Bất Diệt Long Đế

Chương 3300: Rạng sáng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngồi một lát, Lục Ly hoàn toàn an tâm, có lẽ nữ tử này không phải tới giết hắn. Một mình nàng yên lặng nhìn về phía xa hải vực, tình cảm trong mắt rất phức tạp, có hồi ức, có hoài niệm, cũng có một chút thương cảm.
Không thể không nói nữ tử này thật hấp dẫn người khác, đặc biệt là ánh mắt mê mang lúc này, giống như hai ngôi sao xinh đẹp, có thể hấp dẫn tất cả nam nhân rơi vào trong, trầm mê bên trong, không thể kiềm chế được.
- Đó là một linh hồn cường giả.
Lục Ly âm thầm phán đoán, hắn cảm ứng cảnh giới của nữ tử một chút, giống như những người khác lúc thì cảm thấy giống như Tứ Kiếp sơ kỳ, lúc thì lại cảm thấy giống như Tứ Kiếp hậu kỳ, không thể nào xác định được.
Lục Ly ngồi xếp bằng tới nửa đêm, nàng đã xoay người rời đi, về khoang thuyền. Nàng vừa đi, rất nhiều công tử cũng tan đi. Lục Ly cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm, một mình xuất thần ngơ ngẩn nhìn hải vực.
Vừa nhìn đã hết một đêm, không trung ở phía đông xuất hiện một luồng sáng hình bụng cá, tới rạng sáng Lục Ly mới giật mình tỉnh lại.
- Rạng sáng?
Lục Ly nhìn luồng sáng ở phía xa, đột nhiên ngẩn ra, dường như biết được một chút gì, nhưng khi hắn muốn đi bắt lấy, lại phát hiện không bắt được gì.
- Tiếp tục ngồi xếp bằng!
Trong lòng Lục Ly có chút kích động, tuy rằng hắn không biết vừa rồi trong lòng xúc động cái gì. Nhưng nếu có xúc động, vậy chắc chắn phải tìm hiểu sâu hơn, mỗi ngày đều có lúc rạng sáng, sẽ luôn có cơ hội tìm hiểu.
Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng ở đây, ngồi suốt một ngày, đến đêm Hoa Hồng Lửa kia lại tới nữa, vẫn đứng ở trong gốc, một mình ngẩn ngơ nhìn về phương xa.
Đúng nửa đêm, Hoa Hồng Lửa rời đi, phía Lục Ly trở nên an tĩnh, hắn ngồi đến hừng đông, đôi mắt đột nhiên mở ra, nhìn ánh sáng lúc rạng sáng kia, trong lòng lại bị rung động lần nữa.
Tuy nhiên lần này không giống với lần trước, khi ánh nắng chiếu khắp đại lục, sự rung động trong lòng Lục Ly cũng biến mất, sau đó Lục Ly muốn bắt lấy nhưng bắt không được.
Nhưng thật ra Lục Ly không nôn nóng, trở về trong khoang thuyền bắt đầu luyện hóa thần dược, khi màn đêm buông xuống, hắn lại đi lên sàn thuyền. Hoa Hồng Lửa kia cũng tới như cũ, nàng ngây người đến nửa đêm là rời đi, Lục Ly liên tục ngồi xếp bằng, chờ đợi thời khắc rạng sáng kia.
Ngày thứ ba, vẫn không nắm được sự xúc động trong lòng kia, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu…
Dường như mỗi ngày đều giống nhau, ban ngày Lục Ly luyện hóa thần dược, buổi tối lên sàn thuyền. Mỗi ngày hắn đều ở bên góc trái của sàn thuyền, mà Hoa Hồng Lửa ở góc bên phải.
Nửa tháng sau!
Lục Ly xém chút nữa muốn từ bỏ, bởi vì nửa tháng mà không nắm bắt được, có lẽ vĩnh viễn cũng bắt không được, ở đây mỗi đêm cảm thấy giống như đang lãng phí thời gian.
Ngày thứ mười sáu, hôm nay vào lúc nửa đêm Hoa Hồng Lửa không có rời đi, mà liên tục ngồi ở bên kia, Lục Ly cũng không để ý tới nàng.
Việc Hoa Hồng Lửa tới mỗi ngày, trên cơ bản Lục Ly liếc chưa từng nhìn nàng một cái. Mặc kệ nữ nhân này có phải tới giết hắn hay không, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Hồng nhan họa thủy, bây giờ bản thân hắn cũng khó giữ, sao có tâm tư đi làm quen với nữ tử xinh đẹp? Hơn nữa không nói tới thực lực của nữ tử xinh đẹp này cao thâm khó đoán, thân phận trông cũng tôn quý, không phải loại người có cấp bậc như hắn có thể làm quen.
Đêm dần dần tối, người trên sàn thuyền cũng ít đi, trong khoảng thời gian này người vây quanh bên cạnh Hoa Hồng Lửa ít đi rất nhiều. Có lẽ bọn họ đều hiểu, chỉ bằng bọn họ sẽ không cua được nữ tử tuyệt thế này.
Nữ tử này căn bản không nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, bề ngoài cười dịu dàng, bên trong lại vô cùng lạnh nhạt. Tuy rằng có rất nhiều người liên tục vây quanh nàng, thật ra chỉ muốn ngắm mỹ nữ thôi.
Bây giờ trên sàn thuyền chỉ còn lại ba nam tử, một là Lục Ly, hai người khác là công tử trẻ tuổi, thiên tư của hai người thật ra không tầm thường, khuôn mặt anh tuấn, một người là Tứ Kiếp hậu kỳ, một người là Tứ Kiếp trung kỳ. Khí chất vô cùng không tệ, có lẽ là công tử của đại gia tộc.
Hai người, một người ngồi ở bên cạnh xếp bằng tu luyện, một người khác thì cầm theo bầu rượu dựa vào khung thuyền uống rượu, dáng vẻ công tử phóng đãng, dường như muốn hấp dẫn sự chú ý của Hoa Hồng Lửa.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối Hoa Hồng Lửa chỉ liếc nhìn hắn một cái, hắn cũng chỉ có thể một mình buồn bực uống rượu cả một đêm.
Rạng sáng, đôi mắt Lục Ly mở ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phương đông, tinh thần cả người đều bị không trung phương đông hấp dẫn, vào lúc này nếu có người tập kích hắn, hắn cũng sẽ không phát giác.
Không trung phía đông sáng lên một luồng sáng, trong lòng Lục Ly lại rung động lần nữa, giống y như lúc trước. Tuy nhiên hắn muốn đi truy tìm, muốn thăm dò loại rung động này, nhưng trước sau vẫn không nắm được trọng tâm, cảm giác như cách một tầng giấy, khiến hắn vĩnh viễn không cách nào thấy rõ sự huyền bí thật sự bên trong.
Ù... Ù...!
Vào lúc này, Hoa Hồng Lửa vẫn luôn không có bất kỳ động tĩnh nào đột nhiên vẫy vẫy tay, mặt biển bên dưới hơi nổi lên sóng gió, sau đó có một giọt nước bay lên giữa không trung, rơi vào trong tầm mắt Lục Ly.
Giọt nước bay trước mắt Lục Ly và nắng sớm rạng sáng trong không trung, nắng sớm xuyên qua giọt nước, thoắt cái phân tán ra. Trong nháy mắt đó Lục Ly cảm giác như toàn bộ thế giới sáng bừng lên, đôi mắt hơi co rút, sau đó đột nhiên hé mở, bên trong tràn đầy thần quang rạng rỡ.
- Ta đã hiểu, cuối cùng ta cũng hiểu!
Trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ mừng như điên, trong nháy mắt đó hắn bắt được sự xúc động trong lòng kia, hắn cảm giác thể hồ giống như được rót đầy, thoắt cái bắt được trọng tâm. Vào một khắc đó, trong lòng hắn hiểu ra một điều... Ngày đại thành Bác Long Thuật, không còn xa hắn, hắn nắm chắc tuyệt đối có thể tham ngộ Bác Long Thuật tới đại thành.
Hắn nhắm hai mắt lại tiêu hóa một chút, sau khi xác nhận sẽ không xảy ra vấn đề, hắn mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc trong góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận