Bất Diệt Long Đế

Chương 387: Nô lệ Quân Hầu cảnh

Trong lòng Vũ Hóa Thần rất rối rắm, không hàng thì sẽ phải chết, với sở tác sở vi của Lục Ly trong khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối là không sống được. Tuy Lục Ly còn trẻ, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, người đã chết trên tay hắn cũng không ít.
Đầu hàng?
Làm nô lệ cho một Hồn Đàm cảnh? Anh danh một đời của Vũ Hóa Thần hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cường giả cũng có tôn nghiêm và ngạo cốt của cường giả. Tu luyện đến cảnh giới này cũng không dễ dàng gì, lại là một trong những nhân vật đỉnh phong nhất của Bắc Mạc.
Hơn nữa Lục Ly còn giết chết Vũ Linh Hư, Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông cũng vì Lục Ly mà chết. Trong ba Bất Diệt cảnh vừa rồi có một người là tộc đệ của hắn, cũng bị Minh Vũ giết.
Bảo hắn làm nô lệ cho cừu nhân của mình? điều này còn khó khăn hơn là chết.
Nhưng... Nếu hắn không đầu hàng, Vũ gia sẽ tan thành mây khói. Ba Quân Hầu cảnh bên Lục Ly muốn tiêu diệt Vũ gia thì chẳng khác nào là chơi đùa, tùy tiện phái một người tới là có thể san bằng Vũ Đế Thành thành bình địa.
Lục Ly thấy mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, sắc mặt hết xanh lại trắng, biết nội tâm của hắn lúc nàyđang rất rối rắm.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Vũ Hóa Thần, đừng rối rắm như vậy, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là chuyện rất bình thường. Vũ Luân lúc này đã đi theo ta, hắn có phải một người thông mình không? Ngươi đi theo ta cũng không mất mặt gì. Nói không chừng Vũ gia các ngươi còn có thể bởi vậy mà lên cao, có được một hồi đại tạo hóa.
Lục Ly thuận miệng nói bậy, hóa thân làm thần côn, hắn hiện tại rất động lòng với nô lệ Quân Hầu cảnh.
Quan trọng nhất là, nếu cộng thêm Vũ Hóa Thần, trên tay hắn đã có bốn Quân Hầu cảnh. Mà bên Bạch Đế Sơn cũng chỉ có bốn, Đỗ Tranh rất có khả năng sẽ không lộ diện, vậy chính là bốn đối bốn, có sức để liều mạng.
Vũ Hóa Thần vẫn rất do dự, trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn nghĩ nghĩ một chút lại cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi mà không nói ra thân phận của ngươi cho ta biết, ta thà chết còn hơn!
Nếu Lục Ly không có thân phận đặc thù, sao lại có ba Quân Hầu cảnh đi theo? Vũ Hóa Thần căn bản không tin.
Hắn có tôn nghiêm và ngạo cốt, đám người Minh Vũ sao lại không có? Ai lại cam tâm đi theo một tên mao đầu tiểu tử Hồn Đàm cảnh. Tuy thiên tư của Lục Ly không tồi, nhưng vẫn chưa giác tỉnh huyết mạch, có tiền đồ gì mà nói?
Lần này đến phiên Lục Ly do dự, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình. Hoặc là nói... Hắn không muốn mượn thế của Lục gia, hắn rất xa lạ với Lục gia, cũng không có quá nhiều cảm tình.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào chính mình, nếu mượn thế của Lục gia, hắn cảm thấy mình sẽ biến thành một tên công tử hoàn khố giống như Hứa Diệu Dương.
Trầm tư nửa nén hương, hắn cuối cùng cũng hạ quyết định, hắn không muốn mượn thế của Lục gia, lại có thể mượn thế của cha hắn.
Hắn nói:
- Vậy thì nói với ngươi vậy, cảnh giới của cha ta ở trên ngươi, hơn nữa có thể càn quét người cùng cảnh giới.
- Nhân Hoàng!
Vũ Hóa Thần biến sắc, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một người, một cường giả trẻ tuổi từng đại náo Bạch Đế Sơn. Tuy việc này Bạch gia đã phong tỏa tin tức, nhưng hắn vẫn nghe được một chút phong phanh.
- Lục Ly? Họ Lục?
Trong ánh mắt Vũ Hóa Thần tinh mang rạng rỡ, trầm giọng hỏi:
- Phụ thân của ngươi là Lục Nhân Hoàng?
Lục Ly hơi gật đầu, thân thể Vũ Hóa Thần chấn động, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát, trong lòng thầm mắng Vũ Phi Giáp mất trăm lần.
Vũ Phi Giáp không ngờ lại trêu chọc con của Lục Nhân Hoàng? Lục Nhân Hoàng hai mươi năm trước đã đạt tới Nhân Hoàng cảnh, một chiêu đã thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục lão nhân, Lục Ly có ba Quân Hầu cảnh đi theo cũng rất dễ lý giải.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, cắn răng nói:
- Đi theo ngươi quả thật cũng không tính là mất mặt, có điều ta muốn ngươi đảm bảo an toàn cho Vũ gia, còn nữa... Vũ gia gặp nạn, ngươi phải hỗ trợ.
Một khi Vũ Hóa Thần đi theo Lục Ly, hắn đã không thể chiếu cố cho Vũ gia. Vũ Đế Thành không có Quân Hầu cảnh tọa trấn, rất dễ bị gia tộc khác công kích tiêu diệt.
Lục Ly hơi cảm thấy khó xử, đợi làm xong chuyện nơi này hắn phải tới Trung Châu, Trung Châu cường giả như mây, mấy người của Thanh Loan tộc lại không thể tới Trung Châu, hắn tất nhiên hy vọng có thể dẫn theo Vũ Hóa Thầnvà Minh Vũ, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu mang theo Vũ Hóa Thần, vậy làm sao có thể chiếu cố được Vũ gia?
Lục Ly nhìn Dạ Tra, Dạ Tra lập tức hiểu ý Lục Ly, hơi gật đầu.
Lục Ly yên tâm rồi, Dạ Tra đã tỏ ý có thể chiếu cố Vũ gia, hắn nhìn Vũ Hóa Thần, nói:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nếu ngươi lo lắng, ta có thể thề.
- Không cần!
Vũ Hóa Thần rất quyết đoán nói:
- Con trai của Lục Nhân Hoàng, chắc khinh thường lừa người khác.
Sau khi nói xong Vũ Hóa Thần cúi đầu thật thấp, khom người chắp tay nói:
- Vũ Hóa Thần tham kiến thiếu chủ!
- Thiếu chủ?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một nụ cười khổ, xem ra Vũ Hóa Thần vẫn không công nhận hắn, sở dĩ cúi đầu là vì Lục Nhân Hoàng.
Có điều ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, cúi đầu với cường giả Nhân Hoàng cảnh, không ai cười nhạo Vũ Hóa Thần. Huống chi Lục Nhân Hoàng còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh, nếu lúc này hắn không phải ở Hàn Băng Thâm Uyên, tất cả võ giả Bắc Mạc đều phải cúi đầu với hắn.
Lục Ly nhìn Dạ Tra, trong tay Dạ Tra xuất hiện ba viên đan dược màu trắng, hắn ném cho Vũ Hóa Thần, nói:
- Ăn đi, đây là Hồn Trùng Đan. Linh hồn của ngươi khá là cường đại, cho nên phải gieo ba Hồn trùng.
Vũ Hóa Thần tiếp nhận đan dược, trong con ngươi hiện lên một tia thống khổ và khuất nhục, hắn nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài, cả khuôn mặt dường như trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi.
Tay run run giơ lên, bỏ đan dược vào miệng, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo, giống như một con dã thú dữ tợn.
Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đều có thể thể hội thống khổ trong lòng Vũ Hóa Thần, cái mất đi khi bị gieo Hồn trùng không phải tự do, mà là tôn nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận