Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 25

"Thằng nhóc thối tha này làm cái gì thế hả? Đi đâu mà ra nông nỗi đấy?"

Hôm nay đến lượt chị dâu hai Trần nấu cơm, chị ghé về nhà một lát, thấy quần thằng con nhà mình lem luốc bùn đất, ướt nhẹp bẩn thỉu: "Đã 7 tuổi tới nơi rồi còn chạy lung tung. Không chịu phụ việc nhà đã đành, giờ còn thêm việc cho tao. Mày muốn ăn đòn phải không?"

Đại Hổ hí hửng cười chạy đi, la lên: "Con đi tắm đây."

Thằng nhóc ra hiệu cho chị nó, Đại Nữu lập tức chạy bình bịch ra ngoài. Hai đứa phối hợp cực ăn ý.

Đại Nữu Nhi lớn hơn Đại Hổ 1 tuổi, con bé nhanh chóng chạy thẳng đến chuồng heo, vì hôm nay có dâu hai Trần giúp nên Khương Điềm Điềm đã chuẩn bị xong hết cỏ cho heo ăn. Dẫu rảnh cũng không tiện về sớm, cô bèn đi nhổ rau.

Nhưng cô cũng chả biết rau dại trông ra sao, có điều Tô Tiểu Mạch thấy cô "tích trữ" rau dại cho gà bèn chủ động nhổ một ít, nói cho thêm vào bánh bao ăn cũng ngon. Có thể làm riêng cho cô, Khương Điềm Điềm lập tức ghi nhớ.

Không, là đang nhổ rau kia mà.

"Thím út ơi."

Cô dịch tới gần Đại Nữu Nhi, thấp giọng bảo: "Mấy đứa bắt được bao nhiêu?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Được."

Đại Nữu Nhi hổn hển giúp Khương Điềm Điềm làm việc, nói: "Thím út, mấy đứa em cháu vớt được tôm nhỏ rồi, để ở trong sân nhà thím đó. Tí nữa về thím nhớ dọn nhé."

Nói tới đây, cô bé lại ỉu xìu như thể thấy vẫn ít, nhưng rồi lại nói: "Chiều nay tụi cháu đi tiếp, chắc chắn sẽ còn nhiều hơn."

Khương Điềm Điềm nhìn cô nhóc nhanh nhạy nhận việc, cảm khái nhà họ Trần nào chỉ mỗi người lớn tốt, đến con nít cũng tốt nữa. Xem đám con nít này đi, đứa nào cũng siêng năng biết mấy! Hơn hẳn cô luôn.

Cô bé lại không kìm nén nổi, nuốt nước bọt rồi nói: "Cám ơn thím út ạ."

Đại Nữu Nhi lạch bạch chạy tới, Khương Điềm Điềm ngoái đầu mỉm cười: "Cháu đến rồi hả? Mau tới nhổ rau giúp thím đi, ui chao mỏi eo quá."

Cô nói: "Vậy chiều nay cháu tranh thủ sang nhé, thím sẽ đưa trứng gà cho mấy đứa."

Nhưng cũng là do Khương Điềm Điềm chưa "giác ngộ", thời đại ấy có con nít lỡ lỡ nhà ai mà không làm việc kiếm sống.

Đại Nữu Nhi đáp giòn dã: "Dạ."

Đại Nữu Nhi kiêu ngạo nói: "Ba giỏ á, chúng cháu bắt được ba giỏ."

Đại Nữu Nhi mím môi, có vẻ không hiểu lắm.

Khương Điềm Điềm sáng rực hai mắt, đáp: "Được."

Từ nhỏ tới lớn cô bé thấy ai cũng nói là chỉ có tí sức lực, sức lực là thứ kém giá trị nhất. Nhưng thím út thì không hề nói vậy.

Ngay lập tức mặt Đại Nữu Nhi đỏ bừng vì hưng phấn, đáp: "Vâng ạ!"

Khương Điềm Điềm lắc đầu, bảo: "Khỏi cám ơn thím, chúng ta là tùy theo nhu cầu, đã quyết định trao đổi thì tức là hai bên cùng đồng ý. Song phương cùng vui vẻ cùng có lợi, sao cháu phải cám ơn thím? Là tự mấy đứa nhận được mà. Mấy đứa đã bỏ ra sức lao động, lao động đáng giá lắm á."

Anh xáp đến nói: "Thế giờ cháu về trước đi. Chú muốn ở riêng với thím út của cháu một lúc, bọn chú đang yêu nhau mà."

Khi hai người xúm lại xì xào thì Trần Thanh Phong đến, anh nhìn Đại Nữu Nhi cười nói: "Ấy ấy Đại Nữu Nhi ngoan quá, đã biết giúp thím út của cháu làm việc rồi kia à! Sau này nhớ năng đến nha."

Khương Điềm Điềm đánh anh: "Sao sáng hôm nay anh không tới."

Khương Điềm Điềm: "Ừ, có điều mấy đứa lên núi thì nhớ cẩn thận. Đừng vì đổi một vài thứ mà bất chấp nguy hiểm."

Cô ngạc nhiên: "Anh lấy đâu ra vậy?"

Tuy nhiên, cô bé cũng đã cảm nhận được chút xíu khen ngợi từ người được coi là người lớn, Đại Nữu Nhi híp mắt đáp: "Vậy cháu sẽ cố gắng hơn nữa."

Trần Thanh Phong đắc ý: "Đúng thế, anh là ai nào! Anh chính là Trần Thanh Phong."

Khương Điềm Điềm thán phục: "Anh đúng là lợi hại nhất!"

Trần Thanh Phong: "Bên đại đội tìm người dọn nhà kho, anh biết ngay sẽ là chuyện tốt. Chuyện như vậy mà không xông xáo thì không phải là đồ ngốc à? Quả nhiên, em xem không phải là lời to rồi sao."

"Cháu biết rồi ạ, thím út yên tâm."

Trần Thanh Phong: "Tại anh nghe nói chị dâu hai có ghé rồi, đúng lúc bên kia có việc tốt nên anh tranh thủ qua bên đó trước."

Anh nhìn quanh thấy không có ai, che che đậy đậy lôi túi ra, đưa một vốc lạc cho cô.

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Đại Nữu Nhi gật đầu: "Vâng."

Trần Thanh Phong: "Chạy cũng lẹ quá ha."

Mặt cô bé thoắt đỏ, tuy vẫn là một đứa trẻ nhưng ở cái tuổi này, ít nhiều gì cũng hiểu chuyện, cô bé xấu hổ chạy vụt đi.

Đại Nữu Nhi: "!!!"

Rồi anh thấp giọng: "Em giấu lạc đi, đừng để cha mẹ anh thấy, nếu để cha biết anh 'xơ múi' lạc của đại đội, khéo ông lại vác gậy đuổi đánh anh mất. Cũng chả biết ông nghĩ kiểu gì nữa, biết rõ đánh cũng vô dụng mà cứ đuổi theo anh. Đúng là rầu."

Khương Điềm Điềm: "Anh im đi! Cho chú mặt mũi cái coi!"

Cô cúi đầu ăn một hạt lạc, lại đút một hạt khác vào miệng Trần Thanh Phong, hỏi: "Thế nào?"

Trần Thanh Phong gật đầu: "Thơm."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Anh Tiểu Phong tốt quá đi."

Hai người ăn vài hạt rồi Khương Điềm Điềm cất lạc, kéo tay anh bảo: "Đi nào, anh đi theo em. Em đổi được thứ tốt với tụi nhóc đấy."

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi vào nhà lão Khương, quả nhiên trông thấy ba chiếc giỏ nhỏ nằm trong góc sân hẻo lánh.

Khương Điềm Điềm đắc ý: "Sao? Không tệ đúng không?"

"Là đồ tốt đấy em ơi." Trần Thanh Phong cảm khái từ tận đáy lòng, thứ này ở công xã Tiến Lên hiếm lắm đó.

Trần Thanh Phong đã học phổ thông, nhưng lại không học gì có trình độ cao thâm trong môn Ngữ văn. Thứ bọn họ học toàn là mấy câu trích dẫn, như kiểu đó mới là những thứ cần học, còn thứ khác, đã ít lại càng thêm ít.

Cứ thế hai người anh nhìn em, em nhìn anh, ánh mắt quyện vào nhau.

Trần Thanh Phong bị nụ cười của cô làm liêu xiêu, chỉ biết gật đầu: "Em đúng là rất xinh."

Nói đoạn, cô toét miệng cười thắp sáng cả gương mặt.

Cô xoa mặt Trần Thanh Phong, dụ dỗ: "Tất cả mọi người đều thích em, vì em đáng yêu nhất!"

Khương Điềm Điềm dỗi: "Làm gì có chuyện đó! Là thích em!"

Khương Điềm Điềm đúng là đứa lạc quan, cô cong môi nói: "Em muốn có mắm tôm ăn, hí hí."

Mới nghĩ thôi mà nước bọt đã rệu rồi đây này.

Trần Thanh Phong nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được bật cười, nói: "Thế đi, tất cả đều nghe em. Mà chị dâu hai nhà anh tìm em làm gì thế!"

Khương Điềm Điềm liếc xéo anh, nói: "Thì thích em thôi, chị dâu hai nhà anh thích em lắm đó. Chị ấy còn nói, sau này sẽ phụ em làm việc nhiều nữa."

Khương Điềm Điềm cho rằng tuy mình không phải nữ chính, nhưng đúng là người gặp người thích hoa gặp hoa nở á!

Sướng!

Trần Thanh Phong: "... Chị ấy, giúp, em?"

Nếu nói thế thì Trần Thanh Phong không tin.

Anh quả quyết: "Không phải chị ấy tính bán em đi chứ?"

Khương Điềm Điềm: "Em nào có biết!" Cô hùng hồn nói: "Nhưng chắc chắn chị dâu năm nhà anh biết đó! Tới khi ấy em cho chị ấy một ít, chắc chắn chị ấy sẽ làm giúp em."

Trần Thanh Phong: "Em còn biết làm cả mắm tôm hả, sao em lợi hại dữ vậy."

Khương Điềm Điềm đập anh: "Đừng nghĩ nữa, ăn một bữa trước đã, số còn lại ta làm thành mắm tôm. Em thấy chắc chắn sẽ ăn ngon lắm."

Anh nghiêng đầu đăm chiêu.

Dừng một lúc, anh lại thấp giọng: "Ây không được, cả mẹ với chị dâu anh tối sẽ sang đây, như vậy không phải cả làng đều biết à?"

Anh hớn hở: "Tranh thủ cất thôi nào."

Nhưng nhìn người trước mặt, Trần Thanh Phong vẫn có thể nói ra những câu lời hay ý đẹp.

Dịu dàng thanh tao, chung linh dục tú, vân vân và mây mây.

Song lúc này, Trần Thanh Phong không hề nghĩ đến những câu rỗng tuếch ấy, anh muốn thẳng thắn nói với Khương Điềm Điềm rằng: "Em là cô gái đẹp nhất trần đời."

Khóe môi Khương Điềm Điềm nhướn lên, cô đưa tay đặt lên vai anh, cũng không mập mờ mà vẫn có phần mị tình: "Anh cũng là người đẹp trai nhất á!"

Đại Hổ đến gọi chú út và thím út đi ăn cơm, vô tình gặp phải cảnh này, thằng nhóc lúng túng nhìn trời, lại cúi đầu nhìn cánh tay khẳng khiu của mình, phát hiện lông tơ dựng đứng cả rồi. Nó tằng hắng mấy cái, nói: "Đi ăn thôi."

Nói dứt câu, nó co cẳng chạy biến.

Đúng như lời Khương Điềm Điềm nói, dâu hai Trần đột nhiên thích cô, vừa thấy cô vào cửa thì cười rất tươi, dịu dàng thấy rõ, gọi Khương Điềm Điềm đến ngồi cạnh mình.

Tuy dâu ba và dâu tư Trần không tận mắt chứng kiến cảnh dâu hai Trần và Khương Điềm Điềm "tay nắm tay", nhưng cả cái thôn này bé chút xíu, chưa gì đã truyền khắp nơi, bọn họ còn cho rằng mấy bà bác này đang đồn thổi chuyện hoang đường. Tuy dâu hai Trần có ý lôi kéo Khương Điềm Điềm đấy, nhưng đâu thể tự dưng trở nên thân thiết với con bé ấy như vậy được? Không tin!

Nhưng thật sự không ngờ, sự thật rành rành ngay trước mắt.

Gương mặt tươi rói của dâu hai Trần có thể nói là giống hệt bà Trần.

Dâu ba và dâu tư Trần nhìn nhau, đồng thời sinh ra ngưỡng mộ.

Quả đúng là người với người, khác một trời một vực.

Cùng là có ý định lôi kéo người ta, nhưng bọn họ không cách nào diễn được như chị dâu hai! Nhìn xem, dâu trưởng đúng là dâu trưởng! Nên bọn họ chỉ biết đi theo dâu hai Trần làm một tên lính quèn.

Bội phục bội phục!

Động tác của dâu hai Trần rất lẹ, không mấy chốc cả nhà đã tề tựu bên bàn.

Nhà họ Trần nhiều người, dù vắng mặt Tô Tiểu Mạch thì cũng ngót chín mười người rồi, bèn chia làm hai bàn. Nói là hai bàn nhưng thực chất là người lớn bọn họ một bàn, đám con nít một bàn. Có điều cũng không lo bọn chúng giành nhau, mỗi đứa được chia một cái bát nhỏ, cho ít thức ăn.

Không chỉ tụi nhỏ mà những người khác cũng giống thế.

Chỉ trừ lúc khách tới nhà hay Tết đến, còn không thì hầu hết các bữa ăn đều do chủ nhà sắp xếp, mỗi người ăn một bát, không cần biết bao nhiêu là bấy nhiêu, dĩ nhiên cũng không có gì để tranh.

Hai lần trước Khương Điềm Điềm đến với thân phận là khách nên không ăn riêng. Nhưng từ khi ăn ở đây thì không còn thân phận gì đặc biệt nữa.

Nhưng Khương Điềm Điềm rất thích phong cách này, ăn riêng hay chứ, vừa tiện lại vừa vệ sinh.

Dù nói chị dâu hai Trần rất thích Khương Điềm Điềm, song chị chỉ lo việc nấu nướng. Còn nếu ăn riêng thì phải do người lớn trong nhà chia, ở nhà họ Trần thì là bà Trần. Bà Trần vẫn làm như lệ cũ, đàn ông chia nhiều, phụ nữ chia ít, con nít thì ít hơn.

Kiểu như bà đã là cách phân chia rất công bằng rồi.

Không xuyên không không biết, nhưng xuyên rồi Khương Điềm Điềm mới hiểu, có những lúc nghèo đói thì nào lo nổi con cái. Nếu ở thời hiện đại, có nhà nào mà không lo cho con cái trước. Nhưng trong khoảng thời gian cô đến nơi đây, tuy không dài song nhiều ít vẫn thấy được, có rất nhiều người dùng cách phân chia như thế trong nhà mình.

Thời hiện đại nuôi trẻ con như những ông hoàng công chúa, nhưng thời đại này thì không như vậy. Ăn uống vẫn phải trọng người lớn hơn, bởi dẫu gì cũng là người phải làm việc mà.

Nếu không ai làm việc thì con cháu sống sao nổi.

Cả nhà ăn xong, Khương Điềm Điềm rất chủ động: "Cháu đi rửa bát."

"Để chị!!!"

Chị dâu hai Trần đè lại tay Khương Điềm Điềm, nói: "Em vẫn chưa vào cửa, sau này vào cửa rồi làm cũng không muộn, để chị để chị!"

Động tác của chị nhanh như một cơn gió, không mấy chốc đã dọn bát đũa, sau đó bưng đi rửa.

Cả nhà họ Trần đều sững sờ trước hành động này của dâu hai Trần, sao tự dưng quan hệ của họ lại thân nhau thế?

Khương Điềm Điềm mỉm cười, ngọt miệng nói: "Cháu đi phụ chị hai đây."

Cô nhanh chóng ra tới cổng, ngồi xổm xuống cạnh dâu hai Trần, dâu hai Trần vội ngăn lại: "Giành với chị làm chi, để chị để chị!"

Khương Điềm Điềm bé giọng: "Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết!"

Khương Điềm Điềm bật cười: "Chị nói cứ như là lãnh đạo ấy."

Chị dâu hai Trần: "Thật hả? Ha ha, chị chưa bao giờ lãnh đạo ai đâu."

Khương Điềm Điềm: "Hôm nay chưa không đồng nghĩa với việc sau này sẽ không! Chị hai, em thấy chị làm việc rất quyết đoán lắm. Nói không chừng sự thành được á!"

Thú thật Khương Điềm Điềm không nhớ kỹ nội dung lắm, dẫu sao tiểu thuyết về thời kỳ này cũng chỉ thế, cô cũng đâu phải chỉ mới đọc qua trước khi tới đây, nhớ kỹ lắm. Có thể nhớ rõ hai hai ba ba gì đó là Khương Điềm Điềm thỏa mãn lắm rồi.

Có bàn tay vàng cũng tốt thôi, nhưng cũng không cần phải dựa dẫm quá nhiều.

Mọi người đều có cảm xúc chủ quan, cho nên cô không quá hoàn toàn dựa vào chúng.

Vì thế Khương Điềm Điềm cũng không cần phải khổ tâm nhớ lại cốt truyện làm gì, cuộc sống mà! Cứ sống như mình muốn thôi!

Cô cảm thấy chị dâu hai Trần vừa mạnh mẽ lại quyết đoán, làm việc cũng nhanh nhẹn, rất dứt khoát.

"Chị hai, đại đội chúng ta không bình chọn cá nhân xuất sắc hả chị? Không thì cũng phải tiên tiến chứ!" Khương Điềm Điềm ngồi bên cạnh dâu hai Trần tán dóc.

Chị dâu hai Trần: "Sao mà không có? Nhưng chủ yếu toàn là đàn ông, phụ nữ chúng ta nào tài giỏi được như bọn họ?"

Khương Điềm Điềm đáp ngay: "Sao lại không? Lãnh đạo đã nói rồi, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Chả nhẽ người ta còn phản bác lời của ông ấy? Chị hai nè, tuy chúng ta chỉ mới tiếp xúc nhưng em thấy chị rất rất rất là lợi hại đó. Nếu mà là em thì không được đâu. Từ nhỏ em vừa lười vừa háu ăn, còn không biết làm việc, bảo em làm nhiều vậy thì em xin kiếu. Nên dù muốn đi lên thì cũng chịu thôi. Nhưng chị khác á, nhìn là biết rất được rồi."

Chị dâu hai Trần nghe cô tự đánh giá thấp mình thì nói: "Làm gì có chuyện em không tốt, chị hiểu mà, không qua em sức yếu thôi. Nói cho cùng khỏe yếu ra sao nào phải chuyện mình quyết định! Là ông trời ban cho."

Dừng một lúc, chị nghĩ đến lời Khương Điềm Điềm đánh giá mình, khóe môi nhoẻn cong, nói: "Em thật sự cảm thấy, chị được hả?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Dĩ nhiên là được rồi! Ai nói chị không được là có công chuyện với em liền."

Như nghĩ đến điều gì đó, Khương Điềm Điềm vỗ đùi cái đét, nói: "Chị hai ơi em biết rồi, chị nói phụ nữ làm việc không mạnh bằng đàn ông. Được, thế chúng ta cũng chả tranh danh hiệu xuất sắc tiên tiến gì với bọn họ nữa, cho họ mặt mũi!"

Chị dâu hai Trần phì cười.

"Nhưng mà, không phải người nhận băng rôn 8 tháng 3 toàn quốc đều là phụ nữ đó sao? Vậy không được, ngay cả đàn ông mà cũng nhận băng rôn 8 tháng 3 sao? Thế rốt cuộc có còn là đàn ông nữa không!"

"Phụt!" Dâu hai Trần không kìm nổi, lại phì cười.

Có điều chị cũng tò mò hỏi: "Nhưng băng rôn 8 tháng 3 là gì vậy?"

Khương Điềm Điềm tròn xoe đôi mắt: "Chị không biết á?"

Chị dâu hai Trần lắc đầu, vẻ mặt mù tịt, bọn họ đều là nông dân, hiếm khi lên công xã thì biết được gì đâu.

"Đó là gì vậy?"

Khương Điềm Điềm: "Là một kiểu băng khen thưởng chỉ dành cho đồng chí phụ nữ thôi."

Theo lý mà nói, hẳn băng đeo chéo 8 tháng 3 đầy vinh dự này đã phải có từ rất sớm rồi chứ, bây giờ là năm 1969. không thể không có được.

Cô nói: "Chị hai chị chờ em xíu, em đi hỏi chú Trần."

Dẫu cô vẫn luôn gọi các anh chị bên này là anh trai rồi chị dâu, nhưng với kế toán Trần và bà Trần, cô không thể gọi cha mẹ được. Dù sao gọi anh trai chị dâu vẫn dễ hơn gọi cha mẹ nhiều. Với cả cô cũng cảm thấy, bây giờ chưa thành hôn, tạm thời không cần gọi.

Khương Điềm Điềm đứng bật dậy, vừa xoay người lại thì lập tức thấy bóng dâu hai và dâu ba Trần chưa kịp trốn, cả hai trông có vẻ ngại ngùng.

Nhưng Khương Điềm Điềm thì không hề ngại, cô làm như không có chuyện gì, nói: "Chị ba chị tư, các chị đến phụ chị hai rửa bát hả? Í í, em biết ngay gia phong nhà họ Trần là đỉnh nhất mà, chị em dâu thân như chị em ruột!"

Chị dâu ba dâu tư: "..."

Khương Điềm Điềm: "Các chị nhanh lên, em đi hỏi chú Trần chuyện băng rôn 8 tháng 3 đã."

Chị dâu ba dâu tư: "..."

Không muốn làm!

Nhưng đã bị phát hiện rồi, nếu không làm thì không phải là chứng tỏ mình nghe lén à? Cả hai lúng túng cười trừ, chủ động đi tới: "Chị hai, bọn em đến giúp..."

Chị dâu hai Trần nghe vậy thì đứng dậy: "Được, còn lại mấy cái bát giao cho hai cô, tôi đi nấu nước cho cha."

Nhân tiện nghe xem băng rôn 8 tháng 3 là cái gì!

Vèo vèo vèo.

Chị dâu hai Trần bám sát Khương Điềm Điềm vào nhà.

Chị dâu ba dâu tư: "..."

Má nó!

Có cảm giác bị lừa!

Chị dâu hai Trần nhanh chóng đi tới gian ngoài, quả nhiên nghe thấy Khương Điềm Điềm đang hỏi: "Thế đại đội chúng ta không có người nhận băng rôn 8 tháng 3 ạ?"

Chị dâu hai Trần lập tức dựng lỗ tai, chị đứng ngoài vểnh tai, còn những người trong phòng đồng loạt nhìn về phía chủ nhà – kế toán Trần.

Trong mắt mọi người cũng giống dâu hai Trần, đầy vẻ ngờ vực khó hiểu.

Kế toán Trần nghĩ một lúc rồi đáp: "Đại đội chúng ta không có, nhưng các nhà máy ở công xã năm nào cũng có bình bầu, là vinh dự hiếm có đấy."

"Thế vì sao đại đội ta lại không bình bầu ạ?" Khương Điềm Điềm truy hỏi

Kế toán Trần lại nghĩ rồi nói: "Chuyện này có thì có, nhưng toàn là các nhà máy ở công xã bình bầu, đội sản xuất như chúng ta không có cơ hội."

"Ơ vậy vì sao lại không tranh?" Khương Điềm Điềm thật sự tò mò, cô nói: "Nếu đại đội chúng ta cũng bình bầu thì hay quá. Vinh dự như thế hẳn nên dành cho mọi người chứ. Cùng là vì nhân dân phục vụ, công nhân làm việc trong nhà máy là vì nhân dân phục vụ, thì chúng ta ở nông thôn sản xuất lương thực cũng là vì nhân dân phục vụ thôi. Chúng ta còn làm nhiều hơn kia mà, quần áo có thể thiếu nhưng không thể không ăn cơm. Lương thực là do chúng ta gieo trồng mà nên. Vì sao những người trong thành phố được bình bầu còn chúng ta thì không! Hơn nữa cháu cảm thấy nếu có củ cà rốt treo trước mặt, mọi người sẽ nghiêm túc làm việc hơn."

Cô gãi đầu, đoạn nói: "Thú thật cháu cũng không hiểu những chuyện này lắm, nếu chú cảm thấy cháu nói sai ở đâu thì cứ chỉ ra đi! Cũng không phải cháu muốn cãi lí cái gì, mà thật sự là hỏi cho biết, chỉ là tò mò thôi."

Tuy kế toán Trần chỉ là một nhân viên kế toán bé nhỏ trong thôn, nhưng dẫu gì cũng là người đã làm cán bộ nhiều năm, ít nhiều gì vẫn có cái nhìn thấu đáo, biết nhìn người, thấy Khương Điềm Điềm áy náy như vậy thì nói: "Chú biết cháu không có ý xấu."

Khương Điềm Điềm vội gật đầu cái rụp: "Đúng á chú."

Cô chọc chọc ngón tay: "Cháu thấy, phụ nữ trong đại đội ta cũng không thua kém gì ai đâu, người nào người nấy đều rất lợi hại, hẳn phải cho các chị ấy cơ hội chứ."

Kế toán Trần nói: "Chú hiểu ý cháu, nhưng chuyện này là do công xã quyết định, chúng ta nói cũng như không."

Khương Điềm Điềm nói ngày: "Sao lại vậy được? Đại đội cũng có thể tranh thủ mà! Hơn nữa cháu cảm thấy phụ nữ ở đại đội khác nhất định cũng muốn đi lên. Mọi người cùng nhau đi lên."

Khương Điềm Điềm nháy mắt, gần như nói rõ ý mình. Kế toán Trần hiểu ám chỉ của cô, thôn bọn họ muốn băng đeo chéo 8 tháng 3 thì chắc hẳn các thôn khác cũng muốn, mọi người cùng muốn thì có thể cùng nhau tranh thủ.

Kế toán Trần suy ngẫm, đoạn ngẩng đầu nhìn Khương Điềm Điềm, ông cảm thấy điều cô nói có vẻ cũng có lý.

Ông bảo: "Được, chú nhớ chuyện này rồi, có gì chú sẽ đến đại đội bàn bạc coi sao."

Khương Điềm Điềm híp mắt cười: "Dạ vâng."

Mấy anh con trai nhà họ Trần lại không ngờ cô em dâu này lại to gan nhường ấy, chạy đến hỏi cha cái này cái kia, thậm chí còn hỏi cả chuyện công tác nữa, như mấy anh còn không dám ho he nhiều với cha. Nào ngờ Khương Điềm Điềm lại gan dạ tới vậy.

Nhưng bản thân Khương Điềm Điềm lại chả thấy có vấn đề gì, cô đưa ra đề nghị với kế toán Trần rồi đi về, nhà cô còn có một đống tôm nhỏ đang chờ xử kia kìa. Hơn nữa cô còn phải tìm thím Vương hàng xóm đổi ít trứng gà.

Khương Điềm Điềm đi rồi, Trần Thanh Phong lập tức đuổi theo.

Trông anh lười làm việc thế thôi chứ yêu đương thì tích cực lắm nhá.

Hai người cùng đi ra ngoài, ánh mắt dâu hai Trần nhìn Khương Điềm Điềm trở nên dịu dàng hẳn.

"Điềm Điềm à, mai em chớ có đi vội nhé, cứ ở chuồng heo chờ chị, chị sang đi với em."

Khương Điềm Điềm: "Vâng ạ!"

Chị dâu ba và chị dâu tư lại nhìn nhau, bọn họ sâu sắc cảm thấy, hình như, chuyện này có gì đó là lạ. Khương Điềm Điềm vừa đi, chị dâu ba Trần đã vội hỏi: "Chị hai, không phải ngày mai tới lượt em sao?"

Chị dâu hai Trần nhíu mày, đoạn cười nói: "Vợ chú ba à, chị thấy cô cũng mệt rồi, việc vàng cũng không ít, mai cô còn nấu cơm nữa. Thôi thì cứ giao chuyện này cho chị, chị nghĩ kỹ rồi, là dâu trưởng thì cũng nên cáng đáng việc trong nhà, đâu thể cứ để các cô bận rộn theo chị được. Các cô nói xem có đúng không? Chị..."

"Chị hai!" Chị dâu ba Trần lập tức nắm tay chị dâu hai, nói: "Chị à, em đã quyết rồi, chị không thể đổi ý được, đã nói để em thì để em đi! Chị yên tâm, nhất định em sẽ hoàn thành việc này."

Lại nghĩ đến điều gì đó, chị dò hỏi: "Hôm nay chị với vợ chú sáu nói gì mà vui vẻ vậy."

Tự dưng vụt cái thân thiết như thế, đúng là dọa chết người.

Nếu nói không có gì khuất tất thì bọn họ không tin, tuyệt-đối-không-tin!

Chị dâu hai Trần: "Nhưng tôi..."

Chị dâu ba Trần rất kiên quyết: "Chị hai, em đã luôn xem chị là chị ruột, chúng ta đang đứng trên cùng một chiến tuyến đó. Với cả chuyện đã quyết, em thấy mình không thể đổi ý được, chị nói đúng không?"

Chị dâu tư Trần: "Chị hai, đã bàn rồi mà. Em cũng không thể đổi ý."

Quan hệ giữa chị dâu tư và chị dâu ba khá là bình thường, nhưng lúc này cả hai kiên quyết đứng về phía nhau, nếu không sẽ bị vợ anh hai bỏ rơi mất. Đúng là thứ phụ nữ không ra gì!

"Đã bàn rồi thì không thể đổi ý được hả? Vả lại, mỗi người tự có cách của mình, nói không chừng có thể đào được thêm nhiều thông tin từ vợ chú sáu thì sao? Nói coi đúng không hả?"

Chị dâu ba và dâu tư hợp sức với nhau, dâu hai Trần nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Thế, được thôi."

Chị dâu ba Trần thở hắt một hơi, cảm thấy mình đúng là vất vả mới giành được cơ hội phụ vợ chú sáu làm việc, đúng là không thể đánh mất cơ hội, mất rồi sẽ không trở lại nữa. Bây giờ muốn phụ việc cho người ta mà cũng phải cạnh tranh kìa, đúng là khó khăn quá.

Ba cô con dâu nhà họ Trần đứng trong sân ríu rít, bà Trần thấy lấm lấm lét lét thì xì một tiếng, nói: "Nếu dám sinh sự thì để xem tôi có tát vỡ mồm không."

Thời gian nghỉ trưa cũng không dài, nhưng bà Trần và kế toán Trần vẫn định ngả lưng nghỉ một chặp.

Kế toán Trần nói: "Kệ mấy đứa nó đi. Cũng có hơn được mình đâu."

Bà Trần trợn mắt: "Đương nhiên tôi biết chúng không hơn được tôi. Không phải tôi sợ chúng khinh dể vợ Tiểu Lục sao? Con Điềm Điềm Điềm ngây thơ biết mấy."

Kế toán Trần gật đầu, nói: "Cũng phải, con bé không tệ chút nào."

Với sự đúng mực đó, kế toán Trần cảm thấy cô bé này rất được.

Ông nói: "Đợi tới thu hoạch vụ thu đi, sau mùa thu hoạch, chúng ta cho hai đứa lo liệu kết hôn luôn."

Nhắc đến đây, bà Trần lắc đầu: "Tôi muốn trước mùa thu hoạch."

Kế toán Trần: "Vì sao?"

Nhà người ta đều là sau vụ thu hoạch mà.

Trước vụ mùa bận rộn như thế, nhà ai có nổi thời gian.

Bà Trần hiểu chứ, nhưng nghĩ tới chuyện cô bé sắp vào cửa, bà nói: "Còn không phải do tôi thích nó à?"

Kế toán Trần bật cười: "Cũng chỉ chênh nhau vài hôm, nếu chúng ta làm sớm thì chỉ sợ khó tìm được người giúp."

Bà Trần: "Nói thế cũng được, thôi để đấy tình sau." Rồi bà nói,"Với cả Tiểu Mạch vẫn đang làm ăn bên kia, có con bé ở mới dễ che giấu."

Nhắc đến chuyện này, bà Trần cực kỳ vui, bà nói: "Tôi đã để Tiểu Mạch bán nấm chúng ta hái năm nay rồi, mình đoán xem được bao nhiêu, một đồng hai đấy. Bình thường chúng ta bán cho cửa hàng thực phẩm phụ cũng không được giá này đâu. Con nó bán bánh bao, dù chúng ta sớm tối đều bận, nhưng cũng kiếm được tiền thật, chỉ cần bán hai ba hôm nữa là huề vốn ngay! Số còn lại, cứ thế mà sinh lời thôi."

Mới đầu bà Trần còn sinh lo, nhưng sau mấy ngày như thế, bà dần dần bình tĩnh lại.

Kế toán Trần: "Nhớ là không được đắc ý đâu đấy, dù chúng ta làm thế để kiếm tiền nhưng chuyện này cũng không ổn. Nếu bị người ta biết thì hỏng, chúng ta phải giấu kỹ hơn."

"Tôi mà không biết chuyện này à?"

Bà Trần nằm xuống, nói: "Chợp mắt một lúc đi."

Hai người già đánh một giấc trưa, tới chiều tinh thần đã khỏe khoắn.

Người lớn tuổi thì thế nhưng xấp nhỏ thì không, Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong quay về nhà, cô chủ động qua nhà hàng xóm đổi 10 quả trứng, đặt trên tủ chén bát ngoài phòng, định đợi tụi nhỏ tới để trao đổi.

Trần Thanh Phong lựa ít tôm to để luộc, anh nói: "Nhìn là biết ăn ngon rồi."

Càng sâu trong đất liền thì thứ này càng đắt đỏ.

Khương Điềm Điềm ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai anh, nói: "Em muốn ăn nhiều nhiều cơ."

Với cô một bát cơm cũng no rồi, nhưng cái sự no đó chỉ đạt 80%, nên bảo để cô ăn tiếp thì hình như vẫn được. Tuy sau khi xuyên qua cơ thể Khương Điềm Điềm rất rất gầy, song lượng cơm ăn lại rất lớn.

Cô thấy á, là do trong bụng không có mỡ nên mới như vậy.

Vì chỉ là tôm nhỏ nên không mấy chốc đã nấu xong, hai người ngồi ngoài nhà, cùng bóc vỏ ăn tôm.

"Ưm, tôm tươi ngon quá."

Trần Thanh Phong gật đầu, anh nói: "Đúng thế!"

Anh thở dài: "Em nhìn mấy đứa cháu nhà anh đi, có giống mấy ông anh của anh tí nào không, đứa nào đứa nấy cũng vô tích sự! Ai à ngờ lũ nhỏ lại lén tìm em đổi đồ ăn."

Khương Điềm Điềm liếc anh: "Còn không phải do anh khơi mào à?"

Trần Thanh Phong bật cười, gật đầu: "Ừ thì đúng, nhưng cũng có tệ đâu!"

Anh cảm thán từ trong thâm tâm: "Nhiều thật sự."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy."

Nếu không phải sợ bị người ta bắt hết thì Khương Điềm Điềm rất hy vọng có thể để tôm nhỏ to thêm chút nữa, tiếc là không thể. Nhưng cái ngon của tôm nhỏ cũng đã cực kỳ tuyệt cú mèo rồi.

"Vì sao hôm nay em lại nhắc đến chuyện băng rôn 8 tháng 3 vậy? Em muốn nhận hả? Đâu giống tính cách của em."

Thật sự đúng là, đôi khi giữa người và người hiểu nhau không quan trọng thời gian ngắn dài. Như cha mẹ ruột của cô kiếp trước vậy, bọn họ hiểu cô còn không bằng Trần Thanh Phong mới quen hơn một tháng.

Trần Thanh Phong: "Em định làm gì thế?"

Khương Điềm Điềm: "Em thật sự cho rằng phụ nữ có thể đỡ được nửa bầu trời. Người trong thành phố có thể nhận được danh hiệu ưu tú thì phụ nữ lao động nông thôn chúng ta cũng có thể."

Trần Thanh Phong liếc cô: "Em nói tiếng người được không? Đừng nói đạo lý nữa."

Khương Điềm Điềm ngay lập tức trở về với bản chất: "Em thấy mấy chị dâu rất xuất sắc, nếu như có được vinh dự như thế, chắc chắn các chị ấy sẽ càng năng làm hơn, mà các chị ấy chăm chỉ thì em có thể bớt làm..."

Khương Điềm Điềm đỏ mặt vì tính toán của bản thân.

"Có phải phẩm chất tư tưởng của em hơi hèn không?" Suốt ngày không muốn đi lên, chỉ muốn ăn uống, làm biếng rồi yêu đương.

Cuộc sống như vậy chả khác gì cá khô.

Nhưng dù là cá khô thì Khương Điềm Điềm vẫn cho rằng mình không hề sai.

Không có con cá khô là cô thì sao làm nổi bật được những con cá chủ khác?

"Em biểu hiện khá lắm, em nhìn anh đi, còn lén thó lạc từ đại đội đây này. Không phải phẩm chất còn kém hơn à? Mà em có chê anh đâu!"

Trần Thanh Phong đưa một con tôm đã bóc vỏ tới bên miệng Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm lập tức há miệng ăn, sau đó cười tít mắt: "Tôm anh bóc là ngon nhất, anh Tiểu Phong, anh nói xem vì sao lại kỳ thế! Cùng là tôm, nhưng con anh bóc lại ngon hơn con em bóc nhiều, anh lợi hại quáaaaaaaaa đi!"

Khương Điềm Điềm ngước khuôn mặt bé nhỏ lên, như một chú gà nhà ngẩng đầu đợi ăn, yêu tới mức Trần Thanh Phong chỉ muốn đưa hết đồ ngon cho cô.

Trần Thanh Phong nhìn đầu ngón tay đỏ ửng của cô, nói: "Em đừng đụng vào nữa, vỏ tôm cứng lắm, để anh."

Trần Thanh Phong được khen vì tố chất bạn trai, cương quyết nói: "Anh bóc giúp em, em không cần làm."

Anh hành động rất mau lẹ, hết con này tới con kia. Khương Điềm Điềm thấy thế thì cũng không làm nữa, ngồi trên băng ghế đợi đút ăn.

"Anh Tiểu Phong, anh tốt quá đi mất!" Cô híp mắt,"Anh còn tốt hơn cả cha mẹ em nữa."

Trần Thanh Phong mở to mắt: "Thật?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Thật á."

Đôi cha mẹ vô trách nhiệm của cô ở kiếp trước ấy hả, hừ.

Khương Điềm Điềm dứt khoát: "Chỉ anh là tốt nhất!"

Trần Thanh Phong mỉm cười, Khương Điềm Điềm lại nói: "Anh Tiểu Phong, tuy em không có nhiều tiền nhưng em cũng có thể nuôi anh, anh đừng bỏ em nha."

Trần Thanh Phong: "Có ngu anh mới bỏ em, là em đừng bỏ anh thì có. Điềm Điềm nhà ta đẹp như vậy, anh lo lắm."

Khương Điềm Điềm nhoẻn miệng: "Em biết chắc anh Tiểu Phong sẽ bảo vệ em."

Trần Thanh Phong nhìn gương mặt của cô, bật cười. Nhưng dù vậy động tác trên tay vẫn không dừng, vô cùng nhanh nhẹn.

Bây giờ anh rất biết ơn những thanh niên tri thức có gia cảnh khá đến từ thành phố, gia cảnh khá thì nuôi cũng khá, trắng trẻo mịn màng, điều đó khiến Điềm Điềm không mấy nổi bật.

Trần Thanh Phong hiểu, người trong thôn không đen thùi lùi thì cũng mặt bủng da chì, trông rất chán. Trong khi Điềm Điềm lại trắng trẻo đầy sức sống nổi bật như thế, không chừng mọi người còn suy đoán lung tung.

Nhưng cũng chính vì có các thanh niên tri thức kia nên vẻ trắng nõn và tinh thần đầy sức sống của Khương Điềm Điềm lại không quá rõ ràng. Hơn nữa rất hiển nhiên, mọi người chỉ hết đặt sự chú ý lên người các thanh niên tri thức. Trong số những người đến năm nay thì có một người rất nổi bật, đám thanh niên trong thôn rục rịch hoài.

Đúng là tuổi trẻ, không có định lực.

Khương Điềm Điềm: "Anh Tiểu Phong, em cũng bóc cho anh một con nhé."

Cô cúi đầu, động tác không chậm tí nào.

Tuy bên này là đất liền nhưng thực tế Khương Điềm Điềm lớn lên ở thành phố, ăn uống không thiếu thứ gì, mà cô lại rất thích ăn hải sản nên đương nhiên vô cùng quen thuộc. Động tác của cô rất nhanh, bóc một con tôm rồi đưa tới bên miệng Trần Thanh Phong: "Anh cũng ăn đi."

Trần Thanh Phong đỏ mặt, cúi đầu ăn tôm.

"Em đừng làm, cứ để cho anh."

Khương Điềm Điềm: "Vậy anh cũng phải ăn đó."

Trần Thanh Phong: "Được." Hức hức, quả nhiên vợ mình là người hiểu rõ mình nhất, anh biết rồi, anh biết rồi!

Dù mới ăn trưa xong, nhưng "thêm bữa" như vậy cũng không ai từ chối, hai người anh một con em một ngon, ăn tới ngất ngây.

Đang vui vẻ ăn uống thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào, Trần Thanh Phong lập tức đứng dậy, nói: "Để anh đi xem thế nào."

Điềm Điềm: "Vâng."

Cô kéo tay áo Trần Thanh Phong lắc lắc: "Nếu thấy đánh nhau thì nhớ tránh xa nhé, đừng để bị cuốn vào."

Trần Thanh Phong: "Anh biết rồi."

Anh rảo bước ra cửa, Khương Điềm Điềm thấy anh đi rồi thì cúi đầu bóc tôm, tốc độ còn nhanh hơn cả Trần Thanh Phong, loáng cái đã xong, cho cả vào mồm.

Tuy anh Tiểu Phong bóc tôm rất rất ngon, nhưng động tác chậm quá đi. Anh ấy nào có vừa nhanh vừa chính xác như đứa mê hải sản từ nhỏ như cô. Nhưng bên này không có nhiều hải sản nên cũng không cho anh cơ hội luyện tập.

Nhưng cô thì không, bóc siêu nhanh.

Nếu không phải để thỏa mãn khao khát quan tâm của bạn trai nhà mình thì cô đã tự ra tay rồi.

Nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được bạn trai quan tâm đâu nhá, nếu chỗ nào cũng giành thể hiện thì không phải sau này anh sẽ không săn sóc cô nữa sao? Chuyện này không được đâu!

Tiếng bước chân của Trần Thanh Phong truyền đến, Khương Điềm Điềm nhanh chóng bóc tôm, chỉ mới một loáng mà trong tay đã có năm con tôm nho nhỏ, Trần Thanh Phong vừa vào miệng, Khương Điềm Điềm đã nói: "Nhắm mắt lại mở miệng ra."

Trần Thanh Phong nghe lời làm theo, Khương Điềm Điềm lập tức để anh cảm nhận cái xa xỉ khi nhân gấp mấy lần thịt tôm.

Trần Thanh Phong: "Em..."

Anh mở mắt, hí hửng nhìn cô vợ nhỏ của mình.

Khương Điềm Điềm nói: "Anh tốt với em thì dĩ nhiên em cũng phải tốt với anh chứ."

Sự chăm sóc đáng nhẽ được tiếp nhận thì cứ tiếp nhận đi.

Nếu bạn trai thích thể hiện sự quan tâm thì cứ để người ta thể hiện đi.

Nhưng thi thoảng, cô cũng muốn làm bạn gái tốt á.

Khương Điềm Điềm: "Ăn ngon không?"

Đôi mắt mở to long lanh lấp lánh.

Trần Thanh Phong quả quyết: "Ngon lắm, ngon nhất luôn, ngon hơn những thứ khác nhiều."

Anh nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm.

Sao cô vợ nhà anh lại tốt tới vậy!

Khương Điềm Điềm thấy ánh mắt si mê của anh thì đỏ mặt, hai tai giật giật, đổi đề tài, thấp giọng hỏi: "Lúc nãy ngoài kia có chuyện gì vậy?"

Nhắc tới chuyện này, Trần Thanh Phong bĩu môi: "Là Lôi Đại với Lôi Nhị nhà chú Lôi, hai anh em quánh nhau."

Khương Điềm Điềm: "Ồ, không quen."

Trần Thanh Phong cũng không bất ngờ khi Khương Điềm Điềm không biết, con bé này có mấy khi ra khỏi cửa đâu.

"Cách nhà em hai hộ, cũng không xa mấy." Anh xì một tiếng, đoạn nói: "Hai người họ đánh nhau vì một nữ thanh niên tri thức mới đến, là anh em ruột đấy giời ạ. Đúng là không biết thẹn, chả biết giữ thể diện tí nào."

Khương Điềm Điềm lập tức lên tinh thần: "Có chuyện gì thế?" Cô vội vàng truy vấn.

Hình như cô ngửi thấy mùi để hóng hớt rồi.

Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, biết là cô không hiểu, bèn giải thích: "Thì gần một tháng trước có một tốp thanh niên tri thức cuối đến thôn chúng ta, em nhớ không?"

Khương Điềm Điềm nhanh nhảu gật đầu: "Nhớ nhớ, em còn đi ké xe lừa của bọn họ mà."

"Nghe nói trong đó có một người vóc dáng không tệ, điều kiện gia đình cũng không tệ, là người đeo khăn quàng đỏ được vây quanh ngày đó đó. Thế là mấy thằng trong thôn xao động, đứa nào đứa nấy cũng như ruồi thấy cứt, chỉ muốn ngày ngày bâu lấy cô ta. Còn có người phụ việc cho cô ta nữa."

Khương Điềm Điềm mở to mắt, hỏi: "Nhiều lắm hả?"

Trần Thanh Phong bĩu môi: "Thì là dụ dỗ đám ngu kia làm việc cho mình đó. Cô ta tốt với mọi người lắm, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ. Thỉnh thoảng còn thổ lộ tâm sự. Nhưng hễ nhắc đến chuyện yêu đương là lại im bặt, anh nghe mấy đứa con nít trong thôn kể vậy."

Trần Thanh Phong rất coi thường dạng phụ nữ như vậy.

Để người khác làm việc cho mình thì không sao, nhưng đừng có dụ dỗ người ta! Nếu thật sự muốn cưới người ta thì làm bao nhiêu cũng được, không sai, đàn ông con trai làm việc giúp vợ mình là điều đương nhiên. Tới chuyện này mà cũng không làm thì tìm đối tượng quái quỷ gì nữa!

Nhưng rõ ràng chị hai kia không có ý đó.

Rõ là cô ta muốn đùa bỡn mấy đứa ngu kia.

"Ồ ồ ồ, thì ra là chủ hồ cá."

Trần Thanh Phong: "?"

Khương Điềm Điềm: "Mấy anh kia là cá trong hồ á."

Trần Thanh Phong phì cười.

Anh nói: "Đúng thật vậy, miêu tả hợp lắm."

Khương Điềm Điềm: "Nhưng anh cũng đừng xem thường người ta, người ta cũng dựa vào bản lĩnh kiếm ăn đấy."

Trần Thanh Phong: "Liên quan gì tới anh, không phải anh xem thường cô ta, mà anh chướng mắt cô ta. Muốn làm biếng thì làm đi, làm như vậy coi nhìn nổi không! Đúng là hại người."

Khương Điềm Điềm cười: "Chả mấy khi thấy anh chính nghĩa thế."

Trần Thanh Phong: "Tuy anh không khiến mọi người ưng lại thích làm lười, nhưng mấy thằng trong thôn lớn lên với nhau. Nhìn bọn họ bị lừa, tuy biết bọn họ thấy sắc nảy lòng tham, đáng đời lắm. Nhưng người mà! Luôn có điều thích và không thích, anh chắc chắn sẽ đồng tình với người quen hơn. Đương nhiên cũng chỉ xíu xiu thôi, chứ chưa tới mức bảo anh nói tốt cho bọn họ."

Khương Điềm Điềm cười: "Anh đúng là thật thà."

Bỗng cô như sực nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nữ thanh niên tri thức kia tên gì vậy?"

"Tên là Trì Hiểu Hồng."

Khương Điềm Điềm: Chời tía má ơi! Ra là cô ta à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận