Bất Diệt Long Đế

Chương 317: Con kiến hôi rung trời

- Rầm rầm rầm...
Lục Ly chạy như điên ở trong rừng rậm, lại không ngừng có đao mang bay vụt đến, vô số đại thụ bị chém đứt. Hắn vận dụng Di Hình Huyễn Ảnh Thuật, huyễn hóa ra mười cái bóng, ảnh hưởng phán đoán của tu sĩ Mệnh Luân cảnh phía sau, nếu không đã sớm chết rồi.
- Ha ha!
Giữa không trung, một trung niên tu vi Mệnh Luân cảnh cười lạnh, nhìn Lục Ly huyễn hóa ra từng quỷ ảnh chạy như điên ở trong rừng rậm, mấy lần tránh thoát đao khí của hắn công kích, hắn lại không có chút lo lắng.
Ở trong mắt hắn, Lục Ly không khác gì một con chuột, cho dù con chuột này có chút thủ đoạn, nhưng kết cục cuối cùng đều giống nhau, chỉ có một con đường chết.
Thần Hải cảnh hậu kỳ và Mệnh Luân cảnh, đây là một chênh lệch to lớn, như trẻ sơ sinh và đại hán. Cho nên hắn không vội chém giết Lục Ly, ngược lại không ngừng bắn ra từng đạo đao mang, hắn muốn nhìn Lục Ly giãy dụa trước khi chết, để Lục Ly thấy được một chút hi vọng, sau đó để đối phương tuyệt vọng.
- Hưu...
Tốc độ của Lục Ly đạt đến cực hạn, phía sau hắn luôn huyễn hóa ra mười cái bóng, ánh mắt không có nhìn đường phía trước, mà nhìn chằm chằm cường giả Mệnh Luân cảnh ở giữa không trung, lưu ý nhất cử nhất động của đối phương.
- Hưu...
Lại một đạo đao mang phá không bắn đến, Lục Ly vội vàng lăn một vòng, sau đó bò dậy bỏ chạy.
- Phanh!
Đao mang chém vỡ nát một viên cự thạch, đá vụn bắn tung toé, bụi đất tung bay, che lấp bầu trời, tiếng nổ lớn quanh quẩn ở trong núi rừng, rất nhiều dã thú bị dọa cho kinh hoàng chạy trốn.
- Đến rồi!
Ánh mắt của Lục Ly sáng lên, phía trước xuất hiện một sơn cốc, trong sơn cốc có một cái đầm nước, trên đầm nước là thác nước rủ xuống, như ngân hà đổ ngược.
Lục Ly từng ở đây luyện thể bảy năm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Lục Ly còn biết dưới đầm nước này có mạch nước ngầm, có thể đi thông vào sâu trong núi.
- Ùm...
Hắn không chút do dự, nhảy vào trong đầm nước, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong mạch nước ngầm, một đường tiềm hành.
- Ồ?
Trung niên Mệnh Luân cảnh rốt cục cảm giác được không bình thường, hắn cười lạnh nói:
- Trò chơi kết thúc được rồi!
Thân thể của hắn từ trên cao nhảy xuống, Mệnh Luân bảy sắc hóa thành lưu quang bay về phía đầm nước, hắn muốn phá hủy cả sơn cốc này.
- Oanh!
Một tiếng vang rung trời động địa, tiểu sơn tựa hồ thật bị phá hủy, nước sông văng khắp nơi, toàn bộ hóa thành khí vụ.
Vách đá trên thác nước nổ tung, từ đó nứt ra một khe đá to lớn, thác nước biến mất, hóa thành hơi nước tràn ngập thiên địa. Mệnh Luân như một cái cối xay tầng tầng lớp lớp nện vào đầm nước, đuổi theo Lục Ly.
- Xong rồi...
Lục Ly đang lao về phía mạch nước ngầm, đột nhiên phát hiện nước trong mạch nước ngầm hóa thành thủy khí, một cỗ uy áp cường đại bao phủ hắn. Giờ khắc này hắn cảm giác trời sập rồi, bầu trời đang trấn áp hắn, muốn nghiền ép hắn thành tro bụi.
Mệnh Luân!
Đó là dùng vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, cứng rắn có thể sánh bằng Huyền khí Thiên giai, không gì phá nổi. Năm đó Liễu Như Phong là bị Mệnh Luân đụng chết, Hồn Đàm cảnh đỉnh phong cũng có thể miểu sát, hắn làm sao đối kháng?
- Tiểu Bạch, chạy mau! Chạy càng xa càng tốt, đời sau nếu như còn có thể gặp nhau, ta tìm cho ngươi đồ ăn ngon nhất.
Tốc độ của Mệnh Luân quá nhanh, Lục Ly căn bản trốn không thoát, hắn vung Tiểu Bạch bay ra, đồng thời gầm lên. Chính hắn thì cầm Kình Thiên Kích đâm tới, muốn làm con kiến hôi rung trời.
- Xích xích...
Tiểu Bạch đi mà quay lại, hóa thành một đạo bạch quang phóng lên đỉnh đầu, muốn thay thế Lục Ly đối kháng Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch, ngươi điên rồi sao? Chạy mau!
Lục Ly rống to, nhưng Tiểu Bạch không có dừng lại, khi va chạm với Mệnh Luân, nó lại điên cuồng há miệng cắn xé Mệnh Luân.
- Ách?
Lục Ly chấn động, như ban ngày thấy quỷ, hắn lại thấy... Mệnh Luân bảy sắc bị Tiểu Bạch cắn ra một cái động, sau đó thân thể Tiểu Bạch xông vào trong Mệnh Luân?
- Này, này…
Thân thể Lục Ly chấn động, miệng nuốt nước miếng, nhìn cái động trên Mệnh Luân kia, cảm thấy thế giới này quá hoang đường.
Hắn biết hàm răng của Tiểu Bạch rất sắc bén, nhưng Mệnh Luân là cái gì? Đó là do vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, trình độ cứng rắn có thể so với Huyền khí Thiên giai. Khó có thể tổn hại, võ giả bình thường là không cách nào phá vỡ Mệnh Luân!
Ở dưới vách luyện ngục, Bạch Lãnh một chiêu phá vỡ một Mệnh Luân, nhưng Bạch Lãnh là Bất Diệt cảnh đỉnh phong nha. Hơn nữa Bạch Lãnh còn vận dụng huyết mạch thất phẩm, Tiểu Bạch lại dựa vào hàm răng của mình phá vỡ Mệnh Luân?
- Oanh!
Mệnh Luân trấn áp xuống, nhưng phía trên phát ra ánh sáng bảy màu lại càng lúc càng yếu, đợi tới cách Lục Ly một trượng thì ngừng lại, phía trên không còn một chút thần thái.
- A? Phốc...
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia hét thảm, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, từ trên trời rớt xuống, ngất xỉu.
Mệnh Luân là căn bản của cường giả Mệnh Luân cảnh, một khi bị hủy diệt, nguyên khí của võ giả sẽ tổn thương nặng nề, trong nháy mắt bị thiệt hại nặng.
Tiểu Bạch gặm Mệnh Luân của hắn ra một cái động, chui vào, ở bên trong lại ra sức gặm, tự nhiên là làm hỏng Mệnh Luân, đưa đến cường giả này nguyên khí tổn thương nặng nề, hôn mê bất tỉnh...
- Ùng ục, ùng ục!
Lục Ly thì kinh ngạc, thật lâu mới kịp phản ứng, há mồm nói:
- Gặp quỷ rồi...
- Hưu!
Lục Ly còn đang sững sờ, Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân chui ra, ánh mắt thỏa mãn, tựa hồ tài liệu của Mệnh Luân ăn rất ngon...
- Ra xem một chút!
Lục Ly nhớ đến võ giả kêu thảm thiết kia, mang theo Tiểu Bạch lao tới, chiến kích hất bay đất đá ra ngoài.
- Tốt!
Thấy cường giả Mệnh Luân cảnh kia hôn mê trên mặt đất, trong miệng còn đang phun ra máu tươi, Lục Ly nhất thời đại hỉ, sải bước chạy nhanh tới, vung chiến kích nện xuống.
- Phanh!
Đầu lâu của cường giả Mệnh Luân cảnh kia nổ tung, Lục Ly nhìn thi thể mà vẫn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch, sao ngươi có thể phá vỡ Mệnh Luân? Đây chính là Mệnh Luân a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận