Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 8: Xem mắt

Khương Điềm Điềm xin nghỉ cỡ năm ngày, cuối cùng cũng phải lết thân đi làm.

Đương nhiên bản thân cô không có cảm giác đó, dù gì cô xuyên tới đây vẫn chưa đủ năm ngày mà.

Công việc của Khương Điềm Điềm khá nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng có điểm tốt mà cũng có điểm không tốt. Tuy công việc này không mệt, nhưng một ngày chỉ được 5 điểm công, ngoài đám con nít choai choai ra thì đây là việc có điểm công thấp nhất trong thôn.

Nhưng nhìn thế thôi chứ trong ngày đầu tiên làm việc, Khương Điềm Điềm mệt đến mức suýt nữa khóc chút chít.

Cô cứ tưởng đào hang giấu đồ là mệt lắm rồi; cô cứ tưởng xách nước nhặt củi là mỏi lắm rồi; nhưng đến lúc thật sự bắt tay vào làm việc thì cô mới thấm một điều, chẳng trách ai cũng nói lao động là vinh quang! Thiệt là nhọc lắm luôn.

Cô băm thức ăn cho heo "cạch cạch", ủ rũ cúi đầu.

Bỗng có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, Khương Điềm Điềm lập tức xốc lại tinh thần, ra vẻ cố gắng: "Hây dô hây dô!"

"Đừng giả vờ nữa, số thức ăn cho heo em xắt vẫn chưa đủ đâu!" Giọng nữ trung niên vang lên, Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn rồi lại lập tức ủ rũ, đây là chị Vương phụ trách chuồng heo với cô mà.

Thôn của bọn họ vốn gọi là "thôn họ Vương", vì thế người mang họ Vương rất nhiều. Nhưng về sau vì hưởng ứng lời kêu gọi, đa số bọn họ đã sửa lại lên, từ "thôn họ Vương" biến thành "đại đội Bội Thu". Tuy thời gian Khương Điềm Điềm xuyên qua đến rất ngắn, nhưng cô cũng biết quá nửa người trong thôn đều mang họ Vương.

"Được rồi được rồi, nhìn em yếu chưa kìa, xắt thức ăn cho heo mà cũng lâu đến thế, để chị làm cho, em đi nhổ ít rau về đây đi." Chị Vương là một người mạnh mẽ, không nhìn nổi Khương Điềm Điềm như thế nữa nên chị khoát tay, đẩy Khương Điềm Điềm ra.

Thật ra công việc của Điềm Điềm nhẹ nhàng hơn so với chị Vương nhiều. Trong công việc chăn nuôi heo này thì chị Vương là chủ lực, còn cô chỉ được xem như trợ lý. Xắt thức ăn, cho heo ăn, dọn chuồng heo, thậm chí có mấy con heo bị bệnh cũng đều do một tay chị Vương xử lý, cũng vì thế nên chị ấy được 10 điểm công nhiều nhất trong đại đội; Khương Điềm Điềm là trợ lý, nhưng chỉ xắt rau củ băm thức ăn, thỉnh thoảng mới cho heo ăn.

Hai mắt long lanh, Khương Điềm Điềm cảm động nói: "Chị Vương, chị tốt quá."

Chị Vương trợn mắt: "Nếu không phải vì đã nhận khối vải đỏ của Từ Thúy Hoa thì giờ chị cũng không muốn lo cho em đâu! Đi đi đi!"

Khương Điềm Điềm: "... ???'

Cô xách giỏ đi vào rừng, ngơ ngác không hiểu.

Từ Thúy Hoa... cũng cho chị Vương một tấm vải đỏ hả?

Khương Điềm Điềm cảm thấy mình là một cô gái thông minh lanh lợi, nhưng bây giờ lại không hiểu nổi con người Từ Thúy Hoa này! Cô tìm phiến đá rồi ngồi xuống, nghĩ xem rốt cuộc mẹ kế Từ Thúy Hoa là người thế nào!

"Điềm Điềm ơi!" Một giọng nữ gấp gáp vang lên.

Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn, là thím Vương hàng xóm của cô đây mà. Cảm thấy hai người rất thân thiết, Khương Điềm Điềm cũng híp mắt cmao hỏi: "Thím Vương, sao thím lại đến đây?"

Bà Vương vui vẻ nói: "Còn không phải là tìm cháu sao?"

Bà Vương cảm thấy mình đúng là bà mai được mùa nhất trong đại đội, không ai sánh kịp! Bà kéo bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm lại, quan sát cô thật kỹ từ trên xuống dưới từ trái qua phải, vô cùng hài lòng gật đầu: "Quả là trông cháu đẹp lắm."

Khương Điềm Điềm: "???"

Cô gãi đầu: "Chuyện cháu đẹp là đương nhiên mà?"

Khóe miệng bà Vương giật giật, không tiếp lời nổi.

Có điều như nghĩ đến chuyện gì đó, bà lại vui vẻ nói: "Mấy việc khác không nói, chứ riêng tính cách hơi giống rồi." Đều tự cho rằng mình rất đẹp.

Khương Điềm Điềm phồng má, hỏi: "Thím à, có chuyện gì thế?" Cứ thần thần bí bí.

Bà Vương vừa thần bí lại đắc ý bật cười, nói: "Nhóc Điềm à, không phải lúc mẹ kế cháu đi có nhờ thím tìm chồng giúp cháu sao? Thím vẫn để tâm lưu ý chuyện này đây! Mấy hôm nay thím cứ nghĩ mãi, không biết ai có thể hợp với cháu. Con bé nhà cháu xinh xắn đến thế, đâu thể nhẫn tâm để bông hoa như cháu cắm bãi phân trâu được!"

Khương Điềm Điềm lập tức nói luôn: "Nếu xấu là cháu không cần đâu!"

Loại sinh vật như đàn ông á, lòng dạ đen tối nhiều nhất, tuy cha cô khá thư sinh song không phải diện anh tuấn phóng khoáng, bù lại lại có một gương mặt khá hiền lành. Nhưng thế thì sao, đã có ý xấu thì kiểu gì cũng là kẻ có tâm tư xấu xa thôi! Không bằng tìm quách người đẹp trai luôn! Chí ít là cảnh đẹp ý vui, nếu có một ngày rạn nứt thì cũng không lỗ lã gì.

Bà Vương lại nghẹn giọng, nhưng cũng may là tuy mới tiếp xúc được vài hôm, bà cũng hơi hiểu được tính cách của Khương Điềm Điềm nên không để bụng, còn nói: "Đẹp chứ đẹp chứ, nó là thằng đẹp trai nhất trong thôn ta đấy. Không chỉ đẹp trai mà còn tốt nghiệp cấp hai rồi! Là người có ăn có học, điều kiện gia đình cũng tốt. Cha nó là nhân viên kế toán trong đại đội ta, mẹ nó quán xuyến việc trong nhà ngoài nhà giỏi lắm, không thiệt thòi đâu. Nhà có sáu đứa con, nó là Tiểu Lục. Trên có một chị cả, từ hai đến năm đều là các anh, cũng đã thành hôn cả rồi. Cuộc sống trong nhà tốt lắm!"

Hai mắt Khương Điềm Điềm cong lên, hỏi: "Chuyện tốt như thế sao lại đến lượt một đứa mồ côi như cháu ạ?"

Vẫn còn tự biết mình à nha!

Bà Vương: "..."

Bà lúng túng, nói: "Nhà nó chỗ nào cũng tốt, anh em cũng hòa thuận, chỉ có điều... Tên nhóc này, có hơi lười."

Bà Vương cũng hiểu, cùng một thôn, chuyện như vậy không cách nào giấu được, thế là dứt khoát nói thẳng: "Nó đọc sách nhiều quá, không khác gì người trong thành phố, mỗi tội suốt ngày chỉ thích lông bông. Nó cũng hơi lười, không thích làm việc. Có điều cháu đừng cho là thím lừa cháu, nếu thím đã đồng ý giúp cháu xem mắt thì không thể lừa bịp được. Tuy cậu ta hơi lười, nhưng nhà bọn họ không ở riêng! Nó lại là con út, nếu cháu gả cho nó thì cũng không thiệt thòi đâu."

Khương Điềm Điềm bừng tỉnh, nói: "Ý thím nói là cái anh bị đánh ở đại đội hôm đó hả?"

Bà Vương vỗ đùi, gật đầu: "Chính là nó đấy!"

Bà rất sợ Khương Điềm Điềm không đồng ý, thế là lại khuyên: "Chị cả nó đã gả vào trong trấn, anh rể làm cán bộ ở công xã, chị nó là nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã. Anh hai ba tư đều ở trong đội, ai ai cũng tài giỏi. Thằng năm nhà họ Trần đi lính, cũng được lắm! Với điều kiện nhà bọn họ, dù nó có lười thì trong thôn vẫn có nhiều người chủ động đến kết thân! Có điều tên nhóc này cũng lắm chuyện, nó muốn tìm người xinh xắn nên mới lần lữa mãi đến bây giờ. À đúng rồi, năm nay nó 19, hơn cháu 2 tuổi."

Khương Điềm Điềm đã thấy quá nhiều tình yêu tự do, nhưng chưa từng đi xem mắt lần nào! Tuy bà Vương nói chuyện như kiểu ép người, song cô vẫn khá phấn khích!

Hía ra, gia đình hai bên sẽ nói cặn kẽ tình hình với nhau như vậy.

Cô vui vẻ đáp: "Vậy được ạ, thím sắp xếp đi."

Bà Vương nghe thế thì vui vẻ ra mặt,"Được, vậy mai luôn nhé!"

Khương Điềm Điềm gật đầu thật mạnh: "Được ạ!" Cô cũng được đi xem mặt đó!

"Nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút!" Bác Vương lại dặn dò.

Khương Điềm Điềm phụ họa: "Vâng ạ."

Có điều lại bổ sung: "Cháu vốn đẹp rồi mà, không cần mặc đẹp thì vẫn đẹp đó."

Bà Vương: "..."

Nếu muốn hỏi vì sao và Vương lại gấp như thế, thật ra chuyện này không phải là bà Vương gấp mà là nhà họ Trần gấp. Đừng nói là thôn bọn họ, ngay tới trong trấn cũng không có nhiều nam thanh niên đến 19 tuổi mà chưa quyết định hôn sự đâu! Nhà họ Trần có điều kiện tốt, dáng dấp Trần Tiểu Lục lại không tệ, cũng không phải không có người giới thiệu. Từ năm anh 16 tuổi, số người giới thiệu cho Trần Tiểu Lục cực kỳ nhiều. Nhưng ngặt nỗi, không thành!

Không một mối nào thành công cả!

Cũng không phải người ta không ưng, mặt mũi Trần Tiểu Lục điển trai thế mà!

Mà vấn đề là do cậu ta!

Người ta cần mẫn, cậu ta không thèm.

Người ta hào phóng, cậu ta không ưa.

Người ta có điều kiện tốt, cậu ta cũng không cần.

Cuối cùng lại còn muốn tìm một người xinh xắn lại hợp ý nữa.

Cậu ta muốn tìm người xinh xắn cũng được thôi! Nhưng vấn đề ở chỗ, ánh mắt của cậu ta khác hẳn người thường. Người ở thời đại này đều thích con gái mắt to mày rậm nở nang, cho rằng như vậy mới là đẹp. Nhưng cậu ta khăng khăng chê xấu!!!

Cậu ta không thích mắt to mày rậm.

Vừa phải "xinh xắn" hợp thẩm mỹ của cậu ta, mà lại còn phải "hợp ý", bà nó chứ sao khó quá vậy trời!

Một đi hai tới, cuối cùng cậu ta trở thành "thanh niên quá lứa", giữ trong nhà.

Sự kén chọn của cậu ta đã truyền khắp mười dặm tám thôn, nếu chỉ kén chọn thôi thì còn đỡ, đằng này cậu ta lại còn lười nữa. Mình đã lười mà còn đòi chê người khác, sống lâu ngày ai mà chịu nổi? Không khoa trương đâu, đừng nói đại đội Bội Thu bọn họ, thậm chí cả công xã Tiến Lên cũng không ai dám giới thiệu đối tượng cho cậu ta nữa. Đây không phải là giới thiệu đối tượng, mà rõ là kết thù!

Hễ con gái nhà ai nhìn cậu ta lâu một chút là sẽ bị mẹ mình nhéo lỗ tai! Có ai muốn kết hôn với cậu ta chứ!

Hiếm có ai chịu giới thiệu đối tượng cho cậu ta, bà Trần ngay lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng! Tuy điều kiện gia đình Khương Điềm Điềm không tốt, nhưng!!!

Không quan trọng! Không hề quan trọng chút nào!!!!

Bọn họ đã không có khả năng bắt bẻ nhiều nữa rồi!

Nên khi nhà họ Trần đang thật sự quá nhiệt tình, bà Vương quyết định sắp xếp cho xem mắt với Khương Điềm Điềm.

Dù sao thì đúng là Khương Điềm Điềm đẹp thật, hơn nữa con bé không phải là kiểu đẹp mắt to mày rậm. Vì thế nên bà Trần rất kích động rất gấp gáp, chỉ sợ bỏ mất cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội thứ hai.

Hai nhà xem mắt, địa điểm là ở nhà họ Trần.

Khương Điềm Điềm lại xin nghỉ, có điều lần này không ai trong đội phàn nàn, dẫu sao thì xem mắt cũng là chuyện lớn một lần trong đời. Khương Điềm Điềm không có quần áo đẹp, chỉ có hai chiếc áo bông và hai chiếc áo mỏng, mà bộ nào cũng có chỗ vá.

Cô tắm rửa qua loa, mặc chiếc áo mỏng ít chỗ vá nhất rồi bôi kem dưỡng lên.

Bà Vương đến đón cô, gật gù tấm tắc, bà cảm thấy, với sự đáng yêu trong sáng tươi trẻ của Khương Điềm Điềm, nếu Trần Tiểu Lục còn không nhìn trúng thì nó mù rồi! Mù hai mắt luôn!

Nhà họ Trần cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, có điều có tiền hay không thì chỉ nhìn lướt qua là rõ ngay. Đương nhiên ở thời đại này, nói "tốt hơn một chút" thì đúng là chỉ khác biệt có chút thôi, chứ không có chuyện khác nhau một trời một vực.

"Chị Trần có ở nhà không?" Bà Vương không đẩy cửa đi vào ngay mà đứng ngoài kêu.

Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng 50 tuổi rảo bước chạy ra, mặt mày tươi tắn: "Đây đây! Nhà tôi chờ chị từ sáng đến giờ!"

Tầm mắt bà rơi lên người Khương Điềm Điềm. Cô có gương mặt nhỏ bé trắng muốt, tóc ngắn tuy hơi rối nhưng khá xinh xắn, không phải là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, song vẫn xứng với mấy chữ giai nhân nhỏ thanh tú.

Có hơi gầy, không phải dạng nở nang dễ sinh.

Nhưng hiện tại thì có gầy cũng bình thường. Con gái bây giờ không khó mập lắm.

Bà nhìn qua rồi lập tức nói: "Mau vào nhà đi."

Bà dẫn hai người vào cửa, kế toán Trần đang ngồi trên giường đất, thấy Khương Điềm Điềm đến thì thoáng bối rối. Nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Về phần Khương Điềm Điềm, cô rất thoải mái ngồi xuống.

Bà Trần: "Nào, hai người ăn kẹo đi."

Mấy thứ này do ông nhà bà chuẩn bị, thấy con trai chưa ra, bà lập tức đánh mắt nhìn ông nhà. Kế toán Trần lập tức xuống giường, nói: "Để tôi đi xem thằng nhóc này sao vẫn chưa..."

Chữ "tới" còn chưa ra khỏi miệng thì rèm cửa được vén lên, một giây sau, anh đẹp trai kiêm anh bánh hạch đào mặc áo sơ mi trắng khoan thai bước vào.

Đúng lúc Khương Điềm Điềm ngoái đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau.

Chân mày Khương Điềm Điềm khẽ động, hai mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên, thân thiện mỉm cười.

Cô, siêu lễ phép luôn.

Anh bánh hạch đào nhìn nét mặt vui vẻ của cô, gương mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ, hai mắt cũng sáng lên.

Hai vợ chồng già nhà họ Trần: "???"

Nó mà cũng có ngày hôm nay à?

Chàng trai đỏ mặt cứ như quả táo mùa thu.

Có ai nhìn mà không biết cậu đang nghĩ gì? Dùng đầu ngón chân cũng nhận ra được.

Vợ chồng già nhà họ Trần kinh ngạc nhìn thằng con ruột nhà mình, lại còn sửng sốt một hồi. Suy cho cùng, bọn họ biết rất rõ nó là đứa có phẩm hạnh như thế nào! Thằng ranh da mặt dày thế kia lại còn đỏ mặt được, quả thật hai vị cha mẹ già được phen mở rộng tầm mắt!

Cả buổi lâu thế mà hai người vẫn chưa bình tĩnh nổi. May mà còn bà Vương lặng lẽ kéo vạt áo bà Trần.

Bà Trần cứ như mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhìn lại Khương Điềm Điềm, cứ có cảm giác càng nhìn càng vừa mắt. Dù sao thì đây cũng là nhân vật quan trọng có khả năng thay đổi trạng thái độc thân của con trai bà mà!

Bà lập tức cười tươi như hoa, ngồi chen vào chỗ bên cạnh bà Vương, kéo tay Khương Điềm Điềm, thân thiết như bà ngoại sói bảo: "Điềm Điềm à, lại đây để thím giới thiệu cho cháu thằng nhóc nhà thím."

Một tay bà kéo con trai qua khiến cậu đẹp trai mém té, có điều cũng vừa đúng kiểu hai bên trái phải bà Trần mỗi tay nắm một đứa.

Bà Vương hết hồn trước động tác bất ngờ này của bà chị già, lặng lẽ nhích qua bên một tý, chừa chỗ cho Trần Tiểu Lục.

Bà Trần: "Đây là Thanh Phong nhà thím, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp trung học cơ sở. Thật ra nó cũng đã là học sinh cấp ba rồi, mấy năm trước từng học một năm phổ thông trong huyện, xui một nỗi trúng dịp huyện náo loạn, thành ra trường của chúng nó cũng ngừng dạy."

Khương Điềm Điềm chớp mắt, lòng tự nhủ, hóa ra anh Bánh hạch đào tên là Trần Thanh Phong.

Mà không ngờ trình độ hai người lại giống nhau nha!

Cô xuyên qua khi đang học lớp 11, cũng không có chứng nhận tốt nghiệp phổ thông. Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, cả mấy truyện niên đại cũng đọc không ít. Cô biết thời đại này mà có thể học tới cấp ba thì rất khó khăn, vô cùng lợi hại. Dù sao đây cũng không phải cái thời trước khi cô xuyên qua.

Khương Điềm Điềm thật lòng đáp: "Đúng là giỏi quá ạ!"

Vừa nghe cô nói vậy, bà Trần lập tức cười tươi như hoa, đừng thấy bà mắng thằng ranh con nhà mình cả ngày mà lầm, dù sao cũng là con ruột mà! Có người khen, người làm mẹ như bà cũng thiệt là vui vẻ.

Thật ra bà Trần cũng chẳng cảm thấy con trai mình không tốt, chỉ là thời vận xấu thôi, nếu không gặp phải chính sách thay đổi, chỉ sợ nhiều hơn một năm nữa là nó đã thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, không chừng còn tìm được công việc cho ra dáng trong huyện.

Nhưng giờ đây bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào, chỉ có thể ở nhà làm nông.

Có điều ông nhà bà cũng nói, giờ ở huyện chưa chắc đã là chuyện tốt, huyên náo ầm ĩ, ngược lại trong thôn vẫn còn ổn thỏa.

Bà Trần đảo nhanh suy nghĩ trong đầu, mau chóng nói: "Điềm Điềm à, giờ cháu ở một mình có quen không? Bình thường con nhóc cháu cũng chẳng mấy khi ra cửa, nhớ cái lần cuối thím gặp cháu cũng phải lâu lắm rồi."

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Đâu có đâu, hôm trước thím với cháu từng thấy nhau rồi, thím đuổi theo đánh anh ấy đó."

Bà Trần: "..."

Bà Vương: "..."

Cũng may bà Vương hiểu Khương Điềm Điềm không biết cách tán gẫu, vội nói: "Điềm Điềm vẫn còn nhỏ tuổi, cũng ít khi ra cửa, không có bụng dạ gì đâu, có cái gì thì nói thẳng. Em bảo chứ, kiểu tính tình này là tốt nhất rồi. Không như mấy người bụng dạ khó lường, chuyên môn quấy phá gia đình."

Bà Trần mỉm cười gật đầu: "Còn không phải sao."

Bà vỗ bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm, thấy tay con bé mềm mại thì hỏi: "Cháu ở nhà nấu cơm thế nào?"

Nhìn tay này nè, chẳng giống một người biết nấu cơm chút nào!

Khương Điềm Điềm hếch khuôn mặt nhỏ có hơi đắc ý,"Cháu có tài năng bẩm sinh đó! Nấu cực kỳ tốt luôn!!!"

Bà Trần ngạc nhiên, sau đó càng vui mừng, nụ cười cũng xán lạn hơn,"Chao ôi hóa ra là thế, tài nấu nướng giỏi này có thể tốt đến mấy cũng là một loại tay nghề đó. Không ngờ cháu còn nhỏ tuổi thế mà đã lợi hại vậy rồi."

Bà Trần đúng là càng nhìn Khương Điềm Điềm càng thấy thích mà!

Trước chưa kể việc thằng con mình nhìn trúng người ta, chỉ riêng chuyện Khương Điềm Điềm dáng dấp được, tính cách tốt, tay nghề giỏi, nhìn vào bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái này thôi cũng biết được là một người ưa sạch sẽ rồi. Mặc dù không có cha mẹ vợ hỗ trợ, nhưng mà cũng không có thông gia gây trở ngại, ngay đến nhà cũng đã có.

Bà Trần cảm thấy đúng là nhờ đốt nhang ở mộ phần tổ tiên nên mới gặp được một cô bé tốt như thế!

Bà vừa mắt vừa lòng với Khương Điềm Điềm lắm, lại liếc nhìn con trai mình, Trần Thanh Phong hiếm khi được một lần không cười đùa cợt nhả miệng ngáp ngáp như mọi khi, tương đối giống người bình thường. Mà thằng này lúc không nói tiếng nào, chỉ dựa vào khuôn mặt thôi cũng hù được khối người.

Cậu ta ngồi bên cạnh mẹ, đặt tay trên đầu gối, động tác cũng giống như Khương Điềm Điềm, rồi như nghĩ đến điều gì đấy mà liếc mắt nhìn cô. Khương Điềm Điềm cảm nhận được ánh mắt ấy, cũng nhìn về phía anh. Hai người mắt đối mắt, Trần Thanh Phong lập tức nhếch khóe miệng lên.

Dù đã mười chín, nhưng cũng được gọi là thiếu niên à nha.

Thiếu niên mười chín tuổi mặc áo trắng tinh tươm không vương dầu mỡ, nụ cười tựa làn gió mát hây hây trong ngày xuân, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái. Dù Khương Điềm Điềm đã nhìn thấy rất nhiều trai đẹp nhưng vẫn cứ bị nụ cười của anh ta mê hoặc, cô ngẩn ngơ nhìn Trần Thanh Phong, mặt nhanh chóng ửng đỏ.

Suy nghĩ của thiếu nam thiếu nữ luôn rất dễ hiểu, mấy người lớn đều là người từng trải, liếc mắt một cái là nhìn ra được. Trao đổi ánh mắt với nhau, tràn ngập sự vui sướng —— có hi vọng!

Cái chuyện coi mắt ở thời đại chất phác thế này thì cũng không rắc rối phiền phức gì đâu.

Về cơ bản, chỉ cần không ghét là chuyện sẽ thành công!

Nếu có thể thích nhau thì đây chính là duyên phận trời ban.

Mà bây giờ, Khương Điềm Điềm với Trần Thanh Phong đang là kiểu vừa mắt say mê "xác nhận qua ánh mắt, con người đối phương không tệ".

Bà Trần mỉm cười liếc bà Vương, bà ta hiểu ý ngay, nói: "A đúng rồi, chị này, ruộng nhà chị bắt đầu xới đất rồi nhỉ? Năm nay đất có hơi mềm, nhà mình xới đất sâu bao nhiêu? Đi xem thử cho em học hỏi chút kinh nghiệm với."

Bà Trần: "Được đó, đi thôi."

Lúc ra ngoài bà còn thuận tay kéo theo kế toán Trần. Ba người không đi ngay mà trái lại đứng ngoài phòng, lặng lẽ như chim vểnh tai lên nghe tình hình trong phòng. Chỉ là lắng nghe một hồi cũng không thấy hai người nói chuyện.

Ngay lúc hai cụ đang buồn bực thì rèm cửa đột ngột bị xốc lên!

Bà Trần dán tai lên quá gần, xém tý ngã chổng vó.

"Không phải mọi người đi xem ruộng nhà mình à? Mau đi đi." Trần Thanh Phong treo nụ cười trên môi, lại nói: "Mẹ, mẹ để đường đỏ ở đâu vậy? Con rót cho em ấy cốc nước."

Mẹ Trần vỗ đầu, tại bà hết, thấy chuyện suôn sẻ quá nên hứng chí tới mức hồ đồ rồi!

Bà nói: "Đã chuẩn bị sẵn đây rồi."

Sáng sớm bà đã chuẩn bị nước đường đỏ, có điều xoay qua xoay lại xong cũng quên khuấy mất chuyện này. Mẹ Trần bình thường tiết kiệm nhưng mà lúc này không hề keo kiệt chút nào đâu! Giờ bà còn đang ngóng trông có thể cho thằng con út nhanh nhanh lập gia đình, có người quản nó thì sẽ không còn lông bông nữa.

"Con hỏi Điềm Điềm thử xem nó đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì chần cho con bé một quả trứng gà." Bà Trần đúng là bỏ vốn lớn.

"Chắc chắn chưa ăn rồi. Mẹ, con cũng chưa ăn sáng đâu, hay chần hai quả ha?" Trần Thanh Phong vừa rời khỏi Khương Điềm Điềm là y hệt thoát khỏi "ma chú ngượng ngùng", trở lại như trước kia. Mẹ Trần xém tý nữa là cho cậu một cái bạt tai vào mặt để dạy cách làm người!

Có điều bà vẫn còn chút lý trí, trợn mắt trừng thằng con mình một cái, cẩn thận lấy một quả trứng gà ở trong chạn chén ra, không thèm nhìn con trai mà nhanh chóng cho trứng vào nồi, được một hai phút thì múc ra, sau đó bà cho thêm ít đường đỏ vào trong rồi nói: "Bưng qua cho con bé đi."

Lại nghĩ đến điều gì đó, bà lập tức cảnh cáo con trai: "Không được ăn vụng."

Trần Thanh Phong dõng dạc phản bác: "Mẹ, con là loại người đó à!"

Chỉ nhìn mặt thôi thì đúng là không phải.

Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, bà Trần lạnh lùng: "Mày là cái loại đó chứ còn gì nữa, mẹ mà thấy mày ăn vụng là đánh gãy chân chó của mày ngay đấy."

Trần Thanh Phong: "... Thật ác độc."

Dù nói thế nhưng cậu vẫn bưng chén vào phòng, mẹ Trần hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Hy vọng lần này sẽ thuận lợi!"

Bà Vương mỉm cười vỗ tay bà chị, nói: "Em thấy sẽ thành công đấy!"

"Nội, nội ơi!!!" Có tiếng hô to vang lên, một thằng nhóc cỡ 6,7 tuổi gào khóc ào vào sân: "Nội, thím năm đánh nhau với người ta, nội mau đi xem kìa!"

"Cái gì?" Vừa nghe thấy vậy, bà Trần lập tức trừng mắt: "Chuyện gì vậy?"

Nói đoạn, bà cấp tốc chạy ra ngoài, thằng bé nói: "Hình như là vì chuyện nhà kho!"

Vừa nghe nói thế, bà Trần ngay tức khắc xông ra ngoài, mấy người vội vã đuổi theo.

Lúc này Trần Thanh Phong cũng nghe được tình hình bên ngoài, cậu thoáng liếc ra ngoài cửa sổ, không mấy để tâm mà ngược lại nói: "Tới ăn trứng gà đi, mẹ anh chần một quả cho em đấy."

Khương Điềm Điềm ngửi mùi thơm của trứng gà, hơi ngượng vì muốn chảy cả nước miếng!

Nhớ năm xưa cô cũng là một Điềm-Điềm-giàu-sang, từ lúc nào mà chỉ vì một quả trứng gà đã thèm chảy nước miếng vậy nè! Tuyệt đối không ngờ rằng, mới xuyên qua có mấy ngày thôi mà cô đã hết chịu nổi rồi! Đúng là người không biết trân trọng đều do cuộc sống trôi qua quá êm đềm.

Cô chớp đôi mắt to, làn mi rung nhẹ: "Ăn trứng gà rồi thì sẽ phải làm con dâu nhà anh sao?"

Trần Thanh Phong sửng sốt, mặt lại hơi ửng hồng, anh cúi xuống nhìn cô với đôi mắt trong veo, nói: "Cũng không phải."

Tạm dừng một tý rồi lộ ra hàm răng trắng, cậu khẽ cười: "Cũng có thể đưa anh tới nhà em ở rể mà!"

"Phụt!" Khương Điềm Điềm bật cười, cô cất chất giọng ngọt ngào đáng yêu trả lời: "Anh lại nói bậy rồi, muốn bị đánh nữa à."

Trần Thanh Phong: "Không sao, anh chạy trốn nhanh lắm!"

Vậy mà cậu còn khá dương dương tự đắc nữa chứ.

Khương Điềm Điềm: "..."

"Đợi tý nữa là nguội mất, em ăn đi, nếu không ăn anh nhìn thèm chết, ăn mau ăn mau!" Trần Thanh Phong ngồi đối diện cô, thị lực cậu khá tốt nên gần như có thể thấy được những cọng lông tơ bé nhỏ trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của cô. Vài cọng tóc xõa xuống càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng, trông thật đáng yêu.

Trần Thanh Phong cảm thấy, Khương Điềm Điềm đúng là đáng yêu xinh đẹp đệ nhất thiên hạ luôn.

Khương Điềm Điềm cúi đầu bưng chén lên, cũng không từ chối nữa, cô cắn một miếng, ui ui! Trứng chần nước đường! Trứng chần nước đường thôi mà sao lại ngon vậy chứ!

Khương Điềm Điềm bị viên đạn bọc đường đánh bại trong một giây, hí ha hí hửng ăn sạch trứng chần nước đường.

Thật là thỏa mãn!

"Đây là ảnh gia đình nhà anh à?" Vừa nãy Khương Điềm Điềm mới thấy một bức ảnh chụp chung treo trên tường, bây giờ đã ăn uống no đủ cô mới tò mò hỏi. Trần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt của cô, gật đầu: "Ừ, chụp hai năm trước khi anh năm nhập ngũ, cả nhà anh mới vào trong trấn chụp một tấm hình chung."

"Nhà anh nhiều người thật." Khương Điềm Điềm chân thành cảm khái.

Trần Thanh Phong: "Đúng là không ít người, nhưng dễ nhớ lắm, chị cả anh tên là Trần Hồng, theo thứ tự anh hai, anh ba, anh tư, anh năm là Thanh Đông, Thanh Nam, Thanh Tây, Thanh Bắc, anh thì là Thanh Phong. Đông Nam Tây Bắc Phong."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Ồ ồ ồ!"

Đúng là rất dễ nhớ!

Có điều, mấy cái tên này... Sao mà hơi hơi, có phần, quen tai ấy nhỉ?

Cô từng nghe thấy ở đâu rồi ta?

Hai người Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm ngồi song song bên mép giường, đứa nào đứa nấy nắm chặt tay đặt trên đùi, đúng là NGOAN NGOÃN.

Trần Thanh Phong: "Em, em cảm thấy, anh như thế nào?"

Khương Điềm Điềm đảo mắt lúng liếng, đáp khẽ: "Rất tốt ạ."

Rồi cô hỏi ngược lại: "Thế anh cảm thấy, em thế nào?"

Trần Thanh Phong lập tức trả lời: "Rất ngọt ngào."

Khương Điềm Điềm khẽ nghiêng đầu, nhanh chóng liếc nhìn lỗ tai đỏ ửng của anh rồi lập tức nhìn thẳng.

Bàn tay bé nhỏ của cô siết thành đấm, nói: "Thế, thế..."

Trần Thanh Phong vội tiếp lời: "Thế chúng ta hẹn hò với nhau có được không?"

Những chuyện như vậy sao có thể để con gái người ta mở miệng được!

Thân là đàn ông hàng thật giá thật, phải dũng cảm theo đuổi tình yêu!

Rốt cuộc anh cũng nghiêng đầu, nhìn thật kỹ gương mặt và lông mi của cô! Tựa như phiến quạt dày vậy.

Anh trịnh trọng lấy lòng cô: "Sau này anh sẽ làm việc hộ em."

Khương Điềm Điềm bật cười, vạch trần anh: "Anh nói dối, anh vốn không thích động tay động chân mà!"

Đừng tưởng cô không biết nhá!

Anh làm biếng nổi tiếng trong thôn đấy!

Trần Thanh Phong cũng chẳng vì thế mà xấu hổ, trái lại còn thẳng thắn: "Làm nhiều hay ít thì anh cũng được gì đâu, miễn cưỡng mang tiếng tốt chỉ tổ thêm mệt cho mình, đâu đáng! Cơ thể là của mình, lúc còn trẻ thì phải chơi cho đã, chứ không về già lại nuối tiếc."

Khương Điềm Điềm ngoẹo cổ: "Nói thế nghe cũng có lý đó."

Trần Thanh Phong bắt đầu nói liên thanh: "Em nhìn đi, một ngày anh được 7 điểm công, tuy không thấm gì trong hàng ngũ đàn ông, nhưng dù thỉnh thoảng xin nghỉ, đến cuối năm quyết toán vẫn đủ ăn. Có nhiều hơn thì mẹ cũng đâu cho chúng ta ăn thêm! Thế thì việc gì anh phải liều mạng để làm cực mình? Hơn nữa mỗi năm muốn đổi điểm chấm công cũng có giới hạn, mấy năm rồi nhà anh chưa được đổi đây nè. Mà cũng không thiệt đâu, có ghi sổ cả. Nhưng ai biết đến lúc nào mới được quyết toán! Cha anh làm kế toán trong đại đội, tính tình hào sảng công tâm, dù có cơ hội đổi lương thực thì chắc chắn nhà anh cũng xếp cuối cùng! Ai biết tới lúc nào đây! Nhà anh vất vả làm việc mà đến cuối cùng trong đội lại nợ nhà anh, thế thì còn làm để làm gì nữa? Chẳng thà nghỉ ngơi nhiều hơn!"

Khương Điềm Điềm gần như mù tịt về tình hình của đại đội sản xuất những năm 60, nhưng khi nghe Trần Thanh Phong nói thế thì cũng vỡ lẽ. Cô nghiêm túc nói: "Anh nói siêu có lý á!"

Trần Thanh Phong đáp: "Thanh danh cũng không thể làm cơm được, bản thân thoải mái mới là quan trọng."

Khương Điềm Điềm lại gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh thông minh lắm."

Trần Thanh Phong sửng sốt, sau đó bật cười. Anh không ngờ cô không hề chê mình, mà còn cảm thấy anh vừa thông minh vừa có lý. Sáu, bảy năm trước khi Trần Thanh Phong vẫn còn là cậu nhóc choai choai, anh cũng đã từng nói lời này với cả nhà, kết quả là người cha cương trực công chính của anh đã cầm gậy khơi lửa đuổi thưo anh nguyên một con phố, muốn uốn nắn lại tư tưởng không chính xác của anh.

Nhưng bây giờ... Anh nhìn Khương Điềm Điềm, hai mắt cô sáng bừng long lanh.

Quả nhiên bọn họ là người có duyên phận!

Trần Thanh Phong được cô khen, sắc mặt lại dần đỏ bừng,"Anh vốn không làm là vì không cần thiết, nhưng nếu chúng ta sống với nhau thì anh sẽ làm việc phụ em."

Khương Điềm Điềm cười tít mắt, mừng rỡ đáp: "Tốt quá rồi, em không thích xắt thức ăn cho heo tí nào hết á!"

Có điều dừng lại một lúc, cô thấp giọng nói: "Chúng ta phải lười nhiều hơn nữa."

Hai mắt Trần Thanh Phong sáng lên, vội gật đầu.

Hai con người có tư tưởng giác ngộ không cao nhanh chóng ăn nhịp với nhau!

Khương Điềm Điềm ngồi bên mép giường, lắc lư đôi chân bé nhỏ, lại nói: "Anh làm việc phụ em, em sẽ cho anh ăn ngon!"

Cô hùng hồn nói: "Em siêu cấp có thiên phú nấu cơm luôn nhé, mới nấu lần đầu mà đã quen việc rồi đó! Đợi em làm cực nhiều cực nhiều đồ ngon cho anh nha!"

Trần Thanh Phong không cảm thấy lời cô nói có vấn đề gì, vui vẻ đáp: "Được!"

Anh cười híp mắt: "Anh sẽ làm trợ thủ giúp em."

Khương Điềm Điềm: "Được được."

Tuy đây chỉ mới là lần gặp mặt thứ ba, là lần đầu tiên trò chuyện chính thức, nhưng cả hai đã thân thiết tới mức như đã quen biết từ lâu. Khương Điềm Điềm cảm thấy, quan hệ của bọn họ có thể dùng một cụm từ để hình dung, vô cùng ăn nhịp!

Trần Thanh Phong cũng cảm thấy có thể dùng một cụm từ để mô tả bọn họ, nhất kiến chung tình!

Tóm lại là cả hai đứa đều vui vui vẻ vẻ!

Nhưng cuộc vui không kéo dài được lâu, chẳng mấy chốc bên ngoài đã truyền đến tiếng mắng chửi, âm thanh bén nhọn nhất, là của bà Trần mới vừa nãy còn điềm đạm hiền lành.

Bác Trần: "Này bà Tô, bà đừng có giở trò chèn ép người ta, có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, con gái nhà bà đã gả đến nhà họ Trần tôi, mà bà còn muốn tác oai tác quái hả. Tôi thấy rất nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy cái đồ bỉ ổi nào hơn bà!"

"Sao, sao bà... Tôi không phải..." Một bà thím khác yếu đuối phản kháng.

Bà Trần: "Tôi nhổ vào! Bà đừng làm bộ trước mặt tôi nữa! Đã biết nhau mấy chục năm, có ai không biết ai hả?! Hồi trẻ bà dựa vào trò này để lừa gạt mọi người, không ít chị em trong thôn từng bị bà lừa, giờ đã chừng ấy tuổi rồi mà còn giở ngón cũ. Còn không nhìn xem cái bản mặt xui xẻo già nua nhăn nheo của mình đi! Nhìn mà buồn nôn!"

"Không phải tôi, chúng, chúng ta là thông gia mà..."

"Bà bớt bớt cho tôi nhờ, tôi nói cho bà biết, bà gả con gái đến nhà chúng tôi thì nó sinh là người nhà chúng tôi, chết cũng là ma nhà chúng tôi! Năm xưa bà đòi 100 đồng tiền sính lễ, trong thôn có ai đòi cao như vậy không! Rồi bà đã nói gì hả, bà nói không trả tiền thì đừng mơ rước dâu, giờ tiền đã trao người đã nhận, nhà bà không còn cô con gái này nữa! Bà bán con gái đi thì đừng mơ chúng tôi coi bà là thông gia! Bây giờ còn đòi nó trả ơn nhà họ Tô các người? Hừ! Nằm mơ đi! Nếu còn để tôi thấy bà xúi vợ thằng năm đổi việc với ả con dâu mắt toét nhà bà, thì đừng trách người nhà họ Trần chúng tôi không khách khí! Nhà bà vì thất đức tám đời nên mới có được mỗi thằng con độc đinh, còn nhà chúng tôi có rất nhiều con trai! Nếu bà còn dám tái phạm, tôi thì có thể bỏ qua, nhưng con tôi thì không chắc! Thằng năm không có ở nhà, anh em nó cũng không thể chuyện đứng nhìn em dâu bị ức hiếp đâu!"

"Bà nói đủ rồi đấy!" Cô con dâu nhà họ Tô hét lớn.

Bà Trần bất chấp lao đến vả hai phát *bôm bốp* vào miệng, làm cô ta té ngửa trên đất.

"Tôi không ra tay với cô mà con tiện nhân cô còn dám lấn tới à! Tôi nói cho cô biết! Cú tát này là tát thay vợ thằng năm! Cô là cái thá gì mà dám đánh con dâu nhà họ Trần hả?! Đừng tưởng cô có bà tú bà kia chống lưng thì có thể quyết định! Bà ta chả là cái rắm gì hết!"

Con dâu nhà họ Tô ban nãy hùng hổ đánh chị chồng không ngờ bà Trần đột nhiên ra tay, lập tức bị đánh choáng váng.

"Ối giời ơi mọi người đến mà xem, mẹ chồng con dâu nhà họ Tô đúng là không biết xấu hổ, ức hiếp con gái đã xuất giá, ức hiếp đến trên đầu người họ Trần chúng tôi rồi đây này! Nhưng tôi nói cho mà biết, bây giờ vợ thằng năm vẫn đang còn ở trung tâm y tế, nếu người lành lặn thì chúng tôi còn có thể bỏ qua cho, nhưng nhỡ mà xảy ra việc gì, cô tưởng tôi chỉ tát cô hai cái là xong chuyện hả?! Nằm mơ đi! Tôi sẽ đến công xã kiện các người, để nhà các người chỉ có nước ăn đạn!"

Bên ngoài cãi nhau vô cùng dữ dội, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng đi ra, nhưng vừa bước ra, Khương Điềm Điềm lập tức thấy cảnh bà Trần hùng hổ lao đến đánh người.

Khương Điềm Điềm thầm nuốt nước bọt, lùi về sau một bước, cô hơi sợ rồi đó!

Có lẽ vì hồi nhỏ từng trải qua những chuyện không vui, nên Khương Điềm Điềm luôn sợ hãi trước chuyện đánh người như vậy. Trần Thanh Phong cũng tức khắc nhận ra sự bất an của cô, thế là anh ho khan, nói: "Mẹ, nhà ta còn đang có khách mà."

Anh vừa dứt lời, bà Trần cũng sực nhớ ra bản thân mới hùng hổ đánh người!

Chuyện như vậy... có cô gái nào mà không sợ?

Quả nhiên, bà đánh mắt nhìn sang thì thấy khuôn mặt bé nhỏ của Khương Điềm Điềm co rúm lại vì khiếp sợ.

Nhìn là biết cô bé này đơn giản ngây thơ, chuyện gì cũng thể hiện ra mặt! Không che giấu chút nào. Tuy là người đơn giản, nhưng công bằng mà nói thì bà Trần chẳng mấy khi gặp ai có tính cách như vậy, con dâu nhà bà hả, không mưu mô đa tâm thì cũng miệng kín như bưng, ai cũng có khiếm khuyết.

Nên bà Trần thật sự rất rất thích kiểu người vừa đơn giản vừa dễ nhìn thấu như thế này!

Có điều bà đã quên một chuyện, vì chưa tiếp xúc nhiều nên mới cảm thấy tốt, chứ đến khi sống chung với nhau thật thì e sẽ thấy phiền phức! Nhưng hiện tại, bà ấy vẫn rất hài lòng Khương Điềm Điềm!

Bà không màng đến cặp mẹ chồng nàng dâu không biết xấu hổ kia nữa, vội đi tới kéo tay Khương Điềm Điềm, nói: "Điềm Điềm vào nhà ngồi đi, trưa nay ở lại ăn cơm nhé, thím làm thịt cho cháu ăn."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô nhoẻn miệng cười, có cảm giác như ngửi thấy mùi thịt tới nơi rồi.

Kể ra á hả, hồi còn ở hiện đại cái gì cô cũng ăn cả rồi, nên về mặt tâm lý thì không có thèm ăn gì đâu. Nhưng sự thật đã chứng minh, không biết tâm lý thế nào chứ cơ thể đã làm ra phản ứng rất thành thật —— muốn ăn!

Khương Điềm Điềm đáp sang sảng: "Vâng ạ!"

Bà Trần cười tươi tới nỗi nếp nhăn nhíu lại, thoải mái rời đi.

Thời đại này ấy, dù có là họ hàng cũng không có chuyện đến nhà người ta ăn chùa ăn chực đâu, đến con nít ba tuổi cũng hiểu, thế mà Khương Điềm Điềm lại đáp quả quyết như vậy. Có thể thấy là con bé đồng ý hôn sự này rồi!

Tâm trạng vốn thấp thỏm nay đã được thả lỏng, tuy vừa rồi còn đang khó chịu, nhưng bây giờ đã là mùa xuân ấm áp hoa nở đến nơi rồi!

"Vậy được, Tiểu Lục đâu, lại đây chờ chút."

Bà Trần nhanh chóng đi vào phòng, lúc đi ra cầm thêm hai đồng tiền: "Con đến trung tâm y tế đóng tiền đi, Điềm Điềm cũng đi cùng nhé!"

Xem chừng bà còn muốn ở lại đại chiến với mẹ chồng con dâu nhà họ Tô ba trăm hiệp!

Trần Thanh Phong: "Vâng ạ!"

Đoạn, tầm mắt anh rơi lên người bà mẹ chồng họ Tô, cười nhạt nói: "Mẹ, mẹ nói lý với nhà họ làm gì? Nếu bọn họ hiểu đạo lý thì đã không chà đạp con gái mình như vậy rồi!"

Dừng một lúc rồi anh nói tiếp: "Mẹ thương người nhà mình, muốn bảo vệ người nhà, không muốn mọi người bị ức hiếp. Nhưng con thấy không cần thiết phải ra tay, đánh người còn làm tay mình đau. Có ai mà không biết Tô Tiểu Vệ nhà họ cứ dăm ba hôm lại đến đại đội Đại Liễu đánh bạc. Nếu nhà họ dám dây vào nhà ta nữa thì để con để mắt đến Tô Tiểu Vệ, chỉ cần nó đến đại đội Đại Liễu thì mẹ tới thẳng công xã tố cáo đi. Chúng ta tố giác phần tử xấu, để chị dâu năm được vì nghĩa diệt thân."

"Mày mày mày! Mày nói nhăng nói cuội gì đó hả, Tiểu Vệ nhà tao không phải là hạng như vậy!" Bà già vừa nãy còn yếu đuối giờ lại như gà mẹ xù lông bảo vệ con.

Trần Thanh Phong hừ lạnh: "Ờ thì không phải, bà nói không phải thì không phải thôi."

Cú đấm của bà Tô như đánh vào bông, nhất thời không biết phản bác thế nào! Càng như thế lại càng khiến bà ta hoảng hốt.

Trần Thanh Phong vẫn nở nụ cười nhã nhặn trên môi, xoay người sang nói với Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta đi thôi."

Tuy Khương Điềm Điềm rất muốn ở lại hóng chuyện, nhưng người trẻ tuổi nhất kiến chung tình, bây giờ chỉ muốn dính với nhau thôi. Cô tung tăng đi tới cạnh Trần Thanh Phong, cười đáp: "Vâng ạ."

Hai người trẻ tuổi cùng nhau ra khỏi cửa, Trần Thanh Phong tranh thủ không có ai thì vội vàng giải thích: "Tuy mẹ anh hơi dữ nhưng không đánh người nhà đâu."

Khương Điềm Điềm lại lần nữa vạch trần anh: "Hôm trước còn đuổi theo đánh anh mà."

Trần Thanh Phong xấu hổ gãi đầu, nói: "Không tính anh."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô dừng bước nhìn anh: "Anh thảm thật đó."

Trần Thanh Phong lập tức bật cười, thuận thế đẩy thuyền: "Nếu em thích anh thì anh không còn thảm nữa."

Đuôi mắt Khương Điềm Điềm cong lên, âm thanh dịu êm lại còn kéo dài âm cuối: "Vậy thì, bất kể là ai bắt nạt em đi nữa, anh cũng phải bảo vệ em đó nha."

Trần Thanh Phong nghiêm túc đáp: "Được!"

Khương Điềm Điềm nhoẻn miệng cười, vui quá đi.

Đôi nam nữ trẻ tuổi cùng đến trung tâm y tế, Trần Thanh Phong thấy không có ai thì to gan lớn mật, lén lút nắm tay cô. Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức buông tay, mắt nhìn thẳng. Có điều lỗ tai đã bán đứng anh, lại đỏ ửng rồi... !
Bạn cần đăng nhập để bình luận