Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 49

Ở thời điểm này nếu kết hôn thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ và người mai mối.

Bản thân tự ý yêu đương cũng có, nhưng mà nhìn chung mấy trường hợp đó cũng không có nhiều. Đa số đều là sau khi kết hôn vợ chồng từ từ bồi dưỡng tình cảm, rồi sinh con đẻ cái cuộc sống cứ như vậy mà trải qua hết năm này tháng nọ thôi. Còn nếu nói tới xứng đôi thì chủ yếu là gia đình hai bên có gia cảnh tương xứng với nhau hay không thôi hoặc là do ngoại hình hai người nhìn xứng đôi vừa lứa.

Nhưng mà đối với nhà họ Trần thì họ cảm thấy như thế nào gọi là xứng đôi? Với họ xứng đôi là hai bên đều có kiến thức giống như họ thì như vậy mới được xem là xứng đôi vừa lứa.

Không phải nói quá hay kiêu ngạo, có thể nhìn vào cặp vợ chồng nhà Tiểu Lục là thấy ngay thôi.

Tuy nói hai người này từ bề ngoài của họ nhìn thôi cũng đã thấy rất xứng đôi rồi, nhưng mà hai người cũng không chỉ có vẻ bề ngoài không đâu.

Cá tính của hai người này cũng rất là tương xứng với nhau, hai vợ chồng đều hỗ trợ phối hợp nhịp nhàng với nhau. Mà phải nói là tính cách của hai người rất là hợp với nhau.

Đúng hơn là hai người họ hợp nhau về tất cả mọi mặt, từ việc cả hai có thể tự khen lẫn nhau đến việc tư duy suy nghĩ cũng giống nhau, dường như mỗi ngày trôi qua của hai người đó đều không thiếu việc để làm hay chuyện để nói.

Nên ngay cả việc cắt tóc cho Khương Điềm Điềm thì chỉ cần Trần Thanh Phong nói anh có thể làm là cô cũng tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Hai người họ đúng kiểu một người dám làm và một người dám tin.

"Em không cần phải sợ anh sẽ cắt thật cẩn thận, sẽ không làm em đau đâu!" Vừa dứt câu anh đã kê kéo vào cắt một cái.

Bà Trần muốn vào trong nhưng mà bà sợ vào bất ngờ quá khiến cho Trần Thanh Phong bị giật mình không cẩn thận cây kéo cắt trúng vào đâu đó trên đầu con dâu bà nữa, thật sự hai vợ chồng này khiến bà giống như ngồi trên lò lửa. Đợi bên ngoài cả buổi, bà mới nghe được giọng Trần Thanh Phong cất lên lần nữa, anh nói: "Ây da... trông em thật là đáng yêu, đúng là tay nghề của anh tốt quá đi."

Người một nhà ai nấy đều trừng mắt lên, Bà Trần rốt cuộc cũng ngồi không yên, nói: "Tôi phải đi ra đó xem thế nào mới được, chẳng lẽ nó muốn cắt tóc thật sao? Nếu mà muốn thì tôi cho chúng nó năm đồng tiền rồi đi lên công xã mà cắt chứ sao lại tự cắt như vậy được! Để thằng nhóc Tiểu Lục cắt tóc thì có mà hư luôn cái đầu!"

Trần Thanh Phong bật cười đáp: "Em tin tưởng anh là đúng rồi, tay nghề của anh thì chỉ có chuẩn mà thôi." Giờ này mà còn khoác lác được.

Bà Trần: "!!!!"

Hai người cứ vậy nói qua nói lại âu yếm ôm ấp nhau.

Bà Trần nhìn thấy Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm dẫn nhau đi về phòng trên tay còn cầm một cây kéo, bà hoang mang vội kéo chồng mình lại hỏi chuyện: "Lúc nãy Tiểu Lục mới nói gì vậy ông?"

Khương Điềm Điềm không cho là đúng, cô đáp: "Rõ ràng là do em lớn lên đáng yêu chứ bộ, do em đáng yêu nên thành ra cắt kiểu tóc gì thì trông em sẽ đáng yêu như tiên nữ thôi."

Bà dùng hai tay ôm lấy ngực mình mà la oai oái: "Cái thằng này nó sao lại có cái gan làm việc như vậy cơ chứ? Sao nó có thể tự tiện làm bậy như vậy?!"

Kế toán Trần cũng hoang mang không biết bản thân có nghe nhầm không nhưng ông vẫn trả lời vợ mình: "Hình như nó bảo là nó sẽ cắt tóc cho con dâu thì phải."

Khương Điềm Điềm nhắm mắt lại, nói: "Em biết rồi, em tin tưởng vào năng lực của anh!"

Coi như bà không thấy gì, cũng không nghe gì hết đi! Bà Trần cảm thấy đáng lẽ ra bà không nên tới đây làm gì!

Bà Trần vội vã mang giày vào rồi nhanh chân đi qua phòng của hai đứa con mình. Chưa bước vào trong bà đã nghe được tiếng của hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm nói chuyện với nhau rồi.

Bà thở dài một hơi sau đó yên lặng quay trở về nhà chính. Mà mọi người lúc này cũng còn đang ở chỗ cũ đợi kết quả! Bà Trần về tới thấy vẻ khẩn trương trên mặt của các thành viên trong nhà, bèn xua xua tay nói: "Thôi mặc kệ hai đứa đó đi. יי Dù sao hai đứa con này của bà, hai đứa khen nhau qua lại điên cuồng như vậy thì chắc chắn sẽ không thấy xấu rồi, cho nên cũng không cần phải quan tâm làm gì.

"Đúng, đúng, đúng, em nói gì cũng đúng, em là tiên nữ đáng yêu nhất."

Bà Trần: "..."

"Bà ơi, chúng cháu đi ra ngoài chơi đây ạ!"

Anh ba Trần bị mẹ mình liếc một cái liền rụt cổ lại, nhưng anh quay đầu lại nhìn vợ của mình, cô thấy vậy liền lập tức lấy hai tay che đầu lại, vội nói: "Em không có nhu cầu cắt tóc." Anh ba Trần đáp: "Em nghĩ đi đâu đấy, anh có nói là muốn cắt tóc em đâu!"

Chị dâu hai Trần và vài người thật ra cũng còn đang rất quan tâm rốt cuộc Khương Điềm Điềm có còn ổn không, cô chần chờ một chút sau đó vẫn quyết định hỏi Bà Trần: "Mẹ à hay là để con đi qua bên đó xem tình hình như thế nào nhé?"

Anh ba Trần khó hiểu nhìn mẹ của mình hỏi: "Ủa bộ cậu sáu nhà mình có học qua nghề cắt tóc rồi à?" mẹ, Cái đứa con này của bà thật là không có mắt nhìn tí nào.

Dầu vậy, bà cũng đi theo mấy đứa con dâu qua bên đó lần nữa, dù sao lúc nãy bị hai cái đứa kia khen qua khen lại một cách mù quáng như vậy, làm bà đứng ở ngoài nổi da gà lên từng đợt nên cũng chưa xem được cái gì.

Mấy người trong nhà họ Trần: "..."

Nhìn thấy có cả mẹ chồng lẫn năm người chị dâu của mình cũng đến, Khương Điềm Điềm dù ngạc nhiên, nhưng vẫn mở miệng nói: "Mọi người lại giường đất ngồi đi a.

Thấp thoáng thấy anh bên trong, Bà Trần không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Nhiều người kéo nhau đi về phía phòng anh, Trần Thanh Phong cũng nhạy bén nhận ra, anh dừng tay lại nhìn ra cửa.

Bà Trần trừng mắt một cái rồi nói: "Nó học cái gì mà học, em trai mình học cái gì mà con làm anh cũng không biết nữa à? Hai đứa nhỏ đó là hai cái đứa ngốc không sợ trời, không sợ đất."

Chị dâu hai Trần cũng vậy, cô thật sự không thể nào không suy nghĩ đến mái tóc sau khi được cắt của Khương Điềm Điềm, cô ấy cũng cất giọng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi qua đó xem một chút!"

"Em cũng muốn đi." Chị dâu tư Trần cũng nhanh nhẹn nói theo.

Bà Trần từ bên đó trở về, bà cảm thấy mấy đứa con muốn đi xem một chút cũng không có gì quá đáng, nếu bị hai đứa kia ân ái chọc cho tức chết thì ráng mà chịu, suy nghĩ một chút bà cũng nói: "Ừ... mấy đứa đi đi!"

Vừa nói xong, tầm mắt anh cũng bắt đầu di chuyển, anh nhìn chằm chằm lên tóc ba đứa con gái của mình. Ba đứa trẻ thấy vậy cũng nhanh tay che tóc bản thân lại, dù người ta vẫn còn là trẻ con thì người ta cũng muốn có tóc đẹp chứ bộ.

Anh ba Trần gục đầu xuống, tủi thân nói: "Dạ con biết rồi."

Bà Trần lườm anh ba Trần: "Con cũng đừng có mà rảnh rỗi bắt chước thằng em của con làm trò con bò!"

Tuy rằng trời đã tối, nhưng mà mấy đứa nhỏ đã ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài. Giống như chỉ cần bọn trẻ chạy chậm một chút thì cha của các cô bé sẽ lấy đầu các cô bé ra cắt vậy.

Còn bản thân cô thì đang ngồi trên một cái ghế, khoác trên người một cái áo mỏng.

Chị dâu hai Trần thấy vậy thắc mắc hỏi: "Em khoác thêm cái áo này để làm gì vậy?"

Khương Điềm Điềm nhanh nhảu đáp: "Em khoác để cho tóc không rớt lên trên người của em đấy chị ạ."

Nhìn xem, hai người họ tính ra cũng chuẩn bị rất kỹ lưỡng đấy chứ!

Mọi người đều tụm nhau lại ngồi xuống trên chiếc giường đất, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn dầu, tính ra cũng không có quá sáng.

Dù sao bây giờ cũng là buổi tối nên giờ này cắt tóc cũng dễ bị lỗi, thế mà hai người bọn họ không hề sợ hãi!

Do có vài người trong nhà tụm nhau lại xem anh cắt tóc, Trần Thanh Phong vô cùng đắc ý nói: "Mọi người nhìn cho kỹ vào nhé! Xem con cắt như thế nào rồi bắt chước cắt theo nhé, chứ con có cắt tóc đẹp thì con cũng sẽ không cắt tóc cho mọi người đâu."

Anh liếc mắt đưa tình nhìn Khương Điềm Điềm, dịu dàng nói: "Con chỉ cắt tóc cho một mình vợ con mà thôi."

Mấy nữ đồng chí đang ngồi ở đó cạn lời: "..."

Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy liền hào hứng nói: "Đâu đâu? Em muốn xem thử!"

Trần Thanh Phong cuối cùng cũng thấy bản thân cắt tới đây là đẹp rồi. Anh lui về sau một bước, lại ngó ngang ngó dọc, đi tới đi lui một hồi mới cảm thấy thỏa mãn, mỉm cười nói: "Trông em vừa nghịch ngợm, lại đáng yêu hơn nữa!"

Tuyệt đối không cho!

Mấy chị dâu trong nhà họ Trần tự thề với lòng bọn họ chắc chắn sẽ không để cho chồng của mình cắt tóc cho vợ đâu.

Trần Thanh Phong cắt bên phải một cái rồi bên trái một cái nhưng mà động tác của anh cũng rất nhanh. Mắt thấy tóc của Khương Điềm Điềm đã bị cắt khá nhiều rồi vậy mà bộ dạng của chú em nhà ta vẫn rất là tự tin.

Chứ là người khác thì sẽ trông giống như con gà bị vặt lông vậy.

Trần Thanh Phong ngắm nghía lại một chút, cũng mở miệng nói: "Hơi lệch một chút nhưng không sao để anh sửa lại là được."

Nhấp nhấp đường kéo anh tỉa tót lại phận bị lệch. Một lúc sau anh vui vẻ nói: "Được rồi, ổn hơn rồi."

Sau đó anh tiếp tục cắt những vị trí còn lại.

Mấy nữ đồng chí đang ngồi ở đó cạn lời lần thứ tư: "..."

Trần Thanh Phong chấp tay trước ngực, anh hết ngó trái, lại ngó phải, nói: "Xem ra bên đây hơi ngắn một chút, tỉa lại một chút là ổn rồi."

Anh khom lưng sau đó lại bắt đầu cắt tỉa hết chỗ này tới chỗ kia, miễn cưỡng một hồi cũng cảm thấy ổn rồi mới chịu dừng lại.

Nhưng mà nhìn kỹ lại thì...

Mấy nữ đồng chí ngồi ở đây không dám tưởng tượng nếu như là một người khác với bề ngoài xấu xí, chứ không phải là Khương Điềm Điềm thì thật là tội nghiệp cho người đó.

Dù sao Khương Điềm Điềm cũng rất là dễ thương, xinh đẹp, nhìn cô như một con búp bê nhỏ, cực kì đáng yêu! Thành ra có cắt kiểu tóc xấu thế nào thì cũng có gương mặt cô gỡ gạt lại.

Đường kéo của anh lướt trên tóc mái của Điểm Điềm, tóc liên tục rớt xuống, mọi người đều cảm thấy hình như bị lệch rồi.

Mấy nữ đồng chí đang ngồi ở đó lại cạn lời lần thứ ba: "..."

Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Dạ!" Cô ngoan ngoãn nghe lời Trần Thanh Phong nhắm mắt lại, Trần Thanh Phong dùng kéo ra vẻ chuyên nghiệp cắt tóc mái của cô.

Trần Thanh Phong đắc ý, khóe miệng kéo ra một nụ cười: "Đương nhiên rồi, anh không đối xử tốt với em thì ai đối xử tốt với em nữa chứ! Nào, em nhắm mắt lại đi để anh cắt tóc mái cho em. Em mà mở mắt thì tóc sẽ rớt vào mắt em đấy, như vậy em sẽ khó chịu lám."

Mấy nữ đồng chí đang ngồi ở đó lại tiếp tục cạn lời: "..."

Khương Điềm Điềm cảm động vô cùng, đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn anh: "Anh Tiểu Phong, anh thật là tốt bụng quá đi!"

Nhà bọn họ chỉ có một cái gương đương đặt ở trong phòng của Bà Trần.

Bà Trần lập tức sai bảo nói: "Vợ của thằng năm con qua bên đó lấy cái gương đem qua đây đi!"

Tô Tiểu Mạch nghe vậy cũng vội vàng chạy sang đấy mang gương qua.

Trần Thanh Phong xoa xoa tóc của Khương Điềm Điềm nói: "Chờ một lát nữa anh nấu nước cho em gội đầu để rớt hết mấy cọng tóc anh cắt chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa cho xem.

Khương Điềm Điềm tuy rằng không có nhìn thấy cuối cùng là anh cắt tóc thành cái kiểu gì? Nhưng mà nghe anh nói vậy cô vẫn cười tủm tỉm gật đầu.

Mấy nữ đồng chí đang ngồi ở đó lại cạn lời lần thứ năm: "..."

"Tóc của anh cũng có chút dài, em giúp anh cắt cho ngắn một chút đi." Trần Thanh Phong mở miệng nói.

Khương Điềm Điềm nghe anh nói vậy cũng vui vẻ gật đầu đáp: "Dạ vâng!" Cô quay đầu nhìn về phía mấy người Bà Trần, cực kỳ hiểu chuyện nói: "Anh Tiểu Phong không chịu giúp mọi người cắt thì để em! Mọi người nếu muốn cắt tóc thì cứ tới đây em cắt cho nha!"

Bà Trần: "..."

Những người khác: "..."

Vẫn phải công nhận người lớn tuổi như Bà Trần rất biết xử lý tình huống, bà nghe thấy con dâu mình nói vậy liền lập tức đứng dậy hiền từ cười nói: "Mấy đứa các con còn trẻ còn muốn cắt tóc chứ mẹ già rồi thấy không cần phải cắt làm gì, mẹ bây giờ mới nhớ ra mẹ còn có việc chưa làm xong trước đây." nên mẹ về Cắt tóc ư?

Không không không! Mấy người các cô tuyệt đối sẽ không tin vào tay nghề của Khương Điềm Điềm đâu! Hai người bọn họ tay nghề đều tương đương nhau thôi vừa nhìn thì họ đã biết rồi!

Đấy! Nhìn đi họ đâu có nói sai đâu!

Tiểu Lục tuy cắt chỗ này một kiểu, chỗ kia một kiểu nhưng mà bởi vì Khương Điềm Điềm có gương mặt khả ái nên cắt có xấu thì nhìn cũng thấy cực kỳ đáng yêu, lại xen lẫn chút nghịch ngợm.

Chính bản thân anh còn tự nhận nếu anh mà cắt kiểu tóc như vậy cho người khác thì nhìn không giống ai luôn.

Không được... không được! Nhất định không được để cho hai người họ chạm vào tóc!

Đừng nhìn Bà Trần nói lí do hợp lý như vậy, thật ra bà đi không khác gì chạy cả, không biết người ta còn tưởng sau lưng bà có ma ấy chứ.

Mấy cô con dâu trong nhà thấy mẹ chồng mình như vậy thì biết chắc chắn bà đây là đang chạy trốn rồi còn đâu!

Thế là bọn họ cũng nhanh chân chạy nhanh: "Thôi thôi không cần đâu, tụi chị cũng phải về phòng nấu nước cho mấy đứa nhỏ tắm rửa nữa."

Nói xong ai nấy cũng tranh thủ chạy thật lẹ.

Cắt tóc à? Còn lâu nha!

Tô Tiểu Mạch vừa đem gương tới liền nhìn thấy mẹ chồng của cô cùng mấy chị dâu đều đã đi hết rồi.

Cô khó hiểu hỏi: "Mọi người đâu hết rồi? Có chuyện gì à?"

Khương Điềm Điềm cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì với họ nữa. Cô gãi gãi đầu, nói: "Có thể là vui quá hay sao ý! Em vừa nói muốn giúp mọi người cắt tóc, họ liền hưng phấn rời đi."

Tô Tiểu Mạch một lời khó nói hết nhìn Khương Điềm Điềm, cô thân tình nói: "Xem ra không phải họ vui quá đâu, đây rõ ràng là bị dọa cho chạy mà."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô phồng hai má, chu miệng nhỏ lên nói: "Chị dâu này, chị đúng là chuyên gia làm mất cảm xúc thăng hoa của người ta mà."

Tô Tiểu Mạch bình tĩnh đáp: "Sự thật thì mất lòng thôi, nhưng mà nếu em nghe nhiều thì cũng sẽ quen."

Cô đem gương đến trước mặt Khương Điềm Điềm nói: "Nè em nhìn đi đẹp hay không là biết à."

Khương Điềm Điềm vừa nhìn thấy mình trong gương đã hét lên: "Ây da! Thiếu nữ nhà ai thế kia?"

Tô Tiểu Mạch: "Gì chứ?"

Trần Thanh Phong: "???"

Khương Điềm Điềm lập tức phản ứng lại lời vừa rồi, cô nói thêm: "Ý em là không nghĩ bản thân lại xinh đẹp như vậy, xém chút nữa là không nhận ra bản thân em rồi."

Trần Thanh Phong dương dương tự đắc cười, nói: "Em đương nhiên là xinh đẹp rồi, vợ của anh thì làm sao mà xấu được chứ!"

Khương Điềm Điềm tự tin với bản thân mình, lại nghe thêm những gì Trần Thanh Phong nói cô lại càng thêm vui vẻ.

Là một người dư thừa ở đây, Tô Tiểu Mạch cuối cùng cũng chịu không nổi nữa bèn nói: "Bột mì với trứng gà đâu? Đưa đây cho chị, chị đi làm bánh kem cho mấy đứa."

Cô nghĩ cô phải nhanh chóng tìm cớ chuồn ra khỏi đây thôi, chứ bản thân cô không thể nghe thêm mấy lời ngọt ngào đến phát ngấy này nữa rồi.

Khương Điềm Điềm nghe vậy, vội đáp: "Vâng, vâng để em đi lấy."

Tô Tiểu Mạch vội vội vàng vàng cầm đồ đi ra ngoài, hai người đi thẳng ra gian bên ngoài, Khương Điềm Điềm lúc này mới quay sang hỏi: "Chị dâu, chị có cần đường không ạ?"

Cô đem một ít đường đỏ ra đưa cho Tô Tiểu Mạch, cô nói: "Em chỉ còn có nhiêu đây thôi."

Tô Tiểu Mạch đáp: "Em cứ giữ đó đi, nhiêu đây đồ đủ rồi, để đó mà xài, nếu thiếu chị lấy của chị bỏ vào, cũng không có bao nhiêu cả."

Nói xong cô cũng nhanh chóng đi về phòng của mình ngoại trừ đường đỏ cô không lấy thì cô còn lấy thêm ba cái bánh được làm từ quả hồng.

Khương Điềm Điềm ở trong phòng cắt tóc nhưng vẫn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đánh trứng. Phải công nhận Tô Tiểu Mạch làm việc rất nhanh nhẹn, động tác cũng mau lẹ khiến cho Khương Điềm Điềm kì cảm phục. cực Trần Thanh Phong thấy cô thẩn thờ liền nói: "Cái cô nhóc Điềm Điềm này, em mau tập trung lại cho anh, em kiềm chế một chút đi, đầu tóc anh còn chưa có cắt xong đâu đấy."

Khương Điềm Điềm vội đáp: "Lãnh đạo à hãy yên tâm em nhất định sẽ cẩn thận."

Khương Điềm Điềm bị nói mới bắt đầu tập trung tinh thần cắt tóc cho Trần Thanh Phong. Phải nói tới hai cái con người này là từ tính cách cho tới việc làm đều như nhau. Tới cả cắt tóc cũng không khác gì cứ một kéo cắt xuống thôi cũng không quan tâm là cắt có đều hay không, mà chỉ cứ cắt vậy thôi.

Khương Điềm Điềm cứ bên này cắt một cái bên kia cắt một cái thôi, cô cũng chả thèm so xem có đều hay không.

Cũng may là bằng một thế lực vô hình nào đó cho dù tay nghề của cả hai đều chẳng ra làm sao, nhưng mà dựa vào giá trị nhan sắc lớn lên xinh đẹp của cả hai mà gỡ gạt lại.

Nhìn qua cực kì tươi trẻ, Tô Tiểu Mạch thường hay nói hai người này đều có một sợi dây mang tên "sức sống thanh xuân", phải công nhận là những gì cô nói không sai một tí nào.

Tóc ngắn một chút vậy mà nhìn qua lại thấy cực kỳ sạch sẽ, cũng thoải mái và trông họ trẻ trung hơn.

Khương Điềm Điềm gật đầu nhìn thành quả của bản thân mà thỏa mãn nói: "Thật là đẹp trai."

Trần Thanh Phong cười đáp: "Điềm Điềm của anh là giỏi nhất."

Hai người đều nở nụ cười, khen qua khen lại một hồi đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến một tiếng vang.

Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Để em ra ngoài xem bánh kem của em."

"Anh cũng đi!"

Hai người nói xong liền đứng lên đi ra ngoài chỗ Tô Tiểu Mạch, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên đã nói: "Lấy đèn dầu của em đem qua đây đi."

Khương Điềm Điềm đẩy Trần Thanh Phong một cái, anh hiểu ý liền lập tức chạy ngược lại đem ba cái đèn dầu tới soi sáng.

Tô Tiểu Mạch không biết lấy ở đâu một cục đá dùng nó thay thế cho dao phay mà xài, cô lấy mấy cái bánh được làm từ quả hồng cắt nhỏ ra rồi bỏ vào bên trong, xong xuôi cô nói: "Cái này sáng mai mới ăn được, lúc nãy chị nấu nước nên hơi bụi, sẵn tiện cắt tóc mấy đứa cũng đi gội đầu đi."

Khương Điềm Điềm lập tức ôm lấy cổ Tô Tiểu Mạch nói: "Chị năm, chị đúng là một người chị dâu siêu cấp vô địch tốt bụng ạ."

Tô Tiểu Mạch nghe vậy liền cười đáp: "Cũng chỉ là rảnh rỗi nên làm thôi có gì đâu chứ."

Khương Điềm Điềm chu chu cái môi nói: "Chị năm là tốt nhất và còn cực kì tốt."

Tô Tiểu Mạch khóe miệng mỉm cười, cô nói: "Được rồi em đừng giỡn nữa, tranh thủ đi gội đầu đi, trời tối rồi."

"Dạ tuân lệnh lãnh đạo!"

Tô Tiểu Mạch thấy bộ dạng nhảy nhót của cô cảm thấy cực kì buồn cười. Thật không biết sao lại có người sống vui vẻ thoải mái như vậy được. Đúng là làm cho người ta hâm mộ.

Cô nói tiếp: "Mấy đứa làm gì thì cứ làm đi! Chắc là chị sẽ ngủ trễ một chút nên mấy đứa gội đầu xong nghỉ ngơi đi! Không cần phải ra giúp chị làm gì." thì Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Thôi! Để em làm phụ chị, chứ làm một mình buồn lắm."

Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Có cái gì đâu mà buồn, chị một mình đó giờ cũng quen rồi em lo cái gì."

Khương Điềm Điềm nháy mắt, lông mi của cô giống như cây quạt nhỏ gãi vào lòng người khác, cô nói: "Chị năm, chị thật là tốt quá rồi. Nhưng mà chị không nghe ra ý trong lời em nói à? Thật ra mục đích chính là em muốn ăn bánh kem trước còn làm cùng chị chỉ là phụ thôi, hi hi hi."

Tô Tiểu Mạch: "... Vậy là chị đây phải cảm ơn em đã ăn ngay nói thật rồi."

Khương Điềm Điềm: "Hì hì."

Tuy rằng chưa nấu xong nhưng mà trộn bột mì với trứng gà còn có đường nữa nên đã có một chút mùi hương thơm ngát rồi, dù sao bây giờ cũng là thời điểm không có cho quá nhiều đồ dùng hay gia vị gì, mọi người bình thường nấu nướng cũng chỉ nấu bằng nước luộc không có mùi hương gì cả, nên khi nấu đồ gì có mùi hương thì sẽ ngửi được vị rất rõ ràng.

Khương Điềm Điềm dùng sức hít hít lấy hương vị, cảm khái nói: "Thật là thơm quá đi."

Trần Thanh Phong giúp cô nấu nước nóng xong liền gọi cô tới: "Mau tới đây anh giúp em gội đầu nè."

Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Em tới đây." Có người hỗ trợ cho mình đương nhiên là phải vui vẻ rồi.

Trần Thanh Phong là người cực kỳ tinh tế, anh nghiêm túc giúp Khương Điềm Điềm gội đầu, gội cho cô lại cẩn thận tỉ mỉ từng chút một. Tô Tiểu Mạch thấy vậy liền tranh thủ đi vào trong phòng của mình. Hôm nay cô nhìn quá đủ rồi không muốn ăn thêm cơm chó nữa đâu.

Cô thật sự ăn không nổi nữa rồi. Phải tránh đi thôi!

Đừng nghĩ Khương Điềm Điềm nói bản thân cô muốn ăn bánh kem nên mới ở lại, nhưng thật ra cô rất muốn phụ giúp Tô Tiểu Mạch.

Nhưng thời buổi này, ngoài đi làm việc về lại nghỉ ngơi thì còn có thể làm gì, vô hình chung nó lại rèn cho con người một cái tính cách kỷ luật, nên nếu cô cố chấp quá thì lại khiến cho Tô Tiểu Mạch khó chịu, chỉ có thể uyển chuyển nói cách khác dễ chấp nhận hơn.

Lại chưa nói đến việc ở thời điểm này không có cái gì chơi, cho nên mọi người thường đi ngủ từ rất sớm.

Dần dần ngủ sớm đã thành thói quen của mọi người kể cả Khương Điềm Điềm, tuy rằng cô nói muốn thức để phụ giúp Tô Tiểu Mạch, nhưng bởi cô cũng chẳng có cái gì để làm hay thú vị để xem, chỉ có thể ngủ gà ngủ gật, lúc Tô Tiểu Mạch để ý đến cô, cô đã dựa vào góc bếp ngủ từ lúc nào.

Nên cái gì mà nói đợi bánh xong ăn bánh kem là việc hoàn toàn không tồn tại!

Trần Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng này của vợ mình, anh nhịn không được cũng bật cười thành tiếng. Thật ra anh cũng có chút buồn ngủ nhưng mà so với Khương Điềm Điềm vẫn đỡ hơn một chút. Anh liền đi ra bên ngoài hỏi Tô Tiểu Mạch: "Chị năm chị có cần em giúp gì không?"

Tô Tiểu Mạch ngắn gọn súc tích đáp: "Không có."

Câu trả lời cực kì rõ ràng!

Bởi vì chồng cô không có ở nhà, Tô Tiểu Mạch cũng không hay nói chuyện hoặc tỏ ra thân thiện với bất kỳ người đàn ông nào trong nhà cả, vậy nên cho dù là em của chồng hay anh của chồng cô cũng đối xử như nhau. Chỉ cần là đàn ông thì cô đều sẽ không quá thân thiết.

Nhưng được cái Trần Thanh Phong cũng là một người hiểu chuyện, nên anh cũng không có hay nói chuyện với Tô Tiểu Mạch. Nếu chỉ cần trong một câu nói có thể nói thứ hai. xong câu chuyện thì anh sẽ không kéo qua câu Nếu Tô Tiểu Mạch không cần giúp đỡ gì thì anh đành quay về phòng ngủ thôi. Không gì thoải mái bằng việc ôm vợ của mình đi ngủ cả!

Hai vợ chồng vừa ngủ say tới khoảng tờ mờ sáng đã nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trần Thanh Phong liền lập tức tỉnh lại trước Khương Điềm Điềm, cất giọng khàn khàn hỏi: "Ai vậy?"

"Dậy ăn bánh kem đi!" Nói xong, Tô Tiểu Mạch cũng đi ra ngoài tiếp tục làm nốt việc của mình.

Trần Thanh Phong xoa đôi mắt sau đó chọt chọt vào mặt của vợ mình nói: "Em ơi dậy ăn kìa."

Khương Điềm Điềm không thèm quan tâm, cô tiếp tiếp tục xoay người ngủ khò khò.

Trần Thanh Phong ghé vào bên tai cô tiếp tục nói: "Mùi thơm ngào ngạt, bên trong còn có đường đỏ, trứng gà, còn có bánh được làm từ quả hồng cực kì ngon đó nha!"

Khương Điềm Điềm giống như xác chết vùng dậy khỏi đám người chết như thây ma.

Trần Thanh Phong thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của cô nhịn không được mà cười nói: "Mới nói như vậy mà em đã thèm rồi!"

Khương Điềm Điềm cất giọng mềm mại mang chút ngái ngủ, nói: "Bởi vì chị năm làm đồ ăn gì cũng ngon!"

Hai vợ chồng rất nhanh đã rời khỏi giường, bởi vì tối hôm qua cắt ngắn mái tóc, nên sáng hôm nay họ mới cảm giác rõ ràng được cái lạnh khủng khiếp. Khương Điềm Điềm sờ sờ đầu tóc mình, lại nhìn bản thân mình trong gương, đại khái là do tối hôm qua cắt tóc ngắn quá nên bây giờ xõa tóc ra nhìn trông cũng đáng yêu đấy chứ.

Khương Điềm Điềm vui vẻ đặt gương xuống, trong lòng thầm nghĩ, phải công nhận tay nghề của Trần Thanh Phong so với cô tốt hơn rất nhiều.

Cô cắt tóc cho Trần Thanh Phong cũng không quá đẹp vậy mà Trần Thanh Phong cắt tóc cho cô lại rất đẹp.

Thật ra hai người là dạng kẻ tám lạng người nửa cân! Có điều Khương Điềm Điềm là do gương mặt đáng yêu nên không thấy rõ tóc bản thân bị cắt xấu đến cỡ nào.

Trời vừa sáng, cô đã vội vàng rửa mặt rồi chạy thẳng đến phòng của Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch cũng lén la lén lút, cô sợ nếu để cho mẹ chồng cô biết được thì cả hai chết chắc rồi.

"Cho em nè." Cô đem bánh kem đưa cho Khương Điềm Điềm, nói thêm: "Lúc nãy, chị mới nếm một chút, mùi vị vẫn còn khá ngon đấy."

Thật ra cũng chẳng cần Tô Tiểu Mạch nói cái gì, Khương Điềm Điềm đã nhanh tay nhận lấy cái bánh kem đó rồi.

Đưa mắt đánh giá hình dáng phần bánh kem có chút kỳ quái, màu sắc cũng hỗn tạp, không thuần sắc trắng như ban đầu, nhân bánh có lẽ là được làm từ mứt hồng.

Khương Điềm Điềm thầm phỏng đoán, chắc màu sắc này là do mứt hồng mà ra, không thể kiềm chế được nữa, cô há miệng cắn một cái.

Vừa cắn vào, sự mềm mịn và ngọt ngào tuôn ra khắp khoang miệng của cô, tuy rằng bánh kem này với loại đời trước của cô không quá giống nhau, nhưng thật sự rất ngon.

Khiến cho người ta vừa cắn vào đã cảm thấy dư vị vẫn còn đọng lại trong cổ họng.

Hơn nữa có lẽ được làm nên từ đường đỏ nên vị ngọt cũng vừa phải, không quá gắt, lại đem đến một vị thơm dìu dịu khó cưỡng.

Khương Điềm Điềm thỏa mãn đến đôi mắt cũng tràn đầy ý cười, sung sướng đến nỗi cô muốn nhảy lên rồi hét thật to: "Ngon quá đi!!!"

Lại cắn thêm một cái, ánh mắt Khương Điềm Điềm sáng lên: "Cái này... cái này... cái này sao có thể ngon như vậy ạ!"

Nhân mứt quả hồng được ẩn sâu trong lớp kem mềm mịn, nên khi cắn xuống, cảm giác giống như ăn được cả một quả hồng. Không đem lại cảm giác ngọt gắt cổ, nhưng hương thơm của quả hồng tràn lan khắp khoang miệng. Ngon không gì sánh bằng.

Không phải bánh kem ở thời hiện đại không ngon, nhưng bởi vì các thợ làm bánh họ dùng hương liệu nhiều, chứ không phải dùng trái cây chân thật như thế này.

Khương Điềm Điềm khua tay múa chân: "Thật sự hương vị siêu siêu ngon luôn ạ."

Bánh kem cũng không gọi là nhỏ, nhưng Khương Điềm Điềm chỉ cần ba lần cắn là đã đem cái bánh xử lý sạch sẽ!

Cô vui sướng nhìn phần còn dư lại kia, nửa đùa nửa thật hỏi: "Phần thừa này có bao nhiêu phần là cho em vậy ạ?"

Khường Điềm Điềm thật sự muốn ăn, rất muốn ăn, cô vô cùng muốn ăn hết chỗ này.

Tô Tiểu Mạch mỉm cười: "Đều là của em, của em tất, của em hết."

Khương Điềm Điềm: "Thật sao ạ?"

Tô Tiểu Mạch gật đầu xác nhận: "Tất nhiên rồi, đường đỏ và cả nguyên liệu làm bánh quả hồng đều là em bỏ ra. Cả cái bánh cũng do em giúp chị làm ra, nó đáng thuộc về em mà."

Khương Điềm Điềm tuy rằng thèm thuồng cái bánh đó lắm, nhưng cô cũng không phải loại tham ăn đến mu mi.

Tô Tiểu Mạch liền nói thêm: "Chị đã ăn một phần rồi, còn dư lại em mang đi mà ăn. Chị không thích ăn đồ ngọt."

Khương Điềm Điềm tròn xoe mắt hỏi: "Có thật không a?"

Tô Tiểu Mạch cười: "Thật sự chị không thích cho lắm! Nếu là đồ cay, em cho bao nhiêu chị cũng ăn!"

Ở Sơn Thành mười mấy năm, khẩu vị của cô tương đối thích đồ cay, có đôi khi nấu ăn cho gia đình cô cũng lơ đãng muốn nấu cho thật cay, ngẫm lại thì thấy thói quen thật là thứ đáng sợ.

Khương Điềm Điềm lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà ăn rất ngon đó chị."

Tô Tiểu Mạch cười xoa dịu: "Chị cũng không có khách sáo gì đâu, nếu thật sự muốn ăn chị đã giữ lại ăn rồi. Nghe lời chị, em đem về ăn đi." Dừng một chút, cô nhớ tới điều gì liền căn dặn: "Đừng cho cha mẹ ăn nhé."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Em cũng không phải đồ ngốc."

Bọn họ vốn dĩ chính là trộm nguyên liệu để làm đó.

Cô tất nhiên cũng sẽ không đi nói lung tung, cô cũng không biết vì cái gì, cô lại thấy cô bé Khương Điềm Điềm này tương đối vô hại, nhưng lại có chút đáng yêu.

Không có đâu!!!!

"Chị năm, cái bánh kem này chị làm, em thấy so với Cung Tiêu Xã cũng chẳng thua kém gì đâu." Cô thật sự cũng đã ăn bánh kem của Cung Tiêu Xã trong huyện rồi, so với bánh của Tô Tiểu Mạch làm thật sự không ngon bằng.

Tô Tiểu Mạch đôi mắt chợt lóe lên, cô nghiêm túc hỏi: "Em cảm thấy chị làm cái này bán liệu có được không?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đương nhiên là được rồi ạ!"

Nhưng chỉ trong tích tắc, cô lại đổi ý: "Không được đầu ạ.

Tô Tiểu Mạch: "???"

Khương Điềm Điềm liền giải thích: "Năm nay lương thực thu hoạch không được tốt, ăn cũng ăn không đủ no. Cho dù loại bánh này chị làm ra rất ngon và bán cũng rất đắt. Nhưng sau khi bán hết chị mua nguyên liệu ở đâu? Nhập từ nguồn nào? Hiện tại chúng ta cũng không thể tùy tiện đi chợ đen mua này nọ được."

Tô Tiểu Mạch tưởng tượng một chút, cũng gật đầu: "Em nói cũng có lý."

Thời điểm thiếu thốn lương thực, thực phẩm như thế này, muốn mua mọi thứ đều rất khó khăn, cho dù có mua được cũng phải tốn một cái giá rất cao. Phí tổn quá cao, cô có ý tưởng nhưng không thể thực hiện. Dù sao đi nữa, lúc này cô không làm được, nhưng chưa chắc sau này cũng không thể.

Cô dù sao cũng đã sớm tính toán, nếu muốn kinh doanh buôn bán thì cô ít nhất cũng phải chuẩn bị vài năm. Chứ nếu như cái gì cũng không làm thì đến lúc chính thức bắt tay vào việc thì tiền vốn ở đâu ra? Công thức ở đâu ra?

Cho nên những năm này cô buộc phải mạo hiểm làm gì đó, chứ không thể không làm cái gì.

"Điềm Điềm, nếu trong vòng hai năm tới chị mở tiệm kinh doanh, buôn bán em có muốn hùn vốn với chị không?"

Khương Điềm Điềm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, thấy trong đôi mắt xinh đẹp là sự nghiêm túc, tất cả đều là sự chân thành xuất phát từ trái tim mà hỏi cô.

Khương Điềm Điềm quyết đoán gật đầu: "Muốn ạ!"

Nhưng lại chỉ trong khoảnh khắc, cô lại nói: "Nhưng nói trước em sẽ không làm cái gì đâu, chị cũng biết rồi đó... em làm gì cũng không được, chỉ là ăn bao nhiêu cũng không đủ..."

Tô Tiểu Mạch bật cười thành tiếng, không nghĩ tới cô em dâu này của cô lại có sự nhận thức chân chính về mình như vậy.

Tô Tiểu Mạch nói tiếp: "Mà vốn dĩ chị cũng không muốn để cho em làm gì, nếu chị thật sự muốn làm thì thứ chị thiếu không phải là nhân công mà chính là tiền vốn. Nếu em tin tưởng chị thì em chỉ cần hùn vốn là được rồi còn lại chị sẽ làm." Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Dạ được chứ, em có tiền." Tô Tiểu Mạch: "..." Cái con bé này đúng là quá ngây thơ rồi, mới nói có vài lời đã tin tưởng cô sái cổ như vậy.

"Nếu em đã nói như vậy thì chị cũng có phương hướng để buôn bán rồi, tới lúc đó chị sẽ đến tìm em.

Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Không thành vấn đề ạ!"

"Em không tìm Tiểu Lục để bàn bạc thương lượng à?"

Tô Tiểu Mạch cười hỏi.

Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Không cần... không cần đâu ạ! Vợ chồng em tình cảm tốt như vậy, mà tâm linh còn tương thông nữa nên không cần phiền phức như vậy, mai mốt nói cho anh ấy biết, em tin anh ấy cũng không thể từ chối được đâu!"

Tô Tiểu Mạch: "..."

Lại được ăn một ngụm cơm chó rồi.

Cô yên lặng quay đầu: "Vậy được rồi, em đem bánh kem đi cất đi, chúng ta còn phải đi đến nhà chính ăn sáng nữa."

Khương Điềm Điềm: "... Dạ vâng ạ.

Tuy rằng cô rất muốn ăn bánh kem cho no luôn nhưng mà cơm sáng không thể bỏ được! Lương thực bây giờ rất khó kiếm, khó tìm nên không được lãng phí đâu.

Tô Tiểu Mạch không thích ăn bánh kem, Khương Điềm Điềm liền đem bánh kem bỏ vào trong hộp rồi khóa lại, sau lại bỏ vào trong ngăn tủ của cô. Ngăn tủ của cô chỉ chuyên dùng để cất đồ ăn vặt thôi. Nhưng mà bánh kem lần này cô phải để ở trên mấy cái đồ ăn kia để ăn trước vì nó ngon nhất.

Cô còn đưa cho Trần Thanh Phong một cái, anh chỉ cần cắn hai cái đã ăn hết sạch cả cái bánh rồi, anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Anh cất giọng thì thầm bên tai Khương Điềm Điềm: "Phải công nhận nhìn chị năm bình thường không làm gì thì thôi, một khi đã làm là tuyệt vời, đến làm bánh cũng rát ngon nha!"

Khương Điềm Điềm nghe giọng anh bên tai cứ thấy ngứa ngứa thế nào liền quay sang cắn anh một cái, Trần Thanh Phong lập tức nhảy dựng lên: "Ây da!"

Hai người ăn vụng bánh kem, sợ bị người khác phát hiện nên sáng sớm lại phải thay đồ thêm một lần nữa rồi mới đi ra nhà chính ăn cơm. Bây giờ đã kết thúc mùa trồng vội gặt vội rồi, nên sẽ không có đồ ăn ngon quá nhiều nữa. Ngoại trừ bánh bột ngô thì chính là dưa muối.

Nhưng mà thời điểm trồng vội gặt vội nhà họ còn có thịt ăn thì giờ vẫn còn, cũng xem như đỡ hơn nhiều nhà khác rồi.

"Hôm nay tôi cùng đại đội trưởng đi công xã một chuyến nên giữa trưa sẽ không về nhà ăn cơm." Kế toán Trần vừa ăn sáng vừa nói.

Bà Trần nghe vậy gật đầu đáp: "Vâng, tôi biết rồi." Bà lại nói: "Ông đem theo hai con cá mặn đưa cho Đại Nha đi."

Kế toán Trần gật đầu: "Được thôi."

"Cha, sao cha lại đi công xã thế?" Anh ba Trần là một người đơn giản nên thẳng thắn hỏi: "Chuyện lương thực không phải đã bàn bạc xong xuôi rồi sao?"

Kế toán Trần dừng một chút, nghiêm túc nói: "Quản Đồng ở đại đội Dương Liễu tới chỗ chúng ta làm này làm nọ chẳng lẽ chúng ta không làm lại gì à?"

Bọn họ dù sao cũng không phải là những người để ai muốn làm gì thì làm đâu. Tuy rằng không bắt được nhược điểm gì của đám người đó nhưng mọi người đều cảm thấy dịch heo lần này là do bên đại đội Dương Liễu giở trò gì đó rồi.

Mà thật ra đội trưởng của đại đội Dương Liễu cũng là người bị oan thôi, ông còn chả hiểu mọi chuyện sao lại dẫn tới trên đầu ông.

Tự nhiên đang êm đẹp thì bị Quản Đồng kiếm chuyện làm cho mọi thứ trở nên rắc rối hơn. Ông còn đang cảm thấy bản thân chịu oan uổng đây này.

Nhưng dù sao cũng một phần do ông ấy có tâm tư bất chính thôi. Cái chuồng heo ở đại đội nào cơ bản đều có hai người phụ trách chăm sóc. Nhưng mấy người ở đại đội Dương Liễu lại để việc quản lý heo cho vợ của đại đội trưởng cùng với vợ của Dương Thạch Đầu quản lý.

Đáng lẽ ra việc này sẽ không tới lượt vợ Dương Thạch Đầu làm nhưng mà do bên đó họ cho ông một vài món lợi nhỏ nên ông ta mới chịu đưa việc đó cho vợ của Dương Thạch Đầu làm.

Nhưng mà không nghĩ tới mưa gió thất thường lại gặp Dương Thạch Đầu bởi vì chuyện đi đánh bạc sau đó bị bắt phạt ở Cách Ủy Hội ba năm.

Mấy người trong thôn thấy vậy liền ý kiến này nọ nên ông cũng không cho vợ của Dương Thạch Đầu làm nữa, vừa đúng lúc có Quản Đồng hay nịnh nọt ông.

Mà đàn ông không ít thì nhiều cũng dễ bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt, vì thế ông liền để cho Quản Đồng làm việc đó thay cho vợ của Dương Thạch Đầu.

Theo lý thuyết thì cô ta cũng chỉ mới làm có hai tháng hơn thôi mà không nghĩ tới chưa gì đã kiếm chuyện rồi.

"Đợt mấy đại đội còn trong trấn chúng ta cũng đã bàn bạc với nhau rồi, ai cũng nghĩ chuyện này có thể do bên đại đội Dương Liễu gây ra." Đó là mấy đội trưởng của đại đội khác nói.

Có điều chuyện lần này cũng xuất phát từ đại đội của họ, hơn nữa ít nhiều gì chuyện cũng liên quan tới nhà của ông cho nên lần này kế toán Trần nhất định phải đi xem sao."Tóm lại không thể để cho ả đàn bà kia chiếm được bất kì một lợi ích nào." Bà Trần tức giận nói.

Nói chung chỉ cần chuyện gì có liên quan tới người nhà họ Tô thì bà đều không thể nào nói chuyện nhẹ nhàng được.

Chưa nói trước kia bà không để ý lắm, nhưng chuyện hôm đó Tô Tiểu Mạch kể bà cũng đã nghe được rõ ràng, cho nên với thân phận làm mẹ chồng của cô, bà càng không thể nào bỏ qua cho mấy người nhà họ Tô được.

"Được rồi ông cứ đi đi! Sẵn tiện hỏi thăm Đại Nha một chút xem nó có để dành một ít bông cho tôi không, để xem con bé nó có bao nhiêu bông!" Bà lại nói tiếp: "Tôi còn phải làm cho con bé Điềm Điềm một cái áo bông mới nữa!"

Khương Điềm Điềm: "!!!" Cô vui tươi hớn hở nói: "Cảm ơn mẹ rất nhiều."

Không thể không nói, Khương Điềm Điềm là người trong nhà họ Trần có nhiều quần áo nhất.

Thời điểm cô vừa xuyên qua cũng là lúc sửa soạn quần áo, lúc đầu thấy bản thân một mùa chỉ được có hai bộ quần áo đã vậy còn có chỗ được may chấp vá lại nữa. Lúc đó cô cảm thấy bản thân mình thật nghèo, nhưng mà đến khi sống ở đây rồi cô mới phát hiện thật ra bản thân cô như vầy đã tốt hơn nhiều người. Những người khác có người còn không bằng cô nữa.

Giống như mấy chị dâu trong nhà họ Trần, mùa hè cũng chỉ có được một cái áo ngắn tay thôi, nếu bị dơ thì buổi tối giặt sạch sẽ lại rồi để hôm sau mặc tiếp.

Còn Khương Điềm Điềm cô thì có hai cái, đúng thật là người có thì có thêm, người thiếu thì lại càng thiếu hơn. Hơn nữa bởi vì cô mới kết hôn nên lại có thêm một bộ quần áo tay ngắn và một cái váy liền thân.

Sau này Trần Thanh Phong còn mua cho cô mấy cái áo ngắn tay được làm bằng sợi vải tổng hợp, có thể nói mùa hè này cô là người được nhiều quần áo nhất. Đoán chừng trong thôn chắc không có ai có được nhiều đồ đẹp được như cô đâu.

Bà Trần nói xong lại nhìn về phía mấy cô con dâu nói tiếp: "Tụi con mấy ngày nay lên núi cũng nhiều rồi, trong nhà cũng có mấy đứa nhóc giúp đỡ nữa, không nói tới rau dại thì củi lửa cũng nhặt được không ít. Chờ trời lạnh không có việc gì làm, mẹ đem xà phòng tới chỉ các con làm, sau đó chúng ta tích góp một chút rồi đem đi bán lấy tiền, lạnh thì nhóm lửa xài từ từ."

Bà Trần tính trước cứ dạy bọn họ làm xà phòng rồi mấy cái khác thì bàn sau, nghe mẹ chồng nói sẽ dạy họ làm xà phòng kiếm thêm thu nhập ai nấy đều cực kỳ vui vẻ.

Đến việc tại sao chỉ mua quần áo cho Khương Điềm Điềm mà không mua cho họ, họ cũng chả thèm quan tâm!

Đơn giản vì Khương Điềm Điềm là người nghĩ ra cách làm xà phòng thì tính toán với cô làm gì.

Khương Điềm Điềm cúi đầu ăn cơm, cô càng ngày càng cảm thấy mẹ chồng cô đúng là một người đàn bà lợi hại, co được duỗi được, lại còn biết quản trị gia đình.

Mẹ chồng cô đối xử với cô rất tốt, nên cô tin chắc rằng mấy ai ở chung một nhà nhìn thấy cảnh tượng phân biệt đối xử như vậy đều sẽ cảm thấy chạnh lòng. Huống chi mấy ai trong nhà lại không có một chút suy nghĩ riêng cho bản thân họ. Nhưng mà Bà Trần lại chủ động nói sẽ chỉ cho họ cách làm xà phòng, dù không nhắc gì tới Khương Điềm Điềm nhưng mà mọi người sẽ tự nghĩ đến cô là người tốt như vậy rồi sao còn so đo với cô làm gì. Thành ra việc cô có nhiều quần áo hơn người khác cũng là việc hết sức bình thường.

Quả nhiên Bà Trần căn bản không cần nói gì quá nhiều chỉ cần nói như vậy thôi là mọi người trong nhà ai nấy cũng đều cực kỳ sôi nổi, không khí trên bàn ăn cũng dần tăng cao.

Khương Điềm Điềm mỗi ngày đều đi đến chuồng heo, chị Vương còn nói: "Mấy chị dâu trong nhà con bộ có chuyện gì à? Sao nhìn một đám mấy đứa cứ như ăn phải máu gà vậy, cả ngày làm việc cực kỳ hưng phấn, hiệu quả làm việc cũng tăng cao nữa."

Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Mấy người họ muốn tranh thủ làm nhiều chút thôi."

Chị Vương: "À ra vậy."

Khương Điềm Điềm lại nghĩ ngợi một chút, sau đó mới nói thêm: "Phải nói là do được đại đội động viên nên mới vậy ạ."

Chị Vương: "... ????"

Khương Điềm Điềm lấy lại tinh thần, nói: "Năm nay mấy chị dâu thu hoạch giống nhau nên giờ tranh thủ làm nhiều để tích góp điểm đổi đồ vật ấy ạ." Chị Vương gật đầu đáp: "Việc này chị cũng hiểu được mà." Nhà ai bây giờ cũng tranh thủ làm việc để kiếm được đồng nào hay đồng đó nên chị ấy cũng hiểu được điều đó!

"Cha chồng của con có từng nói qua bao giờ thì chúng ta được phân lương không?" Chị Vương hỏi thăm.

Việc này Khương Điềm Điềm đúng là có nghe nói tới, cô cũng không gạt chị Vương làm gì, cô thành thật nói: "Bắp cũng chưa có phơi xong, nghe nói chắc phải mười ngày nửa tháng nữa. Sao vậy ạ? Nhà chị không có lương thực ạ?"

Chị Vương thở dài đáp: "Vẫn còn nhưng cũng không còn nhiều lắm."

Chị ấy nói: "Cũng may nhà chị còn có công điểm, có mấy nhà đã không còn tồn lại bao nhiêu lương thực rồi, nên nhà họ chỉ có thể dựa vào mấy củ khoai tây mấy ngày trước đào được."

Khương Điềm Điềm biết mọi người đều khó khăn, cô nói: "Đúng là ở thời điểm này khó mà đi ra ngoài mua hết cái này tới cái kia được..."

Chị Vương la to một cái, bà thở dài một hơi nói: "Cái con bé Điềm Điềm này vừa nhìn em là biết em không hiểu rồi. Em có biết bên ngoài bây giờ giá tiền như thế nào không?"

Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô đương nhiên là không biết rồi.

Chị Vương nói tiếp: "Giá lương thực hiện tại cao không thể mua nổi đâu."

Chị ấy lấy ngón tay ra đếm, mắt thấy Khương Điềm Điềm trưng ra bộ mặt mờ mịt, chị Vương thần bí nói: "Giá lương thực hiện tại đã tăng lên gấp hai rồi, giá này thì làm sao mà mua cho nổi chứ. Chưa kể chúng ta đều là những nông dân già thì làm gì đủ điều kiện để mua chứ!"

Khương Điềm Điềm nghe thấy cái giá trên trời này khiến cô cực kỳ bất ngờ. Cô nói thầm: "Nhiều như vậy sao ạ?"

Chị Vương gật đầu đáp: "Đương nhiên rồi! Bây giờ giá một kí bắp là bằng giá trước kia mua được hai kí rưỡi bắp đấy."

Khương Điềm Điềm lập tức rơi vào trầm tư."Đấy em nghĩ đi ai mà mua cho nổi?" Chị Vương lại nhăn nhó nói.

Khương Điềm Điềm trong lòng xúc động, bèn gật đầu đồng ý.

"Thật là khó khăn cho mọi người rồi, có điều em có nghe cha em nói, chúng ta ở bên đây so ra còn tốt hơn những nơi khác nhiều lắm, ở địa phương khác nhiều khi còn kém hơn ở chỗ chúng ta ấy chứ."

Thời điểm mưa to mới vừa ngừng lại, mọi người đều vội vàng thu hoạch lương thực cũng không có thời gian hỏi thăm mấy chỗ khác như thế nào. Bây giờ thì đỡ hơn đợt đó rồi nên đại đội trưởng của bọn họ hay chạy qua chạy lại ở công xã nên mới có một ít tin tức truyền tới.

Nói tóm lại, mấy địa phương trong huyện gặp tai họa nặng hơn bọn họ rất nhiều, so ra thì giống như một chỗ trên trời, một chỗ dưới đất vậy. Mấy người bọn họ cảm thấy năm nay khó khăn, gian nan thôi còn ở những địa phương khác đều có khả năng bị đói dẫn đến chết người là chuyện bình thường!

Vả lại, thật ra công xã của bọn họ so với mười mấy cái đại đội trong huyện thì chỗ bọn họ thu hoạch cũng xếp hạng ba rồi. Nếu mà tính theo dạng phần trăm đất được chia cho đại đội họ để sản xuất thì phải nói là xếp hạng nhất cũng không phải nói dối đâu. Bởi vì đại đội bọn họ được chia đất thu lợi nhiều nhất rồi.

"Tính ra em nói cũng đúng, chúng ta so với trong thôn thì khó khăn vậy thôi, chứ mà so ra ngoài thì phải công nhận chúng ta ở đây tốt hơn rất nhiều." Nói như vậy tự nhiên dì vương cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút. Dù sao họ cũng không phải là loại người bản thân không tốt cũng cầu mong cho người khác không tốt giống họ.

"Thôi thì cứ cố gắng làm việc kiếm công điểm thì cũng không đến nước không có cơm ăn"

Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ đúng rồi." Sau đó cô nghiêm túc nói: "Chúng ta so với người khác khá hơn nhiều, ít nhất chúng ta còn được phân lương thực! Chưa kể chúng ta tranh thủ lên núi hái rau dại hay nấm dại, nói không chừng gặp được con thú rừng gì còn bắt về làm thức ăn! Mọi người không biết chứ bên thôn chúng ta có núi to như vậy, chúng ta đều có thể lên núi hái lượm săn bắt, ai nhanh nhẹn lên sớm thì thu hoạch được nhiều hơn thôi! Quan trọng là động tác mau lẹ thì tương lai lại có thêm được nhiều đồ ăn chống đỡ! Ở mấy chỗ khác không có núi luôn ấy chứ. Nếu siêng năng đi sớm còn kiếm được nhiều thức ăn, còn đi trễ thì chỉ có thể bắt tổ ong thôi. Mà dẫu cho bắt được thì chắc đầu cũng bị ong chích không biết bao nhiêu mũi rồi ấy chứ!

Chị Vương nghe vậy liền gật đầu liên tục nói: "Đúng... đúng... đúng, công nhận là con nói quá đúng luôn."

Tuy rằng Khương Điềm Điềm nguyên bản cùng người trong thôn không quá thân thiết, nhưng cũng có rất nhiều người luôn muốn tới nói chuyện với cô. So với một số người mở miệng ra toàn là "Ông trời không cho chúng ta sống đây mà", thì Khương Điềm Điềm luôn đem đến những lời nói tích cực cho người nghe.

Giống như cô đang an ủi lòng người ở thời điểm khó khăn, khiến người ta có chút hy vọng vào cuộc sống hơn.

Phải công nhận là sau khi nghe cô nói chuyện xong liền cảm thấy bản thân được truyền một ít năng lượng tích cực từ cô vậy.

Chưa nói dù thời điểm này bọn họ không quá tốt, nhưng so với chỗ khác lại càng không bằng bọn họ ở đây! Công tâm mà nói nhìn khắp toàn bộ công xã thì chỗ họ là nơi tốt nhất rồi, dù sao thì bọn họ cũng thu đất phần trăm mà!

Mà bọn họ như vầy còn không sống nổi nữa thì những người ở mấy chỗ khác thì càng khó sống hơn bọn họ rất nhiều, không phải sao?

Những người chỉ cần ngồi tám chuyện với Khương Điềm Điềm một chút liền khí thế hùng hục, họ bắt đầu lên trên núi.

Dù trên núi, ở trong đất cũng đã không còn bao nhiêu lương thực nhưng mà bọn họ vẫn có thể nỗ lực khai phá chỗ khác nữa mà! Mấy người bọn họ tuy rằng không phải là người sống trong núi nhưng ít ra họ cũng rất rành rõi mấy cái sơn động nho nhỏ trong núi.

Bây giờ lên đó hái thêm rau dại hay quả dại gì đó đến lúc thiếu lương thực có mấy cái này vẫn tốt hơn là không có gì.

Hơn nữa nhiều khi vào trong núi lâu lâu còn có thể bắt được gà rừng hay thỏ rừng gì đó, thành ra mọi người nghĩ tới đây càng thêm khí thế bừng bừng mà kéo nhau lên núi.

Toàn bộ mọi người và không khí ở đại đội Tiền Tiến so với những nơi khác đúng là không hề giống nhau!

Bởi vì lần này mưa to, các công xã đều bắt đầu công tác kiểm tra, thống kê đồng ruộng của những hộ gia đình gặp tai họa, đương nhiên cũng là để khảo sát xem có giống như những gì họ báo lên trên hay không, có nghiêm trọng quá không. Mấy người ở công xã vừa đến đại đội khác là y như rằng đều bị mọi người lôi kéo đến hết chỗ này nhìn rồi đến chỗ khác nhìn rồi lại hỏi xem rốt cuộc đại đội họ, thôn họ, nhà họ có được phát lương trợ cấp hay không. Nhưng mà khi đi đến đại đội Tiền Tiến thì lại khác.

Đi vào trong thôn muốn tìm một người hỏi thăm cũng khó nữa. Tùy ý nắm tay một đứa nhỏ để hỏi thăm, cậu bé mắt lé nói: "Ông làm gì đấy?"

"Sao đại đội các cháu không có ai hết vậy?"

Cậu bé nhìn mấy người họ như kẻ ngốc mà nói: "Giờ này không nhanh chân lên núi đào củ, hái rau dại để ăn, còn đi lung tung làm gì chứ?"

Mấy người trong tổ khảo sát thấy cậu bé nói vậy thì thắc mắc hỏi: "Bộ mấy người ở đây không gặp khó khăn gì nhiều à?"

Cậu nhóc nghe vậy lúc này mới nghiêm túc trả lời: "Sao có thể không gặp nhiều khó khăn được chứ? Nếu không gặp nhiều khó khăn thì sao chúng tôi lại lên núi hái rau dại ăn làm gì? Chúng tôi đâu phải người ngốc đâu mà ngồi không để người ta hái hết rau dại chứ?"

"Mọi người ở đây không đợi trợ cấp à?"

Cậu nhóc cũng không biết mấy người này là ai, cậu vừa xoa cái eo nhức mỏi của mình vừa nói: "Ai mà biết lương thực trợ cấp có tới hay không chứ? Nếu không tới thì chúng tôi ăn gì sống đây? Chính mình không thể tự chuẩn bị thức ăn sao? Sao chỉ có thể trông cậy vào người khác được? Làm người không phải nên chuẩn bị tốt cho bản thân mình sao? Mau nhanh buông tay tôi ra đi, tôi còn phải nhanh chân chạy ra bờ sông canh giỏ cá của mình nữa! Đang lúc vội vã mà ông còn đánh ót tôi nữa, đúng là kiếm chuyện vô cớ mà!"

Cậu bé lại mang gương mặt giận dỗi nói với bọn họ.

Mấy người ở công xã cảm thấy họ như đi trong mơ vậy. Có điều họ cũng kịp tỉnh mộng rồi, người cầm đầu gật đầu một cái, ông cất giọng nói: "Lời của cậu bé nói rất đúng, nếu biết rõ năm nay giảm sản lượng lương thực rồi ở nhà khóc lóc, tỉ tê thì cũng có được gì đâu! Bản thân tranh thủ chuẩn bị một ít, không ít thì nhiều bọn họ vẫn có đường sống hơn là ngồi nhà chờ chết đói."

Thằng nhóc đó là Nhị Hổ, cậu nhìn thấy bộ dạng của mấy ông lớn này cũng không phải là người bình thường, nhưng mà cậu cũng lười phải nói gì quá nhiều với họ, cậu kết lại: "Được rồi nhường đường một chút đi ạ! Tôi rất là bận rộn đấy! Thật là không biết mấy cái người này ở đại đội nào, không nhanh nghĩ cách tích góp đồ ăn để qua mùa đông thì thôi, đi lung tung làm cái gì không biết!"

Nói xong cậu cũng vội vàng rời đi.

Một hàng mấy con người đang đứng kiểu: "..."

Bọn họ vậy mà lại bị một đứa trẻ ghét bỏ!

Dù sao vẫn chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch nên bọn họ cũng không thèm để ý làm gì. Bọn họ cứ như vậy vào thôn, vừa vào nhìn thấy mọi người ở đây ai nấy trong bọn họ cũng cảm khái một câu, đại đội Tiền Tiến quả nhiên là đúng theo tên gọi của họ: "Tiến về phía trước".

Nhìn mọi người hấp ta hấp tấp ai nấy cũng làm việc nhiệt tình. Đúng là đáng được khen ngợi! Xứng đáng khen ngợi! Đây mới là tinh thần không sợ khổ đây nè! Đáng được tán dương đấy chứ.

Người trong thôn: "???"

Ở đâu xuất hiện mấy người nhìn như là kẻ ngốc thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận