Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 91
"Chẳng lẽ bà nghĩ tôi còn là Khương Điềm Điềm trước kia bị tai nạn xe cộ sao?"
"Bà cảm thấy tôi là Khương Điềm Điềm thật sự sao?"
"Bà biết xuyên không là gì không?"
Khương Điềm Điềm cảm thấy nếu có một ngày có người nào đó đến bên tai cô thì thầm mấy lời như vậy, đảm bảo là cô sẽ xĩu ngay tại chỗ ấy chứ.
Mà hiện tại bản thân cô chỉ là một cái hồn ma thôi nên cũng không sợ hãi gì cả.
Một cái hồn ma ngoại trừ sợ bị nổ tung ra thì còn gì để sợ nữa đâu.
Cô trơ mắt nhìn cái người phụ nữ Tiểu Ngũ đó, nghe thấy mấy lời như vậy giống như sét đánh bên tai, cả người bà ta run lên như bị động kinh vậy.
"Cô cô, cô nói cái gì cơ?" Tiểu Ngũ dùng ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm là ai, là con gái của ông Khương, là người con gái độc nhất của nhà ông ta. Ông ấy ra ngoài làm lụng có nhiều con trai như vậy, phải nói là con trai hay cháu trai mà ông có nhiều như một đội bóng đá, nhưng mà con gái thì ông chỉ có đúng một người mà thôi.
Cái gì càng hiếm thì càng quý.
Cho nên Khương Điêềm Điềm sống ở nhà họ Khương phải nói là vô cùng thoải mái.
Chỉ cần nhắc đến em gái Khương Điềm Điềm thì bọn họ ai cũng hiểu được, tính cách của cô không phải là dạng tốt lành gì. Nhưng thật ra dù cô như thế nào, bọn họ đều hy vọng cô là người được kế thừa tài sản của dòng họ Khương.
Thật lòng bọn họ đều hy vọng như vậy, bởi vì người được lợi nhất không phải là cô mà là gia đình của bà. Bọn họ luôn hiểu chỉ cần Khương Điềm Điềm được kế thừa gia sản thì nhà của bọn họ sẽ phát tài.
Cũng chính vì lí do đó cho nên bọn họ biết không thể để Khương Điềm Điềm quá mức tài giỏi hay mạnh mẽ, nếu cô quá tài giỏi hay mạnh mẽ thì bọn họ không làm gì được!
Thế nên từ trước tới giờ bọn họ luôn chăm bẫm cho Khương Điềm Điềm để cô trở nên yếu đuối, bọn họ khiến cô giống như một cô gái ngốc nghếch và ngây thơ không biết gì.
Về vấn đề này thì mấy người trong nhà bà ai mà không biết! Tất cả đều biết rất rõ.
Cho nên Khương Điềm Điềm trong mắt mọi người là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu, bộ dạng không làm được chuyện gì lớn lao. Lâu dần người ta cũng đã quá quen và hiểu rõ tính cách của Khương Điêm Điềm.
Khương Điềm Điềm trong mắt bọn họ là cô gái đáng yêu, ngây thơ không hay biết sự đời chỉ biết sống trong sự sắp xếp của mọi người.
Trọng điểm ở đây là ngây thơi
Nhưng mà hiện tại thì sao?
Tiểu Ngũ hoảng sợ nhìn Khương Điềm Điềm ở trước mặt mình, cô đáng lễ ra còn chưa tốt nghiệp đại học vậy mà trên người lại mặc một bộ vest mang giày cao gót, tóc ngắn thoải mái trước kia thì bây giờ cũng biến thành tóc dài uốn lượn, cả người toát ra vẻ thần thái vô cùng.
Điều đáng nói ở đây và thay đổi to lớn nhất chính là đôi mắt của cô, bên trong giống như cất giấu rất nhiêu dao găm nhỏ. Cô mới đảm nhiệm công ty không bao lâu, thời gian ngắn ngủn chỉ có một năm thôi mà cô đã dọn dẹp hết sáu người anh em rồi.
Mà bản thân bà ta hiện tại là người thứ sáu. Phải biết rằng thời điểm lúc cô bị tai nạn giao thông phải nằm viện nghỉ ngơi †rong một năm!
Hiện tại là năm thứ hai mà thôi, cô không chỉ thuyết phục được ông Khương đem toàn bộ công ty giao cho cô, mà còn đem ông ấy tiễn đi chỗ khác, ông già ngốc nghếch đó không biết bị cô bỏ bùa mê thuốc lú gì vậy mà răm rắp nghe theo, thật sự cô không hiểu rốt cuộc trong đầu ông ấy có phải chứa phân rồi hay không nữa.
Cứ như vậy mà tin tưởng đứa con gái này.
Mà bọn họ cứ như thế lần lượt bị cô tiêu diệt.
Lúc đầu nếu nhìn thì không thấy có gì kỳ lại
Nhưng mà bây giờ nghĩ kỹ lại thì đúng là quá kỳ lạ rồi!
Hiện tại Khương Điêm Điêm của bây giờ so với Khương Điềm Điềm trước khi bị tai nạn giao thông đúng là chênh lệch quá lớn rồi.
Tuy rằng những người khác nói có thể là do Khương Điềm Điềm bị tai nạn nên dây thần kinh bị kích động nên mới thay đổi tốt lên như vậy. Mà lúc đó Tiểu Ngũ hà ta cũng thật sự nghĩ như vậy, nhưng lúc nãy nghe thấy Khương Điềm Điềm nói mấy lời đó, bà liền cảm thấy mọi thứ rất là hợp lý, bà ta run rẩy nhìn Khương Điềm Điềm trước mặt mình nói: "Cô... cô cô! Cô căn bản không phải là Khương Điềm Điềm! Cô là cô hôn dã quỷ từ đâu tới đây vậy? Cô..."
Khương Điềm Điềm nhìn Tiểu Ngũ rồi yên lặng cười.
Khương Điềm Điềm tươi cười thoạt nhìn trông rất đẹp, nhưng mà Tiểu Ngũ lại bị dọa cho tè ra quần, bà nhanh chóng bò dậy chạy thẳng ra bên ngoài hét lên: "Bớ người ta, có quỷ! Có quỷ!"
Người trợ lý vội vàng chạy vào trong hỏi: "Khương tổng, có chuyện gì vậy ạ? Cô ổn chứ?"
Khương Điềm Điềm cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Không có gì đâu, bà ta không chấp nhận được việc con trai của mình bị đuổi ra ngoài làm việc nên nổi điên thôi."
Trợ lý: "...
Khương Điềm Điềm không còn cười nữa mà nghiêm túc nói: "Cuộc đời này sống hại người ta nên khi đối mặt với người đó thì trở nên sợ hãi ngay ấy mà."
Trợ lý gật đầu đáp: "Thật ra Khương tổng nói đúng lắm, mà đúng rồi, không biết Khương tổng bị như vậy bọn họ có thể nào sẽ đâm sau lưng chúng ta hay không ạ? Cô có muốn chuẩn bị một ít gì đó để đáp trả không ạ?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô cười khẩy một cái rồi nói: "Không cần đâu! Bà ta mà còn dám làm lần thứ hai nữa thì đến lúc đó đừng có trách tại sao tôi vô tình."
Cô dựa người vào bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp, suy nghĩ một hồi rồi quay sang nói với trợ lý: "Phân phối người tới quan sát thật kỹ mọi người với bà tađi, một người cũng không được bỏ qua. Vâng ạ."
Khương Điềm Điềm bật cười, giơ tay ôm ngực, cô lạnh nhạt nói: "Đem tin tức bà ta bị nổi điên tung ra ngoài đi, nói cho báo chí biết! Chẳng phải bọn họ là một tập thể cùng nhau đi lên sao, bây giờ đồng đội gặp nạn rồi thì phải cùng nhau chịu khổ mới được chứ!"
"Tôi biết rồi ạ." Trợ lý gật đầu một cái, sau đó lại nói thêm: "Lần trước Khương tổng nhờ tôi tìm giúp một người đấy ạ, tôi đã tìm được rồi, mời cô xem..."
Khương Điềm Điêm nhìn một lát rồi nói: "Đến nói chuyện với cô ta đi, để cô ta đi bắc cực một chuyến, ở cái nơi băng tuyết rét lạnh như thế mà gặp được một cô gái xinh đẹp kiêng cường như vậy, tôi tin chắc chắn ông ta sẽ rất thích cho mà xem."
Trợ lý nghĩ tới cảnh đó cũng cười mỉm một cái rồi đáp: 'Khương tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt ạ?
Trợ lý nói xong cũng đi nhanh ra cửa, Khương Điềm Điềm liền dựa người vào bàn không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau cô đột nhiên cười nhạo một tiếng rồi đi tới bên cửa sổ.
Hôm nay thời tiết không được tốt cho lắm, sương mù dày đặc, tâm nhìn cũng vì vậy mà bị giới hạn, Khương Điềm Điềm đứng bên ngoài cửa sổ nhìn về phía xa xa mà không hề nhúc nhích, Quả hồn ma tròn ủm như cô cũng nhúc nhích rồi giẫy giụa quơ quơ người bay về phía cửa sổ.
Cô muốn biết... cô muốn biết cái người trước mặt này có phải là một Khương Điêm Điềm khác hay không.
Có phải cô và Khương Điềm Điềm này đã trao đổi thế giới cho nhau hay không.
Thật ra bản thân cô nghĩ đây là xác suất cao nhất, bởi vì cô xuyên đến thập niên sáu mươi thì Khương Điềm Điềm ở một thời không khác chắc cũng sẽ xuyên tới đây làm bản thân cô.
Nhưng mà hiện tại Khương Điềm Điềm lại không dám khẳng định cho lắm, bởi vì nếu thật sự là cô của thời không khác thì cô phải là người có tính cách nhút nhát, không giao tiếp tốt, không tự lập, là một cô gái khi mẹ kế đi rồi thì sẽ tuyệt thực, không cảm thấy trên đời này có gì vui nữa mới đúng chứ.
Nhưng mà cái người ở trước mặt cô rõ ràng là một người mạnh mẽ như vũ bão vậy. Khương Điêm Điềm tuy rằng đã biến thành một quả khí cầu nhỏ, nhưng mà tính tò mò của cô vẫn còn rất to lớn đấy, cô dùng sức vươn về phía trước, cuối cùng cũng bay được về phía cửa sổ.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía linh hồn, đây là được người ở trên chuẩn bị cho cô, tuy rằng cô cũng không thích cái kiểu gặp mặt này, nhưng trên căn bản là không thể nào gặp linh hồn này bằng cách khác nên cô cũng đành chấp nhận.
Cô nháy mắt một cái nhìn về phía linh hôn Khương Điềm Điềm nói: "Cô muốn xem tôi sao?”
Lúc này đổi lại lại làm cho Khương Điềm Điềm vô cùng ngạc nhiên. Cô không thể tin tưởng được mà trừng to mắt nhìn người trước mặt, cô giơ tay múa chân lắc lư hỏi: "Cô có thể nhìn thấy tôi sao? Cô thật sự thấy tôi à? Cô có thể nghe thấy tôi nói gì hay không? Cô nghe thấy được đúng không?"
Khương Điềm Điềm dùng sức bình sinh mà liên tục hỏi.
Nhưng mà rất nhanh cô nhận ra một vấn đề là không có ai trả lời cho cô biết, Khương Điềm Điềm nghĩ là cô ấy không nhìn thấy cô, cô chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi.
Linh hôn Điềm Điềm thở dài nhẹ nhõm, nhưng mà lại cảm thấy có chút buồn buồn, cô lại bắt đầu quơ quơ.
Khương Điềm Điềm nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Thật sự là khi tôn tại như thế này không hề vui chút nào, tất cả mọi người đều không còn nữa, bây giờ chỉ còn một mình tôi. Thật sự là rất nhàm chán. Nhưng đúng là không ngờ bản thân lại được đến thế giới này.
Cô đi về phía tủ mở ngăn kéo ra lấy mấy cái phi tiêu của mình ra ngoài.
Linh hồn Điềm Điềm: "!II"
Khương Điềm Điềm lấy phi tiêu ném thẳng tới hồn ma trước mặt Khương Điềm Điềm... Bùm!
Cứ như vậy hồn ma bị nổ tung.
Linh hồn Điềm Điềm: "II"
Khương Điềm Điềm lại quơ tay một cái thì linh hôn đó liên biến thành tro cốt.
Khương Điềm Điềm lại nói nhỏ: "Thật ra ở đây cũng rất tốt đấy chứ, có nhiều tên muốn chết như vậy... Khương Điềm Điềm này, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô báo thù, tôi rất thích chơi trò mèo vờn chuột, một đám người bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Khương Điềm Điềm vừa nói lại vừa phóng phi tiêu vê phía một linh hồn khác, bùm. Lại một hồn ma khác bị nổ tung.
Linh hồn nhỏ Điềm Điềm thở phào một hơi: "... Ông trời phù hộ mình không phải là linh hồn tội nghiệp đó, cuộc sống của nó thật là khó khăn quá đi!"
Khương Điềm Điềm lại nói thầm: "Đúng vậy đấy, cuộc sống của con người đúng là không ai giống ai. Lại một lần nữa linh hồn khác bị nổ tung.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Nơi này đối với tôi mà nói giống như một nơi tồn tại rất vui vẻ, ở đây khá là tự do..."
Lại một tiếng bùm...
Khương Điềm Điềm hình như rơi vào trong kí ức trước kia của mình, cô cất giọng lên nói giống như đang tâm sự: "Điềm Điềm này, cô biết gì không? Cha của tôi rất lo lắng cho tôi, ông ấy nói với cái tính cách này của tôi, chắc chắn sau này sẽ xảy ra chuyện cho mà xem! Vì vậy mà ông ấy không muốn để tôi đi ra ngoài.
Mà người phụ nữ Từ Thúy Hoa cũng rất sợ hãi, bà ấy sợ nếu như cha tôi chết rồi mà lúc ấy tôi lỡ làm chuyện gì đó khiến bà ta phải gánh hậu quả. Cô nói đi, tôi là loại người như vậy sao? Bà ta đúng là buồn cười, bản thân chạy trốn một mình còn không dám đem đồ đi theo nữa, thật đúng là chết nhát như chuột vậy..."
Trong phòng theo mỗi lời nói của Khương Điềm Điềm là những linh hồn nổ bùm bùm, linh hồn nhỏ Điềm Điềm bị cô dọa cho run hết cả người.
Trong phòng có nhiều linh hồn cứ như vậy mà bị "Khương Điềm Điềm' làm cho nổ tung rồi biến thành tro cốt. Hơn nửa ngày chỉ còn duy nhất một linh hồn nhỏ là cô mà thôi.
Linh hồn nhỏ Điềm Điềm hoảng sợ vô cùng, cô ôm lấy chính mình nói: "Tôi... tôi mới chính là Khương Điềm Điềm thật."
"Tôi biết chứ. Khương Điềm Điềm dùng phi tiêu nhắm chuẩn xác về phía linh hồn cuối cùng còn lại là cô, cười nói: "Cho nên cô cũng phải biến mất...
Khương Điềm Điềm phóng phi tiêu bay thẳng về hướng linh hồn Khương Điềm Điềm.
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ trở thành cô với phiên bản tốt nhất, nếu cô là tôi thì nên trở về nơi đó đi."
Cuối cùng thì Khương Điềm Điềm cũng chỉ nghe được đúng một câu như vậy thôi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Linh hồn cuối cùng cũng nổ tung.
Khương Điềm Điềm hét lên trong hoảng sợ: "Đừng chích tôi!!!"
Cô hoảng sợ ngồi bật dậy la lên đau đớn, âm thanh giống như lừa hí vậy.
Trân Thanh Phong sửng sốt, chạy nhanh lại ôm lấy cô nói: "Ngoan ngoãn nào, không cần sợi Em yên tâm đi sẽ không tiêm cho em đâu, đừng sợ nhé!"
Khương Điềm Điềm vừa hét lên một tiếng liền ngưng ngay lại, lúc này cô mới nhìn kỹ được nơi này, cô thấy mình không còn ở trong căn phòng lúc nãy mà đang ở thập niên có Trân Thanh Phong, cô liền nhanh chóng ôm lấy anh, cô ôm chặt lấy Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong, em gặp ác mộng."
Trân Thanh Phong cũng bị cô dọa cho sợ hết hồn, anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô an ủi: 'Không sao nữa rồi, em không cần phải sợ nữa, có anh ở đây rồi.
Khương Điềm Điềm cắn môi, nói: "Siêu đáng sợ luôn đó."
Cả người cô dù đang dựa trên vai anh nhưng cô vẫn cảm thấy linh hồn mình vẫn còn đang bay nhảy.
"Em mơ thấy cái gì vậy?" Trân Thanh Phong vẫn tiếp tục võ lưng cô an ủi.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em mơ thấy bản thân biến thành một linh hồn nhỏ."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cũng hơi ngạc nhiên: "Vậy à, sau đó thì sao nữa?" Khương Điềm Điềm mở to đôi mắt của mình lên nói: "Sau đó có người dùng phi tiêu phóng về phía linh hồn cuối cùng, mà linh hồn đó chính là em."
Đầu óc của cô lúc này toàn là một mớ hỗn độn, cô không biết ý nghĩa của giấc mơ đó là gì, nhưng mà tóm lại giấc mơ đó khiến cho Khương Điềm Điêm bị dọa sợ.
Cái này không thể trách cô quá nhát gan được đâu! Nếu người ta gặp loại chuyện như thế này, bản thân là một linh hồn thì nghĩ xem có sợ hãi không?Siêu sợ hãi!
Siêu khủng bố luôn ấy chứ!
Hơn nữa cái người tên "Khương Điềm Điềm' kia đem lại cho người ta cảm giác sợ hãi vô cùng.
"Bùm một tiếng, em cứ như vậy mà bị nổ tung, anh nghĩ xem có kinh khủng không?" Khương Điềm Điềm vừa nói vừa cố gắng hít thở, đôi mắt cô mở to hết cỡ như đang nhớ lại giấc mơ đó, cô ôm chặt lấy Trần Thanh Phong, càng lúc càng chặt cứ sợ buông anh ra rồi là cô sẽ quay trở lại cái thế giới đó.
Trân Thanh Phong liên tục vỗ lưng an ủi cô: "Được rồi ngoan nào, không cần sợ nữa, chúng ta là người không phải linh hồn gì cả nên em không cần phải lo lắng nữa đâu. Vả lại nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Có anh ở đây rồi, em còn lo lắng gì nữa chứ, em thấy có đúng không?”
Trần Thanh Phong vuốt ve đầu của cô rồi nói: "Đâu em mau quay lại đây xem để anh nhìn đầu em một chút nào."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn xoay người lại cho Trân Thanh Phong nhìn đầu của mình.
Trân Thanh Phong sờ vào chỗ cô bị đụng phải liền buồn bã nói: "Sưng thành một cục luôn rồi đây này. Khương Điềm Điêm lúc này mới nhớ ra lúc nãy bản thân mình bị ngã đập đầu vào gốc cây.
Cô theo phản xạ duỗi tay ra định sờ cái chỗ bị đụng đầu đó, Trân Thanh Phong thấy vậy liên kéo lấy tay cô lại rồi nói: "Em đừng có đụng bậy bạ.
Khương Điềm Điềm cảm thấy đầu óc choáng váng, cô nhẹ giọng hỏi: "Có phải lúc nãy em bị ngất xỉu đúng không?"
Trần Thanh Phong gật đầu, anh nhấp miệng, nói: 'Em ngất cũng được hai tiếng rồi đấy, nếu em không tỉnh lại kịp thời là anh đã đem em lên bệnh viện tỉnh rồi.
Có trời mới biết anh bị cô dọa cho sợ như thế nào đâu, cũng may Điềm Điềm của anh tỉnh lại kịp thời, Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Bác sĩ nói em không có sao cả, chỉ là do bị đập trúng đầu rồi ngất xỉu thôi chứ không ảnh hưởng gì cả, dù vậy thì anh cũng bị dọa cho sợ rồi."
Anh lấy trán mình cụng vào trán của cô, thấp giọng than thở: "Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Ngoại trừ gặp ác mộng thì thân thể của em có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì cũng không được giấu anh đâu đấy nhé, phải nói cho anh biết ngay lập tức đó."
Tuy rằng đầu óc của Khương Điềm Điềm có chút mơ hồ hoang mang, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì bản thân cũng không có chỗ nào không thoải mái cả.
Mặc dù trên đầu cô bị sưng một cục và ngoài gặp phải cái giấc mơ đáng sợ đó ra thì cũng không có vấn đề bất tiện gì cả.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi thì lắc đầu nói: "Em không có sao đâu mà."
Trân Thanh Phong nghiêm túc nhìn về phía đôi mắt của cô, lúc này mới thấy mắt của Khương Điềm Điềm vẫn sáng lấp lánh, đôi mắt là điểm mà làm cho người ta yêu thích ở cô từ trước tới giờ.
Lúc này Trần Thanh Phong mới thấp giọng nói: "Em đúng là dọa cho anh sợ chết khiếp đi được. Cũng là do anh không tốt, không có việc gì làm lại mang em lên núi làm gì không biết.
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì bật cười, cô cảm nhận được Trân Thanh Phong đang tự trách bản thân mình, lúc này Khương Điềm Điềm mới xoa mặt anh và nói: "Em vẫn còn rất khoẻ mà, anh lo lắng cái gì vậy chứ."
Trân Thanh Phong cũng không cãi lại với cô, anh chỉ nói: "Sao mà anh lại không lo lắng cho em được chứ? Em không biết bản thân em quan trọng với anh tới cỡ nào sao?”
Khương Điềm Điêềm yên lặng một chút, ngay sau đó nở nụ cười, cô dịu dàng nói với anh: "Em biết chứ, em biết rất rõ mà."
Cô hôn nhẹ vào môi của anh rồi cất giọng chỉ hai người nghe được, cô nói với anh: "Anh đối với em mà nói cũng vô cùng quan trọng đấy."
Cô vừa nói vừa mỉm cười rất ngọt ngào, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau một lúc lại bật cười hạnh phúc.
Khương Điềm Điềm quay sang an ủi ngược lại Trần
Thanh Phong: "Được rồi anh yên tâm đi, em không sao, không cần phải lo lắng cho em nữa.
Cô nở nụ cười vui vẻ nói tiếp: "Sau này em sẽ không hù dọa anh nữa đâu" Trần Thanh Phong nghiêm túc nhìn vợ mình nói: "Vậy em thề đi."
Khương Điêềm Điềm nghe vậy thì nhìn anh trăn trối mấy giây, hết cách nên cô cũng chỉ có thể giơ ba ngón tay của mình lên trời mà nói: "Tôi là Khương Điềm Điềm xin thề với ông trời, từ nay vê sau sẽ không làm cho Trân Thanh Phong phải lo lắng nữa, nếu tôi không làm được thì sẽ bị biến thành con cún con.
Trân Thanh Phong lúc này mới vui vẻ nói: "Phải như vậy chứ!"
Khương Điềm Điềm kéo tay áo của anh lại hỏi: "Em ngất tới giờ là mấy giờ rồi vậy anh?"
Trần Thanh Phong nhìn một chút rồi nói: "Vẫn còn sớm không sao đâu, nhưng mà ngoài trời cũng bắt đầu có rơi rồi."
Anh nhìn tuyết đang rơi ở bên ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Để anh cõng em về nhà nhé?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên, cô gật đầu đáp: "Dạ được."
Cái vấn đề này đối với cô mà nói thì cô rất thích, không hề cảm thấy ngại ngùng gì đâu.
Hai người ngồi ở bên này nũng nịu an ủi lẫn nhau một lúc thì bác sĩ mới vén rèm cửa đi vào, ông ấy làm bác sĩ ở cái trạm y tế của thôn này được hai mươi ba mươi năm rôi.
Từ lúc ông còn là một người trẻ tuổi đến giờ cũng đã năm mươi mấy tuổi.
Có thể nói ông là một trong những người chứng kiến quá trình yêu đương của hai người này đến quá trình kết hôn của bọn họ. Không thiếu một sự kiện nào của hai vợ chồng trẻ này.
Ông cũng khá thân quen vở Trần Thanh Phong, tuy rằng mấy năm nay tên này không còn ở trong thôn bọn họ nữa, nhưng mà anh vẫn mang tính cách thân thiện từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi.
Do tính tình không thay đổi cho nên đại đa số mọi người trong thôn cũng không hề có khoảng cách với cặp vợ chồng này, vẫn xem bọn họ giống như trước kia, vẫn coi hai người bọn họ là cặp vợ chồng lười biếng trong thôn mà thôi.
"Đầu cũng chỉ bị sưng nhẹ thôi không có ảnh hưởng gì đâu, tóm lại là không nghiêm trọng, nhìn chung thì vẫn còn tốt, nếu cháu có chỗ nào không thoải mái chỉ cần về nhà nghỉ ngơi vài hôm là được rồi, không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì, tự nhiên sẽ khoẻ lại thôi. Dù vậy thì phần đầu cũng là thứ quan trọng của con người đấy, hai đứa tụi cháu sau này làm gì cũng suy nghĩ một chút đi, đừng có bày trò chơi lung tung nữa. Ai đời trời lạnh như thế này, ở nhà chơi không phải tốt hơn sao? Rảnh rỗi không việc gì làm thì cũng đừng ra ngoài mà quậy phá chứ. Đã vậy còn lên núi nữa! Hai đứa tụi cháu có bình thường hay không vậy?”
"Dạ thôi được rồi, cháu biết rồi mài" Trân Thanh Phong cũng không hề dám phản bác gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe mắng rồi trả lời thôi.
"Được rồi, nhanh chóng về nhà đi! Đợi một hồi nữa tuyết rơi nhiêu đường khó đi lắm đó!" Trân Thanh Phong liên tục gật đầu đáp: "Vâng, vâng, cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác rất nhiều."
Trần Thanh Phong hết nhìn trái rồi lại nhìn bên phải cái trạm y tế ở đây, anh nói: "Trạm của mình ở đây khá lạnh bác nhỉ! Chúng cháu ngồi đây một lát mà đã lạnh quéo hết cả người rồi ạ.
Bác sĩ già nghe vậy thì liếc mắt nhìn Trân Thanh Phong một cái rồi nói: "Lại muốn bị nghe chửi nữa đúng không? Không thích ở đây thì đừng có mà tới nữa!"
Trần Thanh Phong cười khổ nói: 'Đấy bác xem đi, chưa gì đã hiểu lầm cháu rồi đúng chưa? Cháu làm gì có ủa không thích chỗ này kia chứ ạt"
Nói xong Trân Thanh Phong suy xét câu từ lại rồi nói tiếp: "Mà thật ra thì đúng là cháu không thích ở đây thật. À không phải, ý của cháu chính là sao bên mình không sửa chữa lại một chút, để nó tang hoang quá gió lùa vào lạnh lắm! Bác ở đây cũng lạnh nữa đó ạI"
"Cháu đưa tiền đây rồi bác sửa cho! Làm như muốn sửa chữa cái chỗ này thì không cần đến tiền hay gì vậy!!?" Vị bác sĩ trừng mắc liếc Trân Thanh Phong một lúc.
Trần Thanh Phong cảm thấy cuộc đời của mình ở đây đúng là bi kịch mà, đến ngay cả bác sĩ già cũng xem thường anh, nhưng sau đó anh lại vui vẻ nói tiếp: "Thì mình xin trợ cấp của nhà nước đấy ạ!"
"Quốc gia chúng ta hiện tại đâu đâu cũng cần tới tiền để sửa chữa, chúng ta không thể gia thêm gánh nặng cho quốc gia được, miễn còn sử dụng được là tốt rồi. Nơi này tuy rằng có chút cũ nát, nhưng vẫn có thể thăm khám cho người dân được, không đến nỗi không thể khám bệnh được! Thế nên là không sao cả, được rồi, mấy đứa đi về đi, trời lạnh rồi lo về nhà nhanh đi chứ!"
Vị bác sĩ thật sự xem Trân Thanh Phong giống như người trong nhà nên mới tâm sự, nói xong ông cũng xua tay đuổi khách: "Hai đứa chạy về nhanh đi! Không có việc gì thì đừng kiếm chuyện rồi chạy tới đây làm gì, đây cũng có phải chỗ tốt đâu mà tới lui hoài. À đúng rồi, đem cái này về cho cha mẹ hai đứa luôn đi."
Ông móc ra một túi thuốc đưa tới cho Trần Thanh
Phong rồi nói: "Mấy ngày trước hai người bọn họ bị nóng trong người, thuốc này uống vào giúp hạ nhiệt cho cơ thể đó."
Trân Thanh Phong nhướng mày khó hiểu.
"Bọn họ là do nhớ thương mấy người tụi cháu đó ạ, sốt ruột không thấy về nên nóng trong người thôi, không có chuyện gì to tát đâu ạ, không cần phải đi uống thuốc tây làm gì?
Bác sĩ già cũng nói thêm: "Cái này chỉ là thuốc bồi bổ bình thường thôi, không có độc tố nhiều, dù vậy thì vẫn nên ăn uống bồi bổ cho tốt, thuốc uống nhiều cũng rất hại thân."
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Dạ cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác."
Bác sĩ già nhìn hai vợ chồng bọn họ có ý nhắc nhở nói: "Người lớn tuổi rồi, tết nhất lễ lạc gì đó cũng hay sốt ruột con cháu lắm."
Trân Thanh Phong đã hiểu, anh mỉm cười nói: "Chúng cháu đã biết rồi ạ."
Anh nhanh chóng lấy tiền ra nói: "Cái này hết bao nhiêu?"
Vị bác sĩ thấy vậy cũng xua tay bảo: "Vợ của cháu cũng không làm gì tốn tiên cả, người không sao nên không cần uống thuốc. Còn cái túi thuốc này thì cũng chỉ là một ít thảo dược không bao nhiêu tiền cả, không cần phải trả tiền đâu. Cứ đem về hết đi."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Không được đâu ạ, bác cứ nhận đi, thiếu gì chứ thiếu nợ tình cảm khó trả .
lắm bác ơi." "Cái thằng ranh con này bớt nói nhảm đi, làm như đó giờ không nợ chỗ này của tụi bác hay gì ấy! Chạy nhanh về nhà đi, đừng nhiều lời nữa. Vị bác sĩ đuổi người chả khác nào đuổi ruồi bọ vậy, Trân Thanh Phong buồn bã nói: "Cuộc sống của mình thật đáng thương quá mà.
Khương Điềm Điềm ngồi nghe nãy giờ nhịn không được mà bật cười: "Anh Tiểu Phong nếu đã như vậy thì thôi bỏ đi anh!"
Trần Thanh Phong cảm thán nói: "Vợ à, em không biết đâu, nợ tình cảm khó mà trả hết Khương Điềm Điềm cười đáp: "Anh thôi đi, đừng có mà màu mè nữa. Từ ngày đầu tiên em quen anh thì em biết anh không phải là cái loại người dông dài như vầy đâu."
Vợ nhà mình tự nhiên vạch áo cho người xem lưng khiến cho Trần Thanh Phong trở tay không kịp. Trân Thanh Phong vờ vịt thở dài: 'Haizzz thật là..."
Ba người ở trong phòng này ai cũng nở nụ cười vui vẻ, lúc này Trần Thanh Phong mới nghiêm chỉnh nói: "Thôi được rồi, vợ ơi, chúng ta đi về nhà thôi."
Anh dìu Khương Điềm Điềm đứng dậy, thấy bên ngoài tuyết rơi đây đường, anh giúp cô kéo mũ áo lại cẩn thận rồi nói: 'Được rồi, mau về thôi."
Hai người cầm tay nhau đi ra khỏi trạm y tế, Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, anh sợ cô còn mệt nên nói: 'Em ổn không!? Hay là để anh cõng eml"
Khương Điềm Điềm cười hì hì lập tức giang hai tay ra, Trần Thanh Phong thấy vậy liền nhanh chóng chạy lên trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, anh cõng cô trên lưng, hai người đi từng bước về nhà bọn họ, Trân Thanh Phong vừa công vừa hỏi thăm vợ mình: "Em cảm thấy thế nào rồi? Có khỏe không?"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Em vẫn còn khá khoẻ đó ạ."
Lúc cô vừa mới tỉnh lại thì đầu óc còn không rõ ràng, đang mơ hồ các thứ, chủ yếu là bị Khương Điềm Điềm trong giấc mơ dọa cho sợ hãi, hiện tại đã tỉnh táo hẳn rồi nên không có gì là không ổn cả. Khương Điềm Điêềm cảm thán nói: 'Em không sao nữa rồi, quả nhiên gặp ác mộng nên mới bị ngáo ngơ thôi.
Cô gãi gãi đầu, nhớ lại giấc mơ lúc nãy bản thân sau khi xuyên đến đây thì thế giới trước kia của cô diễn ra như vậy, dù là giấc mơ nhưng mà cô cảm thấy rất là chân thật.
Nhưng mà mặc kệ là mơ hay thật thì Khương Điềm Điêm cũng không hề cảm thấy bối rối lo lắng gì cả, dù sao khi cô tỉnh lại có anh Tiểu Phong bên cạnh cô rồi thì cô cần gì phải lo lắng nữa.
Khương Điềm Điềm nhìn về phía xa xa, thấy mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết, đâu đó trong đám trẻ đó hình như có cả con trai của cô nữa.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì bật cười vui vẻ nói: "Những giấc mơ đều không quan trọng nữa rồi, có anh và con ở bên cạnh em thì em đủ hạnh phúc rồi ạ."
Nếu đã là mơ thì cứ để gió cuốn bay đi.
Còn nếu không phải là mơ, mà bản thân cô lúc đó bay đến thời đại trước khi mình xuyên qua. Đã như vậy thì Khương Điềm Điềm cảm thấy cũng tốt đấy chứ.
Dù sao thì khi nhìn ra cũng có thể biết được cái cô Khương Điềm Điềm đó không phải là một người yếu đuối gì.
Tuy rằng không biết cô ấy có phải là cô gái mạnh mẽ quyền lực, hay là cô gái thông minh tài trí gì hay không, tất cả đối với cô đều không qua trọng.
Cẩn thận chỉnh đốn mấy người đó thì có gì là không tốt đầu chứ?
Nếu bọn họ đã có lòng hại người rồi thì bây giờ nhận kết cục như vậy cũng vì bọn họ xứng đáng mà thôi.
Tuy rằng bản thân Khương Điềm Điềm không phải là người có tính cách hung hăng, nhưng mà cô cảm thấy người xấu thì phải nhận kết cục xấu là điều hiển nhiên.
Vì họ xứng đáng mài "Mẹ ơi! Tiếp chiêu!"
Tiểu Thất hướng về phía mẹ mình la lên, không chỉ dừng lại ở tiếng hét của cậu nhóc mà ngay sau đó liền có một quả cầu tuyết bay vê phía Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm hét lên: "AI"
Đúng là thằng con trời đánh mài
Cô giãy giụa trên người Trần Thanh Phong nói: "Anh mau thả em xuống nhanh lên, em phải đi trị tội thằng nhóc này mới được, không thấy hổ gầm thì cứ nghĩ là mèo hả? Dám tấn công mẹ của mình, thật đúng là thèm ăn đòn mà, xem em trị tội thằng nhóc con này mới được.
Nếu là bình thường đừng nói một mình Khương Điềm Điềm mà ngay cả Trần Thanh Phong cũng rất ủng hộ cô.
Nhưng mà hôm nay thì không được rồi! Vợ của anh mới vừa bị đập đầu tỉnh lại đấy!
Trân Thanh Phong ôm chặt lấy vợ mình trên lưng nói: "Em nằm yên trên lưng anh đi, đừng có đi đùa giỡn với thằng nhóc đấy làm gì nữa.
Khương Điềm Điềm mở to hai mắt nhìn anh, cô vẫn cố gắng nói: "Em là mẹ tên nhóc đó đấy, sao em lại để yên như vậy được chứ? Bằng không thằng nhóc con lại nghĩ là em sợ hãi trốn tránh thì sao. Anh mau lên, mau thả em xuống đi."
Trần Thanh Phong bất đắc dĩ cười nói: 'Hôm nay không được, em ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi cho anh đi, để anh báo thù cho em có được không?"
Khương Điềm Điềm vẫn ngoan cố nói: "Nhưng mà em đây, em..."
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Lúc nãy em còn thề với anh là không làm anh lo lắng nữa mà Khương Điêm Điềm: '..."
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được rồi, không để anh lo thì không để! Nhưng mà anh phải trị tội Tiểu Thất cho em, phải trị thật mạnh tay vào mới được." Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Tuân lệnh!" Khương Điềm Điềm cười nham hiểm: "Ha ha hai"
Tiểu Thất khiêu khích mẹ mình nhưng lại không thấy mẹ mình đến "nghênh chiến", cậu nhóc tò mò liếc mắt nhìn vê phía mẹ mình, nhưng mà rất nhanh cậu đã thấy cha của cậu công người mẹ đáng yêu của cậu vào nhà rồi. Tiểu Thất: 'Ủa?"
"Tiểu Thất, có chuyện gì à?" Tiện Nguyệt tò mò hỏi.
Tiểu Thất khó hiểu nói: "Mẹ của em vậy mà lại... Ôi không xong rồi! Cha em ra tới kìal"
Tiểu Thất nhanh chân bỏ chạy, chỉ là một nhóc con mới mười tuổi thì làm sao so sánh được với một Trần Thanh Phong chạy nhanh từ nhỏ tới lớn chứ.
Trân Thanh Phong không nói không rằng chạy về phía con trai mình, sau đó nắm một quả cầu tiếp trực tiếp ném nhanh về phía Tiểu Thất, quả cầu bay thẳng vào lưng cu cậu.
Tiểu Thất la lên oai oái: "Cha ơi! Cha làm gì vậy chứ? Con chính là con trai của cha đấy! Hiện tại cha chưa có đứa con thứ hai đầu, cha kiêm chế lại một chút đi ạ! Đừng có đánh chết con mài Ôi Chúa ơi! Người đâu cứu mạng với!!!"
Cu cậu nhanh chóng đứng lên chạy trốn, nhưng mà khổ nỗi mấy quả cầu tuyết của Trần Thanh Phong giống như đạn hạt nhân liên tiếp bay tới, tất cả đều hạ cánh trên người cu cậu.
Tiểu Thất bị đạn tuyết bay tới liên tiếp chỉ biết kêu la khổ sở chạy trốn.
"Cha ơi, tha mạng cho con đi! Con sai rồi! A."
Tiểu Thất hết lên đây đau khổ, nhưng rất tiếc cu cậu không nhận được sự thương xót của Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong vẫn tiếp tục xả đạn.
Ai mượn thằng nhóc con này dám đến khiêu chiến vợ của anh chứ.
Cái này thì tự làm tự chịu đấy nhé! Tiểu Thất trông đáng thương vô cùng, cu cậu vốn dĩ chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, cậu cũng không hề có ý ném tuyết quá mạnh vào người mẹ mình, thật sự là chỉ giỡn thôi!
Nhưng mà cu cậu không thể ngờ tới, cha của cậu giống như bị thọc tiết vậy, bộ dạng điên cuồng truy sát cậu "Tiểu Thất, chạy bên này này!" Tiện Nguyệt nhịn không nổi nữa rồi, đành phải tiến lên hỗ trợ em mình.
Tiểu Thất lúc này chỉ biết tranh thủ chạy trốn, nhưng vẫn bị ăn mấy quả tuyết vào người.
Tiện Minh cũng nhịn không được mà hét lên: "Ôi trời ạ, em là heo à? Ở bên này này."
Trước cửa nhà họ Trần vang lên những tiếng la hét ổn ào, tuy rằng lúc nãy cũng vui chơi âm ï, chỉ đơn giản là mấy đứa nhóc chơi với nhau thôi.
Nhưng mà bây giờ đã biến thành cuộc chiến đấu mang tên "Giải cứu Tiểu Thất", một nhóm mấy đứa nhóc hợp lại cứu rỗi Tiểu Thất đáng thương, dù vậy nhưng cũng không cải thiện được bao nhiêu.
Bọn trẻ đúng là quá khổ sở rồi.
Khương Điềm Điềm đứng ở sân cửa, cười thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Bình thường mẹ nhà người ta thấy con trai mình bị vậy thì sẽ đau lòng không thôi. Nhưng mà đến phiên Khương Điềm Điềm làm mẹ thì cô lại đứng nhìn con trai chịu khổ rồi cười ha hả.
Đã vậy còn cảm thấy rất vui vẻ và hài lòng nữa.
Một đám người không biết ồn ào trong bao lâu nữa, nhìn một hồi thì trời cũng đã dần tối rồi, bên ngoài tuyết cũng bắt đầu rơi xuống dày đặc hơn, lúc này Bà Trần mới cất cao giọng la lên: "Được rồi, đừng giỡn nữa, mau vào trong đây ăn bánh Nguyên Tiêu đi?"
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu nói theo: "Được rồi, tất cả mau vào ăn bánh đi nào, bánh Nguyên Tiêu hấp nóng hội hổi luôn này!"
Tiểu Thất nghe vậy thì la lên: "A a a! Con muốn ăn ngay bây giờ ạ!"
Cu cậu nhìn thấy mấy người bạn chơi cùng đều đứng lại trông có vẻ đắn đo có nên vào hay không, cậu đã nhanh chóng đẩy bọn trẻ vào trong: "Được rồi mau vào nhanh đi! Bà nội tớ nấu bánh ngon lắm đấy!"
Một đám trẻ chơi với nhau có trẻ con nhà họ Trân nhưng mà cũng có mấy đứa trẻ con nhà khác nữa, tất cả đều tụ lại một chỗ với nhau chơi đùa.
Bà Trần cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, bà nấu rất nhiều bánh nên bà lấy hết ra cho bọn trẻ: "Rửa tay đi rồi tranh thủ còn nóng mà ăn này, ăn không đủ no thì qua bên đây lấy thêm.
Vừa nói với đám trẻ con xong là bà lại quay sang trừng mắt với con trai mình: "Cái thằng nhóc con cũng không làm được chuyện tốt gì cả, tối ngày toàn đi kiếm chuyện với bọn nhỏ."
Trân Thanh Phong cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Anh bày ra vẻ mặt tủi thân lên tiếng: "Không phải là con đang đi giúp đỡ vợ của con sao ạ? Chẳng lẽ con lại đứng nhìn thằng nhóc con này ăn hiếp mẹ nó ạ? Cái này sao mà chấp nhận được kia chứ?"
Tiểu Thất lúc này đã rửa tay rồi đang ngồi ăn bánh Nguyên Tiêu, cu cậu cảm thấy ấm áp cả người, vừa ăn vừa nói chuyện: "Con không thể nào ăn hiếp mẹ được đâu ạ, con chỉ giỡn thôi mà."
Trân Thanh Phong lại nói: "Vậy cũng không được!"
Tiểu Thất rất ngoan ngoãn đáp: "Con cũng không dám nữa đâu mài!"
Có Trời mới biết lúc nãy cu cậu thảm tới cỡ nào.
Không chỉ thảm đâu mà là rất thảm!
"Con cũng là con trai của cha đấy, cha không thể nào nhẹ nhàng với con một chút được ạ?”
Trần Thanh Phong hơi hơi híp mắt nói: "Con còn muốn nhẹ nhàng một chút nữa à?"
Tiểu Thất nghe vậy liền cất giọng nịnh nọt cười đáp: 'Không đâu ạ, không cần nữa đâu cha, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ không tái phạm nữa đâu!"
Cu cậu bày ra bộ mặt không thể nào đáng yêu hơn, tươi cười hướng về phía Trân Thanh Phong nói: 'Đấy cha nhìn đi! Thấy con có ngoan không ạ?"
Trần Thanh Phong thấy vậy thì bật cười nói: "Thằng nhóc con, con lo ăn bánh của con đi, ăn từ từ thôi không lại bị mắc nghẹn cho bây giờ!"
Tiểu Thất vui vẻ đáp: "Dạ con biết rồi ạ."
Trân Thanh Phong nói xong cũng đi về phía Bà Trần cười nói: "Mẹ này, con nghe nói bởi vì mẹ nhớ chúng con quá cho nên bị nóng trong người đúng không?"
Anh bày ra bộ mặt vui tươi hớn hở nói: "Con biết ngay mà, con biết mình là người quan trọng nhất trong nhà này mà, thế mà mẹ còn chối nữa! Thế nào rồi? Mẹ nhớ tụi con lắm chứ gì? Con biết mẹ thích con nhất mài! Bình thường mẹ thờ ơ lạnh nhạt không thừa nhận nhưng mà hãy giờ xem đi! Mẹ đã bị con bắt tại trận rồi nhé! Ha hai"
Bà Trân yên lặng nhìn con trai mình một cái rồi bà cầm lấy con dao thái.
Các bạn nhỏ: "II"
Tiểu Thất thấy vậy thì la lên: "Ôi không bà nội của con ơi, bà đừng có mà chém cha của con nhé ạ! Con chỉ có một người cha thôi bà ơi. Bà nội nếu không thích cha con thì đánh cha con một trận là được rồi ạ! Để con đi tìm cây chổi đến cho bà. Bà mau thả con dao xuống đi ạ."
Mấy cái lời nói này nghe không giống khuyên can mà giống như kích thích người khác hơn ấy chứ!
Trân Thanh Phong nhìn con trai mình nhịn không được mà cảm thấy buồn cười: "Thằng ranh con này, con đang ngứa mông đúng không? Xem ra buổi chiều này bị đánh chưa đủ đây mà.
Tiểu Thất vui tươi hớn hở chạy về phía Khương Điềm Điềm nói: "Mẹ ơi, mẹ phải cứu con đấy."
Khương Điềm Điềm búng vào trán con mình một cái, cười mắng: "Đúng là ranh con mài"
Tiểu Thất cũng không đau đớn gì cả, cậu chỉ vui vẻ nói: "Mẹ ơi, con thích mẹ nhất! Con chính là con trai ngoan của mẹ, mẹ không thể nào thích một mình cha mà không thích con đâu nhét"
Khương Điểm Điềm nghe vậy thì bật cười, cô chọt lét con trai mình: "Con đúng là nghịch ngợm quá đi, ai nói là mẹ không thích con chứ? Đúng là thèm đánh đòn đây mà!"
Tiểu Thất vui vẻ bày ra bộ mặt đắc ý nhìn về phía cha cậu, rất tiếc Trân Thanh Phong chỉ quăng cho cậu một ánh mắt xem thường.
Cu cậu vậy mà cũng không hề buồn bực, chỉ cười ha hả nói: "Cha ơi, mẹ thích con đấy nhé!"
Khương Điềm Điềm nhìn thấy hai cha con nhà này lại bắt đầu kiếm chuyện rồi, cô chọc chọc con trai nói: "Được rồi, đi xem TV của con đi, chị Dung của con sắp xuất hiện rồi kìa."
Tiểu Thất nhìn thoáng qua thời gian liền gật đầu nói: 'Đúng đúng đúng, phải đi xem thôi, Thần Điêu Đại Hiệp sắp chiếu rồi ạ!"
"Anh Tĩnh là của tới"
“Tớ thích chị Dung cơi"
Mấy đứa trẻ ríu rít thảo luận.
Tuy rằng mọi người đều không ở cùng nhau, nhưng mà ai cũng thích xem chung một bộ phim đấy. Đây là bộ phim bọn họ yêu thích nhất nên phải tranh thủ thời gian xem đúng giờ không thể chậm trễ một giây phút nào được.
Không chỉ có Tiểu Thất thích xem mà Tiện Minh Tiện Nguyệt cũng thích, đến mấy đứa trẻ khác hay người lớn cũng y như vậy.
Mọi người nhanh chóng chạy nhanh tới trước nhà để xem phim, tuy rằng hiện tại trong thôn bọn họ có nhiều nhà đã có TV rồi, nhưng mà TV nhà họ Trần vẫn là cái TV lớn nhất thôn, mọi người đều rất thích tới đây xem!
Người lớn thì có người còn ngại ngùng một chút chứ trẻ con thì mặc kệ không biết ngại là gì cả.
Đứa trẻ nào cũng thích xem TV nên không sợ ngại đâu.
Khương Điềm Điềm kéo Trần Thanh Phong lại bên người, cô dựa vào anh, dịu dàng nói: "Mẹ à, mẹ đừng có giận anh Tiểu Phong làm gì! Thật ra anh ấy cũng thương mẹ nhất đấy ạ, biết mẹ cũng thương anh ấy nên anh ấy mới đắc ý vênh váo vậy thôi ạ?
Bà Trần bày ra bộ mặt hung dữ nhìn con trai: "Do thằng nhóc này thích kiếm chuyện đấy chứ thương yêu gì!"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Làm gì có chuyện đó đâu ạ! Anh Tiểu Phong, anh thấy em nói có đúng không?"
Trân Thanh Phong cười đáp: "Vẫn là có vợ của anh hiểu anh nhất!"
Bà Trần ngẩng đầu lên nhìn hai người con này của bà một cái, tuy rằng bề ngoài bà xụ mặt như vậy, cả người lúc nào cũng nghiêm túc nhưng sâu trong ánh mắt của bà có thể thấy được sự vui vẻ trong đấy: "Mấy đứa tụi con chỉ biết nói ngọt thôi!"
Tô Tiểu Mạch xuống lầu giúp mẹ chồng mình nấu cơm, nghe bọn họ nói chuyện này giờ nên cô cũng thuận miệng hỏi: "Hai tụi em đi đến trạm y tế làm gì vậy?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Tụi em lúc nãy có đi ra ngoài dạo chơi một chút, mà đường khá là trơn nên em bị té đập trúng cái cây! Thành ra cũng bị ngất xỉu một lát, anh Tiểu Phong thấy vậy nên mới ôm em tới trạm y tế khám xem như nào, vừa lúc ở đó khám bác sĩ có gửi thuốc đem về cho cha mẹ luôn.
Khương Điềm Điềm nói xong cũng vạch tóc mình cho mọi người xem cái cục u trên đầu cô: "Đây mọi người xem đi, con bị sưng một cục đây này Nếu mà nói là sưng to thì không có đâu. Chỉ là một cục sưng hơi nhỏ thôi, nếu mà mắt không tốt thì không nhìn thấy rõ đâu, nhưng mà cái gì chỉ cần qua lời kể của Trần Thanh Phong hay Khương Điềm Điềm thì đều mang tính chất nghiêm trọng.
Bà Trần nghe thấy vậy thì lo lắng vô cùng, bà chạy nhanh lại cẩn thận kiểm tra đầu của Khương Điêm Điềm một chút, xem xong rồi bà mới đánh con trai mình một cái, tức giận nói: "Con đúng là không lớn được mà, già cái đầu rồi không có việc gì làm hay sao có mỗi cái chuyện chăm sóc con bé Điềm Điềm mà cũng làm không xong nữa. Đúng là không cẩn thận gì cả."
Đang êm đẹp tự nhiên Trân Thanh Phong lại bị ăn đánh.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì nhanh chóng giữ chặt lấy tay Bà Trân, nói: "Mẹ ơi con không có sao đâu, mẹ xem đi không phải con vẫn còn khoẻ mạnh đấy sao? Mẹ đừng đánh anh Tiểu Phong nữa, con sẽ đau lòng lắm đấy mẹ à.
Bà Trần: "..."
Khương Điềm Điềm lại nói thêm một lần nữa: "Con thật sự không sao hết mài!"
Bà Trần lúc này mới thôi: 'Mấy ngày nay con đừng có ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi!"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Dạ con biết rồi."
Khương Điềm Điềm cười ha hả, cô lại cảm thán nói: "Nhiều năm như vậy rồi mà trạm y tế cũng không hề có một chút thay đổi nào cả, vẫn giống như trước kia. Con ngồi ở đó có một lát mà đã lạnh cóng hết cả người rồi."
Bà Trần gật đầu: "Chứ còn sao nữa! Thôn chúng ta như vầy là tốt rồi, thôn bên cạnh nhà chúng ta còn không tốt bằng thôn chúng ta nữa đấy!"
Thôn của bọn họ phải nói là được xem là thôn giàu nhất khu vực này rồi, ai bảo thôn của bọn họ là thôn ra ngoài buôn bán kinh doanh sớm nhất làm chỉ!
Bởi vì mấy năm trước vừa mới mở chính sách, mọi người không ai dám ra ngoài kinh doanh buôn bán, người ta sợ chính sách có gì đó thay đổi nên không dám ra ngoài làm gì cả.
Chỉ có thôn của bọn họ là dám bươn chải thôi.
Thật ra cũng không phải là do bọn họ có gan lớn làm giàu đâu, mà tất cả đều là do bọn họ học theo mấy người nhà họ Trần.
Dù sao thì nhà họ Trần có hai đứa con sống ở thành phố mài Người ta sống ở thủ đô và Thượng Hải nên tin tức chắc chắn sẽ nhanh nhạy và chuẩn hơn rất nhiều.
Bọn họ ở trong cái nơi hẻo lánh này thì tin tức chắc chắn sẽ không nhanh nhạy như ở thành phố lớn.
Thật ra không biết hay không cập nhật tin tức cũng không sao cả, chỉ cần đi theo bắt chước bọn họ là được!
Đến nhà họ Trần xem họ làm gì thì bắt chước họ thôi!
Cũng bởi vì lí do đó cho nên thôn của bọn họ thời gian trước đã vào trong thành bán buôn đồ ăn này nọ. Thế nên hiện tại thôn của bọn họ trên tám mươi phần trăm hộ gia đình đã xây nhà ngói rồi.
Thôn của bọn họ tương đối giàu có, nhìn nhà của họ tương đối khá giả cho nên khi nhìn tới trạm y tế mới thấy nó xuống cấp rất nhiều.
"Thật ra nhìn nó vậy thôi nhưng cũng tốt hơn nhiều chỗ rồi đấy, con đi đến thôn khác xem là biết ngay thôi, đến lúc đó sẽ hiểu là trạm y tế của thôn chúng ta trên căn bản là khá hơn trạm y tế chỗ khác rất nhiều."
Bà Trần cũng không để bụng mà nói rõ, thôn bà cũng biết hiện tại nhà nước không thể nào chỉ trả cho việc tu sửa trạm y tế ở đây. Bởi vì còn có rất nhiều nơi cần phải tu sửa, thế nên chắc chắn sẽ không ưu tiên sửa chữa cho khu vực của bọn họ đâu.
Trân Thanh Phong yên lặng một chút, sau đó anh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Khương Điềm Điêm. Khương Điềm Điềm thấy anh nhìn mình: "?2?"
Rất nhanh cô cũng nhanh nhảu hỏi Trần Thanh Phong "Anh Tiểu Phong, anh đang nghĩ gì vậy?”
Trân Thanh Phong thành thật nói: "Anh đang suy nghĩ chắc là sẽ quyên góp một số tiền để sửa chữa trạm y tế để cho nó khá hơn một chút."
Lời này của anh vừa nói ra đã làm cho tất cả mọi người đều nhìn vê phía anh, bọn họ đồng loạt yên lặng.
Không phải người ta không tin mà là người ta không thể tưởng tượng được Trần Thanh Phong lại muốn làm chuyện như thế. Tuy rằng Trần Thanh Phong không phải là một người xấu, nhưng mà anh cũng không phải là người thích lo lắng chuyện của người khác.
Bà Trần cảm thấy bà là người hiểu con trai mình nhất, nhưng lần này bà cũng quay sang hỏi thẳng con trai: "Con đang muốn làm gì vậy?"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì cười đáp: "Con còn có thể làm gì chứ ạ?"
Anh nhướng mày lên cười nói: 'Cha mẹ hiện tại đang ở trong thôn, mà tụi con thì ở xa cha mẹ, tuy rằng cũng có vợ chồng Nhị Hổ ở trong thôn, nhưng mà khó tránh khỏi nhiều lúc không chăm sóc cho cha mẹ được tốt. Con muốn cố gắng thể hiện tốt một chút để mọi người trong thôn cũng để ý đến cha mẹ nhiều hơn."
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng lập tức nói: "Cứ quyết định như vậy đi! Anh Tiểu Phong này anh cảm thấy nên hỗ trợ bao nhiêu tiền là thích hợp?”
Trần Thanh Phong cũng không rõ nên chỉ có thể nói: "Cái này anh phải đi hỏi Nhị Hổ mới rõ được, để xem muốn sửa chữa trạm y tế thì phải tốn bao nhiêu tiền, lúc này mới biết được. Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Được rồi nghe theo ý của anh đi."
Chuyện này đối với người khác mà nói thì nó là một chuyện lớn, nhưng mà đối với vợ chồng Trần Thanh Phong thì nó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Bọn họ cứ như vậy mà quyết định, đúng là làm người ta theo không kịp.
Tô Tiểu Mạch cũng rất quyết đoán nói theo: "Mỗi người một nửa đi!"
Trân Thanh Phong cũng thản nhiên gật đầu: "Dạ được."
Bà Trần: "... 22?"
Bà nuốt nước miếng rồi nói: "Tụi con làm cái này là vì cha mẹ à?"
Trần Thanh Phong cũng tự thấy cảm động về việc làm của mình nên anh nâng cằm lên nói: 'Mẹ thấy thế nào? Tụi con tốt quá đúng không ạ?"
Bà Trần lúc nãy còn cảm thấy cảm động, nghe thấy com trai nói vậy thì sự cảm động lập tức tan biến, bà đá anh một cái rồi nói: "Con có thể làm người bình thường một lần được không hả?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì bật cười.
Bà Trân cũng quay lại nói chuyện chính: "Thật ra tụi con không cần làm như vậy đâu, đừng nói tới chuyện bình thường hai ông bà già này thân thể rất khỏe, mà đến ngay cả mọi người trong thôn nếu thấy hai ông bà già này có chuyện gì thì cũng sẽ không mặc kệ đâu, thôn của chúng ta không giống với những thôn khác, mọi người trong thôn rất là đoàn kết" Những gì Bà Trân nói không hề sai chút nào.
Trần Thanh Phong cũng biết là vậy nhưng anh vẫn nói: "Không có sao đâu ạ, thật ra con thấy làm mấy cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền cả. Nếu bản thân không cần tốn quá nhiều tiền mà có thể làm được chuyện tốt thì không có gì là không cần thiết đâu mẹ. Dù sao chúng ta cũng là người trong cùng một thôn với nhau, mà trạm y tế như vậy, nếu như có khả năng làm cho nó tốt hơn một chút, trang bị đầy đủ hơn thì khi có chuyện gì mọi người cũng không cần phải cực khổ chạy vào trong trấn làm gì nữa ạ. Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng gật đầu nói theo: "Mẹ ơi, mẹ cứ nghe theo anh Tiểu Phong đi ạ, chuyện này cũng không có gì to tát lắm đâu, chuyện nhỏ ấy mà mẹ."
Chuyện này đối với bọn họ đúng là nhỏ thật, dù sao thôn của bọn họ cũng không hề giống như trong thành phố tấc đất tấc vàng Bọn họ đem trạm y tế này sửa sang lại một chút thì cũng chỉ tốn tâm một nghìn đồng tiên mà thôi!
Mà hai anh em Trần Thanh Phong với Trần Thanh Bắc chia ra thì mỗi nhà cũng chỉ tốn có năm trăm đồng. Thành ra bọn họ cũng nhanh chóng quyết định cho xong chuyện này.
Bọn họ làm việc rất mau lẹ, vừa lên kế hoạch đã bắt đầu thực hiện, làm cho mọi người hoang mang về tốc độ giải quyết vấn đề của nhà họ.
Chuyện này Trần Thanh Phong giao cho Nhị Hổ làm, mà Nhị Hổ làm việc cũng rất mau lẹ, đưa ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ và rõ ràng.
Vừa lúc tết đến mọi người trong thôn cũng đã biết được việc làm của người nhà họ Trần, tuy rằng nhà họ Trần điều kiện rất tốt, nhưng mà mọi người đều hiểu được, cho dù là tiền nhiều thì cũng có rất ít người muốn bỏ tiền của mình ra làm việc công như vậy.
Trân Thanh Phong vậy mà tốt hơn rất nhiều người, tết nhất người ta đến nhà họ Trần chúc tết, chỉ cần có người tới hỏi thì anh cũng nói trắng ra: "Anh em tụi cháu đều ở nơi khác không có ở đây, ở đây chỉ có cha mẹ cháu thôi ạ, bọn cháu làm chuyện tốt như vậy cho mọi người cũng chỉ mong mọi người giúp đỡ cha mẹ cháu ở đây nhiều hơn một chút mà thôi..."
Những gì anh nói đều là sự thật, mà mọi người nghe xong thì cũng hiểu được, mọi người cũng rất vui vẻ đồng ý.
Khương Điềm Điềm lại rất tò mò, cô quay sang hỏi anh: "Anh Tiểu Phong này, anh thật sự chỉ bởi vì lí do đó thôi ha?"
Cô luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm. Trân Thanh Phong cười nói: "Đúng rồi, chỉ có vậy thôi.
Khương Điềm Điềm vẫn nhìn chăm chăm Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong thấy vậy thì nhéo khuôn mặt của cô, anh đột nhiên hôn cô một cái rồi nói: "Em vẫn không tin anh à?”
Khương Điềm Điềm cũng thôi không nghĩ nữa: "Vậy được rồi em tin."
Cô cũng hôn lại anh một cái.
Hai người anh một cái, em một cái, không khí rất nhanh liền nóng lên, Khương Điềm Điềm cười cười, cả người dựa vào bả vai Trần Thanh Phong, cô thấp giọng nói: "Anh Tiểu Phong này, chúng ta."
Trân Thanh Phong trực tiếp tắt đèn.
Nói cái gì mà nói nữa chứt
Lúc này bọn họ không cần phải nói gì quá nhiều đâu.
Đêm khuya khoắt, Khương Điềm Điềm ngủ rất là sâu giấc, nhưng mà hình như Trân Thanh Phong gặp phải ác mộng, anh chảy mồ hôi đầy trán, chân mày anh nhãn lại rất lâu vẫn không hề có chiều hướng thả lỏng, môi của anh còn có chút nhợt nhạt.
Không biết anh đã mơ thấy cái gì, cuối cùng anh cũng bị giấc mơ làm cho bừng tỉnh.
Anh ngồi bật dậy lập tức quay đầu lại tìm xem Khương Điêm Điềm ở đâu, lúc này mới thấy Khương Điềm Điềm vẫn đang ngủ rất ngon lành.
Trân Thanh Phong liên kéo cô về phía lòng ngực của mình, kéo cô lại bên trong lòng mình, anh lấy tay ôm cô rất chặt, anh nhỏ giọng nói: '"Điềm Điềm, em phải sống thật tốt đấy nhé."
Khương Điềm Điềm ngủ rất ngon, nhưng chắc chắn là có thể cảm nhận được anh nói chuyện nên cô cũng lẩm bẩm một tiếng. Trần Thanh Phong nở nụ cười, anh cúi đầu dùng sức hỗn lên trán của cô một cái.
Khương Điềm Điềm đang ngủ rất là ngon tự nhiên bị người khác làm phiền tới mình.
Cô duỗi tay ra đẩy đẩy vài cái, Trần Thanh Phong vẫn mặc kệ cô, vẫn cứ ôm chặt cô như cũ.
Khương Điềm Điềm tiếp tục lẩm ba lẩm bẩm: "... Thật là phiên phức mà."
Trân Thanh Phong khẽ bật cười, anh lại nhỏ giọng nói: "Anh phiền thì sao chứ, anh rất thích em đấy Điềm Điềm à."
Khương Điềm Điềm ở trong mơ hình như cảm nhận được anh đã thổ lộ với cô nên cô cũng duỗi tay ra ôm lấy anh.
Trân Thanh Phong cúi đầu xuống nhìn cô, thấy cô không hề có một dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, anh lại một lân nữa cúi đầu xuống hôn vào trán cô. Sau đó cũng nhắm hai lại.
Mặc kệ không cần biết cô là ai, anh chỉ biết cô là Khương Điềm Điềm mà anh yêu thích nhất, cô là người làm bạn với anh mười mấy năm rồi, và cho dù thế nào đi chăng nữa thì cô sẽ mãi mãi ở cạnh anh.
Anh thích nhất cô, mà cũng yêu cô nhất, anh càng không thể nào bỏ cô được.
Cô chính là Khương Điềm Điềm yêu dấu của anhI!
Bạn cần đăng nhập để bình luận