Bất Diệt Long Đế

Chương 2444: Cứu chúng ta

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lát nữa ta đích thân phá trận, các ngươi đi theo!
Lê Thúc dặn dò, tự mình đi ở trước nhất, mặt trước là một mảnh hoang nguyên, không thấy có cấm chế, cũng không có Hoang thú hay thứ gì dị thường. Bọn Lê thúc vừa đi tới vừa không khỏi nghi hoặc, chỗ này đã được tính là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, sao ở đây lại không bố trí nửa điểm pháp trận hay bẫy rập nào cả?
- Đi!
Cách Lục Ly càng lúc càng gần, Lê Thúc đã không quản được quá nhiều, cứ vậy dẫn theo chúng nhân khoái tốc đi tới. Phiến hoang nguyên này rất lớn, chúng nhân chạy hết tốc lực, đi mấy ngàn dặm nhưng vẫn chưa tới nơi. Đoạn đường mấy ngàn dặm này, bọn hắn không chỉ không gặp phải công kích, thậm chí không thấy cấm chế nào cả.
- Lục Ly ngay ở phía trước!
Diêm Chân nhắc nhở một câu, ba người còn lại lập tức tinh thần khẽ chấn, Lê thúc dặn dò nói:
- Tất cả thu liễm khí tức, nhìn xem có thể tập kích chém giết được không.
- Được rồi!
Cả đám lập tức thu liễm khí tức, vô thanh vô tức tiến tới. Chẳng qua bọn hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác, một mực theo dõi tình hình chung quanh, nếu phát hiện gặp phải pháp trận hay nguy hiểm nào khác, bọn hắn sẽ lập tức dừng lại.
Địa hình trước mặt đổi khác, biến thành đất đỏ nham tương, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Khiến bọn Lê thúc kinh nghi chính là, sau khi tiến vào bên trong, bọn hắn không phát hiện có cấm chế, cũng không thấy được công kích nào cả.
- Có gì đó là lạ...
Lê Thúc thì thầm một tiếng, hoang nguyên tĩnh lặng khi trước đã khiến hắn rất đỗi kinh nghi, khu vực nham tương bây giờ lại chẳng thấy có bất kỳ cấm chế nào, điều này thực sự quá khó hiểu.
Chẳng qua Lục Ly đang ở ngay phía trước, hắn đã không kịp nghĩ nhiều, cứ thế dẫn theo ba người như Quỷ Hồn nhẹ nhàng đi tới. Diêm Chân một mực nhìn Cửu Tinh Bàn, cảm nhận được khoảng cách với Lục Ly càng lúc càng gần, sát cơ trong mắt tăng vọt lên.
Bốn phía có rất nhiều sông nham tương, những dòng sông này toát ra khói đen, che cản ánh mắt, chẳng qua vẫn có thể thấy được ngọn núi lửa phía xa xa. Diêm Chân nhìn Cửu Tinh Bàn mấy lần rồi nói:
- Lục Ly hẳn là ở ngay trong núi lửa kia!
- Tốt!
Lê Thúc ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi quay sang dặn dò ba người:
- Chúng ta tách ra hành động, từ bốn phương tám hướng vây quanh núi lửa. Tả Khâu Lộ, hai người các ngươi nhớ cho kỹ, không cần các ngươi giết chết Lục Ly, chỉ cần cuốn lấy hắn là được, chuyện động thủ cứ giao cho ta.
- Tuân lệnh!
Tả Khâu Lộ và Thụy Dương lập tức tách sang hai bên bọc đánh, Lê thúc nhìn Diêm Chân một cái, kẻ sau cũng tách ra, hai người từ hai hướng trái phải phóng tới núi lửa.
Ục ục!
Đúng lúc này, núi lửa đột nhiên rung lên, tiếp đó miệng núi lửa bùng lên khói đặc cuộn trào, rất nhanh một dòng nham tương nóng bỏng phun ra, bay bắn đầy trời, bầu trời theo đó trút xuống hỏa vũ.
Bọn Lê thúc mặc kệ nham tương, càng đừng nói là hỏa vũ, dù có nhảy vào nham tương bọn hắn cũng sẽ không mảy may bị thương.
- A!
Khiến hai người kinh nghi chính là, những nham tương kia sau khi rơi xuống, chảy vào trong sông, tức thì vô số dòng sông sáng lên, nham tương nhấp nhô cuộn trào trong đó. Khói đen bùng lên, thoáng chốc đã tràn ngập phạm vi ngàn dặm, không gian bốn phía hóa thành một màu đen kịt.
- Mê Huyễn Trận!
Ánh mắt Lê thúc chuyển lạnh, hắn cảm nhận được cấm chế ba động. Trong những dòng chảy nham tương này đều có pháp trận, chỉ là trước đó chưa được khởi động mà thôi. Vừa rồi núi lửa phun trào, kích hoạt tất cả pháp trận, hình thành nên một huyễn trận cường đại.
Ngao ngao!
Phanh phanh phanh!
Có tiếng thú rống và tiếng bước chân nặng nề từ mặt bắc truyền lại, nội tâm Lê thúc lập tức trầm xuống, hắn biết đây là một cái bẫy, là bẫy rập sớm được Lục Ly bố trí sẵn. Lục Ly một mực biết rõ hành tung bọn hắn, cố ý dẫn dụ bọn hắn tới đây.
Hắn cũng đã hiểu vì sao trong hoang nguyên trước đó không có cấm chế hay nguy hiểm. Bên kia khẳng định có Hoang thú hoặc khôi lỗi, chẳng qua đã bị Lục Ly triệu tập tới bên này, bởi thế bên kia mới yên ắng như vậy.
- Phá!
Lê thúc vung lên côn sắt màu ám kim, trùng trùng nện lên một dòng chảy nham tương. Hắn đã thăm dò ra được, trong sông nham tương này có pháp trận, chỉ cần phá đi toàn bộ pháp trận, Mê Huyễn Trận tự nhiên cũng sẽ tan biến.
Chẳng qua...
Một chuyện khiến hắn chấn kinh xảy ra, lực lượng cường đại trong côn sắt nện xuống dòng chảy, lại bỗng chốc bị dòng sông hóa giải. Hệt như quyền đánh vào trong nước biển, dù cường đại đến mấy cũng không gây ra được thương tổn gì.
- Lê đại nhân, cứu ta!
Đầu bên kia truyền đến tiếng kêu hoảng hốt, là giọng Thụy Dương, rất nhanh tiếng kêu cứu của Tả Khâu Lộ cũng vang lên:
- Lê đại nhân, Diêm công tử, nhiều Hoang thú và khôi lỗi quá, mau tới cứu chúng ta!
...
Lê thúc và Diêm Chân tức tốc phóng về hướng bắc, nhưng khiến bọn hắn chấn kinh chính là, mới bay đi mấy ngàn mét, lại không cảm ứng được vị trí Tả Khâu Lộ và Thụy Dương nữa, chỉ ẩn ẩn thấy khoảng cách càng lúc càng bị kéo xa...
- Huyễn trận!
Nháy mắt, hai người hồi thần lại, huyễn trận nơi này tương tự như trong vụ hải, có thể trực tiếp sản sinh huyễn tưởng trong linh hồn.
Nói cách khác, vô luận bọn hắn bay về hướng nhau, kết cục sau cùng đều sẽ như nhau, khoảng cách với Tả Khâu Lộ và Thụy Dương sẽ chỉ càng lúc càng xa. Nếu không phá mở huyễn trận, bọn hắn vĩnh viễn không cách nào đến được vị trí Tả Khâu Lộ và Thụy Dương.
Phanh phanh phanh.
Gần chỗ Lê thúc đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm trọng, rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện trước mặt có từng đoàn bóng đen, những bóng đen này vô cùng cao lớn, như là từng ngọn núi nhỏ.
Bóng đen càng lúc càng gần, Lê thúc rốt cục đã thấy được rõ ràng, đó là từng Thạch Đầu Nhân khổng lồ. Thạch Đầu Nhân liền thành một khối, mặt trên có phù văn lấp lánh, khí lưu vờn quanh, rõ ràng là khôi lỗi rất cao cấp.
- Hừ!
Côn sắt trong tay Lê thúc đột nhiên quét ngang, nện tới một Thạch Đầu Nhân trong đó. Không thể không nói lực công kích của Lê thúc rất cường đại, một côn này nện lên, đầu Thạch Đầu Nhân tức thì nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận