Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 67
Khương Điềm Điềm cảm thấy ông trời thật là cố ý mài
Rõ ràng cô mang thai sớm hơn cô ấy hẳn hai tháng, nhưng mà chị dâu ba Trần lại là người sinh trước cô.
Rõ là thời gian mang thai của cô rất đẹp, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai. Không thể không nói ngay lúc biết là bé trai, Khương Điềm Điềm có chút không thể tin được.
Khương Điềm Điềm không phải là một người ỷ vào cốt truyện, hơn nữa theo thời gian trôi qua cô cũng không còn nhớ được rõ ràng nội dung cốt truyện nữa.
Cũng có lúc cô sẽ cố nhớ lại một chút nhưng tất cả những gì nhớ được cũng không có liên quan tới Trân Thanh Phong một chút nào. Cho nên muốn nói sinh con trai hay sinh con gái thì đúng là bản thân cô không biết được.
Đúng là bởi vì không biết được, cho nên đủ loại phản ứng của mọi người trong nhà cũng ảnh hưởng tới cô. Thành ra cô cứ đinh ninh bản thân mình sẽ sinh ra con gái!
Mà hiện tại cô sinh ra một đứa bé trai kháu khỉnh khiến cho cô lâm vào mê man. Bởi nhà bọn họ đều chỉ chuẩn bị áo hoa dành cho bé gái.
Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm con trai đang nằm bên cạnh, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt của cậu bé thì thâm: "Con nói con..."
Thế nhưng cô cũng không biết phải nói gì cho tốt, Khương Điềm Điềm lúc này nghèo nàn từ ngữ vô cùng.
Bé con lúc này chu chu miệng nhỏ tiếp tục ngủ.
"Con ngủ cũng sâu đấy chứ!"
"Oal!" Bé con đại khái là bị mẹ mình quấy rây khiến cậu nhóc phiên chán nên không nói gì đã trực tiếp òa lên khóc nức nở. Khương Điềm Điềm: "!II"
Cô nhanh chóng võ võ an ủi cậu bé: "Ngoan không khóc, không khóc!"
Nhưng mà... mọi nỗ lực đều là vô nghĩa, Khương Điềm Điềm cho dù có an ủi hay vỗ vỗ như thế nào cũng không được. Tuy rằng mới sinh ra một ngày nhưng đứa bé này lại có sức gân cổ lên khóc to như vậy.
Không cần xem xét liền biết cái cậu bé con này vô cùng khỏe mạnh, đúng chuẩn một cậu bé rồi, mười phần mạnh mẽ cả mười.
Khương Điềm Điềm lại tiếp tục vỗ về: "Ngoan, con đừng khóc! Bé con ngoan ngoãn!"
Bé con không ngoanl
Mẹ trẻ lại dỗ không được.
Cho nên bé con càng muốn khóc thật to.
"Làm sao vậy?" Trân Thanh Phong vội vàng từ bên ngoài vọt vào trong, anh chạy nhanh tới mép giường nói: "Lại đây, ba ôm con."
Anh nhẹ nhàng ôm con mình vào lòng đu đưa nói: "Con xem con đi, khóc cái gì mà khóc, lại dọa đến mẹ con rồi! Nếu mà con không ngoan thì đừng trách ba đây đánh vào mông con đấy!"
"Oa... oa... oal"
Cậu bé thế mà không bị dọa sợ, tiếp tục khóc mà còn khóc lớn hơn trước.
Trần Thanh Phong cũng bối rối theo: " y da, được rồi, được rồi!"
Tiếng khóc của cậu bé quá lớn, làm cho anh họ nhỏ vừa sinh lúc nấy cũng bừng tỉnh giấc, cậu bé cũng nhỏ giọng rầm rì chuẩn bị cất tiếng khóc.
Chị dâu ba Trần thấy vậy liền nhanh chóng võ nhẹ an ủi cậu bé, vậy là cậu bé cũng chỉ tủi thân nức nở hai tiếng, sau đó cũng không khóc nữa.
Lúc này thì chị dâu ba Trần mới yên tâm, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thanh Phong đang ôm đứa nhỏ, cu cậu khóc không khác gì quỷ khóc sói gào.
Phải nói chị dâu ba Trần cũng là người từng trải, gặp rất nhiều trẻ con mới sinh, chưa kể chính bản thân cô còn sinh bốn đứa đây này, mà còn có mấy chị em dâu trong nhà họ Trần nữa, bọn họ cũng đã sinh mấy đứa rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có đứa bé chỉ mới sinh mà có thể khóc to tới mức độ đấy.
Cu cậu vẫn còn đang khóc, Khương Điềm Điềm chỉ có thể ôm tại chịu trận lấy chăn trùm kín đầu, tuy rằng là do bản thân cô không cẩn thận đánh thức con trai, nhưng mà bây giờ cô không thể chịu nổi cái âm thanh đinh tai nhức óc này!
Trần Thanh Phong ôm con trai lắc lư một hồi, không biết đã nói qua biết bao nhiêu lời, cuối cùng cậu bé cũng nức nở một tiếng rồi thôi không khóc nữa, sau đó lại chu chu cái miệng nhỏ.
Trần Thanh Phong khó hiểu hỏi: "Bé con đây là làm sao đây?"
Bé con lại một lân nữa chép chép cái miệng của mình, chị dâu ba Trần thấy vậy thì tốt tính nhắc nhở: "Chú năm đưa bé cho Điềm Điêm để cho bé bú sữa đi!"
Trần Thanh Phong lúc này mới hiểu ra: " y da thì ra là vậy!"
Anh chạy nhanh lại phía Điềm Điềm đang nằm trên giường nói: "Điềm Điềm ơi, bé con của chúng ta hình như đói bụng rồi."
Cậu bé dường như nghe hiểu nên càng nhiệt tình bĩu cái miệng nhỏ, mắt thấy cậu bé sắp cất tiếng khóc khủng bố lần nữa, Khương Điềm Điềm mới chịu từ trong chăn ló người ra, sau đó cô lại ôm đứa bé vào trong túi ngủ, cô có chút ngại ngùng làm mấy việc này trước mặt người khác nên đành phải che che đậy đậy như thế này đây!
Trần Thanh Phong thấy cô như vậy thì cười, còn bản thân thì ngồi ngay mép giường nhẹ nhàng vỗ đầu Khương Điềm Điềm nói: "Vất vả cho em rồi."
Khương Điềm Điêm ngẩng đầu nói: "Nếu biết em vất vả thì anh cũng phải giúp em chăm con.
Trân Thanh Phong ánh mắt dịu dàng nhìn cô mỉm cười nói: "Đó là điều đương nhiên rồi."
Khương Điềm Điềm giận dỗi trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu tò mò nhìn con của mình.
Thật ra bản thân cô cảm thấy nhà họ Trân gen rất tốt, đứa trẻ nào trong nhà cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng mà chỉ một ngày hôm nay thôi, Khương Điềm Điềm liên cảm thấy có khả năng con của cô sẽ không giống như cô tưởng tượng đâu.
Bé con khỏe mạnh này gấp gáp sắp đợi không nổi rồi nên tranh thủ "Ăn cơm' rất nhanh, thỏa mãn rồi bản thân cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ, không lâu sau đó cậu bé đã ngủ sâu.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy con trai rốt cuộc cũng chịu nhắm mắt lại ngủ thì lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều nói trẻ con lúc mới sinh sẽ rất xấu, cơ thể sẽ đỏ rực không khác gì khỉ con cả. Nhưng mà bây giờ Khương Điềm Điềm không công nhận chuyện đó đâu.
Nhìn con trai của cô đi, cả cơ thể đều trắng nõn, lông mi thì dài, vừa mới sinh ra đã có da có thịt rồi, thoạt nhìn chẳng khác gì búp bê phương Tây cả.
Cái này chả khác gì giống như quảng cáo mì tôm mà trong mì không có tôm vậy.
Bé con sinh vào lúc rạng sáng, sau khi cho con trai ăn uống no nê thì Khương Điềm Điềm cũng lâm vào giấc ngủ sâu, mãi cho đến buổi chiều mới thức dậy.
Ánh mắt đầu tiên của cô khi dậy là nhìn sang con trai, cô cảm thán thật đúng là con do bản thân mình sinh ra. Nét mặt xuất sắc vô cùng.
Đặc biệt là nhìn sang đứa bé của chị dâu ba Trần sinh ra thì càng khẳng định con trai cô không khác gì một "hoàng tử nhỏ'.
Chẳng qua lúc này mới một ngày trôi qua, sang đến ngày hôm sau thì bao nhiêu vui vẻ liền biến mất không còn gì nữa.
Bé con nhà bọn họ hôm nay khóc hai lần. Mà lần nào khóc không khác gì gà bay chó sủa cả. Mà chỉ mới hai lần thôi đã làm cho Khương Điềm Điềm có suy nghĩ, con nhà bọn họ chả khác gì con lừa cả.
Thật là đáng sợ quá đi!'Em có chút đói bụng."
Sau khi cho con trai ăn no bụng thì Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy bản thân mình có chút đói bụng rồi.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Em cố chờ một lát nữa, mẹ chúng ta đi qua chỗ chị cả lấy canh gà rồi, chắc sẽ rất nhanh là trở về thôi."
Khương Điềm Điềm gật đầu "dạ" một tiếng, nghe Trân Thanh Phong nói vậy cô khao khát nhìn về phía cửa nói nhỏ: "Sắp có canh gà để ăn rồi."
Trân Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của cô thì cười nói: "Đúng vậy đấy, em chờ một chút là có canh gà ăn rồi."
Trân Thanh Phong vừa mới nói xong đã nhìn thấy Bà Trần và Trân Hồng cũng bước vào cửa phòng bệnh, Bà Trân thấy mọi người còn thức thì nói: "Dậy rồi thì lại đây mẹ cho tụi con ăn canh gà bổ sức.
Bà không chỉ có canh gà mà còn có cả một ít bánh bao nữa, vậy nên đã chia cho mỗi người một cái.
Bà Trần cũng lại đem canh gà chia cho mỗi người một chén, chị dâu ba Trần thấy vậy thì không tin vào mắt mình, đúng là không tin được bản thân cũng có vinh dự này, cô cẩn thận nhận lấy chén canh.
Khương Điềm Điềm còn đem theo nụ cười đến báo án với Bà Trần: "Mẹ vừa rồi Tiểu Thất lại khóc đấy!"
Bà Trần biểu cảm bất lực, sau đó bà lại nói: "Cũng vất vả cho con rồi, cho con thêm một miếng thịt này." Khương Điềm Điềm cười nói: "Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhất."
Bà Trần vui vẻ khóe miệng nở nụ cười, bà nói: "Các con đều là thai phụ, hiện tại không hợp với đồ ăn gia vị nhiều, nên mẹ chỉ bỏ một chút muối thôi, thành ra hương vị có chút thanh đạm. Có điều ăn vào để bổ cho cơ thể với lại còn có thịt nữa nên cũng không quá khó ăn đâu!"
Khương Điềm Điềm húp một ngụm, xác nhận là hương vị có chút nhạt, cũng may là cô đã có thói quen ăn uống tiết kiệm khắc khổ khi ở đây, cho nên việc này với cô không là gì cả.
Cô rất nhanh đã ăn xong một chén canh, sau đó lại ăn thêm một cái bánh bao, cô đưa qua cho Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong, em không ăn nổi nữa rồi."
Phải nói là thời điểm Khương Điềm Điềm mang thai ăn uống nhiều hơn bình thường, nhưng lại không thích ăn thịt. Còn hiện tại vừa mới sinh xong, sức ăn của cô đã giảm xuống rất nhiều. Cho nên giống như trước đó những cái gì cô ăn chỉ đơn giản vì con trai mình muốn ăn, bởi vậy nên cô mới ăn nhiều vậy thôi.
Bà Trần đi đến nhìn hai đứa nhỏ, thấy cả hai đứa nhỏ đều đang ngủ ngon lành.
Con trai của chị dâu ba Trần sinh sớm hơn con trai của Khương Điềm Điêm một giờ nên liền gọi cậu bé là Lục Hổ.
Mà con trai của Khương Điềm Điềm sinh sau nên gọi là Thất Hổ. Có điều Khương Điềm Điềm lại cảm thấy cái tên Thất Hổ này có chút khó đọc nên cô liền trực tiếp gọi cậu bé là Tiểu Thất cho dễ nghe.
Bà Trần mỗi lần nghe Khương Điềm Điềm gọi con trai là Tiểu Thất khóe miệng liền run rẩy, cha thì gọi là Tiểu Lục mà con trai thì lại kêu là Tiểu Thất.
Đúng là chỉ có thể có cô mới dám đặt tên vậy thôi.
Có điều Bà Trần cũng không ngăn cản Khương Điềm Điềm làm gì. Dù sao cái tên Tiểu Thất đúng là dễ gọi hơn là Thất Hổ. "Mẹ lúc nãy ở lầu một nhìn thấy một thai phụ có lẽ không được tốt cho lắm được đưa tới đây, không biết lúc sau có đến chỗ này của chúng ta hay không."
Bà Trần lúc này rảnh rỗi ngồi nói chuyện với các con dâu, bọn họ ở cái phòng này có bốn giường bệnh, có điều hiện tại ở đây chỉ có chị em dâu nhà họ ở đây thôi, còn hai cái giường còn lại thì để trống.
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Vậy thì chắc sẽ đến đây ở với chúng ta rồi, dù sao khoa sản cũng không có nhiều phòng đâu."
Tới bệnh viện sinh sản như thế này thì giường bệnh tương đối thiếu, cho nên bệnh viện này phòng ốc tính ra cũng chỉ đủ dùng chứ không dư đâu.
Bà Trân: "Thằng nhóc con cũng nhanh nhạy thật đấy."
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ, con đã hỏi thăm rõ ràng mọi thứ rồi." "Mẹ ơi, khi nào thì chúng ta xuất viện về nhà đây?"
Chị dâu ba Trần đúng là không quen ở bệnh viện như thế này, cô cảm thấy ở đây không có chỗ nào dễ chịu cả, dù sao cũng không phải nhà mình cho nên cũng không thấy thoải mái. Phải nói bản thân cô không có phúc hưởng mấy cái đãi ngộ tốt như thế này.
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Đợi thêm vài ngày đi, ít nhất cũng phải ba ngày cho ổn đã. Vả lại cũng đúng lúc ba ngày sau máy kéo trong thôn mình sẽ tới công xã giao lương thực, vừa lúc thuận đường để kéo tụi con về nhà."
Nghe nói vê nhà còn có xe kéo để được ngồi, chị dâu ba Trần rất vui vẻ. Rốt cuộc thì bản thân cô cũng không ngồi trên máy kéo quá hai ba lần, tính cả hôm trước bản thân cô được đưa tới bệnh viện này luôn đấy chứ!
Cô vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi ạ."
Bà Trần quay sang hỏi chị dâu ba Trần: "Con không ngủ một lát à?"
Bà nhìn thấy con bé Điềm Điêm đã có chút mơ màng sắp ngủ rồi. Chị dâu ba Trần nghe vậy thì nói: 'Con chưa buồn ngủ ạ." Bà Trần lại nói tiếp: "Con vẫn nên ngủ nhiêu một chút để dưỡng thân thể khỏe mạnh, bản thân mình khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc tốt cho con mình được."
Chị dâu ba Trân nghe mẹ chồng nói vậy thì cảm động hốc mắt đỏ ửng, cổ họng có chút nghẹn ngào, cô cũng nhanh chóng lấy chăn trùm lại.
"Dêm đê nay mẹ ở đây canh chừng cho, tụi con buổi chiều cứ trở vê nhà đi." Bà Trân mở miệng nói tiếp.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Con không về đâu, dù sao mẹ cũng lớn tuổi rồi, con cũng phải ở đây canh chừng vợ con. Vả lại ai mà biết hiện tại mọi thứ có ổn không. Lỡ có người tới trộm em bé thì sao. Mẹ là một người già lớn tuổi làm sao mà đuổi kịp chứ! Con là đàn ông nên vẫn tương đối ổn hơn."
"Thằng nhóc con chăm sóc được vợ con, thế con chăm sóc được chị dâu con à?
"Ở đó không phải có anh ba sao ạ? Mẹ để anh ấy ở lại đi, tự mình anh ấy chăm sóc chị dâu, vợ mình mà còn trông cậy vào người khác hay sao ạ? Hai anh chị ấy không phải rất mong có con trai sao? Hiện tại đã có con trai rồi càng phải chăm sóc cẩn thận cho thằng bé chứ!"
Bà Trần trợn trắng mắt nhìn Trân Thanh Phong nhưng cũng không phản đối được câu nào của anh.
Khương Điềm Điềm và mọi người ở đây còn cho rằng cái thai phụ kia khoảng chừng buổi chiều sẽ sinh xong và chuyển vào đây. Nhưng mà không nghĩ tới cái cô đó lại sinh lâu như vậy, phải đợi tới buổi trưa hôm sau mới thấy cô ấy được chuyển vào trong giường bệnh này.
Thời điểm thai phụ đó tiến vào đây thì bọn họ đang ăn cơm trưa, hôm Bà Trần nấu canh cá cho nay bọn họ ăn.
Ở phương diện này, Bà Trần luôn là người rất chu đáo, cho dù thời điểm con dâu ở nhà sinh cũng vậy, căn bản đều được ăn rất ngon! Nếu bây giờ không ăn ngon như vậy thì không phải là sẽ ảnh hưởng tới cháu ngoan của bà à? Vả lại đều là phụ nữ ở cữ không được làm việc quá nhiều là điều bà rất rõ ràng.
Cho nên đừng nhìn nhà họ Trần sinh con nhiều như vậy thân thể sẽ yếu, nhưng thật ra mọi người đều được chăm sóc rất tốt lúc ở cữ. Không giống như mấy nhà khác, vừa mới sinh con xong thì thân thể liền mệt mỏi bệnh tật đây mình đâu.
Hôm nay canh cá này là do Tô Tiểu Mạch nấu, tuy rằng vẫn là mùi vị nhàn nhạt giống hôm trước, nhưng mà được cái lại rất tươi ngon. Khương Điềm Điềm húp liên tiếp hai chén khiến bản thân rất là no nê.
Trân Thanh Phong móc ra khăn tay cho cô lau miệng mình, dẫn tới bà mẹ chồng ở giường bệnh bên kia nhin sang liên tục.
Nhìn Trần Thanh Phong xong rồi lại nhìn xem Bà Trần. Bà đang chuẩn bị đợi Bà Trần trách móc con dâu, nhưng chưa gì đã nghe Khương Điềm Điềm mở miệng nói: "Mẹ ơi, mẹ đỡ con đi vệ sinh được không?”
Bà Trần cười nhìn cô: "Con cũng ít có thẳng tính lắm, ăn uống no nê xong lại đòi đi vệ sinh liền."
Khương Điềm Điềm làm nũng nói: "Con sớm đã muốn đi rồi, nhưng mà canh cá quá là ngon đi, nên con liền quyết định ăn cơm trước đã."
Bà Trần đỡ lấy cánh tay của cô, quay đầu lại hung hăng liếc nhìn Trần Thanh Phong nói: "Tiểu Lục con ở đây chăm sóc bé con đi."
Trân Thanh Phong vẫy tay nói: "Mẹ cứ yên tâm, không thành vấn đề với con."
Bà Trân đỡ Khương Điềm Điềm đi ra cửa, liên nghe được từ trong phòng bệnh truyền tới âm thanh khóc vô cùng lớn, Khương Điềm Điềm yên lặng dựa người vào vai Bà Trần. Bà Trần nhịn cười nói: "Không nóng nảy, cứ bình tĩnh đi từ từ thôi."
Bé con dường như cảm giác được mẹ mình đã rời đi, lúc nãy còn đang bình tĩnh nhắm mắt thì giờ đã mở to mắt, mồm cũng theo đó mà gào to lên.
Bé con đúng là rất thích sự ấm áp từ cơ thể mẹ, chỉ cần Khương Điềm Điềm rời khỏi cậu bé một lát là cậu bé liên gào lên khóc rất to. Hôm nay cậu bé đã sinh được ba ngày rồi, nhưng là tên nhóc khó chiều nhất nhà họ Trần! Nói đúng hơn là bé con tính tình không ngoan nhất trong nhài
Không có đồ ăn liền khóc lớn!
Không đổi tã kịp cũng khóc lớn!
Mẹ không có ở đây cũng khóc lớn!
Làm phiền tới giấc ngủ của cậu bé cũng khóc lớn!
Dù sao chỉ cần không đúng ý bản thân là cậu bé liền khóc lớn!
Cho nên là thời điểm ngày đầu tiên, anh họ của cậu bé nằm kế bên bởi vì cậu nhóc khóc còn có chút không quen, sẽ mếu máo rầm rì. Nhưng mà đã ba ngày trôi qua cậu bé cũng đã thích nghi với tiếng khóc này rồi.
Sáng hôm nay, bởi vì cậu nhóc nhỏ bị đổi tã muộn nên đã khóc rất to, nhưng mà anh trai Lục Hổ vẫn cứ ở trong tiếng khóc của cậu mà ngủ rất ngon. Căn bản là không còn chịu ảnh hưởng bởi tiếng khóc này rồi.
Rất có phong thái 'chú khóc thì cứ khóc, anh đây vẫn cứ ngủ ngoïr.
Chị dâu ba Trần thấy vậy càng thêm khẳng định: "Con trai của chị đúng là đứa trẻ hiểu chuyện mà, chắc chắn là như vậy."
Trân Thanh Phong cũng mặc kệ chị dâu của mình nói gì, anh đứng lên đi qua ôm lấy con trai nói: "Con trai ngoan, chúng ta không khóc nữa! Con chờ một chút mẹ con sẽ trở lại ngay thôi!"
Bởi vì Tiểu Thất sức khóc rất tốt, mà giường lúc này cũng chuyển qua nằm đối diện với đứa bé của thai phụ kia, khiến cho đứa bé kia cũng bắt đầu rầm rì, Trần Thanh Phong thấy vậy cũng nhanh chóng chạy lại nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, rất xin lỗi ạ, do con trai của tôi chính là đứa bé nghịch ngợm, xin lỗi đã làm phiền mọi người bên đây!"
Mẹ chồng của thai phụ đối diện có chút không hài lòng, có điều dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới sinh, bản thân cũng chưa thể dỗ đứa bé được. Nên chỉ có thể nói: "Cậu mau dỗ đứa bé đi."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cười cảm ơn nói: "Được... được... được ạ, cảm ơn thím nhiều!"
Con trai nhà mình gây chuyện thì phận làm cha như anh có thể làm gì được ngoài đứng ra xin lỗi chứ!
Trân Thanh Phong ôm lấy con trai lắc lư dỗ dành, anh nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất ơi, chúng ta có muốn khóc thì về nhà khóc. Chúng ta cũng không thể khóc ở đây, làm phiên đến người khác là không tốt, con thấy có đúng hay không?”
Anh ngẩng đầu nhìn phía thím trước mặt hỏi thăm: "Thím này, cháu nhà thím là trai hay gái vậy?”
Bà ấy nghe vậy thì đắc ý ưỡn ngực nói: "Là con trai đấy!"
Trần Thanh Phong lại quay sang nói với con trai: "Con xem, chúng ta không thể nào quấy râầy giấc ngủ của em bé nhỏ được! Con thấy có đúng hay không nào?"
Cái gì mà em bé nhỏ chứ? Trần Thanh Phong đúng là người cái gì cũng có thể nói được, mà cũng không ai có khả năng thay đổi được anh.
Trân Thanh Phong lúc này nhìn con trai nói tiếp: "Tiểu Thất này, con thấy đung đưa như vầy vui đúng không? Đợi sau này con lớn thêm một chút cha sẽ tập bay cho con nhé!"
Anh dỗ con trai, dỗ cả nửa ngày cũng không dỗ được, ngay lúc này cũng may Khương Điêm Điềm đã trở lại.
Bà Trân chạy nhanh lại ôm lấy đứa cháu của mình nói: "Tiểu Thất ngoan của bà, có phải cha của con lại bắt nạt con rồi đúng không? Để bà ôm một cái này, bà thích nhất là Tiểu Thất nhà chúng tai"
Bé con nức nở rất nhiều, Bà Trần thấy vậy thì lại nói tiếp: "Tới đây nào, để con nằm với mẹ của con nhé, như vậy thì sẽ vui vẻ lại đúng không nào?"
Bà Trần đem bé con lại đặt cạnh bên người Khương Điềm Điềm, bé con liền lập tức hướng về phía cô mà rầm rì, Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng vỗ vỗ con trai, lau lấy giọt nước mắt của con trai, cô còn hôn một cái lên mặt cậu bé rồi nói: Được rồi, con không khóc nữa nhé?"
Bé con vẫn còn râm rì nhưng mà có điều cũng không có gào lên nữa.
Khương Điềm Điềm liền vui vẻ nói: "Con trai mẹ đúng là một đứa trẻ ngoan mà."
Bà Trân nhìn thấy cháu trai mình bên này đã ổn, lại đi qua xem xét đứa cháu còn lại, Lục Hổ cũng rát ngoan ngoãn.
"Bà chị này, hai đứa này đều là cháu đích tôn của chị à?"
Bà Trần ưỡn ngực đáp: 'Không phải đâu!"
Bà Trần vui vẻ giới thiệu: "Đây là con dâu thứ ba của tôi, con của con bé sinh lúc mười một giờ tối hôm kia, còn đây là cô con dâu nhỏ nhất trong nhà là sinh hôm rạng sáng, hai đứa trẻ này chỉ kém nhau một giờ vậy mà cách nhau một ngày rồi."
Bà thím thấy vậy liền qua xem nhìn đứa bé này lại quay sang nhìn đứa bé kia, sau đó lại nói: "Vậy mà lại khác xa nhau nhỉ."
Một đứa thì giống như hổ con, một đứa thì lại giống như mèo con.
Bà Trần nghe thế thì nói: "Thật ra không phải vậy đâu! Chị dâu ba Trần nhà tôi không cẩn thận bị té ngã nên sinh non, bé con sinh sớm hai tháng đấy! Còn con dâu nhỏ nhà tôi là sinh đủ tháng, hai đứa như vậy sao có thể giống nhau được! Có điều rốt cuộc thì dù là anh trai nhưng bé con lại rất nghe lời."
"Oa oa oal" Bé con nhà Khương Điềm Điềm, Tiểu Thất nhà tại lại gào lên rồi.
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu nói thêm: "Tiểu Thất nhà chúng ta cũng rất ngoan!"
Bà Trân gật đầu phụ họa: "Đúng. đúng... đúng, Tiểu Thất cũng là một đứa bé ngoan, sao chúng ta chỉ có thể khen mỗi anh trai không khen Tiểu Thất được đúng không nào? Tiểu Thất nhà chúng ta là bảo bối!" ngoan Tiểu Thất rầm rì hai câu, sau đó lại an tĩnh trở lại. Bà Trần lau mồ hôi trên đầu rồi lại nói thâm: "Thằng bé không khác gì tính cách cha mình cả!"
Lỗ tai Khương Điềm Điềm lập tức dựng thẳng lên hỏi: "Mẹ ơi, Tiểu Thất giống anh Tiểu Phong là sao ạ?"
Bà Trần nghe vậy thì đáp: "Này là chuyện xưa rồi, con thấy mẹ sinh bao nhiêu đứa con không mệt, thấy con sinh Tiểu Thất làm mẹ nhớ tới lúc sinh Tiểu Lục trước kia."
Bà Trân nhắc tới những chuyện xưa cũ trước kia thì giống như là mở ra máy hát, bà bắt đầu luyện thuyên: "Lúc trước bà của Tiểu Phong là một người rất tốt, lúc đó mẹ làm gì nghĩ tới làm con dâu mà còn được ở cữ chứ! Vậy mà sinh con lại được ở cữ hẳn một tháng, mẹ chồng của mẹ cũng không cho mẹ xuống đất hay dính nước lạnh, ăn uống cũng rất là tốt. Mà con trai mẹ sinh ra cũng rất là ngoan, bao nhiêu đứa con trai trong nhà sinh hết đứa này tới đứa khác, đứa nào cũng ngoan. Thời điểm lúc có thai và sinh con thì khá vất vả nhưng mà chỉ cần sinh xong là tốt rồi. Mẹ giống như là đẻ trứng vậy, sinh một đứa rồi một đứa nữa cũng không quá cực khổ. Nhưng mà tới lúc sinh Tiểu Lục mẹ mới bắt đầu biết được con quấy khóc là bộ dạng như thế nào."
Nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt Bà Trần bắt đầu có chút sợ hãi.
"Bản thân mẹ sinh bao nhiêu đứa con rồi, đứa nào mà chẳng nghe lời chứ! Thời điểm đó mẹ còn thấy chăm sóc trẻ con là việc không mấy dễ dàng nhưng cũng không quá khó khăn. Lúc ấy mẹ cùng với chị hai, chính là cô của các con cũng đều có suy nghĩ giống vậy. Cho tới khi sinh Tiểu Lục ra đời."
Bà đỡ trán nói: "Tiểu Lục lúc mới sinh ra rất là dễ thương, lúc ấy mẹ còn khá là vui mừng! Nhưng ai mà có ngờ, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong được. Thằng nhóc này lớn lên đẹp trai vậy nhưng lại bị cái là một tên chuyên gia khóc đêm. Ban ngày thì còn đỡ, không có gì chỉ cần vừa đến tối thôi là sẽ gào khóc lên, mà còn rất to nữa, làm cho mọi người phải nói là phát điên lên luôn! Mẹ từ trước tới giờ sinh năm, sáu đứa con làm gì có gặp trường hợp nào mà quấy khóc như Tiểu Lục chứ! Khoảng thời gian đó cả người mẹ gầy đi rất nhanh, sau đó cũng là do mẹ chồng của mẹ nhịn không nổi nữa rồi, nên mới đem Tiểu Lục đến bên mình chăm sóc thay mẹ. Tuy nói để bà nội của Tiểu Lục chăm sóc, nhưng mà bà nội lại sống gần phòng của anh chị hai. Thế là chị em dâu đi đến khóc lóc tìm mẹ để mẹ ôm Tiểu Lục trở về, bởi vì thằng bé khóc ghê quá. Mọi người ở trong nhà đều có thể nghe được rất rõ, chị em dâu trong nhà bị ôn không ngủ được, ngày hôm sau đi múc nước thiếu chút nữa là rớt xuống giếng luôn. Cho nên một thằng nhóc như Tiểu Lục đã làm cho mẹ sợ hãi không dám sinh thêm một đứa nào nữa."
Khương Điềm Điềm: ..."
Cô thế nhưng lại không biết, anh Tiểu Phong khi còn nhỏ có khả năng công kích vĩ đại như vậy. Cô chân thành nhìn về phía Trân Thanh Phong, nói: "..."
"Anh Tiểu Phong thật làm cho em không nghĩ tới!"
Trân Thanh Phong bị mẹ của mình nói hết gốc gác và chuyện quá khứ của anh, cũng không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại anh còn nói: "Người ta đều nói trẻ con khóc quấy là thông minh, anh lúc còn nhỏ chính là một đứa trẻ rất thông minh đấy!"
Người này còn tự biên tự diễn được, đúng là đáng ngưỡng mộ.
Mọi người trong phòng đều rơi vào im lặng, cũng không biết phải nói gì cho đúng với cái lí lẽ này của anh nữa.
Khương Điêềm Điềm khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Thì ra Tiểu Thất chúng ta khóc quấy là do di truyền từ anh, bởi em cứ thắc mắc, em đó giờ không phải người hay quấy khóc nhưng không hiểu sao con mình lại như vậy, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân rồi."
Khương Điềm Điềm liếc ánh mắt khiển trách nhìn về phía Trân Thanh Phong, nói: "Về sau buổi tối anh ôm con đi chỗ khác mà ngủ đi nhé."
Trần Thanh Phong oan ức hỏi: "Ủa sao lại là anh cơ chúr?" Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Bởi vì con di truyên thói quen khóc nháo từ anh nên anh phải là người chịu trách nhiệm."
Trân Thanh Phong tủi thân nói: "Vợ này, em không cần phải nói những lời vô tình như vậy đâu! Nhiều ít cũng phải chia sẻ với anh chứ! Để anh một mình chăm sóc Tiểu Thất là xong đời anh rồi!"
Khương Điềm Điềm ôm Tiểu Thất, nói: "Hai mẹ con em muốn ngủ trưa rồi, em ban ngày sẽ chăm sóc con, còn anh buổi tối tự chăm con đi!"
Trân Thanh Phong buồn bã nói: "... Vợ tôi đúng là một người lãnh khốc vô tình màt"
Anh cứ nói mãi một câu, sau đó tâm mắt dừng lại trên người Bà Trần, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Mẹ ơi...
Bà Trần lập tức quả quyết nói: 'Không cần tìm mẹ đây làm gì, mẹ cậu lớn tuổi rồi, buổi tối cần phải ngủ đủ giấc."
Trân Thanh Phong mang theo gánh nặng của một oan hồn đẩy cửa đi ra ngoài.
Bà Trần hừ lạnh nói: "Đừng có mơ tưởng sẽ lừa dối được bà già này."
Anh ba Trần cùng với chị dâu ba Trần yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự may mắn từ mắt đối phương.
Cũng may con trai nhà họ không phải là đứa bé nghịch ngợm thích quấy khóc. Bé con nhà bọn họ sinh non nên so với Tiểu Thất nhỏ hơn rất nhiều.
Tiểu Thất ba ký rưỡi, với số ký này ở thời buổi hiện tại thì rất là hiếm, người bình thường thì sẽ không sinh được con mập mạp như vậy đâu, cũng không trách được Khương Điềm Điềm sao lúc sinh lại lâu như vậy. Mà Lục Hổ nhà họ chỉ có hai ký rưỡi, trông có hơi nhỏ nhắn một chút.
Vừa thấy con nhà người ta trắng trắng nhiều thịt lại quay sang thấy con nhà mình nhỏ nhỏ lại còn đỏ au.
Tuy rằng sau một thời gian sẽ đỡ hơn nhưng mà khó trách trong lòng có một chút cảm giác mất mát vì sự khác biệt quá lớn này.
Chỉ là... chỉ sau vài ngày sinh xong bọn họ liền bắt đầu cảm thấy may mắn thay. May mắn thay là ít ra con trai nhà mình tuy nhỏ một chút nhưng là đứa biết ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Chứ nếu ngày nào cũng khóc nháo thì ai mà chịu được chứ!
Chị dâu ba Trần thề với trời luôn chỉ cần vừa nghe thấy Tiểu Thất khóc thôi là não của cô đã xoắn lại hết rồi.
Thật là quá khó khăn.
Cũng may bé con nhà bọn họ là một đứa bé hiểu chuyện.
Mấy ngày nay Tiểu Thất khóc nháo hết cả lên, chị dâu ba Trần hận không thể chạy nhanh về nhà, cô muốn về nhà, muốn quay lại phòng của mình. Phòng của vợ chồng cô cách phòng của vợ chồng Tiểu Lục hai căn, khẳng định sẽ rất nhẹ nhàng thoải mái không còn phải nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thất nữa.
Có điều hiện tại còn phải ráng nhịn một chút.
Mà bởi vì Bà Trần vô tình tố giác, Trần Thanh Phong khi còn nhỏ là một đứa trẻ cũng chuyên gia khóc đêm không khác gì Tiểu Thất, làm cho mọi người trong phòng đều nhìn Trần Thanh Phong bằng ánh mắt khó hiểu.
Trân Thanh Phong lại rất là bình thường, anh nói lời lẽ hợp lý: "Mọi người nhìn đi, Tiểu Thất nhà tôi lớn lên tốt như vậy! Đáng yêu như vậy chẳng lẽ không được quyền nghịch ngợm một chút sao? Bây giờ thằng bé có muốn hái sao trên trời thì tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống cho thằng bé, em thấy có đúng hay không?”
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Đúng vậy đấy! Anh Tiểu Phong nói rất đúng."
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Chỉ có vợ của anh..."
Bà Trân hung hăng nói: "Hai đứa tụi con chú ý một chút đi, hiện tại đang là bên ngoài đấy."
Trân Thanh Phong vô tội nhướng mày đáp: "Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ, tụi con cũng có làm cái gì đâu.
Đúng là oan ức cho anh quá rồi.
"Mẹ vẫn nên tranh thủ về nhà đi thôi."
Bà Trần cho anh một ánh mắt hình viên đạn, nói: "Đêm nay mẹ không có về mà sẽ ở lại chỗ của chị con, vừa lúc ngày mai chị của con không có đi làm, chúng ta cùng nhau kéo máy kéo tới rồi cùng nhau trở về."
Trân Thanh Phong: "Tuyệt vời... đúng là mẹ của conl"
Bà Trân đá Trân Thanh Phong một cái rồi nói: "Cho nên con đàng hoàng một chút lại đi thằng nhãi con này."
Trân Thanh Phong tủi thân nói: "Con đúng là một củ cải thìa mà."
"Cho làm cải thìa là may lắm rồi ở đó mà nói này nói nọ." Bà Trần lại cảnh cáo con trai: "Thằng nhóc Tiểu Lục con nghe cho rõ đây, nếu như thằng nhóc con mà làm cái gì đó đánh thức Tiểu Thất thức dậy đi, thì đừng trách sao bà mẹ này không khách khí nhé!"
Trần Thanh Phong gật đầu nói: "Con biết mà mẹ cứ yên tâm, sao con lại làm vậy đúng không?”
Đại khái Bà Trần là một người phụ nữ quá mạnh mẽ, cho nên khiến cho bà thím ở giường bên khá là tò mò, cho nên đã lôi kéo tay Bà Trân đi tâm sự với bà một chút.
Nhà bà ta ở đại đội Liên Hoa phải nói là điều kiện gia đình khá là tốt, nếu không tốt thì cũng sẽ không ở thời điểm con dâu khó sinh mà đưa tới bệnh viện như thế này đâu.
Cho nên thật ra bản thân bà đối với con dâu cũng coi như là tốt. Nhưng mà sau một thời gian chuyển tới giường bệnh này, thấy cách đối xử của Bà Trần đối với con dâu có khi còn tốt hơn với con ruột của mình nữa.
Lại nghe nói ở cữ được hẳn một tháng, điều này khiến cho bà có chút tò mò thật sự muốn hỏi nhiều hơn một chút. Nói thẳng ra thì ai mà không biết ở cữ một tháng thì sẽ rất tốt, nhưng mà nếu ở cữ lâu như vậy thì công việc nhà phải làm sao đây?
Tuy rằng lần đầu gặp mặt nhưng mà hai người cũng rất nhanh đã làm thân với nhau rồi. Chắc có lẽ nguyên do là bởi những bà lão ở nông thôn đều có khả năng giao tiếp rất ghê gớm mà người bình thường khó mà theo kịp.
Vừa lúc có một cái giường không có ai ở vậy là hai bà lão rủ nhau đến đó ngồi nói chuyện, Bà Trần cứ như vậy liền bất đầu phổ cập kiến thức khoa học cho bà bạn mới quen biết này.
Đây là những kiến thức mà mẹ chồng bà trước kia nói cho bà biết, đối với những kiến thức trước kia ở đại đội chắc chắn không ai quan tâm cả.
Nhưng mà trên thực tế lại là kiến thức rất có lợi, Bà Trân thực hành theo những gì mẹ chồng mình dạy dỗ rất sát và cũng rất tin tưởng. Bà luyên thuyên nói chuyện không ngừng nghỉ, hai người nói chuyện âm giọng cũng không lớn, nhưng cũng đủ để cho mọi người ở gần nghe đến há hốc mồm kinh ngạc!
Bà thím ngồi cũng nghe đến nhập tâm.
Bà lắp bắp nói: "Này này này... Mẹ chồng của bà đúng là một người tài ba mà!"
Bà Trân nghe vậy thì đáp: "Đó là đương nhiên rồi, mẹ chồng tôi năm đó cùng với cha chồng là gia đình giàu có trong thành mà, vậy cho nên là có kiến thức rất rộng."
Dù sao cũng là người nhà mình nên vẫn muốn nói thổi phồng lên một chút.
Khương Điêềm Điềm: '..."
Bà Trần lại nói tiếp: "Tôi sau này sinh sáu đứa con, nhưng mà bà cứ xem thân thể tôi đi không hề có chút bệnh tật nào cả. Cho nên ở cữ đúng cách tốt nhất để phục hồi cơ thể sau sinh, tôi cũng không có đau eo hay đau gối gì cả. Cho nên tôi mới chăm sóc cho con dâu kỹ một chút. Bà nghĩ đi, bà chỉ cần mệt một tháng thôi nhưng mà con dâu bà thân thể khỏe mạnh không bệnh tật không phải tốt hơn sao? Bà cũng đừng nhìn thấy trước mắt không xảy ra chuyện gì là không sao, mấy bệnh tật này phải chừng mười năm đến hai mươi năm nữa kìa! Làm người không thể chỉ xem trước mắt được, cái gì cũng phải nhìn xem lâu dài. Chẳng lẽ bà nghĩ bà còn khỏe mạnh được thêm mười năm sao? Bà cứ nghĩ đi, sau này chúng ta già rồi mà phía dưới con dâu cũng đau yếu bệnh tật, vậy thì bà có thể yên tâm được sao? Nhìn tôi này, từng này tuổi rồi mà cũng không có đau nhức gì, thấp khớp lại càng không đây này!"
Bà thím nghe vậy thì nói: "Bà chị này, những gì bà nói đúng là có chút hợp lý."
Bà Trần lại nói tiếp: "Bà là người khôn khéo đấy nên suy nghĩ đi, năm đó mẹ chồng tôi làm như vậy đấy, mấy người trong đại đội tôi cũng đâu có ai hiểu đâu, mà mẹ chồng tôi cũng lười giải thích! Cứ để mặc kệ bọn họ. Dù sao cũng là do bọn họ kiến thức hạn hẹp, đầu óc không tốt nên so đo làm gì, xứng đáng gặp chuyện xui xẻo. Còn tôi với bà là do tình cảm thân thiết nên tôi mới nói nhiều cho bà biết đấy, chứ không phải ai tôi cũng nói đâu."
"Đúng vậy, tôi cũng không phải là người không có kiến thức! Để sớm một chút tôi sẽ áp dụng cho con dâu!"
Bà Trần vui vẻ đáp: "Đúng vậy bà không lỗ đầu mà lo."
Hai người nói chuyện với nhau rất hăng say, bà thím nhà đó lúc này đã mê man đến tột đỉnh. Đến cả những người trong nhà họ Trần cũng có chút mê man, dù rằng họ đã nghe qua câu chuyện này vài lần rồi.
Ngày hôm sau, Tô Tiểu Mạch đi theo xe kéo tới đón Khương Điềm Điềm và mọi người, nhìn thấy sản phụ ở giường bên cạnh thì cô có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Vừa vặn lúc Khương Điềm Điềm xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đó của Tô Tiểu Mạch, Khương Điềm Điềm liền tò mò quay sang thấp giọng nói: "Chị năm, chị quen cô ấy sao?"
Tô Tiểu Mạch lắc đầu đáp: "Không quen biết gì cả. Thật ra bản thân cô đúng là có quen, có điều không phải đời này mà là đời trước.
Tuy rằng hiện tại người này tuổi đã trẻ ra rất nhiều, nhưng do trí nhớ của cô tương đối tốt mặc dù đối phương đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô vẫn như cũ nhận ra được.
"Chị này, đây là thai đầu của chị à?"
Sản phụ kia có chút kinh ngạc khi thấy cô nói chuyện với mình nhưng có điều cũng vui vẻ cười đáp: "Không phải đâu, đây là thai thứ hai, trong nhà còn có một cô con gái nữa."
Đối với gia đình này cô có chút cảm kích, nếu không phải mẹ chồng của họ ở đây nói về lợi ích của việc ở cữ, vậy thì mẹ chồng của cô cũng sẽ không mua cá mà hâm canh cho cô đâu. Hơn nữa theo cô thấy có vẻ như mẹ chồng cô cũng có suy nghĩ sẽ cho cô ở cữ tốt hơn một chút.
Cho nên bản thân cô phải cảm ơn gia đình này rất nhiều rồi.
"Cô xem tuổi của tôi đi, làm gì mà có thể là thai đầu được chứ. Thai đầu của tôi là bé con, cũng phải mười năm rồi lúc này mới có nữa. Tôi tuổi cũng lớn rồi bằng không sẽ không vì vậy mà khó sinh."
"Cẩn thận tĩnh dưỡng thì thân thể sẽ tốt lên thôi." Tô Tiểu Mạch cười nói.
Cô mỉm cười gật đầu: "Vâng cảm ơn cô." Dừng một chút, cô lại nghiêm túc nói: "Cảm ơn mẹ chồng của các cô nữa."
Tô Tiểu Mạch cùng Khương Điềm Điềm đều mỉm cười nói không có gì phải khách sáo đâu.
Khương Điềm Điềm lặng lẽ liếc mắt một cái ngắm Tô Tiểu Mạch, phỏng chừng Tô Tiểu Mạch có biết quen với người này, bằng không sẽ không rảnh rỗi mà đứng nói chuyện với cái cô đó đâu.
Có điều thời điểm Tô Tiểu Mạch trước khi trọng sinh đã rời quê nhà lâu như vậy rồi, cho nên đây là ai nhỉ?
Bất thình lình, Khương Điềm Điềm đột nhiên nhớ tới một người nào đói
Mẹ vợ của Nhị Hổi
Cô nhớ Tô Tiểu Mạch kiếp trước sau khi trọng sinh trong sách đã từng có viết ra, khi Tô Tiểu Mạch trở về, tìm được mọi người thì lúc ấy Nhị Hổ đã đi ở rể, thằng bé kết hôn với bạn nữ học cùng.
Mọi người còn giữ Tô Tiểu Mạch ở lại hai ngày! Thời điểm đó Tô Tiểu Mạch mới biết rõ ngọn nguồn cuối cùng nên mới đi báo thù.
Cái người này đã đối xử với cô rất dịu dàng, sau này hai người cũng thúc đẩy tình cảm giúp cho Tô Tiểu Mạch. Hơn nữa còn dẫn dắt bọn họ làm giàu.
Khương Điềm Điềm: ..."
Thật không ngời! Có thể gặp gỡ nhau như vậy đúng là thần kỳ mà.
"Em nghĩ cái gì trong đầu vậy?" Tô Tiểu Mạch thấy Khương Điềm Điềm đứng một chỗ nhìn đến ngây cả người liền vẫy vẫy tay hỏi.
Khương Điềm Điềm sực tỉnh nói: "Em không có sao cả ạ, hy vọng con trai đáng yêu của em lúc ngồi xe sẽ không khóc quấy."
Cô tùy ý đùa giỡn một hai câu.
Tô Tiểu Mạch lúc này mới nói: "Tiểu Thất rất ngoan, em đừng có chửi bới bé con."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch: "?2"
Toàn bộ những người trong phòng quay sang nhìn Tô Tiểu Mạch bằng ánh mắt như muốn nói "cô còn non lắm."
Đúng lúc này bé con giống như nói lên tiếng lòng của mọi người, oa một tiếng khóc lớn. Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm chạy nhanh lại ôm lấy con trai: " y da... con trai của tôi ơi, sao lại khóc thế này!"
Cô nhanh chóng ôm lấy đứa bé, đứa bé biết đang được mẹ ôm vào lòng cũng bình ổn một chút. Nhưng cũng chỉ là bình ổn chứ không có ngừng khóc. Ngừng lại một chút cũng không có.
Khương Điềm Điềm vỗ con trong chốc lát thì cuối cùng bé con cũng thôi không khóc nháo nhào lên nữa, Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạch với vẻ mặt đáng thương nói: "Chị năm, chị là chị của em, là người chị thân thiết của em, chờ đến lúc chúng ta về nhà chị nhớ giúp em nhé! Không cần nhiều đâu một chút là được ạ! Em cùng Trân Thanh Phong khả năng cao là không trị được thằng nhóc này rồi."
Tô Tiểu Mạch bật cười đáp: "Giúp em coi chừng một chút đương nhiên là được rồi, em bé mới sinh thì chắc chắn là phải như vậy rồi, từ từ sẽ ngoan và đáng yêu thôi."
Cô vỗ vỗ vào người Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất ngoan ngoãn đáng yêu nhất có phải hay không nè?"
Bé con cái gì cũng không hiểu chỉ nằm đó phun mưa.
Tô Tiểu Mạch quả thực bị sự đáng yêu này đánh gục, cô nói: "Đứa bé này sinh ra sao lại tốt như vậy? Quá là đáng yêu rồi!"
Tô Tiểu Mạch mấy ngày nay cũng không có ở đây, căn bản là chưa từng nhìn thấy Tiểu Thất khóc lần nào cả, không hề biết được uy lực tấn công của thằng bé, chỉ mới nhìn thấy bé con khóc đúng một lần lúc nãy, trong lòng cũng không lo lắng lắm.
Nguyên nhân như vậy nên cũng không để ý tới ánh mắt đồng tình của chị dâu ba Trần. Lúc này cô một chút cũng không ghen ghét Tô Tiểu Mạch. Tô Tiểu Mạch cũng chỉ là một cô gái ngốc mà thôi!
Cô nhớ lại chuyện mẹ chồng mình kể hôm trước, nhớ lại mẹ chồng cô và bà cô lớn phải làm những chuyện gì thì cô liên biết Tô Tiểu Mạch sắp gặp xui xẻo tới nơi rồi.
Đại khái là bởi vì như vậy nên dậu ba Trần dịu dàng nhìn Tô Tiểu Mạch nói: "Tiểu Mạch này, em không cần phải dọn dẹp làm gì cứ để cho anh ba em với Tiểu Lục làm là được rồi, hai người họ đàn ông có sức hơn, cứ để họ làm đi."
Đột nhiên được chị dâu ba Trần đối xử tốt như vậy, Tô Tiểu Mạch: "2?2"
Hôm nay cô ấy uống lộn thuốc à?
Khương Điềm Điềm có chút ngượng ngùng nhìn trời.
Người một nhà rất nhanh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mấy người đàn ông trong nhà đã chuẩn bị tốt máy kéo rồi, lại lấy đô vận chuyển xuống, hai bà bạn mới biết quen cùng nhau nói lời tạm biệt.
Lại còn nói tốt lẫn nhau hẹn gặp lại các thứ, sau đó thì Bà Trần mới kéo đoàn người lên máy kéo ngồi, bởi vì máy kéo hôm nay tới đưa lương thực, có đại đội trưởng, kế toán Trần còn có thêm bốn người nữa trong đó còn có cả anh hai Trần.
Bọn họ vừa mới lên xe, xe còn chưa kịp đi, bé con đại khái cảm thấy bản thân bị bịt kín mít trong người liên không thoải mái, oa một tiếng gào khóc!
Lý Hướng Dương là người phụ trách lái máy kéo, ở đại đội bọn họ hắn là con trai cả của đại đội trưởng. Nhưng dù là như vậy thì đại đội trưởng cũng là người rất công chính, không hề có chút thiên vị.
Chỉ là lúc này hắn còn chưa bắt đầu cho xe chạy liền nghe được âm thanh khóc to rất là vang dội. Hắn thiếu chút nữa bị hù cho hết hồn, vừa quay lại xem xét thấy đứa bé đang khóc là bé con da dẻ trắng bóc được Trần Thanh Phong ôm vào người. Bé con khuôn mặt đã bị che lại, nhưng có đôi con ngươi đen nhánh và sáng lấp lánh, rất giống với cha mẹ của mình, mới có mấy ngày thôi mà đã có sức khóc to như vậy rồi.
Bà Trần thấy nhiều thành quen nên nói: "Không có việc gì đâu, cậu cứ lái xe đi! Lái cẩn thận một chút là được."
Lý Hướng Dương lúc này mới sực tỉnh đáp: "... Vâng."
Máy kéo thình thịch di chuyển. Cùng với âm thanh máy kéo phát ra là tiếng khóc vang dội của trẻ con. Bé con vẫn là cất tiếng gào không khác gì sét đánh trời mưa, nhưng cũng chỉ là gào to chứ không khóc.
"Tiểu Thất đừng khóc, chúng ta về nhà, về nhà rồi sẽ tháo tay nải ra cho con thoải mái!"
Không chỉ có Tiểu Thất bị bịt kín mít mà ngay cả Khương Điềm Điềm cũng giống y như vậy.
"Con xem nè con trai, mẹ của con cũng không khác gì con đâu, chúng ta đều bị bịt kín như nhau.”
Khương Điềm Điềm cũng không thể nào dỗ con trai trong tình trạng này được, thế là bé con vẫn cứ ngao ngao khóc lớn. Bà Trân đành phải tiếp lấy đứa bé ôm vào người, lại là phải dỗ đứa bé trông chốc lát, rốt cuộc thì một lát sau cũng thôi không khóc nữa!
Bà Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xem đi vẫn phải tới tay mẹ già này, cũng chỉ có người mẹ già như tôi mới làm được thôi! Bé con nhà chúng ta là thích bà nội nhất đúng không. Cũng chỉ có bà nội là thương con nhất thôi, cho nên con phải ngoan ngoãn nhé!"
"Phịch!" Xe dặm phải một ổ gà.
"Oa..." Nhóc con lại bắt đầu khóc to.
Bà Trân bất lực kêu gào: "Má ơi... gào to như vậy làm cho sọ não của bà nội đây cũng nhức hết cả lên rồi."
Bà nhanh chóng trả Tiểu Thất cho Trân Thanh Phong, mệt mỏi nói: "Trân Thanh Phong, con trai của con đây, nó là bị di truyền cái thói quen gào khóc này từ con đấy, đi mà dỗ thăng bé đi."
Máy kéo đi được gần nửa giờ, bé con cũng khóc trong chốc lát thì không khóc nữa, cậu bé cũng hiểu được không phải lúc nào cũng gào khóc mãi được. Mà mọi người cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khi nghe tiếng khóc không khác nào lấy cây búa gõ vào đầu bọn họ.
Thật vất vả mới chạy được vào trong thôn, Lý Hướng Dương trực tiếp gục xuống bánh lái không thèm động đậy. Đến nỗi vài người khác đều vèo một cái lập tức nhảy xuống xe, đại đội trưởng tuy rằng không phải là người trẻ tuổi gì, nhưng vừa dừng xe lại đã nhanh chóng xuống khỏi xe.
Bà Trân đem hai cô con dâu về nhà sắp xếp ổn thỏa, chị dâu ba Trần ôm lấy con trai, thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt, con trai của cô đúng là đứa trẻ quá hiểu chuyện! Thật làm cho cô ấy yêu chết đi được!
Mà lúc này, Tiểu Thất cũng không khóc nữa! Cậu bé được thoát khỏi đám chăn bông cũng khá là thoải mái rôi, một phần bản thân cũng đã mệt mỏi, cho nên bé con cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, bộ dạng đáng yêu giống như một tiểu thiên Sứ vậy.
Khương Điềm Điềm cắn chặt môi, nhìn chằm chằm con trai nói: "Thật đúng là tiểu phôi đản mài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận