Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 81

Chương 81Chương 81
Lại một năm nữa trôi qua.
Năm trước nhà của Khương Điềm Điềm khấm khá, ngoài bán buôn họ còn kinh doanh bất động sản, bọn họ tính toán thu mua rồi bán ra, vậy mà trong tay cũng dành dụm được tâm một vạn đồng tiền Tuy rằng năm trước người ta đồn nhau nuôi heo là nghề kiếm được nhiều tiên nhất, nhưng mà Khương Điểm Điềm cảm thấy cho dù làm bất kỳ nghề nào thì nhà của bọn họ vẫn giàu hơn.
Bọn họ tính hết lãi lợi nhuận các thứ thì xem ra cũng không cần bỏ ra nhiều mà thu vào lại gấp bội. Cho nên tính toán kỹ lưỡng thì một năm đó gia đình họ không chỉ thu vào một vạn mà đúng hơn là gần một vạn bốn ngàn đồng tiền.
Dù sao bọn họ còn bỏ tiền ra để mua một cửa hàng mới nữa mà.
Vừa khai trương cửa hàng đã đón rất nhiều khách đến quán của bọn họ ăn uống. Nhìn quanh mấy cửa hàng gần khu vực bọn họ thì cửa hàng của họ là cửa hàng khai trương trễ nhất. Nhưng cho dù là như vậy thì Trần Thanh Phong cũng không hê lo lắng.
Sáng sớm anh liền dọn một bếp lò to đặt ở trước cửa quán để bắt đầu nấu canh, mùi thịt từ nồi canh bay ra thơm ngào ngạt, mùi thơm bay xa tới nỗi cách quán ăn của bọn họ mấy trăm mét vẫn có thể ngửi thấy được hương vị ngọt ngào của thịt.
Người ta nói "Hương bay vạn dặm" cũng không hề quá lố.
Tiểu Thất bây giờ không cần đi nhà trẻ nữa mà cậu nhóc cũng không còn sợ lạnh, cu cậu dọn một băng ghế ra cửa ngôi, hai tay chống lấy cằm nhìn cha của mình làm đồ ăn.
Hương vị thơm ngon như vậy làm gì mà không có tác gì dụng cơ chứ. Quả nhiên có rất nhiêu người vì mùi hương này mà bị dẫn dụ tới quán của bọn họ! Đương nhiên cũng có mấy người "Hàng xóm" quanh đây. "Ông chủ nhỏ, cậu làm cái gì vậy? Mùi vị thơm quá đi mất!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Nhà tôi năm nay làm thêm một món kho cho quán!"
Anh ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt vui tươi hớn hở nói: "Nhà của anh không làm thêm món mới à?”
Tuy nói hai bên đều là đối thủ cạnh tranh. Nhưng mà tiền thì một người cũng không thể nào kiếm hết được, thành ra trước nay Trần Thanh Phong đều bày ra vẻ mặt vui tươi hớn hở, không xem ai là đối thủ của mình cả. Cũng bởi vì thái độ của anh lúc nào cũng tốt như vậy nên người khác cũng ngại phải bày ra bộ mặt như kẻ thù với anh.
"Quán ăn của chúng tôi bên đó vẫn như vậy thôi, dù sao quán cũng không có lớn mấy, làm nhiều món quá sợ lại bày vẽ rồi làm không kịp."
Mấy lời này là lời thật lòng của bọn họ, nói xong người đó cũng nhìn về phía Trân Thanh Phong đang vui vẻ làm đồ ăn, tròng mắt mở to không chớp một cái nào, bản thân chỉ hận không nhìn ra được nguyên liệu mà anh dùng để nấu món ăn là gì.
Trân Thanh Phong cũng không sợ cái gì cả, anh thản nhiên nói: "Thế bên anh có muốn qua chỗ của chúng tôi thử món mới của quán không? Đầu heo, thịt lỗ tai heo, móng heo, giò heo, thịt heo cái gì cũng có đủ, bảo đảm anh ăn rồi sẽ muốn ăn nữa cho mà xem." Người hàng xóm nghe thấy vậy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này bên anh bán giá như thế nào?"
Trân Thanh Phong lập tức báo giá: "Tất cả đêu đồng giá năm mao/500 gram thịt "500 gram năm mao tiền ư???" Người hàng xóm nghe vậy thì hoa mắt chóng mặt, hai mắt trừng to: "Giá đắt đến như vậy sao?"
Trân Thanh Phong gật đầu, anh cũng không giận khi người đó bày tỏ thái độ như vậy, anh vẫn để lộ nụ cười rồi nói tiếp: "Anh trai à, anh cũng biết hiện tại giá thịt heo cũng đã tám mao/một ký rồi, mà món của quán chúng tôi đây là đã chế biến thì tính ra năm mao/500 gram cũng đâu có mắc đâu! Anh nhìn đi, tôi làm món này tốn biết bao nhiêu là nguyên liệu đây này, bên trong còn có bí quyết gia truyền nữa, mà mấy cái này cái nào mà không cần tiền? Nên 500 gram năm mao đảm bảo xứng đáng với giá trị của nó. Không tin thì anh cứ nếm thử đi sẽ biết tôi không có lừa gạt gì ai cả.
“Nhưng mà còn móng heo, nó cũng đâu có bao nhiêu thịt đâu!"
Trân Thanh Phong lập tức đáp lại: "Nếu vậy thì anh chọn phần thịt heo thôi! Anh xem đi, ai làm kinh doanh buôn bán thì chắc chắn không phải là người ngốc rồi. Tôi dám để móng heo với thịt heo cùng một giá thì đương nhiên là có cái lý do của tôi rồi.
Những gì anh nói ra đúng là có chút hợp lý thật.
Người hàng xóm nghe vậy thì nói: "Vậy anh bán cho tôi một cái móng heo với một ký thịt heo đi.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì gật đầu đáp: "Được rồi! Đợi tôi một lát."
Anh vui tươi hớn hở nói tiếp: 'Móng heo này hết một ký, thêm một ký thịt heo, tổng cộng của anh hết 1 khối tiền.
Hàng xóm nghe xong thì nhe răng cười đau lòng không thôi, nhưng dù sao cũng muốn mua về ăn thử xem thế nào, nói không chừng còn có thể học được thì sao.
Hắn đau lòng đem móng héo với thịt heo chuẩn bị đi về nhà thì liên nhìn thấy con trai Tiểu Thất của Trân Thanh Phong nhìn mình với ánh mắt oán tránh, sau đó lại nhìn móng heo của hắn đang cầm trên tay, nhỏ giọng nói: "Haizz... bị người khác mua mất một cái rồi."
Người hàng xóm nghe vậy thì cười ha hả nói: "Nói cha của con làm cho con một phần ăn đi chứ!"
Tiểu Thất bày ra vẻ mặt phiền muộn nói: "Cha của con nói phải tới giữa trưa mới cho con ăn! Hy vọng móng heo của con trong buổi sáng này không bị người ta mua mất."
Cậu nhóc lúc còn ở quê đã từng ăn qua mấy bộ phận của con heo, cho nên cậu nhóc phát hiện ra móng heo chính là thứ ăn ngon nhất, thành ra từ đó vê sau bộ phận của con heo mà cậu nhóc thích ăn nhất chính là móng heo.
Người hàng xóm nhìn thấy khuôn mặt buồn phiền của cậu nhóc nhỏ thì trong lòng cũng được ăn ủi phần nào. Hắn bày ra bộ mặt vui vẻ nói: "Vậy thì con cứ đợi đi, chú đây về nhà ăn trước vậy. Hắn chạm được vào nỗi đau của Tiểu Thất rồi thì xoay người quay về nhà mình.
Tiểu Thất chắp tay trước ngực, nói: "Chỉ mong sẽ không còn ai tới mua móng heo của mình nữa. Cu cậu bày ra bộ dạng này đúng là ai nhìn vào cũng cảm thấy buồn cười.
Trân Thanh Phong nhìn con trai mình như vậy thì cười nói với cậu: "Con trai này, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy được chứ? Sao lại còn mong cho cha của mình bán ế như vậy hả? Nếu mà nhà chúng ta bán không được, không có tiền thì lấy tiền đâu mà nuôi đứa con tham ăn như con đây?"
Tiểu Thất cười hì hì đáp: "Chúng ta có thể bán cái khác mà cha. Cu cậu mồm miệng lanh lợi còn nhanh chóng bổ sung thêm: "Con thích móng heo nhất, bán thì tiếc lắm."
"Ông chủ bán cho tôi một ký đi."
Trân Thanh Phong lại quay sang hỏi người khách vừa đặt mua: "Có muốn ăn kèm với gì nữa không?”
"Cắt ra rồi cho tôi thêm một phần cơm nữa.
Tuy rằng món mới này của quán có giá hơi cao, nhưng mà phải công nhận mùi vị thật sự rất thơm và đặc biệt ngon, chỉ cần ngửi mùi vị từ xa thôi đã làm người ta phải nhanh chân ghé lại rồi.
Chưa đầy một lát sau, cái món ăn giá cao này của Trân Thanh Phong đã được bán gần hết rồi.
Đại khái là bởi vì Tiểu Thất đối với móng heo có một loại chấp niệm quá cao, tuy biết rằng móng heo không có bao nhiêu thịt, bên trong đều là xương thôi, nhưng mà vẫn có người muốn mua.
Nhưng mà đến khi ăn vào rồi mới biết đúng là cảm giác ăn từng phần khác nhau thật. Tuy thịt heo ăn ngon thật nhưng mà khi ăn đến móng heo thì mùi vị khác hoàn toàn.
Còn có lỗ tại heo nữa mùi vị đậm đà khác với thịt heo và móng heo. Cái này nếu mà có thêm một phần rượu nữa thì đúng là mỹ vị nhân gian. Không có gì để chê, xứng đáng tiền nào của nấy.
Trân Thanh Phong đứng làm được một lúc thì cất giọng kêu: "Mười bảy ơi, mau ra đây một lát!"
Mười bảy vội vàng chạy ra, Trần Thanh Phong thấy cậu ra thì bảo: "Cháu đứng ở đây trông một lát đi" Mười bảy nghe vậy thì gật đầu đáp: "Dạ được!"
Tuy rằng năm nay Mười Bảy đã mười tám tuổi rồi, nhưng mà bây giờ cái tên Mười Bảy đã trở thành biệt hiệu của cậu luôn rồi, cho nên mọi người cũng không quan trọng cậu bao nhiêu tuổi, cứ gọi là Mười Bảy thôi, cũng chả có ai thèm sửa.
Mười Bảy từ nhỏ đã chịu cực khổ, tuổi không bao nhiêu đã ra ngoài làm việc, cậu cũng không phải là người thích nói nhiều, tính cách cũng khá là trầm ổn.
"Bán cái gì mà không rõ giá thì nhớ kêu Kiến Dân tới nhé!"
Mười Bảy gật đầu đáp: "Dạ cháu biết rồi ạ.
Khương Điềm Điềm từ trong phòng đi ra liền hỏi: "Bán buôn thế nào rồi?"
Tiểu Thất thấy mẹ đi ra liên đứng dậy chạy nhanh về phía cô, cu cậu giơ tay múa may miêu tả với mẹ mình: "Mẹ ơi bán rất tốt đấy ạ, có rất nhiều người tới mua đồ ăn của nhà chúng ta.
Khương Điềm Điềm thấy con trai như vậy thì cười, cô khom lưng xuống nói với con trai: "Thế Tiểu Thất có hỗ trợ mọi người bán không?”
Tiểu Thất nhanh nhảu đáp lời mẹ: "Con có ạ, con giúp mọi người nhìn chằm chằm cái nồi."
Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì lại hỏi tiếp: "Vậy là con giúp mọi người bằng cách nhìn chằm chằm cái nồi à? Đúng là con trai của mẹ, thật là giỏi quá đi!"
Tiểu Thất được mẹ khen thì ưỡng ngực lên nói: "Tiểu Thất là cậu bé ngoan rất nghe lời, giữa trưa này con có thể được ăn nhiều một chút không ạ?"
Khương Điềm Điềm xoa đầu con trai rồi nói: 'Đương nhiên là có thể rồi, Tiểu Thất của chúng ta ngoan nhu vậy, chắc chắn sẽ được ăn nhiều rồi."
Tiểu Thất nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cu cậu chống nạnh khoe khoang: "Thịt nhà chúng ta là thịt tốt nhất, ăn rất ngon, con sẽ cố gắng ăn nhiều một chút."
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Trân Thanh Phong thấy cô đi ra ngoài thì thò đầu qua hỏi: "Vợ à, em có mệt lắm không?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Em có làm cái gì đâu mà mệt, mọi người làm nhiều như vậy còn không than mệt nữa kia kìa."
Mấy ngày nữa bắt đầu đi học, cô muốn tham gia vào trận chung kết của cuộc thi tiếng Anh, cho nên dạo gần đây cô dành hết thời gian để ôn tập. Dù sao cũng phải tranh thủ để giành lấy một vị trí tốt mới được.
Thành ra mấy hôm nay bọn họ cũng khá bận rộn, Khương Điêm Điềm không làm việc ở quán thì cũng bận nốt việc học. Khác nhau ở chỗ một bên bận thể lực, còn một bên bận về trí lực thôi.
Trân Thanh Phong cười nói: "Đợi một lát xong việc anh đi ra ngoài xem có bán đào không, anh sẽ mua về cho em ăn bổ não một chút."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười đáp: "Dạ vâng." Mặc kệ là hai vợ chồng này kết hôn bao nhiêu năm nhưng vẫn luôn ngọt ngào như lúc ban đầu.
Khương Điềm Điềm dạo quanh quán một chút thì nói: "Thôi em vào trong đọc sách đây? Cô cúi đầu xuống hỏi con trai mình: "Con có muốn đi cùng với mẹ hay không?”
Tiểu Thất từ nãy tới giờ ở bên ngoài nên cũng cảm thấy có chút lạnh rồi, cậu liền gật đầu đáp: "Con cũng muốn vào đọc sách với mẹ."
Trân Thanh Phong một tay nắm tay vợ, một tay nắm tay con đi vào bên trong phòng nghỉ. Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường ra thì cũng chỉ có một cái bàn mà thôi, mục đích là để cho những lúc Trần Thanh Phong bận rộn bên ngoài thì Khương Điềm Điềm có thể ở đây ôn bài, đọc sách.
Hai người đi vào phòng, Khương Điềm Điềm liền cảm thán nói: "Món ăn lần này của chúng ta đúng là đặc biệt thật."
Trần Thanh Phong cũng gật đầu nói: "Phải công nhận chị năm nấu ăn đỉnh thật, đến cả công thức nấu ăn cũng có thể làm cho món ăn đặc biệt hơn người thường."
Khương Điềm Điềm gật đầu nói thêm: "Đó là đương nhiên rồi, không phải lúc ở nhà chúng ta đã trải nghiệm qua rồi sao, cái này không thể chê vào đâu được."
Nàng cười cười nói tiếp: "Đúng là không uổng công chúng ta đem mấy nguyên liệu từ xa về tới đây.
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đồng ý: 'Đây là chuyện đương nhiên rồi! Tổng hết ba mươi kí nguyên liệu và đồ ăn. Đem đống nguyên liệu đó về tới đây anh cảm giác tay chân sắp rã rời cả ra."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười, cô xoa mặt anh nói: "Thật đáng thương, tội chông em phải vất vả như vậy.
Trần Thanh Phong nghe Khương Điềm Điềm nói vậy thì cất giọng bí ẩn nói: "Vậy thì em có phải nên bồi bổ cho anh một chút đúng không?” Khương Điểm Điểm cúi đầu nhìn con trai đang đọc sách bên kia, nhíu mày nói: "Anh này, con còn đang ở đây kia kia."
Đúng là không hề sợ con trai nghe thấy hay sao nhỉ?
Cô nhanh nhảu bổ sung thêm: "Em còn muốn học tập, anh mau đi ra ngoài đi."
Trân Thanh Phong la oai oái nói: 'Chưa gì em đã muốn đuổi anh đi ra rồi."
Tiểu Thất nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn cha của mình, cậu chu môi lên nói: "Cha không được quấy rầy con với mẹ học tập đấy ạI"
Trân Thanh Phong nghe con trai nói vậy thì cười ha hả.
Khương Điềm Điềm ghé vào tai của anh thấp giọng thì thâm gì đó, Trân Thanh Phong nghe xong thì lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt lấp lánh nói với cô: "Em nói lời thì phải giữ lấy lời đấy nhé!"
Khương Điềm Điềm khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: '"Đấy là chuyện đương nhiên rồi."
Cô còn quăng cho anh một ánh mắt hờn dỗi, sau đó liền đẩy Trần Thanh Phong đi ra ngoài, sau đó thì cũng bắt đầu đọc sách.
Cô không giống Trần Thanh Phong hay Tiểu Thất là những người bởi vì kiếm tiền mà đầu óc nhanh nhạy.
Lúc này cô mới phát hiện kiếm tiền là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút thì Khương Điềm Điềm cảm thấy đọc sách là công việc đơn giản nhất. Khương Điềm Điềm yên lặng đọc sách, tranh thủ thời gian tiếp thu thêm kiến thức để chuẩn bị cho cuộc thi tiếng Anh sắp tới, có như vậy thì lúc đó mới có thành tích tốt được.
Nghe nói giải nhất lân này được phần thưởng khá là phong phú. Khương Điềm Điềm chống cằm cười ha ha ha. Tiểu Thất nghe thấy tiếng cười thì khó hiểu nhìn về phía mẹ mình hỏi: "Mẹ ơi, mẹ cười cái gì vậy ạ?" Khương Điềm Điềm nghiêm chỉnh lại nói: Mẹ đang suy nghĩ không biết phần thưởng lần này có cái gì ấy mài"
Tiểu Thất nghe vậy thì cũng cổ vũ cho mẹ mình: "Mặc kệ là lân này được thưởng cái gì, con tin chắc mẹ sẽ giành được chiến thắng, mẹ của con là giỏi nhất, chắc chắn sẽ giành chiến thắng cho mà xem.
Khương Điềm Điềm gật đầu, trong đầu bốc lên ngọn lửa chiến đấu hừng hực, cô cũng nói: "Mẹ nhất định sẽ chiến thắng cho con xem Rất nhanh cuộc thi tiếng Anh đã tới thời hạn bắt đầu đăng ký tham gia, bản thân Khương Điềm Điềm vốn dĩ đã rất giỏi về môn này rồi, mà trước đó cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều bài thi thử để luyện trình độ, cho nên bản thân cũng khá tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Cuộc thi được tổ chức tại cung văn hóa của thành phố, ngoại trừ các vị lãnh đạo của chuyên ngành ở trường ra thì còn có lãnh đạo của thành phố nữa.
Mọi người đều chuẩn bị rất kỹ càng, mà người đến đây tham dự cũng rất đông, không khí vô cùng khẩn trương và náo nhiệt.
"Điềm Điềm, cậu có hồi hộp không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu đáp: "Tôi không hồi hộp gì cả!" Cô nhìn mọi thứ xung quanh một chút rồi nói: "Anh Tiểu Phong và Tiểu Thất nhà tôi hôm nay cũng có tới, nhưng mà không biết hai người họ ngồi ở đâu nữa."
Cuộc thi lần này của bọn họ là cuộc thi chung kết giữa các đối thủ, phần lớn các thí sinh tham gia đều đã trải qua nhưng trận thi khốc liệt phía trước rồi, tuy rằng các thí sinh đều không phải học chung một trường, nhưng vẫn có thể nhận biết lẫn nhau, cho nên cũng sẽ hiểu được thực lực của đối thủ.
Nói thẳng ra thì vợ chồng Khương Điềm Điềm đã khá nổi tiếng ở trường của mình rồi, đa số các trường đại học ở Thượng Hải đều biết đến hai vợ chồng bọn họ.
Dù không muốn biết tới hai người họ cũng không được, hai cái người này cuồng thi đấu mà. Các loại cuộc thi dù lớn hay nhỏ đều có dấu chân của hai vợ chồng này tham gia. Cũng không phải cuộc thi nào hai người họ cũng sẽ đoạt giải, dù sao thì mỗi người sẽ có một loại tài năng nhất định, đâu có con người nào là toàn năng hết đâu.
Nhưng mà bình tĩnh xem xét thì đa số các giải thưởng mà hai người này giành được đều rất cao! Người như bọn họ có người sẽ thích và cũng sẽ có người ghen ghét, hôm nay cũng có người hay ghen ghét với Trân Thanh Phong tới đây.
Hắn ta nhìn Khương Điềm Điềm mỉm cười châm biếm: "Vợ của bạn học Trân Thanh Phong cũng có mặt ở đây à? Chúng ta dù sao cũng học cùng trường, tôi còn tưởng rằng cậu ta cũng sẽ có bản lĩnh đến đây thi đấu, đúng là không nghĩ tới cuộc thi đơn giản như thế này mà cậu ta cũng không tới tham gia được.
Lời nói mang đậm mùi vị coi thường cất lên khiến cho mọi người xung quanh lập tức tập trung lại.
Mọi người đều nhìn vê phía Khương Điêm Điềm, mà cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Cũng không còn cách nào khác, ai mà chẳng biết gia đình chúng tôi quá bận rộn cơ chứ! Anh Tiểu Phong lại yêu thương tôi, sợ tôi làm việc cực khổ nên không cho tôi động đến một cái móng tay, mọi việc đều ôm hết vào người mình, làm gì có thời gian mà đến tham gia mấy cuộc thi này. Chỉ có người hiếu thắng như tôi rảnh rỗi mới tham gia thôi."
Nói tới đây, cô cười còn tươi hơn bổ sung thêm: "Chúng tôi đều là người một nhà, mặc kệ là anh ấy giỏi hay tôi giỏi thì cũng như nhau cả thôi. Chưa kể anh ấy cũng biết bản thân tôi sẽ thi được tốt thế nào, chắc chắn sẽ đánh bại những người khó ưa như ai đó! Nói thẳng ra là cậu đẩy!"
Cô còn đặc biệt nhìn về phía anh ta, cất giọng vui tươi hớn hở nói: "Tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu để xem cậu thua như thế nào! Dám khi dễ chồng của tôi à, cậu cứ đợi xem tôi sẽ cho cậu biết tại sao hoa lại hông "Cậu!"
Khương Điềm Điềm lại bổ sung thêm: "Có bản lĩnh thì chúng ta gặp nhau trên sàn đấu đừng có ở đây ba hoa rồi ra vẻ ta đây. Tôi khinh!" Nói xong Khương Điềm Điềm liếc mắt nhìn hết mọi người ở đây giơ cằm lên nói: "Mọi người có mặt ở đây cần phải lấy hết toàn bộ sức lực của mình ra mà thi đấu, tôi sẽ không nhường cho ai đâu!"
Lời này của cô vừa nói ra liền mang tới không ít thù hận.
Nhưng mà tuy bản thân Khương Điềm Điềm buông lời hung ác như vậy, nhưng trên môi vẫn luôn mang theo nụ cười, giọng nói cũng mềm mại, thành ra mọi người xung quanh cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn xem đây giống như một lời khích lệ nữa.
“Tôi cũng sẽ không nhường cậu đâu!"
"Chúng ta cũng vậy nhét"
Mọi người đều cất giọng đáp trả, cái này cũng giống như đang cổ vũ cho nhau vậy.
Cuộc thi rất nhanh đã chính thức bắt đầu, không biết có phải do trước đó mọi người đã cổ vũ nhau như vậy hay không, mà hiện tại ai cũng bày ra vẻ mặt sẵn sàng chiến đấu, mọi người cũng không còn hồi hộp lo lắng nữa.
Mà người không hồi hộp nhất chính là Khương Điểm Điềm, phần thi đội cô đối đáp rất tốt, phản ứng tay khi nhấn chuông giành quyền trả lời cũng rất nhanh, mà miệng cô nói còn nhanh hơn cả tay.
Đến phần thi cá nhân thì sức chiến đấu của Khương Điềm Điềm còn mạnh mẽ hơn nữa, trước khi thi đấu đã buông lời hung ác, mà phần thi trước đó cô cũng là người chủ lực đứng ra trả lời.
Đến phần thi này đa số mọi người đều tập trung vào một mình cô, phải nói tất cả đều dồn sự tấn cống về phía cô. Nhưng mà cho dù bản thân ở trong tình thế bị tấn công như thế nào thì Khương Điềm Điềm vẫn không hề lúng túng, tuy rằng nhìn chung hơi khó khăn nhưng bản thân Khương Điềm Điềm vẫn rất vui vẻ tiếp nhận sự tấn công của bọn họ đối với cô. Rốt cuộc thì đây là cuộc thi đối đáp, bọn họ không ngừng tấn công cô thì cô càng có cơ hội để bộc lộ khả năng của mình.
Cho nên phần thi này Khương Điềm Điềm giành chiến thắng, bản thân cô ngay từ đầu đã không hề gian dối mà cảnh báo trước rồi. Vốn dĩ bình thường cô đã ôn tập tốt còn siêng năng ôn tập dài hạn, mục đích chính là dành giải quán quân lần này mà.
Nhưng đến phần thi tiếp theo là về các vấn đề tự do nên rất khó vì kiến thức khá rộng.
Phần thi tiếp theo là phần thi cá nhân mỗi người sẽ được chọn để trả lời một vấn đề và tự do đối đáp với nhau.
Nếu người được chọn trúng đưa ra đáp án đúng thì đối thủ sẽ bị trừ một điểm và người trả lời đúng sẽ được cộng một điểm. Còn nếu người được chọn trúng đưa ra đáp án sai thì người đó sẽ bị trừ một điểm và đối thủ sẽ được cộng một điểm.
Bởi vì tính chất của phần thi này khó hơn nên càng dễ lựa chọn ra được những người giỏi chân chính trong số những người đang tham gia.
Đúng ra thì sẽ được rất nhiều còn nếu sai thì ngược lại mất cũng nhiều, cho nên vòng này nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị loại.
Mà Khương Điềm Điềm ở vòng thi trước được điểm rất cao, người hỏi vì muốn hạ thấp điểm của cô xuống cho nên mặc kệ là về tình hay về lý thì cũng sẽ chủ động chọn cô là đối tượng để hỏi, mà đây là điều mà Khương Điêm Điêm muốn.
Bản thân cô không sợ trả lời mấy vấn đề đó! Chỉ cần có cơ hội nâng điểm để giữ khoảng cách với các thí sinh khác thì cô chắc chắn sẽ không từ chối.
Rất nhanh các khán giả xem cuộc thi liền phát hiện ra một vấn đề, đa số các thí sinh tham gia thi đấu khi được phép bốc thăm vấn đề và nêu người trả lời thì đều chọn Khương Điềm Điềm.
Mà Khương Điềm Điềm lại vô cùng bình tĩnh, sác suất cô phạm phải sai lầm là rất thấp, cơ hồ là không có. Nhưng mà bởi vì mọi người đã cưỡi lên lưng cọp rồi nên khó mà leo xuống được, thành ra chỉ có thể không ngừng tấn công cô mà thôi.
Ai nấy cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Số người lần này đến xem đại bộ phận là các giáo sư của các trường đại học ngoài ra còn có các thí sinh của các cuộc thi trước đó cũng đến xem.
Nhìn chung thì so với các thí sinh tham gia thi đấu, Khương Điềm Điềm là người ở độ tuổi khá cao, nhưng mà bởi vì do ngoại hình của cô vẫn còn rất trẻ trung, đem đến cho người ta cảm giác cô là một người khá nhỏ tuổi.
Cũng giống như Trần Thanh Phong vậy, rõ ràng đã ba mươi tuổi rồi nhưng gương mặt vẫn vô cùng trẻ trung, mọi người vẫn thường hay gọi anh là "Ông chủ nhỏ'.
Có thể thấy được vẻ ngoài này có thể mê hoặc người khác mài
Giống như hiện tại, mọi người ở dưới khán đài đang theo dõi cuộc thi đều cảm thấy những người trên đó đều đang nhằm vào cô gái đáng thương kia.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại chỉ nhằm vào cô gái nhỏ bé đó không vậy? Sao không hỏi người khác đi chứt"
"Xem bọn họ khi dễ người ta kìa! Nhưng mà dù sao cũng không khiến cô gái đó trả lời sai được.
"Ở đợt thi trước tôi đã thi đấu với Khương Điềm Điềm đấy, cậu ấy rất là giỏi luôn! Các phần thi của cậu ấy hình như không có phần nào là cậu ấy thua cả, bọn họ mục đích là muốn loại cậu ấy ra đầu tiên đấy, nhưng mà căn bản bọn họ không có khả năng đó đâu!"
"Đầu óc mấy người đó bị gì ấy nhỉ? Đây là phần thi cá nhân, dù sao cũng phải tìm người yếu hơn mình để giành điểm chứ! Đây lại chuyên môn đi chọn người giỏi, bọn họ tính tự hủy bản thân mình à?”
Mọi người ở phía dưới cũng nghị luận sôi nổi, mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình, nhưng mà người với người không ai biết được rốt cuộc bên trên đang nghĩ gì.
Ban giám khảo cuộc thi càng xem càng bình tĩnh đánh giá mọi thứ, nhưng mà những người ngồi xem thì không như vậy. Mà những người đang thi đấu cũng có suy nghĩ của riêng mình, hiện tại Khương Điêm Điềm là người có điểm số cao nhất, nếu vòng thi này bản thân dù có thua thì đi chăng nữa, chỉ cần để cô bị trừ điểm thì cũng đáng.
Cho nên mọi người trong cuộc thi đa số đều hình thành một sự ăn ý với nhau, đều muốn kéo điểm của Khương Điềm Điềm xuống thấp nhất có thể.
Nhưng mà sự ăn ý này cũng không có chút tác dụng nào cả, Khương Điềm Điềm dường như càng đánh càng hăng, mà mục tiêu của cô đưa ra từ đầu vô cùng rõ ràng, chỉ cần đến phiên cô được đặt vấn đề thì cô sẽ nhằm vào cái tên trước đó dám coi thường anh Tiểu Phong của cô.
Dám khi dễ chồng của cô à? Như vậy đừng mong cô sẽ nương tay.
Khương Điềm Điềm ở đây "đại sát tứ phương" Trần Thanh Phong ở dưới khán đài ôm Tiểu Thất vui tươi hớn hởn xem cô chiến đấu, Tiểu Thất tò mò hỏi: "Cha ơi, tại sao mấy cô chú trên đó đều luôn đặt câu hỏi cho mẹ vậy ạ? Bởi vì mẹ lớn lên xinh đẹp sao cha?”
Trân Thanh Phong: "Đúng rồi, mẹ của con lớn lên đẹp nhất trân gian cho nên mới như vậy đấy."
Mọi người chung quanh: ”...'
Tiểu Thất tức giận nói: "Vậy là mấy cô chú kia ghen ghét mẹ của con lớn lên xinh đẹp nên mới như vậy!"
Trân Thanh Phong vỗ vai con trai nói: "Không có việc gì đâu, mẹ con có thể đối phó được, bọn họ càng làm vậy thì càng có lợi cho mẹ con thôi. Chờ mẹ con giành chiến thắng thì chúng ta sẽ về ăn giò heo kho chúc mừng mẹ."
Tiểu Thất nghe vậy thì nhanh nhảu nói: "Con muốn tự mình ăn nguyên một cái luôn ạ.'
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đáp: "Được thôi! Cha sẽ cho con ăn nguyên một cái!"
Tiểu Thất cảm thấy mỹ mãn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mẹ mình đang ở trong sân cất giọng cảm thán nói: 'Mấy người đó là đang muốn thua nhanh đây mài"
Trân Thanh Phong cũng gật đầu nói lại: "Đó là đương nhiên rồi, cho nên chúng ta không cần phải gấp quá làm gì."
Tiểu Thất nâng khuôn mặt nhỏ ngước nhìn Trân Thanh Phong nói: "Cha ơi, cho con thêm một ly nước ngọt có gas có được không ạ?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì liếc nhìn khuôn mặt của con trai, cu cậu thấy vậy nhanh nhảu cất giọng nói mềm mại làm nũng: "Cái này là vì chúc mừng chiến thắng của mẹ mà, con muốn cụng ly! Con cũng chỉ xin có một ly thôi mài"
Trân Thanh Phong bật cười đáp: "Được rồi, cho con một ly thôi Cu cậu lại chu miệng nhỏ ra chuẩn bị mặc cả, Trần Thanh Phong liền nói trước: "Con còn chu mỏ nữa thì một ly cũng không có đâu nhé!"
"Dạ không, con làm gì có, như vậy là đủ rồi mà ạ!" Tiểu Thất nhanh chóng thu hồi suy tính của mình lại, không hề yêu câu thêm gì nữa, bởi vì hai cha con ngồi khá gần với ghế trước, cũng đại khái vì hai người nói chuyện này giờ nên một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi ở ghế trước liền quay đầu về sau nhìn hai cha con họ.
Trần Thanh Phong nở một nụ cười xin lỗi, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Thôi chúng ta chuyên tâm xem mẹ thi đấu đi, đừng quấy rầy người khác nữa."
Tiểu Thất gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ vâng."
Cu cậu nhìn lên khán đài nghe ra một vấn đề mới liền khoan khoái đưa ra đáp án. Quả nhiên đáp án của Khương Điềm Điềm cũng giống với con trai của mình.
Trân Thanh Phong xoa nhẹ đầu con trai mình một cái. Người trung niên ngồi ở đẳng trước liền quay lại nhìn thoáng qua Tiểu Thất, Tiểu Thất bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, còn dùng hai tay đưa ra trước miệng của mình, ý cậu là sẽ không nói thêm lời nào nữa đâu. Người trung niên đấy thấy vậy thì cười một cái rôi quay đầu lại.
Tiểu Thất lúc này lại muốn nói với cha cậu cái gì đó, nhưng suy nghĩ một chút cũng nhịn không nói nữa.
Cậu cũng không muốn nói chuyện rồi ảnh hưởng tới người khác đâu.
Tuy rằng thi đấu kịch liệt nhưng mà đối với các thí sinh tham gia thi đấu, thì mỗi phút giây trôi qua dường như rất chậm, những người cũng đi theo thấy vấn đề đưa ra mà tim đập nhanh không khác gì bản thân đang đi thi.
Nhưng mà trên thực tế thì thời gian cũng không quá dài, phần thi rất nhanh liền tiến vào giai đoạn gây cấn.
Phần thi kết thúc, số điểm của mọi người cũng đã được công bố, điểm số của Khương Điềm Điềm một mình một cõi, điểm cao không ai với tới, cách biệt với các thí sinh khác xa ngàn dặm, có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Trận thi đấu tới giai đoạn này thì trên cơ bản đã có thể thấy được ai thắng ai bại, giải nhất chắc chắn thuộc vê Khương Điềm Điềm không chạy đi đâu được.
Những người còn lại cũng chỉ tranh giải nhì và giải ba mà thôi.
So tất cả các phần thi từ đầu tới giờ không có phần thi nào mà Khương Điềm Điềm thua cả, càng về sau cô càng chiến đấu ác liệt hơn nữa. Phải nói là cực kỳ bản lĩnh.
Đến phần thi cuối cùng, trong sân vang lên tiếng hoan hô rất lớn.
Khương Điềm Điềm cao hứng chạy xuống đài, trực tiếp ôm lấy Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong cũng ôm cô vào lòng xoa nhẹ tóc cô: "Chúc mừng em, anh biết thế nào em cũng thắng mà, em là người giỏi nhất ở đây rồi!" Khương Điềm Điềm kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: 'Em cũng công nhận em là người siêu cấp giỏi. Sau đó cô lại quay sang ôm lấy con trai của mình rồi nói: 'Con thấy mẹ có giỏi không?"
Tiểu Thất cất giọng dõng dạc nói: "Mẹ rất giỏi ạ!"
Mọi người ở đó ai cũng bật cười, lúc này Khương Điềm Điềm cũng không cảm thấy ngại ngùng, cô cũng vui vẻ quay sang mỉm cười với mọi người đứng chung quanh, ngay sau đó cũng quay trở lại sân khấu.
MC thấy vậy thì mỉm cười nói: "Bạn học Khương Điềm Điêềm, chúc mừng em nhé!"
Khương Điêm Điềm cũng cười cúi đầu đáp lại: 'Em cảm onl"
Trao giải được thực hiện ngay tại sân khấu, Khương Điêm Điêm nhận được giấy khen giành giải nhất, cầm giấy khen quơ qua quơ lại cho Trân Thanh Phong và con trai ở dưới thấy. Cô hiện tại cũng không quan tâm nó có hư hay không, trao giải kết thúc Khương Điềm Điềm liền đi xuống khán đài, cô cùng mấy thí sinh thi đấu khác vào hậu trường thu dọn đồ của bản thân.
Đừng thấy bọn họ lúc thi đấu đều nhằm vào một mình Khương Điềm Điềm, nhưng mà đến lúc thi xong thì cũng thôi không có mâu thuẫn gì cả. Mọi người đều thay phiên chúc mừng Khương Điềm Điềm, còn cái người lúc đầu kiếm chuyện gây sự với Khương Điềm Điềm bây giờ đã lặn mất tăm, tên đó vừa xuống khán đài đã nhanh chóng chuồn lẹ.
"Bạn học Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm nghe có người gọi tên mình liền quay đầu lại, nhìn một người mà mình không quen biết liền khó hiểu nhướng mày, cô cất giọng khách sáo hỏi: "Dạ chú là?"
Người đàn ông trung niên gật đầu chào cô rồi cười cười nói: "Chào em, tôi là người bên đài truyên hình Thượng Hải, tôi họ Dư. Hôm nay nhìn thấy em thi đấu biểu hiện rất tốt, chúc mừng em đã giành chiến thắng nhé! Tôi nghe nói em là sinh viên của khoa tin tức truyền thông, không biết hiện tại em có thời gian hay không, tôi muốn nói một số chuyện với em.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: "Em có, nhưng mà em muốn cùng người nhà em chào hỏi một tiếng, chồng của em và con trai của em vẫn đang đợi em tới để chúc mừng."
Ông Dư nghe vậy thì bật cười đáp: "Chúng ta có thể đi cùng với nhau, thật ra tôi cũng rất có hứng thú với chồng của em.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì ngại ngùng nói: "Vâng" Tuy vậy nhưng trong lòng cô đang thầm chửi, ông hiểu ông đang nói gì không? Cũng may đây hiện đang là thập niên 80, chứ nếu để ở thế kỷ 22 thì câu nói này của ông mang rất nhiều ý nghĩa đấy.
"Được rồi để em tới nói với chông em một tiếng."
Rất nhanh một nhà ba người liền cùng đi với chủ nhiệm Dư, chủ nhiệm Dư mỉm cười cất giọng nói: "Con là Tiểu Thất đúng không?"
Tiểu Thất chớp mắt to, ngẩng đầu cất giọng mềm mại nói: "Ông biết cháu sao?"
Sau đó không đợi chủ nhiệm Dư trả lời cu cậu đã nói tiếp: 'Dù sao cháu cũng là đứa trẻ đáng yêu như vậy cho nên nhận ra cháu cũng là chuyện hiển nhiên thôi."
Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì nhịn không được lại cười tiếp, rồi nói: "Không nghĩ cháu lại tự tin như vậy đấy! Mau lại đấy ông ôm một cái.
Tiểu Thất nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu, nói: "Cảm ơn ông nhưng mà không cần đâu ạ!"
Cu cậu quay lại ôm lấy chân của cha mình, bày tỏ thái độ không đồng ý, đừng nhìn thấy cậu nhỏ rồi nghĩ cậu ngốc, bản thân cậu không hề ngốc chút nào! Ai mà biết ông ấy có phải là người tốt hay không! Cho nên còn lâu cậu mới để cho người xa lạ không thân không thích ôm mình đâu! Cậu đây từ chối nhé!
Trân Thanh Phong trực tiếp ôm con trai mình vào ngực nói: "Chú thông cảm, Tiểu Thất nhà chúng cháu không thích để người xa lạ ôm."
Tiểu Thất ôm lấy cổ của cha mình rồi nói: "Ông ơi, ông muốn đi ăn cơm với nhà chúng cháu sao?”
Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì cười nói: "Nghe nói cháu muốn ăn móng heo đúng không? Vậy cháu có đồng ý để ông đi ăn cùng không?"
Cậu nhóc năm tuổi nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu, cu cậu thành thật nói: "Dạ không muốn lắm đâu ạ, đây là buổi tiệc chúc mừng của cả nhà chúng cháu, nhưng ông là người xa lạ mà.”
Chủ nhiệm Dư lúc này mới suy nghĩ cẩn thận về cậu nhóc năm tuổi này, không nghĩ mới chỉ nhỏ như vậy đã thông minh tinh quái rồi, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì con trai của mình khi còn nhỏ cũng không hề đáng yêu như đứa bé này! Ông cười cười rồi nói tiếp: Nhưng mà ông muốn đi.
Tiểu Thất: "..."
Vậy ông còn hỏi cậu làm gì chứ Làm người lớn đúng là suy nghĩ lạ lùng! Tiểu Thất lắc đầu, buồn bã nói: "Haiz... thật là khó hiểu! AI"
Trần Thanh Phong vỗ vào mông nhỏ của con trai nói: "Con nói ít lại được rồi đó."
Tiểu Thất la lên một tiếng liền dựa vào bả vai của cha mình, có người ôm thì bản thân sẽ không cần đi, thế nên nói gì thì cậu sẽ làm theo như vậy.
Thật ra chủ nhiệm Dư lần này đến đây không phải là vì đi công tác mới đến nơi đây, lý do mà ông đến xem cuộc thi này là bởi vì con trai của ông cũng có tham gia.
Trùng hợp mà nói thì cái người bị Khương Điềm Điềm nhằm vào trong cuộc thi chính là con trai của ông!
Nhưng mà con trai của ông biểu hiện chả ra làm sao, ông cũng không quan tâm, xuyên suốt cuộc thi ông chỉ nhìn trúng mỗi Khương Điềm Điềm.
Nhà đài của bọn họ hiện tại đang rất thiếu người, tuy rằng người xin ứng tuyển nhà đài của bọn họ khá nhiều, nhưng mà tìm được người thật sự hợp với công việc lại rất ít.
Có thể nói khi thấy được năng lực của Khương Điềm Điêm ông đã nhìn thấy được tiêm năng phát triển của cô sau này, mà không chỉ Khương Điêm Điềm đến ngay cả chồng của cô là Trân Thanh Phong cũng là một người có khả năng ứng biến rất tốt, tố chất cá nhân của hai người này rất tốt.
Mà hiện tại đất nước thiếu hiền nhân, ông đối với hai người này giống như nhặt được của báu vậy.
Mà đến khi nói chuyện cùng với Khương Điềm Điêm và Trân Thanh Phong thì ông càng chắc chắn bản thân mình không hề nhìn lâm.
Nói chuyện một hồi chủ nhiệm Dư đã đi vào vấn đề chính, ông cười nói: "Hiện tại nhà đài của chúng tôi đang thiếu người, không biết hai người có hứng thú quan tâm tới vấn đề này hay không?"
Đừng nói là Khương Điềm Điềm, ngay cả Trần Thanh Phong khi nghe ông nói xong cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ có chút mơ màng nhìn chủ nhiệm Dư, trong đầu vẫn chưa hiểu chuyện này là thế nào!
Chủ nhiệm Dư thấy hai người như vậy thì cười nói tiếp: "Tôi biết hai em vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng mà có thể đến chỗ của chúng tôi làm thực tập sinh."
Hiện tại ở đài của chúng tôi có hai kênh chương trình vẫn còn thiếu người đảm nhiệm, một kênh là kênh tin tức, còn một kênh là lợi ích. Nếu hai em đến nhà đài làm việc thì tôi có thể sắp xếp cho hai em! Việc này các em không cần phải lo lắng, một khi tôi đã nói thì chắc chắn tôi sẽ lo liệu được cho hai eml"
Khương Điềm Điềm trầm mặc một chút rồi nói: "Chủ nhiệm Dư ạ, tụi em cũng biết chú đang có ý tốt, nhưng mà chuyện này đột ngột quá, vợ chồng em cần phải bàn bạc với nhau một chút. Hơn nữa chúng em cũng cần phải có sự thông qua của trường học nữa ạI"
Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì cười nói: "Đây là chuyện đương nhiên rồi, nhưng mà hiện tại tụi em cũng đang là sinh viên năm ba rồi, chắc chắn học tập cũng sẽ không quá khắt khe đâu, mà chương trình của đài cũng không quá khó cho nên sẽ không làm ảnh hưởng tới chương trình học của các em. Ngoài ra trên phương diện này chỉ cần các em đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ nói chuyện với trường học của các em một tiếng."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu nói: "Cảm ơn chú, chúng em sẽ nghiêm túc suy xét."
Hai bên nói xong chuyện chính rồi, lúc này chủ nhiệm Dư không nhịn được liền hỏi: "Bạn học Khương Điềm Điềm này, thật ra tôi cũng có hai chuyện khá là tò mò muốn hỏi em. Không biết tôi có thể hỏi được không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ, vâng chú cứ hỏi đi a."
"Cái thứ nhất tôi muốn hỏi là lúc nãy khi thi đấu vì sao mà em lại nhằm vào Dư Kỳ vậy? Nếu như câu hỏi này em cảm thấy không tiện trả lời thì có thể không nói cũng được. Tôi chỉ là có chút tò mò thôi."
Chủ nhiệm Dư? Dư Kỳ?
Khương Điềm Điềm hình như đã hiểu ra vấn đề, cô bật cười hỏi lại ông: "Cậu ta là người nhà của chú ạ?”
Chủ nhiệm Dư cũng thẳng thắng nói: "Dư Kỳ là con trai tôi."
Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng tò mò của chủ nhiệm Dư thì cô cũng thành thật nói: "Bởi vì cái miệng của cậu ta trước lúc thi dám nói chuyện khi dễ anh Tiểu Phong nhà em đó ạ! Lúc đó em cũng buông lời hung ác chấn chỉnh cậu ta rồi. Dám khi dễ anh Tiểu Phong của em thì đợi đến khi thi đấu em sẽ cho cậu ta nếm mùi thất bại."
Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì bật cười nói: "Tôi cũng đã đoán được sẽ có chuyện như vậy mà. Con trai của ông nên ông hiểu rất rõ tính cách của cậu, chuyên gia cậy tài giỏi mà khinh thường người khác, mắt lúc nào cũng đặt ở trên đỉnh đầu.
Quả nhiên là vậy! Khương Điềm Điềm dựa vào ghế, chậm rãi nói: 'Không ai có thể ở trước mặt em khi dễ anh Tiểu Phong của em được đâu ạI"
Chủ nhiệm Dư cảm thán nói: "Tình cảm của hai em thật tốt."
Khương Điềm Điềm gật đầu đồng ý: "Đó là đương nhiên rồi ạ, chúng em là do duyên trời tác hợp mà."
Trân Thanh Phong cầm tay Khương Điêm Điềm, Tiểu Thất vừa nhìn thấy cha của mình cầm tay mẹ mình thì cu cậu cũng nhanh chóng đặt tay của mình lên trên nói: "Gia đình chúng cháu là gia đình Cát Tường ạ.
"Con trai của hai em đúng là đứa trẻ đáng yêu!" Đứa trẻ thông minh lanh lợi lại không sợ người lạ, luôn là đứa trẻ được người người yêu thích.
Tiểu Thất được khen ngợi nên cũng có chút kiêu ngạo, cu cậu nghiêng đầu mỉm cười nói: 'Cảm ơn ông đã khen cháu nhé ạI"
Chủ nhiệm Dư thấy cậu bé lễ phép như vậy cũng bổ sung thêm một câu: "Cũng rất là ngoan nữa.
Tiểu Thất: "Hì hì.
Khương Điềm Điềm nghĩ đến lúc nãy chủ nhiệm Dư nói muốn hỏi hai vấn đề nên cô cũng chủ động nói: "Chú không phải nói có hai việc cần hỏi sao ạ?"
Lúc này chủ nhiệm Dư nhớ ra liền nói: "Đúng rồi, còn một cái cuối chính là tại sao tất cả mọi người đều nhằm vào em không vậy?"
Ông có thể hiểu được vì ở giữa cuộc thi, điểm của Khương Điềm Điềm cao mà bọn họ cùng nhau kéo cô xuống. Nhưng mà ngay từ đầu thì đa số đều đã nhằm vào Điềm Điềm rồi.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì mỉm cười nói: "Bởi vì... Em buông lời hung ác đấy ạ!" Cô bày ra vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu em không buông lời tàn nhãn thì làm sao bọn họ có thể tấn công em, mà như vậy thì làm sao em có điểm đây ạ? Thi đấu cũng phải cần một chút kỹ xảo đúng không ạ?" Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì cũng khá là ngạc nhiên, đây là câu trả lời ông không nghĩ tới, nhưng mà lúc này ông cũng nghiêm túc hỏi tiếp: "Vậy em không sợ sẽ trả lời sai Sao?”
Rốt cuộc thì không phải cái gì cũng là tuyệt đối.
Khương Điềm Điềm cất giọng chân thành nói: "Em ôn tập lâu như vậy nên cũng có đủ tri thức trong đầu, vậy thì em có gì để sợ ạI"
Chủ nhiệm Dư nghe vậy thì nhịn không được cảm thán nói: "Đúng là người tài có khác, Dư Kỳ thua dưới tay em là chuyện không hề oan uổng chút nào."
Không chỉ có tri thức tốt mà đầu óc cũng rất linh hoạt, người như vậy mặc kệ làm cái gì thì chắc chắn sẽ không bao giờ thua kém ai cả, mà người như vợ chồng bọn họ mới có thể khiến chủ nhiệm Dư tôn trọng tuyệt đối.
Ông càng thêm chân thành nói: "Tôi rất mong chờ được cộng tác với các em, cho nên các em về suy xét một chút đề nghị của tôi đưa ra nhét"
Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Lúc này chủ nhiệm Dư mới nói một câu vui đùa: "Cũng đừng để tôi già cả còn phải đi tới đi lui tìm các em để thuyết phục nhé!"
Hai bên đều nở nụ cười.
Thật sự mà nói Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm không hề nghĩ tới việc này, vốn dĩ họ chỉ đi tham gia có một cuộc thi đấu mà thôi, đã có thể nhận được một bất ngờ như vậy.
Và dĩ nhiên là bất ngờ này rất tốt nữa là đằng khác, nhưng mà vẫn khiến cho hai vợ chồng họ kinh ngạc tới giờ. Trên đường về hai người cứ như vậy mà tay trong tay, Khương Điềm Điềm quay sang hỏi Trần Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong này, anh nghĩ sao về chuyện đó?"
Bình tĩnh mà xem xét, sau khi bọn họ tốt nghiệp có thể được làm việc ở nhà đài là một chuyện khá tốt. Mà bây giờ có cơ hội như vậy tự chạy tới, điều này luôn khiến người ta có chút rung động.
Trần Thanh Phong nhìn vê phía Khương Điềm Điềm, nói: "Anh cảm thấy có thể được đấy chứ. Lời đề nghị này quả thật là không tồi."
Hai vợ chồng bọn họ từ trước tới nay không phải là loại người thích tranh giành tốt xấu gì cả, bọn họ chỉ cố gắng học tập tốt, chỉ với lí do đơn giản là để sau này được phân làm một công việc tốt thôi.
Tuy rằng chính bọn họ cũng có công việc kinh doanh riêng, kiếm được khá nhiều tiên. Nhưng mặc kệ là chuyện gì đi nữa thì có thêm việc làm cũng là chuyện tốt.
Người trưởng thành càng có nhiều lựa chọn thì càng phải chọn việc cho thật tốt chứt
Trân Thanh Phong lại nói thêm: "Thật ra anh thấy chuyện này cũng là một chuyện tốt, nhưng mà hiện tại cũng không biết chủ nhiệm Dư là người như thế nào, tính tình ra sao, không biết ông ấy có thể làm được những gì mình nói hay không. Nhưng mà anh cũng đồng ý với đề nghị ông ấy đưa ra, nhưng mà trước mắt đồng ý hay không thì chúng ta cũng phải tìm giảng viên để hỏi họ cẩn thận tỉ mỉ một chút xem sao."
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Dạ được" Tự đáy lòng cô cũng cảm thán nói: "Quả nhiên nếu là trân châu thì sẽ luôn phát sáng, em đúng là một viên trân châu sáng chói mà."
Trân Thanh Phong xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Em là viên trân châu sáng chói nhất trên đời này."
Một nhà ba người cùng nhau trở về, Trần Thanh Phong lúc này lại bổ sung: "Gia đình của chúng ta hôm nay xem như song hỷ lâm môn đúng không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Anh nói đúng rồi đóI"
Hai vợ chồng cứ đơn giả như vậy mà đưa ra quyết định, sau đó cũng đi đến trường học hỏi rõ ràng tỉ mỉ mọi thứ, lúc này mới biết được vị trí của chủ nhiệm Dư ở nhà đài khá là cao, đảm bảo có thể sắp xếp tính toán lo cho người khác được.
Hơn nữa chủ nhiệm Dư cũng là một người ngay thẳng, nói được làm được. Mấy vấn đề hai vợ chồng bọn họ thắc mắc, cuối cùng cũng được giải đáp rõ ràng cho nên mới yên tâm được phân nào.
Chỉ cần không phải là người ba hoa chích choè là tốt rồi. Nhưng thật ra bọn họ cũng không biết, nếu như con trai của chủ nhiệm Dư là Dư Kỳ mà biết tin cha mình làm vậy có khi bị tức đến hộc máu ấy chứ!
Cũng may chủ nhiệm Dư là một người rất công tư phân minh, không vì chuyện Khương Điềm Điềm nhằm vào Dư Kỳ mà khó chịu với cô.
Mà mấy chuyện như thế này tự mình hai vợ chồng ra mặt thì không hay cho lắm, cái này cần bên đài truyền hình và trường học đứng ra tiến hành trao đổi sẽ hợp lý hơn, sau đó sẽ thông báo tình hình cho hai người bọn họ biết.
Tuy rằng hiện tại hai người mới năm ba đại học mà thôi, mà đất nước bây giờ rất thiếu nhân tài, vậy nên trước tiên cứ để bọn họ thực tập trước, cũng xem như là sắp xếp hợp lý nhất rồi.
Mà bởi vì Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong cả hai đều nổi danh ở trường học, thế thì đối với người giỏi thì những ưu đãi đó rất xứng đáng.
Cứ như vậy, tuy rằng hai người họ còn chưa tốt nghiệp, nhưng đã được đặc cách cho vào nhà đài làm thực tập sinh rồi, họ cũng thuận lợi trở thành cặp đôi MC giống như gương mặt đại diện cho kênh lợi ích của nhà đài.
Lựa chọn như vậy là bởi vì hai người là vợ chồng, phối hợp sẽ ăn ý hơn người thường. Mà thật ra nguyên nhân để bọn họ làm kênh này là bởi vì thực lực của hai người họ đều rất mạnh.
Khương Điềm Điềm nhận được đánh giá như vậy thì nhỏ giọng thì thâm bên tai Trân Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong này, anh nói xem để duy trì cái danh sinh viên giỏi, sao lại khó như vậy nhỉ?" Nhìn xem kìa, sau này cô càng phải nỗ lực thật nhiều mới được. Bằng không sẽ ảnh hướng đến danh tiếng một tài nữ như cô lắm.
Trân Thanh Phong nghe cô nói vậy thì bật cười: "Không có chuyện gì xảy ra đâu, anh tin tưởng vợ anh nhất định sẽ làm được.
Khương Điềm Điềm được Trần Thanh Phong khích lệ thì vui vẻ, bày ra dáng vẻ đắc ý nói: "Nghe anh nói em cũng cảm thấy đúng nữa. Công nhận là em có thể làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận