Bất Diệt Long Đế

Chương 2646: Trần Thiên Phóng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly từ xa thả ra một lần Sát Đế Quỷ Trảm, đáng tiếc cự ly quá xa, không cách nào trấn áp Thiên Ưng. Thiên Ưng cảm thụ được ánh đao bay tới, cưỡng bức phun ra một ngụm máu, ngoài cơ thể rực cháy lửa, tốc độ của hắn lại lần nữa tăng lên.
Lục Ly chậm rãi đuổi theo, trêu đùa hỏi:
- Thiên Ưng, ngươi còn có bao nhiêu tinh huyết có thể thiêu đốt? Dược lực của ngươi sắp tan hết rồi đúng không?
Thiên Ưng quay đầu lại, trong mắt đều là âm độc, hắn cười nhạt nói:
- Đằng trước là nơi đóng quân của Tứ Bình liên minh, Địa Ngục Sát Thần, ngươi đã từng chặn giết Trần công tử đúng không? Ngươi có lá gan truy sát, Trần đảo chủ sẽ bẻ đầu của ngươi xuống.
- Tứ Bình liên minh?
Lục Ly âm thầm kêu khổ, sao mà chuyện xấu đều tụ tập lại với nhau thế này. Đã đến nước này, hắn làm sao có thể rút đi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục truy sát.
Xoẹt!
Hắn liên tục không ngừng thả ra Sát Đế Quỷ Trảm, tuy rằng cự ly khá xa, phỏng chừng ảnh hưởng có hạn, nhưng có thể ảnh hưởng một chút tốc độ cũng tốt.
Lục Ly liên tục thả ra ba lần Sát Đế Quỷ Trảm, tốc độ của Thiên Ưng rốt cuộc bị ảnh hưởng, bị uy áp thiên địa trấn áp một chút, chậm lại nhiều.
- Tuyệt!
Lục Ly nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, lại lần nữa thả ra Sát Đế Quỷ Trảm, lần này Thiên Ưng khá thảm, thoáng chốc giảm tốc độ, còn bị Sát Đế Quỷ Trảm chém trúng.
Bùm!
Thiên Ưng bị nổ bay ra ngoài, đụng vào một ngọn núi lớn, núi lớn bị Sát Đế Quỷ Trảm chém ra một khe rãnh sâu hoắm, biến thành hai ngọn núi.
- Tuyệt!
Lục Ly mừng rỡ, Thiên Ưng vốn đã tiêu hao hết dược lực, sắp đi vào giai đoạn suy yếu, đây là thời cơ tốt nhất cho hắn giết chết Thiên Ưng.
Lục Ly bay tới, đột nhiên lại lần nữa chém ra một đao, cũng thả ra Hư Không Trùng màu vàng sậm trong người, chúng nó bay về phía Thiên Ưng.
Hư Không Trùng màu vàng sậm bị thu hồi lại một ít, nhưng còn cỡ nghìn con ở trên hải đảo kia, Lục Ly định đánh chết Thiên Ưng xong sẽ đi lấy về. Bây giờ hắn không rảnh nghĩ nhiều, một hơi thả ra hơn hai nghìn con Hư Không Trùng màu vàng sậm.
Vèo vèo vèo!
Vào thời khắc này, phương xa truyền đến các tiếng xé gió, Lục Ly đều không cần tra xét, tùy ý cảm giác biết ngay có mấy chục cường giả đến gần chỗ này.
Lục Ly mặc kệ võ giả từ xa bay tới, liên tục chém từng nhát đao, không cho Thiên Ưng cơ hội chạy trốn. Hư Không Trùng màu vàng sậm từ lòng đất chui lên, thoáng chốc chui vào người Thiên Ưng.
- Cắn!
Lục Ly điên cuồng rống lên, phương xa mấy chục người càng lúc càng gần, tuy rằng không biết bọn họ có ra tay hay không, nhưng hắn không muốn lại ra bất cứ ngoài ý muốn gì, giết Thiên Ưng trước rồi tính sau.
- Trần đảo chủ, cứu ta, ta nguyện gia nhập Tứ Bình Đảo!
Thiên Ưng cảm ứng phương xa có võ giả bay đến, thần niệm của hắn quét qua, thừa dịp còn tỉnh táo vội hét lớn. Hư Không Trùng đã bắt đầu gặm cắn thân thể của hắn, khi hắn rống to thì nội tạng đã bị gặm sạch.
Phương xa chợt vang tiếng quát to:
- Địa Ngục Sát Thần? Xéo khỏi Nộ Diễm Đảo ngay, nếu không thì giết không tha!
Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện một người trung niên mặc áo hoa mang theo mấy chục cường giả bay tới, nhóm người này thấp nhất đều là Nhị Kiếp đỉnh phong, có hai Tam Kiếp Thiên Thần.
- Chết!
Lục Ly điên cuồng rống to một tiếng, lại lần nữa đánh xuống một đao, Thiên Ưng bị đóng băng linh hồn, không cách nào trấn áp Hư Không Trùng, nửa thân thể nháy mắt bị gặm sạch, linh hồn cũng bị gặm cắn, một chiếc không gian giới chỉ, một món chiến giáp, một món binh khí bay ra khỏi cơ thể.
- Thật can đảm!
Trần Thiên Phóng giận dữ, nhưng Lục Ly lơ đẹp, lắc người lao xuống thu không gian giới chỉ, chiến giáp, binh khí, thần niệm vươn vào trong không gian giới chỉ nhìn quét một vòng, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Thiên Ưng không có khiến hắn thất vọng, trong không gian giới chỉ có rất nhiều Thần Nguyên Kim, ít nhất trên trăm vạn, đủ lộ phí đi Phong Bạo Hải Vực.
Chờ Lục Ly thu lại toàn bộ Hư Không Trùng thì đám người Trần Thiên Phóng đã xông đến, hơn nữa bao vây hắn.
Trần Thiên Phóng mắt lạnh nhìn quét Lục Ly, trên mặt tràn ngập tức giận, hắn lạnh giọng nói:
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi to gan lắm, dám đánh chết tu sĩ ngay trước mặt bổn đảo chủ? Chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy vừa rồi hắn nói nguyện gia nhập Tứ Bình Đảo ta sao?
Lục Ly cầm Thất Tinh đao, ánh mắt rất bình tĩnh, hắn đứng ngạo nghễ ngay tại chỗ, không sợ chút nào. Trần Thiên Phóng và một Tam Kiếp Thiên Thần khác chỉ là võ giả Tam Kiếp bình thường, Lục Ly vẫn có cơ hội chạy trốn.
- Nghe thấy!
Hắn lạnh giọng đáp lại:
- Ta muốn giết hắn thì ai cũng ngăn không được, Trần Thiên Phóng, ngươi lo mà tấn công Nộ Diễm Đảo của ngươi đi, đừng chọc vào ta. Nếu không thì dù ta không giết hết cường giả của các ngươi được, ít nhất có thể khiến quân đội của các ngươi chết hết, khiến ước mơ bắt lấy Nộ Diễm Đảo của các ngươi tan biến, bên nào nhẹ bên nào nặng, tự ngươi đắn đo đi!
Lục Ly nói ra suy nghĩ trong lòng Trần Thiên Phóng, Trần Thiên Phóng không lập tức công kích là suy xét đến điểm này. Trần Thiên Phóng vẫn luôn chú ý tình huống bên Lục Ly, hắn không thèm để vào mắt sức chiến đấu của Lục Ly, nhưng hắn để ý nhất là tốc độ của Lục Ly!
Tốc độ của Lục Ly rất khủng bố, nếu lần này không thể đánh chết Lục Ly, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Lục Ly đi lung tung chặn giết, quân sĩ bình thường căn bản không ngăn được, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng kế hoạch công chiếm Nộ Diễm Đảo của hắn.
Vấn đề là vừa rồi Thiên Ưng biểu minh muốn đầu vào Tứ Bình Đảo, lại bị Lục Ly đánh chết ngay trước mặt hắn, nếu hắn không làm chút gì thì còn đâu uy tín? Làm sao thống lĩnh Tứ Bình liên minh? Đến lúc đó thuộc hạ không nghe lời, khó dẫn dắt đội ngũ.
- Địa Ngục Sát Thần!
Trần Thiên Phóng trầm tư giây lát, lạnh giọng nói:
- Hôm nay ngươi quỳ xuống dập đầu trước chúng ta thì ta nể mặt ngươi, không tiếp tục truy cứu việc này.
Chỉ cần Lục Ly dập đầu, hắn giữ được mặt mũi, uy nghi còn sẽ tăng thêm. Dù sao Lục Ly hủy diệt mấy quân đoàn giặc cỏ, có chút uy danh, nếu quỳ xuống dập đầu trước hắn không phải là biểu minh hắn càng cường đại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận