Bất Diệt Long Đế

Chương 2918: Đánh ba trường

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lục Ly!
Tần Chiến hoảng, Lục Ly đi một mình, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao?
Lục Ly lại bá đạo vung tay lên, quay sang tên áo đen kia nói:
- Dẫn đường!
Tên áo đen mang theo Lục Ly đi tới hành lang bên cạnh, sau đó tiến vào một thiền điện, diện kiến người được gọi là Nhị gia.
Nhị gia bộ dáng khôi ngô, người khoác trường bào màu đen, ngồi trên ghế dựa, như một con rồng cuộn mình, mắt hổ liếc nhìn Lục Ly, không thấy được hỉ nộ, đối mặt khách nhân lại không có nửa điểm ý cười, điều này chứng tỏ trong lòng hắn đang rất bất mãn.
- Cảnh giới Tứ Kiếp!
Lục Ly tuỳ ý cảm ứng một phen, chỉ thấy khí tức lão giả này sâu không lường được, rõ ràng là một cường giả. Hắn nghĩ nghĩ rồi chắp tay nói:
- Gặp qua Nhị gia.
- Lục Sát Thần đúng không?
Trong tay Nhị gia cầm hai trái hạch đào rất lớn, không ngừng chuyển động, tròng mắt cũng chuyển động, lại không thốt nửa lời, cứ vậy nhìn chằm chằm Lục Ly, trong vô hình phóng thích ra một loại uy áp vô danh.
Lục Ly đợi một lúc, thấy Nhị gia mãi không lên tiếng bèn chắp tay nói:
- Nhị gia, nếu không có chuyện gì, Lục mỗ cáo từ trước.
- Thật to gan!
Tên áo đen đứng bên cạnh phát nộ, gằn giọng trách mắng:
- Ở Băng Phong Cốc, không ai dám vô lễ như thế với Nhị gia.
- Vậy ư?
Lục Ly khẽ cười nói:
- Lễ là tương hỗ, con người ta trước nay luôn là như thế, người kính ta một phần, ta kính người mười phần.
Lời không nói hết, ý tứ lại rất rõ ràng, Lục Ly bất mãn với thái độ của Nhị gia, nếu Nhị gia vẫn hành xử kiểu thế, vậy liền trở mặt.
- Không sai!
Trên mặt Nhị gia lộ ra ý cười nhàn nhạt, tên áo đen bên cạnh co người lại, hắn biết Nhị gia lộ ra nụ cười tức là đang bạo nộ. Nhị gia liếc nhìn Lục Ly một lượt, nói:
- Thanh niên, có nhuệ khí là tốt, nhưng nơi này là Tam trọng thiên, không phải giới diện kia của các ngươi.
Lục Ly khẽ cười nói thẳng:
- Thanh niên sở dĩ gọi là thanh niên, chính là vì có nhuệ khí. Nếu không có nhuệ khí, sao gọi là thanh niên. Nhị gia, lúc trẻ chắc ngài còn càng có nhuệ khí hơn cả ta?
- Thú vị!
Nhị gia thoáng chuyển động hạch đào trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trận đấu vừa rồi, ngươi khiến ta thua mấy chục vạn Băng Tâm Tinh, ta không quanh co lòng vòng nữa, ngươi giúp ta đánh ba trường, ta phân ngươi ba vạn Băng Tâm Tinh, hoặc quy ra Thần Thạch, thế nào?
- Đánh ba trận?
Lục Ly nhíu mày, trầm tư một lúc mới hỏi?
- Ba trận này thắng hay thua?
- Thua!
Nhị gia đưa ra đáp án, bổ sung nói:
- Ta không bắt ngươi thua quá khó coi, cũng sẽ không để ngươi bị thương nặng, thế nào?
- Thắng thì được!
Lục Ly đáp gần như không chút do dự:
- Bố trí thế nào là chuyện của Nhị gia ngài, ta chỉ cần thắng.
Lục Ly vốn đã mâu thuẫn với chuyện đánh giả quyền, nếu đánh thua, hắn sẽ bị rất nhiều người ghi hận, số người đánh cược tại trường nhiều như vậy, ai biết liệu có người sẽ nhớ kỹ hắn, đến lúc đó sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Dân cờ bạc, thua thường thường sẽ giận chó đánh mèo, trút phẫn nộ lên đối tượng đặt cược, nếu thắng thì còn dễ nói. Nếu thua, bọn hắn lại sẽ ghi hận mình, chỉ vì ba vạn Băng Tâm Tinh, Lục Ly không muốn mạo hiểm.
Lục Ly không cần Băng Tâm Tinh, thứ này không tiện mang theo, Lục Ly định quy ra Thần Thạch, rời khỏi Băng Phong Cốc bọn hắn cũng cần tiêu tốn, rất nhiều thành trì đều cần Thần Thạch mới có thể tiến vào.
- Cũng được!
Nhị gia nhíu mày, đáp ứng điều kiện của Lục Ly, chẳng qua hắn lại bổ sung thêm:
- Việc này không nên chậm trễ, trời sáng ngươi liền đi ra đánh một trận, ta sẽ an bài cho ngươi một võ giả tiếng tăm, cảnh giới Tam Kiếp đỉnh phong. Ngươi cứ dùng hết thủ đoạn, phải thắng thật mãn nhãn, đừng để người nhìn ra vấn đề.
- Được!
Lục Ly hài lòng gật đầu, đưa tay nói:
- Có thể dự chi một vạn Thần Thanh không?
Nhị gia khoát tay, tên áo đen lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, Lục Ly tiếp lấy rồi đi ra, hai người Tần Chiến thấy Lục Ly trở về, lập tức yên tâm. Lục Ly chính là chủ tâm cốt của bọn họ, nếu Lục Ly gặp bất trắc, hai người thực sự không biết nên làm gì mới phải.
- Về trước đi!
Lục Ly không nói gì, mang theo hai người về lại sơn động, hắn kể qua một lượt chuyện với Nhị gia, sau đó ném một vạn Thần Thạch cho Tần Chiến, nói:
- Tần Chiến, ta cần trị liệu, ngươi cầm một vạn Thần Thạch này đi nghe ngóng tin tức, chúng ta đánh xong ba trường liền lập tức rời đi, cách Băng Phong Cốc càng xa càng tốt.
Thần Thạch của Nhị gia không dễ cầm, cầm rồi nhất định phải rời khỏi Băng Phong Cốc, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sau một ngày đi về nghỉ ngơi, Lục Ly lần nữa xuất trường, Nhị gia bố trí rất không sai, phái ra một tên cường giả thành danh đã lâu, người này thường xuyên đăng trường, phòng ngự được xưng Tam Kiếp vô địch.
Hắn có một loại chân ý hệ Thổ, lú phóng thích chân ý, bên ngoài cơ thể xuất hiện một quang tráo màu vàng đất, quang tráo kia cộng hưởng với nhịp đập đại địa, thỉnh thoảng lại nhảy lên. Chân ý liên hợp với đại địa, mượn nhờ lực lượng đại địa, khả năng phòng ngự vô cùng cường đại.
Người này đã từng lên trường hơn ba mươi lần, trừ phi gặp phải cường giả Tứ Kiếp, còn thì chưa thua bất kỳ trận nào, bằng vào phòng ngự cường đại ngạnh kháng địch nhân, từ từ mài chết kéo chết địch thủ.
Công kích của hắn không sắc bén, lại có thể chậm rãi ăn mòn thần lực đối phương, chiến đấu với hắn càng lâu lại càng nguy hiểm, đến sau thần lực gần như bị ăn mòn sạch, còn chiến đấu thế nào được nữa?
Lục Ly lên đây là để diễn kịch, bởi thế hoàn toàn không chút áp lực, trước lúc xuất trường Nhị gia đã phái người nói qua một lần về tình huống người này, trong lòng Lục Ly sớm có đối sách, trận này không khó đánh.
- Điền Chân, xin chỉ giáo.
Một tên hán tử cao gầy lên đài, Lục Ly nghe qua về thủ đoạn đối phương, trong lòng rất mong đợi, có thể kiến thức chân ý cường đại, tự nhiên có trợ giúp rất lớn đối với kinh nghiệm chiến đấu.
- Lục Sát Thần!
Lục Ly chắp tay, hắn quyết định sau này sẽ dùng tên Lục Sát Thần, vừa có khí thế, lại vừa thông dụng, mấy cái tên đại loại như Sát Thần, Ác Ma, Thần Vương thì đâu đâu cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận