Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 22
Khương Điềm Điềm thấy bản thân mình còn hưng phấn hơn bất kỳ ai! Không vì cái gì cao cả, chỉ vì hai cái bánh bao mỗi sáng.
Còn gì quan trọng hơn miếng ăn trong thời đại vất vả cực nhọc này? Khương Điềm Điềm cho rằng Trần Thanh Phong thực sự đã làm được một chuyện tốt.
Cô nghiêm túc: "Bánh bao mỗi ngày đó nha, em sẽ chia cho anh một cái."
Trần Thanh Phong mỉm cười, nói: "Xem ra em rất tin tưởng chị dâu năm nhà anh ha, lúc mẹ đưa tiền cho chị ấy mà tay run bần bật lên kìa."
Muốn kinh doanh thì phải có vốn, dù là buôn lớn hay bán nhỏ cũng như nhau. Lần này Tô Tiểu Mạch lấy 50 đồng từ chỗ bà Trần. 50 đồng này á hả, đúng là cái gai đâm vào tim bà Trần.
Hai người còn không dám nghĩ, nhỡ mà thua lỗ thì sẽ như thế nào.
Kể ra thì sấp nhỏ cũng biết chuyện đấy nhưng tụi nó không thèm lo.
Nhưng tình hình hiện tại lại không giống tiểu thuyết tí gì hết trơn.
Cô cẩn thận suy nghĩ, xem xem có điều gì mà bọn cô chưa nghĩ đến không. Cô cắn môi, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: "Em không nghĩ ra được chuyện gì, nhưng em có thể giúp hai người cải trang."
Trần Thanh Phong cũng không phải người đầu chỉ để mọc tóc, anh chàng thực sự cảm thấy Điềm Điềm nhà mình vừa thông minh lại tài giỏi.
Trước khi xuyên qua cô đọc truyện rất vui vẻ, nhưng đến khi tới thời đại này thật rồi thì mới hiểu, chuyện này đúng là có thể lớn có thể nhỏ. Cẩn thận như Trần Thanh Phong mới là đúng. Chứ một người không đi làm mà ngày nào cũng lên huyện thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này?
Hai đứa thì một đã chuẩn bị xong xuôi đầy đủ nên rất thong thả, đứa kia thì chắc mẩm tin vào hào quang của nữ chính. Nên cả hai không đứa nào bận tâm.
Trần Thanh Phong gật đầu, chính vì lý do này nên anh rất không muốn đi buôn bán.
Tô Tiểu Mạch sống lại một lần, tuy sống lại không gia tăng trí thông minh, nhưng ít nhiều gì cũng đã trải nghiệm nhiều ở đời trước. Hơn nữa đời trước cô còn từng làm việc trong một tiệm ăn nhỏ, tiếp xúc nhiều học hỏi nhiều, thành ra cũng rất thạo cái chuyện lén lút buôn bán này.
Trần Thanh Phong: "???"
"Điềm Điềm, em thông minh nhất, em thử nghĩ giúp anh xem, trong chuyện lần này có gì anh chưa nghĩ đến không nhỉ."
Về phần Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Trong tiểu thuyết có thể để nữ chính làm buôn bán nhỏ kiếm thật nhều tiền, nhưng sự thật lại là, nếu làm qua loa thì sẽ không thành.
Nói đến đây, Khương Điềm Điềm ngồi thẳng dậy, đắc ý: "Em có thể giúp trang điểm đấy."
Khương Điềm Điềm chớp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Thanh Phong. Kể ra thì, hồi trước cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết viết về thời đại này nên cũng biết được một hai, hễ cứ là nữ chính thì cô nào cũng sẽ lén kinh doanh này nọ cho coi. Và cô nào cũng kiếm được khoản tiền đầu tiên nhờ nó.
Con gái hiện đại có mấy ai mà không theo dõi blog làm đẹp, có ai mà không biết trang điểm? Dù là con gái 17 tuổi, nếu trang điểm sẽ bị giáo viên cho vào tầm ngắm, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy.
Khương Điềm Điềm hùng hồn nói: "Chị em anh đâu thể trưng cái mặt đó mà đi nhập hàng buôn bán được? Nguy hiểm chết! Có khi vào những lúc thế này đẹp trai xinh gái cũng không hay. Quá nổi bật, rất dễ ấn tượng."
"Vậy em nói xem tính cải trang thế nào?"
Khương Điềm Điềm rũ đầu, thở dài: "Quả nhiên em không có ích lợi gì."
Chỉ một câu đã gõ cô tỉnh, Khương Điềm Điềm đắc ý mới được một giây đã lập tức ủ dột, cô ngơ ngác nhìn Trần Thanh Phong, hỏi: "Đúng ha, em dùng gì đây?"
"Còn anh định đi đâu nhập hàng giúp chị ấy đây?"
Hơn nữa, trang điểm đẹp thì khó chứ tô tô trát trát cho xấu thì dễ ợt à.
"Thế anh phải cẩn thận nhé... !"
Biết, còn biết được chút.
Nhưng Trần Thanh Phong không như vậy, anh đã học trung học ở trong huyện một năm, đã chứng kiến quá nhiều chuyện điên rồ.
Tuy con người Trần Thanh Phong không được đàng hoàng lắm nhưng lại rất cẩn trọng. Anh khác với những người khác, mọi người là nông dân nên rất ít ra ngoài, cũng không muốn nghĩ quá nhiều, thành ra kiến thức ít. Nên có nhiều chuyện không được cẩn thận lắm.
"Anh biết rồi."
"Rồi em dùng cái gì để trang điểm?"
Tuy làm và bán bánh bao rất quan trọng, nhưng nguyên vật liệu đó không phải nói có là có ngay được.
Trần Thanh Phong: "Ở làng bên có chợ đêm, anh tính tới đó xem sao. Bánh bao, tất cả là vì bánh bao."
Khương Điềm Điềm cười phì, làm người đúng là khó quá đi thôi...
Quả nhiên, đắc chí cho lắm rồi cũng tan biến như bọt biển.
Nếu không phải vì bánh bao thì ai thèm xía vô!
Anh nghiêm túc: "Anh thấy tụi mình đã giúp đủ nhiều rồi."
Trần Thanh Phong nhân đó an ủi cô nhóc: "Đâu có chuyện ấy được, em nói có lý lắm. Tuy chúng ta không tìm được đồ thích hợp để trang điểm, nhưng tóm lại vẫn có thể nghĩ ra cách. Hơn nữa đây là chuyện của chị dâu anh, chúng ta chỉ có được hai cái bánh bao thôi, không cần phải dụng tâm tới vậy."
Người thân, bạn bè, tình nhân, biết bao nhiêu người đã trở mặt thành thù kiện cáo nhau, hận không thể đạp đối phương xuống bùn lầy. Ngay tới giáo viên cấp hai của anh đó, giờ cũng không biết là đang ở đâu. Thấy càng nhiều chuyện, Trần Thanh Phong càng minh bạch rõ ràng, có làm gì thì cứ lo cái thân cho tốt là được, đừng làm gì quá, còn những chuyện khác tốt nhất là đừng xía vào.
Mà nếu thực sự muốn làm gì đó thì phải cẩn thận 120%. Nếu không á, họa không chỉ ập xuống đầu mình mà còn vạ lây sang người nhà nữa. Chính vì vin vào suy nghĩ đó nên lần này anh cũng nói với Tô Tiểu Mạch không ít chuyện.
Anh chắc chắn sẽ không làm, còn Tô Tiểu Mạch muốn làm thì anh cũng không ngăn, nhưng cũng cố gắng không để chị dâu đem lại rắc rối cho trong nhà.
"Lại đây lại đây, em rảnh thì nghĩ giúp anh xem phải cải trang thế nào đi, anh muốn đến công xã Trương Trang."
Công xã Trương Trang nằm sát công xã Tiến Lên của bọn họ, từ đại đội Bội Thu chỗ họ đến công xã Tiến lên mất hai tiếng, đến công xã Trương Trang thì mất hơn ba tiếng. Nhưng dù vậy Trần Thanh Phong cũng không định "nhập hàng" ở công xã Tiến Lên, anh thà đi xa còn hơn, công xã Trương Trang tuy xa hơn công xã chỗ mình, song Trần Thanh Phong thấy xa chút cũng đáng.
Hơn nữa, công xã Trương Trang nằm gần Đại Sơn nên có rất nhiều người đến săn thú, mồi bên đó cũng khá phong phú. Hồi trước đi học ở huyện anh có nghe rồi, nói là công xã Trương Trang giàu có ra sao. Còn nói chợ đêm ở công xã đó chưa bao giờ thiếu thịt.
Bánh bao nhân thịt đương nhiên không thể thiếu thịt, muốn mua ở công xã bọn họ đâu có dễ, nhưng mua thịt heo rừng ở chợ đêm thì lại không thành vấn đề.
"Vị heo rừng với heo nhà nuôi khác nhau đó. Sẽ không sao chứ?" Khương Điềm Điềm vô cùng tò mò.
Trần Thanh Phong: "Không sao đâu. Chị dâu năm nói thịt heo rừng cũng được, lấy tất. Nếu đầu bếp đã nói được thì anh còn quan tâm nhiều làm gì?"
Bà Trần: "!!!"
Khương Điềm Điềm quẹt nhọ nồi bôi bôi trét trét cho Trần Thanh Phong, cảm thán: "Nếu có thêm chút phấn son thì hay quá."
(*Nhang cao là loại nhang dùng để đốt khi hiến tế hoặc cúng thần, tích công đức. )
Bà Trần cảm thấy, hẳn kiếp trước bà đã thắp nhang cao* nên giờ mới có được cô con dâu tốt như vậy. Chính bà còn cảm thấy con trai mình không xứng với con dâu đây. Nếu thằng con bà mà không được cái mã ngoài thì đúng là nó chả có điểm nào nên hồn.
Bà Trần nhìn Khương Điềm Điềm, cảm thấy cô con dâu này đúng là tốt nhất thiên hạ, sao lại hiểu chuyện thế kia chứ.
Nên cách cải trang của Khương Điềm Điềm rất hợp ý bà Trần.
Trần Thanh Phong: "..."
Khương Điềm Điềm đúng là xấu, cô cười hì hì: "Quẹt nhọ nồi đánh nền cho anh, sau đó thay bộ đồ của mẹ anh, quấn khăn trùm đầu, vậy là xong."
Trần Thanh Phong: "..."
Anh nheo mắt, nói: "Anh cảm thấy em không có ý tốt."
Khương Điềm Điềm giơ tay, thề thốt: "Em thề là em không có!"
Em, có thật, hí hí.
Khương Điềm Điềm: "Đi thôi đi thôi, chúng ta làm luôn đi."
Nói đâu xa, cách này của Khương Điềm Điềm đúng là trúng ý bà Trần. Bình thường bà hay gào to hô mao nhưng chuyện này đúng là không nhỏ. Tuy bà đã đồng ý chuyện nay song trong bụng vẫn lo lắng, tới mức ngủ không ngon.
Bà căng thẳng đến nỗi người run lẩy bẩy, tim đập bình bịch bình bịch.
Khương Điềm Điềm cười né đi, lắc đầu: "Có đâu mà. Người khác biết anh là nam thì sao? Anh nói đi, thì sao! Dù gì mục đích cải trang của anh cũng đã thành công! Mọi người chỉ nhớ có một anh chàng xấu xí giả gái đến mua đồ, chứ có ai biết anh chàng xấu xí đó là trai đẹp Trần Thanh Phong anh không?"
Anh vươn "ma trảo" ra tính xử cô.
Anh híp mắt: "Em cố tình hả? Cái bản mặt anh thế này, người cao thế này, có chỗ nào giống con gái không! Em nói đi, có phải cô nhóc xấu xa em cố ý không."
Trần Thanh Phong: "..."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Cải trang thành con gái."
Anh đàng hoàng ngồi trước mặt Khương Điềm Điềm, nói: "Nghĩ giúp anh xem phải cải trang thế nào đi."
"Thím có!"
Trần Thanh Phong: "?"
Khương Điềm Điềm: "?"
Bà Trần thấy hai đứa ngạc nhiên thì xoắn xuýt: "Sao hả? Bà già đây không đc có chút đồ riêng à? Chị cả con mua cho mẹ, làm sao? Con có ý kiến gì?"
Trần Thanh Phong lập tức cười: "Đâu có đâu có."
Khương Điềm Điềm: "Thím ơi, người bình thường sao lại không cần, do cháu không thấy thím hay dùng thôi. Ầy, có điều thím không dùng cũng đúng."
Hai mắt cô sáng bừng, vô cùng chân thành: "Thím đã vốn cực kỳ xuất chúng rồi, nếu càng trang điểm đẹp hơn thì kiểu gì ngày nào người trong thôn cũng nhìn thím, kế toán Trần ghen tỵ phải biết."
Tô Tiểu Mạch loạng choạng, suýt thì ngã ngửa.
Cô ấy thề, sau này mình vào nhà mà không gõ cửa thì sẽ làm chó!
Cô ấy thực sự không muốn nghe Khương Điềm Điềm nịnh nọt gì hết. Tóc gáy dựng cả lên rồi đây này!
Nhưng lại nhìn, mẹ chồng cô ấy trông có vẻ vui lắm, Tô Tiểu Mạch: "..."
Mình đúng là kẻ kiến thức nông cạn.
Bà Trần thấy cô ấy về bèn hỏi: "Con về sớm thế, đã mua đủ đồ chưa?"
Tô Tiểu Mạch hít thật sâu một hơi, đáp: "Mua đủ rồi ạ."
Tô Tiểu Mạch đặt đồ xuống, Khương Điềm Điềm nhìn lướt qua, thấy có hành gừng với thêm mấy thứ gia vị không biết.
Chỉ nhìn qua một cái, Điềm Điềm lại lanh lẹ trát phấn lên mặt Trần Thanh Phong, sau đó lại tô son đỏ và má hồng cho anh. Khương Điềm Điềm ra tay rất nhẹ nhưng hiệu quả cực tốt.
Nói ngắn gọn là, đây là câu chuyện đáng sợ về một anh con trai đen đuốc xấu tới mức ma chê quỷ hồn trét quá nhiều phần, hóa trang thành con gái.
Nhưng chính vì thế nên người khác còn lâu mới nghĩ đây là Trần Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm nhìn trái ngó phải trông trên dòm dưới, nhìn đủ rồi thì ho một tiếng, đôi mắt tròn xoe nhìn Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch bị cô nhìn tới mức sợ hãi, lắp bắp hỏi: "Em, em muốn làm gì!"
Khương Điềm Điềm lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cô túm lấy Tô Tiểu Mạch, dịu dàng nói: "Chị dâu năm à."
Âm thanh lên xuống 18 điệu khiến Tô Tiểu Mạch nổi da gà da vịt, nhíu lông mày, cảnh giác nói: "Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Khương Điềm Điềm cười ha ha: "Em thấy là..."
Ánh mắt cô rơi lên tóc Tô Tiểu Mạch, trong mắt thắp lên sự nhiệt tình.
Tô Tiểu Mạch lập tức ôm tóc mình, càng thêm cảnh giác.
Khương Điềm Điềm: "Em thấy để tóc ngắn hay lắm luôn á."
Tô Tiểu Mạch nhìn mái tóc ngắn cũn của Khương Điềm Điềm, không thể không nói, cô em đây để tóc ngắn trông rất lanh lợi, nhưng không phải ai cũng để tóc ngắn đáng yêu như em ấy được! Cô lắp bắp: "Em, em nói thẳng muốn làm gì đi."
Khương Điềm Điềm tuôn một tràng: "Chị cắt tóc ngắn đi, rồi đem mớ tóc đã cắt tết thành hai bím tóc, ghim cố định vào khăn trùm đầu. Như vậy hóa trang của anh Tiểu Phong nhà em càng thêm hoàn hảo. Nếu làm thế cũng không chỉ tốt cho mỗi anh Tiểu Phong thôi đâu. Chị nghĩ coi, ai cũng biết chị đã cắt tóc ngắn. Đến lúc đó, chị đội khăn đi bán đồ thì mọi người lại thấy chị để tóc dài. Có phải rất lợi cho việc giấu mình không?"
Thời đại này chưa có tóc giả, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.
Khương Điềm Điềm thấy đây là cách rất tốt!
Cô vừa dứt lời, bà Trần đã vỗ đùi cái đét khen lấy khen để: "Điềm Điềm đúng là quá thông minh."
Ánh mắt nhìn Khương Điềm Điềm của bà ngày một hiền từ, Khương Điềm Điềm bật cười, có vẻ xấu hổ: "Cháu cũng chỉ là nghĩ cho sự an toàn của anh Tiểu Phong và chị dâu năm thôi."
Khóe miệng Tô Tiểu Mạch giật giật, có điều lại nghĩ, lời Khương Điềm Điềm nói đúng là có lý.
Dù gì tóc của một người cũng không thể lúc dài lúc ngắn, nếu cô cắt ngắn thì đúng rất có lợi trong việc ngụy trang. Bởi vì không ai lại liên tưởng một cô gái tóc dài với một cô gái tóc ngắn cả.
Tô Tiểu Mạch: "Được! Nghe theo mọi người vậy."
Vốn bà Trần không quá ưng cô con dâu này, nhưng khi thấy cô muốn kiếm thêm thu nhập trong nhà, lại không phải làm qua loa nên cũng từ từ có hảo cảm. Bà dặn dò: "Mọi sự phải cẩn thận, nếu không được thì chạy nhanh lên, không được để bị bắt."
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Con hiểu rồi ạ."
Tuy chắc chắn Tô Tiểu Mạch sẽ dùng khăn đội đầu nhiều, nhưng còn Trần Thanh Phong, sau khi hóa trang một hồi, vì không có gương nên anh cũng không rõ mình thế nào, chỉ nói: "Vậy con đi trước đây."
Bà Trần: "Mẹ cũng ra ngoài thông báo đã."
Sức hành động của bà Trần rất đáng nể phục, chuyện Từ Thúy Hoa "cầm đi" 200 đồng mà ngày trước mọi người biết đó, không mấy chốc đã lan khắp đại đội Bội Thu.
Bây giờ cũng y chang như thế.
Bà Trần cố ý ra vẻ phấn chấn là để mọi người hiếu kỳ.
Ở thôn xóm bọn họ không có tin tức mới mẻ, nên hễ có tin là lại vui vẻ một thời gian dài. Như nhà họ Trần bọn họ không hạn, hiện tại đang là trung tâm đề tài.
"Úi chị Trần, chị làm gì mà nhìn vui thế?"
"Không phải chị bị vợ chú năm chọc tức rồi đấy chứ? Sao hôm nay cô ấy không đi làm?"
Mọi người ít nhiều cũng biết bà Trần không thích gặp cô con dâu này, các nàng dâu khác trong nhà họ Trần cũng đang dựng lỗ tai lên. Từ sáng đi làm là bọn họ đã không thấy Tô Tiểu Mạch đâu.
Không thấy cô ấy đi làm, có ai mà không nghi ngờ?
Bà Trần: "Tôi nói này chị Chương, chị đừng có nói vớ vẩn, vợ thằng năm có chỗ nào chọc giận được tôi?"
Nói đến đây, ý cười lại thêm rạng rỡ.
Ngay sau đó, Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ chạy tới, cô cười tít cả mắt,"Thím ơi, để cháu làm việc giúp thím."
Bà Trần cảm động nói: "Cháu đúng là một đứa bé ngoan."
Khương Điềm Điềm: "Hi hi."
Thực ra ngày nào cô cũng rất rảnh, cũng rất hay đi trễ! Nhưng hóng hớt thì đâu thể vắng mặt.
Khương Điềm Điềm chớp mắt, đi cạnh bà Trần. Bà Trần: "Kể ra thì ông trời đúng là công bằng, các chị xem, tuy Tiểu Lục nhà tôi tìm đối tượng muộn nhưng chuyện tốt là không sợ trễ, quả thật không sai. Cô con dâu này đúng ý tôi lắm. Điềm Điềm nhà chúng tôi vừa rất hiểu chuyện lại cực kỳ đáng yêu."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc: "Thím cũng không may mắn bằng cháu đâu."
Mọi người xung quanh: "???"
Biết nói chuyện không vậy?
Nói thế không phải khiến bà Trần bẽ mặt à?
Chính bà Trần cũng giật mình.
Khương Điềm Điềm: "May mắn tốt nhất của cháu là có được mẹ chồng tốt như thím đó. Thím ngẫm thử xem, có phải thím không may mắn bằng cháu không?"
Bà Trần: "Ha ha ha, cái con bé này sao lại nói bừa nói thật như thế."
Khương Điềm Điềm: "Cháu chắc chắn mình là cô bé may mắn nhất đại đội Bội Thu này, có được mẹ chồng tốt như thím, lại còn có chị dâu tốt như chị Tiểu Mạch."
Người xung quanh: "..."
Tô Tiểu Mạch mới đến: "..."
Tôi không nên đến, thật sự không nên đến!
Cô ấy không hề muốn "nghe" câu nào của Khương Điềm Điềm hết, thật luôn, cô ấy thề có trời!
"Ấy, không phải vợ chú năm đấy à, cô cắt tóc rồi hả?" Lúc này, chị dâu hai họ Trần tinh mắt thấy tóc của cô ấy, ngạc nhiên la lên.
Tô Tiểu Mạch nhoẻn miệng, giọng không lớn: "Em thấy tóc dài rối quá nên đến công xã cắt."
"Có rối gì đâu trời! Tóc đang đẹp đẽ thế mà lại cắt." Chị dâu ba họ Trần thấp giọng lẩm bẩm, có điều trong lòng lại đắc ý, Tô Tiểu Mạch khác Khương Điềm Điềm. Khương Điềm Điềm để tóc dài không đẹp bằng để tóc ngắn; nhưng Tô Tiểu Mạch có diện mạo đẹp nên để tóc dài sẽ hợp hơn, trái lại cắt tóc ngắn còn khiến nhan sắc cô giảm bớt.
Là chị em dâu với nhau, dâu ba Trần rất vui khi Tô Tiểu Mạch "xấu" đi.
Xấu mới tốt.
"Không phải Tiểu Mạch nhà ta muốn lên huyện làm thuê à? Bỏ tóc dài bất tiện lắm." Bà Trần tiếp lời, nói: "Ây da, sáng nay tôi đã để vợ thằng năm đến công xã đưa ít nấm cho con gái tôi, có ai mà ngờ, thời tới là cản không nổi đâu đó."
Một câu lên huyện làm thêm đã lập tức khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên.
Mấy bà thím lớn tuổi túm lấy bà Trần, cẩn thận hỏi rõ sự việc.
Bà Trần không ngờ mấy chị em già này lại nhiệt tình thế, tuy giật mình nhưng vẫn bình thản nói ra lời nói dối mà cô con dâu út tương lai nhà bà đã soạn sẵn. Từng chữ từng chữ một, vô cùng viên mãn.
"Trời ơi, còn có chuyện tốt đến vậy sao."
"Đúng thế, đúng là may quá luôn."
Các thím chị một câu tôi một câu, mà không hề ngờ rằng chuyện tốt này chỉ là giả, không có chút nào là thật.
Lúc này mọi người cũng chỉ cảm khái Tô Tiểu Mạch quá may mắn, bà Trần càng nói càng suôn, nói tới mức đến chính bà cũng sắp tin là thật. Còn Tô Tiểu Mạch thì vẫn im lặng làm việc như cũ, cứ như không phải đang nói chuyện về mình.
Có điều càng như thế thì mọi người càng cảm thấy, vì cô ấy vui mừng quá nên không biết phải biểu lộ ra sao.
Cũng nhờ đó mà hiểu được nguyên nhân cô ấy cắt tóc, công nhân trong huyện thành toàn là vậy cả mà? Dù gì các công nhân cũng giống bọn họ thôi! Mọi người hết hâm mộ lại ghen tị nhìn Tô Tiểu Mạch, không hiểu sao cô ấy lại có đượ may mắn tới thế.
Nói chi tới người ngoài, các chị em dâu khác trong nhà họ Trần cũng hâm mộ tới mức toét mắt.
Đúng là làm công nhân thật rồi, tuy chỉ thay ca một thời gian nhưng kể ra vẫn tốt chán.
Vậy thì hỏi sao không khiến người khác hâm mộ đây?
Chị dâu ba Trần đảo mắt, cô ta xáp tới gần Tô Tiểu Mạch, hỏi nhỏ: "Vợ chú năm nè, em làm thay cho người ta được bao nhiêu đồng vậy?"
Chuyện này đúng là phải hỏi rõ ràng.
Tô Tiểu Mạch ngước mắt nhìn dâu ba, giả ngu: "Mẹ không cho nói."
Chỉ một câu đã chặn họng chị dâu ba Trần.
Nếu hỏi Tô Tiểu Mạch không muốn gặp ai nhất trong mấy bà chị dâu nhà họ Trần, thì đó chính là dâu ba Hoàng Mỹ Linh đây.
Đời trước nhà họ Trần gặp vận rủi, chị dâu hai trông không tốt nhưng không bỏ đi, chị dâu bốn lắm điều lại hay sinh sự cũng ở lại, thậm chí còn phát triển mái nhà nhỏ. Chỉ có chị dâu ba này, bình thường là người yếu đuối nhất, thế mà khi xảy ra chuyện thì bỏ mặc ba cô con gái, dứt khoát đòi ly hôn với anh ba Trần rồi chuồn về nhà tái giá.
Tô Tiểu Mạch hiểu cô ta sợ rắc rối, nhưng lúc đi nghe nói cô ta còn cuỗm theo không ít lương thực, không đoái hoài đến ba cô con gái vẫn còn ở trong nhà này, lại càng không quan tâm đến sống chết của các con. Nghe nói sau khi tái giá lại sinh được một thằng con trai. Lại càng thiếu đạo đức y hệt mẹ chồng họ Tô của cô, chỉ hận không thể hút máu ba đứa con gái cho con trai mình. Người không biết còn tưởng Hoàng Mỹ Linh cũng là chị em nhà bọn họ!
May mà các cô gái nhà họ Trần đều có chính kiến.
Thậm chí lúc Hoàng Mỹ Linh bỏ đi, ba cô bé ít nhiều cũng đã hiểu chuyện, bởi vậy rất hận cô ta, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Tô Tiểu Mạch ghi nhớ kỹ chuyện này trong lòng, có lẽ vì thế nên từ ngày sống lại cho đến nay, với người ngoài cô ấy còn có thể hòa nhã, nhưng với Hoàng Mỹ Linh là luôn rất lạnh lùng. Có thể không nói gì thì sẽ không nói.
Hoàng Mỹ Linh không đạt được kết quả mình muốn, nhưng đương nhiên cũng không dám hỏi mẹ chồng. Trong lòng thực sự khó chịu.
Tuy Khương Điềm Điềm bảo đến giúp làm việc, song thực chất nói cô đến xem vui cũng không sai. Lúc thì cô ngó bên này khi thì cô ngó bên kia. Dù biết là giả, nhưng thấy mọi người hân hoan như vậy khiến cô có cảm giác vui như đang xem phim.
Thật luôn đó.
Hành động của bà Trần rất hợp lý.
Ở nông thôn nào có bí mật, mọi người cũng không chú ý đến nhiều thế. Quả nhiên khi hỏi đến chuyện công tác và "người nhà kia", bà Trần khó xử nhìn các chị em đã hỏi, ấp ủng nửa buổi mới thấp giọng nói: "Tôi chỉ nói với các chị thôi đấy. Các chị đừng nói với người khác. Tiểu Mạch nhà chúng tôi cứu được một bà chị, mà bà chị ấy lại có họ hàng ở công xã chúng ta..."
Rồi cứ thế cứ thế suôn sẻ tuôn ra lời nói dối.
Bà Trần đã dặn không được nói với người ngoài, nhưng ai mà không có người nhà và các chị em bạn bè?
Chưa đến tối, mọi người trong thôn đã biết hết chuyện.
Lúc đến nhà chị chồng trên công xã, Tô Tiểu Mạch đã cứu được một chị già công nhân ở thị trấn, mà chị già lại đang bị thương, thế là nhường lại công việc của mình cho Tô Tiểu Mạch. Đương nhiên không phải là nhường hẳn, nghe nói là làm thay một thời gian thôi. Cụ thể bao lâu còn phải xem bên kia bình phục thế nào đã.
Nhà họ Trần chắc chắn không muốn ra ngoài đồn, nghe nói nhà đó có họ hàng ở công xã bọn họ, sợ nếu truyền vào tai thì mất công việc làm thay này.
Bởi vì có họ hàng nhà nào lại nhường chuyện tốt như vậy cho người ngoài?
Cứu mạng ư?
Đó thì có là gì!
Nên mọi người cũng hiểu được tâm lý không dám nói ra của nhà họ Trần.
Nhà họ Trần nhiều người, cũng không tới mức cần một cô gái như Tô Tiểu Mạch đi làm công, cô ấy vào thành phố làm thay rồi đem tiền về, không phải là càng tốt sao?
Nghĩ tới đây, mọi người vừa ghen tị mà đồng thời cũng oán giận, sao bản thân lại không gặp được chuyện tốt như vậy?
Còn có người nghĩ xem nhà mình có bà con họ hàng gì làm công nhân trong huyện không, có phải là họ hàng nhà mình gặp chuyện rồi khiến Tô Tiểu Mạch chiếm được hời không.
Nói tóm lại, ngày hôm đó đại đội Bội Thu vô cùng náo nhiệt.
Thậm chí bữa cơm tối nhà họ Trần còn rất sôi nổi, nhưng Tô Tiểu Mạch không nói gì nên người ngoài cũng không tiện bàn thêm. Mấy ngày gần đây, các chị em dâu nhà họ Trần cảm thấy cực khó chịu, hỏi sao không khó chịu được?
Những ngày tháng bây giờ đã tốt hơn so mấy năm trước, nhưng cũng chỉ tốt có chút chút. Chứ nói ăn no thì không hề.
Đúng là chỉ ăn như thế thì không no, nhà bọn họ lại đông người. Dù trong lòng rất rất rất không vừa ý, song các cô con dâu cũng không dám kêu gào với cha mẹ chồng. Còn về phần Khương Điềm Điềm...
Bọn họ không dám thể hiện rõ quá, nếu thái độ ra thì lại sợ hôn sự của chú sáu đi tong.
Bọn họ dám chắc, mẹ chồng có thể đuổi bọn họ cuốn xéo về nhà mẹ đẻ luôn!
Nhng kể ra cũng rất muốn cạnh khóe, con nhóc Khương Điềm Điềm lúc nào cũng phơi phới, như thể không phải đang nói mình mà chỉ như đang nói dỗi, dù nó đến ăn cơm nhưng nó không nấu cơm! Nghĩ đến đây, thực sự là tức giận.
Song, dù giận thì vẫn phải nhịn.
Mấy chị em dâu nhà họ Trần cảm thấy mình nín nhịn tới mức bị nội thương rồi.
Khương Điềm Điềm: "Em ăn xong rồi."
Cô đặt bát đũa xuống, chồng cằm nói: "Chị năm nè, chị ăn nhiều chút đi, mai còn phải lên huyện đó."
Tô Tiểu Mạch: "... Ờ."
Chị dâu hai dâu ba dâu bốn nhà họ Trần: "..."
Có ai mượn em làm người tốt không? Có ai mượn không!
Đúng là tức lắm rồi.
Thấy bọn họ thức giận, Khương Điềm Điềm vẫn vờ như không biết gì, cô híp mắt cười bảo: "Thím ơi, tối nay thím có muốn sang nhà cháu ngủ không? Thím cháu mình tâm sự tới sáng đi!"
Bà Trần: "Cũng được!"
Chị dâu hai dâu ba dâu bốn nhà họ Trần: "..."
Tức điên mất thôi!
Cái con nhỏ chuyên nịnh nọt này!
Tô Tiểu Mạch: "..."
Tôi giác ngộ rồi.
Bà Trần: "Đi đi, lát nữa các con dọn dẹp nhé, nhớ dọn cho sạch đấy! Đừng có chểnh mảng!"
Bà xắn tay áo lên, nói: "Tối nay tôi đến chỗ Điềm Điềm ngủ."
Bà Trần lại nghĩ sau này ngôi nhà đó sẽ viết tên của mình thì càng hưng phấn.
Nhà của bà!
Bà chỉ qua ở sớm thôi!
"Vợ thằng hai, sáng mai con nhớ chuẩn bị ít đồ ăn sáng." Bà Trần lại phân công,"Lúc vợ thằng năm đi làm thì ba đứa luân phiên làm việc, không được để vợ thằng năm làm."
Vốn là bốn cô con dâu thay phiên nhau, giờ chỉ còn lại ba.
Sắc mặt cả ba không tốt chút nào.
Bà Trần nhìn là biết bọn họ nghĩ gì, bà đặt đũa xuống cái *cạch*, sẵng giọng: "Sao? Các chị có ý kiến gì! Xụ mặt với tôi là muốn làm gì?"
"Thím chớ giận..." Khương Điềm Điềm nịnh nọt vuốt sau lưng bà nói: "Tức giận hại cơ thể, mình không thể thế được. Muốn sống đến 99 tuổi thì ta phải điều hòa tâm trạng. Mọi việc phải lạc quan lên, chọc tức người khác mới là chính sự, bản thân tức cũng được gì đâu."
Bà Trần gật đầu: "Điềm Điềm nhà ta nói đúng!"
Chị dâu hai ba tư nhà họ Trần: "..."
Đồ nịnh bợ!
Bà Trần không hề cho họ thể diện, nói tiếp: "Mấy chị còn dám sưng sỉa mặt mày với tôi à, không ngẫm lại xem mình đã chiếm bao nhiêu hời trong nhà này rồi. Đã được hời còn khoe mã! Sao? Muốn nói rõ với tôi sao?"
"Bọn con có đâu mẹ, chỉ là lương thực trong nhà không dư dả..." Chị dâu hai Trần không nhịn được mở miệng.
Làm dâu trưởng, chị cảm thấy mình có quyền mở miệng, chị là dâu trưởng cơ mà.
Bà Trần liếc mắt nhìn chị, xì một tiếng: "Chị có ý gì hả! Ý của chị là, lương thực trong nhà không nhiều, chỉ đủ số các chị ăn? Các chị nói xem, có phải các chị đều nghĩ thế không! Được lắm, nếu đã nghĩ như vậy thì chúng ta tính rõ! Vợ thằng hai, có phải chị thấy mình chỉ có hai sức lao động nên chịu thiệt không? Thằng ba thằng tư, có phải mấy đứa cũng nghĩ thế không?"
Các ông con trai lập tức đồng thanh: "Không có thưa mẹ."
Bà Trần không nhìn con trai mà nhìn ba cô con dâu, nói: "Hừ, đúng là đồ mặt dày! Các chị chịu thiệt? Các chị không đếm lại xem, trong nhà các chị có bao nhiêu người? Nói đi, trong nhà có bao nhiêu người? Các chị cảm thấy nhà mình chỉ có hai người lao động đúng không? Thế thì con cái các chị đừng ăn gì hết! Ăn không khí mà sống! Hả? Tôi với cha các chị ăn của các chị hả? Hay là vợ thằng năm ăn của các chị? Vợ thằng năm chưa bao giờ nghỉ làm ngày nào, mà dù có nghỉ thì một tháng thằng năm cũng gửi về nhà 30 đồng, các chị dám nói mình không tiêu không? Đồ dùng trong nhà các chị không phải từ số tiền này mà ra hả? Thằng năm với vợ nó có nói một câu nào về mấy kẻ không biết xấu hổ các chị chưa?"
"Mẹ à, bọn con không có ý đó..." Chị dâu hai Trần ấp úng mở miệng.
Bà Trần: "Ha... Các chị không nói vợ chồng già này với vợ thằng năm thì nói ai? Nói Tiểu Lục với Điềm Điềm? Sao các chị lại mặt dày trơ tráo thế kia chứ! Các chị tự nói xem, dù Tiểu Lục không hay đi làm nhưng có đủ cho nó ăn không, các chị nói đi!"
Bọn họ không dám lên tiếng, tuy trong lòng khó chịu nhưng bọn họ cũng biết, mẹ chồng nói đúng.
"Hay các chị chướng mắt Điềm Điềm? Điềm Điềm đến ăn chút cơm thì sao? Cháu nó đã đưa lương thực qua rồi, dù không đủ thì vợ chồng già tôi đây cũng bằng lòng! Cháu nó ăn cũng là ăn của vợ chồng già tôi. Chúng tôi chịu! Liên quan gì tới các chị?" Bà Trần biết mình phải đàn áp được con dâu. Có những người thuộc dạng, chỉ mới cho thuốc nhuộm đã tưởng mình là mặt trời chói lóa.
"Điềm Điềm chịu đem đồ cưới theo lúc vào nhà mình. Các chị nói xem các chị đem cái gì hả? Tôi tưởng lần trước tôi đã nói rõ lắm rồi, không ngờ các chị vẫn còn xem bà mẹ chồng tôi đây là đồ ngốc. Hả? Tôi rất muốn đến nhà các chị hỏi xem, rốt cuộc đã giáo dục ra kiểu người bỉ ổi gì như thế. Không biết tôn kính người già mà còn muốn bòn rút? Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy?"
Bà Trần càng nói càng giận,"Nếu các chị không muốn sống ở đây nữa thì cuốn gói cút đi cho tôi, tôi cũng không phải chỉ có một hai đứa con trai. Cút thì cút hết, một xu tôi không cho! Các anh chị ra ngoài mà dựng nhà dựng cửa, tự kiếm tiền nuôi con."
"Mẹ!"
Mấy con trai con dâu giật mình, đồng loạt la lên!
Bà Trần: "Đừng có gọi tôi! Rặt một đám vô dụng! Chó còn biết báo ơn hơn anh chị! Tôi tốt với anh chị thế mà anh chị báo đáp tôi thế này đây! Còn dám bòn rút của cải!"
"Mẹ à, con sai rồi, là lỗi của con. Mẹ đừng chấp nhặt với con nữa, là con không hiểu chuyện."
Chị dâu hai Trần cảm thấy, thân là dâu trưởng thì nên có mặt mũi ở chỗ mẹ chồng, kệ mẹ chồng có gì, không phải rồi cũng sẽ là của chị sao. Có nhà ai mà không cho con trưởng! Nhưng không ngờ bà Trần chưa chắc đã vậy, còn muốn đuổi bọn họ đi.
Chị lắp bắp: "Mẹ, là con nói hớ, là lỗi của con." Rồi chị tát bôm bốp vào mặt mình,"Để con đánh con!"
Khương Điềm Điềm: "..." Ghê gớm thật.
Có điều, cô cúi đầu, không nhìn ai hết.
Cô chính là cô gái xấu tính vậy đó người ta nhắm vào cô, cô cũng không thèm làm người tốt.
Bà Trần trợn mắt, không để ý đến mọi người. Chị dâu hai Trần lại nói: "Mẹ, con sai thật rồi."
Chị dâu ba Trần cũng run run nói: "Mẹ, bọn con không có ý khác đâu, thực sự không có..."
Chuyện xảy ra bất thình lình như thế khiến các anh con trai không dám nói gì, chỉ biết thu mình, bọn họ không muốn ra ngoài, không muốn vào cuộc chiến.
Tuy anh hai Trần xếp hàng thứ hai nhưng lại là con trai trưởng trong nhà, anh cũng gần gũi với kế toán Trần và bà Trần nhất, vội nói: "Mẹ, mẹ đừng đuổi con mà. Vợ con không hiểu chuyện cũng là lỗi của con. Sau này nhất định con sẽ quản cô ấy thật tốt. Chúng ta là người nhà, nào có lý tách ra! Đừng nói bây giờ, dù là lúc nào đi chăng nữa thì là con trai con cũng phải hiếu thuận với cha mẹ. Nếu vợ con lại gây chuyện với chú sáu hay em dâu, con sẽ đuổi cô ấy về nhà mẹ đẻ!"
Bà Trần nghiêm mặt, anh ba anh tư trong nhà lập tức tỏ thái độ, sợ mình mà tỏ chậm lại bị đuổi đi.
Nếu nói đến người nhà thì thứ nhất phải coi trọng con trai, nhưng nhà bọn họ chưa hẳn đã thế. Mấy anh con trai nhà họ Trần đều hiểu, người mà mẹ bọn họ thích nhất là chị cả Trần Hồng, những đứa khác phải xếp phía sau.
Không riêng gì lý do 'chỉ có một cô con gái nên rất quý rất thương'.
Mà còn vì chị cả rất tốt với cha mẹ, cộng các anh con trai lại cũng chưa biết có trị giá bằng chị cả không. Nên các anh cũng không dám tranh "sủng".
Hơn nữa chị cả Trần Hồng sống rất tốt, cũng rất có bằng cấp rất có thể diện, có nhà nào mà không muốn đặt người con có thể diện ở nơi quan trọng nhất.
"Mẹ, chúng con sai rồi, thực sự sai rồi!"
Bà Trần: "Ha ha, sai? Tôi thấy các anh không hề biết sai, nên mới để vợ mình bắt nạt bà già đây."
"Không có mẹ à!" Đánh chết bọn họ cũng không dám.
Bà Trần cười lạnh, kế toán Trần thấy thế bèn vỗ nhẹ vào tay bà Trần, lạnh lùng nhìn các anh con trai, chậm rãi nói: "Một lần này thôi, cha với mẹ các con không so đo thêm nữa. Nhưng nếu còn có lần sau, cha sẽ không nói gì hết, thay vào đó sẽ đến tìm đại đội trưởng, để ông ấy làm chứng cho cha, ai gây chuyện thì đứa đó cút. Cha mẹ không nhắc đến chia nhà. Mấy thứ do vợ chồng già này tích cóp được lại đem chia cho đám con bất hiếu các anh? Nghĩ hay nhỉ! Cha mẹ anh còn khỏe mà các anh đã ngấp nghé, thì tôi cũng không dám chắc đứa nào phụng dưỡng được mình! Tôi không tin các anh, các anh đừng mơ lấy được một xu tiền nào. Cút cả đi cho tôi, tôi đuổi các anh chị ra khỏi nhà đấy!"
Sắc mặt các con trai con dâu thoắt trắng thoắt xanh, lúc này mấy cô con dâu mới thấy mình đã gây nên chuyện gì.
Đang yên đang lành, tự dưng khi không rước rắc rối.
Lúc này, các anh con trai rất rất giận vợ mình, yên ổn qua ngày không được hả? Phải bới lông tìm vết mới chịu nổi à! Tuy đúng là số lương thực Điềm Điềm đưa không nhiều, nhưng em nó cũng đưa nhà làm đồ cưới rồi còn gì!
Sao có thể không biết xấu hổ mà nói người ta!
Đúng là không hiểu chuyện.
"Cha mẹ, bọn con đảm bảo tuyệt đối không có lần sau, nếu vợ con không hiểu chuyện nữa thì cha mẹ cứ đuổi cổ thị đi đi. Con trai không quan tâm, ly hôn." Anh hai Trần thề thốt.
Anh ba và anh tư cũng lập tức thề theo.
Khương Điềm Điềm nhìn sắc mặt tái mét của ba bà chị dâu.
Cô nhếch mép, nghĩ bụng, nếu Trần Thanh Phong nhà bọn họ dám nói thế thì cô sẽ lập tức đạp người ta luôn!
"Mọi người làm gì vậy?" Một âm thanh lạ lùng vang lên, cả nhà đồng thời ngoái nhìn,"Á!!!"
Tiếng hét thảm thiết ré lên, người đứng ở cửa không phải người ngoài khác mà chính là Trần Thanh Phong.
Chỉ có điều, mặt anh trắng bóc, đúng là dọa chết mọi người!
Anh Trần còn khoa trương tới mức ngã ngửa ra sau ghế, lập tức níu lấy tay vợ, nửa nấp ra sau người chị dâu tư.
Những người khác cũng hét ầm lê, Trần Thanh Phong nhíu mày, nói: "Sao vậy? Đến con mà mọi người cũng không nhận ra à?"
Anh trưng ra vẻ lạnh lùng, nói: "Mọi người có ý gì! Ghét con phải không!"
Anh hai Trần lấy lại bình tĩnh,"Chú, chú chú, chú út?"
Trần Thanh Phong: "Ha ha!"
Trần Thanh Phong đã tháo mũ ngụy trang xuống, cũng đã thay đồ rồi, không qua là chưa rửa mặt.
Anh nói: "Mọi người có ý gì! Đến anh em trong nhà còn không nhận ra? Có còn tình thân không?"
Khương Điềm Điềm lập tức đứng dậy, mau lẹ giữ chặt tay anh: "Em đi nấu nước rửa mặt cho anh."
Trần Thanh Phong cảm động: "Vẫn là Điềm Điềm nhà ta tốt nhất."
Khương Điềm Điềm: "Đúng thế!"
Trần Thanh Phong thấy mọi người hoảng hốt thì lấy làm lạ: "Vừa nãy cả nhà nói gì vậy?"
Các anh em nghĩ đến cảnh dọa người ban nãy, lập tức đồng thanh: "Không có gì hết."
Không thể để chú sáu biết chuyện mấy mụ vợ nhà mình chê bai nó với em dâu sáu được, nếu không, với tính tình của chú sáu thì kiểu gì cũng sinh sự.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã quá hiểu rồi.
Người này không có giới hạn tìm đường chết đâu.
"Không có chuyện gì cả, chỉ là các chị dâu của con không hiểu chuyện thôi." Cuối cùng bà Trần cũng cho bọn họ nấc thang leo xuống.
Đám đông cũng thở phào.
Khương Điềm Điềm ngoái đầu, vui vẻ nói: "Ban nãy các anh chị bị mắng đó... !"
Mọi người: "..."
Khương Điềm Điềm cười ngọt ngào: "Em..."
Chị dâu Trần lập tức đứng bật dậy trượt tới cạnh Khương Điềm Điềm, cười cười: "Em dâu sáu à, để, để chị!" Rồi lại trượt đi bắt đầu chêm củi nấu nước.
Khương Điềm Điềm: "... Hả..."
Cô ngọt ngào nói: "Nhà mọi người đúng là đại gia đình hòa thuận đó nha... !"
Mọi người: "..."
Nói câu này nghe không giống khen tí nào, mà như châm biếm ấy!
Có điều, mọi người vờ như không hiểu!
Trần Thanh Phong ngó bên này dòm bên kia, biết chắc chắn vừa nãy đã có chuyện. Có điều không cần đoán thêm, anh đã đoán được đại khái rồi. Anh nhíu mày, ý tứ nói: "Có phải các anh các chị ghét Điềm Điềm nhà em không?"
"Không có! Chắc chắn không có! Mọi người là người một nhà mà! Sao có chuyện đó được!"
Sợ lại gây ra điều cực đoan khiến chuyện trở nên khó coi, các anh em nhà họ Trần gần như cướp lời đồng thanh nói.
Trần Thanh Phong thở dài một tiếng, mặt cười nhưng lòng nào cười: "Thế thì tốt."
Bà Trầm: "Được rồi Tiểu Lục, con mau đi rửa ráy rồi lại ăn cơm."
Anh hai Trần chủ động đổi đề tài: "Chú sáu. Chú đi đâu mà thành ra vậy thế?"
Đúng là làm người khác giật mình, khác gì quỷ mặt trắng.
Trần Thanh Phong: "À... Không phải Điềm Điềm đến ăn cơm chung à? Lương thực nhà em ấy không nhiều, hết cách rồi, lại sợ mấy chị dâu gây chuyện. Cả nhà cũng biết các chị ghê gớm mà. Nên mới nghĩ xem có thể mua ít lương thực về không, em ấy đưa tiền cho em, bảo em đi mua lương thực hộ."
Nghe thấy thế, người thì ngẩn ra kẻ thì xấu hổ.
Trần Thanh Phong cố tình gõ mặt bàn, nói: "Điềm Điềm nhà em không giống mấy chị dâu, mấy chị dâu không có gì cả. Luôn miệng mở miệng là nhà họ Trần nhà ta, vậy thì cũng chỉ có thể làm việc. Điềm Điềm nhà em thì khác, Điềm Điềm nhà em có thể không làm việc bởi vì em ấy có nhà, lại có lương thực."
Dừng một lúc, anh mỉm cười, song nụ cười không lan đến đáy mắt mà chỉ trôi nổi ở ngoài, rõ là ngoài cười mà lòng không cười, lại thêm cái mặt trắng bóc đó nữa, đúng là kinh khủng: "Người với người luôn khác biệt nhau. Đâu thể ai cũng như ai được đúng không? Nếu như vậy thì ai còn muốn phụng hiếu nữa! Đúng không hả các chị?!"
Mấy chị dâu nhà họ Trần: "..."
Xấu hổ, quá xấu hổ!
Đúng là không nói được gì!
Còn mấy ông anh nhà họ Trần lại rầu rĩ nhìn chú em. Bình thường bọn họ thà để anh làm biếng còn hơn phải cãi lý với anh, vì nói thế nào đi nữa thì cuối cùng chỉ biết á khẩu, cảm thấy mình sai càng thêm sai.
Nên là theo thói quen cứ im lặng.
Khương Điềm Điềm cười tít mắt: "Anh Tiểu Phong, anh mua lương thực về rồi hả, sao không lấy qua đây luôn?"
Trần Thanh Phong: "Một mình anh vác không nổi, đợi tẹo nữa nhờ mẹ giúp. Với lại, anh phải để các anh các chị thấy chứ, nếu không bọn họ không thừa nhận là em chuyển lương thực qua thì sao?"
Anh hai Trần: "Chú út à, bọn anh nào phải người như thế, em đã nói, sao bọn anh không tin."
Trần Thanh Phong: "À, các anh thì tốt rồi, các chị dâu thì không hẳn."
Nếu là ngày khác thì chắc chắn các chị dâu sẽ nói lại, nhưng hôm nay, thôi bỏ đi! Chiều hướng đang không ổn!
Mọi người không nói gì, Trần Thanh Phong ngoái đầu, nói nhỏ: "Anh tiêu hết tiền rồi."
Khương Điềm Điềm thấy mình phải hành động như bà Trần, thế là lập tức nghĩa chính ngôn từ: "Thì có sao! Lương thực là quan trọng nhất! Em cũng đã đến đây ăn cơm, cần tiền làm gì nữa? Tiêu hết rồi thì thôi!"
Trần Thanh Phong nhoẻn cười, giơ tay xoa đầu Khương Điềm Điềm, nói: "Em đúng là tốt!"
Khương Điềm Điềm cười tít mắt: "Anh cũng tốt nhất luôn đó! Anh là chàng trai tốt nhất thôn chúng ta, à không, toàn bộ công xã này, thậm chí là toàn huyện, toàn quốc luôn. Ai so với anh cũng kém hết. Đã đẹp trai lại còn tốt."
"Em cũng đẹp lắm đó, đẹp như tiên nữ vậy, những người khác còn thua xa sợi tóc của em."
Tô Tiểu Mạch đứng dậy: "Con đi rửa bát đã."
Chịu không nổi nữa rồi, răng ê hết cả rồi.
Còn những người khác mới là lần đầu chứng kiến, tinh thần bị đả kích mạnh, trợn mắt há mồm.
Tóc gáy dựng đứng cả lên.
Mọi người đều có cảm nhận riêng.
Đúng thế, nhưng không bao gồm bà Trần.
Bà Trần đang đắm chìm trong việc Khương Điềm Điềm đưa tiền bạc cho Trần Thanh Phong đổi lương thực, cảm động rưng rưng: "Điềm Điềm à, con bé này, sao lại ngây thơ thế! Trong nhà này rặt một đám ăn trộm mánh mung, chỉ có con bé nhà cháu tốt thôi. Thím ưng cháu nhất, sau này ai dám bắt nạt cháu, thím sẽ đập gãy cái chân chó của người đó!"
Khương Điềm Điềm cong môi, mở to đôi mắt lấp lánh: "Cháu cũng thích thím nhất."
Hai người nắm tay, đồng thanh nói: "Chúng ta chính là mẹ con ruột!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận