Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 85

Chương 85Chương 85
Ké toán Trần và Bà Trần ở đây không tới hai tháng mà đã thay đổi hết nhà cửa của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, sau đó hai vợ chồng già lại đặc biệt đi đến chỗ ở của cháu trai Kiến Dân nhà mình xem xét một chút.
Hiện tại Kiến Dân đang ở khu nhà mà hai vợ chồng Trần Thanh Phong đứng tên.
Phòng ốc nhìn chung thì không quá cầu kỳ, nhưng dùng để ở thì vẫn còn rất tốt, trên cơ bản thì chỉ cần dọn vào là có thể ở được rồi.
Tuy rằng đây là nhà ở của hai vợ chồng Trần Thanh Phong nhưng mà bọn họ chưa cần dùng đến. Thành ra bọn họ để cho Kiến Dân đến đây ở, việc này cũng tiện cho cậu rất nhiều. Thật ra căn biệt thự của hai vợ chồng cũng rất to, nhưng mà từ Trân Thanh Phong tới Khương Điềm Điềm vẫn không tán thành để cho Kiến Dân ở chung với bọn họ.
Dù sao Kiến Dân cũng đã lớn rồi nên mặc kệ thế nào thì đối với hai bên sống chung như vậy thì rất là bất tiện.
Để cậu ở một mình như vậy cũng như cho cậu có không gian riêng tự mình muốn làm gì thì làm, tính ra cũng khá tốt.
Kiến Dân ở bên nhà khác thì xung quanh đó mấy người hàng xóm trên cơ bản đều là người quen đồng nghiệp của Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong. Cho nên khi Kiến Dân làm cái gì, bọn họ ở đó cũng có thể biết được ít nhiều. Đừng ai nghĩ là phần tử trí thức thì sẽ không nhiều chuyện.
Mấy cái vấn đề nhiều chuyện hay hóng chuyện thì nó không phân biệt trí thức hay không trí thức đâu!
Làm vậy để cậu vừa có không gian riêng nhưng cũng vừa trông chừng được cậu không bị ai đó có suy nghĩ xấu lôi kéo, mà Kiến Dân bình thường cũng không phải là người thích làm chuyện ầm ï, cuộc sống căn bản trôi qua khá là giản dị. Dù biết là vậy nhưng kế toán Trần và Bà Trần cũng không yên tâm về đứa cháu ngoại này. Thế nên hai ông bà muốn chủ động tới nhìn một chút xem sao, đến rồi mới thấy nhà cũng khá rộng, một phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà bếp.
Căn nhà này thì nhà ba người ở vẫn rộng. Mà Kiến Dân ở đây một mình thì càng rộng rãi.
Mấy căn nhà diện tích như thế này ở quê bọn họ khá dễ để tìm kiếm. Nhưng chất lượng cơ sở vật chất thì không thể nào so sánh được.
Ngoài ra giá nhà ở nông thôn so với giá nhà ở thành phố đương nhiên cũng khác nhau rất nhiều. Nghe nói căn nhà với diện tích như thế này mà ở thành phố thì giá cũng khá là cao, căn này được giới thiệu dành cho những người chuyên ở đài truyền hình, hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điêm Điềm vì làm ở đài truyên hình nên mới may mắn mua được chứ bình thường muốn mua nhà ở đây cũng khá là khó khăn.
Cái cậu nhóc Kiến Dân này ở đây cũng khá là bừa bộn, dù sao ở đây chỉ có một mình cậu chứ không phải giống như biệt thư bên kia có Bà Hoa dọn dẹp.
Dù là bày nhưng cũng không quá bẩn, tuy rằng cậu không phải người quá sạch sẽ hay chú trọng dọn dẹp, bởi vì cũng chỉ ở đây một mình mình nên cậu chú trọng vào vấn đề thoải mái là được.
Hai vợ chồng già thấy cháu ngoại mình như vậy nên cũng ở lại tranh thủ trước khi đi giúp cậu sửa soạn dọn dẹp, Bà Trần cảm thấy bản thân đúng là đã làm được nhiều chuyện có ích cho con cháu mình rồi.
Bọn họ chỉ cần tới đây một chuyến mà đã giúp đỡ bọn nhỏ ở đây được khối việc.
Nhưng mà sau đó thì Kiến Dân lại khóc chút chít, ông bà cậu tới đây dọn một phát, đảo lộn hết mấy vị trí để đồ của cậu, làm cậu muốn tìm cũng tìm không thấy đồ mình cần.
Thật là quá đáng thương cho cậu rồi. Dù vậy thì cũng phải nói là rất sạch sẽ.
Cậu tự mình suy nghĩ biết là sạch đẩy nhưng cậu cảm thấy ông bà ngoại không dọn dẹp cho cậu thì tốt hơn, nhưng mà cho cậu tiền cậu cũng không dám nói mấy lời này đâu, mà đánh chết cậu cậu cũng không dám nói, nói mấy câu đó chả khác nào bản thân đang chán sống vậy.
Thế nên chắc chắn chỉ dám nghĩ chứ không ngu ngốc đâu mà nói ra.
Vào khoảng giữa tháng tư thì vợ chồng Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng đã có đủ tiên mua xe rồi, bọn họ chỉ tính mua một chiếc hơi nhỏ thôi, cái xe này đã xem xét rất kỹ mới lựa chọn mua, nó cũng là mẫu xe thời thượng nhất hiện tại rồi, Khương Điềm Điềm hơi khinh bỉ vì nó nhỏ hơn cô nghĩ.
Nhưng mà sau đó cô cũng rất nhanh đã vui vẻ trở lại. Dù sao thì nhà bọn họ cũng đã có xe hơi cho riêng mình rồi! Đã vậy còn là nhà đầu tiên trong nhà họ Trần có xe hơi nữa chứ. ...
Hai vợ chồng già ở Thượng Hải được hai tháng rồi cảm thấy bản thân đã cống hiến cho gia đình Trần Thanh Phong rất nhiều rồi.
Trong lòng cảm thấy mỹ mãn rồi nên cũng vui vẻ rời đi, Trân Thanh Phong không yên tâm để hai người già nhà mình đi vê, mà trong khi họ cũng không rành đường gì cho lắm, vậy nên cuối cùng quyết định cho để Kiến Dân đưa cha mẹ mình trở vê.
Tuy rằng hai vợ chồng già cũng không hài lòng về sự sắp xếp của con trai, nhưng mà họ cũng không hề từ chối.
Nói thật ra thì sau hành trình đi đến Thượng Hải lần này, hai vợ chông già cũng thật sự yên tâm về con trai và con dâu của mình rồi.
Bởi vì trong số tất cả mấy người con thì hai người họ không lo lắng nhất chính là vợ chồng Trần Thanh Phong, mà lo lắng nhất cũng là hai người trẻ bọn họ. Kiểu cảm giác này rất khó để giải thích cụ thể nhưng mà may thay hai đứa trẻ này bây giờ cũng đã tốt lên rồi. Hai vợ chồng già đã đặc biệt đi đến khu phố ẩm thực và khu trung tâm thương mại của vợ chồng nhà Trần Thanh Phong xem xét rồi. Tuy nói bên ngoài bọn họ chỉ cho người ta thuê mặt bằng quầy bán thôi, nhưng nhìn chung thì thu nhập này tương đối ổn định, còn có phần rực rỡ nữa, hai vợ chồng già không hề lo lắng khu trung tâm sẽ không có người tới thuê!
Thế nên cũng không lo lắng con cái ở đây sẽ không có cái ăn cái mặc.
Thành phố lớn cùng với thôn nhỏ không giống nhau nên
6: 5 sau chuyến đi này hai vợ chồng già cũng có thêm rất nhiều kiến thức mới.
Nhất là kế toán Trần, ông nhận biết được rất nhiều thứ tốt và kiến thức tốt, cho nên ông cảm thấy mấy người khác ở trong nhà bọn họ lâu lâu nên ra ngoài đi đó đi đây, ra ngoài để còn học tập một chút kiến thức mới, tiếp thu kinh nghiệm của người ta.
Mà dù sao thì cái này cũng phải để về sau mới có thể nói được.
Nhưng mà đó là về kế toán Trần còn đối với Bà Trần thì bà không nghĩ nhiều được như vậy, cái này không là do chênh lệch vê nam nữ, mà là chênh lệch về tâm nhìn.
Dù sao thì kế toán Trân cũng là người học cao hiểu rộng, hơn nữa cả đời ông đã làm nghề kế toán, nếu đem so với Bà Trần là một người phụ nữ nông thôn chưa được đi học nhiều thì đương nhiên là sẽ khác nhau rồi.
Nhưng mà cho dù là không cùng tâm nhìn với nhau đi chăng nữa thì cả đời hai vợ chồng già bọn họ cũng đã rất hòa hợp với nhau, cũng đã sống vui vẻ với nhau rồi.
Mọi người đều sẽ có khuyết điểm của bản thân nên phải tìm người bù vào cho mình, có như vậy thì mới trọn vẹn, kế toán Trân lần này đến đây để tiếp thu chuyện xã hội bên ngoài, chính trị.
Còn riêng Bà Trần lần này ra ngoài thì rất vui vì là giúp được con cháu dọn dẹp sửa sang được nhà cửa.
Trước đó bà còn có suy nghĩ là ở thành phố thì đồ vật này nọ sẽ khá là đắt. Kết quả trên căn bản thì mọi thứ lại không giống như những gì bà nghĩ, bọn họ đi theo Bà Hoa đi đến trung tâm thương mại, rồi đi đến Hoài Quốc Cựu mua được rất nhiều đồi
Tuy rằng người ta nói ở Hoài Quốc Cựu bán đồ lỗi, đồ cũ nhưng mà đối với Bà Trân thì bà cảm thấy mấy cái lỗi đó không là vấn đề gì cả. Bọn họ ở đó mua được rất nhiều thứ hay hol
Ở đó còn có một số đồ đặc thù đa dạng phong phú, cho dù là ở Cung Tiêu Xã mà con gái Trân Hồng của bà làm muốn có cái đó cũng khó mà có được.
Tóm lại lần này đến đây Bà Trần thu hoạch được rất nhiều thứ thích hợp cho gia đình ở dưới quê.
Lần này trở về thì không giống như lần trước, họ phải mua vé xe khách vì bản thân không chỉ về mà còn đem rất nhiều đồ về theo nữa.
Sau khi hai vợ chồng già rời đi, người đi rồi liền khiến cho Khương Điềm Điêm cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cả ngày đều ở bên nhau thì không cảm thấy gì, nhưng mà đến khi tách ra rồi thì mới cảm nhận được sự luyến tiếc và trống vắng trong nhà. Không chỉ một nhà ba người bọn họ luyến tiếc, mà đến ngay cả người giúp việc là Bà Hoa cũng vô cùng luyến tiếc, dù sao thì Bà Hoa và Bà Trần suốt thời gian qua L vẫn luôn đồng hành với nhau!
Mấy người già với nhau khó lắm mới tìm được tri kỷ giờ thì người ở lại, người ra đi, mấy cái người trẻ tuổi này, căn bản có nhiêu chuyện muốn hiểu cũng không thể hiểu được đâu!
Dù vậy thì mọi người cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ và nhớ nhung, bởi vì sắp tới là ngày Quốc tế Lao động, một ngày đại hội như vậy thì chắc chắn trung tâm thương mại sẽ có hoạt động vào thời điểm đó nên cũng không thể nào làm một cách tùy tiện qua loa được, đối với mấy hoạt động lớn trong các ngày hội như Quốc tế Lao động, lễ Quốc Khánh, tết Dương Lịch, tết Âm Lịch đều phải được chuẩn bị chỉnh chu và sớm nhất có thể.
Đừng thấy bình thường Khương Điềm Điềm không tham gia vào việc quản lý kinh doanh trong nhà thì cô sẽ bỏ mặc không thèm để ý, dù không chịu trách nhiệm chính nhưng ít nhiều gì cô cũng sẽ đưa ra một ít ý kiến đóng góp để xây dựng cho trung tâm thương mại của mình được tốt hơn.
Các hoạt động của trung tâm thương mại đa số đều dựa trên ý tưởng mà Khương Điềm Điềm đưa ra. Hiện tại vẫn chưa lưu hành việc tuyên truyên quảng cáo, cho nên tất cả những chiến lược marketing cô đều lôi ra sử dụng.
Hơn nữa hiệu quả đạt được lại rất cao.
Ngoài ra bởi vì hai vợ chồng bọn họ là chủ cho thuê mặt bằng kinh doanh nên tất cả những chính sách chiến lược lớn nhỏ đều phải thông qua bọn họ mới được đưa xuống cho mọi người cùng thực hiện, chính vì lẽ đó mà những ý tưởng táo bạo của Khương Điềm Điềm mới có thể thành công tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ.
Nhưng mà hiện tại ngoại trừ những dịp lễ lộc quan trọng thì họ mới đưa xuống những kế hoạch yêu cầu các tiểu thương phối hợp thực hiện, chứ cái gì cũng bắt người ta hợp tác thì họ đã sớm trả mặt bằng chạy mất dép rồi.
Hơn nữa năm nay là năm thứ ba trong chuỗi sự kiện ba năm đầu khai trương của trung tâm thương mại nên càng phải chú tâm vào việc tuyên truyền quảng bá nhiều hơn nữa.
Bởi vì ba năm đầu này đối với trung tâm thương mại là vô cùng quan trọng, cũng có thể tạm gọi là ba năm xây dựng nên móng, cho nên cả Trân Thanh Phong và Khương Điều Điều đều vô cùng chú trọng, lúc ký hợp đồng, cả hai đều cùng nghĩ trên lợi ích của các tiểu thương mà soạn thảo hợp đồng, nào là trong vòng ba năm không tăng giá, không kinh doanh buôn bán trong trung tâm để cạnh tranh với họ, ngoài ra còn có hỗ trợ họ quảng cáo sản phẩm đến với mọi người.
Như vậy trong thời gian ngắn mới có thể lắp kín tất cả các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Bây giờ thời hạn ba năm cũng đã hết, mong là qua giai đoạn này, các tiểu thương đều sẽ cùng vợ chồng họ gia hạn hợp đồng.
Phải nói là vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là những người sống rất tử tế với người khác, dù đã làm chủ nhưng họ không hề hà khắc với nhân viên hay các tiểu thương như những người chủ khác.
Trong vòng ba năm đầu họ đều bảo đảm những quyền lợi dành cho những người đến thuê mặt bằng để họ không cần phải lo trước sợ sau, lại không hề tăng giá bất thường như những trung tâm thương mại khác, điều này khiến cho lòng dạ của các tiểu thương vô cùng an tâm.
Chưa kể đến việc ở cái trung tâm thương mại này còn được trang trí vô cùng bắt mắt, mọi ngóc ngách đều có nhân viên vệ sinh quét dọn vô cùng sạch sẽ, ngoài ra còn có nhân viên giúp họ quảng bá, tuyên truyên sản phẩm, nhờ vậy sản lượng tiêu thụ của các cửa hàng cứ thể tăng vọt lên theo mỗi tháng.
Một nơi tốt đẹp như vậy thì làm gì có ai có thể đành lòng bỏ đi.
Cho nên họ đang muốn chờ xem hai vợ chồng trẻ này có lên giá mặt bằng hay không, nếu lên không quá cao thì chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục bám trụ ở đây. Nhưng mà trên cơ sở thì ai kinh doanh nên cũng có thể hiểu, chỉ cần giá cả không tăng lên đến gấp đôi thì họ nhất định sẽ trụ lại, vì lượng khách của trung tâm thương mại này rất đông, việc buôn bán của bọn họ cũng vô cùng tốt, bỏ đi một miếng bánh ngon như vậy, ai mà nỡ làm vậy cơ chú.
Những trung tâm thương mại khác làm sao có thể so sánh với nơi này, cho nên một khi ai đã thuê ở đây rồi thì họ cũng không còn ưng ý bất kỳ nơi nào khác nữa.
Hơn nữa mọi thứ cũng đã đi vào quỹ đạo của nó và hiện đang được vận hành rất tốt. Nhờ có trung tâm thương mại thay họ quảng bá sản phẩm, chính vì vậy bọn họ cũng nhờ đó mà bán buôn vô cùng đắt hàng, quan trọng là học hỏi được rất nhiều thứ hay ho. Giống như năm nay đã có nhiều cửa hàng tiến hành chi rất nhiều tiền để chuẩn bị quà cho hoạt động sắp tới, bởi bọn họ biết chỉ cần bỏ một ít tiền cho hoạt động thôi mà lại thúc đẩy được nhiều người tới mua hàng thì dại gì mà không đầu tư.
Tổ chức mấy hoạt động như vậy thì có mệt không? Mệt chứ! Nhưng lại có thể kích thích tiêu thụ, giúp họ thu lại số tiền khổng lồ thì cho dù có mệt chết đi nữa bọn họ cũng nguyện ý mà làm.
Cả hai bên người cho thuê mặt bằng hay người thuê mặt bằng đều vui vẻ mà thực hiện những chương trình ở trung tâm thương mại, vậy thì có gì ngăn cản được bọn họ kiếm tiền đâu chứ?
Ở trung tâm thương mại bận rộn là vậy chứ ở phố ẩm thực của họ thì không còn cần đến chiêu trò thêm nữa, họ chỉ cần đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm cũng như món ăn thơm ngon là được.
Thế nên hai vợ chồng bọn họ cũng bớt đi được một việc, vả lại phố ẩm thực này được tạo nên từ sáu căn nhà liên kê với nhau mà thành, vậy nên tiền thuê nhà hằng tháng cũng chẳng được bao nhiêu.
Đối với hai vợ chông nhà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thì cũng chỉ xem nó giống như con gà mái già đang đẻ trứng mà thôi.
Trần Thanh Phong đã sớm tính toán ổn thỏa, trong thời gian này bọn họ sẽ tích góp tiền rồi đợi đến mùa thu sẽ tiếp tục tiến hành đầu tư thêm nữa.
Cả hai vợ chồng đều nhất trí làm như vậy, vì việc mua nhà cho người khác thuê, vừa nhàn nhã lại sinh lãi nhiều, dại gì mà không làm! Chẳng phải thông qua phố ẩm thực và trung tâm thương mại thì bọn họ đã kiếm được một đống tiền khổng lồ rồi đấy sao?
Hai người dùng tiền lời hai ba tháng làm việc sau đó cộng thêm tiền Tô Tiểu Mạch cho bọn họ mượn để mua xe, đến giờ tiền vẫn còn dư ra một ít.
Tô Tiểu Mạch cũng không đòi bọn họ phải trả tiền càng sớm càng tốt, cái gì cô nên vay thì cô đi vay thôi, bọn họ trả lúc nào thì trả chứ cô cũng không đòi làm gì. Tuy rằng hai nhà bọn họ không ở gần nhau, cũng không ở chung một thành phố, nhưng mà nhiều năm ở chung với nhau như vậy thì tình nghĩa vẫn luôn nằm ở đó.
Quan trọng là hai nhà đều tin tưởng lẫn nhau.
Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mặt một cái đã tới mùa thu rồi, mà Tiểu Thất cũng đã đi học được hai năm.
Cậu nhóc này với hai đứa nhỏ nhà Tô Tiểu Mạch hoàn toàn không giống nhau, hai đứa trẻ nhà Tô Tiểu Mạch thì học rất giỏi. Mà Tiểu Thất nhà này thì thôi rồi, nhìn chung thì học cũng ổn, chỉ là dừng ở ổn thôi chứ không có gì nổi bật.
Tuy nhiên cu cậu cũng không phải là học dốt đâu, trên cơ bản mỗi thứ cậu bé đều biết một ít, nhưng mà nói cậu bé có cái gì giỏi nhất khi đi học không thì câu trả lời là không có.
Nhưng mà cũng bởi vì mới học được hai năm thôi nên cũng không thể biết là giỏi cái gì hay không, thời gian học còn dài còn cần phải xem xét thêm.
Tiểu Thất dù bình thường nghịch ngợm nhưng cũng là một người tương đối thích học, cậu bé không cần đợi Khương Điêm Điềm phải nhắc nhở gì, chỉ cần đúng giờ thì cậu sẽ học bài, nhiều khi còn chủ động nói muốn học cái này học cái kia.
Không thể không nói là cu cậu nhà này tính cách rất giống cha mẹ của mình, mấy đặc điểm của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm có được thì đều hội tụ hết trên người cậu bé.
Giống như Khương Điềm Điềm lúc nhỏ cũng vậy, cô không học giỏi cái gì cả nhưng mà cái gì cô cũng học một chút, tuy nói lúc đó là do cô của cô muốn cô học.
Nhưng mà khi học thì Khương Điềm Điềm học cũng rất nghiêm túc và vô cùng chăm chỉ.
Mà hiện tại con trai của cô cũng giống cô.
Tiểu Thất thông báo với cha mẹ là bản thân đã đăng ký một đống câu lạc bộ học trên trường, hết cái này lại cái kia, mỗi ngày đều đem về cho mình một đống thứ từ bài tập tới đồ dùng học.
Dù là vậy nhưng mà cu cậu vẫn có thể rảnh rỗi giành ra thời gian mỗi ngày đem Vượng Tài nhà mình đi ra ngoài đi dạo.
Khương Điềm Điềm khó hiểu: "Mấy bạn nhỏ bình thường đều sẽ không thích học tập đúng không? Sao Tiểu Thất nhà chúng ta lại không giống như vậy nhỉ?"
Đa số mấy đứa trẻ lúc còn nhỏ làm gì có chuyện chủ động muốn học cái này học cái kia, bọn trẻ đều có suy nghĩ là muốn có nhiều thời gian để ra ngoài chơi thôi. Mà cho dù bản thân không thích đi chơi, cũng sẽ giống như Ngũ Hổ và Lục Hổ vậy, rảnh rỗi sẽ tìm cho mình một sở trường đặc biệt nào đó mà học để giết thời gian, thời gian còn lại thì sẽ nghiêm túc học tập.
Chỉ có con trai nhà bọn họ là chọn một con đường riêng không giống ai.
"Vợ à, em thử nghĩ đi, mới bảy - tám tuổi thì có thể tập trung được gì nhiều chứ, thằng bé hiện tại là do năng lượng dư thừa quá nhiều nên cần được giải phóng. Nếu bây giờ thằng bé muốn tự mình học hỏi cái này cái kia thì cứ để thằng bé học đi, học nhiều thứ thì biết được nhiều thứ thôi, mà nhờ vậy cũng giúp thằng bé bớt nghịch ngợm lại. Chứ không với cái năng lượng dồi dào như con trai nhà chúng ta, mà không tìm được cái gì để giải phóng, suốt ngày ở nhà quậy phá nghịch ngợm thì ai mà chịu nổi chứ, phiên chết hai vợ chông mình cho mà xem.
Đối với Trần Thanh Phong, anh cảm thấy chỉ cần con trai muốn ra ngoài học tập thì đây chính là chuyện tốt, dù sao như vậy cũng đỡ phải làm phiền người khác.
Khương Điêm Điêm nghe Trần Thanh Phong nói vậy cũng cảm thán nói: "Anh nói cũng đúng!"
"Chúng ta cứ mặc kệ thằng bé đi, không cần quản nhiều làm gì đâu em."
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Dạ."
Thật ra vốn dĩ cô cũng không tính sẽ quản nhiều như vậy đâu. Nhưng mà nhìn con trai làm cô nhớ tới mình hồi nhỏ, không biết tại sao lại nghĩ tới cha mẹ của mình nữa.
Cha mẹ mà cô nhắc tới là cha mẹ ở thời điểm mà cô còn chưa xuyên không kìa.
Dựa theo hiện tại thì chắc bây giờ cha mẹ cô cũng đã có con mới rồi nhỉ? Cũng không biết cô với cha mẹ mình có ở cũng một thời không không? Nhớ tới chuyện trước kia của bản thân, Khương Điềm Điềm nhấp môi một cái tự nhiên lại muốn đến nhìn bọn họ để xem bây giờ cha mẹ cô như thế nào rồi.
Tuy rằng cô là một người có tính tình rộng rãi và bản thân cô cũng không nghĩ sẽ buồn khi nhớ tới chuyện kiếp trước, nhưng tóm lại là muốn đi nhìn mọi người ở đó một lần xem thế nào.
Chắc có lẽ bởi vì do tò mò mà thôi! Hoặc có thể là do bọn họ quá tệ!
Thế nên cô muốn xem xem hai cái người kia sống như thế nào rồi, sinh hoạt ra sao có gặp quả báo chưa, một người thì thấy lợi ích mà quên đi tình nghĩa, một người thì ích kỷ ăn cháo đá bát.
Còn có tên đàn ông hung ác Tường Lâm thích ngược đãi trẻ em, mẹ hắn ta cũng vậy.
Thật sự mấy người đó cũng không hành hạ Khương Điềm Điềm gì quá đáng, nhiều khi họ còn đối xử với cô rất tốt. Nhưng mà bởi vì nhớ rõ mặt tốt của bọn họ, cũng không đồng nghĩa cô sẽ quên mặt xấu của bọn họ.
"Anh Tiểu Phong này, em muốn chúng ta đến thủ đô một chuyến. Khương Điềm Điềm đột nhiên mở miệng nói chuyện này với Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong nhướng mày hỏi lại: "Đi thủ đô sao?" Khương Điềm Điềm gật đầu, nói: "Em muốn đến đó tham quan một chút!"
Trần Thanh Phong cũng gật đầu đồng ý: "Được thôi, vậy em muốn khi nào thì chúng ta đi, anh sẽ đi cùng em. Chúng ta đến chỗ chị năm à?"
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu, cô còn bổ sung thêm: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, chúng ta đến thủ đô không đến chỗ hai người bọn họ thì đến đâu bây giờ? Phải đến đó chứ ạ! Nhưng mà em cũng muốn đến đó đi du lịch xem thủ đô như thế nào, chúng ta cùng nhau đi ăn đi uống những món ăn ở đó, anh thấy sao?"
Còn sao nữa? Được quá chứ sao, chỉ cần là Khương Điềm Điềm nói thì Trân Thanh Phong chắc chắn sẽ đồng ý!
"Còn con trai..." Hai người liếc nhau, sau đó liền lập tức đồng thanh nói: "Không đem thằng bé theo.
Hai người nghe đối phương nói vậy thì nháy mắt bật cười!
Trân Thanh Phong hào hứng hỏi: "Em muốn chúng ta khi nào sẽ khởi hành đây?"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Càng sớm càng tốt ạ! Chúng ta viết đơn xin nghỉ phép từ giờ di!"
Cô không phải là một người thích nhìn xa trông rộng, cô thích quyết định cái gì thì làm liền cái đó, nhưng cũng không phải là người thích quyết định lung tung, nhưng mà nói đi là đi
Thật ra bản thân cổ xuyên tới đây nhiều năm như vậy rồi, Khương Điềm Điềm cũng muốn thử đi tìm cha mẹ của cô xem sao! Cô cũng muốn biết có khi nào cô xuyên đến đây rồi thì cha mẹ cô cũng sẽ giống cô mà xuyên đến đây hay không.
Dù sao bọn họ cũng là người thân của cô, biết đâu lại giống cô.
Cho nên bây giờ nghĩ nhiêu cũng không được gì. Nhiêu khi con người cũng đôi khi có chút kì lạ, đột nhiên nghĩ tới lại đột nhiên muốn làm thử.
Tiểu Thất biết được chuyện cha mẹ của cậu sẽ bỏ cậu ở nhà một mình mà đi thủ đô chơi, khuôn mặt lúc nào cũng u ám nhìn chằm chằm cha mẹ mình, còn buồn bã hỏi: "Cha mẹ vì sao lại không mang con theo chứ?"
Khương Điềm Điềm vô cùng bình tĩnh nói: "Con còn phải đi học nữa mà! Hơn nữa con xem đi, con ngoài việc đi học chính thức ra thì con còn phải tham gia rất nhiều hoạt động khác nữa mà."
Dù vậy thì Tiểu Thất vẫn mang khuôn mặt u ám, phải nói là cậu bé hội tụ hết những ưu điểm của cha mẹ mình, khuôn mặt nhỏ lúc này bày ra biểu cảm tủi thân khiến cho người khác cảm thấy đau lòng. Khổ nỗi cha mẹ nào mà không biết chiêu trò của con mình chứ, đặc biệt là ranh con nhà này.
Khương Điểm Điểm vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Con đừng có mà bày ra cái dáng vẻ này với mẹ, mấy ngày sắp tới ở nhà nhớ phải nghe lời anh trai đó biết chưa hả?"
Tiểu Thất vân muốn cố gắng thuyết phục cha mẹ mình một chút: "... Con cũng muốn đi mà...
Khương Điềm Điêm nhỏ giọng thỏa hiệp với con trai: "Đợi nghỉ đông mẹ sẽ cho con đi, con thấy có được không?"
Cô nhìn con trai rồi hứa hẹn nói: "Đợi con học xong hết năm nay thì mẹ sẽ nói với nhà của bác năm con một tiếng, để cho con theo bác năm mình tới thủ đô chơi một chuyến. Sau đó mẹ sẽ cho con ở đó khoảng mười ngày hoặc nửa tháng luôn rồi mới về, con thấy có được không?"
Ánh mắt Tiểu Thất sáng bừng lên, lập tức nói: "Mẹ nói lời phải giữ lấy lời nhé!"
Khương Điềm Điềm nở nụ cười đáp: "Đó là chuyện đương nhiên rồi!" Cô trêu chọc con trai: 'Con thấy có bao giờ mẹ thất hứa với con chưa?"
Phải công nhận câu nói của cô mang tính hiện thực rất lớn, Tiểu Thất nghĩ kỹ lại thì đúng là mẹ cậu chưa bao giờ thất hứa với cậu lần nào.
Cuối cùng Tiểu Thất cũng gật đầu đồng ý: "Dạ, được vậy thì nghe theo ý mẹ đi!"
Khương Điềm Điêềm cười hì hì đáp lại: "Vậy là được rồi, mấy ngày nay cha mẹ sẽ để anh trai đến đây ở cùng với con, hai đứa sẽ ở cùng với nhau nhé!"
Tiểu Thất nhanh nhảu nói thêm: "Để anh trai lái xe đưa con đi học nhé?"
Ánh mắt Khương Điềm Điềm hơi suy tư hỏi: "Bình thường con cũng đạp xe đi học mài" Tiểu Thất ôm cánh tay Khương Điềm Điềm làm nũng: "Nhưng mà bây giờ trời lạnh lắm ạ! Có xe hơi đưa đi học thì càng tốt chứ ạ! Cái này không phải mẹ đã nói với con, bản thân có thể sống tốt thì không cần phải ngược đãi bản thân mình mà. Mẹ còn nói làm người không thể tự hành hạ bản thân được đó ạI"
Khương Điềm Điềm cười nói: "... Thôi được rồi, mẹ đồng ý."
Tiểu Thất nghe được đáp án của mẹ mình liền hét lên một tiếng vui vẻ. Cậu biết mẹ cậu là tốt nhất mà, đồng thời cũng là người dễ nói chuyện nhất luôn.
"Mẹ ơi, ở thủ đô có đặc sản gì ạ? Lúc vê mẹ nhớ đem về cho con đấy nhé!" Tiểu Thất vui vẻ nói: 'Con còn nghe nói hồ lô ngào đường ở Bắc Kinh rất là nổi tiếng đấy an
Cậu bé có một người bạn ở thủ đô chuyển đến đây học đã kể cho cậu nghe chuyện đấy.
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ đồng ý: "Được thôi, đợi tới lúc về mẹ sẽ mua mang về cho con."
"Con biết mẹ là người tốt nhất mà" Cậu bé tám tuổi được mẹ đồng ý sẽ mua đồ ăn cho, cứ như vậy mà nhảy cẩng lên vui sướng.
Trường tiểu học của Tiểu Thất là trường tiểu học quốc tế, không chỉ có học phí cao, mấy bạn học chung của cậu cũng đều là con cái nhà có tiền.
Nhưng mà Tiểu Thất cũng hiểu được một vấn đề đó là sự khác nhau của nhà cậu và nhà các bạn học trong lớp cậu, chính là không có nhà nào chỉ tiêu tiên thoải mái mà không nghĩ tới vấn đề gì bằng nhà cậu cả.
Thường những bậc cha mẹ nếu cuộc sống phải trải qua cực khổ rồi mới đi đến sung sướng thì kết quả sẽ chia làm hai luồng tư tưởng: một là sau này sẽ tích cực sống thoải mái và hai vẫn sẽ mãi sống tiết kiệm dù đã khá giả.
Cho nên sẽ có gia đình luôn luôn cung cấp đủ chi tiêu và những thứ tốt nhất cho con mình, bản thân chỉ muốn nhanh nhanh để con mình nhận được nhiều thứ tốt mà trước kia không có, nuông chiều con cái hết mức có thể để cho con và gia đình hưởng thụ cuộc sống hiện tại. Chỉ cần con muốn là sẽ cho.
Còn một số bộ phận khác thì có thể đồng ý chỉ tiêu cho con học tập nhưng còn những cái khác thì không. Tóm lại cả hai cái tư tưởng trên thì đều không có cái nào là tốt cả.
Nhưng mà nhà của Tiểu Thất lại không hề giống như vậy. Nhà của cậu bé không phải dạng cưng chiều con cái một cách thái quá, nếu như cần thiết thì nhất định sẽ bỏ mặc để cậu tự lo liệu!
Lúc cậu nhóc còn nhỏ thì luôn nghi ngờ là nhà mình dù có tiền nhưng cũng không có nhiều bao nhiêu, cho nên có thì có nhưng cũng chỉ ở nhà thuê mà thôi! Cuộc sống chỉ ở mức tương đối có ăn có mặc. Sau đó khi biết được sự thật đã làm cu cậu thức tỉnh.
Nhà cậu không chỉ là nhà có tiên mà còn là nhà có rất nhiều tiền, sở dĩ ở nhà thuê là bởi vì cha mẹ của cậu chưa tìm được nhà nào phù hợp để mua thôi. Vậy nên không phải cha mẹ cậu không mua nổi, mà là không muốn mua.
Lúc hiểu được điều này, cu cậu liền có một nhận định rằng nhà cậu chính là giới siêu giàu ở nơi này. Mà gia đình có tiền cũng không phải là chuyện gì khiến cho cậu quá đỗi vui mừng, dù sao thì cuộc sống của cậu bé cũng không có gì thay đổi cho lắm. Điêu mà cậu bé vui mừng nhất ở đây chính là cha và mẹ của cậu khác với cha và mẹ nhà người ta.
Điển hình như việc cha và mẹ của cậu bé khá là lắng nghe cậu nói chuyện, đồng thời cũng sẽ luôn cho cậu nói lên quan điểm và suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc với cậu giúp bản thân cậu hiểu vấn đề, nhưng mà nhà người khác thì không như vậy.
Đừng nhìn bọn trẻ các cậu còn nhỏ thì không biết gì, tất cả đều ghi nhớ ở trong lòng hết cả thảy ấy, cho nên việc được cha mẹ trong nhà tôn trọng mình là việc vô cùng quan trọng đối với mấy đứa trẻ như Tiểu Thất. "Mẹ ơi, con cũng muốn có đồng hồ, mẹ mua cho con có được hay không ạ?" Tiểu Thất nhớ tới chuyện này liền nhanh nhảu nhắc với mẹ.
Trân Thanh Phong nhướng mày, anh liếc con trai nói: "Thằng nhóc... con là được voi đòi tiên đúng không?”
Tiểu Thất nghe vậy liền lập tức nói: "Con đi học trên trường mỗi lần còn tiết học hay môn học đặc biệt đều yêu cầu phải nhìn đông hồ mà canh thời gian! Có đồng hồ trên tay cũng dễ dàng chủ động trong mọi việc, như vậy thì con sẽ không bị trễ."
Cậu bé chỉ cần nói ra nguyên nhân hay lý do chính đáng thì chắc chắn cha mẹ của cậu đều sẽ đồng ý với cậu.
Quả nhiên Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu nói: "Được rồi" Dừng một chút cô lại bổ sung thêm: "Thôi thì như thế này nhé, con cứ đến trung tâm thương mại mà xem đi, xem xem con thích cái nào rồi xem nó bao nhiêu tiền rồi tới nói với mẹ, mẹ sẽ đưa tiền cho con tự đi mua."
Thật ra Tiểu Thất còn khá nhỏ tuổi, cậu chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm cảm thấy việc này không có gì là to tát cả, cho dù là con nít thì cậu cũng sẽ tự mình quyết định được mấy chuyện như thế này. Hơn nữa như vậy cũng không có gì là xấu cả, mà bản thân Khương Điềm Điềm còn cảm thấy đây là việc tương đối tốt với trẻ nhỏ, cái này tập cho trẻ nhỏ tự mình quyết định vấn đề của bản thân học cách tự lập từ sớm.
Tiểu Thất cũng rất vui vẻ nói: "Dạ vâng."
Tiểu Thất không hề nghĩ đến mẹ của cậu bé sẽ cho cậu bé tự mình đi chọn, nhưng mà như vậy càng khiến cậu bé vui vẻ hơn, ở cái độ tuổi này, trẻ con đều cảm thấy bản thân có thể làm được một số việc là một điều gì đó vô cùng tài giỏi.
Cậu bé còn hỏi kỹ mẹ của mình: "Mẹ có yêu cầu giá cả gì với con không ạ?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Con mua thế nào cũng được, con tự chọn đi!"
Trân Thanh Phong ngồi một bên cất giọng lười biếng nói: 'Nếu mà con đã tự mình chọn đồng hồ rồi thì phải cố gắng chọn lựa cho thật kỹ vào nhé. Và đương nhiên là con mua cái nào cũng được, miễn nó thích hợp với con mới là thứ quan trọng, chứ không phải chỉ đơn thuần là vì nó đẹp, hay là đắt tiên, cũng có một số thứ không phải đắt tiền thì mới tốt đâu. Vậy nên con tự mình suy nghĩ di!"
Tiểu Thất nghiêm túc gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ!"
Sau đó tâm mắt của Tiểu Thất dừng lại trên cái đồng hồ được đeo trên tay cha mình, đồng hồ của cha mẹ cậu là đồng hồ cặp, kiểu dáng rất đơn giản, mà chả hiểu sao nhìn vào vẫn thấy rất là lộng lẫy.
Sao mà không lộng lẫy cho được!?
Đồng hồ được khắc bằng kim cương thì sao lại không lộng lẫy cơ chứ!
Tiểu Thất cũng biết chắc chắn đồng hồ của cha mẹ mình rất đắt. Bởi vì mua cặp đồng hồ này mà nhà cậu còn phải dời lại việc mua xe là hiểu rồi.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ đắt cũng không phải là thứ quan trọng. Cậu nghĩ quan trọng chắc là vì nó đáng giá!
Tuy rằng việc để con trai tự mình đi mua đồng hồ là việc nhỏ, nhưng mà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng muốn xem con trai mình sẽ mua kiểu đồng hồ gì, vì Tiểu Thất nhà bọn họ cũng không phải là một đứa trẻ thích tiết kiệm.
Dù vậy thì cậu bé cũng biết bản thân không được tiêu tiền lung tung. Chẳng qua nếu có điều kiện để được lựa chọn rồi thì cậu bé sẽ luôn chọn điều tốt nhất.
Sau này khi Tiểu Thất lớn hơn một chút sẽ càng hiểu rõ một điều rằng cha mẹ cậu bé là một cặp cha mẹ rất biết giáo dục con cái. Đương nhiên là với hiện tại thì cậu bé cũng chỉ có một chút cảm giác đó thôi, nhưng vì cậu còn nhỏ nên chưa thể hình dung cái cảm giác của mình một cách rõ ràng được.
Rất nhiều năm về sau khi Tiểu Thất dần dần trưởng thành, bởi vì có những thói quen được ảnh hưởng từ nhỏ rồi nên thành ra đã ăn vào trong máu của Tiểu Thất mất rồi, khó mà sửa đổi được. Mà khi còn nhỏ những cái quyết định tự bản thân lựa chọn, đến khi lớn lên mới biết được lúc đó quyết định như vậy đúng là sai lâm, nhưng rồi nhờ có như vậy lại tạo được thói quen tốt, để chính bản thân biết độc lập tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Liệu mình làm vậy là đúng hay không? Và làm gì thì cũng sẽ cẩn thận chứ không quyết định lung tung. Thế nên để một người có thể quyết định và chịu trách nhiệm trước quyết định của mình là một điều vô cùng khó.
Lúc đó cậu lại nhận ra bản thân thật may mắn khi có cha mẹ là người luôn tạo điều kiện cho bản thân cậu phát triển tốt nhất có thể.
Nhưng lúc này thì Tiểu Thất không thể nào hiểu được đâu.
Nếu bản thân có thể tự mình quyết định thì Tiểu Thất lập tức quyết định đi tới trung tâm thương mại tìm đồng bọn của mình để thảo luận cho bằng được.
Tiểu Thất có tính cách tương đối rộng rãi nên bạn bè của cậu bé khá nhiều, nhưng mà trong số những người bạn đó thì cậu bé thân nhất với hai cậu bạn, một cậu nhóc mập mạp và một cậu nhóc da ngăm đen.
Ba đứa nhãi con các cậu đi chung với nhau nhìn rất oai vệ hùng dũng, vừa hẹn nhau đã vô cùng hiên ngang khí phách đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Trân Thanh Phong quay sang hỏi vợ: "Em để thằng bé tự đi như vậy à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu, khuôn mặt thản nhiên đáp: "Cứ để thằng bé đi đi, tập cho con có thói quen tự lập sớm một chút, sau này chuyện gì cũng có thể tự quyết định mà không phụ thuộc vào chúng ta, như vậy thì anh và em cũng không cần phải xen vào quá nhiều."
Ánh mắt Trần Thanh Phong sáng lên, gật đầu nói: "Vợ này... anh cảm thấy em nói cũng có lý lắm! Đúng là vợ của anh thật là thông minh quá đi, em xem trước anh còn suy nghĩ làm sao để cho tương lai chúng ta sẽ được thoát khỏi thằng nhãi con nhà mình, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Cuối cùng bằng một cách không ngờ tới của em mà giúp anh tỉnh ngộ, vợ của anh thật là khôn khéo quá rồi!" Khương Điềm Điềm vô cùng đắc ý ngẩng đầu nói: "Em vốn dĩ thông minh sẵn có màI"
Tiểu Thất hiện còn đang vui vẻ trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, nhưng cậu lại không biết rằng cha mẹ của cậu lại luôn muốn cậu nhanh nhanh tự mình lớn lên làm chủ mọi thứ để còn nhanh chóng đuổi cậu ra khỏi nhà.
Tiểu Thất đắc ý kể với bạn bè: "Cha mẹ nhà tớ theo chủ nghĩa dân chủ đấy nhé, đề cao việc tự mình nhận thức mọi thứ. Chỉ cần tớ có lý do chính đáng, mặc kệ là yêu cầu gì đi chăng nữa, hợp lý là cha mẹ tớ sẽ đồng ý ngay! Hơn nữa cũng không hỏi nhiều, cách giáo dục này của hai người cũng giống như cách giáo dục của các bậc cha mẹ ở nước ngoài vậy, dựa trên phương thức nuôi thả.
Luôn chú trọng vào việc để bản thân con cái tự mình đưa ra lựa chọn, tự thân quyết định đấy! Nhưng mà lẽ dĩ nhiên khi có kết quả cũng phải tự một mình gánh vác. Tuy bởi vì vậy nên tớ mới vui vẻ đấy, tớ cảm thấy cha mẹ của tớ đúng là những nhà giáo dục tâm lý rất tốt.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm ở bên này cũng nói với nhau: "Thời điểm mà con nhà chúng ta có thể hoàn toàn tự lập, đồng nghĩa với việc cha mẹ như em với anh được giải thoát rồi."
Sự hiểu lầm này thật tốt cho cả đôi bên mà.
Bởi vì sự hiểu lầm ấy mà cặp vợ chồng Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong liền trở nên nổi tiếng ở trường học của Tiểu Thất. Không phải bởi vì hai người làm gì có công, mà hai người nổi tiếng là cặp cha mẹ nhà người ta.
Mọi người nhìn đi, cha mẹ nhà người ta thật là rộng rãi quá!
Còn nhìn lại cha mẹ nhà mình: Ước gì có thể trao đổi cha mẹ có được không?!
Khương Điềm Điềm lúc này còn chưa biết bản thân cô và Trần Thanh Phong đã được nổi tiếng như vậy, cũng không biết Tiểu Thất ở trường khoác lác về cha mẹ mình nhiều cỡ nào! Bởi vì hai người đang ở trên xe lửa đi đến thủ đô! Đã mười mấy năm rồi Khương Điềm Điềm không đặt chân tới mảnh đất Bắc Kinh này, lần này đến đây cô lại phát hiện thủ đô mà cô từng sống trước kia không giống như thủ đô hiện tại mà cô thấy.
Tuy rằng có một số kiến trúc thì giống như hiện tại mà so với ba mươi năm sau thì đúng là thua kém rất nhiều.
Mặc dù ở đây không phồn hoa như đời sau, nhưng hiện tại lại mang tới một cảm giác cổ kính vô cùng!
Tô Tiểu Mạch tự mình lái xe đến ga tàu hỏa đón hai vợ chồng cô, cô nhìn trái ngó phải không thấy Tiểu Thất đâu liền hỏi: "Tiểu Thất đâu rồi?"
Khương Điềm Điềm bình tĩnh nói: "Thằng bé còn đi học mà làm sao em dẫn theo được ạ, cho nên em để thằng nhóc ở nhà vừa học vừa coi nhà rồi ạ."
Nhắc tới con trai Khương Điềm Điềm cũng hỏi luôn: "Nhưng mà có thể tới đợt nghỉ đông sắp tới thằng bé sẽ đến đây ở chơi vài ngày, chị thấy có tiện với gia đình chị không?”
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười đáp: "Đương nhiên là được rồi, làm gì có chuyện tiện với không tiện chứ, tuy chị với anh năm của em không có thời gian, nhưng mà để hai đứa Tiện Minh với Tiện Nguyệt dẫn thằng bé đi chơi nhìn chỗ này chỗ kia vẫn được. Dù sao thì lúc đó hai đứa con của chị cũng nghỉ đông rồi, hai đứa cũng chỉ ở nhà không làm gì cả."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Vậy em cảm ơn chị năm trước, hì hì, em biết chị là người tốt bụng nhất mài!"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Không phải là chị trước giờ đều tốt đấy sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đó là sự thật rồi, nhưng mà chị năm này, giờ em mới phát hiện chị hiện tại không còn khiêm tốn nữa rồi!"
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Tới em còn không khiêm tốn thì chị khiêm tốn làm gì? Nhiều năm như vậy rồi sự thật ai mà không biết chứ nên giờ chị phải nhận thôi. Câu nói của cô hợp lý quá nên không còn gì để bắt bẻ. Nhất là chuyện ai trong nhà họ Trần cũng biết Khương Điềm Điềm là người không khiêm tốn nhất.
Đâm ra mọi người cũng quen rồi, mà quen dần cũng bị ảnh hưởng tính không khiêm tốn của cô.
"Để Tiểu Thất đến đây ở một thời gian cũng tốt cho hai đứa trẻ nhà chị, hai đứa nhóc đó học tập suốt ngày sắp ngơ luôn rồi!" Tô Tiểu Mạch cảm thấy bản thân cô cũng không phải là một người học tập giỏi giang gì. Năm đó có thể thi đậu ít nhiều cũng có Trần Thanh Phong và Khương Điêm Điềm học cùng cô.
Mà chồng cô Trần Thanh Bắc cũng giống cô luôn, hắn cũng không phải là một người quá yêu thích việc học. Nhưng mà không biết tại sao đến khi sinh hai đứa nhỏ nhà cô thì bọn trẻ lại vô cùng yêu thích việc học, đúng là làm người ta không thể hiểu nổi.
"Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt có hứng thú học thêm cái gì nữa không ạ?” Khương Điềm Điềm tò mò hỏi cô.
Tô Tiểu Mạch cũng thành thật nói: "Cũng có đấy, Tiện Minh thì thích học võ thuật và đánh đàn còn Tiện Nguyệt thì cũng thích đánh đàn ngoài ra còn có thích múa nữa."
Tiện Minh - Tiện Nguyệt là tên hai người con của Tô Tiểu Mạch, mà cũng chỉ là được đặt để gọi khi ở nhà mà thôi.
Bởi vì là cặp song sinh nên có tên lót là "Tiện".
"Chị cũng có nghe nói Tiểu Thất nhà các em đăng ký học nhiêu môn năng khiếu lắm đúng không?”
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ đúng rồi, chủ yếu là thằng bé học cho biết ấy mà. Em cũng thật tình mong muốn thằng bé học nhiều một chút! Dù sao ở bên ngoài nghịch ngợm vẫn đỡ hơn ở nhà nghịch ngợm, thế nên tụi em không phản kháng mà cho học hết. Tô Tiểu Mạch liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm một cái, cô lại quay đầu cảm thán, đúng là Khương Điềm Điềm vẫn mãi là Khương Điềm Điềm.
"Em đúng là rất biết suy nghĩ.
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Chị cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cho thằng bé nhà em làm gì! Em với anh Tiểu Phong cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện tại để thằng bé học cách tự quyết định mọi thứ, có như vậy thì hai người tụi em không cần phải chịu cực lo nghĩ gì nhiêu cho nó nữa. Phải như vậy thì tụi em mới có thể nhanh chóng đuổi thằng bé ra khỏi nhà được."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Trần Thanh Phong cũng hí hửng nói: "Em cũng mong ngày đó đến mau mau một chút."
Khương Điềm Điềm lại bổ sung: "Lúc đầu em không nghĩ sẽ tiễn con trai mình đi sớm. Nhưng khi nghĩ tới sau khi con trai đi thì hai người tụi em sẽ có thể giới riêng của mình, em cũng bắt đầu mong ngày đó tới nhanh một chút."
Trân Thanh Phong cầm tay Khương Điềm Điềm nói: "Anh biết vợ anh cũng có suy nghĩ giống anh mà, vợ anh đúng là người tốt nhất thế giới này.
Khương Điềm Điềm: "HÌì hì!"
Tô Tiểu Mạch: "..."
Thôi miễn là hai người thích là được.
Cô phải bổ sung lại là không chỉ có một mình Khương Điềm Điềm trước sau như một mà Trân Thanh Phong cũng vậy, vợ chồng nhà này tính tình trước sau như một. Tội nghiệp cháu trai của cô quá đi mất!
"À đúng rồi chị ơi, chúng em không tính ở nhà của chị đâu!"
Khương Điềm Điêềm thấy Tô Tiểu Mạch mở cửa xe ra nên cũng nhanh nhảu nhắc nhở: "Tụi em tính sẽ ở khách sạn!" Tô Tiểu Mạch hỏi ngược lại Khương Điềm Điềm: "Em cảm thấy tụi em có khả năng ở khách sạn sao?"
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Sao lại không có khả năng ạ?"
"Tụi em nghĩ anh năm của tụi em sẽ đồng ý với ý kiến đó à? Chị biết ở khách sạn thì chắc chắn sẽ tiện hơn rất nhiều. Nhưng mà nếu các em muốn tới đó ở thật thì chắc chắn trong lòng anh năm của tụi em sẽ bị buồn đấy, anh ấy sẽ cảm thấy hai đứa chê nhà chị không được tốt, rồi còn khách sáo các kiểu nên các em nghe lời chị đi, vẫn nên đến nhà chị ở thì tốt hơn!"
Thật ra Tô Tiểu Mạch cảm thấy ở khách sạn hay ở đâu cũng không thành vấn đề, miễn là hai vợ chồng Khương Điềm Điềm thích, nhưng mà cô vẫn luôn muốn thỏa mãn tâm tình của chồng mình.
Khương Điềm Điềm nhìn về phía Trần Thanh Phong, Trân Thanh Phong buồn bã nói: "Phải công nhận anh năm nhà mình nghĩ nhiều thật."
Tô Tiểu Mạch nói hộ chồng cô: "Thật ra tính anh năm nhà các em hơi truyền thống một chút thôi mà.
Trân Thanh Bắc là người đàn ông có tính cách khá truyền thống, hắn với Trân Thanh Phong phải nói là tính cách vô cùng trái ngược nhau.
"Thời gian gần đây anh năm của tụi em cũng tương đối bận, chị cũng khá may mắn khi có tụi em tới đây vào lúc này. Có như vậy thì anh năm của tụi em mới tranh thủ trở vê sớm một chút. Mấy hôm nay đến khi chị lên giường đi ngủ vẫn không nghe được tiếng mở cửa về nhà của chồng chị nữa ấy" Tô Tiểu Mạch nói đùa một câu như vậy.
Nhưng mà hai vợ chồng Khương Điềm Điềm nhìn ra được, Tô Tiểu Mạch không hê có một chút buồn giận nào với chồng của mình cả.
Trước kia Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc xa nhau bao nhiêu năm, một năm hai người chỉ có thể gặp nhau một lần. Mà như vậy Tô Tiểu Mạch còn đợi được thì hiện tại về trễ một chút đối với Tô Tiểu Mạch mà nói là vô cùng bình thường. Nhưng mà mỗi khi Trần Thanh Bắc có công việc quá bận rộn, cô còn đặc biệt hầm canh để bồi bổ thân thể cho chồng của mình nữa.
"Tới nơi rồi!"
Nói chuyện một hồi cũng đã tới nơi mà gia đình Tô Tiểu Mạch ở rồi.
Đây là khoảng sân trước Cục Công An, cũng là nơi được cấp trên phân xuống cho Trần Thanh Bắc, thật ra căn phòng được chia cho hắn cũng không quá lớn, nhưng mà Tô Tiểu Mạch đã đổi với người ta như thế nào đó, nên đã đổi được sang phòng kế bên với chồng mình, sau đó cô liền tiến hành đả thông hai căn phòng lại với nhau, nhờ có như vậy nên nhìn nó mới to hơn lúc ban đầu. Tiểu Mạch đã về tới rồi à?"
Bọn họ vừa xuống xe, đúng lúc gặp được một người phụ nữ trung niên đi về phía bọn họ, Tô Tiểu Mạch thấy người phụ nữ đó liền cười chào hỏi, người phụ nữ cũng vui vẻ nói chuyện, sau đó tâm mắt của bà liếc qua vo hai chồng Khương Điềm Điềm, bỗng dưng nhớ tới gì đó liền hét lên: "Ôi trời ơi! Đây... đây... đây có phải, có phải là hai người đó hay không."
Tuy rằng người phụ nữ cũng biết Tô Tiểu Mạch là một người rất tài giỏi, nhưng bởi vì sống với cô mà cô cũng khá khiêm tốn nên bà không cảm thấy có gì quá đặc biệt nữa.
Nhưng mà đối với Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là hai con người thường xuyên xuất hiện trên tỉ vi lại là chuyện khác, đó giờ chỉ được thấy trên tỉ vi, tự nhiên nay lại được gặp ngoài đời, đúng là khiến cho người ta hưng phấn quá đi mài
Tô Tiểu Mạch cười giới thiệu hai người em của mình cho người phụ nữ trước mặt: "Đây là em trai và em dâu của Thanh Bắc nhà cháu. Để chị giới thiệu cho tụi em đây là dì Lý sống dưới lầu nhà chị!"
Khương Điềm Điềm cười hớn hở chào hỏi, Dì Lý lại lần nữa cảm thán: "Ôi má ơi, người dẫn chương trình truyên hình đang đứng đây nói chuyện với tôi này..." Đến giờ bà vẫn còn chưa thoát ra khỏi sự bất ngờ quá lớn từ trên trời ập xuống này.
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười: "Dì như vậy làm cháu thấy ngại ngùng quá đi, dù sao mặc kệ làm gì thì đó cũng là công việc thôi ạ, dì thấy cháu có thể làm người dẫn chương trình, mà cháu cũng cảm thấy dì rất có tướng làm người dẫn chương trình đấy ạ!"
Tuy rằng không quen biết, nhưng Khương Điềm Điềm không ngại khen người khác một câu để lấy lòng.
Quả nhiên dì Lý nghe Khương Điêm Điềm nói vậy liên lập tức mở miệng đáp: "Cái con bé Tiểu Mạch này, sao lại ở trước mặt người nhà khen ngợi dì nhiều như vậy làm gì vậy hả!"
Tô Tiểu Mạch: '?2?"
Dì Lý cũng không phải là một người nổi tiếng nên khi nghe Khương Điềm Điềm nói mình như vậy, bà nghĩ chắc do Tô Tiểu Mạch ở sau lưng mình khen mình rồi. Cái con bé Tô Tiểu Mạch luôn là người ở ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp mà.
Dì Lý còn nhìn Tô Tiểu Mạch cười nói: "Con đó con bé này! Đúng là trời sinh tốt tính cái gì cũng nói ngay thẳng thành thật hết!"
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm là cái người chỉ cần gặp người khác là sẽ khen! Ai mà tin tưởng lời cô nói là coi như thual
Dù vậy nhưng cô cũng sẽ không nói ra sự thật làm gì. Hơn nữa bởi vì vậy mà cô trở thành người tốt mà nên thôi cũng không saol
Bây giờ cô chỉ cần yên lặng đón nhận ý tốt này thôi, coi như đây là thông điệp đến từ vũ trụ gửi may mắn xuống cho cô đi!
Cho nên mới nói Khương Điềm Điềm quả nhiên là Khương Điềm Điềm, đi đến đâu liên gieo rắc mật ngọt tới đó! "Haha, dì Lý à tụi con lên lầu trước!"
Dì Lý vui vẻ đáp lại: 'Được, được, được rồi mọi người mau đi lên đi!"
Hai vợ chông Khương Điềm Điềm đi theo Tô Tiểu Mạch lên lầu, Khương Điềm Điềm còn nói: 'Hàng xóm nhà chị đúng là dễ sống chung thật đấy."
Tô Tiểu Mạch: "
Cô ở đây nhiều năm như vậy rồi mà cũng không hề quá thân quen với bọn họ. Tuy rằng bản thân cô là vợ của cấp trên bọn họ, một phần cũng vì họ làm khá nhiều chuyện, đồng thời cũng giúp bọn họ sáng tạo ra nhiều thứ tốt, bình thường mọi người cũng rất biết ơn cô.
Nhưng mà nếu nói là thân quen thì không tới mức độ đó.
Mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, ngoại trừ quen một số người nhất định ra thì cô với những người khác không hề tiếp xúc với nhau.
"Tiểu Mạch về rồi à, hôm nay dẫn người thân tới đây sao? Ôi Chúa ơi, đây không phải là MC dẫn chương trình sinh viên hay sao?" Một bà cụ xuống lầu bỏ rác thấy bọn họ cũng hét lên, phải nói tiếng hét lớn tới nổi vang cả dãy lầu. Không lâu sau đó nhà của Tô Tiểu Mạch liền tiếp đón rất nhiều người tới chơi.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Gia đình bốn người bọn họ dọn tới đây nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhà cô có nhiều người như vậy, ngày tết số người tới chúc tết cũng không được nhiều như vậy đâu!
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong đều là những người rất khéo ăn nói, rất nhanh đã hòa mình với mọi người ở đây.
"Em là em trai của phó Trần sao? Đúng là có chút giống nhau thật, bây giờ không giống bao nhiêu nhưng mà đứng chung một chỗ chắc chắn sẽ thấy giống nhau rồi!"
"Tại trước kia không nghe nhà phó Trần nói gì cả! Nhưng lúc xem TV tôi đã thấy anh bạn này có gì đó rất quen rồi, giống như đã gặp qua rồi, thì ra là giống phó sở Trần."
"Vợ chồng hai người chắc còn trẻ tuổi có đúng không?" "Gì cơ? Ba mươi tuổi ư? Trời ạ, ba mươi tuổi mà sao nhìn hai người trẻ quá vậy!"
Mọi người cứ như vậy mà ríu rít nói chuyện, hơn nữa hình như có xu hướng càng ngày càng nhiều người tới.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi đi nấu cơm đây!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Dạ vâng, lúc em ở Thượng Hải phải nói là luôn luôn thèm đồ ăn của chị nấu đấy! Đến cả mơ còn mơ được ăn đồ ăn chị nấu nữa."
Tô Tiểu Mạch cười hỏi: "Để chị nấu mấy món em thích ăn nhé!"
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì càng thêm vui vẻ nói: "Cảm ơn chị năm nhiều lắm ạ."
Lúc cặp anh em song sinh đi học về, chưa kịp đi tới cửa đã nghe được bên trong nhà mình vô cùng ồn ào nhộn nhịp. Bọn chúng khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng tiến lên mở cửa.
"Mẹ ơi, chúng con... Ủa... ?"
Sao nhiều người dữ vậy?
"Tiện Minh, Tiện Nguyệt tan học về rồi à?! Hôm nay có chú sáu với thím sáu của con tới nhà chúng ta nè."
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt lập tức đi tới chào hỏi hai vợ chồng Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, bọn chúng đã biết là chú với thím mình sẽ tới đây, nhưng mà... Bọn chúng vẫn tò mò không biết sao nhà bọn họ lại có nhiều người như vậy chứ? Sau đó xem xét biểu cảm của chú thím nhà mình thì lúc này hai bạn nhỏ cũng hiểu được vấn đề rồi. Đây chắc là vì chú với thím của bọn họ nên mới tới.
Nhưng mà nếu không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng mấy người họ đã quen nhau từ lâu rồi ấy chứ!
Càng khiến cho hai bạn nhỏ không ngờ tới là Trân Thanh Phong vậy mà rất thẳng thắn không hề để bụng vấn đề này nọ mà nói luôn: "Cháu trai với cháu gái của cháu về rồi nên giờ không thể tiếp đón mọi người được nữa! Mọi người sau này có rảnh thì chúng ta lại qua đây ngồi nói chuyện tiếp nhé ạ, còn giờ mọi người phải tranh thủ vê nhà nấu cơm thôi ạI
Có thể thẳng thắn đuổi khách một cách trắng trợn như vậy thì đây là lần đầu tiên hai bạn học nhìn thấy luôn đấy!
Nhưng mà ngay sau đó thì Trần Thanh Phong cũng vui vẻ nói thêm một câu bổ sung vào: "Mọi người mà còn ở đây thì hai vợ chồng tụi cháu không dám vào nhà bếp ăn vụng đâu ạI"
Ai nấy nghe xong cũng cười ha hả nói: "Phải nói là tính cách của cái cậu này không hề giống với phó sở Trần tí nào, phó sở Trần nghiêm túc hơn nhiều, cậu ấy không biết nói giỡn là gì."
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: 'Đương nhiên rồi ạ, một nhà đâu thể nào ai cũng có tính cách giống nhau được đâu. Cũng bởi vì cháu là con út trong nhà nên mấy anh trai hay là mẹ cháu cũng rất là cưng chiều cháu đấy ạ! Thế nên cháu mới hoạt bát được như thế này... Ha ha hai"
Cặp song sinh: "..." Chú à, chú khoác lác mà sao không thấy ngại với hai đứa cháu này vậy? Rõ ràng là bà nội đâu có cưng chiều chú đâu, bà nội suốt ngày chỉ có cầm chổi đòi dí theo đánh chú thì có! Chẳng qua ở đây đều là người ngoài nên người ta không biết chú nhà bọn họ đang khoác lác mà thôi!
Không ngờ tới rằng mọi nghe vậy lại tin theo răm rắp, còn gật đầu nói: "Công nhận cậu ấy nói đúng thật!"
Trân Thanh Phong còn nói thêm: "Anh trai với chị dâu nhà cháu tương đối trầm tính và ít nói. Nhưng mà hai người cũng là người rất tốt, hai người bọn họ là người có việc gì cũng không thèm nói quá nhiều, chỉ thích làm thôi!"
"Đúng đúng đúng! Cậu nói rất đúng."
"Thôi nhà cháu không tiếp mọi người được nữa đâu ạ! Mọi người hãy mau về đi thôi! Tan tan thôi nào ạ.”
"Được rồi, đi về thôi!"
Trần Thanh Bắc cùng Tô Tiểu Mạch không hề nghĩ tới rằng hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm tới đây một chuyến vậy mà giúp gia đình bốn người bọn họ có thêm nhiều thiện cảm trong mắt mọi người ở đây.
Hai người không làm gì cả nhưng tự nhiên lại trở thành người tốt trong mắt hàng xóm.
Hai vợ chồng Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc ở sau lưng buồn bã cảm thán không thôi: "Thật ra em cũng biết học cách ăn nói ngọt ngào là một chuyện rất có lợi, nhưng mà có học thế nào em cũng không học được. Đấy, bây giờ anh nhìn đi, cái bộ môn này phải cần có thiên phú, đúng là bất công quá mài! Anh nhìn xem, hai vợ chồng Tiểu Lục với Điềm Điềm tới đây mới có một ngày thôi là đã có thể chiếm được thiện cảm của mọi người ở đây rồi. Cái này em không thể nào học theo được!"
Trần Thanh Bắc nghe vậy thì bật cười: "Em chỉ cần là chính bản thân em là được rồi, anh thích em là chính em thôi, không cần học mấy em ấy làm gì cả.
Vẻ mặt Tô Tiểu Mạch u buồn, cô nói: "Cái này không phải muốn học là được, mà quan trọng em muốn nói là em hâm mộ hai em ấy quá đi!"
Đối với Tô Tiểu Mạch đứng trước hiện thực tàn khốc thì vô cùng buồn bã, nhưng mà đối với Trân Thanh Bắc thì hắn không quan tâm cho lắm.
Mặc kệ là làm gì thì vợ hắn luôn luôn làm rất tốt, khó có dịp bản thân bị đả kích như vậy, với phương diện là chồng của cô thì hắn lại cảm thấy khá là thú vị. Hắn cười nói: "Em không cần hâm mộ làm gì, nhiều khi người khác còn đang hâm mộ em hơn nữa kìa.
Tô Tiểu Mạch lắc đầu rồi lại thở dài nói: "Không có gì đâu ạ, em chỉ hơi bị tức giận bản thân tí thôi, còn hâm mộ thì cũng chỉ hâm mộ thế thôi. Rõ ràng là hai em ấy đuổi khách thẳng thắn như vậy đấy, vậy mà người ta còn vui vẻ đi về nữa cơi Nếu là người bình thường chắc chắn không đạt được cảnh giới như hai em ấy đâu!"
Thấy vợ mình tự nhiên bướng bỉnh như vậy, ngược lại Trần Thanh Bắc còn rất vui. Hắn cười nói: "Dù sao thì hai vợ chồng Tiểu Lục cũng ở đây tới vài ngày lận mà, em cứ học tập hai em ấy đi!"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì lại càng buồn hơn: "Em học không được ấy chứ."
Thật là có muốn được như này cũng không được.
Sau đó cô vẫn thôi: "Thôi kệ đi, em chịu thua rồi!" Thiên phú thì không phải cứ cố gắng là có được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận