Bất Diệt Long Đế

Chương 2851: Bát Nhã thành thần

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nữ tử tuyệt mỹ ngước mắt nhìn lên, thần niệm quét qua, đợi nàng khóa chặt một người trong đó, cả người khẽ run lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đứng không vững.
Nàng theo bản năng dụi dụi tròng mắt, tưởng mình nhìn lầm, đợi lần nữa mở mắt, thấy đạo thân ảnh kia càng lúc càng gần, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt hồn khiên mộng nhiễu kia, mắt nàng tuôn lệ như mưa, không cách nào kềm nén được nữa.
- Lên!
Nữ tử tuyệt mỹ run giọng nói:
- Không cần quỳ, lỗi lầm của ngươi, phụ thân ngươi... tự nhiên sẽ giúp ngươi bù đắp, hắn cũng sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo...
- Phụ thân?
Trên mặt Lục An chớp qua một tia kinh ngạc, cha ruột hắn là Dạ Lạc, hắn tự nhiên nghĩ đến Dạ Lạc. Lỗi lầm của hắn Dạ Lạc đi bù đắp, đùa gì vậy?
Hắn nhìn lại nữ tử tuyệt mỹ, mắt chợt trợn tròn, thần sắc kinh hãi thốt lên:
- Phụ thân? Phụ thân trở về!
- Lục An, ở ngoài đó to tiếng gì đấy? Không biết hai vị mẫu thân đang an dưỡng à?
Trong lầu các, Lục Phi Tuyết đi ra, tay bưng chén, nét mặt bất mãn trừng mắt nhìn Lục An.
Lúc này một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đứng ở trong sân, tiếp đó một tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Cô cô, Thu Tuyết, ta về rồi!
Ầm!
Chén trong tay Lục Phi Tuyết rơi xuống đất, tan tành, mắt Lục Phi Tuyết rưng rưng, miệng môi mấp máy nói:
- Lục Ly, là ngươi thật ư?
Hưu hưu hưu!
Vô số người từ trong mười mấy nơi biệt viện lao vút ra, khoái tốc lao tới bên này, đợi khi bọn hắn thấy được thanh niên tóc trắng đứng ở giữa sân, nháy mắt, trọn cả Lục gia liền tạc nồi.
- Phu quân?
Trong lầu các, hai đạo nhân ảnh vọt ra, hai người còn mặc áo ngủ, trên trán Bạch Hạ Sương đeo gạc trắng, ẩn ẩn có vết máu thấm ra. Nàng vừa thấy Lục Ly, lập tức khóc rống lên, nhào vào trong ngực hắn, khóc đến thiên hôn địa ám, xé gan nứt phổi, như thể muốn phát tiết toàn bộ ủy khuất bao năm nay.
Lục Ly ôm lấy Bạch Hạ Sương, thấy được vết thương trên trán nàng, lửa giận vốn đang đè nén lần nữa bùng lên, trên thân cuộn trào sát khí. Khiến rất nhiều tộc nhân Lục gia vốn định xông tới đều dừng bước, cảm giác hít thở không thông.
- Cháu của ta trở về, trở về rồi!
Lục Chính Dương nước mắt tuôn đầy mặt, cùng theo bọn Lục Nhân Hoàng Minh Vũ Khương Vô Ngã bước nhanh đi tới, Lục Ly giao Bạch Hạ Sương cho Bạch Thu Tuyết ở bên cạnh, sau đó khuỵu gối trùng trùng quỳ xuống đất nói:
- Tôn nhi bái kiến gia gia, bái kiến phụ thân, bái kiến chư vị trưởng bối.
- Đứng dậy đi!
Lục Chính Dương nghẹn ngào kéo lấy tay Lục Ly, mắt Lục Nhân Hoàng cũng ngấn lệ, khẽ gật đầu nói:
- Trở về là tốt, là phụ thân vô năng, khiến ngươi chịu khổ.
- Là hài nhi bất hiếu!
Cánh mũi Lục Ly thoáng chua xót, trọn cả Lục gia tuy bởi hắn mà lớn mạnh không ít, song cũng bị hắn liên luỵ, mấy năm này chắc mọi người đã phải sống trong lo lắng hãi hùng.
- Khinh Linh, Thu Tuyết!
Lục Ly quay đầu ôm lấy Bạch Thu Tuyết, Khương Khinh Linh, thấy Khương Khinh Linh nét mặt tái nhợt, bèn dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói:
- Tin tưởng ta, ai tổn thương các ngươi, ta khiến hắn đền lại gấp trăm.
- Được!
Khương Khinh Linh nước mắt như mưa, lại vẫn gượng cười nói:
- Nam nhân của ta trở về, sau này dù có là ai cũng không thể bắt nạt chúng ta.
Lục Ly vỗ vỗ vai Khương Khinh Linh, sau đó quay sang chào hỏi đám người Khương Vô Ngã, Dạ Lạc.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên thân một nữ tử mong manh, người kia đứng ở một bên, tựa hồ có chút không hợp với người Lục gia. Lúc Lục Ly thấy được nàng, nàng mới rưng rưng nói:
- Ca...
- Hi Nhi, tới đây!
Lục Ly vẫy vẫy tay, lúc này Trì Hi Nhi mới lấy hết dũng khí, như chú chim nhỏ bay tới, nhào vào trong ngực Lục Ly.
- Lục ca ca!
Trấn an Trì Hi Nhi một lúc, chợt có tiếng nói khe khẽ vang lên, Lục Ly nhìn sang, thấy là một nữ tử tuyệt mỹ, nàng hai mắt đỏ bừng nhìn Lục Ly nói:
- Lục ca ca, Bàn Nhược đã... thành thần.
Năm đó lúc quen biết Bàn Nhược, Lục Ly tuổi tác không lớn, Bàn Nhược cũng rất nhỏ. Còn là một tiểu ni cô xinh xắn như búp bê sứ, đến sau Bàn Nhược trưởng thành, cũng hoàn tục.
Chỉ là Lục Ly một mực coi Bàn Nhược là tiểu muội muội, bởi thế nhiều lần cự tuyệt tình ý của nàng, cuối cùng trước khi Lục Ly phi thăng, Bàn Nhược tìm đến Lục Ly, nói nếu nàng thành thần sẽ đến Thần Giới tìm hắn, để hắn tiếp nhận nàng.
Lục Ly tùy tiện đáp ứng hứa hẹn này, sau đó Bàn Nhược một mực khổ tu, trở thành Hóa Thần Cảnh trẻ nhất trong toàn Cửu Giới. Lục Ly mấy lần về lại Địa Hoàng Giới đều tránh gặp mặt Bàn Nhược, chính là muốn để nàng quên mình đi, tìm một nam tử trong lòng khác để thành hôn.
Rốt cuộc lúc đó Lục Ly phiêu bạt bất định, an toàn tự thân đều không cách nào bảo đảm, Thần Giới lại nơi nơi đều là nguy cơ, thậm chí có khả năng liên lụy Lục gia gặp nạn.
Một câu “Bàn Nhược đã thành Thần” khiến trong lòng Lục Ly khẽ run lên, hắn biết Bàn Nhược một mực chờ đợi hắn, một mực nỗ lực để hắn tiếp nhận nàng.
Một nữ tử trẻ trung tuyệt mỹ vì muốn nam tử trong lòng tiếp nhận mình mà không tiếc hoang phế tuổi thanh xuân đẹp nhất, cơ khổ bế quan tu luyện.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Lục Ly cảm động, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy đau đầu, bên kia còn có Bàn Vũ Thấm nữa, nợ tình hắn chọc phải thực sự đã quá nhiều.
- Không nghĩ nhiều nữa!
Lục Ly hồi tưởng lại mưa gió mấy năm nay, bao lần sinh sinh tử tử, rất nhanh trong lòng liền bình tĩnh lại.
Người cả đời này trừ sinh tử ra, còn lại đều là việc nhỏ. Chỉ cần các nàng có thể sống vui vẻ, chỉ cần các nàng hiểu được còn sống mới có ý nghĩa, vậy thì đã có sao?
Thế giới này cường giả vi tôn, rất nhiều đại nhân vật có tận mấy ngàn thê thiếp, Lục Ly lại không phải người cổ hủ như vậy, chỉ có thể dặn lòng sau này tuyệt đối đừng trêu chọc nữ tử thêm nữa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Ly vỗ vai Trì Hi Nhi, bước lại chỗ Bàn Nhược, vuốt tóc nàng, mỉm cười nói:
- Chúc mừng ngươi, Bàn Nhược, hứa hẹn năm đó ta nói với ngươi vẫn hữu hiệu!
Ô ô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận