Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 51

Chương 51Chương 51
Bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống, chỉ vừa vào đông mà đã có cơn mưa tuyết lớn đổ xuống khiến cho ai nấy cũng đóng cửa không muốn ra ngoài.
Khương Điềm Điềm trên cơ bản là người miên bắc, cũng không phải chưa từng thấy qua tuyết, nhưng tuyết bây giờ so với trong trí nhớ của cô không giống nhau, tuyết rơi dày đến nỗi chỉ cân dậm chân xuống thì đã bị lún sâu ít nhất là 20cm.
Nhưng mà xuyên qua nơi này lâu như vậy rồi, đây là lân đầu tiên cô cảm thấy có một việc khiến cô không muốn làm nhất: Chính là đi vệ sinh, bởi vì nhà vệ sinh nó nằm ở bên ngoài!
Những chuyện khác thì cô còn có thể nhịn được, nhưng mà đi vệ sinh là chuyện không thể nhịn được, cuộc đời này đau khổ nhất chính là việc phải nhịn đi vệ sinh.
"Điềm Điềm, em bị gì vậy? Em khó chịu ở đâu à?" Chị dâu hai Trân vừa vào đã nhìn thấy cô đang ngồi ở đầu giường, mặt mày nhăn nhăn nhó nhỏ cô nhịn không được bật cười hỏi.
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Dạ! Tâm hồn nhỏ bé của em bị buồn chán thôi."
Mấy chuyện tế nhị như thế này cô làm sao có thể nói ra chứ.
Chị dâu hai Trân dù không hiểu mấy nhưng vẫn cười nói: "Em ở ngoài này không cẩn thận là bị đông lạnh đấy."
Khương Điềm Điềm bày ra bộ dạng tủi thân đáp: "Chị yên tâm! Em sẽ không để bản thân bị lạnh cóng đâu."
Đại khái là khó khi nào nhìn thấy Khương Điềm Điềm có bộ dạng u sầu như vậy nên cô đứng nói an ủi qua loa vài câu, vì dù sao cô cũng có đứa con gái nhỏ, nó cũng có bị gì đâu. Nói xong cô cũng ởi ra trước nhà làm chút việc linh tinh. Vào mùa đông, đại đa số mọi người đều ở trong nhà, cũng không có làm việc gì, ngoại trừ kế toán Trần vẫn ngày ngày đi đến đại đội thôi, còn những người khác đều ở nhà sưởi ấm.
Nhưng mà dù sao thì củi lửa cũng có hạn, Bà Trần cũng không để mọi người sử dụng quá phung phí, ban ngày trên cơ bản thì mọi người đều tập trung ở nhà chính như vậy thì đỡ tốn củi đem đi đốt ở mỗi phòng.
Đến tối khi đi ngủ thì mỗi người sẽ được nhận một số củi nhất định để đốt ở trong phòng mình.
Mùa đông năm trước, Tô Tiểu Mạch vào trong thành mua một chút đồ vật. Bọn họ tính toán đợi đến mùa đông năm nay mọi người ở nhà thì cùng nhau làm xà phòng.
Đợi đến mùa xuân, nhà nhà đều sẽ tháo hết mùng mền các thứ để đem đi giặt. Thì đến lúc đó họ sẽ lấy xà phòng ra đem bán cho mọi người.
Công tâm mà nói Bà Trần cảm thấy mấy cô con dâu của bà gộp lại vậy mà không bằng Tô Tiểu Mạch, bà cùng với Tô Tiểu Mạch lúc đó học làm xà phòng cùng nhau, nhưng so ra thì chỉ có bà với Tô Tiểu Mạch là học mau thôi. Nên mấy cái này chắc phải dựa vào thiên phú trời ban rồi!
Đừng nhìn bà lớn tuổi già cả rồi mà xem thường, bà vẫn còn thông minh nhanh nhạy lắm. Bà Trần nghĩ tới đây lại cảm thấy tự hào về bản thân vô cùng, mấy ngày nay bà còn bận dạy dỗ mấy đứa con trai của bà xong giờ lại tới mấy đứa con dâu.
Tuy rằng đã dạy cho bọn họ cách làm xà phòng xong hết rồi, nên bây giờ mọi người phân chia công việc ra để làm. Bà phụ trách dạy cho chị dâu hai Trần, chị dâu ba Trần và chị dâu tư Trần làm xà phòng cho chuyên nghiệp.
Còn Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Phong phụ trách việc đem xà phòng ra ngoài bán cho nên cũng không tham gia vào việc hướng dẫn mọi người làm xà phòng.
Thật ra Trân Thanh Phong cũng không muốn đi ra ngoàn bán xà phòng đâu! Nhưng mà bây giờ anh đã có vợ rồi, nên không thể nào giống như trước khi còn độc thân được. Dù sao mùa đông cũng không có việc gì để làm, cho nên kiếm chút việc gì đó để có ít tiền cho vợ của anh tiêu vặt cũng được. Thành ra anh mới đồng ý với Bà Trần đi bán xà phòng ở cái thời tiết như thế này.
Hôm nay tới phiên Trân Thanh Phong ra ngoài bán xà phòng, ngoài trời tuyết rơi cũng khá nhiều, Trân Thanh Phong bị gió thổi hết ngã trái lại ngã phải, dù là như vậy anh càng đi càng nhanh. Đi một hồi thì đã nhìn thấy trấn trên rồi!
Anh cùng với Tô Tiểu Mạch không giống nhau, Tô Tiểu Mạch thì đi bán ở các quán trong huyện, nên cô cũng đã sớm có mối quen biết với một vài người khách quen ở trên đó rồi, cô cũng tìm được vài chỗ thích hợp để đứng bán. Nhưng mà Trân Thanh Phong lại không muốn đi đến mấy chỗ đó, thật ra anh cũng có thể đến mấy nơi mà Tô Tiểu Mạch đã đến. Nhưng Trân Thanh Phong lại cảm thấy anh không cần thiết phải làm vậy.
Mấy chỗ đó cứ việc để lại cho một mình Tô Tiểu Mạch đi bán là được rồi, dù sao đi bán cho nhà bọn họ thì họ cũng phải kiếm lời riêng cho họ nữa.
Anh hoàn toàn có thể tìm được con đường khác. Ai mà chả có đầu óc để suy nghĩ cách khác chứ?
Mắt thấy công xã gần trong gang tấc, Trân Thanh Phong thở dài một hơi, có điều cái hơi này vừa thở ra đã đem theo một đám sương trắng, có thể thấy hôm nay lạnh tới cỡ nào rồi.
Hiện giờ trên người anh đem theo một trăm cục xà phòng, phải nói là trọng trách trên vai rất cao.
"Cũng không biết chị năm làm sao mà đi được trong cái thời tiết như thế này nữa." Trân Thanh Phong chân thành cảm thấy bản thân mình vậy mà không bằng một người phụ nữ yếu đuối nữa.
Tuy nói mùa đông tuyết rơi cực kỳ lớn, nhưng mà mọi người ở đây cũng sinh hoạt giống như bình thường. Dù sao họ cũng đã sớm quen rồi, lạnh thì lạnh vậy đấy nhưng họ vẫn chịu đựng được. Hơn nữa ở đây không giống như trong trấn của họ, vẫn còn có mấy cái nhà máy đang làm việc bình thường.
Cho nên trên đường vẫn có người qua lại, Trần Thanh Phong một chân thấp một chân cao đạp tuyết đi tới Cung Tiêu Xã.
Lúc anh tới Cung Tiêu Xã trong tiệm không có một người khách nào cả, nên mấy người làm việc ở đây đều xúm nhau lại ngồi cắn hạt dưa, Trần Thanh Phong đi lại quầy kêu một tiếng: "Chị!"
Trân Hồng lúc này đang ngồi tám chuyện vừa nghe có người kêu tên mình lập tức đứng dậy quay sang nhìn: "Tiểu Lục à?"
Vừa hỏi xong cô cũng không đợi Trần Thanh Phong trả lời đã lập tức nói tiếp: "Mùa đông lạnh như vậy sao em còn đi tới đây cho bị bệnh à? Em chờ một chút đi, để chị nhờ người lấy cho em một cốc nước ấm."
Trân Thanh Phong gật đầu: "Dạ!"
Trần Thanh Phong uống ly nước ấm, cảm thấy cả người ấm áp hơn rất nhiều, anh lấy mấy món đồ ra đưa cho Trần Hồng nói: "Chị, mẹ nhờ em đem những thứ này đưa cho chị."
Lần này tới đây ngoài việc bán đồ anh còn đảm nhiệm vai trò là một nhân viên giao hàng nữa.
Bốn con cá mặn, một con gà rừng phơi khô, còn có một bao bánh được làm từ quả hồng, cùng với một bao hồ đào.
Trần Hồng nhìn thấy nhiều đồ như vậy, cô liền hoảng sợ nói: "Trời ạ, sao lại đem nhiều đồ cho chị dữ vậy?"
Ngồi mở mấy túi đồ ra xem xét, bánh được làm từ quả hồng khoảng chừng hai kí, hồ đào ít nhiều gì cũng năm kí. Chưa nói đến cá mặn và gà rừng nữa, mấy cái này ở thời điểm hiện tại đều là đồ vật quý giá.
Trân Hồng ngạc nhiên vô cùng, cô thâm nghĩ 'với tình hình này nhà mẹ cô kinh tế cũng bắt đầu khá giả rồi." Ai mà không biết giờ đồ ăn đang rất là quý giá chứ! Cô nhăn mày nghiêm túc hỏi: "Sao nhà mình lại có nhiều đồ như vậy ạ?"
Trân Thanh Phong trêu chọc: "Đây không phải vì chị là con gái cưng của mẹ chứ còn gì nữa. Toàn đem cho chị mấy đồ vật ngon như thế này đây!"
Trần Hồng trừng mắt với anh một cái, nhưng cô cũng không có từ chối, cô đem đồ bỏ vào trong quầy của mình.
Bây giờ ai ai cũng nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, cô kéo Trân Thanh Phong đến một chỗ không có ai ngồi rồi hỏi: "Nhà có chuyện gì tốt à?" Cô răn dạy Trân Thanh Phong: "Dù cho có gặp được chuyện gì tốt, nhưng đồ ăn trong nhà nếu dư dả cứ đem cất xuống kho trữ đi, sao lại đưa cho chị nhiều như vậy làm gì? Chị bình thường cũng có phải thiếu thốn đồ ăn lắm đâu! Còn nhà mình từ trên xuống dưới gần hai mươi người không để đó mà ăn, đi đem qua đây cho chị làm gì? Tụi chị ở trong trấn lại là vợ chông công nhân thì so với nhà mình ở dưới đó còn tốt hơn nhiều!"
Trân Thanh Phong nhỏ giọng đáp: 'Đúng là chị của em có khác, chị nói nhỏ như vậy là sợ người khác biết chị đang la em chứ gì! Em út thật tổn thương."
"Vâ sau không cần đem đồ lên cho chị đâu!" Trân Hồng dặn dò.
Trân Thanh Phong cất giọng không lớn không nhỏ nói: "Cho chị thì chắc chắn trong nhà có dư mới cho chị chứ. Nhà chúng ta ở ngay núi đấy cho nên mọi người lên núi tìm đồ ăn, chẳng qua là có nhặt nhạnh được không ít đồ ăn, tuy chị với anh rể là vợ chồng công nhân viên, nhưng đừng nói tụi em không biết gì rồi để chị lừa nhé. Em thấy lương tháng của hai người cũng có dư dả bao nhiêu đâu, chúng ta đều là người một nhà nên chị không cần phải khách sáo. Chưa nói mấy ngày sau không phải tới tết Nguyên Đán rồi sao? Chị lấy đồ ăn nấu cho ba đứa cháu của em đi, cho tết chúng nó có đồ ăn ngon một chút."
Trân Hồng nhìn em mình một cái thật sâu, cô nghiêm túc nói: "Tính ra từ ngày em kết hôn vậy mà lại hiểu chuyện hơn trước kia nhiều rồi ấy chứ!" Trần Thanh Phong thản nhiên đáp: "Em lúc nào mà chả hiểu chuyện chứ, em đối với chị lúc nào mà chả tốt, chị thấy có đúng không?"
Trân Hồng xụ mặt xuống nhìn anh, rốt cuộc cũng nhịn không được mà gõ lên đầu anh một cái: 'Em đúng thật là cái gì cũng nói được."
Lúc Trần Thanh Phong còn nhỏ, sợ cô đi học ăn không đủ no, toàn trộm đồ ăn cho cô, mấy chuyện này cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Cô dịu dàng nói: "Em đợi đây một chút để chị vào trong lấy hai phần bánh kem cho em đem về, em giữ lại một phần để ăn, còn một phần thì đưa cho mẹ."
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Vâng."
"Vải bông lần này chị đưa cho em cũng không khác lân trước bao nhiêu, nhưng mà chị cảm thấy nó hơi kém một chút. Hơi mỏng nhưng cũng không mỏng nhiều lắm đâu. Lần này em có muốn lấy thêm không?" Trân Hồng tay cầm xấp vải đưa cho Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong đáp: "Chị giữ giúp em đi! Đợi em đi về sẽ ghé đây lấy!"
Anh vui tươi hớn hở nói tiếp: "Đúng là chị của em, để chị phải mệt nhọc làm việc còn không quên đứa em này. Vải bông bây giờ cũng được xem là đồ vật quý giá đấy."
Trân Hồng thản nhiên đáp: "Cái này mẹ trả tiền cho chị rồi."
Trân Thanh Phong cũng không phải là tên ngốc, giờ coi như mẹ đã đưa tiền rồi thì đối với Trân Hồng cũng không có ích lợi bao nhiêu! Ai mà lại không biết thời buổi này có phiếu còn quan trọng hơn là có tiền chứ!
Nhưng người có tiền chưa chắc đã mua được mấy món đồ này, nếu không phải bởi vì Trân Hồng làm việc trong Cung Tiêu Xã thì nhà bọn họ chắc gì đã được hưởng nhiều phúc lợi như bây giờ.
Anh cũng không quên đợt kết hôn với Khương Điềm Điềm, lúc đó phải mua hai bộ quần áo, phải dùng không biết bao nhiêu là phiếu của Trần Hồng. Anh nói: "Phiếu dùng để mua bông có giá trị hơn tiền nhiều."
"Thử thiếu tiền đi coi có mấy cái phiếu đó không." Trần Hồng đánh cho anh một cái cô nói tiếp: "Em cũng không cần phải làm ra vẻ người hiểu biết đâu nhóc con."
Trân Thanh Phong cãi lại: "Ủa em nói thật mà, dù sao em cũng kiếm lời từ chị nhiều mà." Trần Hồng: "
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Chị lần sau mà chị có xử lý mấy loại vải bố nếu có dư ra thì chị chừa cho em một chút nhét"
Dừng một chút, anh bổ sung thêm: "Là chừa cho em chứ không phải cho mẹ đâu." Trần Hồng hơi hơi híp mắt, hỏi: "Em lấy để làm gì?"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Còn có thể làm gì, chị nghĩ lấy vải bố vê ăn được à?"
Trân Hồng: "..."
Cô gật đầu đáp: "Được rồi, tự em cũng có thể thấy được mấy cái này không khó lấy, để đến lúc chị sẽ gọi em. Năm trước cũng có mua vải bố qua rồi, đừng nghĩ vật tư hút hàng nhưng mà so với hiện tại thứ người ta cần mua nhiều là lương thực, nên gần đây mấy cái này cũng ít người mua lắm. Nên chị nghĩ sẽ dư ra nhiều để để lại cho em vẫn được."
Mấy người họ ở công xã cũng không phải dạng thiếu thốn lương thực gì, nhưng mà bởi vì mùa màng năm nay không tốt, nạn đói liên tục mấy năm vừa khởi sắc được một tí nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng dù sao họ cũng là người nắm bắt thông tin nhanh nhạy, có cái gì thay đổi họ cũng biết rất nhanh. Nhưng biết là biết vậy thôi họ cũng không quan tâm lắm, đối với lương thực họ cũng không để tâm quá nhiều dù sao họ cũng không quá thiếu thốn.
Bình thường có người tới lui người ta cũng không để ý, mà do dạo gần đây ít người đến nên giờ có người ngoài đến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chỗ họ đang nói chuyện. Có mấy người ánh mắt cũng không thân thiện lắm cứ sợ người ở ngoài đến quán họ lúc này là dân chạy nạn thôi.
Trần Hồng nhìn trái rồi lại nhìn phải, hạ thấp giọng xuống nói: "Em bán đồ nhớ cẩn thận một chút, gần đây mọi người ai nấy cũng cực kỳ căng thẳng."
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Em biết rồi."
Thật ra anh cũng biết thời điểm này mà đem xà phòng đi bán cũng không phải là thời điểm tốt, vốn dĩ bây giờ ít ai giặt quân áo nên dùng xà phòng chắc chắn sẽ rất ít, nếu mà như vậy thì thà đợi qua tới năm sau rồi hãng bán cũng không muộn.
Nhưng đơn giản là mẹ của họ thấy bọn họ không có gì làm, quá rảnh rỗi nên kiếm việc cho bọn họ làm.
Đương nhiên Trân Thanh Phong cũng hiểu được tính tình của mẹ mình, bà là người cực kì cẩn thận, xà phòng làm nhiều rồi mà không đem đi bà trong lòng cũng có chút sốt ruột sợ có chuyện không may.
Cho nên Bà Trần mới bảo Trần Thanh Phong tranh thủ ra ngoài bán trước một ít.
Anh hỏi: "Chị này, anh rể ở đơn vị của Tiểu Lý làm việc có biết ở bên đó còn mở bán đồ không?”
Thời điểm đó hai người ai cũng bận rộn nên cứ tranh thủ làm việc. Mà cái tên Tiểu Lý này cũng là người không đáng tin cậy chút nào, lúc trước còn nói đợi đến lúc trở về thì mời anh đi ăn cơm, hoặc là lúc nào rảnh thì hai người cùng hẹn nhau đi ăn. Kết quả là đợi đến bây giờ cũng không thấy tên đó đâu.
Trần Hồng: "Anh ta đấy hả?!"
Trần Hồng vừa nghe nhắc tới Tiểu Lý đã bật cười, cô nói: "Anh ta đúng là cái tên cực kỳ xui xẻo, vốn dĩ là để anh ta đi phương nam mua đồ về, mua cũng đã mua, đồ cũng xem như là khá tốt. Mọi người trong xưởng lúc đó còn đang nghiên cứu mấy đồ anh ta mua về nên dùng như thế nào cho hợp lý. Nhưng mà ai có ngờ được là anh ta còn chưa kịp nghiên cứu với mọi người làm cái gì thì ở trên đã đưa xuống điều lệnh, để cho anh ta sang phân xưởng bên công xã kế bên. Qua bên đó cũng là đi mua đồ nhưng mà bên đó có trên dưới một trăm người, bên này làm sao mà so với bên đó được. Cho nên anh ta mỗi ngày đều phải lái xe qua lại mua đến nỗi điên hết cả đầu."
Trân Thanh Phong: '..."
Anh thắc mắc hỏi: "Thế cha của anh ta không phải là một người rất ghê gớm sao ạ?"
Trần Hồng lời nói thấm thía: "Ông bà ta có câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn mài Ai mà biết sau lưng mấy người bên đó còn có người ghê gớm hơn chống lưng, cho nên đâu ai dám cãi lệnh đâu." Trân Thanh Phong gật đầu, anh cũng công nhận những lời chị mình nói rất đúng.
"Bởi vì vậy nên ở phân xưởng anh ta cảm thấy mất mặt nên cũng không có qua lại với mọi người chung quanh nữa. Có điều anh ta với anh rể em có quan hệ thân thiết với nhau nên tới giờ vẫn còn giữ liên lạc."
Trần Thanh Phong nói: "Mấy chuyện này có gì đâu mà mất mặt hay xấu hổ cơ chứ, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Đợi đi đến lúc em gặp anh ta, em sẽ khai thông cho anh ta hiểu."
Trần Hồng lập tức cảnh giác hỏi: "Em lại muốn làm gì nữa?"
Trần Thanh Phong: "Ha ha ha."
Trân Hồng: "???"
Trần Thanh Phong: "Được rồi chị cứ yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không để chị khó xử đâu mà lo."
Trân Hồng: "... Chị chỉ sợ thằng nhóc như em lừa gạt người ta thôi."
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Em đâu phải là loại người như vậy đâu."
Anh ho khan một tiếng, nói: "Em đi bán đồ đây, bánh kem với vải bông chị cứ để đó lát về em lấy."
Trần Hồng dặn dò: "Cẩn thận một chút nhé."
Trân Thanh Phong phất tay Trân Thanh Phong ra cửa liên lấy khăn trùm lên đầu rồi đeo túi vải lên, anh để lộ ra hai cái bím tóc bên ngoài cũng may bây giờ là mùa đông, tuyết cũng nhiều người ta cũng không để ý rốt cuộc người này là nam hay là nữ.
Tuy nói Trân Thanh Phong cao trên một mét tám, nhìn sơ qua thì anh cũng cao to nhưng mà ở đây là miền bắc cho nên người nữ cũng cao to hơn. Tuy rằng so với anh vẫn sẽ chênh lệch, nhưng mà anh trùm kín mít thế này thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ không nghĩ anh là đàn ông mà chỉ nghĩ là một người phụ nữ cao gầy mà thôi.
Trân Thanh Phong đối với công xã này đã rất quen thuộc, rẽ trái rẽ phải, đi một hồi đã tới được nơi cần đến rồi, nếu là Trân Hồng chắc cô cũng sẽ bó tay với mấy con đường quanh co ở trong đây.
Đây là nhà của Trân Hồng và chồng cô đang ở, nó là một khu gồm nhiều ngôi nhà nhỏ.
Trời hôm nay tuyết rơi nhiều nên cũng ít ai ra ngoài, nhưng mà họ vẫn mở cửa, Trần Thanh Phong thấy một thím đang ôm một cái rổ to đi ra, anh cất cao giọng lên nghe the thé một tí hỏi: "Chị ơi, cho em hỏi một chút với ạ."
Bà thím dừng chân lại nhìn vào cái người vóc dáng cao gầy trước mặt bà, Trân Thanh Phong lúc này đang quàng một cái khăn quanh cổ mình, đã vậy anh còn kéo khăn trùm kín nửa mặt lộ ra bên ngoài một làm da trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn thấy một người cao gầy mà làn da trắng nõn cùng với cái bím tóc nữa nên bà thím liền kết luận đây là một "cô gái”.
"Cô muốn hỏi thăm ai?"
Trân Thanh Phong đến gần rồi chút, rồi hạ giọng: "Chị có muốn mua xà phòng không? Cái này mua không cần phiếu ạ." Bà thím sửng sốt một hồi sau đó lập tức nhìn kỹ Trân Thanh Phong, Trân Thanh Phong thấy vậy liền vội kéo khăn quàng cao thêm một chút nữa, anh lại nói tiếp: "Mua nhiều sẽ có ưu đãi đấy ạ."
Anh nhìn trái rồi nhìn phải sau đó mới nói: "Đợi đến đầu xuân là không có giá này đâu."
Bà thím nghe vậy liền giữ chặt tay anh sau đó kéo anh đến một góc hỏi: "Cái này bán bao nhiêu đây?”
Trân Thanh Phong nói giá này bằng với giá của Cung Tiêu Xã nhưng khác là không cần phiếu vẫn mua được.
Bà thím này cực kỳ bất ngờ, sau đó bà lại hỏi: "Vậy lúc nãy cô nói mua nhiều được ưu đãi gì?"
"Nếu chị mua mười cục thì bán cho chị giá năm li, nếu chị mua hai mươi cục thì một cục tính một phân, giá này người khác mua chỗ khác không có đâu nhé al"
Trân Thanh Phong đang nhỏ giọng nói tự nhiên tới khúc này anh lại cất cao giọng nói to hơn.
Bà thím này nhìn anh một cái rồi nói: "Cô không phải là người ở đây đúng không?”
Trân Thanh Phong đáp: "Chị đúng thật là tài ba, em không phải là người ở đây, em ở nơi khác tới do ở nhà không thu mua được lương thực nên em lên đây ở nhờ nhà người quen. Chị không biết ấy chứ bây giờ ở ngoài chỗ mình sống không dễ dàng đâu, nên em bây giờ mới không ngại mưa tuyết to lớn ra ngoài bán kiếm thêm chút tiền nè. Em bán một cục mới lời được một ít, cái này em lần đầu tiên làm nên cũng không quen tay cho lắm, vậy nên mới bán giá này. Chờ vài ngày nữa em quen tay quen việc rồi thì chắc chắn sẽ không có giá này đâu."
Trân Thanh Phong tuy rằng không có kéo khăn quàng cổ xuống nhưng đôi mắt của anh khi nói chuyện lại cực kỳ chân thành. Nhưng mà bà thím này cũng không tin bán một cục mà anh chỉ lời được một ít như vậy đâu! Bà chớp chớp mắt nhìn về phía tay nải của Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong thấy vậy liền nắm chặt tay nải biểu cảm vờ như cực kỳ gấp gáp, anh nói: "Thế chị có muốn mua hay không, không mua thì em đi chỗ khác bán cho người khác."
Bà thím nghe vậy liền nói: "Em gái có cái gì mà em gấp gáp như vậy chứ!"
Trân Thanh Phong nhỏ giọng: "Tại thấy chị nhìn giống người quen của em, nên em có cảm tình mới hỏi chị có mua không! Chứ giờ chị không mua thì em đi chỗ khác bán ở đây làm gì chứ."
Bà thím suy nghĩ một chút sau đó lại nói: Được rồi em bán cho chị hai mươi cục đi!"
Một cục là một phân. Hai mươi cục tương đương với hai mao. Tính ra cũng không ít tiền đâu.
Hai mươi nhìn thì nhiều nhưng kỳ thật nếu tính kỹ cũng không nhiều lắm đâu. Đợi tới đầu xuân chăm đệm này kia rất nhiều thứ cần phải giặt.
Chưa kể không chỉ có đồ của một mình bà mà còn của con cái bà nữa, nên tính ra nhiêu đó cũng không nhiều, bà khẽ cắn môi nói: "Chị mua nhiều như vậy em gái có gạt chị bán giá cao không vậy?”
Trân Thanh Phong điên cuồng xua tay: "Chị yên tâm đi không có chuyện đó đâu, chị cứ tin em, em bây giờ bán một cục có năm li, chị gái chị tin em đi em không lừa chị đâu. Em cũng chỉ bán lần này là thôi không bán nữa đâu. Chị cứ đợi tới mùa xuân đi là chị sẽ biết giá người ta bán có giống như em nói lúc nãy không. Bây giờ chị mua đến lúc đó người muốn mua giá như chị cũng không có đâu.' " "Được rồi chị tin em đấy, em gái dù sao nhìn em cũng thành thật không giống như đang lừa gạt người khác." Bà cũng là người mua đồ bao nhiêu lần rồi nên cũng có kinh nghiệm nhìn người bán, xem bộ dạng của cô bé này không giống như đi lừa người khác. Bà nói: "Em bán thêm cho chị hai mươi cục đi, nhưng mà hiện tại chị không đem theo nhiều tiên như vậy, em đứng đây đợi xíu nhé, nhà chị ở lầu hai em đợi một tí chị đi lấy tiền thêm rồi quay lại tìm em."
Trân Thanh Phong nghi ngờ hỏi: "Chị không có đi báo người bắt em + đấy chứ?"
"Điên à, chị đây không phải là người như vậy, em gái yên tâm đi, đứng đây đợi chị một lát."
Nói xong bà cũng tranh thủ chạy đi, Trần Thanh Phong cũng biết rõ bản thân đang ở đâu nên anh biết bà ấy không nói dõi.
Trân Thanh Phong anh là một người cái khác không tốt chứ trí nhớ của anh tốt lắm, anh lâu lâu mới tới đây đưa đồ nhưng mà anh rất có ấn tượng với mấy chỗ này.
Quả nhiên đợi một lát liền nhìn thấy bà thím đi tới, nhưng mà không chỉ một mình bà mà theo sau đó là một nhóm mấy bà nữa.
Trân Thanh Phong: "..."
Đi cũng không được mà ở cũng không xong, anh do dự một chút nên thôi quyết định gánh vác trọng trách nguy hiểm ở lại đây vậy.
Bà thím vừa đi tới đã vui vẻ hỏi: "Chị đây dẫn thêm mấy người tới mua ủng hộ em nè, em gái em còn bao nhiêu cục nữa?”
Trân Thanh Phong: "..." Đúng là không thể coi thường khả năng mua sắm của phụ nữ được.
Trân Thanh Phong cầm một trăm cục xà phòng đi bán, bởi vì một cục có một phân tiền thôi nên năm bà dì hội họp với mua hết đống xà phòng của anh luôn.
Trần Thanh Phong trong lòng yên lặng cảm khái: Nhà của mấy dì bộ quần áo này nọ chất như núi hay gì mà mua nhiều xà phòng dữ vậy?
Có điều anh bán hết mấy cục xà phòng rồi anh lại thủ thỉ nói: "Mấy chị xinh đẹp đợi sau này em có đồ gì tốt em sẽ đến tìm mọi người." Một bà cất giọng lên nói: "Nếu có lương thực bán cho chúng tôi càng tốt."
Trân Thanh Phong nghe vậy cũng thành thật lắc đầu nói: "Cái này thì em không có rồi, nói thật với mọi người. Em từ huyện kế bên đến đây. Tụi em ở trong huyện lương thực cũng rất là thiếu thốn muốn mua cũng rất khó. Cho nên tụi em mới phải chạy vào trong công xã này sống nhờ nhà người quen cho mùa đông năm nay bán buôn đồ này nọ mà muốn mua nguyên liệu cũng rất khó. Nhiều khi có vài món đồ trong huyện cũng không có bán, mà có tụi em cũng không có nhiều tiền để mua ấy chứ.
Trân Thanh Phong nói giá bây giờ so với bình thường cao gấp bốn lần. Mấy người ở đây nghe vậy đều hít hà một hơi.
"Đấy chị nghĩ đi, giá lương thực bây giờ cao như vậy tụi em làm gì có tiền mà mua rồi bán lại chứ! Mà chưa nói nhiêu chỗ bán giá cao gấp năm lần luôn, người ta dám bán tụi em cũng không dám mua."
Mấy thím nghe tới đâu là gật đầu hưởng ứng tới đó, sau đó lại nghĩ tới trong nhà mình còn một ít của để, thế là cảm thấy tự hào không kém. Bọn họ lúc đầu đã cảm thấy lương thực nhà mình đã rất quý rồi giờ lại nghe giá thành tăng lên gấp năm lại càng nghĩ họ phải cất đồ cho cẩn thận một chút mới được.
"Được rồi, em không nói chuyện với mọi người nữa đâu em còn phải tranh thủ thời gian trở vê làm việc nữa. Chưa kể bây giờ mà không mau đi, đường núi thì xa xôi phải tốn vài tiếng mới tới thì đợi trễ chút nữa sẽ rát nguy hiểm.
"Được rồi em về đi, lần sau nhớ đến nữa nhé!" Trân Thanh Phong gật đầu, sau đó hấp tấp rời đi.
Thật ra anh không biết lương thực ở huyện bên cạnh giá bao nhiêu tiên, nhưng mà so với trong huyện của bọn họ thì giá bây giờ đã tăng lên gấp ba lần giá bình thường rồi, vậy nên bây giờ cũng có thể đã tăng lên gấp bốn gấp năm lần, anh nói vậy cũng không phải là điêu toa giả dối gì.
Lúc đầu anh cũng không tính bán với tâm giá này đâu nhưng suy nghĩ một hồi đi đến chỗ này thì anh bán như vậy tính ra cũng hợp lý.
Bởi vì mấy người sống trong mấy khu nhà này không phải là vợ chồng công nhân viên bình thường, nên điều kiện sống của họ được tính là khá giả.
Bọn họ mỗi tháng đều được cung cấp lương thực cần dùng. Cho nên anh đem một chút tin tức này nọ cho bọn họ biết để lấy hảo cảm thì sau này đến đây bán đồ cũng dễ dàng hơn.
Trân Thanh Phong bước ra khỏi mấy khu nhà, anh rẽ trái rẽ phải một hồi xác định không có ai đi theo mình, sau đó anh lại đi thêm một vòng tròn nữa, không thể không nói là hiện giờ trời rất là lạnh, mấy bọn chuyên lừa gạt này nọ cũng sẽ không ra ngoài làm việc làm gì nhưng anh vẫn muốn cẩn thận một chút.
Anh đi một hồi thì hướng thẳng tới chợ đen, thấy chợ đen bây giờ hơi lỏng lẻo so với trước kia anh lại bắt đầu ngụy trang đi vào trong...
Trân Thanh Phong vừa nãy bán xà phòng được một mớ tiền vừa quay đầu một cái thì anh không còn một xu nào.
Anh chỉnh sửa trang phục một hồi rồi anh quay lại Cung Tiêu Xã một lần nữa.
Lúc này đây Trân Thanh Phong quả nhiên cảm giác được ánh mắt của mọi người ở đây nhìn anh có chút thiện cảm hơn rồi.
Thường hay tới đây là sẽ hay nhờ vả họ nhưng mà khi anh tới tặng nhiều đồ như vậy thì họ biết chắc chắn không phải dạng nhờ vả như người khác rồi. Phải biết rằng chỗ của bọn họ ở đây là đất liền nên muốn có cá để ăn là một việc rất khó.
Vừa mới tới đây đã tặng bốn con cá còn chưa nói tới gà rừng phơi khô nữa, quả thật là rất hào phóng.
Hiện tại lương thực rất quý hiếm nên mọi người đều cảm thấy có người thân ở nông thôn cũng là một việc tốt. Ai không biết qua hết mùa đông này là tới tết Nguyên Đán rồi. Nhà mẹ đẻ của họ ở trong thành này mà nhiều khi còn không đem nhiều đồ như vậy đến cho họ ấy chứ. Phải nói Trân Thanh Phong là một người cực kỳ linh động, vài giây trước thì là như thế này vậy mà vài giây sau đã thành thế khác rồi.
Anh đi dạo vài vòng ở Cung Tiêu Xã một hồi là ôm một bao đồ to ra ngoài, ai nấy cũng đều cực kỳ ngỡ ngàng.
Một bao vải bông này của anh có thể mua được rất nhiều đồ vật khác.
Thân thích như thế này khiến họ ngưỡng mộ quá đi.
Trần Thanh Phong không biết mấy người ở trong Cung Tiêu Xã này giống như tắc kè hoa vậy, thái độ thay đổi rất nhanh chẳng khác gì đang lật bánh tráng vậy.
Anh đem bao lớn bao nhỏ tới công xã sau đó lại ôm bao lớn bao nhỏ về nhà, có người trong thôn cũng tới đây gặp anh nên hỏi thăm một tí, anh cũng vui vẻ trả lời: "Này là chị của tôi chuẩn bị một ít vải bông để tôi mang về may áo bông cho vợ của tôi ấy mà."
Người trong thôn: ”...'
Mấy chị gái nhà người khác thì im lặng không biết phải nói gì. Da mặt của Trần Thanh Phong rất dày nên anh không ngại nói thêm một chút gì đó!
Tô Tiểu Mạch cũng giống anh đem xà phòng đi bán nhưng mà Trần Thanh Phong bán ở công xã nên so với Tô Tiểu Mạch thì anh về sớm hơn. Vừa vào cửa thì Khương Điềm Điềm đã nhào tới, cô ôm lấy anh nói: "Đâu để em nhìn anh một chút xem có còn nguyên vẹn hay không đây! Hôm nay anh đi bán có thuận lợi không ạ?”
Trân Thanh Phong cười ha hả, còn tiện tay nhéo mũi cô một cái rồi mới chịu nói: "Sao có thể không thuận lợi được chứ! Em biết anh là người như thế nào mài"
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Anh giỏi quá! Đúng là chồng của em."
Mấy người trong nhà họ Trần: '..."
Xem như chúng ta không nhìn thấy gì hết.
Bà Trân đứng xem hai đứa con mình nũng na nũng nịu với nhau mà trợn mắt há hốc mồm, bà quay sang mấy đứa cháu nhỏ của mình nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, mấy đứa con nít con nôi nhìn gì mấy cảnh này hả!? Đi vào bên trong hết cho bài"
Các bạn nhỏ: "..."
Bà Trần lại quay sang nhìn hai đứa con của mình muốn nói nhưng rồi lại thôi, cả nửa ngày bà mới cất giọng bảo: "Trong nhà có trẻ nhỏ, hai con nên chú ý một chút đi!"
Trân Thanh Phong cực kỳ thản nhiên đáp: "Tụi con là vợ chông mà, với lại cũng có làm gì quá đáng lắm đâu."
Bà Trần lại quát bảo: "Người lớn nói gì thì nghe đi, sao lại nói nhiều như vậy, con với chả cái!"
Trân Thanh Phong: 'Hừ hừ."
Bà Trần nói tiếp: "Thằng nhóc con là heo hay sao mà hừ hừ cái gì! Hôm nay đi bán như thế nào rồi? Có tốt không? Tiền đâu?"
Trần Thanh Phong đáp: "Con đổi nó thành lương thực rồi, không phải mẹ đã nói nếu có cơ hội thì đem đi đổi thành lương thực sao? Nói chung là do hôm qua tuyết nhiều quá nên ban ngày cực kỳ lạnh, chợ đen cũng không có ai giám sát nên con đến đó đem tiên mua bắp về."
Anh đem lương thực giao cho Bà Trần, lại nói: 'Còn cái này là chị cả đưa bánh kem với vải bông đây a."
Bà Trần lập tức nói: "Vẫn là chị gái của con đáng tin hơn."
Bà vèo vèo một cái đem hết đồ vật xách hết vào trong phòng bỏ vào ngăn tủ khóa lại: "Điềm Điêm, ngày mai mẹ sẽ làm cho con một cái áo bông."
Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Dạ vâng."
Cô cảm thấy rất vui vẻ cùng với đôi con mắt cong cong cực kỳ thích thú.
Trân Thanh Phong lại nói: "Chị có nói với con vải bông lần này kém hơn lần trước một chút."
Bà Trân gật đầu đáp: "Được rồi, chuyện đó mẹ hiểu."
Khương Điềm Điềm cũng nói vào: "Vải bông tích góp rất là khó nên hay là mình không cần làm áo bông mới đâu ạ. Cứ lấy vải bông cũ trong hai bộ áo bông của con may lại là được, nếu có dư mình còn có thể may thêm được hai cặp bao tay, mẹ một cặp cha một cặp, cha của con mỗi ngày đều phải đi tới đi lui từ nhà tới đại đội, mà mẹ mỗi ngày cũng bận rộn hết chuyện này chuyện kia. Có bao tay rồi sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Mình đâu thể để mùa đông làm hỏng cả tay nếu cứ làm mà không giữ ấm được đâu ạ."
Bà Trân cảm động nước mắt lưng tròng nói: "Con... cái con bé này sao lòng dạ lại tốt như vậy cơ chúr?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Đâu có đâu ạ, mẹ mới là người tốt nhất."
Bà Trần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm nói: "Mẹ con chúng ta đều là người tốt cà."
Khương Điềm Điềm bật cười, nghe nói không làm quần áo mới cho Khương Điềm Điềm, mấy cô con dâu đều vui mừng ra mặt. Tiết kiệm được một chút vải dệt không chừng đợi tới tết có thể may được vài bộ đồ cho mấy đứa nhỏ. Trong lúc nhất thời ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Nhưng mà chỉ có Tô Tiểu Mạch từ đầu tới đuôi, khuôn mặt không hề thay đổi biểu cảm gì cả.
Có điều mọi người trong nhà ai cũng quen với khuôn mặt nghìn năm bất biến của Tô Tiểu Mạch rồi, từ đợt Tô Tiểu Mạch bị đẻ non thì dường như cô bị kích thích gì đó nên thay đổi hẳn không còn giống như trước kia.
Trước kia cô là người mềm mại dịu dàng có chút yếu đuối. Nhưng mà hiện tại thì cô rất mạnh mẽ, lại còn có chút cứng cỏi nhưng cũng tất tài giỏi.
Một mình cô dám đi vào trong huyện bán đồ mà không cần trợ giúp, cho nên cô so với mấy người phụ nữ khác thì phải nói là không người phụ nữ nào so được với cô. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẫn thấy mẹ con Bà Trân và Khương Điềm Điềm vẫn còn đang khoác lác với nhau, cô nói: "Trời lạnh thì có thể bị thấp khớp chứ, con cũng chưa qua nghe qua sẽ bị lạnh hư tay bao giờ. Nếu như không làm quần áo mới thì lấy vải bông đó may quần mới thì sẽ thích hợp hơn."
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Có thể may dày ở mấy vị trí như đầu gối, bụng dưới hoặc là eo, mấy chỗ đó cần được giữ ấm."
Bà Trần nghe vậy liền đáp: 'Ây da, con nói cũng có chút hợp lý."
Tô Tiểu Mạch cười cười sau đó cô cũng không thèm nói nữa.
Bà Trân quay sang nói: "Vậy thì cứ làm theo bắt đầu may những gì con bé vừa nói đi, Điềm Điềm, con đem quần áo bông tới cho mẹ để ngày mai cho con." mẹ Khương Điềm Điềm: 'Dạ? DạI"
Trân Thanh Phong duỗõi tay ôm lấy Bà Trần, cười hì hì nói: "Mẹ qua đây với con một chút, chúng ta cùng nhau bàn bạc chút chuyện nhé."
Bà Trần lập tức cảnh giác: "Thằng nhóc con lại muốn bày trò gì nữa đây?"
Con trai của bà nên bà rất là biết rõ tính nết của nó, bà là mẹ nó nên càng phải cảnh giác không lại bị con mình nó lừa lúc nào không hay.
Thanh Phong vui vẻ đáp: "Đây là chuyện tốt mà mẹ yên tâm."
Trân Thanh Phong dẫn Bà Trần đi sang một bên sau đó anh thấp giọng nói: "Mẹ à, gân đây nhất không phải là lão Lý đại thúc đã tổng chụp được móng ngựa sao? Rốt cuộc thì cũng có điểm tiến triển rồi a"
Bà Trần: "2?"
"Ông ấy đã đồng ý với con chỉ cần con đưa cho ông ấy năm mươi ký lương thực, chỉ cần lương thực phụ là được thì ông ấy sẽ đưa cho con một tấm da dê. Mẹ cũng biết cái da dê này là đồ quý giá cực kỳ mài! Mẹ thấy thế nào, có thể giúp con được không?”
Bà Trần đáp: "Ái chà, cái thằng nhóc con này mẹ biết ngay mà, làm gì có cái gì tốt đâu. Hiện tại thằng nhóc con còn không biết không có cái gì quan trọng bằng lương thực à? Vậy mà con còn muốn lấy lương thực đổi đồ sao?"
Trân Thanh Phong vội nói: "Không phải đâu ạ, mẹ, mẹ cứ suy nghĩ kỹ một chút rồi hãy quyết định nếu không phải tại bây giờ lương thực quý hiếm nên ta mới có khả năng chỉ cần dùng năm mươi kí lương thực phụ mà đã đổi được một tấm da quý hiếm như vậy rồi đấy. Này nếu là trước kia thì có nằm mơ cũng không có cửa mà đến lượt nhà như chúng ta mua đâu. Nếu không phải mùa đông năm nay tới sớm thì con đã có đủ lương thực đổi lấy tấm da đó làm thành đôi giày cho Điềm Điềm mang rồi. Con đã tích góp được một ít lương thực rồi, thật ra lúc đầu con tính làm cho Điềm Điềm một cái áo khoác và một đôi giày. Nhưng mà nếu như bây giờ có mẹ giúp đỡ thì con sẽ giảm bớt xuống một chút, không làm áo khoác nữa chỉ cần một đôi giày cho Điềm Điềm mà thôi."
Bà Trần vẫn không muốn nên bà nói: "Nhưng dù sao vẫn là năm mươi kí đủ cho nhà ta ăn rất lâu."
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Con biết là vậy, nhưng bởi vì ở thời điểm này nên mới có tầm giá đó, mẹ nghĩ đi bình thường mấy cái đó cũng phải hơn một trăm đồng tiền. Mà bây giờ ông ấy chỉ bán cho con với năm mươi kí lương thực so ra chỉ bằng một trăm khối thôi! Ông Lý nói với con nếu con chịu đổi cho ông ấy thì ông ấy sẽ không tính tiền công làm giày đấy, mẹ thấy lợi biết bao nhiêu chưa..."
Bà Trần hỏi: "Ông ta tự làm luôn à?"
Trần Thanh Phong vừa thấy mẹ già của mình hơi dao động anh liền lập tức nói: "Đúng vậy, ông ấy nói với con ông ấy sẽ làm luôn cho con."
Anh lại nói tiếp: "Miếng da dê của ông ấy rất to, con nhìn rồi, tấm da dê đó làm được ít nhất cũng phải ba đôi giày. Mẹ lấy về làm cho cha một đôi, cho vợ của con một đôi, cho chị năm một đôi nữa. Nguyên liệu còn thừa nói không chừng có thể làm được thêm một cặp bao tay."
"Mẹ à con nói này, mẹ cũng đâu thể nào để cho con lừa làm việc mà không cho nó ăn đâu đúng không ạ? Mau mau lại đây con nói cho mẹ nghe nè, chị năm của chúng ta cả ngày chăm lo kiếm tiên, mẹ xem không thấy tội chị ấy à? Có cô con dâu nhà ai trời lạnh như thế này mà đi ra ngoài bán đồ như chị ấy không? Mấy cô con dâu khác đều ở nhà sưởi ấm còn không thì rủ nhau tám chuyện ai được như chị ấy đâu! Nên mẹ cũng phải thể hiện một chút sự chăm sóc của mình cho chị ấy chứ! Bằng không tới khi chị ấy thấy nhà mình như vậy liền bị tổn thương, đến lúc đó không muốn làm gì hết. Thì có hại cũng chỉ là mẹ có hại thôi. Mẹ nhìn đi, tự mẹ cũng nhìn thấy được mấy cô con dâu trong nhà mình, tính tình không ai giống chị ấy, chưa kể cũng không có ai có thể bán buôn giỏi như chị ấy. Mẹ thấy con nói có đúng không? Nếu mà nói tới Điềm Điềm thì em ấy cũng vì nhà mình mà trả giá rất nhiều rồi! Chưa nói còn nghĩ ra cách làm xà phòng cho nhà chúng ta nữa! Mẹ thấy em ấy làm nhiều như vậy mà không thèm giữ riêng gì cho bản thân. Nên con nói mẹ nghe mẹ phải nghĩ cho thật kỹ không được sơ suất đâu đó!"
Bà Trần nhấp môi, bà suy nghĩ hình như con trai mình nói cũng đúng.
Bà ho khan một tiếng rồi nói: "Thôi được rồi... Nghe theo ý của con đi!"
Trần Thanh Phong lập tức mỉm cười: "Dạ vậy thì con sẽ sắp xếp đi qua bên đó."
Trân Thanh Phong sợ mẹ của anh đổi ý nên lập tức ra ngoài, không chần chờ thêm một giây nào nữa.
Khương Điềm Điềm nhìn Trân Thanh Phong đi ra ngoài như một cơn gió như vậy, cô khó hiểu hỏi: "Anh Tiểu Phong đi ra ngoài làm gì vậy ạ?"
Cô đau lòng nói: "Vừa trở vê không nghỉ ngơi một chút đã đi rồi."
Bà Trần nói: "Chồng con đi qua nhà ông Lý một chuyến, rất nhanh sẽ trở về thôi, con không cần phải lo lắng."
Khương Điềm Điềm chạy nhanh lại chỗ Bà Trần ôm lấy cánh tay bà làm nũng, cô nói: 'Mẹ, mẹ cho anh Tiểu Phong một chén canh gừng được không ạ? Anh ấy ra ngoài suốt như vậy mang khí lạnh trong người lâu quá sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu ạ.
Khương Điềm Điềm lại tiếp tục nói: "Con thật ra cũng không cần phải có áo bông đâu ạ, dù sao con cũng ít đi ra ngoài lắm, mẹ cứ may quần áo cho anh Tiểu Phong là được rồi ạ. Anh ấy đi ra ngoài nhiều thì mặc là phù hợp nhất."
Bà Trần nhìn thấy đôi mắt chân thành của Khương Điềm Điềm, bà cảm thán nói: "Thằng nhóc Tiểu Lục nhà chúng ta đã làm được gì tốt mà sao lại có được cô vợ vừa hiểu chuyện vừa thương chồng như vậy chứ?"
Thật sự là con trai bà không làm được cái tích sự gì luôn! Toàn thân đều là khuyết điểm. Thật là khó hiểu.
Bà Trân đối với Khương Điềm Điềm rất là vừa lòng.
Bà nói: "Con đúng là một cô gái tốt."
Khương Điềm Điềm cười nhạt nói: "Con cũng cảm thấy bản thân mình đúng là một cô gái tốt."
Mấy cô con dâu trong nhà họ Trần: Có điều Bà Trần cũng cực kỳ thích tính cách thẳng thắn này của Khương Điềm Điềm, bà xoa đầu cô nói: "Đúng là đứa nhỏ chưa lớn mà."
Khương Điêm Điềm ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Con không phải là con nít đâu, con lớn rồi nên mới có chồng được đó ạ."
Tính ra thì cô cũng gả vô nhà họ Trần được mấy tháng rồi.
Chị dâu ba Trần đang ngồi châm lửa ngẩng đầu lên liếc mắt về phía Khương Điêm Điềm hỏi: "Vợ của Tiểu Lục này, em với Tiểu Lục cũng kết hôn được một thời gian rồi sao chúng ta vẫn chưa thấy dấu hiệu gì vậy?"
Khương Điềm Điềm khó hiểu hỏi: "Dấu hiệu gì là dấu hiệu gì ạ?"
Không biết nghĩ gì mà cô thay đổi sắc mặt cực kì hoang mang, miệng lắp bắp hỏi: "Chị ba, chị... chị... chị... Chẳng lẽ chị mỗi đêm đều đến phòng tụi em để nghe trộm tụi em làm việc nhạy cảm à?”"
Chị dâu ba Trân nghe cô nói như vậy tức đến nỗi ngồi không vẫn té một cái ạch Bình thường dấu ba Trần nói chuyện rất là nhẹ nhàng dịu dàng, khó có khi bị cô chọc cho rống lên: "Chị đây không thèm đi nghe trộm mấy đứa làm việc nhạy cảm gì đó đâu nhé! Sao chị phải đi nghe mấy cái đó làm gì chứ!"
Khương Điềm Điềm tủi thân nói: "Thì lúc nấy chính chị nói đó ạ."
Bà Trần chen vào nói: "Chị dâu ba Trần con hung hăng cái gì chứ! Nếu không phải con nói chuyện không rõ ràng thì làm sao Điềm Điềm hiểu lâm được!"
Chị dâu ba Trần: "..." Cô lúc này phải cố gắng hít thở đều đều, hít thở đều đều để lấy lại bình tĩnh, người ta nói vậy mà sao lại nghe không hiểu được vậy? Cô đưa tay chỉ cái bụng của Khương Điềm Điềm: 'Ý chị là nói cái bụng của em kìa."
Khương Điềm Điềm lúc này mới hiểu ra, cô càng thêm kinh ngạc nói: "Chúng em sẽ không sinh con sớm đâu, anh Tiểu Phong và em đã nói chuyện với nhau rồi, mà cũng đã nói qua rồi mà ạ."
Khương Điềm Điềm nhìn chị dâu ba Trần bằng ánh mắt đáng thương, cô cảm thán nói: "Chị ba, trí nhớ của chị dạo này kém quá!"
Chị dâu ba Trần: "..."
Cô sẽ không chấp nhất với Khương Điêm Điềm đâu, không chấp nhất... không chấp nhất!
"Chị dâu ba Trần con nếu thiếu chuyện quản thì tự đi mà quản gia đình của con đi, nhà mình còn chưa lo xong đã đi lo chuyện của em dâu mình rồi." Bà Trân vẫn vô cùng bảo vệ Khương Điềm Điêm.
Chị dâu ba Trần ngập ngừng một chút vẫn nói: "Mẹ à con chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút thôi.
Bà Trần cũng mặc kệ cô suy nghĩ cái gì, bà nói tiếp: "Không có việc gì làm cũng ít hỏi thăm lại chút đi." "Dạ vâng con biết rồi a."
Bà Trần quét mắt một vòng nhìn mấy cô con dâu, nghiêm túc nói: "Chuyện nhà của Tiểu Lục đến mẹ còn không thèm quản thì mấy đứa con cũng không cần thiết quản đâu. Nếu rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm thì đi lên núi lượm củi đi. Kiếm việc làm để đỡ phải rảnh rỗi sinh nông nổi."
Trời lạnh như thế này mà đi lên núi lượm củi chả khác nào đi khổ sai cả. Cho nên Bà Trần vừa nói xong mấy lời này thì mấy cô con dâu ai nấy cũng ngoan ngoãn ngay lập tức.
Chị dâu hai Trần và chị dâu tư Trân còn quay sang trừng mắt nhìn chị dâu ba Trân một cái, khi không lại liên lụy cho hai người bọn họ.
Chị dâu hai Trần lập tức nói: 'Mẹ à con còn phải tranh thủ làm xà phòng nên cũng không rảnh lo chuyện nhà Tiểu Lục đâu ạ."
"Con cũng vậy." Được một lúc Trân Thanh Phong cũng đã trở lại, anh vui sướng nói: "Mẹ ơi, xong rồi ạ! Còn mẹ muốn bàn cụ thể như thế nào thì qua nhà ông Lý bàn bạc thêm hay sao ạ?”
Bà Trân vừa nghe xong đã ngồi không yên rồi, bà lập tức nói: "Giờ mẹ đi luôn đây." Bà chạy nhanh vào nhà, không lâu sau bà liên cõng một cái giỏ trên lưng, bước ra nói: "Mấy đứa ở nhà làm việc đi, có người tới nhà thì cứ nói qua loa rồi đuổi khách về, không để họ ở lâu. Nếu chuyện làm xà phòng mà bị lộ ra ngoài thì cẩn thận cái mạng của mỗi đứa đấy."
"Dạ mẹ yên tâm, tụi con biết rồi ạ."
Đừng nhìn Bà Trần thời điểm đồng ý có chút không tình nguyện nhưng mà khi bà quyết định rồi thì trong lòng bà cũng đã suy nghĩ rất kỹ và biết nó thích hợp. Cho nên bà cũng vội vàng muốn mọi chuyện phải xong xuôi theo đúng ý muốn của bà mới được.
Ai mà không biết con gái của ông Lý có nhà chồng chuyên về mảng chăn nuôi, vậy nên thứ mà nhà người khác không có chưa chắc nhà ông ấy đã thiếu đâu. Nhưng mà ông Lý lại là một người nhát gan, mấy năm nay trong thành có nhiều lộn xộn, mà nông thôn cũng không kém gì. Cho nên bọn họ cũng khá sợ hãi nên muốn trao đổi cái gì cũng không dám làm!
Nếu không phải lúc nấy Trân Thanh Phong bám riết năn nỉ không buông rồi nịnh nọt các kiểu. Hơn nữa lương thực cũng đang thiếu thốn thì bà cũng sẽ không đồng ý đi trao đổi đâu.
Nhưng mà bây giờ đã đồng ý rồi thì Bà Trần phải tranh thủ làm cho xong vì để lâu không tốt. Phải biết rằng cái gì càng để lâu càng dễ thay đổi. Nếu lấy về không thì bọn họ cũng không biết xử lý đồ vật đó như thế nào, nhưng mà bà Lý lại là người rất sành sỏi việc này. Quen tay hay quen việc, nhà người ta nhiêu đồ cho nên làm cũng nhiều, tính ra so với người bình thường có khi làm mấy cái đó còn giỏi hơn. Bây giờ trời lạnh, Bà Trân càng đi đầu óc càng cực kỳ tỉnh táo.
Phải công nhận lần trao đổi này rất là đáng giá. Ở cái thôn này không hề có một cái cửa hàng nào, cho nên chuyện may mắn như thế này không phải lúc nào cũng có.
Có điều không thể không nói, cái con bé Điềm Điềm này đúng thật là mang đến may mắn cho gia đình bà quá đi.
Không có con bé Điêềm Điềm thì làm sao thằng nhóc Tiểu Lục nhà bà chịu suy nghĩ thấu đáo được! Mà thằng nhóc Tiểu Lục không suy nghĩ kỹ, không đi năn nỉ ông Lý thì làm gì nhà họ có da dê để đổi chứ!
Hơn nữa từ lúc con bé Điềm Điềm vào cửa nhà họ, thằng nhóc Tiểu Lục cũng cố gắng nhiều hơn. Chứ so với trước kia ngoại trừ việc ăn rồi ngủ thì nó có biết cái gì nữa đâu! Tối ngày chỉ biết dụ dỗ cha mẹ bày trò ma mãnh này nọ thôi.
Phải công nhận là cưới được một cô vợ tốt bằng mười năm họ cực khổ dạy dỗ con cái rồi. May mắn! Đây đúng là chuyện may mắn nhất của nhà họ rồi!
Nhà bọn họ có thể tìm được một cô con dâu tốt như vậy thật quá là may mắn rồi! Bà càng nghĩ càng hưng phấn, tận trong đáy lòng bà suy nghĩ: 'Phải đối xử với vợ của Tiểu Lục tốt một chút mới được! Phải đối xử với con bé tốt một chút thì nhà họ mới càng thêm may mắn được."
Khương Điềm Điềm: "Hắt xì."
Cô xoa xoa cái mũi, có chút hoang mang nói: 'Gần đây em cứ hay bị hắt xì, không biết có bị cảm hay không nữa?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cười ha hả nói: "Anh nghĩ chắc là mẹ ở sau lưng nhắc tới em đấy!"
Mẹ con liền tâm, Trân Thanh Phong cảm thấy anh là người hiểu rõ cha mẹ mình nhất nên anh thừa biết mẹ anh nghĩ gì mà. Anh ghé vào bên tại Khương Điềm Điềm nói giọng chỉ có hai người nghe thôi, anh nói: "Chắc chắn là mẹ anh ở sau lưng khen em đấy!"
Khương Điềm Điềm nhướng mày, lẩm bẩm đáp: "Anh nói thật hay giả đấy? Đừng có mà lừa em nhai"
Trân Thanh Phong để mặt sát vào mặt cô, hai người gần trong gang tấc, hai cái miệng sắp chạm vào nhau, anh nghiêm túc nói: "Em xem ánh mắt của anh đi, có phải đặc biệt đen nhánh và sáng ngời hay không? Đây là anh đảm bảo nói thật một trăm phần trăm với em nên mắt anh mới như vậy đấy."
Khương Điêm Điềm liền bước về phía trước một bước, chạm nhẹ môi cô lên môi anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận