Bất Diệt Long Đế

Chương 4633: Vững như bàn thạch

Câu kế tiếp không kịp hét lên Bối Áo đã bị hư ảnh hút vào bên trong, sau đó hư ảnh biến mất, giữa không trung chỉ còn lại một chiến giáp, một cự phù và còn có một không gian giới.
Một trong những thiếu chủ Bắc Cảnh- Bối Áo, đã chết!
Vào khoảnh khắc Bối Áo chết, cuộc chiến bên trong không hẹn mà dừng lại. Bởi lẽ chiến đấu tiếp cũng không còn ý nghĩa. Sở dĩ bọn hắn xuất chiến là để trợ giúp Bối Áo, Bối Áo có thắng thì bọn hắn mới nhận được lợi ích. Bối Áo chết rồi, bọn hắn cuồng chiến cũng không có tác dụng.
Một cường giả liếc nhìn đám Vũ đại nhân, nói:
- Được rồi, các ngươi thắng! Đừng đánh, đánh tiếp thì hai bên đều không ổn.
Đám Vũ đại nhân đương nhiên không muốn đánh tiếp, lần này gặt hái được chiến công như vậy bọn hắn đã vô cùng hài lòng. Vốn tưởng tình hình như vậy bọn hắn ắt phải chết, bây giờ lại sống sót đương nhiên rất vui vẻ.
Tuy rằng Tiểu Bạch rất muốn giữ những người này lại nhưng hắn biết nếu tiếp tục liều mạng, cường giả bên này phỏng chừng không còn một ai, thậm chí hắn cũng có khả năng bị đánh giết.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Lối ra ở đâu? Các ngươi ra ngoài trước đi, rời khỏi đây rồi thì đừng nói nhiều lời. Cứ nói Bối Áo bị ta giết chết, trận này các ngươi thất bại.
- Được!
Bên kia cường giả đều chắp tay, tuy vừa nãy đều rất ngạc nhiên, rốt cuộc hỏa diễm làm Bối Áo trọng thương bốc ra từ đâu? Còn nữa, trấn thú tiên trận tại sao bị phá?
Bọn hắn suy đoán bên người Tiểu Bạch còn có cường giả ẩn nấp, chỉ là bọn hắn không phát hiện mà thôi. Kỳ thật bọn hắn không nghĩ tới có cường giả Đại Viên Mãn, nếu có cường giả cấp bậc này thì vừa nãy còn đánh đấm làm gì? Chắc chắn đã sớm xuất hiện thuấn sát hết đám bọn hắn.
Mặc kệ tình tình cụ thể thế nào, dù sao Bối Áo đã chết, hết thảy đều không quan trọng. Lão Vẫn đánh ra từng luồng ánh sáng, một vách núi mở ra một đạo môn, đám cường giả này nối đuôi nhau xông ra ngoài.
- Chúng ta ra ngoài trước đi!
Tiểu Bạch vung tay, đồng thời quay về cung điện thét lên:
- Lão đại, ngươi ở đâu? Mau ra đây, chúng ta đi ra ngoài.
Vụt!
Cơ thể Lục Ly dần hiện lên, đầu bị thương dáng vẻ vô cùng chật vật, hơn nữa còn tổn thương tới linh hồn, có vẻ trạng thái tinh thần rất bất ổn, sắc mặt trắng xám.
- Lão đại, ngươi bị thương?
Bản thân Tiểu Bạch cũng bị thương nặng nhưng vẫn lo lắng bay xuống, lấy hai viên tiên đan đưa cho Lục Ly, nói:
- Lão đại, hồi phục rất nhanh. Đây do cha ta tự mình luyện chế, hiệu quả vô cùng tốt.
Lục Ly cũng không khách khí, cầm viên tiên đan nuốt xuống, Tiểu Bạch suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Lão đại, ngươi tiến vào trong Thần Khí không gian của ta trước, chúng ta rời khỏi nơi này!
- Được!
Lần này Lục Ly bị thương quả thực rất nghiêm trọng, thương thế trên nhục thân không tính là gì, thương thế linh hồn mới là phiền toái nhất, Tiểu Bạch lấy thần khí không gian ra thu hắn vào. Sau đó Tiểu Bạch còn lấy thánh thủy ra tẩy rửa vết máu trên người mình, thay lại áo choàng trên người, phất tay nói:
- Đi!
Thi thể của Lão Thái đã sớm được thu lại, Tiểu Bạch vung tay cả đám cường giả xông ra ngoài, cơ thể lóe sáng xuất hiện ở bên ngoài Cô Nguyệt Thành. Giờ khắc này bên ngoài vô cùng ầm ĩ, vừa nãy cường giả thủ hạ của Bối Áo đi ra mọi người đã sôi trào, đám Tiểu Bạch bước ra thì triệt để bùng nổ.
Thủ hạ của Bối Áo đã ra ngoài mà hắn vẫn chưa xuất hiện. Đám cường giả này ra ngoài cũng phóng về phương xa khiến võ giả vây ngoài cảm thấy không bình thường. Hiện giờ Tiểu Bạch lại bước ra, thế cuộc đã sáng tỏ.
Tiểu Bạch thắng, Bối Áo... đã chết!
Vừa nãy cảnh tượng trước khi màn ảnh biến mất là Tiểu Bạch bị đánh bay, chịu thương rất nghiêm trọng, hai cường giả đi tới truy sát Tiểu Bạch. Với tình huống đó võ giả vây xem đều cho rằng đám Bối Áo tất thắng, bọn hắn còn lo lắng Tiểu Bạch bị giết chết, đến khi ấy Đông Cảnh Chi Vương sẽ nổi giận.
Không ngờ rằng trong thời gian ngắn như vậy cục diện đã nghịch chuyển, Bối Áo bị giết, đám Tiểu Bạch thắng lợi!
Nguyên Doãn sa sầm mặt, khóe miệng Mẫn Thạch Vũ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ ngờ vực, nghĩ không ra sau khi màn ảnh biến mất đã xảy ra chuyện gì?
- Oa...
Kỳ Sư Sư không kìm được thốt lên một tiếng, Lục Tiểu Bạch đã nghịch chuyển, cục diện ác liệt như vậy lại thắng lợi.
Dù rằng không biết hắn giành phần thắng thế nào nhưng thắng chính là thắng. Chiến thắng trong cuộc chiến vương giả trẻ tuổi đồng nghĩa với việc cơ hội Lục Tiểu Bạch trở thành vương giả lớn hơn mấy phần.
Đôi mắt đẹp đẽ của nàng sắp chảy nước mắt, khóe miệng cũng mang theo nụ cười xán lạn, có điều nàng không chủ động bay tới sáp gần Tiểu Bạch. Nàng cũng hiểu muốn chinh phục một nam tử cần phải có kỹ xảo, giữ khoảng cách là điều cơ bản nhất, nếu không sẽ bị cho là người không biết liêm sỉ, Tiểu Bạch sẽ thấy phản cảm.
- Tiểu Bạch công tử, chúc mừng. Ngươi đã thắng lợi, ta rất... vui!
Nàng chỉ truyền tới một câu nói, Tiểu Bạch nhìn lướt qua thấy trong mắt nàng quả thực là ý cười chân thành, cảm giác trong lòng với Kỳ Sư Sư khá hơn đôi chút, tình cảm trong đôi mắt Kỳ Sư Sư có vẻ vô cùng chân thành.
Tiểu Bạch đáp lại, Mẫn Thạch Vũ cũng chúc mừng Tiểu Bạch, còn có một vài cường giả khác Tiểu Bạch chỉ tùy tiện đáp lại một phen. Vũ đại nhân lấy chiến thuyền ra, đám Tiểu Bạch leo lên chiến thuyền xé không mà đi.
Tuy rằng thắng được trận này nhưng đám Tiểu Bạch cũng bị thương rất nghiêm trọng, nơi này có nghìn vạn võ giả, còn có rất nhiều cường giả ẩn nấp, ngộ nhỡ có cường giả không sợ chết đánh lén tới đây? Đến khi ấy đám Tiểu Bạch sẽ chết oan uổng, vẫn nên trở về Đông Cảnh sớm thì tốt hơn.
Chiến thuyền phá không bay đi rất nhanh, mấy người Kỳ Sư Sư, Nguyên Doãn cùng Mẫn Thạch Vũ cũng mau chóng rời đi, rất nhiều chiến thuyền cũng nối đuôi nhau đi mất, chỉ trong thời gian nửa nén nhang chiến thuyền đã rời đi quá nửa.
Mấy nghìn vạn quân sĩ còn lại không rời đi ngay, nếu không tận mắt nhìn thấy thi thể của Bối Áo thì bọn hắn không dám tin tưởng. Rõ ràng vừa nãy mắt thấy Bối Áo sắp thắng, tại sao thoáng chốc đã nghịch chuyển?
Bạn cần đăng nhập để bình luận