Bất Diệt Long Đế

Chương 905: Nửa đêm nghe mưa

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thí Ma Điện có được đại bộ phận cường giả của Nhân tộc, nhưng vẫn có một ít lão quái không chọn cách gia nhập Thí Ma Điện. Có lẽ là vì tính cách quái dị không muốn bị Thí Ma Điện ước thúc, hoặc là muốn ẩn thế một lòng vấn đạo. Bọn Cơ Mộng Điềm ngược lại biết được một ít bí mật, trong năm mươi người đứng đầu Chiến Thần Bảng Thần Châu thì có ít nhất mười lăm người ẩn thế lánh đời.
Thấy nguyên đám Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đều nhíu mày trầm tư, rõ ràng là đang suy đoán sư phó hắn là ai, trong lòng Lục Ly không khỏi mừng thầm. Hắn nói vậy là vì lừa dối chúng nhân, dẫn dụ bọn họ đi đoán, từ đó ẩn tàng thân phận thật.
- Mộng Điềm tiểu thư!
Lục Ly cười nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Vừa rồi ngươi đáp ứng kính ta ba chén.
Cơ Mộng Điềm hồi thần lại, khẽ cười, khoát tay nói:
- Mộng Điềm tất nhiên nói được làm được, Cổ công tử có thần kỹ như thế, xứng đáng để Mộng Điềm kính ba chén.
Cơ Mộng Điềm một hơi uống cạn ba chén rượu, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển sóng tình, diễm quang tứ xạ, khiến người không dám nhìn thẳng.
- Mộng Điềm còn bận chút chuyện, cáo từ trước.
Uống cạn ba chén xong, Cơ Mộng Điềm không đợi Lục Ly uống cùng mà quay sang Dạ Lạc khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn công tử tiểu thư tại trường một lượt, cuối cùng dẫn theo Điệp Phi Vũ rời đi.
Lúc sắp đến cửa điện, Cơ Mộng Điềm thoáng ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Ly một cái. Chỉ thấy Lục Ly cũng đang khẽ cười nhìn mình, trong mắt chất đầy vẻ cuồng nhiệt, còn nhếch môi cười nói:
- Làm sao, Mộng Điềm tiểu thư không bỏ được Cổ mỗ? Ha ha ha, nếu muốn gặp Cổ mỗ, tiểu thư cứ sai người đến hẹn, lúc nào cũng được.
- Phi!
-
Cơ Mộng Điềm khẽ gắt một tiếng, không biết là giận thật hay chỉ đang giả bộ dè dặt, cứ thế kéo tay Điệp Phi Vũ đi ra, biến mất ở ngoài cửa.
- Dạ Vinh, ngươi tiếp tục chiêu đãi chư vị quý khách, ta phải đi Phật sơn bái kiến một vị trưởng giả.
Dạ Lạc đứng dậy, với thân phận hắn mà cứ một mực ngồi đây thì có chút bất thường. Thế là khẽ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, hai bên trao đổi ánh mắt, sau đó dẫn theo Dạ Vũ rời đi.
Lục Ly cười hắc hắc, tiếp tục ngồi lại trong góc thản nhiên uống rượu. Nói cho cùng hắn chỉ là công tử Cổ gia, địa vị không cao, làm sao có thể trực tiếp rời đi? Làm vậy sẽ chỉ càng khiến người chú ý.
Dạ Lạc Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Dạ Vũ vừa đi, bầu không khí tại trường không khỏi lắng xuống. Đương nhiên đã có người bắt đầu chủ động bắt chuyện với Lục Ly, song cũng không ít người nhìn Lục Ly với ánh mắt như muốn chết người.
Hôm nay Lục Ly đắc tội không ít người, dù thủ đoạn hắn đúng là rất ghê gớm, nhưng cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong thì lại không qua mặt được ai, Cổ gia chỉ là gia tộc ngũ phẩm, điều này cũng thật trăm phần trăm.
Còn về hắn có một vị sư phó danh chấn thiên hạ, lúc này chúng nhân đều đã hồi thần lại, không khỏi cảm thấy Lục Ly chỉ đang chém gió.
Nếu có một vị ân sư cường đại như thế, cớ sao Lục Ly mới chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong? Đáng ra hẳn phải danh dương khắp Trung Châu từ lâu mới đúng.
Có mấy vị tiểu thư bị phong thái Lục Ly mê hoặc, không ngừng đánh mắt đưa tình, thậm chí có hai vị tiểu thư tới mời rượu hắn, ánh mắt rất là chọc người.
Náo nhiệt đã xem xong, cũng nên đến lúc tán trường. Lũ lượt có người cáo từ, Lục Ly và Cổ Mẫn lại vẫn thản nhiên ngồi đó, nhìn đám đông lần lượt rời đi.
Rất nhanh Dạ Vinh cũng rời đi, đám người còn lại trong đại điện thừa cơ cáo từ đi theo, chẳng mấy chốc đại điện vốn đang náo nhiệt đã vắng tanh.
Lục Ly vẫn không đi, Cổ Mẫn nghi hoặc nhìn sang, đợi tất cả mọi người đi hết cả, Lục Ly mới đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Mới vừa bước ra bên ngoài đại điện, quản gia Dạ gia liền tiến lại bẩm báo nói:
- Hai vị Cổ công tử, Vũ tiểu thư nhà ta cho mời.
- Ách?
Trong mắt Cổ Mẫn chớp qua một tia nghi hoặc, hắn vốn tưởng là Lục Ly đang chờ bí mật gặp mặt Dạ Lạc, không ngờ lại là Dạ Vũ tiểu thư sai người đến mời.
- Đi thôi!
Lục Ly nhún vai, hắn không hề có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại còn rất tán thưởng sự thông minh tinh ý của Dạ Lạc. Nếu lúc này Dạ Lạc triệu kiến Lục Ly, tất sẽ bị người có tâm nhìn ra vấn đề, dự tính lúc này Dạ Lạc đã thật đi tới Phật sơn.
Một tên công tử Cổ gia hiển lộ ra năng lực phi phàm ở yến hội, sau đó được tiểu thư Dạ gia ra mặt mời chào, đây là điều hết sức bình thường.
Hai người Lục Ly được dẫn đến một gian thiền điện, quản gia đi vào, dẫn bọn hắn tới trước một gian mật thất. Ở cửa mật thất, quản gia quay đầu nhìn Cổ Mẫn một cái, kẻ sau rất thức thời dừng bước, đứng bất động ở cửa ra vào.
Lục Ly đẩy cửa tiến vào, thấy bên trong chỉ có mỗi một mình Dạ Vũ, không khỏi có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chắp tay nói:
- Cổ Phong Lưu gặp Vũ tiểu thư!
- Hì hì!
Dạ Vũ thè lưỡi, cười lên đi đến trước mặt Lục Ly, chẳng có vẻ gì là e ngại khi cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nàng dạo một vòng quanh người hắn, hiếu kì hỏi:
- Lục công tử, ngươi cải trang thế nào đấy? Sao ta chẳng nhìn không ra chút vết tích cải trang nào cả. Thần kỳ thật đấy, ngươi dạy ta chiêu này được không?
Nhìn Dạ Vũ một mặt hiếu kì, căn bản không sợ người lạ, còn có chút cảm giác như vừa gặp đã quen, trên trán Lục Ly bất giác gồ lên mấy đạo gân xanh.
Vừa rồi Dạ Vũ mang đến cho hắn cảm giác đây là một vị tiểu thư khuê các đoan trang tú lệ, lại không ngờ thoáng cái đã biến mặt.
Lục Ly không trả lời vấn đề của Dạ Vũ mà nhíu mày hỏi:
- Ngươi ca ca đâu?
- Ca ca đi Phật sơn!
Dạ Vũ lè lưỡi nói:
- Ca ca dặn ta lưu ngươi lại, nói ngươi sẽ có lời chuyển đạt. Lục công tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Trên mặt Lục Ly bỗng chợt lấp lánh quang mang, thân thể và cơ thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, biến lại bộ dáng vốn có, lúc này mới giải thích nói:
- Đây là một loại bí thuật thượng cổ, không phải cải trang, thế nên ngươi căn bản không nhìn không ra được. Còn về loại bí thuật này... đây không phải của ta, mà là một người bạn truyền cho, vậy nên ta không thể truyền thụ cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận