Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 70
Bé con Tiểu Thất là đứa bé phải nói là năng động từ lúc ở cữ với mẹ cho tới khi ra tháng, đương nhiên là không có giây phút nào là không tràn đây năng lượng, ngoại trừ những lúc đi ngủ.
Tuy rằng cậu bé chỉ sinh sau anh trai Lục Hổ của mình có một giờ mà thôi. Nhưng mà nhóc con này lại lớn hơn Lục Hổ rất nhiều, cả cơ thể đều lộ ra tinh thần phấn chấn.
Bởi vậy ông bà ta cũng có nói rồng sinh rông phượng sinh phượng mà chuột con mới sinh đã biết đào hang rồi.
Cho nên con trai của Trân Thanh Phong sinh ra giống hệt như anh, không khác một chút nào. Tuổi còn nhỏ mà đã thông minh rồi, đã vậy còn rất là nghịch ngợm.
Mọi người đều nói bảy tuổi - tám tuổi thì đã đi rượt đuổi chó được rồi, mà nhóc con này chưa tới ba tuổi đã có thể dẫn dắt mấy đứa nhóc trong thôn đi kiếm chuyện khắp nơi.
Càng đừng nói, nhóc con ở thời điểm một hai tuổi đã bắt đầu biết cầm gậy đuổi gà chạy khắp sân nhà rồi.
Giờ tới chó nhìn thấy cậu nhóc không biết có ngán ngẫm hay không nữa. Chứ riêng con gà mỗi khi nhìn thấy cậu khẳng định là sợ lắm rồi.
Nhà bọn họ mấy con gà đã sớm có tư duy nhất định, trong nhà đã có hai con gà bắt đầu ngày mới không còn tẻ nhạt là đẻ trứng hay gáy không thôi.
Bọn chúng bây giờ cả ngày phải vừa đấu trí vừa đấu dũng với Tiểu Thất. Cũng không biết có phải do cả ngày quậy phá với đám gà hăng say quá hay không. Cho nên dù sao gà cũng già rồi không đủ "sức sống" để chống chọi lại sức mạnh tinh thân và thể chất của Tiểu Thất.
Mà cứ chạy loạn một hồi đã thấy mấy con gà sắp xỉu tới nơi. Mà chắc cũng do vì cớ vậy mà chúng cũng đã có tên riêng cho mình, một con là "Đại Hoa", một con là "Tiểu Hoa”.
Bởi vậy nên mấy cô gái tên Đại Hoa và Tiểu Hoa trong thôn biết tin tên mình bị lấy đặt cho tên gà, liên có cảm giác muốn đánh người: "..."
Tuy rằng biết cái tên nhóc này là một đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, đã vậy còn rất hay đi kiếm chuyện lung tung. Nhưng mọi người vẫn như cũ bị tên nhóc này lừa gạt, cứ nhìn thấy vẻ ngoài đáng yêu mê hoặc lòng người của tên nhóc này, đã vậy mỗi lần muốn lừa ai liền cười rất tươi giống như một thiên sứ nhỏ vậy. Và cứ thế sau đó thì mọi người... đều bị lừa.
Đứa trẻ Tiểu Thất nghịch ngợm này không có một giây phút nào là ngừng gây rắc rối cho người khác được. Khương Điềm Điềm phận làm mẹ lâu lâu sẽ bị người khác giữ chặt lại kể tội con trai mình đã gây ra.
Không còn cách nào khác, đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai nấy cũng đều không nỡ đánh mắng, chỉ có thể đi tìm mẹ cậu bé mà mắng vốn thôi.
Rốt cuộc thì bản thân họ cũng không quan tâm là nói rồi có giải quyết được tình trạng gì hay không, đơn giản chỉ muốn nói cho bản thân mình thoải mái một chút thôi.
Đương nhiên chỉ cần có ai đến mắng vốn thì Khương Điềm Điềm sẽ đứng ra hỏi cho rõ ràng, nếu thật sự là con trai mình sai, vậy thì cô sẽ dạy dỗ lại thật tốt.
Đương nhiên trên cơ bản là không có gì oan uổng hết đâu. Bởi vì cô cũng biết con trai mình nghịch ngợm tới cỡ nào.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..." Tiểu Thất bước đôi chân ngắn chạy thịch thịch thịch về hướng ngoài ruộng, Khương Điềm Điềm quay lại thì nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của con trai mình.
"Sao con lại đi qua đây làm gì?" Khương Điêm Điềm lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho con trai. Cậu nhóc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ mình nói: "Dượng lớn tới đây ạ, dượng ấy nói muốn khôi phục lại việc thi đại học."
Cu cậu mồm miệng lanh lợi, cất giọng thanh thuý nói thêm: "Mọi người đều có thể tham gia thi đại học."
Cậu bé còn vỗ vỗ lồng ngực mình nói: "Con cũng muốn thi đại học."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì thâm nói: "Thi đại học à?"
Tuy rằng cô cũng đã sớm chuẩn bị ôn thi, đúng ra là từ mấy năm trước sau khi nghe Tô Tiểu Mạch nói.
Bản thân Khương Điềm Điềm cũng có suy nghĩ đến vấn đề đó, cho nên lâu lâu cô cũng sẽ rủ Trân Thanh Phong cùng nhau đọc sách với cô, cũng như giải đề để biết bản thân mình hiểu tới đâu.
Mà cô cũng hiểu được năm nay là năm sẽ khôi phục lại việc thi đại học. Chỉ là đến khi nghe được tin tức này cô cũng có chút kinh ngạc.
Cô ngây người ra nhìn Tiểu Thất, cậu bé thì đang vỗ cái bụng nhỏ của mình nói: "Con sẽ thi đậu cho mẹ xem.
Cậu bé thông minh lanh lợi như vậy, chắc chắn sẽ đậu không cần phải nói.
"AIH"
Khương Điềm Điềm còn chưa kịp trả lời con trai liền nghe được tiếng thét chói tai của một nữ thanh niên trí thức, sau đó cô ta liền chạy nhanh lại bóp chặt lấy người của Tiểu Thất nói: "Cái gì? Nhóc nói thật sao? Những lời nhóc nói là sự thật đúng không?”
Tiểu Thất bị tiếng la của người này làm cho hoảng sợ, cả người lảo đảo lui về phía sau, suýt nữa là té ngã rồi.
Khương Điềm Điềm thấy vậy liền bước nhanh tới, dùng sức lôi cái cô gái đó ra, sau đó lại nhanh chóng ôm lấy Tiểu Thất, cất giọng lạnh lùng lên nói: 'Cô phát điên cái gì vậy?” "Có phải sắp khôi phục việc thi đại học rồi hay không? Có phải hay không vậy?" Thật không thể tin được, cô ta đợi bao nhiêu năm, cũng mong ước bao nhiêu năm, cho nên khi nghe thấy tin này thành sự thật, cảm xúc có chút thái quá.
Kể từ khi nghe tin này từ miệng Tiểu Thất, bản thân cô hận không thể chạy như bay lại bắt lấy cậu nhóc để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện là như thế nào.
Mắt thấy người này muốn tiến tới một lần nữa, Khương Điềm Điềm tiến tới vỗ vào tay của cô ta nói: "Cô tỉnh táo lại một chút giúp tôi đi, cô mà còn làm đau con trai của tôi thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi không khách sáo nhé! Đầu óc không ổn thì về nhà uống thuốc đi! Đúng là đồ thần kinh!"
Khương Điềm Điềm có chút không vui rồi.
Bản thân mình có vui quá thì tự vui một mình mình đi, đây là chuyện cá nhân của cô ta sao lại đi làm ảnh hưởng tới con trai cô làm gì!
Khương Điềm Điềm bực bội nói: "Tránh xa mẹ con tôi một chút đi!"
Lúc này mấy chị em dâu của nhà họ Trần cũng đang ở gần đó, thấy bên đây ồn ào liên chạy qua lớn tiếng nói: "Sao? Định làm gì đấy? Giữa ban ngày ban mặt cô lớn đến thế này rồi còn đi bắt nạt trẻ con à?"
"Thế nào!? Các cô cho rằng bây giờ kết thúc rồi thì có thể muốn làm gì thì làm à? Mấy thanh niên trí thức các cô cũng không biết điều quá rồi đấy!"
"Cả ngày không làm được việc gì cho nên hồn rồi, bây giờ còn muốn ăn hiếp trẻ con àI?”
Thật sự mà nói, mấy người dân của đại đội Tiền Tiến không có mấy thiện cảm cùng những thanh niên trí thức một chút nào.
Tuy rằng bọn họ cũng có nghe người ta nói, nơi nào mà có thanh niên trí thức, nếu như tính cách không tốt thì sẽ bị người trong thôn khi dễ, bắt nạt.
Mặc dù ở đây mấy thanh niên trí thức cũng lâu lâu dở chứng nhưng người dân cũng không có vì cậy mà ức hiếp gì họ. Còn nhớ mấy năm trước, vụ Trì Hiểu Hồng quấy phá hết chuyện này đến chuyện khác, tuy rằng Trì Hiểu Hồng cũng đã rời đi qua bên đại đội Dương Liễu nhưng mọi người ở đây cũng đã có ấn tượng không tốt đối với thanh niên trí thức rồi.
Ngần ấy năm trôi qua lại tới thêm rất nhiều thanh niên trí thức, nhưng đại đội của họ cũng không có xây thêm chỗ lưu trú cho họ.
Nam thanh niên trí thức vẫn thuê phòng ở của nhà họ Trần y như cũ, còn lại thì ở mấy chỗ trước kia thôi.
Tuy rằng lại có thêm thanh niên trí thức mới tới. Nhưng mà có người mới tới thì trước đó mấy thanh niên trí thức cũ cũng đã kết hôn, tới tới lui lui, tuy rằng những chỗ đó có hơi cũ nhưng mà vẫn có thể ở được.
Ngày thường thì mọi người nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà chỉ cần vừa đến thời điểm mấu chốt thì người trong thôn đương nhiên sẽ hướng về phía nhau, dù sao cũng là người một thôn, xem như người một nhà còn đỡ hơn mấy người không biết từ đâu tới, mình có kiến thức liền kiêu ngạo.
Khương Điêm Điềm bày tỏ thái độ giận dữ liền có người đi lại chỉ trích rồi.
Có điều lúc này trong đầu mấy thanh niên trí thức chỉ nghĩ tới vấn đề thi đại học, làm gì mà để ý tới mấy lời chỉ trích, cô gái kia cứ tiếp tục hỏi tới: "Có thật là sẽ khôi phục việc thi đại học không?”
Mỗi lần nói tới việc này biểu cảm khuôn mặt cô ta mừng như điên vậy.
Khương Điềm Điềm lạnh lùng đáp: "Cô hỏi chúng tôi làm gì? Chúng tôi làm sao mà biết được, cô muốn biết thì tự đi mà hỏi đại đội trưởng đi!"
"Đúng đúng đúng, phải đi hỏi đại đội trưởng!" Mấy thanh niên trí thức gân đó nghe vậy cũng bỏ hết cuốc xẻng trên tay mà chạy về phía đại đội.
Khương Điềm Điềm mắt thấy mấy người này cuốc xẻng gì cũng mặc kệ, chỉ lo chạy về phía đại đội, cô cũng chả quan tâm, nghiên đầu sang nhìn con trai của mình hỏi: "Vừa rồi cô ta có làm đau con không?" Nhóc con thành thật gật đầu đáp: "Dạ có ạI"
Cậu bé còn chu môi nói: "Dì đó thật là xấu quá đi."
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Đúng vậy thật là xấu quá đi, chúng ta không cần để ý tới cô ta nữa. Đâu để mẹ kiểm tra cánh tay của con xem nào."
Cô kiểm tra một hồi, thấy cũng không có chuyện gì xảy ra mới an tâm nói: "Được rồi, đi thôi để mẹ ôm con về nhà."
Cô quay đầu lại nói: "Chị hai, chị giúp em giám sát bên đây nhé, để em về nhà xem có chuyện gì xảy ra."
"Được rồi, em đi đi. Để đây cho chị!" Khương Điềm Điềm ở đây chấm công điểm cho mọi người, mà ở đây cũng không yêu cầu theo sát sao, thành ra mọi người cũng không cảm thấy có gì khó chịu.
Khương Điềm Điềm ôm con trai đi về nhà vừa đi vừa nói: "Con cái con đứa nghịch ngợm này đúng là nặng quá đi."
Tiểu Thất cười tửm tỉm, bàn tay béo tròn ôm lấy cổ Khương Điềm Điềm nói: "Con không nặng tí nào mà.”
"Sao lại không nặng chứ! Con xem con đi! Đến cả tay cũng có cả đóng thịt như thế này rồi còn gì!" Khương Điềm Điềm vạch trân bộ dạng của con trai, bé con liên làm nũng với cô: "Như vậy đáng yêu mà mẹ, càng nhiều thịt càng đáng yêu."
Khương Điềm Điềm cười nói: "Ai nói con như vậy vậy?"
"Mọi người đều nói như vậy là đáng yêu ạ!" Cậu bé ôm Khương Điềm Điềm, nói tiếp: 'Mẹ ơi, thi đại học là làm gì vậy mẹ?”
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Chính là đọc sách sau đó người ta sẽ kiểm tra xem con hiểu và nhớ được bao nhiêu, đợi sau này Tiểu Thất trưởng thành rồi cũng có thể được đi thi đại học."
"Thế còn bây giờ thì sao ạ?" Khương Điềm Điềm bật cười đáp: "Hiện tại không được đâu, bởi vì bây giờ con còn rất nhỏ nên không đi thi được."
"Phải lớn tới bao nhiêu tuổi thì con mới có thể thi được vậy ạ?" Cậu nhóc Tiểu Thất nghĩ trong lòng, bản thân đủ thông minh rồi nên có thể đi thi đại học, cu cậu còn bảo: "Trẻ con vẫn có thể thi được mà ạ! Con rất là thông minhl"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Không được đâu, con còn quá nhỏ!"
Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của con trai rồi nói: "Đợi con lớn lên thì mẹ sẽ cho con đi thi, có được hay không nè?”
Cu cậu chu cái miệng nhỏ của mình lên nói: "Thật là không công bằng mà."
Khương Điềm Điềm mang theo nụ cười, nói với con trai: "Sau này, đợi Tiểu Thất của chúng ta lớn lên thì có thể sẽ thi đậu được nhiều trường học, sẽ được mọi người hâm mộ rất nhiều đấy!"
Nhóc con nghe vậy thì cười đáp: 'Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ!"
Hai người rất nhanh đã đi về nhà, hỏi ra mới biết việc khôi phục lại kì thi đại học là hoàn toàn chính xác. Chồng của Trần Hồng làm việc ở công xã nghe cấp trên thông báo xuống, có điều đại đội ở đây vẫn chưa nhận được thông báo, chắc cũng phải tâm một ngày nữa tin mới được gửi xuống.
Hơn nữa lần thi đại học đợt này hơi vội vàng.
Tháng mười chính thức ra thông báo, mà tháng mười một đã bắt đầu thi rồi, có nhiều người trở tay không kíp.
Tuy rằng lúc đầu mọi người tưởng đây là do người tung tin vịt. Nhưng ở trên thành phố đã xác nhận tin này chính xác, thành ra bây giờ mấy người nông thôn như họ mới bắt ôn, còn người ta đã ôn được một thời gian rồi.
Hiện tại đi ra nhà sách muốn mua một vài quyển sách để ôn thi thì một cuốn cũng không còn.
Mấy cuốn sách đó sớm đã bị mọi người trong thành tranh nhau mua hết rồi, hơn nữa đừng nói tới công xã, ngay cả trong huyện thì sách ở đó cũng không còn bao nhiêu cuốn!
Rốt cuộc thì mấy năm gần đây cũng không có ai chú trọng đến việc đọc sách, bây giờ bùm một cái mở ra kỳ thi người ta đến mua nhiều mà giờ muốn có thêm cũng không sản xuất kịp.
Lúc này mọi người lại nghĩ tới một người đó là Trân Thanh Phong.
Tuy rằng trước kia anh không có thi đại học, nhưng mà bản thân Trần Thanh Phong đã học hết cấp ba, vẫn còn sách vở của những năm đó.
Hơn nữa ở thời điểm anh học xong có giai đoạn anh còn giảng giải bài vở cho một số người. Cho nên thành ra lúc này có rất nhiều người tìm đến anh muốn mượn sách về ôn tập.
Tuy rằng lúc đó cách bây giờ cũng đã mười năm rồi, nhưng mọi người cũng muốn ôm một chút hy vọng với Trần Thanh Phong. Biết đâu anh còn giữ lại sách vở thì sao?
Mà bây giờ anh suốt ngày làm đất, tay chân lấm bùn, tuổi cũng đã lớn rồi, tóm lại là chắc cũng không cần tới mấy quyển sách đó làm gì.
Chẳng qua bọn họ không nghĩ tới, vừa đến cửa nhà họ Trần liền nghe được âm thanh từ trong phòng học vọng ra. Thật không ngờ nhà họ Trần cũng có người đi học. Mà nếu có người đi học thì khẳng định sẽ có sách, những người đi tới mượn sách đều mừng rỡ như điện.
"Đồng chí Trân Thanh Phong anh còn giữ sách sao?"
Mấy người bọn họ không thèm khách sáo gì cả vừa vào đã trực tiếp nói, đã vậy còn đề nghị thẳng thắn: "Trần Thanh Phong, cậu có thể đem sách cho chúng tôi mượn được hay không?”
Vừa vào cửa nhà người ta chưa gì đã gấp gáp như vậy rồi.
Trân Thanh Phong: "2???" Vợ anh còn đang ở đây ôn bài chứ đâu có chết đâu mà mấy người họ hỏi ngang ngược vậy nhỉ?
"Mấy người không thấy gì à?" Tuy rằng biết nhà người ta có người cũng đang ôn thi, nhưng bọn họ là vì chính bản thân mình mà không nghĩ tới ai.
Bọn họ cảm thấy mấy người trong nhà họ Trần căn bản là không cần phải tham gia thi cử gì cả, thi có khi lại không đậu. Không bằng bây giờ cho họ mượn sách tạo phúc sau này có phải tốt hơn không!
"Không biết cậu có thể đem sách cho chúng tôi mượn được hay không?" Một người trong số đó lại hỏi lần nữa, lần này bổ sung thêm một câu: "Còn không thì chúng tôi sẽ trả tiền để mua chúng!"
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng không phải người lâm trận mới mài gươm, có điều nhìn thấy cách hành xử của mấy người này thì có chút không vui.
Trần Thanh Phong cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: 'Cho mấy người mượn sách à?”
"Đúng đúng đúng."
Trân Thanh Phong nhướng mày nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Dựa vào cái gì tôi phải cho mấy người mượn vậy?"
Trân Thanh Phong dựa người trên giường đất lạnh mặt hỏi lân nữa: 'Mấy người cảm thấy tôi dựa vào cái gì mà cho mấy người mượn?"
Một người trong số đó bày ra khuôn mặt thản nhiên nói: "Bởi vì đơn giản nhà cậu cũng đâu dùng được đâu!"
Bà Trần từ nãy tới giờ còn chưa nói gì, nghe vung thấy câu nói này liên lập tức không vui, bà choi lên giận dữ nói: 'Đám người mấy người là đồ vật không có trị giác à? Bộ mắt mù tai điếc hết rồi hay sao mà không nhìn thấy con cái nhà tôi đang ôn thi đấy à? Cái gì mà nhà chúng tôi không dùng được? Mấy người đúng là vừa mù vừa điếc rồi, cho nên mới không nghe không thấy được đấy! Con trai với con dâu tôi còn đang cầm sách ôn thi vậy mà bảo nhà này không ai dùng sách à? Bộ mắt và tai mọc trên đầu để trưng à? Tự bản thân mấy người nghĩ mình giỏi nhưng chưa chắc đã bằng một phần Tiểu Lục nhà này đâu! Chưa gì đã dám đến đây thể hiện rồi. Thế nào? Nhà này không muốn cho mượn sách đấy, mấy người muốn cướp sách sao? Đúng là chưa bao giờ thấy ai tới mượn đồ nhà người khác mà thái độ như thế này đấy! Tóm lại mong mấy cô mấy cậu nhớ rõ những gì tôi nói ngày hôm nay, nhà chúng tôi dù có lấy sách ra nhóm lửa cũng sẽ không cho ai mượn cải! Tất cả đều cút ra khỏi nhà của tôi đi! Không có việc gì lại tới đây quấy rây con trai và con dâu tôi ôn thi, cẩn thận cây chối này bay tới thì đừng trách bà già này nhé!"
Bà Trân múa may cây chổi liên tục, rất nhanh đã đuổi cổ mấy thanh niên trí thức ra khỏi nhà.
Vậy mà đám thanh niên trí thức vẫn còn rất cố chấp, đi đầu trong số nhóm người đó là một thanh niên đeo kính, hắn ta ta giở giọng khinh bỉ lên nói: "Dù sao hai người họ cũng sẽ không thi đậu được, chi bằng cho chúng tôi mượn...
Lời còn chưa nói xong, Bà Trần đã lấy cây chổi đánh lên trên người thanh niên đó, bà quát lên: "Đúng là cái đồ xui xẻo, dám đến nhà bà đây trù ẻo này! Để xem bà đây không đánh chết cậu thì bà không phải là người! Bộ cho rằng nhà họ Trần này dễ bị ăn hiếp tới vậy à! Nhìn cái dáng người yếu đuối ẻo la của mấy người mới xứng đáng thi rớt đấy! Ai cho phép đám người mấy người chạy đến đây trù ẻo con dâu với con trai bà chứt"
Hàng xóm chung quanh bị sự ồn ào làm cho gây chú ý, tất cả bọn họ đều đi ra ngoài hóng chuyện.
Bà Trần thấy vậy liên lớn tiếng nói: "Bà con ơi, tới đây mà xem xét cho nhà tôi này, xem sao trên đời này lại có mấy người không biết xấu hổ như vậy chứ! Bọn họ không có sách nên tới nhà tôi sách, mượn mà nhà tôi chẳng lẽ không được ôn thi hay sao? Làm sao mà cho mượn được? Cơ hội bao năm mới có được, ai mà không muốn tận dụng chứ! Nhà chúng tôi còn muốn tranh thủ thời gian ôn luyện nhiều một chút! Bọn họ không khen thì thôi, tới mượn sách nhà tôi không cho thì lại quay sang nói con nhà tôi thi cũng rớt thôi nên giữ sách làm gì. Không bằng cứ cho bọn họ mượn, mọi người nói xem có chịu nổi không chứ! Đúng là cố tình nguyền rủa nhà người ta rồi! Ở đây ai mà không biết cái tên yếu đuối nhà cậu học không hết cấp ba, thua xa con trai nhà tôi đấy nhé! Con trai nhà tôi là người học hành tốt nghiệp đàng hoàng, nếu như không đậu thì cái tên học rồi nghỉ nửa chừng như cậu lại muốn đậu à? Nằm mơ hay sao?"
Bà Trần vận dụng hết công lực của bản thân, không ai là không sợ hãi.
Bị chửi một tràng dài mấy thanh niên trí thức đều chạy vắt giò lên cổ.
Tên thanh niên đeo mắt kính là người chạy nhanh nhất.
Bà Trần chống nạnh nói: "Cái tên xui nhà cậu trốn cho kỹ vào, đừng để bà đây bắt gặp được ở ngoài, bà thấy cậu một lần sẽ chửi một lần, thấy hai lần sẽ chửi hai lần."
Một số thanh niên trí thức vẫn còn ở lại thì hạ mình nói: "Dì ơi, tụi cháu không có ý đó đâu ạ, chúng cháu xin lỗi dì, thật sự rất xin lỗi...
Thanh niên trí thức dù sao cũng là người rất hiểu chuyện, thật ra mấy người ích kỷ cũng chỉ có vài người thôi. Còn có mấy người đi chung khá là tốt tính chỉ là chuyện xảy ra nhanh quá bọn họ xử lý không kíp.
Chứ thật tâm một số người bọn họ chỉ muốn mượn sách vê ôn chứ không có ý trù ẻo hay coi thường ai cả."Dì ơi, chúng cháu thật sự xin lỗi dì!"
"Dì ơi, chúng cháu cũng không có ý gì xấu, chúng cháu đảm bảo sẽ không làm phiền tới việc học tập nhà mình đâu ạ, dì có thể nói với Tiểu Lục một tiếng là có thể cho chúng cháu học chung được không ạ? Dì yên tâm đi, tụi cháu đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của hai người đâu."
Thật sự mà nói đối với lần thi này mọi người giống như cá chết gặp nước vậy, rất là cần thiết đối với họ. Hơn nữa mấy người họ cũng hiểu được, lúc nãy đến đây tâm lý họ cũng không được đúng cho lắm.
Bọn họ vốn dĩ chính là người đến nhờ người khác giúp đỡ, mà đến nhờ người ta giúp đỡ mà lại có thái độ như vậy thì ai mà không giận, chứ thái độ họ tốt thì làm gì có chuyện người ta chửi bới như bây giờ.
Bà Trần phất tay nói: "Đi đi đi, mặc kệ bà đây quan tâm."
"Dì ơi, dì là người tốt nhất, dì giúp đỡ bọn cháu với..."
"Dì ơi, chúng cháu biết sai rồi, dì cho chúng cháu một cơ hội với..."
Mấy thanh niên trí thức còn lại cứ vây xung quanh Bà Trân hết năn nỉ rồi lại nịnh nọt, Bà Trân nhìn bọn họ thở dài một hơi rồi nói: "Đứng đây đợi một chút đi! Nếu không phải xét thấy các cô cậu ăn năn hối lỗi thì tôi đã mặc kệ rồi."
Trân Thanh Phong cũng không phải là một người có tâm địa lạnh lùng sắt đá. Anh cũng không phải khăng khăng để một mình mình đọc sách mà không cho ai mưron.
Cũng do thời điểm bọn họ tới đây thái độ kiêu ngạo nên anh mới không thèm đồng ý cho họ mượn. Trần Thanh Phong trước giờ luôn là người như vậy, chỉ cần ai đó khiến anh cảm thấy khó chịu thì anh sẽ khiến cho người ấy khó chịu hơn anh gấp mấy lần.
Dù sao quyền chủ động cũng ở trên tay anh mà.
Trần Thanh Phong lạnh nhạt nói: "Muốn học thì tự mình vê nhà mà học, mấy người cũng không cần làm ảnh hưởng tới vợ chồng tôi. Vả lại nhà chúng tôi bình thường cũng cần nghỉ ngơi, cho nên nếu mấy người ở đây nhìn trước ngó sau lại ảnh hưởng tới nhà tôi nữa!"
"Dạ được được."
Thời tiết tháng mười trời cũng không có lạnh mấy, vậy nên ban ngày Trần Thanh Phong liền bày một cái bàn ra, mặc dù không cho thanh niên trí thức đến nhà mình học chung, nhưng hai người vẫn dọn ra để cùng nhau ôn thị.
Tuy rằng bọn họ không có nhiều sách, nhưng bọn họ so với người khác lại may mắn hơn rất nhiều.
Bởi vì đại đội Tiền Tiến khá là tốt, phàm chỉ cần ai muốn thi đại học đến báo danh, đại đội trưởng cũng sẽ rất vui vẻ đồng ý mà không nói gì cả. Tất cả những ai tới xin ông cũng đều đóng dấu.
Nhưng mà nghe nói có một số nơi lại không giống như vậy.
Có điều muốn nói ở đâu cũng giống đại đội họ thì không hẳn, lên núi xuống làng làm việc nhiều năm như vậy, biết bao nhiêu người là thanh niên trí thức đã cưới chồng cưới vợ sinh con cắm rễ ở cái đại đội này. Nhưng mà cuộc sống chưa chắc đã ổn định.
Các gia đình nhiều khi còn cãi nhau um sùm trời đất.
Nói chung tóm lại thì so với những chỗ khác, thanh niên trí thức ở nơi khác tới thường không có được sự tin tưởng của mọi người cho lắm.
Cho nên sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa liên quan tới mấy thanh niên trí thức lắm, ai cũng ngao ngán, nhiều khi cãi nhau khóc lóc các kiểu.
Mà đại đội trưởng bọn họ sợ bị liên lụy, vậy nên khi gặp loại tình huống này, cả nhà đều phải có mặt cùng nhau giải quyết.
Có như vậy thì tránh cho về sau phát sinh chuyện gì đó lại lôi đại đội ra mà ăn vạ.
Tóm lại vì vụ thi đại học mà mấy ngày nay ở đâu cũng có sự thay đổi.
Có điều mấy chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới nhà họ Trần đang ôn thi, mọi người trong nhà phát hiện ra Trần Thanh Phong nhà bọn họ thật ra có tới hai bộ sách, một bộ tương đối cổ xưa, cái này chắc do năm xưa Trần Thanh Phong theo học giữ lại tới giờ. Còn một bộ khác thì lại mới hơn rất nhiều.
Mà cho dù bây giờ nhà họ Trần có hai bộ sách, nhà bọn họ cũng không muốn đưa một bộ cho ai mượn cả. Bởi vì hai bộ sách này không giống nhau.
Nhà họ Trần lần này có người tham gia thi đại học, tính ra là có tới ba người tham gia thi lận. Ngoại trừ vợ chồng Trần Thanh Phong còn có một người nữa chính là Tô Tiểu Mạch.
Đối với mọi người cảm thấy ngoại trừ Trân Thanh Phong tham gia thi thì họ không nói, chỉ là không hiểu tại sao hai người kia cũng phải thi làm gì.
Dù sao Trần Thanh Phong trước kia cũng học xong rồi, họ cũng biết rõ điều đó. Nhưng mà với Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm thì đúng là từ trước tới giờ không biết hai người này cũng có đi học rồi.
Vậy mà bây giờ hai người này lại muốn thi đại học.
Thật ra lúc đầu mấy thanh niên trí thức cực kỳ nghiêm túc chép sách vê học, họ cứ nghĩ đơn giản chép xong rồi vê nhà tự học, không cần ở lại lâu làm phiền nhà người ta.
Nhưng mà rất nhanh họ đã phát hiện ra một điều, mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ. Bởi vì họ nhận ra rằng ở nhà họ Trân họ học được được nhiều hơn là ở nhà.
Trân Thanh Phong rất là thông minh mà vợ của anh lại càng thông minh hơn nữa.
Khương Điềm Điềm rất thông minh, không phải chỉ nói ở phương diện văn học không đâu, thật ra nói về nhận định văn học thì cũng chỉ ở mức tốt.
Nhưng ở môn ngoại ngữ thì Khương Điềm Điềm không phải giỏi mà là rất giỏi.
Cái khả năng này của cô ấy khiến cho người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.
Khó mà có được người giỏi như Khương Điềm Điềm, muốn tìm một cô thôn nữ mà giỏi ngoại ngữ cũng giống như mò kim đáy biển vậy.
Khương Điềm Điêềm đắc ý cực kỳ nói: "Cho nên phải cẩn thận vì chưa biết ai hơn ai đâu, tương lai ai rớt thì chưa biết được đâu, dám lấy thành kiến mà đánh giá người khác là hẹp hòi cỡ nào rồi đó."
Nói xong lời này, Khương Điềm Điềm còn cảm thấy bản thân đúng là rất có văn hóa và lịch sự, có thể nói được mấy câu từ hoa mỹ như vậy.
Cô còn cười tươi hớn hở bổ sung: "Mình thật là ngầu quá đi."
Thật ra tiếng anh không cần phải học, nhưng mà Khương Điềm Điềm lại thích học bộ môn này và cô cũng giỏi môn này nữa.
Đúng vậy, bởi vì cô giỏi nhất Tiếng Anh nên cô mới quyết định ghi danh chọn môn này bổ sung vào kỳ thi đại học. Vì đối với cô mà nói bản thân cô cảm thấy Tiếng Anh dễ học hơn cả Tiếng Hán nữa ấy chứ.
Tuy nói Khương Điềm Điềm đã xuyên đến chỗ này rất nhiêu năm rồi. Nhưng mà có những cái khi đã thấm vào mình thì chỉ cần ôn lại một chút sẽ rất nhanh nhớ lại thôi. Hơn nữa cô còn nhận được sự đốc thúc của Tô Tiểu Mạch, cho nên bản thân Khương Điềm Điềm cũng cố gắng hơn người khác rất là nhiều.
Thật ra nếu bây giờ muốn vào học trường Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, đối với người khác thì có chút khó.
Nhưng mà đối với cô thì không quá khó đâu.
Hơn nữa Khương Điêm Điềm nỗ lực như vậy, nguyên nhân cũng một phần là vì Tô Tiểu Mạch. Thật ra lúc đầu Tô Tiểu Mạch quyết định từ bỏ không thi đại học, nhưng sau đó cô lại thay đổi chủ ý.
Mấy năm nay chỉ cần lúc nào rảnh rỗi, cô cũng tranh thủ thời gian để ôn luyện. Cũng bởi vì lí do đó cho nên Khương Điềm Điềm mới càng quyết tâm hơn.
Mà bản thân cô cảm thấy người ta, bản thân họ không học nhiều còn muốn phấn đấu để thi, mà cô lại là người xuyên không tới chẳng lẽ lại chịu thua trước cái kì thi đại học này sao?
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân có thể làm được nên càng cố gắng nỗ lực hơn nữa. "Em nghĩ cái gì vậy? Nhanh tập trung vào học đi, đừng có lười biếng nữa nghe chưal"
Trân Thanh Phong dùng ngón tay chỉ nhẹ vào mặt vợ mình, Khương Điềm Điềm hít một hơi thật sâu nói: "Thật là mệt quá đi!"
"Cố gắng một chút thôi, kiên trì qua khoảng thời gian này thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!" Trần Thanh Phong cho cô một lời động viên.
Khương Điềm Điềm có chút uể oải, dạo này học tập quá nhiều, thế này không thích hợp với cô một chút nào. Cô hiện tại khá là mệt mỏi, cho nên dù biết Trần Thanh Phong đang cổ vũ nhưng cô vẫn không có tinh thần cho lắm.
Bà Trần thấy cô như vậy thì nói: "Con cố gắng học đi, tối nay mẹ làm hoành thánh cho con." Khương Điềm Điềm: "!II"
Vừa nghe thấy Bà Trần nói như vậy cô liền có lại tinh thần, biểu cảm nghiêm túc nói: "Dạ vâng, mẹ yên tâm con sẽ bảo đảm học thật tốt."
Mọi người xung quanh: "...'
"Con ráng mà ôn tập thật tốt đi, ngày mai mẹ sẽ để thằng hai đi công xã mua một ít thịt, buổi tối sẽ hâm thịt cho con ăn." Bà Trần lại tiếp tục đưa ra mấy lời hứa hẹn.
Khương Điềm Điềm phấn chấn mười phần nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! Con vẫn còn cố gắng được mà."
Những người ngồi xung quanh chép sách: "..."
Chúng ta ở đây học tập không tốt, chính là bởi vì không có một người mẹ chồng như thế này. Đúng là mẹ chồng nhà người ta có khác.
"Khương Điềm Điềm, tiếng Anh của cô thật tốt, sao cô có thể học được hay như vậy nhỉ?"
Khương Điềm Điềm đắc ý dào dạt nói: "Bởi vì tôi thông minh lại nỗ lực nữa! Mấy người xem đi, tôi bình thường đã thông minh rồi mà lúc nào cũng cố gắng học tập, tôi rất là nỗ lực ôn tập đấy! Tôi còn như vậy thì mấy người không phải càng thêm nỗ lực sao? Chứ không cẩn thận lại không thông minh bằng tôi đấy!"
"Ha ha ha ha.”
Khương Điềm Điềm lại vui vẻ nói tiếp: "Tôi thích lén lút học tập một mình, sau đó ở bên ngoài sẽ làm bộ bản thân không học gì quá nhiều, rồi sẽ nói là do bản thân mình quá thông minh không cần học nhiều, hì hi."
Trần Thanh Phong lúc này mới cất giọng nói: "Đừng có rủ vợ tôi nói chuyện nữal"
Anh nhíu mày bày tỏ thái độ hơi khóc chịu.
Trần Thanh Phong vừa nói hết câu, hiện trường lập tức rơi vào trạng thái im lặng, một lân nữa mọi người lại nghiêm túc ôn luyện.
Có điều cũng là đêm đó mà các thanh niên trí thức đều treo đèn học trễ hơn bình thường. Tuy rằng mấy lời Khương Điềm Điềm nói là giỡn, nhưng tóm lại mấy người họ cảm thấy những gì cô nói đều rất đúng!
Khương Điềm Điềm chắc chắn sau lưng đã lén lút học tập rất nhiều, để ban ngày không phải học gì cả để người ta lơ là, đúng là hai vợ chồng này giống nhau, toàn là thích lừa người khác.
Tóm lại mọi người đều cảm thấy bọn họ đã đoán đúng rồi.
Tính ra mọi người ở đây cũng khá là may mắn, bởi vì trên cơ bản tháng mười đã kết thúc trồng vội gặt vội rồi, mà lương thực cũng đã thu hoạch xong hết rồi.
Cho nên trên cơ bản quãng thời gian này chỉ dùng để nghỉ ngơi mà thôi, mà hiện tại lại vừa lúc ôn thi, như vậy cũng giúp cho mọi người dư giả được thời gian tập trung vào việc ôn luyện.
Có người nghiêm túc học tập, có người bởi vì những việc này mà gà bay chó sủa. Thật ra mấy lúc như thế này có rất nhiều người hâm mộ Trần Thanh Phong, hai vợ chồng bọn họ không cần suy nghĩ gì quá nhiều, cùng nhau ôn tập và cùng nhau đi thi.
Tuy mọi người đều cảm thấy Khương Điềm Điềm căn bản sẽ thi rớt, nhưng cũng không có ai dám ở trước mặt Bà Trân nói mấy lời này cả.
Ai mà không biết Bà Trần là người rất thích bảo vệ người nhà.
Trên cơ bản mọi người đều là nói: "Con trai Tiểu Lục cùng với con bé Điêm Điêm thông minh nhứ vậy, chắc chắn sẽ đậu kỳ thi này cho xem."
Đến nỗi dù biết Tô Tiểu Mạch cũng ôn thi nhưng không có ai để ở trong lòng chuyện này.
Đại khái là bởi vì nghe quá nhiều người nói "Điềm Điêm thông minh như vậy nên sẽ thi đậu thôi”, thành ra Bà Trần cũng có một sự tự tin nhất định với Khương Điềm Điềm, bà cảm thấy Khương Điềm Điềm thật sự có thể thuận lợi mà vượt qua kỳ thi lần này.
Người một nhà chưa đợi thi xong mà đã nắm chắc thắng lợi rồi.
Đến cuối cùng mọi người trong thôn đều biết cô vợ nhỏ của Tiểu Lục là người thông minh tựa như cầu trời Văn Khúc Tinh, chỉ cần đi thi thì chắc chắn sẽ đâu.
Đương nhiên mấy lời này ai nghe được thì đại bộ phận đều không tin, Bà Trân nổi tiếng là khoác lác, bọn họ đều đã có kinh nghiệm trải qua rồi.
Nói tóm lại muốn đậu đại học đâu phải đơn giản như thi cuộc thi hát đâu, đâu phải nói đậu là đậu được. Nhưng mà có điều đâu đó vẫn có người công nhận thực lực của Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm mặc dù không được đọc qua quá nhiều sách vở, nhưng mà người ta khẳng định cô cũng là một người có khiếu, ông ngoại của cô năm đó còn ở trong thành làm quản lý thì mấy người nghĩ cô ấy không thừa hưởng một chút thông minh gì của ông mình à? Có điều cũng có người lo lắng là Khương Điềm Điềm sẽ thật sự thi đậu rồi sẽ bỏ nơi này mà đi hay không?
Nhưng suy nghĩ một hồi lại lắc đầu. Dù sao Khương Điềm Điềm có thật sự thi đậu thì tới đó hãy tính giờ cũng không cần lo lắng làm gì.
Rốt cuộc thì dù sao cô cũng sống ở cái đại đội Tiền Tiến này bao nhiêu năm rồi, so với lối suy nghĩ của cô sẽ không giống với lối suy nghĩ của mấy thanh niên trí thức hiện giờ! Vậy nên không tới mức đó đâu.
Biết bao nhiêu tâm tình khác nhau cứ như vậy mà trải qua mỗi ngày, rồi cũng tới thời điểm thi đại học.
Đại điểm thi của Khương Điềm Điềm là ở công xã. Hai vợ chồng đem con trai cho mẹ chồng trông giúp, sau đó liền cùng Tô Tiểu Mạch đi đến nhà Trân Hồng ở nhờ.
Nói tới chuyện này, Tô Tiểu Mạch thật sự khâm phục hai vợ chồng nhà này, mặc kệ là thời điểm nào hai cái người này đều không biết ngại là gì cả.
Nếu mà là cô thì cô sẽ kiên quyết không đến nhà Trần Hồng ở làm gì, như vậy có hơi làm phiên nhà người ta.
Đúng là quá ngại rồi.
Nhưng mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đúng là không hề có một chút ngại ngùng nào cả, hơn nữa còn không hề cảm thấy bản thân họ là người ngoài nữa ấy chứ!
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói chuyện với Trân Hồng: "Chị ơi, em muốn ăn bánh quẩy quá! Ngày mai chị làm cho tụi em mỗi người một cái bánh quẩy với hai quả trứng gà được không ạ?”
Trân Hồng không do dự mà gật đầu đáp: "Được chứ, nhưng mà sao lại như vậy?"
Sao lại là một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà chứ? Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Vì nó có nghĩa là một trăm phân ạ.'
"Phụt!" Trân Hồng trực tiếp phun hết nước trong miệng ra.
Tô Tiểu Mạch: "..." Ai u má ơi thật là mất mặt quá di.
Trần Thanh Phong nghe thấy vậy thì lại sáng mắt lên nói: "Vợ của anh thật là thông minh.”
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
"Một trăm điểm" bữa sáng được thêm vào bàn ăn, Khương Điềm Điềm phải tham gia thị thêm trong bốn ngày. Mà không phải chỉ riêng một mình cô còn có cả Trân Thanh Phong nữa.
Chuyện này không phải ai cũng giống hai người họ đâu.
Bởi vì hiện tại không có quá nhiều người đăng ký thi Tiếng Anh, nói đúng hơn số người đăng ký thêm môn Tiếng Anh là rất ít bởi vì môn này không phải dễ.
Khương Điềm Điềm tuy rằng đã không học Tiếng Anh rất nhiều năm rồi, nhưng giống như những gì cô nói, không phải cái gì học vào rồi cũng sẽ vì nhiều năm không dùng tới sẽ quên đâu.
Thật ra có thể nói đây là năng khiếu của cô cũng như cô cũng có bí quyết học tập, mà cô cũng đem cái bí quyết này truyền lại cho Trân Thanh Phong.
Mà Trần Thanh Phong mấy năm nay lâu lâu cũng sẽ lỗi ngoại ngữ ra học một ít.
Kỳ thật Khương Điềm Điềm giỏi ngoại ngữ, bản thân Trân Thanh Phong cũng cảm thấy lạ.
Nhưng mà dù có cảm thấy lạ thì anh cũng không có hỏi nhiều làm gì.
Dù sao nếu như vợ anh muốn nói thì sẽ nói thôi, còn nếu không có gì để nói thì hỏi làm gì, anh là đàn ông trong nhà không cần phải nghỉ ngờ mấy chuyện linh tỉnh này làm gì!
Mọi chuyện cứ để tự nhiên là tốt nhất. Dù sao bản thân anh cũng tin tưởng vợ của mình, cho nên không cần nghĩ nhiều làm gì. Chứ nếu thật sự trên đời này có biết bao nhiêu chuyện mà chuyện gì cũng suy nghĩ sâu xa thì người bị hại chỉ là bản thân mình thôi.
Tóm lại hai vợ chồng họ vốn dĩ đã không giống người ta rồi, người ta đi thi thì chỉ cần thi hai ngày thôi, còn hai vợ chồng họ phải thi thêm hai ngày nữa.
Nói chung trước ngày thi hai người cũng không còn tập trung ôn bài quá, cả hai đều để tâm trạng thoải mái một chút.
Phải biết rằng trước mỗi kỳ thi nào đó, ai cũng sẽ không muốn thảo luận hay học quá sâu, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới tâm trạng cũng như kiến thức trước khi thị, kể cả lúc thi xong một môn cũng vậy.
Có điều hiện tại có chút không giống như bình thường, thi xong hai người nhìn nhau, hơn nửa ngày Khương Điềm Điềm lẩm bẩm hỏi: "Anh cảm thấy hôm nay thi thế nào?"
Trân Thanh Phong suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh cảm thấy ổn cho nên cũng thấy không quá khó!" Anh đơn giản cảm thấy mọi thứ với anh là ổn, không có gì là quá khó, nhưng cũng không có gì là chắc chắn.
Khi nhìn sang thấy ánh mắt của Khương Điềm Điềm, anh biết cô cũng vậy: "Em cũng ổn đúng không?"
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì vui tươi hớn hở nói: "..."
"Vâng ạ, em cũng làm bài được ạI"
Cô nắm lấy cánh tay Trân Thanh Phong nói: "Anh cũng làm bài ổn giống em là em yên tâm rồi."
Trân Thanh Phong dở khóc dở cười, nói: “Anh nói này vợ của anh ơi, anh với em làm bài giống nhau, em vui tới vậy sao hả, em không hy vọng anh sẽ làm bài tốt hơn em sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Em cũng hy vọng anh sẽ làm bài tốt hơn em mài! Nhưng nếu như anh cũng thi rớt giống như em thì em cũng an tâm lắm! Theo em thấy hai người làm bài giống nhau thì em cảm thấy em được bình tĩnh hơn chút, ít ra em sẽ không rớt vì em cũng cảm thấy giống anh."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Đúng là cô gái xấu tính này, anh thấy Tiểu Thất nhà chúng ta chính là giống em.
Khương Điềm Điềm làm nũng nói: 'Em làm gì có chứ, bình thường em cũng tốt mà!"
Trân Thanh Phong làm bộ không hài lòng, nói: "Bình thường em tốt chỗ nào?”
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Em lớn lên có vẻ ngoài rất tốt!"
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Còn chỗ nào tốt nữa ha?”
Khương Điềm Điềm lại nghĩ nghĩ, nói: "Dáng người cũng đẹp lắm ạ."
Trân Thanh Phong lại hỏi: "Còn gì nữa?"
Khương Điềm Điềm lỗ tai giật giật, cười hì hì nói: "Em còn có một người chồng tốt nữa."
Câu này là đang lấy lòng Trần Thanh Phong đây mài! Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Xem ra em vẫn còn có mắt nhìn người tốt nữa!"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Em đương nhiên là có mắt nhìn người tốt rồi, nếu không có mắt nhìn người tốt thì làm sao tìm được một người tốt như anh chúr!"
Trần Thanh Phong bị cô đưa lên chín tâng mây nên rất vui vẻ, hận không thể nhấc bổng cô lên trời.
"Tiểu Lục, Điềm Điềm."
Trần Hồng chờ ở bên ngoài trường, nhìn thấy bọn họ đi ra liền đi tới hỏi: "Thi thế nào rồi? Làm bài ổn không?"
Cô vừa dứt lời, hai vợ chồng đều không hẹn mà đồng thanh nói: 'Rất tốt ạI" Thật là nói mà không có chút chần chờ nào cả. Trân Thanh Phong vui tươi nói: "Mấy đề thi lần này xem ra cũng không quá khó, mấy cái này em đều đã ôn tập qua rồi, cho nên cảm thấy làm bài khá tốt." Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ nói: "Em cũng vậy, tuy rằng môn chính trị em hơi kém một chút."
"Nhưng khẳng định bài thi so với người khác vẫn làm tốt hơn rất nhiều. Còn môn toán học và ngoại ngữ thì không còn gì để nói, rất tốt luôn đó ạ. Chị cả này, chị cứ yên tâm, tụi em đã ôn tập rất tốt rồi nên làm bài không quá tệ đâu ạ! Chị cũng biết tụi em đã bắt đầu ôn tập nhiều năm rồi mài! Hì hì!"
Trân Hồng nhìn thấy ánh mắt hai người sáng lấp lánh như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hai đứa đều làm bài tốt thì chị cũng yên tâm rồi."
Hai người lại không hẹn mà cùng nhau nói: "Chị cả, chị cứ yên tâm đi! Mọi chuyện không thành vấn đề đâu ạ."
Trân Hồng cười đáp: "Chị đương nhiên yên tâm rồi, nhìn tâm trạng hai đứa như vậy thì sao chị không yên tâm cho được.
Sau đó cô lại nói: "Được rồi chúng ta đi thôi, mau vê nhà ăn cơm."
Khương Điềm Điềm nghe được ăn liền vui vẻ hơn nữa nói: "Đúng vậy nhanh về thôi."
Tô Tiểu Mạch tối hôm qua đã về nhà, cho nên hôm nay chỉ có Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, hai người tiến lại gân Trần Hồng nói: "Chị cả này, tụi em cảm thấy lần này tụi em sẽ thi đậu đại học đấy ạ!"
Trần Hồng nghe vậy thì gật đầu đáp: "Có thể thi đậu là tốt, có như vậy thì nhà chúng sẽ thay đổi sang một trang mới rồi."
Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Trân Hồng cũng rất là chờ mong và hy vọng, tuy rằng bản thân cô đã gả ra ngoài, trên cơ bản thì không được tính là người nhà họ Trần nữa rồi, nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của cô, nên nhà mẹ đẻ cô càng tốt lên thì có như vậy thì cô mới thật sự yên tâm. "Các em mà thi đậu thì nhà họ Trần chúng ta sẽ trở thành dòng dõi thư hương! Năm đó mọi người cũng rất trông mong về việc học của Tiểu Lục, nhưng mà lại không nghĩ tới chính sách nhà nước thay đổi, Tiểu Lục cũng chỉ có thể về nhà làm nông. Nhưng mà không ngờ bây giờ lại tốt rồi, mọi thứ đã kết thúc, một lân nữa kỳ thi đại học đã được khôi phục. Hết thảy lại đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tuy rằng để đi vào đúng quỹ đạo phải tận mười năm sau, nhưng mà chỉ cần có cơ hội thì bất kể là khi nào cũng không sợ là muộn cả! Chỉ cần các em còn có cơ hội như vậy là tốt rồi!"
"Chúng em khẳng định có thể thi đậu ạ!" Hai người lại một lần nữa đồng thanh nói.
Khương Điềm Điềm còn khoác lác: "Đại khái là bởi vì năm nay vừa khôi phục thi đại học. Đề mục đưa ra còn khá đơn giản, thời điểm em đọc đề còn khá là kinh ngạc đấy! Em cảm thấy sao đề ra lại có thể đơn giản như vậy nữa. Nhưng suy nghĩ một hồi liền hiểu được. Đấy khẳng định là do kỳ thi đại học mới khôi phục trở lại, nhà người khác 'cần hiền tài như suối khô khát nước". Cho nên lần này chúng em nhất định có thể thi đậu được ạ."
Trân Thanh Phong cũng gật đầu xác nhận: "Đúng vậy đấy, tụi em mỗi ngày đều tập trung học tiếng Anh thì dựa vào điểm này so với người khác đã chiếm được không ít ưu thế rồi, chị cứ nghĩ đi, thi tiếng Anh có bao nhiêu người đâu! Mà lần này chúng em đăng ký thi mặc kệ tụi em có giỏi hay không giỏi, chỉ cần dựa vào chuyện này thì cũng đã dẫn đầu nhiều người rồi. Chị thấy có đúng không?"
Trân Hồng cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng."
Thật ra Trần Hồng cũng không quá hiểu vấn đề này, nhưng mà bản thân cô cảm thấy hai người này nói cái gì cũng đúng cả.
Khương Điềm Điềm lại bổ sung: "Chị yên tâm, sau này thời gian trôi qua chúng ta sẽ ngày càng tốt lên thôi ạ."
Trần Hồng nhớ gì đó lại hỏi: "À các em chừng nào sẽ ghi danh vào trường đại học thế?"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ rồi nói: "Hình như là đợi tới đợt đánh giá thì phải! Sau lúc đó sẽ đi ghi danh ạ, thật ra em với anh Tiểu Phong muốn đi Thượng Hải. Cho nên chúng em có suy nghĩ sẽ học trường học ở Thượng Hải. Chị cả có gì chị giúp chúng em để ý mấy bài báo sắp tới nhé, báo chí chắc chắn sẽ công bố điểm thành tích đó ạ.'
Trân Hồng gật đầu nói: 'Được chị sẽ để ý!"
Sau đó cô lại khó hiểu hỏi: 'Nhưng vì sao lại chọn Thượng Hải?"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Vì ở đó là trung tâm đất nước đó ạ! Nếu phải đi học đại học thì tụi em cũng muốn đi đến học những trường ở những nơi lớn một chút, nếu không đi Thượng Hải thì tụi em cũng sẽ đi thủ đô! Nói chung là bản thân em cũng đã từng đi Thượng Hải một lần rồi, cũng từng có một quãng thời gian ở đó. Cho nên bây giờ cũng muốn đi qua đó học, cứ coi như là duyên phận phải đi tới đó đi ạ!"
Khương Điềm Điềm cười nói: "Em cũng cảm thấy nơi đó khá tốt."
Cô đời trước cũng đã từng sống ở đó, cho nên đời này đến đó sống cũng được, xem như ôn lại kỉ niệm.
"Chị cả, chị không cần phải lo lắng đâu, mặc kệ tụi em ở đâu thì chúng ta cũng vẫn sẽ là người một nhà mà."
Trân Hồng gật đầu, thở dài một hơi rồi nói: "Tụi em đều có niềm tin lớn như vậy thì chị cũng yên tâm rất nhiều rồi. Hai người không biết đâu, mấy ngày nay chị nghe radio, lần thi đại học lần này số thí sinh đăng ký thi hơn một ngàn người, hơn một ngàn người lận, em nghĩ xem có hù chết chị không chứ! Sao lại đông dữ như vậy không biết?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Càng có nhiều người đăng ký thi, càng thể hiện được lần này mà đậu thì chúng em là người rất giỏi đó ạ." Trân Hồng nghe vậy thì suy nghĩ một hồi rồi nói: "Em nói cũng có lý!" Hai vợ chồng Trần Thanh Phong vừa tám chuyện với Trần Hồng, vừa ăn cơm trưa. Xong xuôi hết thảy mới cùng nhau đi về nhà! Lúc này đã là tháng mười một rồi, thời tiết cũng đã lạnh dần, gió lạnh thổi vèo vèo, hai người bước ngắn bước dài đi cạnh nhau.
Có điều tuy rằng thời tiết bên ngoài có lạnh nhưng trong lòng họ luôn có một ngọn lửa bập bùng không hè tát.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, không khí nóng hổi của kỳ thi vẫn còn đọng lại trên người họ.
Khương Điềm Điềm nắm lấy tay Trần Thanh Phong, nói: "Anh Tiểu Phong, em cảm thấy hai chúng ta đều có thể thi đậu đại học lần này."
Trân Thanh Phong cũng nắm chặt tay cô đáp: "Anh cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta làm bài tốt như vậy, lại còn ôn tập lâu như vậy, làm sao mà không có khả năng đậu được chứ! Cho nên chắc chắn phải đậu rồi."
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy giống như anh nói vậy đấy! Chưa kể chúng ta còn thông minh nữa ạI"
Nhìn này hai người khoác lác còn không quên tự khen bản thân nữa.
Hai người cứ như vậy mà mặc sức tưởng tượng.
Trân Thanh Phong lại nói: "Chúng ta lần này nếu đi ra ngoài học tập thì Tiểu Thất phải làm sao bây giờ?"
Khương Điêềm Điềm nhanh nhẹn đáp: "Em sẽ không bỏ Tiểu Thất lại đây đâu, mặc kệ là chúng ta có đi đâu em cũng phải mang Tiểu Thất theo."
Cô rất nghiêm túc nói: 'Em vẫn luôn muốn Tiêu mang Thất theo bên mình."
Trần Thanh Phong bật cười, sau đó ừ một tiếng: "Chúng ta là người một nhà nên sẽ luôn ở bên cạnh nhau."
Từ khi sinh hạ Tiểu Thất, Khương Điềm Điềm cũng không có rời xa nhóc con đó quá lâu. Cũng không biết mấy hôm nay cu cậu ở nhà không có cha mẹ không biết có khóc quấy không nữa, không biết có nhớ cô không nữa.
Khương Điềm Điềm càng nghĩ lại càng sốt ruột.
Vừa rồi còn cảm thấy tâm trạng khá tốt, nhưng mà bây giờ cô lại muốn nhanh chóng về nhà. Trân Thanh Phong kéo tay Khương Điềm Điềm lại nói: "Em đi chậm lại một chút đi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ."
Khương Điềm Điềm buồn bã nói: 'Em nhớ Tiểu Thất quá."
Trần Thanh Phong xoa tay cô nói: "Anh nghĩ Tiểu Thất cũng nhớ chúng ta lắm, được rồi để anh nắm em rồi chúng ta cùng nhau nhanh chân về nhà." tay Khương Điêm Điềm nhanh nhảu nói: "Hay chúng ta chạy bộ đi ạt"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Được, chừng nào em chạy không nổi nữa thì anh sẽ cống em."
Hai người nhanh chân hướng về phía nhà mình mà chạy, thời tiết rét lạnh như thế, nhưng chạy như vậy lại giúp cơ thể hai người ấm lên rất nhiều.
Cũng không biết chạy trong bao lâu, Khương Điềm Điềm liên dừng lại thở dốc: "Em mậệt rồi."
Trân Thanh Phong liên nói: "Để anh cõng em.
Sau đó anh ngồi xổm trước mặt cô bảo: "Em leo lên đi."
Khương Điềm Điềm leo lên lưng của Trân Thanh Phong, người anh vẫn luôn gây như vậy, có điều cho dù anh gây nhưng mà Khương Điềm Điềm lại cảm thấy người đàn ông này của cô rất vững chắc, sau lưng anh rất an toàn!
Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể so với anh được, cô vòng tay ôm lấy cổ anh rồi nói: "Anh Tiểu Phong này, chúng là người một nhà, em muốn chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau, mãi mãi vui vẻ."
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đó là điều đương nhiên rồi." Anh nhảy nhót còn quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Anh yêu em nhất trên đời này!"
Khương Điềm Điềm cười ha ha ha, nói: "Em yêuuuu..."
Cô ngưng một chút rồi lại nói: "Em thích Tiểu Thất nhất!"
"Cô gái xấu xa này!"
Hai người cứ như vậy mà cười đùa, tiếng cười đùa của bọn họ cứ vang mãi trong gió...
Bạn cần đăng nhập để bình luận