Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 73

Chương 73Chương 73
Hai người Trân Thanh Phong với Khương Điềm Điềm cùng nhau đi đến Thượng Hải tìm khách sạn trước.
Nếu là bình thường khi được đưa tin thì mọi người có thể tới thẳng trường báo danh, nhưng mà lần này đi có con trai của họ nữa, cho nên mọi thứ sẽ không giống như bình thường.
Vậy nên hai người quyết định sẽ thuê một phòng khách sạn ở bên ngoài, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước đã. Thật ra Bà Trân cũng đã hỏi hai người họ có muốn để con trai ở lại nông thôn hay không?!
Có điều hai người đều cùng quả quyết từ chối lời đề nghị đấy!
Khương Điêềm Điêm cảm thấy mặc kệ là khi nào hay làm gì đi đâu thì người một nhà phải cùng đi với nhaul
Cô cũng không muốn con trai mình có cha mẹ mà như không có! Không chỉ có cô mà ngay cả Trần Thanh Phong cũng có suy nghĩ giống cô.
Hai người họ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ để con mình lại ở quê cả.
Tiểu Thất biết chính mình không cần phải ở lại quê rời xa cha mẹ nên cuối cùng cũng yên tâm võ bụng, không còn sống trong lo lắng nữa.
Cậu bé sợ bản thân phải ở lại quê hương, rời xa cha mẹ, cậu bé sợ phải ở đây cô đơn một mình.
Gia đình ba người tìm một nhà nghỉ nào đó để ở lại, tuy rằng giá hơi đắt một tí nhưng mà so sánh với nhiều chỗ thấy vẫn ổn hơn, bỏ tiên ra xứng đáng nên không có gì phải tiếc.
Tuy rằng ở đây so với khách sạn sau này thì không bằng rồi, nhưng so với chỗ ở nông thôn thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Thất tò mò vì mấy nơi này cậu bé chưa tới bao giờ, vậy cho nên hết sờ chỗ này một chút lại sờ chỗ kia một chút.
"Mẹ ơi, giường này mềm và êm lắm nè mẹ, không hề cứng giống như ở quê." Tiểu Thất ngạc nhiên sờ cái giường cất giọng lên nói.
Cu cậu cứ mỗi lần nhìn thấy đèn không giống nhà mình sẽ vui vẻ hét lên: "Mẹ ơi, ở đây cũng có đèn nè mẹ."
"Mẹ ơi,...'
Tiểu Thất cứ gọi mẹ không ngừng, Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Thất muốn ăn gì không nè?"
Cậu bé nghe thấy vậy liền vực dậy tinh thân, chạy nhanh lại trước mặt cô gật đầu. Khương Điềm Điềm cười tươi nói: 'Chúng ta sửa soạn một chút rồi cùng nhau ra ngoài ăn nhé, con thấy có được không?"
"Dạ được ạl"
Quả nhiên vì sắp được ra ngoài cho nên cu cậu liền ngoan ngoãn không ồn ào nữa mà ngồi đợi. Hai vợ chồng cùng nhau sửa sang lại đồ đạc. Sửa soạn đơn giản đồ đạc xong lại rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Trên người bọn họ cũng có một ít phiếu gạo, mấy cái này là lúc đầu Trần Thanh Phong bán đồ rồi tích góp mới có được, mà mấy loại phiếu này muốn có nhiều cũng không dễ gì có được đâu.
Một nhà ba người cùng nhau đi ra tiệm cơm quốc doanh ăn cơm chiều, ăn uống xong xuôi ba người cũng không quay lại khách sạn sớm, dù sao cũng không có gì làm nên cả nhà ba người quyết định sẽ đi bộ dạo phố một chút.
Nhìn xem thành phố này náo nhiệt như thế nào. Đừng nghĩ bọn họ ở nông thôn mà không biết, khi bọn họ lên thành phố cũng không thấy náo nhiệt và phồn hoa như ở Thượng Hải này.
Đúng là thành phố lớn có khác.
Cả gia đình ba người cùng nhau đi bộ đến bến Thượng Hải, Tiểu Thất nhảy lên nói: "Nước biển kìa, thật nhiều nước biển quá đi ạI"
Khương Điềm Điềm cười nói: 'Đây là sông Hoàng Phố đó con."
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Nơi này thật là đẹp quá đi ạI"
Chỗ thành thị của bọn họ nối liền toàn là núi và đất liền, cũng không hề có sông nước hay biển hồ gì cả, trong thôn chỉ có đúng một con suối nhỏ mà thôi, nhưng như vậy so với bọn trẻ cũng được tính là lớn lắm rồi.
Ở chỗ họ không thấy biển lớn hồ to thì cũng giống như ở miền nam chưa bao giờ thấy tuyết vậy. Tiểu Thất từ đó tới giờ chưa gặp qua con sông nào to như vậy nên vô cùng hưng phấn."Mẹ ơi, nơi này thật là tốt quá đi, ngày mai chúng ta tới đây xem tiếp nữa được không ạ?" Tiểu Thất nhảy nhảy cao lên còn ngẩng đầu lên khẩn cầu với mẹ mình.
Khương Điềm Điềm cười nói: "Đương nhiên là được rồi, chỉ cần khi nào mà Tiểu Thất muốn đến đây thì cả nhà chúng ta cùng nhau đi thôi! Nhưng mà ngày mai gia đình chúng ta phải đi tìm chỗ ở, nếu đến đây sẽ rất trễ, con đợi thêm vài bữa nữa chúng ta sẽ quay lại, con thấy có được không?"
"Dạ được ạ!" Cu cậu còn vỗ vỗ ngực mình nói: "Con có thể đợi được ạI"
Trân Thanh Phong mỉm cười ôm con trai mình lên nói: "Cái gì con cũng có thể làm mà, vậy chúng ta có thể không tới đây nữa có được hay không?"
"Cái này thì không thể ạ!" Tiểu Thất mồm miệng lanh lợi nói ngay, không dễ gì lừa được cậu bé đâu.
Trân Thanh Phong cũng bật cười nói: "Đúng là nhóc con thông minh."
"Đương nhiên rồi ạ, con thông minh và rất ngoan nữa. Mẹ ơi, mẹ thấy con ngoan ngoãn nhất đúng không mẹ?" Lông mi cậu bé run run trước gió hướng về phía mẹ mình, gương mặt trắng nõn trông vô cùng đáng yêu.
Khương Điềm Điềm bị sự đáng yêu của con trai mê hoặc, cô gật đầu nói: "Con là con trai ngoan nhất của mẹ. "Cha xem đi, mẹ nói con ngoan nhất kìal"
"Mẹ con là người ngây thơ trong sáng, làm sao mà nhìn thấy được con là người như thế nào, chỉ có cha mới nhìn thấy thôi."
Ba người bọn họ ríu rít, vui sướng cùng nhau trở về khách sạn, khách sạn của bọn họ cách chỗ này cũng không quá xa. Tuy rằng đã qua năm mới rồi, nhưng mà thời tiết tháng hai vẫn còn khá lạnh.
Bọn họ vừa trở vê là đúng ngay thời điểm khách sạn đang nấu nước nóng, Trần Thanh Phong cũng nhanh chóng chạy đến xếp hàng lấy nước nóng, sau đó còn lấy nước giặt một ít đồ nữa. Sau đó Trần Thanh Phong lại xếp hàng lấy thêm một thao nước nữa.
Phòng này của bọn họ còn dư một cái ấm nước cũng tiện cho việc lấy thêm nước.
Tiểu Thất ngồi cả một ngày trên tàu trên, trong người cũng mệt mỏi rồi, sau đó còn phải theo cha mẹ ra ngoài kiếm khách sạn, cho nên tắm rửa xong đã đi ngủ sóm.
Trân Thanh Phong cùng với Khương Điềm Điềm nằm ôm lấy nhau, Khương Điêm Điềm dựa vào vai Trân Thanh Phong nói: "Tuy rằng rất mệt, nhưng mà tỉnh thần của em vẫn còn rất tốt!"
Anh khẽ bật cười, nhìn cô với ánh mắt ẩn ý nói: "Anh cũng giống như em đấy, hiện tại không mệt chút nào, không bằng chúng ta...
Còn chưa nói xong, đã bị Khương Điềm Điêm che kín miệng, cô nói: "Anh thành thật một chút giúp em đi, không được nghĩ bậy bạ đâu đấy!"
Trân Thanh Phong bày ra vẻ mặt vô tội nhướng mày nhìn cô nói: “Anh làm gì mà không thành thật chứ? Em rõ ràng ăn hiếp anh thì có! Anh rõ ràng không hề làm gì cả.
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng, cô nói: "Em vậy đấy thì sao nào! Nhưng mà em cũng không cho anh làm gì bậy bạ đâu! Em không thích làm gì ở chỗ này!"
Một lần nữa cô dựa vào người anh nói: "Sau này nơi nào cũng chỉ có ba chúng †a mà thôi!"
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Được."
Anh nâng mặt cô lên xoa xoa nói: "Chờ ngày mai chúng ta sẽ tìm nhà để thuê, ngoại trừ việc tìm phòng ổn một chút, sau đó thì đi hỏi thăm xem có chỗ nào để cho con chúng ta đi học hay không. Dù sao Tiểu Thất cũng đã tới tuổi đi học rồi."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ được ạ."
Thật ra mấy chuyện này ở đời sau rất đơn giản, khi đã có mang lưới internet rồi cũng có người môi giới, mấy cái này không quá một giây đã xong xuôi, đã cho chúng ta biết bao nhiêu lựa chọn tốt.
Nhưng mà hiện tại thì không có gì cả, không giống sau này nên muốn tìm một chỗ ở, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình tự đi trải nghiệm mà thôi.
Trần Thanh Phong võ vỗ đầu của Khương Điềm Điềm, nói: 'Mấy chuyện này em cũng không cần phải lo lắng, chúng ta vẫn còn thời gian mười ngày trước ngày nhập học mài”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em cũng không có lo lắng gì nhiều, có anh ở đây thì em sao phải lo lắng chứ?"
Trần Thanh Phong bật cười đáp: "Ừ em nói đúng!"
Khương Điềm Điềm ghé sát vào bên tại Trân Thanh Phong nhỏ giọng nói: "Chưa kể em còn có tiền nữa. Chỉ cần có tiền thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều."
Trân Thanh Phong mỉm cười: "Đúng đúng đúng."
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
Lần này khi Khương Điềm Điềm đi tới đây là cô đã đem hết tất cả gia sản của gia đình ba người đi theo. Mấy năm nay Trân Thanh Phong ra ngoài làm việc, trừ hết tiền lần trước đã mua nhân sâm ra thì trong người bọn họ còn có tới ba ngàn đồng tiên!
Rồi lúc nhà họ tách ra riêng, gia đình nhỏ của cô cũng được chia thêm bảy trăm đồng tiền, đêm trước khi đi Bà Trần cho cô thêm ba trăm đồng tiên nữa, bọn họ còn bán một ít lương thực và cộng thêm số tiền mà học phí của Tiểu Thất nữa, nhiêu đó cũng được tâm thêm một trăm đồng. Ngoài ra trong người Khương Điềm Điềm cũng có thêm một ngàn đồng tiền tiểu kim khố mà cha của cô cho cô nữal
Cuối cùng tính tổng lại hết thảy thì cô đang có trong tay năm nghìn năm trăm đồng tiền.
Đừng nói là thuê nhà, bây giờ mà vợ chồng cô muốn mua nhà cũng có thể mua được ấy chứ! Chẳng qua hiện tại chưa cần đến, phải đợi thêm một thời gian xem tình hình như thế nào đã.
Mà bây giờ người muốn mua nhà tìm không phải dễ, nhưng số người cho thuê nhà thì lại nhiêu hơn nhiều.
Nhưng mà không tránh được mèo mù gặp phải chuột chết, gặp được một người muốn bán nhà cũng không phải là không có
Khương Điềm Điềm nhìn chồng mình nói: "Em cảm thấy chúng ta bây giờ nên đến mấy chỗ gần trường học tìm nhà trước xem saol"
Trân Thanh Phong cũng đồng ý với suy nghĩ của cô: "Đúng vậy, tìm nhà ở đó thì tiện cho chúng ta rất nhiều, mùa hè thì sao cũng được, nhưng mà đợi đến mùa đông nhà xa quá thì cực cho chúng ta! Vợ của anh đúng là thông minh quá đi!"
Khương Điềm Điềm cười nói: "Mong là ở đó cũng có nhà trẻ, như vậy càng tốt cho chúng ta trong việc gửi Tiểu Thất đến đó!"
Trân Thanh Phong lại gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, chúng ta tan học xong đi đến đó đón con, cũng không cần phải đi xa xôi đến đón thằng bé, như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn nhiều." Dường như nghĩ tới gì đó, anh nói: "Ngày mai anh sẽ đi nhà khách hỏi thăm một chút xem sao, chồng của em là một người giỏi giao tiếp nên em cứ yên tâm đi!"
Khương Điềm Điềm cười nói: "Em biết anh giỏi nhất mài À đúng rồi, đợi mọi thứ xong xuôi ổn thỏa chúng ta nên viết một lá thư gửi về nhà cho cha mẹ nữa."
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đáp: "Được, chúng ta đi mua thêm vài con tem, sau đó đợi thuê nhà ổn định được rồi, lúc đó cũng bắt đầu đi học rồi thì viết thư gửi về nhà để cho cha mẹ yên tâm một chút!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ: "Như vậy thì tốt quá rồi."
Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn chồng mình nói: "Anh Tiểu Phong này, anh nghĩ xem làm sao mà anh lại thông minh như vậy nhỉ? Có anh ở cạnh em, em không cần phải lo lắng gì cả!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì vui vẻ xoa bóp khuôn mặt của cô, giở giọng khoác lác nói: "Đó là việc đương nhiên rồi, em không biết chồng em là ai à? Anh chính là Trần Thanh Phong thông minh nhất đại đội Tiền Tiến đấy. Nên là mấy chuyện nhỏ nhặt này đối với anh là không thành vấn đề, điều đó lại đơn giản quá, người thông minh như anh làm loáng một cái là xong. Có điều vợ của anh cũng rất thông minh, hai vợ chồng chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch không ai sánh bằng!"
Khương Điềm Điềm cũng cười nói: 'Đó là đương nhiên rồi em cũng cảm thấy giống như những gì anh nói đấy!"
Đây là đêm đầu tiên cả nhà họ ở Thượng Hải, hai vợ chồng tinh thân vẫn còn rất tốt, cứ anh một câu, em một cậu trò chuyện tâm sự với nhau qua lại như vậy, có cảm giác là nói hoài không hết chuyện vậy.
Cũng may là ở đây không có ai khác, nếu có người ta lại nghĩ hai cái người này cứ ngồi khoác lác khen lẫn nhau thật khiến người ta nể phục mài
Hai vợ chồng nói chuyện tới nửa đêm, cuối cùng quá mệt mỏi nên cũng chịu đi ngủ rồi. Có lẽ là do tối hôm qua ngủ trễ quá, nên buổi sáng ngày hôm sau trời cũng không còn quá sớm, Khương Điềm Điềm mới chịu dậy.
Khương Điềm Điêm xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, nhìn thấy con trai đang nằm giường bên cạnh chơi đùa với chân của mình, Khương Điềm Điêm cất giọng mềm mại hỏi: "Cha của con đâu rồi?"
Tiểu Thất lập tức nói: "Cha đi mua cơm sáng rồi ạ! Cha nói để cho mẹ ngủ một lát đi"
Khương Điêm Điềm nháy mắt rồi nằm xuống tiếp, cô nói: "Vậy mẹ sẽ lại nằm một lát nữa!" Tiểu Thất từ trên giường bò xuống dưới, nói: "Con cũng muốn nằm cùng với mẹ nữa.
Khương Điềm Điềm liền giơ tay về phía con trai nói: "Vậy con mau qua đây đi."
Hai người cứ như vậy mà nằm cạnh nhau, Khương Điềm Điềm cảm thán nói: "Ở miền nam lúc này cũng lạnh quá nhỉ!"
Tuy rằng thời tiết bên ngoài so với miền bắc của bọn họ đã ấm áp hơn rất nhiều, nhưng mà trong phòng cũng không ấm hơn được bao nhiêu.
Ở miền bắc bọn họ mùa đông lạnh giá thì có than đốt sưởi ấm. Đặc biệt là nhà họ Trần, bởi vì gia đình cũng khá giả cho nên ở trong nhà lúc nào cũng đốt than suoi ám.
Nhưng mà ở bên này thì không giống như vậy, trời lạnh cũng không có củi sưởi ấm.
Khương Điềm Điềm ôm lấy con trai hỏi: 'Con có lạnh hay không vậy?"
Cô ôm chặt con trai nói tiếp: "Chờ chúng ta tìm được nhà rồi, đến lúc đó mẹ sẽ mua than để sưởi ấm trong nhà, đảm bảo sẽ không sợ lạnh nữa."
Tiểu Thất lập tức nói: "Con cũng muốn giúp tìm nhà."
Khương Điềm Điêm cười đáp: "Con trẻ con có thể giúp đỡ là tốt, nhưng việc này chỉ có người lớn mới làm được thôi, nhưng mà con có thể giúp được cái khác, chứ việc này nguy hiểm lắm con không thể làm đâu!"
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu nói: "Dạ vâng ạ."
Cu cậu cất giọng ngọt ngào nói: "Con muốn giúp mẹ làm thật nhiều việc hơn nữa."
Lúc này vừa đúng lúc Trần Thanh Phong trở vê, vừa mở cửa anh đã nghe thấy hai mẹ con đang ngồi tưởng tượng bản thân sau này sẽ sinh hoạt ra sao các thể loại.
Anh đặt quần áo sang một bên rồi lấy cơm ra nói: "Hai mẹ con dậy ăn cơm nè."
Anh lấy từ áo bông ra hai quả trứng gà, mặc dù trứng gà đã không còn nóng hổi như lúc ban đầu nữa, nhưng mà Trân Thanh Phong cũng không lo lắng, anh đổ nước ấm ra thau rồi nói: "Để trứng gà vào trong thì sẽ không còn lạnh nữa, ba người chúng ta mỗi người ăn một trứng."
Nhà bọn họ trước nay đều như vậy. Có những thứ cha mẹ không muốn đưa cho con, mà có đồ ăn ngon cũng chỉ nhường cho người nam ở trong nhà mà thôi, trẻ nhỏ hay phụ nữ đương nhiên sẽ không có gì ăn cả.
Nhưng nhà họ thì không như vậy, chỉ cần là đồ ăn ngon đều sẽ chia ra cho cả nhà cùng nhau ăn.
Ba người ngồi ăn trứng gà, Trân Thanh Phong chỉ hộp cơm trước mặt bày ra vẻ mặt bí ẩn hỏi: 'Hai người đoán xem trong đây có gì?"
Khương Điêm Điêm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: 'Bánh bao à? Hay là cơm ạ?”"
Trân Thanh Phong lắc đầu, Tiểu Thất nhanh chóng trả lời: "Là cháo đúng không ạ?
Trân Thanh Phong cười đáp: "Sai rồi, cũng không phải là cháo!"
Khương Điềm Điềm tò mò mở hộp cơm ra, nhìn thấy đồ ăn bên trong, đồ ăn được sắp xếp vô cùng chỉnh tê. Khương Điềm Điềm nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Cái này nhìn trông rất ngon đó anhI!"
Tiểu Thất buồn bực nói: "Cha đúng là lừa người ta, cái bánh bao này ở quê chúng ta cũng có mà!"
Trần Thanh Phong cười nói: "Cách làm cũng có chút giống nhau, nhưng mà nó là bánh bao chiên, được rồi mau ăn thử đi!"
Bọn họ cũng không tranh luận nữa mà chỉ cùng nhau cầm đũa lên ăn.
Không thể không nói, đồ ăn này ăn rất ngon, mà buổi sáng được ăn đồ ngon thì ngày hôm đó đúng là may mắn và vui vẻ, có thể tràn đầy năng lượng làm việc rồi.
Trân Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm nói: "..."
"Sáng nay anh có ra ngoài hỏi thăm người quanh đây rồi, bây giờ nếu ra ngoài thuê nhà thì chỉ có thể ở ghép được thôi. Chủ nhà sẽ ở nhà chính, sau đó cho chúng ta thuê phòng phụ và hỗ trợ cung cấp một số đồ dùng trong nhà."
Khương Điềm Điềm cũng đoán biết trước được việc đó nên cô bình tĩnh nói: "Em cũng có nghĩ qua chuyện này rồi."
Thật ra hai vợ chồng lúc đầu cũng muốn thuê nhà lầu ở, như vậy thì sạch sẽ với tiện nghi hơn.
Nếu chiếu theo những gì Trần Thanh Phong nói thì cũng cần phải mua thêm đồ đạc này nọ vì dù sao người ta cũng sẽ không chu cấp đầy đủ cho mình đâu.
Nhưng mà cũng phải chịu thôi dù sao cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu!
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta trước tiên cứ tới đó xem sao, nếu có thể thuê nhà lầu thì đương nhiên là sẽ tốt hơn rồi, còn nếu không thuê được thì ở nhà như vậy cũng được. Dù sao cứ xem đã rồi tính, chúng ta cũng không thể kén cá chọn canh được! Mấy việc này không thể để lâu!"
Trân Thanh Phong gật đầu nói: "Anh hiểu mà!" Hai vợ chồng bàn bạc với nhau một hồi, hai người liền bắt đầu công cuộc tìm kiếm nhà ở, hai người tìm kiếm liên tiếp ba bốn ngày.
Lúc đầu hai người còn tưởng việc cho thuê một phần của khu nhà, sống chung với chủ nhà có thể cũng không nhiều lắm đâu. Nhưng sau khi tìm nhà họ mới phát hiện ra việc ở ghép nhà như thế này rất nhiều.
Dù sao hiện tại mấy năm này cũng không có ai quá giàu có. Cho nên mặc dù không được đầu cơ trục lợi, nhưng vẫn có người lén lút cho người ta thuê nhà để ở, chủ yếu là muốn có thêm một ít đồ hỗ trợ cho cuộc sống sinh hoạt của họ.
Quả nhiên là ở trong thành thị như thế này chỉ phí sinh hoạt cũng rất cao. Nếu như trong nhà không có nhiều người đi làm thì cuộc sống càng gặp nhiều khó khăn hơn nữa.
Hai vợ chồng Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm sau một thời gian đi xem nhà thì cuối cùng hai người cũng tìm được một căn phòng vừa ý với hai người họ.
Đương nhiên lúc đầu hai vợ chông mong tìm được nhà lầu nhưng lại không có. Có điều cái nhà này, bảo trì cũng khá ổn, chỗ ở phòng ốc cũng khá là sạch sẽ. Các phòng còn được lát thêm đá nữa, nói chung nhìn sơ thì các phòng đều khá ổn.
Tính cả căn nhà có tổng cộng tám phòng, bố cục cũng khá là vuông vức.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng già, vừa vào cửa ở chính diện căn nhà có bốn phòng nhỏ, bốn phòng thì một phòng là của con trai cả và gia đình có bốn người, ở bên trái có một phòng là phòng của gia đình người con thứ hai của hai vợ chồng già, một phòng nữa thì là của con trai thứ ba và gia đình của anh ta. Nhưng mà gia đình của người con thứ ba đã đi công tác rồi, gia đình được điều đến làm việc ở Thâm Quyến nên phòng đó hiện tại là để trống.
Đừng nhìn thấy hai vợ chồng già này nhà có nhiều phòng như vậy mà nghĩ họ giàu, thật ra nhà bọn họ cũng không có giàu có gì mấy.
Trong nhà chính cũng chỉ có mấy người đi làm công nhân mà thôi. Hai cô con dâu của họ cũng chỉ là công nhân thời vụ thôi. Mà nhà của con trai thứ ba, dù hai vợ chồng nhà đó đều là công nhân chính thức, nhưng mà bởi vì chuyển công tác đổi chỗ làm mà xảy ra cãi nhau với hai vợ chồng già này.
Cho nên quan hệ trong nhà cũng trở nên xa cách, trong nhà lúc này cũng quá khó khăn, bởi vậy nên hai vợ chồng già trong nhà mới suy nghĩ tới việc cho người ta thuê ở.
Phòng được nhà họ dọn dẹp kỹ lưỡng cho nên ra giá cho thuê là một tháng năm đồng tiền.
Giá này đưa ra cũng không phải thấp nên hai tháng nay cũng không có ai tới đây thuê nhà.
Tuy rằng Trần Thanh Phong cũng chưa có suy nghĩ sẽ thuê căn phòng này để ở, nhưng mà đã đem tất tần thật thông tin về nhà này hỏi thăm rõ ràng.
Từ đáy lòng Khương Điềm Điềm cảm thán nói: 'Nếu mà anh sống ở thời điểm chiến loạn, tên bay đạn lạc thì đúng là một người dò tin có năng lực đấy."
Trân Thanh Phong hớn hở nói: "Anh đây chỉ đơn giản biết người biết ta thôi, dù sao thì có vợ và con anh ở đây, những người quan trọng của đời anh ở đây thì sao anh dám làm việc qua loa được chứ!"
Nhà bọn họ lại đi xem xét nhà thêm một thời gian, mắt thấy cũng sắp tới ngày khai giảng rồi, xác nhận là không tìm được căn nhà nào phù hợp hơn được nữa, cho nên cũng nhanh chóng quyết định thuê phòng của nhà hai vợ chồng già đó luôn.
Mà thật ra thuê phòng của nhà này cũng ổn bởi vì ở đây khá gần với trường học của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, chỉ cần đi qua mấy con phố là tới, mà cách đó không xa cũng có một cái nhà giữ trẻ.
Rất thích hợp cho hai vợ chồng khi mà học xong thì đón con luôn, như vậy rất là tiện. Nhà ba người ở nơi xa xôi như vậy đến đây, mà Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong khi tới Thượng Hải này cũng không đem theo quá nhiều đồ sinh hoạt, chủ yếu chỉ có quần áo và chăn đệm thôi.
Cho nên khi quyết định thuê nhà xong xuôi rồi nhìn lại mới biết nhà họ thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt. Khương Điềm Điềm phiền muộn nói: "Mua cái gì cũng đều cần tới phiếu mua đồ, em cảm thấy chúng ta đúng là khổ quá đi!"
Trân Thanh Phong cười an ủi cô: "Không sao đâu, từ từ rồi cũng ổn thôi em à, chờ đến lúc chúng ta khai giảng xong thì lúc đó chắc sẽ được phát một ít phiếu thôi."
"Bây giờ cũng chỉ có thể đợi tới đó thôi vậy." Khương Điềm Điềm tính toán một hồi rồi nói: "Thiếu phích nước nóng, thiếu chậu rửa mặt, thiếu bàn, rồi chén ăn, rồi ly uống nước..."
Mới chỉ là mấy cái dụng cụ nhà bếp này thôi còn mấy cái đồ khác cũng thiếu nhiều lắm.
Trân Thanh Phong lúc này mới sực nhớ, anh nói: "..."
"Đúng rồi, anh có cách này!"
Khương Điềm Điềm thắc mắc hỏi: "Cách gì ạ?"
Trân Thanh Phong nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta đi mua đồ ăn đóng hộp, trong đồ hộp có ly, chúng ta lấy làm ly đựng nước."
Khương Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó gật đầu đáp: "Anh Tiểu Phong, anh đúng là thông minh quá đi!"
Nghĩ đến lúc đó, vừa được mua đồ ăn ngon để ăn mà còn có đồ dùng để lại xài được nữa, cả ba người đều liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức cùng nhau mặc áo khoác lên, động tác rất nhanh. Xong xuôi Trần Thanh Phong mở cửa nói: "Chúng ta đi thôi!"
Ba người bọn họ vừa mới đi ra liền nhìn thấy cô con dâu cả nhà họ Phương vừa mới đi làm về, cô lịch sự chào hỏi nhà ba người họ: "Mọi người ra ngoài à?"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Đúng rồi ạ, tụi em ở đây cũng không có gì để làm cả, cho nên bây giờ rảnh rỗi cả nhà cùng nhau đi dạo, nhìn xem coi có gì có thể mua được nữa hay không ấy mài"
"Đúng đó, đồ đạc trong nhà cũng còn thiếu nhiều nên lo lắng là đúng rồi. Mọi người mau đi đi, tranh thủ thời gian chứ chiều tới trời sẽ lạnh lắm, đi sớm về sóm."
Đối với gia đình nhỏ của Khương Điềm Điềm đi đến đây ở trọ nhà họ Phương khá hài lòng. Tuy rằng bọn họ không ở chung với nhà Khương Điêm Điêm, không biết nhà ba người bọn họ như thế nào, nhưng mà làm người thì ít nhiều cũng sẽ hay xem mặt ngoài của người khác mà đánh giá.
Vậy nên chỉ cần xem mặt liên cảm thấy gia đình ba người này khá là được. Càng đừung nói tới chuyện nghe đồn họ là sinh viên nữa, thời buổi này sinh viên rất ít, sinh viên không chỉ đại diện cho người tri thức có văn hóa, nó còn đại diện cho tương lai của người đó rất tốt.
Chưa nói tới chuyện là sinh viên thì chắc hẳn gia đình này cũng phải dư giả tiền bạc, nhà bọn họ một tháng còn phải đóng năm đồng tiền trả tiền thuê nhà, rõ ràng không phải là chuyện đơn giản, cô một tháng đi làm tiền lương cũng chỉ có mười lăm khối mà thôi.
Bởi thế nên năm đồng tiền với nhà họ rất là nhiều, thành ra cũng rất mong muốn gia đình này ở lại đây lâu một tí.
Cô lại nói thêm: "Đi đường nhớ cẩn thận một chút nhé!"
Khương Điềm Điềm: "Dạ vâng ạI"
Cô đi ra cửa nhưng vẫn thấp giọng nói: "Nhà này thật là nhiệt tình quá đi!"
Trần Thanh Phong bật cười đáp: "Đúng vậy! Gặp được hàng xóm tốt là tốt rồi, vẫn đỡ hơn là gặp phải những người hay coi thường người khác."
Bọn họ mấy ngày nay đi xem phòng cũng gặp được rất nhiều người bản địa ở đây, mà những người ở đây tính cách như trên mây vậy, bọn họ không xem ai ra gì.
Thật sư là anh không hiểu trong lòng họ nghĩ gì. Chẳng lẽ vì giỏi hơn người ta và nhiều tiền hơn người ta thì được quyền lên mặt à? Đúng là không thể hiểu nôi.
Trần Thanh Phong đã thỏa thuận ổn thỏa với vợ chồng già nhà họ Phương này rồi.
Mà nhà họ Phương cũng lại nói với nhau rằng: "Đừng nhìn thấy nhà bọn họ là dân tỉnh lẻ như vậy mà coi thường, tương lai nhiêu khi còn đáng tiền hơn nhà chúng ta nữa đấy!"
Nhưng lời này quả thật không hề sai, nhà có người đậu đại học, chỉ cần tốt nghiệp đại học thì chắc chắn sau này sẽ có tương lai hơn rất nhiều người.
Cô con dâu nhỏ trong nhà họ Phương hôm nay không có đi làm, hôm mà gia đình Khương Điềm Điềm dọn tới đây ở, cô con dâu từng qua đó hỗ trợ, cô ấy nhỏ giọng nói với người nhà: "Con cảm thấy nhà họ đúng là có điều kiện thật đấy! Quần áo nhà họ không phải loại đơn giản đâu. Hôm trước Tiểu Khương còn hỏi em biết chỗ nào bán than đá không hoặc là than tổ ong cũng được. Nghe nói còn muốn tìm mua phiếu nữa kia.
Nói tới đây cô liên cười hì hì: "Cô ấy nói nhà bọn họ sợ lạnh lắm, sợ bản thân phải chịu lạnh! Mọi người thử nghĩ một chút đi, bọn họ là người Đông Bắc tới đây mà ở đây còn sợ lạnh! Đã vậy còn hỏi em chỗ nào có thể mua được củi lửa, chứng tỏ là ở quê nhà cũng khá là khá giả rồi!"
Bà Phương lúc này mới nói: "Thời mẹ còn nhỏ, lúc đó cha của mẹ rất hay lên núi nhặt nấm hay một ít rau cỏ dại, sau đó lại đem vào thành bán cho cửa hàng, thời đó còn có củi để mà mua! Nhưng mà thời gian cũng đã trôi qua mấy thập niên rồi, bây giờ ở đây làm gì có bán nữa, mà có thì giá cũng đâu có rẻ."
Bà Phương nhớ tới chuyện gì đó liền lập tức nhỏ giọng nói: "Có thật là nhà bọn họ muốn mua củi lửa không?"
"Đương nhiên là thật rồi ạ, bọn họ trên cơ bản là rất cần luôn ấy, con nghe bảo họ cứ sợ trời lạnh."
Bà Phương hình như suy tư gì đó rồi thấp giọng nói: "Được rồi, mẹ hiểu rồi!"
Kể từ khi để việc nhường lại cho con trai làm, hai vợ chồng già bọn họ ở nhà cũng không làm chuyện gì, nếu như trong thời gian này vẫn có thể kiếm được một ít tiền thì cũng xem như là chuyện tốt rồi.
Vào lúc ban đêm, Bà Phương đã kêu Khương Điềm Điềm tới, hai người thì thâm với nhau một lúc, rất nhanh liền đưa ra được thỏa thuận, một bó thảo một phân tiền.
Bà Phương vui vẻ vô cùng, lần này nhà bà ấy không chỉ có tiền thuê nhà, mà còn được trợ cấp thêm từ mấy việc bán đồ này.
Mà riêng Khương Điềm Điềm cũng rất vui vẻ, nhà bọn họ vốn dĩ cái gì cũng thiếu, mà hiện tại bọn họ sắp bắt đầu khai giảng rồi, đương nhiên là không có thời gian để mua sắm đồ đạc.
Vậy mà bây giờ có người tình nguyện bán đồ thì bọn họ cũng rất vui lòng mà mua thôi!
Cứ như vậy hai bên đều vui vẻ người mua vui, người bán cũng vuil
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, hai vợ chồng bắt đầu đưa Tiểu Thất đến nhà trẻ. Khoảng cách từ nhà bọn họ tới nhà trẻ cũng khá là gân, một tháng năm đồng tiền, được ăn một bữa cơm trưa, một tuân nghỉ một ngày.
Nhà họ Phương cũng xem như khá quý nhà ba người họ, vậy nên cũng có chỉ cho chỗ giữ trẻ tuy xa hơn một chút, nhưng mà giá chỉ có ba đồng một tháng mà thôi.
Tuy nhiên nhà Khương Điềm Điềm cũng không đưa Tiểu Thất qua bên đó làm gì, bởi vì đơn giản nhà họ nghe nói giá năm đồng với giá ba đồng thì giá trị nó cũng khác nhau và chất lượng đương nhiên cũng sẽ không giống nhau rồi.
Thật ra Bà Phương lúc đầu tính nói không ấy đưa cho bà một khối tiên đi, bà sẽ giúp đỡ trông con giúp cho. Nhưng mà lời đến miệng bà rồi thì lại lưỡng lự cả buổi vẫn không nói được.
Nếu là người thường thì bà sẽ không ngần ngại gì mà nói ra. Nhưng nhà người ta là gia đình có ăn có học, mà người có học đều chú trọng vào việc giáo dục, bà thì lại là một người già lớn tuổi, bà tự nhận mình không thể nào giáo dục được gì đó cho trẻ nhỏ rồi.
Vậy nên cũng đành thôi, bà cũng không thể để cho người ta vì suy nghĩ của bà mà chậm trễ cho con đi học được.
Mặc dù cả gia đình này cũng có chút tính toán đó, nhưng vẫn biết giới hạn của họ ở đâu nên cũng không khó để ở chung.
Bận rộn sắp xếp thuê nhà, rồi bận rộn vận chuyện đồ đạc trong nhà, rồi lại bận rộn tìm nhà trẻ cho con. Đợi nhà ba người bọn họ sắp xếp xong xuôi hết, lúc này mới bắt đầu cảm giác được không khí ngày khai giảng sắp tới rồi.
Hai vợ chồng này lớn lên đều rất đẹp nên vừa vào học đã là tâm điểm chú ý của nhiều người rồi. Có điều hai người cũng không hề giấu giếm là bản thân hai người họ đã kết hôn rồi.
Bởi vì đây là năm đầu tiên khôi phục lại việc học đại học cho nên tuổi của các sinh viên trong trường cũng khá là lớn. Trong đó cũng có không ít thanh niên trí thức ở nông thôn lên, bởi vì ở nông thôn làm việc vất vả vậy nên vẻ ngoài nhìn già dặn hơn tuổi thật rất nhiều.
Kỳ thật Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng không được tính là nhỏ tuổi.
Trân Thanh Phong năm nay hai mươi bảy tuổi, Khương Điềm Điềm cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, so với các bạn sinh viên thì tuổi tác của hai người họ thì cũng được tính là lớn rồi, nhưng mà tuổi họ lớn như vậy đấy nhưng nhìn vẻ bề ngoài của hai người họ, bây giờ nói hai người họ hai mươi tuổi người ta cũng tin nữa.
Dù đã lớn tuổi nhưng vẻ ngoài tươi trẻ hơn người khác rất nhiều, cũng có rất nhiều người bày tỏ lòng hâm mộ cũng có, mà ghen tị cũng có luôn!
Thật ra hai người này ngoại hình cũng không phải loại đặc trưng người xứ họ là mày rậm mắt to mà còn xinh trai đẹp gái, nhìn kỹ thì nhìn hai người này vẻ ngoài cũng có chút nhạt nhẽo, nhìn Trân Thanh Phong giống như giáo viên lạnh lùng, còn Khương Điềm Điềm giống như chị gái nhỏ nhắn vậy. Nếu như hai người đứng riêng giữa rừng sinh viên nhiều người tài giỏi thì đúng là không có gì đặc biệt cả.
Nhưng mà bọn họ là hai vợ chồng, lại còn thi đậu cùng một trường đại học nữa, rồi lại học chung một lớp, cả ngày đều đi chung với nhau, cũng giống như cá không thể sống thiếu nước mà nước cũng không thể tách rời khỏi cá. Cho nên vì vậy mà hai người họ khá nổi tiếng, danh tiếng của bọn họ như thể được nhân đôi.
Chỉ mới có mấy ngày mà hai người cứ đi chung với nhau hoài như vậy, ngay cả những sinh viên khoa khác cũng biết được tin ở bên khoa bọn họ có một cặp vợ chồng, trai tài gái sắc vô cùng xuất sắc.
Trên thực tế ai cũng đi học một lần rồi liên biết được đa phần những người nổi danh như hai người họ thì chắc chắn không ít thì nhiều sẽ rất lạnh lùng và có chút kênh kiệu. Nhưng sự thật chứng minh thì lại hoàn toàn không giống như người ta hay nghĩ tới. Hai vợ chồng bọn họ dù nổi tiếng như vậy nhưng vẫn luôn nhiệt tình khiến cho ai cũng thích.
Không còn cách nào khác, lớn lên đã đẹp trai xinh gái thì thôi đi, còn nói chuyện ngọt ngào thì ai mà chịu cho nổi.
Hơn nữa còn biết làm việc này việc kia, thậm chí là rất giỏi nữa là đằng khác.
Đừng nhìn lúc hai người Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm thấp thỏm ghi danh vào trường với số điểm một trăm hai mươi điểm là nghĩ họ may mắn đậu. Nhưng trên thực tế khi nhập học thì số điểm của bọn họ đã được tính là khá cao rồi.
Dù sao bọn họ cũng đã ôn tập thời gian lâu như vậy, mà hai người cũng không phải loại người ngu ngốc thì so với người khác sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn nữa. Trong lớp Trần thanh Phong được phân làm lớp trưởng, bị phân làm chức vụ đó trong lớp anh cũng có chút khó hiểu hỏi: "Làm lớp trưởng không phải là dành cho những bạn học giỏi trong lớp sao ạ?"
Mấy vị chủ nhiệm nghe vậy thì mim cười hỏi: "Nếu vậy thì chức vụ ủy viên học tập ai sẽ làm đây?”
Trân Thanh Phong: "..."
Chủ nhiệm lớp cười nói: "Tiêu chí chọn lớp trưởng là nên chọn những người năng lực cá nhân ổn, hăng hái, có tinh thân đi đầu làm tiên phong, thành tích tốt hơn nhiều bạn trong lớp là được rồi không cần quá xuất sắc. Thế nên là tôi cảm thấy em là người thích hợp nhất!"
Thật ra trong lớp bọn họ mấy giáo viên cũng chấm được vài em có thành tích học tập tốt hơn Trần Thanh Phong nữa. Nhưng các bạn ấy đều là sinh viên nữ nên giáo viên chủ nhiệm cũng có chút boăn khoăn!
Đây không phải vì trọng nam khinh nữ, nhưng mà đa phần các bạn nữ thường rất hay ngại và xấu hổ, mà các bạn nữ nếu như tiếp xúc sinh hoạt với các bạn nam nhiều quá thì ít nhiều cũng sẽ nảy sinh một vài vấn đề khác.
Làm chủ nhiệm lớp, ông rất đồng ý với quan điểm nam nữ bình đẳng, nhưng ông cũng phải vì các bạn sinh viên nữ mà suy xét cẩn thận, tránh xảy ra những tình huống không mong muốn xảy ra.
Rốt cuộc thì thế giới này không vì tư tưởng của một ai mà có thể nhẹ nhàng với phái nữ được.
Nên nhìn lại mấy bạn nam có thành tích tốt giống như Trần Thanh Phong đã không có nhiều lắm, mà các bạn ấy còn có nhiều vấn đề khác khiến ông phải bỏ qua.
Nam sinh viên trong lớp có thành tích tốt nhất thì cũng chỉ mới có mười bảy tuổi mà thôi, căn bản là không biết cách cư xử! Rồi đến nam sinh viên xếp thứ hai, tuổi cũng đã hơn hai mươi rồi, nhưng ngoài việc học ra cũng không thèm quan tâm tới bất cứ vấn đề nào khác nữa.
Còn người xếp thứ ba thì lại... mới nói có vài câu thì mặt đã đỏ lên rồi, còn ngại ngùng hơn cả con gái nữa, còn người thứ tư... Chính là Trân Thanh Phong!
Thành tích của Trần Thanh Phong khá ổn so với nhiều bạn, chưa nói là bề ngoài rất ổn, khả năng giao tiếp cũng rất tốt, nếu không chọn anh thì ông biết phải chọn ai chứ?
"Chuyện này đã quyết định rồi nên em không cần phải từ chối nữa làm gì, đã chọn em thì có nghĩa là em rất thích hợp cho vị trí này rồi, vậy nên em không cần phải cảm thấy khó hiểu làm gì!" Trần Thanh Phong bật cười: "Dạ thật ra mấy vấn đề này với em đều được. Nhưng mà..."
Anh chân thành nói: "Em không phải là người ở đây, cũng không có ở kí túc xá của trường, cho nên có một số việc em làm nhiều khi sẽ xảy ra sơ sót, em cũng mong thầy không vì vậy mà buồn gì em! Tân sinh viên lần này chỉ có hai người bọn họ là không ở lại trường thôi.
Chủ nhiệm lớp gật đầu nói: "Việc này em cứ yên tâm đi, còn có Nhạc Ninh là lớp phó sẽ hỗ trợ giúp eml"
Nhạc Ninh chính là nam sinh viên có thành tích tốt mà chỉ mới mười bảy tuổi thôi.
Trân Thanh Phong nói thâm: "Nếu em mà sinh con sớm một chút có khi con em cũng chỉ mới cỡ tuổi Nhạc Nhinh thôi!"
Mấy giáo viên chủ nhiệm ngồi ở đây chịu hết nổi nữa rồi, trợn trắng mắt lên nói: "Em bớt nói mấy lời vớ vẩn đó đi, em cũng chỉ lớn hơn cậu ấy có mười tuổi thôi, em mười tuổi có thể sinh con à? Thầy thật bất ngờ khi em có thiên phú dị bẩm như vậy đấy!"
Trân Thanh Phong cười ha hả nói: "Em chỉ tùy ý nói một chút thôi, thây cũng không cần tức giận làm gì đâu ạI" "Em đúng là miệng lưỡi trơn tru mà!”
Trần Thanh Phong cuối cùng cũng chấp nhận đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, mà Khương Điềm Điềm cũng không hề nhàn rỗi, cô được phân làm người đại diện cho khoa Tiếng Anh.
Thật ra nếu như có thể thì chủ nhiệm lớp còn muốn phân cho Khương Điềm Điềm một chức vụ gì đó trong lớp. Vì dù sao so với những sinh viên khác, hoặc là bù đầu vào học tập hoặc là thành tích không ổn định, sợ làm thêm gì đó sẽ bị sao nhãng việc học, còn không thì lại quá xấu hổ, ngại ngùng không dám giao tiếp.
Cho nên hai vợ chồng này nói không phải khoe nhưng hai người này từ học tập tới tính cách đều rất tốt.
Chỉ tiếc là Khương Điềm Điềm cũng không ở lại giống Trần Thanh Phong.
Thật ra không ở lại trường cũng không sao, nhưng mà hai vợ chồng đều như vậy. Nếu như cả hai đều có chức vụ trong lớp thì sợ người ngoài sẽ cảm thấy không phục cho rằng giáo viên chủ nhiệm đang thiên vị hai vợ chồng.
Tuy rằng loại khả năng này xác suất xảy ra không lớn, nhưng mà bản thân làm chủ nhiệm lớp nên thường sẽ suy nghĩ nhiều hơn bình thường thôi!
Nam sinh ở đây không có ai đáng tin để giao trọng trách lớn lao cho nên chủ nhiệm lớp đã chọn Trần Thanh Phong làm lớp trưởng.
Thế nên Khương Điêm Điềm bên này cũng không đảm nhiệm chức vụ gì quá quan trọng.
Đối với việc Trân Thanh Phong được làm lớp trưởng, mấy người trong lớp đều rất vui mừng, ai nấy cũng la hét đòi anh phải mở tiệc ăn mừng.
Trân Thanh Phong không phục nói: "Này, mọi người sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, sao lại để một người già như tôi đi mở tiệc ăn mừng đãi khách, nhà tôi còn phải bận chăm con nữa đấy! Mà giờ đãi tiệc mời khách cũng được đi, nhưng mà mỗi người tới cũng phải đem theo một món ăn, chúng ta cùng nhau tới nhà tôi ăn liên hoan.
Anh vừa nói xong ai cũng cười ha hả, có người xen vào nói: "Lớp trưởng này, cậu có phải là ăn cướp không vậy? Mỗi người đều mang đồ ăn tới mà cậu còn nói cậu đãi mọi người nữa à?”
Trần Thanh Phong nghiêm túc nói: "Làm gì có chuyện đó chứ! Mấy người các cậu ăn uống no say xong thì vợ chông chúng tôi cũng phải dọn dẹp mà đúng không? Tôi còn không nỡ để vợ mình chịu cực dọn dẹp nữa đấy mà tại các cậu tới nên mới phải chịu cực dọn dẹp đấy thôi!"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Đúng vậy đấy, chứ bình thường tôi lười lắm."
"Phụt", Khương Điềm Điềm vừa nói mấy lời này ra ai cũng cười.
"Nè hai người đừng có mà quăng cơm chó ở đây đấy nhé."
"Đúng vậy đấy, ghê quá đi!"
Tuy rằng ở đây ai nấy cũng sợ phải ăn cơm chó của hai vợ chồng này, nhưng mà mọi người vẫn quyết định cuối tuần này sẽ đến nhà của Trân Thanh Phong liên hoan, với cả tham quan một chút!
Đương nhiên không phải ai cũng đi, nhưng đại bộ phận mọi người đều rất nhiệt tình. Bản thân nhất quyết đòi đến xem con trai của hai người họ
Trần Thanh Phong thản nhiên nói: "Dù sao mặc kệ ai muốn đến cũng được, bao nhiêu người cũng không sao, miễn là mỗi người một món ăn là được!"
Nếu là người bình thường sẽ vô cùng ngại ngùng khi nói mấy lời như vậy, nhưng mà Trân Thanh Phong là người bình thường sao? Đương nhiên không phải là người bình thường rồi.
Cho nên anh cũng không hề biết ngại ngùng là gì. Đúng hơn là trong từ điển của Trân Thanh Phong không có từ đó!
Mà làm người có đôi khi chỉ cần mọi thứ đúng lý hợp tình thì người khác lại cảm thấy đó là chuyện bình thường thôi! Bản thân Trần Thanh Phong nói thẳng ra hết mọi chuyện như vậy thì ai cũng có thể hiểu được, tuy rằng bọn họ mỗi người sẽ được phát một ít phiếu cơm, còn được trợ cấp mười chín đồng tiền.
Nhưng mà tiền đó mỗi người đều tự tiêu xài không nói, như nhà vợ chồng Trần Thanh Phong ngoại trừ tiền thuê nhà còn phải bỏ tiên ra nuôi con nữa.
Người ta sống cũng không dễ dàng hơn bản thân họ bao nhiêu thì mọi thứ đương nhiên phải rõ ràng rồi!
"Thật ra bọn họ có thể không thuê nhà mà, như vậy thì một tháng đỡ phải mất năm đồng!"
Trong khoa bọn họ ai cũng biết mỗi tháng Trần Thanh Phong thuê nhà hết năm đồng tiền, gửi con đi nhà trẻ mỗi tháng cũng mất năm đồng tiền nữa, bản thân anh không phải là người hay giấu giếm, đặc biệt là mấy chuyện không cần thiết như thế này, cho nên chỉ cần có người hỏi thì anh sẽ nói cho họ biết.
"Anh ấy không thuê nhà thì con nhỏ phải ở đâu?" Nhạc Ninh quay sang tiếp lời.
Nhạc Ninh và Trần Thanh Phong vì có chức vụ trong lớp nên khá là thân thiết với nhau, trên cơ bản cậu chỉ nghĩ bản thân sẽ yên lặng mà học tập, thật không ngờ lại quen biết một người có tính cách thú vị như Trần Thanh Phong. Mặc kệ trong lòng Trần Thanh Phong xem cậu là gì, nhưng riêng bản thân cậu đã nguyện đi cùng với Trần Thanh Phong, cậu đã đem anh ấy trở thành một người bạn tốt của mình rồi.
Xét thấy Nhạc Ninh cũng là một người siêng năng nỗ lực nên Trân Thanh Phong cũng rất nhiệt tình với cậu áy!
Mấy thanh niên trí thức ngồi kế bên không biết chuyện, nghe hai người nói chuyện liền líu lưỡi hỏi: '..."
"Nhà họ chỉ nhiều tiên như vậy sao?"
Thật ra do ngày thường không hay tám chuyện nên có mấy người không rành chuyện nhà Trần Thanh Phong cho lám."Có một số việc bắt buộc phải chỉ tiền! Anh ấy là người có gia đình rồi mà cho nên so với mấy thanh niên độc thân như chúng ta sẽ không giống nhau rồi!"
"Ừ cậu nói cũng đúng, công nhận là kết hôn rồi thì chi tiêu sinh hoạt sẽ nhiều hơn người độc thân." Mấy thanh niên họ suy nghĩ cũng cảm thấy xúc động trong lòng, tương lai bọn họ cũng sẽ giống Trần Thanh Phong.
Mấy người ở bên đây thì cùng nhau thảo luận chuyện nhà của Trân Thanh Phong, còn Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm ở bên đây lại đang trộm luôn tay vào ống tay áo nắm lấy tay nhau.
Điều đáng buồn nhất trên đời này chính là rõ ràng bọn họ là hai vợ chồng hợp pháp, vậy mà đến nắm tay cũng phải lén lút nữa!
Bây giờ hai người lại nhớ cái lúc còn ở dưới quê, ở đó rất là trống trải, đừng nói là trộm nắm tay, đến trộm công nhau đi cũng không ai thấy, bọn họ chưa từng bị ai phát hiện. ngay cả Mà hiện tại ở giảng đường lúc nào cũng có người nên hai người họ phải lén lút thế này đây.
Hai vợ chồng đang đi rước con trai, Khương Điềm Điềm quay sang nói: "Em không nghĩ anh sẽ đồng ý làm việc đó luôn ấy!"
Cô là người khá hiểu tính cách của Trần Thanh Phong, không làm việc thì anh sẽ không dậy sớm đâu, nên đối với người ngoài khi đưa việc nếu không có lợi chưa chắc anh sẽ làm. Có lẽ người khác cảm thấy cái chức vụ lớp trưởng này tốt và rất vinh dự. Nhưng mà đối với Trần Thanh Phong, nói không chừng anh còn xem việc này vướng víu đến việc làm của anh đấy chứ!
Cho nên không nói hai lời mà Trần Thanh Phong đã đồng ý làm lớp trưởng khiến cô có chút khó hiểu.
Trần Thanh Phong cười ha hả, nói: 'Không phải do anh đã cân nhắc mặt lợi hại của nó rồi nên mới làm đấy sao!? Em thử nghĩ đi, em giúp đỡ mọi người trong khoa làm cái này cái kia thì sẽ khiến cho chủ nhiệm chú ý tới em đúng không? Nếu như có chuyện tốt gì đó thì không phải thầy ấy sẽ nghĩ tới chúng ta hay sao? Vả lại chờ đến lúc chúng ta tốt nghiệp xong, nói không chừng sẽ còn xét trên lý lịch của chúng ta mà tạo thêm cho chúng ta nhiều cơ hội hơn nữa ấy chứ! Dù sao cũng chỉ làm lớp trưởng mà thôi, cho nên anh cũng làm luôn, tính ra cũng không quá lỗ, mà khả năng được lợi nhiêu nên cứ làm thôi!"
Khương Điềm Điềm nhìn anh nói: "Đúng rồi nhỉ." Quả nhiên mấy người có kinh nghiệm trộm trứng gà không thể xem thường được.
Trân Thanh Phong lại nói: "Đúng rồi đúng rồi, vợ này, hôm nay anh có hỏi thăm mấy giáo viên một chút chuyện sau này. Nghe nói sau này sẽ có tổ chức một ít các loại hoạt động thi đấu ở trường. Mấy cái thi đấu hoạt động này chúng ta nhất định phải tham gial"
Khương Điêm Điềm: "!II"
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: 'Hiện tại không có sự hỗ trợ của chị chúng ta, mua cái gì cũng cần tới phiếu, cái này phiếu, cái kia cũng phiếu, thật sự rất phiên phức. Cho nên bây giờ chúng ta cứ tham gia mấy hoạt động đó nhiều một chút để được cộng điểm hoạt động, như vậy sẽ tích góp được một số đồ vật này nọ đê khỏi phải mua. Dù sao bây giờ chúng ta cũng rảnh rỗi không làm gì cả.
"Dạ được!"
Sau khi khai giảng trường học vì biết nhu cầu cần đồ dùng của học sinh nên có bán một số đồ vật như phích nước nóng, hay hộp cơm gì đó, nhưng mà mấy thứ này cần phải tích góp điểm mới đổi được.
Kể từ khi đến Thượng Hải tới nay, Trân Thanh Phong cũng không hề làm thêm cái gì cả, dù sao hiện tại trong tay cũng đang có tiền, ngoài ra bản thân anh cũng là người mới đến, cho nên anh không thể làm gì bậy bạ được.
Thế nên bây giờ chưa thể làm gì cả, không bằng chú tâm vào học tập với tham gia mấy hoạt trong trường cũng khá ổn.
Rốt cuộc thì cơ hội học tập cũng khó mà có được nên phải tận dụng. “Chúng ta cứ chuyên tâm vào học tập trước thôi."
Khương Điêm Điềm cười nói: "Dạ vâng."
Tuy rằng hai người bọn họ bình thường cà lơ phất phơ như vậy đấy. Nhưng bản thân bọn họ biết được việc học hành quan trọng tới cỡ nào.
Đặc biệt là bây giờ mọi người đều siêng năng học tập, cứ như cá chết gặp nước vậy, ai cũng chuyên tâm học tập mà bọn không làm thì có vẻ sẽ dễ bị người khác bỏ xa.
"Nếu chúng ta có thể học tốt một chút, anh nghe nói còn có học bổng nữa đấy!" Trân Thanh Phong nghiên cứu rất kỹ mấy vấn đề này, anh hỏi thăm triệt để những lợi ích sẽ có được khi học tập tốt.
Khương Điềm Điềm ánh mắt sáng lên nói: "Vậy thì chúng ta phải nỗ lực hơn nữa để giành học bổng thôi!"
"Được!"
Vừa đi vừa nói chuyện vậy mà cũng tới trước cửa nhà trẻ rồi, phần lớn người đem trẻ tới giữ đều là những công nhân viên chức đi làm không có ai trông con.
Vậy cho nên tuy rằng tan học sớm nhưng cũng có một số bạn nhỏ sẽ ở đây cho tới khuya để đợi cha mẹ tới đón.
Tiếu Thất được đón thời điểm này cũng không tính quá sớm hay quá muộn.
Nghe nói cha và mẹ mình tới đón, cậu bé lập tức đeo cặp sách lên rồi kêu to: "Cha và mẹ con tới rồi ạI"
Cu cậu lộc cộc xỏ giày vào chạy nhanh tới chỗ cha mẹ.
Trân Thanh Phong dùng một tay ôm lấy con trai, ôm cậu bé vào trong lòng, anh hỏi: "Cái thằng nhóc con này, hôm nay con có ngoan hay không đấy?"
Tiểu Thất gật đầu nói: "Con rất là ngoan luôn đó ạ."
Cậu bé vui vẻ nói: "Hôm nay quả cầu của bạn học Kim Nhất Đình bị bay lên trên tường cao, con đã giúp bạn ấy lấy được đó ạ."
Cu cậu bày ra bộ dạng kiêu ngạo, giương cằm lên nói: "Cái này là con tự mình làm luôn đấy ạt"
Giáo viên trong nhà trẻ: "..."
Cô giáo cất giọng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Thất là một cậu bé rất tuyệt vời, bạn ấy là một bạn nam dũng cảm. Nhưng mà việc đấy rất nguy hiểm, về sau không được bò lên tưởng làm như vậy nữa nhé!"
Lúc đó cậu bé doạ cho cô đầu đổ đầy mồ hôi luôn, đứa nhỏ này lỡ mà bị té ngã thì cha mẹ của bé chắc sẽ xé xác cô ra luôn quá.
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Dạ không sao đâu ạ, mấy chuyện đó không nguy hiểm chút nào nên con có thể làm được, con còn dám leo lên cây nữa mài!"
Nhìn thấy vẻ mặt phiên muộn của mấy cô giáo trông trẻ, hai vợ chồng Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm liền biết được con trai của bọn họ tạo áp lực cho các cô đến cỡ nào rồi.
"Tiểu Thất sau này phải nghe lời của cô giáo nhé, bản thân con cũng không còn nhỏ, không phải cái gì cũng làm được đâu nè, con cũng không thể đảm bảo bản thân sẽ luôn luôn an toàn và không bị thương được.
Con ở trong lòng cha và mẹ rất quan trọng đấy. Cho nên vê sau Tiểu Thất của chúng ta đừng bò lên tường nữa nhé."
Khương Điềm Điềm cất giọng mềm mại dạy dỗ con trai, Tiểu Thất gãi gãi đầu, cất giọng thanh thuý đáp: "Dạ con biết rồi ạ!"
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm liếc nhau một cái, sau đó hai người họ khẽ bật cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận