Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 43

Bà Trần nhìn thấy mấy cái túi đang nằm dưới đất, bà nhanh chân chạy tới mở ra một túi kiểm tra.

Bà mở cái túi gần bà nhất thấy mấy cây cải bẹ bên trong nhưng không biết nó là gì liền quay sang Trần Thanh Phong hỏi: "Đồ ăn này là gì đây?"

Trần Thanh Phong thấy vậy liền nói: "Đây là cải bẹ, rửa qua nước muối một lần thì có thể đem xào ăn luôn. Mùa đông này không có gì ăn thì món này tuyệt vời nhất."

Bà Trần nghe vậy cũng gật gật đầu sau đó bà mở tiếp mấy túi khác, nhìn thấy nấm bên trong bà khó hiểu hỏi con trai: "Đây là nấm à?"

Trần Thanh Phong tiếp tục gật đầu: "Lần này con đi cùng với Tiểu Lý thấy ở nhà máy bán hai loại này nên mua luôn."

Bà Trần vẫn tiếp tục kiểm tra mấy cái túi còn lại xem bên trong là gì: "Mấy cái này là..."

Bà Trần kinh ngạc nói tiếp: "Mấy cái nguyên liệu này trông thật lạ lẫm làm sao?"

"Đây là vải tổng hợp để may áo sơ mi, con mua bốn xấp vải, mẹ và cha một sấp, hai sấp của chị và anh rể. Mấy anh chị mỗi người cho em một trăm, em để tiền chung một chỗ rồi dùng tất cả mua đồ luôn. Nên chờ ngày mai chị ấy tới thì chia vài món đồ cho chị ấy."

Trần Thanh Phong lại trưng bộ mặt thản nhiên nói tiếp: "Đúng lúc có mấy anh và chị dâu ở đây nên sẵn tiện em nói luôn vậy. Nhà mình không có chia nhau ra ngoài ở riêng, nhưng lần này em ra ngoài kiếm tiền thì mọi thứ em mua về đều đưa cho mẹ giữ hết. Mà lần này việc em làm giống như chân chạy việc cho người ta vậy, đã vậy còn đem nhiều đồ về. Còn có trước khi đi em có lấy một hũ rượu của Điềm Điềm để làm quà tặng cho người ta, sau đó người ta cũng tặng lại cho em rất nhiều thứ. Cái này coi như là một đổi một rồi, vậy tính ra đây là đồ của em rồi đúng không? Nên việc em giữ đồ lại cho mình thì mong anh chị cũng đừng khó chịu rồi nói ra nói vào. Những thứ còn lại em không giữ cái nào nữa hết, đều đưa hết cho mẹ rồi, ngoài ra còn có ba mươi đồng tiền của em, giờ trừ mười lăm đồng tiền sấp vải của Điềm Điềm là đúng rồi."

Lúc này mấy người chị dâu của anh đang thầm nghĩ cái tên nhóc Tiểu Lục này, ăn nói quá lưu loát rồi. Nhưng không biết vì cái gì, tuy cảm thấy những gì anh nói có chút tùy ý thật, dù vậy họ vẫn cảm thấy nó rất hợp lý. Nên trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên nói gì nữa.

Nói xong anh rút xấp vải hoa màu vàng nhạt cầm trên tay vỗ vỗ mà nói: "Đây là của vợ con nhé!"

Trần Thanh Phong cũng không đợi ai trả lời, đi ra bếp trực tiếp lấy bánh ngô đem vô ăn. Phải công nhận bánh bột ngô này ăn ngon hơn bánh bột ngô loại hai rất nhiều. Anh ăn xong gần nửa cái rồi mọi người mới bừng tỉnh từ trong những lời nói của anh.

"Nhưng không phải ở đây có tới năm xấp vải lận sao?" Bà Trần ngồi đếm một hồi đúng là có tới năm xấp vải, trong đó có một xấp vải dành cho nữ nữa.

Mấy người anh của Trần Thanh Phong đều im lặng lắng nghe, trong đầu ai cũng suy nghĩ mấy việc hồi nãy chắc không phải nói tới họ đâu nhỉ!

Bà Trần gật đầu đáp: "Được."

Lúc này kế toán Trần mới họ một cái cất giọng lên nói: "Con có mang theo lễ vật để tặng người ta nữa à?"

Trần Thanh Phong bày ra biểu cảm cực kì thản nhiên, ôn tồn nói: "Cái đó là của vợ con, xấp vải hoa đó là con lấy tiền công của con mua, không phải là tiền của mọi người đưa cho con đâu."

Dù sao cũng là con gái của bà nên bà cũng không nghĩ gì nhiều.

Trần Thanh Phong nói một lèo xong hết rồi cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Bánh bột ngô của con làm xong rồi đúng không?"

Bà Trần vừa nghe con trai mình nói vậy đã chạy nhanh đến mở ra xem. Quả nhiên bà nhìn thấy vịt nấu tương đã có mùi thiu rồi, nhưng mà Bà Trần cũng không quan tâm lắm, bà nói: "Không sao đâu cái này bỏ vào nồi hấp lại thì vẫn ăn được bình thường thôi."

Bà Trần: "..."

"Nếu đã mua cho vợ của con rồi thì cứ để ở đây trước đi. Nếu cần thì lại đến đó mua cho vợ con nữa."

Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Con có đem theo một bình rượu, cái này mọi người không biết đâu, cái anh Tiểu Lý đi chung với con là một người thật thà, anh ta cũng không biết nhìn ngó trước sau mà ăn nói cũng không lưu loát nữa. Mọi người cứ nghĩ đi, gặp một người đi chung như vậy thì con phải làm sao đây chứ? Đương nhiên là phải nghĩ cách rồi, chứ cứ yên lặng như vậy công việc không làm xong thì không biết đến bao giờ mới xong chuyện được! Chưa nói nếu như con mà không tặng quà cho người ta thì làm gì mà con có thể mua nấm với cải bẹ trắng bằng giá rẻ như thế này chứ!"

Trần Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Lúc con còn ở trên xe lửa phải nói là đói vô cùng, nhưng mà con vẫn mặc kệ đem đồ ăn về cho nhà mình. Nếu không tin mẹ cứ lại cái túi đằng kia mở ra xem, bên trong có hai hộp bánh Tây Đường, ngoài ra còn có một túi bánh hoa cúc. Chưa đâu, còn có một con vịt nấu tương, tất cả đều là đặc sản Gia Hưng. Mà thịt vịt nấu tương không để lâu ngày được nên trên đường về con ăn một ít rồi, sợ để tới bây giờ nó sẽ hư mất. Mà mấy cái này đều là do con tặng quà cho người ta rồi được họ tặng lại đấy!"

Anh nói với giọng chân thành: "Mẹ xem đây này, con có mua cho cha một đôi giày nhựa, ngoài ra còn có một số đồ vật ở chỗ chúng ta không có nữa."

Bà Trần: "..."

"Đây là..."

Khóe miệng Bà Trần run run, cuối cùng bà cũng nhịn xuống mà tiếp tục nói: "Vậy còn dư mười lăm đồng nữa đâu?"

Bà Trần sửa sang lại đồ vật không thể không nói cái thằng con Tiểu Lục này là đứa hiểu rõ tính tình của bà nhất, nên toàn mua đồ đúng ý của bà.

Trần Thanh Phong vội đáp: "Từ đây đến đó hơn tám trăm cây số đó mẹ. Mẹ nghĩ gần lắm à?"

Trần Thanh Phong cũng không thèm để ý tới thái độ của mọi người làm gì, lúc này anh bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thật ra lần ra ngoài này, con thấy những gì lần trước cha nói rất đúng ạ. Con thấy ở phương nam thu hoạch lương thực quả thật không được tốt lắm."

Kế toán Trần đột nhiên nói: "Coi như con mua đồ cho vợ con cũng là hợp lý, dù sao cũng nhờ có con bé mà nhà chúng ta mới có thể làm ra xà phòng." Kế toán Trần vừa nói xong mấy cô con dâu trong nhà mới sực nhớ ra, lúc này vẻ mặt của họ mới bình thường lại.

Ngoại trừ Tô Tiểu Mạch, mấy cô con dâu nhà họ Trần đều nhìn vào xấp vải của Khương Điềm Điềm bằng ánh mắt cực kì ghen ghét! Đều là người một nhà sao tên nhóc Tiểu Lục đó lại biết yêu thương vợ nhiều như vậy cơ chứ!

Trần Thanh Phong lập tức nói: "Thật ra lúc đó mua quần áo xong còn dư mười lăm đồng nên con cho Tiểu Lý mượn để mua đồ rồi. Ha ha.

Trần Thanh Phong đắc ý nói: "Cái này là thảm lông con mua được, ở đây không thể nào mua được đâu!"

Bà Trần chưa nhìn thấy đồ vật lạ như thế này, cũng nói: "Tính ra con cũng có mắt nhìn đấy!"

Trần Thanh Phong đáp: "Con mua hai cái, cho mẹ một cái, chị một cái."

"Mẹ yên tâm đi, đây là con cho mượn đợi đến lúc người ta trả cho con thì con sẽ đưa lại cho mẹ ba mươi đồng." Vừa nói anh vừa rút trong túi ra một tờ giấy đưa cho Bà Trần rồi nói tiếp: "Lần này ra ngoài mua những gì con đều ghi hết lại."

Bà Trần nhìn kỹ lại cũng công nhận mấy thứ này rất tốt.

Trần Thanh Phong lắc đầu nói: "Chị ấy phải hai ba tháng mới lên đó để mua đồ một lần. Mà đến Cung Tiêu Xã cũng không phải chị ấy tự mình đi mua nữa, để người ta mua giùm thì giá tiền nó phải khác rồi. Chưa nói giá con mua là giá rẻ rồi, đợi tới lúc chị ấy mua thì giá sao rẻ được như con mà chất lượng cũng không tốt bằng nữa."

Bà Trần nói: "Chị của con ở Cung Tiêu Xã cũng có thể mua được mấy thứ này mà."

Vừa nghe Trần Thanh Phong nói như vậy, kế toán Trần cũng nghiêm túc lại rất nhiều.

"Cha, mẹ giờ con cũng mệt mỏi rồi con về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Trần Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm đi về phòng, Khương Điềm Điềm ôm xấp vải vui vẻ cùng chồng trở về phòng.

Vừa vào phòng, Trần Thanh Phong đã đem mấy túi đồ cất vào trong góc.

Khương Điềm Điềm: "..." Cô cất giọng nhỏ xíu giống như đang ăn trộm nói với chồng: "Anh sợ cha mẹ nhìn thấy mấy cái này hả?"

Trần Thanh Phong đáp: "Cha mẹ có thấy thì anh cũng sẽ nói là người ta nhờ mua giúp nên anh để tạm ở phòng mình, dù sao anh cũng không thiếu lý do để nói đâu, em yên tâm!"

Anh thấp giọng nói tiếp: "Đây là sáu sấp vải sợi tổng hợp để may áo nam, còn có bảy xấp vải sợi tổng hợp này để may áo nữ. Cái này là của chị năm hùn tiền với chúng ta để mua. Nên anh đợi đến lúc chị năm qua nhờ chị ấy đem đi bán."

Anh lại tiếp tục nói: "Đây là anh nhờ người mua giúp bánh bích quy ở trên Thượng Hải bán, ngoài ra còn có mấy loại bánh nữa rất là quý đấy. Em cứ để đó ăn từ từ đi, cái này anh mua chủ yếu là cho em ăn vặt đó. Ngoài ra anh cũng có mua kem chống nắng bảo vệ da Tạ Phức Xuân cho em này. Tại anh thấy kem chống nắng của em cũng không còn bao nhiêu nữa."

Khương Điềm Điềm cực kỳ hạnh phúc, cô chạy lại hôn lên mặt Trần Thanh Phong một cái rồi nói: "Anh đối xử với em thật là tốt, em thích anh nhất đó nha!"

Trần Thanh Phong vừa tiễn chị mình đi liền trurc tiếp kéo tay Khương Điềm Điềm đi về phía giường, Khương Điềm Điềm vội nói: "Ây da, anh cũng thật xấu xa nha!"

"Ngày mai chị phải vào huyện bán xà phòng nên thuận tiện đem mấy cái này đi bán luôn." Tô Tiểu Mạch bình tĩnh nói.

Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm: "..."

Nói xong cô cũng trực tiếp lấy mấy xấp vải sửa sang lại rồi xách đi!

Trần Thanh Phong đi thẳng vào vấn đề nói một lèo những gì anh nghĩ ra. Anh còn phải tranh thủ thời gian đi "Ngủ" với vợ của anh đây này. Dù sao đây cũng là việc nhỏ thôi, thà nói sớm để biết đường tính. Tô Tiểu Mạch dù sao cũng là người làm việc quyết đoán nên cô đáp: "Được! Cứ vậy đi!"

"Tiền của chúng ta đều ở đây đấy, giờ đem bán thì mấy xấp vải cho nam bán được mười tám đồng còn vải cho nữ thì bán được mười lăm đồng. Nếu chị không cần phiếu thì chúng ta vô trong huyện bán, bán vải cho nam thì hai mươi bảy còn vải cho nữ thì hai mươi lăm. Tuy rằng chị bỏ ra một trăm. Nhưng mà theo lý thuyết chị phải cho em mười đồng để làm chân chạy việc mua đồ cho chị. Nên giờ tiền của em mua đống này em không tính, coi như em chịu trách nhiệm mua, chị chịu trách nhiệm bán! Thì bây giờ mình dựa trên tỉ lệ đầu tư thì em sẽ lấy bốn phần chị lấy sáu phần. Chị thấy sao?"

Khương Điềm Điềm cười khanh khách, cười đủ rồi cô mới đột nhiên nói: "Hình như có gì đó không đúng, tiền này hình như nhiều hơn những gì nãy giờ anh nói thì phải?"

Trần Thanh Phong đáp: "Anh mượn của Tiểu Lý mười lăm đồng tiền, nhưng mà lúc nãy anh đến chỗ anh rể mượn xe đạp, có mượn tiền anh ấy trả lại cho Tiểu Lý rồi! Đợi đến lúc chúng ta bán mấy xấp vải sợi tổng hợp này đi, sẽ có tiền rồi đem trả lại cho anh rể."

Khương Điềm Điềm nghĩ tới anh rể liền cảm thấy đồng cảm cho anh ấy. Quỹ đen khó khăn lắm mới có một chút, vợ mình còn chưa phát hiện ra, vậy mà cuối cùng lại bị cậu em vợ của mình cướp lấy.

"Anh cũng thật là..."

Trần Thanh Phong đáp: "Anh đây không phải là đang vì gia đình nhỏ của chúng ta mà suy nghĩ sao?"

Khương Điềm Điềm cười nói: "Anh đó."

Hai người nói chuyện với nhau, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ra nhìn thấy mới biết là Tô Tiểu Mạch đã trở lại.

Khương Điềm Điềm chạy nhanh lại đứng bên cạnh cửa, lấm la lấm lét nói: "Này chị năm, chị mau lại đây!"

Tô Tiểu Mạch cũng không cảm thấy khó hiểu với biểu cảm của cô, trực tiếp đi qua chỗ cô. Quả nhiên vừa bước vào trong đó nhìn thấy một đống quần áo và vải. Cô liền biết là chú em này đã giấu giếm mọi người đem về phòng rồi.

Trần Thanh Phong bật cười nhéo nhẹ vào mũi cô nói: "Anh thật sự nhớ em." Ngửi được mùi hương trên cơ thể của cô càng khiến anh nhớ cô hơn.

Cô nói: "Mấy món đồ ăn vặt của em, em ăn mấy hôm nay cũng sắp hết rồi, may mà anh về kịp."

Anh luôn mang cho cô cảm giác như thế này, khiến cô cảm thấy mọi thứ thật là tốt đẹp!

Khương Điềm Điềm gật đầu đồng ý, cô nhanh chân đem hết mấy món đồ đó bỏ vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.

Anh nói: "Anh thấy em không thích ăn đường khối, nên không có mua cái đó cho em, giờ em đem mấy cái này cất đi đừng để người ta thấy."

Trần Thanh Phong đắc ý cười: "Em là vợ của anh mà, không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai bây giờ?"

Cô duỗi tay ra nắm lấy tóc của anh nói: "Đợi một tí đã chúng ta phải rửa mặt nữa. Anh không rửa em không ngủ được."

Trần Thanh Phong la lối khóc lóc: "Anh mặc kệ, anh không cần rửa mặt, bây giờ anh cần phải đi ngủ."

Khương Điềm Điềm nói: "Nhanh lên đi! Rửa nhanh mà!" Cô cười đá anh một cái nói tiếp: "Anh mau đi rửa mặt đi." Trần Thanh Phong bày ra bộ mặt ủy khuất: "Cô vợ nhỏ của tôi ghét bỏ tôi."

Khương Điềm Điềm vênh mặt lên hai tay chống nạnh nói: "Em đúng là chê anh đó, nhanh mà đi rửa mặt đi."

Trần Thanh Phong vẫn ngồi một chỗ lải nhải: "Anh thật là đáng thương quá đi!"

Khương Điềm Điềm cười mỗi lúc một nhiều, nhìn cô không hề giống như mấy hôm trước suốt ngày buồn rầu, ủ rũ cô cất giọng nói: "Anh còn phải nấu nước cho em nữa, mấy hôm trước không có anh em đều phải tự làm đến khuya luôn."

Trần Thanh Phong đáp: "Vợ của tôi thật là đáng thương quá đi!"

Khương Điềm Điềm: "Hừ hừ." Trần Thanh Phong bật cười: "Em là heo hay gì mà hừ hur?"

Khương Điềm Điềm vội đáp: "Anh dám nói em là heo? Em phải cho anh biết tay mới được!"

Hai người lập tức lao vào nhau lăn qua lộn lại."Anh mau đi rửa mặt cho em, anh bây giờ siêu cấp bẩn luôn ấy."

Trần Thanh Phong cười "ha ha", nhưng mà nhìn lại bản thân thì ngay cả anh còn không chấp nhận được độ dơ bẩn của bản thân mình nữa mà, anh bèn nói: "Mau lại đây nấu nước chung với anh nè!"

Khương Điềm Điềm gật gật đầu đáp: "Dạ! Để em tới giúp anh!"

Giọng nói của Khương Điềm Điềm trong veo vang lên ở nhà bếp, khiến cho bầu không khí trở nên ấm áp vô cùng, cô vội ôm bó củi đưa cho Trần Thanh Phong, cũng không quên cười giỡn với anh.

Bà Trần nằm trên giường thì thầm với chồng mình: "Đúng là người trẻ tuổi có khác, anh thấy không? Thằng bé Tiểu Lục vừa trở về là con bé đã vui vẻ trở lại rồi."

Kế toán Trần cười đáp: "Bà nói giống như chỉ có mình con bé vui vẻ mà bà cũng có khác gì con bé đâu!"

Bà Trần bĩu môi nói: "Hứ, tôi làm gì mà vui!" Kế toán Trần cười cười rồi cầm tay vợ mình, Bà Trần ngại ngùng nói: "Thôi mau đi ngủ đi!" Nói xong bà lại bắt đầu suy nghĩ rồi lại quay sang hỏi chồng: "Ngày mai chị dâu năm Trần vào trong huyện bán xà phòng, ông nghĩ con bé có thể bán được không?"

Kế toán Trần đáp: "Cứ để con bé thử một lần xem sao! Chúng ta cũng không có trực tiếp bán thì thôi để bọn trẻ nó thử, bán được thì đổi lấy đồ ăn thôi.

Bà Trần gật gù: "Ông nói cũng đúng."

Kế toán Trần đôi khi hơi nghiêm khắc với mọi người, nhưng mà với ông thì sao cũng được, miễn là cái gì có thể giúp no bụng thì cứ thử thôi, còn mấy thứ khác không quan trọng. Cũng bởi vì trải qua cơn đói nên ông hiểu được cảm giác lúc không có đồ ăn nó như thế nào.

Đêm qua hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thức khuya chiến đấu, nên sáng nay cả hai đều dậy rất trễ.

Có điều do Trần Thanh Phong đi xa nhà hôm qua mới về thành ra cũng còn mệt mỏi, nên sáng nay anh ngủ như heo không biết trời trăng mây gió gì.

Cô nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Phong sau đó lại xoa xoa đầu của mình, mới vươn mình ngồi dậy. Ánh mặt trời xuyên qua mành trúc, chui vào bên trong giường của hai người, xem ra bọn họ đã ngủ quá lâu rồi.

Khương Điềm Điềm tới bây giờ mới phản ứng lại, cô vội kêu Trần Thanh Phong thức dậy, sau đó cô mới mang giày, mặc quần áo mới chuẩn bị ra ngoài.

Tối qua hai người lăn qua lộn lại cô mệt quá ngủ lúc nào cũng không hay, nhưng mà Trần Thanh Phong vẫn kiên nhẫn giúp cô đem quần áo đi giặt sạch. Quần áo mới giặt xong mang mùi vị xà phòng rất là thơm.

Khương Điềm Điềm có một nguyên tắc chỉ cần cô có quần áo mới thì cô nhất định phải mặc cho bằng được!

Có quần áo mới mà không mặc chả khác nào không tôn trọng nó! Cho nên cô không hề do dự mà mặc quần áo mới lên. Tuy rằng nó chỉ là loại vải không mấy đẹp như ở thời đại của cô, nhưng ở thập niên sáu mươi này thì đây đã là rất tốt rồi.

Thay quần áo xong Khương Điềm Điềm mới cảm giác được có ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm, cô quay lưng lại bất ngờ nhìn thấy Trần Thanh Phong.

Không biết anh đã dậy từ lúc nào, cũng không hề lên tiếng mà chỉ nằm đó chăm chú nhìn cô không chớp mắt, đã vậy còn nhoẻn miệng cười.

Khương Điềm Điềm đỏ mặt nói: "Anh nhìn cái gì mà nhìn?"

Trần Thanh Phong thản nhiên đáp: "Em là vợ của anh, anh nhìn vợ của anh nhiều một chút có làm sao?"

Anh nhìn Khương Điềm Điềm một lượt từ trên xuống dưới sau đó nghiêm túc nói: "Em mặc đồ này lên nhìn rất đẹp."

Sau đó không biết bản thân Trần Thanh Phong nghĩ gì lại bày ra bộ mặt buồn rầu nói: "Đáng lẽ ra anh nên mua cho em một cái váy dài, chứ cái này mặc với quần nhìn nó không hợp."

Trần Thanh Phong vốn là người lớn lên và sinh sống ở nông thôn, anh chưa bao giờ nhìn thấy các cô gái trang điểm lên sẽ trông như thế nào. Mà cho dù có trang điểm thì Trần Thanh Phong cũng không để ý.

Có điều lần này anh đi ra ngoài, đến Thượng Hải nhìn thấy mọi người ở đó có rất nhiều người mặc áo sơ mi làm bằng sợi vải tổng hợp còn phối với váy dài đeo túi xách.

Trần Thanh Phong không hiểu những cái đó là như thế nào, nhưng suy nghĩ lâu anh cũng đoán ra được, có lẽ người thành thị ăn mặc như vậy thì mới được xem là thời thượng.

Trần Thanh Phong chưa bao giờ cảm thấy bản thân phải chạy theo xu thế nhưng lại hy vọng những gì người khác có thì vợ mình cũng nên có.

"Anh thật ngu ngốc quá đi, chỉ lo nghĩ tới việc mua quần áo vậy mà lại quên mua váy." Trần Thanh Phong cảm thấy có lỗi với Khương Điềm Điềm rất nhiều, anh không ngừng tự trách bản thân mình.

Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng lúc này của Trần Thanh Phong liền nghĩ, cái tên đàn ông này ăn ngon cũng không dám ăn phải nhịn đói đến khi về nhà. Vậy mà còn nghĩ đến chuyện có lỗi khi quên mua váy cho cô, trong lòng không khỏi cảm động, Khương Điềm Điềm không nói gì cả chỉ lẳng lặng đi đến gần hôn anh một cái.

Trần Thanh Phong đôi mắt trợn to, ngay sau đó khuôn mặt anh mang theo ý cười nói: "Như vậy là em thích anh đó nha!"

Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "So với việc mua váy thì em càng hy vọng anh không bị đói." Nói rồi cô ôm anh nũng nịu nói: "Anh gầy đi rất nhiều rồi!"

Trần Thanh Phong ra ngoài một chuyến đã gầy như thế này rồi, Khương Điềm Điềm cô phải bồi bổ lại cho anh mới được. Cô ở nhà còn có rất nhiều trứng gà chưa ăn đây này.

Khương Điềm Điềm cũng không nói nhiều, ôm anh một lúc lâu, cô liền đứng lên rót một chén nước trứng gà được hầm cách thủy đưa cho Trần Thanh Phong.

Sở dĩ cô có nhiều trứng gà như vậy, cũng bởi vì ngày nào mẹ chồng cô cũng lén mang cho cô một quả, chưa ăn hết quả này đã sớm có quả khác.

Khương Điềm Điềm còn không quên làm nũng với anh nói: "Anh thấy em đối xử với anh tốt không?"

Trần Thanh Phong lười biếng dựa trên giường đất, nói: "Chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt à?"

Anh duỗi tay cầm lấy chén nước trên tay Khương Điềm Điềm, Trần Thanh Phong thấp giọng nói: "Chúng ta cùng nhau uống."

Khương Điềm Điềm có chút do dự đáp: "Em..."

Trần Thanh Phong quả quyết nói: "Anh mặc kệ, bây giờ anh uống một ngụm em uống một ngụm." Khương Điềm Điềm bật cười, cúi đầu uống một ngụm rồi nói: "Trong nhà không có đường đỏ."

Trần Thanh Phong đáp: "Như vậy cũng không sao, hương vị cũng rất ngon."

Anh cười nói tiếp: "Anh đi một chuyến này trở về, xem ra em tích trữ được rất nhiều đồ ăn."

Khương Điềm Điềm cảm thấy đúng lý hợp tình nên gật đầu đáp: "Bởi vì quá nhớ anh nên ăn không ngon, thành ra chỉ có thể ăn đồ ăn vặt thôi."

Trần Thanh Phong: . Vậy sao? Ăn cơm không ngon nên chỉ có thể ăn đồ ăn vặt à?"

Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Đồ ăn vặt đương nhiên không thể nào giống cơm được rồi!"

Trần Thanh Phong bật cười: "Được rồi, em nói gì thì nó là vậy đi."

Hai người cứ thế lại ngồi cùng nhau, mỗi người uống một ngụm lại một ngụm.

Vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy Trần Hồng đang đến.

Khương Điềm Điềm ngạc nhiên chào hỏi: "Em chào chị, mới sáng sớm sao chị lại đến đây rồi ạ?"

Lúc đầu cô ấy tưởng em trai mình sẽ dừng lại ở trong trấn để bỏ đồ xuống, ai ngờ anh đã trực tiếp chạy thẳng về nhà! Mà bản thân Trần Hồng cũng sốt ruột, không biết anh đã mua những đồ vật gì về, nên mới sáng sớm đã đi qua đây nhìn xem một chút.

Tầm mắt Trần Hồng dừng lại trên bộ đồ được làm bằng sợi vải tổng hợp có ánh lên màu vàng của Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm thấy Trần Hồng nhìn vào bộ đồ của cô chằm chằm như vậy cũng cực kì vui vẻ.

Trần Hồng không kìm được tò mò liền vội vàng nói: "Chị vào xem đồ của Tiểu Lục mua là gì đây."

Bà Trần lúc này cũng nghe thấy giọng nói của con gái nên đi đến: "Hồng à? Mới giờ này con đã đến rồi?"

Trần Hồng gật đầu đáp: "Con còn tiếc sao tối qua không qua đây luôn ấy chứ, mẹ đi với con xem Tiểu Lục mua cái gì về."

gi Hai người đi vào phòng, Khương Điềm Điềm thấy vậy cũng đi vào theo, Trần Thanh Phong bây giờ cũng đã gọn gàng, sạch sẽ cũng như khôi phục lại dáng vẻ Thanh Phong ngày thường rồi, chứ không lôi thôi giống như ăn xin vào tối hôm qua.

Trần Thanh Phong nghe thấy tiếng động, liền mở miệng hỏi: "Chị cả tới à?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Chúng ta hôm nay thức dậy trễ chứ mọi người đã dậy bắt đầu làm việc hết rồi."

Trần Thanh Phong nghe Khương Điềm Điềm nói vậy cảm thấy không sao cả, anh mỉm cười nói: "Anh nghỉ ngơi một ngày cũng là bình thường mà. Anh rời nhà ra ngoài lâu như vậy mọi người đều thông cảm, nên không sao đâu."

Khương Điềm Điềm bĩu môi, có điều cô như nghĩ đến cái gì, sau đó lại sờ soạng mặt của Trần Thanh Phong rồi nói: "Mắt anh đều có quầng thâm đây này!"

Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Mấy ngày này anh ngủ không có ngon, đã vậy còn đem theo nhiều đồ vật về nữa. Nên ở trên xe lửa anh không dám ngủ, vì sợ sẽ mất đồ, trên đó trộm cắp nhiều lắm, may mà có vài lần anh phát hiện kịp chứ không là bị người ta trộm đồ của mình rồi."

Khương Điềm Điềm mấp máy miệng nhỏ, không biết nói gì hơn. Tuy rằng nghe Trần Thanh Phong nói qua loa đơn giản nhưng mà bản thân cô vẫn cảm giác được anh đã trải qua rất nhiều khó khăn trong đó rồi.

Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: "Về sau chúng ta không cần phải ra ngoài làm việc này nữa."

Trần Thanh Phong cười nói: "Nếu có cơ hội, anh vẫn muốn tiếp tục đi một chuyến. Chủ yếu là ra ngoài kiếm tiền. Mà cho dù không đến đó kiếm tiền thì vẫn có thể mua được một số đồ vật mà ở đây không có. Thời buổi này nhiều khi vật dụng, thức ăn nhiều khi còn đáng giá hơn tiền nữa."

Khương Điềm Điềm nhíu chân mày, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh đi như vậy em rất lo lắng cho anh." Trần Thanh Phong vuốt tóc cô khẽ nói: "Không có sao cả, anh là đàn ông mấy chuyện này không là gì cả, đi như vậy kiếm được ít tiền thì em mới có thể sống tốt hơn một chút chứ!"

Không biết nghĩ gì Trần Thanh Phong đột nhiên bật cười, nói tiếp: "Cũng không biết đến bao giờ mới được đi nữa ấy chứ. Đừng nói đến việc Tiểu Lý nếu muốn đến đó mua đồ thêm một lần nữa thì cũng chưa chắc yêu cầu anh đi cùng, nên không biết cơ hội tiếp theo sẽ là bao lâu, hoặc có thể sẽ không có cơ hội luôn ấy chứ."

Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Bên ngoài bây giờ rất lộn xộn, em tình nguyện sinh hoạt cực khổ một chút mà chúng ta an toàn, em không muốn anh phải ra ngoài rồi gặp nguy hiểm đâu."

Trần Thanh Phong cúi đầu áp trán của anh lên trán của cô thấp giọng nói: "Sao em lại tốt đến như vậy chứ?"

Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Bởi vì em thích anh, em là vợ của anh mà."

Hai người cứ nói qua nói lại ôm ấp nhau các kiểu cả một buổi mới chịu bước ra khỏi cửa.

"Đi, chúng ta đi tìm đồ ăn."

Hai người uống một chén trứng gà hầm cách thủy khẳng định là không no. Trở lại nhà chính, Trần Thanh Phong nhìn thấy một nồi bánh bột ngô đang được đặt trên bàn. Anh cùng Khương Điềm Điền mỗi người lấy một cái ngồi ăn.

Trần Hồng từ trong phòng đi ra ánh mắt tỏa sáng, vui vẻ nói: "Cái thằng nhóc này, không ngờ em đi ra ngoài cũng giỏi đấy chứ."

Cô ấy dùng sức vỗ vai em trai mình, Trần Hồng vô cùng thích màu hồng của sợi vải tổng hợp, hơn nữa bình thường cô ấy cũng hay tìm mua. Chưa nói đến vải màu hồng đẹp như thế nào, đến cả vải màu trắng đơn giản cũng đẹp đến nao lòng. Mà mấy loại này bình thường bọn họ có đến Cung Tiêu Xã mua thì cũng chưa chắc đã mua được.

Ai mà không biết, loại vải sợi tổng hợp này bây giờ muốn mua được thì ít nhất cũng phải vào tận thành phố, bởi vì người ta đã ngừng bán nó ở huyện rồi thì nói gì đến trấn.

Trần Hồng tự nhận bản thân mình không giống những người khác, bởi vì đã xài qua đồ tốt nên hiểu cảm giác xài đồ giá trị nó thích thú như thế nào. Bây giờ, khi nhìn thấy được đồ vật quý giá anh mua về thì không giấu nổi sự vui vẻ.

Sợi vải tổng hợp màu hồng này rất khó có được, đã vậy còn có thảm lông mềm mượt, rồi còn có mấy phiếu dùng để mua sắm đồ vật hiếm, cái nào cái nấy đều là những thức vô cùng giá trị ai cũng khao khát có được.

Trần Thanh Phong bị sặc liên tục ho khan: "Khụ khụ! Ai da... chị của tôi ơi, tay chị chả khác nào Thiết Sa Chưởng luôn, có thể nhẹ tay với người em trai này một chút được không?"

Trần Hồng cười đáp: "Em đừng có mà giả vờ yếu đuối, sức em như trâu chị đây biết thừa rồi nhé!" Trần Thanh Phong buồn rầu đáp: "Thật không biết chị có phải là chị ruột của em không nữa." Trần Hồng ngắt lời anh, vội nói: "Vụ Hoài Quốc Cựu là như thế nào? Em kể lại cho chị một chút xem."

Trần Thanh Phong nghe chị mình hỏi cũng nói: "Chuyện là lần đi này, gặp được một người có kinh nghiệm buôn bán lâu năm. Nói cho em biết tất cả các loại hàng đó đều là hàng mới nhưng nhiều khi sản xuất gặp một số lỗi nhỏ. Nên khi mua hàng mình sẽ không được chọn lựa đâu. Nhưng chắc chắn lỗi cũng không quá nhiều, được lợi ở chỗ là được mua với giá rẻ. Em cũng nhờ lúc lên xe lửa gặp được người đó rồi ngồi nói chuyện một hồi mới được nghe kể lại rồi hướng dẫn chút ít. Vì anh ta là người địa phương rành về việc đó mới kể cho em biết chứ không phải ai cũng biết."

Trần Hồng ánh mắt ánh lên tia hâm mộ, lại nói tiếp: "Không ngờ ở Thượng Hải lại có loại chuyện tốt như vậy, mà còn gặp được người tốt như thế nữa."

Trần Thanh Phong vội nói: "Không có đâu, cái này là do em miệng lưỡi tốt, ngồi nói chuyện với anh ta cả buổi khai thác nhiều vấn đề anh ta mới nói cho, chứ không phải ai anh ta cũng nói cho nghe đâu!"

Còn có mấy lời mà Trần Thanh Phong chưa nói.

Anh mua được nhiều xấp sợi vải tổng hợp như vậy thật ra lúc đó người bán cũng hơi chần chừ không muốn bán.

Nếu không phải lúc đó anh lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, rồi nói ra mấy lời dễ nghe, còn làm bộ bản thân là người nhà quê khó lắm mới lên được tới đây nên phải mua được mấy món đồ này cho họ hàng thân thích của anh mở mang tầm mắt. Thái độ muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu, rồi còn nịnh nọt hết lời thì chắc chắn không thể nào mua được nhiều xấp vải như vậy.

Mấy cái đồ này anh còn không dám để cho Tiểu Lý nhìn thấy hay biết anh mua được nhiều như vậy.

"Em cũng không biết lúc em đi rồi chị suy nghĩ một hồi lại cảm thấy hối hận! Chị nghe nói mẹ cho em một trăm đồng tiền để mua đồ mang về chị cực kì lo lắng. Dù sao trong người em cầm theo hai trăm đồng tiền mua được biết bao nhiêu là đồ. Mà hiện tại bên ngoài đang rối loạn như vậy, chị sợ trên đường đi gặp phải chuyện gì người ta lại nghĩ em buôn bán trái phép! Mặc dù biết bản thân chúng ta không làm như vậy nhưng mà chị vẫn cảm thấy sợ."

Trần Hồng ngồi ở băng ghế cùng em trai tâm sự một ít chuyện.

Khương Điềm Điềm giật giật lỗ tai nhỏ của mình ráng nghe hai người nói gì, không sót chữ nào mà đầu thì cúi thấp để ăn bánh bột ngô. Mà trong lòng cô lại suy nghĩ hết chuyện này tới chuyện kia.

Cô nghĩ chị cả nghĩ sai rồi, chồng cô quả thật có lấy đồ về buôn bán đấy!

Trần Thanh Phong ánh mắt chân thành tha thiết nhìn chị của mình nói: "Chị cứ yên tâm em xử lý mọi chuyện được mà, không đến mức như chị nói đâu!"

Anh mỉm cười nói tiếp: "Không phải là không có việc gì rồi sao."

Trần Hồng liếc nhìn Trần Thanh Phong một cái thật sâu nói: "Chị hiểu rõ em là người như thế nào mà, chỉ là lúc đó lo lắng thôi."

Cô ấy suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Chị cũng không có nói chuyện này cho mẹ biết, thật ra lần này em về nhà họ Lý cũng có gửi cho em một ít tiền."

Trần Thanh Phong lập tức chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm nói: "Chị đúng là chị ruột của em, đúng là người chị tốt nhất trần đời."

Trần Hồng trừng to mắt nhìn anh nói: "Em đó làm gì thì làm cũng cẩn thận một chút cho chị." Trần Thanh Phong vui vẻ đáp: "Việc này em biết mà." י, Trần Hồng nói xong cũng sửa soạn lại đồ vật, cô ấy không thể ở lại lâu hơn nên sắp xếp mọi thứ xong xuôi cũng đem để hết lên xe đạp rồi ra về.

Buổi tối hôm đó, Tô Tiểu Mạch cũng trở về đem tiền chia cho Trần Thanh Phong: "Đây là bốn phần của em, mấy cái này khá là có giá, người ta mua cũng nhiều nên chị tăng giá bán chứ không bán giá lúc đầu chúng ta tính, của em được bốn phần là một trăm bốn mươi lăm đồng."

Trần Thanh Phong rút ra ba mươi đồng, mười lăm đồng là đưa cho cha mẹ của anh, còn mươi lăm đồng là trả lại cho anh rể của anh. Vậy tính ra anh còn dư lại một trăm mười lăm đồng.

Trần Thanh Phong cũng không biết giữ tiền lại làm gì? Anh liền đem tiền đưa hết cho Khương Điềm Điềm!

Khương Điềm Điềm: "..."

Cầm số tiền trên tay, trong đầu cô chỉ lóe lên việc chồng cô buôn bán cắt cổ. Lúc Trần Thanh Phong ra ngoài cô đưa cho anh năm mười đồng tiền. À không, đúng ra là bốn mươi tám đồng! Mà bây giờ buôn bán một chuyến vậy mà cô thu về được gấp đôi.

Mà không chỉ là gấp đôi không đâu, cô còn có quần áo mới và đồ ăn ngon nữa chứ! Suy nghĩ kỹ thì lần này đúng là lời to rồi.

Tô Tiểu Mạch sau khi phân chia xong tiền bạc với Trần Thanh Phong thì lại đi qua chỗ của Bà Trần báo cáo.

Lần này cô ấy đem một trăm cục xà phòng, số xà phòng này là họ tích góp trong khoảng thời gian này mà có.

Tô Tiểu Mạch bán đồng giá với Cung Tiêu Xã cũng không cần phiếu mới mua được, vừa mở hàng còn chưa kịp làm gì đã bị một nhóm mấy bà cô vây quanh mua.

"Mẹ đây là bốn mươi đồng tiền con gửi mẹ."

Trừ hết các loại phí thì còn lại ba mươi đồng, Bà Trần rút ra năm đồng tiền đưa cho Tô Tiểu Mạch, bà nói: "Tiểu Mạch, con cầm lấy đi."

Tô Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn về phía mẹ chồng của mình, Bà Trần tiếp tục nói: "Con không quan tâm nguy hiểm đi bán đồ như vậy, con xứng đáng nhận lấy!"

Kỳ thật, Bà Trần cũng rất là tiếc nhưng dù sao đây cũng là ý của chồng bà, ông ấy bảo để cho con dâu làm việc mà không chăm sóc con dâu thì như vậy là không được. Dù sao thì năm đồng cũng không có nhiều, dù bà có hơi tiếc nhưng vẫn phải cho thôi.

Tô Tiểu Mạch nhìn thấy biểu cảm tiếc của của mẹ chồng mình, cô nói: "Con không cần đâu!"

Bà Trần cũng rất kiên trì nói: "Con cầm đi, cha và mẹ cũng đã bàn bạc với nhau rồi nên con cứ việc cầm lấy."

Tô Tiểu Mạch suy nghĩ một hồi đưa tay ra lấy: "Mẹ nói vậy thì con sẽ lấy."

Bà Trần đau buồn nhìn tiền của bà nằm trên tay Tô Tiểu Mạch, bà cố nhìn đi chỗ khác nhưng miệng vẫn nói: "Con cất đi!"

Sau đó Bà Trần nhanh chóng đẩy Tô Tiểu Mạch ra cửa: "Được rồi con đi về phòng của con đi."

Tô Tiểu Mạch bị đẩy ra khỏi cửa liền nghe thấy bên trong có âm thanh, hình như là mẹ chồng cô đang mở tủ ra cất tiền.

Tô Tiểu Mạch: "..."

Trần Thanh Phong buổi tối mới trở về, ban ngày cũng chưa bắt đầu làm việc, nhưng người trong thôn cũng không biết anh đã trở về.

Khương Điềm Điềm cũng chưa làm việc, mọi người trong nhà cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì mọi người cũng không có để ý đến Khương Điềm Điềm quá nhiều làm gì.

Chính là!

Chính là... chính là!

Sang ngày hôm sau, Khương Điềm Điềm liền tạo cho mọi người một bất ngờ. Cô không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện đã thấy mặc trên người bộ quần áo tuyệt đẹp.

Từ trên xuống dưới một bộ đồ màu vàng nhạt phối với áo sơ mi màu trắng sáng nhìn như hạc giữa bầy gà. Nhìn cô quả thật giống như một ngọn cờ bay trong gió.

Trần Thanh Phong vừa trở về, Khương Điềm Điềm liền mặc quần áo mới, không cần nhiều lời ai cũng biết được quần áo này là do ai mua rồi. Càng nghĩ càng làm cho người ghen ghét thêm.

Không hiểu sao rõ ràng đều là cưới chồng giống nhau, tại sao cô lại được đối xử tốt như vậy cơ chứ?

Lúc đầu thấy cô gả cho Trần Thanh Phong cứ nghĩ là gả cho người không đáng tin cậy, cô tìm sai đối tượng vậy mà bây giờ nhìn lại cô lại là người tốt nhất, thật khiến người ta ghen tỵ.

Đương nhiên, cũng có một số người hỏi thăm có phải đó là đồ của cô mang theo hay không.

Chị dâu hai Trần nghe vậy liền nói: "Con bé cũng có phải đàn ông đâu. Làm sao mà đem được đồ gì."

Lại có người hỏi: "Nhà mấy người không phân chia ra sống à?"

Chị dâu ba Trần chỉ lắc đầu nói: "Tất cả đều là ý trời rồi, nên đừng hỏi tôi làm gì."

Tất cả mọi người: "..."

Có người chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục hỏi: "Sống chung như vậy không cảm thấy bất công à?"

Chị dâu tư Trần thẳng thắng đáp: "Có gì đâu mà bất công! Gia đình tôi vốn là như vậy rồi, số mỗi người mỗi khác thôi."

Còn có người cố tình châm ngòi nói: "Cô làm bao nhiêu tiền cũng phải nộp hết cho người trong nhà mà đúng không? Vậy mà Tiểu Lục lại lén xin tiền mua đồ cho vợ của mình."

Tô Tiểu Mạch bình tĩnh nói: "Tôi rất sẵn lòng mua cho con bé, mọi người trong nhà cũng rất sẵn lòng và vui vẻ. Cô không thích thì đó là việc của cô, chúng tôi không quan tâm!"

"..."

Tóm lại nếu có ai muốn châm ngòi cũng không có khả năng châm ngòi.

Mặc cho bên ngoài người ta có nói gì đi chăng nữa thì Khương Điềm Điềm cũng chẳng quan tâm.

Dù sao cô cũng đang bận khoe đồ, đây là Trần Thanh Phong mua quần áo mới cho cô, nên nếu cô không khoe sẽ cảm thấy có lỗi với anh lắm, nên dại gì mà không khoe cho người ta biết chứ.

"Này mau nhìn xem đóa hoa này có đẹp không? Nhìn nó có giống màu sắc của quần áo mà em đang mặc không này?" Khương Điềm Điềm mới sáng sớm đã ngắt mấy cây hoa cúc đem tới chuồng heo khoe với chị Vương.

Chị Vương: "..."

Biết là cô khoe rồi nhưng mà có cần phải khoe khoang nhiệt tình như vậy không chứ!

"Quần áo của em rất đẹp." Cô ấy cũng khen cực kỳ chân thành, vả lại cũng có chút tò mò nên quay sang hỏi: "Không biết quần áo này của em giá như thế nào vậy?"

Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Mười lăm đồng tiền đấy. Chồng em mua ở tận Thượng Hải lận."

Cô đi dạo qua một vòng rồi nói tiếp: "Cái này là do lúc anh Tiểu Phong đi xe lửa dừng ở Thượng Hải mua được. Mặc dù thời gian gấp rút mà hành lý cũng rất nhiều, nhưng mà anh ấy vẫn đặc biệt chạy xuống xe lửa mua quần áo cho em đấy. Không biết nói sao nữa, nhưng rõ ràng anh ấy thích em lắm nên mới chịu cực chịu khổ làm nhiều như vậy cho em!"

Khương Điềm Điềm đắc ý ngẩng cao đầu, kết hợp với khuôn mặt tươi cười nói.

Chị Vương một lần nữa lại cạn lời: "..."

Đại khái là Khương Điềm Điềm lại thổi phồng mọi thứ lên một chút: "Mà em kể cho chị biết nhé, mặc dù vậy nhưng anh Tiểu Phong vẫn có chút hối hận đấy!"

Chị Vương tò mò hỏi: "Hối hận việc gì?"

Khương Điềm Điềm cất giọng nói: "Anh ấy hối hận vì đã không mua váy cho em đấy! Anh ấy bảo quần áo mới đẹp thật, nhưng em mặc váy sẽ đẹp hơn nữa!"

Chị Vương cảm thán nói: "Hai đứa tình cảm thật là tốt quá đi."

"Đó là đương nhiên rồi ạ! Em nói cho chị cái này nè, chúng ta kết hôn nhất định phải tìm được một người mà mình thích, mình thích họ mà họ cũng thích mình.

Chị thấy chúng em sống với nhau, cuộc sống vợ chồng rất là hạnh phúc đúng không? Chị cũng thấy anh ấy mua cho em rất nhiều quần áo đẹp mà đúng không?"

Khương Điềm Điềm lại tiếp tục nói: "Anh Tiểu Phong mắt thẩm mỹ rất cao! Anh ấy cảm thấy Điềm Điềm của anh ấy trắng trẻo đáng yêu, mặc đồ màu vàng nhất định trông có vẻ nghịch ngợm và trong sáng. Và kết quả như chị thấy đấy, anh Tiểu Phong quả nhiên có mắt thẩm mỹ cao, em mặc bộ đồ này lên nhìn rất đẹp!"

Trong thôn này có rất nhiều cô vợ nghe tin Khương Điềm Điềm mặc một bộ đồ được làm bằng vải sợi tổng hợp màu vàng trông rất đẹp, nên họ cũng cực kỳ tò mò, nhịn không được đều chạy đến xem có đúng như người ta đồn hay không.

Nhưng mà không nghĩ tới lại gặp cô ở đây tự biên tự diễn.

"Sao mọi người lại ở đây hết vậy? Chuồng heo không phải là nơi mọi người muốn vào là vào đâu, hiện tại đang có dịch heo đấy, mọi người ở chỗ không hợp vệ sinh như chuồng heo thì nên cẩn thận đấy nhé." Khương Điềm Điềm thấy nhiều người đến như vậy liền cảm thấy một mình chị Vương không đủ để cô tự biên tự diễn, bèn quyết định tìm thêm người khác. Và bây giờ nhìn xem này, không phải đã có người tới rồi hay sao?

"Mọi người chờ tôi, tôi ra tới đây, tôi biết chắc chắn mọi người tới đây là để xem quần áo mới của tôi." Khương Điềm Điềm mặc bộ đồ này một ngày nhưng mà ở trong nhà mấy chị dâu chẳng ai thèm nghe cô khoe khoang, cho nên Khương Điềm Điềm vẫn chưa khoe đã thích nữa, giờ có nhóm người này đến, vừa đúng ý cô.

"Mau, mau, mau, mau tới đây chúng ta cùng nhau nói chuyện." Mọi người: "???"

"Đi... đi... đi... , tôi đang muốn lên trên núi hái cỏ heo đây này, không bằng mọi người cùng nhau đi chung, với sẵn tiện chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút."

Có câu nói kêu bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn, Khương Điềm Điềm cảm thấy lời nói này rất hợp lý.

Tuy rằng việc khoe quần áo mới của mình rất quan trọng, hay việc khoe anh Tiểu Phong của cô rất tốt với cô cũng rất là quan trọng. Nhưng cũng không thể nào quên việc bản thân cần phải làm việc nữa.

Khương Điềm Điềm nói: "Anh Tiểu Phong lần này đi phương nam có ghé qua Thượng Hải nữa đấy! Đó chính là Bến Thượng Hải trong truyền thuyết. Nghe nói những cô gái ở đó đều uốn tóc, mang giày da, mặc váy, hay quần áo đều là từ vải sợi tổng hợp, ... י Giọng nói của Khương Điềm Điềm, lại thêm thái độ của cô giống y như con sói già đang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ vậy.

Mặc dù vậy trên đời này chưa bao giờ thiếu cô bé quàng khăn đỏ dễ bị lừa gạt, thế nên có bao nhiêu con sói già cũng không đủ để dụ hết đâu.

"Thượng Hải to lắm à?"

"Đúng vậy Thượng Hải trước kia còn được xem là đô thị sầm uất nhất nước ta nữa đó."

Khương Điềm Điềm đưa tay vuốt nhẹ bộ quần áo của mình, cô chậm rãi nói: "Quần áo được làm bằng vải sợi tổng hợp của tôi này, ở công xã của chúng ta không có bán đâu. Nhưng mà ở đó lại có rất nhiều đấy!"

"Trời ơi."

Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Nói cho mọi người biết nhé ngoài màu vàng của tôi đang mặc ra còn có màu đỏ, màu hồng nữa đấy, chị cả ở bên kia đang giữ xấp vải màu đỏ, màu hồng đấy."

"Màu đỏ với cả màu hồng nữa sao?" Lại có người cực ki nhiên hô lên! ngac Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi đấy, mẹ chồng của tôi cũng có một xấp vải màu đỏ nữa đấy."

"Cái gì!"

"Bà Trần vậy mà không nói gì cho chúng tôi biết!"

Khương Điềm Điềm thầm nghĩ không phải là mẹ chồng cô không nói đâu, mà chẳng qua bà ấy chưa kịp nói thôi.

Ngày hôm qua Tô Tiểu Mạch đi ra ngoài bán xà phòng. Cô nghe bảo bán được rất tốt. mấy loại đồ này nghe nói ở trong thành đang rất cần nên bán rất đắt.

Cho nên Bà Trần làm gì có thời gian rảnh mà đi ra khỏi cửa chứ! Bà còn phải ở nhà làm xà phòng nữa mà. Đối với bà tiền ở trước mặt thì mấy thứ khác không còn quan trọng."Mẹ của tôi là người trầm ổn làm sao mà giống người trẻ tính tình nóng nảy như chúng ta được chứ." Cuối cùng, Khương Điềm Điềm và mọi người cũng đã đi đến đỉnh núi, cô tủm tìm cười nói rồi cũng bắt đầu làm việc.

יי "Bà Trần thật là may mắn quá đi." Một vài người ghen tỵ cất giọng nói. Quay qua nhìn thấy Khương Điềm Điềm lại càng ghen ghét.

"Vậy là mấy nàng dâu trong nhà cô cũng chỉ có một mình cô có thôi sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Đúng rồi, cô qua bên đó đem cỏ heo kéo qua đây cho tôi đi."

Bọn họ vừa nói chuyện với nhau vừa làm việc một người tò mò hỏi tiếp: "Một mình cô có mà mấy chị dâu trong nhà cô không ghen tỵ với cô à?"

Đến họ là người ngoài còn ghen tỵ chả lẽ mấy người kia lại không có? Họ còn lâu mới tin là mấy nàng dâu trong nhà không có ghen tỵ với cô.

"Tôi cũng không biết nữa! Mà tôi cũng không phải là họ làm sao tôi biết được họ nghĩ gì, cơ mà chắc là không có đâu! Dù sao tôi tốt như vậy, họ làm sao mà ghen tỵ với tôi được!"

Khương Điềm Điềm lại quay qua xem một chỗ khác cất giọng nói: "Cô đừng có đứng trơ ra như thế chứ! Mau qua bên kia kéo cỏ heo lại đây đi."

Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Anh Tiểu Phong còn nói với tôi, nếu lần sau anh ấy có ra ngoài nhất định sẽ mua váy cho tôi. Còn nếu là mùa đông không thể mặc váy thì anh ấy sẽ mua bao tay da hay đồ da phong cách kiểu tây cho tôi."

"Cô nói thật hay giả vậy?" Thật không ngờ tên Tiểu Lục trông ất ơ thế kia mà lại là người đàn ông tốt như Ο vậy.

Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Các cô có thể nghi ngờ những gì tôi nói, nhưng mà không thể nghi ngờ tấm lòng của anh Tiểu Phong của tôi đâu đấy. Các cô cũng thấy đó, tôi cũng không đòi anh ấy phải mua quần áo mới cho tôi, nhưng mà anh ấy vẫn tự mua đấy thôi! Lại nói là đàn ông phải đối xử tốt với vợ của mình! Chứ không sao chúng ta phải gả cho họ chứ? Nếu một người đàn ông mà không đối xử tốt với vợ của họ thì còn gì đáng mặt đàn ông nữa chứ! Này, cỏ bên kia có vẻ tốt, cô giúp tôi một tay với!"

Khương Điềm Điềm tiếp tục vừa làm vừa nói: "Thời buổi bây giờ phụ nữ rất là vất vả, vừa chăm sóc cho người lớn trong nhà lại phải chăm sóc cho con nhỏ. Đã thế còn phải nấu cơm, giặt quần áo rồi ra ngoài làm việc, cực kỳ mệt mỏi. Nếu chồng chúng ta không đối xử tốt với chúng ta thì chúng ta quả thật rất đáng thương đấy."

Bảy tám người phụ nữ tụm lại làm việc chung với Khương Điềm Điềm, nghe cô nói chuyện cảm thấy cô nói rất đúng.

Trong đó có một cô gái dù đã kết hôn rồi, nhưng trước đó có yêu thầm Trần Thanh Phong, nãy giờ nghe Điềm Điềm nói chuyện liền phản bác nói: "Cô cũng đâu có chăm sóc người lớn hay chăm sóc con nhỏ gì đâu! Nhà cô làm gì có con nhỏ cơ chứ!"

Khương Điềm Điềm lại bày ra bộ mặt thản nhiên nói: "Ai nói với cô tôi không chăm sóc người lớn vậy? Họ hiện tại còn trẻ, nhưng mà đợi thời gian họ già đi hoàn toàn không thể làm việc. Thì tôi phải chăm sóc họ rồi, bởi vì hiện tại cha mẹ tôi tuổi cũng không lớn căn bản là chưa cần tôi chăm sóc! Mẹ chồng tôi hiện tại vẫn còn làm việc rất nhanh nhẹn, mà quan trọng tôi nói không chỉ đơn giản là chăm sóc thân thể mà tôi muốn còn phải chăm lo cho tâm trạng cho họ nữa kìa! Những người cha mẹ của chúng ta nhiều khi quan tâm chúng ta chỉ mong muốn chúng ta quan tâm lại họ thôi! Mà tôi từ lúc được gả đến nhà chồng, lúc nào cũng vui vẻ. Tự nhiên cô cũng thấy nhà họ Trần cũng vui vẻ náo nhiệt hơn rồi đẩy! Cô rõ ràng nếu mỗi ngày không vui sớm muộn gì cũng sẽ đổ bệnh cho xem. Còn tôi và mẹ chồng tôi ngày nào cũng vui vẻ nên chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!"

"..."

Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Tôi bình thường ở nhà cũng không hề làm việc gì vất vả, tất cả đều là do anh Tiểu Phong làm giúp tôi, anh ấy thật sự rất tốt. Cho nên đàn ông mà đối xử với vợ mình không tốt chỉ có thể nói một câu thôi, tên đó là đàn ông tồi!"

"Cô... Cô... cô... ! Cô cũng gan quá đi, dám nói đàn ông như vậy!"

"Có gì đâu mà không dám nói, những gì tôi nói đều là sự thật. Các cô thử nghĩ đi! Chúng ta hết lòng hết dạ yêu thương chồng của mình, vì chồng mình mà trả giả, chỉ đơn giản vì một bộ quần áo hay một cái váy? Đương nhiên không phải rồi, chúng ta không phải vì yêu quý đồ vật mà đơn giản vì muốn chồng mình yêu thương mình, bày tỏ tình cảm với mình bằng cách tặng mình một vài món quà nhỏ thôi. Mà hai vợ chồng yêu thương nhau thì mới có thể sống với nhau lâu dài. Mà đã yêu thì không thể chỉ bằng lời nói được, phải có hành động kèm theo, nên tặng quà hay tặng hoa là thiết thực nhất rồi!"

Các cô gái nghe Khương Điềm Điềm nói một hồi, ai cũng gật gù công nhận cô nói là rất hợp lý!

Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Các cô cẩn thận suy nghĩ một chút xem những gì tôi nói có hợp lý hay không!"

Hình như những gì cô ấy nói hợp lý thật.

"Các cô nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thật vào."

Khương Điềm Điềm mỉm cười lại nghiêm túc nói tiếp: "Tình cảm là phải được bày tỏ ra bên ngoài mới đúng với bản chất của nó."

Tuy tất cả những người ở đây dù đã lớn tuổi. nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, cả đám đều xấu hổ đỏ mặt.

Cái loại tình cảm này thật làm cho người ta xấu hổ quá đi thôi. Khương Điềm Điềm nhìn thấy cái giỏ chứa cỏ của cô đã đầy rồi mà trên mặt đất còn có hai bó cỏ heo nữa, cảm thấy hôm nay cô thu hoạch như vầy đã đủ rồi.

Quả nhiên, những người này tuy rằng tám chuyện với cô, nhưng cũng không hề rảnh rỗi, cứ thuận tay là giúp cô thu hoạch cỏ heo thành ra mới được nhiều như vậy.

"Các cô cũng đừng có ở đây đỏ mặt nữa. Tôi nói này, chuyện tình cảm không chỉ đơn giản là đối với chồng của mình không thôi, mà còn đối với những người trong nhà nữa."

Khương Điềm Điềm chuẩn bị kết thúc ngày thu hoạch hôm nay của cô rồi, nên giờ phải thu gom mọi thứ lại thôi.

Mấy người phụ nữ nghe cô nói vậy cũng rơi vào suy nghĩ.

Nhóm phụ nữ bên này cứ nhắc mãi mấy người đàn ông bên kia, thành ra họ cứ hắt xì liên tục, hết người này tới người kia, một đám người đều buồn bực mà ngước lên nhìn ông trời, rõ ràng thời tiết vẫn còn rất tốt mà chưa gì mà họ lại có dấu hiệu cảm là sao?

Kỳ lạ ghê!

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận