Bất Diệt Long Đế

Chương 693: Dữ hổ mưu bì (bảo hổ lột da)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly cười, lắc đầu nói:
- Mộng Điềm tiểu thư quá đề cao Lục Ly ta rồi, con em mười hai Vương tộc đều có huyết mạch cường đại, cảnh giới thực lực thông thiên. Bên người còn có tùy tùng cường đại đi theo, ta lại chẳng qua chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh, đừng nói ám sát bọn hắn, vừa khẽ áp sát liền sẽ bị bọn hắn giết mất.
Lục Ly cự tuyệt Cơ Mộng Điềm, không phải vì hắn không có lá gan và nắm chắc có thể đánh giết Lục Toan hoặc Dương Hiên, mà là hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Cơ Mộng Điềm. Nữ tử này mang đến cho hắn cảm giác hết sức nguy hiểm, bảo hổ lột da, cuối cùng tuyệt đối sẽ chuốc vạ vào thân.
Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt, Cơ Mộng Điềm cũng không tức giận, nàng cười ngọt ngào nói:
- Hiện tại Lục công tử chưa muốn hợp tác cũng không sao, sau này còn nhiều cơ hội. Nếu ngươi thay đổi ý định, tùy thời có thể đến tìm ta, Mộng Điềm dọn sạp đón chờ.
Nói xong Cơ Mộng Điềm nhoẻn miệng cười tươi, trong mắt dập dờn sóng tình, toàn thân tán phát ra khí tức chọc người, tựa như một con mèo cái phát tình. Nàng lắc lắc eo rắn chậm rãi rời đi, đi vài chục bước lại ngoái nhìn khẽ cười một tiếng, bách mị hoành sinh.
- Yêu tinh, yêu tinh!
Lục Ly âm thầm cảm khái, nữ tử này có độc, khăng khăng lại có thể khiến người tình nguyện bị độc chết cũng phải muốn tiếp xúc với nàng. Đây là một hồng nhan họa thủy có thể khiến quân vương từ bỏ giang sơn, có thể khiến cho vô số nam tử bất chấp hết thảy dấn thân vào Địa Ngục.
- Rốt cục Cơ Mộng Điềm muốn giết ai? Lục Toan Dương Hiên hay là Dạ Lạc, hay là Khương Khinh Linh?
Trong đầu Lục Ly hiện lên rất nhiều nghi hoặc, còn nữa, vì sao Cơ Mộng Điềm mạo muội tìm đến mình để giao dịch như vậy? Nàng dám khẳng định hắn đủ năng lực và lá gan để giao dịch với nàng ư? Nàng không sợ hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nghĩ mãi mà vẫn không thành, cuối cùng đành phải trầm mặc về lại doanh địa. Trong doanh địa người Cơ gia đã nướng thịt xong, còn có các loại linh quả, rượu ngon, một đám người vây quanh đống lửa, chính đang ăn uống thoải mái.
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly trở về, vội vàng ngoắc nói:
- Lục Ly, mau tới đây.
Lục Ly đã dùng ánh mắt cảnh cáo Khương Khinh Linh nhiều lần, để nàng chú ý lúc có người ngoài thì đừng quá thân cận với mình, thế mà lúc này vẫn cứ không nhịn được.
Lục Ly thở dài đành chịu, dù sao Cơ Mộng Điềm đã nhìn ra được ít nhiều, chắc hẳn Điệp Phi Vũ cũng đoán được một chút, thế là hắn bèn dứt khoát tiến qua, thoải mái ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cơ Mộng Điềm không nói gì, lẳng lặng ngồi đó ăn uống nhỏ nhẹ. Dù là vậy song nàng vẫn tựa như trăng sáng giữa trời đêm, không ngừng hấp dẫn ánh mắt vô số nam tử, ngay cả đám người Khương Hỗ đều nhịn không được liếc nhìn nàng mấy lần.
Có Cơ Mộng Điềm ở đây, những tiểu thư còn lại đều trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có Điệp Phi Vũ và Khương Khinh Linh là miễn cưỡng có thể so bì được với Cơ Mộng Điềm. Điệp Phi Vũ hoạt bát đáng yêu, Khương Khinh Linh thanh tú chọc người, có được một nét phong tình rất đặc biệt.
Ba mỹ nhân tuyệt đỉnh ngồi cùng một chỗ, khiến Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, đành phải cúi đầu trầm mặc ăn uống, không ngước mắt nhìn người.
Hưu!
Lục Ly còn chưa ăn xong, nơi xa chợt có một đạo bóng người bay vụt đến, là võ giả Cơ gia. Người kia quỳ gối trước mặt Cơ Mộng Điềm, bẩm báo nói:
- Tiểu thư, phía bắc tới bốn mươi ba tên Vũ tộc, đã cách bên này trăm dặm!
Khương Khinh Linh vội vàng thả xuống linh quả trong tay, có chút căng thẳng đứng bật dậy, Cơ Mộng Điềm lại khoát tay cười nói:
- Không phải chỉ là mấy chục tên Vũ tộc thôi sao? Dẫn bọn chúng tới đây, chúng ta vây giết là được.
Điệp Phi Vũ cũng không chút để tâm, khua tay nói:
- Chiến công dâng lên tận miệng, không lấy thì uổng, chuẩn bị nghênh chiến thôi.
Thần sắc nhẹ nhàng của hai vị tiểu thư khiến Khương Khinh Linh không khỏi cảm thấy có chút thất bại. Nàng phát hiện hai người này đi theo bọn mình không phải là cầu được bảo hộ, mà là đến để bảo hộ bọn mình.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng không cho là đúng. Lại cũng có chút hiếu kỳ, không biết hai đại tiểu thư Vương tộc Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ này có được thủ đoạn kinh thiên và huyết mạch thần kỹ thế nào? Vừa khéo qua trận chiến này có thể quan sát một phen.
Địch nhân đến rất nhanh, tổng cộng bốn mươi ba tên Vũ tộc, người Luân Hồi Cung cố ý dẫn tới bên này, muốn đến chậm e rằng cũng khó.
Khương Khinh Linh nóng lòng muốn thử, mấy người Khương Hỗ cũng đều chuẩn bị ra tay, lại thấy Lục Ly chớp mắt, ra hiệu bọn hắn hơi an chớ nóng.
Nếu Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ đã mạnh miệng như vậy, tự nhiên phải để các nàng biểu diễn một phen, thuận tiện nhìn xem thực lực con em mười hai Vương tộc rốt cục biến thái cỡ nào.
Cơ Mộng Điềm ra hiệu cho tất cả mọi người tiến vào trong rừng cây gần đó, miễn cho Vũ tộc bị dọa chạy. Tiếp sau nàng nhìn sang Điệp Phi Vũ một cái, kẻ sau lập tức vung tay, dẫn theo hơn mười người bay vút ra ngoài.
Tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, còn cùng là người Bách Hoa Các, đại đa số là nữ tử. Mười mấy người đứng trên Bản Mệnh châu gào thét lao đi, Điệp Phi Vũ xung phong dẫn đầu, không có chút nào sợ sệt, hơn mười người bên cạnh nàng cũng tự tin dị thường, theo sát ngay sau.
Xuy xuy.
Vũ tộc tấn công, trường tiễn đầy trời trút nghiêng xuống, tựa như mưa rào tầm tã, liên miên không dứt, thoáng chốc liền đã bao trùm lấy hơn mười người kia.
Trên thân mười mấy người đồng loạt hiển hiện chiến giáp, trực tiếp ngạnh kháng với mưa tên. Các nàng lấy ra binh khí, ngăn đỡ trái phải, không ngừng áp sát về phía Vũ tộc.
- Cơ Nguyên, vây lại!
Trong rừng cây, Cơ Mộng Điềm nhẹ giọng nói một câu, hơn mười người Cơ gia lập tức phân tán ra, đi vòng sang hai bên trái phải và sau lưng, chuẩn bị vu hồi bọc đánh Vũ tộc.
Cơ Mộng Điềm một mực không có ý mời Lục Ly và đám người Khương Khinh Linh ra tay, ý tứ vô cùng rõ ràng, trận chiến này không cần các nàng xuất thủ, chỉ bằng Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng săn giết.
Lục Ly vốn cũng không có ý ra tay, nhàn nhã ngồi trong rừng cây quan sát chiến đấu nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận