Bất Diệt Long Đế

Chương 600: Ngươi là trời của chúng ta

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ngoại trừ các chủ Linh Lung Các ra, ai sẽ để ý Khinh tiểu thư đến vậy? Các chủ trẻ thế này, còn chưa tới tuổi câu cá giải sầu. Sáng sớm ngồi đây, tự nhiên là muốn câu con cá Lục mỗ.
- Ngươi rất thông minh!
Trung niên nhân khẽ gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn về chiếc thuyền nhỏ phía xa, nhàn nhạt nói:
- Chẳng qua người thông minh thường thường đều chết sớm, người thông minh muốn sống được lâu, liền nên học cách giấu dốt, chứ không phải khôn vặt. Ngươi không thích hợp Linh Nhi, đừng vọng tưởng mượn nàng thượng vị, ngươi là con em Lục gia, Linh Lung Các chúng ta không chứa nổi ngươi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, thần sắc đầy giễu cợt nhìn người trung niên nói:
- Đêm qua ta còn đang đang nghĩ các chủ Linh Lung Các là người thế nào? Hôm nay gặp mặt, Lục mỗ rất thất vọng. Ngươi làm các chủ có thành công hay không ta không biết, chí ít ta có thể xác định một điểm, ngươi làm phụ thân... rất thất bại.
- Hả?
Ánh mắt các chủ Linh Lung Cách quét sáng, tựa như hai thanh chủy thủ sắc bén. Một cỗ khí tức như thái sơn áp đỉnh ầm vang trấn xuống, xương cốt toàn thân Lục Ly lập tức vang lên.
Khắc này, Lục Ly không chút hoài nghi, nếu khí thế kia tiếp tục trấn áp, rất nhanh hắn sẽ biến thành một đống thịt nát
Lục Ly không hề có chút nào sợ sệt, ngược lại mắt lạnh nhìn qua các chủ Linh Lung Các Khương Vô Ngã, như là một con sư tử lông bờm dựng đứng.
Hắn biết rõ Khương Vô Ngã không dám giết hắn, chí ít không dám công khai giết chết hắn, như vậy sẽ làm tổn hại uy danh các chủ Linh Lung Các.
Quả nhiên...
Khí thế kia rất nhanh liền yếu đi mấy phần, mặc dù xương cốt toàn thân Lục Ly vẫn đang vang lên, trong cổ họng tưởng như sắp phun ra máu tụ, nhưng hắn cố nén nhịn, vẫn nét mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Vô Ngã.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, khí tức Khương Vô Ngã mới dần yếu đi, hắn hờ hững nói:
- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên có hổ tính, chẳng qua tiểu tử ngươi mới sống bao nhiêu năm? Đã dám giáo huấn bản tọa?
Lục Ly cường hành nuốt xuống máu tụ, hít một hơi một hơi thật sâu, gay gắt nói:
- Không dám giáo huấn, chẳng qua mỗi một đứa bé đều là một tờ giấy trắng, đứa trẻ trưởng thành có quan hệ rất lớn đến phụ mẫu. Khương Khinh Linh biến thành như thế, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm? Đêm qua Khương Khinh Linh nói với ta, mấy năm nay nàng chưa được một lần có cảm giác ngủ ngon, mỗi lần đến đêm liền sẽ sợ hãi, sợ hãi có người tìm nàng lấy mạng. Dù đêm qua có ta ở bên cạnh, nàng vẫn ba lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, ta nhìn mà đều đau lòng, người làm cha như ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm áy náy?
- Ở Thiên Quỷ Sơn, ông ngoại nàng chết đi, nàng đau khổ tuyệt vọng. Lúc nàng muốn tự sát, ta cho nàng hy vọng, để nàng có mục tiêu sống tiếp. Kể ra cũng buồn cười, hiện tại hi vọng duy nhất khiến nàng còn sống chính là để ngươi đi tới trước mộ phần quỳ xuống, để ông ngoại được hưởng thụ vạn dân triều bái. Sở dĩ nàng liều mạng tu luyện như vậy, chính là vì hai mục tiêu này. Các chủ đại nhân, ngươi bức con gái mình thành như thế, đấy chính là điều ngươi muốn?
Lục Ly không có nửa điểm khách khí, không lưu cho Khương Vô Ngã nửa phần mặt mũi. Đêm qua hắn nhìn thấy bộ dạng đó của Khương Khinh Linh, trong lòng sớm đã âm thầm ghi hận Khương Vô Ngã. Biết được Khương Vô Ngã sẽ không giết hắn, hắn cần gì phải khách khí?
Thần sắc Khương Vô Ngã rất kỳ quái, bị một tên hậu bối như Lục Ly gần như chỉ thẳng mặt mà mắng, hắn lại vẫn không hề tức giận, ngược lại thần tình trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Hắn kinh ngạc nhìn ra thuyền nhỏ xa xa, một lúc lâu sau mới u ám thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, làm các chủ ta là hợp cách, làm phụ thân ta lại rất thất bại. Sau khi sinh Linh Nhi, mẫu thân nàng liền mất, ta một lòng phát triển Linh Lung Các, bỏ bê quản giáo nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, hết thảy đều là lỗi của ta.
- Tuy nhiên…
Nói đến đây, ánh mắt Khương Vô Ngã đột nhiên quay sang Lục Ly:
- Bất luận thế nào, ngươi không thể cùng một chỗ với Linh Nhi, thân phận ngươi quá nhạy cảm. Đau dài không bằng đau ngắn, ta không muốn khiến Linh Nhi lần nữa bị tổn thương, bởi thế ngươi vẫn nên thức thời chút thì hơn, đừng để bản tọa phải khó xử, bằng không... ngươi biết rồi đấy.
- Ngươi lại sai!
Lục Ly lắc đầu thở dài nói:
- Ta không có ý định gì đối với con gái ngươi, nếu muốn làm gì còn cần chờ đến bây giờ? Ở Thiên Quỷ Sơn chúng ta sớm đã ở cùng nhau. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng cho rằng ta thèm khát làm con rể Khương gia. Lúc ta thoát ly Lục gia, Khương Khinh Linh từng mời ta gia nhập Linh Lung Các, ta cự tuyệt. Sau đó nàng nói giúp ta chiếm lĩnh một vực ở bắc bộ Trung Châu, ta cũng cự tuyệt. Gia gia của ta là Lục Chính Dương, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ngươi cảm thấy Lục Ly ta sẽ là loại người dựa vào ăn bám lập nghiệp? Ta chẳng dựa ai hết, chỉ dựa vào chính mình, kiến lập nên một Lục gia mới!
- Ha ha ha!
Khương Vô Ngã cười ha hả, hắn bị khẩu khí Lục Ly chọc cười, gật đầu nói:
- Được, được lắm, có chí khí, quả nhiên có phong thái của Lục Nhân Hoàng năm đó. Nếu ngươi đã nói như vậy, việc này ta tạm thời không hỏi nữa, chẳng qua nếu về sau bị ta phát hiện ngươi và Linh Nhi có gì quá giới hạn, vậy liền đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác.
Nói xong thân hình Khương Vô Ngã chợt lóe, tan biến vào trong hư không. Lục Ly âm thầm líu lưỡi, có thể tan biến vào trong hư không hẳn phải là Địa Tiên cảnh a? Các chủ Linh Lung Các ít nhất cũng phải là Địa Tiên Cảnh.
Không biết Khương Vô Ngã mới bao lớn? Chẳng qua nghe nói Khương Vô Ngã trước kia là võ si, thành hôn tương đối trễ, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ.
Từ vẻ ngoài khó mà nhìn ra được tuổi tác võ giả, nếu từ lúc còn trẻ cảnh giới đã rất cao, như vậy thường thường đều già hơn bề ngoài rất nhiều, rốt cuộc thọ nguyên dài như vậy...
Lục Ly ngồi bên hồ một lát, mãi lúc sau mới đứng dậy rời đi, Khương Hoằng và Minh Vũ chờ ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận