Bất Diệt Long Đế

Chương 3001: U Linh Vương

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn vẫn không ra tay, chỉ ngẫu nhiên phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, ngăn cản ba trản đèn kia đến gần. Thần niệm hắn quét qua, tìm kiếm cơ hội.
Hắn hiện tại chặn đánh Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh cũng không khó. Nhưng một khi hắn dừng lại, công kích của hai người còn lại khẳng định đánh trúng hắn. Cộng thêm Phùng Bưu ở gần đó như hổ rình mồi, tùy thời có thể phát ra một kích trí mạng, cho nên hắn không dám sơ suất chút nào.
Thân thể hắn rất mạnh, như kim cương bất hoại. Hắn có thần thiết, cũng không đại biểu một mình hắn có thể chém giết bốn người. Thần thiết chỉ có thể phóng thích một lần. Tuy sau khi phóng thích, hắn sẽ không đến mức không còn thần lực tự bảo vệ mình, nhưng thần thiết chỉ dùng vào thời khắc mấu chốt nhất.
Cho nên hắn cũng không vội vã, dù sao Mạnh Li đã sắp bùng nổ, thủ đoạn gì cần dùng đều đã dùng hết rồi? Hắn tạm thời an toàn, có thể chậm rãi tìm kiếm cơ hội.
Hắn suy nghĩ nhiều rồi…
Mạnh Li đuổi giết một lát, vẫn không thể đánh trúng Lục Ly, nội tâm hắn quá giận dữ. Nhẫn trong tay hắn sáng lên, xuất hiện một tiểu kiếm màu xanh biếc. Hắn thúc giục tiểu kiếm, tiểu kiếm kia lập tức phá không, tốc độ còn nhanh hơn Lục Ly.
- Phi kiếm?
Thân mình Lục Ly chuyển động giữa không trung, tiểu kiếm xanh biếc kia chuyển biến theo, truy tung hắn. Sắc mặt hắn khổ não, phi kiếm sáng mờ, hàn quang lóng lánh, thần văn dày đặc, không cần phải nói cũng biết là chí bảo. Thần uy quá nặng, khiến hắn cảm giác là một kiện Đế Binh không trọn vẹn.
Hắn đoán đúng rồi, đây thật là một kiện Đế Binh không trọn vẹn. Nhưng bị Thái thượng trưởng lão Địa Ngục Phủ tái luyện chế. Binh khí này phi thường cường đại, có thể cảm ứng được thần uy mênh mông.
Ầm!
Kim quang lóng lánh trên nắm đấm của Lục Ly, đột nhiên đấm lên tiểu kiếm xanh biếc đang bay tới. Tiểu kiếm bị đấm bay dễ dàng, nhưng trên nắm đấm của Lục Ly xuất hiện vết thương, bị chém thương, trên xương cốt còn có vết nứt rất nhỏ.
Vù!
Tiểu kiếm quay lại, tốc độ nhanh giống vừa rồi. Sắc mặt Lục Ly càng bực bội. Chỉ bằng tiểu kiếm này, sợ là sẽ cắt bỏ từng miếng thịt của hắn.
Hửm?
Mạnh Li cũng hơi kinh ngạc, tiểu kiếm này là pháp bảo hộ thân mạnh nhất của hắn. Nếu công kích đám người Tào thống lĩnh, sợ một chiêu đã thoải mái xuyên thủng đầu bọn họ. Cánh tay của Lục Ly chỉ bị tróc da, lực phòng ngự của hắn rốt cuộc khủng bố thế nào?
- Đi…
Đôi mắt Lục Ly lóe sáng, không chút do dự, phóng đến nơi cao nhất U Ma Sơn. Nơi đó có một tồn tại khủng bố, Lục Ly không biết hắn đi như vậy có phải đi vào chỗ chết hay không, nhưng không đi sẽ bị tiểu kiếm xanh biếc này chém chết.
Đi qua biển lửa, đao kiếm múa may, ai chiến thắng thì phải xem bản lĩnh của mọi người.
Trong núi non trùng điệp, một tòa núi đứng thẳng trong vân tiêu, đỉnh núi bị sương mù đen vờn quanh, bên trong thoạt nhìn thật âm trầm. Nếu nói cả tòa U Ma Sơn này giống như một con cự thú, vậy đỉnh núi này là sừng trên đỉnh đầu cự thú.
Lúc trước, Lục Ly không muốn mạo hiểm, sau khi Mạnh Li vận dụng tiểu kiếm xanh biếc, Lục Ly không có biện pháp gì. Tiểu kiếm màu xanh biếc kỳ thật không nhất định có thể đâm chết hắn, nhưng sẽ như đám ruồi bọ cứ vây quanh hắn, ong ong không ngừng bên tai hắn, mãi không thể trốn thoát.
Hắn lo lắng nhất là ám vệ kia. Người nọ giống như độc xà, ẩn núp ở chỗ bóng ma. Hắn có thể cảm giác được tồn tại của ám vệ này, lại không biết hắn đang ẩn núp ở nơi nào.
Cho nên, tiểu kiếm xanh biếc này vẫn công kích hắn, khiến hắn ứng đối khó khăn, tạo cơ hội cho ám vệ kia. Đến lúc đó một khi xuất hiện sơ hở, ám vệ sẽ đâm chết hắn.
Hắn phóng lên núi cao, cũng không phóng thẳng mà vòng quanh ngọn núi, từ từ tới gần. Bọn họ cách ngọn núi không phải quá xa, nếu trực tiếp bay đi, hai ba nháy mắt có thể xông lên. Đến lúc đó, kết cục không quá hoàn hảo, hắn là người đầu tiên tiến lên, giáp mặt với đám quái vật cường đại, trước sau đều có công kích, hắn sẽ chết trong nháy mắt.
Hắn bay vòng quanh như vậy, từ từ tới gần, như vậy những quái vật kia không nhất định tập trung vào hắn. Khí thế đám người Mạnh Li như hồng, không ngừng phóng thích công kích, có lẽ tồn tại cường đại kia sẽ tập trung vào mấy người bọn họ.
- Mạnh Li, tiểu kiếm màu xanh biếc này không tồi, nhưng vẫn kém hơn Thiên Vũ Kiếm của Tô Nguyệt Cầm một chút!
Lục Ly vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Thiên Vũ Kiếm kia phi thường cường đại, lúc ấy ta còn vươn tay thưởng thức một phen. Ưm… đúng rồi, có lẽ ngươi không biết, làn da của Tô Nguyệt Cầm vô cùng mềm mại, bóng loáng như ngọc …
- A, a, a!
Lời nói của Lục Ly khiến Mạnh Li càng thêm phát cuồng. Hắn ái mộ Tô Nguyệt Cầm đã rất nhiều năm rồi, xem như thanh mai trúc mã với Tô Nguyệt Cầm, từ nhỏ đã ái mộ nàng. Nhiều năm qua, Tô Nguyệt Cầm đối xử với hắn lúc gần lúc xa, khiến hắn thống khổ không chịu nổi. Hiện tại Lục Ly lặp đi lặp lại những lời khinh nhờn nữ thần của hắn của như vậy, điều này làm sao khiến hắn không tức giận?
Chủ nhục thần tử, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh cũng nổi giận không thôi. Nhất là vây công Lục Ly lâu như vậy, tuy đánh trúng hắn vài lần, nhưng không tạo thương thế nặng nề gì cho Lục Ly.
Hai người tự xưng là chiến lực không tồi, hiện đều giết không được một võ giả Nhị Kiếp, điều này khiến hai người cảm thấy thật mất mặt. Nội tâm giận dữ không thôi, hai người cũng không để ý Lục Ly đã dẫn dắt bọn họ vòng qua nhiều vòng như vậy.
Bọn họ không cảm giác, Phùng Bưu ẩn núp gần đó lại cảm thấy không thích hợp. Hắn là thích khách đỉnh cấp, có trực giác hơn người với nguy hiểm. Hắn có thể cảm giác đỉnh núi có nguy hiểm, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, không thể cảm ứng rõ ràng.
- Công tử!
Hắn nghĩ nghĩ, truyền âm nói với Mạnh Li:
- Có cần ta ra tay giúp không? Ta có thể một kích đâm chết hắn!
- Không cần!
Mạnh Li đang nổi giận trong lòng, làm sao để Phùng Bưu nhúng tay vào? Hơn nữa phi kiếm của hắn lại lần nữa lưu lại vết thương trên người Lục Ly, hắn tự tin cuối cùng có thể giết chết Lục Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận