Bất Diệt Long Đế

Chương 3289: Đao gãy

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Trốn! Rút lui mau!
Vương Dương Sóc rống to, nếu không trốn, toàn bộ người đều sẽ chết tại đây, hiện giờ mới chiến đấu bao lâu? Quân sĩ đã chết bốn, năm trăm người, trưởng lão đã chết hai người, hắn cũng sắp chết, nếu còn không trốn thì sẽ không ai trốn thoát được nữa.
- Trốn!
Quân sĩ đã sớm bị dọa sợ, nghe tiếng rống của Vương Dương Sóc thì lập tức chạy trốn bốn phương tám hướng. Lục Ly một đấm đánh bay một quân sĩ, sau đó cười cười nói:
- Còn có thể trốn sao?
Hắn đánh ra một vệt sáng xuống chân núi, chân núi thoáng chốc sáng lên từng luồng hỏa quang, tiếp đó một con hỏa xà từ dưới chân núi vọt lên, hỏa xà này chui lên giữa không trung, hình thành một tấm lưới lửa khổng lồ, hoàn toàn bao phủ không gian trong vòng nghìn dặm.
- A!
Có người bay quá nhanh đụng vào lưới lửa, lập tức lăn lộn hét thảm, toàn thân dấy lên ngọn lửa, sắp biến thành một cái xác cháy đen.
Bùm!
Lại một trưởng lão bị giết, Vương Dương Sóc cũng không chống chọi nổi nữa, thân thể lăn lộn thống khổ gào thảm, trước khi ý thức cuối cùng bị xóa bỏ, hắn nặng nề bóp nát một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia không phải cầu viện, mà là thông báo Vương Dương Phong rút lui, đây là tín hiệu đã sớm được ước định, nếu như kẻ địch quá mạnh, vậy không cần phải chết.
Chuyện còn lại thì đơn giản, biến thành một bên diệt sát. Ba đại chiến tướng U Linh Vương, Thánh Hoàng Chi Nữ và quỷ ảnh tàn sát giết quá dễ dàng, chỉ tốn hai nén nhang đã tiêu diệt toàn bộ hai nghìn quân sĩ.
Vèo!
Lục Ly thu U Linh Vương, quỷ ảnh và Thánh Hoàng Chi Nữ vào, sau đó thu hồi tất cả không gian giới chỉ, giải trừ thần văn, cơ thể lập tức phóng hướng Chính Dương Cung.
Hắn đã sớm tra xét, cung chủ Chính Dương Cung mang theo bốn trưởng lão theo ở phía sau, bây giờ vẫn không có xuất hiện, điều này nói rõ bọn họ đã rút lui, không dám lên đây.
Cho nên Lục Ly bay thẳng đến chỗ Chính Dương Cung, hy vọng có thể ngăn chặn bọn họ, không giết chết cung chủ Chính Dương Cung, tin tức vẫn rất dễ dàng truyền ra ngoài, đến lúc đó truyền tới Đan gia, hắn sẽ bị đuổi giết lần nữa.
Đan gia lâu như vậy không có truy sát, điều này nói rõ Đan gia rất có thể cho là hắn đã chết ở Trớ Chú Chi Địa, bằng không Truy Hồn tộc nhân hẳn là đã đuổi theo tới.
Lục Ly bay đi trong chốc lát, cảm thấy tốc độ chưa đủ nhanh, suy nghĩ một chút thì kêu Thánh Hoàng Chi Nữ mang hắn bay đi. Tốc độ của Thánh Hoàng Chi Nữ rất nhanh, dù trước đó đã bị suy yếu ở Trớ Chú Chi Địa, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh.
Một đường bay đi, sắp bay đến Chính Dương Cung, bỗng ở phía trước Lục Ly xuất hiện năm bóng người, một người trong đó có chút giống với Vương công tử và Vương Dương Sóc, Lục Ly híp mắt, Vương Dương Phong quả nhiên rút lui về Chính Dương Cung.
- A...
Vương Dương Phong cảm nhận được ở phía sau có tiếng xé gió, sau khi thần niệm của hắn quét qua thì sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn không có chạy trốn, bởi vì phía mạn bắc mười vạn dặm là Chính Dương Cung, nơi đó có thân nhân và tộc nhân của bọn họ, bọn họ không thể lui được nữa.
- Rốt cuộc các hạ là ai? Có ân oán gì với Chính Dương Cung chúng ta, có thể nói một câu được không, nếu do chúng ta sai, chúng ta chắc chắn sẽ cho các hạ một công đạo! Tại hạ có chút quan hệ với Ninh gia, nếu như có thể can qua hóa ngọc bạch thì đều tốt cho hai bên.
Vương Dương Phong gằn giọng nói, hắn là một người có thể co được giãn được, nếu không thì Chính Dương Cung cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ. Nhi tử bị giết, đệ đệ bị giết, nhiều cường giả trong cung bị giết, nhưng hắn có thể nhịn.
Lục Ly nhếch mép cười nói:
- Ta là ai nói ra các ngươi cũng không biết, ta mới vừa từ Ngân Viêm Hải Vực trở về. Còn về... ân oán lớn, nhi tử ngươi đã từng hành hạ nữ nhi của một bằng hữu của ta đến chết, ngươi nói xem thù này sao có thể phá giải đây? Mấy người các ngươi tự sát đi, ta sẽ không giết những người còn lại của Chính Dương Cung các ngươi.
- Chúng ta tự sát?
Vương Dương Phong sắc mặt càng lạnh hơn, cái chết của nhi tử cũng không to tát gì, hắn có rất nhiều nhi tử, đệ đệ chết cũng không phải chuyện lớn gì, hắn vốn là người vô tình, không để ý sống chết của người khác, chỉ cần mình không chết là được. Hiện giờ Lục Ly muốn hắn tự sát? Hắn làm sao có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết chứ?
- Các hạ không biết đến Ninh gia?
Vương Dương Phong cố nén sát ý, gằn giọng nói:
- Thê tử của tại hạ là người Ninh gia, ngươi giết ta, Ninh gia chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó dù ngươi chạy về Ngân Viêm Hải Vực thì cũng phải chết.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười lớn, hắn đã tìm hiểu kỹ về Chính Dương Cung, chỉ là một tiểu thư chi mạch Ninh gia, Ninh gia gia đại nghiệp đại, tiểu thư chi mạch không biết có mấy vạn, gia tộc có quan hệ với Ninh gia nhiều vô số kể.
Xé da hổ làm áo khoác? Dù thật sự có quan hệ với Ninh gia, nhưng Lục Ly làm sao mà sợ được? Trước đó Lục Ly còn cứng rắn đấu với Đại Đế gia tộc, tuy Ninh gia này là thế gia viễn cổ, nhưng hắn không thèm để ý.
Hắn giễu cợt nói:
- Ninh gia ta còn không sợ, đừng nói Ninh gia đi Ngân Viêm Hải Vực, dù là Đại Đế cũng vô ích. Một câu thôi, là các ngươi chết, hay là ta thẳng tay chém giết Chính Dương Cung các ngươi?
- Giết!
Không còn gì để nói, Vương Dương Phong giận dữ rống to, sau đó cuồng bạo vọt tới, trong tay xuất hiện một thanh đao gãy màu đỏ, thần uy trên đao gãy rực rỡ, lưu quang đảo ngược, vừa nhìn đã biết không phải là phàm phẩm.
- Mảnh nhỏ thánh binh?
Lục Ly nhếch miệng cười, xem ra hắn có thể được thêm một món mảnh nhỏ thánh binh, thanh đao này còn là đao gãy, thích hợp cho hắn dùng nhất.
Oong!
Hắn thả ra Thánh Hoàng Chi Nữ và quỷ ảnh, U Linh Vương cũng lao ra, bản thân hắn thì nhanh chóng lùi về phía sau. Một Tứ Kiếp hậu kỳ, hai Tứ Kiếp trung kỳ, hai Tứ Kiếp sơ kỳ, Thánh Hoàng Chi Nữ quỷ ảnh U Linh Vương có thể dễ dàng tàn sát, căn bản không cần hắn ra tay.
Ầm ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận