Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 90
Khương Điềm Điềm cảm thấy tuy rằng dựa vào người khác thì không tốt, nhưng mà đến một lúc nào đó mà có thể dựa vào ai đó cũng không hẳn là xấu.
Làm người không cần quá chấp nhất vào mọi thứ làm gì, không nhất thiết phải ép buộc bản thân mình phải giỏi giang, không cần phải cứ bắt ép bản thân cố gắng tự lập làm gì, sống trên đời này vui vẻ là thứ quan trọng nhất. Điểm này cô rất hiểu.
Cô không phải là một người thích làm khó bản thân mình.
Cho nên cô rất vui khi thấy con trai của mình ngày càng giỏi giang như vậy.
Chồng có năng lực, con trai cũng có năng lực nên cho dù bây giờ cô không có năng lực cũng không sao cả. Giờ cho dù tương lai có rất nhiều thay đổi thì cho dù thế cô vẫn có thời gian để nỗ lực mà. Còn hiện tại thì cứ kệ thôi.
Khương Điêm Điềm thảnh thơi cho nên thời gian của cô so với Trân Thanh Phong cũng nhiều hơn anh. Vừa lúc gia đình của Tô Tiểu Mạch cũng đến đây, cô liền đại diện cho nhà mình tiếp đãi bọn họ. Đương nhiên là nói thì chỉ nói như vậy thôi, nhưng sự thật cũng không phải vậy, dù Trân Thanh Phong có bận thế nào thì cũng không thể không dành ít thời gian cho anh chị của mình được!
Nhà của hai vợ chồng Khương Điềm Điềm khá là lớn, để cho gia đình bốn người Tô Tiểu Mạch ở cũng dư sức, phải nói là Tô Tiểu Mạch vô cùng hâm mộ bọn họ, cô quay sang nói với Trân Thanh Bắc: "Chờ sang năm chúng ta về lại thủ đô, gia đình chúng ta cũng mua một căn biệt thự đi anh! Nhìn căn biệt thự của Điềm Điềm khá là ổn đấy chứt"
Chỗ ở hiện tại của bọn họ tuy rằng khá là thuận tiện, nhưng tóm lại diện tích vẫn khá là nhỏ, một nhà bọn họ ở thôi thì không sao nhưng nếu có khách tới thì khá là chật chội.
"Được thôi, mấy chuyện này em cứ tự quyết định đi, em thích là được" Trần Thanh Bắc trước giờ không quản mấy chuyện như thế này nên hắn thấy sao cũng được.
Vợ chồng với nhau chính là như vậy đấy, phải nói là ở khoản này thì vợ chồng Tô Tiểu Mạch và Trân Thanh Bắc cũng giống như vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Trần Thanh Bắc tính cách đó giờ không quan tâm chuyện nhà cửa, còn Tô Tiểu Mạch lại thích lo lắng chuyện ở trong nhà của mình, tính cách hai người như vậy tính ra lại hợp nhau.
Tô Tiểu Mạch suy nghĩ rồi nói: "Đợi quay lại thủ đô rồi em sẽ đi xem coi chỗ nào ổn"
Thật ra trước kia cô sớm đã tính mua một căn tứ hợp viện rồi, nhưng mà sau này mới hiểu được, muốn mua được nó hay không cũng là cả một vấn đề, không phải ai muốn mua là cũng có thể mua được.
Không nói đến vấn đề nhiều tiền hay không nhiều tiền, thật sự muốn mua mấy căn như thế này khá là phiên phức.
Cho nên cuối cùng Tô Tiểu Mạch lựa chọn mua hai căn tứ hợp viện nhỏ, tuy rằng nó có tạo hình giống tử hợp viện thật, nhưng cũng chỉ là hai căn nhà dân bình thường mà thôi. So với một căn tứ hợp viện hoàn chỉnh thì hoàn toàn không phải, hiện tại hai căn nhà đó cô đem nói vậy thì đợi chị tìm được căn nào, đến lúc đó chị sẽ đưa cho em xem rồi em chọn là được."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trân Thanh Phong nghiêng mắt nhìn qua, bản thân cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Tô Tiểu Mạch thấy vậy thì thản nhiên nói: "Em là người may mắn, làm gì cũng tốt nên chị muốn để cho em quyết định.
"Phụt!" Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong nghe xong thì ngạc nhiên đến ngây người, Trân Thanh Bắc không nhịn được mà phun nước trong miệng ra, hắn ôm lấy bả vai của vợ rồi nói: "Em đừng nói vạch toẹt ra như thế chứ."
Mấy đứa trẻ vẫn còn ở đây mà.
Không thể tuyên truyên mấy tư tưởng mê tín như thế này cho trẻ nhỏ được đâu.
Tô Tiểu Mạch bày ra bộ mặt vô tội nói: "Em cũng có nói cái gì sai đâu mà."
Khương Điềm Điêm nhìn Tô Tiểu Mạch thật lâu rồi nói: "Vậy cũng được ạ, chị cứ chọn mấy cái tốt nhất đi, em sẽ giúp chị chọn một căn Cô vui tươi hớn hở: "Xem nào, chắc chắn là em sẽ chọn ra được một căn siêu cấp tuyệt vời."
Mọi người đều bật cười.
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ đúng là chuyên gia khoác lác mà."
Khương Điềm Điềm hơi hơi híp mắt, Trân Thanh Phongcho người ta thuê lấy tiên chứ không tính sẽ ở.
Thật ra trước kia cô làm kiếm được hơn mấy chục vạn, bản thân cũng sở hữu nhiều bất động sản.
Cũng may trải qua hơn một năm mọi thứ dần tốt hơn trước kia rất nhiều, thành ra cô cũng sinh lời không ít.
Mấy năm trước cô không thể nào mua được mấy căn tứ hợp viện, nhưng hiện tại thì khác rồi. Dù vậy thì cô đã có suy nghĩ không bằng mua cái khác!
Cô nhìn thấy Khương Điêm Điềm sau khi mua nhà lại cho thuê rồi bị phá bỏ và di dời, sau đó còn được đền bù khá nhiều tiền mà cảm thán không thôi.
Người nào có vận tài lộc thì bây giờ có đi ra đường cũng sẽ nhặt được vàng.
Thật sự là cô không hề nói điêu tí nào.
"Em cảm thấy sao nếu như bây giờ chị đi mua biệt thự Em nghĩ chị mua ở khu nào thì tốt?" Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nhìn Khương Điềm Điềm xin tư vấn.
Khương Điềm Điềm cười, nói: "Bắc Kinh thì em lại không hề rành giống như ở Thượng Hải cho nên cũng không có ý kiến gì nhiều lắm đâu ạ!" Khương Điềm Điềm nói mấy lời này không hề gian dối chút nào, bản thân Khương Điềm Điềm khá là rành về Bắc Kinh, nhưng đó là Bắc Kinh của vài thập niên sau, mà hiện tại không giống như sau này!
Thành thị mỗi ngày đều không ngừng phát triển và thay đổi, nên đối với thủ đô bây giờ thì cô không hề có chút hiểu biết nào với nó cả.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: "Không sao đâu nếu em nói vậy thì đợi chị tìm được căn nào, đến lúc đó chị sẽ đưa cho em xem rồi em chọn là được."
Khương Điềm Điềm: '..."
Trần Thanh Phong nghiêng mắt nhìn qua, bản thân cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Tô Tiểu Mạch thấy vậy thì thản nhiên nói: "Em là người may mắn, làm gì cũng tốt nên chị muốn để cho em quyết định.
"Phụt!" Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong nghe xong thì ngạc nhiên đến ngây người, Trân Thanh Bắc không nhịn được mà phun nước trong miệng ra, hắn ôm lấy bả vai của vợ rồi nói: "Em đừng nói vạch toẹt ra như thế chứ."
Mấy đứa trẻ vẫn còn ở đây mà.
Không thể tuyên truyền mấy tư tưởng mê tín như thế này cho trẻ nhỏ được đâu.
Tô Tiểu Mạch bày ra bộ mặt vô tội nói: "Em cũng có nói cái gì sai đâu mà."
Khương Điềm Điềm nhìn Tô Tiểu Mạch thật lâu rồi nói: "Vậy cũng được ạ, chị cứ chọn mấy cái tốt nhất đi, em sẽ giúp chị chọn một căn."
Cô vui tươi hớn hở: "Xem nào, chắc chắn là em sẽ chọn ra được một căn siêu cấp tuyệt vời."
Mọi người đều bật cười.
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ đúng là chuyên gia khoác lác mà."
Khương Điềm Điềm hơi hơi híp mắt, Trần Thanh Phong dùng một chân đá về phía con trai, Tiểu Thất đã sớm chuẩn bị, cu cậu cười đắc ý nói: "Lêu lêu, cha đá không tới kìal"
Trân Thanh Phong cười khẩy một cái, lại tiếp túc đá một cái về phía con trai, Tiểu Thất lại lân nữa né tránh, nhưng mà do không cẩn thận nên bị vướng, thế là ầm một cái té ngã lên sô pha, lộn cả cổ của mình làm cho mọi người cười ha hả.
Tiểu Thất đau khổ nói: "Bi kịch là đây mài!"
Khương Điềm Điềm chống nạnh cười nói: "Dám nói mẹ đây khoác lác hả, đây là do ông trời trừng phạt con đấy."
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc gật đầu: "Đúng đấy."
Khương Điềm Điềm vốn là nói giỡn, nhưng không nghĩ Tô Tiểu Mạch lại nghiêm túc hưởng ứng như vậy.
Khương Điêềm Điềm: ..."
Tô Tiểu Mạch thấy biểu cảm của Khương Điềm Điềm liền cười phụt một tiếng, nói: "Biểu cảm của em sao lại buồn cười đến vậy chứ hả?"
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt nhỏ giọng nói thâm: "Tâm trạng của mẹ chúng ta dạo gần đây tốt nhỉ!"
Tiểu Thất thò lại gần, nói: "Hai người đang nói gì vậy ạ?"
Hai đứa nhỏ lập tức im lặng, Tiện Minh họ một tiếng rồi nói: "Nghe nói em đăng kí học rất nhiều môn năng khiếu à?"
Nói đến chuyện này, Tiểu Thất lại hét lên một tiếng nói: "Đi đi đi, em dẫn hai người đi xem đồ tốt.
Hai người họ bị Tiểu Thất lôi kéo đi tới hành lang cuối phòng, Tiểu Thất vui vẻ nói: "Đảm bảo hai người sẽ thích cho mà xem, phòng này là phòng trò chơi của em đấy."
Tiểu Thất đẩy cửa phòng ra, cu cậu bày ra bộ dạng người lớn nói: "Tadaaaa, hai người thấy sao?"
Hai cặp song sinh nhướng mắt lên nhìn qua, mắt mở to kinh ngạc cùng với biểu cảm không thể tưởng tượng được.
"Đây là...
Tiểu Thất cười ha ha ha: "Bình thường nếu như em không ra ngoài chơi thì sẽ ở trong đây chơi ạ."
Cặp song sinh vẻ mặt hưng phấn nói: "Thật sự khá tốt ấy chứ."
Diện tích phòng này so với nhà của bọn họ ở thủ đô cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, phải nói là một căn phòng mà to gần bằng nhà của bọn họ.
Rõ ràng căn phòng không hề nhỏ chút nào mà bị bày bừa rất nhiều đồ vật, hai mặt vách tường có gắn pha lê lấp lánh, ở trong ngăn tủ thì có mấy mũi tên lớn lớn bé bé. Ngoại trừ mấy cái đó ra thì có một mô hình ô tô nhỏ và một mô hình người máy.
Đồ vật xung quanh lộn xộn nhưng đồ trưng bày cũng nhiều.
Mà ngoại trừ đồ triển lãm đó ra thì trong phòng còn có thêm khá nhiều nhạc cụ như đàn piano, trống jazz, đàn ghi-ta tất cả đều ở trong phòng. Mà trong góc tường còn treo một cái nỏ tên rất to.
Tiện Minh tò mò đi lại gần, nói: 'Gần đây em cũng học bắn tên nữa à?".
Tiểu Thất gật đầu đáp: "Đúng vậy đó ạ, em học được nửa năm rồi đấy! Cái bộ môn này khá là hay hol"
Cu cậu quay đầu lại nhìn vào ngăn tủ trong phòng mình rồi chỉ chỉ nói: "Mấy cái trong này đều là món đồ mà em sưu tầm được đấy ạ.
Nhà họ Trần từ trên xuống dưới đều biết rằng bạn học Tiểu Thất nhà bọn họ là đứa trẻ ham học hỏi, rất thích học này học nọ, cái gì cũng đều muốn học mỗi thứ một chút. Tiện Minh và Tiện Nguyệt cũng là người hiếu học, nhưng mà việc bọn họ hiếu học không giống như việc học của Tiểu Thất. Đối với người lớn đều thấy được Tiện Minh và Tiện Nguyệt học hành cái gì là tám chín phần cái đấy sẽ giỏi.
Nhưng mà Tiểu Thất nhà bọn họ lại khác, học mọi thứ một chút, biết mỗi thứ một ít nên không giỏi nhất về cái gì cả. Nhưng mà vợ chồng nhà Tiểu Phong cũng không hề ngăn cấm con trai học mấy cái đó.
"Em cũng học mấy cái này nữa à?" Tiện Minh tính toán suy nghĩ trong đầu, cậu cảm thấy bản thân vừa học võ mà lại vừa học đàn, hai thứ này thôi đã chiếm rất nhiều thời gian của cậu rồi, nhưng Tiểu Thất học nhiều như vậy cũng không thấy cậu nhóc than mệt.
Tiểu Thất kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: "Đương nhiên là em đang học mấy cái này rồi ạ, dù sao bây giờ em cũng có rất nhiều thời gian mà. Em hiện tại mà không học đợi sau này lớn lên rồi tự nhiên suy nghĩ muốn học thì đảm bảo sẽ không có nhiều thời gian. Hơn nữa đến lúc ấy muốn học thì bản thân em phải tự bỏ tiền của mình ra học. Nhưng hiện tại em học cái gì cũng đều là do cha mẹ bỏ tiền ra trả, bản thân có lợi như vậy phải tranh thủ một chút chứ sao ạ."
Đứa nhóc con này qua năm cũng chỉ mới mười tuổi thôi! Chưa gì đã nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề tiêu tiền của mình trong tương lai rồi.
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: ”...'
Tiện Nguyệt cảm thán nói: "Thằng nhóc con nhà em có nhiều tiên như vậy rồi còn tính toán kỹ như vầy sao hả!?"
Nhà bọn họ ai mà không biết Tiểu Thất là đứa nhóc có nhiều tiền nhất chứ, mà cậu cũng là nhóc con tiêu tiền thoải mái nhất nữa. Muốn mua gì thì sẽ mua cái đó, so với anh trai chị gái bọn họ đây lớn thế này rồi mà tiêu tiền còn không bằng cậu nhóc nhà này nữa. Hiện tại chưa gì đã tính toán xa xôi vậy rồi.
Tiện Nguyệt nói: "Thật là muốn đánh thằng nhóc như em một cái mài"
Tiểu Thất bày ra bộ dạng tủi thân, khuôn mặt nhỏ của cậu không khác gì gương mặt của Khương Điềm Điềm mỗi lúc làm nũng: "Chị à, chị không thể làm vậy với em được đâu ạ! Chị chỉ nhìn thấy em mua nhiều đồ vậy thôi chứ chị không biết em phải trả giá nhiều như thế nào đầu!"
Tiện Nguyệt cười khẩy một cái rồi nói: "Thằng nhóc như em thì trả giá cái gì chứ?"
Thật sự muốn đánh người quá mài!" Rất muốn đánh cho thằng em trời đánh này một phát nhừ tử!
Tiểu Thất buồn bã nói: "Chị nhìn đi, chị thấy trong này có nhiều món đồ chơi như vậy nhưng mấy món này không phải muốn mua là mua đâu ạ. Nhà em có cái sân vườn cần có người chăm, còn có con chó béo múp nhà em cũng cần phải chăm sóc, mà mấy công việc đó đều là em làm đấy ạ. Em đổi công việc để lấy đồ chơi đấy."
Tiểu Thất cảm thấy bản thân quá là nỗ lực rồi, tuy rằng phải công nhận cha mẹ của cậu nhóc khá là tốt, nhưng mà cậu cũng không phải là một đứa trẻ hư đâu.
"Ngoài ra còn có cây đàn piano này này. Em phải học đàn tới ba năm mới được cha mẹ mua cho đấy ạ! Mà môn Tae Kwon Do hay môn bắn tên cũng vậy luôn. Chỉ cần em mà nghỉ học quá ba buổi học thôi là cha mẹ sẽ ngưng không cho em học nữa. Mà một khi như vậy em có muốn học thì phải tự bỏ tiền túi ra để học đó ạ.
Nói đến chuyện này, Tiểu Thất lại nhớ đến chuyện cũ mà buồn bã nói: "Việc học đàn violin của em cũng vì lí do đó mà không được học nữa đấy."
Thế cho nên cu cậu cũng không dám lơ đãng việc học nữa, lãng phí cơ hội như vậy thì chắc chắn sau này phải cực khổ, cha mẹ của cậu không có khách sáo hay nương tay đầu.
Nếu mà cậu muốn đi học thì phải tự mình bỏ tiền túi ra mà học. Nhưng mà tiền tiêu vặt của cậu chỉ đủ để ăn kem mà thôi. Nếu muốn học mấy cái này thì chắc chắn là không thể rồi.
Mỗi lần nghĩ tới Tiểu Thất lại muốn đập đầu xuống đất khóc rống lên mất thôi. "Cuộc sống của em thật là khó khăn quá đi.
"Đáng lắm nhé, ai bảo sống trong cái phúc mà không biết hưởng làm gì hả? Cặp song sinh hờ hững nhìn em trai mình, bọn họ cảm thấy cậu mợ nhà mình đúng là tạo quá nhiều cơ hội cho em trai rồi. Ai mượn em trai không biết nắm bắt làm gì.
Tiểu Thất đau lòng nói: "Ôi hai cái người anh chị này... Ôi em không còn là người em trai đáng yêu nhất của hai người nữa rồi..."
Diễn xuất của Tiểu Thất quá xuất sắc, nhưng với hai con người này thì đã quá quen thuộc cậu rồi nên không bị mắc mưu, Tiện Minh vô cảm nói: "Thì sao chứ!? Vì em xứng đáng thôi mài"
Cậu nhóc bày ra bộ mặt ghét bỏ em trai: "Diễn xuất của em quá là giả rồi đó, chưa bộc lộ được hết sự đau khổ tột cùng đâu."
Tiểu Thất không biết nghĩ gì lại bày ra vẻ mặt hưng phấn, cậu nhóc nhào đến nói: "Ôi giờ em mới nghĩ ra, hai anh chị có cảm thấy em có năng khiếu đi học hát tuồng không ạ?”
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: ”...'
Trẻ con bây giờ đúng là tiêu phá tiên tài của cha mẹ quá rôi.
Bọn họ không còn gì để nói nữa rồi.
Mắt thấy Tiểu Thất diễn xướng xuất sắc không thèm quan tâm tới ai nữa, Tiện Nguyệt trực tiếp xoay người đi về phía cây đàn piano, cô bé quay lại hỏi em trai: "Chị có thể đàn thử được không?"
Tiểu Thất vui vẻ đáp: "Được chứ ạI"
Cu cậu đắc ý khoe khoang: "Cái này cha mẹ em mới mua hồi tháng trước thôi, tiếng đàn nghe rất đã tai đó ạ, đây là đàn nhập khẩu đấy."
Tuy rằng Tiện Nguyệt không phải là một cô bé liếc mắt một cái sẽ nhận ra được giá trị của một cây đàn, nhưng mà ít nhiều gì cô bé cũng sẽ biết được một ít, rốt cuộc thì anh em bọn họ cũng đã học đàn nhiều năm rồi, cho nên lâu lâu cũng sẽ nghe thầy của bọn họ nói một ít thông tin liên quan tới nhạc cụ.
Cô bé đàn vài nốt nhạc trên cây đàn, sau đó liền than thở một hơi: 'Cây đàn nhà em đúng là..."
Tiện Minh cũng tò mò đi lại gân xem xét, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Em, em, đây là..."
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Hàng tốt đúng không ạ? Cha mẹ đã cùng em đi chọn mua cây này đấy ạ. Cha mẹ em tuy rằng không có học qua nhạc cụ hay đàn hát gì, nhưng mà khi đi đến đó xem xét cũng biết được một ít! Hai anh chị thấy có hay hay không ạ? Mẹ của em đúng là một người siêu cấp thông minh, em đây là giống mẹ mình đó."
Cậu nhóc con này cũng không thể ngờ rằng mẹ mình trước kia đã học qua nhiều thứ như vậy.
Nhưng mấy điều này Khương Điềm Điềm sẽ không nói ra cho con trai biết đâu, cô bận tận hưởng cảm giác hâm mộ của con trai đối với mình rồi, thế nên cứ để mặc con trai tưởng tượng rồi đi khoác lác thôi.
"Cây dương cầm này giá chắc không rẻ nhỉ?"
Tiểu Thất cũng biết cây đàn này của nhà mình giá trị khá cao nên cu cậu đi tới nói nhỏ một câu. Ẩm một tiếng, Tiện Minh ngã từ trên ghế dựa xuống, vẻ mặt của cậu vô cùng hoang mang.
Tiểu Thất nhanh chóng giải thích cho hai anh chị của mình biết: "Mẹ của em nói cây dương cầm tốt thì giá trị của nó sẽ cao, nên mua giá cao một chút cũng không sao cả. Mẹ còn nói đợi vài năm nữa sợ nó không giảm giá mà chỉ có tăng giá mà thôi. Mặc kệ là nhìn từ gốc độ nào thì đầu tư vào nó cũng rất xứng đáng. Bây giờ chúng ta mua nó không chỉ giúp bản thân sử dụng nó thoải mái nhất có thể, ngoài ra còn thấy thích mắt nữa, mà chắc chắn trong tương lai cũng sẽ tăng giá, như vậy giá trị cây đàn cũng gia tăng lên cho nên tóm lại là lời chứ không lỗ."
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: ”...' Đột nhiên hai người nghĩ tới việc cậu mợ của bọn họ đã từng đến thủ đô du lịch mua hết bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ.
Tiểu Thất lại nói tiếp: "Mẹ em rất ít khi nói sai chuyện gì cả! Thế cho nên cây dương cầm nhà em mua lần này chắc chắn là có lời chứ không lỗ."
Đối với vấn đề này Tiểu Thất rất tin tưởng vào mẹ của mình.
Bởi vì từ trước tới giờ chưa bao giờ cậu thấy mẹ mình phán đoán sai cái gì hết.
Tuy rằng cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cu cậu đã được chứng kiến rất nhiều thứ vi diệu từ mẹ mình.
Vậy nên đối với cậu thì mẹ chính là một cao thủ.
Nếu như vấn để này để cho Khương Điềm Điềm biết được thì cô cũng rất vui vẻ đón nhận, vì đó là chuyện đương nhiên rồi mà, bản thân là một đảng viên của hệ xuyên không, cho dù có ngu ngốc đi chăng nữa thì cũng phải hiểu biết một ít chứ đúng không? Cho nên cái gì đáng giá, cái gì không đáng giá thì cô đều nhận ra được hết.
"Mẹ của em nói cuộc sống này có những thứ chúng ta phải mua, thế nên lúc này có thể mua được thì cứ mua thôi, giá trị cao, chất lượng tốt thì ta có thể sử dụng cả đời được, thời điểm nào mua được thì cứ thoải mái mà mua thôi, chỉ cần nó nằm trong năng lực và phạm vi mua của mình thì cứ việc mua thôi ạ.
Tiểu Thất còn nghiêm túc nói tiếp: 'Mẹ của em lúc nào cũng nói đúng cả."
Cu cậu đây là vì Khương Điềm Điêm mà khoác lác.
Phải nói là những lúc nói chuyện như thế này thì cu cậu lại rất hợp với bác năm Tô Tiểu Mạch nhà mình, hai người bọn họ luôn có một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Khương Điềm Điềm.
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: ”...'
Cậu bạn nhỏ đây là đang tâng bốc mẹ mình đây mà, mà Khương Điêm Điềm ở bên này cũng đang tâng bốc con trai của mình không kém gì con trai mình đang tâng bốc cô: "Tiểu Thất nhà em vậy mà rất ngoan nhé, trong nhà có rất nhiều việc cần phải làm, nhưng đều một tay thằng bé xử lý cả. Nhỏ như vậy nhưng mà rất được việc."
Điểm này Tô Tiểu Mạch cũng đã nhìn ra, hơn nữa cô cảm thấy Khương Điềm Điềm thật sự rất biết cách giáo dục con cái.
Cô không biết con cái nhà người ta được giáo dục như thế nào, nhưng có một sự thật rõ ràng ở đây là Tiểu Thất không hề giống với mấy đứa trẻ nhà khác.
Cậu nhóc nhỏ này là một người rất hào phóng, làm gì cũng rất nhiệt tình và rộng rãi, qua thật nhìn cu cậu giống như một ánh mặt trời nhỏ vậy.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là dạng người không thích sống quá tiết kiệm, Tô Tiểu Mạch chỉ cần nhìn quanh nhà bọn họ một lần là có thể hiểu được.
Mấy đồ vật trong nhà Khương Điềm Điềm không có cái gì mà không phải loại tốt nhất, tiện nghi nhất. Rõ ràng là đã tốn rất nhiều công sức để nuôi con trai, nhưng cũng là người dám cho con mình chịu khổ cực.
Phải nói là cha mẹ như vậy rất khó mà có được.
"Chị phải học tập theo em mới được. Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Chị cảm thấy Tiện Minh và Tiện Nguyệt nhà chị vẫn còn khá thụ động! Tuy rằng việc học tập đọc sách của bọn trẻ rất tốt, nhưng năng lực tự gánh vác của hai đứa còn khá kém!"
Tô Tiểu Mạch xoa tay hầm hè: "Được rồi em tới đây đi, hướng dẫn cho chị một ít kiến thức nuôi dạy con cái nào."
Hai anh em Trần Thanh Phong và Trần Thanh Bắc liếc nhau một cái rồi đều yên lặng không gia nhập vào cái đề tài này.
Nhà của Khương Điềm Điềm có cô giúp việc, mà lúc này Bà Hoa cũng bưng đồ ăn mình chuẩn bị lên, bà cất cao giọng lên gọi: 'Mọi người mau vào ăn cơm thôi.
Tô Tiểu Mạch cảm thán nói: "Mỗi ngày của em trôi qua thật là nhẹ nhàng đó. Trên thực tế Tô Tiểu Mạch có nhiều tiền hơn Khương Điềm Điềm nhưng mà gia đình của bọn họ ở bên đó từ hoàn cảnh cho tới sinh hoạt thì rất khác với gia đình Khương Điềm Điềm, bất cứ việc gì cũng sẽ để một tay Tô Tiểu Mạch làm.
Qua tới nhà của Khương Điềm Điềm là ăn cơm không cần nấu, duỗi tay ra là có cơm ăn, duỗi chân ra là có thể nghĩ ngơi. Phải nói là cuộc sống rất thoải mái.
Hai gia đình ở Thượng Hải không bao lâu, đi xem chỗ này chỗ kia một chút sau đó cũng tranh thủ sửa soạn đồ đạc đi xe lửa về quê.
Bao nhiêu năm rồi dù ở bên ngoài phát triển như thế nào thì ở quê nhà vẫn vậy không có gì thay đổi.
Cả gia đình bao xe để chạy vào trong thôn, tuy là con trai con gái của mình đã vào trong thành ở, mà gia đình trong đó cũng đã an ổn rồi, nhưng mà hai vợ chồng già nhà kế toán Trần vẫn thích sống ở trong thôn này của bọn họ.
Dù sao thì đây cũng là nơi bọn họ sinh sống cả đời rồi. Cuối đời ở đây vẫn tốt hơn là di dời đi nơi khác.
Dù vậy thì hai vợ chồng già bọn họ cũng không hề ở trong thôn một mình một căn nhà to, ngoài hai vợ chồng già ra còn có vợ chồng của Nhị Hổ nữa.
Mùa thu vừa qua Nhị Hổ kết hôn, cậu là người cháu đầu tiên trong nhà họ Trần kết hôn, cậu vừa tới tuổi trưởng thành đã đi đăng ký kết hôn rồi! Làm việc rất nhanh chóng.
Ở trong thôn này cậu làm kế toán, vợ của cậu là giáo viên dạy tiểu học trong thôn, tuy rằng hai vợ chồng không đi ra ngoài thôn sinh sống nhưng mà mỗi ngày bọn họ trôi qua ở đây cũng rất tốt.
Mặc dù hai vợ chồng già sống với cặp vợ chồng trẻ này do cách biệt tuổi tác và thế hệ thường sẽ có những sự khác nhau về cách sống. Nhưng do vợ chồng của Nhị Hổ tính cách tương đối dịu dàng và hiền hòa. Hơn nữa do khoảng cách thế hệ ngược lại khiến hai gia đình này không hề có xích mích gì cả. Thế nên thành ra sinh hoạt của bọn họ chung một nhà rất tốt, đồng thời cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Trân Thanh Phong bao Minibus chở bọn họ chạy vào trong thôn, vừa vào đã nghe được tiếng chó sủa, trước kia thôn bọn họ còn nghèo không có nhiều nhà chịu nuôi chó, mấy năm nay thôn bọn họ tốt hơn rất nhiêu nên nhiều hộ gia đình cũng bắt đầu nuôi chó dưỡng mèo.
Nhà họ Trân cũng có nuôi một con chó, tuy là nuôi chó ta nhưng chó nhà bọn họ cũng khá là đô con.
Vừa nhìn thấy xe ngừng trước cửa nhà mình là nó đã gân cổ lên sủa rồi. Vợ của Nhị Hổ nghe tiếng chó sủa liền chạy nhanh ra quát: "Tiểu Hổ đừng sủa nữa. Cái tên này là do Bà Trần đặt cho nó, mấy đứa cháu của bà đều là từ Đại Hổ đến Thất Hổ. Mắt thấy con cháu nhà mình cũng không có ở đây mà nhà cũng cần có con nhỏ cho vui vẻ, cho nên bà cũng vui vẻ lựa chọn cái tên "Tiểu Hổ" này đặt cho con chó nhà bà. Người ngoài không biết còn tưởng con chó này là đứa cháu trai nhỏ nhất trong nhà bọn họ.
Tiểu Hổ tương đối quen thuộc với vợ của Nhị Hổ, nghe thấy vợ của Nhị Hổ kêu lên thì nó cũng ngưng sủa, bắt đầu vẫy đuôi nhìn về phía cửa lớn nhà mình.
Tiểu Thất cảm thán không thôi: "Bà nội của mình thật giỏi! Cũng may mọi người đều gọi mình là Tiểu Thất."
Cu cậu yên lặng nhìn về phía anh trai của mình nói: "Anh trai Ngũ Hổ, anh nhìn cái tên Tiểu Hổ này đi, anh xem xem nó có giống em trai ruột thịt của anh hay không ạ?”
Cậu nhóc vừa nói xong liên bị đẩy ngã ngửa ra ghế sau, Tiểu Thất la lên oai oái: "A."
Vợ của Nhị Hổ tươi cười đi lên nói: "Con chào cậu năm mợ năm, cậu sáu mợ sáu, mừng cậu mợ đã về ạ! Bà nội sáng nay vẫn còn nhắc mãi không biết cậu mợ hôm nay hay mai mới về tới ấy ạ. Cô chủ động giúp mọi người khiêng đồ vật từ trên xe xuống, đừng nhìn thấy cô là một cô gái mà nghĩ là yếu đuối, thể lực của cô khá là mạnh là đằng khác.
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Con đi tìm Nhị Hổ tới đây khiêng đi, sao lại để cô gái như con làm mấy việc này được chứ."
Vợ của Nhị Hổ nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Không sao đâu ạ, con làm được mợ cứ yên tâm So với người khác thì bản thân Tô Tiểu Mạch khá là quen thuộc với vợ của Nhị Hổ, dù sao thì ở đời trước Nhị Hổ cũng cưới cô gái này. Hiện tại xem ra hai người bọn họ đúng là có duyên phận với nhau rồi.
Dù cho gia đình bọn họ với đời trước không còn giống nhau nữa vậy mà hai người bọn họ vẫn giống đời trước cưới nhau.
Người với người, đúng là có duyên thì sẽ ở bên nhau mà.
Đoàn người đi ra vào cửa tấp nập, Bà Trần đi ra cười nói: "Cuối cùng mấy đứa tụi con cũng đã trở về rồi, các con sao không để tới đêm ba mươi rồi về luôn một the di."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức nói: "Mẹ ơi, thật ra mẹ không thể trách mọi người được đâu ạ, cái này đều là do con sai. Tụi con lúc đầu đã tính về sớm từ mấy ngày trước rồi ạ. Nhưng mà do chỗ làm của con có một đồng nghiệp nghỉ sinh con cho nên con đành phải làm luôn phần việc của cô ấy nên mới bị trễ tới giờ mới về được đó ạ.'"
Bà Trần vỗ vỗ tay Khương Điềm Điềm nói: 'Đúng là không thể nào trách con được mài"
Bà trừng mắt nhìn Trân Thanh Phong, nói: "Trách là trách thằng nhóc Tiểu Phong này này, hai tụi con làm chung một đơn vị, thằng nhóc này sao không làm việc đó đi lại để con đi làm. Tất cả là do thằng nhóc này sai mà."
Trân Thanh Phong: "???"
Anh yên lặng nhìn trời, sau đó lại nghiêm túc hỏi: "Mẹ à, mẹ nói thật đi, có phải con được mẹ nhặt từ bên ngoài về không? Có phải Điềm Điềm mới chính là con ruột của mẹ không?"
Bà Trần mặc kệ con trai của mình: "Ôi trời, nếu được vậy thì vui biết mấy, quăng thằng nhóc con ra ngoài được là bà đây đã quăng sớm rồi, sao phải để thằng nhóc con hành hạ lâu như vậy được chứ."
Nói xong bà cũng ôm lấy cháu trai mình lên rồi nói: "Được rồi, đi vào trong đi, sáng nay bà nội có rang hạt dẻ để bà nội đem ra cho tụi con ăn! Tụi con muốn ăn gì? Nhà chúng ta đều có đầy đủ hết nhé!"
Tết đến nhà bọn họ ở đây mua rất nhiều đồ ăn.
Tiểu Thất nói ngọt với bà nội mình: "Bà nội ơi, con thích ăn hạt dẻ nhất, bà nội rang hạt dẻ ăn ngon hơn người ta làm rất nhiều. Tay nghề của bà nội là thiên hạ đệ nhất đó."
Bà Trân nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, bà cười nói: "Đứa nhỏ này, còn nhỏ mà đã hiểu biết cao rộng đến vậy rồi.
"Bà nội ơi, bà ngày càng trẻ khỏe nhỉ, không hề thấy bà già đi chút nào rất có tinh thần luôn ấy ạ. À đúng rồi, bà Hoa ở trên đấy nói là có gửi đồ gì để cháu đem về cho bà nữa đấy ạ."
Tuy rằng Bà Trần đến Thượng Hải ở một thời gian khá ngắn nhưng mà quan hệ của bà với Bà Hoa rất tốt.
Bà Trần nghe vậy thì cười nói: "Ôi trời, bà ấy vậy mà còn có quà cho bà nữa à?"
Tiểu Thất gật đầu đáp: "Đương nhiên rồi ạ, tất cả đều là do bình thường bà nội là người tốt tính. Thế nên là ai cũng muốn làm bạn với bà nội hết đó ạ.
Lúc này Kế toán Trần cũng đi ra tới, Tiểu Thất chạy nhanh lại kêu lên: "Ông nội!!!"
Cu cậu vui vẻ kể: "Con có học môn cờ tướng đấy ạ, mục đích là để về chơi cờ với ông đấy ông ơi.
Kế toán Trần nghe vậy thì cười nói: "Đúng là một đứa trẻ ngoan mà." Không bao lâu mọi người đã nhìn thấy Bà Trần và Kế toán Trần bị Tiểu Thất đưa lên tới tận trên trời cao, Trân Thanh Phong yên lặng cảm thán: "Mọi người nghĩ đi khi em còn nhỏ, cha mẹ không hề thích em chút nào, lúc nào cũng nói em miệng lưỡi trơn tru. Mà giờ nhìn xem con trai em đi, thằng nhóc này so với em lúc còn nhỏ chỉ có hơn chứ không kém đâu, vậy mà nhìn cha mẹ đi kìa, mới vậy mà tin soái cổ luôn rồi, là sao vậy chứ? Em thật là khổ sở quá đi mài"
"Con trai so với cháu trai sao lại giống nhau được chứ?" Mấy đứa trẻ con trong nhà cũng bắt đầu vây quanh mấy người già bắt đầu chơi cờ.
Trân Thanh Phong thở dài một tiếng, khuôn mặt càng thêm buồn bã, đầu của anh trực tiếp ngã lên trên vai của Khương Điềm Điềm, nói: "Vợ à, anh thật là buồn quá đi!"
Khương Điềm Điềm mỉm cười nói: "Như này đi, để em cùng anh đi ra ngoài đi bộ giải sầu anh thấy sao?"
Cô vừa nói xong Trân Thanh Phong liền lập tức đáp: "Được, chúng ta đi thôi."
Hai người cùng nhau tay trong tay đi về phía cửa nhà. Trần Thanh Bắc cảm thán không thôi: "Trời lạnh như vậy mà hai người này còn đi ra ngoài, đúng là có tinh thân thép mà."
Tô Tiểu Mạch trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Anh đúng là khô khan không biết lãng mạn là gì.'
Trần Thanh Bắc: "?2?"
Tô Tiểu Mạch hừ một tiếng, nói tiếp: "Em đi lên lầu soạn đồ đây? Ngưng một chút lại nói tiếp: "Anh mau lên đây giúp em Trần Thanh Bắc bật cười đáp: "Được rồi, anh lên ngay đây.
Hai vợ chồng Tô Tiểu Mạch cùng nhau soạn đồ mà hai vợ chông nhà Khương Điềm Điềm không phải là người thích làm việc này nọ, hai vợ chồng bọn họ trùm áo kín mít đi ra ngoài dạo chơi. Mùa đông tương đối lạnh cho nên ở bên ngoài cũng không có nhiều người đi lại, hai vợ chồng bọn họ vừa đi ra ngoài nhìn xung quanh cũng không gặp được ai cả.
Bọn họ tay trong tay, bước lớn bước nhỏ dạo chơi.
Trần Thanh Phong vui vẻ nói: "Trước kia mùa đông tới, em nhất quyết không chịu đi ra khỏi nhà mà chỉ muốn ở trong chăn thôi."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đúng vậy đẩy, lúc ấy em cảm thấy ra ngoài chính là một loại dày vò! Thật ra đến hiện tại chỉ cân mùa đông tới thì em cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng mà chỉ cần đi với anh thì nó lại khác.
Cô nghiêng mắt nhìn về phía Trân Thanh Phong, nhợt nhạt cười, cười đủ rồi lại nhẹ giọng nói: "Lúc ấy mỗi ngày anh đều phải ra khỏi nhà, chắc là rất mệt đúng không?”
Trần Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẫn còn tốt, anh cũng không nhớ rõ nữa."
"Nói xạo! Bình thường trí nhớ của anh tốt lắm mà."
Khương Điềm Điềm vẫn ôm lấy tay của Trần Thanh Phong, cô dựa sát vào người của anh, dịu dàng nói: "Em đều biết được anh là người đối xử với em tốt nhất, vì em mà anh luôn phải chịu cực khổ."
Khương Điềm Điềm biết rõ tính cách của Trân Thanh Phong, cô ở bên cạnh anh bao nhiêu năm rồi nên tính cách anh thể nào cô đều hiểu được trong lòng bàn tay!
Tuy rằng ăn ngon dùng đồ tốt rất quan trọng, nhưng nếu mùa đông phải đi ra ngoài thì anh sẽ thà ở trong nhà mà ăn uống bình thường chứ không cần thiết phải ra ngoài lạnh để chịu cực đấu.
Cho nên tất cả mọi thứ anh làm đều vì cô.
"Em cảm thấy bản thân thật sự may mắn khi được làm vợ của anh. Khương Điềm Điềm tự đáy lòng cảm thán.
Trân Thanh Phong thấp giọng cười: "Anh cũng cảm thấy may mắn giống như em vậy.'
Trần Thanh Phong kéo tay cô lại nói: "Em đi chậm một chút thôi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ.
Khương Điềm Điềm gật đầu một cái, cô nương theo tay của anh mà đi, Trần Thanh Phong cười vui vẻ nói: "Anh cưới em về thì đương nhiên anh muốn em có một cuộc sống tốt một chút. Anh thích em như vậy nên anh không nỡ để em phải chịu cực khổ."
Trân Thanh Phong cảm thấy ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã thích cô rồi, thế nên khi cưới cô anh cực kỳ vui mừng.
Anh thề với lòng chỉ cần cô cũng thích anh thì đời này anh sẽ đối xử với cô thật tốt mới được.
"Thật ra bây giờ anh cũng hiểu được tại sao cha mẹ lại không muốn rời khỏi đây, không muốn vào thành ở rồi" Trần Thanh Phong vừa đi vừa nói chuyện với cô.
Khương Điềm Điềm cũng tò mò về vấn đề này nên cũng quay sang hỏi anh: "Vì cái gì vậy ạ?”
Trân Thanh Phong cười nói: "Bởi vì nơi này có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Hơn nữa cả cuộc đời của bọn họ đều sống ở chỗ này! Kỷ niệm tốt đẹp ở đây có rất nhiều nên chắc chắn sẽ không muốn rời xa nơi này. Giống như chúng ta cũng vậy đấy, cho dù anh có đi đâu đi chăng nữa thì nhiều khi cũng sẽ rất nhớ nơi này. Lâu lâu cũng sẽ nghĩ đến những tháng ngày chúng ta sống ở đây với nhau."
Hai người bọn họ quen biết nhau khi còn ở đây, đồng thời cũng kết hôn ở đây, thậm chí Tiểu Thất nhà bọn họ cũng được sinh ra ở đây, suy nghĩ một chút thì ở đây có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ.
"Em cũng có suy nghĩ giống anh đấy. Khương Điềm Điềm nghĩ tới trước kia cũng vui vẻ, cô cất giọng mềm mại nói: "Nhiều khi em cũng có suy nghĩ như vậy, nhớ lại nơi này nên mỗi năm về lại đây em đều rất vui. Không những cả nhà chúng ta được đoàn tụ với nhau, mà bản thân cũng luôn nhớ về khoảng thời gian vui vẻ trước kia mà cảm thấy rất hạnh phúc."
Tuy rằng bản thân cô phải xuyên qua một niên đại nghèo khó, nhưng mà Khương Điềm Điềm lại rất vui vì điều đó.
Mặc kệ là có nghèo cỡ nào thì cô luôn cảm thấy vui vẻ, giống như đang được ăn kẹo ngọt vậy, mọi người trong nhà họ Trần đối xử với cô rất tốt, mà Trần Thanh Phong lại là người đối xử với cô tốt nhất.
Cô càng nghĩ càng vui vẻ, nói: "Giống như từ lúc quen anh thì cuộc sống của em liền bắt đầu trở nên hạnh phúc ấy.
Trân Thanh Phong nhướng mày nói: 'Vậy là trước kia em không hạnh phúc à?”
Khương Điềm Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Cũng khá tốt, nhưng mà ở bên anh thì cuộc sống của em tốt hơn.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức vui vẻ, ánh mắt của anh hiện lên ý cười, anh nhanh chóng hôn cô một cái, Khương Điềm Điềm thấy vậy thì mở to mắt che miệng lại nói nhỏ: “Anh thật là gan quá đi!"
Trân Thanh Phong đắc ý nói: "Ở đây không có ai cả. Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Vậy anh làm lại một lần nữa đi!"Cô nhỏ giọng làm nũng: "Vừa rồi anh hôn nhanh quá đi, em chả cảm giác được gì cả" Trân Thanh Phong bật cười nói: "Em còn gan hơn cả anh, hai chúng ta rốt cuộc là ai gan hơn thì phải xem lại rồi."
Khương Điêm Điềm bày ra ánh mắt trong veo vô tội, cô đẩy đẩy tay của Trần Thanh Phong nói: "Mặc kệ là ai gan hơn nhưng mà cuối cùng là anh có muốn hôn hay không đây?"
Trân Thanh Phong nhanh chóng tiến gần lại sát ôm lấy cô, anh vui vẻ nói: "Vợ của anh là tốt nhất trên đời.
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng gật đầu nói: 'Đó là điều đương nhiên rồi, anh cưới được em là do anh có phúc đấy." Cô duỗi tay vào bên trong quần áo của mình lục tìm gì đó, cả nửa ngày sau cô mới lôi ra được một miếng ngọc, cô vuốt ve miếng ngọc rồi chỉ cho Trần Thanh Phong thấy: 'Đây là món đồ anh đã đưa cho em, em luôn mang theo bên người đây này.
Trân Thanh Phong bật cười, anh trêu chọc cô: "Anh đưa đồ cho em rồi vậy thì có phải hay không em cũng nên đưa cho anh một cái gì đó xem như là tín vật vậy đúng không nào?”
Khương Điêm Điềm bày ra vẻ mặt ngây thơ nhìn Trân Thanh Phong, anh cười nói: "Em không được quên đầu, phải có tín vật định tình cho anh."
Khương Điềm Điềm hết cách đành nói: "Thôi được rồi."
Điềm Điềm nhà anh đúng là một người ngọt ngào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó lại bật cười, tiếng cười của họ rất hạnh phúc.
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, nghiêm túc mà nói: "Chờ khi nào chúng ta trở về em sẽ tìm món đồ thích hợp nhất cho anh, sau đó sẽ tặng anh làm tín vật định tình, đảm bảo anh sẽ thích cho mà xem."
Trân Thanh Phong nhướng mày đáp: "Được anh sẽ chờ.
"Đến nhà của em rồi nè" Trân Thanh Phong chỉ tay vê căn nhà cũ của nhà họ Khương nói: "Căn nhà này bị chị hai bán rồi."
Khương Điềm Điêm bình tĩnh nói: "Cái này cũng không liên quan tới em, năm đó em cũng đã nói rõ với mẹ rồi mà! Cho nên chị hai bỏ tiền ra mua rồi thì tùy chị ấy muốn làm gì thì làm thôi.
Vả lại làm gì có ai có thể nghĩ đến sau này sẽ như thế nào đâu.
Năm đó căn nhà này chính là mua cho Đại Hổ Nhị Hổ dùng để kết hôn đến ở.
Sau đó tất cả mọi người đã vào thành ở rồi, cuối cùng căn nhà này cũng không ai ở nữa. Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Lúc ấy căn nhà này dành cho ấy thanh niên trí thức trong thôn ở mà nhỉ.
"Đúng rồi, em còn nhớ Trì Hiểu Hồng không?" Trân Thanh Phong hỏi vợ mình.
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu đáp: "Vẫn còn nhớ ạ! Cho dù em có quên ai nhưng mà em không quên được Trì Hiểu Hồng đâu! Cô ta là một thanh niên trí thức khá giỏi ấy chứ!"
Mấy chuyện trước kia Trần Thanh Phong còn phải tìm Trì Hiểu Hồng giúp một †ay mà.
Trần Thanh Phong lại nói: "Lần trước lúc Kiến Dân về nhà thì gặp được Trì Hiểu Hồng! Trì Hiểu Hồng hiện tại sống cũng tương đối ổn định lắm đấy, cô ta lúc ấy làm công nhân cho một nhà máy ở thành phố. Hai người anh trai kia của cô bởi vì sự kiện lần đó nên khó khăn vô cùng, không còn sống thoải mái như trước.
Chuyện này cũng đã trôi qua rất nhiều năm rồi, bọn họ đã sớm không thèm để ý tới nó nữa, nhưng tự nhiên nhắc tới Trì Hiểu Hồng nên Trần Thanh Phong mới nhớ lại một ít chuyện.
Khương Điềm Điềm cảm thán không thôi: "Cũng coi như là ác giả ác báo đi Trần Thanh Phong nhìn cô hỏi: "Em không thích bọn họ à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Rất ghét luôn ấy ạ!" Cô cũng thành thật nói: "Ngay từ lần đầu tiên gặp bọn họ là em đã cảm thấy bọn họ là người xấu rồi! Thế nên vừa gặp em đã thấy rất đáng ghét!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Em lúc đó mới bắt đầu gặp bọn họ mà cảm thấy bọn họ không phải người tốt là bởi vì em bị chị năm ảnh hưởng. Nhưng mà chị ấy cũng không hề đoán sai chút nào."
Dừng một chút, Trân Thanh Phong lại nhìn cô một cách sâu xa rồi nói: "Thật ra anh luôn cảm thấy giữa chị năm và Tưởng Thiếu Tuấn có mối hận gì đó rất lớn.
Khương Điêm Điềm nhướng mày hỏi: "Thì sao ạ?" Cô nhìn về phía Trân Thanh Phong bày ra dáng vẻ mong chờ, cô bảo anh tiếp tục nói tiếp đi.
Trân Thanh Phong bật cười, chậm rãi nói: 'Cái này không phải là em đang tò mò anh sẽ nói gì đúng không? Mà là em cũng nghĩ giống anh chứ gì?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì, cô không trả lời anh mà hỏi lại: "Anh vì cái gì mà lại nghĩ như vậy?”
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Là do ánh mắt! Mỗi lần chỉ cần nhắc tới Tưởng Thiếu Tuấn, ánh mắt của chị năm sẽ kiểu là hận không thể chém tên đó ra thành tám khúc vậy! Mà nhắc tới cái tên Lữ Kỳ cũng giống y chang như vậy. Hơn nữa anh khá tin tưởng rằng chắc chắn bạn họ đã xảy ra chuyện gì với nhau rồi chỉ là chúng ta không biết mà thôi."
Khương Điềm Điềm: "À? Rồi sao nữa ạ?"
"Nếu thật sự bọn họ không quen biết nhau thì em nghĩ đi, làm sao chị năm có thể bày ra bộ dạng không muốn dính dáng với bọn họ ngay từ đầu chứ? Hơn nữa chị năm còn biết rõ vị trí bọn họ cất giấu đồ vật mà phá đám bọn họ nữa kìa."
Trân Thanh Phong suy nghĩ gì đó lại bật cười nói tiếp: "Nếu nói những việc này không liên quan gì tới chị ấy, anh đảm bảo lấy đầu của mình xuống làm cầu đá luôn.
Khương Điêm Điềm: '..."
Lúc này Khương Điềm Điêm mới nhìn kỹ chồng mình rồi than thở: “Anh đúng là thông minh quá đi!"
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đó là đương nhiên rồi!"
Anh xoa bóp khuôn mặt nhỏ Khương Điềm Điềm rồi hỏi cô: "Em cũng biết vì cái gì mà có đúng hay không?”
Khương Điềm Điềm không có phản bác, cô cũng thành thật gật đầu, nói: "Đúng vậy, em biết đấy! Nhưng mà cho dù em biết thì biết vậy nhưng em không nói đâu. Có một số việc bản thân là người ngoài như em khó mà nói được. Tuy rằng hai chúng ta thân mật khắng khít như vậy, em cũng rất tin tưởng vào anh. Nhưng mà chuyện riêng tư của người khác thì phải giữ bí mật cho người ta. Em không phải là chị ấy nên không thể đem chuyện của chị ấy ra nói được. Hơn nữa trên đời này luôn có một số việc rõ ràng là sự thật, nhưng mà một khi nghe nói thì người ta lại không nghĩ là sự thật."
Cô cười cười: 'Chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được."
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Anh hiểu mà.
Anh cầm lấy tay của Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Cho nên anh cũng không hề ở trước mặt người ngoài nói mấy chuyện này đâu! Chỉ có thể nói cho em biết thôi."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, sau đó dạ một tiếng.
Cô nhìn ngọn núi Đại Sơn trước mặt mình nói: “Anh Tiểu Phong này, chúng ta đi bộ lên núi một chút đi ạ.”
Lúc hai người bọn họ còn chưa kết hôn, khi ấy cô cũng bận phải đi cắt cỏ heo, nơi đó chính là địa điểm cô hay đi. Mà đến lúc bọn họ quen biết nhau thì nơi đó cũng là nơi bọn họ thường xuyên hẹn hò bên nhau.
Ở trong lòng của cô, lúc ấy trên tinh thần là anh nói tới giúp cô làm việc nhưng thực tế đối với cô mà nói đó là hẹn hò rồi.
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ đáp: "Được thôi."
Sau đó Trần Thanh Phong lại nhìn con đường phía trước rồi nói: "Bên này có tuyết, có thể đường sẽ trơn đấy nên chúng ta đi cẩn thận một chút.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ."
Cô nhớ lại trước kia nên cũng thở dài một hơi rồi nói: "Tuy rằng trước kia chăm heo lấy công điểm là việc tương đối nhẹ nhàng, nhưng mà em cảm thấy đi cắt cỏ heo còn nhẹ nhàng hơn cả chăm heo nữa, lúc ấy có anh tới giúp em một tay nên lúc nào làm em cũng cảm thấy rất là hạnh phúc. Cô chân thành tha thiết nói lên suy nghĩ của mình: "Em đúng là cô gái mà ai cũng thích mà Trần Thanh Phong cười nói: "Em có lúc nào mà không khiến người ta không thích được chứ. Nếu em không phải là cô gái đáng yêu làm cho người ta gặp đã thích thì làm sao mà anh có thể nhìn trúng em được cơ chứ!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười khanh khách.
"Nghĩ kỹ mà nói thì anh là một người rất tinh mắt đó, nhưng mà em cũng vậy, em cũng rất có mắt nhìn người.
Cô lại nói tiếp: "Anh có còn nhớ lúc chúng ta ở bên đó nhặt được phiếu gạo của Dương Thạch Đầu không?"
Nghĩ đến những cái đó, Khương Điềm Điềm liên nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, nói: "Chúng ta chạy trốn rất nhanh đẩy anh nhỉ!"
Trân Thanh Phong cũng cười đáp: "Đúng vậy!"
Anh còn chân thành nói: "Em không biết được đâu, đó là lần đầu tiên anh thấy được nhiều tiên như vậy đấy" Khương Điềm Điềm cười nói: "Đúng là người bần cùng mà."
Trân Thanh Phong hơi hơi híp mắt: "Em dám chê cười anh à? Xem ra em đây là muốn anh ra tay với em rồi đúng không?"
Trân Thanh Phong duỗi tay ra trêu đùa cô, Khương Điềm Điềm thấy vậy liền nhanh chóng chạy trốn né tránh cánh tay của anh, cô cười vang lên: "Ây da, đừng đừng, em sai rồi, anh đừng chọt nữa có được không vậy?"
Trần Thanh Phong vờ như không nghe tiếp tục hành động, cô lại né tránh, vừa cười vừa nói: "Anh đúng là cái tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi mà, là trụ cột gia đình thì không được như vậy đâu.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cười nói: "Em còn nói anh..."
Hai người nhảy tới nhảy lui nhưng dù vậy Trần Thanh Phong vẫn luôn nắm chặt tay Khương Điềm Điêm, tránh cho cô bị té ngã, bản thân anh rất có chừng mực. Khương Điềm Điềm cười nói: "Anh đó, làm sao thì làm nhưng cũng không thể buông tay...'
Cô bởi vì nghĩ Trân Thanh Phong vẫn còn đang nắm lấy tay mình nên đi lui về sau.
"Điềm Điềm!"
Trân Thanh Phong vốn đang nắm lấy cô, nhưng lại không nghĩ cô đạp trúng không khí, thế nên trong nháy mắt anh cũng đi theo lực quán tính, hai người cứ như vậy mà cùng nhau té ngã trên đất.
Khương Điềm Điềm bị đập trúng một cái cây, không nói không rằng trực tiếp ngất xỉu.
Trân Thanh Phong hoảng hốt la lên: "Điềm Điềm!"
Anh lảo đảo đứng lên, chạy nhanh tới kiểm tra, đầu của cô bị đập trúng một cái cây nhưng cũng may không bị chảy máu.
Trân Thanh Phong lo lắng vô cùng, anh ôm ngang người Khương Điềm Điềm lên, vội vàng chạy về phía chân núi, đường núi lúc này rất trơn, Trân Thanh Phong sợ một lần nữa sẽ té đè lên người Khương Điềm Điềm, thế nên anh bước đi vừa cẩn thận lại vừa vội vàng, cả người thất tha thất thểu.
Lúc này anh lại tức giận bản thân vô cùng, đang êm đẹp tự nhiên lại kiếm chuyện giỡn làm gì không biết.
Nếu không phải bọn họ cùng nhau lên núi thì làm sao cô lại bị té ngã như vậy chứ.
Trân Thanh Phong ôm Khương Điềm Điềm, chạy một mạch nhanh lẹ, trên trán đổ đầy mồ hôi, anh trực tiếp chạy thẳng tới sở y tế trong thôn...
Khương Điềm Điêm mơ mơ màng màng, cô còn cảm giác được bản thân đang bay bổng.
Cô nhớ rõ vừa rồi bản thân còn đang ở cùng Trân Thanh Phong đùa giỡn bên sườn núi mài! Vậy là cô lại gặp rắc rối rồi sao?
Cô nỗ lực muốn mở to mắt, nhưng lại không thể thành công. Cô nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh gì đó.
"Khương Điềm Điềm, cô không cần phải làm quá lên như vậy!" Khương Điềm Điềm nghe thấy âm thanh sắc bén bên tại vô cùng quen thuộc này.
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Cô càng cố gắng nỗ lực để mở mắt ra, rốt cuộc thì lúc này đây cô cũng mở bừng hai mắt mình lên, chẳng qua có vẻ như do dùng sức quá lớn nên cô trực tiếp bay thẳng lên trên.
Khương Điềm Điềm nhìn chính bản thân mình lúc này mới phát hiện cô đang bị treo lơ lửng ở trên không trung biến thành một hồn ma hình tròn như một khinh khí cầu vậy.
Ngoài ra còn có cả linh hôn khác cũng đang treo lơ lửng trên đỉnh cùng với cô.
Khương Điềm Điềm: '??2"
"Khương Điềm Điềm, cô rốt cuộc là có ý gì đây, cô dựa vào cái gì mà muốn loại bỏ em trai cô, cô..." Giọng nói của người phụ nữ này vô cùng sắc bén.
Chẳng qua so với giọng nói này thì lại có một giọng nói khác càng quen thuộc hơn vang lên, đúng vậy, đó chính là giọng nói của bản thân cô.
"Em trai? Bà đang mơ giữa ban ngày à? Tôi làm gì có người em trai nào, cha mẹ tôi chỉ sinh ra một người là tôi thôi! Xin hỏi cái người em trai đó ở đâu chui ra? Ông ấy đã giao công ty này cho tôi quản lý rồi, vậy thì tôi làm gì là việc của tôi! Thằng nhóc đó là cái thá gì chứ! Mà bà cũng chẳng khác gì thằng nhóc đó, các người tránh qua một bên cho tôi!"
Khương Điềm Điềm nghẹn họng nhìn trăn trối, lập tức cúi đầu nhìn qua, bản thân cô vừa nhìn qua thì thấy cái linh hôn khác hình khí cầu cũng đang lắc lư ở bên kia. Cái linh hồn đó nhìn thấy được côi
Cái người đứng ở dưới đó vẫn bày ra bộ dạng kiêu ngạo: "Cút qua một bên hết đi."
Thật không ngờ rằng người đó lại là cô, so với lúc cô xuyên không thì người này lớn hơn cô một tuổi. Cô ấy mặc một bộ vest lịch sự, trông dáng vẻ cực kỳ tài giỏi.
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô bay về phía người đối diện, nhìn nhìn một chút, người này... Sao cô thấy người này có chút quen quen, là... là... là cô ba, người kia là cô ba Tiểu Ngũ hiện đại Ư... ?
Khương Điềm Điềm yên lặng vò đầu, cô hoàn toàn nghĩ không ra.
Hình như là Tiểu Ngũ.
Mà lúc này cái người lúc đầu đứng trước mặt cô bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng dịu dàng cũng đã tức giận mặt đỏ bừng nói với Khương Điềm Điềm: "Khương Điềm Điềm, tôi sẽ đi tìm người lớn nói cho ra lẽ."
Khương Điềm Điềm cười lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, bà cứ đi đi! Ha ha! Bà bay đi qua bắc cực đi! Ông ấy đang ở bắc cực xem gấu bắc cực đấy, chạy qua bên đó mà đòi công bằng kìa.
Tiểu Ngũ tức giận đến lảo đảo nói: "Là cô lừa gạt ông ấy chạy qua đó đúng không?”
Khương Điềm Điềm càng thêm tươi cười rực rỡ nói: "Đúng thế thì làm sao nào? Chờ ông ấy trở về tôi lại lừa ông ấy đi bắc cực lần nữa, lớn tuổi rồi càng phải đi du lịch đây đó để nhìn ngắm thế giới, hơi sức đâu mà đổi mặt với cái đám người nuôi ong tay áo chứ! Toàn một đám người xấu xa, nhìn chỉ thấy ghét thêm thôi."
Khương Điềm Điềm tiến lên một bước, bày ra bộ dạng vô cùng hùng hổ nói: "Tôi nói cho các người biết, năm đó các người hợp sức lại hại tôi bị tai nạn giao thông. Hiện tại những gì tôi làm chỉ là để trả lại cho các người mà thôi. Sắc mặt Tiểu Ngũ trong nháy mắt liền trắng bệch ra: "Cô... cô cô nói bậy bạ cái gì...
Khương Điềm Điềm nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Tôi đã điều tra xong rồi, tai nạn xe cộ lần đó là do bà làm! Nhưng mà bà cũng không cần sợ hãi như vậy đâu, tôi sẽ không hại chết bà đâu! Tôi sẽ khiến cho các người... Sống! Không! Bằng! Chết!"
“Tôi không có, tôi không có làm..."
"Oh! Bà không có làm sao? Bà cho rằng bà có thể lừa được tôi à?"
Tiểu Ngũ hoảng sợ nói: "Điềm Điềm, tôi... tôi trước kia đối xử với cô tốt nhất, cô không nhớ rõ sao? Tôi sẽ không hại cô, tôi... Khương Điềm Điềm lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ bà nghĩ tôi còn là Khương Điềm Điềm trước kia bị các người hại Sao?"
Khương Điềm Điềm bày ra vẻ mặt đáng sợ, cô nói nhỏ: "Bà cảm thấy tôi là Khương Điềm Điềm thật sự sao?"
Khương Điềm Điềm còn đến gần bên thì thâm: "Bà có biết xuyên không là gì không?”
Tiểu Ngũ nghe xong câu đó liền ngã quy xuống đất!
Khương Điềm Điềm từ trên cao nhìn xuống: "Ái chà, đúng là đồ ăn hại mài"
Khương Điềm Điềm "thật": "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận