Bất Diệt Long Đế

Chương 124: Thần Nữ cung

Nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ nay lại rất khó coi, trong mắt toàn là nước mắt, nàng đã biết tin về cái chết của Triệu Côi, quỳ xuống khẩn cầu Vũ Phi Giáp ra tay báo thù giúp phụ thân, lúc này Vũ Phi Giáp mới tự thân xuất mã.
Hai người vừa lên đến giữa trời, trong tay Vũ Hận lập tức lóe lên quang mang, một cỗ chiến xa nhỏ cấp tốc phóng đại, cuối cùng biến thành chiến xa hoàng kim. Vũ Phi Giáp ôm theo Triệu Hi bay vụt mà vào, Vũ Hận theo sát phía sau, chiến xa lấp lánh quang mang, bắn thẳng tới đại viện Liễu gia.
- Ồ?
Đến trên không Tây viện, Vũ Phi Giáp liếc nhìn vài lần, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hắn thấy được thi thể Triệu Côi, chiến giáp Huyền khí Địa giai Triệu Côi mang trên người chưa bị thiêu hủy hoàn toàn. Hắn cũng thấy được Minh Xà bà bà, tưởng là Triệu Côi bị nàng giết chết.
Hắn nhíu mày, điều khiển chiến xa hoàng kim chậm rãi hạ xuống, trầm giọng hỏi:
- Người Thần Nữ cung, sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện Bắc Mạc chúng ta?
Minh Xà bà bà ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ Phi Giáp một cái, hờ hững nói:
- Lão thân hơi đâu mà nhúng tay vào chuyện nội đấu của Bắc Mạc các ngươi, người của ngươi không phải lão thân giết.
Triệu Hi nhận ra chiến giáp Triệu Côi, còn thấy cả thi thể Triệu Duệ, nàng bi phẫn hét lên:
- Không phải ngươi giết? Phụ thân ta là Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, ngoại trừ ngươi còn ai có thể giết hắn?
- Câm mồm, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng.
Vũ Phi Giáp quát lạnh một tiếng, cường giả cần gì phải nói dối, chí ít với loại chuyện này Minh Xà bà bà không đáng phải nói dối, dám làm mà không dám nhận. Hắn nhíu mày nhìn Minh Xà bà bà nói:
- Không phải ngươi giết, vậy thì là ai giết?
Minh Xà bà bà chỉ vào Lục Linh ở trước mặt nói:
- Là con bé này giết.
Vũ Phi Giáp và Vũ Hận khẽ cả kinh, Triệu Hi rõ ràng không tin tưởng, chẳng qua đã không dám xen lời. Vũ Phi Giáp nhìn chằm chằm Lục Linh mấy lần, lập tức phát hiện ra vấn đề, kinh nghi lẩm bẩm nói:
- Người này bị đốt thành như thế mà vẫn chưa chết? Hơn nữa thương thế còn đang phục hồi? Không đúng, kinh mạch nàng không thông, không có bất kỳ tu vi nào cả.
Đúng lúc này, Lục Linh cháy đen như than chậm rãi mở mắt ra...
- Quả nhiên là Hỏa Phượng Thiên Thai!
A Thúc cảm khái một tiếng, những người còn lại cũng đồng ý điểm này.
Lục Linh không có bất kỳ tu vi nào, kinh mạch bị tắc nghẽn, cũng không phục dụng đan dược. Bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt, lại có thể nhanh chóng khôi phục, ngoại trừ Hỏa Phượng Thiên Thai dị thường hiếm thấy trong truyền thuyết ra, chẳng còn lời giải thích hợp lý nào nữa cả.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Nghe được mấy tiếng kia, Vũ Phi Giáp hơi ngớ, mày kiếm dựng đứng lên. Hắn rất rõ ràng sự kỳ diệu của loại thiên địa thần thai này, hắn đã từng được đến một bản cổ tịch, trên đó có ghi chép về các loại thiên địa thần thai.
Ánh mắt hắn tức thì nóng rực, gấp gáp nói:
- Người Thần Nữ cung, nếu người này đã giết Triệu Côi, vậy nhất định phải giao cho ta!
- Hừ!
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
- Hỏa Phượng Thiên Thai này lão thân phát hiện ra trước, ai muốn cướp đoạt, người đó chính là kẻ địch của lão thân.
Vũ Phi Giáp khá là tức giận, lạnh giọng nói:
- Nơi này không phải Thanh Châu, đây là Bắc Mạc. Dù Thần Nữ cung cường đại, nhưng cường long còn không áp địa đầu xà.
Minh Xà bà bà không cho là đúng, nhàn nhạt nói:
- Cường long đúng là không áp địa đầu xà, nhưng ở Bắc Mạc, ngươi còn chưa được tính là địa đầu xà.
Lục Linh mở mắt, chẳng qua vẫn còn hư nhược dị thường, hơn nữa lông mi và mí mắt đều bị đốt trụi, con mắt không thể mở ra hết, chỉ lộ một khe nhỏ. Ánh mắt nàng có chút mê mang, không phải mình đã chết rồi ư? Tại sao còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện?
Nàng híp mắt nhìn mấy lần, gian nan mở ra miệng đã cháy khét, nhìn Minh Xà bà bà ở trước mắt, phát ra một tiếng cực nhỏ yếu:
- Ngươi... là ai?
Minh Xà bà bà nghe được Lục Linh cất tiếng, nàng không để ý tới Vũ Phi Giáp nữa, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện ra ý cười, tựa như một lão bà bà hiền từ, nhẹ giọng nói:
- Nhóc, đừng sợ, ta là Thần nữ cung Minh Xà bà bà. Ta không chỉ không làm hại ngươi, sẽ còn mang ngươi về Thần Nữ cung, ban cho ngươi một phần cơ duyên lớn bằng trời.
Lục Linh tựa hồ hiểu ra, nàng dừng một chút mới gian nan nói tiếp:
- Ngươi... mang... ta... đi... đâu... cũng... được. Nhưng... ta... tất... phải... dẫn... theo... đệ... đệ!
Lục Linh nói chuyện rất khó khăn, tiếng nói cực nhỏ, Minh Xà bà bà lại vẫn nghe được rõ ràng. Ý cười trên mặt nàng cứng lại, dứt khoát lắc đầu nói:
- Thần Nữ cung chúng ta chưa từng thu nam đệ tử, bất kỳ nam nhân nào cũng đều không thể tiến vào Thần Nữ cốc, đây là quy củ cung chủ đời thứ nhất lập ra, thế nên tuyệt đối không được!
Quang mang trong mắt Lục Linh chợt ảm đạm, dù nàng không hiểu được mình bị thiêu chết lại vẫn sống rốt cục là chuyện gì? Vì sao mình không chết? Vì sao bà lão này phải mang mình về Thần Nữ cung?
Nhưng nàng cực kì thông minh, chỉ thoáng trầm mặc mấy giây liền lần nữa nói:
- Vậy giúp ta giết cường giả bốn đại gia tộc, còn nữa, giết luôn Vũ đại nhân, sau đó ta sẽ theo ngươi đi Thần Nữ cung. Bằng không ngươi dẫn ta trở về, cũng là dẫn theo một người chết.
Ngữ khí Minh Xà bà bà vô cùng cường ngạnh, xem ra cũng là một lão thái thái cực kỳ cố chấp. Bởi thế bà ta tuyệt đối sẽ không mang đi Lục Ly, mà nhìn thần sắc và ngữ khí kia, bà ta chắc chắn sẽ cường hành mang mình đi.
Lục Linh đành nghĩ đến một cách bớt tồi tệ nhất, đó chính là để Minh Xà bà bà giết chết cường giả bốn đại gia tộc và Vũ đại nhân. Như thế Liễu gia liền có thể bảo tồn, Lục Ly tự nhiên cũng được an toàn.
Nàng quá hư nhược, cảm giác tùy thời đều có thể ngất đi, nàng không có thời gian đi tranh luận quá nhiều với Minh Xà bà bà, đây là cách duy nhất là giờ nàng có thể nghĩ ra được. Nếu Minh Xà bà bà không đáp ứng, thứ mang đi tuyệt đối sẽ là thi thể của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận