Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 89
Khương Điềm Điềm từ trước tới giờ vẫn không hề hiểu được tại sao nhà mẹ đẻ của cô có tiên. Trước đó cô còn nghĩ chắc nó là chuyện bí mật không phải ai cũng biết, thế nên cô cũng không biết là bình thường.
Đã vậy còn mang tỉnh thần hăng hái lắng nghe Trần Thanh Phong kể chuyện, cứ như bản thân sắp khai quật được gì đó mới lạ.
Không ngờ là không hề có bí mật nào cả.
Sau đó mỗi ngày trôi qua đều quá êm đẹp nên cũng quên mất mấy chuyện cũ.
Mà đến tận bây giờ càng không nghĩ tới là người ngoài còn biết chuyện này rõ hơn cô nữa. Nói ngắn gọn chính là nhà của cô tuy rằng không phải là nhà đại địa chủ, nhưng mà lại rất giàu có.
Mà ông ngoại của cô vì tránh để xảy ra chuyện gì đó không may nên đã nghĩ ra được một cách, tuy lúc đầu cách này nhìn chung có chút kỳ lạ, mà không ai hiểu gì cả. Nhưng mà trong hoàn cảnh đó lại rất có tác dụng.
Lúc ấy lòng người khó đoán, chính sách nhà nước cũng không ổn định, mà nhà địa chủ thời đó rất thích những sản phẩm thêu thùa không giống như trong thời buổi hiện tại.
Mà bởi vì sáng sớm lúc nào cũng phải làm việc, hai người làm từ ban ngày cho tới ban đêm, thế nên đôi mắt cũng bắt đầu có vấn đề.
Bà ngoại của Khương Điềm Điềm vì nhiều năm thêu thùa nên ngay từ đầu đôi mắt của bà đã không được tốt rồi, thêm lần đó nữa cho nên bị mệt nhọc quá độ, dẫn tới việc đôi mắt vì vậy mà bị mù.
Đôi mắt của mẹ cũng giống bà ngoại cô, mà để dẫn đi khám bệnh cần phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng bởi vì do hai người bọn họ đều vì thuê thùa lâu ngày mới dẫn tới tình trạng bị mù nên rất khó chữa trị, vì vậy mà dần dần nhà bọn họ cũng hạ cấp xuống thành nhà bần nông.
Thời còn trẻ đôi mắt của mẹ Khương Điềm Điềm có vấn đề sẵn rồi, cho nên đến lúc tới tuổi lấy chồng thì lại khó mà tìm được nhà chồng hợp lý, cũng vì lí do đó nên ông ngoại của cô mới chọn cha cô làm con rể.
Chẳng qua mẹ của cô không được may mắn, cuối cùng bởi vì mắt bị mù mà dẫn đến té ngã rồi đổ bệnh rất nặng. Khương Điềm Điềm nhấp miệng, nhẹ giọng nói: "Cũng không biết năm đó sự kiện thêu thùa kia có đúng thật là thay đổi vận mệnh người ta hay không nữa."
Nếu không có sự kiện thêu thùa râm rộ lên thì nhà của bọn họ cũng không khá lên được, nhưng mà nếu vậy thì mẹ cô và bà ngoại cô cũng sẽ không bị mù.
Tuy rằng có thể nhà cô không khá lên được nhưng ít ra vẫn còn có cơ hội sống lâu thêm được một chút.
Nhưng bởi vì sự kiện thêu thùa đó mà nhà của bọn họ khá giả hơn, mà cũng vì vậy làm cho bà ngoại và mẹ Khương Điềm Điềm bị mù.
Sau khi bà ngoại của cô qua đời, ông ngoại cũng vì quá đau lòng mà chết không lâu sau đó, tất cả cũng vì sự kiện lần đó.
Cho nên những chuyện trên đời này thật sự rất khó mà nói trước được.
Trân Thanh Phong trực tiếp nép Khương Điềm Điềm vô trong lòng ngực của mình, anh nhỏ giọng nói: "Em cũng đừng buồn nữa."
Khương Điềm Điềm cười khổ một cái rồi nói: "Em làm sao mà không buồn được đây?"
Tuy rằng cô chưa từng gặp qua những người này, nhưng mà bản thân cô thật lòng xem bọn họ là người thân của mình mà trân trọng. Từ lúc mới bắt đầu xuyên qua tuy rằng người đã không còn nữa, nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn có thể cảm nhận được bọn họ rất thật lòng với cô. Khương Điềm Điềm khẽ than thở, Trần Thanh Phong thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, anh ôm cô chặt hơn nữa, cất giọng tha thiết nói: "Đều do anh không tốt, anh nhắc tới chuyện này làm gì không biết rồi bây giờ để cho em phải buồn."
Khương Điêm Điềm lắc đầu nói: "Không có sao đâu ạ, chuyện này không liên quan tới anh! Đều là do bản thân em muốn biết mài"
Trân Thanh Phong không nói gì nữa mà chỉ im lặng vỗ về cô.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Bọn họ đều đối xử với em rất tốt!"
Trân Thanh Phong nhẹ nhàng nói: "Anh cũng biết việc đó, nhưng chuyện cũng qua rồi, em cũng đừng quá đau lòng làm gì. Thật ra anh nghĩ...
Trân Thanh Phong suy nghĩ cẩn thận một chút rồi mới nói: 'Chuyện của quá khứ thì chúng ta cứ để nó trôi qua thôi! Sau này mọi thứ tốt lên rồi, anh nghĩ bọn họ hy vọng em sẽ sống tốt hơn nữa chứ không phải đau lòng vì họ đâu! Bằng không thì cũng sẽ không để lại nhiều tiền như vậy cho em đâu, họ hy vọng rằng em sẽ có chỗ dựa tốt hơn khi họ không còn nữa."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ em biết rôi!" Cô nhỏ giọng nói thêm: "Em sẽ cố gắng sống thật tốt."
Hai vợ chồng nói xong chuyện này cũng yên lặng trong một lúc. Nửa ngày sau Trân Thanh Phong mới nói thêm: "Ngày mai anh đi đến ngân hàng xử lý chút chuyện vay vốn."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dại"
Khương Điềm Điềm lại ngẩng đầu nói: 'Chuyện quá khứ bây giờ cũng không thể nói gì thêm được, nói nhiều cũng vô dụng. Trước mắt chúng ta cứ xem tình hình sắp tới xem như nào. Chuyện của chị năm bên đó chúng ta tranh thủ làm nhanh một chút đi anh."
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đáp: "Được anh sẽ tranh thủ!"
Sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì mà Trần Thanh Phong lại bật cười nói: "Anh vừa bất chợt nghĩ tới, mấy vấn đề nãy giờ chúng ta suy nghĩ có chút vội, dù sao thì đợi sang năm chúng ta thu tiền thuê nhà thì cũng có đủ mười vạn rồi nên không cần phải vay làm gì nữa.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: 'Nếu vậy thì chúng ta cũng không cần phải lấy căn nhà của mình ra vay đúng không anh?”
Trân Thanh Phong suy nghĩ rồi đáp: "Chuyện này thì chắc anh phải tính toán tỉ mỉ lại một chút!"
Khương Điềm Điềm bật cười đáp: 'Được rồi em sẽ đều nghe theo ý anh hết!"
Hai người đều biết Tô Tiểu Mạch ở bên kia cũng đang khá là sốt ruột, cho nên bọn họ bên này cũng phải tính toán cho kỹ, dù sao hiện tại ở đây chưa thịnh hành việc cho thuê lắm nên thủ tục sẽ hơi rắc rối một chút.
Tiền vừa đến tay Khương Điềm Điềm thì cô đã nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Tô Tiểu Mạch biết.
Mấy ngày nay Tô Tiểu Mạch đi khắp nơi tìm kiếm nguồn tài chính để vay, nhưng mà cũng gặp khá nhiều khó khăn, dù sao thì số tiền cô muốn vay không phải số tiền nhỏ!
Có ít người muốn đứng ra hỗ trợ cô chủ yếu chỉ muốn cháy nhà rồi hội của mà thôi.
Cho nên thật sự hiện tại tâm hồn và thể xác của cô đều vô cùng mệt mỏi.
Nhưng dù cho tâm hồn và thể xác có mệt mỏi đi chăng nữa thì khi ở trước mặt mọi người trong nhà cô đều che giấu, không nghĩ tới rằng dù giấu thế nào vẫn bị người trong nhà nhận ra điều bất thường.
Tô Tiểu Mạch không nghĩ tới vợ chồng Khương Điềm Điềm lại có thể lấy được nhiều tiền như vậy cho cô vay, Tô Tiểu Mạch nắm chặt điện thoại nghiêm túc nói: "Cảm ơn hai em rất nhiều!"
Khương Điềm Điềm bật cười nói: "Có cái gì đâu mà cảm ơn với không cảm ơn chứ ạ! Chị chính là chị năm của em, em ăn đồ ăn của chị biết bao nhiêu năm rồi, có chút chuyện như này mà cũng không giúp chị thì đúng là ăn cháo đá bát rồi ạ! À đúng rồi, chưa kể tới em còn hai mươi phần trăm cổ phần trong công ty của chị mài! Nhà máy có chuyện xảy ra, em là cổ đông trong nhà máy thì làm sao mặc kệ được ạl"
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ không làm em thất vọng đâu!"
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì cười đáp: "Em tin tưởng vào thực lực của chị."
Ngừng một chút, đột nhiên nghĩ tới gì đó Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Em với anh Tiểu Phong cũng có bàn bạc qua với nhau rồi ạ, chúng em đã có hai mươi phần trăm cổ phiếu của nhà máy mình, nhưng cũng không thể nào lấy trên danh nghĩa rồi mà không đầu tư gì cả, như vậy thì đúng là ăn không trắng trợn rồi. Cho nên hai mươi vạn này xem như là tiên hai tụi em đầu tư cho công ty mình. Tụi em hiện tại cũng không cần tiên nên chị cũng không cần vội, chỉ cần chia phần trăm cổ phần cho tụi em là được rồi ạ!"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: 'Không được đâu!" Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Cổ phần này vốn dĩ là của em mà, chuyện này trước kia chị cũng đã nói với em rồi, bây giờ sao chị lại lấy tiền dưới hình thức như vậy được chứ? Vả lại chị cũng biết các em làm gì có nhiều tiền như vậy chứ, các em đều đem nhà của mình ra thế chấp rồi có đúng không?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Bên tụi em từ từ rồi sẽ ổn thôi chị, không sao cả! Dù sao chị cứ coi hai mươi vạn này là hai mươi phần trăm cổ phần của tụi em đầu tư thêm đi. Chị năm, chị cũng không thể nào cản tụi em đầu tư được đâu nhé! Tụi em vẫn còn muốn kiếm thêm tiền mài"
"Nếu như chị thật sự cảm thấy không tốt, vậy thì chị chỉ cân cố gắng làm ăn ngày càng tốt hơn là được rồi kiếm, ngày càng nhiều tiên một chút, như vậy sẽ chia cho tụi em ngày càng nhiều lợi nhuận hơn nữa..."
Thật ra chuyện này Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong cũng đã cân nhắc đến nửa đêm lận, sau đó cả hai vợ chồng đều cảm thấy đây là cách tốt nhất rồi.
Dù sao cũng đâu thể nào lấy không hai mươi phần trăm cổ phần của người khác, dù lúc đầu có đầu tư nhưng cũng đâu có xứng đáng với giá trị cổ phần đâu.
Bây giờ không sao, nhưng để sau này mọi thứ tốt hơn, việc kinh doanh tốt hơn thì khó tránh khỏi sẽ có nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nên thôi làm vậy là ổn thỏa nhất.
Cũng xem như nhân dịp này mà rõ ràng rành mạch cho sau này dễ tính toán hơn.
Hơn nữa bây giờ rõ ràng là như vậy, sau này có gì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, không bị mang tiếng là lợi dụng người khác.
Vì sao có thể có người giúp nhau trong lúc hoạn nạn nhưng không thể nào vượt được khi giàu sang, không phải bởi vì tiền thì bởi vì gì nữa chứ!
Hiện tại thì như thế nào cũng được, không sao cả. Nhưng không trách được sau này khi ai cũng có tiên thì có còn giống như trước kia nữa hay không.
Trân Thanh Phong từ nhỏ đã đi theo cha mẹ ông bà đi làm, xem hết cái này tới nhìn ngắm cái kia. Anh hiểu rõ hơn ai hết chuyện gia đình mình trước và sau khi khá giả nên vẫn luôn nhắc nhở mấy anh trong nhà phải biết cân nhắc trước sau, tránh ảnh hưởng tình cảm anh em là vậy.
Trân Thanh Phong xem như là một người lão làng trong việc này.
Hiện tại nhìn chung thì mọi thứ đều tốt, nhưng sau này thì không ai nói trước được gì cả, cả cuộc đời này luôn luôn thay đổi cho nên nhiều người thà rõ ràng ngay từ đầu.
Hơn nữa thêu hoa trên gấm thì dễ dàng, nhưng mà đưa than ngày tuyết thì rất khó. Lúc này là thời gian thích hợp nhất để làm chuyện như thế này.
Chính vì lý do đó cho nên Trân Thanh Phong cảm thấy bọn họ không hề thua lỗ tí nào. Khương Điềm Điềm cười nói: "Chị năm này, chị đừng nghĩ nhiều quá làm gì, hai tụi em đều tin tưởng chị mà Tô Tiểu Mạch ở đầu dây điện thoại bên kia đã khóc đến không còn chút hình tượng gì nữa, nhưng cô cũng chỉ biết cố gắng không phát ra âm thanh mà thôi.
Khoảng một lúc lâu sau, Tô Tiểu Mạch mới cất giọng nói: "Các em không sợ làm vậy thì hai em sẽ rất mệt mỏi sao?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười bảo: "Tụi em không sợ đâu ạ, mệt gì đâu mà mệt. Hai tụi em cũng không phải dạng người nghèo gì, chị cũng biết mà. Vả lại chị cũng là người có năng lực nên hai tụi em rất yên tâm! Tóm lại là tụi em rất tin tưởng chị đó chị năm à!"
"Khương Điềm Điềm, cảm ơn em! Cũng cảm ơn Trần Thanh Phong nữa. Cảm ơn hai em rất nhiêu, cảm ơn hai em đã tin tưởng chị, tình nguyện giúp đỡ chị!"
Cuộc đời Tô Tiểu Mạch giúp đỡ rất nhiều người, nhưng số người giúp đỡ lại cô thì không có mấy ai. Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Chị sẽ cố gắng làm tốt!"
Khương Điềm Điềm mỉm cười đáp: "Chị phải cố gắng lên nhé!"
Tô Tiểu Mạch cũng nghiêm túc đáp lại: 'Chắc chắn chị sẽ cố gắng!"
Tô Tiểu Mạch cúp điện thoại, cuối cùng cũng không còn gì phải kìm nén nữa, ngay lúc này Tô Tiểu Mạch gào lên khóc rất to.
Trợ lý ở bên ngoài nghe thấy thì gõ cửa bước vào, thấy Tô Tiểu Mạch như vậy thì lo lắng nói: "Tô tổng, chúng ta..."
Chẳng lẽ nhà máy của bọn họ phải phá sản thật sao?
Trong lòng của cô trợ lý lúc này cũng vô cùng khổ sở, đôi mắt đỏ hồng sưng húp, nhưng cuối cùng cô cũng kiên cường nói: "Nếu không được thì em sẽ đi theo chị cùng nhau làm lại từ đầu! Chúng ta lúc trước là mở quán bán, cùng lắm thì... cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu thôi ạ!"
Tô Tiểu Mạch không phải là một người giỏi bộc lộ cảm xúc của bản thân ra bên ngoài, nhưng ngay thời điểm này cô không kìm được mà nức nở, vừa khóc vừa nói: "Không sao nữa rồi, nhà máy của chúng ta không sao rồi!"
Tô Tiểu Mạch thấp giọng nói: 'Bây giờ chúng ta đi ngân hàng, chị kiểm tra tài khoản ngân hàng rồi chúng ta nên làm gì thì làm cái đó!"
Người Trợ lý nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch gạt nước mắt trên mặt mình, sau đó lại mỉm cười nói: "Hai vợ chồng Điềm Điềm đã chuyển cho chị hai mươi vạn rồi!"
Lúc này Tô Tiểu Mạch mới nói mấy lời trong lòng của mình: "Bọn họ nếu đem hết nhà của mình ra thế chấp cũng không được nhiều tiên như vậy, chị nghĩ hai người bọn họ đã thế chấp hết nhà cũng như các thứ khác rồi. Chị không thể nào làm cho hai người bọn họ mệt mỏi hay áp lực được, càng không thể nào để cho ngân hàng tịch thu nhà của hai vợ chồng con bé, chị nhất định không thể từ bỏ mà không cố gắng được!"
Trợ lý Lý đã từng gặp qua vợ chồng Khương Điềm Điềm, cô cũng có chút hiểu biết vê hai người này, hai vợ chồng họ là người có tính cách khá vô tư.
Vậy mà trăm triệu lần bản thân cô không nghĩ tới, chính hai vợ chồng vô tư có phần vô tâm đó lại thế chấp bất động sản của mình để giúp đỡ nhà máy của bọn họ.
Hai mươi vạn đối với rất nhiều nhà khác là con số vô cùng khổng lồ. Đúng là không hề nghĩ tới hai vợ chồng bọn họ sẽ đứng ra hỗ trợ số tiên nhiều như vậy.
Nói đúng ra là bây giờ nhà máy bọn họ có hai mươi vạn này không dùng để ăn xài phung phí, chỉ có thể nói số tiền này vừa đủ dùng cho nhà máy của bọn họ hiện tại.
Chính số tiên này sẽ giúp nhà máy của bọn họ vực dậy từ tử thần.
Số tiên này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Tô Tiểu Mạch lau sạch nước mắt nói: "Lúc này đây chúng ta không thể thất bại được.
Thật ra việc làm ăn lân này của Tô Tiểu Mạch vốn dĩ không hề có vấn đề gì cả, nếu không phải có người ở đâu chui ra làm ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào con đường nguy hiểm như thế này.
Mà những người không ra tay giúp đỡ mục đích chính của bọn họ là muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt sản nghiệp của cô.
Bởi vì ai cũng nhìn thấy Tô Tiểu Mạch làm ăn rất tốt. Thế nên ai chả muốn nằm không mà chờ sung rụng chứ! Nhưng cuối cùng lại không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim ngán đường phát tài của bọn họ, đem tiên đến đưa cho Tô Tiểu Mạch.
Bây giờ Tô Tiểu Mạch không thiếu tiền nữa thì tất nhiên sẽ không cần người khác tới đầu tư, vì vậy nhà máy của cô lại một lần nữa đứng vững.
Tình hình của Tô Tiểu Mạch ở bên này, ngoại trừ hai vợ chồng Trần Thanh Phong biết ra thì người khác hoàn toàn không biết.
Trân Thanh Bắc cũng bởi vì chuyện này mà cảm động không thôi, tuy rằng lúc bọn họ còn ở dưới quê, người ta đều thay nhau nói em trai của hắn là người không tốt thế này không tốt thế kia.
Nhưng bản thân Trần Thanh Bắc biết rõ, tuy rằng em trai mình bình thường cà lơ phất phơ nhưng em trai hắn luôn là một người em trai có tính tình rất tốt.
Hiện tại xem ra bản thân hắn không hề nhìn lầm chút nào.
Dù là em trai của hắn hay là em dâu của anh cả thì hai người này đều là người tốt, phải nói là đặc biệt tốt.
Tô Tiểu Mạch ở bên này gióng trống khua chiêng bận rộn làm việc trở lại, cô muốn nhanh chóng kiếm lại tiền để hai vợ chồng Trần Thanh Phong có tiền chuộc lại gia sản, mà hai vợ chồng Trần Thanh Phong ở bên kia thật ra thì cũng không bị ảnh hưởng nhiều cho lắm. Nhà bọn họ chỉ cần không mua đồ vật xa xỉ đắt tiên thì tiên hai vợ chông thu vào vẫn đủ cho chỉ tiêu sinh hoạt hằng ngày, không hề gặp khó khăn gì quá nhiều.
Đến lúc được nghỉ đông, hai vợ chồng liền đóng gói đồ của con trai mình lại, chuẩn bị đưa thằng bé đến thủ đô choi.
Đến khi Tiểu Thất trở về thì lại vô cùng nghiêm túc cảm thán: "Quả nhiên kiếm tiên không hề dễ dàng chút nào, bác năm bên đó mỗi ngày làm việc chả khác nào đi đánh giặc cả."
Trước kia cậu nhóc cảm thấy cha mẹ của cậu đã tương đối bận rộn rồi, nhưng mà đến khi đến ở nhà Tô Tiểu Mạch thì cậu lại cảm thấy thật ra công việc nhà cậu nhóc đã khá là nhẹ nhàng rồi.
Người thật sự bận rộn chính là bác năm Tô Tiểu Mạch của cậu, lúc nào cũng đi sớm về trễ!
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch bận rộn nhiều như vậy đến cuối cùng cũng có thành quả, vào khoảng tháng tư thì Tô Tiểu Mạch đã chủ động đưa cho Khương Điềm Điêm năm vạn đồng tiền.
Khương Điềm Điềm: '??2"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Chị biết cách làm của tụi em, tuy hai em chiếm hai mươi phần trăm cổ phần của công ty. Nhưng mà trên thực tế cho dù chiếm hai mươi phần trăm cổ phần trong công ty thì đưa hai mươi vạn là không cần thiết, mười vạn đồng tiền là đủ rồi! Các em đầu tư cổ phần chị cũng biết là vậy nên chị cũng không trả lại làm gì! Nhưng số tiền còn lại coi như là chị mượn hai người tụi em, chúng ta việc nào ra việc đói”
". Vâng ạ."
Khương Điềm Điềm ngơ ngác gật đầu đáp: "..."
Nếu Tô Tiểu Mạch đã nói như vậy mà theo tính cách của Tô Tiểu Mạch trả lại cũng không được, thế nên thôi cô cũng đành nhận lấy vậy. "Trước kia chúng ta làm việc không được rõ ràng cho lắm, đều do chị sơ sót cả, về sau chị sẽ kỹ lưỡng lại một chút, cứ mỗi quý em đến họp với tụi chị một lần, chị sẽ chuẩn bị báo cáo cho em xeml" Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói.
Khương Điềm Điêềm ngoáy lỗ tai nói: "Xem ra cũng khá là phức tạp đó ạ!"
Tô Tiểu Mạch thấy cô như vậy thì bật cười: 'Em cũng đừng có trẻ con hoài như vậy chứ, càng tin tưởng vào chị thì chị càng phải rõ ràng rành mạch để tụi em không thất vọng về chị!"
Khương Điêm Điềm cũng chỉ có thể gật đầu đáp: "Được rồi cứ theo ý chị đi ạ."
Vậy nên giờ có nói nữa thì Tô Tiểu Mạch cũng không đồng ý nên Khương Điềm Điềm đành thôi, tuy rằng trước kia bọn họ đã có quan hệ rất tốt rôi, nhưng đến bây giờ thì mối quan hệ trên cương vị là hợp tác sẽ không giống trước.
Trước kia tốt hay vui vẻ đều dựa trên phương diện cảm tình.
Nhưng mà hiện tại là trên cương vị cùng nhau hợp tác, là cổ đông nên chắc chắn Tô Tiểu Mạch sẽ rõ ràng rành mạch, trước giờ cô luôn rõ ràng trong chuyện làm ăn.
Bản thân Tô Tiểu Mạch cũng vô cùng cảm động việc hai vợ chông Khương Điềm Điềm đã giúp đỡ mình trong thời điểm khó khăn, một phần vì lẽ đó nên cô càng phải làm mọi thứ bài bản hơn nữa.
Có như vậy thì bọn họ mới ngày càng phát triển hơn được.
Bởi vì vào thời điểm lúc mùa xuân Tô Tiểu Mạch đã kiếm được năm vạn rồi, thế nên cô cũng nhanh chóng trả lại cho hai vợ chồng có tiền để xoay sở.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng cảm thán vô cùng: "Thật ra nghĩ kỹ thì việc kiếm tiên cũng không khó là mấy Lúc hai vợ chồng bọn họ cho Tô Tiểu Mạch vay tiền, thật ra bọn họ cũng không áp lực lắm, bình thường không cho vay thì ăn uống sung sướng còn giờ thì ăn uống bình thường là được. Tóm lại là cuộc sống vẫn nhẹ nhàng. Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Chị năm có nói rồi, lần sau sẽ để chúng ta ra thủ đô họp với chị ấy, đến lúc ấy em sẽ nói với chị ấy là sẽ tách cổ phần của hai chúng ta ra mỗi người mười phần trăm?
Trân Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Vì sao phải làm vậy chứ? Anh thấy cũng không cần thiết lắm đâu."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc đáp lại: "Cần thiết lắm nha anhIl"
Cô cười ha hả nói tiếp: "Chị năm đã nghiêm túc làm việc như vậy rồi thì chúng ta cũng phải nghiêm túc suy xét chủ. Vốn dĩ tiền đó cũng không phải một mình em, cho nên bây giờ chia ra cho anh mỗi người chúng ta mười phần trăm là chuyện đương nhiên rồi. Cứ quyết định như vậy đi ạ."
Trân Thanh Phong vẫn cố chấp nói tiếp: "Nhưng mà..."
Khương Điềm Điềm ngắt lời anh rồi nói xen vào: "Không có nhưng nhị gì cả, em là chủ nhà này, em là người quyết định."
Trân Thanh Phong hơi hơi híp mắt hỏi lại: 'Em là chủ nhà này à?"
Trần Thanh Phong xuất chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của mình ra, hướng về phía Khương Điềm Điềm mà thọt: "Em nói cái gì chứ, nói lại lần nữa xem nào. Ai là chủ nhà này hả hả?"
Khương Điềm Điềm cười ha ha, cô liên tiếp né tránh: "Anh, anh, là anh được chưa. Anh là chủ nhà này. Đúng là cái đồ đáng ghét mà.
Trần Thanh Phong vẫn không dừng lại mà tiếp tục xuất chiêu: "Hả? Ý em là gì vậy?"
Khương Điềm Điềm: "AIII"
Tiểu Thất vừa đi tới cửa thì lập tức xoay người lặng lẽ đi ra, cậu nhóc quyết định coi như bản thân chưa từng tới đây.
Hết năm nay thì Tiểu Thất cũng đã lên chín tuổi rồi, cậu nhóc cảm thấy bản thân mình cũng đã trưởng thành không ít, cho nên không thể nào cùng nhau chơi mấy cái trò trẻ con đó với cha mẹ mình được.
Cậu nhóc yên lặng đi xuống lầu ngồi trên sô pha đọc sách. Nhưng mà vẫn nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài truyền tới.
Tiểu Thất tò mò liền đi ra ngoài xem, Bà Hoa thấy cậu nhóc đi ra thì nói: "Là Kiến Dân tới đó."
Thấy Kiến Dân khá là nóng nảy hấp tấp, cả người đều mang thần thái vội vã, hiện tại cũng chưa tới tháng năm, thời tiết cũng không có nóng tí nào.
Nhưng mà nhìn Kiến Dân bên ngoài đều đã lấm tấm mồ hôi rồi, còn trên trán thì toàn là mồ hôi thôi rồi.
"Anh trai có chuyện gì xảy ra ạ? Sao thấy anh gấp gáp quá vậy?"
Kiến Dân thấy em trai liền hỏi: "Cha mẹ em đâu rồi? Anh đang có chuện gấp cần gặp cha mẹ em Tiểu Thất chỉ tay lên trên nói: "Trên lâu đấy ạ?"Mau chạy lên gọi cha mẹ em xuống đây đi, có chuyện gấp lắm."
Tiểu Thất chân chờ một chút, nhưng rất nhanh cũng chạy lên lầu, thật là biết hành nhau quá mà.
Trần Thanh Phong và Khương Điêm Điềm cảm thấy khó hiểu, bây giờ đã là buổi chiều rồi sao Kiến Dân lại chạy đến đây nhỉ? Kiến Dân vừa nhìn thấy Trần Thanh Phong liền chạy nhanh đến nói: 'Cậu ơi có chuyện rồi ạ.
Trần Thanh Phong nhíu mày hỏi: "Chuyện gì thế?"
Kiến Dân vừa mếu máo vừa kể lại: "Hôm nay Mười Bảy tới tìm cháu, anh ấy nghe nói ở ngoài đang đồn thổi với nhau, hình như bên chỗ phố ẩm thực của chúng ta sắp phải bị phá bỏ và di dời đi. Cậu ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?"
Trân Thanh Phong: "??2"
Khương Điềm Điềm: '."
Kiến Dân lại nói tiếp: 'Nếu bên đó thật sự bị phá bỏ và di dời thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng ta. Vả lại không biết bọn họ có chịu bồi thường tiền cho chúng ta không nữa."
Kiến Dân càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sốt ruột, đôi mắt cậu đỏ lên: "Chúng ta phải làm sao bây giờ đây ạ?"
Đối với người chưa từng trải như Kiến Dân thì việc phá bỏ và di dời lần này thật ra đúng là một sự kiện vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà khi Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì đôi mắt lập tức tỏa sáng, cô giữ chặt tay Kiến Dân lại nói: "Chuyện này là thật hay giả vậy? Có thể có chuyện tốt như vậy nữa à?"
Kiến Dân nghe vậy thì ngơ ngác nói: "Cháu nghe anh Mười Bảy nói như vậy đấy ạ, chúng ta lần này thảm rồi, chúng ta... Ủa? Chuyện tốt là sao ạ?"
Cậu nói được nửa chừng thì mới hiểu những gì Khương Điềm Điềm nói, mợ của cậu nói đây là chuyện tốt là sao?
Khương Điềm Điềm giữ chặt tay Trân Thanh Phong nói nhanh: "Không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, thật không nghĩ chúng ta lại được phá bỏ và di dời.
"Vậy còn chuyện làm ăn của chúng ta thì...' Kiến Dân không hiểu.
Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút cũng đã hiểu, anh nhanh chóng nói: "Công nhận đây không phải là chuyện xấu, nhà của chúng ta bên đó đều có giấy tờ xác nhận đầy đủ, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai dám bắt ép chúng ta di chuyển đến nơi khác được. Bọn họ nếu như muốn sử dụng đất và nhà chỗ chúng ta thì chắc chắn phải bỏ tiền ra mua lại. Bằng không thì chúng ta không thể nào dọn đi được.
Kiến Dân vẫn ngơ ngác nói: "... Cháu vẫn chưa hiểu cho lắm."
Đã nói tới như vậy rôi mà còn không hiểu được, đúng là ngốc quá đi.
Trân Thanh Phong cũng không nhìn cháu trai mình mà quay sang hỏi Khương Điềm Điềm: "Vợ này, em thấy thế nào?" Khương Điềm Điềm vẫn còn đang rất hưng phấn, đúng là không thể nào ngờ được gia đình bọn họ lại có được chuyện tốt như thế này.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Không phải em cảm thấy thế nào, điêu đó không quan trọng. Anh phải hỏi Kiến Dân rốt cuộc là ai muốn phá bỏ và di dời khu của chúng ta, và vì lí do gì mà muốn di dời và phá bỏ. Mấy chuyện này phải được hỏi cho rõ ràng rành mạch. Chứ bây giờ mà hỏi em thì cũng vô dụng."
Kiến Dân nhanh chóng nói: "Dạ là một vị lãnh đạo hay đến tiệm của chúng ta bên ga tàu hỏa mua thịt kho kể cho anh Mười Bảy nghe ạ. Ông ấy nói là sẽ xây dựng thêm ga tàu hỏa nữa, có khả năng là muốn làm thành quảng trường lớn. Nghe nói là sắp chuẩn bị bắt đầu làm việc rồi. Anh Mười Bảy nghe vậy liên nhanh chóng chạy tới báo cho cháu biết liền luôn ạ."
Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì cảm thán vô cùng, mấy chuyện này nhiều năm về sau được bảo mật rất cao, nhưng mà không nghĩ so với hiện tại thì lại phóng thoáng như vậy.
Cứ nói thẳng ra không thèm quan tâm để ý có ảnh hưởng tới tiến độ công việc hay không.
Khương Điềm Điềm lại nói: "Chúng ta không cần phải quá lo lắng đâu. Mấy chuyện như thế này thì chúng ta không cần phải chủ động làm gì. Bọn họ nếu muốn làm như vậy thì sẽ chủ động tới tìm chúng ta, cho nên chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Đến lúc đó bọn họ bồi thường ít thì chúng ta cứ làm theo lẽ thường là được. Tóm lại là không cần vì mấy chuyện này mà làm ảnh hưởng tới việc kiếm tiên của chúng ta.
"Đúng vậy, vợ anh nói rất hợp lý.' Trần Thanh Phong vỗ vào bả vai của Kiến Dân nói: "Cháu, cháu vẫn còn khá non nớt đấy, có mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này mà chưa gì đã lo lắng rồi. Chúng ta là người nắm quyền chủ động, cháu phải hiểu một điều là chỉ cân người nào nắm quyền chủ động trong tay thì người đó có quyền lợi nhiều hơn thôi Kiến Dân: "À hả? Dạ."
Tuy rằng Kiến Dân cũng vẫn còn khá lo lắng và hoảng sợ, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của cậu mợ mình thì cậu cũng đã dần lấy lại bình tĩnh cho mình rồi.
Cậu cười một tiếng rồi nói: "Là do cháu quá hồi hộp rồi."
Trần Thanh Phong nghe vậy cũng cười nói: "Cháu sốt ruột rồi chạy đến đây thông báo cho cậu mợ cũng là chuyện không có gì phải xấu hổ cả.
Trân Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Cháu trở về nói với Mười Bảy và mọi người rằng chỉ cần phố ẩm thực của chúng một ngày chưa bị dỡ bỏ thì ngày đó bọn họ vẫn được buôn bán bình thường, thế nên không cần phải lo. Còn nếu như thật sự bị phá bỏ và di dời thì chúng ta phải nhận được bao nhiêu tiền bồi thường, số tiền bao nhiêu thì cái đó bảo bọn họ cứ tin tưởng vào cậu mợ. Nhưng mà lúc ấy khả năng cao là bọn họ phải đi tìm nơi khác để kinh doanh rồi. Đương nhiên cậu cũng sẽ cố gắng xử lý tốt mọi thứ không làm cho bọn họ gặp phiền phức đâu.
Kiến Dân nghe vậy thì liền dạ một tiếng thật mạnh, cậu còn bổ sung: "Cậu yên tâm, cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn cậu.
Trân Thanh Phong cười như không cười hỏi: "Cháu làm gì mà phải cảm ơn cậu chứ?”
Kiến Dân nghe vậy cũng chỉ vò đầu bứt tóc nói: "Đúng rồi nhỉ, tự nhiên cháu cảm ơn làm gì chứ? Cảm ơn thì phải là mấy người đấy cảm ơn chứ nhỉ?"
Trân Thanh Phong bật cười: "Chứ còn gì nữa ạ."
Quả nhiên không bao lâu liền có người tới tìm hai vợ chồng Trân Thanh Phong, để bàn bạc chuyện phá bỏ và di dời. Ít nhiều gì trong lòng Trần Thanh Phong cũng đã hiểu được một chút rồi nên anh cũng không lo lắng gì quá nhiều. Cũng chỉ có người ngoài biết tin thì khá là lo lắng và hoảng sợ mà thôi.
Mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm trên cơ bản không phải là người có tâm lý yếu đuối. Mấy căn nhà đó tất cả đều là nhà của bọn họ, cũng không có nhà của ai. Người ta tới tìm bọn họ đơn giản vì muốn hỏi thăm thương lượng xem như nào trước thôi. Dù sao mấy căn nhà đó đều là nhà mặt tiền khá lớn nữa.
Đối với mấy việc này thì tuy rằng Khương Điềm Điềm cảm thấy tò mò xen lẫn một chút hưng phấn, nhưng mà bản thân cô cũng không có suy nghĩ sẽ xen vào mấy việc này, dù sao thì dấn thân vào giải quyết mấy việc này rất là phiền phức, cô là người có lòng hiếu kỳ khá cao, nhưng cũng là người không thích đem phiên phức về cho bản thân mình.
Hết thảy đều để cho Trần Thanh Phong đứng ra xử lý, Trân Thanh Phong không phải là một người tham lam nên anh cũng chỉ xử lý hợp lý nhất có thể mà thôi.
Hai bên cứ như vậy mà nhanh chóng đi vào thỏa thuận, mấy người bên đường bộ muốn đổi mấy ngôi nhà phố ẩm thực của Trân Thanh Phong làm sản nghiệp của bọn họ để tiến hành xây sửa đường xá.
Phố ẩm thực được xây dựng theo chuỗi liên tiếp nối liền với nhau. Mà mấy người bên đường bộ muốn xây dựng chỗ này thành quảng trường lớn.
Họ muốn trải rộng diện tích của quảng trường nên cũng thu mua mấy nhà gân khu vực đó.
Nhưng khu phố ẩm thực của nhà Trân Thanh Phong vẫn là rộng lớn nhất. Thế nên vì vậy mà việc thu mua chỗ anh là tiện lợi nhất, cũng cần phải tu sửa lại nữa.
Hai bên bên nào cũng phải tốn chỉ phí tu sửa, thành ra bọn họ đều cảm thấy đối phương cũng không được lời bao nhiêu cả.
Lần trao đổi này hai bên đều tương đối hài hòa.
Bọn họ bên này thỏa thuận xong xuôi, đưa ra yêu cầu là bên khu ẩm thực của Trân Thanh Phong phải di dời hết trong vòng ba tháng, chính vì vậy nhà bọn họ phải đền hợp đồng nửa năm tiền thuê nhà cho những người thuê ở đây.
Dù vậy nhưng Trần Thanh Phong cũng không hề lo lắng. Mấy chuyện này đều được anh tính toán kỹ lưỡng hết rồi nên thành ra sẽ không lỗ. Trân Thanh Phong nhanh chóng lợi dụng khu trung tâm thương mại của mình, đem nó xây sửa lại một chút nữa để đổi thành một cái khách sạn nhỏ.
Không thể không nói, thời đại này đang là thập niên tám mươi nên mọi thứ còn khá là dễ dàng, nếu thêm vài thập niên sau đó nữa thì bọn họ cũng khó mà làm mấy thủ tục xây sửa này nhanh gọn được như vậy đâu. Hiện tại mọi giấy tờ này nọ đều xử lý rất nhanh.
Bởi vì vị trí của trung tâm thương mại nằm bên trong không giống như khu phố ẩm thực, đâm ra có một số người không muốn thuê nữa. Bọn họ lựa chọn cần tiền phí bồi thường và tiền phí ba tháng thuê nhà của Trân Thanh Phong rồi sau đó đi tìm nơi khác để thuê.
Nhưng mà cũng có mười mấy hộ vẫn đồng ý muốn thuê mà không cần nhận lại tiền bồi thường hay tiền thuê ba tháng làm gì.
Những người đó được Trần Thanh Phong phân đến lầu một của khách sạn. Bởi vì khách đến khách sạn ở thì đương nhiên cũng sẽ muốn ăn uống cái gì đó.
Bởi vì trung tâm thương mại chỉ cho thuê mặt bằng nên đa số cần phải xử lý việc hậu cần phía sau, theo thời gian biểu thì công việc cũng nhiều, Trần Thanh Phong cần phải mướn thêm người làm, sau đó anh lại phân phối Kiến Dân đến hỗ trợ bên khách sạn.
Kiến Dân: "... Mình là một khúc gỗ, nơi nào cần thì mình chạy tới chỗ đó thay vào, huhu mình thật là đáng thương quá đi."
Đương nhiên khi qua bên khu khách sạn này thì chắc hẳn lượng công việc sẽ nhiều hơn rất nhiều. Những công việc lặt vặt phải nói là nhiều vô kể, mà quản lý người ở đây cũng nhiều vì họ còn chưa quen việc.
Cho nên từ những việc hậu cần cứ nghĩ là đơn giản, nhưng mà nhiều việc dồn lại thì phải nói là rất nhiều thứ phải lo lắng.
Dù nhiều việc là thế nhưng bản thân Kiến Dân cậu cũng cảm thấy nhờ vậy mà cậu có thêm nhiều kiến thức mới. Lúc đầu khi mới làm thì cậu còn có chút lo lắng thấp thỏm, nhất là cậu của mình xây nhiều phòng như vậy không biết có ai tới ở hay không. Nhưng sự thật đã vả cho cậu một cái thật đau, đại bộ phận các phòng ở khách sạn bên này đã bị người ta thuê kín hết. Người tới thuê nối liên không dứt.
Kiến Dân: "... Quả nhiên là được mở mang tâm mắt mà Mà ngoài ra cũng có mấy hộ gia đình thuê mặt bằng buôn bán ở khách sạn này nữa.
Trước kia bọn họ không đi chỗ khác thuê chủ yếu là bản thân không muốn tốn công đi tìm rồi thăm dò tình hình khu vực mới thôi. Nhiều người còn có rất nhiều lí do khác để đi theo Trần Thanh Phong mà không phải đi chỗ khác thuê.
Bọn họ cũng biết nếu trong thời điểm này mà không thuê mặt bằng ở đây của Trân Thanh Phong, sau này quay lại thuê chắc chắn sẽ không nhận được đãi ngộ tốt như lúc đầu đâu.
Nhiều người thì bởi vì vị trí khách sạn không tốt nên muốn bỏ đi, ngoài ra cũng muốn nhận tiên đền bù và tiền thuê ba tháng để làm lợi cho họ.
Ngoài ra nhìn rõ thì ai cũng biết là bên khu nhà ga bên kia còn nhiều khách hơn ở khu trung tâm thương mại hay khách sạn ở đây. Thế nên bọn họ suy nghĩ sẽ trực tiếp bày bán ở đó, xem như cũng là một cách làm tốt.
Số người đi theo Trần Thanh Phong dọn đến chỗ này phần lớn là những người đã quá quen với vợ chồng Trần Thanh Phong, giống như gia đình nhà Mười Bảy, còn có gia đình nhà Mười Sáu, ngoài ra có cả gia đình của Bà Phương.
Bọn họ cơ bản là tin tưởng vào hai vợ chồng Trân Thanh Phong, bọn họ cảm thấy hai vợ chồng Trân Thanh Phong là người có kiến thức, học cao hiểu rộng thì sẽ có tâm nhìn xa, cho nên làm việc sẽ không có nhiều sai sót đâu.
Ngoài ra có người còn nghĩ đi theo vợ chông Trân Thanh Phong sớm muộn gì cũng sẽ phát tài, thế nên vẫn kiên quyết muốn đi theo vợ chồng Trần Thanh Phong.
Mà cái người có cái suy nghĩ đó không ai khác chính là hàng xóm cũ của hai vợ chồng Trần Thanh Phong, người cực kỳ mê tín: Ông Lý. Sự thật chứng minh bọn họ đã suy nghĩ vô cùng đúng. Hoàn toàn đúng! Không hề quyết định sai lầm chút nào.
Ai có thể nghĩ đến rằng khách sạn của bọn họ ở bên này mới khai trương được vài ngày thì quảng trường ở bên kia cũng tiến hành di dời xong xuôi, mà thời gian tiến hành di dời vừa xong là bọn họ sẽ đi vào việc khởi công xây dựng, tuy nhiên thời gian này cũng vào lúc thời tiết chuyển động rồi.
Tuy người ta làm việc không quá ồn ào, nhưng cũng đủ làm người khác mệt mỏi, âm thanh khoan cắt vang lên mỗi ngày, ngoài ra còn có khói bụi mịt mù nữa.
Mà những người từ xe lửa đi xuống thường sẽ đi theo hướng nam quảng trường để đến khu ẩm thực ăn, nhưng giờ thì...
Không không không!
Bọn họ chịu không nổi âm thanh này nữa rồi!
Trong lúc nhất thời, ở phía bắc của quảng trường lại vô cùng náo nhiệt, phía bắc quảng trường cũng có xây dựng nhưng họ tiến hành xây dựng sớm hơn phía nam của quảng trường.
Trước kia mọi người đều tụ tập phía nam quảng trường để tiện cho việc di chuyển, nếu đi qua bên phía bắc quảng trường thì phải đi cả vòng khá dài, thế nên trước mắt là nhiều người không muốn đi qua bên phía bắc quảng trường.
Nhưng hiện tại thì không giống như trước nữa rồi. Phía nam quảng trường đang trong quá trình thi công, dọn dẹp. Ai cũng biết điều đó nên hiển nhiên bọn họ sẽ lựa chọn đi hướng ngược lại.
Mà khách sạn mới của Trần Thanh Phong nằm ở phía bắc quảng trường, cách đó không xa lắm, tuy rằng ở phía bắc cũng có tu sửa, nhưng vẫn đỡ hơn ở phía nam, ngoài ra nhà cửa hay khu lưu trú phía bắc chất lượng khá kém.
Chính vì vậy mà khu khách sạn của Trần Thanh Phong trở thành nơi người ta lựa chọn dừng chân. Ai bảo bọn họ trang hoàng tốt quá làm chỉ.
Ngay lúc bọn họ mới bắt đầu tu sửa trang hoàng khách sạn, nhiều người đến thì thâm với nhau bảo nhà bọn họ đầu óc có vấn đề, tốn tiền tu sửa cái này làm gì, sửa xong cũng không dùng được nữa. Để như trước kia có phải tốt hơn không, thật là lãng phí tiền tài.
Nhưng cuối cùng bọn họ không nghĩ tới, bọn họ mới là có mắt như mù, không biết nhìn xa trông rộng.
Bởi vì bên này được trang hoàng lộng lẫy như vậy cho nên có rất nhiều người không hề do dự mà đi vào.
Vì vậy mà những người buôn bán kinh doanh ở lâu một khá là bận rộn.
Bởi vì có nhiều người tới đây ở không chỉ ở có một hai ngày, họ sẽ phải bỏ tiền thuê phòng mà cũng phải đi ăn uống nữa.
Có người muốn ăn thì chắc chắn những người khác cũng sẽ như vậy, vì thế mà bận rộn không khác gì khu phố ẩm thực trước kia. Nhiều khi còn bận hơn trước.
Đương nhiên cũng có người quay lại muốn thuê mặt bằng để mua bán kinh doanh lần nữa, nhưng mà bên đây mọi thứ đều đã thay đổi rồi, mặt bằng cho thuê không có nhiều, giá một quầy hàng muốn thuê ở đây đã lên tới năm mươi đồng tiên cho một quây hàng rồi.
Giá này so với trước kia cao hơn rất nhiều.
Mọi người biết tin ai nấy cũng vô cùng đau đớn, hận bản thân mình trước kia tham tiên quá làm gì, nhận có mấy tháng tiên đền bù và tiền thuê thôi mà bây giờ không có chỗ bán.
Cho nên hiện tại họ hối hận vô cùng, mà bây giờ muốn thuê mặt bằng cũng khó. Nếu thật sự không quen biết thì cũng không cho thuê, thành ra nhiều người muốn thuê cũng không thuê được, có thể thấy mặt bằng cho thuê nó giá trị đến cỡ nào.
Tóm lại cứ như thế mà khách sạn Cát Tường được khai truong. Đúng vậy, lại là cái tên quê mùa đấy, đừng nghĩ nó quê mùa như thế nhưng mà cái tên lại rất thực tế, chỉ cần làm ăn dưới trướng cái tên này thì phải nói là thuận lợi đại cát đại lợi rất nhiều.
Cứ như vậy mà làm ăn chỉ trong vòng ba bốn tháng, khách sạn của bọn họ khách ra vào nườm nượp, kéo theo việc kinh doanh tốt lên rất nhiều.
Bọn họ phất lên nhanh chóng như vậy cũng làm cho mấy ngân hàng được họ mang tới thế chấp trước kia hoang mang vô cùng phải biết nếu đã thế chấp rồi thì mỗi tháng tiền lời của ngân hàng cũng vì vậy mà thu vào từ khách sạn rất nhiều.
Một năm hai lần kinh doanh, lần nào cũng tốt như vậy là do đâu chứ?
Nhà bọn họ kiếm tiền thuận lợi như vậy, Khương Điềm Điềm ở trong chăn hưng phấn lăn qua lăn lại, đúng là không nghĩ tới nhà bọn họ lại may mắn như thế.
Chỉ cần dựa vào việc phá bỏ và di dời thôi mà nhà bọn họ cũng được phát tài lên nữa.
Nằm tính nhẩm một chút thôi cũng biết năm nay bọn họ sinh lời còn nhiều hơn năm trước...
Ôi sao mà may mắn quá vậy!!!
Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng không phải là dạng người làm ăn mà chuyên ăn gian bán dối. Chắc cũng chính vì vậy mà bọn họ mới được may mắn như thế này.
Người khác phải liều mạng kiếm tiền, còn bọn họ là tiền tự mình đi tới kiếm bọn họ.
Đừng nói đến bọn họ mà ngay cả người khác cũng cảm thán vô cùng, ai cũng nghĩ gia đình hai vợ chồng này chắc là có Thần Tài đi theo phù hộ rồi.
Hiện tại xem ra hai vợ chồng này còn giàu hơn trước gấp mấy lần.
Trước kia người ta còn nghĩ vợ chồng bọn họ tính toán không tốt, không có tâm nhìn, nhưng sự thật chứng minh hai người bọn họ đã tính toán rất tốt. Đến ngay cả Bà Trần ở quê nhà biết tin cũng cảm thán mãi: "Hai cái tên ngốc này đúng là may mắn thật, đường tài vận quá là tốt rồi."
Mà Tô Tiểu Mạch ở thủ đô xa xôi càng suy nghĩ sâu xa hơn, kể từ khi cô nhận tiền của Khương Điềm Điềm thì việc kinh doanh nhà máy rộng mở hơn, làm ăn cũng tốt hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Mạch cảm thấy nhất định là do đường tài vận của Khương Điềm Điềm lây qua cho cô, cho nên việc Khương Điềm Điềm đầu tư tiền đối với Tô Tiểu Mạch lúc trước là điêu vô cùng đáng quý.
Thật ra trước kia việc làm ăn của Tô Tiểu Mạch cũng rất tốt, tất cả là do cái người đàn ông ở Hong Kong đột nhiên chui ra phá đám cô, nên trong lúc nhất thời làm cho Tô Tiểu Mạch trở tay không kịp.
Vì vậy mới dẫn tới việc kinh doanh gặp vấn đề, nhưng mà khi có tiên rồi thì mọi thứ lại dễ dàng trở lại.
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch lại không cảm thấy mọi thứ đơn giản như vậy, cô chỉ nghĩ tất cả là do tiền Khương Điềm Điềm đầu tư vào đem lại sự may mắn cho cô.
Chắc chắn là vì lí do đấy.
Bởi vì vậy cho nên Tô Tiểu Mạch càng suy nghĩ càng cảm thấy nếu mà Khương Điềm Điềm không để tiên ở chỗ cô thì có lẽ bây giờ việc làm ăn của cô đã dừng lại rồi, không thể nào tốt lên được.
Trước kia là do sai sót trong khoản đầu tư, đại khái là tuy rằng Khương Điềm Điềm chiếm hai mươi phần trăm cổ phần, nhưng trên thực tế là Khương Điềm Điềm vẫn không có tập trung vào đầu tư, chỉ nhận cho có thôi, cô không quan trọng mấy cái cổ phần đó.
Cho nên hiệu quả làm việc của nhà máy mới không tốt.
Nhưng mà hiện tại là không giống như vậy.
Chắc bởi vì do Khương Điềm Điềm nghiêm túc đầu tư tiên vào nên mọi thứ mới thay đổi tốt lên.
Có thể thấy được nếu việc gì mà Khương Điềm Điềm tập trung làm thì chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên, bởi vì bị lây sự may mắn của cô.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Cũng vì vậy mà Tô Tiểu Mạch vẫn luôn khuyên bảo Khương Điềm Điêm không cần phải tách hai mươi phần trăm cổ phần chia cho Trân Thanh Phong làm gì.
Dù sao hai người cũng là vợ chồng với nhau, của ai mà chả như vậy, không cần thiết phải làm phức tạp lên.
Giống như trung tâm thương mại cũng đâu phải do Trần Thanh Phong đứng tên đâu, trên giấy tờ người đứng tên đều chỉ có một mình Khương Điềm Điềm mà thôi. Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng hợp lý nên cuối cùng cũng không đòi tách ra nữa.
Rốt cuộc thì Tô Tiểu Mạch nói cũng không có sai, bọn họ đã là vợ chồng rồi thì mấy thứ này đều là của chung, ai đứng tên cũng không quan trọng.
Bởi vì vậy nên Khương Điềm Điềm cũng thôi không suy nghĩ nhiều nữa.
Tô Tiểu Mạch cũng vui vẻ vì quyết định đó của Khương Điềm Điềm.
Ở trong lòng của Tô Tiểu Mạch thì Khương Điềm Điềm là một người phụ nữ có đường tài vận cao, tài giỏi, giàu có và siêu cấp may mắn.
Người khác đều đi thắp hương bái Phật mong cho việc kinh doanh buôn bán tốt lên, nhưng riêng Tô Tiểu Mạch thì cô lại cảm thấy bản thân không cần bái phật làm gì, cứ trực tiếp đi bái Khương Điềm Điềm cho rồi.
Khương Điểm Điểm mới thật sự là người có thể cho người ta sự giàu có.
Cô vừa nói ra suy nghĩ này liền chọc cho Trần Thanh Bắc buồn cười không thôi, hắn không tin vào những chuyện như thế này.
Từ trước tới giờ hắn đều đi theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào việc thờ cúng, nhưng mà nhìn thấy vợ mình khăng khăng như vậy, hắn liền cảm thấy buồn cười, vợ hắn trước giờ là người rất quả quyết luôn theo trường phái thực lực, mà tự nhiên bây giờ lại như thế nên trông cô rất hài hước.
Tô Tiểu Mạch quả quyết nói: "Em rất là nghiêm túc đấy. Trần Thanh Bắc: "Anh biết."
Tô Tiểu Mạch trừng mắt nhìn chồng mình: "Anh không tin những gì em đang nói.
Trân Thanh Bắc thản nhiên nói: "Đâu có, anh tin em mà.
Hắn ôm lấy vợ mình vào lòng rồi nói nhỏ: "Nhưng vì cái gì mà em lại không nghĩ người may mắn là em trai anh mà là em dâu nhỉ?"
Hắn cảm thấy bản thân phải vì em trai nhà mình mà cố gắng một chút mới được.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: "Thời điểm trước khi Điềm Điềm đỉnh hôn với em trai của anh thì em trai anh làm gì tốt như bây giờ chứ? Em trai anh trước kia như nào mà bây giờ như nào anh không nhận ra à?”
Trân Thanh Bắc suy nghĩ một chút rồi nói: "... Em nói cũng đúng."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Hơn nữa khi đó em cùng với Điềm Điềm rất hay cùng nhau lên núi, mà lần nào đi với em ấy là lần đó bội thu. Nhưng mà chỉ cần Tiểu Phong đi lên núi thôi lần nào về cũng trắng tay.
Trân Thanh Bắc lại một lần nữa nói: "... Cũng đúng nhỉ."
Tô Tiểu Mạch càng thêm khẳng định: "Cho nên Tiểu Phong có thể phát tài, đều là bởi vì Tiểu Phong làm chồng của Điềm Điềm, do Tiểu Phong đối xử tốt với Điềm Điềm. Bằng không thì chắc chắn sẽ không được như bây giờ đâu."
Trân Thanh Bắc suy nghĩ kỹ lần nữa, vẻ mặt có hơi nhăn nhỏ một chút nhưng cuối cùng vẫn phải công nhận mà nói: "Em nói đúng thật."
Tô Tiểu Mạch gật đầu nói tiếp: "Đương nhiên là đúng rồi, thật ra em cảm thấy Tiểu Phong là một người rất tốt, nhưng mà chúng ta phải nhìn nhận mọi thứ một cách công bằng nhất."
Đời trước Tiểu Phong vì cô mà phải chết cho nên cô đã xem Tiểu Phong là em trai ruột của mình rồi, nhưng mà giống như cô nói, cái gì thì cũng phải nhìn nhận mọi thứ công tâm mới được.
Cho nên Khương Điềm Điềm là một người rất may mắn.
"Được rồi, em nói sao thì là như vậy đi, à đúng rồi tình hình kinh doanh của em như thế nào rồi?"
Thường ngày thì việc như này, Trân Thanh Bắc đa phần sẽ không hỏi nhiều làm gì, nhưng mà bởi vì do chuyện lần trước vẫn còn chút ảnh hưởng nên tâm lý hắn vẫn khá là lo lắng cho việc kinh doanh của vợ mình.
Bản thân hắn không phải là một người sợ nghèo, nhưng hắn sợ Tiểu Mạch căng thẳng áp lực.
Thật sự mà nói vợ hắn là người hiếu thắng luôn thích mọi thứ phải tốt nhất, có chuyện gì thì cô sẽ luôn gánh chịu một mình.
Nhưng dù là vậy thì cũng rất tốt cho cô.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười đáp: "Đương nhiên là tốt rồi ạ. Cứ dựa theo hoa hồng rồi cuối năm sẽ chia ra thôi, em tính toán cuối năm sẽ chia cho Điềm Điềm mười vạn."
Trân Thanh Bắc: "..."
Hắn bật cười: "Phải công nhận buôn bán kiếm được nhiều tiền thật."
Tiền lương của hắn so với đồng đội đã được tính là cao rồi, mỗi tháng hắn được lãnh sáu mươi đồng tiên, như vậy một năm tính cả thưởng là sẽ có được bảy trăm đồng tiền.
Nhưng mà việc kinh doanh buôn bán thì đơn vị tính tiền toàn là hàng nghìn hàng vạn chứ không còn là hàng chục nữa. Nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà bảo vợ mình hạ tiên hoa hồng của em dâu xuống thấp làm gì.
Ngược lại hắn còn cảm thấy vui thay cho vợ của mình, cô có thể chia cho Khương Điêm Điềm nhiều tiền như vậy chứng tỏ bản thân cô phải kiếm được rất nhiều tiền.
Thế cho nên hắn rất vui vì cô vợ nhà mình có thể kiếm tiền giỏi đến mức như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ vợ hắn kiếm được nhiều tiền thì sẽ vui vì bản thân sẽ sinh hoạt tốt hơn, hắn chỉ vui vì hắn thấy vợ của mình cũng vui thế thôi.
Bản thân cô lúc nào cũng thích làm khó mình, cô luôn tạo áp lực cho bản thân.
Người mà lúc nào cũng thích tạo áp lực cho bản thân là người luôn mệt mỏi.
Riêng điểm này thì Trần Thanh Bắc rất hiểu, năm đó khi mà hắn vẫn còn tham gia quân ngũ, bản thân hắn cũng từng như vậy, luôn tạo áp lực cho bản thân, hắn chưa bao giờ dám thả lỏng mình dù chỉ một chút.
Nhưng hiện tại hắn có thể thả lỏng mình nhẹ nhàng hơn, nhưng Tiểu Mạch thì chưa chắc.
Hắn cảm thấy do năm đó bản thân xa nhà quá nhiều năm, để cô ở lại nhà một mình lâu như vậy, bản thân cô luôn phải sống trong gian nan khó khăn, thành ra đã hình thành thói quen, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ dám thả lỏng bản thân.
Cho nên hiện tại bây giờ và sau này chỉ cần việc nào cô làm mà bản thân cô vui vẻ thì hắn sẽ luôn luôn ủng hộ.
Trân Thanh Bắc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không bằng cuối năm nay chúng ta nghỉ sớm một chút đi em, rồi gia đình mình đi qua bên Tiểu Phong xem sao, sẵn tiện cùng gia đình Tiểu Phong vê quê chung luôn, em thấy sao?"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Có thể chứ?"
Trân Thanh Bắc cười đáp: "Đương nhiên là có thể rồi!" Tô Tiểu Mạch bật cười: "Nếu vậy thì tốt quá rồi còn gì, Tiện Minh và Tiện Nguyệt cũng rất nhớ Tiểu Thất bên đó.”
Trân Thanh Bắc không nhịn được mỗi khi nghĩ tới cháu trai mình là bật cười, hắn hỏi lại vợ: "Em chắc chắn là vậy chứ?”
Tô Tiểu Mạch nhướng mày cười.
Mùa đông năm trước nhóc con Tiểu Thất tới nhà bọn họ ở một thời gian, não của Tiện Minh và Tiện Nguyệt bị thằng bé tra tấn cho chết đi sống lại.
Lí do không phải cậu nhóc Tiểu Thất làm gì quá đáng, mà là do thằng bé tràn trê năng lượng quá đi, chuyện gì cũng có thể làm được.
Hơn nữa đừng nhìn thằng bé còn nhỏ, nhỏ thì nhỏ nhưng mà gan của thằng bé này lại rất lớn.
Phải nói là cái gì cũng dám làm, không gì là không thể.
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt lúc đầu còn khuyên nhủ thằng bé, nhưng nhóc con Tiểu Thất nói bản thân ở nhà cha mẹ luôn để cậu tự quyết định mọi thứ.
Cho nên dù làm cái gì mà lỡ có làm không tốt cũng không sao, thất bại là mẹ thành công mà nên thích làm thì cứ làm thôi.
Ý cậu nhóc là anh trai với chị gái làm không được cũng không sao, cậu đây đủ can đảm để đi chọc chó mà Hai cặp song sinh không khuyên được nhưng cũng không yên tâm để em trai chơi một mình, chỉ có thể cố gắng đi theo cậu nhóc, cuộc sống cặp song sinh lúc đó thảm khốc vô cùng.
Cho nên khi cặp song sinh biết tin bản thân sẽ đến Thượng Hải ở vài ngày, trong đầu liên nhớ lại cảnh tượng năm rồi bị em trai hành cho lên bờ xuống ruộng thì đau khổ vô cùng, ai cũng lâm vào trầm tư, bọn họ cảm thấy ca này khó quá.
Vậy mà Tiểu Thất ở bên đây biết tin thì lại cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc nghiêm túc nói: "Trước kia lúc hai anh chị ấy đến đây, con còn khá là nhỏ nên không thể nào tiếp đãi hai người chu đáo được. Nhưng hiện tại khác rồi ạ, con có thể dẫn hai anh chị ấy đi chơi khắp nơi được luôn. Khu vực ở đây chính là địa bàn của con quản lý." Cậu nhóc bày ra cái phong thái rất là cổ đại, cứ như đang nói: đến đây chiêm ngưỡng giang sơn của trẫm đi.
Khương Điềm Điềm vui tươi hớn hở nói với con trai: "Vậy con tính sẽ dẫn hai anh chị ấy đi đâu chơi vậy?"
Tiểu Thất cười tủm tỉm đáp: 'Mặc kệ là dẫn hai anh chị ấy đi đâu chơi cũng được, nhưng mà mẹ có thể cho con một ít tiền để con làm quỹ du lịch hay không? Con muốn có ít tiền để tiếp đãi khách đến chơi nhà đó ạ.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: "Con nói cũng đúng đấy!"
Tiểu Thất vui vẻ hét lên: "A... thật là tốt quá đi!"
Qua năm là lại lớn thêm một tuổi, dù gì cũng là một thiếu niên rồi mà bản thân cu cậu còn không hề có một chút xíu trưởng thành nào cả, trước sau đều như mội.
Tiểu Thất nghiêm túc nói: "Để con tính toán thử xem cần phải tốn bao nhiêu tiền mới được ạ.
Cậu cũng không thể mù quáng đòi nhiều tiền được. Khương Điềm Điềm giơ ngón tay lên nói: “Được thôi!"
Con trai mình càng ngày càng có tư duy nhạy bén rồi, mọi việc sau này có thể trông cậy vào con trai mình rồi, thật là tốt quá đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận