Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 64
Ba năm sau.
Trong nháy mắt Khương Điềm Điềm đã được gả đến nhà họ Trân nhiều năm rồi. Mà cô xuyên không đến nơi này từ năm sáu mươi chín, đây bây giờ đã là năm bảy mươi tư rồi.
Mấy năm nay, cô đều ở trong thôn làm công việc cực kỳ ổn định, đó là ghi chép công điểm của mọi người trong thôn.
Bởi vì Khương Điềm Điềm trời sinh rất biết cách nói chuyện nên ăn nói lúc nào cũng ngọt ngào, nên mấy người lớn tuổi trong thôn rất thích cô, có chuyện gì cũng không hề làm khó cô, cho nên mọi người phải nói là ai cũng thích cô!
Trước kia công việc ghi công điểm này là con gái của đại đội trưởng làm, lúc đó cô ấy làm việc khá là nghiêm khắc. Ngoại trừ những người trong nhà họ Trần có quan hệ thân thiết thì những nhà khác cô ấy cũng không hề nể mặt.
Nhưng khi cô gả cho gia đình ở trong thành phố thì công việc này được đổi đến tay Khương Điêm Điềm, mà Khương Điềm Điềm thật ra cũng không quan tâm tới chuyện này cho lắm.
Chỉ cần không phải là người trong đại đội hoặc người thân của những người làm trong đại đội, cô cũng không quá mức hà khắc làm gì.
Cô chính là một người cực kì yêu nước nên làm việc cho nhà nước cũng rất là rõ ràng, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại. Mọi người ở trong cái thôn này làm việc bình thường đã cực khổ rồi, cuộc sống đã không mấy dễ dàng với họ rồi.
Nên Khương Điềm Điềm "giúp mọi người làm điều tốt", mà người trong đại đội cũng rất thích cách làm việc của cô, có điều chỉ cần nhắc tới cô, không ít thì nhiều sẽ có người nhắc tới Trần Thanh Phong.
Cái tên Tiểu Lục này vẫn trước sau như một, lười nhác vô cùng, nhưng có điều người trong nhà họ Trần cũng không ý kiến gì cả, người nhà người ta còn không ý kiến gì thì người ngoài như họ xen vào làm chỉ. Cũng chỉ lâu lâu cảm thán cho thân phận của Khương Điềm Điềm giống như hoa lài cắm bãi phân trâu thôi.
Cũng may năm nay trai qua hai năm thời tiết không tốt thì mấy trời lại bất đầu mưa thuận gió hòa lại rồi.
Có thể nói ông trời quả nhiên sẽ không triệt đường sống của con người. Tuy rằng mọi người sống khó khăn trong hai năm, nhưng mà mấy năm gần đây thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, có năm lương thực được mùa bội thu nữa, nhà nào nhà nấy đều có lương thực để tích trữ.
Nhưng mà do lúc đầu bị khô hạn, mọi người đều giữ lương thực về cho bản thân mình, không có bán được bao nhiêu.
Sau phải đợi trải qua hai năm khó khăn đó, mọi người bội thu mới có nhà bắt đầu đem lương thực đến trạm để bán, nếu mà sớm hai năm nữa thì mọi người cũng đỡ rồi.
Có điều hai năm kia cũng không phải là hai năm quá khổ sở không thu hoạch được gì, mặc kệ thời điểm nào đi chăng nữa cũng sẽ có người có tiền.
Mà người có tiền đó chính là nhà họ Trần, đáng nhắc tới chính là Trân Thanh Phong và Tô Tiểu Mạch, thời điểm năm đầu tiên chuyển ra buôn bán, bọn họ không có đủ ba trăm đồng tiền để nộp, cho nên phải viết giấy nợ với con số còn nợ là bốn mươi đồng tiền.
Sang đầu xuân năm thứ hai thì con số bốn mươi đồng tiên giảm xuống còn bốn mươi khối!
Sau đó lại chỉ còn thiếu mười khối nữa thôi.
Và năm nay đã là năm thứ ba, thì sau bao ngày tháng phải viết giấy nợ thì cuối cùng họ đã dư ra được hai mươi đồng.
Bởi vì Tô Tiểu Mạch cùng Trần Thanh Phong đều ở trong nhà làm việc kiếm tiền, mấy năm nay rất là vất vả, mọi người ai cũng đều nhìn thấy được, nhờ vậy mà mấy chị em dâu trong nhà quan hệ ngày càng tốt lên.
Đương nhiên cái quan hệ này tốt lên chính là nói tới Tô Tiểu Mạch cùng ba chị em dâu trong nhà.
Còn với Khương Điềm Điềm thì ngay từ đầu cô đã có quan hệ tốt với mấy chị rồi, nên căn bản cũng không có gì để nói tới!
Ngay cả chị dâu ba Trần là người khó chiêu nhất trong số mấy chị em giờ cũng có cảm tình rất tốt với Khương Điềm Điềm. Khương Điềm Điềm cũng có chút không hiểu lý do tại sao.
Trần Thanh Phong thấy cô ngu ngơ như vậy nên tốt bụng giải thích cho cô hiểu: "Không có người cống hiến công thức làm xà phòng thì làm sao chị ấy có thêm thu nhập cho việc buôn bán đúng không? Mà chúng ta cũng ở nhà kiếm tiền vê cho nhà sử dụng chung, tuy rằng sinh hoạt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà tiền trước sau gì cũng đều nằm trong tay cha mẹ, còn chỉ có tiền làm xà phòng là tiền riêng cá nhân của họ được cất giữ. Vả lại em ở nhà còn có thể giúp mọi người đổi công điểm lấy lương thực, em cũng là người dễ chịu dễ chung sống nữa, đương nhiên chị ấy sẽ cảm thấy em so với những chị em khác tốt hơn nhiều rồi."
Cho nên tóm lại đều có lợi như vậy thì việc đối xử tốt với Khương Điềm Điềm là lẽ bình thường.
Có điều tuy cô không hiểu nhiều nhưng thấy người khác đối xử tốt với cô thì cô cũng rất vui.
Kỳ thật mấy năm nay, Khương Điềm Điềm đã tích cóp được tám trăm khối. Trước kia thì cô đã có sẵn hai trăm rồi, mấy năm nay cũng đều cùng nhau kiếm tiền thêm nữa.
Thật ra ngay từ năm thứ nhất Trân Thanh Phong đã bắt đầu kiếm tiền rồi, chỉ là anh ấy không nói ra cho người ta biết thôi.
Mà chuyện này không phải là ý kiến Trân Thanh Phong đề ra, ngoài dự đoán của mọi người, người đề ra lại là kế toán Trần.
Hơn nữa đề bạc cho Trần Thanh Phong làm kiếm tiền nhưng kế toán Trần cũng chỉ biết là bọn họ kiếm tiền thôi, cũng không có hỏi bọn họ cụ thể kiếm được bao nhiêu làm gì.
Có điều dù sao chuyện này cũng không thể hỏi được, vì là chuyện riêng ông rất rõ, mặt khác những anh em còn lại cũng không quan tâm hay so đo gì nhiều. Vì dù gì Tiểu Lục và Tô Tiểu Mạch đều làm việc kiếm tiền cho cả nhà mà.
Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch bất giác cảm thán. Có đôi khi chỉ cần nghèo thì sẽ có rất nhiều mâu thuẫn xảy ra, nên khi trong tay có tiền thì mọi chuyện liền trở nên vô cùng dễ dàng!
Trên thực tế những gì họ nghĩ không có sai.
Giống như từ khi trong nhà điều kiện dần tốt lên rồi, mọi người trong nhà so với trước kia không giống nhau. Người qua người lại với nhau thân thiết, chung sống với nhau rất tốt.
Nếu không có việc gì cần thiết thì cũng không có ai muốn đi ra ngoài cả, hiện tại mà nói trạng thái của mọi người rất tốt.
"Mẹ ơi, mẹ ơi!" Hai đứa trẻ khuôn mặt đáng yêu ửng hồng đang vừa thở hổn hển vừa chạy về phía bên người Tô Tiểu Mạch, vừa chạy đến gần cô đã ngửa cổ lên nói: "Cha vừa bắt được một con thỏ ạI"
Trân Thanh Bắc hôm trước mới trở về, tuy rằng thời gian trở về rất ngắn, nhưng mà hắn với hai bé con của mình rất nhanh đã thân quen với nhau.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười nói: "Các con sao lại chạy ra ngoài làm gì, không phải lúc nãy nói bên ngoài rất lạnh sao?"
Anh trai cất giọng nói trong trẻo đáp: "Không lạnh đâu ạ!"
"Dù có không lạnh cũng không cho ra đó nữa."
Cậu bé nghe thấy vậy cũng rất ngây thơ gật đầu nói: "Dạ, tụi don đều nghe theo ý của mẹ."
Khương Điềm Điềm đang ngồi ở trên giường đất, nhìn thấy cậu bé ngoan như vậy, nhịn không được mà tiến tới ôm cậu bé vào lòng nói: "Sao con lại đáng yêu như vậy chứ?”
"Con cũng muốn ôm, cũng muốn ôm cơ."
Em gái Lục Nữu thấy anh trai được ôm cũng nhanh chóng nhảy tới đòi ôm, Khương Điềm Điềm quả quyết ôm hai đứa trẻ lên, cô đặt anh trai lên giường đất, ôm lấy Lục Nữu nói: "Con cũng rất là đáng yêu đó!"
Lục Nữu nghe thấy vậy liền vui vẻ cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Tô Tiểu Mạch thấy cô như vậy thì nói: "Em cứ cưng chiều bọn nhỏ như thế, sau này bọn chúng mà hư hỏng là tại em đấy nhé!"
Khương Điềm Điềm bày ra bộ mặt vô tội nói: "Em làm gì có như vậy đâu chứ ạ!" Cô vui tươi hớn hở nói: "Bọn trẻ đáng yêu như vậy mà cho nên chúng ta phải đối xử tốt một chút chứ!"
Tô Tiểu Mạch lắc đầu cười nói: 'Các con ở đây chơi với thím đi để mẹ ra ngoài xem sao."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu, cô nhỏ giọng thì thầm: "Cũng không biết khi nào anh Tiểu Phong mới trở về nữa."
Cuối năm trong thành bắt đầu buôn bán tốt lên rất nhiều, cho nên mấy ngày nay Trân Thanh Phong so với người khác rất là bận rộn.
Tô Tiểu Mạch nghe cô nói thì dừng lại bảo: "Chị nghĩ sẽ nhanh thôi, trời rất nhanh sẽ tối nên chị nghĩ Tiểu Lục sẽ về sớm thôi, vì bình thường Tiểu Lục sẽ về trước khi trời sập tối mà."
Khương Điềm Điềm có chút lo lắng nói: "Hy vọng anh ấy không có gặp phải chuyện gia."
Tuy nói việc làm ăn buôn bán mấy năm nay của họ không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cứ mỗi lần Trần Thanh Phong ra ngoài mà về trễ một chút thôi thì Khương Điềm Điềm sẽ bắt đầu cảm thấy lo lắng vô cùng.
Dù sao thì loại chuyện buôn bán này cũng rất là nguy hiểm. Cô ngồi ở trên giường đất, mà bàn chân thì vẫn luôn hướng về phía cửa ở bên ngoài.
Hai bé con vẫn luôn ngồi bên cạnh Khương Điềm Điềm, bên trái một đứa bên phải một đứa, anh trai lớn hiểu chuyện rất sớm nên vỗ vỗ vào tay Khương Điềm Điềm nói: "Thím nhỏ không cần phải sợ đâu ạ."
Khương Điềm Điềm chu môi nói: "Thím còn lâu mới sợ."
Em gái nhỏ ngồi bên cạnh lắc đầu nói: "Thím nhỏ nói dối quá đi, thím nhỏ có sợ mà."
Hai bé con mỗi đứa nói một câu khiến đầu óc của Khương Điềm Điềm có chút choáng váng.
Lúc này Lục Nữu lấm la lấm lét nhìn khắp mọi nơi, từ trong túi moi ra một viên kẹo sữa, cô bé đưa cho Khương Điềm Điềm rồi nói: "Thím nhỏ ăn kẹo sữa đi, ăn vào sẽ không sợ nữa ạ."
Khương Điềm Điềm bất ngờ, ngay sau đó cô nhận lấy khối đường từ tay cô bé rồi nói: "Vậy thím ăn đó!"
Lục Nữu vui vẻ gật đầu đáp: "Vâng! Thím nhỏ ăn đi!"
Trong mắt cô bé ánh lên sự tiếc nuối vô cùng rõ ràng, nhưng cô bé cũng không vì vậy mà đổi ý. Khương Điềm Điềm đem viên kẹo sữa cô bé đưa cho mình bỏ vào trong miệng.
Quả nhiên cô thành công nhìn thấy bộ dạng thèm nhỏ dãi của hai đứa bé.
Khương Điềm Điềm vừa ăn vừa nói: "Thím ăn rồi, ngon quá."
Kẹo sữa đưa vào trong miệng liền lập tức tan ra, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào trong khoang miệng. Chỉ cần cho thì cô sẽ ăn, dù sao thì cô cũng không phải là một người hay khách sáo đâu!
Tuy rằng khuôn mặt của Lục Nữu cực kỳ nuối tiếc nhưng vẫn bày ra bộ dạng như người lớn vỗ vỗ tay nhỏ của mình nói: "Ăn kẹo sữa của con rồi thì không cần phải sợ nữa."
Khương Điềm Điềm không nhịn được liền bế Lục Nữu lên ôm hôn mấy cái, cô nói: "Sao con có thể đáng yêu như vậy chứ! Thật là ngoan chết đi được!"
Lục Nữu cười khanh khách, vội né tránh cơn mưa hôn của thím mình, cô bé cất giọng ngọt ngào nói: "Thím nhỏ à, nước miếng của thím dính hết lên người con rồi!"
Khương Điềm Điềm bị một đứa bé ba tuổi ghét bỏ cô bày ra bộ mặt tổn thương mếu máo.
Tiểu Ngũ Hổ thấy hai người như vậy thì cười ha hả, cậu bé cất giọng như người trưởng thành nói: "Thím nhỏ thật là giống trẻ con quá đi."
Khương Điềm Điềm: "..."
Vậy mà cô lại lần nữa bị một đứa trẻ ba tuổi khác ghét bỏ mình.
Nhân sinh đúng là hiu quạnh mài
Khương Điềm Điềm mếu máo nói: "Thím cảm thấy..."
Còn chưa nói xong thì liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh: "Chú nhỏ đã về!"
Khương Điềm Điềm lập tức buông hai đứa trẻ xuống, cô cũng chỉ nhướng người qua khung cửa sổ nhìn anh chứ cũng không ra ngoài, Trân Thanh Phong lúc này đã vào tới gian ngoài rồi, anh dậm dậm chân cho tuyết rơi xuống hết, sau đó lại tháo mũ bông đang đội trên đầu mình xuống vừa phải vừa nói: "Hôm nay thật là lạnh chết người mà."
Phía sau anh là kế toán Trần cũng đang bước vào. Bà Trần thấy vậy thì hỏi: "Sao hai cha con lại cùng nhau trở về rồi?"
Trân Thanh Phong nghe thấy vậy thì tiện thể trả lời: "Con gặp cha ở ngoài cổng thôi."
Nói xong anh đi vào buồng trong, Khương Điềm Điềm lúc này mới nói: "Không có việc gì xảy ra chứ anh?"
Cô nhẹ nhàng vỗ võ tuyết trên người Trần Thanh Phong, thật ra thì tuyết đã rơi xuống hết rồi, chỉ còn vương lại một chút bọt nước mà thôi.
Khương Điềm Điềm ngồi ở ngay mép giường đất, cô duỗi tay nắm lấy đôi bàn tay to của anh, mặc dù anh đã mang bao tay ra ngoài nhưng khi nắm tay anh cô cũng cảm thấy rất lạnh lẽo.
"Anh cảm thấy sao rồi? Đã ấm hơn chưa?" Trần Thanh Phong cười nói: "Vẫn là vợ của anh tốt nhất thôi."
"Anh mau qua đây đi cho ấm áp một chút."
Trân Thanh Phong cũng không hề trì hoãn, anh rất nhanh lê đôi dép đi lại giường đất. Bởi vì nhà họ làm xà phòng, nên rất hay thường xuyên nhóm lửa, phòng lớn ở nhà họ hai bên phòng đều vô cùng ấm áp, vậy nên mọi người cũng thường xuyên tụ họp ở hai bên phòng này để giữ ấm cơ thể.
Mọi người thường sẽ đến ngồi ở phòng của Bà Trần, còn bọn trẻ thì sẽ qua phòng của chị dâu hai Trần bên kia mà ngồi.
Có điều bọn trẻ lớn trong nhà cũng phải làm bài tập, cho nên mấy đứa trẻ ba tuổi lúc này đã tụ tập bên đây rồi. Tránh gây ồn ào cho các anh chị lớn, không thôi mấy anh chị lớn lại không tập trung được.
Trân Thanh Phong vừa lên ngồi đã ôm lấy hai đứa trẻ, một tay anh ôm một đứa trẻ, anh ôm vào trong ngực rồi hôn mỗi đứa một cái, sau đó liền nhích người về phía vợ của mình nói: "Vợ à, em lo lắng sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Vâng đúng vậy đó ạ." Bọn họ hai người tay trong tay, Khương Điềm Điềm thấp giọng hỏi: "Sao hôm nay anh về trễ vậy?"
Bình thường anh đều sẽ tâm giữa buổi chiều là trở về rồi, mà hôm nay đúng là về rất trễ, lúc anh vừa vào trời đã có điểm tối đen còn bây giờ bầu trời đã không còn tia sáng nào nữa.
Tô Tiểu Mạch bật đèn dầu lên cũng im lặng nhìn về phía Trần Thanh Phong.
Rốt cuộc thì mỗi ngày Trân Thanh Phong ra ngoài cũng bởi vì làm việc cho cô, nên thật ra cô cũng sợ Trân Thanh Phong gặp phải chuyện gì đó không hay, lỡ như có chuyện gì thật thì cô biết nói sao với mọi người trong nhà và nhất là Khương Điềm Điềm đây.
"Bộ gặp phải chuyện gì trong lúc làm việc à?" Trân Thanh Phong cũng không nói dối, anh xác nhận: "Nếu không phải anh nhanh nhạy thì đúng là hôm nay đã có chuyện xảy ra rồi."
Lời này của anh vừa nói ra, quả nhiên dẫn tới sự lo lắng của Khương Điềm Điềm, cô nắm chặt tay anh, ánh mắt lo lắng nhìn Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong cũng không vội kể, anh cất giọng gọi với ra bên ngoài: "Anh năm ơi, anh năm!"
Trân Thanh Bắc nghe em trai gọi nên tranh thủ đi vào hỏi: "Sao, có chuyện gì à?"
Trân Thanh Phong nhìn hắn nói: "Anh ôm hai đứa trẻ ra gian ngoài chơi đi ạ."
Hai đứa trẻ với khuôn mặt ngơ ngác: "!!!" Anh trai nói thâm bên tai em gái: "Chú nhỏ thật là kỳ cục quá đi."
Trân Thanh Phong nghe vậy liền nói: "Trẻ con trong các gia đình khác cũng vậy thôi, không cần phải biết quá nhiều chuyện làm gì."
Trần Thanh Bắc vây tay với hai đứa con của mình, hắn nói: "Tới đây, cha dẫn hai con đến chỗ này."
Hắn ôm hai đứa con của mình đi sang phòng bên cạnh. Lúc này Bà Trần và kế toán Trân cũng đi vào cửa, mấy cô con dâu trong nhà cũng hướng tai về phía bên này tò mò hóng chuyện.
Trân Thanh Phong cũng không có ý muốn lừa gạt mọi người, ít ra trong nhà phải biết anh ra bên ngoài vất vả cỡ nào mới hiểu được mọi người cần phải trân trọng anh! Chứ không ai cũng nghĩ anh kiếm tiên rất dễ dàng!
Anh cất giọng nói thanh lãnh lên: "Mọi người cũng biết được con đa phần đều bán hàng ở công xã của chúng ta và công xã kế bên. Còn có trong huyện nữa, em đều bán với giá sỉ cho người ta." " Mà người giúp anh làm việc dễ dàng hơn lại chính là em trai của chị dâu tư Trân, Vương Hoa Thụ.
Bọn họ gặp nhau lúc Trần Thanh phong đang đi bán đồ, Vương Hoa Thụ thấy Trân Thanh Phong đi ra ngoài bán đồ vật, tuy rằng bản thân anh đã ngụy trang rồi, nhưng cũng không thể nào qua mắt được Vương Hoa Thụ từ nhỏ đến lớn luôn học cùng với anh.
Có điều hắn ta dù nhận ra Trân Thanh Phong tuy có để ý tới anh nhưng vẫn vờ như không quen biết, quay đầu liền bỏ đi. Nhưng mà lại bị Trân Thanh Phong kéo ngược trở lại.
Bọn họ là hai người bạn học chung với nhau từ nhỏ, đã vậy còn là người ở trong thôn với nhau, quan hệ của hai người họ từ trước đã rất tốt rồi.
Chẳng qua Vương Hoa Thụ năm đó bởi vì che chở cho bạn học mà bị thầy giáo đánh gãy chân, mà sau đó cũng không trị liệu kịp thời, cho nên chân hắn ngày càng tệ đi, cuối cùng là bị què.
Bởi vì bản thân bị què nên hắn ta bắt đầu hình thành tâm lý tự ti, cứ như vậy liền trốn tránh mọi người xung quanh mình, mà Trần Thanh Phong về sau cũng rất ít khi vào trong huyện.
Cứ thường xuyên không gặp nhau thì dân dân liên trở nên xa cách, mãi cho tới bây giờ gặp lại nhau, cũng có thể xem như là ý trời để bọn họ gặp lại nhau.
Trân Thanh Phong chính là con người chỉ cần bản thân muốn làm cái gì thì sẽ nhất quyết làm cho bằng được. Hơn nữa khi gặp Vương Hoa Thụ thì anh liền lôi kéo hắn ta vào.
Vì bản thân Trần Thanh Phong hiểu rõ Vương Hoa Thụ là một người khá thông minh, quan trọng là đáng giá để anh tin tưởng hơn rất nhiều người.
Cứ như vậy hai người thường xuyên qua lại, mà Vương Hoa Thụ cứ bị Trần Thanh Phong lôi kéo hợp tác với anh, nói đến khi Vương Hoa Thụ đồng ý thì thôi.
Mà cá nhân Trần Thanh Phong biết rõ, anh với Tô Tiểu Mạch làm việc với nhau chia ra anh sáu phần, Tô Tiểu Mạch bốn phần.
Mà hiện tại anh lôi kéo Vương Hoa Thụ vào làm chung, không phải là thuê hắn ta mà chỉ đơn giản là mời hợp tác làm ăn.
Mà theo Trần Thanh Phong xém xét, hợp tác làm ăn mới là kế sách làm việc ổn thỏa và lâu dài nhất. Việc này sẽ không làm ảnh hưởng tới Tô Tiểu Mạch bên này. Mà bản thân anh cũng chỉ cần chia cho Vương Hoa Thụ hai phân mà thôi.
Nhưng mà vì vậy thành ra anh sẽ không còn kiếm được nhiều tiên như trước kia nữa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có Vương Hoa Thụ giúp đỡ thì bản thân anh bớt được rất nhiều việc, anh hiểu rõ bản thân anh cũng không có khả năng độc chiếm được thị trường buôn bán hiện tại. Cho nên khi vào trong huyện thành này buôn bán thì anh để cho Vương Hoa Thụ đảm nhiệm.
Anh chỉ chịu trách nhiệm giao hàng thôi, và dĩ nhiên Vương Hoa Thụ cũng không liên quan tới công xã ở bên kia, khu vực đó hiện tại vẫn một mình anh độc chiếm để bán, còn trong huyện thì anh không thể ôm đồm hết được.
Dù sao cũng phải chia nên chia sớm một chút cũng đỡ cho bản thân anh.
Tuy rằng bề ngoài thì anh bị mất hai phần lời vì phải chia cho Vương Hoa Thụ, nhưng nếu xét kỹ thì đây cũng giống như anh là người bỏ sỉ hàng cho hắn ta, vậy thì tính ra anh vẫn còn lại đúng sáu phần của mình. Cho nên thu vào nhiêu đó lợi nhuận mà lại không tốn công như trước kia, đã vậy sản lượng tiêu thụ cũng tăng nhiều hơn so với trước, như vậy thì anh càng có lời hơn.
Mùa đông này thì không sợ bánh kem bị tan, anh cứ đều đều năm ngày sẽ chuyển bánh vào bên trong huyện một lân, mà mỗi lần chuyển thì không bao giờ giao thiếu hàng để bán đi, và hôm nay cũng giống như mọi lần.
Chẳng qua hôm nay anh vừa đi tới huyện liền cảm thấy có gì đó rất không thích hợp, linh cảm khiến anh cứ ngờ ngợ thế nào. Dường như có cảm giác hôm nay trong huyện có vẻ như nghiêm khắc hơn bình thường rất nhiều. Bởi vì anh mang theo nhiều đồ vật, mà bản thân anh cũng rất sợ bị kiểm tra tới mình, cho nên anh mới tránh trái tránh phải, luồn lách hết mọi ngóc ngách, mất hết chín trâu hai hổ cuối cùng mới tới được ký túc xá của Vương Hoa Thụ.
Chỉ là vừa đến ký túc xá thì liền nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người. Trân Thanh Phong liền cẩn thận chọn một chỗ kín đáo mà núp vào.
Anh cũng không dám hỏi thăm cho nên cứ như vậy mà chọn một chỗ thích hợp để núp, sau khi thấy mọi người tản bớt mới tìm người hỏi thăm một chút, lúc này mới biết được có người tới báo án, bảo rằng nhìn thấy Vương Hoa Thụ đầu cơ trục lợi, nên những người đó là tới ký túc xá của Vương Hoa Thụ điều tra!
Có điều hai người bọn họ cũng may mắn, bởi vì nhìn thấy Vương Hoa Thụ là người què. Hắn ta mặc dù bị báo là đầu cơ trục lợi nhưng xét về ngoại hình và tính linh hoạt để làm đầu cơ trục lợi thì lại không khớp.
Rốt cuộc người ta trước giờ cũng chỉ gặp qua người bình thường giả què, nhưng chưa bao giờ thấy người què giả làm người bình thường.
Nghe báo án là cái tên đầu cơ trục lợi đó đi đường rất linh hoạt, không có ảnh hưởng gì tới chân. Lại bởi vì xác thật không tìm được gì ở ký túc xá, mà mấy người trong xưởng cũng đã chứng minh rằng Vương Hoa Thụ đã bị què sáu năm rồi, mà hắn ta bình thường là người trầm mặc, ít nói, cũng rất thành thật chịu cực làm việc. Cho nên nhờ vậy mà họ mới không bắt Vương Hoa Thụ đem đi. Có điều tuy rằng không có bắt hắn ta, nhưng mà vẫn để lại một số người ở lại điều tra xem xét tình hình như thế nào.
Vừa nghe sự tình như vậy Trần Thanh Phong quả quyết từ bỏ mối làm ăn lần này với Vương Hoa Thụ, anh nhanh chóng vác bao lớn bao nhỏ trở về.
Anh lúc này cũng không dám trực tiếp ngồi xe trở về, lựa chọn đi bộ để đảm bảo an toàn, thành ra phải mất hơn hai giờ đồng hồ, anh đi tới công xã Khổ Kiều gần huyện nhất, anh ở công xã Khổ Kiều bán một đợt, cũng đừng nghĩ anh dám ở đó lâu, công xã Khổ Kiều là công xã gần với huyện nhất.
Tuy rằng danh tiếng chẳng ra gì, nhưng được một cái những người sống ở đây điều kiện quả thật rất tốt, sức mua của bọn họ rất lớn!
Còn có người nhận ra Trân Thanh Phong bán bánh kem, vì đã ăn qua ở trong huyện rồi. Đây chắc hẳn là có người quen thân thích ở trong huyện, lần này tới đây vậy mà gặp được anh nên vung tay mua rất nhiều.
Hơn nữa Trần Thanh Phong cũng có nói bán hết lần này thì sẽ không quay lại đây nữa. Người ở đây nghe vậy lại càng ra sức mua nhiều hơn.
Tuy rằng còn dư lại một ít, nhưng mà cũng không dư quá nhiều, Trần Thanh Phong cũng thôi không bán nữa, dọn đẹp lại rồi tiếp tục quay lại huyện.
Bởi vì cũng không dư lại quá nhiều, cho nên Trân Thanh Phong chọn hai chỗ bán quen thuộc mình hay lui tới đem bán số bánh còn dư, anh do dự không biết có nên ghé qua chỗ Vương Hoa Thụ một chút hay không, nhưng mà cuối cùng lại cảm thấy quá là nguy hiểm, nên anh vẫn lựa chọn bán xong lên xe trở về.
Thế sự khó lường, bản thân anh ngay lúc rẽ ra đường nhỏ để trở về thì gặp được hai chị em Tô Tiểu Đường và Quản Đồng.
Trân Thanh Phong nhìn thấy hai bọn họ cũng lên xe đi về cùng, cho nên anh chọn ngồi ở cuối cùng, dùng tay che mặt mình lại, rất may hai người họ cũng vì vậy mà không nhận ra anh. Nhưng bởi vì xe cũng không quá rộng, cho nên ba người bọn họ cũng không ngồi cách nhau quá xa, Trân Thanh Phong vậy mà nghe lỏm được nhiều chuyện khá là thú vị.
Sau khi xuống xe Trân Thanh Phong cũng không có vì vậy mà trực tiếp vê nhà, anh quay ngược lại đi vê phía hướng nhà của Trần Hồng, cũng phải một giờ sau đó anh mới hướng về phía nhà mình mà đi.
Cho nên vì thế mà lần này anh về nhà khá trễ.
Ngoại trừ mấy người mấu chốt ra thì mấy người khác trong nhà có chút không hiểu được. Sao anh chỉ hợp tác làm ăn với Vương Hoa Thụ thôi, rốt cuộc hắn ta cũng là em trai của chị dâu tư Trần, nếu vậy còn chị dâu hai thì sao? Còn chị dâu ba nữa? Sao không cùng hợp tác với người nhà của họ chứ?
Đừng nói là bọn họ, đến ngay cả chị dâu tư Trần, chính bản thân cô ấy còn không hiểu được thì bọn họ làm sao mà hiểu cho rõ chứ!
Bọn họ chỉ có thể hiểu được một phần thôi, đào sâu vào thì cũng không hiểu được cách làm việc của Trân Thanh Phong.
"Thế ở bên đó có bị gì nghiêm trọng không?" Bà Trân nghe con trai kể lại thì nhanh chóng tiến lại hỏi.
Bà hiểu được người hợp tác làm ăn chung với con trai mình là Vương Hoa Thụ.
Trân Thanh Phong nhẹ giọng nói: 'Mẹ cứ yên tâm, chúng con đã có tính toán của chúng con cả rồi."
Vương Hoa Thụ bị què chân, cho nên ngay từ đầu Trần Thanh Phong đã chủ động tìm tới Bà Trân, anh nhờ mẹ mình làm cho Vương Hoa Thụ một đôi giày khá đặc biệt, đôi giày được thiết kế một bên cao, một bên thấp, như vậy thì chỉ cần nhìn bê ngoài trông Vương Hoa Thụ không khác gì người bình thường cả.
Nhờ vậy mà bọn họ qua mặt được rất nhiều người, kể cả lần này cũng vậy.
Bởi vì có chuẩn bị từ trước nên khi có chuyện xảy ra giống chiều nay, Vương Hoa Thụ mới thuận lợi thoát khỏi nghi ngờ.
Đạo lý lúc nào cũng chỉ nằm trên mặt lý thuyết mà thôi, có mấy ai nghĩ tới người bình thường có thể giả thành người què, nhưng mà sao người què có thể giả thành người bình thường được.
Cũng bởi vì suy nghĩ như vậy của nhiều người nên giúp được Vương Hoa Thụ bán buôn lâu đến vậy mà không bị ai phát hiện.
Có điều Trân Thanh Phong cũng nói thêm: "Mọi người có biết người báo án lần này là ai không?”
Vài người đều nhìn về phía Trân Thanh Phong chờ đợi câu trả lời, chỉ có Tô Tiểu Mạch sau một hồi cô lập tức trả lời: "Là Tô Tiểu Đường đúng không?" suy nghĩ, Nếu lúc nãy Trân Thanh Phong có nhắc tới bọn họ, cô liền có cảm giác phải có chuyện gì đó liên quan tới hai người họ nên mới đề cập tới, còn nếu bình thường gặp qua nhau thì không đáng để Trần Thanh Phong nói tới đâu!
Trân Thanh Phong gật đầu xác nhận anh nói: "Đúng vậy, chính là cô ta đó ạ."
Quản Đồng là người của đại đội Dương Liễu cho nên chắc chắn sẽ không biết Vương Hoa Thụ. Thành ra người đáng nghỉ nhất chỉ có thể là Tô Tiểu Đường.
Nói đến cũng khéo, Tô Tiểu Đường cùng Vương Hoa Thụ đúng là có làm chung nhà máy với nhau. Bọn họ đều là công nhân ở đó, Tô Tiểu Đường làm ở công hội, còn Vương Hoa Thụ thì làm ở phân xưởng.
Theo lý thuyết thì hai người bọn họ sẽ không thể nào có quan hệ gì với nhau.
Nhưng mà theo những gì anh nghe được lúc trên xe thì Tô Tiểu Đường có nói, cô ta từng nhìn thấy Vương Hoa Thụ lén lút ôm một cái bao gì đó rất to đi đến tiểu khu nọ, cô ta bèn đuổi theo, tuy rằng không nhìn thấy cuộc giao dịch nào cả, nhưng mà thời điểm lúc Vương Hoa Thụ quay ra thì không thấy hắn ta đem theo gì nữa, rõ ràng chính là đầu cơ trục lợi.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy nên cô ta lập tức đi đến tìm Lữ Kỳ bán tin. Lữ Kỳ nhận được tin liền cử người đến đó điều tra, nếu không phải bởi vì Vương Hoa Thụ là người què, sợ là chuyện này không dừng ở tại đây rồi, dễ gì mà tên đó sẽ bỏ qua cho Vương Hoa Thụ.
Nhưng cũng may bởi vì là bị què nên hết lần này tới lần khác tránh được họa vào người.
Đây cũng là do thời điểm Trần Thanh Phong ngồi chung xe với hai người họ, nên anh nghe Tô Tiểu Đường nói chuyện với Quản Đồng.
Khương Điềm Điềm lúc này mới nói: "Sao bây giờ còn có người ác độc như vậy được nhỉ?"
Cô vẫn luôn cảm thấy tuy rằng tác phong cá nhân của hai người đó có kém thật. Nhưng mà không nghĩ lại kém tới mức độ như vậy, gặp chuyện không liên quan tới mình chưa gì đã đi báo án, quá là thiếu đạo đức rồi.
thời đại này nếu mọi người đều trải qua cuộc sống tốt, sung túc, thì ai lại muốn mạo hiểm tính mạng đi làm cái việc buôn bán này chứi
Tô Tiểu Mạch cười lạnh nói: "Cô ta đó giờ chính là loại người không biết xấu hổ, cho nên cũng không có gì hiếm lạ."
Tuy rằng Tô Tiểu Mạch và Tô Tiểu Đường là chị em ruột, nhưng mà cá nhân Tô Tiểu Mạch không có thiện cảm với Tô Tiểu Đường. Nói đúng hơn là cô không có thiện cảm với bất cứ người nào trong nhà họ Tô.
"Cô ta chính là thể loại quá rảnh rỗi nên mới đi xen vào việc của người khác như vậy." Cô cúi đầu xuống trong mắt dường như đang nảy sinh ra một kế sách gì đó.
Khương Điềm Điềm nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, khuyên bảo Tô Tiểu Mạch: "Chị năm à, chị đừng vì vậy mà giận quá không tốt cho sức khỏe."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Chị sao lại không tức giận được chứ, không nói tới cô ta trước kia khóc nháo đòi sống đòi chết bởi vì những chuyện nhảm nhí. Cũng coi như bỏ qua việc năm trước gây tổn hại cho chị, chỉ cần nghĩ tới hôm nay nếu không phải gặp Tiểu Lục là người thông minh nhanh nhạy, thì nếu là người khác có phải hay không đã bị họ hại chết rồi?"
"Vậy giờ chị tính như thế nào đây?"
Tô Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng đáp: 'Như thế nào à? Nếu cô ta đã đụng tới chúng ta thì đừng trách chị không khách sáo với cô ta!"
Mọi người trong nhà nghe thấy vậy đều nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch ngừng một chút lại rồi nói tiếp: "Mọi người cứ đợi năm sau đi rồi sẽ rõ!" Cô nói xong câu đó cũng thôi không nói thêm gì nữa.
Trân Thanh Phong nghe vậy cũng tán thành nói: "Con cũng có suy nghĩ giống chị năm, đã bị người ta chơi một vố như vậy mà nếu không làm gì cả, người ta lại nghĩ họ muốn làm gì thì làm. Bản thân cô ta nghĩ muốn hại người khác là dễ à? Cũng không nghĩ tới người khác cũng sẽ có cách trả đũa lại cô ta sao?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Mặc kệ là khi nào xử lý cô ta thì em vẫn sẽ đứng một bên ủng hộ hai người."
Trân Thanh Phong xoa xoa đầu của Khương Điêm Điềm nói: "Đúng là chỉ có vợ của anh là tốt nhất!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ cười "Hì hì!"
Cô lại quay sang nói: "Hôm nay gặp chuyện như vậy anh phải đi đường núi nhiều chắc là mệt lắm đúng không?"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì cất giọng điệu thảm thiết lên nói: "Lúc đi trở về tuy rằng có leo đường núi nhưng mà cũng không có gì quá khó khăn. Dù sao anh cũng quen đi mấy cái đường đó rồi. Nhưng mà em không biết được đâu, chính là lúc anh ở trong huyện thành trốn mấy người đi điều tra ấy. Trời ơi! Anh mong bản thân mình lúc đó biến thành một con chuột để chui xuống khe đất luôn cho rồi."
"Anh chạy thiếu chút nữa là tụt cả giày ra luôn, bọn họ đứng ở các đường cái bắt người. Thành ra anh nhìn thấy rất nhiều người chỉ cần trên người mang tay nải đều bị gọi lại hỏi thăm. Nếu không phải bây giờ gần tới tết, mọi người đổ xô đi mua sắm đồ tết sợ là chuyến này khó mà qua ài."
Khương Điềm Điềm ôm lấy Trần Thanh Phong, vỗ vỗ vào người anh an ủi nói: "Thật là nguy hiểm quá đi, em cảm thấy chúng ta nên nghỉ ngơi mấy ngày cho an toàn.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Anh cũng nghĩ giống em, nhưng mà anh cũng không yên tâm lắm. Nên vẫn phải vào trong huyện một chuyến hỏi thăm tình huống như thế nào để còn tính toán sẽ làm gì tiếp theo nữa!"
"Haizl"
Trần Thanh Phong bày ra bộ mặt tủi thân nói tiếp: "Chuyện lần này xảy ra làm anh thay đổi đường đi trong thành rồi, mà con đường này anh cũng chưa đi lại nhiều nên trong lòng cảm thấy có chút bất an. Hơn nữa ở thời điểm anh đi đến công xã Khổ Kiều bán đồ cũng không có khách hàng cố định, chỉ có đứng bán cho những người vô tình đi ngang qua chỗ của anh thôi. Nhiều khi gặp trúng người tính tình không tốt, cứ vậy mà đứng mắng anh cả một buổi, em thấy anh có thảm thương không chứ!"
Khương Điềm Điềm ôm lấy khuôn mặt đang phụng phịu của Trân Thanh Phong nói: "Đúng là người chồng đáng thương của em. Anh không cần phải buồn nữa, em thương anh nhiều."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì vui vẻ nói: "Vẫn là vợ của anh tốt bụng nhất!"
Hai vợ chồng già trong nhà biểu cảm lạnh lùng không cảm xúc đi thẳng ra ngoài cửa, họ đã quá quen nên không còn gì để nói nữa rồi.
Tô Tiểu Mạch vẻ mặt vặn vẹo, cũng yên lặng đi ra khỏi cửa, cô mà đứng ở đây lâu thêm một chút chắc cô cũng chịu không nổi mà chửi mất.
Bởi vì trong thành quản lý tương đối nghiêm ngặt, Trân Thanh Phong cũng vì vậy mà tạm ngừng việc kinh doanh buôn bán, tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cũng không thể vì tiền mà không muốn sống. Anh cũng không muốn bán mạng kiếm tiền rồi chưa gì đã không có mạng xài tiên. Nhưng có điều Trần Thanh Phong vẫn phải vào trong huyện một chuyến.
Lúc này đây, anh mang danh nghĩa là đi mua đồ tết."Thuận tiện" đi đến thăm em trai của chị dâu thứ tư, chính là đi thăm Vương Hoa Thụ.
Cũng may lần này đi đến đó cũng không có ai nhìn chằm chằm Vương Hoa Thụ nữa, có điều trong thành vẫn trước sau như một khá là nghiêm khắc.
Trân Thanh Phong ở Cung Tiêu Xã chọn mua một số đồ vật sau đó lại quen cửa quen nẻo đi đến chỗ của Vương Hoa Thụ.
Anh từ trước tới giờ làm việc tương đối nhanh nhạy có tính toán trước sau, tuy rằng bình thường không hay lui tới nhiều khi nửa năm mới tới đây một lần, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới công việc của họ.
Mặc dù vậy cũng có người nhận ra anh. Dù sao ít có ai lớn lên có khuôn mặt đẹp trai lại còn biết ăn nói, cho nên có người như vậy thì sao người ta lại không nhớ tới cơ chứ.
Vương Hoa Thụ thời điểm ra tới nơi thấy anh còn buồn bực nói: "Sao cậu lại tới đây làm gì?"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì tùy tiện đáp: "Tôi lại đây mua một ít đồ tết, chị tư biết vậy nên nhờ tôi đến đây hỏi thăm cậu một chút."
Vương Hoa Thụ nghe vậy thì mới nói: "Được rồi, vào bên trong đi."
Hai người cũng không khách sáo có người xung quanh hay không, cứ như vậy mà đi vào trong cổng khu nhà ngồi, quan hệ của Vương Hoa Thụ với người canh cổng cũng khá tốt, nên cứ như vậy hai người ngồi gần đó vừa sưởi ấm vừa nói chuyện.
Vương Hoa Thụ lúc này mới nói: "Chỗ tôi chỉ còn làm một ngày nữa là nghỉ rồi, nên khoảng chừng sáng hôm sau là tôi sẽ về nhà. Cậu về nói giúp với người nhà tôi một câu là không cần phải mua thêm đồ tết đâu, tôi ở bên này đã mua một số đồ rồi."
Hai người lại lẩm bẩm nói thêm hai ba câu, mắt thấy người canh cổng đi ra ngoài không để ý tới bọn họ nữa, lúc này Trân Thanh phong mới nhướng mày hỏi: "Như thế nào rồi? Ổn không?"
Vương Hoa Thụ bình thản đáp: "Không có việc gì, ngày đó tuy có chút sợ hãi, chủ yếu là sợ cậu tới đây, cũng may là cậu cũng không có xuất hiện."
Mấy ngày nay Trần Thanh Phong cũng không có xuất hiện, Vương Hoa Thụ trong lòng yên tâm không ít.
"Lúc tôi tới đã nhìn thấy tình hình không được tốt nên đã về, thời điểm lúc tôi trở về nhìn thấy Tô Tiểu quay Đường, biết được chuyện này là do cô ta cử người báo tin tới bắt cậu."
Vương Hoa Thụ nghe vậy cũng chưa nói gì cả.
Trần Thanh Phong cười lạnh nói tiếp: "Cô ta làm tới vậy rồi nên đừng mong tôi sẽ bỏ qua cho cô ta."
Vương Hoa Thụ ngập ngừng nói: "Ý cậu là..."
Trân Thanh Phong vây vẫy tay nói tiếp: "Cậu cũng không cần lo lắng, cứ để tôi xử lý."
Nghe Trân Thanh Phong nói vậy, Vương Hoa Thụ nhìn anh một cái một lát lâu sau cũng gật đầu, cuối cùng đã nói vậy thì anh cũng yên tâm rồi.
"Năm trước chúng ta tạm thời không tính toán mấy chuyện như thế này làm gì dù sao cũng sắp tới tết rồi, chờ qua mấy ngày tết này chúng ta sẽ tính sổ với cô ta, chưa kể gần đây phá lệ có chút nghiêm khắc hơn bình thường. Giờ mà manh động thì không tốt."
"Đúng vậy, gần đây..."
Mắt thấy ông cụ quay trở lại, Vương Hoa Thụ ngậm miệng lại không nói nữa. Nhưng thật ra Trân Thanh Phong lại cười ha hả hỏi: "Gần nhất trong thành sao? Sao nơi nơi có vẻ nghiêm khắc hơn thì phải đúng không?"
Cụ ông họ Từ nghe thấy câu hỏi của Trân Thanh Phong thì chen vào trả lời: "Chuyện này cậu hỏi Tiểu Vương cũng không được gì đâu, cậu ta làm sao mà biết chứ. Cậu ấy suốt ngày ở trong xưởng có đi ra ngoài đâu mà biết."
Trân Thanh Phong quay sang nhìn ông Từ hỏi: "Thế ông có biết gì không ạ?"
"Tôi đương nhiên là biết rồi, cậu có nhớ mấy năm trước ở đại đội Dương Liễu gặp mấy kẻ lừa đảo không?" Cụ ông họ Từ đắc ý mở miệng phổ cập kiến thức cho hai người, ông nói tiếp: "Mấy tên lừa đảo đó lại về đây nữa rồi, có người nhận ra bọn chúng cho nên gần đây mới trở nên nghiêm khắc như vậy, không riêng gì cuối năm có vụ đầu cơ trục lợi mà còn vụ của mấy tên lừa đảo này, cho nên nghiêm lại càng nghiêm hơn."
Trân Thanh Phong: "!II"
Thật đúng là không nghĩ tới, đổi tới đổi lui lại vẫn là chuyện có liên quan tới mấy người này.
Anh bày ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc nói: "Những người này lần trước không phải đều bỏ chạy sao ạ? Sao bây giờ lại trở về nữa rồi ạ? Hay bọn họ nghĩ chúng ta ngu ngốc nên muốn tính toán lừa chúng ta thêm lần nữa ư?
Ông Từ lúc này mới tỏ ra thần bí nói tiếp: "Hiện tại bên ngoài đều truyền tai nhau bảo bọn chúng lần này mạo hiểm trở về, khẳng định là do chúng ta ở bên đây còn có đồ cho bọn chúng muốn lấy. Bằng không sao lại mạo hiểm làm mấy việc này ở đây nữa chứ?"
Trân Thanh Phong: "???"
Ông từ lại nói tiếp: "Các cậu không phải cách đại đội Dương Liễu khá gần sao? Không ai nói cho các cậu biết chuyện gì à?"
Trần Thanh Phong trực tiếp lắc đầu, anh khó hiểu nói: 'Không có ai nói hết ạI Mặc dù chúng cháu ở gần đại đội đó nhưng mà một chút tiếng gió cũng không biết luôn ạ! Không biết có đúng hay không, có thể nào mọi người đồn sai rồi không nhỉ? Chúng cháu ở gần đại đội đó như vậy mà còn không biết chuyện này, vậy mà sao mọi người ở trong thành lại biết đến chứ!"
Ông Từ bày ra bộ mặt "cậu không hiểu được đâu", ông ấy cảm thán nói: "Cũng bởi vì càng ở gần nhau, cho nên mới không cho những người gần đó biết đấy! Các cậu sống ở gần đại đội Dương Liễu như vậy, nếu như biết chuyện thì làm sao bọn họ dám ở chung với mọi người nữa, sợ là mọi người ở đó kì thị họ ấy chứ! Chưa kể chúng tôi ở đây là ở trong thành, phương tiện nhiều. Chuyện này trong huyện chúng ta đã truyền ra khắp nơi rồi, ai ai cũng biết. Vả lại ba năm trước bọn chúng ở đại đội Dương Liễu đào lấy trộm đi vài thứ, nói đúng hơn là đem kho của nhiều người ở đó dọn sạch sẽ không chừa lại gì cả."
"Phải nói là vàng bạc châu báu không chừa lại bất cứ thứ gì cả! Các cậu nghĩ đi nếu không phải vì bị mất tiền thì làm gì trong huyện vận động nhiều người như vậy để đi bắt bọn chúng chứ! Chẳng lẽ các cậu nghĩ vì chính nghĩa à? Đơn giản chỉ cần bắt được bọn chúng, tra hỏi xem xét bọn chúng đem vàng bạc châu báu cất giấu ở đâu thì như vậy bọn họ liền trở nên phát tài rồi."
Trân Thanh Phong: "..."
Thật không nghĩ mọi người ở đây nghĩ nhiêu tới như vậy luôn.
Ông Từ lại nói tiếp: 'Cậu đừng có mà không tin lời tôi đi, nếu không tin thì cứ việc đi ra ngoài hỏi người ta là biết chứ gì."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì dở khóc dở cười đáp: "Hiện tại ông đã nói cho cháu biết rồi thì cần chi phải đi hỏi thêm nữa ạ, cháu tin mà."
Ông Từ nghe vậy thì cười nói: "Hiện tại rất là nghiêm khắc, nghe nói ở đại đội Dương Liễu còn được hỗ trợ những người chuyên môn đến quan sát tình hình, mà có nói cụ thể với cậu cũng vô dụng."
Trân Thanh Phong cảm thán nói: "Đúng là mấy chuyện này một lời khó mà nói hết được ạ."
Ông Từ lại bồi thêm một câu: "Nói không chừng đào ra lại có thể tìm được cả núi vàng núi bạc ấy chứ!"
Trần Thanh Phong cười trừ đáp: "... Ông à, ông cũng thật biết tưởng tượng phong phú, cháu nghĩ không tới mức đó đâu ạ.'
Thật ra trước đó Trân Thanh Phong cũng đã có nghe tin ở đại đội Dương Liễu có một ông họ Dương khá giàu có đến đó ở.
Bình thường theo lý thuyết những người giàu có tiền thì đều ở trong thành phố mà thôi. Còn ông ấy sở dĩ trở về đây ở là nghe nói do đi xem bói, bà bói nói bát tự của ông ấy hợp với ở đó. Bà bói nói đất ở đó vượng tài, giúp ích cho ông ta rất nhiều.
Nói người đó có tiền thì đúng là rất có tiền, còn cụ thể người ta có bao nhiêu tiên thì cái đó người ngoài cuộc như họ thì sao mà biết được.
Có điều dù như thế nào thì Trân Thanh Phong cũng không tin, người đi đến những nơi khỉ ho cò gáy như mấy đại đội ở đây thì trong người chắc chắn sẽ mang theo tiên. Cho nên mới rao tin thưởng tiền cho ai tìm được mấy tên lừa đảo, mà bởi vì như vậy nên giờ ai ai cũng như phát điên lên, anh cảm thấy mấy người họ đầu óc đúng là không tốt đẹp chút nào.
Giả dụ như có thể tìm được rồi có thể lấy lại tiền từ tay bọn cướp thì nghĩ thử xem, bọn chúng sẽ còn dư được bao nhiêu?
Càng đừng nói, ở giữa còn có đại đội trung gian thì mấy người họ tham gì bao nhiêu tiên đó.
Cho nên Trần Thanh Phong thật sự không quá tin tưởng vào mấy chuyện này.
Có điều là mặc kệ có tin hay không, việc này đối với anh cũng không có liên quan gì mấy! Anh lần này đến đây chính là để hỏi thăm tình hình trong huyện hiện tại, hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện nên anh cũng yên tâm quay trở về. Trong lòng anh cũng hiểu được, hiện tại chưa thể tiếp tục công việc của anh và Tô Tiểu Mạch. Ít nhất cũng phải đợi qua khoảng thời gian này mới được.
Trân Thanh Phong hỏi thăm hết thảy xong xuôi liền nhanh chóng về nhà, rất nhanh liền đến ngày tết, thời điểm ăn tết từng nhà trong thôn lại có thêm không ít thông tin hay ho.
Vậy nên trong lúc nhất thời mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía đại đội Dương Liễu.
Khương Điềm Điềm cảm thán thầm trong lòng, nếu đại đội Dương Liễu mà ở thời đại mà cô sinh sống trước kia thì đây phải nói là tin hot, chắc chắn sẽ lên "hot search' trên các trang mạng xã hội.
So với đại đội Dương Liễu đang ồn ào thì đại đội Tiền Tiến của bọn họ hiện tại khá là yên ổn. Đại đội Dương Liễu hiện giờ giống như đang nói với mọi người rằng "Đại đội chúng tôi vô cùng đặc biệt không giống người thường."
Mùng một đầu năm, nhà họ Trần lục đục làm thức ăn, năm nay họ mong muốn sẽ trải qua vui vẻ tốt đẹp hơn năm trước nữa nên khá là chỉn chu.
Tô Tiểu Mạch chuyên môn nấu nướng, vậy nên cô tập trung làm một nồi cá hầm với cải chua, đây là món ăn mang ý nghĩa "hàng năm có thừa."
Khương Điềm Điềm rất thích ăn món cá chua hầm cải, mùa đông thời tiết se se lạnh mà được ăn một nồi cá chua hầm cải nóng hổi thơm lừng thì không còn gì hối tiếc cho cuộc đời này nữa. Không chỉ riêng mình cô mà mấy đứa trẻ trong nhà cũng rất thích ăn món này, mà ngoại trừ họ ra những người khác trong nhà cũng rất thích món cá chua ngọt này.
Mọi người trong nhà tương đối thích những món ăn thiên về vị ngọt. Đương nhiên ở cái thời điểm hiện tại cái gì cũng thiếu thốn, chỉ cần đơn giản trong món ăn có một ít thịt cá thì đối với họ như vậy đã quá ngon rồi.
Người một nhà ngửi được mùi thơm nức từ trong mấy dĩa thức ăn bốc lên, Trân Thanh Bắc nhịn không được mà lên tiếng nói: "Mẹ, cho con thêm một chén cơm nữa đi ạ."
Mấy người bộ đội bọn họ bình thường rất ít khi ăn cơm, đa phần đều ăn bánh bao làm từ bột mì loại thường là nhiều nhất, nhà hắn mấy năm trước nhiều lắm cũng chỉ có thể ăn cơm loại thường mà thôi, nhưng mà mấy năm trở vê đây điều kiện gia đình ngày một tốt hơn, nên đồ ăn trong nhà cũng tốt lên không ít. Mà năm nay Bà Trần giữa trưa mùng một là đã làm một nồi cơm gạo tẻ thơm ngát.
Cho nên cả nhà chỉ tập trung ăn lấy ăn để, đầu chảy đầy mồ hôi cũng không thèm đưa tay lên lau.
Hương vị món ăn hôm nay vừa cay vừa thơm.
"Mẹ ơi, con cũng muốn thêm một chén nữa."
Trân Thanh Phong lúc này cũng không thua kém cất giọng xin thêm.
Sáng sớm hôm nay, Bà Trần đã lên tiếng trước rồi, bà cho phép mọi người giữa trưa hôm nay được quyền ăn uống "no căng bụng", không hạn chế sức ăn nữa.
Chẳng qua tuy rằng Bà Trần nói như vậy, nhưng mà mấy anh em con cháu trong nhà dù đã được Bà Trần cho phép nhưng cũng không dám ăn quá trớn.
Mắt thấy không có quá nhiều đồ ăn cho nên ai nấy cũng ăn chậm lại. Rốt cuộc cũng không ai biết được Bà Trần nói vậy là có thật hay không, hay chỉ đơn giản nói cho vui thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh Bắc và Trần Thanh Phong mới bắt đầu mà đã ăn nhiệt liệt như vậy. Mọi người trong nhà cũng lâm trận không khách sáo nữa. Một bữa cơm phải nói là rất chất lượng.
Chị dâu ba Trân ăn không nổi nữa vẫn ráng ăn đến nỗi cả người có cảm giác sắp nôn ra rồi, vậy nên cô cố gắng không cúi đầu xuống, động đậy cũng không dám.
Cô sợ bản thân manh động là có thể nôn ra hết mọi thứ.
Dù sao đồ ăn tốt như vậy, trăm triệu lần cũng không thể lãng phí được. Bà Trần nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy liền nói: "Ăn không nổi nữa thì đừng ăn, cần chi phải ráng ăn thêm một hai chén làm gì. Con xem con đi nhìn như..."
Muốn mắng hai câu, nhưng bà nghĩ lại dù sao cũng tết nhất mùng một, mắng người không tốt cho lắm nên bà nhịn xuống không nói nữa.
Tết nhất kiêng ky nói mấy chuyện không tốt hoặc mấy chuyện làm người ta khó chịu, như vậy cả năm sẽ không may mắn.
Chị dâu ba Trần lúc này không dám nói gì cả, nhưng ngược lại trong lòng cô lại cho là không đúng, ai đời nào thấy tốt mà lại không ăn đâu chứ!
Mấy cái này nếu mà không ăn, nguyên năm dài chắc gì có cơ hội mà ăn đâu! Vả lại công nhận là đồ ăn ngon thật! Mùi vị đó... Muốn nôn... không thể nghĩ tiếp được, càng tưởng tượng càng cảm thấy buồn nôn.
Chị dâu ba Trân nhịn một hồi lâu chịu không được, thấp giọng nói: "Mẹ ơi, con cảm thấy trong người có chút không thoải mái."
Bà Trần liếc con mắt hình viên đạn thẳng tới người cô, thật sự là bà muốn trực tiếp cho cô con dâu này của mình hai cái đánh ghê, ăn uống cho nhiều vô rồi lại sắp làm lãng phí thức ăn nữa rồi, bà hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con ráng nhịn đi Còn có thể làm gì được nữa đâu! Giờ con nói với mẹ cũng có ích gì cho con đâu!"
Chị dâu ba Trần: "..."
Khương Điềm Điềm xoa bụng nhỏ, cất giọng mềm mại nói: "Mẹ ơi! Con cũng có chút không thoải mái trong người."
Vốn đang rất bình thường không có gì là không thoải mái cả! Đang ăn rất sung sướng tự nhiên cô nhìn sang chị dâu ba Trân đang cố gắng nhịn để không nôn hết đồ ăn ra ngoài, khiến cho cô cũng bắt đầu có cảm giác muốn buồn nôn.
Khương Điềm Điềm không chút do dự liền đem nồi sắt đưa sang cho chị dâu ba Trần rồi bảo: "Con nhìn thấy chị ba muốn nôn nên bản thân cũng bị lây có cảm giác giống chị ấy rồi." Đây là cô nói thật chứ không phải nói khoác lác làm gì.
Chị dâu ba Trân: "..."
Xem cô bình thường trắng nõn sạch sẽ, mày rậm mắt, thế nhưng cũng không phải người tốt gì, chưa gì đã to, khiến cô phải chịu tội thay rồi!"Chị... ưm."
Cô nói không nổi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào tường để kiềm chế cơn buồn nôn lại mới được.
Khương Điềm Điềm cũng kêu lạ: "Ái chà... Chị ba lại lây cơn buồn nôn qua cho con rồi này."
Bà Trần khó xử nói: "Sao bây giờ mấy đứa tụi con lại cảm thấy không thoải mái chứ? Có một ngày tết ăn uống thôi mà cũng không xong nữa!"
Bà chân chờ một chút, nhưng vẫn quyết định quay sang Trân Thanh Phong nói: "Tiểu Lục con đi một chuyến qua chỗ nhà bác sĩ Ngụy, qua đó nhìn xem rồi nhờ ông ấy đến đây bắt mạch giúp chị dâu ba Trần và con bé Điềm Điềm đi, giờ cũng không thể để như vậy mãi được."
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Vâng con đi ngay đây!"
Chuyện này cũng có liên quan tới vợ của anh, mà phàm chuyện gì liên quan tới vợ mình thì Trân Thanh Phong không thể chậm chạp được.
Trân Thanh Phong vội vàng rời đi, ánh mắt Khương Điềm Điềm trông mong nói với theo: "Anh đi sớm về sớm một chút!"
Sau đó cô lại trừng mắt hướng về phía chị dâu ba Trân mếu máo nói: "Đều tại chị ba lây bệnh sang cho em đó."
Chị dâu ba Trần: "..."
Có phải tại bản thân cô không có con trai nên cái con bé này mới dám ăn hiếp cô không? Cô thật quá là oan ức mài
Trần Thanh Phong động tác mau lẹ, không tốn bao lâu thì anh đã quay trở lại còn kéo theo cả bác sĩ Ngụy, bác sĩ Ngụy bị anh túm lại lôi đi, thở hổn hển nói: "Cậu không cần phải gấp gáp như vậy, dù sao cũng tới nơi rồi để tôi từ từ đi."
Trân Thanh Phong vội vã nói: "Chuyện này sao không gấp gáp chứ ạ? Vợ của cháu hiện tại không thoải mái nên phải nhanh có người tới sớm, làm phiên bác sĩ quá nhưng vẫn mong bác sĩ nhanh khám cho vợ cháu với ạ."
Bác sĩ Ngụy nghe vậy thì nhìn anh bằng một ánh mắt xem thường, có điêu vừa bước vào cửa, ông cũng nhanh chóng nói: "Đâu, để tôi tới xem tình hình như nào."
Trân Thanh Phong cứ như vậy dẫn ông đi tới chỗ vợ của mình, bác sĩ Ngụy cũng không biết tình hình của Khương Điềm Điềm ra làm sao, cho nên cũng không dám trì hoãn, ông nhanh chóng lao vào bắt mạch cho cô.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng duỗi tay nhỏ của mình ra cho bác sĩ Ngụy bắt mạch. Bác sĩ Ngụy nghiêng về trung y, ông bắt mạch một hồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Khương Điềm Điềm với ánh mắt kinh ngạc nói: "Con..."
Khương Điềm Điềm khó hiểu hỏi: "Con bị làm sao vậy ạ?"
Tim cô đập phanh phanh phanh, có chút lo lắng không biết sao bác sĩ lại phản ứng như vậy!
Bác sĩ Ngụy nhìn cô một cái thật lâu sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi bắt mạch cho con bé xem ra là có chuyện vui rồi."
"Gì cơ???" Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người vẫn chưa kịp hiểu bác sĩ Ngụy đang nói gì.
Bà Trần lúc này lại tỉnh táo nhất, bà nhanh chóng tiến lên phía trước, trực tiếp chen vào đứng giữa Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, chiếm giữ vị trí quan trọng rồi kéo lấy tay bác sĩ Ngụy hỏi lại lần nữa: "Bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút được không? Có tin vui là sao chứ? Ý của bác sĩ tức là con bé Điềm Điềm có thai đúng không?”
Bác sĩ Ngụy lúc này mới mỉm cười gật đầu xác nhận: "Tôi bắt mạch cho con bé thì bắt được mạch hỉ, không sai biệt lắm thì chắc thai nhi cũng được hai tháng rồi. Có điều mọi người vẫn nên đi đến bệnh viện xác nhận lại một lần nữa cho chắc chắn hơn."
Mặc kệ là Bà Trần như thế nào nhưng mà hiện tại vợ chồng Khương Điềm Điềm vẫn chưa kịp định hình lại, dù sao niềm vui này tới cũng quá là bất ngờ rồi.
Hai vợ chồng cứ ngơ ra mà vẫn chưa thể quay lại thực tế được.
Bác sĩ Ngụy cũng rất vui tươi hớn hở, mấy năm nay ông học khắp cái Địa Trung Hải này, đầu cũng đã trọc lóc rôi. Nhưng mà hiện tại ông trong mắt Bà Trân vẫn mang một phong thái của một người già nhưng rất là đẹp trai.
Bà vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi! Đúng là song hỷ lâm môn mà."
Ăn tết chính là vui vẻ, hiện tại càng thêm vui vẻ hơn.
Bà Trần lôi kéo tay Khương Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm nhà chúng ta thật đúng là một đứa có nhiều mắn mà, cho nên chắc chắn đứa nhỏ này may cũng sẽ giống mẹ nó thôi. Con có thấy đứa nhỏ này quá là thông minh không? Nhà chúng ta vừa tốt lên một tí thì đứa bé cũng nhanh chân chạy tới rồi."
Nói tới đây, Bà Trần nhìn về phía Trần Thanh Phong, cất giọng khẳng định nói: "Giống hệt như cha của nó, ranh mãnh hết chỗ chê!"
Người trong nhà: ”...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận