Bất Diệt Long Đế

Chương 2888: Đây là mệnh lệnh

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Trường Tôn Vô Kỵ đã không cố được quá nhiều, dù người trong thành tử thương vô số thì đã sao? Dù triệt để đắc tội Thiên Âm Cung thì đã sao? Bọn họ còn dám đến tìm Trường Tôn gia gây sự chắc?
- Xem ám khí!
Bên kia Lục Ly lượn quanh thêm một vòng, sau đó lần nữa ném ra mười mấy thanh binh khí, có dao găm, có đoản kiếm, còn có quái móc, thiết côn... vân vân…
Những binh khí này đều là binh khí cấp thấp, đừng nói dùng tay ném mạnh, dù là cầm lên nện xuống thật lực đều không chết người. Trường Tôn Vô Khuyết và mười người kia căn bản không thèm để ý, mọi người còn phải tận lực tránh ba cập đến người xung quanh, đồng thời nhẹ nhàng đánh giết Lục Ly.
Trường Tôn Vô Khuyết nghĩ nghĩ rồi lớn tiếng quát khẽ:
- Người bên trong thành nghe đây, lập tức ra khỏi thành, đồ vật hủy mất, Trường Tôn gia sẽ đền bù, ai lưu tại trong thành, sinh tử bất luận.
Hưu!
Bên này mười mấy món binh khí lần lượt phá không bay tới, Trường Tôn Vô Khuyết thậm chí không thèm nhìn, tùy ý phất phất tay, một thanh binh khí bay tới bị hắn đánh bay, chỉ là, một giây sau sâu trong linh hồn hắn đột nhiên truyền đến ba động, hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng.
- Hả?
Thần niệm hắn quét tới, phát hiện một con côn trùng bất ngờ bò lên mu bàn tay phải, côn trùng cắn nhẹ, chớp mắt liền chui vào trong người hắn. Nét mặt hắn chợt biến, chỉ sát na, hắn làm ra một chuyện khiến người toàn thành kinh hãi, hắn vung trường kiếm trong tay còn lại lên, chém rụng nguyên cánh tay phải!
- Không đúng
Cùng lúc, mười người còn lại cũng biến sắc, lúc bọn hắn đánh bay những binh khí kia, trong binh khí đột nhiên bay ra mấy trăm con côn trùng, lóe lên một cái rồi tan biến vào trong cơ thể bọn hắn.
Kế sách Lục Ly dùng ra rất đơn giản, lại nhẹ nhàng khiến người Trường Tôn gia trúng kế.
Mười tên thanh niên thiên tài, mỗi người đưa đi mấy trăm con Hư Không Trùng xám đen, Trường Tôn Vô Khuyết được đối xử đặc biệt, chào đón hắn là Cổ Vương. Đáng tiếc Trường Tôn Vô Khuyết quá ác, nháy mắt liền chém rụng tay mình, sau đó khoái tốc lui ra, bằng không nếu để Cổ Vương tiến vào trong đầu, nói không chừng lúc này đầu hắn đã bị gặm sạch...
Trường Tôn Vô Khuyết và người Trường Tôn gia điên hết rồi ư?
Rất nhiều người trong thành vốn định triệt thoái ra ngoài, giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh Trường Tôn Vô Khuyết tự chặt đi cánh tay mình, những người còn lại thì có ba người quay cuồng giữa trời, bảy người lập tức bay xuống, ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, có mấy người còn không ngừng run rẩy, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cái gì vậy?
Vừa rồi mười một người này còn đang truy sát Lục Ly, sao mới đảo mắt tình thế đã nghịch chuyển? Lục Ly cũng đâu có làm gì, chẳng lẽ đám người này phát điên hết cả?
- A!
Một trong ba người đang lăn lộn giữa trời đột nhiên kêu thảm, sau đó rơi rụng xuống, đụng phải một tòa thành bảo bên dưới, thành bảo bị đụng nát, người kia lần nữa vọt lên, tiếp sau thân thể nhanh chóng biến thành xương trắng với tốc độ thấy được bằng mắt thường!
- A!
Một người khác ở giữa trời cũng chịu hết nổi, rất nhanh thân thể biến thành xương trắng, ầm ầm rơi rụng trên đất. Lúc này, thần niệm chúng nhân rốt cục mới nhận ra kẻ thủ ác, bọn hắn phát hiện thấy có rất nhiều côn trùng. Màu xám đen, răng nanh cũng màu xám đen, chính đang không ngừng gặm cắn xương cốt hai người.
Răng rắc răng rắc!
Lúc gặm xương cốt chúng phát ra tiếng vang khe khẽ, tuy không quá lớn, nhưng nghe vào tai chúng nhân lại như tiếng ma quỷ mài răng, khiến người lạnh toát sống lưng.
- Ám khí?
Một người trong đám hồi thần lại, kinh hô lên, vô số người lập tức quét tới Lục Ly, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Trong ám khí vừa rồi cất giấu côn trùng, Lục Ly tùy ý phóng thích công kích, vậy là nhẹ nhàng nghịch chuyển thế cục.
Hưu!
Cổ Vương bay vụt trở về, bị Lục Ly thu lại. Nếu Trường Tôn Vô Khuyết đã phát hiện kịp thời, tiếp tục để Cổ Vương tấn công đã không nhiều ý nghĩa, không chừng Cổ Vương còn sẽ bị Trường Tôn Vô Khuyết giết mất.
Đám Hư Không Trùng lại không bay về mà hướng đến mấy tên thanh niên còn lại, Hư Không Trùng bay qua đâu, người xung quanh lập tức kinh hãi trốn đi, sợ bị đám côn trùng này tới gần, đến lúc đó bọn hắn cũng sẽ bị gặm cho xương cốt đều không thừa.
Phanh!
Tên thanh niên thứ ba nện xuống đất, biến thành xương trắng, bảy người còn lại tuy miễn cưỡng có thể trấn áp Hư Không Trùng, nhưng nếu Trường Tôn gia không làm ra thủ đoạn thích đáng, đoán chừng sau cùng cũng sẽ biến thành xương trắng.
- Không sai!
Lục Ly rất hài lòng, Hư Không Trùng sau khi tiến hóa quả nhiên mạnh lên rất nhiều, mười người này đều là Tam Kiếp trung hậu kỳ, là tinh anh đỉnh cấp Trường Tôn gia bồi dưỡng ra, có thể miểu sát ba người trong nháy mắt đủ thấy Hư Không Trùng bá đạo đến cỡ nào.
- Xem ám khí!
Lục Ly thấy Trường Tôn Vô Khuyết lại muốn xông tới, lập tức đưa tay ném ra một chiếc dao găm, Trường Tôn Vô Khuyết nào dám tiếp tục đi cản? Hắn đã đứt một tay, càng không muốn đứt luôn tay còn lại.
- Hai vị trưởng lão, nhanh đi bảo vệ mấy người bọn hắn.
Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, đã chết đi ba người, hắn không muốn bảy người còn lại cũng chết. Mười người này chính là thiên tài đỉnh cấp nhất của Trường Tôn gia, nếu chết sạch hắn làm sao còn mặt mũi đi về? Làm sao còn mặt mũi đối diện phụ thân và trưởng bối trong tộc.
- Xem ám khí!
Lục Ly thấy hai tên lão giả kia muốn bay tới, bèn tiện tay ném ra mấy thanh binh khí, đồng thời ném bảy thanh binh khí khóa chặt bảy người đang ngồi xếp bằng ở kia.
- Hả?
Bảy người thấy binh khí phóng tới, ai nấy đều bị dọa cho biến sắc, lúc này bọn hắn đã rất khó trấn áp Hư Không Trùng trong cơ thể, nếu Lục Ly lại phóng thêm một ít côn trùng, bọn hắn sẽ chết rất thảm.
Có người theo bản năng định trốn tránh, bởi thế mới tung mình bay lên, muốn né xa “ám khí” của Lục Ly, nhưng hắn vừa khẽ động liền không áp chế nổi Hư Không Trùng trong cơ thể nữa, cứ thế kêu thảm quay cuồng giữa trời.
Một khi áp chế không nổi Hư Không Trùng, kết cục chờ đợi hắn chính là tử vong.
Hưu!
Có người bắn ra thần lực công kích, đánh bay binh khí Lục Ly ném tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận