mang theo mầm bệnh.
Khương Điềm Điềm: "Nhưng thứ này không để lâu được đâu."
Nói tới đây, Tô Tiểu Mạch lại nhắc nhở Khương Điềm Điềm: "Em làm việc ở chuồng heo thì nhớ để ý đấy, đừng để người ngoài thôn lui tới."
Cô tủm tỉm: "Cám ơn chị dâu đã nhắc nhở."
Khương Điềm Điềm lập tức nghiêm túc đáp:"Em biết rồi ạ."
Nếu suốt ngày đánh gà bay chó chạy thì khéo không bao giờ hết.
Khương Điềm Điềm hiểu ngay.
Bà Trần gật đầu: "Vẫn là cháu biết tính toán, thím cũng không thích suốt ngày tới công xã."
"Chị nghe nói người đến người đi dễ truyền bệnh lắm, em vẫn nên cẩn thận thì hơn. Đừng để dã tràng xe cát. Nhất là người ở đại đội khác, ai biết bọn họ có tâm tư gì." Tô Tiểu Mạch không nói thẳng nhưng cũng đã nhắc rất rõ ràng rồi.
Bà Trần: "Thế cũng được."
Cô lấy lại tinh thần rồi nói: "Mẹ à, mỗi một khoản tiền chi ra con đều ghi sổ hết, bất kể là tiền nhập hàng hay tiền đã tiêu, cứ mỗi mười ngày con sẽ thống nhất tính tiền với mẹ."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô có thể không nhớ kịch bản, nhưng Tô Tiểu Mạch chắc chắn vẫn nhớ! Vả lại người ta còn có hào quang nữ chính mà.
Khương Điềm Điềm nhận 5 đồng của Tô Tiểu Mạch, lấy ra hai bịch muối ở trong tủ rồi hỏi:"Chừng này đủ không chị?"
Tô Tiểu Mạch vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nói:"Đủ rồi, dùng không hết chị sẽ trả lại em. Nhưng mà, sao trong nhà em còn nhiều muối vậy?"
Khương Điềm Điềm: "Lần trước đi công xã nên em mua, đường thì xa, không biết bao giờ mới đi nữa nên em mua nhiều chút. Như thế cũng không cần phải thường xuyên đến trong trấn làm gì."
Trọng điểm: Không để người ngoài tiếp xúc chuồng heo!
Các cô con dâu hòa thuận thì bà Trần cũng lấy làm mừng, bà không phải là bà già cổ hủ, sợ con dâu liên thủ đối nghịch với mình, mà bà biết, con dâu thảo hiền, trong nhà hòa thuận mới là lẽ phải.
Cô cũng không mong trong đội xuống dốc, dù gì mọi người còn phải dựa vào nhau sống qua ngày.
Tô Tiểu Mạch mỉm cười: "Có gì đâu."
Thật ra trong lòng bà khá ngứa ngáy, nghĩ tới con dâu có nhiều tiền là bà đã cảm thấy sốt ruột lắm rồi, nhưng giờ buôn bán vẫn chưa đâu vào đâu, bà không tiện đòi tiền, sợ nó nghỉ khỏe.
Nếu Tô Tiểu Mạch mà nghỉ thật thì công việc này cũng không có ai thế cho.
Mấy đứa con dâu khác trong nhà nhìn là biết toàn vô dụng, chỉ còn lại thằng con út là biết làm. Mà khỏi nói luôn, lười như hủi, chắc chắn nó sẽ không đi.
Chính vì vậy nên bà Trần không còn cách nào khác.
May mà Tô Tiểu Mạch chủ động đề cập, bà Trần yên tâm phần nào.
"À phải rồi, mẹ này, con có một việc lớn nữa." Nhắc đến đây, trông Tô Tiểu Mạch có phần phấn khởi,"Con có một khách hàng quen, đều đặn mỗi ngày mua hai cái bánh bao, đúng lúc trong nhà có họ hàng làm tiệc đầy tháng cho con, thế là đặt ở con 100 bánh bao thịt và 100 quả trứng gà. Bảo con mai đưa tới. Ngày mai con phải chuẩn bị đủ 200 phần."
Bà Trần: "Trời, còn có việc tốt thế ư! Đáng tin không?"
Tô Tiểu Mạch nhoẻn miệng, cực kỳ mừng rỡ, cô nói nhỏ: "Đáng tin ạ, con đã thăm dò rõ rồi, nhà người kia là lãnh đạo nhỏ của xã mua bán trong huyện. Con cũng ám chỉ với cô ấy là con không chỉ làm một mình, con còn có băng đảng. Nếu cô ấy dám lừa con hả, con còn có quan hệ với đằng đó đấy! Tới lúc đó anh em của con sẽ báo thù cho con!"
"Phì!" Khương Điềm Điềm không nén nổi cười phì.
Khương Điềm Điềm làm nũng: "Thím giúp cháu được hông ạ?"
Bà Trần còn chưa lên tiếng thì Tô Tiểu Mạch đã nói:"Không cần, em ngủ sớm đi, muộn rồi cũng không có sức, em cứ nghỉ ngơi đi. Tuy là 200 phần nhưng mình chị làm được. À phải rồi, em lựa một chậu tôm giữ lại mà ăn."
Cô xắn tay áo, nói: "Việc hôm nay nhiều không ạ? Cháu có giúp được gì cho mọi người không?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Cháu nói thật mà thím."
Bà Trần vui vẻ bảo: "Cái con bé này, đúng thật là... biết nói gì cháu đây."
Khương Điềm Điềm: "Mọi người siêu tốt luôn."
Khương Điềm Điềm hùng hồn nói: "Thế nào là biết ăn nói ạ! Cháu chỉ nói lời thật lòng thôi, thím à, tuy cháu không đi đây đi đó nhiều, nhưng cháu biết mẹ chồng nhà người ta trông như thế nào. Như thím đây là thật sự quá tốt luôn á. Nên cháu vẫn luôn thấy mình vô cùng may mắn. May mà chú thím đều là người tốt, còn rất tiên tiến. May mà các anh chị đây đều là người tốt. Khoan nói người ngoài nha, cháu biết nè, chị Vương sống với chị em dâu trong nhà không được hòa thuận như vậy đâu!"
Cô chống cằm, vui vẻ nói: "Mọi người tốt bụng thật đó, chị dâu năm thì chỉ điểm cho cháu, còn làm bữa sáng cho cháu nữa. Chị dâu hai thì giúp cháu làm việc. Tốt quá chừng."
Tô Tiểu Mạch ngạc nhiên nhìn Khương Điềm Điềm, lắp bắp:"Chị, chị dâu hai làm việc giúp em?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy á!"
Cô cảm khái:"Đúng là người tốt mà."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Là do cô không hiểu rõ người trong nhà này ư?
Dâu hai suốt ngày ỷ có mẹ với thân phận dâu trưởng mà huênh hoang ra vẻ. Không nhờ chị ta làm việc đã đành, nay còn đi giúp á?
Không rõ là do cô mắt mờ hay thế giới này thay đổi quá nhanh.
Bà Trần: "Cái con bé này, biết ăn nói quá."
Khương Điềm Điềm chắp tay trước ngực, nói: "Cháu đúng là quá quá xá may mắn nên mới tìm được chàng trai tốt như anh Tiểu Phong, rồi cũng gặp được người thân như thím với các chị, cháu đúng là siêu may luôn. Cháu thấy chắc chắn kiếp trước mình đã làm rất nhiều việc tốt, nếu không vì sao kiếp này lại may vầy nè."
Bà Trần và Tô Tiểu Mạch hé môi, gương mặt ngập vẻ tươi cười.
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Mọi người thông minh thế rồi thì cần gì cháu thông minh nữa! Cứ đi theo mọi người là đủ."
Bà Trần đẩy vai Khương Điềm Điềm, nói:"Cháu cũng học chị dâu năm của cháu đi, thật là đứa vô tâm vô phế."
Bà Trần nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch, đoạn nói: "Ừ, con xử lý phải lắm."
Bà Trần: "Được!"
Bà chủ động: "Thím làm việc này cái roẹt! Điềm à, nếu cháu tin thím thì để thím. Thứ này nhớt nhát còn châm chích. Nhìn đôi tay nhỏ choắt của cháu đi, trắng trẻo mịn màng, đừng để xước da."
Khương Điềm Điềm: "Vâng!"
Cô thật sự không coi mình là người ngoài, cũng không coi bà Trần là ai xa lạ: "Thím ơi, thím chọn con to to tí nha, ngày mai nhân khi không có ai, thím cháu mình gọi thêm anh Tiểu Phong rồi ba người ăn chung."
Bà Trần: "..."
Sau một giây im lặng ngắn ngủi, bà Trần bỗng vui mừng, con bé này không xem bà là người ngoài đây! Đúng là cô bé ngoan! Trong nháy mắt, mặt bà nở rộ biến thành hoa cúc.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Mấy người bàn chuyện ăn vụng thì có thể giấu tôi được không? Không xem tôi là người ngoài thì thôi, còn không sợ tôi mật báo à.
Nhưng tuy nghĩ vậy, cô vẫn bật cười. Chung đụng với người như Khương Điềm Điềm thật thoải mái, không cần phải cân nhắc nhiều, cũng không cần suy nghĩ toan tính, người như thế rất dễ chịu.
Có chăng cũng chỉ những ai chưa từng trải qua khổ nạn và mưu tính mới giữ được trái tim thuần khiết, ngây thơ trong trắng như vậy.
"Sáng mai chị gói bánh bao nhân tôm cho em nhé?"
Khương Điềm Điềm: "Hay quá!"
Cô vui vẻ: "Cho thêm ít trứng với rau hẹ là hết xẩy luôn."
Tô Tiểu Mạch cười: "Được!"
Cô nhìn bà Trần, hỏi: "Nhà ta còn bao nhiêu trứng gà vậy mẹ? Mẹ cho con đi, lấy theo giá của công xã, tính 1 quả 3 xu."
Bà Trần: "Toàn là đồ trong nhà, bán đi thì cũng là của nhà, tính tiền cái gì..."
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc: "Chúng ta buôn bán mà mẹ, phải rạch ròi rõ ràng thì mới biết lời bao nhiêu, mẹ nói xem đúng không?"
Nghe cô nói vậy, bà Trần bừng hiểu, gật đầu đáp: "Được rồi!"
Bà nói: "Mẹ trữ được 20 trứng, con cần bao nhiêu?"
Nếu không phải bà có thằng con trai vô tích sự suốt ngày trộm trứng thì e là đã trữ được nhiều hơn nữa, nghĩ tới đây bà lại thấy đau lòng.
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Mẹ, mẹ không nhớ con mới nói gì à? Con còn nhận việc 100 bánh bao nhân trứng! Chúng ta phải làm đấy! Trừ 100 trứng gà bên đó ra, con còn định làm 50 bánh nhân tôm trứng bán thử một mẻ coi sao."
Bà Trần ngạc nhiên mở lớn mắt, bà có nghe là 100 bánh bao, nhưng không để ý là còn có 100 trứng gà nữa.
Bà cuống lên: "100 trứng? Đi đâu lấy đây!"
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ hỏi quanh xóm giúp con coi có không, chúng ta góp từ từ. Giá thu mua giống công xã, 1 quả 3 xu, mọi người cũng đỡ công đến công xã đổi trứng, con thấy chắc mọi người sẽ đồng ý thôi."
Bà Trần gật đầu: "Chuyện tốt thế này, dĩ nhiên là đồng ý rồi."
Bà hỏi: "Con định bán thế nào?"
Tô Tiểu Mạch: "Con luộc 100 quả rồi đem đi, 4 xu 1 quả."
Bà Trần kích động: "Quá được, quá được! Vậy để mẹ đi đổi!"
Tô Tiểu Mạch gọi bà lại, nói: "Nếu có ai hỏi thì mẹ cứ bảo là con làm thay người ở xưởng, có người mừng thọ muốn đổi một chút."
Bà Trần nhìn cô với ánh mắt "con yên tâm", bảo: "Chuyện này còn cần con dạy hả? Chưa nghe câu gừng càng già càng cay bao giờ à? Có chút chuyện đó bộ mẹ không nói láo được chắc?"
Tô Tiểu Mạch cười: "Vậy làm phiền mẹ ạ."
Thấy hai người đã bàn bạc xong, Khương Điềm Điềm giơ tay nói: "Chị dâu, cái đó, chị vào huyện có thể đem ít đồ về giúp em được không?"
Tô Tiểu Mạch: "Em muốn đem cái gì?"
Khương Điềm Điềm: "Em muốn mua lạc ạ!"
Khỏi bàn luôn, Trần Thanh Phong cho cô một hạt lạc là con sâu thèm ăn trong cô đã ngo ngoe rồi đây.
Cô lại nghĩ, lạc ăn được lắm chứ, vừa có dinh dưỡng lại tiện nữa.
Tô Tiểu Mạch: "???"
Bà Trần nhăn mặt, chậm rãi nói: "Có phải hôm nay thằng nhãi Trần Thanh Phong lại trộm lạc rồi không!"
Khương Điềm Điềm: ...
Cô vội vàng nói: "Không, không có đâu!"
Đôi mắt nhỏ lúng liếng, tuy rất muốn khẳng định chắc chắn nhưng vẻ mất bình tĩnh đã bán đứng cô.
Bà Trần: "Cháu khỏi lừa thím, thím còn không hiểu thằng chết tiệt kia hả? Nó có lúc nào chịu ngoan ngoãn làm việc đâu. Thím biết ngay mà, nó chủ động đi làm việc là đã thấy bất an rồi, y chóc luôn, dám trộm lạc kia à."
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Chỉ, chỉ một xíu xìu xiu thôi à, không đủ ăn một bữa nữa, chỉ xíu thế này thôi!"
Thấy không lừa được nữa, Khương Điềm Điềm vội biện hộ thay Trần Thanh Phong: "Cũng không phải anh Tiểu Phong không cho thím đâu, mà là sợ chú đánh á. Thật ra anh ấy chỉ lấy có một tí tị ti thôi, thím nghĩ coi, nếu lấy nhiều thì đã bị người ta phá hiện rồi, đâu đến lượt ảnh."
Bà Trần: "Dĩ nhiên thím biết chuyện này."
Khương Điềm Điềm so ngón tay: "Vì cháu ăn chưa đủ, nên mới muốn mua thêm chút..."
Bà Trần quả quyết: "Cháu không cần chị dâu cháu vào nội thành mua làm gì, trong thành làm gì bán thứ này, nếu có bán thì cũng phải đến chợ đen gì đó. Đáng sợ lắm! Chuyện này cháu cứ giao cho thím."
Khương Điềm Điềm: "Hở???"
Bà Trần: "Ở đại đội quê ngoại của thím chủ yếu bán ngũ cốc hoa màu, nhiều lắm. Để thím đi đổi một ít cho cháu, cháu muốn bao nhiêu?"
Đổi như thế sẽ an toàn hơn là đến chợ đen mua.
Hơn nữa cũng không sợ thét giá!
Khương Điềm Điềm lập tức đưa 5 đồng mới vào tay mình ra, nói: "Chừng này ạ."
Cô thận trọng hỏi: "Có thể đổi được bao nhiêu ạ?"
Bà Trần: "Hồi năm ngoái thì 3 mao rưỡi 1 cân, thím đoán năm nay cũng không lệch nhiều đâu. Hơn 10 cân là có thể đổi được."
Nghe nói thế, Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Thế đổi hết đi ạ."
Bà Trần: "Thành."
Bà cất tiền rồi lập tức ra khỏi cửa, về nhà khuyến khích chuyện trứng gà.
Tô Tiểu Mạch thì bảo: "Em đúng là đứa vô tâm vô phế."
Nói đoạn, chị khoát tay bảo: "Em đi rửa mặt đi. Ở đây không có chỗ của em đâu."
Khương Điềm Điềm: "... ?"
Sao ai cũng nói cô vô tâm vậy cà?
Tuy trông cô có vẻ thiệt thòi, nhưng thực chất cô vẫn đang chấm mút của mọi người đó!
Khương Điềm Điềm rất không hiểu logic của mọi người với cô khác chỗ nào, nhưng cô biết cô và anh Tiểu Phong có cùng suy nghĩ.
Quả nhiên hai đứa ăn ý nhất mà.
Khương Điềm Điềm thấy Tô Tiểu Mạch không có ý nói nhiều, ngoan ngoãn chuẩn bị nước nóng tắm rửa, ngày nào cô cũng phải đến chuồng heo, người khác nghĩ thế nào cô không quan tâm, nhưng cô không chịu được cái mùi phân hôi thối đó. Khương Điềm Điềm dọn dẹp xong, thấy Tô Tiểu Mạch đã bóc nửa chậu tôm, bắt đầu làm mắm, cô cảm thán từ trong thâm tâm, nữ chính đúng là giỏi quá đi!
Nên người ta mới là nữ chính.
Còn cô chỉ là em dâu của nữ chính, thân phận người qua đường.
Khương Điềm Điềm cũng không nán lại hàn huyên nữa, người ta không cần cô làm, cô cũng vui vì khỏi phải làm, chạy ù về phòng nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau, bà Trần vừa về tới nhà thì nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy vọng ra.
Bà Trần: "... Con bé đi ngủ rồi à?"
Tô Tiểu Mạch nén cười, đáp: "Vâng! Bé em vô tư quá."
Bà Trần im lặng, từ trong thâm tâm gật đầu, nói: "Quả thật."
Chính vì vậy nên bà Trần rất thương Khương Điềm Điềm.
Con bé này không có chút tính toán mưu mô xỏ lá gì với mình, sống chung thoải mái vô cùng!
"Mẹ đưa con hơn 70 trứng. Ba chị dâu con về nhà ngoại rồi, sẽ đổi một ít đem về cho con." Với nhiều người, có thể không cần đi công xã mà vẫn đổi được trứng thì đúng là tuyệt vời.
Mấy cô con dâu nhà bà nghe thế, cảm thấy phải giữ chuyện tốt này lại cho nhà ngoại mình mới được.
Không phải ư, ai mà muốn lết thân đi bộ nửa tiếng một tiếng làm gì.
Nhưng điều này cũng càng nhắc nhở bà Trần, tạm thời không thể để lộ chuyện buôn bán của Tô Tiểu Mạch với ba cô con dâu kia được. Nếu không, khó đảm bảo tụi nó không tiết lộ với bên nhà ngoại!
Hễ chuyện này mà truyền đi, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ không xong đâu.
"Chuyện này con cứ yên tâm, mẹ đã nhắc tụi nó rồi."
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ làm việc thì con yên tâm."
Hai người bận tới bận lui, bà Trần nói:"Nếu buôn bán đắt thì Tết năm nay nhà ta ấm áp rồi. Nhưng Mạch à, con phải chú ý an toàn đấy. Dù là gì đi nữa thì an toàn vẫn xếp nhất, đừng để bị ai bắt được."
Tô Tiểu Mạch ngẩn người, ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, đáp một tiếng.
Hai người bận tới tận nửa đêm, bà Trần về nhà lấy hết trứng gà sang, ba cô con dâu về nhà ngoại cũng đổi được trứng gà rồi, thậm chí không ít tẹo nào, cả thảy được hơn 40 trứng. Tô Tiểu Mạch luộc 100 trứng, số còn lại đem làm nhân bánh: tôm + trứng + hẹ.
Mẹ chồng nàng dâu bận tới hơn nửa đêm, khi trời còn chưa hửng sáng đã bắt đầu hấp bánh luộc trứng.
Khi Khương Điềm Điềm tỉnh dậy thì thấy Trần Thanh Phong đã đến, cô tò mò: "Anh Tiểu Phong, sao anh lại ở đây!"
Trần Thanh Phong cười: "Hôm nay anh cũng lên thị trấn mà, vừa hay xách đồ giúp chị dâu năm."
Anh vừa cắn bánh bao vừa nói: "Ngon lắm á, em mau dậy ăn đi."
Khương Điềm Điềm tiến tới, nhắc: "Em chưa đánh răng nữa."
Động tác của cô rất nhanh, Trần Thanh Phong nghĩ linh tinh: "Mẹ anh đúng là quá đáng, bảo anh làm việc mà chỉ cho mỗi một cái bánh bao, anh khổ quá mà, đúng là con rơi con rớt."
Bà Trần trợn mắt nhìn thằng con, hoàn toàn phớt lờ nó.
Tô Tiểu Mạch thì cứ bận chạy ra chạy vào.
Chỉ có Khương Điềm Điềm cổ vũ: "Anh Tiểu Phong của em đáng thương quá, nhưng không sao! Em mua cho anh!"
Trần Thanh Phong: "Ôi chao, vẫn là vợ anh hiểu rõ anh nhất!"
Bà Trần không nhịn nổi nữa: "Cái thằng không biết xấu hổ này! Còn chạy đến chỗ con gái người ta đòi ăn đòi uống hả!"
Trần Thanh Phong ấm ức:"Con có đâu, con không hề!"
Bà Trần: "Mày không có chân cẳng, là đồ bỏ đi."
Trần Thanh Phong: "..."
Đúng là mẹ ruột của anh, suốt ngày toàn mắng.
Oan thị mầu quá hu hu.
Bà Trần: "Chừng này 10 bánh bao, 5 nhân tôm trứng, 5 nhân thịt, mày đưa cho chị mày! Mẹ nói cho mày biết, dù chị mày cho mày thì cũng cấm mày ăn, nếu mẹ mà biết mày ăn bánh bao của chị thì liệu hồn mẹ đấy."
Trần Thanh Phong: "Vầng."
Khương Điềm Điềm:"Phì."
Cô lấy ra 3 xu, nói: "Cháu lấy 2 nhân tôm 1 nhân thịt."
Ngoại trừ ngày đầu tiên ăn 3 cái bánh bao, những ngày khác Khương Điềm Điềm chỉ ăn 2 cái. Khoảng sau trưa thỉnh thoảng cô sẽ ăn thêm 1 quả trứng gà làm bữa ăn nhẹ, có lúc thì không. Nhưng cô cũng không mua nữa. Còn hôm nay là ngoại lệ.
Khương Điềm Điềm hùng hồn: "Sao cháu có thể bỏ mặc anh Tiểu Phong của cháu được?"
Bà Trần và Tô Tiểu Mạch cùng ngoái đầu nhìn Trần Thanh Phong, sắc mặt rạn nứt vì khó nói nổi nên lời.
Trần Thanh Phong đắc ý: "Mẹ với chị hâm mộ cũng vô ích."
Bà Trần: "Ra ngoài đừng có nói mày là con tao." Đúng là quá mất mặt.
Tô Tiểu Mạch: "Khụ khụ khụ!" May mà chồng cô không như thế!
"Nếu lỡ anh Thanh Tài của tụi bây hỏi sao đem theo nhiều đồ vậy..." Bà Trần nhắc đến chuyện chính.
Trần Thanh Phong xua tay: "Ôi mẹ ơi là mẹ, con mà còn không lừa được ảnh hả? Về phương diện nói láo lừa người thì con là tổ tông của mọi người đấy."
Bà Trần: "Tổ tông? Mày muốn làm tổ tông của ai? Tao phải đánh chết mày!"
Trần Thanh Phong: "..."
Quả là mẹ già hung dữ.
Khương Điềm Điềm: "Ha ha ha."
Tuy mọi người bận rộn nhưng lại xuất phát lên đường sớm hơn mọi khi.
Khương Điềm Điềm khóa cửa, chạy tới chuồng heo, hôm nay không có Trần Thanh Phong giúp, cô còn phải làm nhiều việc lắm, hức hức, lại là một ngày vất vả nữa rồi.
Nhưng khi trông thấy chị Vương, Khương Điềm Điềm lập tức thuật lại rõ ràng đề nghị của Trần Thanh Phong và chỉ điểm của Tô Tiểu Mạch. Chị Vương rất tán thành, chị nuôi rất nhiều heo nên hiểu rất rõ tình huống.
Chị nói: "Được, để chị đến đại đội một chuyến, chuyện này phải cần đại đội thông báo, người trong thôn chúng ta có thể để ý, không để thôn khác tới."
Chị hùng hùng hổ hổ, Khương Điềm Điềm cũng chuẩn bị đồ, đeo gùi lên núi, heo cần ăn hằng ngày nên không thể không chuẩn bị được.
Heo có da có thịt thì bọn họ mới được chia thịt heo đó á!
Một mình Khương Điềm Điềm lên núi, nhưng đi chưa được bao lâu thì đã thấy chị dâu tư Trần mỉm cười đứng trên đường.
Khương Điềm Điềm: "Chị dâu tư? Tình cờ quá."
Chị dâu tư Trần cười cười: "Không tình cờ đâu, chị đứng đây đợi em đấy."
Khương Điềm Điềm: "?"
Chị dâu tư Trần: "Đi, chị giúp em cắt cỏ heo."
Khương Điềm Điềm: "??"
Sao thế giới này huyền bí vậy cà!
Sao ai cũng tốt với cô thế.
Khương Điềm Điềm: "Thế việc của chị xong chưa ạ?"
Chị dqqu tư Trần: "Chị lén đi một lát, không ai thấy đâu, đi thôi, chị giúp em."
Khương Điềm Điềm: "???"
Vậy là thật sự đến giúp cô á hả.
Cô lập tức cười thật tươi, nói: "Cám ơn chị dâu tư, chị đúng là người tốt."
Chị dâu tư Trần mím môi cười nói: "Là người một nhà cả mà, chuyện nên thôi."
Khương Điềm Điềm vui vẻ: "May mà có các chị giúp em, chứ mình em cũng không dám lên núi đâu."
Chị dâu tư Trần nghĩ, đúng là Khương Điềm Điềm không lên núi nhiều, đừng nói là lên núi, nó còn không đi chơi nhiều nữa! Lại cảm thấy mình quả là mạnh hơn con bé. Nghĩ tới đây, chị lập tức đắc ý. Trong mấy cô con dâu trong nhà, chị tự nhận mình là người có kiến thức, có thể đánh bại dâu hai xếp hạng một!
Chị nói: "Lo gì, có chị đây! Chị nói em biết, trên núi cũng không an toàn đâu, thú hoang nhiều lắm. Nhưng chị không sợ, chị đi cũng như đi trên đất bằng. Biết vì sao không?"
Khương Điềm Điềm phối hợp lắc đầu: "Không ạ!"
"Hồi nhỏ chị với em trai thường xuyên lên núi, núi non cũng như sân sau nhà chị, có gì phải lo? Chị không giống mọi người đâu."
Chị càng nói càng đắc ý: "Em trai chị còn là bạn học cấp 2 với chú sáu đấy, hai đứa vẫn thường chơi chung với nhau."
Khương Điềm Điềm:"Hở? Thế giờ ảnh còn ở trong thôn không?"
Chị dâu tư Trần khựng lại, có vẻ buồn buồn: "Nó vào huyện an cư rồi."
Nhắc đến đây, chị càng thêm buồn: "Sống không sung sướng gì."
Khương Điềm Điềm không hiểu, không phải ai cũng thích làm công nhân à? Sao chị dâu tư không khoe ta?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo: "Vậy chị dâu, mình đi ha?"
Chị dâu tư hất đầu, nói: "Em xem, đi theo chị còn cần đi đường chính? Phí trình độ của chị quá! Chị nói em hay, bên này có đường tắt, chị biết. Bình thường không ai đi đâu, mà bên này cỏ còn nhiều hơn chỗ khác. Chúng ta làm cũng nhanh nữa!"
Khương Điềm Điềm: "Í í í."
Cô đi theo dâu tư Trần, đúng là chị không hề nói sai, tuy bên này hơi khó đi nhưng thực vật rất phong phú, Khương Điềm Điềm mừng rơn: "Chị dâu, chị lợi hại quá! Cả anh Tiểu Phong với chị dâu hai cũng không biết đường tắt này đâu."
Chị dâu tư Trần: "Bọn họ thì biết cái gì!"
Chị đắc chí nói:"Bọn chị đâu giống nhau, chị nói rồi, đây là sân sau nhà chị mà."
Chị dâu tư Trần còn ra vẻ hiểu biết: "Chị nói em biết, đi lên phía bên này sẽ gặp một cây anh đào, giờ thì chưa ăn được, nhưng đợi ít bữa nữa..."
Nói đến đây, chị bỗng im bặt, lập tức rầu rĩ.
Mải chém gió mà suýt thì tiết lộ cả căn cứ bí mật của mình rồi.
Chị dâu tư Trần hối hận, chị nhìn Khương Điềm Điềm bảo: "Chị nói em nghe, chị tiết lộ nơi quan trọng như vậy với em thì em không thể lừa chị được. Không thể lén hái hết quả ảnh đào đâu đấy."
Khương Điềm Điềm: "Chị dâu à, tự em còn không dám lên núi kia mà. Đừng nói là đường tắt bên này, tới đường chính em cũng sợ chết đi được."
"Không phải em có chú sáu hả? Em đừng gạt chị, cái thằng Tiểu Lục đó từ nhỏ đã rành rẽ trên núi lắm, mũi còn thính hơn chó. Trên núi có bao nhiêu cây ăn quả là nó biết tất. Nhưng chưa bao giờ thấy nó đem cho các chị ăn cả! Chị nói với em, em đừng có hùa với nó lừa chị, không là chị sẽ đánh em dấy."
Chị dâu Trần ỷ mình sung sức mà uy hiếp Khương Điềm Điềm.
Nhưng Khương Điềm Điềm nào sợ, cô cười đáp: "Chị dâu, chị mới nói có cây ăn trái nào ảnh cũng biết, thế sao chị biết ảnh không biết bên này."
Chị dâu tư Trần: "..."
Chị nghĩ ngợi, đoạn bảo: "Nếu chú ấy mà biết thì không phải đã hái sạch từ lâu rồi sao? Nhưng năm nào chị cũng lên hái thì thấy vẫn còn mà. Nói tóm lại, cấm em nói!"
Khương Điềm Điềm: "Vâng vâng vâng, em không nói, nhưng chị dâu à, nói thật nha, thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, dù người khác biết thì cũng chưa chắc là em nói. Với lại vì sao chị biết năm ngoái không ai hái? Nói không chừng mấy trái chị thấy là trái còn dư á."
Chị dâu tư Trần: "!!! Không vặt sạch trái mà về?"
Khương Điềm Điềm buông tay: "Sao em biết được?"
Không rõ vì sao mà khi nghe Khương Điềm Điềm nói thế, chị dâu tư Trần cảm thấy, hình như trái anh đào trên núi cũng không còn lại bao nhiêu!
Thấy chị dâu tư Trần sắp đờ người, Khương Điềm Điềm bảo: "Chị đừng buồn, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì. Chị siêng canh chừng là được! Không phải sẽ biết là nhiều hay không à."
Nói như thế, chị dâu tư Trần gật đầu: "Em nói có lý!"
Khương Điềm Điềm: Vui quá! Lại thêm người nữa có thể lên núi với mình rồi!
"Hay bây giờ chúng ta thử đi xem thế nào nhé."
Khương Điềm Điềm: "Vâng ạ."
Cô vẫn chưa ăn anh đào rừng bao giờ, không biết có giống quả cherry không ta.
Hay là phiên bản mini vô hạn?
Khương Điềm Điềm theo chị dâu tư Trần lên núi, quả nhiên đi không lâu thì thấy một cây cao. Chị dâu tư Trần: "Nó đó! Chị nói với em, cũng không phải chị khăng khăng chiếm đoạt cây này đâu! Nhưng cây này là chị bỏ tâm huyết ra đấy, năm nào chị cũng trộm ít phân đến bón. Tối khuya lắc khuya lơ còn phải lén lút, em nói xem có xứng không!"
Khương Điềm Điềm nhìn dâu tư Trần, bật ngón cái một cách thật lòng, nói: "Xứng ạ!"
Trời tối khuya mà còn trộm phân bón cây, này là xứng xứng lắm!
"Ai nói quả không phải của chị là có chuyện với em ngay à nha! Đây là nghị lực lớn biết mấy."
"Còn không phải à! Con bé nhà em, nói chuyện chị thích nghe lắm!"
Khương Điềm Điềm bỗng nghĩ đến điều gì đó, nói: "Nếu thật sự có người trộm thì em biết vì sao không trộm hết rồi."
Chị dâu tư Trần: "Vì sao?"
Khương Điềm Điềm tròn xoe đôi mắt: "Nếu như hái trộm hết, biết có người tranh với chị, vậy rốt cuộc ai là người sở hữu nó đây, và chị còn lấy trộm phân đi bón nữa không?"
Nghe nói thế, dâu tư đáp luôn: "Chắc chắn là không rồi."
Khương Điềm Điềm: "Đấy chị xem!"
Nói như vậy, dâu tư Trần vỗ trán: "Để chị đi xem!"
Vì bình thường có tâm ma nên chị cũng không dám lên núi. Sợ người khác nhìn ra manh mối, biết chị có một cây anh đào ở đây. Còn bây giờ vừa hay tới, chị sang coi chút, nói không chừng còn có đường tính toán.
Dâu tư Trần bước vội, đi tói dưới tàng cây trước mặt Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đi phía sau chị, thấy chị đếm tới hơn 40 thì ngơ ngác.
Khương Điềm Điềm: "???"
Chị dâu tư Trần lúng túng, ngoái đầu hỏi: "Em có, có biết đếm lớn hơn 40 không?"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô gật đầu,"Biết chứ! Nhưng mà đếm thế không được! Chị nhìn cây anh đào này đi, không hai ngàn thì cũng phải hơn một ngàn đó. Chị đếm như vậy không mệt à!"
Chị dâu tư Trần: "Hai ngàn!!!"
Khương Điềm Điềm đưa mắt quét một vòng, nói: "Em ước lượng thôi, đúng không nhỉ?"
Chị dâu tư Trần nghiến răng nghiến lợi: "Tám chín phần là có người hái rồi. Năm nào chị cũng hái được năm sáu trăm quả mà!"
Khương Điềm Điềm rơi vào trầm mê.
Chị hai này, chị biết đếm đúng không?
Cô nói: "Chị có thể đánh dấu lên mấy chỗ then chốt mà chị nhớ, làm nhiều vào, tới khi ấy nếu thật sự không còn thì chứng tỏ là có vấn đề còn gì."
Tuy Khương Điềm Điềm cảm thấy làm vậy cũng không nghĩa lý gì, bởi nói gì thì cũng là thứ trong núi, cho dù có bón phân đi nữa thì cũng không thể nói đấy là thứ của mình.
Nhưng thân là "người nhà", Khương Điềm Điềm luôn giúp người không màng lẽ phải.
Với cả, người này cũng đúng là thất đức.
Dựa theo việc làm của "người vô danh" này, rõ ràng hắn biết chị dâu tư sẽ bón phân nuôi cây nên mới không hái hết, dụ dỗ chị dâu Trần thu hoạch để tiếp tục phục vụ. Nhìn xem, thất đức ơi là thất đức.
Thứ trong núi cũng không nói là của ai được đâu!
Nhưng mà mình bẫy người ta thế thì có thất đức không?
"Chị dâu nè, em thấy chuyện này chị phải nói với mẹ thôi."
Khương Điềm Điềm lại đề nghị.
Chị dâu tư Trần: "Không thể!"
Chị thé giọng.
Đây là chị trợ cấp cho nhà ngoại đấy!
Nếu để bà Trần biết được thì trợ cấp gì nổi nữa!
Bà già ấy thà con gái trợ cấp cho mình thì được, chứ không cho con dâu trợ cấp nhà ngoại.
Khương Điềm Điềm bị chị hét làm đau tai, nhưng vẫn nói: "Được được được, chị không nói thì thôi. Không qua là em nghĩ, nếu chị nói với thím thì thím sẽ thu xếp cho các anh luân phiên canh gác. Chứ có mình chị thì mệt lắm!"
Chị dâu tư Trần kiên quyết: "Chỉ cần em không nói là được, dù mệt chị cũng phải tự tay bắt quả tang!"
Chị nghiêm túc nói: "Vợ chú sáu này, chị cũng không giấu gì em. Nhà ngoại chị sống cực lắm. Chị mà không hỗ trợ thì ở nhà sống không nổi mất."
Khương Điềm Điềm không biết chuyện này, cô gật đầu đáp: "Vâng."
Có lẽ do Khương Điềm Điềm nghiêm túc lắng nghe, chị dâu tư Trần ít khi dốc bầu tâm sự, bèn kéo tay cô nói: "Chị sống khổ lắm em ơi, em nhìn chị dâu hai dâu ba suốt ngày nhón cái này nhín cái kia, nhưng mà nhà ngoại của họ không tới nỗi vào đường cùng! Ngay đến nhà ngoại vợ chú năm cũng thế, tuy hơi nghèo nhưng cũng có mấy cô con gái trợ cấp còn gì! Nhà đó có bốn cô con gái, ngoài Tô Tiểu Mạch ra, những người khác toàn hận không thể hút xương tủy nhà chồng trút cho nhà ngoại! Nên đằng ngoại có bao giờ sống khổ đâu. Nhưng ngoại chị ấy! Cha mẹ chị thì giỏi rồi nhưng chị gái chị là quả phụ, một mình nuôi hai đứa nhỏ. Em trai chị gãy chân, tạm nghỉ việc trong thành phố. Mỗi tháng nó còn phải đi khám một lần, tiền kiếm được cũng không đủ đâu. Thỉnh thoảng cha mẹ chị còn phải bù cho nó, em nói xem nhà chị sống dễ dàng không?"
Tự dưng chị dâu tư Trần nhắc đến chuyện nhà, Khương Điềm Điềm vội an ủi: "Chị đừng buồn, rồi sẽ khá hơn mà."
"Có mấy lời, chị không cách gì nói ở nhà được, em nói coi chị đâu có dễ dàng gì? Nếu chị đỡ đần được nhà ngoại một hai thì bọn họ sẽ khá hơn chút."
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Em trai chị là bạn học với anh Tiểu Phong hả?"
Dâu tư Trần gật đầu: "Đúng vậy."
Chị nói: "Em trai chị là người đàng hoàng, nhưng số nó không may, ở trong thành phố làm biết bao việc. Cuối cùng làm ở trung tâm thể thao nào đó, làm nhiều không xuể, cuối cùng đi làm giáo viên. Lúc ấy em chị đã có công việc tạm thời ở thành phố rồi, tương lai sáng sủa, có hy vọng vào chính quy. Kết quả tình cờ thấy có người ức hiếp thầy giáo cấp 2 của nó, nó bảo vệ thầy, kết quả bị đánh gãy một chân."
Khương Điềm Điềm hít sâu một hơi.
Chị dâu tư Trần: "Nó bị gãy chân, cứ trời lạnh là đau nhức, còn phải bôi thuốc nữa. Nên phí tiền lắm."
Chị nói tiếp: "Anh rể chị mất rồi, mà nhà đó cũng đúng là vô lương tâm, thấy chị gái chị chỉ sinh được hai đứa con gái thì đuổi cả ba mẹ con về rồi chiếm nhà cửa ruộng đất. Còn viết cả thư đoạn tuyệt quan hệ, em bảo coi sao lại có loại thất đức tới vậy."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng là thất đức, đồ không biết xấu hổ!"
Cô nổi giận: "Đám người này rồi sẽ không được kết quả tốt, người xấu luôn gặp báo ứng."
Thấy Khương Điềm Điềm cũng bất bình đứng về phía mình, chị dâu tư Trần càng sung sướng, chị kéo tay Khương Điềm Điềm nói: "Còn không phải sao? Cuộc sống vô hậu vậy đấy, đám chết tiệt này, đáng đời không có con cái chăm sóc!"
Người với người sẽ khăng khít hơn bởi những bí mật nhỏ và những thấu cảm giận hờn!
Chị dâu tư Trần: "Chị gái chị biết chưng cất rượu, anh đào hái ở núi này mỗi năm có thể dùng để nấu rượu bán lấy tiền. Điềm Điềm chờ chị, năm nay chị gái chị cất rượu, chị sẽ cho em một vò!"
Khương Điềm Điềm mỉm cười, đáp: "Được ạ! Cám ơn chị dâu! Em thích uống rượu lắm!"
Khương Điềm Điềm nghiêm túc: "Chị yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói với ai khác chuyện này đâu!"
Cô chỉ lên cây anh đào trên núi, nói: "Nếu anh Tiểu Phong phát hiện, em cũng không để ảnh hái đâu!"
Chị dâu tư Trần cảm động rưng rưng: "Con bé nhà em tốt bụng quá."
Khương Điềm Điềm mỉm cười, vỗ vào tay chị mà nói: "Chị đừng khóc. Cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp hơn mà! Chị coi, nếu người tốt như chị mà sống không tốt, không phải ông trời không có mắt à? Chị phải biết nhé, có lẽ ông trời bận rộn quá, nhất thời chưa thấy được chuyện bên này, đợi ổng thấy rồi sẽ biết các chị là người tốt, cả nhà chị toàn là người tốt, mà đã là người tốt thì sẽ không phải chịu khổ nữa. Sẽ cho các chị cơ hội. Rồi các chị sẽ sống tốt hơn!"
Chị dâu tư Trần: "Đúng!"
Khương Điềm Điềm thấy dâu tư Trần vẫn buồn, cô an ủi: "Hơn nữa chị nghĩ đi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, những đại địa chủ của những năm trước bây giờ sống thế nào? Nên mới nói thời thế thay đổi là nhanh lắm. Chị dâu vui lên, phải sống lạc quan nhiệt tình nhất có thể. Rồi cuộc sống sẽ báo đáp lại chị hạnh phúc lớn lao nhất! Có lẽ không phải bây giờ, nhưng sẽ rất nhanh thôi! Chỉ cần cố gắng là luôn luôn có. Có lẽ là mai chăng?"
Tuy chị dâu tư Trần không hiểu lắm, nhưng lời Khương Điềm Điềm nói vẫn thấu lòng chị.
Người ngoài luôn nói với cha mẹ chị là, cuộc sống mà, phải luôn chống chọi! Còn hơn là chết đói sớm mấy năm. Dâu tư Trần không thích nghe những lời như vậy, nhưng hôm nay chị cảm thấy Khương Điềm Điềm nói rất đúng. Sống nhiệt tình lạc quan thì biết đâu ngày mai sẽ có hy vọng!
Chị lập tức đứng bật dậy, ngay một giây sau đã trở về với dáng vẻ hăng hái ban đầu: "Em tránh ra nào! Để chị cắt cỏ cho em!"
Khương Điềm Điềm: "... Vâng."
Nói ra thì người yếu nhất họ Trần chính là cô con dâu Khương Điềm Điềm này đây, dâu tư Trần đúng là không phụ với thân hình phốp pháp của mình, soạt soạt soạt một hồi, nhanh chóng chất đầy gùi cho Khương Điềm Điềm.
Chị nói: "Em đợi chị chút, chị làm tí nữa rồi sẽ đeo xuống núi phụ em."
Khương Điềm Điềm cười tít mắt: "Vâng ạ."
Chị dâu tư Trần nhìn gương mặt tươi tắn của cô, bụng thầm cảm thán: Cô vợ nhỏ của chú sáu đúng là người tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận