Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 53
Đại Đông Bắc chính là như vậy đấy, chỉ cần mùa đông tới thì sẽ kéo theo hết trận mưa tuyết này tới trận mưa tuyết khác.
Ngoại trừ Khương Điềm Điềm không có thói quen ra khỏi cửa khi trời lạnh ra, những người khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần có việc phải ra ngoài họ cũng không ngần ngại mà ra khỏi cửa.
Lâu lâu cũng sẽ có người tới cửa nhà họ Trân, nhưng mà nói chung cũng không nhiều lắm. Đơn giản là chỉ cần có thể ở nhà ăn nằm ở không thì không ai muốn đi ra ngoài đâu! Đi như vậy sẽ làm chậm trễ việc kiếm tiền của họ.
Khương Điềm Điềm từ nhà vệ sinh đi ra, đang chuẩn bị đi vào nhà chính thì tự nhiên cô nghe được ngoài cửa có âm thanh gì đó là lạ. Cô vừa đưa mắt nhìn qua liền bất chợt la lên một tiếng. Khương Điêm Điềm vừa cất tiếng la lên thì trong Trân Thanh Phong nháy mắt liền từ trong phòng chạy vèo một cái đến trước mặt cô, anh còn chưa kịp mang giày vô nữa, cứ như vậy mà đi chân trần đạp tuyết chạy tới trước mặt cô, chưa đợi cô nói gì anh đã kéo Khương Điềm Điềm lại hỏi: "Em bị làm sao vậy?"
Mọi người đang ở trong nhà nghe thấy cô la lên cũng vội vàng chạy ra xem, nhưng khi vừa nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, ai cũng ngỡ ngàng, ngã ngửa nhìn sự việc trước mắt.
Khương Điềm Điềm vội vàng nói: "Người này đang muốn xông vào nhà chúng ta.
Nếu là người bình thường trong thôn muốn vào nhà người khác cũng sẽ không có chuyện trực tiếp đẩy cửa bước vào đâu.
Phần lớn họ sẽ cất cao giọng chào hỏi một tiếng, rồi mới đợi người trong nhà ra mở cửa hoặc cho phép mới được đẩy cửa bước vào. Còn cái người này bê ngoài thì trùm khăn kín mít, trên người còn xách theo một túi hành lý cực kỳ to, lại trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà họ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy vô cùng quái la.
Người đàn ông mặc áo bông dày từ trên xuống dưới, bên ngoài còn khoác thêm một cái khăn quàng cổ che hết nửa khuôn mặt, đã vậy còn đội trên đầu một cái mu da.
Thấy mọi người hốt hoảng như vậy, hắn ta mới nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ và lột mũ da xuống, nhe răng cười nói: "Tiểu Lục." Trần Thanh Phong trực tiếp chạy về phía người đàn ông đó mà dùng sức ôm lấy hắn ta, hưng phấn nói: "Anh năm, cuối cùng anh cũng về rồi."
Trân Thanh Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xúm nhau lại kéo anh ra, Tô Tiểu Mạch trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực của Trần Thanh Bắc, cô ôm chặt lấy hắn: "Thanh Bắc."
Hai mươi năm rồi, hai người bọn họ đã hai mươi năm rồi không có gặp nhau.
Tô Tiểu Mạch ôm Trần Thanh Bắc không buông tay, đừng nhìn cô ngày thường bận rộn như thế, thật ra cũng là để cho bản thân không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, bởi vì cô biết chỉ cân bản thân mình nếu không làm gì chắc chắn mỗi ngày chỉ có thể ôm nỗi nhớ nhung hắn ta mà thôi.
"Em nhớ anh, em thật sự rất nhớ anh đấy."
Tô Tiểu Mạch ôm Trần Thanh Bắc không buông tay nên Bà Trần cũng không tiện đi lên ôm con trai.
Tâm trạng bà bình tĩnh hơn một chút rồi nói: "Mau đi qua đại đội gọi cha tụi con về đi."
Anh hai Trân nghe vậy đã vèo một cái chạy ra cửa, hướng bước chân chạy thụt mạng đến đại đội.
"Được rồi, được rồi, có gì từ từ hãy nói, vào nhà đi đừng đứng ngoài này nữa, mấy đứa nhanh vào nhà đi lạnh lắm!" Bà Trân hốc mắt đỏ au, nhìn chằm chằm đứa con trai đã lâu không gặp này của mình, lần gần đây nhất khi thấy con trai của bà đã là tết năm trước rồi.
"Mẹt! Con đã về rồi ạ!" Trân Thanh Bắc duỗi tay ôm lấy mẹ của mình.
Bà Trân đôi mắt lại càng đỏ hơn, nghẹn ngào nói: "Tốt tốt tốt, trở về là tốt lắm rồi, mau vào đây ngồi, trong phòng ấm áp hơn."
Mọi người nhanh chóng đi vào trong phòng, Khương Điềm Điềm lúc này mới để ý thấy Trân Thanh Phong đến giày cũng chưa mang đã chạy ra ngoài, cô chạy nhanh lại nói: "Anh Tiểu Phong, để em nấu chút nước nóng cho anh ngâm chân một chút cho ấm."
Trân Thanh Phong mỉm cười nói: 'Không cần đâu, anh không sao cả."
Có điều tuy anh nói như thế, nhưng anh cũng dịu dàng nói với cô: "Em ngồi ở đây đi! Để anh tự làm là được rồi."
Khương Điềm Điềm mỉm cười gật đầu, sau đó cô nhìn về phía Trân Thanh Bắc. Lúc nãy cô bị bất ngờ bởi vì thật sự không nghĩ người này lại là nam chính.
Bởi vậy tiểu thuyết đều chỉ là lừa dối thôi. Vì chẳng phải trong những tiểu thuyết ngôn tình như thế này, nam chính mà làm quân nhân thì phần lớn sẽ có khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài kiên nghị, góc cạnh rõ ràng hay sao.
Nhưng mà mấy cái từ dùng để miêu tả nam chính quân nhân lạnh lẽo kia đem đặt lên người Trân Thanh Bắc thì đúng kiểu một trời một vực không hề liên quan đến hắn một chút nào. Trân Thanh Bắc có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao gầy, làn da ngăm đen, nhưng mà khuôn mặt lại tuấn tú kiểu thư sinh. Ngoại trừ màu da khác nhau ra thôi, chứ Trân Thanh Bắc và Trần Thanh Phong chỉ cần đứng chung một chỗ, không cần nói gì thì có khi sẽ có người nhận nhầm họ là anh em sinh đôi.
Tâm mắt của Khương Điềm Điềm lại quét vê phía mấy anh em trai còn lại trong nhà họ Trần.
Hai, ba, tư, năm, sáu bọn họ năm người anh em này nếu nhìn thì thật sự là không ai giống ai, nhưng mà nếu để họ đứng chung một chỗ thì lại vô cùng hòa hợp, chỉ cần nhìn vào là nhận ra ngay họ là anh em.
Chứ bình thường nói anh hai Trần và Trân Thanh Phong là anh em thì có đánh chết người ta cũng không tin.
Nhưng mà chỉ cần nhìn một chút thì chúng ta sẽ phát hiện ra, anh hai Trân nhan sắc chấm khoảng năm điểm, anh ba Trần thì nhan sắn được sáu điểm, anh tư Trần thì được bảy điểm... Cứ theo thứ tự điểm mà suy ra thôi. Cứ mỗi người về sau thì giá trị nhan sắc càng tăng cao.
Anh ba Trần so với anh hai Trần thì được thêm vài phần nhu hòa, anh tư Trần thì so với anh ba Trần thì được thêm vài phần thanh tú. Anh năm Trần... Cứ như vậy mà tính lên thôi.
Nếu mà tính như vậy thì Trần Thanh Phong được xem là người có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhà họ Trần rồi.
"Em nhìn cái gì vậy?" Trần Thanh Phong vừa vào cửa đã nhìn thấy Khương Điềm Điềm đang liếc ngang liếc dọc nhìn hết bên này tới bên kia. Anh tò mò đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
Khương Điềm Điềm bị anh hỏi bất ngờ, thêm cả cô đang tập trung nên bị hết hồn, thế là cô liên thuận tay quay sang nhéo vào má anh, Trần Thanh Phong nhanh chóng né tránh, anh cười nói: 'Lêu lêu đồ ngốc này, em nhéo không được anh đâu nhé.
Khương Điềm Điềm tức giận nói: "Anh đúng là cái đồ làm phiền người khác.
Trân Thanh Phong vui tươi hớn hở nói tiếp: "Thôi lại đây anh cho cắn một cái nè."
Bà Trần không thể nhịn được nữa quay đầu lại nói: "Hai cái đứa này, đây là lúc nào rồi chú ý cho mẹ xíu coi."
Thật sự cái câu này một ngày bà phải nói tới ba lần rồi, đúng là không thể chịu nỗi hai đứa con này của bà suốt ngày hở tí làm trò ân ân ái ái với nhau ở khắp noi. Mấy cặp vợ chồng mới cưới khác cũng đâu có giống hai đứa con này của bà đâu. Chưa nói đến những nhà khác, nhà của bọn họ trải qua biết bao nhiêu cái hôn lễ rồi, nhưng làm gì có cặp vợ chồng nào giống cặp này chú.
Chắc do... Cái tính cách của thằng con trai bà là như thế nào nên bà cũng có thể hiểu được.
Trân Thanh Bắc lúc này lại đem tâm mắt đặt ở cô bé nhỏ nhắn như mèo con kia, hắn nhìn cô xong lại quay sang nhìn Tiểu Lục rồi bật cười nói: 'Chắc đây là em dâu rồi có đúng không?”
Bà Trần nghe vậy nên bảo: "Đứa nhỏ này kết hôn lúc đó con đang công tác nên không báo cho con biết được, được rồi sẵn đây để mẹ giới thiệu một chút. Điềm Điềm đây là anh năm Tiểu Ngũ của con, còn con bé Điềm Điềm này là vợ của Tiểu Lục."
Khương Điềm Điềm lễ phép cúi đầu chào Trân Thanh Bắc.
Trần Thanh Bắc cười nói: "Tiểu Lục và vợ của thằng bé nhìn thật xứng đôi."
Lời của Trân Thanh Bắc vừa nói ra cả nhà ai nấy cũng nhất trí gật đầu, giống như hắn đã nói lên tiếng lòng bấy lâu nay của mọi người trong nhà vậy.
Thật sự mà nói hai người này đặc biệt xứng đôi, trình độ nịnh nọt giống nhau, rồi tới cách làm việc cũng giống nhau, tới cả khả năng phá hoại cũng cực kỳ giống nhau, nói chung là rất hợp nhau.
Khương Điềm Điềm thấy Trân Thanh Bắc đang mặc đồ quân nhân, trên người trang bị cái gì cũng có. Cô cũng tò mò hỏi: "Không biết anh năm đang công tác ở đâu vậy ạ?"
Trân Thanh Bắc cười đáp: "Anh công tác ở bên kia vùng núi Đại Hưng An, tính ra khoảng cách từ nhà chúng ta tới đó cũng không xa mấy."
Nói không xa, tuy rằng đúng nhưng cũng có chỗ không đúng, bởi vì nó cũng nằm ở miền bắc nhưng mà giáp ranh miền nam nên tính ra để đi được tới đơn vị của hắn cũng không phải đi ngày một ngày hai là tới.
Còn về việc hắn làm gì ở đó thì chuyện này Trần Thanh Bắc cũng không thể tiết lộ được. Tuy rằng hắn chỉ là một người bộ đội thì cũng không có dạng công tác gì quá đặc biệt để mà bảo mật, nhưng mà ít nhiều gì cũng nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.
Sau đó hắn cũng chuyển chủ đề khác để nói: 'Lần này về con có mang theo vài món đồ cũng tốt lắm đấy."
Hắn chạy nhanh về chỗ đống hành lý của mình, vừa mở ra vừa nói: "Con có mang về một ít thịt hươu, tối nay chúng ta làm một ít cho mọi người ăn đi ạ."
Vừa nghe có thịt, mấy đứa nhỏ đứng lấp ló ngoài cửa sổ đã vui tươi hớn hở hơn hẳn. Đối với mấy đứa trẻ không niềm vui sướng nào sánh bằng việc được ăn thit.
"Anh, năm nay anh về nhà sớm hơn mọi lần! Vậy được về bao nhiêu ngày vậy ạ?" Năm trước phải tới gần tết nguyên đán, Trần Thanh Bắc mới trở về, mà năm nay mới giờ này anh đã trở về rồi. Mặc dù Trân Thanh Phong trong lòng rất vui, nhưng anh lại lo lắng anh trai mình vê sớm thì đi cũng sớm. Trân Thanh Bắc nghe vậy thì đáp: "Ngày nghỉ năm nay của anh cũng giống như năm rồi thôi, đều là mười lăm ngày. Nhưng mà do năm nay trong tổ đội của anh tô có một chiến hữu trong nhà có chuyện buồn xảy ra nên anh ta cũng không muốn về nhà. Thành ra anh ta đem số ngày nghỉ của mình nhường lại cho anh. Cho nên anh được nghỉ thêm mười lăm ngày nữa, tổng cộng là ba mươi ngày."
Được nghỉ nhiều như vậy không cần biết ai như thế nào, nhưng Bà Trần và Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.
Chuyện hắn được nghỉ nhiều ngày như thế này, đời trước của Tô Tiểu Mạch không có xảy ra, nhưng mà cô cũng không quan tâm cho lắm. Hiện tại cô bận phải nắm tay Trần Thanh Bắc rồi.
Nếu là trước kia hành động này chắc chắn sẽ không thể xảy ra trong nhà họ Trần, ai lại lôi lôi kéo kéo tay nhau như vậy chứ. Nhưng mà do mấy tháng nay bị Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong làm đi làm lại nhiều lần, đôi khi hai người họ còn làm chuyện ghê hơn là nắm tay nữa, thành ra mọi người trong nhà xem việc nắm tay nhau trở thành chuyện đương nhiên rồi. Chỉ có thể nói thói quen lâu dần sẽ biến thành điều hiển nhiên.
Trân Thanh Bắc lôi từ trong cái ba lô ra một đống thịt hươu, đoán chừng khoảng hơn nửa kí. Trần Thanh Bắc đắc ý nói: 'Chúng con ở bên đó làm nhiệm vụ có nhiều nhất là thịt hươu. Thế nào? Mọi người thấy không tôi chứ?"
Sau đó hắn lại lôi ra một túi kẹo đường rồi nhìn vê phía mấy đứa nhỏ, cười nói: "Tụi con có muốn ăn kẹo đường không?" Một đám trẻ con liên tiếp gật đầu: 'Dại Con muốn ăn."
Trần Thanh Bắc mở túi kẹo đường ra rồi đưa cho tụi nhỏ, Bà Trần thấy vậy thì giật lấy, đem cất túi kẹo đường đi, bà nghiêm khắc nói: "Ăn nhiều như vậy làm gì chứ, để lại ăn dần dần. Cái này không phải lúc nào cũng có cho mấy đứa trẻ tụi con ăn đâu."
Trân Thanh Bắc dù sao cũng đã quá quen với tính cách của mẹ mình, hắn chỉ nhìn rồi bật cười. Sau đó hắn lại tiếp lục lôi ra mấy túi đồ ăn ngọt: "Mẹ, đây là con mua cho mọi người, mẹ giữ đi ạ.
Bà Trần thấy hắn mua nhiều đồ đạc như vậy liền trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Tiền lương của con cũng không có bao nhiêu, sao không chịu giữ lại để có cái mà xài, xa nhà phải có tiền phòng thân chứ! Sao lại mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Trân Thanh Bắc vui tươi hớn hở, giải thích nói: "Con ở bên đó cũng không có gì để mua nên mẹ cứ yên tâm."
Vả lại thỉnh thoảng khi hắn hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được khen thưởng một ít. Nhưng hắn cũng không có kể những chuyện này ra, không phải hắn muốn gạt mọi người trong nhà mà tích góp tiền riêng, chỉ là mấy nhiệm vụ hắn làm khá nguy hiểm, nên hắn ta cũng không muốn nói cho nhà mình biết, chỉ sợ là sẽ khiến mọi người lo lắng thêm mà thôi. Đừng nghĩ bình thường mẹ hắn hay quát mắng như thế, nhưng nội tâm bà cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều, còn có cha của hắn nữa.
Ông là một người khôn khéo nếu nói dối là cha hắn sẽ nhận ra ngay, nên thay vì nói ra để cho mọi người lo lắng, hắn ta tự cảm thấy không cần nói làm gì còn hơn.
"Dù sao đi nữa con cũng đừng có tiêu xài hoang phí như vậy chứ! Mua hết đống đồ này chắc cũng phải mười mấy khối đúng không? Sau này không cần mua đâu, nhà chúng ta cũng có đủ đồ ăn mà."
Trân Thanh Bắc nghiêm túc nói: 'Không sao đâu ạ, mấy cái này cũng không có bao nhiêu tiền đâu mà mẹ." Sau đó hắn lại bật cười vui vẻ, phải công nhận về nhà là vui nhất: "Con lâu rồi không về nhà nên chỉ muốn mua chút gì đó để làm quà hiếu kính cha mẹ thôi."
Trần Thanh Bắc hít hít cái mũi, hỏi: "Trong nhà hình như có mùi gì thì phải?"
Tô Tiểu Mạch lúc này như sực nhớ ra cô lập tức kêu lên: "Ây da, bánh kem của con."
Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không là cái nồi bánh kem bị cháy khét luôn rồi, thể nào cũng bị Bà Trần mắng một trận cho mà xem. Thời điểm này lương thực quan trọng mà dám phí phạm bà không mắng cũng uổng.
Tô Tiểu Mạch làm bánh kem, trong nhà ai cũng biết tốn rất nhiều nguyên liệu quý giá cho nên mọi người cũng cực kì trông mong vào thành quả. Bà Trần lạnh nhạt nói: "Nhiều nguyên liệu quý như vậy, ai cho các con thử nghiệm chứ? Tránh qua một bên hết cho mẹ."
Tô Tiểu Mạch vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bọn nhỏ nhìn chiếc bánh mà thèm nhỏ dãi, cô cười nói: "Mỗi người nếm một chút đi, cái này là cả nhà cùng làm, mà mọi người không được hưởng thành quả của bản thân thì cũng hơi tiếc."
Bà Trân lườm cô một cái, nói: "Con cũng quá tốt rồi." Nhưng bà cũng không có từ chối lời đề nghị của cô, chỉ là bà ngừng một chút rồi nói: 'Để mẹ thử trước."
Bà Trần không phải bà không thương cháu của bà! Nhưng mà tốn nhiều nguyên liệu tốt như vậy mới làm ra được một cái bánh như thế này! Bây giờ ăn thử một chút, rồi thấy ngon quá đi, muốn ăn thêm thì lấy đâu ra mà ăn.
Cho nên bà mới không dám để cho bọn trẻ ăn, nhưng mà bà nhìn xung quanh một lượt, thấy vô số đôi mắt to cùng mắt nhỏ nhìn chằm chằm chiếc bánh kem, bà thở dài một cái rôi dùng tay đo một chút, sau đó bà cẩn thận cắt bánh ra làm hai mươi miếng, vừa đủ cho mỗi người một miếng.
Cứ như vậy là xong một cái bánh kem.
"Mỗi người ăn một miếng đi."
"Tụi con cũng có phần hả mẹ?" Anh tư Trần vui vẻ hỏi, có điều hắn liền biết bản thân mình hỏi quá dư thừa rồi, vì hắn vừa nhìn thấy mẹ mình liếc mắt qua nhìn mình một cái, thế là hắn im lặng luôn.
Trần Thanh Bắc chỉ cần một ngụm là ăn hết rồi, hẳn ngạc nhiên nói: "Mùi vị rất thơm! Mẹ à, mẹ học làm cái này từ lúc nào vậy?”
Bà Trân nhìn hắn rồi nói: "Cái này là vợ con làm đấy."
Trân Thanh Bắc bật cười: "Vợ à, không ngờ em lại có khả năng này nữa đó."
Tô Tiểu Mạch trong mắt mang sự vui sướng, cô xem những lời anh nói là đang khen mình.
Tuy nói Trần Thanh Bắc đã trở về, nhưng mà cô vẫn còn đang dở tay làm bánh kem, không thể gác sang một bên được, Tô Tiểu Mạch tranh thủ thời gian ra xem xét mấy nồi bánh kem còn lại của mình.
Trân Thanh Bắc thấy vợ của mình bận rộn trong ngoài nên hắn cũng vào phòng riêng của hai vợ chồng, sau đó ngồi lên giường đất.
Một năm không gặp mọi người, hắn cảm thấy dường như trong nhà có thay đổi rất lớn. Đây là không phải nói về bê ngoài có gì thay đổi, mà ý hắn là bản thân hắn cảm thấy tỉnh thần của mọi người so với năm trước tốt hơn rất nhiều.
Trần Thanh Bắc vẫy tay nói: 'Mấy anh mau tới đây ngồi nói chuyện một chút đi." "Cha con sao còn chưa trở về nữa?"
Anh hai Trần lúc chạy đến đó báo tin cho cha mình thì hắn cũng nhanh chóng chạy về rồi, kế toán Trần lúc đó đang làm việc gì đó với mấy thanh niên trí thức nên cũng có nói ở lại một chút rồi về sau. Nghe nhắc tới mấy thanh niên trí thức, lỗ tai Khương Điềm Điềm giật giật, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh của Trì Hiểu Hồng.
Cốt truyện có đề cập tới chuyện Trần Thanh Bắc đã từng cứu Trì Hiểu Hồng, cũng vào đúng thời điểm lần này Trần Thanh Bắc về nhà ăn tết thì Trì Hiểu Hồng mới nhận ra hắn. Hơn nữa còn cố tình gân gũi với hắn ta, luôn cố tình kiếm chuyện với Tô Tiểu Mạch.
Khương Điềm Điềm nhấp môi, cảm thấy chị Tô Tiểu Mạch đối xử tốt với cô như vậy, cho nên bản thân cô cũng nên làm chút gì đó cho chị ấy, kiểu như dọn dẹp chướng ngại vật giúp chị ấy.
Tuy rằng chị Tô Tiểu Mạch của cô cũng đủ năng lực để loại bỏ cô ta. Nhưng mà Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân cô cũng cần đứng ra làm gì đó.
Dù sao thì cô cũng đã được giúp đỡ quá nhiều rồi. Tô Tiểu Mạch không chỉ làm bánh kem cho cô ăn, cô ấy còn nướng bắp cho cô nữa.
Có điều nghĩ đến thời điểm lúc trời mưa to mà Tô Tiểu Mạch vẫn nắm chặt túi bắp đem về nướng cho cô ăn, Khương Điềm Điềm liền cảm thấy trong lòng cảm động, chị Mạch đúng là một nữ chiến sĩ. Người ta đã đối xử tốt với cô như vậy thì cô cũng phải có qua có lại chứ.
"Thanh niên trí thức dạo này thường xảy ra nhiều chuyện thế nhỉ?" Khương Điềm Điềm cất giọng trong trẻo nói.
Anh hai Trần nghe vậy liền nói: 'Lúc anh còn ở đó, nghe nói đại đội trưởng còn có mấy người Dương Quế Hoa hình như muốn đi đâu đấy. Thấy họ rất là sốt ruột, không biết là vì sao nữa?"
Khương Điềm Điềm cất giọng cực kỳ khẳng định nói: "Em đảm bảo bọn họ chắc chắn lại gây chuyện rồi chứ gì."
Nhắc tới thanh niên trí thức thì cũng không cần Khương Điềm Điềm nói quá nhiều thì sẽ lập tức có người phối hợp nói tiếp vào.
Chị dâu hai Trần cười lạnh một tiếng: "Chẳng hiểu sao đại đội chúng ta lại gặp phải mấy người như thế này chứ, cũng may là chúng ta tốt tính, thêm tinh thân mọi người cũng vững chắc. Chứ nếu là đại đội khác chắc sớm bị mấy người đó làm cho tức chết rồi. Toàn là đám người không có chuyện gì làm thì đi kiếm chuyện gây sự rắc rối."
Nếu mà nói chuyện của người khác thì chị dâu ba Trần cũng không quan tâm cho lắm, nhưng nếu nói chuyện về những thanh niên trí thức này thì cô lại rất thích thú chen miệng: "Em còn nghe nói, dì Ngưu gần đây cũng đến tính sổ với mấy người ở đó một lần rồi, nghe đâu còn đánh cái thanh niên họ Điền một bạt tai nữa đấy.
"Cô thanh niên trí thức họ Điền đấy trước kia cũng đâu đến nỗi nào đâu, không biết sao bây giờ lại như vậy nữa?"
Khương Điềm Điềm đúng lúc chen vào nói: "Các cô ấy học tập tính cách của Trì Hiểu Hồng đấy ạ."
Vài người khác nghe vậy cũng cảm thấy đúng mà gật đầu.
Trần Thanh Bắc nhìn thấy mấy anh trai của mình đều gật đầu hưởng ứng liền hỏi: "Cái người tên Trì Hiểu Hồng là ai vậy ạ?"
Đừng nghĩ chỉ có phụ nữ mới thích nhiều chuyện, chỉ cần có chuyện gì đó thú vị thì mấy người đàn ông cũng không thua gì phụ nữ đâu. Không lâu sau mấy anh em nhà họ Trần liền đem chuyện của Trì Hiểu Hồng kể cực kỳ rõ ràng tỉ mỉ cho Trần Thanh Bắc nghe.
Cuối cùng anh hai Trân đúc kết lại: "Trong thôn có tới sau bảy tên nhóc làm việc không công cho Trì Hiểu Hồng, vậy nên công điểm năm nay của cô ta cực kỳ cao. Không chỉ có công điểm để đổi lương thực mà còn dư ra để đổi tiền nữa. Có điều bởi vì mấy tên nhóc đó làm việc không công như vậy nên nhà họ bị thiếu công điểm rất nhiều. Năm rồi cũng coi như tốt đẹp, nhưng mà năm nay bị thất thu, tình hình chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều. Mà còn bị thiếu công điểm nữa. Tính ra cái cô đó thật là quá ghê gớm, chưa vào nhà người ta mà đã khiến cho nhà họ gà bay chó chạy rồi."
"Ha ha ha." Trần Thanh Phong cười lạnh: "Chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho con gái người ta được! Trì Hiểu Hồng cũng không phải dụ dỗ quá đáng! Bình thường bọn họ nhìn còn không hiểu sao?"
"Cũng là do một đám ham mê nữ sắc, không thèm vận động đầu óc mà nguyện ý làm việc không công cho người ta, đã vậy còn tranh nhau thi đua làm việc cho Trì Hiểu Hồng. Mấy cái này thì trách ai được chứ! Hiện tại nói tới mới than cực, than khổ. Thế sao lúc trước khi làm không chịu suy nghĩ cho kỹ đi ạ? Cắm đầu cắm cổ mà làm, không phải chỉ vì nghĩ đến sau khi làm xong sẽ được Trì Hiểu Hồng quan tâm đến mình hay sao? Trong đầu đã có ý xấu rồi thì đừng nghĩ bản thân mình vô tội. Trì Hiểu Hồng không phải người tốt thì bọn họ cũng chẳng tốt đẹp hơn cô ta bao nhiêu đâu."
Mấy người trong nhà họ Trần: "..."
Công nhận anh nói cũng rất có lý.
Khương Điềm Điềm sùng bái nhìn Trân Thanh Phong, cô nắm chặt bàn tay lại để lên cằm, ánh mắt lấp lánh ngước lên nhìn anh, cười nói: "Anh Tiểu Phong của em quả nhiên đầu óc tỉnh táo nói gì cũng đúng, người khác chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ được giống như anh đâu."
Trần Thanh Phong đắc ý cười: 'Em hâm mộ anh à?”"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Dạ vâng, em siêu cấp hâm mộ anh luôn, nên bây giờ phải làm sao đây? Nhưng mà bây giờ em thấy em thích anh nhiều hơn nữa ấy." "Thích anh à? Vậy thì em cứ thích anh đi, dùng sức mà thích cho nhiều vào, ha ha ha." Mấy người trong nhà họ Trần: '..."
Bà Trần lại lân nữa ra tay: "Các con chú ý một chút cho mẹ."
Những lời này, hiện tại là câu nói cửa miệng của Bà Trần rồi, có điều bà lại cảm thấy có lẽ một ngày nào đó bà đối với hai đứa con này của bà chắc sẽ không thể nói nữa được quá, cứ coi như không thấy đi cho khỏe người.
"Râầm rầm râm!" Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, Bà Trần khó chịu nói: "Sao lại ồn ào vậy chứ?"
Chị dâu tư Trần vội vã đứng lên nói: 'Để con ra ngoài xem."
Cô nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, nhưng mà chưa gì cô đã rất nhanh quay trở lại, cô thở hổn hển nói: "Mẹ ơi, xảy ra chuyện rồi ạ!"
Chị dâu tư Trần lớn giọng nói: "Cái cô thanh niên trí thức Trì Hiểu Hồng không biết vì sao lại mất tích, cho nên bây giờ mọi người trong đại đội đang kêu gọi mọi người già trẻ cùng nhau ra ngoài giúp đỡ tìm người."
Bà Trần ngạc nhiên hỏi lại: "Cái gì? Mất tích sao?" Bà khiếp sợ hỏi tiếp: "Đang êm đẹp sao có thể mất tích được chứ?"
Chị dâu tư Trần thuật lại những gì đã nghe: "Nghe nói Trì Hiểu Hồng cùng cái cô thanh niên trí thức họ Điền xảy ra mâu thuẫn với nhau, sau đó hai người nảy sinh xung đột rồi đánh nhau. Trì Hiểu Hồng ra tay đánh cái cô họ Điền đó, mà cô họ Điền mới hôm trước bị dì Ngưu đánh cho một bạt tai rồi, giờ lại bị Trì Hiểu Hồng đánh nữa. Cô họ Điền đó nổi điên lên ấn Trì Hiểu Hồng xuống đất đánh. Trì Hiểu Hồng bị đánh nên tránh không thoát được. Mà mọi người ở đó cũng không dám can ngăn. Sau đó Trì Hiểu Hồng phải dùng hết sức mới đẩy cô Điền đó ra mà đứng lên bỏ chạy ra ngoài. Mà chuyện này từ hồi sáng rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy Trì Hiểu Hồng trở về, mà cô ta cũng không có mặc quần áo ấm. Cho nên mấy thanh niên trí thức cảm thấy lo lắng, sợ cô ta có xảy ra chuyện gì không tốt."
Đừng thấy chị dâu tư Trần ra ngoài không bao lâu, nhưng cô hỏi thăm mọi thứ rất rõ ràng, cô nói tiếp: "Nghe nói lúc đầu họ còn giấu không dám nói ra! Nhưng bị đại đội trưởng với cha hù dọa một hồi mới chịu kể đầu đuôi câu chuyện. Đại đội trưởng sợ thanh niên trí thức xảy ra chuyện gì đó rồi rước thêm phiên phức, cho nên mới thông báo mọi người hỗ trợ tìm kiếm."
Bà Trân khó chịu nói: "Cái cô gái đó đúng là xui xẻo mà."
Tết nhất tới nơi rồi còn phải đi tìm người nữa, hôm nay đã là cuối năm rồi.
Có điều bà cũng hiểu được việc gì nặng, việc gì nhẹ, vậy nên phải tranh thủ thời gian trước khi trời tối để đi tìm, chứ đợi đến lúc trời tối đen thì làm sao còn tìm được người nữa, bà nói: "Được rồi, mọi người đều chạy nhanh đi tìm người đi, dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu được."
Khương Điêm Điềm: "!II"
Thời buổi này đúng là không thể nói xấu sau lưng người ta được, vừa nhắc tới cô ta thì bây giờ bọn họ phải cùng nhau ra ngoài tìm cô ta trong thời tiết lạnh giá như thế này.
Dù sao đi nữa, Bà Trân cũng nói rất đúng, tuy rằng Trì Hiểu Hồng không phải người tốt lành gì, nhưng không thể thấy chết mà không cứu hay bỏ mặc cô ta được, Khương Điềm Điềm nói: "Để con về thay cái áo bông cho ấm đã ạ.
"Điềm Điềm con không cần phải ra ngoài làm gì đâu." Bà Trần lớn tiếng nói, sau đó lại dặn dò thêm: "Con thân thể yếu đuối, cứ ở nhà đợi đi."
Bà cũng quay sang nhìn vê phía Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Tiểu Mạch con cũng đừng đi, con với Điềm Điềm ở nhà đi, bánh kem bây giờ cũng chưa làm xong nữa, con cứ ở nhà làm cho xong đi, để Điềm Điềm ở nhà phụ con làm."
Tô Tiểu Mạch ngoan ngoãn đáp: "Dạ, con biết rồi."
Nếu mà như vậy thì mọi thứ sẽ diễn ra theo như cốt truyện, những người khác chắc chắn sẽ không tìm được cô ta. Không biết như thế nào, Khương Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy rằng người tìm được Trì Hiểu Hổng, khoảng tám chín phần chính là Trần Thanh Bắc. Tuy rằng suy nghĩ có hơi vô lý nhưng mà Khương Điểm Điểm cảm giác mọi thứ có thể xảy ra.
Cô cũng không thể trực tiếp nhắc nhở Trần Thanh Bắc với Tô Tiểu Mạch được, nhưng mà cô có thể tác động nhắc nhở bên ngoài được.
Khương Điềm Điềm ho khan một tiếng, nhìn Trần Thanh Phong, cất giọng nói: "Anh Tiểu Phong, nếu anh tìm được Trì Hiểu Hồng rồi, không được ôm cô ta hay là nâng cô ta. Phụ nữ ở đó cũng có rất nhiều nên anh không cần làm mấy việc đấy cứ để cho mấy người nữ khác làm! Nam nữ không giống nhau, em không muốn anh rước phải rắc rối. Chưa nói cái cô Trì Hiểu Hồng cũng không phải là người già yếu gì! Em không muốn sau này cô ta lẽo đẽo sau lưng anh để muốn được báo ân này nọ đâu! Biết đâu cô ta sẽ dựa vào việc bị anh đụng chạm hay lợi dụng gì đó thì sao? Chúng ta muốn giúp người ta nhưng cũng phải biết bảo vệ chính mình nữa."
Nói đến đây cô lại nói tiếp: "À đúng rồi, anh cũng đừng đi một mình, nhớ đi chung với ai đó nữa đi."
Trân Thanh Phong: “Anh biết rồi."
Anh sờ sờ khuôn mặt của chính mình nói: "Lớn lên đẹp trai đúng là khổ mà, phải công nhận là lâu lâu lại chuốc thêm một vài rắc rối vì sự đẹp trai này."
Mọi người đứng ở đây đều bắt đầu trợn trắng mắt.
Trân Thanh Bắc bật cười, hắn đã lâu rồi không trở vê, cảm giác được đứa em trai này của mình đã mắc bệnh tự luyến bản thân nặng quá rồi.
Khương Điềm Điềm nói tiếp: 'Mọi người đừng cảm thấy em đang nói quá lên ạ! Mọi người thử nghĩ đi, với tính cách của Trì Hiểu Hồng, cô ta có thể làm mấy chuyện giống như em nói hay không ạ?"
Mọi người lúc này mới yên lặng suy nghĩ, một lúc lâu Bà Trần lớn tiếng nói: "Mẹ cảm thấy Điềm Điềm nói cũng có lý, các con mấy đứa đừng có chia ra đi một mình. Tiểu Ngũ với Tiểu Lục hai đứa tụi con đi chung với mẹ."
Cái cô Trì Hiểu Hồng đó tuy là người ở trong thành phố đến đây, cả ngày đều bày ra bộ mặt kiêu ngạo, cho rằng mình xinh đẹp là người thượng đẳng, nhưng mà cô ta cũng chiếm không ít lợi lộc từ nhiều tên nhóc trong cái thôn này rồi.
Cho nên bà thấy cẩn thận vẫn hơn: "Mấy đứa còn lại tụi con đi chung với vợ của mình đi."
Mấy người con nhanh chóng đáp: "Dạ."
Khương Điềm Điềm đi về phía Trân Thanh Phong nói: "Trời lạnh lắm, anh Tiểu Phong quấn cho chặt vào cho ấm."
Cô duỗi tay chủ động lấy khăn quàng cổ của cô quấn cho Trần Thanh Phong, quấn lung tung một hồi chỉ chừa đúng con mắt và lỗ mũi.
Trân Thanh Phong: '..."
Anh nghiêm túc nói: "Hiện tại khẳng định là anh siêu cấp đẹp trai luôn."
Khương Điềm Điềm: "... Ha ha ha."
Gió bắc phiêu phiêu, mọi người ai nấy đều quấn khăn trùm kín mặt, lần lượt từng người trong thôn trẻ có, già có lũ lượt tập họp.
Đừng nhìn mấy người họ trong thôn bình thường hay có mâu thuẫn nhỏ với nhau, nhưng mà khi có người gặp chuyện rồi thì ai nấy cũng hỗ trợ giúp đỡ hết mình chứ không hề so đo tính toán lỗi lầm của nhau.
Thế là mọi người trong thôn đều có mặt, họ chia thành nhiều tốp chia ra khắp nơi đi tìm người.
Mấy đứa nhỏ trong nhà họ Trần nghe thấy bên ngoài có âm thanh to nhỏ nên đều chuẩn bị ra cửa muốn đi ra ngoài.
Khương Điềm Điềm quay đầu lại nhìn thấy bọn trẻ muốn đi, lớn tiếng nói: "Trời sắp tối rồi, hơn nữa cũng lạnh như vậy, các con nếu đi ra ngoài có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?" Cô tỏ vẻ thần bí nói: "Các con đoán xem nếu bà nội biết thì các con sẽ bị ăn đòn thành ra cái hình dạng gì nữa đây chứ?” Mấy đứa trẻ nghe vậy liền lập tức xếp hàng ngay ngắn lại, xoay người đi vào nhà, Khương Điềm Điềm thấy thế liên bật cười thành tiếng.
Tô Tiểu Mạch nghiêng mắt nhìn cô, nói: "Chị thấy cái này không có gì mắc cười luôn.”
Khương Điềm Điềm nghiêm túc giải thích: "Cái này người ta gọi là cười lạnh đó chị."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô trộm cắt một khối bánh kem đưa cho mấy đứa trẻ, dặn dò: "Mấy đứa cầm cái này lén chia nhau ăn đi! Không được nói với ai có biết chưa?"
Mấy đứa trẻ nghe vậy liền lập tức gật đầu lia lịa, đứa nào đứa nấy cũng nâng cao tỉnh thân cảnh giác, Tô Tiểu Mạch vừa cắt xong bọn trẻ đã nhanh chân chạy tới cầm lấy bánh kem trên tay cô. Sợ bị phát hiện nên mấy đứa trẻ chạy vê phòng lén lút ăn. Tô Tiểu Mạch cười nói: "Một đám trẻ con ngây thơ."
Khương Điềm Điềm lông mi run run, nhẹ giọng nói: "Chị năm, chị có chuyện gì muốn nói với em sao?" Nếu không sao cô lại cho mấy đứa trẻ tản đi chứ!
Tô Tiểu Mạch thấp giọng nói: "Lần trước chị có nhắc với em chuyện buôn bán bánh rồi đấy."
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nói tiếp: 'Dạ em vẫn còn nhớ ạ.
Tô Tiểu Mạch cười một cái rồi nói: "Chị tính chia việc buôn bán ra làm hai phần. Một phân là bán trong nhà còn một phần là lén bán thì như vậy mới chia lời được."
Cô nghiêm túc nói: "Chị biết hiện tại lương thực rất quý giá mà lại còn thiếu thốn nữa, nhưng chỉ cần đến tết thì những thứ cần thiết chắc chắn người ta sẽ bỏ tiền ra mua, hơn nữa những thứ chúng ta làm cũng không phải là đồ đại trà ở đâu cũng có bán. Mà chị thì lại rất tin tưởng vào tay nghề của bản thân chị."
Thật ra trong tay cô vẫn có tiền, cô vẫn đủ khả năng tự mình mở tiệm ra buôn bán mà không cần huy động vốn.
Nhưng mà bây giờ chồng cô đã về rồi, Tô Tiểu Mạch không muốn rời xa chồng mình quá lâu. Cô chỉ muốn dành thời gian ít ỏi này ở bên cạnh chồng mà thôi. Cho nên bây giờ nếu như để cho Trần Thanh Phong ra ngoài bán bánh thì ít ra cô cũng phải đưa ra một chút thành ý gì đó.
"Tiền vốn thì chị đã có rồi, vậy nên các em cũng không cần phải góp thêm gì cả, chỉ cần Tiểu Lục chịu trách nhiệm giúp chị mua bán hàng hóa là được rồi. Mà việc này khá là nguy hiểm, cho nên lợi nhuận khi thu về thì chúng ta chia đôi, em thấy như thế nào?"
Đưa ra mức lợi nhuận này là để thể hiện thành ý của cô, chứ thật ra nếu cô tự mình làm rồi bán thì không cần phải đưa ra mức thỏa thuận này. Nhưng mà hiện tại Thanh Bắc đã trở lại rồi, suy cho cùng cô cũng không thể xa hắn ta được.
Khương Điềm Điêm nghĩ nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: "Em không thể thay thế anh ấy đồng ý với chị được, thôi như vầy đi, chờ một lát anh ấy trở vê thì em sẽ hỏi ý kiến anh ấy xem sao rồi em sẽ báo lại cho chị biết a.
Tô Tiểu Mạch cười nhạt: "Được thôi, đến lúc đó em nói cho chị một tiếng." Cô thấp giọng nói thêm: "Chính chị cảm thấy có cái để làm ra tiền mà không làm thì phí nên mình phải tận dụng."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười: "Em hiểu mà."
Hai chị em dâu ngồi ở bếp trước thêm củi lửa, Tô Tiểu Mạch nói: "Em yên tâm đi chúng ta sau này sẽ khá hơn bây giờ."
Là một người sẽ biết trước tương lai có chuyện gì xảy ra, Tô Tiểu Mạch tin bản thân đủ tự tin để nói ra mấy lời này.
"Chị thấy em cũng là một người có kiến thức, em cứ mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng từ bỏ việc học tập nói không chừng sau này nhờ có kiến thức mà em có thêm cơ hội gì thì sao. Khương Điềm Điềm gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Hai chị em dâu nói chuyện một hồi, liền nghe được bên ngoài truyên đến âm thanh ồn ào, hình như là mọi người đã trở lại rồi, Khương Điềm Điềm lập tức đứng dậy nói: "Để em ra đó xem sao."
Nhìn thấy người trong nhà đã về, cô chạy nhanh ra mở cửa: "Đã tìm được người rồi ạ?"
Nếu không tìm được sẽ không trở về sớm như vậy đâu.
Bà Trần gật đầu: "Tìm được rồi." Bà bĩu môi, nói tiếp: "Cô ta bị trượt chân ở bên phía tây sườn núi, may mà người nhà chúng ta tìm được."
Khương Điềm Điềm: "II"
Quả nhiên như thế. Cô chạy nhanh lại hỏi: "Chuyện là như thế nào vậy mẹ?”
Bà Trần chậm rãi kể lại: 'Mọi người tách nhau ra tìm, mấy người bọn mẹ thì đi qua hướng tây đi tìm, đến lúc đi qua bên sườn núi phía tây thì Tiểu Ngũ thấy một đoạn có tuyết lở. Nhìn thấy có vài dấu chân trên tuyết, cho nên mẹ và Tiểu Ngũ, Tiểu Lục bèn đi qua bên đó tìm. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Trì Hiểu Hồng đang nằm trên tuyết bị lạnh đến đông cứng. Chúng ta vội kêu người tới, rồi mấy bà lão hợp sức lại đưa cô ta tới sở vệ sinh. Bên đó cũng đã xem xét sức khỏe cho cô ta, may là phát hiện kịp thời nếu không là phải chuyển lên bệnh viện công xã khám rồi."
"Dù sao không có việc gì cũng đỡ, chứ nếu thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta xảy ra chuyện gì đó, xem như cả đại đội chúng ta gặp chuyện xui xẻo rồi." Tô Tiểu Mạch cảm thán nói.
Những gì Tô Tiểu Mạch nói là đúng, Bà Trần cũng gật đầu xác nhận: "Con nói đúng đấy, may là tìm được kịp thời." Sau đó bà còn bổ sung thêm một câu: "Đúng là cái đồ tai họa mà."
Trân Thanh Phong không biết suy nghĩ gì lúc này mới mở miệng nói: "Cha, thật ra con cảm thấy có vài người không phù hợp với đại đội chúng ta, cứ như thế này thì không sớm thì muộn cũng sẽ đem tai họa đến cho đại đội chúng ta thôi. Mà chúng ta cũng đâu thể nào ngày ngày đi theo dọn dẹp hậu quả giúp mấy cái người đó được. Sau này lỡ như có chuyện gì đại đội của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy cho xem! Sao chúng ta không thừa dịp lần này mà đưa phản ánh lên trên đuổi vài người đi đi ạ."
Thật ra chuyện này kế toán Trần và đại đội trưởng cũng có thương lượng qua với nhau vài lần rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm được lí do hợp lý để chuyển người đi! Tuy nói cô ta gây chuyện này nọ, nhưng cũng không thể vì lí do đó mà đuổi đi được.
Nếu làm lớn chuyện nhất quyết đòi chuyển cô ta đi nơi khác, khẳng định công xã cũng sẽ không vui.
Mà điều quan trọng ở đây là cái cô Trì Hiểu Hồng đó trước kia ở vụ việc của Dương Thạch Đầu xử lý rất tốt, có công lao cao nên được người ở trên khen ngợi rất nhiều.
Trân Thanh Phong nói tiếp: 'Nếu mà mọi người trong đại đội cứ vì nể mặt chuyện trước kia cô ta làm, mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô ta thì không sớm thì muộn cũng sẽ rước chuyện xui xẻo về phía mình cho mà xem."
Kế toán Trần cảm thấy lời nói của con trai mình quá khó nghe: "Cái thằng nhóc này, lâu ngày không bị đánh nên giờ ngứa đòn rồi đúng không?”
Trần Thanh Phong bật cười: "Cha, cha nhìn cha đi, người ta mới nói có mấy câu cha không thích là lại muốn đánh người, như vậy là không được đâu. Con đây nói vậy không phải vì muốn hiến kế cho cha hay sao ạ?"
"Vậy bây giờ con nói phải làm sao cho tốt đi!"
Trần Thanh Phong ghé vào bên tại kế toán Trần, nói thầm vài câu, kế toán Trân không thể tưởng tượng được mà nhìn đứa con trai này của mình: "Con..."
Trân Thanh Phong mỉm cười thần bí với ông: "Cha cứ nghe theo ý con đi, con đảm bảo với cha là sẽ thành công." Kế toán Trần nhìn đứa con trai này của mình chăm chú, trâm tư một lúc, ông mở miệng nghiêm túc nói: "Lúc đó con bị thiệt hại thì đừng có trách." Ông nói một câu nói không ai hiểu gì cả, sau đó liền chắp tay sau lưng đi ra cửa.
Bà Trần liên lớn tiếng gọi ông lại: "Này... này... này, ông đi đâu đó?"
Kế toán Trần vui tươi hớn hở, mang theo vài phần thần bí nói: "Tôi đi tìm đại đội trưởng bàn một chút chuyện."
Bà Trần liền dặn dò ông vài câu: "Vậy mọi người sẽ đợi ông về ăn cơm đấy, tranh thủ đi rồi về sớm nhé." Bà Trần nhìn về phía Trân Thanh Phong nghiêm túc hỏi: 'Kế của con có đáng tin cậy không vậy?"
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ, mẹ cứ chờ xem đi, con đảm bảo năm sau cô ta sẽ tự mình đi cho xem."
Bà Trần: "..."
Trần Thanh Phong cũng không có giải thích gì nhiều, anh quay đầu đi thẳng vào nhà.
Trân Thanh Bắc mặc dù biết em trai mình là người thông minh nhanh nhạy nhưng anh vẫn thấp giọng dặn dò cậu: "Em ra chủ ý gì cũng được nhưng cũng đừng để cha của chúng ta khó xử đấy nhé."
Trân Thanh Phong cười đáp: "Anh tưởng em là đồ ngốc sao? Mọi người cứ yên tâm đi ạ! Con nói không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì đâu ạ! Con đảm bảo thật sự tới lúc đó chính mình Trì Hiểu Hồng muốn đi mà không cần ai nói thêm gì nữa đâu ạ. '"' Mọi người trong nhà: "22"
Trì Hiểu Hồng có đi hay không thì mọi người không biết nhưng vào buổi tối khi nghe Khương Điềm Điềm kể lại thì Trân Thanh Phong liền đồng ý sẽ đi ra ngoài bán bánh kem cho Tô Tiểu Mạch.
Anh cũng rất chịu khổ, nếu không phải bản thân muốn kiếm ít tiền cho vợ của mình có đồ ăn ngon hơn bình thường thì chắc chắn anh sẽ không làm mấy việc này đâu, đã vậy còn phải mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa trời đông giá rét nữa chứ.
Trần Thanh Phong nhìn cô âu yếm nói: "Chờ anh kiếm được tiền rôi sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Khương Điềm Điềm bến lẽn: 'Làm gì cũng được nhưng anh cũng phải cẩn thận, em muốn anh bình an khỏe mạnh chứ không cần phải kiếm tiền về cho em đâu." Cô ôm chặt anh, ngọt ngào nói: "Với em không có gì quan trọng bằng anh cả, nếu như anh cảm thấy vất vả quá thì chúng ta không cần làm đâu ạ."
Trân Thanh Phong đặt lên trán cô một nụ hôn: "Không sao cả, dù sao cũng còn có mấy ngày nữa thôi mà, anh cố được."
Khương Điêm Điềm nhìn anh thật lâu, dịu dàng nói: "Được thôi, em nghe theo anh.
Về việc buôn bán thì Trân Thanh Phong am hiểu hơn Khương Điềm Điềm nhiều, dù sao bây giờ cũng có Trân Thanh Bắc ở nhà, nên anh cũng không cần Điêm Điềm truyền lời lại làm gì, vào lúc nửa đêm anh trực tiếp đi tới phòng của hai người họ thương lượng luôn.
Trân Thanh Bắc: '..."
Anh đây vừa trở về, cậu không thể nào cho vợ chồng người ta có không gian riêng tư một chút được à?
Trân Thanh Phong làm như không thấy, tự nhiên nói: "Em muốn bàn một chút chuyện về việc bán bánh kem. Nhưng mà chị có cảm thấy cái giá chị đưa ra có thích hợp không? Hiện tại tiền vốn bỏ ra cho một cái bánh cao như vậy, nếu mà chị bán giá cao quá thì làm gì có ai mua."
"Công xã chị không quen thuộc, không biết lượng tiêu thụ thế nào? Chị sẽ làm cho em một cái bản đồ ghi vài địa điểm chị thường hay lui tới. Chị thường ngụy trang rồi đến mấy chỗ đó để bán, nên bọn họ ở đó sẽ không nhớ rõ khuôn mặt của chị ra sao, chỉ biết chị hay trùm khăn kín mặt thôi. Dù sao nếu có người hỏi thì em cứ nói là em gái của chị. Bán trong huyện bấy lâu nay thì với cái giá này thì bọn họ mua được, em yên tâm."
Lúc trước cô cũng từng bán bánh bao thịt, giá khá cao nhưng vẫn bán rất đắt hàng.
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Em biết rồi ạ."
Hai người lại thương lượng thêm vài câu, mắt thấy anh năm của mình vẻ mặt đen ngòm nhìn mình, cuối cùng Trần Thanh Phong cũng nhận ra bầu không khí có vẻ không ổn, anh lúng túng hỏi: "Bộ em quấy rầy hai người nghỉ ngơi à?"
Trần Thanh Bắc cười nửa miệng đáp: "Chú em cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Anh tưởng em không biết luôn ấy chứt"
Trân Thanh Bắc nắm cổ áo em trai trực tiếp quăng ra ngoài cửa, với anh lúc này không có tình cảm anh em gì ở đây cả.
Không biết người ta đang tiểu biệt thắng tân hôn sao?
[Chú thích: Tiểu biệt thắng tân hôn: Nhiều người dùng cách nói "tiểu biệt thắng tân hôn' để chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. ]
Đúng là người ăn no không biết cảm nhận của người đói mài
Trân Thanh Phong vừa ra khỏi cửa thì cửa phòng liên đóng rầm lại một cái.
Anh sờ sờ cái mũi, xoay người trở vê phòng của mình. Khương Điêm Điềm nhìn Trân Thanh Phong cười tươi rói: "Anh là bị đuổi về đúng không?”
Trần Thanh Phong ưỡn ngực, phản bác: "Anh làm sao có thể bị đuổi về được chứ, anh là tự mình đi ra đấy nhé."
Khương Điềm Điềm nghe vậy còn lâu mới tin, cô bĩu môi nói: "Em vẫn nghe được tiếng bước chân lảo đảo của anh đó."
Trân Thanh Phong hơi hơi híp mắt, thấp giọng nói: "Sao thế? Có vấn đề gì à? Em đây là đang muốn khiêu khích anh đúng không?" Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mình rất là vô tội, cô không hề có ý đó. Cô thản nhiên nói: "Đồng chí Trân Thanh Phong này, anh không thể bởi vì bản thân bị người ta đuổi về rồi đem chuyện này đổ lỗi cho em đâu nhé. Em vô tội trong chuyện này."
Trân Thanh Phong nhướn một bên chân mày, sau đó cười nửa miệng: "Em mà vô tội cái gì!" Anh tiến sát lại gân cô, vừa đi vừa nói: "Anh cảm thấy đây là lỗi của em cho nên anh muốn trừng phạt em."
Khương Điềm Điềm đỏ mắt xua xua tay: "Em không cần đâu, anh đừng quên là ngày mai anh còn phải dậy sớm ra ngoài nữa đấy."
Nhưng mà bây giờ Trần Thanh Phong không thèm nghĩ tới mấy chuyện đó! Anh thấp giọng thì thâm: "Mặc kệ nó, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính! Còn bây giờ anh phải phạt em mới được."
Anh lập tức tiến lên, Khương Điềm Điềm la lên một tiếng, rôi cười "khanh khách" tránh ra, Trân Thanh Phong van xin: 'Vợ của tôi ơi, em có thể nhỏ tiếng một chút được không, em đây là sợ người khác không nghe thấy đúng không?”
Khương Điêm Điềm nghe vậy liên lập tức bưng kín miệng mình, cô khẽ bật cười. Hai tròng mắt sáng lấp lánh.
Trân Thanh Phong ôm Điềm Điềm, mắt đối mắt với cô, nghiêm túc nói: "Người anh thích nhất chính là em."
Khương Điềm Điềm hỏi ngược lại: "Vậy anh có bảo đảm cả đời này đều sẽ thích em chứ?”
Trần Thanh Phong bật cười: 'Không thích mới là đồ ngốc đấy, sao lại không thích em được chứ!"
Anh nắm tay cô đi về phía giường ngủ giọng thì thâm chỉ hai người nghe: "Em vừa xinh đẹp như vậy, lại còn đáng yêu nữa, em là cô gái tốt nhất trần đời này."
Khương Điềm Điềm rất thích nghe mấy lời nói dễ nghe thốt ra từ miệng anh, hàng mi cô cong cong, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, Trần Thanh Phong vòng tay ôm cô vào lòng nói: “Chúng ta đúng là trời sinh một cặp.
Khương Điềm Điềm chu miệng nhỏ hỏi anh: "Thế rốt cuộc anh có muốn trừng phạt không? Không phạt thì em đi ngủ đây!"
Trân Thanh Phong: '..."
Anh cất giọng nói đầy ngụ ý: "À thì ra em đây là thích mà còn ngại đúng không? Bây giờ anh mới phát hiện ra em lại có suy nghĩ đen tối như vậy. Em đây là sớm chờ anh thả lưới để cắn câu chứ gì!"
Khương Điềm Điềm khuôn mặt đỏ bừng, chối bay chối biến: "Em làm gì có ý nghĩ đen tối gì chứ? Em làm sao mà qua mặt cái tên chuyên lừa gạt người khác như anh cơ chứ?!"
Cô nói xong liền dùng tay vò rối đầu tóc của Trần Thanh Phong, sau lại nói tiếp: "Thế rốt cuộc anh có muốn hay không, nói nhanh để người ta còn biết." Trần Thanh Phong: "Muốn chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận