Bất Diệt Long Đế

Chương 43: Thú Hoàng

- Tê...
Chiến mã bị đau, vó trước hất lên cao, ngửa mặt lên trời hí dài, Lục Ly lại lăn xuống đất. Nhưng chờ hắn lên lưng ngựa, lần này chiến mã đã thành thật hơn rất nhiều, chạy cũng vững vàng hơn, không đến nỗi hất người rơi xuống.
- Đi mau, nếu không đập chết ngươi!
Lục Ly tàn bạo nhìn chiến mã nói, trên người lộ ra sát khí nhàn nhạt, chiến mã tựa hồ sợ rồi, rất thành thật nghe lời, một đường chạy như điên, đuổi theo đại bộ đội.
Rất nhanh đã ra khỏi cửa thành bắc, Lục Ly nắm giữ một ít bí quyết, thân thể theo tiết tấu của chiến mã lay động, như vậy sẽ không bị rơi, hơn nữa cũng sẽ không ỉu xìu như vừa rồi.
- Ồ?
Ra khỏi thành, Liễu Di khống chế Ngân Lang ngừng lại, nàng đợi tất cả mọi người đến, mới nhìn lướt qua phía sau. Thấy Lục Ly đi theo lên rất nhanh, mắt không khỏi lộ ra dị sắc.
Vừa rồi Liễu Ngọc nói, Lục Ly không biết cưỡi ngựa, cho nên nàng mới cố ý ngừng lại ở cửa thành. Lại không nghĩ rằng mới chút ít thời gian, Lục Ly đã học được, hơn nữa nhìn bộ dạng đã có thể khống chế chiến mã.
- Đi!
Nàng cũng không nói gì, lần nữa phi nhanh về phương bắc, mấy trăm người theo sát phía sau, xếp thành hai hàng chỉnh tề bôn tẩu. Chiến giáp bị ánh mặt trời phản xạ ra lãnh quang, cách xa cả dặm cũng có thể nhìn thấy.
- Lục Ly ra khỏi thành rồi, đi theo Liễu Di, hẳn là tới Hàn Vân Sơn!
Ngoài cửa thành có hai trung niên nhìn bức họa trong tay mấy lần, sau đó nhanh chóng đi về nội thành, tiến vào một tiểu viện bình thường.
Chỉ chốc lát sau, một con thương ưng từ trong tiểu viện bay lên, thẳng tắp lao về phương bắc.
Hai thám báo từ trong biệt viện đi ra, con ngươi như độc xà nhìn về phương bắc, một người cười lạnh nói:
- Hắc hắc, Lục Ly, ngươi lại dám ra khỏi thành? Cho dù đi theo Liễu Di cũng phải chết không thể nghi ngờ!
- Đúng vậy!
Một người khác gật đầu nói:
- Lúc này Hàn Vân Sơn nhân xà hỗn tạp, mấy gia tộc, mười mấy bộ lạc toàn bộ ở đây, khắp nơi đều là Huyền thú. Nghe nói Địch trưởng lão dùng linh dược, đã đột phá Thần Hải cảnh trung kỳ? Muốn giết chết hắn rất đơn giản, Liễu Di không có khả năng ngày ngày đi theo hắn?
- Hừ!
Người đầu tiên cười lạnh nói:
- Cho dù Liễu Di đi theo thì thế nào? Liễu gia bọn họ gặp phải đại biến, lần này lại chết nhiều người như vậy. Mà Triệu gia chúng ta đã đi theo Vũ đại nhân, nói không chừng mấy tháng sau Vũ Lăng Thành này chính là của Triệu gia chúng ta rồi.
- Phải...
Một người khác phụ họa:
- Cho dù Địch trưởng lão cường hoành chém chết Lục Ly, Liễu gia lại dám nói cái gì? Đi thôi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chuyện kế tiếp không cần chúng ta quản nhiều.
Hai người nhanh chóng rời đi, chui vào trong ngõ nhỏ biến mất không thấy.
Ba trăm con chiến mã bôn tẩu ở trong hoang lĩnh, làm cho mặt đất chấn động. Gió tuyết đã ngừng một đoạn thời gian, nhưng không có hòa tan, cũng may tuyết đọng không dày, lại bị chà đạp thường xuyên nên đi khá dễ dàng.
Đi tầm hai canh giờ, Lục Ly liền triệt để khống chế chiến mã, hắn một đường quan sát võ giả Liễu gia phía trước, vừa nhìn vừa học, nắm lấy bí quyết cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa không thể dùng lực lượng quá lớn, mà phải linh hoạt, không chỉ muốn ngựa phối hợp với người, người còn phải phối hợp với ngựa. Như vậy ngựa chạy băng băng mới sẽ không cố sức, nó cũng sẽ nhận thức chủ nhân mới trên lưng.
Giữa trưa, đại bộ đội dừng lại nghỉ ngơi ở bên một rừng cây, võ giả Liễu gia nổi lửa nướng thịt. Lục Ly không quen những võ giả Liễu gia này, cũng không có người để ý đến hắn, hắn chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây, lấy thịt khô mà Lục Linh chuẩn bị cho hắn gặm ăn.
Nơi xa Liễu Di bị một đám người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt, nàng nhìn thoáng qua bên này, nhưng không có gọi hắn cùng đi ăn cơm. Lục Ly cũng không tự đòi mất mặt, một người gặm thịt khô, nghe mấy võ giả ở cách đó không xa tán gẫu.
- Lần này bị những đại gia tộc kia hại thảm rồi...
- Đúng vậy, bọn họ vì có được bổn nguyên tinh huyết của Thú Hoàng, làm hại chúng ta gặp tai ương, Tam ca của ta đã chiến tử ở Hàn Vân Sơn rồi!
- Thú Hoàng, kia là cường giả có thể sánh bằng Nhân Hoàng cảnh. Mặc dù Thú Hoàng kia vừa mới sinh, hơn nữa đã đến ngày đại hạn, nhưng thực lực đáng sợ cỡ nào? Những đại gia tộc kia sợ rằng cũng đã chết không ít người? Lâu như vậy vẫn không thể đánh giết được Thú Hoàng...
- Cũng không biết lần thú triều này khi nào mới có thể trấn áp? Nếu còn kéo dài, những gia tộc ở Vũ Lăng Thành kia cũng không chịu nổi!
- ...
Nghe một lúc, từ trong miệng các võ giả Liễu gia, Lục Ly lấy được rất nhiều tình báo, cũng rõ ràng nguyên nhân của lần thú triều này.
Nghe những võ giả kia nói, trong Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng sắp chết già, nhưng lại sinh ra hậu đại, nguyên khí tổn thương nặng nề.
Những gia tộc siêu cấp kia biết được tin tức này, toàn bộ chen chúc đến, muốn đạt được bổn nguyên tinh huyết và nội đan tài liệu quý giá trong thân thể Thú Hoàng.
Bất quá bọn họ đánh giá thấp lực lượng của Thú Hoàng, bị Thú Hoàng đánh lui mấy lần, hao binh tổn tướng. Thú Hoàng trong cơn giận dữ, hiệu lệnh vô số Huyền thú xung kích, dẫn phát thú triều lúc trước.
Mặc dù các gia tộc phái tới không ít cường giả, nhưng nhiều Huyền thú như vậy, có khả năng vây được sao? Cho nên chỉ có thể dựa vào các gia tộc ở Vũ Lăng Thành. Tất cả gia tộc ở Vũ Lăng Thành đều xuất động, còn có nam tử trưởng thành của các bộ lạc, lúc này đều ở Hàn Vân Sơn hợp thành mấy phòng tuyến, chống cự thú triều xung kích.
- Thú Hoàng...
Lục Ly nghe mà thổn thức không ngớt, Thú Hoàng là Huyền thú thất phẩm, phỏng chừng tùy tiện nhất kích cũng có thể hủy diệt Vũ Lăng Thành? Những cường giả gia tộc siêu cấp kia khai chiến với Thú Hoàng, sẽ là một hình ảnh tráng lệ dọa người bực nào.
...
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, đại bộ đội lên đường lần nữa, lần này chạy đến lúc hoàng hôn mới ngừng lại.
Phía trước có một sơn mạch to lớn như lạch trời ngăn cản, từ trong miệng võ giả Liễu gia biết được, nơi đây nhất định Hàn Vân Sơn rồi, vượt qua Hàn Vân Sơn chính là địa giới của Hàn Băng Thâm Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận