Bất Diệt Long Đế

Chương 967: Thông thiên sơn

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên trong Hỏa Ngục rất nhiều quái thú hung tàn, còn có thú hoàng tồn tại. Thế nhưng bốn vị Nhân Hoàng ở chung một chỗ mà nói, có thể dễ dàng phá vòng vây mà đi, cho dù bên trong thú đàn có hai ba con thú hoàng cũng không cách nào giữ bọn họ lại.
Lục Linh còn báo cho mười hai Nhân Hoàng, nếu như gặp phải Dạ Tra và Mông Thần, thì bảo cho bọn họ gia nhập vào trong đội ngũ, không thể một mình hành động.
Lục Linh phân biệt cho mỗi Nhân Hoàng một cái ngọc phù, ước định ám hiệu, gặp phải các loại tình huống khác nhau, bóp nát ngọc phù khác nhau. Nếu như phát hiện không cách nào nắm cục diện trong tay, lập tức lui về phía sau bẩm báo.
Kha Lư mở cấm chế ra, đưa mười hai Nhân Hoàng đi vào, mấy vị trưởng lão Thanh Loan Tộc cùng nhau hành động, mỗi một vị trưởng lão đi theo một tổ, như vậy có thể dễ dàng hành sự hơn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, lối đi Hỏa Ngục lại bị khép kín lần nữa, Lục Linh đã làm tất cả những việc nên làm rồi, chỉ có thể đợi tin tức mà thôi.
Nàng bắt đầu điều khiển đại cục Vân Châu U Châu, toàn bộ Nhân Hoàng bên kia đã điều đi rồi, một thoáng sẽ rối loạn, khói lửa nổi lên bốn phía. Nghe nói những thế lực lớn ở Lương Châu còn nhìn chằm chằm vào, nàng nhất định phải cố gắng nghĩ biện pháp khống chế cục diện, nếu không những nỗ lực lúc trước có thể là kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Lục Linh gần như không ngủ không nghỉ xử lý quân vụ chính vụ, trong khoảng thời gian này nàng không lộ ra bất kỳ khác thường nào ở trước mặt người ngoài, kiên cường đến mức làm cho Lục Phi Tuyết, Minh Vũ thấy vậy đau lòng.
Tiểu Bạch vẫn chưa tìm về được, Bạch Thu Tuyết còn chưa tỉnh, chuyện đáng mừng duy nhất chính là Trung Châu rất bình tĩnh. Các thế lực Trung Châu không dám làm ra hành động thiêu thân gì, Lục Ly ở trước mặt mọi người Lũng Thành chém giết Long Dương cư sĩ làm khiếp sợ quần hùng.
Thời gian trôi qua từng ngày, không khí bên trong Thiên Huyễn Thành càng ngày càng nặng nề hơn, rất nhiều người đều cảm giác ở trong thành áp lực hơn ngoài thành, giống như một khắc khiến người ta hít thở không thông trước bão táp.
Mười ngày, nửa tháng, hai mươi ngày, hai mươi tám ngày!
Rốt cục truyền tống trận bên trong Thiên Huyễn Thành cũng sáng lên, Dạ Tra, Mông Thần cùng với bốn vị Nhân Hoàng cộng thêm trưởng lão Thanh Loan Tộc xuất hiện. Vẻ mặt bảy người hết sức tiều tụy và lam lũ, trong ánh mắt mọi người đều là tia máu, mệt mỏi không chịu nổi.
Sau khi bảy người xuất hiện, không có một chút dừng lại bay vào trong phủ thành chủ nhanh như gió, đi đến chô ở của Lục Linh.
Lục Linh đang ngồi ở sau cái bàn, trong tay cầm một quyển tình báo, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai cây lợi kiếm loại chặt Dạ Tra dẫn đầu tới.
- Rầm!
Sau khi Dạ Tra đi vào quỳ trên mặt đất, dùng giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào nói:
- Linh tiểu thư, bọn ta có tội, khả năng thánh chủ bị yêu nữ kia, mang đến giới diện còn lại rồi!
- Rầm...
Quyển tình báo trong tay Lục Linh rơi xuống, rải khắp nơi, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân vô lực, thậm chí mí mắt đều không mở ra được.
Rốt cục sự tình nàng lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Nếu như Lục Ly ở bên trong Hỏa Ngục, cho dù dân bản địa Hỏa Ngục có nhiều cường giả, cũng không phải là không có biện pháp giải cứu, nàng có thể cầu viện Thí Ma Điện.
Bên cạnh Đấu Thiên Giới xuất hiện một cái giới diện mạnh mẽ, có một ít dân bản địa cường đại, chắc hẳn Thí Ma Điện sẽ không an tâm. Thần Châu đại địa tụ tập lực lượng đối kháng, như vậy Lục Ly sẽ có hy vọng được giải cứu.
Hiện tại Lục Ly bị mang đến giới diện khác, nhìn vẻ mặt Dạ Tra, Lục Linh mơ hồ đoán được rất nhiều chuyện, lúc này nàng mới có một loại cảm giác vô lực thật sâu.
Đám người Mông Thần đi đến, cũng quỳ một gối xuống, trầm mặc không nói, Lục Linh nghỉ ngơi đủ một nén nhang thời gian mới miễn cưỡng mở mắt ra, thở dài nói:
- Nói một chút tình huống đi!
Dạ Tra thấy đám người Mông Thần trầm mặc không nói, chỉ có thể cắn răng nói ra:
- Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi trong Hỏa Ngục, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu tồn tại của nhân loại nào. Chỉ phát hiện một thềm đá trong ngọn núi lớn ở phương bắc, nối thẳng lên trời, phía trên không nhìn thấy đỉnh, mọi người chúng ta đều không thể đi lên!
Dạ Tra dừng một chút, càng thêm khổ sở nói:
- Chúng ta phát hiện mấy chữ ở trên vách bên cạnh thềm đá, mấy chữ này vừa mới khắc lên không lâu, là lời thánh chủ lưu lại!
Hai mắt Lục Linh thoáng mở to, trầm giọng hỏi:
- Hắn lưu lại cái gì?
Dạ Tra nói ra từng chữ:
- Không cần tìm ta, chờ ta trở lại!
- Ừm...
Lục Linh phun ra một ngụm trọc khí, mấp máy miệng miễn cưỡng cười cười, để cho sắc mặt chính mình trở nên không khó coi nữa, nàng trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Đường đi an toàn chứ? Ta muốn đi đến thang đá bên kia nhìn một chút.
Hồ Lang mở miệng, giải thích:
- Có chúng ta hộ vệ thì không thành vấn đề, hiện tại thánh nữ muốn đi sao?
- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi!
Lục Linh phất phất tay nói:
- Mặt khác bóp nát ngọc phù, báo cho những người còn lại tập hợp ở cửa vào Hỏa Ngục.
- Dạ!
Đám người Hồ Lang chắp tay lĩnh mệnh, Mông Thần và Dạ Tra không có đi, Dạ Tra cúi đầu lần nữa nói:
- Linh tiểu thư, là chúng ta vô năng, không bảo vệ tốt thánh chủ, xin linh tiểu thư trách phạt.
Mông Thần cúi thấp đầu, hắn biết Lục Linh có được thế lực kinh người bực nào, còn bị trí tuệ và năng lực của nàng thuyết phục thật sâu, Lục Ly bị bắt đi, đúng là do sự bất lực của bọn hắn, điều này làm cho hắn không còn mặt mũi nào đối mặt Lục Linh.
- Không quan hệ đến các ngươi?
Lục Linh lắc đầu nói:
- Đệ đệ ta có lựa chọn của mình, các ngươi không nên âm thầm tự trách, tu luyện thật tốt đi, đừng để hắn mất công cứu các ngươi.
- Vâng!
Dạ Tra và Mông Thần liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người vẫn hết sức sầu muộn như cũ, hiển nhiên lo lắng đối với sinh tử của Lục Ly.
- Chớ có suy nghĩ quá nhiều!
Lục Linh phất tay nói:
- Hiện tại bản mạng ngọc phù của Lục Ly còn chưa vỡ, lại có thể để lại chữ viết, điều này nói rõ tình huống không có quá tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận