Bất Diệt Long Đế

Chương 1987: Thực chí danh quy (hoàn toàn xứng đáng)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh nhìn nhau, cả hai đều không dám động, vạn nhất Bàn Vương Lệnh của Lục Ly là được đến từ con đường hợp pháp, hai người mà động, e là chết thế nào đều không biết.
- Lỗ tai các ngươi điếc hết cả rồi?
Thấy hai người không nhúc nhích, Bàn Ninh lập tức cả giận nói:
- Lập tức bắt lại người này cho ta, xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta gánh hết trách nhiệm!
Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh vẫn không nhúc nhích, đám quân sĩ tại trường tự nhiên cũng không dám động, giữa lúc Bàn Ninh sắp phát điên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Gánh hết trách nhiệm? Bàn Ninh, trách nhiệm này ngươi gánh không được, bắt lại Bàn Ninh cho bản tọa!
Toàn trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía đằng sau, Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh thấy một lão giả tóc xám dẫn người đi đến, lập tức sắc mặt đại biến. Hai người vội lần nữa dẫn người quỳ xuống, quát khẽ nói:
- Thuộc hạ tham kiến Thập Cửu trưởng lão.
- Thập Cửu trưởng lão?!
Nét mặt khôi ngô của Bàn Ninh tức thì khó coi hơn cả người chết, vị lão giả này là Thập Cửu trưởng lão Bàn Vương Phủ, còn là đường chủ Hình Luật Đường, là sát thần trong lòng tất cả con cháu Bàn gia.
- Bắt lại!
Thập Cửu trưởng lão lạnh lùng nhìn Bàn Ninh, phất phất tay, mấy tên võ giả chạy vội tới, trực tiếp bắt lại Bàn Ninh.
Bàn Ninh không dám nói nửa lời, quỳ trên mặt đất nét mặt trắng bệch, hắn biết đời này của mình e là đi đứt, ngày sau khó mà ra mặt ở Bàn gia được nữa.
Mấy người đi theo Bàn Ninh cũng quỳ trên đất, cúi đầu ủ rũ, nét mặt như tro tàn. Dương Lệ Nhi đã ngừng khóc, nhưng bộ dáng còn khó coi hơn cả khóc, nàng nên quỳ hay là không nên quỳ đây? Vạn nhất Lục Ly truy cứu đi xuống, muốn động thủ giết nàng, người Bàn Vương Phủ liệu có quản không?
Bịch!
Dương Lệ Nhi sợ hãi, cuối cùng vẫn quỳ xuống, không dám hó hé nửa lời, đám người nàng dẫn đến cũng quỳ xuống theo, toàn thân khẽ run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi.
Lục Ly không nhìn bọn hắn mà đảo mắt nhìn về phía Diệp Khai sau lưng Thập Cửu trưởng lão. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Khai, hắn liền hiểu ra hết thảy.
Bàn Vũ Thấm có địa vị siêu nhiên ở Bàn Vương Phủ, rất có thể là đệ tử trực hệ, bằng không không khả năng có được Bàn Vương Lệnh, càng không khả năng mời được một vị trưởng lão đi ra.
Thập Cửu trưởng lão quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, lại không nói gì thêm, chỉ khua tay nói:
- Mang về!
Mang theo bọn Bàn Ninh, Thập Cửu trưởng lão nghênh ngang rời đi, bỏ một mình Diệp Khai ở lại. Đám người Hạ thống lĩnh thở phào một hơi, Thập Cửu trưởng lão không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, xem ra chỉ cần Lục Ly không truy cứu, việc này coi như đi qua.
- Vị đại nhân này, Vương An có mắt không tròng, mời đại nhân trách tội!
Vương thống lĩnh rất thông minh, trùng trùng dập đầu với Lục Ly, hơn nữa còn trực tiếp thỉnh tội, đây là lấy lui làm tiến.
Đám quân sĩ cũng dập đầu xuống theo, Dương Lệ Nhi miệng môi mấp máy, ấp úng nói:
- Cái này... vị đại nhân này, Dương Lệ Nhi mắt mù, mắt chó nhìn người thấp, xin ngài tha cho ta.
Lục Ly hờ hững đứng đó, trong mắt không có tia tình tự chập chờn nào. Bàn Ninh bị mang đi, hắn đã không còn phẫn nộ như trước. Lại nói hắn cũng không bị thương tổn gì, ngược lại còn giết mấy người Thiên Hàn Cung, thế là bèn khoát tay nói:
- Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, đều là hiểu lầm, làm rõ là được rồi, chư vị đứng dậy cả đi.
- Đa tạ đại nhân!
Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh đều như trút được gánh nặng, cả đám vội hành lễ sau đó mới đứng dậy, Lục Ly khoát tay nói:
- Các ngươi giải tán cả đi.
Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh chắp tay lui lại, dẫn toàn bộ đám quân sĩ rút đi, Dương Lệ Nhi và mấy tên hộ vệ lại không dám đứng dây. Thân thể mềm mại run rẩy quỳ trên đất, ngọn song phong đẫy đà rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thêm mấy phần đáng thương.
- Diệp quản sự, làm phiền!
Lục Ly không nhìn bọn Dương Lệ Nhi, cũng không tiếp tục hạ sát thủ, giết chết Dương Lệ Nhi chẳng khác nào triệt để kết thù với Thiên Hàn Cung. Vốn chỉ xuất phát từ một chuyện nhỏ, hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện bé xé ra to.
- Lục thiếu, mời!
Diệp Khai hiểu ý Lục Ly, làm ra tư thế thỉnh mời, Lục Ly gật đầu lạnh lùng đi theo Diệp Khai rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Dương Lệ Nhi lấy một lần.
Hô hô!
Đợi Lục Ly đi rồi, Dương Lệ Nhi mới ngồi bệt trên đất, thở dốc hổn hển, cảm giác cứ như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Chẳng qua rất nhanh nàng lại phẫn nộ, đến sau Lục Ly không nhìn nàng lấy một lần, cũng không nói nửa lời, nàng cảm thấy bị người xem thường. Nàng cảm thấy mình hệt như con giun cái kiến, Lục Ly thậm chí lười phải nhấc chân giẫm chết nàng...
- Họ Lục, ngươi chờ đấy!
Dương Lệ Nhi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly dần khuất xa, cắn răng nghiến lợi thì thào tự nhủ:
- Sau này sẽ có một ngày, bản tiểu thư báo nỗi nhục hôm nay, đền trả ngươi gấp trăm gấp nghìn lần.
- Người này là ai?
Võ giả vây xem xung quanh đã ít đi nhiều, một phần không dám tiếp tục vây xem, một phần ẩn núp đi. Nhưng lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một nỗi nghi hoặc, Lục Ly rốt cục là ai?
Thập Cửu trưởng lão đều đi ra, điều này chứng tỏ Bàn Vương Lệnh trong tay Lục Ly là thật, là được đến qua con đường hợp pháp, là hoàn toàn hữu hiệu. Nhưng thực lực Lục Ly lại hơi thấp chút, hơn nữa còn không có danh tiếng gì. Chỉ cần nổi danh ở tây nam bộ U Yến chi địa, về cơ bản người người đều nghe nói qua, nhưng Lục Ly lại rất lạ mặt.
Qua miệng những người này, rất nhanh tin tức đã truyền khắp Bàn Vương Thành, trong thành bắt đầu nghị luận không ngừng. Rốt cuộc chuyện hôm nay quá tà hồ, nhất là sự tồn tại của Bàn Vương Lệnh ...

Lúc này Lục Ly đã tiến vào Bàn Vương Điện, Diệp Khai dẫn hắn đi vào trong một thiền điện, Bàn Vũ Thấm sớm đã chờ sẵn ở bên trong.
Bàn Vũ Thấm không che mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ý cười nhàn nhạt, Lục Ly vừa thấy gương mặt kia, trong lòng bất giác cảm thấy thanh bình. Khí tức đặc biệt trên thân nữ tử này luôn có thể khiến người cảm giác được an bình, rất là dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận