Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 63
Tô Tiểu Mạch thuận lợi sinh con, nhưng mà bởi vì cô sinh non nên hai đứa con của cô, trông có vẻ nhỏ bé hơn mấy đứa trẻ mới sinh bình thường một chút. Có điều Tổ Tiểu Mạch chăm sóc hai bé rất tốt, thành ra không mất bao nhiêu thời gian người nhà đã nhìn ra được hai đứa trẻ đang dần trưởng thành.
Bà Vương hay lui tới nhà họ Trân nên bà cũng đặc biệt thích bọn trẻ, bà chăm sóc hai đứa bé rất nhiệt tình chả khác nào con cháu trong nhà mình.
Ai cũng cảm thán hai đứa trẻ của Tô Tiểu Mạch rất là có phúc, bọn trẻ sinh vào thời điểm này vừa đúng lúc dịp trồng vội gặt vội kết thúc, hoa màu đều đã thu hoạch.
Thời tiết lúc này không quá lạnh nhưng cũng không quá nóng, như vậy không phải rất tốt hay sao?
Tô Tiểu Mạch cẩn thận đến mức ở cữ đúng một tháng, tuy rằng bản thân cô cũng rất mệt, nhưng cũng may hai đứa trẻ này rất ngoan, nên cô cũng có dịp tịnh dưỡng cơ thể tốt trở lại, thành ra bây giờ nhìn cô đẫy đà hơn trước vài phần.
Chuyện này khiến cho Khương Điềm Điềm vụng trộm sau lưng nói với Trần Thanh Phong: "Em nếu như có mang thai thì cũng muốn sinh con vào thời điểm này, thời điểm này là thích hợp nhất rồi."
Phải nói sinh con vào thời gian này rất phù hợp! Mang thai mười tháng sinh ngay lúc này rơi vào mùa đông nên tiện hơn rất nhiều.
Dù sao Khương Điềm Điềm thấy thời gian tính toán như thế này rất hay nên cô sẽ học hỏi!
Khương Điềm Điềm cũng không chỉ lần đầu tiên nhìn thấy người ta sinh con, mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy em bé nhỏ như thế này, mà hiện tại là mùa đông nên cô khá rảnh không cần phải ra ngoài làm việc. Cho nên mỗi ngày Khương Điềm Điềm đều đi đến giường đất nhìn em bé. Hai đứa bé này được chăm cực kỳ tốt, mà tính tình cũng ngoan, không khóc không quấy phá, gặp chuyện gì bản thân không thoải mái thì chỉ rầm rì vài tiếng thôi.
Thấy bé con như vậy liên khiến cho Khương Điềm Điêm đau lòng không thôi, cô cảm thấy không có đứa bé nào ngoan như hai đứa bé này!
Thấy bọn trẻ như vầy nên Khương Điềm Điềm cũng khá đặt kỳ vòng vào con của chính mình trong tương lai.
Chưa nói gen nhà họ Trân được di truyền tương đối tốt, mấy đứa bé trong nhà từ đứa lớn nhất là Đại Nữu, cho đến cặp song sinh này đều rất là ngoan ngoãn.
Mấy đứa bé nam trong nhà cũng vậy cũng rất là nghe lời mọi người dù đứa nào cũng được yêu thương nhưng không hề kiêu căng chút nào.
Cho nên Khương Điềm Điềm cảm thấy, dựa theo xác suất này thì chính bản thân cô cũng sẽ sinh được một em bé siêu cấp ngoan ngoãn và đáng yêu giống như thế.
Nhiều đứa trẻ đáng yêu tiếp xúc với nhau thì sớm muộn gì cô cũng sẽ dính một chút linh khí của bọn trẻ mà sinh con giống vậy. Hì hì.
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy Khương Điêm Điềm như vậy thì mỉm cười nói: "Nếu em đã thích trẻ con như vậy thì em cũng sinh một đứa đi."
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì lắc đầu, cô rất quyết đoán nói: "Không được đâu ạ, chờ thêm ba bốn năm nữa sẽ tốt hơn."
Mới chớp mắt đã qua tết Nguyên Đán, nhưng mà nhìn lại cũng đã gần hết năm nữa rồi, Tô Tiểu Mạch nhẩm tính một hồi, nếu để ba bốn năm nữa sinh thì cũng tốt, sinh con lúc đấy cũng có thể kịp thời gian để thi đại học.
Cô vẫn còn nhớ rõ, đến năm bảy mươi bảy thì thi đại học đã được khôi phục lại. Có điều nếu Khương Điềm Điềm thật sự đi thi đại học, mà nếu cô đậu thì con trẻ lúc đó vẫn còn hơi nhỏ tuổi. "Hết năm là em cũng mười chín tuổi rồi đúng không?”
"Sinh nhật của em vào tháng năm, qua sinh nhật là em mười chín ạ." Khương Điềm Điềm nhẩm tính rồi đáp.
"Thật ra sinh sớm hơn một chút cũng tốt. Mặc dù biết sau này sinh hay sau nữa sinh thì vẫn nằm ở quyết định của em, không ai có thể thay thế em quyết định được, có điều bây giờ em sinh sớm một chút sau này em sẽ đỡ cực hơn thôi."
Dù sao thì Tô Tiểu Mạch có niềm tin chắc chắn là Khương Điềm Điềm sẽ thi đậu đại học. Cô là người may mắn như vậy còn là cô gái lạc quan nữa nên tuyệt đối không có khả năng thi rớt đại học.
"Có lẽ..." Cô nhấp môi một cái cất giọng bí ẩn nói: "Nói không chừng qua vài năm nữa, có thể sẽ được thi đại học lại rồi! Nếu như lúc đó con của em nhỏ quá, mang con theo sẽ không tiện cho em.”
Khương Điềm Điềm biết được ý tốt của Tô Tiểu Mạch, rốt cuộc nếu là người bình thường thì làm gì dám mao hiểm nói mấy lời ám chỉ như vậy chứ.
Lời nói này hiện tại không là gì, nhưng chỉ cần đợi vài năm nữa sẽ không biết trước được đâu.
Thi đại học chắc chắn sẽ được khôi phục, cô nhớ lại trong truyện không có gì thay đổi thì thật sự sẽ giống như những gì Tô Tiểu Mạch nói.
Nhưng mà mặc dù như vậy, cô biết Tô Tiểu Mạch nhắc nhở là vì muốn tốt cho cô, đâu phải ai biết trước tương lai cũng sẽ bằng lòng nói cho mình biết đâu.
Vậy mà Tiểu Mạch lại nói cho cô biết, Khương Điềm Điềm hiểu được rằng cô ấy muốn cô chuẩn bị tinh thần cho tốt, tất cả cũng vì muốn tốt cho cô.
Lúc này Khương Điêềm Điềm mới nói: "Thật ra em cũng không có nghĩ tới chuyện sẽ thi đại học.”
Thật khó khăn lắm mới xuyên được tới thời đại này, mà khoảng cách tới thời điểm thi đại học cũng còn khá lâu! Cho nên cô cũng thật lòng không nghĩ tới bản thân có muốn thi đại học hay không.
Cô sợ là đợi sáu bảy năm sau cô lại quên mất dép rồi, nói gì tới ôn hay nhớ cái gì mà đi thi chứ!
Cô dù sao cũng là nhân vật nhỏ nhoi nên không quan trọng mấy việc này đâu. Thi đại học không phải là chuyện của nữ chính trọng sinh phải làm sao?
Cô lẩm bẩm nói: "Em lười quá đi, càng không thích đọc sách quá lâu, nếu như bây giờ có thi đại học liền em cũng phân vân không biết có nên thi hay không nữa...'
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Em đó! Em nghĩ kỹ đi nếu em không thi thì sau này em sẽ làm gì? Em biết làm nông à?" Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lắc đầu nói: "Cái này chắc chắn là không được rồi ạ."
Bây giờ cô mới phát hiện bản thân mình vô dụng ghê.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói tiếp: "Vậy chị hỏi em nè, em có sở trường gì đặc biệt không? Kiểu như nấu ăn đặc biệt ngon. Hoặc là cái khác giống như làm xà phòng đấy. Đương nhiên không tính làm xà phòng vô."
Khương Điềm Điềm lại tiếp tục lắc đầu nói: "Em khẳng định là bản thân cũng không có sở trường gì như chị nói đâu. Tính ra nhà chúng ta nhiều người như vậy, em là người kém cỏi nhất rồi!"
Mọi công việc Bà Trần ít khi nào để cho cô làm lắm!
Tô Tiểu Mạch nghe cô nói vậy thì đáp: "Thế chị hỏi em nè, em biết kiếm tiền không? Kiểu như buôn bán hay đại loại vậy."
Khương Điềm Điềm lại lắc đầu đáp: "Em biết tiêu tiền thôi ạ."
Cô thật ra chính là một người giàu có, cha của cô là một người buôn bán rất giỏi, ông điên cuồng làm việc kiếm được rất nhiều tiền.
Tô Tiểu Mạch có chút không đành lòng, thật là làm gì cũng không được chỉ được mỗi cái ăn! Cô vô cùng nhiệt tình quay sang Khương Điềm Điềm nói: "Cái gì em cũng không làm được, nếu em không dựa vào việc học tập để trở nên nổi bật thì em còn trông cậy vào việc gì nữa đây?"
Khương Điềm Điềm: "..."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Em nghĩ đi, ít ra em cũng phải giỏi một chút thì khi em công tác mới ổn được hơn chứ."
Khương Điềm Điêm khuôn mặt ngượng ngùng xoắn xít, cô cất giọng be bé lên nói: "Em cũng không nghĩ sẽ công tác dài lâu...'
Tô Tiểu Mạch: "..."
Quả nhiên trên đời không có gì là hoàn hảo.
Tuy rằng ông trời cho Khương Điềm Điềm vận may không ai sánh bằng, nhưng mà cô lại là một người lười có thực lực.
Tô Tiểu Mạch cảm thấy nếu muốn khuyên Khương Điềm Điềm tiến tới, thật sự rất khó! Có điều cô suy nghĩ thật lâu một hồi liền nói: "Chị nhớ hình như hồi tiểu học em cũng không đọc quá nhiều sách vở thì phải."
Khương Điêm Điềm gật đầu xác nhận.
"Nếu tương lai có cơ hội, em có thể đi thi đại học và nếu như em thi đậu thì em chính là sinh viên đấy, còn nếu không thi đậu thì em là người thất học." Tô Tiểu Mạch nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm hỏi: "Em muốn mình bị mang tiếng là thất học à?"
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô không phục nói: "Em còn lâu mới bị nói là thất học đấy ạ."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Chị biết là vậy, nhưng em đi học mà lại không có bằng tốt nghiệp ai mà tin? Ở trong mắt mọi người thì như vậy không phải là thất học thì là gì? Em không có bằng chứng chứng miinh thì ai mà tin em." Khương Điềm Điềm: '..."
Cô buồn bã nhìn trời, chậm rãi nói: "Em thật là đáng thương quá đi."
Xuyên tới đây còn nghĩ bản thân không cần phải học hành gì, nhưng mà cô trăm triệu lần không nghĩ tới việc thi đại học. Nếu bản thân lúc này không nỗ lực học tập thì bản thân sẽ bị mang tiếng là người "thất học".
Tuy rằng cô là một người không màng thế sự, nhưng không nghĩ bản thân sẽ mang hai chữ "thất học" lên người đâu.
"Làm phụ nữ đấy mà, bản thân cần phải biết tính toán trước. Tiểu Lục cũng học tới cấp ba, học cũng không học xong, mọi người cũng chỉ nói em ấy là học sinh cấp ba. Nhưng mà người học hết cấp ba không chỉ dừng lại tại đó. Nếu tương lai Tiểu Lục đi thi đại học. Chị tin em ấy sẽ đậu, Tiểu Lục thông minh như vậy nên khả năng đậu đại học là rất cao. Mà trường đại học có biết bao nhiêu là thiếu nữ tươi trẻ như hoa, mà mọi người ở đó còn nhiệt tình nữa. Không phải chị không nói trước, tuy rằng Tiểu Lục bình thường cũng rất lười, nhưng người thành phố họ cũng sẽ không để ý chuyện đó đâu. Bởi vì dù sao em ấy lớn lên rất đẹp trai, đã vậy còn biết ăn nói, sẽ gây nhiều thương nhớ với các cô gái cho mà xem. Nếu như em không thi đại học, không đi cùng em ấy thì em có yên tâm được không? Hai người các em cùng nhau thi đại học có phải sẽ tốt hơn không? Chị nói như vậy không phải để em đi tranh giành tình cảm của chồng mình với cô gái khác. Nhưng đàn ông mà không thể nào hoàn toàn tin cậy được, cho dù đáng tin cậy thì mấy cô gái ngoài kia thiếu gì cách cám dỗ hay hãm hại. Chị là chị lo nghĩ cho em thôi, Điềm Điêm của chúng ta đâu thể nào ở mãi trong cái thôn này cả đời được."
Tô Tiểu Mạch thật ra không phải là một người giỏi khuyên nhủ, cũng không phải là người thích khuyên ai cả, nhưng mà cô cảm thấy bản thân nên khuyên Khương Điêm Điềm nhận thức được gì đó.
Lúc còn nhỏ Tiểu Mạch không được đọc qua nhiều sách vở, sau này khi đến Sơn Thành thì cô cũng học rất nhiều, có điều tuy rằng cô học nhiều như vậy, nhưng mà năm đó thi đại học lại không được. Mặc dù đã cố thị thêm vài lần nữa nhưng lần nào cũng như lần náy.
Vậy nên Tô Tiểu Mạch đã suy nghĩ kỹ rồi, chính cô ở thời điểm đó cũng không còn nhỏ nữa, không thể nào cứ ôn luyện mãi được, nên cô quyết định đi hướng khác, đó là chuyển sang buôn bán kiếm tiền làm giàu.
Nhưng mà với Khương Điềm Điềm, cô lại cảm thấy tính cách của cô ấy không thích hợp cho việc buôn bán, Khương Điêm Điềm khá là ngây thơ trong sáng, loại tính cách này hợp với môi trường đơn giản hơn.
Tô Tiểu Mạch nhịn không được mà nở nụ cười, cô nói: "Hiện tại em có thể bắt đầu ôn luyện, mỗi ngày em học một chút, có lẽ tương lai nếu như bắt đầu kỳ thi cũng sẽ không cần phải quá mức phải lo lắng hay hấp tấp."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ, em hiểu mà.
Tô Tiểu Mạch nói rất nhiều, Khương Điềm Điềm cũng nghe rất là tập trung, cô ghé sát vào hai đứa bé con bên cạnh, chọc chọc vào khuôn mặt tròn tròn đáng yêu nói: "Bé con ơi, thím thật là thảm quá đi! Thím lớn từng này tuổi rồi mà bây giờ còn phải đọc sách ôn thi đại học đây này."
Cô còn nghĩ bản thân sẽ tránh không cần thi đại học nữa, nhưng mà cô cảm thấy mấy lời của Tô Tiểu Mạch nói không sai.
Nếu như bản thân Điềm Điềm không đi thi đại học thì cô chính là kẻ "thất học", còn nếu cô đi thi thì ít ra bản thân cô còn có một cái bằng trong người.
Khương Điềm Điềm buồn bã, khuôn mặt đau khổ nói: "..."
"Thím sống thật quá là khó khăn đây này."
"Ê aI" Bé con lúc này cũng không thể nói được gì ngoài ê với, cho nên chỉ có thể giơ tay giơ chân biểu thị, Khương Điềm Điềm thấy vậy thì nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc rồi nói: "Bé con cũng cảm thấy thím rất là đáng thương đúng không?"
"A nha nha." Bé con vẫn tiếp tục giơ tay múa chân.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì nói tiếp: "Hôm nay chúng ta chơi trò chơi, đoán thử xem con là anh trai hay là em gái nhé."
Khương Điềm Điềm vẫn luôn hoạt động không biết mệt là gì.
Cô tỉ mỉ đánh giá bé con đang nằm trước mặt mình, cô nghĩ nghĩ một hồi sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Thím đoán... con chính là anh trai nhỏ!"
Bé con nghe thấy thì lại ê a một tiếng, chớp đôi mắt to nhìn cô.
Khương Điềm Điềm xốc chăn lên nhìn, sau đó thì thầm: "... À thím đã đoán sai rồi."
Tô Tiểu Mạch nhịn không được mà cười thành tiếng, cô nói: "Chị nói này Điềm Điềm, em có thể đoán đúng dù chỉ một lân được không?”
Tuy rằng khả năng suy đoán của Khương Điềm Điềm với chuyện khác thì tương đối chuẩn, nhưng đến phiên đoán bé con là anh trai hay là em gái, chỉ đơn giản một trò chơi như vậy thôi, nhưng chơi bao nhiêu lần cô vẫn không có một lần nào đoán đúng cả.
Nhưng ngược lại với Khương Điềm Điềm là Trân Thanh Phong, anh lại chưa một lần nào đoán sai cả.
Khương Điềm Điềm mếu máo nói: "Chờ bọn trẻ lớn thêm một chút nữa em khẳng định sẽ không đoán sai đâu."
Đơn giản vì chỉ cần lớn thêm một chút nữa thì chắc chắn hai anh em sẽ có chênh lệch. Lúc ấy cô dám đảm bảo bản thân sẽ không đoán sai nữa.
Tô Tiểu Mạch thấy thái độ nghiêm túc của Khương Điềm Điềm, cô nhướng mày suy tư, cô cảm thấy chưa chắc tới lúc đó sẽ nhận ra đâu.
"Thím năm ơi, tụi con tới thăm Lục Nữu và Ngũ Hổ đây ạ." Ngoài cửa vang lên một trận âm thanh của mấy đứa nhỏ đang đi tới.
“Tụi con vào đi."
Mấy đứa trẻ được phép cho vào liền cùng nhau bước vào trong, nháy mắt trong phòng của Tô Tiểu Mạch đã ngập tràn người.
Tô Tiểu Mạch rất thích trẻ con, cô vui vẻ nói: "Tụi con lại đây ngồi đi, đừng ngồi đó sẽ bị lạnh đấy."
Mấy đứa trẻ động tác mau lẹ xích lại gân giường đất ngồi, mấy đứa trẻ trong nhà sống chung với nhau nên cũng đã quen với mọi người trong nhà, không hề có biểu hiện xa lạ hay khách sáo.
Nhà có nhiều trẻ con tính ra cũng rất có lợi, có dịp bọn trẻ chơi đùa, người lớn nhìn thấy cũng vui vẻ lây. Mà bọn trẻ cũng sẽ rất thích mình có thêm bạn, tốt hơn hết là những người bạn nhỏ tuổi.
Bọn trẻ luôn cảm thấy mấy em bé nhỏ nhỏ đáng yêu hơn rất nhiều.
Hơn nữa bọn nhóc cùng với Khương Điềm Điềm rất giống nhau, đều thích chơi trò đoán xem ai là anh trai ai là em gái.
Song sinh thì điểm thú vị nhất cũng chính là vậy.
"Nhìn này, anh cảm thấy bé con này chính là em gái nhỏ." Đại Hổ nhìn em bé mềm như cục bông thẳng thắn đoán.
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Con đoán đúng rồi!" Đại Hổ phấn khích la to: "Oh yeahl"
Cậu nhóc vui vẻ xoa xoa tay lại với nhau, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt ghen ty của thím mình, không cần phải nói, cậu khẳng định thím nhỏ của mình đã đoán sai rồi.
Đại Hổ vui vẻ nói: "Thím nhỏ à, có phải thím lại đoán sai rồi đúng không ạ?! Hì hì."
Khương Điềm Điềm nhìn Đại Hổ với ánh mắt hết sức sâu sắc, cô quyết định tung ra tuyệt chiêu của mình, cô nói: "Con sắp phải thi cuối kỳ rồi đúng không?"
"Con ôn tập tới đâu rồi?"
"Khẳng định là đã nghỉ tác nghiệp rất nhiều rồi chứ gì?" Đại Hổ nghe vậy liền lập tức bị hạ đo ván, cậu nhóc phiền muộn nói: "Thím nhỏ à, sao thím lại nhắc tới chuyện này chứ ?!"
Khương Điềm Điềm chống nạnh ha hả cười nói: "Thím đây không phải là người dễ chọc đâu nhóc con à." Đại Hổ ủ rũ nói: "Thím cậy lớn ăn hiếp con nít."
Khương Điềm Điềm cười hớn hở nói: "Thím cảm thấy thím nên đi đến gặp chị hai thảo luận với chị ấy một chút chuyện học hành của con mới được, thi không tốt là cái mông của con cũng không yên ổn được đâu."
Đại Hổ nghe vậy lập tức nói: "Thím nhỏ à con sai rồi!"
Khương Điềm Điềm vỗ vỗ đầu của cậu nhóc, nói: "Như vậy mới ngoan chứ, thế có phải tốt hơn không!" Mọi người đều nở nụ cười.
Kỳ thật mọi người đều hiểu được, thím nhỏ sẽ không đi mách lẻo đâu.
Thím nhỏ và chủ nhỏ đều giống nhau, chỉ biết dẫn dắt bọn nhóc tối ngày làm chuyện xấu thôi.
À không, theo lời của chú thím đó là dẫn dắt bọn nhóc cải thiện sinh hoạt. Hì hì.
Thật ra Đại Hổ cũng không cần phải làm để tính công điểm, cậu nhóc ngày thường cũng là một bé trai hoạt bát lại còn thông minh, chỉ có điều việc học tập của cậu nhóc này không được tốt cho lắm, cậu với chị mình so ra thì giống trên trời dưới đất vậy.
Có lẽ bởi vì cậu tuổi còn khá nhỏ, bé gái thì có thể ngồi yên một chỗ được, tính ra còn tạm ổn, còn bé trai thì kém hơn một chút. Hoặc có thể là do sau này người đàn ông luôn có cơ hội tỏa sáng nhiều hơn người phụ nữ.
Trong nhà để một người phụ nữ đọc sách đi học là một chuyện rất khó, cho nên mấy bé gái lúc còn nhỏ rất trân trọng cơ hội hiếm có này, vậy nên khá là tập trung học hành.
Chẳng hạn như tháng chín này là thời điểm khai giảng, bên nhà anh chị hai có Đại Nữu, Đại Hổ, bên nhà anh chị ba thì có Nhị Nữu, cả ba đứa nhỏ đều được cho đi học nốt.
Nhưng mà hai cô bé gái trong nhà thành tích rất tốt, kéo dài khoảng cách so với Đại Hổ rất nhiêu. Thế cho nên khi nhắc tới đọc sách, Đại Hổ liên trở nên lúng túng.
Không còn cách nào khác nên đành phải chịu thôi.
Cậu nhóc phải công nhận là mình không học giỏi bằng hai người chị trong nhà. Đọc sách thật quá là khó khăn mà." Đại Hổ buồn bã nhìn trời cảm thán.
Khương Điềm Điềm cũng lập tức phụ họa nói: "Thím cũng cảm thấy con nói đúng đấy."
Tô Tiểu Mạch lườm hai người nói: "Không đọc sách, không phấn đấu, hai cô cháu muốn đi làm nông đúng không?”
Khương Điềm Điềm và Đại Hổ lập tức nói: 'Không muốn đâu ạ."
Bọn họ thật sự không muốn làm ruộng đâu.
Cho nên đọc sách và học hành vẫn là lựa chọn tốt nhất.
"Đi học rồi sẽ không cần phải xuống ruộng làm việc nữa, bằng không Đại Hổ này, con bây giờ cũng tám tuổi rồi, mà mười tuổi thì con phải xuống ruộng để đi làm việc. Con muốn xuống ruộng làm à?"
"Con không muốn đâu ạt!"
Không ai muốn làm mấy việc nặng nhọc vậy đâu.
Mấy đứa trẻ trong thôn cứ mười tuổi là sẽ vào đại đội làm việc, tuy rằng thời điểm lúc mới bắt đầu làm việc cũng chỉ được có một nửa công điểm so với người lớn, nhưng mà có rất nhiều gia đình không bỏ số qua công điểm đó được.
Dù sao một nửa công điểm thì cũng là công điểm! Mà công điểm thì có thể đổi được thêm lương thực, ai mà không muốn có thêm lương thực chứ.
"Người khác không có cho con cháu đi học giống nhà chúng ta đâu nên phải tận dụng cơ hội." Cứ nghĩ tới cảnh làm việc, mà bản thân lúc này chỉ cần đi học thôi, mấy đứa trẻ đều nhanh chóng gật đầu xác nhận. Quả thật học tập vẫn thoải mái hơn nhiều.
Trong thôn bọn họ không có trường tiểu học, tất cả đều phải qua đại đội Phong Thu cách vách để đi học. Buổi sáng mỗi ngày, bọn trẻ trong thôn có đến hơn hai mươi đứa đều tụ tập đầy đủ ở trước đại đội, sau khi đến đông đủ sẽ cùng nhau đi học.
Tính toàn bộ cả thôn cũng có không quá nhiều trẻ con được cho đi học, trên dưới chưa tới ba mươi đứa trẻ đi học tiểu học.
Nhà bọn họ ngoại trừ ba đứa cháu gái được cho đi học ra thì chỉ có cháu gái của đại đội trưởng là đi học chung với bọn họ, còn lại đều là con trai. Ngoại trừ nhiêu đó người đi học, còn lại đều ở nhà đi kiếm thức ăn hoặc đi làm phụ gia đình.
Cho nên Đại Nữu, Nhị Nữu đều rất quý trọng khoảng thời gian được học hành.
Hai cô bé đều hiểu rõ một điều rằng khoảng hơn hai năm nữa thôi thì các cô bé lẫn bạn học của mình đều phải ở trong thôn bắt đầu làm việc rồi.
Giống như Đại Nữu, nếu không phải do mùa thu năm nay đang là thời điểm đi học quan trọng thì cô bé vẫn phải phụ nhà mình làm việc. Nhưng mà chỉ cần qua năm sau thôi cô bé cũng đã phải bắt đầu làm việc rồi, cũng chỉ tránh được có năm trước và năm nay.
Chỉ là mấy năm nay cô bé đều được cho ăn mặc quần áo sạch sẽ đi đến trường, trông rất là xinh xắn, cô bé chỉ quẩn quanh đại đội và trường học ở đại đội Phong Thu.
Mỗi ngày cũng chỉ đi đường núi đến hai nơi là trường học và nhà, đi đi lại lại như thế thôi. Mà do từ thôn mình đi sang đại đội Phong Thu cũng không phải gần cho nên mấy cô cậu bé còn phải mang cơm theo ăn nữa.
So với nhiều nhà khác, nhà họ chưa chắc đã được tính là ăn ngon nhưng cô bé đảm bảo nhà họ ăn nhiều hơn nhà người khác rất nhiều. Nhiều khi cơm cô bé mang theo cũng ít hơn so với các bạn nam khác, ở cái hoàn cảnh như thế này hỏi sao mà Đại Nữu hay Nhị Nữu không cố gắng nỗ lực được chúr!
Thật ra Đại Hổ cũng nhìn thấy được hai chị của mình rất cố gắng, cậu cũng có nghĩ đến nhưng mà có lẽ do là con trai suy nghĩ không tinh tế hay tỉ mỉ nhiêu như con gái, cho nên cậu nhóc cũng không để tâm quá nhiều.
Cho dù là vậy nhưng mà cậu nhóc cũng không thể cải thiện thêm về vấn đề học tập của mình.
"Thím năm ơi, tụi con đều muốn đi học. Sang năm Nhị Hổ cũng muốn đi học, nhà chúng ta có đủ người để làm việc không ạ?" Nói đến vấn đề này Đại Nữu cũng rất là lo lắng, phải nói cô bé rất sợ nhà mình không đủ người làm việc.
Qua năm cô bé cũng đã mười tuổi, chưa gì đã hiểu chuyện rồi, thật khiến người †a đau lòng.
Tuy rằng biết nhà mình điều kiện so người bình thường tương đối tốt hơn, nhưng mà nhà cô bé cũng nhiều thành viên, điều này cô bé hiểu rất rõ, cho nên cô bé cũng rất lo lắng cho nhà của mình.
Mà sự lo lắng của cô bé là vậy nhưng cô bé cũng không dám nói với cha mẹ của mình. Vậy mà cô bé lại dám nói điều này với thím năm của mình.
Tuy rằng trong nhà có nhiều chuyện không nên để cho trẻ nhỏ biết, nhưng mà với bọn trẻ tám - mười tuổi mà nói thì chúng vẫn có thể hiểu được ít nhiều, chúng cũng biết rõ thím năm của chúng là người có "kiến thức rộng rãi".
Mà những người như vậy thường sẽ có rất nhiều lời khuyên bổ ích cho mình.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: "Các con không cần phải lo lắng quá nhiều, các con dù không đi học hay không đi làm thì nhà chúng ta cũng sẽ không đói chết đâu mà lo. Cho nên các con cứ tập trung học tập đi, rồi rảnh rỗi thì phụ giúp mọi người trong nhà làm những việc trong khả năng cho phép mình làm là được. Mấy chuyện còn lại tụi con không cần phải lo quá nhiều." Mấy đứa trẻ nghe vậy thì yên tâm gật đầu. Khương Điềm Điềm lười biếng dựa người vào tường, cất giọng nhàn hạ nói: "Trời có sập thì vẫn có người lớn trong nhà chống lưng, tụi con ở trên không chỉ có cha mẹ, mà còn có ông bà của mình nữa mài! Vậy mà chưa gì đã lo lắng không đâu rồi. Nhìn thím này, thím còn chẳng thèm quan tâm lo lắng nhiều như mấy đứa tụi con."
Mấy đứa trẻ nghe thấy vậy: "..."
Tụi nhỏ sẽ không so đo với cô làm gì đâu.
Mà giờ có muốn so thì cũng biết so gì đâu, bọn chúng dù sao cũng chỉ là trẻ con nói thêm vào thì không tốt, nhưng mà trên thực tế bọn chúng cũng không thể nào so với suy nghĩ của người lớn giống như thím nhỏ được, vậy nên thôi không cần bàn cãi làm gì.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Làm người, vui vẻ nhất là không biết ngày mai sẽ thế nào, nên chuyện gì không biết thì không cần lo vì có lo cũng không giúp được gì."
"Điềm Điềm!" Trần Thanh Phong không biết ở đâu chưa thấy người đã nghe thấy giọng anh gọi cô, Khương Điềm Điềm nghe vậy liền lập tức đứng dậy nói: "Em đi ra xem anh Tiểu Phong gọi em làm gì đây."
Cô quay đầu lại nhìn bọn trẻ một lượt từ trên xuống, đã vậy còn không quên bẹo má một cái.
Trân Thanh Phong đứng ở bên ngoài phòng nói vọng vào: "Anh vừa mới trộm được một quả trứng gà nè, chúng ta đi nấu nước uống thôi."
Khương Điềm Điềm còn chưa kịp kéo rèm cửa lại nữa.
Mấy người trong phòng: "..."
Chú à, chú nói trắng ra như vậy thiệt sao ạ?
Tô Tiểu Mạch khóe miệng run rẩy một chút, cô yên lặng nhìn về phía Tiểu Ngũ Hổ nhà mình, tương lai sau này cô không thể nào giáo dục thằng bé giống chú mình được.
Hiện tại Tiểu Mạch cảm thấy rõ ràng một điều, mẹ chồng của cô là một người phụ nữ có trái tim vô cùng khỏe mạnh nên mới chịu đựng được Tiểu Lục, cô sợ sau này cô cũng phải noi gương mẹ chồng cô rồi.
Đại Hổ nuốt nước miếng, nói: "Đã lâu rồi mình không có ăn trứng gà."
"Nếu mà em dám làm gì bậy bạ thì đảm bảo bà nội sẽ đánh gãy chân em đấy." Đại Nữu tốt bụng đi tới nhắc nhở em trai.
Đại Hổ quyết đoán, lắc đầu nói: "Em không dám đâu."
Chú nhỏ của cậu nhóc là do đã tôi luyện được tuyệt chiêu chạy nhanh như gió, chiêu này chú đã luyện từ nhỏ rồi, bọn nhóc không học theo được.
Quả nhiên không lâu sau đó, Bà Trần đã tới đây mắng người rồi: "Trân Thanh Phong, cái thằng nhóc chết tiệt này, có phải con lại đi ăn trộm trứng gà rồi hay không hả? Không có việc gì làm là lại đi trộm trứng gà là sao hả? Tôi sao lại sinh ra đứa con trời đánh như thế này chứt Trời ơi là trời!!!"
Trân Thanh Phong khuôn mặt tỉnh bơ nói: "Mẹ à, mẹ nói vậy là không hợp lý rồi, nếu không phải Điềm Điềm tới nhà chúng ta thì làm sao mẹ có thể được nuôi thêm hai con gà nữa? Nhà người khác chỉ được nuôi có hai con gà thôi, mà mẹ được nuôi hẳn bốn con. Mẹ nuôi gà nhiều như vậy mỗi ngày cũng sẽ dư được hai quả trứng gà. Cái này dù sao cũng có công của vợ con góp vào. Con lâu lâu xin một quả trứng gà thôi thì có sao đâu chứ ạ!"
Trân Thanh Phong nói chuyện cũng không hề nhỏ, mấy đứa trẻ trốn trong phòng Tô Tiểu Mạch đều nghe thấy được, bọn trẻ đều nép mình thật kỹ trên giường đất, bọn chúng đều sợ bà nội nhìn thấy.
Tuy rằng bản thân không ăn nhưng bọn chúng cũng rát - sợ bị liên lụy.
Mà chú nhỏ của bọn chúng là một người chỉ cần tới thời điểm giao tranh thì sẽ không kiêng nể ai cả. Bà Trần lại rống lên: "Cái thằng nhóc con chết tiệt này, đã ở nhà không làm thì thôi đi, ăn cái gì không ăn! Vả lại mẹ đây có bắt tên đáng ghét như con phải làm gì mệt mỏi à? Cứ không có việc gì làm là đi trộm trứng gà, rảnh không đi chơi đi! Đầu đã lớn lập gia đình hết rồi, có thể nào trưởng thành lên một chút được không hả con?"
Trân Thanh Phong hớn hở nói: "Con cũng đi làm siêng năng mài! Chúng con đều làm việc rất siêng năng, mẹ không cho con ăn thì tụi con đành phải ra riêng đói Còn nữa, thật ra lần này cũng đâu tính là trộm đâu. Tại vì hai con gà kia vốn là của Điềm Điềm nuôi mà. Nếu đã là gà của vợ con nuôi rồi thì đâu có được tính là trộm đâu ạ! Con là lấy một cách công khai hợp lý đấy chứ!"
Bà Trần tức giận nói: "Đã lấy trộm mà còn lý lẽ à! Thằng nhóc con chết tiệt này lúc nào mà chả nói lý lẽ, cây chổi đâu rồi? Hôm nay mẹ phải đánh chết đứa con trời đánh này mới được. Còn dám đòi ra riêng nữa! Đánh chết cho chừa mới được!"
Bà Trần vận dụng hết sự tức giận của mình lên đỉnh điểm, Khương Điềm Điềm vội chạy lại can ngăn: "Đừng đừng mẹ ơi, mẹ bình tĩnh một chút đi ạ. Con nhất định sẽ phê bình anh Tiểu Phong, để anh ấy sau này không làm mấy chuyện như vậy nữa."
Cô vỗ vỗ vào sau lưng Bà Trần để bà bình tĩnh lại, cô nói: "Mẹ thở một chút đi ạ, mẹ không cần phải so đo với anh Tiểu Phong làm gì. Cũng chỉ khiến mẹ tức điên lên thôi, mà chúng ta lại là người đau lòng. Anh Tiểu Phong cũng sẽ đau lòng đấy ạ, dù sao cũng là con của mẹ mà, mẹ cũng biết tính anh ấy rồi, anh Tiểu Phong cũng chỉ đùa giỡn một xíu thôi ạ. Những lời anh ấy nói không phải là sự thật đâu ạ, anh ấy chỉ là hơi hoạt bát một chút thôi, thật đấy mẹ ạ."
Bà Trần lúc này mới hạ hỏa nói: "Vẫn là Điềm Điềm nhà chúng ta rất biết nghe lời, ngoan ngoãn và đáng yêu."
Khương Điêềm Điêm ngượng ngùng vò đầu nói: "Thật ra con cũng có ăn... Hay là mẹ mắng con đi ạ, mẹ đừng mắng anh Tiểu Phong nữa. Anh ấy làm vậy đều là vì con mà.' ' Bà Trần liếc qua, trừng mắt nhìn con trai của mình một cái rồi đáp: "Cái gì mà vì con chứ, mẹ còn không biết hay sao? Con là con bé đơn thuần, ngây thơ, nếu mà con muốn ăn, còn không tự mình đến tìm mẹ để xin à? Rảnh đâu mà đi trộm với thằng nhóc con đó làm gì chứ! Chính là thằng nhóc đó muốn ăn cho nên mới lấy con ra để làm lá chắn thôi!
Khương Điềm Điềm thẹn thùng cười một chút, Bà Trần lại nói tiếp: "Về sau đừng có để thằng nhãi ranh này lừa dối con nữa có biết chưa?”
Khương Điềm Điềm gãi gãi đầu nói: "Con không để bị như vậy nữa đâu ạ."
Bà Trân ngắt lời nói: "Con quá là ngây thơ rồi."
Khương Điềm: "..."
Cũng không biết vì cái gì, mấy người trong nhà họ Trân từ trên xuống dưới đều cảm thấy cô quá ngây thơ.
Có điều dù vậy cô vẫn nói: "Mẹ, mẹ không cần phải mắng anh Tiểu Phong làm gì nữa, mẹ nguôi giận đi ạ, giận lâu quá không tốt cho sức khoẻ đâu mẹ!"
Bà Trần hừ lạnh một cái rồi nói: 'Hôm nay mẹ không tính sổ thằng nhóc đó là vì nể mặt con thôi."
Khương Điêm Điềm cười hì hì đáp: "Dạ, con cảm ơn mẹ nhiều."
Bà Trần lại trợn trắng mắt liếc con trai mình thêm mấy cái nữa, Trần Thanh Phong cười vô tội nói: "Mẹ, mẹ cũng bớt giận đi, mẹ xem đi, con mới ăn có một chút mẹ đã nổi trận lôi đình rồi. Giận cũng không để ý tới thân thể bản thân gì hết, lỡ có chuyện gì thì biết phải làm sao bây giờ?"
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Thằng nhãi ranh như con bớt kiếm chuyện một chút thì mẹ đây có thể sống lâu trăm tuổi, khỏi phải lo lắng dư thừa rồi."
Bà vẫn không kìm được mà trừng mắt liếc con trai mình thêm một cái, bà hạ giọng ghé vào tai Khương Điêm Điềm nói nhỏ: "Mẹ cho con thêm một quả trứng gà nữa, con giữ đấy ăn một mình đừng cho Tiểu Lục ăn nhé.
Sau đó bà cũng nhanh tay nhét trứng gà vào tay Khương Điềm Điềm, xong xuôi xoay người đi ra khỏi cửa.
Khương Điềm Điềm nhướng mày, tự đáy lòng nói: 'Mẹ đối xử với mình thật tốt quá đi!"
Trần Thanh Phong thuận thế đi đến giường đất nói: "Anh chắc chắn là được nhặt từ bên ngoài về mài"
Khương Điềm Điềm đi lại gần anh, cười tủm tỉm nói: "..."
"Bây giờ anh khen em đi, anh khen em rồi thì em sẽ chia cho anh một nửa."
Trân Thanh Phong nghe vậy liền nói: "Vợ của anh là một người xinh đẹp tuyệt trần, thông minh lanh lợi, đáng yêu khả ái không ai sánh bằng."
Khương Điềm Điềm được khen liền lập tức trở nên vui vẻ, tuy rằng mấy lời khen này không quá thật lòng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy vui vẻ lắm.
Cô chọc chọc Trần Thanh Phong nói: "Mau lại đây đi, em một ngụm anh một ngụm.”
Trân Thanh Phong vui vẻ hớn hở nói: "Được."
Hai người ngồi đây ân ái trong chốc lát, có điều lúc này hai người mới cảm thấy ở ngoài này không có lửa nên hơi lạnh, Khương Điềm Điềm nói: "Đi nào, chúng ta vào phòng của chị năm bên kia sưởi ấm đi ạ."
Bởi vì mới có hai bé con nên đa số thời gian rảnh bọn họ đều đến phòng của Tô Tiểu Mạch.
Hai người một lần nữa đi đến đây, mà bọn trẻ vẫn còn ở trong phòng, nhìn thấy Trần Thanh Phong đến, tất cả đều đồng loạt nhìn miệng của anh.
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chú đây đã ăn hết rồi không cần nhìn."
Mấy đứa nhỏ trong nhà: "..."
Bọn cháu cũng có muốn ăn đâu. Bởi vì muốn cũng có đâu.
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Có điều... Anh mở lòng bàn tay của mình ra rồi nói: "Cho mỗi đứa một cục đường ăn, tự mình tới lấy đi này."
Mấy đứa trẻ thấy vậy đều cực kỳ vui vẻ, hô vang một tiếng rồi chạy thật nhanh tới, mỗi đứa lấy một cục, vui vẻ không thôi nói: "Con cảm ơn chú ạ."
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Chú đây đối xử tốt với mấy đứa như vậy sau này lớn lên đừng có quên người chú này đấy."
Tô Tiểu Mạch cười nói: "... Chú cũng biết tính toán quá nhỉ."
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Này đâu được gọi là tính toán đâu chị. Em chỉ là một người chú thôi, cho mấy đứa cháu một chút đường thôi ấy mà! Mà cha mẹ của bọn chúng một năm chắc tích góp cũng được không ít tiền đâu! Vậy mà không thấy anh chị ấy lấy tiền ra mua một ít đường cho bọn trẻ. Vậy nên người chú như em phải bỏ tiền ra mua cho cháu mình ăn, mong chúng sau này đừng quên người chú này là được rồi ạ."
"Chú nhỏ là tốt bụng nhất." Tam Nữu là đứa trẻ nói ngọt nhất, cất giọng hùa theo.
Trần Thanh Phong nghe thấy vậy vui vẻ nói: "Nhìn đi, vẫn là Tam Nữu nhà chúng ta hiểu chuyện nhất."
Tam Nữu được khen ngợi, hất khuôn mặt nhỏ lên cười tươi hớn hở. Mẹ của cô bé suốt ngày chỉ nói có con gái không đáng giá chút nào, cho nên cũng chỉ có chú nhỏ là tốt nhất.
Tuy rằng mẹ cô bé lúc nào cũng nói chú nhỏ lười biếng, nhưng mà chính cô bé hiểu được chú mình rất tốt, chú nhỏ sẽ cho cô bé ăn, ngoài ra còn khích lệ bọn chúng cố gắng, đã thế còn rất xem trọng cô bé nữa.
"Đại Nữu, cháu ra đây một chút." Bà Trân ngoài sân lớn giọng gọi.
"Cháu tới đây ạ." Đại Nữu nhanh chân chạy tới mang giày vào, từ lúc đi học phải đi đường núi nên cô bé được cho thêm một đôi giày bông nữa, đôi giày này còn được làm từ da dê nên Đại Nữu rất trân quý đôi giày.
Mấy đứa trẻ cũng rất nhanh đã phản ứng lại, Đại Nữu vừa chạy ra cửa thì đám trẻ cũng chạy nhanh theo sau lung.
Khương Điềm Điềm thuận thế liền dựa vào vai Trân Thanh Phong nói: "Cho em dựa một chút xem nào!”
Ngày thường nếu mà để cho mẹ chồng cô nhìn thấy thế nào cũng sẽ nói câu cửa miệng "Hai người các con chú ý cho mẹ." Nhưng mà bây giờ bọn nhỏ không có ở đây cho nên cô cũng tùy tiện một chút.
Tô Tiểu Mạch dù sao cũng đã quen rồi nên cũng mặc kệ hai người họ không thèm quan tâm.
Mắt thấy hai bé con của mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Tô Tiểu Mạch nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa trẻ để chúng dễ chịu, cô vừa vỗ vừa nói: "Tiểu Lục này, có muốn cùng chị buôn bán nữa không?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai vợ chồng Trân Thanh Phong, sau đó lại nói tiếp: "Hiện tại chị đã có em bé rồi, nên chị cũng muốn vì bọn trẻ mà cố gắng."
Trần Thanh Phong nhìn Tô Tiểu Mạch hỏi: "Ý chị là hợp tác buôn bán sao ạ?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu nói: "Đúng vậy! Chị còn rất tin tưởng vào tay nghề của chị! Nhưng mà em cũng thấy rồi đó, giờ chị đã có con rồi, tình huống này không cho phép chị ra ngoài được. Cho nên chị mới hỏi em có muốn gia nhập với chị hay không. Chị là người làm em sẽ là người đi bán! Đương nhiên em so với chị thì sẽ gặp nguy hiểm hơn rất nhiều. Cho nên chị sẽ nhường lợi nhuận nhiều hơn cho em.
Nếu đợi vài năm sau nữa, kỹ thuật sẽ ngày càng tiến bộ lúc ấy sẽ cạnh tranh rất cao.
Nhưng mà hiện tại thì cũng nguy hiểm không kém, cho nên so với hiện tại thì Tiểu Lục ra ngoài bán sẽ gặp nguy hiểm hơn cô rất nhiều.
"Em thấy thế nào?" Trân Thanh Phong nhìn thoáng qua Khương Điềm Điềm hỏi ý kiến của cô.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Em sao cũng được, em nghe theo ý của anh Tiểu Phong."
Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút cũng nhanh chóng nói: "Được thôi, vậy thì chúng ta cùng hợp tác làm ăn.”
Mặc kệ như thế nào thì hiện tại anh cũng muốn kiếm tiền vê cho vợ của mình.
Dường như nhớ lại gì đó, anh quay sang hỏi Tô Tiểu Mạch: "Vậy còn cha mẹ..."
Tô Tiểu Mạch nghe hỏi thì đáp: "Chị sẽ nói chuyện với cha mẹ về vấn đề này."
Nếu bọn họ thất sự muốn kiếm tiền thì chuyện này họ phải nói với cha mẹ rõ ràng để tránh lằng nhằng sau này.
Tô Tiểu Mạch nói lại lân nữa: "Chuyện này cứ để chị xử lý."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Được rồi vậy thì em yên tâm rồi."
Khương Điềm Điềm nhẹ giọng nói: "Tuy rằng em không đi kiếm tiền được, nhưng mà có chồng em kiếm tiền vậy là quá tốt rồi."
Trân Thanh Phong cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, anh sao có thể để em đi làm cực khổ được, một mình anh vẫn đủ lo cho em."
Khương Điêm Điềm xoa bóp cánh tay anh, hai người lại cười ha hả.
Hai người không coi ai ra gì mà cứ ân ái một hồi, thật ra có đôi khi Tô Tiểu Mạch nhìn thấy hai người này vui vẻ cô rất là hâm mộ, mà như vậy cô lại nhớ tới người đàn ông của mình.
Có điều cô lại hiểu được, hiện tại hai người chia lìa là để sau này có thể ở cạnh nhau tốt hơn. Cho nên cô cũng áp chế nỗi nhớ thương của mình xuống.
Kiếp này cô sinh được con đã không giống với kiếp trước nữa rồi, nhưng mà cho dù có như vậy thì Tô Tiểu Mạch cũng không muốn vào bộ đội làm gì.
Đời trước khi bản thân đến đó, thời gian trải qua ở nơi đó cũng không mấy tốt đẹp, mấy chiến hữu của Trần Thanh Bắc đối với người vợ này của hắn cũng không có nhiều hảo cảm cho lắm.
Cho nên cô tình nguyện ở lại nơi này, ít nhất ở đây cô có nhà họ Trần để dựa vào, mà bản thân cô cũng có một ít tiền dự trữ cho riêng mình. Mà ngày thường cũng sẽ có người chăm sóc con hộ cô.
"Hai người giúp chị nhìn bọn trẻ một chút, chị đi qua bên kia nói chuyện với cha mẹ." Cô làm việc lúc nào cũng như sấm rền gió cuốn vậy, nói là làm rất nhanh.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Được thôi, chị cứ đi đi ạ, để bé chúng em trông cho ạ."
Khương Điềm Điềm nhìn bóng dáng Tô Tiểu Mạch, nhẹ giọng nói: "Anh Tiểu Phong này, nếu em mà là chị năm, chắc em sẽ không giống được như chị ấy, em không thể nào mạnh mẽ được như chị ấy đâu."
Nghe nói ở hiện đại, năm đó ông ngoại của cô là một người rất lợi hại. Sau này cha cô là một người tài trí không kém. Khi bước chân vào nhà, tuy rằng cha cô không tài giỏi bằng ông ngoại cô, nhưng mà tóm lại cha cô có thể đem công ty đi đến một vị trí rất tốt.
Thời điểm này đứa con được sinh ra lại là con gái... Là cô cho nên cha cô cảm thấy không thể bồi dưỡng đứa con gái như cô được, mà chính bản thân cô cũng không có chí tiến thủ trong lĩnh vực đó của nhà mình.
Nhưng mà cha cô cũng đối xử với cô rất tốt, thật ra lúc trước khi cô đọc truyện trạch đấu nhiều, cô còn tưởng cha cô có phải cố ý chăm sóc cho cô thật tốt, nuôi cô thành một người vô dụng hay không.
Sau này cô lại phát hiện, bản thân cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Bởi vì cha cô đều đối xử với những đứa con khác của mình cũng giống như ông đối xử với cô, đều chăm sóc rất tốt, cũng bởi vì cô là con gái ruột của ông, nên ông đối xử với cô tốt hơn những người con khác một chút thôi.
Có điều có thể nói do được chăm sóc tốt quá, chẳng cần mấy người con bọn họ phải làm gì quá nhiều. Nên dân dà mấy người con họ cũng hình thành tính cách không có chí tiến thủ, không thích phấn đấu hay tranh chấp gì với ai.
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mình chính là ví dụ điển hình đây. Hậu quả được chăm sóc quá tốt là không làm được gì ra trò cả.
Cô dựa vào người Trần Thanh Phong nói nhỏ: "Em không có chí hướng gì quá to lớn, cho nên chỉ có thể trông cậy vào anh thôi."
Trần Thanh Phong võ vỗ ngực bảo đảm với cô, anh nói: "Em không trông cậy vào anh thì trông cậy vào ai đây! Chúng ta chính là hai vợ chồng đó!"
Tuy rằng bản thân anh lười thật, nhưng anh vẫn muốn chăm lo cho vợ mình thật tốt.
Không thể không nói, Tô Tiểu Mạch thật đúng là rất lợi hại. Cô rất nhanh đã thuyết phục được hai vợ chồng già, thời điểm ăn cơm chiều, kế toán Trần liền nói: "Một lát nữa các con qua bên kia nói chuyện với cha mẹ một chút, hai chúng ta muốn cùng nhà mình mở ra một cuộc hội nghị. Đại Nữu cháu qua bên phòng thím năm chăm sóc cho Lục Nữu cùng Ngũ Hổ nhé."
Cái từ cuộc họp hội nghị nghe thật là văn minh.
Đến buổi tối, Bà Trân đốt đèn dầu giữa giường đất rồi nói: "Mấy đứa con lại đây ngồi đi."
Tất cả đều đồng loạt lên giường đất ngồi đến đầy tràn, Khương Điềm Điềm dựa vào người Trân Thanh Phong, mặc kệ như thế nào cô đều theo ý của chị Mạch thôi.
Nhưng chuyện quan trọng thì tất nhiên là phải để người lớn lên tiếng trước.
Kế toán Trần lúc này mới lên tiếng: "Vợ của Thanh Bắc tính toán muốn làm buôn bán, các con nghĩ sao?"
Thật ra trong lòng ông cảm thấy không được tốt cho lắm, hiện tại nhà họ bây giờ không lo ăn mặc thì cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ.
Nhưng mà trong lòng ông lại cảm thấy những lời của Tô Tiểu Mạch nói không phải là không có lý. Không phải không có người muốn làm giàu, gan lớn thì no đủ mà nhỏ thì đói chết, bọn họ cũng mong nhà mình gan mỗi ngày đều tốt thêm một chút.
Cho nên ông cũng khá là rối rắm.
Kế toán Trần nói vậy khiến cho mọi người ở đây có chút không kịp phản xạ, ai cũng ngẩn ngơ.
Trân Thanh Phong quét nhìn hết một vòng, lười biếng nói: "Con tán thành với vấn đề này."
Anh cúi mặt xuống nói: "Nguy hiểm thì có chút nguy hiểm, nhưng mà được cái là có tiền, mà có tiền dù sao vẫn tốt hơn là không có tiền. Nếu không phải lần trước con và chị năm đi kiếm tiền để mua lương thực dự trữ, thì nhà chúng ta không biết sẽ chết đói thành cái dạng gì luôn rồi. Chúng ta không nói tới nhà người khác, cứ đi hỏi mấy đứa trẻ đi học liền biết được, nhà người khác ăn cơm là ăn cái gì. Có tiền thì cho dù tiên lương thực có cao hơn bình thường một chút, nhiều hay ít nhà chúng ta vẫn có thể mua được. Còn nếu không có tiên thì thật sự phải dựa vào ông trời cho cơm thôi."
Lời này của Trân Thanh Phong là nói lên tiếng lòng của mọi người.
Hai vợ chồng già kế toán Trần vẫn còn rất rối rắm, nhưng mà không phải vì chuyện này.
Nếu từ đầu đến cuối họ không làm mấy chuyện này thì sẽ không cảm thấy gì đâu, nhưng mà một khi con người trải qua những ngày tháng ấm no liền không thể chịu nổi những ngày tháng khó khăn, đây mới là cái khó nhất.
Phòng nào cũng đều có con nhỏ, họ cũng không hy vọng con cái của mình phải chịu khổ quá nhiều. Cho nên thật ra những người ở đây cũng không có ai lên tiếng phản đối cải!
Nhưng mà tán thành thì lại không dám.
Kế toán Trần thấy vậy thì nói: "Nếu các con đều không nói gì cả thì cha coi như các con đều đồng ý! Nếu vậy thì chuyện này cứ vậy mà làm thôi! Sau này vợ của Thanh Bắc cũng không cần đi ra ngoài làm việc. Có điều con bé còn có con nhỏ nữa, tóm lại không thể nào ôm con đi ra ngoài bán đồ vật này nọ được. Cho nên bây giờ chúng ta bàn bạc với nhau một chút xem, trong số các con ai có thể ra ngoài bán được?”
Mấy người anh em trong nhà họ Trân nghe vậy, nháy mắt cái tất cả đều yên lặng.
Tuy rằng bọn họ cũng không phải loại đàn ông nhút nhát, nhưng mà đi vào trong thành bán đồ vật thì chuyện này thật đúng là chuyện mới lạ, từ trước giờ ngoại trừ Trân Thanh Phong và Tô Tiểu Mạch ra thì không có ai làm việc này cả.
Kế toán Trần thấy không ai nói gì, ông lại nói tiếp: "Cha và mẹ của các con cũng đã có nghĩ qua, bây giờ vợ của Thanh Bắc làm buôn bán thì chắc chắn phải có người đứng ra giúp đỡ con bé. Có điều cha và mẹ của con cũng đã có suy tính sẽ để người nào bán chung, đồng thời phải đúng định kỳ nộp tiền lại."
Mọi người người nghe thấy vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu.
Không đợi ai nói câu gì phản đối, kế toán Trần tiếp tục nói: "Cha và vợ của Thanh Bắc đã nói chuyện qua về vấn đề này, thật ra lúc đầu cha cũng không đồng ý vấn đề này của con bé đưa ra, nhưng mà cha không còn cách nào hợp lý hơn cách của con bé nữa. Mà con bé nếu đã kiên trì muốn làm thì cha vẫn đồng ý. Đó chính là một năm sẽ phải nộp ba trăm đồng tiền."
"Các con nếu đứa nào hợp tác làm ăn chung với con bé thì tiền sẽ chia một nửa, một người một trăm năm mươi đồng tiên. Tiền này vẫn là tiền chung của nhà chúng ta."
Cơ bản mọi người lúc đầu đã sợ phải đi bán đồ vật rồi, vì khá là nguy hiểm, mà lần này lại nghe nói phải nộp ba trăm đồng mỗi năm, nhát gan như anh Tư Trần suýt chút nữa là ngã trực tiếp xuống đất rồi.
Ba trăm đồng tiền!!!
Bọn họ cả đời này còn chưa nhìn thấy được nhiều tiền như vậy.
"Các con ngồi ở đây, ai muốn cùng làm nào?”
Kế toán Trần nhìn về phía con trai lớn của mình nói: "Nhà của con, con nít nhiều nếu không."
Anh hai Trần nghe vậy thì cười khổ hạ hạ nói: "Cha ơi, cái này con không làm được đâu! Mấy việc này con chưa làm bao giờ cả."
Kế toán Trần lại nhìn vê phía anh ba Trần, anh ba Trân thấy vậy thì kinh ngạc đến ngây cả người, chị dâu ba Trần thấy vậy thì điên cuồng xua tay, cô nói: "Cha ơi, chồng của con không làm được đâu ạ! Anh ấy có phải loại người lanh lợi đâu, sao có thể đi buôn bán được chứt"
Anh tư Trần lúc này đã nhát cáy không nói được gì.
Cuối cùng kế toán Trần nhìn về phía Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong cũng nói: “Con cũng không làm được đâu."
Khương Điềm Điềm: "??"
Kế toán Trần thấy vậy liền nói: "Một đám mấy đứa còn không bằng một người phụ nữ như Tiểu Mạch nữa, thật là vô dụng. Con bé còn có gan đồng ý làm mà mấy đứa tụi con lại không có can đảm làm!" Mấy người ngồi đây đều im lặng không nói gì.
Kế toán Trần nhìn sơ qua một vòng, cuối cùng ông nói: "Nếu các con đã không chịu thì cha sẽ tự mình chỉ định người làm!"
Tầm mắt ông dừng trên người của Trần Thanh Phong, ông nói: "Tiểu Lục, con làm cùng chị năm của mình đi!" Trân Thanh Phong lúc này mới nói: "Bao nhiêu người cha không chỉ, sao lại là con cơ chứ!"
Kế toán Trần thản nhiên nói: "Con bây giờ có bắt đầu làm việc mùa tới cũng sẽ lười biếng thôi, mỗi năm công điểm cũng không bằng công điểm của mẹ con nữa. Dù sao con ở nhà cũng lười biếng sẵn rồi, cho nên không bằng cứ đi ra ngoài bán đồ vật đi. Chưa kể là con cũng đã quen thuộc đường đi ở công xã và trong huyện rồi, con đi là thích hợp nhất!"
"Cha! Sao cha có thể nói như vậy được chứ!" Trân Thanh Phong kêu lên oan ức.
"Thằng nhóc con bớt nói lại đi, được rồi cứ như vậy mà làm đi! Chẳng lẽ người già như cha còn không biết nhìn ở đó mà nhiều lời à?" Kế toán Trần trừng mắt nhìn anh nói.
Trân Thanh Phong mếu máo nói: "Không phải ý con..."
"Nếu ý không phải vậy thì cứ vậy làm đi!"
Mấy người còn lại thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Trân Thanh Phong lúc nào cũng là người đứng mũi chịu sào mấy vấn đề này nên mấy anh em trong nhà rất yên tâm.
Kế toán Trần quyết định xong thì nói: "Thằng hai, ba với tư, thêm nhà của tụi con nếu đã vậy thì ở nhà đi làm kiếm công điểm. Vợ của Thanh Bắc cùng với Tiểu Lục sẽ tập trung làm kiếm tiên, mặc kệ đến lúc đó có như thế nào thì mấy đứa tụi con đừng có mà ghen ty với nhau hay tức giận gì với nhau. Việc của ai cũng quan trọng như nhau cả thôi. Bọn chúng nộp tiền lên là tiên dành cho cả nhà chúng ta sử dụng, trong đó bao gồm cả tụi con nữa. Vợ của Thanh Bắc các con làm kiếm lời thì tiền đó là của tụi con, lời bao nhiêu cha cũng không quan tâm. Nhưng mà một năm nộp ba trăm đồng là chuyện bắt buộc phải làm! Cho dù bản thân có kiếm được nhiều tiền cũng không được tự cao cho mình là trọng hơn hết trong nhà, không có mấy anh hay chị dâu ở sau lưng kiếm công điểm làm hậu thuẫn thì mấy đứa tụi con cũng không thể làm được gì đâu. Tóm lại ở cái nhà này, chỉ cân chưa ra riêng thì không được làm gì đó khiến rạn nứt gia đình. Mọi người trong nhà đều phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì mỗi ngày trôi qua mới là một ngày tốt hơn được."
"Tụi con biết rồi thưa cha."
Lần này gia đình họp hội nghị lại với nhau, mọi chuyện tương đối thành công, chỉ có mỗi Trần Thanh Phong là khổ thôi.
Trân Thanh Phong gục đầu xuống quay trở vê phòng mình, mặt khác mấy người anh còn lại thấy cậu như vậy, đều có tâm tới an ủi vài câu, mà họ cũng sợ an ủi qua lại sau đó lại đem chuyện đó đẩy lên trên người mình, vậy nên cũng chỉ có thể nói vài câu rồi tranh thủ đi về phòng riêng của mình mà thôi.
Mà Trần Thanh Phong trở về phòng liền... Khôi phục lại như bình thường.
Khương Điêm Điềm thấy vậy liền nói: "Mọi người đều nói anh thích hợp để đi bán, nhờ vậy mà chuyện này về tay anh luôn."
Trần Thanh Phong cười nói: "Chắc là để mọi người đều thoải mái nên mới làm vậy. Không phải như vậy mọi người đều vui vẻ và chấp nhận sau này không nói gì sao? Anh cũng không nghĩ cha lại nghĩ ra chuyện như vậy luôn."
Khương Điềm Điềm cảm thán nói: Đúng là gừng càng già càng cay mài"
Rõ ràng trước đó mọi người đã nói chuyện này với nhau rồi, nhưng mà đến khi họp hội nghị lại thêm vụ ba trăm đồng, thế là danh chính ngôn thuận đem Trần Thanh Phong đặt vào vị trí này một cách hợp lý.
Quả nhiên người càng lớn càng không bình thường mài
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều xác định nói: "Đúng là cáo già mài”
Bạn cần đăng nhập để bình luận